Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiều Hoa Vì Quân Gả

Đời trước hao tâm tổn sức, vất vả cả đời, chưa từng nhận được một lời khen. Tuổi trẻ tuyệt mệnh, đời này không oán hận chỉ có hối hận. Vì người mà ủy khuất bản thân, nếu được sống lại một lần nữa nhất định trở thành dáng vẻ người thấy người thích, hoa thấy hoa nở...sau đó nhất định không thích ngươi nữa. *** Mùa đông khắc nghiệt, một màu trắng xóa bao phủ cả đất trời, gió lạnh xơ xác tiêu điều. Trường An Hầu phủ khí thế cao chót vót, nô tài vẩy nước quét nhà trong hậu viện đã sớm xúc tuyết đọng trong sân viện sang một bên, bọn nha hoàn của các phòng trong tay xách theo ấm nước hoặc ôm hộp cơm, đi tới đi lui trên những con đường mòn dẫn đến các viện, có thể thấy được cảnh tiêu biểu của sự phồn vinh hưng thịnh. Một bà tử mặc áo chẽn dày bó sát người bằng nhung Thanh Hoa đang bước nhanh trong hành lang gấp khúc với lan can khắc hoa, sau khi quẹo mấy vòng thì đến viện của Lão phu nhân, vén lên mành cửa bằng gấm màu xanh ngọc với hoa văn chữ vạn, qua khỏi phòng khách, không cần thông truyền đã trực tiếp hướng về gian phòng phía tây của Lão phu nhân tiến vào. Trong gian phòng phía tây, một nữ nhân ngồi ở trên giường La Hán, còn một người khác ngồi ở trước giường trên chiếc đôn khắc hoa, hai người đang ghé sát vào nhau nói chuyện. Trường An Hầu Lão phu nhân Úc thị là một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi, nhưng vì chăm chút bảo dưỡng mà thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi, mặc một thân váy áo bằng gấm màu xanh hoa sen với hoa văn cát tường, dung mạo bình thường, thoạt nhìn có vẻ hiền lành, một đôi tay trắng nõn mịn màng không nhìn ra nửa điểm nhăn nheo. Lúc này bà thấy phụ nhân nhà Trương Dũng đang vén rèm tiến vào, đây là ma ma quản sự trong viện của bà, thường hay nghe bà phân phó, làm việc từ trước đến nay đều thỏa đáng, lại còn dẻo miệng, một khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười tủm tỉm khiến người nhìn không ra thật hư, nhất là giao tiếp không tồi, bởi vậy cho dù Tố Ngọc viện bị vị kia sửa trị kín như một chiếc thùng sắt, bà tử này cũng có thể dựa vào quen biết mà hỏi thăm chuyện xảy ra bên trong. Úc thị còn chưa lên tiếng, nữ nhân ngồi bên mặc một thân hoa phục liền dành nói trước, hỏi phụ nhân nhà Trương Dũng: "Thế nào? Hôm nay đại phu đã đến vài lần?" Người hỏi câu này chính là muội tử mẫu gia của Úc thị, Trường An Hầu phủ Lão di nãi nãi, vốn là gả vào nhà võ tướng ở nơi khác, nhưng mấy năm trước vị võ tướng kia chết trận sa trường, vị Lão di nãi nãi này bèn trở về kinh thành. Úc thị niệm tình tỷ muội, giúp bà ta ở trong kinh tìm một nhà quan ngũ phẩm để tục huyền làm thái thái, vị Lão di nãi nãi trong lòng cảm kích Lão phu nhân nên thường xuyên tới làm bạn. Phụ nhân nhà Trương Dũng đã hầu hạ Úc thị nhiều năm, biết vị này cùng Lão phu nhân quan hệ không tồi, bởi vậy khi bà ta mở miệng hỏi, phụ nhân nhà Trương Dũng cũng liền nói: "Ba lần ạ. Lần nào cũng ho ra máu, sợ không cầm cự được." Bắt đầu từ rạng sáng, bà đã bị phái đến bên ngoài Tố Ngọc viện nhìn chằm chằm Trường An Hầu phu nhân, hiện giờ là đương gia chủ mẫu Tiết thị. Tiết thị năm nay đã bệnh ba tháng trời, vẫn không thấy đỡ hơn, gần đây sợ là sẽ trong tình trạng "dầu cạn đèn tắt". Nói ra cũng thật đáng thương, gả vào Hầu phủ mười mấy năm, ngày đêm làm lụng vất vả không ngừng, từ chuyện nhỏ như hạt mè đều phải do nàng quản, mỗi ngày lao lực như vậy còn có thể không bệnh sao được? Tuy không phải là chủ tử của mình, nhưng phụ nhân nhà Trương Dũng cũng không khỏi thay vị kia cảm thấy đáng tiếc. Vì người tốt làm lụng vất vả cũng đáng, nhưng vì những người trong Hầu phủ này mà lao tâm lao lực, thật sự là không đáng giá. Bất quá những cảm xúc cùng ý tưởng này đều do phụ nhân nhà Trương Dũng thầm nghĩ trong lòng, ở trước mặt những người khác bà cũng không dám biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn mang vẻ cung kính với Lão phu nhân, trung thành thay Lão phu nhân làm việc. "Mới ba lần à? Mấy ngày hôm trước ngươi nói nàng ta không được, vậy mà vẫn còn êm đẹp qua nhiều ngày như vậy..." Lão di nãi nãi trên mặt tựa hồ có chút nóng lòng. Bà ta nghe xong phụ nhân nhà Trương Dũng trả lời bèn lầu bầu vài câu, sau đó quay đầu nhìn nhìn Úc thị nói: "Nhìn không ra mệnh của nàng ta vẫn rất cứng rắn, vài tháng trước đã nói không qua khỏi, vậy mà kéo cho tới hôm nay cũng chưa đi. Nếu cứ kéo dài như vậy, đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ cũng không biết có thể chờ được An ca nhi hay không." Úc thị nghe xong lão di nãi nãi, trên mặt cũng hiện ra vẻ do dự rồi nói: "Ai da, nếu thật sự đợi không nổi thì cũng là số mệnh của đích tiểu thư cùng An ca nhi. Thật ra chuyện này ta cũng cảm thấy có chút không nỡ, hiện giờ Tiết thị còn chưa chết đâu, chúng ta liền thế nàng ta tìm người tục huyền. Chuyện này nếu để người ngoài biết, mặt mũi Trường Ninh Hầu phủ chúng ta biết đặt nơi nào." Tuy rằng Úc thị cũng cảm thấy đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ rất tốt, lại đối với An ca nhi là một mảnh tình si, dù thế nào cũng không thay lòng đổi dạ, dung mạo tuy không phải xinh đẹp xuất sắc, nhưng thắng ở chỗ trẻ tuổi yêu kiều, một đôi mắt đẹp khiến nam nhân cảm thấy giống như bị câu đi linh hồn nhỏ bé. Tiểu Úc thị nghe Úc thị nói xong lập tức hăng hái lên, nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ cũng không thể cứ hồ đồ như vậy. Ta biết tỷ từ tâm, nhưng cũng phải đúng thời điểm mới được. Trước đây tỷ cũng đã than phiền Tiết thị kia ngang ngược ương ngạnh, lúc chưởng gia moi móc đủ điều, cái này không cho cái kia không được, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ biến thành kẻ "vắt cổ chày ra nước". Hiện giờ ông trời có mắt để nàng ta bị bệnh, đây cũng coi như là số mệnh của nàng ta, ngày thường làm nhiều