Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Tu Thần xuyên việt tới một thế giới huyền huyễn, thức tỉnh hệ thống Lĩnh Vực Vô Địch, ở trong phạm vi lĩnh vực thì hắn là vô địch! Hắn còn có thể thông qua việc thực hiện các nhiệm vụ của hệ thống này để dần dần mở rộng phạm vi và tăng cấp độ của lĩnh vực. Tại thế giới, nơi mà một chưởng của cường giả nhân loại có thể làm rách hư không, và lũ yêu quái hung hăng hiếu sát, Tu Thần tỏ ý quyết không xuống núi! Nhận vài đồ đệ, sau đó để chúng xuống núi, quấy cho toàn bộ thế giới trời long đất lở, gà bay chó sủa. Đánh không lại thì chạy về mời Tu Thần rời núi báo thù. Tu Thần vừa ăn cánh phượng hoàng mới nướng chín, vừa khoát tay áo nói: Đồ nhi ngoan, vi sư không xuống núi, chi bằng các ngươi gọi bọn họ tới đây? *** Trên đỉnh núi Thiên Tử tại lãnh thổ Quảng Nguyên có một sơn miếu. Trên cửa sơn miếu có treo một tấm hoành phi, viết năm chữ - Miếu Sơn Thần Thiên Tử. Sơn miếu này thoạt nhìn có phần cổ xưa, gạch xanh ngói đỏ đã bắt đầu phai màu, để lộ màu xám của lớp bột hồ. Bao quanh sơn miếu là một tường đất cao hơn một thước màu vàng pha đỏ, trước cửa là một con đường đá gập ghềnh quanh co kéo dài xuống dưới chân núi. Ở sau lưng sơn miếu này là vách đá vực sâu, gió mạnh rít gào, sâu không thấy đáy. Chung quanh là núi non trùng điệp, mây mù mờ mịt. Sau khi tiến vào cửa là một sân nhỏ rộng chừng hơn mười mét vuông, nền lát gạch xanh, trống hoác không có gì cả. Hai bên trái phải mỗi bên đều có một căn phòng ngói gạch xanh cũ, mà phía trước là chủ đường của sơn miếu này. Bên trong miếu có một pho tượng đá, chín mắt tám tay bảy chân, trông khá hung thần ác sát. Lúc này có một thanh niên với bộ dạng vô cùng tuấn tú đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn bên dưới tượng đá, tay hắn chống cằm, miệng thì ngậm một cành cây. Một lão già đầu trọc đang nhắm mắt ngồi ở phía đối diện với thanh niên kia, lông mi lão trắng dài rủ xuống đất, khuôn mặt đầy những nếp nhăn. "Sư phụ, lần này là thật hay giả? Đây đã là lần thứ tám trong tháng ngài nói muốn tọa hóa rồi." Tu Thần cắn cành cây, nhìn lão già chằm chằm hỏi. Lão già chậm rãi mở mắt, trợn mắt trừng Tu Thần: "Đừng ầm ĩ nữa, hóa bây giờ đây!" Tu Thần trợn trắng mắt, sau đó nằm luôn ra đất, nhìn hoa văn trên xà nhà cười nhạo: "Ta từng nghe nói đại nạn sắp tới sau đó tọa hóa chờ chết, thật chưa từng nghe nói ai giống như ngài. Ngày hôm qua còn vui vẻ xuống dưới chân núi bắt gà rừng, mà bây giờ lại nói mình muốn tọa hóa, một tháng muốn hóa tới tám lần, ngài đang trị bệnh bằng hóa chất sao?" "Gà Xích Diễm dưới chân núi đều bị ngài bắt tới tuyệt chủng rồi, dựa vào thể chất này của ngài, sợ là