Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đọc Thầm (Mặc Độc)

Đây là bộ đam mỹ khiến mình khâm phục khả năng viết truyện logic của Priest nhất. Những vụ án rất hay, tuyến tình cảm của nhân vật chính ổn và nhân vật phụ thì có nhiều cái đáng nói lắm. Đọc xong Đọc thầm của Priest, mình có đọc thêm một bộ đam mỹ phá án khác (được các bạn đề cử đọc), kết quả là không nuốt nổi, cố đọc xong và thấy đúng là phí thời gian. Công: Lạc Văn Chu, thụ: Phí Độ. Phải viết trước chứ truyện của Priest nhiều người hay nhầm lẫn công thụ lắm. Lúc đọc Đọc thầm mình đang ở trong giai đoạn chán đọc đam mỹ. Những bộ đam mỹ ngày nay chẳng có bộ nào hay ho nổi bật cả, tuyến tình cảm khá là nhàm chán, thấy Đọc thầm no.1 top đam mỹ và còn là truyện phá án thì mình mới đọc xem sao. Đọc thầm không hề làm mình thất vọng. Có thể Đọc thầm không có một chương mở đầu quá xuất sắc, quá kinh ngạc, quá bùng bổ khiến người đọc có cảm giác nhất định phải đọc tiếp, nhưng cũng đủ gây tò mò để người ta đọc tiếp (ít nhất là muốn đọc tiếp cho xong vụ án thứ nhất). Vụ án của Đọc thầm là án lồng án, cực kì rắc rối phức tạp và liên quan đến hằng hà vô số người, nhưng mình thấy đọc vẫn có thể hiểu được. Xong mỗi vụ án “đọc thầm” sẽ có một phần “đọc to” để kết thúc vụ án. Nhưng vì là án lồng án, nên sẽ có nhiều chi tiết trong những vụ án “đọc thầm” đó không được làm sáng tỏ, vậy nên càng đọc người ta mới càng cảm thấy hút vào, mới càng tò mò. Cách tác giả chuyển giữa hai vụ án cũng rất hấp dẫn và thú vị, dẫn mở rất hay. Từng vụ án “đọc thầm” được một thế lực nào đó dẫn đến phần kết “đọc to”. Mình cũng không biết phải nói thế nào, phá được những vụ án lớn, nhưng lại mở ra vết thương cũ, trong đó đều là nước mắt và đau thương… Về công thụ của chúng ta có rất nhiều thứ để nói, nhưng trong các bộ truyện của Priest thì thụ luôn luôn có nhiều chuyện để nói hơn công. Phí Độ là con nhà giàu, mới hơn 20 tuổi đã lên làm chủ tịch của một công ty lớn. Cha Phí Độ là một tên biến thái giả vờ làm người đạo mạo, lấy mẹ Phí Độ để chiếm gia tài. Sau khi lấy xong thì hành hạ mẹ Phí Độ đến trầm cảm, cho rằng Phí Độ mang dòng máu yếu đuối, không sạch sẽ nên bắt đầu huấn luyện tinh thần Phí Độ một cách tàn nhẫn: giết mèo con, chó con, bắt xem những cảnh máu me bạo lực, còn lấy mẹ Phí Độ ra để huấn luyện Phí Độ nữa. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì tâm lý sẽ méo mó đến mức nào, mà Phí Độ còn rất yêu thương mẹ mình. Vậy nên Phí Độ trở thành một kẻ có thiên phú phạm tội. Năm 14 tuổi, mẹ Phí Độ tự tử, sau đó cha Phí Độ cũng gặp tai nạn thành người thực vật. Phí Độ làm chủ tịch công ty của cha mình. Lạc Văn Chu là con nhà quan chức. Cuộc đời anh cũng chẳng có gì để kể lắm, tóm lại là không ly kì như Phí Độ đâu, bố mẹ khoẻ mạnh tuổi thơ lành mạnh. Lúc mới vào làm cảnh sát có chút nhàm chán vì toàn bị phái đi làm mấy nhiệm vụ như bắt trộm, tìm chìa khoá vân vân, vụ án lớn duy nhất lúc Lạc Văn Chu mới vào làm ở cảnh sát chính là vụ tự tử của mẹ Phí Độ. Đó cũng là lúc 2 nhân vật chính gặp nhau. Nhưng lúc đó Lạc Văn Chu mới là thanh niên 20 tuổi tràn đầy kiêu ngạo nhiệt huyết nên bị Phí Độ ghét. Bên cạnh Lạc Văn Chu là Đào Nhiên (người Lạc Văn Chu thầm thích), cũng mới vào làm cảnh sát như Lạc Văn Chu, nhưng hiển nhiên Đào Nhiên tính cách mềm mỏng hơn nhiều, nên sau này Phí Độ lớn lên thích Đào Nhiên. Đúng vậy, mở đầu câu chuyện, công thụ chính là tình địch của nhau. Đau lòng hơn nữa, người mà 2 kẻ này thích lại là trai thẳng. Thực lòng mà nói, theo mình thấy, với Lạc Văn Chu thì Đào Nhiên là mối tình đơn phương đầy nuối tiếc chứ không phải là yêu sâu đậm gì. Còn với Phí Độ thì chắc hắn cũng chỉ thích Đào Nhiên vì đã chăm sóc mình trong quãng thời gian khó khăn nhất, thích như kiểu hơn anh trai chút chút, quả thực cũng khó lòng mà nói Phí Độ yêu Đào Nhiên được. Sau khi Đào Nhiên tuyên bố đi xem mắt thì 2 kẻ được xem như tình địch của nhau mới hoà hoãn lại, bắt đầu thấy tên đối thủ kia cũng kha khá vừa mắt mới chết. Tình cảm cứ thế phát triển thôi. Về phá án, dường như suy luận của Phí Độ tài tình hơn những người trong cảnh sát một chút. Cái này cũng hợp lý, vì hắn có tâm lý của một tên tội phạm, tất nhiên phải hiểu tội phạm hơn là cảnh sát rồi. Nhờ Phí Độ mà nhóm Lạc Văn Chu đã bớt được bao nhiêu thời gian để phá án luôn ấy. Các vụ án đều cực kì thương tâm, đọc một lần mình chẳng bao giờ muốn đọc lại nữa, chỉ dám đọc mấy phần đọc to hoặc những phần đối thoại, gặp nhau của 2 nhân vật chính và về con mèo Lạc Một Nồi của Lạc Văn Chu thôi. Các nhân vật phụ cũng được tác giả xây dựng khá tốt, nhưng để lại ấn tượng với mình chỉ có vài người thôi. Đào Nhiên, Lang Kiều, Tiêu Hải Dương là các nhân vật phụ xuất hiện nhiều nhất thì cũng tàm tạm, không có gì quá ấn tượng. Mình có ấn tượng về những nạn nhân trong các vụ án hơn. Chẳng hạn mẹ của nạn nhân vụ án thứ nhất là một bà mẹ đúng nghĩa, mắc bệnh không thể làm việc, già rồi chẳng còn mong chờ gì ngoài đứa con nhưng niềm hy vọng duy nhất lại tắt mất, sẵn sàng nhảy từ trên toà nhà cao tầng nhất để tìm lại công lý cho con. Có thể bà không có học vấn gì nhiều, có thể bà quá dễ bị lừa trong các xã hội đầy rẫy lừa lọc này nhưng tình thương của bà là vô tận. Hung thủ vụ án thứ nhất là một kẻ táng tận lương tâm, tâm lý cũng méo mó, mình chẳng có tội nghiệp cảm thông gì ở đây cả. Mình chỉ ấn tượng về gia đình của hắn: một gia đình cha mẹ con cái đều khuyết tật, chỉ có hắn là bình thường, hắn cố gắng học giỏi nhưng gia đình lại là gánh nặng của hắn, như đỉa hút máu. Mình chỉ thấy cha mẹ trong gia đình ấy đúng là đáng trách, nhà đã nghèo còn sinh nhiều con dù sinh ra toàn khuyết tật, cái tư tưởng sinh nhiều con để con giúp đỡ mình quả là không còn gì để nói. Còn nhiều nhân vật khác nữa, thường thì mỗi vụ án đều đào ra rất nhiều