Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc

Tề Mộ đời này sợ nhất hai người. Một là cha cậu, một là Doãn Tu Trúc. Giá trị vũ lực của cha cậu quá cao, cậu sợ là đương nhiên. Doãn Tu Trúc được cậu che chở mười mấy năm, theo lý là người mà đời này cậu sẽ không sợ nhất, nhưng lúc tốt nghiệp cấp 3 cậu say tới mơ hồ, nhận lầm Doãn Tu Trúc thành nữ thần, tỏ tình hôn môi, vốn tưởng rằng đêm xuân khổ đoản, kết quả là chết đi sống lại. *** Quán cafe. Ảnh đế Hứa cả người lười biếng ngồi liệt trên sofa quát: "Anh Mộ! Đừng lên mà, trong bụi cỏ có 3 tên!" Tề Mộ đầu cũng không ngẩng, thao tác một hồi đi xuống...... Hứa Tiểu Minh nhìn ngây người: "Chuồn thôi, 1 đánh 3 làm chết 2." Nhân vật trong điện thoại Tề Mộ đã chết, cậu liếc hắn một cái: "Không phải mày gào thét, 3 đứa này đã chết hết rồi." Hứa Tiểu Minh cười hì hì: "Chờ đấy, tao rửa hận cho mày!" Tề Mộ nhìn đại cục đã định, bên bọn họ không có khả năng thua, liền đặt điện thoại xuống. Quả nhiên, nhân vật của cậu sống lại, thạch anh của đối phương đã bị Hứa Tiểu Minh ấn nổ. Hứa Tiểu Minh sung sướng: "Thế nào, Sluban của tao không tệ nhỉ." Tề Mộ khinh bỉ hắn, chơi lâu như vậy chỉ biết mỗi Sluban, thật không biết Hứa Tiểu Minh tự tin ở đâu ra. Hứa Tiểu Minh giải thích: "Tao bận mà, đàn ông vì sự nghiệp phấn đấu chẳng lẽ không nên nhận được tiếng ủng hộ à." Tề Mộ lười lắm mồm với hắn, cậu cúi đầu nhìn thời gian, nói: "Cũng đến lúc rồi, tao về đây." Hứa Tiểu Minh nói: "Gấp gì chứ, điểm tâm còn chưa lên." Tề Mộ nói: "Chắc Doãn Tu Trúc sắp đến rồi." Hứa Tiểu Minh cạn lời nói: "Giờ không phải còn chưa đến sao!" Hai đứa này trước đây đã như sinh đôi liền thể, hiện tại càng dính chặt! Hứa Tiểu Minh lại nói: "Mày yên tâm, Trúc Tử nhà mày đến, tao đi còn nhanh hơn mày." Kiên quyết không ở cùng hai bọn họ, điểm tâm không ngon à? Cần gì phải ăn thức ăn cho chó! Tề Mộ nói: "Vậy được thôi, chúng ta chơi thêm ván." Hứa Tiểu Minh lập tức tinh thần phấn chấn: "Nào nào nào, lần này tao dùng Anqila!" Tề Mộ chọn Hoa Mộc Lan, đã làm xong chuẩn bị tâm lý 1 đấu 9. Hai bọn họ lúc chơi đến khí thế bừng bừng, Doãn Tu Trúc đã đến, anh không quấy rầy bọn họ, chỉ ngồi xuống bên cạnh Tề Mộ. Tề Mộ lập tức để điện thoại xuống nói: "Tới nhanh thế." Doãn Tu Trúc nói: "Số may, không kẹt xe." Tề Mộ ở bên môi anh hôn một cái, Hứa Tiểu Minh hét lớn: "Anh Mộ mày đang làm gì thế! Bọn mình đang chiến team, mày lại đứng bất động tại chỗ!" Tề Mộ không có chút tinh thần đồng đội nào, muốn tắt máy rời đi, Hứa Tiểu Minh đầu cũng không ngẩng, chỉ bằng cảm ứng tâm linh cũng biết cậu đang nghĩ gì: "Doãn Tu Trúc, cứu mạng đi! Để hai bọn tớ đánh xong ván này!" Doãn Tu Trúc cười cười, nói với Tề Mộ: "Không vội, chơi xong rồi đi." Tề Mộ nhìn Hứa Tiểu Minh một cái, nghĩ con gà con này cũng không dễ dàng, thật vất vả tranh thủ rảnh rỗi, muốn đánh vài ván game, mình còn hãm hại hắn cũng quá không đủ anh em. "Tốc chiến tốc thắng." Tề Mộ cầm lấy điện thoại, ấn