Diêm Vương gia cũng không dám nhận đâu." Lão già nheo mắt, thở phì phì nói: "Lão phu tu vi thông thiên, muốn tọa hóa chỉ là chuyện phút chốc! Chủ yếu là tọa hóa cũng phải xem ngày chọn giờ hoàng đạo! Nếu không chẳng phải là bôi nhọ uy danh Đệ Nhất Ma Tăng của lão phu?" Tu Thần liếc mắt nhìn lão đầu. Lão già này lại bốc phét rồi. "Ta cảm thấy nên đi xuống núi mua chút pháo về đốt thì hơn, pháo nổ đùng đùng còn chân thật một chút. Chứ tọa hóa mà còn phải xem giờ, chẳng lẽ ngài muốn đợi linh khí thiên địa này tụ hội về đỉnh núi Thiên Tử, mây đỏ che lấp mặt trời, điềm lành giáng xuống bốn phương hay sao?" Tu Thần nói. Ông lão bị lời này của Tu Thần làm cho tức giận muốn hộc máu, mắng: "Nghĩ lại một đời anh danh của Ma Đế ta, môn đồ người nào không phải cường giả một phương, sao lại thu một tên đệ tử quan môn như ngươi chứ!" Lại nữa rồi. Tu Thần lắc đầu. Ba năm trước, lúc hắn xuyên tới nơi này thì đã bị lão già này liên tục dụ dỗ lừa thu thành đồ đệ, luôn nói bản thân lợi hại trâu bò cỡ nào, lôi đại một tên đồ đệ cũng là cao thủ tuyệt thế. Nhưng hắn lại chưa từng thấy sư huynh sư tỷ nào tới nơi này? Hơn nữa, thực lực lão già này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, còn nói là cao thủ tuyệt thế, bảo lão mang hắn bay một chút cũng không làm được. "Tới rồi!" Đột nhiên, ánh mắt lão già sáng lên, sau đó lập tức nhắm mắt bế khí. Tu Thần tiếp tục nằm, hoàn toàn không tin lời lão. "Ong!" Đột nhiên, trên bầu trời truyền tới tiếng vù vù cực lớn, cảm giác như cả ngọn núi đều rung chuyển, khiến Tu Thần sợ tới mức ngồi bật dậy. Hắn nhìn ngoài cửa, sau đó lại nhìn về phía lão già. Chỉ thấy sắc mặt lão già lúc này xám ngoét không còn sức sống. "Lão già? Lão già?" Tu Thần có hơi hốt hoảng, đứng dậy lay bả vai ông lão. Lão già gian nan mở hai mắt ra, con ngươi đục ngầu kia bỗng nhiên trở nên dày đặc tử khí. "Con mẹ nó, lão làm thật đấy à? Hóa thật đó sao?" Đầu Tu Thần muốn nổ tung. "Thần à..." Lão già chậm rãi lên tiếng, âm thanh vô cùng suy yếu. "Ngươi nói... Ngươi từ đâu tới nơi này, vì sao không thể tu luyện..." "Ai... Anh danh một đời của lão phu... Bị tên nhóc ngươi phá hỏng rồi..." Ánh mắt Tu Thần có chút kích động, lần này không phải là muốn đi thật chứ? "Ta nói ta tới từ Địa Cầu, là thân thể xuyên qua đây, cấu tạo cơ thể không giống với nhân loại nơi này, nên không thể tu luyện." Tu Thần bất đắc dĩ nói. Vì sao lại luôn hỏi vấn đề này chứ? "Địa Cầu... Là loại cầu gì thế?" "Thôi... Thôi... Thời gian cũng đã tới rồi. Nhớ kỹ, có thể không xuống núi thì đừng xuống núi, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm..." Tu Thần sốt ruột nói gấp: "Sư phụ, ngài đừng làm ta sợ, ta chỉ là