Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Định Hình Tâm Lý

Review by An Dung Ni: Câu chuyện được mang màu sắc khá u ám, tình tiết bất ngờ, thậm chí có những chỗ mà đọc đến tận chương cuối mới hiểu ra (cá nhân Ni thì edit đến phần giải thích của tác giả thì mới hiểu hết cả bộ truyện =))))) Bộ truyện này thật sự rất đáng để fan trinh thám đọc, tuy khá ngắn, số lượng vụ án cũng không nhiều, nhưng án nào cũng được đầu tư khá kĩ, văn phong chau chuốt, tình tiết logic, chủ yếu đề cập đến tâm lý học. Nữ chính tên Mộc Thất, là cảnh sát, cô có biệt danh là Mặt Liệt, Mặt Than,… Nữ chính tuy lạnh lùng và hơi đơ đơ nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, cách cô suy nghĩ, phá án, phân tích vụ án đều nhanh chóng và chính xác. Còn nam chính là Mai Tư Lễ, chuyên gia tâm lý, còn có cả khả năng thôi miên. Đây là một anh chàng cũng khá tài giỏi, mỗi tội tác giả cho nam chính ít đất diễn quá nên không bộc lộ được hết tài năng. Cốt truyện chính của truyện xoay quanh 2 biến cố lớn của cuộc đời nữ chính: vụ bắt cóc hồi bé và vụ tai nạn của cha mẹ Mộc Thất. Tình cảm của nam nữ chính khá ít  (đây cũng là một điểm trừ đối với những ai mê ngôn tình trinh thám), tuy không được viết nhiều, nhưng tình cảm của nam nữ chính khá hợp lý. Mộc Thất và Mai Tư Lễ (nam chính) vốn là thanh mai trúc mã, nhưng vì nhiều nguyên nhân thì Mộc Thất đã quên mất Mai Tư Lễ, còn Mai Tư Lễ sau khi nhận ra đây là cô bé hồi nhỏ hay bám theo mình thì bắt đầu mặt dày đeo bám Mộc Thất, lo lắng cho cô, rồi còn bỏ công bỏ việc để chăm lo cho cô nữa. Dần dần thì anh nhận ra người mình yêu chính là cô của hiện tại, mà không phải cô bé hồi nhỏ kia nữa…. Ừm, đoạn này thì nên đọc để cảm nhận truyện rõ hơn, spoil trước thì mất hay mất. À, truyện không ngược, HE, nam nữ chính đều thông minh cả và còn có dàn nhân vật phụ cũng rất đáng yêu nhé =))) Có anh IT vụng về, nhát gan, có một anh đại gia lười biếng thích ăn kem, một đội phó chín chắn trưởng thành, một chàng cảnh sát nhát gái, một cô pháp y mặt thì trẻ con nhưng tâm hồn lại không hề trẻ con tí nào và cả một đội trưởng luôn quan tâm đến các đội viên của mình… Đội điều tra đặc biệt này cũng chính là gia đình thứ hai của Mộc Thất, mình hơi tiếc chút xíu là bộ này không có ngoại truyện cho mấy người này. Nhìn chung truyện khá cân não người đọc, nếu bạn chỉ đọc qua loa thì đảm bảo sẽ không hiểu được ẩn ý của tác giả. Đến tận chương cuối cùng tác giả mới mở nút thắt, mặc dù vẫn hơi khó hiểu nhưng mình nghĩ vẫn sẽ gây bất ngờ cho người đọc vào chương cuối. Tác giả lồng ghép các ẩn ý vào từng chi tiết rất tinh tế, nhưng có vẻ do tinh tế quá nên nhiều người không hiểu được =))) __________________________________ Review by Lạc Dung: “Người Định Hình Tâm Lý” là một câu chuyện trinh thám với phần trinh thám là chủ yếu, còn tình cảm lại là phần phụ. Rất kỳ lạ phải không? Khi đa phần ngôn tình trinh thám thời nay đều là trinh thám phụ, tình cảm chính. Ngay từ đầu câu chuyện đã mang theo một bầu không khí rất âm u và tăm tối, mình chưa đọc được nhiều bộ của Dực Tô Thức Quỷ cho lắm nên cũng không rõ những bộ khác có u tối như bộ này không. Nhưng bộ truyện này đã gây ấn tượng mạnh với người đọc khi vừa mở đầu đã là những vụ án móc mắt, chặt đầu, chặt tay,… những vụ sau thì đỡ hơn một chút nhưng quả thật mình vẫn khá rợn người khi đọc những vụ mà phanh thây xác. Nhân vật chính của câu chuyện này là Mộc Thất, kiêm nữ chính, cô là một cảnh sát lạnh lùng, nhanh nhẹn, thường bị các đồng đội gọi là Mặt Liệt. Ngoài nữ chính Mộc Thất ra thì đội cảnh sát đặc biệt của cô cũng là dàn nhân vật chính của bộ truyện này, thời gian lên sàn còn nhiều hơn cả nam  chính :v Lúc mới đầu đọc mình phải mất một lúc lâu mới nhớ được hết tên của đội cảnh sát này, vì có kha khá nhân vật và não mình cũng hơi cá vàng nữa. Đội cảnh sát gồm có: Đội trưởng Cao Đình nghiêm khắc nhưng luôn quan tâm đến đồng đội, đội phó Hề Thiên Tường chín chắn, anh chàng IT Tưởng Vân Kiệt nhát gan, hay bị bắt nạt, một anh chàng cảnh sát tên Lục Diệp, giàu có, tùy hứng và là fan cuồng của kem, cảnh sát Tôn Đống nhát gái nhưng cũng rất nhanh nhẹn và cuối cùng là bà chị pháp