chuyện xấu nên đã đến lúc bị báo ứng rồi. Cũng vừa vặn lúc này đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ nhìn trúng An ca nhi, khi ta hỏi thăm thì được biết tiểu thư kia chính là người trung hậu thành thật, thật sự có lòng, nếu không phải như vậy cũng sẽ không cùng An ca nhi vừa nói mấy câu liền thành thực thật lòng muốn gả cho An ca nhi, ngay cả câu "cho dù có làm thiếp" cũng đều nói ra, Ngọc Vinh Hầu gia cũng bị ngả ngửa, cũng không thể để đích nữ nhà mình làm thiếp cho người ta! Ngay cả An ca nhi cũng động tâm đấy thôi. Hoàng hoa khuê nữ thật tốt như vậy, tức phụ của An ca nhi tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng rốt cuộc quá hung hãn, An ca nhi sợ nàng ta, hiện giờ lại bệnh sắp chết. Tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ kia không giống như vậy, tri thư đạt lý, hồng tụ thêm hương, An ca nhi là người đọc sách nên thích nhất người như vậy. Nếu không thừa dịp chuyện còn nóng hổi mà làm cho xong, tương lai coi chừng lâm cảnh "qua thôn không còn quán xá" nữa đó!" Tiểu Úc thị nói làm Úc thị lâm vào suy tư, từ giường La Hán đứng lên, cúi đầu đi dạo vài bước, sau đó mới ngồi xuống ghế thái sư ở sảnh đường. Tiểu Úc thị thấy thế, lại tiếp tục mở miệng nói: "Tỷ tỷ tốt à, tỷ ngẫm lại lý lẽ này xem có phải hay không? Hơn nữa, lui một vạn bước mà nói, Ngọc Vinh Hầu phủ kia là nhà gì chứ? Ngọc Vinh Hầu gia thân mang tước vị, tiểu thư kia chính là đích nữ của Hầu gia cùng phu nhân, ở nhà được sủng ái, An ca nhi không phải luôn muốn cầu một chức vị ở Thần Cơ Doanh hay sao? Thống lĩnh của Thần Cơ Doanh có giao tình rất tốt với Ngọc Vinh Hầu gia, An ca nhi chỉ cần cưới khuê nữ của hắn, việc tiến vào Thần Cơ Doanh chẳng lẽ nhạc phụ còn không giúp đỡ tế tử? Cho dù không đi Thần Cơ Doanh, có một nhạc phụ đại nhân như vậy thì địa phương nào mà đi không được, đến lúc đó còn không phải để An ca nhi tha hồ chọn lựa hay sao? Hiện giờ tức phụ của An ca nhi ngoại trừ khuôn mặt còn có thể nhìn, nhưng lúc này lại bệnh không ra hình người, bộ mặt coi như cũng bị hủy, không có gương mặt kia thì những cái khác làm sao so được với đích tiểu thư của Ngọc Vinh Hầu phủ? Nàng ta là một tiểu thư bị mất thế, cho dù cha là quan lớn thì đã sao? Còn không phải luôn nhìn sắc mặt kế mẫu để sống đấy à? Nếu lúc trước gả tiến Hầu phủ chính là muội muội Tiết Uyển của nàng ta thì tốt biết mấy, đó mới đúng là tiểu thư nhà quan lớn, còn nàng ta là cái thá gì chứ, ỷ vào nhan sắc tới mê hoặc An ca nhi, làm hại hắn hiện giờ không có thê tộc đáng tin cậy để giúp hắn, mọi việc đều phải cố hết sức so với người khác. Nếu nữ nhân kia hiền huệ một chút thì cũng còn tốt, nhưng nàng ta hiện giờ tâm lớn, bá chiếm gia tài của Trường Ninh Hầu phủ, dám quản cả chi phí ăn mặc của tỷ tỷ, thiên hạ còn có đạo lý nào mà tức phụ quản bà bà hay không? Cũng chính là tỷ từ tâm, dung túng cho nàng ta đến hôm nay." Tiểu Úc thị nhắc tới những thứ này cũng chọc đúng vào nỗi lòng của Úc thị, lúc trước bà cũng biết Tiết thị là đích nữ nhưng tang mẫu, cha nàng ta tục huyền, trong nhà căn bản không có địa vị, bất quá vì An ca nhi thích gương mặt kia của nàng ta, chết sống một hai phải cưới nàng ta vào cửa, bằng không hiện giờ sao có chuyện phiền lòng này. Sau khi Tiết thị vào cửa cũng ngoan ngoãn, đem sự tình trong phủ xử lý gọn gàng ngăn nắp, chỉ là ra tay không hào phóng. Phải biết từ trẻ bà đã làm Hầu phu nhân, Lão hầu gia mất, bà thành Lão phu nhân, nói thế nào cũng là cả đời phú quý, vậy mà đến già còn phải chịu tức phụ khống chế chi phí tiêu dùng, làm sao có thể cam tâm đây. Tuy rằng bà cũng biết, mấy năm nay thu nhập của Hầu phủ không nhiều lắm, tức phụ cũng phải dùng chút của hồi môn để trợ cấp thêm, nhưng trợ cấp thì sao chứ? Nếu nàng ta đã gả vào nhà thì cả người nàng ta đều thuộc Trường Ninh Hầu phủ huống chi tiền trên người nàng ta, đáng lý nên sung công để ứng phó mọi việc trong Hầu phủ. Mấy năm trước còn đỡ một chút, không dám bạc đãi nên đưa chi phí cho bà rất nhiều, nhưng mấy năm nay rất khó rút được bạc trên người nàng ta. Ngay cả bà muốn mua một ít hương Nguyệt túc để đốt nàng ta cũng không chịu, tuy Nguyệt túc hương rất quý báu nhưng cũng không phải nàng ta mua không nổi, vì sao phải cắt xén chứ? Cuối cùng bà phải lấy tiền trong vốn riêng sai người lén lút đi mua mới ứng phó cho qua. Hừ, cũng không ngẫm lại, lúc trước bà muốn hỏi cưới chính là Tiết Uyển, tiểu thư chân chính của Tiết gia, vậy mà Tiết Thần chơi xấu dùng thủ đoạn bỉ ổi để câu hồn An ca nhi, vì thế nàng ta mới có thể gả vào Trường Ninh Hầu phủ làm Hầu phu nhân. Nàng ta không biết mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn gây khó xử khắp mọi nơi, chắc có lẽ nguyên nhân là của hồi môn vốn không nhiều lắm của nàng ta sắp dùng hết rồi? Nếu An ca nhi lại cưới đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ, của hồi môn khẳng định không phải là thứ Tiết thị có thể so sánh, suy nghĩ như vậy nên trong lòng Úc thị liền có chủ ý. Ngày thường tuy rằng bà ta do dự không quyết đoán, nhưng dù sao cũng làm Hầu phu nhân nhiều năm như vậy, thời điểm cần ra quyết định thì bà ta cũng rất thẳng tay. Lập tức sai phụ nhân nhà Trương Dũng: "Ngươi đi kêu các cô nãi nãi trở về, cứ nói ta có chuyện cần thương lượng với các nàng." Sau khi phụ nhân nhà Trương Dũng lui ra, Tiểu Úc thị thò người qua hỏi Úc thị: "Lúc này kêu các cô nãi nãi trở về làm gì?" Úc thị nhếch miệng cười, ở bên tai Tiểu Úc thị nhỏ giọng nói vài câu, Tiểu Úc thị mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Úc thị, nhíu mày lo lắng hỏi: "Chuyện này... An ca nhi có thể đồng ý sao?" Úc thị cười một cách chắc chắn nói: "Nhi tử là ta sinh ra, ai hiểu biết hắn hơn so với ta? Hắn sẽ đồng ý thôi." Hiện giờ Tiết thị kia bất quá vẫn ỷ vào tình ý của An ca nhi đối với nàng ta, nàng ta cho rằng bản thân vẫn là một thiếu nữ hai mươi kiều diễm tuyệt sắc có thể mê hoặc An ca nhi đến đầu óc choáng váng. Nhi tử này của bà tâm tư đơn thuần, không hiểu nhân tình, luôn nghe lời thuận theo, chỉ có một điểm duy nhất chính là không có bất luận chống cự gì đối với nữ sắc, mấy năm nay chịu đựng Tiết thị bởi vì gương mặt nàng ta xác thật đứng đầu, hơn nữa bởi vì bị Tiết thị quản chặt làm hắn không dám mang người về phủ, ở bên ngoài dưỡng cũng không ít người. Cũng may Tiết thị chẳng hay biết gì, còn tưởng An ca nhi đối với nàng ta có tình có nghĩa. Hôm nay bà phải làm cho An ca nhi mà Tiết thị tâm tâm niệm niệm bấy lâu trở thành bùa đòi mạng của nàng ta, dù sao nàng ta cũng không sống được bao lâu, dứt khoát đừng kéo dài thêm, dọn chỗ cho đích tiểu thư Ngọc Vinh Hầu phủ tiến vào mới là lẽ phải! Mà lần này khi tân tức phụ vào cửa, bà cũng không thể lại hồ đồ như vậy, phải nắm mũi tân tức phụ dắt đi, quy củ gì đó vẫn phải sớm dùng tới mới được!   Mời các bạn đón đọc Thiều Hoa Vì Quân Gả của tác giả Hoa Nhật Phi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cách Đế Vương Đoạt Thê
Thân làm Hoàng đế nhưng lại chẳng có quyền hành gì, bị giam lỏng mười năm, thức ăn hàng ngày bị hạ độc, muốn tìm chút gì đó sạch sẽ để ăn thì phải cải trang thành thái giám. Lúc trước còn nhỏ chưa hiểu chuyện để cho Nhiếp chính vương nắm quyền thì cũng đành, nhưng nay hắn muốn đoạt lại hết quyền uy của mình. Cuộc sống nơi thâm cung đầy rẫy những âm mưu đen tối, cũng chỉ có nàng giúp hắn những lúc hắn mệt mỏi. Ngày đầu gặp nàng chính là lúc hắn bắt được nàng do gác đêm đói quá mà vào ngự thiện phòng ăn trộm đồ. Thấy mình bị phát hiện nàng còn đem khoai nướng hối lộ hắn, khiến hắn thấy nàng thực đáng yêu. Từ đó hắn cố ý miễn trực đêm cho nàng, cho người chuẩn bị đồ ăn khuya cho nàng. Sau hắn lại gặp nàng ngoài cung, chính là nàng đã đứng ra bảo vệ lúc hắn bị bọn du côn đánh. Rồi lại thay hắn ăn đồ ăn có độc, liều mình cảnh báo hắn phải cẩn thận. Nàng càng ngày càng khiến hắn động tâm hơn. Vì vậy biết nàng hóa trang thành thái giám trà trộn vào cung hắn vẫn nguyện ý tin tưởng nàng, giữ nàng bên cạnh...Nhưng cuối cùng khi tưởng chừng hạnh phúc đã ở trong tầm tay thì hắn phát hiện ra rằng nàng là quân cờ của Nhiếp Chính vương. *** Thể loại: cổ đại, xuyên không, nữ cải nam trang, sủng, nam chính trước không sạch sau sủng thì sạch * review ngắn * Truyện khá hay. Khúc nữ chính bị hiểu lầm làm mình hơi xúc động. Thích nhất là 2 huynh đệ Hạ Hầu… đấu võ mồm suốt =)) Còn là vì nữ chính nên mới đấu võ mồm, trong khi nữ chính lo ăn thôi =)) kiểu như “mặc kệ tất cả” :3 Nữ chính bình thường nên không cường, không phá team, không quá thông minh nhưng cuối cùng vẫn cho nam độc ác 1 vố  =)) Tiếc 1 cái là truyện không nhắc về thân thế của nữ chính, nữ chính có vẻ cũng chẳng kể cho nam chính về thân thế của mình… Hi vọng có thêm ngoại truyện về tiểu sát tinh :3Cho 3.5/5 điểm, mình không quá bắt bẻ vì truyện chỉ có 27 chương thôi. P.s: nam chính không sạch, trước sủng không sạch nhưng sau này chỉ sủng mình nữ chính thôi nha! Nam chính không có con rơi con rớt nên về khoản “sạch sẽ” của nam chính, mình tạm chấp nhận :3 *** “Người đâu, chôn nàng đi.” Giọng nói của nam nhân vô cùng ôn nhu, lời nói phát ra lại khiến cho cả người nàng phát lạnh. Nàng ngây ngốc giương mắt nhìn, có chút nghi hoặc không biết mình vừa nghe thấy cái gì, thần sắc lại hoảng hốt nhìn đống đất cao tới bên hông, có chút không hiểu tại sao mình lại ở đây, lại giương mắt - - đất cát đã đến đầu, từng xẻng từng xẻng hạ xuống. Bụi đất gần như khiến nàng không thể thở được, suy nghĩ giãy dụa phải rời khỏi đáy hố, nhưng lại bất lực, sợ hãi hiện lên trong lòng bảo nàng phải tỉnh táo. Nàng nheo mắt nhìn lại, không thể tin được nam nhân nàng yêu nhất lại đang muốn chôn nàng! Cấm vệ phụng mệnh làm việc đứng thành một vòng quanh cái hố, động tác xúc đất rất nhanh, trong nháy mắt, đất cát đã tới ngực, nhưng nàng lại giương mắt nhìn chưa hề từ bỏ ý định như trước, muốn xác định người hạ lệnh này có thật là người nàng yêu hay không. Bóng người lay động, đất cát bay theo gió, lờ mờ trong đó, nàng nhìn thấy hắn đến gần hố, con ngươi đen đạm mạc vô tình, nhìn nàng giống như đang nhìn con kiến. Ánh mắt này, làm người ta không rét mà run, như khi hắn hiểu lầm nàng là mật thám, tàn khốc khiến lòng nàng sợ hãi. Đúng rồi, nàng nghĩ tới, quả thật là hắn muốn giết nàng, ở Hoa Nhược điện hắn đã tính toàn muốn độc chết nàng...Cho dù dẫn nàng hồi Đông Noãn các, cũng bởi vì muốn nàng ra đi muộn một chút thôi. Mắt của nàng ngập nước, nàng lại cố ý không chớp nhìn hắn, giống như muốn thấy chân tình trong mắt hắn, nhưng tâm của hắn như sắt thép tạo ra, mắt lạnh nhìn nàng chết. Đất, dần dần vùi lấp nàng, từ ngực đến cần cổ, nàng không có giãy dụa cũng không có biện pháp giãy dụa, chỉ có thể dùng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, muốn hỏi hắn vì sao, nhưng chua xót lại chế trụ cổ họng nàng, khiến nàng không thể thốt ra thành lời. Cho đến khi đất đến mũi nàng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy nâng tay để cấm vệ ngừng lại. Cuối cùng hắn cũng không muốn, đúng không? Nàng vừa yên tâm một chút, đã thấy hắn dùng chân quét đá bên cạnh hố xuống dưới, dùng một giọng điệu ôn thuần nói: “Nhớ phủ đá lên, tuyệt không lưu lại một khe hở.” Nàng trừng đôi mắt đẫm lệ khó có thể tin, đất cát tiếp tục rơi xuống, trong nháy mắt, đất cát đã che phủ đỉnh đầu nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được đá đang được phủ lên trên, ngăn hết toàn bộ ánh sáng, nước mắt nàng không tiếng động chảy xuống, lập tức thấm vào trong đất. Nàng không thể thở được, ngực đau đớn muốn nứt toác, nhưng đau đớn nàng cũng không bằng đối đãi vô tình của hắn. Vì sao... Hắn lại không tin nàng? Vì sao...   Mời các bạn đón đọc Cách Đế Vương Đoạt Thê của tác giả Lục Quang.