một tên Muggle, không thể lăn lộn ở cái thế giới này được đâu." Bản thân hắn ngay cả gà Xích Diễm cũng không đối phó được, nếu sư phụ thật sự chết đi, không phải hắn sẽ đói chết sao? "Mỗi người có con đường của mình, vi sư không giúp ngươi được cả đời..." "Cả đời vi sư đi lại một mình, khác biệt không giống ai, sau khi chết cũng phải vậy. Nhớ kỹ lấy, phần mộ của lão phu không thể giống những người khác, phải lập dị... Nhớ lấy nhớ lấy..." Tu Thần bị những lời này của lão già dọa tới mức muốn nổ đầu. Tử vong là chuyện thần thánh trang nghiêm cỡ nào, lão muốn làm cho người ta cười ra nước mũi hay sao? "Đây là yêu cầu cuối cùng trước khi chết của vi sư, ngươi phải đáp ứng đấy, bằng không ta chết không nhắm mắt, tọa mà không hóa..." Tu Thần sốt ruột nói gấp: "Được được được, ta đáp ứng ngài, người khác đều làm phần mộ gồ lên, còn lão nhân gia ngài thì ta sẽ lấy ao làm phần mộ. Ta sẽ khắc tên ngài lên xương đùi gà Xích Diễm làm bia cắm trước đầu phần mộ ngài." Nghe xong lời này của Tu Thần, đôi con ngươi dày đặc tử khí của ông lão bỗng nhiên lấp lánh chút ánh sáng. "Bia xương gà? Ao phần mộ? Tốt... Muốn..." Lời còn chưa nói hết, ông lão đã trực tiếp nhắm mắt ngã trên đất. Tu Thần: "???" "Không phải chứ sư phụ? Ngài đùa thật à?" Tu Thần hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ. Mời các bạn đón đọc Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi của tác giả Vô Địch Tái Lãng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lại Tán Sơ Đường - Bắc Minh Lão Ngư
Võ đức năm năm, Đại Đường sơ lập, Lí Uyên đứng ở mỹ nữ như mây trong hậu cung, vội vàng hưởng thụ bản thân được không dễ thành quả thắng lợi, Lý Kiến Thành vội vàng củng cố bản thân Thái Tử vị, Lý Thế Dân vội vàng ngấp nghé đại ca vị trí, võ tướng càng vội vàng chiến tranh, văn thần càng vội vàng trị quốc, các thương nhân vội vàng cùng thương nhân người Hồ việc buôn bán, nông hộ càng vội vàng khai khẩn đất hoang. . . Tại đây mảnh bận rộn bên trong, Lý Hưu ôm mộ bia tại Trường An ngoại ô tỉnh lại, nhìn trước mắt sơ đường khí tượng, hắn nhưng là thở dài, nếu như người khác cũng bận rộn như vậy, vậy hắn sẽ không quấy rầy, hay vẫn là an tâm qua bản thân cuộc sống gia đình tạm ổn tốt rồi, nghĩ ăn thì ăn, nghĩ ngủ là ngủ, biếng nhác cũng rất tốt. Mời các bạn đón đọc Lại Tán Sơ Đường của tác giả Bắc Minh Lão Ngư.
Đại Khâu Giáp Sư (Đại Quy Giáp Sư) - Đường Gia Tam Thiếu
"Thần Lan kỳ vực -vô song châu " ảnh mục lục quyển mới nhất tới trăm chương lận mà trên mạng lại ghi 52 C hết Q1 ??? chả hiểu nổi. Bộ này nam chính nhẹ nhàng có 2 vợ thôi Mời các bạn đón đọc Đại Khâu Giáp Sư (Đại Quy Giáp Sư) của tác giả Đường Gia Tam Thiếu.
