Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Xuân Thứ 28

Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm.  Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả lời. Lục Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm rồi. Vào ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi lửa. *** Mà ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ gì. Vào những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo.  Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm rồi. Vậy thì đã sao? Bên nhau cả một quãng thời gian, mặc dù chưa từng nói ra một câu xác định nào, nhưng anh luôn nghĩ những chuyện như vậy ai cũng đều đã rõ. Thế mà cô không nói một lời, đi một cái là đi luôn. Thế nên lần này gặp lại, Lục Hoài Chinh vốn nghĩ rằng sẽ cho cô một bài học. Rốt cuộc vẫn không làm được. Bởi vì trong tâm niệm của Lục Hoài Chinh chỉ có 3 điều: Một là Vu Hảo luôn đúng. Hai là nếu Vu Hảo sai, thì phải xem lại cô ấy có thật là Vu Hảo hay không. Ba là nếu cô ấy thật sự là Vu Hảo, thì xem lại điều một. Ai cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu Hảo. Nội dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không quân. Nếu như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc sống. Vu Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng lòng. Vì người đàn ông ấy đã nói: “Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể em cầu nguyện điều gì, sẽ có một người liều mạng làm vì em.” Vì người đàn ông ấy đã nói, “Anh rất nhớ em. Không phải hôm nay, là mỗi một ngày của 12 năm qua.” Và vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh phúc. Sâu sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng yêu. Tuy rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân trọng. Luôn đồng hành cùng câu chuyện tình yêu của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo còn có những người bạn với đầy đủ sắc thái của cuộc sống. Giống như anh chàng đồng đội Tôn Khải đào hoa kết hợp cùng cô nàng mạnh mẽ bức người Triệu Đại Lâm làm nên chuyện tình đầy sấm vang chớp giật. Còn có người dượng mà anh vẫn luôn kính trọng Hoắc Đình cùng với người cô Lục Hinh đã nuôi anh từ nhỏ, đều là những người giàu tình cảm trong những cảnh ngộ đáng thương. Còn có những người bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên, cùng nhau trải qua vui buồn của cuộc sống đến nỗi thân hơn cả ruột thịt. Tất cả đều góp phần tạo nên nhân cách của một con người biết sống vì người khác, biết hy sinh vì lợi ích chung của xã hội như Lục Hoài Chinh và Vu Hảo. Chợt nhớ đến lời của một bài hát, rất thích hợp trong hoàn cảnh này: Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng, Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương, Nếu là mây, tôi sẽ là một làn mây ấm, Là người, tôi sẽ chết cho quê hương. …. (Trích lời bài hát “Tự nguyện” - Trương Quốc Khánh) Review by #Lâm tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Lục Hoài Chinh –” Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở nhất. Lúc bà Phùng nói lời này, Vu Hảo vẫn rất bình thường đứng trước gương trong nhà tắm trang điểm. Bà Phùng đi ngang qua nhà tắm, trong tay ôm một đống quần áo vừa gấp xong, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, không biết là nói với cô hay tự nói vơi