y Cố Mi với những sở thích kỳ dị siêu biến thái, dù đã gần 30 cái xuân xanh nhưng tính cách vẫn cực kỳ nhí nhảnh con cá cảnh. Những người này và Mộc Thất đã cùng nhau tạo nên một đội cảnh sát phá vô số các vụ án lớn nhỏ trong câu chuyện này. Còn nam chính của bộ này tên là Mai Tư Lễ (Cái tên mà theo mình thấy thì hơi dị), anh là một chuyên gia tâm lý, có mở văn phòng hẳn hoi luôn, tiện thể còn là chủ một nhà hàng ăn nổi tiếng, thêm nữa còn có khả năng thôi miên, mình ấn tượng nhất là lúc nam chính thôi miên đồng bọn của một hung thủ, bắt tên đồng bọn đó giết hung thủ để mình còn cứu nữ chính, lúc đó thật sự ngầu muốn chết!!!!! Tuy vậy, ngay từ đầu mình đã nói, bộ này thiên về trinh thám nhiều hơn tình cảm nên tình cảm của hai người không được đề cập đến nhiều, à tất nhiên yêu đương thì có nhưng nó không hường phấn hay sến sụa đâu. Về cơ bản mình thấy Mai Tư Lễ rất giỏi, anh có thể làm được rất nhiều việc nhưng vì tác giả cho anh ít đất diễn quá nên những tài năng của anh không được thể hiện ra, ngược lại còn khiến anh trở nên mờ nhạt trong bộ truyện này, có phần giống như làm nền cho nữ chính Mộc Thất vậy. Mình sẽ nói một chút về các vụ án và tình tiết trong truyện. Về vụ án, như có nói trên kia, các vụ án mở đầu khá máu me và dã man, các vụ sau thì đỡ hơn. Những vụ án cũng không hóc búa, đội cảnh sát cũng nhanh chóng phá án, số lượng vụ án không nhiều, vừa đủ, không xoắn não, nhiều khi mình thấy hơi đơn giản quá. Được cái tác giả thích lồng ghép các tình tiết gây bất ngờ nên câu chuyện cũng không bị nhạt nhẽo hay quá nhàm chán. Đây là một bộ truyện khá cân não người đọc, không phải vì vụ án, mà là về các ẩn ý để dẫn tới vụ cuối cùng. Những người chỉ đọc qua loa hay đọc cho vui thì mình nghĩ không nên thử sức với bộ này, vì nó rất khó hiểu nếu bạn không đọc kĩ và nghiền ngẫm qua từng câu. Đến cả bạn edit truyện này còn nói rằng edit đến tận chương cuối bạn ý mới hiểu được toàn bộ câu chuyện này :v. Có thể nói, Dực Tô Thức Quỷ đã lồng ghép các ẩn ý vào sâu từng câu chữ, từng lời thoại một cách rất tinh tế, nhưng mình nghĩ có khi do nó tinh tế quá nên độc giả không hiểu được :))) Bộ này mình cũng phải đọc đến chương cuối mới vỡ lẽ ra, vì tác giả đánh lừa độc giả quá tài tình. Tổng kết lại thì đây là một bộ trinh thám ổn, khá cân não, tình cảm không nhiều lắm, nam chính cũng hơi mờ nhạt, vụ án mình thấy vụ hay vụ thì dễ đoán quá, mình vẫn ấn tượng với những vụ phanh thây xác hơn, dù sao những vụ đó sẽ đánh mạnh vào trí tưởng tượng của người đọc mà. Truyện nhà Liệt Hỏa Các mà nên mình rất tin tưởng vào chất lượng edit. Truyện có pass, các bạn có thể chơi quiz để lấy pass. Cuối cùng thì, sau khi đọc review của mình, ai cảm thấy hợp rồi quyết định đọc thì mình rất vui, còn không hợp rồi không đọc thì cũng không sao, tại vì cũng không phải một bộ dễ hiểu gì cho cam :3 Review by Do Nhung:   Nhân vật: Nữ chính: Mộc Thất, biệt danh là Mặt Liệt, luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, là người mà nam chính không thôi miên được và tìm mọi cách để thôi miên. Nam chính: Mai Tư Lễ, người thôi miên, vì không thôi miên được nữ chính nên đeo bám. Nhân vật phụ: toàn dễ thương, đều là những người không bình thường, đúng câu vật hợp theo loài, Cao Đình, Hề Thiên Tường, Tưởng Vân Kiệt, Cố Mi, Tôn Đống, Lục Diệp,... Bạn là người thích điều tra hãy đọc và đoán hung thủ trước khi tác giả cho đáp án vụ án, đội điều tra thì mỗi người một tính, rất lầy lội và bất thường, xen kẽ các vụ án là sự xuất hiện của nam chính, tìm mọi cách đeo bám để được thôi miên nữ chính, luôn bị nữ chính bắt bài và bị lừa một cách đơn giản. Mở đầu câu truyện là lời kể của nạn nhân, các vụ án xảy ra xen kẽ nhau, cứ tưởng giải quyết xong thì lại chưa xong, mạch truyện chậm, đọc truyện giống như những thước phim quay chậm về cuộc điều tra vụ án, trong truyện mỗi nhân vật có một sở trường riêng, không ai tài giỏi nhất, kể cả nhân vật chính cũng không phải là người tài giỏi nhất nên khi đọc sẽ không khó chịu, ngoài ra tác giả không tả về hình dáng bên ngoài của các nhân vật nên cũng sẽ không có soái ca hay chị đẹp. Truyện tập trung vào sự cố gắng của cả đội để