Bóng Tối Và Xương Trắng - Leigh Bardugo
Bóng tối và xương trắng là tập 1 trong bộ tiểu thuyết Grisha. Vương quốc Ravka vốn trù phú, nhưng qua hơn 100 trăm năm chia cách khi vùng Vực Tối xuất hiện; bầy volca ăn thịt người hoành hành trong vùng đất này khiến việc đi qua nó vô cùng khó khăn. Ravka chia thành 2 đẳng cấp: Người bình thường và Grisha (pháp sư có thuật điều khiển thiên nhiên).Cô bé Alina là trẻ mồ côi nhút nhát, cô được đánh giá là người bình thường, có thiên hướng vẽ, và được đào tạo thành người vẽ bản đồ. Trong chuyến đi bằng vùng Vực Tối, tài năng thực sự của cô phát lộ trong cảnh hiểm nghèo, và cô trở thành người được kỳ vọng sẽ giải cứu đất nước. Được đưa về cung điện để rèn luyện, cô có được mọi thứ khi trước chỉ dám ước mơ: Vật chất, sắc đẹp, quyền năng… và cả sự ưu ái của Hắc Y, người quyền lực nhất đất nước. Alina giằng xé không chỉ giữa cảm tình mới nảy nở với Hắc Y và cậu bạn Mal thanh mai trúc mã, mà còn trong việc liệu quyền năng của mình có được sử dụng đúng mục đích tốt đẹp ban đầu hay không. *** Leigh Bardugo là một tác giả giả tưởng và người trưởng thành trẻ tuổi người Mỹ, nổi tiếng với bộ phim Six of Crows và bộ ba Shadow and Bone, đã bán được hơn hai triệu bản. *** Malenchki, lũ tiểu quỷ, bọn người hầu trong nhà vẫn thường gọi chúng như thế, bởi ngoài thân hình nhỏ bé và tuổi đời non nớt thì chúng còn hay phá phách tư dinh của Công tước như những bóng ma với tiếng cười khúc khích - chạy nháo nhào từ phòng này sang phòng khác rồi trốn trong tủ búp phê để nghe trộm, thậm chí chúng còn lẻn vào bếp rồi cuỗm đi những quả đào mùa hè cuối cùng. Thằng bé và con bé đến đây chỉ cách nhau vài tuần, thêm hai trẻ mồ côi từ chiến tranh biên giới, hai đứa tị nạn mặt mũi lấm lem được kéo ra khỏi đống đổ nát từ những trị trấn xa xôi và đưa đến cơ ngơi của ngài Công tước để học đọc, viết và học nghề. Thằng bé có vóc người nhỏ nhắn và chắc nịch, nhút nhát nhưng rất hay cười. Con bé lại hoàn toàn khác biệt, và nó biết điều đó. Trong lúc rúc vào chạn bếp nghe lén người lớn nói chuyện phiếm, nó nghe thấy bà quản gia Ana Kuya nói rằng: “Con bé thật xấu xí. Một đứa trẻ không nên có vẻ ngoài như thế. Nhợt nhạt và bốc mùi, chẳng khác nào một ly sữa thiu”. “Và gầy giơ xương nữa!” Người đầu bếp đáp: “Nó không bao giờ chịu nuốt hết phần ăn tối cả.” Thằng bé đang co người ngồi cạnh liền quay sang thì thầm với con bé: “Sao bồ không chịu ăn vậy?” “Bởi vì mọi thứ bà ấy nấu có vị như bùn ấy.” “Mình ăn thấy ngon mà.” “Bồ thì cái gì chẳng ăn được.” ... Mời các bạn đón đọc Bóng Tối Và Xương Trắng của tác giả Leigh Bardugo.