kẻ đáng ghê tởm. Cái chết khiến mình uất ức và thương tâm nhất là Tiểu Vũ, còn là chết dưới tay cô gái mà Tiểu Vũ vẫn luôn xem là đứa em bé bỏng của mình. Cô gái đó quá ngây thơ, quá hận thù dẫn đến mù quáng. Cô có đáng thương không? Mình nghĩ là có, nhưng đáng hận hơn vì đã tự tay lừa những người anh đã giúp gia đình mình, rồi tự tay giết Tiểu Vũ. Cô gái ấy sẽ phải ăn năn cả đời. Còn Phạm Tư Viễn – boss một phe phản diện trong truyện – cũng có kết thúc khiến người ta hả hê lắm. Quên đi người mình nhớ thương như thế nào, đến cuối cùng muốn nhìn một tấm ảnh cũng không được. Những kẻ dưới tay Phạm Tư Viễn là những kẻ rất đáng hận. Có thể họ đã mất đi người quan trọng của mình, có thể họ ra tay giết những hung thủ mà cảnh sát không bắt được, nhưng cũng chính họ trơ mắt nhìn hoặc tự tay đẩy những người vô tội khác vào cảnh như mình để bắt được hung thủ. Nói chính ra thì họ và kẻ thù của họ cũng chẳng khác gì nhau. Phe phản diện còn lại thì cũng bại trận. Những tên đầu sỏ có một tuổi thơ bất hạnh, dẫn đến tâm lý méo mó, gây ra những vụ án kinh tởm. Ít ra câu chuyện cũng đã kết thúc viên mãn, những kẻ đáng trả giá thì đều phải trả giá, nhưng những vết thương trong lòng gia đình nạn nhân thì chẳng bao giờ lành lại được. Trong Đọc thầm vì vụ án quá hay nên mình có phần xem nhẹ tình cảm giữa hai nhân vật chính, nhưng cũng khá là hay đó. Tuy nhiên, vẫn theo phong cách của Priest thì thụ luôn là kẻ lãnh đạm hơn trong tình yêu, dù thụ có tính cách như thế nào thì đọc truyện của Priest, mình luôn có cảm giác công yêu nhiều hơn.  Đọc “Đọc thầm” mình hiểu vì sao Ma đạo tổ sư lại không được no.1 mặc dù Ma đạo cũng rất xuất sắc. Một phần chắc chắn là do fan của Priest đông rồi, nhưng một phần cũng là do Đọc thầm khá là toàn vẹn cả tình tiết lẫn tình cảm, còn Ma đạo tổ sư phần tình tiết vẫn chưa được chặt chẽ lắm và còn nhiều lỗ hổng tác giả không chịu lấp. Đánh giá: 9,75/10 *** Thì là mà, nhờ quả fake trailer của nhóm Cửu Nhậm, Sút đã nhảy hố Đọc Thầm của P đại đại. Tui cũng không chắc đây là review, có lẽ chỉ là giới thiệu qua loa thôi. Vì tui review là phải spoil toàn bộ nội dung, mà trinh thám spoil nội dung thì còn gì để đọc nữa đâu = ))))))) Nói thực là, tui kén đọc đam mỹ dữ lắm, vì thế để tui không chê bộ nào thì quả là rất khó. Truyện của Priest hầu như tui không thích, trừ bộ này. Ấn tượng rõ nhất khi đọc, đó là bạn cảm giác không phải đang đọc tiểu thuyết, mà là đang đọc một kịch bản phim hoàn chỉnh. Từng hành động, biểu cảm, suy nghĩ nhân vật, khung cảnh, bối cảnh, thời gian, đều được đặc tả. Trong đầu bạn giống như hiện ra một thước phim sống động như thật vậy. Mà Sút thì khoái xem phim hình sự tâm lý lắm. Các vụ án thì không thể nói là mới mẻ tinh vi thế này thế nọ, nhưng chí ít cũng có tính chất xã hội. Vụ thứ hai còn là về việc xâm hại các bé gái, một đề tài nhạy cảm đang làm mưa làm gió giới truyền thông VN. Kiểu phá án trong này khá truyền thống, tức là đi tìm hiểu quan hệ xã hội của người chết, lấy lời khai, tìm nghi phạm, v.v, đúng chất phim hình sự Hàn Quốc – Trung Quốc thời buổi bây giờ. Nhân vật chính không thần thánh kiểu Sherlock Holmes, dưới áp lực vẫn có thể suy luận từ bờ bên này sang bờ bên kia đại dương = )))))) Và điều Sút thích nhất trong này, chính là hình tượng nhân vật Phí Độ. (Đc rùi tui công nhận mình là team sủng thụ, nhg Phí tổng đúng là một tiểu thụ đặc biệt). Cậu ta có nhà có xe, có tiền đồ, có các mối quan hệ. Thực chất cậu ta chỉ cần tiếp tục bước đi trên con đường tương lai sáng lạn, tại sao cứ phải lao đầu vào hiểm nguy? Theo cảm nhận của tui, con người của Phí Độ được làm nên từ những gì gọi là “mâu thuẫn”. FANART (THỂ HIỆN RẤT RÕ MỘT TẦNG ẨN GIẤU CỦA TIỂU PHÍ) Dưới vỏ bọc hào nhoáng ấy, là một đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh. Sau khi diễn tròn vai một cậu ấm hoa hoa công tử, về đến nhà, cậu ta lại tự đặt mình lên ghế điện, kích thích não bộ cố nhớ lại thảm kịch 7 năm trước. Cậu ta ngả ngớn, cợt nhả, theo lời của Lạc Văn Chu là: chỉ cần cho cậu ta cái kính viễn vọng, cậu ta có thể dùng ánh mắt tốc váy Hằng Nga; khiến người khác nhìn vào chỉ muốn đập cậu ta một trận. Nhưng cậu ấy nhìn thấy máu là sẽ nôn tới độ mất nước, thỉnh thoảng tụt huyết áp tới bủn rủn tay chân, theo lời của Lạc Văn Chu là: giống một chiếc bình sứ đặt trong lồng kính mà vẫn còn lo nó vỡ. Cậu ấy có thể mặt không đổi sắc nói chuyện giường chiếu, nhưng nếu bạn dịu dàng hôn trán cậu ấy, cậu ấy sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như lần đầu thấy chân tình. Đôi khi độc giả bị cuốn vào dòng suy luận triết lý của cậu mà quên mất, à, thì ra cậu ta mới 21 tuổi thôi, vẫn còn nhiều điểm khả ái lắm. Thế nhưng một người trẻ như vậy, tại sao lại hiểu về tội ác giống như chính bản thân từng trải qua? Đó chính là cái “mâu thuẫn” của cậu ấy. Cậu như một người ở trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một cái cửa sổ trong suốt, từ đó lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, nhất định phải lặng lẽ không tiếng động, mới có thể khiến cậu dè dặt mở ra một khe nhỏ của cửa sổ. (Trích chương 11) Bao quanh cậu ta là một vỏ bọc vô hình, bạn có vươn tay ra cả nửa ngày cậu ta cũng sẽ không vì thương xót bạn mà cũng vươn tay nắm lấy bạn. Nhưng nếu bạn chịu khó dùng bạo lực đập tan cái vỏ bọc ấy và lôi cậu ta đến bên mình, cậu ta sẽ không ngần ngại ôm chầm lấy bạn như ôm phao cứu sinh. Và người đủ bạo lực để phá vỡ cái vỏ bọc ấy chính là Lạc Văn Chu. Mỗi lần Lạc và Phí đấu khẩu là tui lại cười đến không ngậm miệng lại được = ))))) Phải công nhận là tác giả viết mấy đoạn hội thoại rõ là hài hước. Lạc: “Có kị ăn cái gì không?” Phí: “Có —— tôi không ăn hành lá sống, không ăn tỏi chín, gừng hấp cũng không ăn, không ăn chua, không ăn cay, không ăn mỡ lợn, không ăn cọng thực vật, không ăn cà tím và cà chua có vỏ, không ăn động vật từ đầu gối trở xuống, từ cổ trở lên, không ăn nội tạng.” Lạc: “. . .” Phí: “Còn cả không ăn lòng đỏ trứng chín quá, đậu hũ nước chát quá. . . À, đậu bìa thì còn có thể chấp nhận được.” Lạc: (nghĩ thầm) Vậy mi cút ra ngoài ăn cớt đi!!! = ))))))))))))))))) Thế rồi anh Lạc vẫn chọn tới chọn lui thức ăn cho tiểu Phí, kén ăn gì mà còn hơn cả tiểu thư khuê các, thậm chí ăn tôm cũng ngại bóc vỏ. Tuy trong lòng anh Lạc vẫn chửi rủa Phí Độ là tại sao sống đến giờ còn chưa có ai bóp chết mi, nhưng bên ngoài thì vẫn rất ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ tôm hầu hạ người ta = ))))) Quá trình phát triển từ tình địch thành tình nhân của họ cũng khá thuận lý thành chương, không nhanh không chậm, trải dài suốt hơn một trăm tám chục chương. Thực sự là khá đáng yêu <3
