Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phục Ưng

Tại buổi đại hội tuyên thệ 100 ngày, tất cả nữ sinh trong trường đều hướng mắt nhìn học sinh ưu tú Trì Ưng đang phát biểu với ánh mắt đầy si mê. Anh khoác trên mình chiếc sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng cao ngạo, từng đoạt nhiều giải thưởng thế giới trong lĩnh vực toán học và vật lý, thành tích quả là nhất kỵ tuyệt trần (*), không hổ là sinh viên được cử đi học. (*)Nhất kỵ tuyệt trần: Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn so với những người khác. Bạn thân quay sang khẽ thì thầm bên tai Tô Miểu rằng: “Đợi lúc xuống sân khấu, nữ sinh bên cạnh tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy.” Quả nhiên, lúc tan hội, có một nữ sinh đỏ mặt tỏ tình với anh, anh lịch sự từ chối một cách đầy phong độ: “Cậu rất xinh đẹp, cậu xứng đáng với một phong cảnh đẹp hơn.” Có thể được Trì Ưng dịu dàng từ chối một lần như vậy, cũng là điều mà các nữ sinh ao ước. Sắc mặt Tô Miểu vô cảm, quay người rời đi. Buổi trưa, ở bên hành lang vắng người, Trì Ưng nghịch nắp bật lửa, ánh mắt dán vào cô, không nhịn được cười: “Giận rồi sao?” “Lo anh sẽ đồng ý với cô ta?” …… Mọi người đều biết, Trì Ưng anh tuấn, dịu dàng khéo léo, là nam thần đáng mơ ước trong mắt của biết bao cô gái. Ngoại trừ Tô Miểu. Anh đối với ai cũng tốt, nhưng duy chỉ có cô là anh giở trò xấu. …… Vào đêm lễ hội tốt nghiệp, mọi người đều đang tìm kiếm Trì Ưng, chờ anh cùng nhau nâng ly cảm ơn các quý thầy cô. Tuy nhiên, không ai biết rằng trong khu vườn không người phía sau, Trì Ưng hơi ngà say đã ép Tô Miểu vào tường, dùng đầu ngón tay nghịch chiếc nơ trên váy của cô—— “Hôn anh đi.” * Nhật kí của Tô Miểu—— Tại buổi tuyên thệ 100 ngày, người mà tôi thích đứng trên sân khấu được muôn người dõi theo và cất lên một cách đầy trẻ trung và tự do: “Chim ưng vỗ cánh vút trên không trung, trời cao đất rộng thỏa sức ta bay lượn.” Anh là một con chim ưng bất kham, tôi mãi chỉ có thể ngước nhìn theo. Cho đến ngày hôm đó, Ưng sà đến bên tôi. Không còn bay đi nữa. HE, tình yêu thầm kín của cô bé nữ chính đáng thương và nam chính hay ghen luôn công khai đứng ra bảo vệ những người bên cạnh yếu thế hơn. *** Thành phố C là thành phố mà mọi người không thể phân biệt được đông, tây, nam, bắc. Những chiếc cầu vượt chồng lên nhau và các tuyến đường sắt xuyên qua các tòa nhà mang đến cảm giác tương lai về khoa học viễn tưởng. Tuy nhiên, khi vị thần nhấc kính lúp lên và quan sát kỹ thành phố tương lai đầy khoa học công nghệ này, lại nhìn thấy vô số tòa nhà và con hẻm cũ trong thập niên 90 dày đặc như những mạch máu đen. Mặt trời lặn xuống, Tô Miểu bước lên chín mươi ba bậc thang khúc khuỷu. Khi cô ngoảnh lại, cầu thang cứ như con giun đất uốn lượn trên con dốc, là con đường mà cô phải đi qua sau mỗi ngày tan trường. Còn phía xa xa kia, là dòng sông Gia Lăng đang chảy xiết. Tô Miểu đứng trước khu nhà tập thể, thay vì trực tiếp về nhà, cô bó gối nhìn hai đứa nhỏ đang chơi bi trong