Tuyết Trung Hãn Đao Hành
Có một cái khuôn mặt như bạch hồ, mang song bội đao tên Tú Đông Xuân Lôi, muốn làm đệ nhất thiên hạ. Đáy hồ có lão khôi tóc bạc thích ăn mặn. Có một lão bộc gẫy răng cõng hộp kiếm. Trên núi có cái cưỡi Thanh Ngưu tuổi trẻ tiểu sư thúc tổ, không dám hạ sơn. Có cái cưỡi gấu mèo mang hoa hướng dương không quá lạnh thiếu nữ sát thủ. Cái giang hồ này, cao nhân xuất hành phải chú trọng hoá trang xuất trần, nữ hiệp hành tẩu giang hồ phải chú ý bồi dưỡng nhân khí, tông phái muốn cùng triều đình tạo mối quan hệ. Mà nhân vật chính, thì lại tiêu sái mang đao, đem giang hồ chọc cho một cái thông thấu. *** Bắc Lương Vương phủ long bàn hổ cứ (rồng nằm hổ ngồi) tại Thanh Lương sơn, thiên môn vạn hộ, nhà cửa công trình chen chúc.  Bắc Lương Vương Tử Kiêu là một công huân võ thần, không cùng họ vua, được xem như Vương thất sau khi trải qua sang lọc, tại triều đường cũng như giang hồ vừa khen vừa chê, có thể nói ngoài ngai vàng của Hoàng đế thì có tất cả mọi thứ, tại Tây Bắc ba châu, hắn chính là chúa tể, một tay che trời, phiên vân phúc vũ.  Khó trách trong triều đình cùng các vị vương gia khác chính kiến không hợp, nhiều quan lại khi có thể liền tỏ vẻ nho nhã mắng một tiếng mọi rợ, mà một chút bụng dạ khó dò, càng tru tâm địa chụp mũ "Nhị Hoàng đế".  Ngày hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng tự mình mở trung môn, bày ra nghi thức trịnh trọng, nghênh đón một vị tiên phong đạo cốt lão giả, hạ nhân trong phủ chỉ nghe nói là Thần tiên đến từ Thánh địa Đạo giáo Long Hổ sơn, chọn Tiểu vương gia trúng si ngốc ngốc ngốc, muốn thu làm bế quan đệ tử, đây chính là thiên đại phúc duyên, Bắc Lương Vương phủ đều giải thích rằng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.  Mà đúng vậy, Tiểu vương gia từ lúc sinh thành thì không có khóc, học chữ dốt đặc cán mai, sáu tuổi mới có thể nói được, ngược lại tên lại uy vũ khí phái, Từ Long Tượng, nghe đồn chính lão thần tiên Long Hổ sơn năm đó cho lấy, nói mười hai năm lại đến thu đồ, đây chẳng phải đúng hẹn mà tới.  Tại sân của vương phủ, Long Hổ sơn sư tổ Cấp một đạo môn lão tổ tông vân vê một sợi râu bạc phơ như tuyết, chau mày, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, kết hợp tướng mạo của lão, quả thực xứng với hai chữ xuất trần, ai nhìn đều muốn từ đáy lòng tán dương một tiếng thế ngoại cao nhân.  Nhưng lần này thu đồ hiển nhiên gặp không ít trở ngại, cũng không phải là vương phủ phương diện có dị nghị, mà là tương lai của đồ đệ hắn tính tình cứng đầu mà thôi, hắn ngồi xổm ở một gốc dưới cây lê, dùng cái mông đối phó sư phụ, người mà thiên hạ đạo thống bên trong luận địa vị có thể xếp trước 3 hạng đứng đầu, về phần võ công, khụ khụ, trước ba mươi luôn có tên.  Ngay cả đường đường Đại trụ quốc Bắc Lương Vương cũng phải ngồi chổm hổm tại đây nịnh hót khuyên bảo, dần dần từng bước dụ dỗ, "Nhi tử, đi Long Hổ sơn học thành một thân bản lĩnh, về sau ai còn dám nói ngươi ngốc, ngươi liền đánh hắn, văn quan võ tướng tam phẩm trở xuống, đánh chết còn không sợ, cha cho ngươi chỗ dựa."  "Con a, ngươi khí lực lớn, không học võ vớt cái thiên hạ thập đại cao thủ cũng quá đáng tiếc. Học thành trở về, cha liền cho ngươi một chức như Thượng kỵ Đô úy, cưỡi ngũ hoa mã, khoác trọng giáp, khí phái biết chừng nào."  