phá án chứ ko phải là sự bất lực của đội và phải nhờ người giỏi nhất phá án. Xen kẽ vào điều tra là các mẫu đối thoại của các nhân vật về cuộc sống đời thường của nhau. ‼ Spoil: Khi nam chính lầy lội và bị nữ chính bắt bài: Đang đổi giày thì chuông cửa reo. Mộc Thất đưng dậy nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy một cái bọc, không thấy người bên ngoài là ai. Chuông cửa lại vang lên Mộc Thất hỏi: "Ai vậy?" "Cô Mộc, cô có bưu kiện." Một giọng nói kì lạ cất lên, vừa nghe qua đã biết là người kia cố tình bịt mũi lại để nói. Mộc Thất rất nhạy cảm với các loại âm thanh, nhất là giọng nói của người khác. Nên dù đã cố thay đổi, nhưng cô vẫn nhận ra được, người đứng ngoài cửa chính là Mai Tư Lễ. Sự lầy lội của đội cảnh sát, Mặt Liệt cũng vì điều này mà thay đổi: "A! A! A!” Đột nhiên phòng làm việc của đội cảnh sát đặc biệt vang lên những tiếng thét cực kì chói tai. Lục Diệp đang nghiêng người dựa vào cạnh bàn bị Mộc Thất kéo một cái, một giây sau liền trở thành bức tường thịt chắn trước mặt cô, mà cùng lúc đó, Tôn Đống – đồng chí cảnh sát chuyên nghiệp cao 1m80 thì nhanh chóng nhảy tót lên trên ghế. Tưởng Vân Kiệt vẫn ngồi yên quan sát mọi thứ, Cao Đình cách quá xa, Hề Thiên Tường thì mắc bệnh sạch sẽ, anh ta đành thở dài, đưa chân ra đạp mạnh một cái ‘bẹp’, sau đó anh ta liền giơ chân lên, gọi lớn về phía cửa: “Cố Mi, có xác chết!” “Xác chết? Để tôi, để tôi!” Mặc dù chưa ai thấy Cố Mi đâu, nhưng mọi người đều nghe thấy giọng nói hớn hở của cô ấy. Thế nhưng khi Cố Mi đeo bao tay chạy vào phòng làm việc, chỉ thấy xác chết của…. một con gián bên chân Tưởng Vân Kiệt…. “…” Hề Thiên Tường nhìn liếc cô ấy một cái: “Cô đeo bao tay rồi à, tốt quá, dọn nó đi đi.” “…” Mời các bạn đón đọc Người Định Hình Tâm Lý của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lồng Đèn Hoa Mẫu Đơn - Lafcadio Hearn
Ngày xưa ở quận Ushigome, vùng Yedo, có một hatamoto tên là Iijima Heizayemon, người mà cô con gái độc nhất, Tsuyu, có một sắc đẹp thanh khiết như Sương Mai, hệt như ý nghĩa của tên nàng. IIijima cưới người vợ thứ khi con gái của mình khoảng mười sáu tuổi; và, thấy rằng O-Tsuyu không thể vui sống với mẹ kế, ông cho người xây một dinh thự xinh xắn ở Yanagijima cho con gái ra riêng, và cấp một tỳ nữ giỏi dang, tên là O-Yone, để hầu hạ nàng. O-Tsuyu sống hạnh phúc trong căn nhà mới của mình cho đến một ngày kia, y sĩ của gia đình, ông Yamamoto Shijo, viếng thăm, đi cùng một chàng võ sĩ đạo trẻ tuổi tên là Hagiwara Shinzaburo, nhà ở khu Nedzu. Shinzaburo là một thanh niên tuấn tú khác thường, và rất phong nhã, và hai người trẻ tuổi đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Ngay cả trước khi cuộc viếng thăm chấm dứt, họ đã tìm được cách thề ước trọn đời bên nhau -- mà vị lương y không hay biết. Và, khi chia tay, O-Tsuyu khẻ nói với chàng tuổi trẻ, -- "Nhớ nhé! Nếu chàng không quay lại, chắc thiếp sẽ chết mất!" Shinzaburo không bao giờ quên những lời này; và chàng nóng lòng gặp gỡ O-Tsuyu. Nhưng lễ giáo không cho phép chàng một thân một mình đến thăm nàng: chàng bắt buộc phải chờ một dịp khác để tháp tùng người y sĩ, ông đã hứa sẽ dẫn chàng đến dinh thự ấy một lần nữa. Thật chẳng may, ông lão không giữ lời. Ông đã nhận biết tình cảm bộc phát của O-tsuyu; và ông sợ rằng thân phụ của nàng sẽ buộc ông nhận trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nghiêm trọng nào. Iijima Heizayemon đã lừng danh với thói chặt đầu. Và càng nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra vì đã giới thiệu Shinzaburo đến dinh thự Iijima, ông càng lo sợ. Do đó ông cố tình không nhắn gọi người bạn trẻ của mình. Nhiều tháng trôi qua, và O-Tsuyu, không biết lý do thực sự việc trễ nãi của Shinzaburo, tin rằng tình của mình bị rẻ rúng. Rồi ôm nỗi khổ sầu, nàng phát bệnh và qua đời. Chẳng bao lâu, O-Yone tỳ nữ trung thành của nàng, cũng mất theo vì thương tiếc tiểu thư của mình; và hai người được chôn cất bên nhau trong nghĩa trang của Shin-Banzui-In, một ngôi chùa cho đến nay vẫn tồn tại ở ngoại ô Dango-Zaka, nơi lễ hội hoa cúc nổi tiếng diễn ra hàng năm. ... Mời các bạn đón đọc Lồng Đèn Hoa Mẫu Đơn của tác giả Lafcadio Hearn.