góc tòa nhà. Những viên bi thủy tinh lăn đến dưới chân cô và bị đôi giày trắng thô ráp nhưng sạch sẽ của cô giẫm lên. Cậu bé lấy ngón tay gãi gãi mặt, không chút kiềm chế hét lên: “Mẹ tôi nói mẹ cô là gái mát xa, mang đàn ông về nhà, không biết xấu hổ, lêu lêu lêu.” Tô Miểu giẫm viên bi, sau đó đó nó nhẹ một cái, viên bi lăn xuống chín mươi ba bậc thang quanh co kia rồi biến mất không còn tăm tích. Cậu bé chạy về nhà khóc lóc tố cáo, không lâu sau, một giọng nói chói tai chửi gà mắng chó của một người phụ nữ phát ra từ khu nhà. Tô Miểu dựa lưng vào tường kiên nhẫn chờ đợi. Mãi cho đến nửa giờ đồng hồ sau, khi nghe thấy tiếng mở cửa “cọt kẹt” quen thuộc truyền đến từ lầu trên, cô mới bước lên lầu. Mẹ ruột cô - Tô Thanh Dao tiễn người đàn ông mặc vest ra khỏi cửa, và nói gì đó với ông ta bằng những lời lẽ rất nhẹ nhàng. Người đàn ông vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của bà ấy, gật đầu đồng ý. “Chào chú Tần, tạm biệt chú Tần.” Tô Miểu đi ngang qua hai người bọn họ cũng nhưng không hề ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản như một vũng nước đọng. Trong căn phòng chưa đầy 60m2, Tô Miểu dọn dẹp gọn gàng những ly rượu vang trên bàn và đổ sạch gạt tàn. Tô Thanh Dao tiễn người đi rồi quay lại vào phòng nói với Tô Miểu: “Chú Tần giúp con hoàn thành thủ tục chuyển trường rồi.” “Chuyển đến trường nào?” "Trường trung học tư thục Gia Kỳ." “Cảm ơn mẹ.” “Con bớt bày ra cái vẻ mặt khó coi đó với chú Tần, thì mẹ đã cảm ơn con rồi.” Tô Miểu nhẹ giọng đáp: "Con không bày gương mặt khó chịu, mặt con lớn lên đã như thế này rồi." “Cứ như thể con suốt ngày cắm mặt vào con bài xì phé vậy. Con biết mẹ của con giúp con phải bỏ ra biết bao nhiêu không." “Xin lỗi mẹ.” Tô Miểu không ghét chú Tần, chỉ là cô gượng cười không nổi. “Thật không biết tại sao con lại phải chuyển trường, cơ sở số 1 Bắc Khê có chỗ nào không tốt chứ, con học trong lớp trọng điểm, lại là người đứng đầu lớp, khi làm thủ tục, giáo viên chủ nhiệm cứ muốn giữ con lại, còn nói con là một hạt giống tốt.” “Cơ sở số 1 Bắc Khê rất loạn, con muốn chuyển đến ngôi trường tốt hơn.” “Con quả là chí khí lớn! Tính tiểu thư, mệnh nha hoàn, con xem xem chúng ta đang sống ở nơi tồi tàn gì đây chứ, lại là sống trong con hẻm nghèo nàn nhất thành phố, con còn muốn học ở trường quý tộc.” Tô Miểu cầm lấy ly rượu vang, đi đến bồn rửa mặt lau sạch sẽ mà không nói lời nào. Tô Thanh Dao càng mắng càng hăng, “Mẹ không cần thể diện đi kiếm tiền đồ cho con, vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy có người mắng mẹ, con im lặng cả nửa ngày cũng không thả ra được một tiếng đánh rắm." “Xin lỗi mẹ.” Tô Thanh Dao tức giận khi nhìn bộ dạng câm như hến của cô, rốt cuộc đó có phải là con do chính bà ấy sinh ra hay không chứ? Bà đi tới rửa tay, Tô Miểu nhanh chóng xắn tay áo che đi hình xăm trên cánh tay. Vài phút sau, người mẹ thay quần áo và đến tiệm massage chân làm việc, Tô Miểu ngồi dựa vào tường cạnh cửa sổ và lướt mạng tìm kiếm trường trung