Độc Y Xấu Phi
Hạng Quân Vãn, xấu danh lừng xa. Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở Thiên viện, để không ba năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. “Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu, ví dụ như…….Thị tẩm!” Một trận âm mưu, nàng táng thân trong hang hổ. Lần nữa mở to mắt, nhát gát hèn mọn trong mắt một hồi quét sạch, thay thế nàng, là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn —— Đường Thanh. “Vương gia một lời nói đáng giá ngàn vàng, xin hãy ban thưởng cho ta một phong hưu thư!” Thoát khỏi hang hổ, đổi lấy thân tự do, nàng tiêu sái rời đi, há lại lường trước vừa ra khỏi vương phủ, âm mưu quỷ kế lần lượt kéo đến. Thứ phế vật —— truyền nhân của Đường Môn, đệ nhất cao thủ ám sát bảng nhãn sẽ là một phế vật? Kẻ quái dị —— vết bớt đỏ sậm, che giấu một khuôn mặt quốc sắc thiên hương thế nào! Con gái riêng —— chân tướng công bố, thì ra thân phận của nàng lại cao quý như vậy! Rõ ràng là cực phẩm xấu nữ, tại sao phía sau là từng đám hoa đào? Những người này rốt cuộc là thật tâm yêu nàng, hay là có âm mưu khác? Lòng người khó lường, thế sự vô thường, trọng sinh dị giới, nàng nên làm sao mới có thể tại thế giới nam tôn nữ ti này tìm một chân trời thuộc về chính mình đây?!! *** Review Độc Y Xấu Phi: Truyện cũng tạm ổn, ngoại trừ một vài thắc mắc sau đây: 1. Mặt của Hạng Quân Vãn trước khi xuyên qua là có vết bớt sẵn và giống Công Tôn Bách? Nếu thế thì tại sao mấy lần gặp Công Tôn Nam cùng Thái hậu, hai người đó lại không ai nhận ra? Mà nếu không phải mặt thật, chỉ là dịch dung nhưng vết bớt là có thật, vậy ai dịch dung cho Quân Vãn? Và dịch dung suốt luôn sao? 2. Vết bớt ở đâu mà có? Tại sao sau khi có thai lại nhạt bớt? Vậy là lúc gặp Phượng Cửu lần đầu và lúc bị truy đuổi là Quân Vãn dịch dung xoá cái bớt? 3. Đồng hương của nữ chính làm sao về được vậy? Bộ nàng ta có khả năng phát minh ra cỗ máy thời gian à @@ Kết thúc chóng vánh, y như chạy nước rút: – Kết cục cho Công Tôn Nam chưa thấy. – Thái hậu không chịu từ bỏ, muốn trả thù cho con trai nhưng cũng không thấy nhắc gì. – Tác giả đưa ra tình tiết nữ chúa, tất cả thống nhất gì đó… Cuối cùng chưa thấy thống nhất gì cả! -Lão thái quân chết lãng nhách nhỉ! Hai nhân vật chính đoán được ai làm nhưng chưa xác nhận mà? Lão thái quân được nhắc đến nhiều lần làm mình tưởng bà ta là boss, ai dè đột nhiên chết. Tại sao bà đó bị kinh hách tới chết, đã bị thấy cái gì? – Thật ra đọc từ chương 60 mình đã đoán được mẫu thân của nữ chính là Bách Lý hoàng hậu nhưng có cần cái kết cụt ngủn như vậy không @@ Bà ta như chong chóng vậy, lúc trước đưa Vân Tranh giả làm con gái thì giải thích là bà ta biết nên mới cố tình chiều hư. Nhưng chỉ vì bức thư của ông tướng quân thì bà ta liền tin Hạng Quân Vãn là nữ nhi của bà ta? Bà ta không sợ bị tính kế sao? Truyện này mình chỉ cho 2/5 điểm vì lỗ hổng nhiều, kết quá thiếu, nếu có ngoại truyện thì mới ổn. Mình sẽ không đọc lại. *** Tháng hai, xuân hàn. Vừa qua giao thừa, hương vị của năm mới còn chưa tan hết. Hoàng Đô Cẩm thành của Thương Nguyệt quốc, còn bị mùi vị nồng đậm của năm mới bao phủ, mọi người gạt bỏ sự lạnh lẽo, đón gió, từ trong nhà ra ngoài chúc tết với người thân, bằng hữu. Một năm mới, trong cái mùa rét lạnh này, bắt đầu.Dân gian, khắp nơi vui vẻ hòa thuận, trong hoàng cung Thương Nguyệt quốc, lại bị âm trầm bao phủ. "Thế nào" Người nói chuyện là hoàng thượng Công Tôn Nam của Thương Nguyệt quốc. Thương Nguyệt lấy chữ vi tôn, lúc này, một bộ hoa phục thêu Kim Long gắn ở trên người Công Tôn Nam, khiến cho vẻ mặt của hắn vừa ngưng trọng vừa âm trầm, trở nên càng thêm âm tình bất định. Từ trên người hắn phát ra từng đợt hàn khí, dọa cho Thái sử lệnh Đỗ Trạch bên cạnh lạnh từ trong ra ngoài, ông nhịn không được rùng mình một cái, chòm râu dài khẽ run,giống như vừa có gió quét qua chòm râu dưới cằm ông ta vậy. "Bệ hạ, Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, không kĩ lưỡng, thiên hạ tất loạn a...." Làm một Thái Sử lệnh hợp cách, Đỗ Trạch biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Vừa nghĩ tới giữa trưa xuất hiện Thái Bạch Kim Tinh lóa mắt trên bầu trời, Đỗ Trạch cảm thấy giữa cổ họng có ngọn lửa thiêu đốt, không biết là sợ hay là hưng phấn. Tứ quốc bình phân thiên hạ, đến hôm nay, đại lục đã yên ổn được ba trăm năm. Có câu phân lâu tất hợp, Thái Bạch Kim Tinh này xuất hiện, chẳng lẽ là một dự đoán? Vừa nghĩ đến vị thiên tử dã tâm bừng bừng bên cạnh này, Đỗ Trạch đem hỏa khí trong cổ họng nuốt xuống, chỉ là cúi đầu, không dám nhìn đến hắn, lại càng không dám suy đoán lòng của hắn. Nhưng mà mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thất thường của Công Tôn Nam, Đỗ Trạch từ khí tức phát ra trên người vị đế vương này vẫn có thể cảm nhận được Công Tôn Nam đang kích động. Ông thậm chí có thể đoán được, trong đầu của Công Tôn Nam lúc này đang ảo tưởng cảnh đẹp của độc bá thiên hạ ra sao. "Bói toán đi" Chỉ một lát, Công Tôn Nam liền khôi phục lại tâm trang. Thân là đế vương, hắn luôn