Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Siêu Phẩm Vu Sư

Vào mấy chục năm về trước, trên các truyền hình đều phát sóng một chương trình mang tên “Ba ở đây”. Nội dung chính là những người cha sẽ dẫn con gái của mình đến các vùng đất hẻo lánh, ít người hoặc các ngôi làng cũ xưa để khám phá mọi góc khuất chưa bao giờ thấy. Thì mấy chục năm sau lại có một thiếu niên hơn hai mươi tuổi dẫn theo chú chó vàng như người bạn tri kỉ của mình xuống núi, tiến vào thành phố. Cậu tên là Phương Minh, một người sống ở đạo quán và có sư phụ là đạo sĩ nên luôn bị hiểu lầm bản thân cũng giống như sư phụ. Nhưng thật ra thì không phải, mà hiểu lầm càng ngày càng nhiều nên Phương Minh chỉ giải thích thầm trong lòng. Sau khi sư phụ qua đời, trước khi nhắm mắt đã lệnh cho cậu xuống núi giúp đỡ một người bạn của mình vượt qua kiếp nạn sắp tới đang chuẩn bị diễn ra. Tuân theo lời sư phụ, Phương Minh tiến vào đô thị phồn hoa, nơi bản thân chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hay hòa chung cuộc sống. Vì bản thân quanh năm suốt tháng ở trên núi nên vừa mới bắt đầu cậu vẫn còn khá bỡ ngỡ. Mặc trên mình một trường sam kì lạ, thu hút ánh nhìn của người khác nhưng cậu cũng không quá quan tâm mà chỉ để ý con đường đến nhà người bạn của sư phụ. Sau khi đưa lá bùa bình an, việc cần làm đã hoàn thành. Phương Minh lúc này mới chính thức bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi xa lạ này. *** Một bộ truyện danh khá xưng với thực, giới thiệu cho người đọc thêm rất nhiều thông tin về phong thủy để có thêm cái nhìn chính xác hơn về điều này, ngoài ra còn giúp lưu ý một số điều nên và có thể tránh (có thờ có thiêng có kiêng có lành mà) Truyện thuộc thể loại linh dị, phong thủy, trừ tà và huyền huyễn. Cực kỳ hấp dẫn với những bạn thích thế giới tâm linh và cõi âm, cũng như những điều huyền học của vũ trụ. Tác giả nắm kiến thức khá vững ở nhiều lĩnh vực, nội dung truyện lại liền mạch và liên kết và dĩ nhiên không thiếu hào quang nhân vật chính. *** Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: TruyenYY -------------------- Mặt trời lặn về phía tây, ở một làng nhỏ hẻo lánh! Sao giăng đầy trời, chiếu rọi lên thân hình hai thiếu niên trên đồng cỏ, bên tai là từng tràng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang. “Đạo sĩ ca ca, anh nói xem ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia tên là gì vậy?” “Nó à.” - Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng nhất kia rồi đáp: “ Nó gọi là sao Kim, nhưng chúng ta gọi nó là Thái Bạch, nó xuất hiện lúc bình minh lại gọi là Sao Mai, lúc hoàng hôn thì chúng ta gọi nó là sao Sao Hôm. Cái gọi là "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm" chính là nó.” “Cái gì mà "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm", thật khó nhớ quá, em gọi nó là sao Đạo Sĩ nha. Hì hì, sao Đạo Sĩ cũng đẹp như anh đạo sĩ vậy.” Thiếu niên chép miệng, nhìn lúm đồng tiền ngây thơ sáng ngời của cô bé này, có mấy lời muốn nói cuối cùng lại thôi. Kỳ thực, hắn cũng không phải đạo sĩ. ... Thượng Hải. (*) Tháng bảy nắng gắt như lửa! Trên tàu điện ngầm vẫn chen chúc như mọi khi, nhưng với nhiều tên đàn ông, bọn họ rất thích sự chen chúc này, bởi vì bọn họ có thể được thưởng thức những cô gái ăn mặc tươi mát xinh đẹp, thậm chí còn có cơ hội tận hưởng thú vui tiếp xúc da thịt. Đương nhiên, đa số đàn ông cũng chỉ lén lút ngắm nhìn vài lần, nhưng có một người thì khác. Đó là một tên thanh niên ăn mặc khác người, trong khi tất cả người mặc áo ngắn tay, cậu ta mặc bộ áo trường sam cực kỳ bắt mắt. Nhưng điều khiến tất cả đàn ông trong toa xe này bội phục không phải là điều này, mà là thanh niên trẻ tuổi lại dám dán mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp nhất trong toa xe. Đó là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, cô mặc một chiếc váy ngắn thắt eo màu đen, làn da trắng ngần lộ ra ngoài, hấp dẫn vô số ánh mắt của mấy tên sói đói. Mà quan trọng nhất chính là, cô gái này còn có một gương mặt rất đẹp. Tưởng Doanh Doanh cau mày, cô có hơi hối hận, sớm biết thế này cô đã không đánh cược với bạn thân, bây giờ thua cuộc phải mặc hở hang như vậy để cho mấy tên sói đói kia nhìn trộm. Nhất là tên phía trước, từ lúc cô lên xe đến giờ, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người cô, việc này khiến cô không nhịn nổi nữa. “Anh nhìn đủ chưa!” Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô gái trước mặt, Phương Minh mới nhận ra, xem ra đối phương đã coi mình như tên dê xồm. “Cô gái này, tôi nhìn tướng mạo của cô, ngày hôm nay cô...” “Ấn đường tôi hôm nay màu đen, sẽ gặp tai nạn hại thân!” Tưởng Doanh Doanh ngắt ngang lời Phương Minh, phương thức bắt chuyện quê mùa như vậy quá lỗi thời rồi! Phương Minh đáp lại, vẻ mặt không chút biến sắc: “Cô nói không sai.” “Tiếp theo có phải là anh nói mình có cách hóa giải, muốn đưa tay cho anh xem thử, đúng không?” “ Cũng không cần, tướng mạo là đã có thể thấy được.” - Phương Minh nghiêm túc lắc đầu. “Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu, gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Keng keng! Đúng lúc đó, tàu điện ngầm vừa lúc đến trạm dừng, Tưởng Doanh Doanh hung dữ trừng Phương Minh, tên yêu râu xanh này diễn thật đạt, cô mắng một câu "đồ thần kinh", sau đó thì nhấc giày cao gót đi ra khỏi tàu điện ngầm. Nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Doanh Doanh, Phương Minh cười khổ, hắn biết cô gái này chắc chắn không tin lời của mình, nhưng mà, nói đến mức này là hắn đã cố hết sức rồi, nói tiếp nữa thì sẽ là tiết lộ thiên cơ như sư phụ nói. ----- Lối vào ga tàu điện ngầm, Tưởng Doanh Doanh thấy cô bạn thân đang chờ ở đó, tức giận liếc cô bạn của mình một cái. “Doanh Doanh, thế nào rồi, mặc như vậy có phải là rất khó chịu đúng không, có phải là ánh mắt của cả đám đàn ông trên tàu điện ngầm đều nhìm trộm cậu đúng không?” “Mặc kệ cậu.” Tưởng Doanh Doanh đẩy cô bạn mình rồi đi thẳng ra bên ngoài. Cô biết cô bạn của mình là đứa nhiều chuyện, trước giờ không giữ được bí mật, nếu như nói cho cô nàng nghe ở trong toa xe mình hầu như bị người ta thị gian thì chưa tới một ngày cả đám bạn bè đều biết. “Nói tí đi mà, rốt cuộc trên trên tàu điện ngầm đã xảy ra chuyện gì?” “Cậu muốn biết thì hai chúng ta cứ đổi quần áo, sau đó cậu lên một chuyến tàu điện ngầm là biết chứ gì.” Cả quãng đường tới lúc đi ra cửa ga tàu điện ngầm cứ cãi cọ như vậy, nhưng không lâu sau thì Tưởng Doanh Doanh đột nhiên dừng bước, bởi vì lúc này đài phun nước trên quảng trường trước mặt cô đang phun nước. Nhìn thấy đài phun nước, Tưởng Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến câu gặp nước thì tránh của tên thanh niên trẻ tuổi kia, cô vô thức dừng bước lại. “Doanh Doanh, cậu làm sao vậy?” Cô bạn thân của Tưởng Doanh Doanh nhìn thấy Doanh dừng bước lại cũng đứng lại theo, tò mò hỏi thăm. “Không có gì, tụi mình... Á!” Tưởng Oánh Oánh sợ hãi hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cột đèn ngã xuống đài phun nước, vị trí cột đèn kia ngã xuống cách cô chưa tới ba thước, nếu như lúc nãy cô không dừng lại... Tưởng Doanh Doanh run rẩy cả người, mà bạn thân của cô cũng sợ hãi, sau vài giây, nhìn thấy mặt Tưởng Doanh Doanh tái nhợt thì mới vội vàng an ủi: “Doanh Doanh, không chuyện gì đâu, tụi mình không có bị thương.” Nhưng mà lúc này Tưởng Doanh Doanh không còn nghe thấy lời nói của bạn thân nữa, trong đầu cô cứ vang vọng câu nói đó. “Cô gái chỉ cần cô nhớ kỹ một câu, gặp nước thì gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Mãi một lúc lâu sau, khi cô bạn bạn thân đang sốt ruột thì Tưởng Oánh Oánh tự lẩm bẩm: “Thì ra lời của hắn đều là thật.” ---- Long Hoa Nhất Phẩm, một khu biệt thự xa hoa, mỗi căn đều hơn ba mươi triệu, người sống ở trong không phú cũng quý. “Theo địa chỉ mà sư phụ cho thì chính là chỗ này.” Ở cửa khu dân cư, Phương Minh chăm chú nhìn quanh chốc lát, khẽ nói: “Phong thuỷ bát trạch, lý khí loan đầu, cũng có thể coi là một nơi tụ tài, chắc người mở ra khu dân cư này cũng có mời thầy phong thủy tới xem rồi.” “Nhờ các anh thông báo một chút cho chủ nhân căn nhà số 16, nói là cố nhân Diệu Hà Hương đến đây thăm hỏi.” Ngôi biệt thự số 16 ở Long Hoa Nhất Phẩm. Bên trong phòng khách, một người phụ nữ sang trọng đang đánh giá Phương Minh, tuy rằng gương mặt mang vẻ tươi cười nhưng cũng không che đậy được sự rầu rĩ. “Con chính là tiểu đạo sĩ Phương Minh năm đó ư, dì từng xem qua ảnh của con, thật không ngờ đã qua nhiều năm như, con cũng đã lớn rồi.” Lương Quỳnh đánh giá Phương Minh, trong