học tư thục Gia Kỳ bằng điện thoại di động. Hình ảnh nhảy ra từ trang chủ, cho Tô Miểu thấy một cách trực quan về các điều kiện cứng tuyệt vời của trường trung học tư thục này—— Đây là một ngôi trường trung học tư thục có giáo viên giỏi nhất ở thành phố C. Nó có tỷ lệ ghi danh rất cao và một môi trường rất tốt. Cổng trường lớn với những bức tường trắng đỏ, những tòa nhà mang kiến trúc Châu Âu, những phòng học đa phương tiện rộng rãi, những nam nữ sinh mặc đồng phục như những bộ vest. Cảm nhận được nụ cười duyên dáng và xinh đẹp trên khuôn mặt của các chàng trai và cô gái trong các tấm pano tuyển sinh, Tô Miểu bắt đầu mong chờ nó. So với trường trung học số 1 Bắc Khê hỗn loạn chẳng chút trật tự, trường trung học tư thục này giống như thiên đường và địa ngục. Mỗi ngày ở trường trung học cơ sở số 1 Bắc Khê trước đây là địa ngục của Tô Miểu. Đương nhiên, đối với một trường tư thục như Gia Kỳ, học phí chắc chắn không hề rẻ. Mẹ là kỹ thuật viên trong một tiệm massage chân, bà không thể trả học phí cao như vậy và các khoản phí linh tinh khác, tiền học phí đương nhiên là do chú Tần trả. Tô Miểu dựa vào tường cửa sổ ngắm nhìn dòng sông Gia Lăng trong veo lấp lánh phía xa. Khung trời chật hẹp này khiến con người ta thật ngột ngạt, cô ngưỡng mộ những con nước trên dòng sông lướt qua từ phía xa kia. …… Chiều hôm sau, Tô Miểu làm xong thủ tục chuyển trường và nhận được tin nhắn Wechat từ mẹ của cô ấy—— "Đến tiệm mì Xương Xương tại Lưỡng Lộ Khẩu, mua về cho mẹ một hộp mì đậu trộn, sau hai tiếng rưỡi xoa bóp vào buổi chiều, tay mẹ đã tê cứng cả rồi." Tô Miểu: “Vâng ạ.” Cô nhìn thời gian, thay vì bắt xe buýt trực tiếp đến nhà ga, cô xuống xe buýt nửa chừng đến ga xe lửa, trả hai nhân dân tệ và đi thang cuốn Hoàng Quan đến Lưỡng Lộ Khẩu. Trong cửa hàng bán thực phẩm phụ ở lối đi thang cuốn, cô mua cho mình một que kem pudding nhỏ. Thang cuốn này có độ dốc 30 độ, dài tầm 100m, là thang cuốn dài nhất Trung Quốc, gần như không thể nhìn thấy điểm cuối của thang cuốn, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ chóng mặt. Tô Miểu thích nhâm nhi que kem khi ngồi trên thang cuốn, khi thang cuốn đến điểm cuối, cô cũng đã ăn xong que kem. Trên đường thang máy kia, thời gian vừa đúng 6:35, bóng đen quen thuộc đã ở đó. Đôi khi anh đi qua một bên trước mặt cô, đôi khi là đi sau lưng cô, đôi khi lại lướt qua khi lên xuống thang cuốn, một tuần có thể chạm mặt nhau hai đến ba lần. Hôm nay, không chỉ có mình anh, còn có một cô gái mặc đồng phục vest đuổi theo anh. Cô gái xinh xắn và dễ thương với cặp tóc đuôi ngựa. Cô gái mặc váy xếp ly sẫm màu, tất cao trên đôi bốt da đen có ren, tinh xảo đến mức mà trước giờ Tô Miểu chưa từng có qua, cô không kiềm được liếc nhìn thêm vài cái. “Chào! Trì Ưng!” Cô gái vỗ nhẹ vào vai trái của anh một cách dễ thương, và sau đó xuất hiện bên phải anh, "Nhớ em chứ?" Thiếu niên mặc quần đen chữ T màu đen, một chiếc túi ito đen đơn giản được treo trên vai phải, và đeo tai nghe pods. Nghe thấy thế, anh