Đêm Đen Buông Xuống - Dean Koontz
Dean Koontz, sinh ngày 9 tháng 7 năm 1954 tại Everett, Pennsylvania, Hoa Kỳ. Ông tốt nghiệp Đại học Shippensburg Pennsylvania vào năm 1967, sau đó ông là giáo viên dạy tiếng Anh tại trường trung học Mechanicsburg ở Mechanicsburg, Pennsylvania. Là nhà văn chuyên viết về thể loại li kì, khoa học viễn tưởng. Ông viết viết tiểu thuyết để người đọc quên mình và rơi vào thế giới đầy mạo hiểm và kinh dị, giao dịch với thế giới khoa học viễn tưởng, du lịch vượt thời gian, đồng hành cùng kẻ giết người... Một số tiểu thuyết của Dean Koontz được New York Times đánh giá là một trong những sách bán chạy nhất (Lightning, Midnight, Cold Fire, Hideaway, Dragon Tears, Intensity và Sole Survivor)... Sớm nổi tiếng trong sự nghiệp của mình, Dean Koontz đã viết dưới nhiều bút danh, bao gồm: Deanna Dwyer, K. R. Dwyer, Aaron Wolfe, David Axton, Brian Coffey, John Hill, Leigh Nichols, Owen West, Richard Paige, Leonard Everett. Có thể cái tên Dean Koontz không đủ để gợi nhắc cho người đọc biết ông là ai, nhưng những cuốn sách của ông lại vô cùng quen thuộc với độc giả. Dean Koontz có một sự nghiệp văn học đồ sộ với hàng chục tiểu thuyết và truyện ngắn, bao gồm cả tiểu thuyết viễn tưởng. Những tác phẩm của ông đã bán được hơn 450 triệu bản trên toàn thế giới kể từ lần xuất bản đầu tiên năm 1968. Những tác phẩm đã xuất bản tại Việt Nam: Frankenstein, Giao Lộ Sinh Tử (Odd Thomas #1), Bóng Ma Trong Gương (The Face), Đêm Đen Buông Xuống (Dark Fall) Thập Đại Tùng Thư - 10 Đại Hoàng Đế Thế Giới *** 1 giờ 12’ sáng thứ tư ngày 8 tháng 12. Penny Dawson thức giấc và nghe trong đêm có một tiếng động vụng trộm lén lút. Bé tưởng mình vẫn đang mơ. Lúc nãy, trong giấc ngủ bé đã mơ thấy các chú ngựa và đó là giấc mơ tuyệt vời nhất trong suốt quãng đời ngắn ngủi mười một năm của bé. Bé cố ngủ lại để trở về với giấc mơ dịu dàng đó, nhưng tiếng động lạ thường làm bé khiếp sợ. bé thầm nghĩ: Hẳn đó chỉ là tiếng động gây ra bởi con ngựa trong giấc mơ của bé hoặc tiếng rơm rạ trong chuồng ngựa và chẳng có gì để phải hốt hoảng. Tuy vậy, ý nghĩ đó không làm bé an tâm; bé không thể tin cái tiếng động lạ lùng đó xuất phát từ giấc mơ và vì thế bé sực tỉnh hẳn. Tiếng động đó xuất phát từ giường Davey ở cuối căn phòng! Nhưng đó chẳng phải là tiếng khò khè của đứa bé trai đang ngủ sau bữa ăn tối no nê. Đó là thứ tiếng xuẫn động, vờ vĩnh. Rõ ràng là thế. Penny thầm nghĩ: Không biết thằng bé đang giở trò gì đây? Cô bé ngồi dậy và nhướng mắt nhìn vào bóng đêm dày đặc nhưng không thể trông thấy gì. Bé ngẩng đầu, lắng tai nghe ngóng. Sự tĩnh mịch của đêm bị phá vỡ bởi tiếng rì rào, một tiếng thở dài. Rồi im bặt. Penny nín thở, cố lắng tai nghe cho rõ. Một tiếng rít. Rồi một thứ tiếng giống như tiếng cào hoặc tiếng cọ xát. Tối đen như mực, nhưng cửa phòng vẫn để hé mở. Hai đứa bé luôn để cửa mở khi ngủ để cha chúng có thể nghe thấy tiếng, trong trường hợp chúng thức giấc và gọi bố. Tuy nhiên, mọi ngọn đèn trong căn hộ đều tắt cả. Penny gọi nhỏ: — Davey? Không có tiếng trả lời. — Davey, em đó hả? Hou-Hou. Hou-Hou... — Thôi đi Davey! Vẫn không có tiếng trả lời. Penny thầm nghĩ: Bọn nhóc bảy tuổi quá tinh nghịch đến mức không thể chịu nổi. cô bé nói: — Nếu em còn tiếp tục chơi cái trò ngu xuẩn đó thì em sẽ biết tay chị! Một tiếng động khô khốc, tựa như chiếc lá vàng bị bàn chân ai giẫm và thứ tiếng động đó đang tiến gần lại. — Này Davey, chớ có làm trò quỷ quái! Và tiếng động lại càng gần hơn! Một cái gì đó đang đi ngang qua căn phòng, hướng về cái giường. Penny biết đó không phải Davey bởi thằng bé còn quá nhỏ để có thể đùa dai ở mức độ tài tình như vậy. Tim Penny đập nhanh trong lồng ngực khi cô bé cho rằng đây có thể là mơ, tựa như giấc mơ về ngựa ban nãy, nhưng lần này thì không êm ái chút nào. Nhưng đồng thời Penny biết rõ mình đang tỉnh. Cô bé chảy nước mắt khi nhìn chăm chăm vào bóng tối. Bé đưa tay bật cây đèn ngủ ở đầu giường nhưng trong một lúc lâu, bé không tìm được công tắc. Bé vô vọng sờ soạng trong bóng tối. Giờ đây, có thứ âm thanh êm nhẹ đang phát ra cạnh giường bé. Cái vật đó đang ở rất gần! Cuối cùng, bàn tay bé đã chạm được công tắc đèn. Ánh sáng tỏa xuống giường và sàn nhà. Chẳng thấy một sinh vật đáng sợ nào trong vùng sáng cả. Tuy sánh sáng không đủ mạnh để đẩy lùi toàn bộ bóng tối nhưng cũng đủ để Penny hiểu rằng chẳng có