Lạc: “Sao hôm nay tốt với anh thế? Có phải làm việc gì có lỗi với anh không?” Phí: “Ừ, chưa được phép đã tự ý thích anh rồi. Thật là ngại quá.” Nói một cách hài hước, đây là câu chuyện về hai anh giai cong cùng thích một anh giai thẳng. Chúng nó suốt ngày kích đểu nhau, kích hoài kích hoài, kích ra lửa tình. Từ đó chúng nó vào sinh ra tử, một bên phá án, một bên ân ái, cùng nhau chống lại thế lực hắc ám = )))))) Tui sẽ edit bộ này, nhưng với số chương của nó, cho dù mỗi ngày một chap thì phải nửa năm mới xong. Mà với tốc độ trung bình 1 tuần 1 chap như của bộ Hệ thống, chắc là ba năm sẽ xong. Lấp hố là cả một quá trình gian nan = ))))))) *** CP: Chuyên trị các loại không phục – lão lưu manh công VS vừa ngại ngùng vừa phóng túng – phú nhị đại thụ (Lạc Văn Chu X Phí Độ) Thể loại: Tình địch biến tình nhân, niên thượng, trinh thám suy luận, đô thị tình duyên Edit: almost Đọc thầm, mỗi một câu chuyện là một lời thì thầm, không phải của chân lý, chả phải của tội ác, nó là lời thì thầm từ sâu thảm trong vực tối. Mỗi một câu chuyện, mỗi một vụ án như có như không mà kết nối với nhau, rốt cuộc ai mới là kẻ chịu tội, ai mới là công lý, là ác quỷ hai thiên thần? không một ai biết được Từ nơi nào bắt đầu, cũng chính là kết thúc yêu cũng được hận cũng được đều là tâm tư cá nhân của một người, sao có thể lấy nó làm thước đo của công lý Phí độ là một người như thế nào? là một cậu ấm ăn chơi, một học sinh toàn năng, một giám đốc nhàn rỗi hay một kẻ có thiên phú về phạm tội? Thật ra có lẽ tất cả đều là câu, hoặc tất cả đều không? Phí độ giống như ở trong một chiếc hộp kính, cậu ở đó có thể bàn quan nhìn hết thẩy buồn vui yêu hân của thế giới, cậu ở đó nhìn thế giới qua một lớp kính chân thật nhất, nhưng cũng khiến cậu đóng kín bản thân triệt để nhất, bởi vì đó là hộp kính một mặt, cậu có thể thấy hết thẩy, nhưng chúng ta chẳng nhìn thấy cậu đâu cả còn chúng ta, người tiếp xúc với cậu thì thấy được gì? là bản thân chúng ta? vì sao ư, bởi vì chúng ta nhìn thấy trên chiếcgương đó chính là bản thân mình Chỉ có Lạc văn chu là người duy nhất nhìn thấy khe nứt trên chiếc hộp đó, phá vỡ từng chút từng chút một tầng kính kia để nhìn thấy một Phí độ đang co người bên trong Lạc Văn Chu từng nói phí độ là một người có thiên phú về Phạm Tội Nhưng khi anh phá vỡ lớp kinh kia mới phát hiện, cậu không phải châm biến, bỡn cợt, cậu chỉ đang tương thuật những gì mình thấy. ---------------------------------------------------------------- Tình yêu của họ cũng vậy, chậm chạp, nhẹ nhàng, nhưng là từng chút từng chút một khắc sâu Lạc văn chu trước giờ luôn nhìn Phí độ bằng ánh mắt của gia trưởng nhìn con cháu, cho nên anh luôn thấy Phí độ làm thế nào cũng không vừa mắt, nhưng lại không dừng được muốn bảo hộ, chăm lo cho đứa nhỏ này Nhưng đến một ngày tầng giấy kia bị xé xuống, anh phát hiện ra cậu bé năm nào thật sự đã lớn rồi, lớn đến trái tim anh cũng bị lệch nhịp, không kìm chế được mà sa vào. Bản thân phí độ luôn đặt mình ở ngoài vòng, cậu sợ hãi thân cận mọi người, sợ hãi bản thân là một quái vật, với đào nhiên, cậu hời hợt, nhưng là tia ấm mà cậu níu kéo, còn với Lạc văn chu, đó đơn giản là nơi mà cậu phát tiết hết thẩy bàn quan của mình. Nhưng đến một ngày cậu đột nhiên phát hiện, cái người luôn không vừa mắt cậu ấy, luôn từng chút, từng chút để mọi chuyện cậu làm, mọi lời cậu nói nơi nơi khắc ghi trong tâm. Nghĩ muốn chạy xa, nhưng lại muốn một lần buông bỏ bản thân. Yêu thật ra không có nhiều tính toán như vậy. Một lạc văn chu quyết đoán nhưng hết lần này đến lần khác không biết làm thế nào với Phí độ Một phí độ đào hoa mị nhãn lại có thể vì một cái hôn lướt qua mà đỏ mặt từng chút ngọt ngào, hài hước nho nhỏ của cuộc sống đan xen với những tình tiết án chặt chẽ, những màn đấu trí căn não, khiến người đọc không cách nào buông xuống được "Đọc Thầm" Không tự chủ mà đem bản thân xa vào ---------------------------------------------------------------- Đề cử Nhà sút đang dịch đến quyển ba, mà ta chờ không nỗi đã mò xong QT, Với những bạn không hay đọc QT thì ta khuyên ngồi chờ sút dịch đi, bản dịch nhà sút khá chắc tay ps: ảnh này ta lưu vài năm trước, không thể nào nhớ nguồn, nếu mấy cái ảnh của ta đăng có phạm bản quyền của ai thì nhắc ta gở xuống nha   Mời các bạn đón đọc Đọc Thầm (Mặc Độc) của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiêu Ma