khống chế cảm xúc rất tốt, cho dù hiện tại trong lòng hắn giống như đại dương mênh mông, nhiệt huyết quay cuồng, nhưng trên mặt hắn chỉ là hàn ý hơi giảm, người bên ngoài cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, từ xưa đến nay là thiên hạ đại loạn, điềm báo tân chúa sinh ra đời. Nhìn chung trong lịch sử, mỗi lần xuất hiện loại tình huống này, đều là lúc thiên hạ phân ra. Công Tôn Nam từng vô số lần ảo tưởng, chính mình có thể dẫn đầu thiết kị của Thương Nguyệt quốc xua nam, đông chinh,tây tiến, đem thiên hạ bao quát trong lòng mình, không nghĩ tới rốt cuộc đã đợi được cơ hội này. Hay là, hắn chính là tân chúa ứng với mệnh trời mà sinh ra? Khóe môi của Công Tôn Nam khẽ giương lên, chòm râu đen như mực trên môi khẽ rung hai cái, lại khôi phục bình tĩnh. "Cốc cốc cốc đinh" Đồng tử trong mai rùa, va chạm vào mai rùa, thanh âm trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh của ngự thư phòng. Đỗ Trạch quỳ trên mặt đất, tay gầy còm già nua bao phủ mai rùa màu ô thanh. Ông cẩn thận mà lắc, kết quả này giống như quyết định vận mệnh của toàn bộ đại lục. "Keng keng đinh" Đồng tử rơi xuống đất, mặc dù Công Tôn Nam muốn duy trì hình tượng của chính mình, lúc này cũng nhịn không được từng bước tiến lên phía trước: "Thế nào" Đỗ Trạch nhìn kết quả trước mắt, trong lòng "lộp bộp" một cái, có chút loạn. Sao lại có thể như thế này? "Kết quả rốt cuộc như thế nào?" Nhận thấy được sự khác thường của Đỗ Trạch, Công Tôn Nam lại từng bước tiến lên,đem cái đầu đang cúi xuống của Đỗ Trạch kiên quyết ép đến đối diện với mình. "Bệ hạ, quẻ tượng cho thấy, Thái Bạch hiện rõ, nữ chúa hưng vượng....." Mọi thứ xảy ra trong cung, cũng không ảnh hưởng đến sự hiền hòa ngoài cung. Sự xuất hiện của Thái Bạch Kim Tinh, cũng không gây rối loạn lớn cho dân gian. Trong lòng bách tính dường như chờ mong sớm có thể có một trận rung chuyển lớn ảnh hưởng đến cả nước thậm chí toàn bộ đại lục, thay đổi tốt số mệnh ti tiện của bọn họ.Loạn thế, mặc dù tràn ngập đẫm máu, nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Dưới sự thống trị vừa đói vừa rét của quân vương, không bằng hợp lại. Dã tâm, không chỉ quân vương mới có, dã tâm lớn, tiềm tàng nhiều ở dân gian. Phía đông Cẩm thành, hồ Bảo Hiền, Vương phủ của Yến vương Công Tông Trường Khanh tôn quý đứng sau thái tử, tọa lạc tại đây. "Theo thiếp thân thấy, hoàng thượng là thật sự yêu thương vương gia của chúng ta! Nếu không sao lại đem con hổ hoa ban của Đường Hỷ quốc tiến cống ban cho vương gia, mà không phải thái tử chứ! Hiện tại con hổ sinh hạ một đôi hổ con, có thể nói chính là chuyện tốt, tỳ thiếp chúc mừng vương gia!" Nói chuyện, là Tam phu nhân được sủng ái nhất vương phủ. Nàng lớn lên xinh đẹp, cười rất quyến rũ, trâm cài màu vàng trên tóc đen rũ xuống, lại khẽ quét qua hai má trắng mịn nõn nà của nàng, nhìn qua có một loại phong tình mị hoặc. Nghe xong lời của Tam phu nhân, Công Tôn Trường Khanh cười to, buông xuống rượu ngon trong tay, tay lại đặt trên lưng của Tam phu nhân "Đừng nói lung tung, người phụ hoàng coi trọng nhất, tất nhiên là thái tử đại ca. Nếu để cho người ta nghe thấy lời của nàng, Bổn vương cũng không bảo hộ được nàng." Công Tôn Trường Khanh lời tuy nói là thế, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập khẳng định. Tam phu nhân giỏi về quan sát sắc mặt người khác, tự nhiên biết được ý nghĩ của vị vương gia này, người mềm nhũn, dựa vào trong lòng Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, người nỡ sao?" "Tất nhiên.....không nỡ rồi". Nắm lấy tay nhu nhược không xương của mỹ nhân, Công Tôn Trường Khanh cười khẽ, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu: "Buổi tối chờ Bổn vương". Biết Công Tôn Trường Khanh buổi tối sẽ ở trong phòng mình, trên mặt Tam phu nhân khẽ vui mừng, các phu nhân bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng đem nữ nhân này hận đến ngiến răng nghiến lợi, ở mặt ngoài lại giả vờ hào phóng thỏa đáng. "Vương gia, con hổ này thả nuôi ở phía sau an toàn sao? Vạn nhất nó bổ nhào tới, khiến người bị thương thì làm sao?" Tứ phu nhân mới nạp là một nữ tử thanh tú, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hổ, trong lòng có chút sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm, càng sợ đến mức lui về sau mấy bước, xém chút nữa ngã sấp xuống. Đưa tay tiếp được mỹ nhân sắp ngã xuống đất, Công Tôn Trường Khanh cho nàng một cái ánh mắt "Có ta ở đây": "Đừng sợ, rào chắn cao như vậy, trừ phi con hổ mọc thêm cánh, nếu không một năm trước nó đã bay lên đây rồi". "Đa tạ vương gia" Tứ phu nhân ngượng ngùng cười, thuận thế tựa vào trong lòng của Công Tông Trường Khanh, đem Tam phu nhân chèn ép ra ngoài. "Hừ!" Tam phu nhân thấy thế, không dám có gì bất mãn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tứ phu nhân. Nhưng đối phương như trước bá chủ vòng ôm của Công Tôn Trường Khanh, tựa hồ không xem hàn khí trong mắt của Tam phu nhân. Đại phu nhân đối với màn tranh giành tình nhân nho nhỏ làm như không thấy, nàng vào phủ, đã sớm quen xem nữ nhân tranh đấu. Ngược lại là Nhị phu nhân "Phốc xuy " cười một tiếng, thu hút tầm nhìn của mọi người, nàng ta tay hoa nhấc lên, chỉ về bóng dáng gầy gò phía xa, "Các ngươi xem, khách quý đến rồi!" Trong giọng nói của Nhị phu nhân lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chờ người nàng nói xuất hiện, khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Công Tôn Trường Khanh lập tức biến mất. "Ngươi không ở Hạnh Viên, chạy tới đây làm gì?" Đứng ở trước mặt Công Tôn Trường Khanh, là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Yến vương phủ - Yến vương phi Hạng Quân Vãn. "Nô tỳ , nô tỳ....