lòng không khỏi oán trách chồng mình, năm đó khi không lại bằng lòng một ước định như vậy, bây giờ thì hay rồi, chẳng lẽ thật sự phải gả con gái mình cho thằng nhóc này à?” “Làm đạo sĩ khổ cực cỡ nào, cả ngày ăn chay tụng kinh, người trẻ tuổi bình thường còn không chịu được khổ như vậy, con gái của dì ấy, chính là ngày nào không có thịt không vui. “Thưa dì, không phải đạo sĩ nào cũng ăn chay, người dì nói là đạo sĩ của Toàn Chân giáo, được gọi là đạo sĩ xuất gia, còn có người tu tại gia không kiêng những điều này.” Phương Minh cười trả lời, đương nhiên còn có một câu hắn không nói, hắn cũng không phải đạo sĩ, chẳng qua là hắn ở đạo quán mà thôi. Lương Quỳnh cứng họng, bà ta vốn muốn dùng lời này để nói cho Phương Minh biết, cậu cũng là đạo sĩ rồi, đừng nhớ thương con gái của tôi nữa, nhưng câu trả lời của Phương Minh thoáng chốc đã phá hỏng lời nói kế tiếp của bà ta. Đạo sĩ còn có thể ăn thịt lấy vợ, bà ta đúng là không biết chuyện này. “Hồi đó dì nghe nói, nếu như không nhờ lời của sư phụ con thì chú Diệp của con đã mất mạng rồi, sự phụ của con là đại ân nhân của nhà dì.” - Lương Quỳnh chỉ có thể đổi chủ đề. “Mấy năm nay chú Diệp bận bịu không có thời gian quay về thăm sư phụ của con, dạo này ông cụ thế nào rồi?” “Ba tháng trước sư phụ đã đi rồi.” “Đi rồi?” Lúc đầu Lương Quỳnh không phản ứng kịp, sau khi hiểu ra ngụ ý thì vội vàng xin lỗi. “Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của con.” “Sư phụ ra đi viên mãn phi thăng, đây là chuyện vui, không gọi là buồn được.” Phương Minh không để ý chút nào, nếu như chẳng phải vì hắn thì từ mấy năm trước sư phụ đã phải rời hồng trần rồi. Nhưng mà, câu trả lời này và cả thái độ của Phương Minh làm cho Lương Quỳnh căng thẳng trong lòng, bà ta thầm nghĩ: Thằng bé này làm đạo sĩ riết mà ngu ra rồi, chết thì là chết, phi thăng ở đâu ra. Không được, càng không thể gả con gái cho nó. Lương Quỳnh càng kiên quyết giữ vững ý định của mình, ai biết tên Phương Minh đã bị tẩy não này có đột nhiên vào một ngày nào đó kéo con gái mình theo để làm cái gọi phi thăng để tìm chết không chứ. Nhưng mà dù sao bà ta cũng xuất thân từ gia đình có học thức, không tiện trực tiếp bội ước. Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Lương Quỳnh đã có cách. “Phương Minh à, nói thật cho con biết, con gái của thím theo Cơ Đốc giáo, cả ngày nhắc với thím gì mà Thượng Đế, Jehovah, còn nói muốn đi Vatican thăm đức Giáo Hoàng.” Lương Quỳnh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh cau mày thì vui mừng trong lòng, bởi vì bà ta từng nghe nói, những người có tôn giáo tín ngưỡng hình như hơi ghét người tôn giáo khác. Với cách này, Phương Minh sẽ không có ý định với con gái mình nữa. “Dì à, con sửa một chút, Vatican là trung tâm quyền lực của giáo hội đạo Thiên Chúa, bọn họ không gọi là thượng đế mà gọi là đức Chúa Trời, gọi Thượng Đế là đạo Tin Lành của Cơ Đốc giáo, đạo này không có đức Giáo Hoàng.” Phương Minh vừa mở miệng là làm cho Lương Quỳnh cứng họng một lần nữa. “Hơn nữa, có thể dì đã hiểu sai về Đạo giáo rồi, thực tế là Đạo giáo có tính bao dung lớn nhất, gần như tiếp nhận tất cả các giáo phái.” Lúc nãy Phương Minh cau mày là bởi vì nghe thấy cách hiểu sai của Lương Quỳnh về Đạo giáo, mà lời của Lương Quỳnh cũng chính là sự hiểu biết tiêu biểu của phần lớn mọi người về Đạo giáo. Trên thực tế, nếu như Đạo giáo không có có tính dung nạp mọi thứ, vậy thì xưa kia Phật giáo cũng không thể hòa nhập vào. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như đi đến đạo quán, người ta sẽ nhận ra bên trong rất nhiều đạo quán đều có thờ Bồ Tát, đây chính là đặc tính của Đạo giáo. Đạo pháp tự nhiên, vạn vật hòa sinh. Thiện lành như nước, không tranh với ai. Chỉ cần các tín đồ nguyện ý bỏ tiền thì thờ cúng thần thánh của tôn giáo khác bên trong đạo quán cũng không bị ngăn cấm, nhưng tôn giáo khác lại không như thế. Lấy ví dụ như Phật giáo, rất ít chùa miếu thờ thần linh của Đạo giáo, hơn nữa Phật giáo còn một một đặc điểm lớn, đó chính là sẽ tụ hợp thần linh của của rất nhiều nơi. Người cẩn thận sẽ phát hiện ra, nếu như vùng địa phương có vị thần khá linh thiêng nào đó, hoặc là vài đại thiện nhân trong truyền thuyết thời xưa, miễn là được chùa miếu thờ cúng, thì sẽ có kinh văn giới thiệu, giải thích