Bối cảnh câu chuyện được diễn ra vào năm 1843 vào giai đoạn Napoléon vừa kết thúc vài chục năm Chỉ vì muốn hiểu rõ được sự kinh khủng của ác mà  André tham gia trò chơi triệu hồi ma quỷ của nhóm dị giáo. Tất cả mọi người chết hết rồi, chỉ có cậu còn sống, vì dường như ác ma theo dõi cậu. *** Thụ là nhà văn khá nổi tiếng ở Paris. Nổi tiếng là xinh đẹp khiến cho cả nam nhân lẫn nữ nhân đều thích. Nhưng thụ lại thích Isabel, em gái công tước. Có lần thụ đi nhà hát gặp được hai anh em công tước, vì muốn gây sự chú ý của Isabel nên thụ xin một vai diễn, cuối cùng được đẩy cho vai diễn là nữ, một cô gái xinh đẹp. Thụ đẹp nên diễn gái đẹp cũng hợp tình hợp lý. Cuối cùng như nguyện, thụ được gặp Isabel, gặp là sử dụng những lời hoa mĩ nhất để bày tỏ tình yêu với nàng. Thụ có quen một quý bà , nhờ quý bà làm lễ chiêu ma lấy cảm hứng. Quý bà đồng ý vài ngày sau sẽ làm.                            Thụ được mời ở ngủ lại trong biệt thự của Isabel. Ngày hôm sau hai người đi săn, thụ bị bắt cóc, quý bà bắt cóc thụ vì muốn cho thụ mang thai của ác ma được triệu hồi . Công xuất hiện giết ác ma quất thụ luôn. Ngày hôm sau công lấy thân phận Isabel hỏi thăm thụ, sáng là người ôn nhu dịu dàng , tối thì đòi hỏi thụ vô độ. Hai tháng sau thụ phát hiện thân phận của công là Isabel. Thụ phát hiện bản thân mập ra, tưởng bị ác ma nhập thân nên nhờ công giúp đỡ. Công sợ ác ma làm hại thụ nên cố gắng đọc sách để giải quyết. Bốn tháng cố gắng bị đổi lấy một câu sống bao nhiêu năm vẫn là người mù chữ của thụ :)))       Khi đến tháng thứ mười , thụ đẻ ra ác ma, đặt tên là Louis. Mới đẻ ra thụ còn tính giết, hai ngày sau công hỏi lại có muốn giết hay không thì thụ lên án công ác độc. Mấy năm sau thụ lại sinh thêm một cặp song sinh nữ.  *** Khi André nhìn thấy phu nhân Durand lần nữa, cậu đang từ Bordeaux quay lại Paris, xe ngựa chạy qua một con phố. Tiểu ác ma rất hiếu động, nghịch ngợm nhảy lên nhảy xuống mở cửa sổ ra, suýt nữa thì té xuống. *Bordeaux (Pháp phát âm: [bɔʁ.do]; Gascon: Bordèu; Basque: Bordele), là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne. Vùng đô thị Bordeaux là vùng đô thị lớn thứ năm của Cộng hoà Pháp, với tổng dân số 1.105.000 người. Nó là thủ phủ của vùng Nouvelle-Aquitaine thuộc miền tây nam nước Pháp. Biệt danh của thành phố là “La Perle d’Aquitaine” nghĩa là “Hòn ngọc của vùng Aquitaine”. Bordeaux được xem như là thủ phủ của rượu vang thế giới, đây cũng là chủ nhà của hội chợ rượu vang chính của thế giới Vinexpo rượu vang được sản xuất ở đây từ thế kỷ VIII. André sợ đến ngừng thở, cũng may công tước Normandie nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo tiểu ác ma ném về. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định đóng cửa sổ thì thoáng thấy một phụ nữ già nua trong ngõ tối, gương mặt rất quen. André nhìn kỹ lại, nhận ra đó chính là phu nhân Durand mất tích đã lâu. Ngõ tối kia là phố đèn đỏ nổi danh, đầu ngõ thường có phụ nữ lộ ngực đứng đó, chỉ cần trả một hai cent là được vui vẻ. Cậu không ngờ phu nhân Durand cao ngạo sẽ trở thành gái điếm, nhưng cậu không hề thông cảm. Tuy lòng dạ cậu không xấu nhưng vẫn không sẵn lòng tha thứ cho một người từng muốn giết cậu. Huống chi phu nhân Durand còn từng giết chết nhiều cô gái vô tội chỉ vì tiền tài và cuộc sống xa xỉ. Công tước Normandie ôm lấy cậu từ phía sau rồi đóng cửa sổ lại, ngõ tối, gái điếm và phu nhân Durand bị xe ngựa ném lại phía sau rất xa. Bất ngờ chạm mặt, sau này suốt đời sẽ không gặp lại nữa. André hỏi: “Trước đây tại sao anh không giết bà ta?” Tất cả đều bị giết, ngoại trừ phu nhân Durand. Công tước thờ ơ trả lời: “Tội lỗi của con người không nên bù đắp bằng cái chết, bà ta sống để chuộc tội.” Nghèo khó, ốm đau, sỉ nhục…. Tội lỗi chồng chất bao nhiêu thì phải sống để trả lại. Trước kia bà ta dùng sinh mạng các thiếu nữ vô tội hiến tế cho ma quỷ đổi lấy cuộc sống giàu sang thoải mái, hiện tại phải làm để trả lại. André hơi ngạc nhiên về quan niệm chuộc tội của ác ma, ở mức độ này, tựa hồ còn công bằng hơn cả luật pháp. Vô tình gặp phu nhân Durand là chuyện ngoài ý muốn, thực tế, André đã sớm quên bà ta. …. Gần đây André có một nỗi phiền muộn – “Tại sao em lại mập nữa rồi?” Mặt tròn một vòng, bụng lại bắt đầu có rất nhiều thịt mỡ, cậu phải mặc quần áo rất rộng mới không thấy người mập lên quá rõ ràng. Hai đầu lông mày công tước giật một cái, rũ mắt nhìn bụng André, hàm hồ nói: “Có lẽ… do ăn nhiều.” Tiểu ác ma bên cạnh nghe được, đột nhiên cười phá lên. André chẳng hiểu ra sao: “Con cười cái gì, Louis?” Cậu bé ghét chết cái tên Louis cười không nổi nữa, buồn bực giải thích: “Con chỉ vui quá vì về đến nhà rồi.” Nghe vậy André cười nói: “Papa cũng vui.” …. Bụng André càng ngày càng lớn, còn cử động, giống hệt lần trước có tiểu ác ma. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cậu rất bình tĩnh, không bị dọa sợ đến phát khóc, cũng không có thỉnh thoảng u sầu ăn không ngon – Vậy nên lần này còn béo hơn lần trước. Đương nhiên béo không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao ma quỷ thích nhập vào người cậu vậy? André nghiêm túc nói: “Đây là một vấn đề cần được xem trọng! Em không thích bị ma quỷ nhập vào người, mang đến cho em ít nhất mười tháng phiền phức. Công tước, phiền anh nhắn giúp một tiếng.” Công tước Normandie: “… Được.” Hắn cũng không ngờ nước thuốc vẫn còn tác dụng, xem ra phải nghiên cứu làm thế nào ức chế tác dụng của thứ thuốc kia. “Anh bảo đảm, lần tới sẽ không có ác ma nhập vào người em.” André: “Được, em tin tưởng anh.” Vì vậy công tước Normandie lại nghiên cứu phương thuốc cổ truyền ma pháp, André tiếp tục vui chơi ăn uống, còn có chút mong đợi tiểu ác ma xuất hiện, có thể nói tâm trạng vô cùng tốt. Thế nên lúc sinh, cậu không bị giày vò nhiều đã sinh được hai bé gái – Alizée và Isabel. André kiên trì đặt tên một bé gái là Isabel, vì cậu cho rằng cô gái nào có tên này chắc chắn sẽ vô cùng sinh đẹp. Nhưng đối với công tước Normandie mà nói, đây là bằng chứng chính xác André nhớ mãi không quên Isabel. André lại nghĩ công tước không nói lý, hắn thì nghĩ cậu yêu người phụ nữ khác, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài năm ngày. Sở dĩ thời gian qua ngắn là do công tước vô tình nói ra chân tướng André mang thai không phải do ma quỷ nhập vào người. André bị đả kích mạnh, công tước tự biết đuối lý, trong lòng lo lắng, đến nước này đành kết thúc chiến tranh lạnh. Thời gian rất dài sau đó André mới tiếp thu chuyện tiểu ác ma và hai tiểu tiểu ác ma là do cậu sinh ra, sau đó dần dần cảm thấy rất tốt, thì ra là con của cậu, có lẽ sau này sẽ có cháu trai không chừng. Sau trăm tuổi, cuối cùng sẽ không cô độc. Mời các bạn đón đọc Chiêu Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Bạo Long
