Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mười Năm Yêu Anh Nhất

Mười bốn năm trước, có một cậu thiếu niên vóc người cao lớn, mặt mày tuấn tú đã chặn đường Hạ Tri Thư, mặt đỏ bừng đưa cho cậu một cuốn sách, nói rằng: "Nghe nói cậu thích Giản Trinh, tớ mua sách của bà ấy cho cậu. Hi vọng cậu có thể thích cuốn sách này, nhân tiện... thích luôn cả tớ nữa." Trong cuốn sách đó, có một câu nói của Giản Trinh được Tưởng Văn Húc chép lại một cách tỉ mỉ: "Chỗ em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung". Câu nói đó, vừa là một lời tỏ tình, vừa giống như một lời thề ước.   Tưởng Văn Húc của những tháng ngày ngây ngô ấy, đem lòng yêu Hạ Tri Thư, cậu bạn cùng bàn ấm áp dịu dàng. Ngày đó, hắn vốn ngang ngược và nóng nảy, nhưng lại chấp nhận nhún nhường trước Hạ Tri Thư. Ngày đó, có rất nhiều người thích hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có mình cậu mà thôi. Tình yêu của hai người họ khi ấy nhẹ nhàng và bình yên lắm, giống như một dòng suối mát lành dịu êm, dịu dàng vỗ về hai trái tim cùng chung nhịp đập.   Năm mười bảy tuổi ấy, Tưởng Văn Húc ngỏ lời yêu với Hạ Tri Thư và rồi cậu đồng ý. Năm mười chín tuổi ấy, khi gia đình hai bên biết chuyện và ngăn cấm, Hạ Tri Thư đã bỏ cả gia đình, bạn bè, bỏ cả tiền đồ xán lạn trước mắt, theo Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh lập nghiệp. Hạ Tri Thư là cơn gió dịu dàng đến từ phương Nam, lại vì Tưởng Văn Húc mà chịu đựng cái lạnh thấu xương của đất Bắc.   Hạ Tri Thư là chàng trai có ngoại hình rất đẹp. Cậu cười rộ lên còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, chỉ cần nhìn vào đó sẽ ngay lập tức bị hút hồn. Tri Thư học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt, được cha mẹ và thầy cô gửi gắm rất nhiều kì vọng. Một chàng trai như vậy, lại cam tâm tình nguyện đánh đổi tương lai vì Tưởng Văn Húc, cắn răng chịu đựng cùng hắn trải qua tất cả đắng cay tủi hờn.    Còn nhớ ngày đó, khi Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc mới đến Bắc Kinh, khổ cực đến mức mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới chịu động đũa. Khi đó nước mắt Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông đó gần như gằn từng chữ một, thề rằng cả đời này sẽ không phụ cậu. Nhưng câu nói đó, là người nói vô tình người nghe cố ý. Tòa thành tình yêu ngỡ rằng vững vàng và kiên cố, hóa ra cũng chỉ như lâu đài cát dễ dàng vỡ tan theo từng cơn sóng mà thôi.   Từng nắm tay nhau qua những ngày mây mù giăng lối, vậy mà chẳng thể kề cạnh khi ánh nắng chan hòa bao phủ khắp nơi. Chẳng còn sóng gió, chẳng còn bão giông, thế mà đôi bàn tay vẫn cứ buông lơi.   Tiền tài và quyền lực thường khiến con người ta sa ngã, khi Tưởng Văn Húc không có gì trong tay, chỉ có Hạ Tri Thư ở bên hắn, vậy mà khi đã có tất cả, hắn lại bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình.   Thật ra Hạ Tri Thư không ngốc, một người mẫn cảm thông tuệ như cậu chắc chắn sẽ nhìn ra Tưởng Văn Húc có người khác bên ngoài. Nhưng cậu mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết, mười năm qua cậu đã trả giá nhiều như thế, lẽ nào khoan dung một chút cũng không được hay sao?   Năm Hạ Tri Thư hai mươi ba tuổi, cha mẹ cậu đến Bắc Kinh tìm cậu đã bị tai nạn xe mà qua đời. Khi đó, Hạ Tri Thư đã thề, rằng chỉ cần Tưởng Văn Húc cho cậu một mái nhà, cậu sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn ta. Cho nên, dù ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn, dù nhìn thấy vệt son môi trên áo hắn, cậu vẫn không vạch trần cái cớ vắng nhà sứt sẹo của hắn. Hạ Tri Thư không nỡ, thật lòng không nỡ rời xa người đàn ông cậu yêu nhất, vì để ở bên người đó, cậu đã đánh đổi quá nhiều.   Có người nói: "Yêu đúng, là tình yêu. Yêu sai, là tuổi trẻ."* Nhưng riêng với Hạ Tri Thư, mười lăm năm trao lầm tình yêu cho một người không xứng, một lần yêu, cũng là cả một đời.   Ngày Hạ Tri Thư nghe tin mình mắc bệnh máu trắng, cũng là hôm Bắc Kinh đón cơn tuyết đầu mùa. Lại nhớ về ngày này của nhiều năm về trước, Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc từng vui vầy bên nhau, cùng nhau gói từng chiếc sủi cảo. Khi đó, Tri Thư luôn lặng lẽ vớt tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cho Tưởng Văn Húc. Phải chăng là vì thế, nên giờ đây một chút may mắn cậu cũng chẳng còn?   Hạ Tri Thư thật sự hối hận rồi, không phải hối hận vì đã liều lĩnh yêu người đàn ông ấy suốt mười mấy năm, mà là nuối tiếc vì đã chạy theo tình yêu rồi bỏ đi ước mơ còn đang dang dở. Cậu vốn là một người xuất sắc, thậm chí còn có tương lai hơn cả Tưởng Văn Húc, vậy mà lại vì hắn từ bỏ hoài bão của một người đàn ông, để giờ đây ngày ngày mòn mỏi chờ đợi hắn trở về trong căn nhà lạnh lẽo và trống vắng.   Bốn năm Tưởng Văn Húc buông thả bên ngoài, cũng là bốn năm Hạ Tri Thư khổ sở nhẫn nhịn, đè nén. Mình không dám tưởng tượng Hạ Tri Thư đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đó, không bạn bè, không người thân, thậm chí không được nuôi một chú thú cưng làm bạn. Mệt mỏi và đau đớn như vậy, thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi...   Mười bốn năm trước, Hạ Tri Thư cắn răng cùng Tưởng Văn Húc chịu khổ chịu khó mà không than vãn một lời. Mười bốn năm sau, Tưởng Văn Húc vui vẻ hưởng thụ lạc thú bên ngoài, bỏ mặc Hạ Tri Thư bị bệnh tật dày vò đau đến chết đi sống lại.   Con người Tưởng Văn Húc không chỉ bội bạc mà còn ích kỉ và tham lam. Hắn không màng đến người bên cạnh mình càng ngày càng yếu ớt, tiều tụy hơn mà chỉ mải mê soi xét rằng tại sao trong nhà lại xuất hiện thêm một chậu hoa quý. Hắn điên cuồng nổi cơn ghen khi thấy cậu được một người đàn ông khác đưa về mà không thèm suy nghĩ tại sao Hạ Tri Thư vốn không có bạn bè lại quen biết một bác sĩ. Hắn tự cho mình cái quyền chỉ trích, mạt sát rồi cường bạo cậu mà chưa bao giờ thử nhìn lại xem bản thân mình đã vấy bẩn ra sao.   Tưởng Văn Húc, anh có đủ tư cách sao? Anh phóng đãng hưởng lạc ở bên ngoài, lấy quyền gì ép người khác đối với mình phải một lòng một dạ? Tưởng Văn Húc, tim anh làm bằng sắt đá hay sao, mà có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một người đã yêu thương anh nhường ấy? “Em đã vô dụng như thế, vậy mà hắn còn sợ em ra ngoài quyến rũ người khác… Sao có thể chứ, đời này em có mình hắn còn chưa đủ mà… Tim của em không rộng vậy đâu.”   