gì nguy hiểm và đáng sợ. Ở giường bên kia, Davey đang ngủ ngon lành. Penny không còn nghe thấy tiếng động lạ nữa. Nhưng bé đã biết đây không phải mình tưởng tượng và bé cũng không phải loại người chỉ biết tắt đèn rồi trùm kín chăn để quên đi mọi chuyện. Bố thường bảo bé là người tò mò nhất trên đời mà! Và thế là bé tung chăn, ra khỏi giường và đứng lặng im để nghe ngóng. Không một tiếng động. Penny bước về phía giường Davey để nhìn kỹ thằng bé hơn. Ở đây tuy không sáng lắm, nhưng đủ để bé thấy Davey đang ngủ say. Penny cúi người để xem đôi mi của Davey có xao động không và cô bé biết thằng bé không hề giả vờ ngủ. Tiếng động lại phát ra từ phía sau Penny. Cô bé quay phắt lại. Lúc này, tiếng động phát ra từ dưới giường. Đó là thứ tiếng nghe như tiếng rít, tiếng cào cào hoặc như tiếng cái lúc lắc ngân lên nhè nhẹ, không ồn lắm những cũng chẳng êm tai. Cái vật dưới giường hình như hiểu rõ Penny đang nghĩ gì và nó cố ý gây ra tiếng động để trêu chọc, dọa dẫm bé! Penny nghĩ thầm: Hẳn vật đó không phải ông Ba Bị đi. Chuyện ông ba bị chỉ mỗi Davey mới tin...chứ Penny này thì lớn rồi mà. Chắc là con chuột. Đúng vậy! Penny cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Bé không thích chuột, nhất là khi chúng chui xuống giường để phá phách. Nhưng một chú chuột nhắt thì không việc gì phải sợ chứ! Penny đứng như thế một lúc, tự hỏi bây giờ mình nên làm gì. Cuối cùng bé nghĩ đến bố. Penny không muốn đánh thức bố dậy khi mà bé chưa biết chắc đó có phải chuột hay không. Nếu bố sang mà không nhìn thấy con chuột nào chẳng phải mất mặt lắm sao? Trong hai tháng nữa, bé sẽ được mười hai tuổi và điều mà bé ghét nhất là bị xem như con nít. Bé biết mình không thể nhìn xuống dưới giường bởi dưới đó quá tối, đã vậy còn bị chăn mền che khuất. Vật dưới giường (hay con chuột) rít lên rồi phát ra tiếng ùng ục như tiếng người, thứ tiếng khàn đục, lạnh lùng, hung dữ, như muốn nói với Penny bằng một thứ ngôn ngữ mà cô bé không thể hiểu. Penny thắc mắc, không biết con chuột có thể gây ra tiếng động như vậy chăng? Rồi bé nhìn sang Davey. Thằng nhóc đang ngủ, nơi góc tường cạnh giường nó là cây gậy bóng chày bằng nhựa. Penny cầm lấy. Dưới giường, cái tiếng động lạ lùng khó chịu đó – thứ tiếng rít – cào – cọ xát – vẫn liên tục vang lên. Penny đi về phía giường và quỳ xuống. Bé cầm gậy bóng chày trong tay, hất mớ chăn mền lên. Không thể nhìn thấy gì: dưới giường tối thui như hang động. Tiếng động ngưng hẳn. Penny cảm thấy khiếp đảm. Bé tưởng chừng như có cái gì đó núp trong bóng tối rình rập bé ... một cái gì đó không phải chuột ... Một cái gì đó biết rằng bé chỉ là đứa bé gái nhỏ ... Một cái gì đó quỷ quái, xảo trá, có thể vồ lấy bé mà nuốt chửng! Rồi bé thầm nghĩ: Đó chỉ là ý tưởng của một đứa con nít! Bé cắn môi, dứt khoát không thể cam chịu như vậy. Rồi bé dùng gậy bóng chày quơ lung tung dưới giường nhằm để con chuột kêu lên hoặc buộc nó phải chạy ra. Khổ nỗi, có cái gì đó đã bấu vào đầu cây gậy! Penny cố đẩy nó ra nhưng không thể được. Bé cố lắc mạnh cây gậy, vặn vẹo đủ kiểu nhưng không bứt ra được. Thế rồi bỗng nhiên, cây gậy vuột khỏi tầm tay bé và biến mất dưới giường trong một tiếng động khô đục. Penny ngã bật ra sau, chạm vào giường Davey, vậy mà bé tưởng mình bất động. chỉ mới vài giây trước, bé đã quỳ bên giường Davey nhìn thằng nhóc ngủ. Vậy mà bây giờ, đầu bé đập xuống trên tấm nệm của giường nó. Trong giấc ngủ, Davey ú ớ vài tiếng, thở dài rồi lại tiếp tục say ngủ. Dưới giường Penny, chẳng còn một tiếng động nào nữa. Giờ đây, Penny đang nghĩ đến chuyện kêu cứu bố. Cô bé gào lên nhưng tiếng kêu chỉ vang vang trong tâm trí. ‘Ba, ba, ba ơi!’, không một thanh âm nào thoát ra. Trong phút chốc bé hoàn toàn chết lặng. Ánh đèn bỗng dưng nhấp nháy. Sợi dây đèn được cắm vào một ổ điện phía sau giường và cái vật đó đang tìm cách rút sợi dây. “Ba!” Penny rốt cuộc thốt lên nhưng chỉ là tiếng thì thào bị bóp nghẹn. Cây đèn nhấp nháy một lúc rồi tắt ngấm. Một lần nữa, căn phòng lại chìm vào bóng tối. Penny nghe có sự chuyển động. Cái vật đó đã ra khỏi gầm giường và chạy trên sàn. “Ba ơi!”, Penny lại gào lên. Nhưng vẫn chỉ là tiếng thều thào. Cổ họng cô bé khô khốc. Bé cố nuốt nước bọt để cổ họng thông thoáng. Có tiếng ken két. Nhìn chăm chăm vào bóng đèn bằng đôi mắt sợ hãi, Penny bắt đầu run rẩy và thốt lên những tiếng kêu nho nhỏ. Thế rồi bé