ngẩng đầu lên, tóc mai lún phún, chỉ có tóc mái trước trán hơi dài, đường nét sườn mặt sắc sảo và lạnh lùng, hốc mắt rất sâu. Khí chất điềm tĩnh, tựa như gió lạnh thổi trong mùa đông, cho người ta cảm giác xa cách khó gần. “Nhìn dáng vẻ này của anh, biết ngay anh không nhớ em rồi." Cô gái bước lên vài bước, cầm trên tay chiếc bánh kem nhỏ và bức thư tình, nói to với anh: “Anh có thể từ chối em, nhưng anh cần phải biết rằng, em rất thích anh! Em sẽ luôn thích anh!” Cô gái tính tình hướng ngoại, tỏ tình táo bạo, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và phô trương. Những người qua đường trên thang cuốn không khỏi phì cười, còn Tô Miểu thì lại chăm chú nhìn cô gái ấy. Cô gái nhét chiếc bánh cho Trì Ưng mà không cho anh cơ hội từ chối, vội vàng chạy về phía đầu thang máy, giống như một chú chim sẻ hoạt bát. “Tần Tư Nguyên.” Thiếu niên đọc ra chính xác cái tên của cô gái, “Chậm chút, rất nguy hiểm.” Tần Tư Nguyên đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ vừa vui mừng vừa không tin: “A a a, anh nhớ em?” “Tương lai xa hơn và cao hơn chiếc thang cuốn này, hãy lên đỉnh và đoán xem em sẽ thấy gì.” Cô gái bối rối lắc đầu: “Em... em không biết, có gì thế?” “Tôi cũng không biết, nhưng cảnh vật trên đường không đáng để lưu luyến.” Giọng của thiếu niên giống như bọt soda chanh chạy dọc cổ họng vào những ngày hè. Tần Tư Nguyên hiểu được đây là lời từ chối. Tao nhã, thanh lịch, khiến cô cảm động đến nỗi sắp khóc. Đây là Trì Ưng, biết rõ rằng không ai có thể leo lên cánh của anh, nhưng luôn có người không cam tâm và muốn thử một lần. “Vậy, vậy bánh mousse vị dâu e mua cho anh tại Sweet, anh nhất định phải ăn đó! Em đã mất ba tiếng xếp hàng để mua nó đó nha!” Cô gái mãn nguyện quay người đi, đợi thang cuốn đi đến điểm cuối, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi biến mất trong đám đông ở ga nội thị. Ánh mắt thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ sắc lạnh. Khi đi ngang qua thùng rác, anh thuận tay ném lá thư tình màu hồng vào đó, thay vì ném trực tiếp chiếc bánh mousse thì anh lại đặt nó trên nắp thùng rác. Nếu người vô gia cư nhặt được nó, đó có thể là một bữa ăn ngon. Sau khi anh rời đi, Tô Miểu bước vài bước qua đó, nhìn chăm chăm hộp bánh trên nắp thùng rác trong vài giây. Chiếc bánh mousse được quấn bằng ruy băng ren và được kết thành hình những bông hoa đang chớm nở, hệt như chiếc váy mỏng manh, thướt tha của thiếu nữ vừa nảy. Tô Miểu do dự giây lát, cuối cùng quyết định nhặt nó lên. … Mang theo hộp bánh, cô vừa bước ra khỏi lối đi thang cuốn ồn ào và đông đúc, không nghĩ rằng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trì Ưng đang đứng ở cửa hàng phụ phẩm. Những đầu ngón tay mảnh khảnh và đẹp đẽ của anh lướt lấy một chai soda trên kệ, sau đó đến quầy quét mã để thanh toán. Tô Miểu phú chốc sửng sốt và vô thức giấu chiếc bánh sau lưng. Nhưng... đã muộn rồi. Thiếu niên quay lại và nhìn thấy hộp bánh mà cô muốn giấu. Khung chân mày trên khuôn mặt anh