Đỗ Thương đang sinhh sống trong tân thế giới nhưng chán nản cuộc sống nơi đây nên đã quyết định bỏ trốn quay trở về thời đại nguyên thủy ngày xưa.  Đã bỏ trốn đi mà cũng còn bị  bạn đời của y, cũng chính là con bạo long hung tàn khủng bố kia lại từ tân thế giới đuổi theo tới. Gỡ mìn Đoản văn trong vòng ba vạn chữ. Cưỡng chế, sinh tử, công là khủng long. Cẩu huyết, mạc danh kỳ diệu (Không nói rõ được), phản khoa học, xuyên qua rối tinh rối mù. Tập hợp tất cả những sự kỳ quái nảy sinh ra ở trong đầu cá nhân tác giả, rất lung ta lung tung. Bởi vì xem 《 Kỷ Jura 2》rất có cảm hứng, hự! Tìm tòi mấu chốt: Đỗ Thương ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Lời khuyên từ edit trước khi mọi người nhảy hố: truyện không miêu tả sâu sắc về quá trình công thụ yêu nhau, chỉ nói về cách hai người hỗ động khi ở bên nhau, cảnh sinh hoạt 1 nhà rất đáng yêu, và cả lúc vả mặt mấy thứ râu ria cũng rất thỏa mãn. Nhìn chung nó khiến mình dễ chịu ^^ và nếu có ai không thích cục cưng thì cũng đừng nói lời cay đắng. *** Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: "Các con có bị thương không?" Auland lắc đầu: "Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì." Đỗ Thương trách mắng: "Làm bậy." Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: "Nhớ ba ba quá." Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, "Ba ba cũng nhớ Rosa." Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?" Rosa: "Về nhà ăn." Auland: "Không về nhà." Đỗ Thương: "Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi." Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu. Auland: Cha có ở đó, em không ăn được. Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: "Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi." Đỗ Thương: "Được, nghe các con." Rosa: "Ba ba, gã là ai?" Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: "Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?" Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi. Đỗ Thương: "Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất." Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: "Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄)." Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: "Ba đưa con đi?" Auland từ chối: "Không cần." Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao? Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận. Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: "...Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết." Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn. Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối. "Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?" Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: "Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ." Tống Niên an tâm cười: "Cảm ơn cậu, Lục Nham." Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: "Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết." Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo. Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại. Đỗ Thương cười nói: "Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?" Rosa ngoan ngoãn: "Ba ba, cha đâu rồi?" Đỗ Thương sờ mũi một cái: "Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút." Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới. Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: "Anh giận cái gì?" Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bọn nó tự ý hành động!" Đỗ Thương: "Anh có tư cách nói người khác hả?" Lông mày Jude nhíu lại: "Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình." Auland: "Tụi con đi tìm ba ba." Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: "Bình thường một chút." Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: "Về nhà rồi nói sau." Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: "Cục cưng có thể biến hình rồi sao?" Jude: "Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được." "Để tôi ôm một cái." Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng. Mời các bạn đón đọc Bạo Long của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Trung Kính Tiết
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Vốn là một người xuất sắc không gì không làm được, tài năng vẹn phần, phong lưu tiêu sái cười trông nhân sinh; y, từ bỏ gia sản khuynh quốc, dấn thân quân ngũ, bảo vệ quốc gia, hàm oan mà chết lại là kết quả duy nhất của y… Đời này, y là Triệu quốc đại thương nhân Phong Kính Tiết… Luận đề: Lựa chọn của trung thần. *** “Kính Tiết, ngươi hạnh phúc không?” … “Kính Tiết, ngươi tịch mịch không?” … “Kính Tiết, ngươi cảm thấy, cuộc sống của ngươi hiện tại có ý nghĩa không?” … “Kính Tiết…” “Mấy vấn đề này từ khi nhân loại có trí tuệ tới nay vẫn chưa từng có đáp án chính xác?” “Kính Tiết, tại sao ngươi vẫn có thể nhiệt tình, vẫn có thể hăng hái, nỗ lực không nhận được báo đáp, chân tâm giao ra, nhiều lần bị chà đạp, một phiến chân thành luôn gặp thương tổn, tại sao ngươi vẫn xem như không có việc gì, mỗi một đời đều có thể sống khoái lạc cao hứng, không có lấy một chút bóng ma.” “Lão thiên à, ông rảnh rỗi vô sự, muốn thảo luận thái độ của đời người thì đi mà tìm Tiểu Dung ấy, lời này dùng trên người y rất thích hợp, liên quan quái gì tới ta, ta chẳng qua là hoàn thành đầu đề thế thôi. Chân tâm chân thành cái quái gì chứ, ông về sau nói chuyện chú ý chút, người không biết còn cho ta là kẻ xúi quẩy muôn đời thất tình.” “Trong mấy