hiểu ra rằng tiếng ken két là tiếng cái bản lề cửa bị khô dầu. Bé đoán rằng cái cửa đang chuyển động tuy không nhìn thấy, cánh cửa vốn hé mở và giờ đây, nó được mở toang. Không còn tiếng ken két cũng như cái tiếng rít – cào bí ẩn đó đang xa dần. Dẫu sao, cái vật đó sẽ không tấn công bé. Bây giờ, nó đang ở ngưỡng cửa. Bây giờ, nó đang ở ngoài hành lang. Bây giờ, nó đang cách cánh khoảng ba bốn bước. Và ... nó đi rồi! Những giây phút trôi qua chậm như cả thế kỷ. Đó không phải chuột, cũng không phải mơ. Thế thì là cái gì nhỉ? Cuối cùng, Penny nhổm dậy. Đôi chân bé mềm nhũn. Bé bước đi, dò dẫm trong bóng tối để tìm cây đèn ngủ ở đầu giường Davey. Công tắc phát ra tiếng kêu “tách" và ánh sáng tỏa xuống đứa bé trai đang ngủ. Penny vội vàng đưa tay đẩy chụp đèn sang một bên. Rồi bé đi về phía cửa, đứng im mà lắng nghe. Tất cả đều im lặng. Vẫn còn run rẩy, bé đóng cửa lại rồi chùi hai tay ướt đẫm mồ hôi vào áo ngủ. Giờ đây căn phòng đã đủ sáng để bé có thể trở lại giường. Bé khom người nhìn xuống dưới giường một lần nữa. Chẳng còn gì đáng sợ nữa rồi. Bé cầm lấy cây gậy bóng chày: đầu cây gậy đã bị khoét sâu bởi những lỗ nhỏ. Penny thắc mắc không hiểu nó bị đục thủng bởi cái gì? Móng vuốt à? Penny vặn người để cắm lại sợi dây đèn đã bị rời ra khỏi ổ. Rồi bé tắt cây đèn ngủ trên đầu giường Davey. Ngồi ở đầu giường, bé nhìn chăm chăm cái cửa đang đóng kín một lúc. Cuối cùng bé thốt lên: “Chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ?" Càng suy nghĩ bé càng thấy sự việc vừa xảy ra thật không thực tế. Có thể cây gậy bóng chày đã bị vướng trong giắt lò xo giường và bị mớ đinh ốc ở đó đâm thủng chăng? Còn cái cửa có thể bị gió đẩy ra cũng không chừng? Có thể lắm chứ ... Cuối cùng, không dằn được sự tò mò, bé đứng dậy, đi ra hành lang, bật đèn sáng rồi cẩn thận đóng cửa lại. Yên lặng ... Như thường lệ, cánh cửa phòng bố vẫn mở hé. Bé thò đầu vào nghe ngóng. Có tiếng ngáy đều đều của bố, ngoài ra chẳng còn tiếng động gì khác lạ. Một lần nữa, bé nghĩ liệu mình có nên đánh thức bố dậy không. Bố là sỹ quan cảnh sát: trung úy Jack Dawson. Và bố có súng. Nếu thực sự căn hộ này bị xâm nhập thì bố sẽ bắn kẻ thù ngay. Nhưng nếu bé đánh thức bố rồi sau đó không phát hiện được gì thì bố sẽ xem bé như trẻ con cho xem. Nếu thế thì xấu hổ lắm! Nghĩ đến đó, bé thở dài và trở về phòng. Hồi hộp, bé đi dọc hành lang, đến cửa chính để kiểm tra: cửa đã khóa kỹ. Nơi mắc áo gắn trên tường, gằn cửa, có treo cây dù. Bé cầm lấy nó, chĩa cái mũi nhọn về phía trước, đi vào phòng khách, bật sáng đèn và quan sát mọi nơi. Rồi bé sang phòng ăn và căn bếp nhỏ hình chữ L. Không có gì khác thường cả. Phía trên bồn rửa chén, cửa sổ để mở. Không khí lạnh tháng mười hai len qua khe hở khoảng vài chục phân thổi vào. Penny biết rõ cái cửa sổ này đã được đóng lại và cài chốt lúc chập tối, trước khi cô bé đi ngủ. Bé biết chắc như thế. Nếu sau đó bố có mở ra để hít thở đôi chút khí trời thì hẳn bố đã đóng lại rồi. Kéo chiếc ghế lại gần bồn rửa chén, bé leo lên đẩy cửa để có thể nghiêng người nhìn ra ngoài. Cơn gió lạnh buốt khiến bé nhăn mặt. Mọi vật đều yên tĩnh. Dọc theo tòa nhà, gần cửa sổ phòng ngủ, có một cái thang cấp cứu bằng sắt chạy thẳng xuống con hẻm. Nhưng phía căn bếp thì chẳng có thang cũng chẳng có mép tường. Chẳng một phương tiện khả dĩ để cho kẻ trộm có thể leo lên hoặc bám vào để xâm nhập cả. Bé biết thứ tiếng động phát ra lúc nãy không phải do trộm bởi hắn không thể nào núp dưới giường của bé được. Penny đóng cửa sổ lại, đặt chiếc ghế vào chỗ cũ. Bé miễn cưỡng cất cây dù. Luyến tiếc phải rời bỏ vũ khí, bé tắt đèn và không dám nhìn về khoảng tối đằng sau. Bé về phòng, nằm xuống giường và kéo chăn lên cổ. Davey vẫn ngon giấc. Bên ngoài cửa sổ, gió đêm rít lên từng cơn. Xa xa có tiếng còi hụ thê lương của một xe cấp cứu. Penny ngồi dậy, tựa người vào gối kê, dưới vùng sáng che chở của ngọn đèn ngủ. Bé cảm thấy thiu thiu, muốn ngả lưng xuống nhưng lại sợ phải tắt đèn. Nỗi sợ làm bé khó chịu. Bé thầm nghĩ: Ta đã lớn rồi chứ? Kể từ khi mẹ mất, ta đã là người nội trợ cai quản gia đình mà. Khoảng mười phút sau, tự ái nổi lên, bé tắt đèn và ngã người xuống giường. Tuy vậy, tâm trí bé vẫn còn ray rứt. Bé thầm nghĩ: Đó là cái gì chứ? Bé chờ đợi ... Im lặng ... Rồi bé chìm vào giấc ngủ. ... Mời các bạn đón đọc Đêm Đen Buông Xuống của tác giả Dean Koontz.