Tưởng Văn Húc, em từng hứa sẽ không rời bỏ anh đúng không? Nhưng đó là lời hứa em dành cho anh của thời niên thiếu, người thương em nhất, cũng là chàng trai em yêu nhất trên đời. Còn bây giờ em phải đi thôi, khi sự dịu dàng của anh đã không còn nữa, khi tình yêu đã phôi phai nhạt màu. Anh hãy nhớ, rằng em sẽ luôn ở đó, đợi chờ một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng em.   Lần cuối cùng Tưởng Văn Húc được ôm Hạ Tri Thư trong tay, hắn đã hứa rằng: "Sau này anh sẽ không để em phải đau nữa". Nhưng mà, sau này Hạ Tri Thư cũng không cần hắn nữa rồi.   Hạ Tri Thư đã quyết định từ bỏ việc chữa bệnh, rời xa Tưởng Văn Húc và trở về quê hương sống nốt quãng đời ngắn ngủi còn lại trong cô độc. Ai ngờ đúng lúc đó, Ngải Tử Du lại xuất hiện bên cậu, cùng cậu đi nốt chặng cuối của cuộc đời.   “Lần đầu tiên tôi học xã hội đen đi bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được không em?” "Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.” “Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.”   Ngải Tử Du là bác sĩ điều trị chính cho Hạ Tri Thư. Ban đầu, Tử Du đối với Tri Thư là thương xót vì cậu mắc bệnh nặng như thế mà lại không có ai bên cạnh. Dần dần, sự thương xót trở thành đau lòng, sự đồng cảm đơn thuần của một bác sĩ với một bệnh nhân trở thành tình yêu. Khi Ngải Tử Du nhận ra điều đó thì đã không còn kịp nữa, anh đã lún quá sâu vào tình yêu không hề có chút hi vọng này.   "Không phải ai yêu trước cũng chịu thiệt, ví dụ như Tưởng Văn Húc. Nhưng bạn yêu một người không yêu bạn thì chắc chắn bạn thua, ví dụ như Ngải Tử Du."   Ngay từ ban đầu, Ngải Tử Du đã biết rõ rằng Hạ Tri Thư luôn yêu một người rất đậm sâu, yêu đến mức không bao giờ quên đi được. Anh biết rõ, rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội thay thế vị trí của người ấy, nhưng anh vẫn không nỡ buông bỏ, không nỡ lãng quên, không nỡ để Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn.   "Ngải Tử Du đâu còn cách nào khác, luận về si tình anh chẳng hề thua kém một Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước, bàn về ai là người bầu bạn với Hạ Tri Thư trong những giây phút cuối cùng của đời người anh lại càng không thua, anh thua là thua khoảng thời gian mà anh không cách nào chen chân vào được, thua ý trời an bài thứ tự trước sau, thua cái gọi là hữu duyên vô phận."   Càng ở bên Ngải Tử Du, Tri Thư lại càng cảm thấy người đàn ông này rất giống với Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước.    Mười bốn năm trước, khi mẹ của Hạ Tri Thư biết chuyện của hai người, Tưởng Văn Húc đã ôm chặt cậu trong lòng, đỡ đòn cho cậu và ghé vào tai thủ thỉ: "Có anh ở đây rồi".   Mười bốn năm sau, khi cậu bị bệnh tật giày vò đến sắp không thể chịu nổi, lại là Ngải Tử Du ôm cậu trong lòng, thì thầm câu nói cậu được nghe từ mười bốn năm trước: "Có anh ở đây rồi."   Cùng một câu nói, nhưng một là Tưởng Văn Húc dành cho Hạ Tri Thư ngập tràn sức sống, đẹp đẽ như hoa của thời niên thiếu, một là Ngải Tử Du dành cho Hạ Tri Thư tiều tụy gầy yếu đã ở cùng người khác mười bốn năm, tâm tình khó đoán, trên người mang bệnh nan y.   Ngải Tử Du không phải là người đầu tiên ở bên Hạ Tri Thư, nhưng lại là người ôm cậu trong vòng tay khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Điều này đối với anh mà nói, là may mắn hay đớn đau? Là cái kết thỏa đáng hay vết thương vĩnh viễn chẳng lành?   "Tay Ngải Tử Du trống rỗng, anh lẩm bẩm lặp lại một câu: “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?” Giọng Ngải Tử Du rất nhẹ, mỗi âm tiết phát ra như lôi ra cả máu thịt thanh quản: “Em ấy đi rồi… Ở trong ngực tôi, dần dần, từng chút một, dần lạnh đi…”"   Ngày Hạ Tri Thư ra đi là một ngày nắng chan hòa. Tro cốt của cậu được rải vào trong hồ Balkai, ở đó phong cảnh rất đẹp, rất bình yên, mặt nước tĩnh lặng dịu dàng. Kiếp này Ngải Tử Du đến chậm quá, nên Hạ Tri Thư đã trao cả trái tim cho người khác mất rồi. Hẹn kiếp sau sẽ lại bên nhau, vĩnh viễn không lìa xa nữa.   "Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.” “Em là đàn ông tôi cũng theo em.” “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.” “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà, nuôi con cái cho em.”   Ngải Tử Du là một bác sĩ xuất sắc, vậy mà chẳng cách nào giữ lấy Hạ Tri Thư. Anh từng cứu sống bao nhiêu sinh mệnh, nhưng lại chẳng cứu nổi người anh yêu nhất. Giây phút cơ thể cậu lạnh dần đi trong vòng tay anh, trái tim anh cũng theo đó mà nguội lạnh. Không có Hạ Tri Thư, anh cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, chỉ là đời này, anh sẽ chẳng yêu thêm được một người thứ hai.   *****   Mình viết bài review này sau lần thứ hai đọc lại "Mười năm yêu anh nhất". Đây là tác phẩm đầu tiên khiến mình rơi nước mắt và có lẽ câu chuyện này sẽ khiến mình ám ảnh rất lâu.   Lần đầu tiên đọc truyện, mình rất ghét Tưởng Văn Húc, thực sự cảm thấy hắn rất tồi tệ, rất cặn bã, rất xấu xa. Đọc lại lần thứ hai ngay sau khi vừa kết thúc lần thứ nhất, ngoài cảm giác căm ghét, mình lại thấy rất đau lòng. Rõ ràng hắn từng yêu Hạ Tri Thư như thế, sao chỉ vì một chút hứng thú nhất thời mà để những lời ước hẹn trôi khỏi tầm tay? Để rồi sau này khi không còn Tri Thư ở bên nữa, hắn mới biết thật ra hắn còn yêu cậu hơn chính bản thân mình.   Con người vốn kì lạ thế đấy, lúc có trong tay sẽ không biết trân trọng, khi mất đi rồi lại ra sức níu giữ, nhưng tình yêu đã vỡ tan không bao giờ có thể trở lại vẹn nguyên như thuở ban đầu.   Những ngày sau khi Hạ Tri Thư rời đi là quãng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời Tưởng Văn Húc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng và cô độc như thế, ngay cả lúc đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong gia đình cũng không, vì Hạ Tri Thư luôn âm thầm đứng phía sau làm điểm tựa cho hắn.   Hạ Tri Thư bỏ hắn mà đi, không một lời từ biệt, cũng không cho hắn được nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa. Tưởng Văn Húc dường như phát điên rồi, hắn điên cuồng tìm kiếm cậu, điên cuồng lái xe từ Bắc Kinh đến Hàng Châu tìm cậu trong cơn bão tuyết.    "Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc. Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ."   Tưởng Văn Húc nhất định không tin, rằng Tri Thư của hắn đã không cần hắn nữa. Hắn tự lừa chính bản thân mình, rằng Hạ Tri Thư chắc chắn sẽ trở về bên hắn mà thôi. Cậu đã từng hứa sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn cơ mà.   Tri Thư, em về đi, anh thật sự, nhớ em rất nhiều.   Nhưng mà Tri Thư vĩnh viễn không trở về đâu, cậu không muốn, cũng không thể trở về nữa rồi.   Ngày Tưởng Văn Húc biết tin Hạ Tri Thư không còn trên đời này nữa, hắn quỳ dưới cơn bão tuyết, cảm thấy thế giới xung quanh dường như mất đi tất cả sắc màu.   Khi đó, từng lời nói của Ngải Tử Du như từng mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn. Phải, người hại Tri Thư đến nông nỗi này, chính là hắn chứ không phải ai khác. Trao cho cậu một chút ánh sáng rồi vô tình đẩy cậu xuống vực thẳm u ám tối tăm, là chính hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu.   “Chân tướng sự thật không quan trọng như người ta tưởng, con người thích tình nguyện tin vào ảo giác để an ủi linh hồn mình hơn.”** Cho dù mọi chuyện rõ ràng trước mắt, Tưởng Văn Húc vẫn tự lừa mình dối người rằng Hạ Tri Thư chỉ đi xa một chút mà thôi. Vậy thì, hắn sẽ chờ cậu trở về, như lúc xưa cậu đã từng đợi chờ hắn.   Tri Thư, anh sẽ đợi em về, về nhà của chúng ta.   Không được ở bên Hạ Tri Thư ngoài đời thực, Tưởng Văn Húc khao khát được thấy cậu trong giấc mơ. Nhưng bây giờ, ngay cả nằm mơ hắn cũng không được gặp cậu nữa. Có lần Tưởng Văn Húc say mèm, lấy dao lam tự rạch lên người mình trong phòng tắm. Lúc mê man bất tỉnh, dường như hắn thấy Hạ Tri Thư trở về nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng và xót xa. Từ ngày hôm ấy, hắn bắt đầu tự hại bản thân mình.   Nhưng Tưởng Văn Húc thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn được nhìn cậu lâu hơn và rõ ràng hơn nữa. Nghe người ta nói nếu chơi ma tú* có thể thấy được ảo cảnh đẹp nhất, đáng mong chờ nhất, hắn đã tìm đến thứ bột trắng đáng sợ này. Tưởng Văn Húc giờ đây người không ra người quỷ không ra quỷ, khổ sở và đớn đau không kém gì Hạ Tri Thư ngày đó.   Có lúc Tưởng Văn Húc tự hỏi mình, rằng nếu hắn cứ chờ mãi mà Tri Thư vẫn không trở về thì sao? Vậy thì, hắn sẽ chờ thêm bốn năm nữa, lĩnh hội bốn năm khổ sở và đau đớn mà hắn đã gây ra cho cậu, sau đó hắn sẽ đi tìm cậu, nếu tìm được rồi, nhất định không buông tay nữa.   *****   "Mười năm yêu anh nhất" là một bộ truyện có motip không mới, nhưng thật sự đáng đọc vô cùng. Một câu chuyện tình yêu đã từng rất đẹp, lại vì thời gian mà trở nên phai nhạt, vì tiền tài và quyền lực mà người trong cuộc đổi thay, kết cục chỉ toàn đớn đau thương tổn.   Xin được chúc mừng và cảm ơn Vô Ninh Nghi Tử vì một tác phẩm đầu tay hay xuất sắc thế này. Văn phong của tác giả rất mượt, cũng rất buồn. Từng câu từng chữ dường như chất chứa biết bao hoài niệm, đầy vương vấn và lưu luyến, khiến người đọc không sao quên được.   Với tác phẩm này, mình có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng vì khả năng ngôn ngữ có hạn nên xin phép dừng lại ở đây. Thật sự rất mong "Mười năm yêu anh nhất" sẽ được lan tỏa với nhiều người hơn, để tâm huyết và tài năng của tác giả có thể được công nhận nhiều hơn nữa. ______________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích "Tai Trái"- Nhiêu Tuyết Mạn "..."**: Trích "Ngoảnh lại hóa tro tàn" - Tân Di Ổ   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt, khi đó Hạ Tri Thư mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi. Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh. Hạ Tri Thư thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm bị cậu vò nhăn nhúm. Lòng càng lạnh hơn. Cậu đứng ở trạm, chờ xe bus không biết lúc nào mới đến, ngón tay lạnh đến tái xanh. Cậu lấy điện thoại ra ấn số, lúc không có ai nhận lại ấn gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn không ai bắt máy. Hạ Tri Thư vò mấy tờ giấy kia thành cục rồi ném vào thùng rác. Chờ hơn nửa tiếng rốt cuộc xe bus cũng tới, trên xe ít người lạ thường. Hạ Tri Thư tựa trán vào cửa kính, lại bấm điện thoại lần nữa, lần này đã có người nhận. “Hôm nay tuyết rơi rồi, mùa đông lại đến.” Mười bốn năm. Giọng Hạ Tri Thư bình tĩnh ôn hoà, nhưng nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc ra hiệu im lặng với tình nhân bên cạnh, cảm thấy Hạ Tri Thư suốt ngày nói chuyện như đánh đố thực sự khiến người ta ghét: “Có chuyện gì? Anh đang tăng ca.” “Tối nay anh có về ăn cơm không? Lâu lắm rồi anh không về nhà.” Hạ Tri Thư vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phải, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay. Tưởng Văn Húc cảm thấy hôm nay Hạ Tri Thư rất kỳ lạ, đây chỉ là trực giác, dù sao hai người cũng đã ở với nhau mười bốn năm: “Em làm sao thế?” Hạ Tri Thư không trả lời, chỉ kiên trì hỏi lần nữa: “Tối nay anh có về không? Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em sẽ làm cho anh.” “Thật sự không về được.” Tưởng Văn Húc bắt đầu thấy bực, ngữ khí không mặn không nhạt của Hạ Tri Thư làm hắn cũng mất khẩu vị: “Em cũng đừng làm, anh sẽ bảo Tiểu Tống đặt một phần cho em, anh cúp đây, bận lắm.” Hạ Tri Thư nghe tín hiệu báo bận trong điện thoại, lòng đau như cắt, chậm rãi nhét điện thoại vào túi. Sao lại có công ty mà ông chủ cũng phải bận đến mức không còn thời gian về nhà ăn cơm tối chứ? Tưởng Văn Húc có người ở ngoài, sao có khả năng cậu không biết? Bốn năm trước lòng Tưởng Văn Húc thay đổi, mẫn cảm thông tuệ như Hạ Tri Thư sao lại không phát giác được. Chỉ là Hạ Tri Thư vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải cậu không để tâm, không phải không dám nói, cậu chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn. Đây không phải là thứ tình ái thời niên thiếu khiến hormone kích động quá mức, đó là hơn mười năm trả giá và quen thuộc của cậu. Khoan dung như vậy sao lại không làm được? Hạ Tri Thư tự lừa dối mình, cậu không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Tưởng Văn Húc, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà sứt sẹo của người đàn ông cậu yêu nhất. Hai người họ đã từng yêu nhau đến vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng là những năm đầu gian nan đến đâu họ cũng cố sức vượt qua hết mà. Đến trạm dừng, Hạ Tri Thư xuống xe, gương mặt ôn hoà như cũ, chỉ có đôi mắt của cậu hơi đỏ, và sắc mặt trắng bệch. Cậu không mua thức ăn, bây giờ Hạ Tri Thư cũng không còn khẩu vị nữa. Hôm nay cậu đã nỗ lực khẩn cầu Tưởng Văn Húc về nhà như thế… Bởi vì Hạ Tri Thư thật sự không chắc vào đêm tuyết đầu đông năm sau, mình và Tưởng Văn Húc còn có thể cùng ăn một bữa sủi cảo nữa hay không. Thư ký Tống tới rất nhanh, cậu ta mặc Âu phục, có vẻ mới từ công ty ra, tay cầm hộp cơm cung kính gọi Hạ tiên sinh. Hạ Tri Thư xấu hổ vung vung tay: “Sau này cậu cứ xử lý tốt chuyện trong công ty là được, đừng để mỗi ngày bị Tưởng Văn Húc bắt làm những việc vặt này.” Thư ký Tống cười nói: “Làm thư kí thì sao có chuyện không làm việc vặt gì được ạ, khổ chút thì mới có lương cao.” Cậu ta tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Hạ Tri Thư rồi rời đi. Thư ký Tống đi rồi, Hạ Tri Thư ngồi bất động, bên bàn có đặt một hộp sủi cảo. Mười ba năm trước ngồi bên cái bàn này luôn là hai người. Mười năm trước cái bàn này bày đầy bột mì và nhân bánh, Tưởng Văn Húc cùng gói với cậu. Hắn nổi tính trẻ con gói rất nhiều tiền xu vào, luôn trách rằng tiền may mắn đều bị Hạ Tri Thư giành lấy, gói ít đi thì càng không giành được. Hạ Tri Thư quen tay cầm giấy ăn cạnh bàn lau sạch máu mũi đang trào ra. Cuối cùng cậu cũng rõ tại sao mình lại bị bệnh như vậy, may mắn của cậu chẳng phải đã tặng toàn bộ cho Tưởng Văn Húc rồi sao? Tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cậu đều lặng lẽ vớt cho Tưởng Văn Húc. Do đó một chút may mắn cậu cũng chẳng còn. Hộp sủi cảo này cậu chỉ ăn bốn cái, bốn mùa bình an, bốn cái là đủ rồi. Hạ Tri Thư hoảng hốt nghĩ, cậu hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến cậu rất mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mời các bạn đón đọc Mười Năm Yêu Anh Nhất của tác giả Vô Nghi Ninh Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại
Từ nhỏ Ôn Từ đã học qua lớp múa cổ điển, dáng vẻ mềm mại, thân hình xinh đẹp, rất có khí chất. Bên bãi cỏ xanh mướt bóng dáng kiêu ngạo cầm dù hệt như một bông hoa cao quý giữa nhân gian. Người con trai bị cô từ chối nếu mà đếm thì có thể tập hợp thành một đội bóng rổ còn được. Ngày đó, cô lại nhận được một tin nhắn tỏ tình không có gì quá bất ngờ ---- “Hi, có thể làm bạn với em không.” Ôn Từ: “Không thể.” Cô tiện tay xóa luôn. Sau đó cô thi đỗ vào trường trọng điểm---- Đại học Nam Tương. Tập đoàn của gia đình đang trên bờ vực sắp phá sản, Ôn Từ gánh trên vai sứ mệnh quan trọng, tiếp cận cái vị thái tử gia nhà họ Phó luôn phóng túng---- Phó Tư Bạch, bằng mọi giá phải trở thành người trong lòng của anh. Sau nhiều trắc trở Ôn Từ cuối cùng cũng nhìn thấy Phó Tư Bạch. Trong tay anh cầm một điếu thuốc, cổ áo hơi mở, ánh mắt lộ ra vẻ lười biếng và phóng túng. Anh ngồi giữa một đám thanh thiếu niên đang cười nói luyên thuyên, như một con sói đơn độc. Trông có vẻ cũng… khá nghiêm chỉnh. Ôn Từ đi lên trước, phóng khoáng huơ huơ chiếc điện thoại: “Hello, Phó Tư Bạch, có thể thêm Wechat với em không?” Phó Tư Bạch cong môi cười, cầm điện thoại của cô. Sau khi Ôn Từ kết bạn xong, bất ngờ khi nhìn thấy lịch sử trò chuyện---- “Hi, có thể làm bạn với em không?” “Không thể” “Bạn đã xóa kết bạn với đối phương, đối phương không thể gửi tin nhắn nữa” Ôn Từ:? Tình cảm to lớn thầm kín đó, Phó Tư Bạch đã điên cuồng yêu thầm cô. Một tình yêu đậm sâu đã từ rất nhiều năm. Mãi cho đến khi… bị cô tàn nhẫn xóa kết bạn. “Thái tử gia quỷ kế đa đoan vs Tiểu thục nữ lấy đại cục làm trọng” Cặp đôi trong trắng, nam chính đội lốt lãng tử, mấy chương sau trung trinh, trước sau như một. Nữ chính không hoàn hảo, tính khí không tốt lắm. Đằng trai theo đuổi trước, về sau đằng gái theo đuổi lại. Chú thích: Thiên chi kiêu tử. Ngọt văn Từ khóa liên quan: Vai chính: Ôn Từ - Phó Tư Bạch Một câu đơn giản: Sau khi phá sản gặp được người đàn ông yêu thầm tôi 10 năm. Dàn ý: Yêu là phải nhẫn nại, không tự lừa dối mình, không bao giờ được ngừng bao dung. *** Mùa hè nóng nực, sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt. Tiếng cổ vũ hô hào sôi động không thua gì âm thanh ầm ĩ chói tai của máy khoan điện ngoài cửa sổ. Cô gái trong đội cổ vũ ngồi trên ghế, trên người mặc áo croptop cầu vồng phối với chân váy xếp ly, đôi chân thon dài để nghiêng, vừa trắng vừa thẳng. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua chỗ cô, ánh mắt đều không kìm được mà dừng lại khoảng hai giây. Đôi chân đẹp quá! Ôn Từ khom người, xoa gót chân sưng đỏ, phía dưới còn tróc cả một mảng da, mấy sợi tóc lòa xòa ướt đẫm mồ hôi rơi trên trán, phủ lên sườn mặt mềm mại xinh đẹp của cô. Hàng lông mày thanh tú nhàn nhạt thoáng nhíu lại. Cô được một người chị em trong đội cổ vũ cho mượn đôi giày múa này nên đi không vừa giân, gót chân cọ vào giày rách cả một mảng da, cơn đau cứ thế truyền tới từng hồi. "Ôn Từ, tiền thù lao chiều này chuyển rồi nhé, em vào check đi." Đàn chị ở hội sinh viên vẫy điện thoại gọi cô. Ôn Từ mở Wechat ra, thấy đàn chị chuyển cho cô 30 đồng. Cô không nhận lấy ngang mà hỏi ngược lại: "Không phải 40 đồng sao?"  Đàn chị cười khẩy đáp: "Trước khi vào biểu diễn em nói em biết, kết quả thì sao? Em không bị lệch nhịp tận mấy động tác đấy."  "Đúng là em nói trước đây em từng học múa cổ điển, nhưng đến tận chín giờ tối qua chị mới báo bên chị thiếu người, nhất quyết lôi em đi bằng được, em tập đến tận nửa đêm..." "Được rồi được rồi, biết rồi! Cũng chỉ là chuyển cho em thiếu 10 đồng thôi mà, gì mà phải nhỏ nhen thế?" Ôn Từ nghiến răng nghiến lợi, khăng khăng nói: "Lúc trước nói bao nhiêu thì bây giờ chị phải trả em bấy nhiêu, làm người không thể nói lời không giữ lời như vậy được."  "Được rồi, chuyển rồi đấy."  Đàn chị ở hội sinh viên trợn mắt, sau đó hùng hổ xoay người đi vào trong sân vận động. Ôn Từ nhấp xác nhận nhận tiền, lại nghỉ thêm một lúc nữa mới khó khăn đứng dậy. Bầu không khí trong sân sôi sục nóng đến cực điểm, các cô gái các chàng trai tràn ngập hơi thở thanh xuân đều đứng lên đồng loạt hô vang tên một người...! "Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch! Phó Tư Bạch!"  Sau khi lên đại học, Ôn Từ đã nghe mọi người nhắc đến cái tên này trong nhiều dịp khác nhau, cứ như cái người tên Phó Tư Bạch này là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường vậy...! Nhưng cô chẳng thèm quan tâm. Cô cầm cặp sách, cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi đi về phía phòng đựng đồ ở hành lang sân bóng rổ, lát nữa ăn vội ăn vàng cho xong bữa rồi tối đến còn phải tới cửa hàng tiện lợi làm thêm. Hành lang không có nhiều người, tiếng cổ vũ trong sân dần bị tầng tầng lớp lớp vách tường ngăn cách, từ xa đổ lại tựa như tiếng vọng trong giấc mơ. Ôn Từ đẩy cửa phòng đựng đồ ra rồi đi thẳng tới chỗ tủ để đồ của mình, cô mở cửa, cầm quần áo chuẩn bị vào phòng thay đồ thay quần áo ra. Ngay khi cô đi ngang qua ngăn tủ thứ hai thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật nảy mình. Trong vách tủ để đổ có một đôi trai gái đang thân mật với nhau. Mời các bạn đón đọc Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.
Hàm Đan
Giới thiệu sơ lược: Không có mệnh nhận vật chính, không có tâm nhân vật chính. Lập ý: Thắng không kiêu, thua không nản, thực dụng tận tâm. Văn án: “Ngươi hỏi ta những điều này có đáng hay không, ngươi rõ mà, một chữ Đạo, vốn chẳng cần phải hỏi.” “Vấn Trần” xem như là tiền truyện của quyển này, kể về câu chuyện chơi chết hệ thống. Hệ liệt Thanh Hàn quan (Vấn Trần – Hàm Đan) *** “Cố Thanh —!”  Một tiếng hét giận dữ, người tới đá văng đại môn. Vừa vào đã trượt chân ngã sấp mặt, chữ “Miên” mới bay ra.  “Ấy!” Người trong nhà giật mình chạy ra, vừa lôi vừa dìu hắn, “Đừng dẫm lên thuốc.”  Người trong nhà tùy ý xõa tung tóc, tay áo rộng thùng thình được buộc lại, nhét vào đai lưng, vạt áo dài trắng cũng tiện tay nhét qua loa, chẳng khác gì một kẻ ăn mày phàm trần.  “Cố Khiếu Hoa” vội vàng thu thập các loại thảo dược của mình, cẩn thận nhặt lấy. Thảo dược khá nhiều nên nhất thời chưa gom được hết, chồng chất từ đầu đến chân cao chắc phải cỡ một người.  Động phủ này trông rất “Tiên phong đạo cốt”, không phải kiểu tay áo bồng bềnh như “tiên”, cũng chẳng phải “tiên” trong quỳnh lâu điện ngọc, mà là thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sĩ tử nghèo túng tự xưng là “Tiên nhân không vướng hồng trần”, trước mắt chỉ là một khoảng trống rỗng tồi tàn, vô cùng khó coi.  Cố Thanh Hà lấy cọng cỏ trên tóc xuống: “Sao lại nhiều Huyễn diệp thảo vậy, ngươi muốn luyện Dịch dung đan à?”  Cố Thanh Miên vội vàng mang thảo dược đặt lên giường: “Không, hôm trước bọn họ vừa thu hoạch Huyễn diệp thảo, nhờ ta xem chất lượng thế nào.”  Y vừa nói vừa nhặt mấy lá cây: “Trước giờ đều là ta xem.”  “Cũng do ngươi phân phát thứ này.” Cố Thanh Hà ngồi xuống cầm một lá lên xem, “Màu sắc trông được lắm, sao lại không cần?”  Cố Thanh Miên liếc nhìn: “Gân lá không được, già rồi.”  Cố Thanh Hà dừng lại, đưa lá ra ánh sáng quan sát, chăm chú hồi lâu cũng không nhìn ra chút khác biệt. May mà Đan đạo không phải sở trường của hắn, Cố Thanh Hà cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ ném lá đi rồi hỏi: “Mấy ngày nay ngươi lăn qua lê lại với thứ này?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà đỡ trán thở dài: “Vị đạo hữu này, ngươi có biết mấy ngày nay trong quan chuẩn bị đổi chưởng môn mới không?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà: “Vậy ngươi có biết theo lệ thường, trước khi đổi chưởng môn phải tra rõ con cháu Thanh tự* không?”  (*chữ Thanh)  Cố Thanh Miên lại đật đầu.  “Ngươi có phải con cháu Thanh tự không?”  Cố Thanh Miên lại gật đầu.  “Vậy sao ngươi còn không đi!”  Cố Thanh Miên quăng ra một lý do: “Ta quên mất.”  Cố Thanh Hà tức đến mức mắt giật đùng đùng. Thanh Hàn quan là tiên môn đỉnh cấp Cửu châu, trong quan có không ít quy củ cổ quái. Thứ nhất, đó là tính danh. Thanh Hàn quan cũng chẳng khác đạo quán bình thường là bao, sẽ xếp đạo hiệu theo bối phận đệ tử. Nhưng khi đã phát hiện ra đệ tử có thiên tư siêu quần hay ngộ tính cực cao, thì giữa tên hoặc sửa, hoặc thêm một chữ “Thanh”.  Xưa nay Thanh tự luôn được xem là chí bảo trong quan, dù muốn tra cũng chưa chắc tra được, nhiều nhất cũng chỉ nói đôi chút, đi lướt qua mà thôi. Nhưng dù là đi ngang qua thì cũng phải đi hết mấy lần. Nào có như Cố Thanh Miên, kéo kéo tha tha, treo treo buộc buộc, rề rà tới tận giờ sắp sửa cử hành đại điển kế nhiệm, y còn chưa chịu đi qua hình sơn.  “Hôm nay dù thế nào ta cũng phải kéo ngươi qua!”  Hắn túm Cố Thanh Miên, giựt mớ thảo dược trong tay y, xả áo bào, chỉnh vạt áo. Cố Thanh Hà thuận tay niết thủy quyết, vỗ nước lên má y, rồi thô bạo lau khô hai tay.  Hai tay Cố Thanh Miên lại không chịu nghỉ, ráng lấy thêm hai chiếc lá, bị Cố Thanh Hà đẩy ra khỏi cửa: “Đi đi đi!”  Ánh nắng chói chang lũ lượt mà đến, phủ lên thiên địa một mảnh sắc sương. Cố Thanh Miên híp mắt, được Cố Thanh Hà kéo lên bội kiếm.  Hàn phong như sóng, nâng kiếm bay lên.  Đan sơn là khu nội địa trong quan, đối diện là Thanh Hàn kiếm treo cao. Cửu tiêu xa xa, bầu trời mênh mông, tuyết sơn trùng điệp. Kiếm của Cố Thanh Hà như lá bay, xuyên mây mà qua.  Ra khỏi đan sơn, qua Thanh Hàn điện, tới hình Sơn.  Hình sơn là nơi thưởng phạt của Thanh Hàn quan, hai bên đều có đệ tử ngoại môn mặc tuyết bào đứng gác. Đi đầu là nội môn có điểm hồng mai, giờ phút này thấy hai người tới thì bước nhanh ra đón. Cố Thanh Hà kéo Cố Thanh Miên nói: “Nhanh lên, Cố gia chỉ có một tên Thanh tự này bị sót, các ngươi tra xong là được.”  Dẫn đầu cung kính hỏi: “Là Song Đồ sư tổ?”  Cố Thanh Hà nóng tính, đi lên nói: “Ừ, là Cố Song Đồ.” Hắn tùy tiện đã quen, vỗ đệ tử tuyết bào hồng mai kia: “Ngươi mau ghi lại y đã tới. Người này ngày thường một không ra cửa, hai mặc kệ sự đời, tuyệt không có vấn đề.”  Về phần Cố Thanh Miên – y kinh ngạc một chốc, mới nhớ ra đạo hào của mình là Song Đồ.  Núi Thanh Hàn quan thiết lập nhiều trận pháp, nhìn từ xa đều là sương tuyết, nhưng khi đến gần lại rất có phong tư. Trên đan sơn bốn mùa như xuân, hoa thơm chim hót. Hình sơn lại khác, quanh năm giá lạnh, hàn khí bức người. Hàn khí này cũng không giống nhân gian, từng chút, từng chút, thấm vào cốt tủy.  Ai ngờ đệ tử tuyết bào hồng mai nghe thế lại nói: “Thật không khéo, Song Đồ sư tổ, mời đi theo chúng ta một chuyến.”  Hai người đồng thời sửng sốt. Cố Thanh Hà quay đầu hỏi: “Sao vậy, ngươi thật sự đã làm gì sau lưng ta à?”  Cố Thanh Miên mờ mịt lắc đầu: “Không – không có mà.”  Trên thực tế, Cố Thanh Hà nói không sai, Cố Thanh Miên người này không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng chăm chăm vào lò luyện đan, nếu huyền môn có xếp hạng tiên tử rụt rè nhất, chỉ sợ Cố Thanh Miên sẽ đứng hàng top. Vậy nên không phải y làm cái gì sau lưng ai, mà là, y chưa làm cái gì.  Theo lệ cũ của Thanh Hàn quan, nếu không có lý do đặc biệt, phàm là đệ tử trúc cơ, đều phải do các trưởng lão dẫn dắt, hạ phàm rèn luyện mười năm, lấy thân cảm nhận hồng trần trăm kiểu, củng cố tâm tính. Kết quả lần đó Cố Thanh Miên chẳng muốn xuống núi, định một khoảng thời gian nữa mới đi, sau đó –  “Sau đó thì ta quên.”  Cố Thanh Hà nghẹn đến nỗi không nói nên lời, chưởng môn ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, đỡ trán im lặng.  Chỉ có đệ tử tuyết bào hồng mai kia còn tỉ mỉ nhớ, hỏi han.  “Lão tổ Trúc cơ khi nào?”  “Hai trăm năm trước.”  “Hai trăm năm cũng không nhớ tới?”  “Không.”  Đệ tử có chút do dự: “Vậy, tâm cảnh sẽ không –“  Chịu ảnh hưởng sao?  Cửu châu bây giờ hình thành thế chân vạc ba chân đã lâu, Thanh Hàn quan, Vân Tiêu tông, Hoán Hoa cảnh, ba tiên môn đại đỉnh cấp, bá chiếm tài nguyên tốt nhất huyền môn. Phàm là thế gia nổi danh đều dựa vào tam môn, cao cấp nhất là đan thuật, phù thuật, khí thuật đều do họ nắm giữ. Con cháu ở những thế gia này, muốn phù chú có phù chú, muốn đan dược có đan dược, theo lý là cả đời không lo. Điều đáng phải lo âu nhất, là cuộc đời này quá mức bằng phẳng, nên khi gặp sóng gió sẽ dễ sinh tâm ma. Vì vậy đệ tử Thanh Hàn quan lúc nào cũng chú ý, e sợ tâm cảnh của mình sẽ xảy ra chuyện gì.  Cho nên Thanh Hàn quan hiếm khi ra sức tra cái này, ai biết bây giờ vậy mà bắt được cá lọt lưới. Cái kiểu chưa xuống núi còn bị bắt được giống y, chỉ sợ là người đầu tiên trong thiên cổ.  Tống chưởng môn thở dài, nghĩ đến cũng dở khóc dở cười, chỉ biết xua tay: “Đây cũng không phải chuyện gì lớn.”  Ông hòa ái nói: “Nhưng quan có quan quy, nếu lúc trước không nhập thế, thì bây giờ nhập là được.”   “Song Đồ đạo nhân Cố Thanh Miên.”  Cố Thanh Miên nói: “Có đệ tử.”  “Bây giờ ngươi xuống núi, nhập hồng trần mười năm thôi.” Cố Thanh Hà vừa định nói chuyện, chưởng môn đã nhìn thấu tâm tư hắn, bất động thanh sắc: “Với bản lĩnh của ngươi hiện giờ, cũng không cần phái trưởng lão đi theo nhỉ.”  Cố Thanh Miên: “Phải.”  Đầu ngón tay chưởng môn chạm nhẹ, một khối ngọc bội lơ lửng trước mặt y: “Ta nhớ ngươi còn chưa làm khối lệnh bài này, vừa lúc chỗ ta có cái không dùng đến, trước đưa cho ngươi, đỡ mất công lại phải đi lo liệu.”  Cố Thanh Miên: “Đa tạ chưởng môn.”  Mấy năm trước Phần Cầm đạo nhân phản bội Thanh Hàn quan, bây giờ vẫn là thời buổi loạn lạc, Tống Thanh Hàn bộn bề nhiều việc, cũng không ở lại lâu, nói: “Vậy thì đi thôi.”  Nói xong, ông vung tay áo, hóa thành một làn gió tiêu tan, chỉ còn lại dư âm chưa tán: “Đi sớm về sớm.”  Ba người hành lễ: “Cung tiễn chưởng môn.”  Chờ đến khi linh khí của chưởng môn tan đi hoàn toàn. Mấy người ra cửa, Cố Thanh Hà túm lấy đệ tử kia: “Ngươi tra cái này làm gì!”  Đệ tử cũng là người thành thật, mê mang nói: “Sao vậy, chẳng lẽ không phải tra rõ toàn Thanh tự sao?”  Bên kia, một tay Cố Thanh Miên còn đang cầm hai lá Huyễn diệp thảo, một tay cầm ngọc bội: “Thanh Hà huynh, ngọc bội này – dùng như thế nào?”  Mỗi ngày Cố Thanh Hà bị y chọc điên bảy tám lần, sớm đã chẳng còn sức để tức giận: “Chuyển linh lực vào, tâm niệm xuất quan là được. Chưởng môn cũng thật là, ai dám để một mình ngươi  ra ngoài? Ngươi tạm chờ chút, ta đi thu dọn hành lễ rồi cùng ngươi ra ngoài – ngươi có muốn mang theo gì không?”  (hành lễ: quà tặng)  Cố Thanh Miên nhớ lại động phủ trống hoác của mình, lắc đầu: “Không.”  Y cầm ngọc bội, đưa linh lực vào nói: “Là thế này sao? Niệm trong lòng –“  Còn chưa dứt lời, cả người y chợt lóe hư ảnh, biến mất ngay tại chỗ.  Cố Thanh Hà trợn mắt há mồm.  Đệ tử kinh ngạc: “Không phải, không phải phải đăng ký bội kiếm trước mới xuất quan sao?”  Thanh Hàn quan là nơi tổng hợp kiếm thuật của Cửu châu, mỗi người đều luyện tập kiếm thuật, kết duyên cùng kiếm. Vì vậy rất nhiều người khi nói đến đệ tử Thanh Hàn quan, thường hay nhắc gộp cả bội kiếm. Có thể nói kiếm là thứ chứng minh thân phận đệ tử của Thanh Hàn quan, có đăng ký kiếm trong hồ sơ mới được Thanh Hàn quan che chở bên ngoài. Thế nên theo quy định, phải đăng ký trước mới có thể xuất quan, để truy tra hành tung đệ tử, tiện bề triệu tập.  Về phần tình huống bây giờ —  Cố Thanh Hà tức đến đau ngực: “Tên điên này, y không mang kiếm!” Mời các bạn đón đọc Hàm Đan của tác giả Hành Khách Bất Tri Danh.
Giác Ngộ
Truyện Giác Ngộ của tác giả Giải Ngọc kể về nhân vật Tô Viêm vô tình xuyên không, đi đến một đại lục tu tiên quyền quý. Ở đây, hắn cũng chỉ là một bình thường, và có một cái tên mới - Vân Ngạo Phong. Kiếp trước, hắn có một cuộc sống vô cùng bất hạnh. Vì vậy, hắn vốn nghĩ kiếp này mình sẽ sống vô tư vô lự, không tim không phổi. Nhưng suy cho cùng, vẫn chẳng thể chạy thoát được vận mệnh trời ban. *** Tô Viêm mở mắt ra, kinh ngạc xen lẫn vui mừng, không phải hắn đã chết rồi sao? Chẳng lẽ, địa ngục hay thiên đường gì đó đẹp như thế này hay sao?  Không đúng!  Chỗ này... rõ ràng là một căn phòng, lại còn là phong cách cổ xưa!  Tô Viêm phát hiện mình đang nằm trên giường, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng lại không cử động được, toàn thân đau nhức như muốn vỡ ra.  Hắn nhìn lên trên, thấy bốn góc đỉnh giường được treo mành mỏng thướt tha, phiêu phiêu theo từng luồng gió nhẹ.  Nhìn xuống dưới, một thân hắc y cổ trang, đai lưng màu đỏ tươi tạo thành điểm nhấn.  Nhìn sang phải, một căn phòng được bố trí gọn gàng, hơn nữa còn rất sạch sẽ. Đồ đạc tuy ít nhưng lại không tạo ra cảm giác trống trải, không khí ở đây cũng rất trong lành thoáng đãng. Làm hắn nhịn không được hít thêm vài hơi.  Tinh! Tinh! Một thanh âm máy móc vang lên trong đầu hắn: [Hoan nghênh quý khách tiến vào hệ thống.]  Cái gì quý khách? Cái gì hệ thống? Tô Viêm thắc mắc, còn chưa kịp hiểu rõ, âm thanh lại một lần nữa vang lên:  [Tinh! Tinh! Hệ thống kích hoạt thành công! Cố định nhân vật:  Tiểu công tử của Vân gia - Vân Ngạo Phong.  Tuổi: 18.  Trí lực: 25/100 (Đần độn).  Nhãn lực: 100/100 (Nhìn xuyên tường).  Thính lực: 49/100 (Sắp điếc đến nơi rồi).  Thể lực: 38/100 (Yếu ớt khiến người khác muốn che chở).  Lực chiến: 20/100 (Phế vật).  Chỉ số nhăn sắc: 100/100 (Khiến nhân không thể rời mắt, nhưng không đẹp bằng hệ thống).  Vũ khí: Ám Kiếm (Tự động công kích kẻ địch, mang tính phòng ngự cao).  Tu vi: Linh giả cảnh sơ kỳ (Chung quy ký chủ chính là một cái bình hoa)].  (Bảy cảnh giới chính trong truyện: Linh Giả - Linh Sư - Linh Tướng - Linh Vương - Linh Hoàng - Linh Đế - Linh Thánh).  Tô Viêm,... à không, Vân Ngạo Phong chợt mắt há hốc mồm. Thần tình kích động không thôi, có vui mừng, có tức giận...  Vui là vì cuối cùng hắn cũng được thử cảm giác nhiều tiền, Vân gia, vừa nghe đã biết có tiền có quyền, tài đại khí thô rồi. Còn tức giận là vì... Hắn yếu ớt? Hắn đần độn? Hắn là phế vật sao? Rõ ràng lúc trước hắn rất khỏe rất thông minh mà!?  Đậu má! Hệ thống, ngươi đừng có tùy tiện thêm bớt như vậy có được hay không hả?!  Vân Ngạo Phong kìm nén tức giận nói: "Đây là đâu? Còn nữa, ngươi là ai?"  [Ký chủ, đây là Vân Thiền đại lục, chỗ ký chủ đang ở là Vân gia trong Lĩnh Lạc thành, ta là soái thống của ký chủ! À, xin chúc mừng, ký chủ đã xuyên không rồi.] Giọng điệu nói chuyện y hệt như Google Translate vang lên.  Xuyên không? Đây là tức quá xuyên không luôn à!!! Nhưng mà, tự dưng xuyên qua đây rồi lại trẻ ra thêm mấy tuổi, lại còn là con nhà gia giáo nữa, cũng vui.  Vân Ngạo Phong liếc mắt nhìn bốn phía đều không thấy ai.  Hệ thống nói: [Ký chủ đừng tìm nữa, ta không có thực thể, người tìm cũng vô dụng!]  Hắn rốt cuộc cũng nằm yên, nói: "Vậy soái thống là gì?"  Hệ thống giọng điệu khinh bỉ: [Soái là gì? Là đẹp trai! Thống trong hệ thống, vậy ký chủ đã hiểu chưa? Đó chính là hệ thống đẹp trai!]  "Phụt, ha ha ha ha...."  Hắn thật sự không nhịn được cười, cách phân tích của hệ thống có phải hay không vượt ra khỏi ngưỡng hiểu biết của con người rồi không? Không có thực thể mà cũng đòi đẹp trai a...  Cạch! Cánh cửa gỗ tinh xảo được mở ra, Vân Ngạo Phong ngay lập tức giật mình một cái, ổn định lại tinh thần, chỉ thấy từ bên ngoài bước vào một nam tử bạch y trẻ tuổi, dáng người cao ráo rắn chắc. Mắt phượng dài, đồng tử đen tuyền không chút gợn sóng tựa như mặt hồ tĩnh lặng, lông mi dày hơi rũ xuống, đôi môi mỏng tạo thành một đường thẳng, mang theo vẻ lạnh nhạt. Một đầu tóc đen mượt, được vấn lên bởi một sợi lụa mềm mại, đuôi tóc rũ xuống tận eo.  Bạch y nam tử xoay người đóng cửa lại, trong nhất thời nhìn thấy Vân Ngạo Phong đang nằm trên giường mở lớn hai mắt, rốt cuộc trong đôi đồng tử lạnh nhạt sâu thẳm kia cũng chút cảm xúc.  Nam tử ẩn ẩn lộ ra thần tình kích động, mày kiếm hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ cong lên, bước chân chuyển hướng, đi nhanh đến bên giường.  Vân Ngạo Phong âm thầm hỏi hệ thống một câu: "Đây lại là ai nữa vậy?"  [Đây là ca ca của nguyên chủ - Vân Tuân Vũ, 20 tuổi, tài tuấn hơn người, bây giờ cũng chính là ca ca của ký chủ, đẹp trai không?!! Hô hô hô, nhưng trên thế gian này ai đẹp được bằng ta!]  "Hệ thống, ngươi bớt ảo tưởng sức mạnh đi!"  [Hứ!]  Trong mắt bạch y nam tử kia chợt hiện ra nét vui mừng rất nhỏ, đi qua ngồi xuống sườn giường, kéo chăn đắp cho hắn, giọng nói lạnh nhạt mà nhẹ nhàng, quan tâm hỏi: "Đệ thấy trên người sao rồi? Còn khó chịu chỗ nào không?"  Vân Ngạo Phong bối rối nói: "... Đệ... không sao!"  Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng còn đang than thở: Đau sắp chết rồi!  Thấy hắn có hành động muốn ngồi dậy, Vân Tuân Vũ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy lưng hắn, để hắn tựa vào đầu giường.  Vân Tuân Vũ hít vào một hơi, mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Ta... rất lo cho đệ!"  Y nói quá nhỏ, hắn nghe không rõ, liền ngơ ngơ ngác ngác "hả" một tiếng.  "Không có gì!" Vân Tuân Vũ im lặng một lát, bất động thanh sắc nói: "Đệ ngồi đó, ta đi tìm Bạch dược sư."  Đợi sau khi Vân Tuân Vũ rời đi, Vân Ngạo Phong mới từ từ thở ra một hơi dài. Cái này..., ờ, tình huống là không biết nói như thế nào a...  Vân Ngạo Phong nghĩ nghĩ, nói: "Này, hệ thống, có thể nói chi tiết về Vân gia cho ta nghe không? Dù sao thì ta cũng chỉ là vừa mới tới đây thôi, còn nữa, sao thân thể của ta lại đau như vậy? Ui da...!"    Mời các bạn đón đọc Giác Ngộ của tác giả Giải Ngọc.
Ta Tại Tân Thủ Thôn Lặng Lẽ Cẩu Thành Đại BOSS
Thể Loại: 1v1, cẩu đạo, xây dựng thôn xóm, nói chung nhẹ nhõm lắm, truyện chỉ xoay quanh thôn Giới thiệu vắn tắt: Xuyên qua đến tu tiên giới, giết người đoạt bảo, ngươi lừa ta gạt, yêu thú đầy đất......Không được, bên ngoài quá nguy hiểm. Vẫn là thành thành thật thật tại tân thủ thôn yên tĩnh tu luyện. *** Ca Lạp thôn. Một thiếu niên tuấn tú mặc bố y, chịu trách nhiệm xách hai thùng nước cho nhà của Tôn nãi nãi. "Tôn nãi nãi, vại nước trong nhà người đã đầy rồi, người xem còn cần ta làm gì nữa không? Ta thấy đống củi cũng vơi rồi, ta đi lên núi kiếm một chút trở về nhé!" Ánh mắt của thiếu niên mặc bố y đó vô cùng trong suốt, có thần thái nhìn về phía Tôn nãi nãi như thể đang khát vọng điều gì đó. "Không cần, trong phòng vẫn còn mấy bó củi, vậy là đủ rồi." Tôn nãi nãi vội xua tay: "Mệt lắm rồi đúng không? Nãi nãi đi lấy cho ngươi một chén nước nóng." Từ đáy mắt của thiếu niên mặc bố y hiện lên một vẻ tiếc nuối, nói: "Không được, mấy hôm trước con heo nái già của nhà Trần thúc bị bệnh, ta còn phải qua bên đó xem nó đã khoẻ lại chưa." "Tiểu Phàm từ từ, nãi nãi có chút lương thực cho ngươi." Tôn nãi nãi cũng hiểu rõ tính tình của hài tử này, vội vàng giữ hắn lại nhét một túi lương thực nhỏ vào tay Bộ Phàm. "Nhà của ta vẫn còn chút lương thực." Không đợi Bộ Phàm nói xong, trên gương mặt hiền hoà của Tôn nãi nãi đã hiện lên vài phần nghiêm túc: "Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm đi, bằng không về sau nãi nãi sẽ không nhờ ngươi giúp đỡ nữa." Vừa nghe lời này, Bộ Phàm vội vàng tiếp nhận túi gạo, nói: "Cám ơn Tôn nãi nãi." "Khách khí với ta làm gì." Tôn nãi nãi cười vô cùng hiền lành: "Tiểu Phàm, hôm nay Tiên nhân trên núi xuống thu đồ đệ. Rất nhiều người trong thôn đều đi, ngươi cũng đi thử xem? Lỡ như được tuyển, về sau ngươi chính là đệ tử của Tiên nhân." "Nào có dễ dàng được chọn? Nếu dễ dàng như vậy, ai cũng có thể trở thành Tiên nhân rồi." Bộ Phàm trầm mặc một lát, lắc đầu, hắn không thèm để ý, nói. "Cũng đúng, nãi nãi nhớ rõ vài lần trước Tiên nhân cũng tới chỗ chúng ta thu đồ đệ. Nhưng cả thôn không có hài tử nào được chọn, cũng không biết lần này có hài tử nào được chọn hay không?" Tôn nãi nãi cũng đồng ý với hắn. Bộ Phàm lại cùng Tôn nãi nãi nói chuyện phiếm chốc lát, sau đó hắn tạm biệt rồi rời đi. "Hài tử này..." Nhìn thân ảnh vội vã kia, Tôn nãi nãi thở dài. Trong thôn cũng chỉ có hài tử này không hề phiền chán khi nói chuyện với lão thái thái, đáng tiếc nhà lão thái thái không có tôn nữ, bằng không để cho Tiểu Phàm làm cháu rể cũng không tệ. Sau đó, lão thái thái lắc đầu, xoay người vào nhà. Bộ Phàm vừa rời khỏi nhà Tôn nãi nãi, trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một hàng chữ. 【 Hoàn thành ủy thác của Tôn nãi nãi. 】 【 Nhiệm vụ thưởng cho: 800 điểm kinh nghiệm, một bộ độn pháp tu tiên thượng phẩm: Tiểu Tu La Độn Pháp. 】 【 Vô Thượng Thái Vong Kinh thăng cấp. 】 【 Chúc mừng ngươi trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, thưởng cho một bộ kiếm pháp tu tiên thượng phẩm: Thương Hải Kiếm Pháp. 】 【 Điểm hảo cảm của Tôn nãi nãi + 50】 Bộ Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn mang theo bàn tay vàng đi vào nơi này cũng được một năm rồi. Sau một khoảng thời gian thăm dò, hắn đại khái cũng tìm hiểu được kha khá chi tiết. Bàn tay vàng này của hắn cùng loại với RPG, một dạng trò chơi nhập vai nhân vật. Người chơi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ do nhân vật trong trò chơi tuyên bố là có thể đạt được phần thưởng tương ứng cùng độ hảo cảm, độ hảo cảm còn có thể dùng để đổi phần thưởng. "Xem ra tu vi càng cao, đạt được kinh nghiệm và vật phẩm thưởng cho càng nhiều." Nhìn hai bản tu tiên công pháp vừa nhận được, Bộ Phàm cảm khái. Thời điểm khi hắn bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, vật phẩm ban thưởng đều là mấy cuốn sách kỳ quái, giống như cái gì mà thái độ và nghề nghiệp nuôi heo, điều thứ nhất trong ngàn vạn tư thế an toàn, Bạch lão sư và những ngày tháng trưởng thành ở trường cao đẳng. Những cuốn sách này đã làm hắn giật mình không nhẹ. Tiếp sau, vật phẩm đạt được đều là những bộ sách liên quan tới cầm kỳ thư họa, võ thuật. Mới đầu hắn vô cùng hưng phấn. Bởi vì chỉ cần nắm được những loại sách này, cho dù hắn ở dị giới cổ đại này làm một kẻ chép thuê, cũng lăn lộn không khác gì một đại sư. Mà sau khi hắn tu luyện xong hết những thứ này, hắn lại ngoài ý muốn phát hiện ra thế giới này lại là thế giới Tiên Ma trong truyền thuyết. Cứ như vậy hắn vô cùng vui vẻ, cũng bỏ đi cái ý tưởng rời khỏi thôn. Ở cái thế giới Tiên Ma lừa bịp lẫn nhau, cá lớn nuốt cá bé, nếu không có thực lực tuyệt đối hắn ra bên ngoài có khác gì tặng đầu cho người khác đâu? Kể cả khi có được thực lực tuyệt đối, ai có thể cam đoan người mình gặp không phải người có thực lực cao hơn mình? Ở kiếp trước Bộ Phàm cũng đọc nhiều tiểu thuyết rồi, những nhân vật trong đó đều theo một lối mòn, đó chính là cứ đến lúc ngỡ rằng mình đã đạt đến đỉnh phong, lại phát hiện ra còn có BOSS cao hơn. Vì chắc chắn Bộ Phàm vẫn quyết định tiếp tục ngốc ở trong thôn quét nhiệm vụ ban thưởng. Chỉ cần có thể tiếp, hắn nhất định sẽ tiếp. Cũng may mắn những bộ sách ban đầu hắn cho rằng vô dụng, hoá ra sau này lại giúp hắn nhận được không ít nhiệm vụ. Dưới sự trợ giúp của hắn, heo nái mẹ của nhà nào nhà nấy đều sinh được ba, bốn mươi con heo nhỏ, rồi những nhà phu thê suốt ngày cãi vã nhau, nhờ tay hắn lại trở nên ân ái hơn xưa, lại có chuyện Vương A Bà của nhà cách vách khi về già còn được một đống tôn tử, tôn nữ như châu như ngọc… Đến bây giờ người trong thôn ai thấy Bộ Phàm cũng giơ ngón tay cái lên, khen ngợi một câu, hài tử không tồi. Bộ Phàm không chút do dự, lập tức lựa chọn học tập hai bản kỹ năng. Nhất thời một đoạn trí nhớ dũng mãnh tiến vào trong não hắn. Trí nhớ này có hình ảnh, lại có cả chữ viết. Một lát sau. Xem xét thuộc tính. 【 Nhân vật: Bộ Phàm. 】 【 Chủng tộc: Nhân tộc. 】 【 Giới thiệu: Ngươi sinh ra ở một thôn trang nhỏ bình thường, có phụ mẫu yêu thương. Nhưng vận mệnh giống như trêu đùa ngươi, phụ thân ngươi lên núi săn thú rồi mất tích. Mẫu thân ngươi vì tìm kiếm phụ thân ngươi, một đi cũng không trở về. Nhưng ngươi cũng không mất niềm tin vào cuộc sống, vẫn thản nhiên đối mặt hết thảy. Dựa vào trợ giúp của thôn dân mà đạt được lương thực, sau đó yên lặng lớn lên, lập chí phải tìm lại phụ mẫu đã mất tích. Thiếu niên, cố lên! 】 【 Tư chất: Ngũ hành linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. 】 【 Huyết mạch: không. 】 【 Danh hiệu: tu sĩ Luyện Khí kỳ, võ thuật tông sư, thần y, hiền sĩ, cầm tiên, kỳ thánh, hoạ thần… 】 【 Kỹ năng: Khinh Thân Công (đại thành) 4000/4000 Quái Chưởng (tiểu thành) 800/2000 Cầm Nã Thủ (đại thành) 4000/4000 Kim Cương Quyền (tiểu thành) 2800/3500 La Yến Bộ (đại thành) 4000/4000 Quy Tức Công (nhập môn) 500/1000 Thái Cực Kiếm Pháp (đại thành) 4000/4000 Vô Thượng Thái Vong Kinh (tầng một) 0/8000 Khống Hoả Quyết (tầng năm) 3100/5000 Lưu Sa Thuật (tầng một) 1800/6000 Liễm Tức Thuật (tầng chín) 9000/9000 Tiểu Tu La Độn Pháp (tầng một) 0/1000 Thương Hải Kiếm Pháp (tầng một) 0/1000 …】 【 Kỹ năng treo máy: Vô Thượng Tọa Vong Kinh, Khống Hoả Quyết, Lưu Sa Thuật (Nhắc nhở: Chỉ có thể treo ba kỹ năng) 】 Mời các bạn đón đọc Ta Tại Tân Thủ Thôn Lặng Lẽ Cẩu Thành Đại BOSS của tác giả Thanh Sam Cách.