chính mình. “Lúc mẹ hai mười tám tuổi thì đã có vết chân chim rồi… Có điều không để tâm lắm, nhưng dần dần, mặt cũng bắt đầu xuống sắc. Lúc ở đơn vị nghe người khác gọi mẹ là chị Phùng là lại liếc xéo người ta, lúc uống cafe thì luôn cho vài quả cẩu kỷ tử vào. Khi đó còn chưa hiểu gì, cho đến khi xem xong bộ phim trên TV, mới biết hóa ra đó chính là bệnh lão hóa của chị em phụ nữ.” Trong nhà vệ sinh không ai đáp lời, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng loảng xoảng của chai lọ thủy tinh va vào nhau. Phùng Ngạn Chi mở tủ quần áo của Vu Hảo ra, xếp đồ vào đấy cho cô. Tay mới vừa đưa vào thì đã chạm đến một vật cứng cứng, lấy ra nhìn, thì ra là dụng cụ thẩm mỹ mà mấy ngày trước nha đầu này lật tung khắp nhà mà vẫn không tìm ra. Không phải nói là dùng xong thì cất vào trong ngăn kéo sao, Phùng Ngạn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra đặt vào chỗ nổi bật hộ cô. “Dù có chăm sóc mặt tốt đến đâu mà không kết hôn thì có ích gì, chờ cho cơ thể suy yếu, để xem con sinh con thế nào.” Bà Phùng lại trách mắng cô như thường ngày. Nói đến đây, bảo gương mặt này đẹp tuyệt thì chưa đến mức, nhưng đúng thật là khá xinh xắn, tách biệt các ngũ quan ra thì nhìn không đẹp như thế, nhưng đến khi đặt chung một chỗ thì khá có ý vị. Cộng thêm khí chất trên người cô quá sạch sẽ, mi dài mắt sáng, giống như một đầm nước trong, rất có ý thơ. Phùng Ngạn Chi luôn ngầm phê bình việc mấy năm nay cô chưa từng có bạn trai, tốn không ít tâm tư giới thiệu đối tượng cho cô. Từ nhỏ Vu Hạo đã tâm cao khí ngạo, số nam sinh theo đuổi cô có bẻ đầu ngón tay cũng không đếm xuể, gì mà chưa từng thấy qua đàn ông con trai chứ, con bé mà muốn tìm còn sợ không tìm được sao? Nhưng quan trọng nhất chính là chưa gặp người nào khiến mình rung động cả, Phùng Ngạn Chi mắng cô là đồ trái tim được làm bằng đá, không chút tan chảy. Nhưng chính bản thân cô lại thấy không đúng, cô cũng từng rung động rồi mà. Vu Hảo bịt tai không nghe, ung dung soi gương vẽ mi, Phùng Ngạn Chi lại bắt đầu quét sân ở bên ngoài. Mà miệng thì vẫn không ngừng nói: “Đàn ông hai mươi thích con gái hai mươi, đến khi ba mươi tuổi vẫn muốn tìm một cô hai mươi mấy, còn lũ đàn ông ngoài bốn mươi thì khỏi phải nói nữa, có tên nào nhìn thấy gái hai mươi mà mắt không sáng lên không, lấy giáo sư Hàn trong viện của con mà nói kìa, người cũng đã năm mươi rồi, thế mà hễ nhìn thấy cô nào hai mươi là lại y hệt tên dại gái.” Lúc này Vu Hảo nghe không nổi nữa, thò nửa người ra khỏi nhà tắm, “Mẹ đừng có bôi xấu giáo sư Hàn nữa, thầy ấy đối xử thân thiết với mọi người, người nào cũng đối xử như nhau, hơn nữa giáo sư Hàn còn có ơn với con, cẩn thận đừng để ông Vu nghe thấy, không thì lại nổi trận lôi đình với mẹ đấy!” Phùng Ngạn Chi biết vừa rồi mình nói không đúng, bèn đổi lời: “Dù sao thì cũng ý là như vậy, con tự suy ngẫm chút đi, hồi đó con lên đại học, giá thị trường cao như vậy, còn có nhiều nam sinh theo đuổi đến nhà, bây giờ thì sao, có phải không ai thèm hỏi han gì không hả, con có khác gì cọng rau già không?” Vu Hỏa phản bác lại: “Con là cọng rau già, vậy chứ mẹ là gì? Cọng rau nát?” Phùng Ngạn Chi không so đo với cô, chỉ cười bỏ qua. Từ lâu đã biết con gái mình là đứa cố chấp, ngoan cố không thay đổi, trong lòng tự có chính kiến, nếu con bé đã quyết tâm không kết hôn, thì cho dù ai bắt ép cũng không được. Giờ có mắng chửi gì nó thì cũng chỉ có tự mình sốt ruột, lại còn bê đá đập chân mình. Phùng Ngạn Chi dọn rác, chuẩn bị ra cửa mua thức ăn, “Đưa chìa khóa xe cho mẹ, đợi lát nữa nhờ bố con đưa con đi làm đi, chứ hôm nay mẹ phải đến thăm bà.” Mời các bạn đón đọc Năm Xuân Thứ 28 của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Nhẹ Chút Có Được Không? - Mộc Điềm