Vị Khách Phòng 44 - Khang Tĩnh Văn
Hàng loạt vụ án mạng rùng rợn liên tiếp xảy ra trong một tiểu khu cao cấp dành cho giới trí thức, mang đến nỗi ám ảnh kinh hoàng không chỉ cho người dân mà còn cho cả chính quyền thành phố. Những bóng ma vật vờ, những xác chết kì bí, những bộ phận cơ thể người thối rữa thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như đốm lửa ma trơi ngày ngày ám ảnh tâm trí người dân, làm đau đầu đội cảnh sát hình sự. Vị khách phòng 44 là ai? Tại sao cô luôn bị tiếng mèo kêu lúc nửa đêm đánh thức, luôn là người đầu tiên phát hiện ra những xác chết không toàn thây? Liệu trong tiểu khu này có thực sự tồn tại thứ gọi là ma quỷ hay đơn giản chỉ là âm mưu giết người của một tên bệnh hoạn? Sau khi bí mật được vén màn, bóng ma lộ diện, nỗi ám ảnh kinh hoàng liệu đã thực sự kết thúc? Không một ai biết, cho đến khi, tiếng mèo kêu lại lần nữa vang lên giữa màn đêm mờ mịt… *** Màn đêm mịt mù buông xuống, ngoài ánh đèn hắt ra từ tiểu khu, khắp nơi đều chìm trong một dải tối đen như mực, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Hà Tích Mộ khoác một chiếc áo ngoài mỏng manh, cầm theo đèn pin, đi ra phía ngoài tiểu khu. Thục ra, cô chẳng muốn đi chút nào, nhưng không biết tiếng mèo đáng ghét ở đâu cứ kêu liên hồi, thứ âm thanh đó quả thực rất kì quái, giống hệt tiếng khóc của một đứa trẻ. Mặc dù đã cố gắng trấn định tâm trí, rằng không nên nghe hay nghĩ đến nó nữa, thậm chí còn cố tình nằm cuộn tròn, kéo chăn lên đỉnh đầu, thế nhưng âm thanh đó vẫn chiến thắng lí trí của cô. Từ khi mua căn nhà này, Hà Tích Mộ cảm thấy không có lúc nào được thảnh thơi. Ngay từ khi bắt đầu bày biện đồ đạc đã có rất nhiều sự việc kì quái xảy ra, khi ấy cô còn cho rằng đó chẳng qua chỉ là những chuyện tình cờ. Hai tháng sau, khi bắt đầu vào ở, cô mới phát hiện những chuyện kì quái đó không đơn giản chỉ là những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đặc biệt là tiếng mèo kêu lúc nửa đêm. Hà Tích Mộ không ghét mèo, chỉ là âm thanh này ngày nào cũng lặp đi lặp lại lúc nửa đêm đã giày vò cô đến mức nhức nhối khắp người, hầu như sáng nào cũng đi làm với cặp mắt thâm quầng như mắt gấu trúc. Không những thế, vì không ngủ đủ giấc nên cô đã gây ra không ít sai sót trong công việc, tạo cơ hội cho người quản lý tóm được điểm sơ hở, mỗi lần đến gặp cô đều mang theo cả xe tải những lời quở trách khiến cô vô cùng khó chịu. Hà Tích Mộ phát điên, hận bản thân không thể biến thành một con mèo để cào cấu, cắn xé con mèo đáng ghét kia một trận. Nhưng cô không có khả năng đó, cũng chẳng có nhiều thời gian và sức lực đến vậy. Sau vài đêm bị tiếng mèo kêu làm cho mất ngủ, Hà Tích Mộ bất đắc dĩ phải bò ra khỏi giường, muốn xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Hà Tích Mộ vốn là người hài hước, nhưng sau mười ngày sống ở tiểu khu, trải qua một số chuyện kì quái, tâm trạng vui vẻ của cô bỗng tan biến như mây khói. Ví dụ như, chỉ cần đặt chân đến nơi này là phanh xe của cô sẽ không hoạt động như bình thường nữa, từng có mấy lần suýt thì xảy ra tai nạn, may mà cô phản ứng kịp. Còn có lần, một chậu hoa vô duyên vô cớ bay thẳng vào trán cô, sưng một cục to tướng...Đương nhiên những chuyện kì quái đó đều xảy ra trước khi cô dọn đến ở. Điều quan trọng là mỗi lần đến tiểu khu này, Hà Tích Mộ luôn cảm thấy hình như có người nào đó đang nhìn chằm chằm về phía mình, nhưng khi cô quay đầu nhìn về hướng đó thì lại chẳng thấy bất cứ thứ gì. Lúc đầu, Hà Tích Mộ còn tự an ủi mình, cho rằng mình chỉ bị ảnh hưởng tâm lý, nhưng sau vài lần thấp thoáng thấy có chiếc bóng đằng sau lưng mình, cô thực sự tin rằng có người đang ở phía sau. Sau khi rời khỏi phạm vi ánh đèn chiếu rọi trong tiểu khu, Hà Tích Mộ thở hổn hển, mỗi bước chân đều phải dè chừng, cuối cùng thì cô cũng hiểu thế nào là cảm giác “như bước trên ... Mời các bạn đón đọc Vị Khách Phòng 44 của tác giả Khang Tĩnh Văn.