học trò, chuyện của ngươi là nhàm chán vô vị nhất, ngươi cho là ta dư thời gian quan tâm tới ngươi chắc, chẳng qua là ngươi sắp chết, cho nên muốn biết chút tâm tình của ngươi trước lúc chết thôi.” “Cái gì, ta sắp chết.” “Đúng vậy, ngươi ngày mai sẽ chết, ngươi không biết hả?” “Ngươi nói hươu nói vượn!” Cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra, một người lao tới như gió, trong bóng đêm, người chưa đến, mũi đao sáng như tuyết đã ra khỏi vỏ: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy.” Trong tiếng quát to lẫm liệt, có mấy phần quan tâm, mấy phần khẩn trương. “Không việc gì không việc gì.” Thanh âm hơi uể oải, thấp thoáng có chút mơ màng vì trầm mộng chưa tỉnh, “Ngươi vào đây làm gì?” “Tôi vừa ở bên ngoài, nghe tướng quân quát to, ‘ngươi nói hươu nói vượn’ liền vội vàng chạy vào đây.” Thanh âm trong bóng tối mang theo sự nhiệt tình và quan tâm mà thiếu niên đặc biệt có. Phong Kính Tiết cười cười: “Hóa ra là như thế, đại khái là ta ở trong mộng quá kích động, mới kêu ra.” “Mộng?” Phong Kính Tiết uể oải nửa ngồi dậy trên giường: “Vừa nãy mơ thấy một tên khốn nạn chỉ mũi ta nói ta ngày mai sẽ chết.” “Tên khốn nạn nào nói lời kiểu này.” Cương đao vừa còn trong vỏ lại soạt một cái rút ra. “Chỉ là một giấc mộng, trong mộng tên đó…” Phong Kính Tiết suy nghĩ một chút mới nói, “Dùng cách nhìn của chúng ta mà nói, ừm, có thể xem như là một thần tiên nhàm chán, có chút thần thông nhưng lại vô học.” Vệ sĩ trầm mặc một chút, mới cười nói: “Tướng quân, ngài yên tâm, mộng đều là ngược, trong mộng nói như vậy, ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.” “Được lắm, Tiểu Đao, cứ nhờ vào một câu tốt lành của ngươi.” Phong Kính Tiết khe khẽ cười rộ, qua một hồi lại thấp giọng hỏi, “Nếu mộng là thật thì sao?” Tiểu Đao trong bóng tối nhảy dựng lên: “Tướng quân, ngài là anh hùng bách chiến, không tin số mệnh, nhưng trong quân doanh vẫn nên kiêng kỵ chút đi, ngày mai chúng ta còn phải xuất chinh đi đánh giặc, lời này không thể nói, mau nhổ hai cái, xem như chưa từng nói.” Phong Kính Tiết nhịn không được cười ha ha: “Tiểu tử nhà ngươi, thật đã bị ta chiều hư, càng ngày càng vô pháp vô thiên. Được rồi được rồi, đừng có tìm đá lửa, coi ta là tiểu cô nương, vừa gặp ác mộng là cần người ta đốt nến canh giữ bên cạnh cả đêm hả. Ra ngoài gác đêm đi.” “Vâng.” Tiểu Đao đáp một tiếng, tiếng bước chân vang lên, đi đến cạnh cửa lại dừng chân bảo: “Tướng quân, chuyện trong mộng, đừng xem là thật.” Phong Kính Tiết không biết là cười hay cáu, mắng: “Mau cút ra ngoài đi, ngày mai nhớ phải sửa cánh cửa cho ta.” Tiểu Đao cười hì hì mấy tiếng, bước ra ngoài cửa. Song Phong Kính Tiết không nằm xuống ngủ tiếp, y cứ thế dựa lưng lên đầu giường, ngồi im rất lâu, trong bóng tối, đôi mắt y an tĩnh ngóng nhìn phía trước, ánh mắt lại như xuyên thấu thiên địa vạn vật, tìm đến một chỗ nào đó trong vũ trụ hồng hoang. Rất lâu rất lâu sau, y nhẹ nhàng đứng dậy, tùy tay cầm một kiện trường sam khoác lên người, dạo bước ra ngoài. Vừa bước khỏi cửa phòng, thân binh Tiểu Đao giúp y gác đêm đã gọi nhỏ: “Tướng quân.” Phong Kính Tiết không chút để ý khoát tay: “Canh gác đàng hoàng đi, ta không sao, chỉ là không ngủ ngay được, ra đây đi dạo một chút.” Y không quay đầu nhìn vẻ mặt thiếu niên thoáng lo lắng, cứ đi thẳng về phía trước. Biên thành ban đêm tĩnh lặng lạ thường, giữa trời đất chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề đồng loạt của chúng sĩ binh tuần đêm. Trọng trấn biên quan về đêm xưa nay phải giới nghiêm, bách tính tuyệt đối không được tùy tiện ra đường, cho nên đường sá cũng lộ vẻ trống trải dị thường. Phong Kính Tiết một mình dạo bước, những nơi đi qua, sĩ binh gác đêm không ai không giơ binh khí đứng trang nghiêm hành lễ, trong ánh mắt đều là vẻ trung thành và ngưỡng mộ. Mà y chỉ mỉm cười gật đầu, từ từ bước đến thành lâu, trông ra phương xa, nơi đen kịt ở cuối cùng là thành trì nối liền của địch quốc. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng biên quan, dù sao so với nơi khác, vẫn lộ vẻ thê lương quạnh quẽ. “Kính Tiết, đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?” Thanh âm ôn nhuận có phần quan tâm, nghe như gió xuân ùa vào lòng. Phong Kính Tiết quay đầu, nhoẻn miệng cười, dưới ánh trăng thanh lạnh liền có vẻ ấm áp đạm đạm: “Ngươi cũng vậy.”   Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Bích Huyết Hán Khanh
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Người khiến giáo sư đau đầu nhất chính là y,  là người mơ hồ, ham ngủ, ngây thơ; y, vào thời khắc mệnh định đã gặp người mệnh định mà sau cùng chẳng thể bên nhau… Y, vẫn là A Hán khờ dại ham ngủ của bảy trăm năm trước; y, vẫn không hiểu thế nào là tình yêu; y, cuối cùng khó thoát khỏi một kiếm xuyên tim của người yêu dấu kia… Đời này, y là Tu La Ma giáo chi chủ, Phó Hán Khanh… Luận đề: Luận những hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, độc chiếm dục và thương tổn trong tình yêu. *** A Hán là ai? A Hán là một công dân bình thường sinh năm 5432, vũ trụ lịch. Trước mắt đang ở trên một nhánh nào đó của năm tháng bao nhiêu trong quá khứ, tiến hành bài thực tiễn luận văn tốt nghiệp của y. Nói cách khác, vị công dân này, cho đến trước mắt, còn là một học sinh. A Hán là người thế nào? Vấn đề này thì khá là phức tạp. Cán bộ liên bang thở dài: “Cậu ta vốn là người chúng tôi gửi gắm kỳ vọng rất lớn?” Một nhà khoa học nổi tiếng đã viết trong nhật ký: “A Hán vốn là người có thể làm cho khoa học nhân loại tiến lên tầng cao hơn.” Tổng viện trưởng của học viện Tinh Tế ghi lại trong sổ ghi chép với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Tôi từng cho rằng, A Hán sẽ trở thành ngôi sao của học viện, hy vọng của nhà trường, quang vinh của tất cả thầy trò.” Những than thở này, đều cho thấy A Hán mặc dù chỉ là một