Tiểu vương gia hoàn toàn không để ý, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn đến say sưa ngon lành.  "Hoàng Man nhi, ngươi không phải thích ăn mứt quả sao, Long Hổ sơn khắp nơi trên đất núi hoang, ngươi tùy tiện hái tùy tiện gặm. Triệu Thiên sư, đúng hay không?"  Lão thần tiên cứng rắn nặn ra một nét tươi cười, liên tục gật đầu xưng đúng. Thu đồ đệ thu được mức này, cũng quá khó coi, nói ra còn không bị khắp thiên hạ làm trò cười.  Nhưng dù là ở vào đường đường siêu nhất phẩm chức quan, nhất ngôn cửu đỉnh Đại trụ quốc miệng đắng lưỡi khô, thiếu niên vẫn là không có gì phản ứng, đoán chừng là không nhịn được lão cha nói đến ồn ào, chổng mông lên, phốc vừa đưa ra cái rắm vang trời, còn không quên quay đầu đối lão cha nhếch miệng cười một tiếng.  Khiến Bắc Lương Vương tức giận đến mức đưa tay làm bộ muốn đánh, nhưng nhấc lên tay giằng co một hồi, liền coi như thôi. Thứ nhất là không nỡ đánh, thứ hai là đánh không có ý nghĩa.  Thằng con trai này thật không làm thất vọng, Từ Long Tượng, lấy từ "Thủy hành bên trong long lực lớn nhất, lục hành bên trong tượng lực thứ nhất, uy mãnh như kim cương, là long tượng", đừng xem tên hiệu Hoàng Man nhi nhi tử ngốc ngu ngơ ngây ngốc, đến nay lớn chừng cái đấu chữ thì không biết, làn da bệnh trạng ố vàng, thân hình tương so với người đồng lứa thì lại quá gầy yếu, nhưng cái này khí lực, lại là nhất đẳng doạ người.  Từ Kiêu mười tuổi tòng quân giết người, từ Đông Bắc Cẩm Châu giết Hung Nô đến Nam bộ diệt lớn nhỏ sáu nước, hơn bảy mươi thành, lại đến Tây Nam trấn áp man di mười sáu tộc, thể lực kinh người nào chưa từng gặp qua, nhưng tiểu nhi tử như vậy nhưng trời sinh xương đồng da sắt lực bạt sơn hà, thật không có.  Từ Kiêu trong lòng nhẹ nhàng thở dài, Hoàng Man nhi nếu có thể thoáng thông minh một chút, tâm hồn khai mở một chút, tương lai nhất định có thể trở thành hãm trận đệ nhất vô song mãnh tướng a.  Hắn chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn về Đạo sĩ Long Hổ sơn xấu hổ cười một tiếng, sau ánh mắt ra hiệu không quan trọng, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi bi thương, thu cái đồ đệ đến mức này, cũng quá không phải vấn đề, một khi truyền đi còn không phải bị người trong thiên hạ trò cười. Tấm mặt mo này liền khỏi phải nghĩ đến bảy ra trước mặt đại đám đồ tử đồ tôn.  Thúc thủ vô sách, Bắc Lương Vương nảy sinh một kế, hắc hắc nói: "Hoàng Man nhi, ca ca ngươi sắp du hành trở về, xem giờ cũng ước chừng vào thành, ngươi không đi ra nhìn xem?"  Tiểu vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu lộ ngàn năm không đổi khô khan cứng ngắc, nhưng bình thường vô thần đôi mắt vô thần lại bạo ra hiếm thấy hào quang, rất bức người, kéo tay của cha liền xông ra ngoài.  Đáng tiếc, Bắc Lương Vương phủ có tiếng trăm hành lang quanh khúc, bằng không cũng không dung được một tòa chịu đủ triều đình thanh quan sĩ phu, tay bị nhi tử nắm, Từ Kiêu đau nhức không thể không mấy lần nhắc nhở đi nhầm đường, đã đi thời gian một nén nhang, lúc này mới đi vào bên ngoài phủ.  ... Mời các bạn đón đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành của tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu.