Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Thần Manh Động

“Diệp Nhân Sênh nhất định là một sư phụ có lịch sử đau buồn nhất, khi không lại níu kéo đồ đệ hơn cả đỉa. Đồ đệ đại nhân rất lãnh đạm, đồ đệ đại nhân rất xấu bụng, đồ đệ đại nhân tuyệt không đáng yêu chút nào cả. Nhưng… [Mật ngữ]: Đồ đệ hứa sẽ bảo vệ người. Hả… cô tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng là… tình yêu online! Không biết từ khi nào, đã để ý đến một người. Lúc anh ta online, dù không ở cùng một chỗ, nhưng khi nhìn thấy cái tên kia lóe lên trong danh sách “bạn tốt” thì lòng tràn đầy vui mừng. Một thời gian người ta vắng mặt, cô chẳng thấy hứng thú với thứ gì cả, hết lần này đến lần khác cứ f5 tin tức bạn tốt chờ anh lên mạng. Lúc thì chua xót lúc thì ngọt ngào, chịu đựng trăm mối dày vò. Cho đến một ngày cô mới giật mình, cứ nhăn nhó lề mề như vậy chẳng giống Diệp Nhân Sênh cô chút nào. Nhưng hình như… cô đã thích Lệnh Hồ mất rồi. Được rồi, nếu đã xác nhận rõ tâm ý, vậy thì hãy cố lên nào Sênh bé con! Có thể cuối cùng khi đã thành công, những cô gái như cô sẽ mọc lên như nấm cho xem! Lúc ấy cô đang đứng giữa đấu trường, uy phong lẫm liệt.   [Thế Giới] Sênh Sênh Ly Nhân: muốn cướp người đàn ông của chị đây, thì hãy bước qua xác chị đã!” Diệp Nhân Sênh, người cũng như tên, thân hình khoẻ mạnh, một bụng đầy võ, siêu cấp vô địch FA. Cũng bởi vậy, cô nàng Diệp Nhân Sênh 23 tuổi trốn trong nhà làm trạch nữ chơi game qua ngày. Nhưng tính cách cường hãn không thay đổi được, trong game cũng chẳng ai tin cô là con gái, mặc dù chức nghiệp của cô chính là vú em. Quả là bi kịch. Cho tới ngày cô tình cờ giết một nick nhỏ ở ngoại thành, lại tình cờ nhặt được một đồ đệ Lệnh Hồ Bị người đuổi giết, Diệp Nhân Sênh anh dũng log out, nhưng không ngờ đồ đệ vẫn ở lại, dù bị đánh rớt cấp cũng kiên quyết trả thù cho sư phụ mình. Sênh ca từ đó tẩy hết thuộc tính của vú em, bước trên con đường pk, anh dũng nói với đồ đệ: “Sư phụ bảo vệ ngươi.” Trích đoạn 1: “[Đội ngũ] Lệnh Hồ: Sư phụ. [Đội ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ừ? [Đội ngũ] Lệnh Hồ: Chúng ta kết hôn đi. [Đội ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: … [Đội ngũ] Lệnh Hồ: Không muốn? [Đội ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Đồng ý đồng ý!!! [Hệ thống] Đồ đệ Lệnh Hồ của bạn đã log-out. Diệp Nhân Sênh nhìn chằm chằm vào hàng chữ nhỏ đấy, cả người vô cùng ảm đạm. Doạ cho đồ đệ chạy mất rồi sao?" Trích đoạn 2:  “Này.” Giọng nói đồ đệ phát ra từ micro, âm thanh trầm thấp nhưng vẫn mang theo âm mũi dễ nghe. Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, lập tức trả lời: “Ừ.” “Gần đây bị cảm… Không nói nhiều được, thật xin lỗi.” “Ừ.” Diệp Nhân Sênh trả lời theo phản xạ, vẫn đang đi thẳng về phía trước, hai con quái to lớn đang bổ nhào về phía cô là cái gì thế? Sơn quỷ? Cây tinh? Quan tâm nó làm gì, giọng của đồ đệ thật dễ nghe… “Sư phụ.” “Ừ.” “Người sắp chết…” Đường Dập là một nam diễn viên nổi tiếng được biết bao nhiêu đạo diễn săn đón. Trong những ngày nghỉ ngơi rảnh rỗi, anh chơi game giết thời gian, và tình cờ quen biết một cô gái kì lạ. Lúc đầu chỉ là chơi đùa, nhưng lâu dần, chẳng biết tình cảm đã nảy nở từ lúc nào. Có lẽ là lúc cô gái ấy nói câu “Sư phụ bảo vệ ngươi”, hay khi cô trượng nghĩa giúp đỡ bạn bè mà chẳng cần hồi đáp, hoặc là khi có một đại thần trong game cũng để ý tới sư phụ của anh… Duyên phận đưa đẩy, hai người gặp mặt ngoài đời thật trong phim trường, nhưng lúc đó anh là nam chính, còn cô chỉ là diễn viên đóng thế nhỏ bé. Giữa hai người là khoảng cách không hề nhỏ từ công ti cho tới các fan hâm mộ. Nhưng Đường Dập không bỏ cuộc. Dần dần, anh đã chiếm lấy trái tim nhỏ bé của Diệp Nhân Sênh, vì cô mà chấp nhận chống lại tất cả.  Tôi rất thích tinh yêu của Đường Dập, nó đủ mạnh mẽ mà cũng đủ yếu đuối. Anh là con người, lại là một người nổi tiếng, giữa sự nghiệp và tình yêu phải hi sinh rất nhiều. Lựa chọn Diệp Nhân Sênh, anh đã lựa chọn từ bỏ giấc mơ và thành công của chính mình. Nhưng anh chưa từng hối hận. Còn Diệp Nhân Sênh, cô cũng là một người rất lí trí. Khi phát hiện ra Lệnh Hồ chính là Đường Dập, cảm xúc của Nhân Sênh bỗng chốc từ đỉnh thiên đường rơi thẳng xuống mặt đất. Cô đã quyết định buông tay, nhưng chính anh đã níu giữ cô lại. Tình yêu của hai người họ có ngọt có đắng, nhưng vị ngọt đã lấn át hết những vị khác rồi. Khi họ ở bên nhau, chỉ là hành động nhỏ cũng trở nên lãng mạn và tình tứ.  Truyện nửa đầu là hài, nửa sau lại ngọt ngào như kẹo, thích hợp cho những bạn FA lâu năm lấy lại tình yêu vào cuộc đời. Một Sênh ca anh dũng lên chiến trường đầy tự tin và một Lệnh Hồ “đại thần” ẩn dật, làm thế nào họ lại yêu nhau? Bạn còn chờ gì mà không đọc truyện ngay đi chứ, đảm bảo các fan của võng du sẽ không thất vọng với cuốn truyện này đâu.  ------------- Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Diệp Nhân Sênh là con gái độc nhất của Diệp gia, cao một mét bảy mươi lăm, bề ngang chừng một thước, thân hình mạnh mẽ, tư thế oai hùng. Lên năm tuổi đã hạ đo ván tất cả những đứa trẻ trong tiểu khu, trở thành vô địch; Lên bảy tuổi, các bạn học nam đi trên đường gặp cô đều tự động đi đường vòng. Chín tuổi đã đánh cho một nam sinh bắt nạt người yêu đến chảy máu mũi giàn giụa, làm cho cu cậu khóc nức nở đi tìm cô giáo kể tội — Mười hai tuổi cô hung hăng đá nữ du côn chuyên đi đòi tiền một phát, bởi vì cô ta đã phá cái hộp đồ trước quầy thu ngân trong văn phòng phẩm, thế là hai người vật lộn, Diệp Nhân Sênh dựt đứt của người ta một nắm tóc, báo hại khiến cô ta phải nằm viện, thế là ba Diệp phải bồi thường một nghìn đồng — Mười lăm tuổi đã bắt đầu có hứng thú với Taekwondo, sau đó thì nhận ra Karate cũng không tồi, vì thế mà đấm bốc, Judo, thái cực quyền càng không thể cứu vãn nổi — Mười sáu tuổi vì bị một nam sinh chán ghét cười nhạo làn da đen bóng của mình mà cô cầm luôn lọ mực ném thẳng vào đầu hắn ta, từ đó về sau trên đồng phục của cậu ta luôn có một vết bẩn giặt mãi không sạch — Mười tám tuổi có biệt danh là Diệp Tư Cơ — Mười chín tuổi bắt đầu tư tưởng chuyện tình, đáng tiếc tính tình dũng mãnh sớm đã vang khắp thiên hạ, bỗng nhiên quay đầu lại, những năm tháng tuổi xuân hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại là những tấm giấy khen võ thuật treo trên tường, chỉ còn lại những giọt nước mắt điên cuồng — Hai mươi tuổi trở nên trống rỗng — Hai mươi ba tuổi bắt đầu cam chịu, này thì trạch nữ, này thì thặng nữ, ai thèm chứ, thà chơi game tiêu khiển còn hơn — Tiêu khiển, chỉ là tiêu khiển mà thôi. Nhưng mà, dáng vẻ bây giờ của Diệp Nhân Sênh trông thực đáng thương. Cô chống cằm uể oải nhìn màn hình, lại một lần nữa lại kiểm tra danh sách Bạn Tốt. Cái tên đấy vẫn một màu xám xịt, khiến cô chẳng còn hứng thú làm gì khác nữa. [Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: trưa mai ta đi thành phố A một chuyến. [Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Khách sạn đấy tốt lắm nhé, không cần ta mất tiền (Biểu tượng tự mãn) [Bang Phái] Sỉ Sỉ: Muội với anh trai đã đặt phòng ở Tử Lan môn rồi, chứa hơn hai mươi người nhé, haha kì này bang chủ xuất huyết rồi~ [Bang Phái] Bầu Tiên Tử: Ớ ớ, Tử Lan môn cách xa nhà ta quá. [Bang Phái] Thân Hổ Chấn Động: Bầu muội muội đừng sợ, ca ca sẽ đưa muội về mà. [Bang Phái]: Bầu Tiên Tử: = =# [Bang Phái] Tô Vi Hải: Tiểu Bầu, muội nhẫn nại chút đi, bang chủ cũng từ thành phố B đến đây, bọn Thân Hổ còn phải trốn học. [Bang Phái] Bầu Tiên Tử: Nhưng nếu về muộn mẹ sẽ mắng muội mất. [Bang Phái] Sỉ Sỉ: Cứ nói là tới nhà tớ, không sao đâu, lúc về thì để anh trai tớ đưa về. [Bang Phái] Bầu Tiên Tử: (Biểu tượng cảm động) Tốt quá tốt quá. [Bang Phái] Cố Phì Dương: Tất cả mọi người đều đến ~~~ Sênh Sênh có đến không? Về việc bang phái tụ họp lần này, ngày hôm qua Diệp Nhân Sênh đã nói rõ rồi, nhưng mà em gái Cố Phì Dương không online. Lúc này thấy cô hỏi, liền đánh ra một dòng chữ. Mời các bạn đón đọc Đại Thần Manh Động của tác giả Niếp Kiển Tù Đoàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhân Vật Chính Yêu Tôi Rồi
Bạn đang đọc truyện Nhân Vật Chính Yêu Tôi Rồi của tác giả Tiểu Ngư. Hoàng Nam đang trên đường trở về nhà, trời mùa đông lạnh buốt với những cơn mưa phùn làm dòng người thêm vội vã trở về nơi ấm áp gọi là nhà. Còn với cậu, nơi ấy cũng chỉ là một nơi để nghỉ ngơi vì đã từ rất lâu đã không còn ai đợi cậu trở về rồi. Nam đang thất thần nhìn dòng người vội vã thì một tiếng hét thất thanh vọng đến. Cậu quay người lại thì thấy một chiếc xe lao nhanh về phía mình, cậu còn chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra thì chiếc xe ấy đã đâm vào cậu. Nam ngã xuống, máu tươi ấm nóng chảy ra bao quanh lấy cậu. Nam nhắm mắt lại, nghe tiếng ồn ào xung quanh cậu nghĩ có lẽ kiếp sau của cậu sẽ yên ổn hơn nhỉ? Cậu nằm im đó, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Hệ Thống Nuôi Dưỡng Ác Nam hay Giấc Mơ Thần Tượng của cùng tác giả. *** Hoàng Nam đang trên đường trở về nhà, trời mùa đông lạnh buốt với những cơn mưa phùn làm dòng người thêm vội vã trở về nơi ấm áp gọi là nhà. Còn với cậu, nơi ấy cũng chỉ là một nơi để nghỉ ngơi vì đã từ rất lâu đã không còn ai đợi cậu trở về rồi. Nam đang thất thần nhìn dòng người vội vã thì một tiếng hét thất thanh vọng đến. Cậu quay người lại thì thấy một chiếc xe lao nhanh về phía mình, cậu còn chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra thì chiếc xe ấy đã đâm vào cậu. Nam ngã xuống, máu tươi ấm nóng chảy ra bao quanh lấy cậu. Nam nhắm mắt lại, nghe tiếng ồn ào xung quanh cậu nghĩ có lẽ kiếp sau của cậu sẽ yên ổn hơn nhỉ? Cậu nằm im đó, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Nam không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu rồi, cậu choáng váng mở mắt ra. Đập vào mắt là trần nhà trắng vàng, những chiếc đèn pha lê rọi vào trong mắt Nam. Cậu thầm nghĩ có phải mình đang ở thiên đường không. Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh. Nam đang ở trong một căn phòng khá lớn, có lẽ là phòng ngủ. Căn phòng trang trí đơn giản theo phong cách châu âu cổ điển, phía bàn học dựng mấy mô hình anime. Vừa nhìn là biết độ giàu có của chủ nhân nơi này.Cậu vươn tay với lấy chiếc điện thoại đang sạc trên tủ cạnh giường. Đây không phải điện thoại của Nam nhưng điều bất ngờ là cậu lại mở khóa được điện thoại, là dấu vân tay của cậu mở được khóa điện thoại? Cậu khó hiểu mà xem đi xem lại chiếc điện thoại. Trong điện thoại có vài app game và app đọc truyện, cậu đang định mở phần tin nhắn xem thì đột nhiên đầu cậu đau như búa bổ. Nam lại ngất đi trên chiếc giường xa hoa ấy. Lần này cậu lại nằm mơ, trong mơ cậu thấy hình ảnh một cậu bé khoảng 5 tuổi đang khóc đòi mẹ, chỉ là cậu bé khóc mãi cũng không thấy mẹ đâu, những người hầu xung quanh đang dỗ dành cậu, nói mẹ cậu đã qua đời rồi. Nam nghe mọi người gọi cậu bé là cậu chủ Hoàng Nam, hóa ra cậu bé cũng có tên giống như mình, việc này khiến Nam càng thêm đồng cảm với cậu bé, suy cho cùng cậu cũng là một đứa trẻ mồ côi. Hình ảnh phía trước như tua nhanh đi, Nam nhìn cậu bé lớn lên, dần dần cũng hiểu. Cậu bé tên Hoàng Nam, mẹ cậu bé mới mất không lâu thì cha cậu bé đưa vợ hai về, còn có một đứa con trai chỉ kém cậu mấy tháng tuổi. Cậu bé lớn lên thiếu tình thương của cha mẹ nên tính cách trầm trầm, tự ti. Khả năng học tập không được tốt lại hay bị so sánh với người em trai tài giỏi của mình càng khiến cậu tự ti hơn. Người em cùng cha khác mẹ của cậu hình như tên là Hoàng Lân. Nam cảm thấy hình như nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, cảm giác rất quen thuộc. Bỗng nhiên cậu giật mình, đây không phải là nhân vật thụ chính trong cuốn tiểu thuyết “ Mùa hè năm ấy” sao. Đúng lúc này cậu giật mình tỉnh dậy. Nhìn lại xung quanh căn phòng, đây không phải là căn phòng của cậu nhóc kia sao. Nam nghĩ nghĩ rồi liền chạy vọt vào nhà vệ sinh. Nhìn khuôn mặt trên gương mà cậu cảm thấy hoảng hốt. Đây không phải gương mặt của cậu. Khuôn mặt trước gương này nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to rất có hồn, sống mũi cao, đôi môi căn đầy, nhìn tổng thể khuôn mặt toát lên vẻ ngây thơ, mềm yếu. Nhưng bản thân Nam biết chính cậu nhóc mềm yếu này lại có bao nhiêu cố chấp. Ngồi trên giường sắp xếp lại trí nhớ, cuối cùng cậu cũng tổng kết lại được rằng là đây không phải thế giới của câu. Bất quá nơi này là trong một cuốn truyện đam mỹ “ Mùa hè năm ấy” kể về tình yêu vượt bao sóng gió của nam chính Phạm Nhật Thành và thụ chính Hoàng Lân, cũng chính là em trai cùng cha khác mẹ của nguyên thân. Còn nguyên thân từ đầu đến cuối chỉ là một nhân vật phụ có vai trò thúc đẩy cốt chuyện và tình yêu của hai nhân vật chính. Nguyên thân vốn là vị hôn thê của công chính Phạm Nhật Thành, kết hôn được một thời gian nhưng công chính vẫn luôn lạnh lùng với cậu. Cho đến khi gặp được Hoàng Lân mới lộ ra vẻ mặt ôn nhu của mình. Sau đó Hoàng Nam biết được đã cật lực làm đủ mọi cách để chia rẽ công và thụ chính nhưng cuối cùng kết cục lại tụ rước họa vào thân bị công và thụ chính chơi chết. Ngồi thở dài trên giường Nam thầm nghĩ sao số mình lại khổ vậy chứ. Người ta xuyên sách thì đáng lẽ phải xuyên vào nhân vật chính oai phong lẫm liệt còn cậu phải xuyên vò nhân vật phụ ngu ngốc chết sớm nữa chứ. Trong đầu Nam bây giờ đang cật lực suy nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi cốt truyện sống một cuộc sống yên bình cả đời. Đối chiếu theo thời gian thì bây giờ cậu và nam chính vẫn chưa kết hôn, còn thụ chính thì đang du học nước ngoài, nếu muốn thoát khỏi cốt truyện thì thời điểm này là tốt nhất. Nói rồi tự cổ vũ mình Nam xuống nhà ăn tối. Thời điểm cậu xuống lầu, ba cậu đang xem tin tức tài chính. Ba cậu, hay nói đúng hơn là ba nguyên thân tên là Hoàng Hữu Nhân, năm nay đã 50 tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ trung, thấy cậu xuống ông cũng chỉ liếc một cái rồi thôi. Nhiêu đó cũng đủ cho thấy ông ta khinh thường nguyên thân cơ nào, nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi, ông ta kết hôn với mẹ của nguyên thân vì liên hôn kinh tế chứ không có tình cảm, chính vì thế mà sau khi mẹ nguyên thân mất chưa được bao lâu ông ta đã đem tình nhân về làm vợ, lại còn có thêm đứa con trai kém nguyên thân mấy tháng tuổi, hơn nữa đứa con riêng này lại vô cùng thông minh tài giỏi chứ không giống nguyên thân học hành dốt nát lúc nào cũng ru rú trong phòng. Người vợ kia của ông ta thấy Nam xuống thì bắt đầu cười nói dịu dàng nhưng thật ra chỉ là giả tạo, bà ta luôn lo lắng nguyên thân sẽ cướp tài sản với con trai bà ta. Nam nghĩ thầm, cái gia đình này thật khiến người ta ghê tởm, lúc nào cũng cười cười nhưng thật ra là đâm sau lưng nhau bằng những con dao bọclụa..   Mời các bạn mượn đọc sách Nhân Vật Chính Yêu Tôi Rồi của tác giả Tiểu Ngư.
Làn Hương Sau Màn Trướng
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu diễn ra ở một ngôi chùa, cách một cánh cửa sổ khép hờ, cô trông thấy anh ngồi trước bàn vót trầm hương, thân mình khoác đạo bào thời nhà Minh. Sự háo sắc của Giang Vãn Ninh trỗi dậy, cô lập tức vung tiền như rác, quyên góp tiền giúp ngôi chùa được trùng tu lại, chỉ có một yêu cầu duy nhất đó chính là, phải dành ra một căn phòng ở sân sau cho cô ở. Không lâu sau, cô vào căn phòng sát vách phòng Văn Thiệu ở, vờ như mình thấy rất hứng thú với hương đạo, thế là cô bèn quấn lấy anh “bái sư học nghệ”. Ngày đầu tiên, cô bưng hương trầm thủy đắt nhất trong phòng Văn Thiệu đi xông phòng tắm. Ngày thứ hai, cô gặm quả lê ngỗng mà Văn Thiệu dùng để chế hương. Ngày thứ ba, cả người lẫn hành lý của cô đều bị Văn Thiệu ném ra khỏi sân. ... Sau đó, nhà họ Giang đứng bên bờ vực phá sản. Giang Vãn Ninh chấp nhận đề nghị kết thành thông gia của nhà họ Tôn, lần đầu tiên đến gặp người chồng chưa cưới chơi bời lêu lổng của cô ở nhà họ Tôn. Khi ấy, chồng chưa cưới vừa mới gây chuyện, cậu ta đang ngoan ngoãn đứng trước mặt chú nhỏ của mình để nhận lỗi. Cậu ta thấy Giang Vãn Ninh đi vào nhà thì thẳng lưng lên ngay, giới thiệu vợ chưa cưới của mình với chú nhỏ. “Chú nhỏ, đây là…” “Đây là thím của cháu.” ??? Văn Thiệu đứng dậy, trông thấy dáng vẻ kinh ngạc khôn nguôi của Giang Vãn Ninh, anh ghé sát vào tai cô và khẽ nói: “Em cần tiền à? Nếu phải gả cho nó thì chẳng thà gả cho anh.” ... Giang Vãn Ninh theo đuổi anh ba tháng, khi Văn Thiệu đang chuẩn bị đáp lại cô thì cả người lẫn hành lý của cô đều biến mất chẳng thấy tăm hơi. Chẳng bao lâu sau, anh bị ông cụ gọi về nhà với lý do con cháu đính hôn. Văn Thiệu và ông cụ ngồi đối diện nhau, anh cúi đầu lần chuỗi tràng hạt trong tay, đọc ra một chuỗi ngày sinh tháng đẻ. Ông cụ nhìn anh đầy kinh ngạc: “Sao con lại có bát tự của Tiểu Ninh?” Văn Thiệu cụp mắt mà rằng: “Bát tự của con và cô gái này là sự kết hợp tuyệt vời.” … Hương đạo thế gia. Tổng tài bá đạo không theo khuôn mẫu x Cô chiêu tự cho là mình rất am hiểu cách trêu chọc. *** Cuối xuân, ở Giang Thành, mưa phùn cứ lất phất rơi mãi mấy ngày nay chẳng ngớt.   Khi Giang Vãn Ninh bước lên xe buýt ở trung tâm thành phố thì mưa vẫn chưa tạnh, không ngờ là cô chỉ vừa mới ngủ một giấc, mà lúc tỉnh dậy thì nắng đã lên rồi.   Xe buýt dừng lại ở trong sân – nơi bọn họ ở, sân này nằm ở tận bên ngoài chùa Thanh Nguyên, là một sân độc lập, sẽ không vì bọn họ đến mà làm ảnh hướng đến việc tu hành của tăng nhân trong chùa.   Trước khi xuống xe, Giang Vãn Ninh bôi một lớp kem chống nắng thật dày, còn đeo kính râm và đội mũ che nắng vào nữa.   Sau khi xuống xe thì người dẫn đoàn phát cho mỗi người một chiếc mũ đỏ có in tên đoàn du lịch, sau đó giơ cao lá cờ màu hồng phấn, kêu gọi mọi người đi vào trong sân tập hợp.   Anh ta đối chiếu danh sách theo thứ tự rồi đưa chìa khóa phòng, sau đó thì giới thiệu sơ lược phương hướng của từng công trình xung quanh.   Thật ra thì, đây không hẳn là một chuyến du lịch thông thường, mà là một hoạt động tương tự với thiền tu ở trong chùa.   Hoạt động diễn ra trong vòng bảy ngày, từ việc ăn đến ngủ đều diễn ra trong một cái sân phía sau chùa Thanh Nguyên, họ có thể dựa vào tình hình cá nhân mà tham gia các hoạt động trong chùa, hoặc là tự sắp xếp.   Có một đàn chị làm công việc về kế hoạch du lịch đề cử Giang Vãn Ninh tới đây, trước kia đàn chị đã giúp đỡ cô trong việc học, thế nên, vừa thấy chị ấy cần hoàn thành chỉ tiêu cuối tháng, cô đã nhanh chóng lôi kéo Trần Thư Nhiễm – người cũng không có việc gì làm, đi đăng ký ngay.   Khi đó cô cũng chưa thật sự muốn đến thành phố nào, thế là nói tất cả đều nhờ vào đàn chị sắp xếp, sau khi cô và Trần Thư Nhiễm thương lượng thì chỉ đưa ra ba yêu cầu cho chuyến du lịch… nhàn rỗi, không xa, ít phong cảnh tham quan.   Lúc ấy chỉ có hai đoàn là phù hợp với yêu cầu của Giang Vãn Ninh, cũng là hai đoàn có thời điểm xuất phát gần nhất, trong hành trình của đoàn kia có đi bộ leo núi, thế là cô chọn chuyến đi đến núi Thanh Nguyên này.   Sau đó, khi cô cầm tờ giấy hành trình chỉ dài vỏn vẹn có nửa trang giấy A4, mặc dù thấy hơi giật mình nhưng cũng rất hài lòng. Cứ xem như là mình chuyển sang nơi khác nằm dài bảy ngày đi, vừa có thể giúp đỡ đàn chị, lại không cần phải đi theo hành trình của đoàn du lịch trong trạng thái mệt bở hơi tai, không còn gì có thể tốt hơn thế được nữa.   Người dẫn đoàn lải nhải nói xong hết những hạng mục cần chú ý, sau đó tuyên bố giải tán tại chỗ.   Khi Giang Vãn Ninh đi tìm phòng thì mới quan sát cái sân này…   Kiến trúc chủ đạo bao quanh sân là tường xám ngói xám, vách tường sứt mẻ rơi rớt mấy mảnh vụn, dưới chân tường, mấy mảnh ngói vỡ chất thành đống.   Hơn thế nữa, sảnh lớn có thùng gỗ nứt nẻ dùng để hứng nước từ nóc nhà dột xuống, vì bị côn trùng đục cắn mà cổng lớn bằng gỗ bị hư hại nặng nề, bản lề cửa với vết rỉ loang lổ… Mỗi chi tiết ở nơi đây như thể là đang phô bày cho cô thấy rằng, nơi đây đã có từ rất lâu và không được chú trọng tu sửa.   Giang Vãn Ninh nhớ, hình ảnh được in trên trang bìa của quyển sổ tuyên truyền khiến người ta không nhịn được mà phải thốt lên rằng “tiên khí bồng bềnh”, cây cối tốt tươi, hoa hạnh đầy đất, nhà gỗ nho nhỏ lấp ló sâu thẳm trong rừng càng khiến nó như đang tách biệt với thế giới, làm cho cho người ta chỉ muốn hướng về nó,   Rồi lại nhìn sang hàng thật… rõ ràng là đang lừa đảo trắng trợn.   Được rồi, cô không nên ảo tưởng về hình ảnh đã qua chỉnh sửa quá đà kia nữa.   “Ninh Ninh, bên kia kìa!”   Trần Thư Nhiễm đã tìm được căn phòng số chín mà bọn họ sẽ ở.   Căn phòng ở hướng Nam, có thể xem như đây là nơi có vị trí địa lý tốt nhất.   Bọn họ đẩy bốn chiếc vali lớn qua đó, gắng sức di chuyển hành lý lên bậc thang.   “May mà bây giờ đang là mùa xuân, nếu mà là mùa hè thì e là sẽ bị muỗi cắn chết mất.” Trần Thư Nhiễm cúi đầu nghiên cứu chiếc chìa khóa màu đồng cũ kỹ kia, chẳng dễ gì mới mở cửa ra được: “Chắc là cái ổ khóa này còn lớn tuổi hơn hai chúng ta ấy chứ, giống như trong phim cổ trang vậy.”   Giang Vãn Ninh nhìn sang khung cửa bị mối mọt cắn đục nặng, sau đó cất bước đi vào, lo lắng nói: “Muỗi thì không có, nhưng chắc là cũng không thiếu mấy loài côn trùng khác đâu.”   Vốn dĩ trên núi đã có nhiều côn trùng, hơn nữa, gần đây trời cứ mưa liên tục, không khí ẩm ướt, có lẽ, trong căn phòng trệt chỉ có một tầng này, thứ dư dả nhất chính là nhiều loại côn trùng.   Mấy ngày nay trời mưa không ngớt, không khí trong phòng thoảng mùi ẩm mốc, độ ẩm rất cao.   Giang Vãn Ninh không nhịn được mà nhíu mày, nếu biết trước điều kiện nơi ở kém như thế này, cô nên để đàn chị đăng ký cho cô vào đoàn đắt đỏ nhất mới phải.   Khoảnh khắc nhìn thấy mạng nhện bám trên tường, cả người cô cứng đờ ra ngay tại chỗ, lòng bàn chân như mọc ra thêm một cái cọc, không có can đảm tiến lên phía trước – dù chỉ là nửa bước chân.   Mời các bạn mượn đọc sách Làn Hương Sau Màn Trướng của tác giả Hồng Tâm Dữu Tử Hạch.
Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ
Văn Án Kiều Nhan xuyên vào một quyển tiểu thuyết, trở thành thế thân cho ánh trăng sáng của tổng tài bá đạo. Trong cốt truyện bởi vì trả thù, cô trở thành mẹ kế của nam chính, biến thành một người phụ nữ ác độc, cuối cùng kết cục thê thảm. Kiều Nhan cố ý tránh đi cốt truyện, nhưng ngày đầu tiên xuyên đến đây, trời xui đất khiến thế nào cô lại cùng đại bá tổng tài chính là ba nam chính phát sinh quan hệ Tháng thứ sau mang thai, cô đứng trước cha con nam chính. Tổng tài nam chủ: Đây là con trai của con?! Đại bá tổng ba ba: Suy nghĩ nhiều rồi, đó là em trai của con! *** Thưa quí zị độc giả thân mến, thể loại TRÂU GIÀ CỎ NON bao giờ hết nóng. Nếu như có 1 Lâm Vị Hi rất trẻ con được Yến Vương sủng nịnh, làm cho người đọc xuýt xoa qua truyện "TA LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG TRƯỚC" Nếu như có Khương Nịnh Bảo tinh ranh lắm mưu nhiều kế để câu Định Quốc Công Tạ Hành trinh trắng 28 năm qua truyện "GẢ CHO CHA CỦA NAM CHÍNH" nay cungquanghang.com lần nữa hân hạnh giới thiệu cho các bạn 1 bộ truyện TRÂU GIÀ GẶM CỎ NON nữa của tác giả nhà họ "Cửu" Đó là: GẢ CHO BA CỦA BẠN TRAI CŨ Tác giả: Cửu Đại Lưu Nhân Số chương: 89 chương tính cả phiên ngoại Thể loại: Trâu già gặm cỏ non, cường thủ hào đoạt, tra nam tiện nữ, xuyên thư, đại, song khiết, 1vs 1, hào môn thế gia. Văn Án:​ Kiều Nhan xuyên vào quyển tiểu bạch văn, trở thành thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng bá đạo tổng tài Trong sách, là người phụ nữ hiểm độc ác vì muốn trả thù nam chính bá đạo đó gài bẫy trở thành mẹ kế của , cuối cùng có kết cục rất bi thảm. Vì biết mình là vật hi sinh nữ phụ trong nguyên tác, là chất xúc tác tạo nên mối tình sâu đậm cho nam nữ chính nên Kiều Nhan cố ý muốn tránh thoát nội dung trong sách, nhưng ở ngay ngày đầu tiên xuyên qua, thần xui quỷ khiến lại dây dưa với cha của tổng tài bá đạo. Mang thai sáu tháng, bụng to như trống. Tổng tài bá đạo - nam chính: …. Đây là con trai cả của ta?! Cha của tổng tài bá đạo: Nghĩ nhiều rồi, đó là em trai con. Ngọt sủng, song xử (đừng hỏi ta vì sao lại làm được như thế ╯v╰) Nhân vật chính: Kiều Nhan. Phối hợp diễn: Cha của tổng tài bá đạo. REVIEW NGẮN: ​Kiều Nhan vô tình xuyên qua sách kia là nhân vật nữ phụ hi sinh cùng tên với nàng. 'Kiều Nhan" trong sách là 1 xinh đẹp, vẻ đẹp nhìn nhu nhược yếu đuối khiến cho đối phương nhìn vào là muốn che chở đối với nam nhân, đối với nữ nhân chỉ muốn bắt bẻ ăn hiếp. Tình tiết này na ná giống với "Gả cho cha của nam chính" nhưng rất hấp dẫn, bởi khi Kiều Nhan xuyên vào còn là 1 'Kiều Nhan' yếu đuối nữa, mà là 1 Kiều Nhan mê tiền, gia đình, cả cái mạng của mình nữa cho nên. Kiều Nhan tận lực tránh né đại bá đạo tổng tài - ba của nam chính, nhưng ko biết tại sao ba lần bảy lượt gặp trúng còn được thả tay giúp cho cha của Kiều Nhan chữa bệnh. Đè Kiều Nhan trong toilet mà cưỡng hôn..... Kiều Nhan thay nguyên thân mà lo lắng cho cha mẹ, em trai. Nếu như ở hầu hết những truyện ngôn tình khác, chúng ta thấy nữ chủ Kiều Nhan đây có 1 gia đình mê tiền, ham bạc, em xấu tính tranh giành. Nhưng , trong truyện này, Kiều Nhan rất có phúc khi có cha mẹ rất con , dù nghèo cỡ nào cũng muốn phiền con mình, thấy con gởi về 10 vạn chữa bệnh mà lo, mà sợ biết tiền đâu ra, sợ con mình đường cùng bán thân... Vâng, đến bán thân có, nhưng vì sai sai dương lỡ ngủ với ba của bạn trai mà được tặng 100 van.. ) lí do vì sao mới các bạn đọc. Kiều Nhan có cậu em trai rất dễ thương, chị và ngây thơ nên chỉ trong vòng 60 giây khai ra chị mình là như thế nào cho đại bá đạo tổng tài nghe... Về những nhân vật như: Triệu Cảnh Hàn ( nam chính trong sách - bá đạo tổng tài) ta đọc ta chỉ muốn xách dao băm cho chó nó ăn. Hứa Nhã Nhã (nữ chính trong sách) đúng chuẩn bạch liên hoa thuần chủng, mợ ơi! yếu đuối, mỏng manh luôn tỏ ra ta đây bị oan ức, bị vu khống, dù trong lúc đau khổ leo lên giường của bạn tri kỉ lăn mấy vòng, vẫn tỏ ra có nam chính Triệu Cảnh Hàn thiết sống nữa... Triệu lão phu nhân có nhiều đất diễn như Tạ lão phu nhân trong " Gả cho cha của nam chính" nhưng cũng là 1 bà mẹ chồng rất đáng . Bật mí luôn cho các độc giả là nếu như trong " Gả cho cha của nam chính" có Vương gia Tiêu Nhiên sau lưng trợ 1 vài lần cho Khương Nịnh Bảo tát cho Dương Thư Thanh mất mặt mấy lần. trong truyện này xuất Vương Tĩnh - đại tiểu thư - cục cưng bảo bối của nàh họ Vương cùng các chị em bạn bè trong giới nhà giàu có chung mối căm ghét đó là Tiểu tam cùng Tra Nam. Vâng, Tiểu tam Hứa Nhã Nhã và Tra nam Triệu Cảnh Hàn có ko ít lần ăn đau bởi Vương Tĩnh cùng đám chị em này, vì báo th2 cho Kiều Nhan mà làm ra các tình huống rất chi là hả lòng hả dạ. Còn tình tiết như thế nào, các bạn tự đọc nha, ta chỉ review sơ vậy thôi. Ah quên 1 quan trọng: nếu như ở 2 truyện cổ đại trước là "Ta làm mẹ kế của chồng trước" và "Gả cho cha của nam chính" THỊT theo gió bay , màn trướng lay động là hết để con dân tưởng tượng. trong truyện này là có mùi THỊT nha quý dzị, dù là hương bay bay thôi. *** Kiều nhan tỉnh lại ở một hành lang dài, bên chân có một chậu hoa tinh xảo. Trên tường treo những bức ảnh nghệ thuật tươi sáng, khung cảnh hết sức xa lạ. Mà cô đang dựa vào vách tường khắc họa tiết, cả người nhớp nháp bết dính, đầu óc hỗn loạn, trong lúc nhất thời mông lung không biết mình đang ở đâu. Kiều nhan nhớ lại sau lúc tan tầm chính mình thức trắng đêm đến rạng sáng mới đi ngủ, tỉnh dậy liền xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Cô mơ hồ vịn vào góc tường đứng lên, cảm giác dưới chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã trở về. Cô đành phải dựa vào vách tường nghỉ thêm một chút, liền phát hiện ra có điểm khác thường. Cánh tay tinh tế thon dài trắng nõn như ngọc, cùng với màu da tái nhợt ít khi thấy nắng mặt trời của cô khác nhau một trời một vực. Dáng người cao gầy này, chính xác không phải của cô! Ở đây ngây ngốc giằng co một trận, Kiều nhan nhìn chằm chằm chiếc túi xách trong tay tìm được chứng minh thư, vẻ mặt càng trở nên mơ hồ. “Có ai không?” Kiều Nhan lấy lại tinh thần thấp thỏm hô một tiếng, nhưng mà đúng như trong dự đoán không có ai trả lời. Cô do dự một lát, trên người quần áo thưa thớt lại thiếu vải khiến cho bản thân cảm thấy có chút lạnh, giấc mơ này có phải quá chân thật không. Kiều Nhan quyết định, lần theo tia sáng duy nhất đi tới. Cuối hành lang ánh đèn sáng rõ, có một bóng người cao ngất ngưởng đang đứng bên chậu cây, mắt nhìn ra cửa sổ, gió đêm thổi lất phất mái tóc anh, hình như người đó đang nghe điện thoại. Anh một thân âu phục đen cắt may tỉ mỉ, tây trang giày da hàng hiệu, đường cong mạnh mẽ, thắt lưng rắn chắc, bờ vai thẳng tắp cùng với mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, chính xác là một người đàn ông chững chạc thành thục. Người này thoạt nhìn thân phận không đơn giản, cô không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy. Chờ đối phương kết thúc cuộc nói chuyện, cô nhẹ nhành đi lên thấp giọng hỏi. – “Vị tiên sinh này, có thể cho tôi mượn di động của ngài một chút hay không…” Để báo cảnh sát… Đột nhiên đối phương xuay người lại, lời nói khỏi miệng còn chưa hết, khí thế tôn quý, nặng nề đập vào mặt, trong nháy mắt cô liền dừng lại lời muốn nói. Người này thực sự rất cao, so với cô hiện tại ước chừng cao hơn một cái đầu, hơn nữa khí thế cường đại, khiến cho Kiều Nhan chỉ dám ngẩng đầu len lén liếc nhìn một chút. Đối phương đứng ở chỗ tối gương mặt không quá rõ ràng, thân hình cao lớn bất phàm trầm mặc, dĩ nhiên cho thấy đây tám phần là một người đàn ông cực phẩm, tướng mạo tuyệt đối không tầm thường. Phát hiện anh không có quan hệ gì với cô. Đầu óc chợt loé, nhắc nhở cô không nên trêu chọc vào anh. Không khí yên tĩnh mấy phút, rốt cục đối phương cũng có động tác, chỉ thấy anh nâng cánh tay thon dài đưa điện thoại di động cất vào túi quần, che dấu dưới vạt áo màu đen. Cứ thế đứng yên, hai tay đút vào túi không hề có ý định giúp đỡ. Kiều Nhan hơi mím môi, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không có cái gì ngoài ý muốn, trong hiện thực cô sớm đã tạo thành thói quen bị người khác cự tuyệt. Chỉ là ít nhất cô cũng phải hỏi đường rời khỏi đây. “Tiên sinh, ngài…” Lời nói bị một loạt tiếng bước chân lộn xộn đánh gãy. “Người đâu rồi? Tìm nhanh lên.” “Vừa rồi Triệu tổng uống rượu xong đi tới bên này, nhất định không được phạm sai lầm.” “Ngu xuẩn, sự tình làm không được các ngươi chờ cút đi…” Một đám người vội vàng đi tới bên này, nghe đâu là đang tìm người nào đó. Mời các bạn mượn đọc sách Gả Cho Baba Của Bạn Trai Cũ của tác giả Cửu Châu Đại Nhân.
Đầu Xuân Tươi Sáng
Có lẽ mỗi một người phụ nữ đều sẽ trải qua quãng thời gian như thế này: Bình phàm, ngoan hiền, nghe lời, là một người vô danh nào đó trong mắt người qua đường, là một ánh sao ảm đạm có cũng được không có cũng được bên cạnh anh. Nhưng đó cũng chỉ là một quãng thời gian mà thôi, sau này, cô tỏa sáng, cuốn hút, sáng chói như ánh mặt trời, nhưng cô không còn yêu anh nữa. Loan Niệm đứng giữa khung cảnh ngập tuyết ở Cáp Nhĩ Tân, không khí lạnh lẽo khiến mái tóc và lông mi của anh vương làn sương giá, hơi thở hóa thành khói khi mở miệng: “Thượng Chi Đào, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé? Bắt đầu từ lần gặp đầu tiên”. Khi ấy em hai mươi hai tuổi, anh hai mươi tám tuổi, chúng ta đều đang ở độ tuổi đẹp nhất trong đời. Khi ấy em đơn thuần dũng cảm, anh sành sỏi cứng rắn, nhưng khi ánh mắt hai ta chạm nhau, hai ta đã bắt đầu một chặng đường đời không hề tầm thường. Nếu như không thể quay lại thời điểm ấy, vậy thì hãy bắt đầu từ ngày hôm nay, em ba mươi hai tuổi, anh ba mươi tám tuổi, chúng ta đều đã chín chắn và chưa từng buông bỏ kỳ vọng vào cuộc sống. Có lẽ, tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua giá lạnh, bước sang mùa xuân, đón chờ đầu xuân tươi sáng thuộc về chúng ta. Gỡ mìn: Nam nữ đều không sạch, hơi ngược nữ. Nhân vật: Sếp độc mồm lạnh lùng kiêu căng khẩu thị tâm phi Loan Niệm x Nữ nhân viên thật thà hăng hái cầu tiến Thượng Chi Đào. *** Năm ấy lượng mưa ở Bắc Kinh nhiều hơn trước đây, thậm chí còn nhiều hơn miền Nam, nơi mà Thượng Chi Đào vừa rời khỏi. Hạt mưa rơi tí tách, trên tầng mây loáng thoáng khói mây, không thể nói rõ khung cảnh này dễ chịu hay lạnh lẽo.   Thượng Chi Đào đang vật lộn với hai chiếc vali to tướng của cô, một chiếc đựng đầy sách vở, một chiếc đựng đầy quần áo và giày dép, ngoài ra không còn đồ đạc gì khác. Từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, cô của năm hai mươi hai tuổi đã hoàn thành cột mốc vĩ đại đầu tiên của cuộc đời, đó là một mình chuyển đến nơi khác.   Mồ hôi lấm tấm trên trán, trên má cô, mặt đỏ bừng lên vì nóng, Thượng Chi Đào cảm thấy mình sắp tan chảy đến nơi rồi. Ngày mai nhất định phải đi mua một cây quạt, cô thầm nghĩ.   Gian phòng được ngăn đôi nhỏ xíu trở nên chật chội hơn vì hai chiếc vali này, cô nghe thấy cô gái ở phòng kế bên đang nói chuyện điện thoại: “Cuối tuần em đến chỗ anh nhé? Mới có người chuyển vào phòng bên cạnh em, cách âm không tốt.”   Thượng Chi Đào nghĩ một hồi mới hiểu ra cô gái kia đang nói cái gì. Cô đeo tai nghe rồi bật nhạc, sau đó tiếp tục sắp xếp đồ đạc, có điều lúc này động tác của cô đã nhẹ nhàng hơn một chút. Trước khi cô lên đường, đàn chị Diêu Bội đã nói với cô rằng: Sống ở thành phố này, phải cảm thông hơn một chút, vì đâu đâu cũng là những người đang chịu khổ. Thượng Chi Đào mang máng hiểu được “chịu khổ” mà đàn chị nói là gì.   Lẽ ra cô định ở lại miền Nam sau khi tốt nghiệp, nhưng như thế lại ở quá xa bố mẹ. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô nộp toàn bộ hồ sơ vào các công ty ở Bắc Kinh. Là một sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học không mấy nổi tiếng, cô có thể nhận được lời mời đặc biệt từ công ty kia quả thực khiến người ta phấn khích. Thậm chí Thượng Chi Đào còn cảm thấy mình cực kỳ may mắn.   Đợi đến khi sắp xếp đồ đạc gọn gàng, nhìn lại gian phòng nhỏ xíu này, cô mới nhận ra gian phòng này sơ sài biết bao. Ban đầu khi xem phòng ở trên mạng, người môi giới chụp mấy bức ảnh rồi gửi vào email cho cô, cô xem ảnh cảm thấy khá ổn. Đến bây giờ trong căn phòng nghèo nàn này, ngoài chiếc giường trải ga điểm hoa nhí kia ra, cũng chẳng tìm nổi chỗ nào đạt tiêu chuẩn. Cô tựa lưng vào đầu giường, co hai chân, lấy sổ ghi chép ra rồi chăm chú viết ra những thứ mà cô cần phải mua vào ngày mai. Những chuyện phải làm sau khi ăn cơm, cô chỉ mang theo một cái nồi điện nhỏ và một chiếc bát in cảnh đêm ở Tần Hoài cô dùng lúc học đại học; Quần áo phải giặt, cô không dám dùng máy giặt công cộng trong nhà trọ lắm. Mối bận tâm về bản thân mà cô chưa từng có lúc còn đi học đã được bù hết lại vào ngày hôm nay. Bận tâm rồi, cô mới nhận ra cuộc sống lại lắm những chuyện vụn vặt như vậy.   Cuốn sổ của cô được viết đầy ba trang giấy, những con chữ trên ba trang giấy này đều hóa thành một chữ “tiền” ở trong mắt Thượng Chi Đào. Cái nào cũng phải có tiền mới có thể mua được!   Cô cũng có một ít tiền, lúc đi học ra ngoài làm thêm cũng tích cóp được chút ít, mấy ngày trước Lão Thượng sợ cô sống một mình khổ cực, đã đến ngân hàng gửi cho cô mười ngàn.   Thượng Chi Đào không nỡ tiêu. Cô nhìn lại hàng chữ đầu tiên, ngẫm nghĩ xem những cái nào cần mua gấp, những cái nào có thể để sau. Cô kẻ thêm một hàng ở đằng sau, viết ra đồ cần mua dạo gần đây, đồ sẽ mua vào lần lĩnh lương đầu tiên, đồ sẽ mua vào lần lĩnh lương thứ hai.   Cô viết mãi viết mãi, tự dưng cảm thấy mình có chút chật vật khôi hài, bèn quăng cuốn sổ sang một bên, nằm phịch xuống giường, cười ha ha. Cô vẫn chưa mất đi sự ngây ngô, hành động cũng chẳng chín chắn, chẳng biết một chút gì về cuộc sống sắp tới.   Thôi kệ đi!   Cô cảm thấy mình rất dũng cảm, mà sự dũng cảm này đến nửa đêm sẽ biến mất. Cô nhảy xuống giường, đẩy vali đến bên cửa, chồng hai chiếc vali lên nhau, chặn kín cửa ra vào. Dần dần, trong người có cảm giác buồn tiểu, cô gắng gượng nhịn không ra ngoài đi vệ sinh, nhắm mắt đếm cừu. Cảm giác buồn tiểu và sợ hãi đều đang chống lại cơn buồn ngủ, dũng cảm và nhát gan đang đánh nhau trong cơ thể cô.   Đêm đầu tiên làm khách trọ mới một mình ở một nơi chốn khác, dài đằng đẵng.   Mời các bạn mượn đọc sách Đầu Xuân Tươi Sáng của tác giả Cô Nương Đừng Khóc.