Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên của tác giả Nguyệt Công Tử: Truyện "Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên" của tác giả Nguyệt Công Tử đang được bạn đọc yêu thích. Khiết Anh, chủ một cửa hàng hoa tươi, xuyên vào một tiểu thuyết có kết thúc không đẹp. Cô quyết tâm thay đổi số phận của nhân vật chính bằng cách thế Nguyệt Lão để cải mệnh nhân duyên cho họ. Nhưng liệu cô có thành công và vượt qua bàn tay vàng của tác giả? Trong một ngày bình thường, Khiết Anh đang trở về nhà sau giờ làm việc thì bỗng nhiên trải qua một trải nghiệm kỳ lạ. Cảnh vật trước mắt cô dần trở nên mờ đen và ánh sáng chiếu vào khiến cô rất giật mình. Một giọng nữ nhân dịu dàng vang lên gọi tên Khiết Anh và cô lập tức hỏi ngược lại. Liệu giải đáp sẽ là gì?. Nếu bạn là fan của thể loại ngôn tình, các truyện "Bác Sĩ, Giúp Em" hay "Yêu Em Trọn Kiếp Này" cũng là những lựa chọn tuyệt vời để đọc thêm.  *** Tóm tắt: Khiết Anh, một cô gái hiện đại, là chủ một cửa hàng hoa tươi. Một ngày nọ, cô xuyên không vào một tiểu thuyết có kết thúc không đẹp. Trong tiểu thuyết, nam chính và nữ chính yêu nhau nhưng cuối cùng lại chia tay. Khiết Anh quyết tâm thay đổi số phận của họ bằng cách thế Nguyệt Lão để cải mệnh nhân duyên cho họ. Review: Nội dung: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào với những tình tiết hài hước và hấp dẫn. Truyện kể về hành trình của Khiết Anh từ một cô gái hiện đại trở thành một Nguyệt Lão trong thế giới tiểu thuyết. Cô đã không ngừng nỗ lực để thay đổi số phận của nam chính và nữ chính, giúp họ đến được với nhau. Nhân vật: Khiết Anh là một cô gái thông minh, kiên cường và tốt bụng. Cô luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, kể cả khi đó là những người xa lạ. Nam chính và nữ chính là những người có tính cách trái ngược nhau nhưng lại rất hợp nhau. Họ yêu nhau sâu đậm nhưng lại phải trải qua nhiều thử thách và trắc trở. Cốt truyện: Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Truyện có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Khiết Anh thay đổi số phận cho nam chính và nữ chính. Cô ấy rất thông minh và kiên cường." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là mối tình của Khiết Anh và nam chính. Họ rất xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện ngôn tình sủng ngọt ngào." Kết luận: Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào, đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Nếu bạn là fan của thể loại này thì đừng bỏ qua truyện này nhé. *** Khiết Anh là bà chủ của một cửa hàng hoa tươi lớn ở thành phố X, như mọi ngày sau khi xong việc cô lại lái xe trở về nhà. Đang lúc ngồi thư giãn trên ghế đột nhiên cô thấy khung cảnh trước mắt mờ dần và chìm ngập trong một màu đen tối. Bỗng nhiên chợt có một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến cô giật mình vội giơ tay che đi ánh sáng ấy. Cùng lúc ấy bỗng nhiên có một tiếng nói nữ nhân với chất giọng dịu dàng vang vọng bên tai cô: “Khiết Anh! Khiết Anh!” Ánh sáng nhạt dần, cô hạ tay xuống rồi nhìn xung quanh vừa tìm kiếm giọng nói ấy vừa cất tiếng hỏi: “Ai? Ai đang gọi mình vậy? Không phải là Hắc Bạch Vô Thường đó chứ?” Cô khẽ rùng mình. Một cô gái xuất hiện, làn da trắng hồng, mi mục như họa, mắt to long lanh, sóng mũi cao vút kèm với đôi môi như cánh hoa đào rực rỡ, trên người khoát bộ quần áo kỳ lạ như trong phim cổ trang mà cô hay xem. Cô ấy cất giọng cười tựa như suối chảy róc rách rồi cất tiếng trấn an: “Cô nương yên tâm, tôi không phải Hắc Bạch Vô Thường đâu. Tôi tên Cao Khiết Anh vốn là đại tiểu thư của Cao tướng quân. Từ nhỏ tôi đã mang bệnh trong người, tháng trước tôi đi bái phật cầu an thì trụ trì nơi đó nói tôi mạng sắp phải đoạn nhưng sẽ có người thay tôi sống hết kiếp này. Có lẽ tôi và cô cùng tên và vong mạng cùng giờ nên trời xui khiến cô đến đây thay tôi chăm sóc cho phụ mẫu và muội muội." Khiết Anh không thể tin hỏi: "Thay...thay cô? Vậy nghĩa là tôi chết rồi sao? Không những vậy còn như trong truyện xuyên không đến cổ đại á?" Cô ấy gật đầu: "Đúng vậy!" Khiết Anh ngồi sụp xuống đất nói: "Không thể nào! Tôi không bị tai nạn, không bị va đập, không bị bệnh gì hết mà. Sao tôi lại chết được chứ?" Cô ấy có chút khó xử nói: "Cô là bị triệu hồi về chứ không phải số đoản mệnh!" Khiết