Đến chúc mừng vương gia tân xuân, tân xuân....." Chống lại cặp mắt lạnh như băng của Công Tôn Trường Khanh, lời chúc mừng vốn chuẩn bị tốt của Hạng Quân Vãn toàn bộ quên sạch bách, ngay cả lời nói cũng trở thành nói cà lăm. Nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng của Công Tôn Trường Khanh hiện lên một nụ cười châm chọc. Hạng Quân Vãn không đến còn tốt, một khi lộ diện, khiến cho tâm tình sáng sủa của hắn trở nên gió táp mưa sa. Sự xuất hiện của nàng, giống như nhắc nhở một màn sỉ nhục của ba năm về trước. Nàng giống như một thứ bén nhọn, đâm thật sâu vào trong lòng hắn, hận không thể trừ đi cho thống khoái. "Vương gia, vương phi là muốn đến chúc mừng tân xuân của người". Lạc Tuyết đứng phía sau của Hạng Quân Vãn, vội vàng vì tiểu thư nhà mình giải thích. Vướng víu tân xuân, hắn cũng không làm khó Hạng Quân Vãn cho lắm, chỉ liếc mắt quét nàng một cái rồi quay đi chỗ khác. Thấy Công Tôn Trường Khanh không có đuổi mình đi, trái tim khẩn trương của Hạng Quân Vãn mới thoáng bình ổn xuống, thậm chí còn có chút cao hứng. Ít nhất hắn lưu lại nàng, điều này đối với nàng quanh năm suốt tháng không thấy mặt phu quân, đã là ân điển cực lớn rồi. Tam phu nhân chịu tức giận ở chỗ Tứ phu nhân, tiếc rằng Tứ phu nhân là người mới đang nổi trội, nàng không thể khiêu khích, cho nên sau khi nhìn thấy vương phi bị người bỏ quên này, mị nhãn của Tam phu nhân vừa chuyển, nảy ra ý hay. "Vương phi, người xem, đây là con hổ hoa ban năm trước bệ hạ ban cho vương gia". "Ừ." Tam phu nhân đột nhiên đối tốt với mình, khiến Hạng Quân Vãn thụ sủng nhược kinh. Trước kia Tam phu nhân ánh mắt là để trên trời, đối với nàng châm chọc khiêu khích không nói, còn trắng trợn mắng nàng độc chiếm vị trí vương phi. Hôm nay, tại sao lại biến thành vẻ mặt ôn hòa như vậy? "Vương phi, lệnh tôn là tướng quân nổi danh lừng lẫy của Thương Nguyệt quốc ta, nghe nói lúc tướng quân còn trẻ từng chỉ dựa vào hai đấm đã đánh chết một con hổ hoa ban. Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, vương phi nếu là nữ nhi của đại tướng quân, khẳng định cũng sẽ học được nửa chiêu thức của đại tướng quân. Có thể vì chúng ta mà tái hiện lại sự dũng mãnh của tướng quân năm đó hay không?" Tam phu nhân nói một hơi dài như thế, đầu óc của Hạng Quân vãn còn chưa kịp chuyển, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đấy, tay chân luống cuống. "Ta, ta...." Tam phu nhân muốn trút giận, Công Tôn Trường Khanh dĩ nhiên biết. Nữ nhân trong lúc tranh đấu hắn vẫn đều mở một mắt nhắm một mắt, Hiện tại mỹ nhân ý đồ gây khó dễ Hạng Quân Vãn, làm Công Tôn Trường Khanh rất vừa lòng, lập tức mở miệng phụ họa, giúp đỡ một phen. "Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu". Công Tôn Trường Khanh xoay hạt châu trong tay, giọng nói mị hoặc: "Ví dụ như......Thị tẩm!" Công Tôn Trường Khanh vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ tái nhợt của Hạng Quân Vãn khẽ phiếm hồng. Thị tẩm?! Nói đến động phòng hoa chúc đêm đó hắn đã đem nàng vứt bỏ ở Hạnh Viên xa xôi, hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê chân chính, nàng cũng bởi vì thế trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. Hôm nay, có phải là một cơ hội? "Vương phi, không nên......" Nhìn thấy hành động điên rồ của chủ tử nhà mình, Lạc Tuyết ở sau lưng nàng nhỏ giọng cầu xin: "Đừng đi...." Chỉ là không đợi Lạc Tuyết nói xong, Hạng Quân Vãn đã nhún người nhảy lên rơi xuống hang hổ. "Ngao...." Nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xâm nhập lãnh địa của mình, con hổ hoa ban đứng dậy. "Ta, ta không có ý gì......Cầu xin ngươi, đem....đem hổ con cho ta mượn.....mượn một chút.....một chút liền trả lại cho ngươi....." Nhìn thấy con hổ đi tới, dũng khí nhảy xuống vừa rồi của Hạng Quân Vãn đều mất hết, trong miệng nàng cắn một cái, muốn chạy nhưng hai chân lại cố định một chỗ, chỉ có thể toàn thân run lên: "Cầu...van cầu ngươi...." "Thật là ngu ngốc, cùng con hổ nói chuyện, nàng tưởng rằng hổ có thể nghe hiểu sao??" Biểu hiện của Hạng Quân Vãn rơi vào trong mắt mọi người đưa đến một hồi cười nhạo, ngồi nghe những tiếng kêu của nàng. "Vương phi, chạy mau a!" Lạc Tuyết lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn, tiếc là nàng lên tiếng quá chậm, con hổ đã bổ nhào đến, móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn. Mời các bạn đón đọc Độc Y Xấu Phi của tác giả Chá Mễ Thố.