vị thần linh này là do vị Bồ Tát nào đó hóa thân hoặc là đệ tử bên người của vị Phật Tổ nào đó hóa thân, từ đó mà phát triển tín đồ. Đây cũng là lý do vì sao ở trong nước, với tư cách là một tôn giáo du nhập vào nhưng Phật giáo lại còn thịnh hành hơn Đạo giáo. Phong cách xử sự của hai giáo phái khác nhau, một bên thì không tranh không chấp, một bên thì cố hết sức mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Lương Quỳnh hiển nhiên không biết nguyên nhân Phương Minh cau mày là vì sự hiểu biết sai của bà ta về Đạo giáo, nhưng nghe thấy lời này của Phương Minh bà ta cũng hiểu, chút tâm tư này của mình đã bị người trẻ tuổi trước mắt nhìn thấu. Nếu đã nhận ra, Lương Quỳnh cũng không che che giấu giấu nói quanh co nữa, bà ta nói thẳng: “Phương Minh, dì biết hồi xưa chồng dì có hứa hẹn với sư phụ con, nhưng bây giờ không còn là xã hội cũ của ngày trước, chỉ phúc vi hôn ép duyên gì đó đều trái pháp luật, hôn nhân chủ yếu là hai bên tình nguyện..” “Mặt khác, lại nói, cho dù dì đồng ý, bậc cha chú trong nhà, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội của Tử Du cũng sẽ không bằng lòng.” “Dù bây giờ không bàn về môn đăng hộ đối, nhưng con là một đứa bé thông minh, thế cũng có thể nhìn ra điều kiện của nhà dì, từ nhỏ Tử Du lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn nhiều hơn thu nhập một năm của nhà bình thường.” “ Phương Minh à, ngoài việc muốn gả Tử Du cho con, điều kiện khác con có thể nói ra, chỉ cần dì có thể làm được thì nhất định sẽ làm thỏa mãn con.” Phương Minh vẫn lẳng lặng nghe, Lương Quỳnh trong lòng thầm thở dài, thằng bé thật ra cũng có phẩm chất tốt, nếu là những những người trẻ tuổi khác nghe đến câu này thì đoán chừng là đã tức giận và trở mặt lâu rồi. Nếu như xuất thân của nó khá hơn một chút, mình cũng sẽ cho nó một cơ hội, đáng tiếc... “Lời của dì con hiểu, thật ra lần này con đến đây chủ yếu là được sư phụ dặn dò đến thăm hỏi chú Diệp một phen, nhưng mà...” Câu nói kế tiếp Phương Minh cũng không nói tiếp, nếu như lúc này hắn mở miệng nói cho dì Diệp là sư phụ nói năm nay chú Diệp sẽ gặp khó khăn, muốn mình đến hỗ trợ nhà họ Diệp hóa giải, e rằng là Lương Quỳnh cũng sẽ không tin. Sau khi trầm ngâm chốc lát, Phương Minh lấy ra từ trong ngực một cái hộp gỗ. “Đây là thứ sư phụ kêu con gửi cho chú Diệp, bên trong là một lá bùa bình an, mong rằng dì chuyển lại cho chú Diệp, để cho chú Diệp mang theo bên người.” Lương Quỳnh có hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh, không ngờ mình đã nói như vậy mà Phương Minh vẫn lấy ra thứ này, gương mặt bà ta lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà vẫn cầm lấy hộp gỗ. Hộp gỗ chẳng qua lớn bằng bàn tay, nhưng cầm trong tay thì nặng trịch, mở ra thì thấy bên trong là một gói giấy hình tam giác màu trắng bạc. “Xin dì đừng đụng vào, lá bùa bình an này ngoài chú Diệp ra không được đụng vào tay người nào khác.” - Nhìn thấy Lương Quỳnh sắp cầm lấy, Phương Minh vội vàng mở miệng ngăn cản. “Bùa bình an này chỉ có người đeo mới được chạm vào, nếu không sẽ mất hiệu lực, mong dì nhớ kĩ.” Lương Quỳnh hậm hực rút tay về, bà ta cũng không mấy tin lời của Phương Minh, chẳng phải cũng chỉ là một lá bùa bình an thôi sao? Nhưng mà nghĩ đến việc Phương Minh ngay cả sư phụ mình qua đời cũng có thể nói là phi thăng, bà ta chỉ coi Phương Minh là một tên tín đồ si dại bị Đạo giáo tẩy não, cho nên cũng không để bụng. “Nhắn gửi lời của sư phụ đã xong, thưa dì, con xin cáo từ.” “Sao lại đi ngay, hay là ... ở lại ăn cơm tối đã?” Lương Quỳnh thật không ngờ Phương Minh dứt khoát như vậy, bà ta ngược lại là cảm thấy hơi ngại ngùng, nói gì thì nói, người ta từ nơi xa đưa bùa bình an đến, kết quả là mình chia rẽ uyên ương, trong lòng bà ta cũng hơi áy náy. “Con không làm phiền nữa.” “Con muốn đi đâu, để dì gọi lái xe đưa con đi, đây là số điện thoại của dì, nếu có việc thì cứ gọi điện cho dì.” Lần này Phương Minh không từ chối nữa, lên xe rồi rời khỏi khu dân cư. “Ai da, hy vọng con đừng trách dì, dì cũng xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, ai không hi vọng con gái mình hạnh phúc chứ.” Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lương Quỳnh khẽ cảm thán một câu, sau đó liếc nhìn lá bùa bình an trong hộp gỗ, đưa tay muốn lấy ra, nhưng mà nửa chừng vẫn rút tay về. “Dù thế nào đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ này.” Sau ba giờ đồng hồ, lái xe nhìn Phương Minh nhắm mắt ngồi phía sau, rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng hỏi: “Thưa ngài, rốt cuộc ngài muốn đi đâu?” Con đường này ông ta đã chạy qua hai lần rồi, mấy con phố gần đây ông ta cũng vòng đi vài lần. “À, vậy cứ xuống đây đi.” Phương Minh mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt đầy nghi ngờ của tài xế nhìn về phía mình, hắn vừa cười vừa nói: “Có phải là ông cảm thấy kì quặc là tại sao hai lần trước chạy đến đây tôi không kêu ông dừng xe đúng không?” Tài xế không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt đã nói rõ ông ta quả thật có nghi vấn như vậy. “Không có lý do gì, chỉ là khó chịu thôi.” Nói xong lời này, Phương Minh trực tiếp mở cửa xuống xe, mà sau khi tài xế sửng sốt chốc lát thì chửi đổng một câu "Có bệnh", sao đó thì nhấn chân ga đi thẳng. “Có bệnh à?” Nhìn con phố đông nghịt, mắt Phương Minh híp lại. Hắn suy cho cùng chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao có thể không có tính tình bốc đồng. Tuy rằng đây chỉ là một hành động trút giận rất ấu trĩ. --- *Thượng Hải: Bản gốc là Ma Đo, tên gọi riêng của Thượng Hải. Mời các bạn đón đọc Siêu Phẩm Vu Sư của tác giả Cửu Đăng Hiền Lành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thái Cổ Cuồng Ma
Tại Thanh Liên Thiên Vực, truyền thừa Thái Cổ thời kỳ vạn trượng chiến tổ tông từ trong, treo một tấm thần bí họa quyển: Phía trên họa quyển một gã lão giả lưng còng khuôn mặt dữ tợn, gào thét ngôi sao, có nói người này là Tổ Sư Vương Thanh người dẫn đường, cũng có người nói đây chính là Vương Thanh Tổ Sư tự bức họa..." Một ngày nào đó, quần áo tả tơi Tần Vũ đứng ở tổ từ trong, nhìn qua truyền thừa vô số năm thần bí họa quyển, lông mi có chút không vui sắc mặt, hắn lẩm bẩm nói: "Vương Thanh, tiểu tử ngươi đối với ta oán niệm tương đối lần nữa a?" *** "Lâm Vũ, ta xem ngươi là huynh trưởng, vì cái gì? Tại sao phải sau này hung ác tay! U Minh Bàn Niết, thật ác độc độc, ta Tần Vũ không cam lòng!" Tần Vũ ngửa mặt lên trời gào rú, cái kia mương máng tung hoành gương mặt kịch liệt cứng đờ, một cái đen nhánh máu tươi không cách nào ức chế phun ra, thân thể chậm chạp hướng về sau phương hướng mới ngã xuống. Tần Vũ chỉ cảm thấy cái kia mênh mông bát ngát mênh mông ngôi sao dường như tại điên đảo, mí mắt giống như buông thỏng vạn quân lực, chậm chạp khép kín, giống như cái kia mênh mông ngôi sao cũng nhắm hai mắt lại. "Ca ca, ca ca ngươi làm sao vậy? Ca ca, ngươi đừng dọa Huyết nhi, ca ca. . . Van cầu ly biệt bỏ xuống Huyết nhi. . . Huyết nhi sợ. . ." Trong thoáng chốc, Tần Vũ đã nghe được lo lắng tiếng khóc. "Huyết nhi, đừng sợ, có ca ca tại!" Tần Vũ mãnh liệt ngồi dậy, thấp giọng nói, nhưng tình cảnh trước mắt lại để cho Tần Vũ khẽ giật mình, đó là một cổ kính gian phòng, nhàn nhạt đàn cây mộc hương tràn ngập ở bên cạnh, chạm rỗng khắc hoa cửa sổ cữu bên trong bắn vào loang lổ từng điểm nhỏ vụn ánh mặt trời, tại dưới cửa sổ, một tấm đàn Mộc Điêu hạn chế mà thành cái bàn bầy đặt, trên mặt bàn bày biện mấy quyển sách tịch, xuyên thấu qua ánh mặt trời lờ mờ vừa ý mặt dính đầy lấy hơi mỏng bụi bặm, mà ngoài cửa sổ cũng truyền đến kỹ càng tiếng đàm luận. Đây là nơi nào? Tần Vũ kinh nghi bất định.   Mời các bạn đón đọc Thái Cổ Cuồng Ma của tác giả Hán Lệ.
Bất Hủ Kiếm Thần
Thời đại Thái Cổ, Thiên Ma tàn sát chúng sinh. Chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, cường giả trăm tộc đã hợp với nhau dựng lên một phương thế giới, chống chọi với Thiên Ma. Trận chiến Thần Ma đại phát, số Thần tham chiến ngã xuống quá nửa nhưng đổi lại là cuộc sống bình yên của trăm họ, năm tháng an bình. Nghỉ dưỡng sức suốt vạn năm, trăm họ cùng đón nhận thời đại thịnh thế. Một tên tiểu tử thân thể bất phàm ngang trời xuất thế, hắn dùng sức một người xông vào Ma Vực, chiến ngoại tộc, lòng mang chính nghĩa, phá vỡ thần thoại, trở thành một truyền kỳ bất hủ. Nhưng khi hắn đang đứng sừng sững ở trên đỉnh phong tiên đồ, bước trên hỏi ông trời thì lại biết được càng nhiều hơn về những đều mới lạ của Thái Cổ và bí mật kinh người. Một ít chân tướng dần dần trồi lên mặt nước, làm cho cả người hắn phát