Anh ngước lên nhìn cô với ánh mắt có chút hy vọng: "Nói vậy là tôi có thể trở về sao? Đúng không?" Cô ấy lạnh lùng lắc đầu: "Tôi và cô có một sợi dây vô hình gắn chặt sinh mệnh với nhau, vì vậy khi tôi không may đoản mệnh thì cô tức khắc sẽ bị thiên địa triệu hồi linh hồn về và ẩn trong thân xác của tôi để tiếp tục thay tôi sống tiếp quảng đời còn lại." Khiết Anh một lần nữa rơi vào vô vọng: "Không thể quay về nữa sao?" Cô ấy gật đầu: "Tôi vốn là người đoản mệnh, nay gặp được cô tôi có một nguyện vọng mong cô chấp thuận." Khiết Anh đứng lên nhìn cô nói: "Cô muốn tôi thay cô chăm sóc cho gia đình của cô?" Cô ấy khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp: "Phụ mẫu tôi rất thương yêu tôi, muội muội tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện. Tôi vốn rất muốn làm nhiều chuyện cho họ nhưng giờ số mệnh đã vậy, hơn nữa thời gian của tôi không còn nhiều, tôi xin cô hãy hứa với tôi cố gắng thay tôi báo hiếu phụ mẫu và yêu thương muội muội tôi.” Khiết Anh chần chừ một chút rồi gật đầu: "Cũng tốt, ở đấy tôi không còn người thân. Một mình như vậy cũng đủ lâu rồi, tôi đồng ý thay cô sống tiếp, thay cô chăm sóc thật tốt cho họ. Cô hãy yên tâm." Khiết Anh mỉm cười, nước mắt vẫn rơi lã chã, cô nắm lấy tay Khiết Anh và nói: "Đa tạ cô, đa tạ cô Khiết Anh. Cô là một cô gái tốt, rồi cô sẽ có hạnh phúc của mình. Chúc cô luôn vui vẻ." Nói rồi cô ấy xoay lưng lại đi về phía ánh sáng và dần biết mất. Hóa ra cô ấy cũng tên là Cao Khiết Anh, mười lăm tuổi, là đại tiểu thư cao quý của Cao phủ, tính tình ôn nhu hiền lành, thông thạo các loại cầm phổ, cha mẹ tên là Cao Nghiêm Trung tuy lạnh lùng nghiêm nghị nhưng luôn yêu thương thê nhi hết mực và Liễu Túc Trân là một người dịu dàng, chu đáo, bao dung, em gái tên Cao Khiết An, mười hai tuổi, nhị tiểu thư Cao phủ thông minh lanh lợi, rất yêu thương tỷ tỷ, lại tinh thông về văn thao võ lược. Quả thật là một gia đình đúng chuẩn nhà người ta luôn. "Ưm...."- Giọng nói nhẹ nhàng khẽ cất lên, xung quanh có tiếng vài nữ nhân khác xôn xao: "Đại tiểu thư đã tỉnh rồi! Mau báo cho tướng quân và phu nhân!" Tiếng bước chân cùng tiếng mở cửa nhanh chóng vang lên rồi lại yên lặng. Đôi mi dày cong vút khẽ chớp, cô từ từ mở đôi mắt to tròn long lanh ra nhìn cảnh vật xung quanh. Bỗng nhiên có hai gương mặt đưa sát lại gần mặt cô, theo phản xạ cô vội la lên: "Á!!! Ma..........a!!!!" Khiến hai người kia hoảng hồn la lên theo và ngã người ra phía sau, còn cô cố dùng hết sức lê thân xác đầy mệt mỏi ngồi nhỏm dậy. Cả hai kia dường như là chị em song sinh, mái tóc được búi qua hai bên đính trên đó vài cánh hoa, làn da trắng cùng với ngũ quan khả ái kết hợp với bộ quần áo màu cam nhạt càng toát lên vẻ ngây thơ, đáng yêu giống nhau. Và ba người cứ như thế nhìn nhau cả một buổi trời luôn..   Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên của tác giả Nguyệt Công Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ăn Tướng Công - Lăng Trúc
Kinh Vô Song quỉ kế đa đoan, theo tỉ kinh thương nhưng nơi yêu thích họp mặt làm ăn là kĩ viện, có vô số hồng nhan tri kỉ. Nhân một lần bạn tốt Liễu Phiêu Phiêu bị ám sát, cô tương kế bắt được sát thủ là Kiếm ma Lãnh Phi. Lãnh Phi là thiếu trang chủ của Thần Kiếm sơn trang, do tâm lý bị trở ngại mà không muốn kế thừa gia nghiệp cũng không định làm hoàn khố đệ tử mà lập chí làm sát thủ, nhiệm vụ thất bại bị Vô Song bắt. Nhưng có thật là dễ dàng vậy không? Lửa gần rơm không cần lâu cũng cháy, hai người không cẩn thuận xxo. Vô Song phát hiện bí mật của Lãnh phi, liệu có bị diệt khẩu hay là… *** “Tuyết nhi”, Mạc Lân đuổi kịp Vô Tuyết, hắn giữ chặt lấy tay nàng. “Ngươi buông tay ta ra”.Vô Tuyết dằng tay ra rồi hối hả quay người bỏ chạy tiếp, nàng vô cùng ảo não chán nản chính bản thân mình, vì sao mà nàng cứ luôn để ý tới nhất cử nhất động của hắn cơ chứ? Càng ảo não hơn chính là, trong lòng của hắn còn vô số nữ nhân khác. “Tuyết nhi, tiểu thê tử của ta à, nàng dừng lại nghe ta nói có được không?” Mạc Lân gấp gáp tới độ đã hơi cao giọng. “Không dừng”, nàng quay đầu lại nói rống lên “Ngươi lại to tiếng với ta nữa rồi, ngươi đối với Thủy Liên cô nương, Trữ Ngọc công chúa luôn nhỏ nhẹ duy có đối với ta là lúc nào cũng to tiếng …” ... Mời các bạn đón đọc Ăn Tướng Công của tác giả Lăng Trúc.
Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm - Hoàng Hề
Tạ Lâm, thân là nguyên lão ba triều, đại thần quyền cao chức trọng, quyền khuynh triều dã, một tay che trời. Tạ Lâm, thân là “lão” gian thần xảo trá, chèn ép dân chúng, gian thần xu nịnh của đương triều, tội vô cùng đáng chém! Tạ Lâm tư liệu kèm theo: 26 tuổi, “nữ” gian thần đã có tuổi. Thừa tướng đại nhân của đương triều lại là con gái, Tạ Lâm, ngươi dám lừa trẫm! Long nhan của vị hoàng đế luôn bị Tạ Lâm khi quân phạm thượng tràn đầy vẻ tức giận: Gian thần xu nịnh, quỳ xuống cho trẫm! Tạ Lâm thản nhiên: “ Nhưng tiên hoàng cha của người đã nói thần không cần phải quỳ.” Hoàng đế tức đến lông tóc dựng đứng: “Vậy bắt tên này lại, áp giải đến tẩm cung của trẫm!!” Văn án khẩu vị nặng: Hoàng đế Đại Bảo mới đăng cơ, mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng sự trông nom dạy dỗ của vị thừa tướng bụng dạ đen tối, luôn khiến thân thể và tâm trí của hắn phải cung phụng cho vương triều Đại Chu. Trong khi đó, hắn không có giây nào phút nào là không muốn trừng trị dạy dỗ ngược lại tên thừa tướng đen tối này: Quỳ xuống, tên gian thần xu nịnh kia! Ai là S, ai là M? Cái này phải dựa vào giá trị chất xám, và cả sự liều mạng chém giết của giá trị vũ lực mới có thể quyết định được! Một câu văn án thông thường nhất: Nhật ký chốn quan trường hiện hành do đích thân gian thần xu nịnh Tạ Lâm làm đạo diễn, mặc sức quan sát chốn quan trường muôn hình vạn trạng. *** Làm hoàng đế thật không hề dễ dàng. Ít ra là Úy Trì Chính thấy như vậy. Hoàng đế uy quyền cao thì sao chứ, Tạ thừa tướng ho một tiếng, ngài phải cun cút nghe lời ngay. Lần đầu Úy Trì Chính được diện kiến hai nhân vật trong truyền thuyết này là lúc hắn bị phái về kinh cầu quân cứu viện. Một đường bôn ba trên ngựa, hắn mệt muốn đứt cả hơi, chưa được quỳ lạy thánh nhan thì đã đụng phải Tạ thừa tướng ngoài cửa. Tạ Lâm năm nay 27 xuân xanh, tuổi còn trẻ mà đã phục vụ qua ba đời quân vương, là đại thần giám quốc quyền khuynh thiên hạ, gặp hoàng đế được phép miễn quỳ. Hắn, nói đơn giản, chính là gian thần hàng thật giá thật trong mắt dân chúng. Chờ đến khi Úy Trì Chính vào triều dâng tấu xin quân tiếp viện mới càng khôi hài. Hoàng đế Minh Trọng Mưu không nói hai lời đã chuẩn tấu. Chỉ có thừa tướng vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền ấy, lặng lẽ lắc đầu. Kết quả, không cần đoán cũng biết, hoàng đế thất bại thảm hại. Hoàng đế Minh Trọng Mưu tuổi mới ngoài đôi mươi, vừa mới chân ướt chân ráo đặt mông ngồi lên ghế rồng được hai năm, vẫn còn là một con hổ giấy trong tay Tạ Lâm. Hắn vốn bị ép ngồi vào cái vị trí này, mỗi ngày đều âm thầm phản kháng, đối nghịch với Tạ thừa tướng. Ai nói hoàng đế là sung sướng, muốn gì làm nấy, lại còn có cả hàng dài phi tần chờ hầu hạ. Đối với Minh Trọng Mưu, hắn thiếu hẳn đoạn "hàng dài phi tần", lại thêm đoạn "đối phó với Tạ thừa tướng đáng ghét xấu xa". Hoàng đế làm gì cũng phải được Tạ thừa tướng cho phép. Tấu chương trước khi phê duyệt phải được Tạ thừa tướng đồng ý. Tạ thừa tướng nói đông, hắn nhất định không được ngó sang bên tây. Ngọn lửa kháng chiến âm ỉ cháy trong lòng tiểu hoàng đế Minh Trọng Mưu, cho tới khi Úy Trì Chính xuất hiện - một làn gió mới trong triều, không hề sợ uy quyền của Tạ Lâm. Hoàng đế vui như bắt được vàng, âm thầm giữ Úy Trì Chính ở lại kinh thành, giao cho hắn một chức quan. Từ đó, kế hoạch lật đổ gian thần Tạ Lâm bắt đầu được hoàng đế thực hiện.   Mời các bạn đón đọc Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm của tác giả Hoàng Hề.
Hoàng Sủng - Khai Hoa Bất Kết Quả
Nàng - Tiết Tĩnh Xu, vốn là một đại tiểu thư thiên kim đài các, trưởng nữ nhị phòng của Tiết gia cao quý bao đời đều có nữ nhân vào cung làm Hậu. Nhưng chỉ vì một lời đoán mệnh của vị thuật sĩ tha phương, nàng bị người nhà đưa đến sống ở am ni cô ngoài thành khi mới bảy tuổi, sống những ngày bị gia đình ghẻ lạnh. Cứ ngỡ về sau cuộc đời nàng sẽ lặng lẽ trôi qua như thế, sống những ngày tháng an nhàn trên núi, bầu bạn với hoa cỏ huân hương....Nhưng ngờ đâu, một ngày kia Tiết phủ cho xe đến đón nàng về, từ đó cuộc đời nàng rẽ theo một hướng mà nàng cũng không ngờ tới. ☀ Chàng - Chử Diệu, một vị Lục hoàng tử không có tiếng tăm gì, cũng không có bối cảnh nhất lại đăng cơ trở thành Hoàng Đế, khiến cả thiên hạ không ai không phải kính sợ. Với những gì đã trải qua trong quá khứ, chàng chán ghét nữ nhân, đăng cơ đã năm năm nhưng hậu cung không có một giai nhân nào. Vì muốn phụng hiếu với Thái Hoàng Thái Hậu, chàng đồng ý lập trưởng nữ nhị phòng của Tiết gia làm Hoàng Hậu. Chàng nghĩ sau này mình sẽ tương kính như tân với nàng, nhưng không ngờ, tương lai lại không như những gì chàng đã nghĩ. ☀ Bạn có thấy Hoàng Đế nào bị cấm cửa vì bị Hoàng Hậu phát hiện lén xem thoại bản CẤM TRẺ EM chưa?  Quần thần nào cả gan dám thượng tấu đòi Hoàng Đế tuyển tú nạp phi? Hừ, chán sống rồi, sẽ có kẻ nào đó "bỗng dưng" bị người khác dâng tấu vạch tội tham ô đến đầu cũng khó giữ. Thật trùng hợp! :v ☀ Truyện có nữ chính điềm đạm, là điềm đạm, không phải ngốc nghếch. Nàng biết được ai mới là mầm họa của mình, không phải gặp ai khiêu khích là lấy địa vì của mình ra đập chết người khác. Nàng lí trí và lương thiện, cũng vì vậy mà nàng được Thái Hoàng Thái hậu thương yêu, được Hoàng Thượng sủng ái. ☀ Truyện có nam chính là "xà tinh", lại còn thay-đổi-vẻ-mặt-theo-không-gian-và-thời-gian! Chân bước ra khỏi cửa thì bày ra bộ mặt cao ngạo cấm dục, vừa bước vào tẩm cung của Hoàng Hậu thì thay đổi thành kẻ bị cấm dục ba năm, cầu được "giúp đỡ". ☀ Như văn án đã giới thiệu, Hoàng Sủng là một bộ truyện NGỌT SỦNG, mà đã là ngọt sủng thì những tiểu tam hay tiểu tứ tiểu ngũ gì đó chỉ là đám ruồi bọ, dù có tài sắc thủ đoạn đến mấy cũng không lọt nổi vào mắt nam chính. Ngoài ra còn những câu chuyện nhỏ nhỏ xen vào của các nhân vật phụ, đọc mà cảm thấy có chút thương tình. ☀ Trên là những cảm nhận và đánh giá riêng của cá nhân mình khi đọc Hoàng Sủng. Truyện ngọt ngào, đọc rất thoải mái, không nặng nề như những thể loại tranh đấu khác, đặc biệt thích hợp cho những ngày lười. ^^ --------------------------- ???? Một vài điều (dài dòng) cần trao đổi trước khi vào truyện: ???? Đầu tiên là vấn đề chú thích. Trong bộ truyện này team sẽ chú thích khá nhiều và kỹ, đôi khi chú thích có gắn kèm ảnh. Có thể một chương mà có đến 2, 3, thậm chí là 4 chú thích có ảnh (vừa chữ vừa ảnh), nên nó sẽ khá dài. Nhưng với những chú thích ngắn, cần được giải nghĩa trực tiếp để các bạn có thể hiểu đoạn đó đang nói gì thì team sẽ chú thích ngay tại chỗ. Còn những chú thích dài,  thì team sẽ đưa xuống cuối chương, nếu cần sẽ gắn ảnh. Do đó ở cuối mỗi chương đôi khi sẽ có một đoạn khá dài chỉ là chú thích cho ở trên, tất nhiên là tùy chương, không phải chương nào cũng cần chú thích dài dòng. Có thể có bạn sẽ nói team chú thích nhiều vậy chi cho rườm rà lại mất thời gian, nhưng không, đó là cái tâm với công việc đó ạ. :)) Mục đích của team là muốn các bạn đọc truyện không chỉ để giải trí, mà còn có thể bổ sung thêm những kiến thức có thể bạn chưa biết hay chưa kịp tìm hiểu. Tất nhiên, việc biết thêm kiến thức có lợi chứ không có hại đâu nhỉ? :)) Cho nên, nếu bạn nào muốn biết thêm thì đọc, còn cảm thấy không muốn thì có thể lướt qua, mất tối đa là 5 giây cuộc đời để lướt qua thôi ạ :)) ???? Thứ hai là vấn đề nội dung và lỗi beta. Vì team bọn mình khá bận, nên việc beta sẽ không chắc chắn đã kỹ và không còn lỗi. Trong quá trình đọc truyện có chỗ nào các bạn không hiểu, cảm thấy chỗ đó còn giống với convert hoặc gặp phải lỗi beta (câu từ sai, sai lỗi chính tả...) thì phiền các bạn comment để báo lại với team, team sẽ tiến hành kiểm tra và sửa lại. ???? Thứ ba là vấn đề cách xưng hô trong truyện. Vấn đề này Pi mới bổ sung vào, vì sau khi up được một nửa bộ truyện cũng có nhiều bạn comment hỏi, mà mỗi lần các bạn hỏi Pi phải giải thích với từng bạn một, rất mất thời gian, nên Pi sẽ nói trước với các bạn ở đây luôn, bạn nào có đọc phần review này thì sau khi vào đọc truyện sẽ không thắc mắc nữa. • Ở Giai đoạn đầu bộ truyện, hay nói chính xác hơn là trước ngày đại hôn của nam-nữ chính, cách xưng hô của nam chính là ta - ngươi, nữ chính là ta - ngài. Các bạn hay thắc mắc là sao bọn mình không để ta - nàng & thiếp - chàng từ đầu luôn để nghe cho tình cảm hơn. Có 3 lý do là: 1. Thời điểm này anh chị chỉ mới gặp nhau được vài lần thôi, chưa thể xem là thân thuộc nên xưng hô không thể quá thân mật. 2. Hai anh chị không phải vì yêu mà cưới, nguyên nhân họ cưới nhau là vì ý muốn của Thái Hoàng Thái Hậu. Lúc này họ chưa có tình chàng ý thiếp mà còn "tương kính như tân" ý. 3. Đầu truyện tác giả xây dựng hình ảnh nam chính "nạnh nùng" cho anh, không phải là một soái ca ôn nhu ấm áp, nếu từ đầu mà quá thân mật đã không hợp với hình tượng mà tác giả xây dựng. • Giai đoạn sau ngày đại hôn đến hết truyện thì cách xưng hô sẽ thay đổi theo diễn biến tình cảm của cả hai và tùy lúc nghiêm túc, giận dỗi, nũng nịu.... mà xưng hô cho hợp ngữ cảnh. Sau khi vào đọc các bạn chú ý một chút sẽ rõ. ∆ Trước khi đọc truyện, mời các bạn bỏ chút thời gian qua tường nhà bọn mình đọc nội quy trước nhé, lỡ như có một ngày chẳng mấy đẹp trời nào đó bị block thì còn biết nguyên nhân. Có thể các bạn sẽ bảo nhà mình chảnh hoặc làm màu này nọ, nhưng nếu không có nội quy thì có MỘT SỐ thành phần loạn ngôn, thậm chí còn không tôn trọng editor, nhân vật trong truyện và cả tác giả viết truyện. Vì thế nên đọc nội quy trước để còn tránh. Tôn trọng nhau để có môi trường đọc truyện LÀNH và SẠCH nhé. Peace. ???? ∆ Trên là những vấn đề team cần trao đổi trước với các bạn, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc tới đây để nghe team dài dòng lê thê. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. *** Review bởi: Hoàng Ngọc Liên ???? Câu chuyện bắt đầu khi Thái Hoàng Thái Hậu quyết định nhét cháu gái cho Hoàng Thượng - trước khi lên ngôi là Lục Hoàng tử không được sủng ái. Vì hiếu thuận nên nam chính cũng vâng lời, cũng may nữ chính dịu dàng xinh đẹp nên dù miễn cưỡng cũng không đến mức quá bài xích. ???? Nữ chính Tiết Tĩnh Xu, trong gia tộc đứng hàng thứ ba nên gọi là Tiết Tam tiểu thư. Vốn là một đạo sĩ đi qua qua Tiết gia, có nói Tiết gia xuất ra hai mệnh phượng hoàng nhưng chỉ có một người ngồi được lên ngai phượng. Lúc đó đạo sĩ chỉ mới gặp qua Đại tiểu thư đại phòng và Tam tiểu thư nhị phòng. Sau đó mấy năm, Đại tiểu thư Tiết Thiền được Thái tử cầu hôn, nàng ta sợ Tĩnh Xu sau này sẽ ngáng đường nàng ta nên đề nghị gia tộc đuổi Tĩnh Xu ra am ni cô. Rét lạnh lòng người là tổ phụ và tổ mẫu cũng đồng ý. Phụ thân Tĩnh Xu tư chất kém cỏi, mẫu thân lúc đó chưa sinh được con trai nên không dám lên tiếng. Nói chung là rặt một đám hám lợi và nhu nhược. ???? Được vài năm, tới khi tranh giành ngôi thì Thái tử ngủm, Tiết Thiền ở góa nhưng vẫn không chịu cam lòng. Tiết phủ đón Tĩnh Xu về và mong đợi nhét người vào cung ngay lập tức để kéo dài vinh hoa phú quý. Tới đây là màn nịnh bợ, phủi mông ngựa của tổ phụ tổ mẫu; ganh ghét không cam lòng của đại phòng; lúng túng không biết đối mặt ra sao của nhị phòng. ???? Tĩnh Xu là một người rất biết tự hài lòng với hoàn cảnh. Từ nhỏ bị đưa ra am ni cô, dù biết rõ thực hư nhưng không oán và cũng không cần tình thương của gia đình. Khi được đón về phủ thì nàng chỉ thương yêu với những đứa em gái, còn cha mẹ thì quá nhiều năm lạnh nhạt rồi nên có cũng được, không có cũng chẳng sao. ???? Nam chính Hoàng đế ban đầu là theo sự nài ép của Thái Hoàng Thái Hậu, lúc mới đại hôn cũng quan tâm nữ chính nhưng phần nhiều là tỏ vẻ cho người khác xem. Sau dần dà ở chung nhiều, không thân cũng thành thương, thói quen chăm vợ ăn dần vào máu. Đặc biệt anh này nói năng rất mạnh bạo, hơi tí là nói thẳng về chuyện xxx mà mặt tỉnh bơ như không (nhưng tui thích :))). Đặc biệt, ảnh còn tìm đọc cả đống thoại bản xong về bắt chước để nịnh vợ :)) Sau thì đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma luôn, không spoil khúc này nha :)) ???? Mạch truyện khá chậm, đôi khi mình nghĩ chậm gần như điền văn nhưng ít lông gà vỏ tỏi hơn điền văn. Bạn nào FA thì đọc hơi tủi thân vì nam chính chân chó quá, đọc mà phát hờn vì biết chắc chắn ngoài đời thực có đốt đèn cũng không kiếm được một ông chồng như thế. Phần sau của truyện có thêm một tí cung đấu chính trị nhưng nhìn chung câu chuyện vẫn chỉ xoay quanh nam nữ chính. Túm lại, chấm điểm 9/10 vì truyện này thực sự rất hợp gu với mình. Đề cử đề cử nha! Mời các bạn đón đọc Hoàng Sủng của tác giả Khai Hoa Bất Kết Quả.
Thủy Tú Sơn Minh - Na Chích Hồ Ly
Có lẽ nếu ai đã đọc ngôn tình ngay từ những thời kì đầu thì không thể không biết đến Na Chích Hồ Ly, tác giả của rất nhiều những tác phẩm cổ đại hấp dẫn như Vật trong ao, Túy khách cư, Hệ liệt Cửu Nhạc (Gió Xuân Vô Tình, Nguyệt Lại Vân Sơ, Cỡ nào may mắn kết thành đôi, Thề hẹn với quân)...Tuy nhiên, với mình, cuốn truyện mình đọc đầu tiên và cũng là cuốn truyện mình đọc đi đọc lại nhiều lần nhất của bà ấy lại là Thủy Tú Sơn Minh, một tác phẩm ít được nhắc đến. Mỗi khi có thời gian, hoặc không tìm được truyện hay để đọc, là nó sẽ luôn nằm trong list đọc lại của mình. Lý do ư? Bởi vì với mình, nó vô cùng nhẹ nhàng, đáng yêu, có sủng có ngược một cách vừa vặn, đủ giải trí nhưng cũng đủ sâu sắc, quan trọng là độ dài vừa phải, không mất quá nhiều thời gian, khi nào rảnh rỗi lôi ra đọc một chương, rồi gấp lại để đó chờ lúc ít bận rộn hơn thì bỏ ra nhấm nháp tiếp~ Nói về tác giả Na Chích Hồ Ly thì, mình nhận thấy bà ấy có văn phong và xây dựng nhân vật, cốt truyện khá giống với Cửu Lộ Phi Hương. Chắc cũng vì lí do ấy mà cả hai tác giả này mình đều rất thích, cũng đều là những tác giả ngôn tình cổ đại mà mình đọc nhiều truyện của họ nhất. Đặc điểm chung truyện của họ là có văn phong súc tích, không dài dòng không sến sủa nhưng vẫn đậm chất cổ trang. Bối cảnh truyện đa phần là cổ đại, thường là cổ đại giang hồ hoặc huyền huyễn tiên yêu ma, đây cũng là nơi mà hai tác giả này phát huy bút lực tốt nhất, và thể nào cũng sẽ có khá nhiều những màn tranh tài đấu pháp hoành tráng. Tuyến tình cảm giữa nam nữ chính đều là 1vs1, tình hữu độc chung, gần như không có người thứ ba. Truyện có sủng có ngược, tuy nhiên hầu hết là nam nữ chính bị ngược trong những cuộc chiến của họ với các thế lực ác, với định mệnh từ lúc sinh ra của họ, chứ ít khi hai người ngược nhau. Nam nữ đều cường. Nữ chính tính cách phần nhiều đơn thuần, yêu hận rõ ràng, thích thì sẽ theo đuổi. Nam chính thường có số phận vất vả gian truân hơn, thân thế phức tạp, có nỗi khổ tâm nên đường tình duyên mới lắm trắc trở. Dù sao phải thú thật rằng những nam chính kiểu như thế này rất dễ lấy được sự đồng cảm của mình. Nói chung, với những đặc điểm trên, đây chính là kiểu truyện mà mình thích nhất. Đã đọc rất nhiều và cũng luôn thấy hợp. Tám nhảm chút vậy thôi, giờ để mình quay lại với Thủy Tú Sơn Minh nhé, không chắc sắp có độc giả hỏi thế rốt cuộc là đang review truyện hay review tác giả đây, haha --Tại hạ là phân cách tuyến toàn lực review truyện---- Nếu như có ngày, ngươi mở ra một vật báu gia truyền, vật báu này sau khi mở ra lại xuất hiện một con Thiên hồ, mà con hồ tinh tu luyện ngàn năm trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biến nam biến nữ, pháp lực vô biên, quả thật là chuyện gì cũng có thể thực hiện này, lại bảo với ngươi rằng, bất kể ước nguyện của người là gì, hắn sẽ giúp ngươi hoàn thành. Vậy ngươi sẽ ước gì? Thôi được, nghĩ nhiều làm gì, dù sao người mở phong ấn Trấn hồ đó cũng chẳng phải là ta hay ngươi. Nếu là chúng ta thì hẳn quá đơn giản rồi, còn không phải là mau mau ước nguyện trở thành Minh chủ võ lâm, Trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang gì đó, tham vọng hơn nữa thì là một bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hậu cung ba ngàn giai lệ đi à ????....Thế nhưng cái người may mắn khai mở phong ấn kia, lại là Địch Tú Địch tổng quản của Úy Trì Sơn Trang, à, cũng chính là cái Trang đã phong ấn và nuôi dưỡng Thiên hồ đó ấy. Rơi vào tay kẻ từ lâu đã nổi tiếng ti bỉ vô sỉ, lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn đó, chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là hắn sẽ mơ ước những thứ tầm thường thế nào, nhỉ? Ầy, vậy mà, cố tình, tiền tài, quyền lực, bí kíp tuyệt học...hắn thế mà lại chẳng thèm màng. Cái kẻ cao ngạo đó cho rằng, nếu muốn gì, hắn sẽ tự mình đi đoạt lấy, nào cần đến sự giúp sức của một con yêu Hồ chứ. Ồ, thế chẳng nhẽ hắn không mơ ước cái gì ư? Dĩ nhiên là có chứ. Chỉ là ai mà ngờ được, cái con người vô tình vô nghĩa, tâm ngoan thủ lạt như Địch Tú Địch tổng quản, lại cất giữ trong mình một bí mật, bí mật ngỡ rằng chẳng ai biết, chôn sâu tại nơi đáy lòng hắn: Thứ mà hắn vẫn luôn vọng niệm, hao hết tâm tư, ngày đêm mơ tưởng, dù có cố gắng thế nào tưởng chừng cũng không với tới được ấy, lại là một cô nương... "Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư" (*Đập bàn* *Lắc đầu* Reviewer có điều muốn thổ lộ: đúng là ước nguyện của thanh niên đang độ tuổi hai mươi trai tráng bừng bừng mộng xuân mà ????) Chẹp, cỡ nào ngốc nghếch a! Bởi vì nàng ấy, Úy Trì gia tứ tiểu thư, Úy Trì Minh Nguyệt, lại là ai chứ? Nàng là con gái của Úy Trì Tư Nhiễm, trang chủ đương nhiệm, nhưng cái danh này cũng chưa là gì, thế lực nhà ngoại của nàng mới thực đáng kể. Mẹ nàng là Tinh Quân quận chúa, ông ngoại nàng là Nam Lăng Vương chiến công hiển hách, phò tá thái tử lên ngôi vua, mà khi tuổi già cáo lão về hưu lại được ban cho mười tòa thành lớn, dù nay binh quyền đã hết, nhưng khí phách vẫn vẹn nguyên. Sau khi hòa ly với Úy Trì Tư Nhiễm nhiều năm trước, mẹ nàng trở về sống với ông ngoại, vậy nên mười mấy năm đầu đời của nàng cũng là lớn lên ở Nam Lăng vương phủ, vài năm nay mỗi năm cũng chỉ ở lại Úy Trì Sơn Trang hai tháng, đúng là hoàn toàn cách xa sự hỗn loạn nơi giang hồ. Sống trong sự bảo bọc của ông ngoại và mẹ, nàng lớn lên là một cô nương đơn thuần, trong sáng, thẳng thắn, nào biết đến những chuyện thân bất do kỉ ngoài kia nên luôn ghét ác như thù, ngay từ lần gặp đầu tiên đã có ấn tượng cực xấu về Địch Tú, hắn lại còn năm lần bảy lượt vô tình hữu ý chọc giận nàng, thêm danh tiếng vốn chẳng có gì là tử tế của hắn, nào là độc ác vô sỉ, chẳng từ thủ đoạn. Hắn trong mắt nàng, thật không hề có điểm nào tốt cả. Mà nàng ghét bỏ khinh thường hắn như thế, hắn lại vẫn cứ lặng lẽ yêu thầm nàng như thế. Có biết bao nhiêu là oan trái a~ Thế nên, thật không biết Thiên Hồ đã thi chú như thế nào để thành toàn tâm nguyện của Địch Tú, giúp hắn có được tấm lòng của Tứ tiểu thư kiêu ngạo đó?! Ngỡ phức tạp mà hóa ra đơn giản cực kì, hắn bị biến ngốc ạ. Vì ngốc, nên hắn mới có thể thành thực thắng thắn nói với người con gái hắn vẫn luôn mơ tưởng "Ta thích nàng" Vì ngốc, nên hắn mới có thể cởi bỏ hết lớp mặt nạ, chân chính phơi bày hắn trước mặt nàng, không phải là Địch tổng quản cao cao tại thượng, ai gặp cũng khiếp sợ kia, mà là một Địch Tú thân bất do kỉ bấy lâu vẫn tự mình ngụp lặn tìm đường sống trong cái thế giới ngàn vạn hung hiểm, người tranh ta đoạt, ngươi sống ta chết đó. Vì ngốc, nên hắn mới có thể để cho nàng thấy, nàng biết được bấy lâu nay hắn có bao nhiêu quan tâm để ý nàng. Để ý mọi sở thích của nàng, từ đồ dùng đến chỗ ở, ăn uống hàng ngày. Nâng niu nhưng điều nhỏ nhặt về nàng. Luôn âm thầm bảo vệ nàng dù bị nàng hiểu lầm ghét bỏ càng sâu. *** Đêm đông. Tuyết ngừng mây tan, một vầng trăng sáng chiếu rọi, sáng tỏ mọi chỗ, nơi nơi trắng xóa. Trời đất trong lúc đó, đều bị nhuộm khí chất thuần khiết sáng sủa này, một mảnh thanh tịnh tường hòa. Lúc này, ánh sáng bó đuốc đi trong bóng đêm, tiếng động ồn ào áp đảo yên tĩnh. Hơn mười người cưỡi ngựa chạy vội đến, vó ngựa nệ lên tuyết đọng, hất lên như bướm. Người giục ngựa đều là những hán tử lực lưỡng khỏe mạnh, mặc áo dài màu xanh, đeo đao mang kiếm, thần sắc nghiêm trọng, ngầm mang sát khí. Bỗng nhiên, một luồng sáng phóng lên cao, ánh sáng tỏa bốn phía. Mọi người thấy thế, vội vàng giục ngựa chạy về phía trước. Chờ đuổi tới nơi ánh sáng dâng lên, tình hình trước mắt làm cho mười mấy tên tráng hán này kinh hãi không thôi. Chỉ thấy trên mặt tuyết, đầy thi thể. Dưới ánh trăng, có thể thấy được vẻ kinh hoàng của người chết, tử trạng quá mức thảm thiết. Máu tươi chảy đầy đất, mơ hồ bốc hơi nóng. “Đi xuống xem một chút.” Có người mở miệng, ra lệnh. Được lệnh, mọi người lập tức xuống ngựa, kiểm tra mọi nơi. Một lát sau, có người trở về, nói với người vừa ra lệnh kia: “Bẩm phó tổng quản, hơn phân nửa là người ‘Phi hổ bang’, còn có mười mấy huynh đệ trong trang chúng ta, đều là thân tín của Địch tổng quản. Xem miệng vết thương, hẳn là ‘Thiết ưng trảo’.” Phó tổng quản nghe vậy, cau mày nói: “Chẳng lẽ là ‘Phi hổ bang’ trộm ‘Trấn hồ’, gặp được ‘Hắc ưng giáo’ đen ăn đen “Trấn hồ” ở đây?” “Vẫn chưa thấy tung tích ‘Trấn hồ’. Phó tổng quản, chúng ta làm sao bây giờ?” Phó tổng quản suy nghĩ thêm một chút, “Vẫn là báo cáo Địch tổng quản, quyết định sau.” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy có người hô to: “Địch tổng quản! Là Địch tổng quản!” Phó tổng quản quá sợ hãi, cuống quít xuống ngựa, theo tiếng mà đi. Mọi người vây lại một chỗ, thấy hắn lại đây, cuống quít nhường ra một con đường. Phó tổng quản tiến lên vài bước, chỉ thấy một người cuộn thân trong đám thi thể tản loạn kia, trên người phủ một tầng băng tuyết mỏng. Nam tử cúi người ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn: Người này chỉ mới tầm hai mươi, trên người mặc áo lông chồn tía, trên đầu đội mũ đại mạo quan. Bên hông có bạch ngọc rơi xuống, dưới chân là giày thiếp vàng. Một thân phù hoa tự phụ, tất nhiên là quần là áo lụa. Nhưng mặt mày người này sáng sủa, hình dung tuấn tú, lại tự thành thanh nhã phong lưu, không giống phàm tục. “Là Địch tổng quản không sai…..” Phó tổng quản mày khóa chặt, quay đầu hỏi người phía sau, “Đã chết chưa?” Mọi người phía sau đều là vẻ mặt đau xót, yên lặng lắc lắc đầu. Phó tổng quản lập tức cũng sinh vẻ bi thương sâu sắc. Mọi người cùng hắn nhìn nhau một lát, tiếp theo, đều yên lặng gật gật đầu. Phó tổng quản hiểu ý, trang trọng gật gật đầu, xem như đáp lại. Hắn quay đầu đi, nhìn người đang mê man kia, hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên. Hắn tụ lực ở bàn tay, sát khí đột nhiên hiện ra trong mắt, hai mắt hắn trợn trừng, khẽ quát một tiếng, một chưởng đánh tới huyệt thái dương của người nọ. Nhưng mà, trong lúc điện quang hỏa thạch, cổ tay hắn bị nắm chắc lại. Chỉ thấy người nọ đã tỉnh lại, một đôi mắt trong trẻo chính trực nhìn thẳng hắn. Phó tổng quản quá sợ hãi, trong nháy mắt thu hồi tâm tình, đổi lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Ai nha, Địch tổng quản, ngài tỉnh rồi! Mọi người đều lo lắng gần chết, ta đang định vận công chữa thương cho ngài, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?” Lời này vừa nói ra, một đám tráng hán phía sau hắn đều cùng cười theo, ân cần hỏi han. Người nọ vẫn lẳng lặng nhìn hắn như trước, không nói tiếng nào. Phó tổng quản nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi bốc ra trên thái dương. Mọi người phía sau đều xanh cả mặt, muôn dạng sợ hãi. Bỗng nhiên, người nọ cúi đầu, hắt hơi một cái. Mọi người đều cả kinh, thở cũng không dám thở mạnh. Người nọ buông lỏng cổ tay Phó tổng quản ra, đứng dậy, nói: “Lạnh. Ta muốn về nhà.” “A?” Phó tổng quản nhìn người trước mắt, không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Người nọ cũng không để ý đến hắn, tự mình rời đi. Phó tổng quản vội vàng cười đuổi theo, nói: “Địch tổng quản, ngài cưỡi ngựa của ta đi.” Người nọ lắc đầu, “Không cần.” Hắn nói xong, tiếp tục đi từng bước từng bước trong đống tuyết sâu. “Không cần?” Phó tổng quản càng thêm nghi hoặc khó hiểu, chúng tráng hán cũng đều là vẻ mờ mịt hoang mang. Phó tổng quản suy nghĩ một lát, tăng thêm can đảm, hô to một tiếng: “Địch Tú!” Người nọ nghe tiếng đứng lại, xoay người lại. Phó tổng quản hút một hơi khí lạnh, khẩn trương vạn phần. Mọi người phía sau đều là hoảng sợ vô cùng. Có người run run nói: “Phó tổng quản, ngài ….. ngài đừng nói giỡn, gọi thẳng …. gọi thẳng tên Địch tổng quản, kết cục …. kết cục ngài là hiểu rõ…………” Tiếng nói của phó tổng quản cũng run rẩy lên, “Đừng …. đừng sợ ….. Ta đoán…..” Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe người nọ mở miệng, hỏi: “Ngươi gọi ta?” Phó tổng quản kiên trì gật gật đầu. Người nọ hơi nghi hoặc, đợi hồi lâu, nhưng không thấy có người nói chuyện. Liền xoay người lại, tiếp tục cất bước đi lên phía trước. Ý cười trên mặt phó tổng quản tản ra, trong mắt tràn đầy vẻ gian trá, hắn giơ tay, nói với mọi người phía sau: “Không cần đoán. Hắn nhất định là ….” Hắn nhướng mày, ngừng lời lại, tiếp theo, như đinh đóng cột nói ra nửa câu sau: “Ngốc rồi!” Mời các bạn đón đọc Thủy Tú Sơn Minh của tác giả Na Chích Hồ Ly.