Khoảng Cách Của Người
“Đố các bạn, trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất? Đó không phải là khoảng cách từ ngọn núi này đến ngọn núi kia Cũng không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia Cũng không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục kia Mà đó là.. khoảng cách của một vòng trái đất” Khi đọc những câu này bạn có thấy quen thuộc không? Ngày còn bé, cứ ngỡ đấy chỉ là một câu nói vui đùa cho một bài hát thôi, thế nhưng khi lớn lên mới càng hiểu sâu sắc hơn cái khái niệm “khoảng cách của người”? Đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, không phải là xa mặt cách lòng, mà đáng sợ chính là khoảng cách giữa tâm hồn người. Có một câu chuyện đã viết về đề tài này rất hay, để mình giới thiệu các bạn nhé! ----- Truyện xảy ra khi Đình Sương đang trải qua những ngày đầy đen tối của cuộc đời mình. ~ Loay hoay đi tìm mục tiêu và ước mơ của mình là gì. ~ Chọn một ngành học phù hợp mà chính bản thân cậu cũng chẳng mặn mà với nó lắm. ~ Người yêu 7 năm lăng nhăng bị cậu bắt gặp rồi chia tay. Vì hắn ta mà cậu come out rồi cãi cọ một trận lớn với gia đình, khắc khẩu với ba, không hòa hợp với mẹ kế cuối cùng thì cái tình yêu chém đinh chặt sắt mà cậu bảo vệ đó cũng tan vỡ theo cái cách cậu không muốn nhất. ~ Bỏ lỡ ngày học đầu tiên của một vị giáo sư khó tính, nguy cơ bị cấm học cao, mà cấm học là tốt nghiệp trễ. (Đình Sương đang du học ở Đức) Vậy đó, tình cảm, gia đình, sự nghiệp, tương lai của cậu lúc này rối như tơ vò, và cậu như kẻ khát nước giữa sa mạc, không tìm được ánh sáng cho mình. Tuổi 24, ai đã từng trãi qua mới thấm thía cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời đó, cái cảm giác lơ lửng lúc nào cũng có thể rơi vào bế tắc vì không có gì níu lấy. Đình Sương chính là tấm gương phản chiếu tuổi trẻ của mỗi chúng ta. Và rồi nhờ một ứng dụng kết bạn, cậu làm quen được một người bạn. Một người xa lạ không quen, cách cậu 287km, nhưng lại có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín nhất của cậu, mọi ấm ức của cậu về cuộc sống, và nhất là về vị giáo sư khó chịu môn Robotik kia! Cậu gần như kể hết mọi ấm ức và nói xấu vị - giáo – sư kia không chút ngần ngại với người bạn của mình mà không hề hay biết rằng, người đang bị cậu nói xấu và người đang nghe cậu nói xấu là cùng một người! Đó hẳn là một cảm giác hết sức Yomost, khi mà Bách Xương Ý một mặt trả lời email của một bạn học sinh hết sức đáng thương, hết sức chân thành nhưng ngay một giây sau thì anh liền phát hiện ra, cậu học sinh đó cực kì không hài lòng về mình. Nghe cùng một người vừa cầu xin vừa phàn nàn chính bản thân mình, trải nghiệm đó mới kì quái như thế nào chứ? Vậy là hai con người xa lạ, ở hai nơi cách xa nhau, nhưng rồi hóa ra lại gần nhau đến thế, đã gặp gỡ trong một tình huống lạ lùng hết sức như vậy đó! Nhưng nếu không có nhân duyên kì quái này, hẳn cả hai sẽ không hiểu nhau, sẽ không hấp dẫn nhau nhiều đến vậy, là những người trưởng thành, khi đã bị đối phương thu hút, họ liền nhanh chóng xác định quan hệ! Bách Xương Ý chính là một mẫu hình sugar daddy lý tưởng của chụy em chúng mình đó! Học hàm học vị đều cao, nhưng anh không đem lại cảm giác mọt sách của một thanh niên kỹ thuật mà toát lên vẻ chín chắn, thành thục của một người đàn ông 36 tuổi. Tất cả những bồng bột, những trải nghiệm điên cuồng nhất thời trẻ đều đã được Bạch Xương Ý đi qua. Ở bên cạnh anh, dường như không bao giờ là nhàm chán bởi anh sẽ luôn dẫn dắt bạn khám phá mọi điều thú vị của cuộc sống theo cái cách lịch lãm của một người đàn ông. Bách Xương Ý chẳng khác nào một chai rượu vang đã được ủ lâu năm, càng lâu thì càng quý, càng ở bên thì càng dễ say sưa. Và Đình Sương cũng mê đắm anh thật nhiều! Người đàn ông này có lý tưởng rất lớn về công việc dạy học của mình. Bạn nào đã và đang học đại học hãy trả lời. Bạn có thích một giảng viên đánh rớt bạn nếu bạn vắng học buổi đầu không? Bạn có thích một giảng viên điểm danh thường xuyên và khắt khe không? Bạn có thích một giảng viên dạy một đằng kiểm tra một nẻo không? Ngày xưa thời còn đi học, mình gọi đó là dũng – sĩ – diệt – sinh viên. Oái ăm thay, Bách Xương Ý chính là một giảng viên có nguyên tắc như vậy đấy! Nhưng giáo sư Bách không hề đáng ghét một tí nào đâu, mà bởi anh luôn coi đại học là một thánh đường rất quan trọng, và mỗi người sinh viên chính là yếu tố không thể thiếu, anh thật sự để tâm và mong mỏi sinh viên thật sự nghiêm túc mà thôi! Người thầy nghiêm khắc ấy thế mà lại có lúc bị cục cưng nhà mình dụ dỗ phá vỡ đi quy tắc, để rồi sau đó, anh lại phải tăng ca để sửa chữa lại sai lầm trong một phút u mê. Người đàn ông đầy ôn nhu đó, rất nhiều lần vì cục cưng của anh mà chịu nhún mình. Anh cho Đình Sương sự quan tâm, chăm sóc của một người yêu, sự chỉ dạy chia sẻ của một người anh, một người thầy, giúp cho Đình Sương – người đang lạc lối trong sa mạc – dần tìm thấy ánh sáng ở tương lai và niềm tin vào hiện tại. Xuyên suốt truyện, có rất nhiều đoạn đối thoại giữa hai người, dường như là Bách Xương Ý đang nói với Đình Sương, cũng dường như là lời tác giả nói với bạn đọc – câu chuyện về tình yêu, lí tưởng và tuổi trẻ. Quan trọng nhất, khi Đình Sương gặp khó khăn lớn nhất của cuộc đời mình, vừa oằn mình đối phó với âm mưu tranh giành chiếm đoạt gia sản, vừa mất mát buồn thương chuyện gia đình thì Bách Xương Ý đã luôn ở cùng cậu, cho cậu thêm sức mạnh, giúp cậu chống lại kẻ thù. Một người bạn trai đa – zi – năng như Prof. Bai đây, tui biết tìm kiếm ở đâu? Chuyện tình yêu của họ từ lúc xa lạ, rồi xung đột, rồi bên nhau và hiểu nhau hơn, lại cùng nhau đi qua sóng gió, khoảng cách từ 287km đã trở về 0km, thực sự là một câu chuyện rất đẹp mà bạn không nên bỏ lỡ Và cái tên truyện “Khoảng cách của người”, cũng như cách tác giả đặt tên chương bằng số km thật sự đầy ý nghĩa. Hai con người từ nơi xa xôi không biết, tưởng chừng như chẳng có phần trăm cơ hội nào gặp nhau lại trở thành những người thân thiết nhất, ấy mậy mà những người đã luôn ở cạnh ngay bên ta lại chưa từng hiểu ta, giống như người em cùng cha khác mẹ của Đình Sương, dù cậu yêu thương anh trai mình, nhưng giữa giây phút lựa chọn hay nghi ngờ, cậu đã không chọn tình thân. Thế nên đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, đáng sợ chính là khoảng các giữa lòng người. Chỉ có một trái tim dũng cảm, không sợ tổn thương, luôn luôn chân thành thì sẽ gặp được hạnh phúc! Nhắc nhở nho nhỏ, Prof Bai của chúng ta đã từng có một đời vợ. Nếu nói ưu điểm của anh là quá hoàn hảo, thì hoàn hảo cũng chính là khuyết điểm của anh. Vì luôn luôn thể hiện mình ở phong độ tốt nhất, luôn đối xử mọi người theo cách chuẩn mực nhất, mà hơn 30 năm cuộc đời, Bách Xương Ý giống như một cỗ máy, anh chưa từng để lộ cảm xúc cá nhân hay sự bồng bột của mình cho người khác thấy. Với vợ mình cũng là thái độ tương kính như tân đó khiến cho hôn nhân hai người đổ vỡ. Chỉ đến khi gặp Đình Sương, cậu chính là khuyết điểm của anh. Anh sẽ vì u mê cậu mà phá vỡ quy tắc nào đó, sẽ vì cậu mà nói những điều thầm kín trong lòng chưa từng nói với bất cứ ai, vì cậu mà đưa mình vào chỗ nguy hiểm, vì cậu, cũng là vì tình yêu! Một câu chuyện có sự hòa trộn nhịp nhàng giữa hơi thở đời sống và lãng mạn của tình yêu. Mỗi nhân vật đều có khuyết điểm, nhưng họ hoàn hảo khi ở bên nhau. Mời các bạn đón đọc Khoảng Cách Của Người của tác giả Công Tử Ưu.
Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm gặp nhau tại một cuộc thi ở trường. Bọn họ là "anh em tốt", ở cùng, học cùng, chơi cùng, thậm chí ngủ cùng, tắm cùng... Nhưng khi có ai hỏi quan hệ bọn họ là gì, thì họ lại trả lời là "bạn thân". Nhưng tất nhiên là mọi người đều ngầm hiểu đó là kiểu quan hệ gì. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có rất nhiều thứ trái ngược. Triệu Tử Thiêm là một người keo kiệt. Cậu ta có thể đi hết ba siêu thị chỉ để chọn một sợi dây cáp mạng. Nhưng Lương Đông: "Tiêu tiền cho em anh không đau lòng đâu!". ___ Siêu năng lực mà Lương Đông muốn có là "mắt nhìn xuyên thấu", còn Triệu Tử Thiêm là "tàng hình". Hai người vì chuyện "mắt nhìn xuyên thấu" của Lương Đông có thể nhìn thấy "tàng hình" của Triệu Tử Thiêm hay không, mà có thể cãi nhau một lúc. ___  Lương Đông đã từng nói với mọi người: "Chuyển lời cho nhau, mơ tưởng em ấy cũng vô dụng!" Triệu Tử Thiêm cũng nói: "Xuân phong mười dặm chẳng bằng anh!". ___  Triệu Tử Thiêm nói: "Lương Đông giống đại dương vì anh ấy có cảm giác rất tươi mát".  Có người hỏi tại sao Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông tươi mát. Cậu ấy liền nghiêm túc nói một câu: "Anh ấy rất tươi mát mà!". Lương Đông nói: "Triệu Tử Thiêm là cầu vồng" Phải chăng bởi vì cậu ấy thích mặc màu mè?. Lương Đông hình dung Triệu Tử Thiêm là "một cuốn chính kinh hàm hồ linh tinh". Còn Lương Đông trong mắt Triệu Tử Thiêm là "một nam tử hán cẩn thận ngũ đại tam thô". ___ Đối với Lương Đông mà nói "một nghìn câu anh yêu em, không bằng một câu anh nuôi em". Cho nên, yêu hay không yêu, không cần tùy tiện nói, mà chỉ cần biểu hiện. Triệu Tử Thiêm hỏi: "Anh nói, vào sinh nhật em sẽ tặng em một căn nhà Tam Hoàn phải không"?".  Lương Đông trả lời: "Đương nhiên rồi. Nếu muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đó!". ____  Lương Đông nói: "Đồng cam có thể, cộng khổ thì khó quá!" Triệu Tử Thiêm lại nói: "Không, cộng khổ thì có thể, đồng cam thì quá khó!" ___ Đối với hai người họ, thật ra kết hôn chỉ là một loại hình thức. Cho nên giữa bọn họ, mãi mãi không có gì ngăn cách. Chỉ cần đối phương vui là được rồi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Mọi người có hiểu cái gì là vận mệnh an bài không?. *** Tại tập đoàn tài chính Lương thị, ở tầng thứ 64 có một người đàn ông ngồi ở trên ghế da lớn màu đen, bàn làm việc vô cùng rộng lớn, trên đó bày từng chồng văn kiện cao thấp khác nhau. Màn hình máy vi tính tinh thể lỏng hiện đại phát sáng ánh vào gương mặt người đàn ông có đường nét nam tính ngời ngời. Người nọ khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài di chuyển nhanh thoăn thoắt nhấn phím máy tính, phát ra những tiếng kêu lách cách đơn điệu. Gian phòng ngoài tiếng bàn phím máy tính chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người kia. Cửa sổ sát đất làm bằng kính một chiều, một mặt kính lớn phía trước có thể nhìn ra được phong cảnh xung quanh. Bỗng có một tiếng gõ cửa đánh tan sự trầm mặc đó, người đàn ông đang ngồi trên ghế da hơi dừng lại động tác một lúc, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Cánh cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, Triệu Tử Thiêm cầm theo một số giấy tờ đi vào. Triệu Tử Thiêm hôm nay mặc quần âu màu xám đơn giản, đường may tinh tế khéo léo làm tôn lên cặp mông vểnh tròn. Áo sơ mi trắng phía trên không đóng đến hang cúc cao nhất, để lộ ra yết hầu chậm rãi di chuyển. Ai đó một thân sơ vin vốn dĩ vô cùng lịch sự, nhưng trong mắt của người đang ngồi trên ghế da kia chính là vô cùng nóng bỏng hư hỏng, vừa vặn để cho cặp mông mê người được phô diễn toàn bộ. Triệu Tử Thiêm có điểm lo lắng rụt rè cầm văn kiện tiến về phía Lương Đông: "Lương tổng, chuyện hôm qua anh giao cho em..." Lương Đông đưa mắt nhìn về phía trước khoảng ba giây rồi lại cúi đầu tập trung làm công việc của mình không có ý định lên tiếng. Triệu Tử Thiêm một bộ dạng lo lắng bất an chầm chậm bước tới trước bàn làm việc của Lương Đông đặt văn kiện ngay ngắn lên đó: "Lương tổng anh xem, em đã xử lý số liệu rất chính xác" Lương Đông dừng tay đang gõ máy tính, lưng tựa vào thành ghế da lười biếng cầm lên văn kiện kia xem một lượt rồi nhíu mày đáp xuống bàn làm việc, trầm giọng nói: "Làm sai hết cả rồi, thư ký Triệu em rốt cuộc có tập trung chú tâm hay không thế?" Triệu Tử Thiêm hoảng sợ vội vã vòng sang bên phải đứng ở bên cạnh Lương Đông luống cuống mở ra mấy trang văn kiện: "Không thể nào, em ngày hôm qua đã tăng ca rất lâu, kiểm tra rất nhiều lần rồi. Lương tổng anh có nhầm hay không vậy?" Lương Đông hửm một tiếng, bàn tay lơ đãng chạm vào đùi của Triệu Tử Thiêm: "Ý thư ký Triệu đây là sao?" Triệu Tử Thiêm cảm giác được người bên cạnh cố tình làm vậy liền lùi lại phía sau hai bước luống cuống đáp: "Lương tổng, ý của em không phải như vậy, được rồi để em cầm về tính toán lại xem" Lương Đông đưa tay giữ lại văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm; "Còn phải đợi cầm về tính toán? Anh ngay bây giờ cần đến văn kiện này!" Triệu Tử Thiêm một bộ dạng khó xử lo lắng: "Như vậy... như vậy..." Lương Đông đưa tay vuốt đến phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vã né tránh: "Lương tổng thỉnh tự trọng!" Lương Đông gật đầu, tùy ý mở ra một trang văn kiện rồi chỉ vào đó: "Chỗ này xử lý số liệu sai, thư ký Triệu mau đến xem" Triệu Tử Thiêm đứng im bất động một lúc, sau đó không còn cách nào khác đành phải tiến đến cúi đầu chăm chú xem xét: "Lương tổng, phiền anh xem lại đi chỗ này em tính không có sai" Lương Đông từ trên ghế da đứng dậy bước về phía sau đứng áp sát Triệu Tử Thiêm, một tay giữ lấy eo cậu, một tay bắt đầu đưa xuống mông cậu khẽ xoa nắn. Triệu Tử Thiêm giật mình phản kháng: "Lương tổng, anh..."   Mời các bạn đón đọc Nắng Hạn Gặp Mưa Rào của tác giả Giai Nhân.