công dân bình thường, nhưng y có chỗ cực không bình thường, song một loạt những lời này, quan trọng nhất lại chỉ là một hai từ, tỷ như những từ “vốn” “từng” này, cho mọi người biết rất rõ, tất cả hy vọng tốt đẹp với A Hán, cuối cùng đều tiêu tan trước mặt sự thật lạnh băng. A Hán là ai? Đầu tiên, y là một công dân bình thường, thân thể bình thường, diện mạo bình thường. Đương nhiên, thân thể với dung mạo có bình thường hay không thì tại thời đại mà người ta có thể tùy tiện đổi thân thể, mặc ý sửa chữa mật mã di truyền này, hoàn toàn không quan trọng. Quan trọng là, sóng điện não, tinh thần lực. Dung lượng não người hiện đại khai phá gần như đạt đến trăm phần trăm. Sóng điện não sục sôi, tinh thần lực cường đại, đã không phải là điều người cổ đại có thể tưởng tượng. Nhưng mà, A Hán vừa ra đời, kiểm tra sóng điện não của y cho thấy, cường độ sóng điện não của y gấp ba người thường, tinh thần lực mạnh gấp năm lần người thường. Mà cường độ dị thường như vậy, dù cho trong hàng tỷ người cũng chưa chắc có được một người. Điều này có nghĩa là, chỉ cần y sẵn lòng, chỉ cần y chịu cố gắng, y sẽ có lực lượng lớn mạnh hơn xa người thường, y học tập lĩnh ngộ bất cứ tri thức nào, đều sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. Mọi người tin rằng xã hội hiện đại rất nhanh lại sẽ xuất hiện một kỳ tài. Người trong các ngành các nghề đều bắt đầu tranh đoạt y, trong đó giới khoa học là nỗ lực nhất, mà giới quân đội và chính trị cũng khá dụng tâm. Khoa học hiện đại đã phát triển đến cực hạn, dừng bước không tiến rất lâu rồi, dung lượng não của nhân loại đã không thể dung nạp thể thức phức tạp hơn, phép tính tinh vi hơn, tưởng tượng thần kỳ hơn. Họ cần có được người năng lực siêu thường đến thay ca, đến gõ mở cánh cửa đóng chặt rất lâu, triển hiện một thế giới mới. Chiến tranh sớm đã biến mất mấy ngàn năm, quân đội tồn tại như một vật phẩm trang sức, kỷ niệm danh từ lịch sử đã thành dòng nước trôi đi mất hút, họ rất hy vọng có người có được trí tuệ và sáng ý siêu thường, cho quân đội một thế giới rực sáng. Chính giới cũng có cách nghĩ như vậy. Tại thời đại mà khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tận cùng này, hết thảy đều có thể giao cho máy móc xử lý, mọi người từ khi ra đời đã không lo áo cơm, mỗi người đều có thể có được cuộc sống hưởng thụ cao nhất. Không cần bỏ ra, không cần cực nhọc, dưới tình trạng kiểu này, mọi phạm tội đều không tồn tại, mọi nghĩa vụ đều không cần, chính phủ trở thành thứ có thể có hoặc không, tương đối, chính thể cũng không tiến hóa phát triển nữa, nhân loại căn bản không muốn tìm kiếm thể chế chính trị tốt nhất. Rất mong mỏi có một người có thể phá tan vũng nước tù trĩu nặng này, có thể cho nhân loại thấy hy vọng tương lai, có thể khiến nhân loại một lần nữa có được sự nhiệt tình, theo đuổi, chấp nhất của người xưa. Có thể cho chính thể có phát triển mới, phát hiện mới. Mọi người gửi gắm hy vọng cực lớn lên người A Hán từ nhỏ có được lực lượng siêu thường này. Bất kể y lựa chọn con đường nào, tin rằng y đều có thể sáng chế một sự nghiệp khiến người kinh ngạc. Thế mà, mọi người rất nhanh chóng phải thất vọng. A Hán đích xác có tinh thần lực cường đại không gì sánh bằng, nhưng mặt khác, y còn có một nhược điểm khiến người phiền muộn hết sức, y lười cực kỳ. Bao nhiêu năm sau, hầu như tất cả những người biết A Hán, bình luận về y đều chỉ có một chữ: “Lười!” Người hiện đại có thể tùy ý đổi thân thể, mọi người có thể dùng những thân thể bất đồng, hưởng thụ đủ loại lạc thú xác thịt, sống phóng túng, xa hoa vô tận, lao băng băng chiến đấu, rèn luyện khí lực. Mà A Hán từ khi ra đời đến nay, chỉ mang một thân thể bất biến, cả ngày có thể nằm là tuyệt không ngồi, có thể ngồi là tuyệt không đứng. Nhân loại hiện đại đã có thể tự do biến ảo ra bờ cát biển khơi, mưa rền gió dữ, mỗi ngày một cái mới lạ, mỗi ngày một loại biến hóa, nhân sinh vĩnh viễn không lặp lại. A Hán lại có thể liên tục ba trăm năm, lơ lửng giữa biển sao, nhìn sao, tỉnh thì ngẩn người, ngẩn người xong lại ngủ tiếp. Tri thức hiện đại vô cùng vô tận như vũ trụ, cho dù dùng thiết bị truyền tri thức, cũng thường vĩnh viễn không học hết. Thế nhưng A Hán lại chỉ dùng một giờ, sử dụng thiết bị truyền học xong tri thức sinh tồn phổ thông cùng thường thức cần thiết của nhân loại, rồi tiện tay vứt ngay, trong nhân thế này, dường như không còn chuyện gì có thể hấp dẫn y, không còn tri thức gì, có thể khiến y nguyện ý cân nhắc đi học tập nữa. Xã hội hiện đại, mặc dù người người đều không lo áo cơm, mà khoa học kỹ thuật cường đại cũng có thể làm ra các chủng các dạng biến ảo, tình yêu đẹp đẽ, nhân sinh lãng mạn, kinh lịch truyền kỳ, hết thảy hết thảy, khoa học đều có thể cung cấp, trên tinh thần, chẳng ai lo âu mệt mỏi. Song nhân sinh đằng đẵng chung quy vẫn có lúc tịch mịch, đại bộ phận mọi người sẽ lựa chọn chút công tác, chút sự nghiệp, làm ra đại thành tích hay chăng ngược lại không quan trọng, không có áp lực công việc, làm người cảm thấy thoải mái vui vẻ bội phần. Mọi người có thể tự do lựa chọn mọi việc mình thấy hứng thú mà làm. Song với A Hán mà nói, sự nghiệp duy nhất của y, chính là ăn ngủ ngủ ăn, dùng lời của nhân loại thời viễn cổ mà nói, đó là nhân sinh hạnh phúc như heo. Đương nhiên, mọi người sẽ không để kỳ tài mà họ gửi gắm bao nhiêu hy vọng cứ thế lãng phí sinh mệnh. Từ lúc A Hán hiểu chuyện đến nay, những người ở bên du thuyết y, dạy dỗ khích lệ y nhiều không đếm xuể. Mà y, trước giờ chỉ vừa ngáp dài, vừa giơ dự luật nhân quyền chương thứ sáu trăm tám mươi mốt, điều thứ năm mươi hai lên, phóng to bảng biểu viết trong sách, “Người sống có quyền lựa chọn cách sống của mình, không ai có thể tiến hành can thiệp bằng bất kỳ phương thức nào.” Thế là, mọi lời ồn ào bên cạnh nháy mắt chấm dứt. A Hán hạnh phúc ngáp phát