Ba năm sau khi tốt nghiệp, Mạnh Vân bất ngờ trùng phùng với người yêu cũ Lục Dã tại bệnh viện. Mạnh Vân: "Anh nhẹ chút đi." Lục Dã cầm kính soi vòm họng, cười như không cười: "Nhẹ ở đâu cơ?" Học sinh của Mạnh Vân bị thương trong trường, cô đưa bạn nhỏ đó tới bệnh viện khám, tình cờ gặp ngay Lục Dã mặc áo blu trắng trong thang máy. Biểu cảm của Lục Dã vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhìn trên dưới trái phải hết lượt bạn nhỏ: "Con anh?" Mạnh Vân vừa tức vừa gấp, đỏ bừng cả mặt lên: "Lục Dã anh bị điên à?" Lục Dã: Ôi, lời nói của phụ nữ, lừa đảo đến từng chữ. - Bác sĩ nha khoa siêu bựa x cô giáo mềm mại đáng yêu - Đô thị tình duyên, chung tình *** Hắn an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở trên ghế, gắt gao mà nhấp môi, cấp Mạnh Vân gọi điện thoại. Chỉ vang lên một chút, Mạnh Vân liền bay nhanh mà tiếp lên. Nàng thanh âm nghe tới có chút hoảng loạn, “Lục Dã?” Lục Dã “Ân” một tiếng, hoãn thanh, “Vân vân, như thế nào lạp? Là lục mông lại nghịch ngợm gây sự sao?” Mạnh Vân thanh âm mang lên khóc nức nở, “Ngươi ở nơi nào nha? Khi nào có thể trở về a?” Lục Dã thật sâu mà thở dài, đứng lên, trong phòng hành lý cũng không cần, cầm di động liền đi ra ngoài, “Vân vân ngươi đừng khóc, ta lập tức liền đã trở lại.” Trên thực tế trở về nào có dễ dàng như vậy đâu. Tận thế tin tức vừa ra, toàn thế giới trong phạm vi đều đã xảy ra bãi công, bãi học, sở hữu sản nghiệp toàn tuyến kêu đình tình huống. ... Mời các bạn đón đọc Anh Nhẹ Chút Có Được Không? của tác giả Mộc Điềm.
Mr. Đà Điểu Của Tôi - Hàm Yên
“Mr Đà Điểu của tôi” là một câu chuyện cảm động và nhiều cảm xúc. Đối với tôi, đây là một chuyện tình đẹp, nó đẹp bởi khoảng thời gian học trò ngây thơ, trong sáng, là cái đẹp thực tế và tàn nhẫn của xã hội khắc nghiệt, là nét đẹp trọn vẹn khi câu chuyện được khép lại bởi một cái kết viên mãn.  Tôi cảm phục trước sự lạc quan và niềm tin hướng tới tương lai của Cố Minh Tịch, tôi khâm phục sự dũng cảm, kiên trì của Bàng Sảnh và xin dành niềm trân trọng cho những tình bạn chân thành và tuyệt đẹp trong câu chuyện này. Tác giả đã rất thành công trong việc miêu tả chuyển biến tâm lý của từng nhân vật, giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng, kết hợp với lối dẫn truyện đầy cảm xúc, “Mr Đà Điểu của tôi” gây dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc bởi một câu chuyện đầy ý nghĩa và viên mãn. Hãy đọc nếu bạn muốn tìm chút chậm lại trong cuộc sống hằng ngày nhé! PS: Đọc xong câu chuyện này, chỉ muốn nhắn nhủ với mọi người một điều, hãy mở lòng khi gặp phải những người không được lành lặn, đừng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị, đừng đối xử khắc nghiệt với những người không được may mắn, cũng đừng nhìn họ bằng những ánh mắt thương hại, tiếc nuối bởi đôi khi điều đó sẽ làm họ bị tổn thương.  Hãy đối xử với họ một cách bình thản nhất, nếu họ cần sự giúp đỡ và bạn có thể, xin hãy đưa tay. Còn nếu không giúp được, chỉ cần bạn không có ác ý với họ, vậy là đủ… “Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng  Để làm gì em biết không?  Để gió cuốn đi  Để gió cuốn đi…” (*) *** Bàng Sảnh khóc rất lâu mới nín nhưng vẫn bĩu môi không thèm để ý đến Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch vẫn sán lại bên cạnh nói chuyện với cô nhưng cô chẳng buồn đáp lời. Bàng Sảnh đành phải lôi hết hành lý đã thu dọn ra xếp lại vào vị trí cũ rồi bỏ thùng giấy vào phòng chứa đồ. Cố Minh Tịch đâu thể để cô phải dọn dẹp, thấy cô khom lưng lấy quần áo trong va ly ra, anh vội vàng khuyên nhủ nhưng Bàng Sảnh không nghe, thế là Cố Minh Tịch không khỏi nghiêm giọng. "Bàng Bàng, em quên lời dặn của bác sĩ rồi hả? Chị ấy nói em phải tĩnh dưỡng, nằm nghỉ ngoi nhiều hơn, em có biết ngồi xổm rồi đứng dậy là rất nguy hiểm không? Chẳng may xảy ra chuyện bất trắc gì sẽ tổn hại đến sức khỏe của em đầu tiên. Sảy thai gây ảnh hưởng rất đáng sợ đến sức khỏe phụ nữ, hồi xưa mẹ anh sảy thai chảy biết bao nhiêu máu rồi cuối cùng còn bị bệnh phụ khoa nên không có con được nữa. Những việc này em đều được chứng kiến, bây giờ còn dỗi hờn với anh là thế nào?" Thấy Bàng Sảnh mếu máo chuẩn bị khóc, Cố Minh Tịch lại vội vàng dỗ dành: "Ngoan nào, anh biết không phải em không muốn có con mà chỉ là để lỡ mất tuần trăng mật nên không vui thôi. Nhưng vợ ơi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội đi chơi xa, còn có thể dẫn con mình đi cùng, đảo Fuji, Hy Lạp, Maldives, Ai Cập, Brasil,… Anh sẽ cùng em đi hết những nơi em muốn." ... Mời các bạn đón đọc Mr. Đà Điểu Của Tôi của tác giả Hàm Yên.
Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược - Đạm Anh
Việc tệ nhất mà A Chiêu đã làm trong cuộc đời mình chính là thầm thương trộm nhớ vị sư phụ nuôi mình lớn. Việc tốt nhất đã từng làm lại chính là vứt bỏ đi thứ tình cảm sai trái này. Nhưng.... Sư Phụ, A Chiêu làm chuyện xấu không cho, chuyện tốt cũng không cho, vậy thì sao có thể để người định đoạt hết mọi chuyện được. Vệ Cẩn xuống núi vì độ kiếp, không ngờ kết cục lại là chính mình bị độ kiếp.  Đọc tên truyện là biết ngược nam rồi đó ????Truyện dễ thương lắm luôn, cặp thầy trò đáng yêu hết mức, đọc mà cứ cười suốt thôi. Nữ chính thông minh cá tính, nam chính ôn nhu nho nhã, đúng gu của mình.  Môn phái Thiên Sơn có quy định cứ 5 năm lại có đệ tử xuất sắc xuống núi lịch lãm.  Ngày đầu tiên Vệ Cẩn tình cờ gặp cô bé ăn xin 6 tuổi và thu nhận cô làm đệ tử, đặt tên là A Chiêu. Vì có kinh nghiệm nuôi mèo mèo chết, nuôi chim chim ngủm nên Vệ Cẩn rất sợ sẽ nuôi chết đồ nhi của mình nên mới tìm vị quan nào đó đang nuôi bé gái để hỏi thăm cách chăm nuôi như nào.  Xui cho Vệ Cẩn, hỏi trúng ngay người đang nuôi bé gái để làm vợ. Vậy là sư phụ ngơ ngáo về nhà thực hiện cùng ăn cùng ngủ với đồ nhi suốt 8 năm trời ????.  A Chiêu thông minh nhưng cũng rất cố chấp bướng bỉnh, mỗi lần bị cô bé chọc giận là Vệ Cẩn lẩm bẩm: “A Chiêu không phải mèo, không phải chim. A Chiêu là bé gái, phải được nuông chiều”.  Thời gian dần qua, hai thầy trò yêu nhau nhưng không dám vượt qua lễ giáo thế là tự ngược nhau quắn quéo cả lên. Đỉnh điểm là cô bé say rượu suýt nữa thành công mần thịt Vệ Cẩn, lo sợ sư phụ sẽ không tha thứ cho mình nên cô trốn nhà đi bụi. *** Gần đây Vệ Cẩn vô cùng buồn phiền, kể từ khi A Chiêu sinh một đôi long phượng, trong mắt A Chiêu không hề có vị trí của hắn, hai đứa nhỏ bốn tuổi Vệ Diên và Vệ Miên cả ngày lẫn đêm đều dính lấy A Chiêu. Kể cả lúc Vệ Cẩn cho rằng có thể thoải mái rồi, hai đứa nhỏ lại bám lấy Vệ Cẩn mỗi ngày đòi Vệ Cẩn nấu cho ăn. Ngày nào Vệ Cẩn cũng bận rộn trong phòng bếp, đối mặt với ba đôi mắt long lanh, hắn không hề có năng lực chống đỡ, không, phải nói rằng Vệ Cẩn còn chưa phản kháng đã cam tâm tình nguyện đầu hàng. Vào một buổi sáng sớm, Vệ Diên và Vệ Miên nằm bò trước cửa phòng, hai đứa bé vểnh tai lên, không biết đang cố nghe cái gì. Lát sau, Vệ Miên quẹt miệng: “Huynh gạt muội, Miên Miên có ngửi thấy mùi côn bằng đâu!” Vệ Diên nghiêm túc nói: “Nhất định là cha với nương giấu ở đâu rồi! Hôm qua ta vừa nghe thấy cha hỏi nương tối có muốn ăn côn bằng không thì nương nói tối mệt, để sáng mai dậy sớm ăn.” ... Mời các bạn đón đọc Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược của tác giả Đạm Anh.
Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính - Tiểu Thất Thích Ăn Đường
“Cứu vớt anh trai nam chính” không chỉ là quá trình Cố Nhược Ngu chinh phục Tưởng Trọng Lâm, mà còn là tháng ngày Tưởng đại thúc dỗ dành vợ. Thực sự thì ở kiếp trước, Tưởng đại thúc cũng không được tác giả miêu tả rõ ràng là gặp bi kịch gì, còn Cố tiểu thư thì chưa kịp hắc hóa đã nghẻo mất. Thế nên, nói là “cứu vớt” thì thực ra cũng không đúng lắm. Hơn nữa, mối quan hệ này là hai chiều, cả hai nhân vật chính đều phải tự mình bỏ vốn để xây đắp nên cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình.  Nội dung mặc dù không mới, nhưng cách tác giả giả định tình huống khiến hai người ly hôn để lý giải việc hôn nhân không có cơ sở tình cảm làm chỗ dựa thì dễ lung lay khá tốt. Mạch truyện nhanh, tình tiết sắp xếp gọn gàng, đọc sảng khoái, nhất là mấy phân đoạn “quyến rũ” Tưởng đại thúc của Cố tiểu thư vô cùng hài hước. Truyện sủng là chính, rắc đường là chủ yếu, hiểu lầm với tiểu tam gì đó chỉ là mây bay, nên mấy bạn yếu tim cứ yên tâm nhảy hố, còn các “cẩu độc thân” thích tự ngược thì mại vô để tiếp tục ăn cẩu lương ngập mặt nhé. Nắng đã có nón, mưa đã có dù, còn rải đường rắc thính cứ để Cố tiểu thư lo. Nếu bạn muốn biết làm sao để khiến “cây cổ thụ” Tưởng đại thúc nở hoa thì mời nhảy hố nhé. *** Phía sau mỗi một anh nam chính là con riêng của nhà giàu, thông thường đều có một người anh do chính phòng sinh ra. Trước khi gặp được nữ chính thì anh ta sẽ có một vị hôn thê chẳng hiểu ra sao. Ai nha, nếu nam chính khăng khăng một mực muốn cùng cô bé lọ lem ở bên nhau, không bằng để đại ca tới tiếp nhận vị hôn thê của đệ đệ là được. Kỳ thật đây là một câu chuyện xưa về một vị hôn thê sớm có mưu mẹo, dạy dỗ anh trai EQ thấp. ... Đây là truyện về nữ chính trùng sinh, kiếp trước cô chính là nữ phụ trong câu chuyện Cinderella, trở thành vị hôn thê bị vứt bỏ của hoàng tử, lại phát hiện anh trai của hoàng tử cũng không tồi. Kiếp này cô mới không cần đồ khốn kia nữa, chuyển sang truy anh trai hoàng tử.   Mời các bạn đón đọc Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính của tác giả Tiểu Thất Thích Ăn Đường.