tập hợp, liền muốn xông đến cao địa của người ta. Hứa Tiểu Minh nói: "Không được đâu, đâu thể được chứ...... ***....." Không có gì không được, bá chủ của hắn vẫn là bá chủ của hắn, phàm là chuyện liên quan đến đánh nhau, miễn bàn thực tế hay là game, đều hung muốn chết! Thắng game, Tề Mộ để điện thoại xuống, khóe mắt liếc thấy điểm tâm ngọt nhân viên vừa bưng lên. Không đợi cậu tự ra tay, Doãn Tu Trúc đã xiên một miếng, đặt vào bên miệng cậu. Tề Mộ một miếng ăn hết, đang muốn mặt mày hớn hở lại hít khí: "Chua quá." Cậu lườm Hứa Tiểu Minh một cái, nói: "Mày gọi cái quái gì vậy." Nhìn thì rất đẹp, sao ăn chua vậy! Hứa Tiểu Minh cũng tự xiên lên một miếng đút vào miệng: "Chua sao? Không chua mà, nhân dâu tây rõ ngon." Dứt lời hắn lại ăn vài miếng, quả nhiên một chút cũng không bị chua đến. Doãn Tu Trúc hơi cau mày lại. Tề Mộ khinh bỉ Hứa Tiểu Minh: "Mày e không phải có rồi đấy chứ, ăn chua giỏi vậy." Hứa Tiểu Minh: "...... Tao sinh sản vô tính sao?" Tề Mộ: "Mày thật sự có thể sinh?" Hứa Tiểu Minh lặng yên, lật bàn đứng dậy, tiền cũng không muốn trả nữa! Ài, chỉ tiếc hắn đã thanh toán. Tề Mộ chọc Hứa Tiểu Minh xong, tâm tình vui vẻ nói với Doãn Tu Trúc: "Tối về nhà ăn, ba mẹ về rồi." Kể từ khi cậu và Doãn Tu Trúc ở cùng nhau, ba mẹ cậu liền triệt để tung bay, đi đâu cũng phải cùng nhau, đồng chí Đại Sơn hận không thể trói Kiều muội nhà ông trên lưng quần. Trước kia Đại Kiều còn luôn nói muốn ở nhà chăm sóc Tề Mộ, hiện tại hoàn toàn không lo lắng phương diện này nữa. Chỉ cái tinh thần che chở Tề Mộ kia của Doãn Tu Trúc, câu bà nói nhiều nhất đã biến thành: "Con đừng mọi chuyện đều nghe theo nó, chiều nó tật xấu đầy người." Lời là nói với Doãn Tu Trúc, nó trong câu nói đương nhiên chính là Tề Mộ. Doãn Tu Trúc đáp: "Thời gian còn sớm, bọn mình đi khám nha sĩ đi." Tề Mộ quay đầu nhìn anh: "Sao thế, anh đau răng?" Vừa nói liền muốn đi nhìn răng anh. Doãn Tu Trúc cầm tay cậu nói: "Em trước kia không sợ chua, vừa nãy có phải hơi ê đau không?" Tề Mộ: "......" Chính cậu cũng không ý thức được, Doãn Tu Trúc vừa nói, cậu mới hồi vị. Đúng vậy, cậu trước kia rất thích ăn chua, ăn bánh sơn tra cũng mặt không đổi sắc, điểm tâm nhỏ hôm nay bất quá là có nhân dâu tây, hẳn sẽ không quá chua, nhưng cậu lại bị chua thấu tim...... ((*) quảsơn tra: làmột loại quảcóvịchua, nhìn bánh sơn tra quaảnh thôi cũngđãthấy chua rồi) Chẳng lẽ răng hỏng thật Tề Mộ hoảng hốt cậu không muốn đi khám nha sĩ nhất định sẽ đau cht Chẳng lẽ răng hỏng thật? Tề Mộ hoảng hốt, cậu không muốn đi khám nha sĩ, nhất định sẽ đau chết!" "Không sao đâu." Tề Mộ nói, "Cũng không đau, không cần gấp." Doãn Tu Trúc nói: "Chờ cảm giác đau thì phiền đấy, hiện tại hơi phản ứng, mau sớm đi chữa, rất nhanh là khỏi thôi." Tề Mộ sợ hãi: "Không muốn khám nha sĩ." Âm thanh tội nghiệp, là âm điệu mà Doãn Tu Trúc không chống đỡ được nhất, Doãn Tu Trúc dỗ cậu nói: "Chỉ là để hắn khám thôi, sẽ không đau." Tề Mộ không tin: "Hồi bé