nữa, thế giới cuối cùng đã an tĩnh. Đương nhiên, cũng có người ngữ trọng tâm trường, nói chuyện lịch sử nhân loại, hiện trạng nhân gian, ý nghĩa nhân sinh với y, quả là hiểu lấy đại nghĩa, vô cùng đau đớn, giống như sinh tử tồn vong của toàn nhân loại chỉ quyết định bởi việc y có cần cù hay không. Mà y chỉ mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, uể oải nói: “Thế giới này tốt lắm mà. Mọi người chỉ cần nguyện ý là đều có thể ăn ngủ ngủ ăn, vĩnh viễn không rầu rĩ vì cuộc sống, làm gì còn phải vất vả đi thay đổi.” Tóm lại, lý luận của y chính là, hết thảy bên ngoài có lẽ không hoàn mỹ, nhưng muốn bảo y vất vả lao động để làm cho hết thảy hoàn mỹ, vậy thì y thà an nhàn hưởng thụ sự không hoàn mỹ hiện tại. Thế giới cũng đã đại đồng, nhân loại sao còn không biết đủ. Đương nhiên đã quyết định nhận hết thảy không hoàn mỹ này, thế thì những chuyện khiến kẻ lười phải buồn bực dưới chế độ không hoàn mỹ, y cũng chỉ yên lặng chịu đựng. Tỷ như mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống, nhưng người phải được giáo dục, đây không phải quyền lực, mà là nghĩa vụ, mỗi người đều phải đến trường. Mặc dù dưới nền khoa học hiện đại, những người phân bố ở các nơi trên tinh hệ có thể học cùng một ban. Có thể dưới sự giáo dục của cùng một giáo viên mười năm, lại không cần gặp mặt một lần. Có thể cách biển sao nghiên cứu đầu đề, lại không cần chen chúc trong cùng một phòng học như người xưa. Chỉ là, luận văn thực tiễn trước tốt nghiệp thì vô luận thế nào cũng không thể mưu lợi, không thể làm biếng. A Hán có không tình nguyện hơn nữa, cũng không thể không chỉnh đốn hành trang, lần đầu tiên, toàn ban học sinh và một vị đạo sư, đi đến một nơi, đối mặt hội nghị. Sau đó, thông qua Tiểu Lâu, chở đến ngày tháng năm nào đó của một tuyến thời gian nào đó. Tiểu Lâu là cánh cửa thời gian của họ, cũng là cứ điểm của họ ở cổ đại. Lần đầu tiên đến cổ đại, mọi người không hề hiếu kỳ rong chơi khắp nơi, trong vô số lần mô phỏng quang điện, hết thảy tri thức liên quan đến cổ đại, họ đã hiểu nằm lòng toàn bộ. Cổ đại sớm đã chẳng có gì mới lạ thú vị đáng nói. Mọi người có thời gian một tháng, học tập sống cùng quần thể, để hòa nhập cuộc sống của người xưa, trong thời gian một tháng này, phải chọn đề mục luận văn cho mình, sau đó hóa thân thành một phôi thai nho nhỏ, tiến vào cơ thể mẹ, chậm rãi tại nhân gian sinh ra lớn lên triển khai một đoạn nhân sinh. Trong một tháng này, gồm cả A Hán, toàn ban hai mươi học sinh, một vị đạo sư, sớm chiều ở chung, giữa người với người có sự hiểu biết rất sâu. A Hán là người thế nào, đạo sư và bạn học có những đánh giá không đồng nhất về y. Giáo sư Trang cứ nhắc đến A Hán là đau thắt tim, ông cả đời đã gặp vô số học sinh, tính tình cổ quái nào ông cũng có thể dạy dỗ, riêng có A Hán này, khiến ông chỉ có thể thất bại thở dài: “Cậu ta là một học sinh so với ưu sinh Tiểu Dung nghe lời nhất còn ngoan hơn, rồi so với tên học sinh hư không nghe lời nhất là Khinh Trần lại khiến giáo viên đau đầu hơn.” Nhắc đến A Hán, ưu sinh Tiểu Dung luôn sẽ cười cười: “Nếu cậu ta chịu chăm chỉ một chút, tôi sẽ chẳng còn cơ hội lấy danh đệ nhất nữa.” Nói đến A Hán, học sinh hư Phương Khinh Trần luôn rất buồn bực: “Mấy người cứ nói ta cực đoan, nhưng ta có hư hơn nữa, cũng tốt hơn chán tiểu tử đó. Mấy người nói ta lòng dạ sắt đá, hừ, tiểu tử kia ngược lại lòng chẳng phải sắt đá, là cả một cái dùi kim cương.” Kính Tiết tính cách chính trực nhất luôn nói lời công bằng: “Cậu ta là người rất không tồi, tuy rằng thoạt nhìn rất lười nhác, nhưng chỉ cần là chuyện đã đồng ý, nhất định sẽ làm được. Chuyện ngoài phần mình mặc dù cậu ta chưa bao giờ làm, nhưng chuyện thuộc phần mình, cũng tuyệt không đẩy cho người khác. Tuy là cậu ta luôn nói không quản chuyện, nhưng nếu có người bất hạnh trước mặt, nhất định ra tay tương trợ. Cậu ta không hiểu lừa gạt, không biết dối trá, không minh bạch nhân loại có thể có bảy tám cái mặt nạ, tùy thời thay đổi. Trên người cậu ta có trung thành, thiện lương, thành khẩn, trong sáng, hồn nhiên hết thảy mỹ đức mà nhân loại e rằng đã dần quên mất.” Đương nhiên, những từ quá hay như vậy có phóng đại quá hay không, việc này còn phải bàn thêm. Lại liên tưởng tính cách khá nhân hậu của Kính Tiết một chút, độ tin cậy của lời này sẽ giảm bớt. Tóm lại thầy trò toàn ban, ngoại trừ A Hán, những người khác nghe xong lời này đa phần lắc đầu thở dài, mà bản thân A Hán thì mở đôi mắt vừa thức dậy, nửa mơ nửa tỉnh hỏi: “Có người tốt vậy à? Là ai, có rảnh thì giới thiệu cho tôi biết với.” Mà Trương Mẫn Hân nói đến A Hán, hai mắt sẽ lập lòe phát sáng: “A Hán hả, cậu ta chính là người thú vị nhất trên đời, nhân thế này nếu không có A Hán, sẽ phải tịch mịch nhàm chán biết mấy.” Mỗi khi Trương Mẫn Hân biệt danh Tiểu Lâu Ma Nữ nói lời này, những học sinh khác sẽ vừa gắng sức thở dài vừa rùng mình. Lúc này, A Hán hẵng còn trẻ, lúc này, y mới đến cổ đại lần đầu tiên. So với tất cả bạn bè, y là người duy nhất chưa từng nghiên cứu cuộc sống cổ đại, cũng chưa từng chơi trò chơi cổ đại, càng chưa từng dùng khoa học kỹ thuật tìm tòi hết thảy về cổ đại. Nhận thức của y với cổ đại như một tờ giấy trắng, đại não chưa bao giờ nguyện ý suy nghĩ không thể không vì bản thân lựa chọn luận đề gì mà vất vả chuyển động. Ngay lúc này, nữ đồng nhân cuối cùng trong lịch sử nhân loại, nữ ma đầu đáng sợ nhất Tiểu Lâu Trương Mẫn Hân mang theo vẻ tươi cười quỷ dị khiến người trông thấy mà mất mật, đứng ngay phía sau y. Toàn bộ học trò nín thở, lông tơ dựng thẳng, cảm ứng được nguy hiểm, nhao nhao thối lui. Chỉ có tên quỷ lười trì độn vẫn còn ngồi đần ra đó. Bánh xe lịch sử quay về phía trước, nữ thần vận mệnh mỉm cười ló ra từ trong mây. Mô phỏng mệnh định kia của A Hán sắp sửa bắt đầu. Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.