Thiên Linh Cái - Trương Thanh Thùy
Thiên Linh cái của là một loại bùa ngải, mà ở một giai đoạn, đã có những con người vin vào sự mê muội của những người quanh mình để đồn thổi về quyền năng, hòng lợi dụng họ để cống nạp từ tiền tài, vật chất, đến sự kiêng dè, kính nể. Trong truyện Thiên Linh Cái, Hai Tưng là nhân vật có thật, đã bị xử tử vì tội giết người trong quá trình luyện Thiên Linh cái. Tác giả Trương Thanh Thùy đã kể lại câu chuyện này bằng văn học, để nghiệm về cuộc đời, khi con người ở cùng cực của sự đau khổ, hoặc đẩy mình vào tận cùng ngõ tối của lòng tham, họ khiến mình si mê, ngu muội và tự huyễn hoặc mình bởi những thứ siêu linh không thật. Câu chuyện có những tình tiết đáng sợ đến ám ảnh, rùng mình, nhưng sự thật tàn độc của những kẻ luyện Thiên Linh cái là như thế, mà con người vì hai chữ dị đoan chỉ nhìn bề ngoài rồi tin, rồi chạy theo một cách không suy nghĩ, để đem đến đau khổ cho người thân của mình và cả cho chính bản thân mình. Không cần hô hào chống lại mê tín dị đoan, tác giả dùng thuật tả của văn mình để phơi bày ra một sự thật phũ phàng và những hệ lụy đáng tiếc mà những ai đã, đang và sẽ phải chịu đựng khi để tâm hồn mình chạy theo những mong cầu không có thật. Điều đáng nói ở tác phẩm này, tuy độc giả khó tìm thấy tính nhân văn trong một câu chuyện toàn máu và ám ảnh, nhưng sự thật là tác giả đã nhân văn với cả nhân vật Hai Tưng của mình. Cho hắn một lý do để phạm tội, dẫu cho ngày phải đền trả lại. Thiên Linh cái hoàn toàn không có nhân vật “phản diện” hay “chính diện” mà chỉ là câu chuyện đấu tranh giữa tốt - xấu trong tự mỗi con người và nếu sa vào sai lầm thì do chính bản thân họ đã cùng với hoàn cảnh khiến sự yếu đuối của mình đưa mình đi. Đằng sau mỗi con người là một cuộc đời, một câu chuyện không chắc ai cũng biết, nên, đừng vội vàng lên tiếng đả kích ai, khi bản thân chúng ta chưa bao giờ hoàn hảo. *** "Hai Tưng" là một trong hai nhân vật liên quan đến truyền bá mê tín dị đoan làm tôi phải lưu tâm nhất ở thời kỳ làm báo. "Hai Tưng" khiến tôi từng cảm thấy căm ghét vô cùng – theo cái cách tôi tự nhắc nhở mình không bao giờ được "ngó lơ", được mặc kệ với những điều xấu trong xã hội khi còn cầm bút. Tôi đã đọc đi đọc lại vụ án về "Hai Tưng" đến hàng trăm lần như một kiểu để buộc mình phải nhớ, ngoài kia, còn lắm kẻ lợi dụng lòng tin của kẻ khác làm lời, và, bản thân mình không bao giờ được chùn bước, chùn bút. Để đến khi, tôi bắt đầu đuổi theo chữ nghĩa ở nghiệp văn chương, tôi vẫn không thể nào thôi cái nỗi ám ảnh về nhân vật này. Tôi trở lại viết về "Hai Tưng", như tôi từng lật lại vụ án đúng thời điểm "Hai Tưng" bị xử tử để viết một bài báo khác, bằng một góc nhìn khác, bằng trái tim đập những nhịp khác. Tôi tin, con người – bất kể là ai – có làm gì, cũng có một nguyên nhân, một động cơ cả! Khi "Hai Tưng" trở thành nhân vật văn học của tôi, tôi yêu hắn theo cái cách lạ lắm – không thể thay đổi kết cuộc, vì, cho dù thế nào thì tội ác vẫn là tội ác và vẫn phải trả giá, nhưng, chí ít tôi muốn người khác nhìn thấy mặt "con người" của Hai Tưng, cũng hỉ – nộ – ái – ố, cũng đau khổ, cũng dằn vặt. Tôi muốn gửi gắm đến độc giả của mình – những người đã luôn quan tâm, ủng hộ tôi, những người đã luôn đồng cảm với tôi – rằng, số phận nằm ở bàn tay chúng ta, đừng tự huyễn hoặc mình vào những điều siêu linh để mong cầu những thứ vốn không thật sự thuộc về mình. Vì, như thế, ắt, chúng ta sẽ chỉ thêm đau khổ! ... Mời các bạn đón đọc Thiên Linh Cái của tác giả Trương Thanh Thùy.