lạnh... Tiên và Ma vốn chỉ gần nửa bước,chẳng qua chỉ là một ý niệm.... *** Mặt trời chói chang ở trên không, trên mặt đá có một mảnh rêu xanh lớn có mười mấy đứa trẻ non nớt đang ngồi xếp bằng, tay bấm pháp quyết, nhắm mắt thổ tức, không ít đứa trẻ vì nóng tới mức không chịu nổi cho nên len lén dùng ống tay áo để lau mồ hôi. Thạch bình mười cấp có hai tên Đạo sĩ đang đứng, một mập một gầy, tuổi không lớn lắm, lưng đeo bảo kiếm, đều là Đạo sĩ chấp giáo của Dịch Kiếm Tông, lúc này khuôn mặt hai người nghiêm túc, mắt không chớp nhìn chằm chằm về những đứa trẻ ở phía dưới. - Tất cả đều phải chú tâm, không được lười biếng. Bí quyết Ngưng Khí là pháp quyết tu đạo nhập môn đơn giản nhất. Nếu như trong vòng một tháng mà các ngươi có thể ngưng ra một tia linh khí, như vậy cũng không uổng tâm tư trông ngóng thành tiên của phụ mẫu các ngươi. Hôm nay là kỳ hạn chót, nếu như vẫn không thể ngưng ra linh khí, như vậy cũng có nghĩa các ngươi vô duyên với tu đạo. Đột nhiên, một đứa trẻ hoa chân múa tay rất vui vẻ, hưng phấn nói: - Ta đã ngưng ra linh khí, ta đã ngưng ra rồi, ha ha ha. Đạo sĩ mập cũng mỉm cười gật đầu, đạo sĩ gầy hừ lạnh một tiếng, nói: - Người tu đạo cần tâm tĩnh như nước, không thể vui buồn vì bất kỳ chuyện gì, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, vận chuyển linh khí một vòng. Trong mười mấy đứa trẻ có một tiểu hài tử chừng mười tuổi, có chút đần độn, nhắm mắt thổ tức một lúc lâu, đột nhiên cả người chấn động, hai mắt mở ra, ánh mắt tản mạn, lộ ra vẻ mờ mịt. Sau đó dường như nó không cam lòng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, lần nữa nhắm mắt điều tức, một lát sau, đứa trẻ này lại lần nữa mở hai mắt ra, vẻ mờ mịt trong mắt quá nặng, giống như si ngốc vậy. - Cũng không biết đứa trẻ này Lâm sư thúc tìm từ đâu tới, chăm chỉ thì vô cùng chăm chỉ, có điều… Quả thực ngu ngốc nhiều hơn, thời gian một tháng, chỉ mình hắn là chưa ngưng ra linh khí, ài. Đạo sĩ mập thở dài một tiếng. Trong mắt Đạo sĩ lóe lên vẻ khinh bỉ, lắc đầu lạnh lùng nói: - Đường tu đạo chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh. Ngưng Khí chính là một hòn đá lớn đầu tiên trên con đường tu đạo, nếu như trong một tháng mà không ngưng ra được một tia linh khí, tư chất bậc này tốt nhất nên yên tâm làm một phàm nhân thì hơn. Năm đó khi Dịch Kiếm Tông ta còn hưng thịnh, lúc thu đồ đệ đều là trong một ngày Ngưng Khí thì mới có thể gia nhập tông môn, hôm nay điều kiện đã trở nên phóng khoáng hơn, mà người này vẫn không thể Ngưng Khí ra được. Như vậy cũng chỉ trách hắn vô duyên với Dịch Kiếm Tông ta mà thôi. Mặt trời chiều dần dần ngả về phía Tây, hoàng hôn đã tới gần. Mời các bạn đón đọc Bất Hủ Kiếm Thần của tác giả Tuyết Mãn Cung Đao.
Sơn Hải Dị Thú Chí
Sơn Hải Dị Thú Chí Tác giả: Mao Đậu (Biên tập), Thôn Thôn (Minh họa), Mặc Ngư (Minh họa) Mục lục 1. Cửu Dư 2. Thiên Cẩu 3. Nhân Mã 4. Nhân Xà 5. Cửu Nhĩ Khuyển 6. Cửu Vĩ Xà 7. Tam Giác Thú 8. Đan Ngư 9. Bạch Viên 10. Lộc Thục 11. Toàn Quy 12. Lục 13. Loại 14. Chuyên Dã 15. Quán Quán 16. Cổ Điêu 17. Tê 18. Li Lực 19. Hủy 20. Hổ Giao 21. Phượng Hoàng 22. Chuyên Ngư 23. Ngung 24. Hàm Dương 25. Đồng Cừ 26. Phì Di (Xà) 27. Phì Di (Điểu) 28. Thông Lung 29. Mân 30. Quặc Như 31. Điệp 32. Du Sơn Thần 33. Phù Hề 34. Chu Yếm 35. Nhân Diện Mã Thân Thần    36. Nhân Diện Ngưu Thân Thần 37. Cử Phụ 38. Long Thân Nhân Diện Thú 39. Bi 40. Khê Biên 41. Sổ Tư 42. Man Man 43. Cổ 44. Văn Diêu Ngư 45. Anh Chiêu 46. Thiên Thần 47. Lục Ngô 48. Thổ Lâu 49. Hoạt Ngư 50. Trường Thừa 51. Giảo 52. Thắng Ngộ 53. Thần Ủy Thị 54. Tranh 55. Tất Phương 56. Kỳ Đồng 57. Đế Giang 58. Hoan 59. Kỳ Dư 60. Nhiễm Di Ngư 61. Bác 63. Cùng Kỳ 63. Thục Hồ 64. Thủy Mã 65. Quán Sơ 66. Điều Ngư 67. Hà La Ngư 68. Mạnh Hòe 69. Tập Tập Ngư 70. Ngụ    71. Nhĩ Thử 72. Mạnh Cực 73. U Át 74. Túc Tí 75. Chư Kiền 76. Trường Xà 77. Nghễ Ngư 80. Bào Hào 79. Hiêu 80. Thiên Mã 81. Phi Thử 82. Lĩnh Hồ 83. Tượng Xà 84. Toan Dữ 85. Hoàn 86. Dong Dong Ngư 87. Tòng Tòng 88. Điều Dong 89. Chu Nhụ 90. Tệ Tệ 91. Du Du 92. Kiết Câu 93. Uyển Hồ 94. Yết Thư 95. Kỳ Tước 96. Hợp Dũ 97. Phỉ 98. Tứ Thánh Thú 99. Thanh Long 100. Bạch Hổ 101. Chu Tước 102. Huyền Vũ 103. Kỳ Lân Mời các bạn đón đọc Sơn Hải Dị Thú Chí của tác giả Mao Đậu & Thôn Thôn & Mặc Ngư.
Máu Mực
Nếu bạn đã đọc và say mê Harry Potter của J.K.Rowling thì không thể bỏ qua Tim Mực của Cornelia Funke, hiện đang đứng đầu danh sách Bestseller tại CHLB Đức và Mỹ. Với bộ tác phẩm Tim Mực, Cornelia Funke được coi là J.K.Rowling của nước Đức. Một đêm nọ, cha của Meggie, ông Mo, đọc to thành tiếng cuốn Tim Mực. Và thế là tên trùm nanh nọc đen ác tên là Capricom cựa quậy, sổng ra ngoài ranh giới của sự tưởng tượng và xuất hiện sừng sững trong phòng khách. Bằng cách nào đó Meggie và ba Mo phải học cách chế ngự phép thuật để giải thoát khỏi cơn ác mộng này. Bằng cách nào đó, họ phải thay đổi diễn biến của câu chuyện để thay đổi cuộc sống của họ mãi mãi… *** Cornelia Caroline Funke là một nhà văn người Đức dành rất nhiều giải thưởng trong lĩnh vực văn học cho trẻ em. Funke được biết đến nhất với bộ ba Inkworld; bản dịch tiếng Anh của tập thứ 3 Inkdeath đã được phát hành vào 6 tháng 10 năm 2008. Các tác phẩm của bà phần lớn thuộc thể loại giả tưởng, phiêu lưu và rất nhiều trong số đó đã được dịch sang tiếng Anh. Hiện bà đang sống tại Los Angeles, California.   Cornelia Funke đã bán được hơn 10 triệu bản sách trên toàn thế giới.   Cornelia Funke sinh năm 1958 tại thị trấn Dorsten nước Đức, là con của Karl-Heinz và Helmi Funke. Lúc còn nhỏ, bà muốn trở thành một phi hành gia hoặc phi công, nhưng sau đó đã quyết định theo học ngành sư phạm tại Đại học Hamburg. Sau khi hoàn thành việc học, Funke làm nhân viên xã hội trong 3 năm, tập trung chủ yếu vào những đứa trẻ có hoàn cảnh thiếu thốn. Cornelia Funke có một công việc minh họa sách, nhưng bà đã sớm bắt đầu viết những tác phẩm của riêng mình, được truyền cảm hứng từ những câu chuyện đã hấp dẫn lũ trẻ nghèo khổ mà bà làm việc cùng. Vào cuối những năm 80 và thập kỷ 90, Funke đã gây dựng tên tuổi tại Đức với 2 loạt truyện cho trẻ em có hơi hướng giả tưởng là Gespensterjäger (Ghosthunters) và Wilde Hühner (Wild Chicks). Tiểu thuyết giải tưởng Kỵ sĩ rồng (1996) là bước đột phá quốc tế của bà. Tác phẩm này đã lọt vào danh sách Sách bán chạy nhất của tờ New York Times trong 78 tuần, và sau đó là The Thief Lord (Vua Trộm) (2000, dịch sang tiếng Anh năm 2002), đã leo lên vị trí thứ 2 trong danh sách này trong 19 tuần và bán được 1.5 triệu bản. Tiểu thuyết tiếp theo của Cornelia Funke là Inkheart (2003) đã giành giải thưởng BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2004. Inkheart (Tim Mực) là phần đầu tiên của bộ ba Inkworld, tiếp đó là Inkspell (Máu Mực) (2005) đã tiếp tục giành giải BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2006. Bộ ba được kết thúc với Inkdeath (xuất bản tại Đức năm 2007, phát hành bản tiếng Anh vào năm 2008, bản Mỹ vào mùa thu 2008).   Trên trang chủ của mình, Cornelia Funke phát biểu rằng điểm khởi đầu sống còn cho một quyển sách hay là “ý tưởng”, và nếu ý tưởng đó có giá trị thì hãy nghiên cứu những chủ đề thú vị để phục vụ nó và tìm kiếm những địa điểm và nhân vật thích hợp. Bà nói về những ý tưởng: “chúng đến từ mọi nơi và chẳng từ đâu cả, cả trong lẫn ngoài. Tôi có rất nhiều và không thể viết hết chúng trong một cuộc đời này được.” Cornelia Funke cũng nói về các nhân vật của mình: “Hầu hết bọn họ bước vào phòng viết của tôi và sống động đến mức tôi phải tự hỏi bản thân, rằng họ từ đâu đến. Dĩ nhiên, một vài nhân vật là kết quả của suy nghĩ kỹ lưỡng, thêm vào tính cách, cử chỉ..., nhưng những người khác đều sống từ ngay giây phút đầu tiên họ xuất hiện”. Bà cũng cho biết Dustfinger trong “Inkheart” là một trong những nhân vật sống động nhất đã từng nảy ra trong đầu bà. Đối với những người đang mơ ước trở thành nhà văn, Funke khuyên: “Đọc – và hãy tò mò. Nếu có ai đó nói với bạn: ‘Mọi thứ là như vậy. Bạn không thể thay đổi được’ – thì đừng tin một lời nào.”  *** Khi bắt đầu viết tiểu thuyết Tim Mực, tôi hoàn toàn không linh cảm được rằng câu chuyện này rồi sẽ lớn lên trong đầu tôi, lớn đến mức nó đổ đầy hơn một cuốn sách. Đã từ rất lâu rồi tôi muốn viết một câu chuyện nơi các nhân vật trở thành thực thể sống, bởi ai mê sách mà không biết cảm giác đó: rằng các nhân vật trong một cuốn sách đối với ta còn thực hơn và gần gũi hơn là những con người ta quen trong đời thực.   Lời giải thích thật đơn giản. Đã có người thực nào cho phép ta nhìn thật sâu vào trái tim anh ấy, giống như cách mà người kể chuyện cho phép ta làm với những nhân vật? Ta có thể đào đến đáy sâu tâm hồn, có thể nhìn thấy mọi nỗi sợ, mọi tình yêu, mọi giấc mơ.   Nhưng còn một điều nữa thúc cho tôi viết Tim Mực – một hình ảnh mà tôi luôn nhìn thấy trước mắt mình: một cô bé, quỳ trên giường trong đêm, trước một khuôn cửa sổ ướt nước mưa, và phía ngoài kia có một người đang đứng. Tôi nhìn thấy hình ảnh đó thật rõ ràng, giống như một cảnh trong phim, và tôi chỉ cần tìm cho ra câu chuyện nào đang núp đằng sau hình ảnh đó. Dĩ nhiên tôi đọc rất nhiều, kể cả những cuốn sách về những người sưu tầm sách, những người ăn cắp, những người giết sách, những người mê sách, những người đóng sách (như Mo)… và tìm thấy rất nhiều thứ cùng rất nhiều ý tưởng để có thể chăm bón cho câu chuyện của mình.   Chưa bao giờ việc viết sách đối với tôi trở nên dễ dàng đến như thế, như khi viết Tim Mực, chưa bao giờ có một câu chuyện thúc hối được tràn xuống mặt giấy như vậy – rất có thể bởi đó là nỗi đam mê về một câu chuyện của bản thân tôi, nỗi đam mê dành cho sách vở, và kể cả dành cho việc đọc sách cho người khác nghe. Giờ đây Tim Mực đã được xuất bản.   Tôi đang viết tiếp phần ba của câu chuyện này – và nó vẫn là một cuộc phiêu lưu lớn lao! Tôi hoàn toàn không biết trước kết cục sẽ ra sao, nhưng như vậy là tốt! Tôi rất thích để những nhân vật của mình gây ngạc nhiên cho bản thân mình. Nếu tôi biết chính xác con đường rồi sẽ dẫn tới đâu, chắc là tôi sẽ nhàm chán đến chết khi viết mất.   Như vậy đấy – tôi hy vọng khi đọc sách bạn cũng sẽ thấy vui thú y hệt như khi tôi viết sách – xin chào mừng bạn vào mê hồn trận của các chữ cái!   CORNELIA FUNKE *** Trẻ thơ muốn đọc sách. Các em đòi hỏi những câu chuyện lớn lao và không cần những mẩu thức ăn dễ tiêu. Ít nhất thì đó cũng là ấn tượng được gây nên bởi những phong trào đọc sách trong mấy năm gần đây. Ý tôi không chỉ nói đến cậu học trò phù thủy Harry Potter hoặc Molly Moon, cô gái với ánh mắt thôi miên, mà cũng muốn đề cập tới cả thành công của tủ sách pháp thuật Bartimäus của Jonathan Stroud (Anh) và các tập Eragon từ công viên rồng của nhà văn trẻ tuổi người Mỹ Christopher Paolini… Đặc biệt đáng chú ý là những cuốn sách đan quyện một thế giới tưởng tượng với thế giới thực, chặt chẽ tới mức độc giả dễ dàng lướt qua lướt lại giữa hai nơi. Những tiểu thuyết đó mang lại cho dòng văn học tưởng tượng một thứ như là một mảnh đất nền tảng.   Thế giới trong Máu Mực của Cornelia Funke mang không khí của một chợ phiên thời Trung Cổ: dòng hoạt động nhộn nhịp, thợ thủ công làm những nghề đã từ lâu sa vào quên lãng, trẻ em ồn ào, những lề thói thô bạo và những mối nguy hiểm lớn lao. Trong phần hai này của Tim Mực, những nhân vật được đưa vào một vương quốc được làm bằng câu chữ - vào cuốn sách. Họ bị đọc vào đây bởi giọng nói của những người đọc sách tài năng, những người không chỉ thổi sức sống vào trang sách theo nghĩa bóng.   Ngón Tay Bụi, người lúc đầu được xuất hiện trong thế giới thực vì nhầm lẫn, nay quay trở lại chốn cũ và thấy mình không còn dễ sống như trước nữa. Còn Meggie, vốn chỉ muốn chạy vào, ngó qua Thế Giới Mực chút đỉnh, lại không thể thoát ra được. Cô cảm thấy thân thiết với thế giới này, bởi mẹ cô cũng đã từng bị biến vào đây, thời Meggie còn nhỏ. Nhưng giờ thì cả cha cô cũng bị kéo vào đó, và không ít kẻ muốn lấy mạng ông.   Với Máu Mực, Cornelia Funke đã chứng minh rằng bà thật sự có được một hơi văn dài, đã được báo trước khi phần một kết thúc trong lời hứa hẹn tiếp nối. Cũng vẫn chính là các nhân vật đã quen thuộc, nhưng Cornelia Funke kể tiếp câu chuyện trong những điều kiện khác hẳn. Nếu trong phần một, chị dệt ra một cuộc kiếm tìm cuốn sách bí hiểm, cuốn Tim Mực đã nhả ra chàng Ngón Tay Bụi thông minh và cả một loạt những gương mặt u tối, với quầng hào quang của tình yêu sách vở còn phần nào quen thuộc với ta, thì cú nhảy vào trong sách cũng có nghĩa là một cuộc di chuyển tới một địa hình xa lạ.   Nữ văn sĩ Cornelia Funke, thuở đầu còn bị trách móc vì viết quá nhanh (mặc dù không tác phẩm nào của chị thiếu ý tưởng), ở đây đã chú ý rất kỹ đến chi tiết. Người đọc hiểu cách Ngón Tay Bụi gọi cho lửa múa; người đọc nhìn thấy vẻ buồn rầu của ông Vua, cảm thấy những ánh mắt tò mò của lũ trẻ. Và mỗi lần đổi cảnh là mỗi lần một bầu không khí lạ lùng kỳ ảo được tạo ra.   Cuốn sách hấp dẫn tới phút chót.   Cornelia Geißle   (Tạp chí Berlin)   Mời các bạn đón đọc Máu Mực của tác giả Cornelia Funke.