đi tiêm, mẹ em lần nào cũng nói sẽ không đau." Kết quả thì sao? Đau chết luôn được chứ! Doãn Tu Trúc bị cậu chọc tới trong lòng mềm mại, nhưng vẫn vững lòng như cũ: "Hiện tại không đi kiểm tra, chờ tổn thương đến thần kinh thật sự rất đau." Tề Mộ: "......" "Anh ở ngay bên cạnh em, em nếu cảm thấy đau, chúng ta lập tức không khám nữa, được không?" Doãn Tu Trúc ôn thanh hỏi cậu. Tề Mộ vẫn sợ, nhưng Doãn Tu Trúc đã dùng ngữ khí dỗ trẻ con nói chuyện với cậu, mình nếu tiếp tục không đi cũng quá mất mặt...... "Được rồi." Tề Mộ nhìn về phía anh, "Thật sự sẽ không đau?" Doãn Tu Trúc gật đầu: "Sẽ không." Tề Mộ khua dũng khí đi khám nha sĩ. Nha sĩ khám cho cậu rồi nói: "Sâu răng nhẹ, bỏ đi sau đó vá lại là được." Tề Mộ lo lắng: "Bỏ đi?" Nha sĩ cười nói: "Yên tâm, chỉ ở mặt ngoài răng, không đau chút nào." Tề Mộ mới không tin, thần kinh cảm giác đau của bác sĩ không giống người khác, bọn họ từng đau lúc nào? Doãn Tu Trúc an ủi cậu: "Trước thử xem sao, nếu đau chúng ta......" Có người ngoài ở đây, Tề bá chủ vẫn cần mặt mũi, vội nói: "Được rồi được rồi, em lại không sợ đau." Nha sĩ nhìn hai người bọn họ như vậy, cảm thấy răng hàm sau của mình cũng đau. Từ nha sĩ đi ra, Tề Mộ mở mày mở mặt: "Thật sự không đau luôn!" Doãn Tu Trúc cũng yên tâm: "Phát hiện sớm, sẽ không đau." Tề Mộ cứu vớt chút thể diện cho mình: "Kỳ thực cũng hơi đau, nhưng em có thể nhịn được." Doãn Tu Trúc hết sức tâng bốc cậu: "Ừ, nếu đổi là anh đi, khẳng định đã không nhịn được." Tề Mộ: "......" Mặc dù lời hơi giả, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. (Truyện chỉđượcđăng tại Wattpad humat3 vàSweek humat170893) Khoảng 4h chiều bọn họ về Tề gia, Kiều Cẩn thấy hai bọn họ xách một đống đồ, nói: "Mua đồ làm gì, trong nhà lại không thiếu." Doãn Tu Trúc chào hỏi với Kiều Cẩn, xách đồ vào bếp, Tề Mộ nói với mẹ cậu: "Mẹ cho dì Trần nghỉ đi, Doãn Tu Trúc muốn xuống bếp." Kiều Cẩn nói: "Tốn sức chuyện đó làm gì? Tu Trúc đi làm cả ngày cũng đủ mệt rồi." Tề Mộ nói: "Con cũng nói anh ấy, anh ấy nhất định muốn tự mình làm." Kiều Cẩn lườm cậu một cái: "Còn không phải chiều con!" Tề Mộ gãi gãi tóc nói: "Được rồi, con cũng đang học nấu cơm." Những lời này Kiều Cẩn nghe tai trái ra tai phải, ngay cả nửa chữ cũng không tin. Bà bỏ lại Tề Mộ vào bếp, hỏi Doãn Tu Trúc: "Muốn làm món gì, ta giúp con." Doãn Tu Trúc nói: "Không có nhiều đồ, con làm là được." Kiều Cẩn cũng là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bà làm theo bệnh hình thức, thật sự xuống bếp lo liệu món ăn gia đình kỳ thực bà cũng rất thương tay. Doãn Tu Trúc thì rất quen thuộc. Thật ra 4 năm nay anh cực ít xuống bếp, căn bản đều ăn ở quán. Bây giờ Tề Mộ về, anh rất nhanh lại nhặt lên nhiệt tình đối với nấu nướng, đích thân quản lý ăn uống của Tề Mộ. Bởi vì thường xuyên về Tề gia, anh cũng căn bản thăm dò khẩu vị của Kiều Cẩn và Tề Đại Sơn, mỗi lần xuống bếp đều khiến người một nhà khen không dứt miệng. Tề Đại Sơn vừa về nhà đã thấy con trai đang xem TV. "Tu Trúc ở trong bếp?" Tề Mộ gật gật đầu. Đại Sơn chậc lưỡi nói: "Con dâu ba mà, ngoại trừ giới tính không đúng, thật sự chỗ nào cũng quá tốt." Tề Mộ lườm ông: "Con dâu cái gì?" Đại Sơn chớp chớp mắt: "À, là con rể." Tề Mộ: "......" Mình sao lắm miệng vậy chứ! Bữa tối rất nhẹ nhàng, hoàn mỹ tránh tất cả khẩu vị nặng có thể sẽ kích thích đến khoang miệng, tâm tư Kiều Cẩn tinh tế, một cái nhìn thấu: "Mộ Mộ, con đau răng?" Tề Mộ giật mình, vội vàng nói: "Không, không có ạ." Kiều Cẩn quay đầu nhìn về phía Doãn Tu Trúc: "Răng nó không tốt?" Doãn Tu Trúc không dám giấu, nói: "Không sao cả, đã đi vá lại, chỉ là bên ngoài hơi sâu." Kiều Cẩn lườm Tề Mộ: "Người lớn vậy rồi còn cứ ăn socola, răng có thể không hỏng sao?" Tề Mộ cười khan nói: "Cũng không có nữa......" Kiều Cẩn lại "lời nhàm tai" với Doãn Tu Trúc: "Con đừng cứ chiều nó, chuyện không thể dung túng tuyệt đối không thể dung túng." Doãn Tu Trúc nghiêm túc gật đầu: "Vâng." Tề Đại Sơn nói: "Được rồi, không phải ăn chút socola sao, tính là gì? Lại không hái sao hái trăng." Kiều Cẩn tức giận nói: "Anh câm miệng!" Ông chính là tấm gương mặt trái điển hình! Một bữa cơm trong tiếng chinh phạt của Đại Kiều trôi qua, cũng vui vẻ hòa thuận. Sau khi ăn xong Tề Mộ và Doãn Tu Trúc cũng không về thành phố ngay, trực tiếp ở nhà, dù sao phòng cũng đã sớm thu dọn. Doãn Tu Trúc và Tề Đại Sơn uống trà tán gẫu, nói tình thế hiện nay. Kiều Cẩn xách tai con trai dạy dỗ: "Con tự giác chút đi, Doãn Tu Trúc thương con, không nỡ quản con, con không tự biết nghĩ?" Tề Mộ lúng túng nói: "Con biết rồi." Kỳ thực trước đây Doãn Tu Trúc mặc dù cũng chiều cậu, nhưng trên vấn đề tính nguyên tắc thì lại thả lỏng có giới hạn. Nhất là socola, tới giờ cũng khống chế rất tốt, sẽ không để Tề Mộ không được ăn, cũng sẽ không để Tề Mộ ăn nhiều, cho nên nhiều năm như vậy, răng Tề Mộ vẫn khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả. Gần đây quả thực ăn hơi vượt chỉ tiêu. Nguyên nhân à...... Tề Mộ cũng biết. Bởi vì cai thuốc. Chuyện cai thuốc, trước giờ nghĩ dễ làm khó. Tề Mộ hạ quyết tâm, nhưng vẫn hơi không quản được. Cậu không hút ngay trước mặt Doãn Tu Trúc, Doãn Tu Trúc cũng chẳng bao giờ nhắc đến bảo cậu cai, nhưng Tề Mộ vẫn luôn cố gắng. Doãn Tu Trúc biết cậu khó chịu, cho nên tùy thân mang theo socola, thấy cậu hơi nhớ nhung, liền đút cậu một miếng socola. Đừng nói, cái này thật sự có tác dụng, cả tháng nay Tề Mộ không đụng vào một điếu thuốc. Đáng tiếc tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, răng hỏng. Mời các bạn đón đọc Nhật Mộ Ỷ Tu Trúc của tác giả Long Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Hủ Mộc Sung Đống Lương - Tô Du Bính
Kỷ Huy Hoàng là thần thoại võ lâm. Sinh thời là thần thoại, khuất bóng vẫn là thần thoại. Kỷ Vô Địch là con trai độc nhất của Kỷ Huy Hoàng, không chỉ thừa hưởng cơ đồ, mà thừa hưởng cả danh vọng của phụ thân.Nhưng khác ở chỗ, Kỷ Huy Hoàng là lửa cháy bừng bừng, còn Kỷ Vô Địch chỉ là đám khói bung xung mà tinh anh Huy Hoàng Môn phải dùng hết trí tuệ và thể lực mà quạt lên cho mù mịt… *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Kỷ Vô Địch bị nước lạnh dội cho tỉnh. Câu đầu tiên y nói sau khi mở mắt là: “Thúy Hoa, râu ngươi sau lại dài thế?” Mặt Tả Tư Văn nữu khúc, sau đó cắn răng cười nói: “Môn chủ, người lại đến Di Hồng viện sao?” Một chữ ‘lại’, đem căm giận ngút trời trong lòng hắn nói ra đến lâm li tẫn trí. Kỷ Vô Địch mở to mắt nhìn, thấy rõ người trước mắt xong, thở dài nói: “A Tả, ta là một nam nhân.” “Vậy sớm ngày cưới vợ!” “Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!” Tả Tư Văn giận dữ phản cười, “Một đoạn tụ suốt ngày tới kỹ viện chơi?” Kỷ Vô Địch xấu hổ lắc lắc tay áo, “Người ta là muốn hướng tỷ muội lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nam nhân a. A Tả, ngươi thật không hiểu lòng ta.” . . . Tả Tư Văn che mặt chạy đi. Lúc Hữu Khổng Vũ vào thì Kỷ Vô Địch vừa vặn lau khô thân thể, thay đổi xong y phục. “Nga, A Tả lại hướng ngươi làm nũng ba?” Kỷ Vô Địch giả vờ lý giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có một người vợ như vậy thực sự là bất hạnh a.” Hữu Khổng Vũ khóe miệng giật một cái, “Môn chủ! Tả Tư Văn cùng lão tử một điểm quan hệ cũng không có, ngươi đừng có luôn bả chúng ta xả làm một khối!” Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, đây là ngươi sai rồi. Vợ hư có hư đến đâu thì cũng là vợ a.” Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Lão tử nói, cái kia tử bại hoại cùng ta cái thí quan hệ cũng không có!” Kỷ Vô Địch nháy mắt nói: “Loại sự tình này cùng cái thí không có quan hệ, cùng cái mông mới có quan hệ.” . . . Hữu Khổng Vũ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ. Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, ngươi đôi khi cũng nên khuyên nhủ A Tả. Hắn lúc nào cũng thừa dịp ta uống say đến phòng ta, ta thì không có gì quan hệ, thế nhưng truyền ra ngoài, đối với khuê dự của hắn không tốt.” Hữu Khổng Vũ cũng lui. Hắn là hướng ngoài cửa lao ra. Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối cùng nhau đến. Kỷ Vô Địch đang triển quyển lạc bút (mở giấy ra viết). Thượng Thước mỉm cười nói: “Môn chủ đang luyện tự?” Kỷ Vô Địch nói: “Không, ta chỉ là nghĩ đường cong trong bức tranh của Ngô Đạo Tử thiếu lưu sướng, ta cấp sửa sửa.” . . . Thượng Thước nghĩ, bức tranh Tả hộ pháp yêu nhất, may là hắn không phát hiện, nếu không hắn nhất định giận đến thổ huyết. Chung Vũ cúi đầu vờ không hiểu. Hạ Hối mở miệng nói: “Môn chủ a, ngươi chuẩn bị lúc nào luyện công ni?” Thượng Thước kính phục nhìn hắn. Không hổ là tên khờ nổi danh của Huy Hoàng Môn a, quả nhiên là không có đại não, lại còn nói như thế gọn gàng dứt khoát. Mỗi lần nghĩ đến trọng trách thủ vệ của Huy Hoàng Môn lại giao thác cho người như thế, hắn lại nghĩ đến ngủ cũng không nỡ. ... Mời các bạn đón đọc Hủ Mộc Sung Đống Lương của tác giả Tô Du Bính.