tuấn ấy mang theo cảm giác cô đơn, ánh mắt quét qua cô, giống như một làn gió ác liệt thổi từ mép vách núi, khiến cô không còn chỗ nào để trốn tránh, chỉ có thể cúi đầu xấu hổ... Trì Ưng bình tĩnh nhìn cô. Đôi mắt cô gái mở to, để lộ vẻ đẹp lạnh lùng và trong sáng. Ngay cả trong thời tiết cao điểm của mùa hè, làn da của cô cũng trắng bạch, và chiếc cổ của cô mảnh mai như cây dành dành, chỉ cần một cái véo nhẹ cũng dễ dàng vỡ vụn. Đôi giày của cô sạch sẽ, nhưng cũng hiện rõ cảm giác bị mài mòn đáng kể. Một vài giây sau, Trì Ưng thu hồi ánh mắt, quay lại với chủ cửa hàng và nói: “Gói thuốc Marlboro.” Ông chủ cầm hộp thuốc lá phẳng phiu tới, anh nhét vào túi bên hông cặp sách, mang theo chiếc cặp màu đen trên vai, đi ngang qua Tô Miểu rồi đi về phía lối vào ga nội thị. Mùi bạc hà quyện với mùi thuốc lá, hương thơm xộc vào mũi, vừa ngọt vừa the mát. * Mang theo hộp quà nhỏ là chiếc bánh Mousse dâu tây, Tô Miểu đi qua lối đi ngầm và đến tiệm mì Xương Xương đối diện với thang máy Hoàng Quan. Đây là tiệm mì nhỏ yêu thích của Tô Thanh Dao, hương vị rất ngon và nguyên liệu rất tuyệt. “Ông chủ, gói cho cháu hai bát mì đậu mang về ạ.” “Có ngay.” Tô Miểu quét mã QR, chụp ảnh chiếc bánh rồi gửi cho mẹ: “Chẳng phải mẹ luôn muốn ăn bánh của tiệm này sao, hôm nay mẹ có lộc ăn rồi nhé!” Tô Thanh Dao gửi tin nhắn thoại, giọng nói vẫn sắc bén: “Tiệm này quá đắt! Con nhiều tiền quá tiêu không hết sao?” Tô Miểu đáp: “Không cần tiền, con nhặt được đó.” Tô Thanh Dao: “Con đi lục lọi rác á? Học hành làm quái gì, đi dọn rác rưởi cho rồi!” Tô Miểu:... Tô Thanh Dao: “Nhớ mua mì cho mẹ đó.” Tô Miểu: “Đang mua đang mua đây ạ.” Cô mua về gói mì nhỏ còn bốc khói, đi qua những bậc thang cao của công viên thành phố, lên dốc rồi lại xuống dốc, và cuối cùng là đến tiệm massage chân nơi mẹ cô làm việc. Vừa đến cửa đã thấy một nhóm người đang chỉ trỏ cái gì đó, nghe có vẻ như là tiếng phụ nữ đang cãi nhau. Tô Miểu chen vào đám đông, nhưng nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy thắt eo có in logo Dior, đang túm tóc Tô Thanh Dao, giơ tay tát cho bà một cái. Tô Thanh Dao thường ngày vốn là người ngang ngược, nhưng lúc này lại chẳng nói lời nào, cũng không phản kháng, cứ vậy để cho người đàn bà kia tát vào mặt. Tô Miểu sợ tới mức toàn bộ bánh ngọt trong tay đều rơi xuống đất, phản ứng trong tiềm thức của cô là lao lên bảo vệ Tô Thanh Dao: “Không được đánh mẹ tôi!” Nhưng lại nghe thấy tiếng người phụ nữ mắng mỏ: “Con bồ nhí đáng chết, hứ, mày hết đàn ông rồi hay sao!” “Tôi không biết.” Tô Thanh Dao nghiến răng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, miễn cưỡng biện hộ, “Ông ta bảo rằng vợ ông ta đã bỏ đi vài năm trước, là ông ta đã lừa tôi!” “Mày không có đầu óc sao? Ông chủ của một công ty lớn như vậy mà vẫn còn độc thân để tới phiên mày hả! Mày tưởng mình là thần tiên à? Một chiếc bánh bỗng dưng từ trên trời rơi xuống đầu mày?” Người phụ nữ vẫn muốn tiến tới xô xát, Tô Thanh Dao sợ bà ta làm tổn thương con gái mình nên nhanh chóng bảo vệ Tô Miểu. Tô Miểu quay đầu lại nói với người phụ nữ mặc đồ Dior: “Bà đi tìm người đàn ông đó đi! Bắt nạt mẹ tôi thì làm được gì chứ, mẹ tôi cũng là bị ông ta lừa. Bà không dám tìm người đàn ông kia, chỉ biết ở đây ức hiếp người yếu thế hơn!” “Ái chà, đồ oắt con này miệng mồm cũng lợi hại phết đấy.” Người phụ nữ biết Tô Thanh Dao cũng là “làm bồ nhí bị động”, nên thôi không động tay nữa, khoanh tay lạnh lùng nói: “Chồng tao chuyển mày đến trường trung học Gia Kỳ, để tao nói cho mày biết, con trai và con gái tao đều học ở trường đó, nếu có gan thì đi đi, tao sẽ lột từng lớp da đấy!” Nói xong, bà ta bước trên đôi giày cao gót, hừng hực khí thế rời đi. Tô miểu đỡ Tô Thanh Dao đứng dậy, ngồi trên ghế đá công viên, mì đã rơi vãi cả ra ngoài, thật may là chiếc bánh được đóng gói đẹp mắt, còn có thể ăn được. Cô mở hộp bánh và đút cho mẹ một thìa bánh mousse dâu tuy đã vỡ nhưng vẫn sạch sẽ. Cuộc sống của họ giống như chiếc bánh này, một khối tan vỡ, nhưng vẫn mong một chút ngọt ngào trong những vỡ vụn ấy. Tô Thanh Dao ăn từng miếng bánh một, lấy tay áo lau nước mắt, lau đến nỗi kem bám đầy trên mặt. Tô Miểu nhanh chóng dùng khăn giấy lau đi. Bà mắng: “Cũng là quá chủ quan rồi, thứ đàn ông đê tiện nhiều thủ đoạn này, giấy xác nhận ly hôn cũng đưa mẹ xem qua rồi, ai biết được lại là giả chứ.” Tô Miểu nhẹ nhàng an ủi: “Sau này đừng để ý tới ông ta nữa.” Tô Thanh Dao: “Chắc chắn là vậy rồi, điều kiện của bà đây thì làm gì tới mức phải làm bồ nhí." Tô Thanh Dao ra ngoài bươn chải năm mười sáu tuổi, bị người ta lừa gạt năm mười chín tuổi để rồi sinh ra Tô Miểu. Ngay khi người đàn ông rời bỏ, bà đã ngậm đắng nuốt cay một tay nuôi dưỡng con gái mình lớn lên. Bà có dáng người uyển chuyển, làn da mịn màng, khuôn mặt rất xinh đẹp và đầy nữ tính, đứng cạnh Tô Miểu chẳng nhìn ra họ là hai mẹ con, mà cứ như hai chị em vậy. “Nghe nói con trai và con gái nhà họ Tần là cặp song sinh, ở trong trường cũng rất nổi tiếng. Chúng có rất nhiều bạn.” Tô Thanh Dao nhớ tới lời đe dọa của người phụ nữ vừa rồi, lo lắng nhìn Tô Miểu, “Hay là... chúng ta đừng chuyển trường nữa, mẹ nghĩ trường trung học số 1 Bắc Khê không tệ, tuy rằng tỷ lệ lên lớp thấp, nhưng con xếp hạng nhất, thi vào một trường tuyến hai không thành vấn đề." Tô Miểu nghiến răng: “Mẹ, con đã tra qua rồi. Tuy rằng học phí của trường tư thục Gia Kỳ đắt đỏ, nhưng họ có chính sách khấu trừ học bổng. Con... con nhất định sẽ nỗ lực để đạt được học bổng, con muốn chuyển trường!” “Rốt cuộc tại sao con cứ một mực phải chuyển trường chứ!” Tô Miểu nghĩ đến cuộc sống không có tương lai ở trường trung học số 1 Bắc Khê, tới từng ánh mắt như sói kia, dường như muốn lột sạch cô, những bàn tay vô danh, đẩy cô giống như nhào bột vậy, nhào cô thành nhiều hình dạng khác nhau... Cô nhất định phải bay khỏi nơi đó. Giống như đại bàng, bay ra khỏi con hẻm sâu chật hẹp và ngột ngạt này. Mời các bạn mượn đọc sách Phục Ưng của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ - Thịnh Hạ Thái Vi
Lần đầu tiên gặp mặt, cô là bạn gái của em trai anh, thế nhưng anh lại không kiểm soát được hành vi của mình mà thiếu chút nữa cưỡng bức cô.     Lần thứ hai gặp mặt, cô vì công ty ba mình mà tìm đến anh, anh không để ý cấm kỵ yêu cầu cô gả cho anh.     Vì không để cho mình tan cửa nát nhà, Quan Ngưng Lộ lựa chọn gả cho Sở Mạnh - anh trai của bạn trai mình.     Bắt đầu từ đêm tân hôn, Sở Mạnh bắt đầu cướp đoạt cả thể xác lẫn tinh thần của cô.     Anh kiêu ngạo tuyên bố, chiếm được người của cô cũng muốn chiếm được tim của cô.     Thế nhưng, anh không biết sao? Từ khi giây phút cô đáp ứng gả cho anh, cô đã không còn trái tim rồi.     Năm năm sau, em trai anh - Sở Khương trở lại. Thế nhưng anh lại ký một tờ ly hôn, nói để cô tự do.     Tự do? Cô còn có tự do sao? Sau khi anh cưỡng chiếm cả người cô?     Rõ ràng qua nhiều năm như vậy, nguyện vọng duy nhất của cô là muốn rời khỏi anh. Tại sao đến một ngày, lại phát hiện tim của mình trĩu nặng như đã lạc mất rồi.  *** Đêm nay ánh trăng rất đẹp, thật sự rất đẹp. Đẹp đến khiến người nằm trên giường không cách nào ngủ. Sở Mạnh nằm trên chiếc giường còn vương mùi hương nhàn nhạt của cơ thể cô làm thế nào cũng không ngủ được, đứng dậy mặc vào chiếc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, mở một bình rượu một mình thưởng thức. Cả phòng nồng nặc mùi rượu lại không che dấu được tâm trạng cô đơn, phiền não và bất an của anh. Hôm nay anh chính thức kết hôn nhưng cô dâu vẫn cách xa anh như vậy, bất kể là người hay tim. Nặng nề để cái ly trong tay xuống, Sở Mạnh nghĩ đến cái gì đó rồi bước nhanh đi về phòng, mở ra tủ treo quần áo đem quần áo chỉnh tề ném trên giường, cởi áo ngủ xuống. Không tới hai phút anh đã ăn mặc chỉnh tề đã cầm chìa khóa xe lên. "Rầm rầm rầm. . . . . ." Xe thể thao đắt giá lập tức chạy nhanh trên con đường rộng rãi. Trong đêm khuya yên tĩnh trừ tiếng gió vù vù, thỉnh thoảng ngoại trừ ở phía đối diện có một hai chiếc xe chạy qua thì vô cùng vắng lặng. Hai bên đường những hàng cây với những chiếc cành non vươn cao, từng hàng sồi xanh thoáng cái đã trôi qua trước mắt. “Két” một tiếng, chiếc xe đang bay như tên bắn dừng lại ở chân núi khu vực ngoại thành. Dưới ánh trăng, những cây bách trên núi theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa. Xe vẫn không tắt máy, đèn xe lúc sáng lúc tối chiếu lên tấm bia đá dưới chân núi “Đồi Thạch Hổ”. Không sai, đồi Thạch Hổ là một nghĩa trang công cộng. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ của tác giả Thịnh Hạ Thái Vi.
Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! - Ức Cẩm
Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu.  Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới là tựa chính thức của tác phẩm này. Còn "Ta cam đoan, sẽ không đánh chết cậu!" chỉ là một tựa phụ mà thôi. Nhưng khi mình edit lại cảm thấy cái tựa "Ta cam đoan sẽ không đánh chết cậu!" phù hợp với thể loại của bộ truyện này hơn, nên Pi quyết định đổi hai tựa ngược lại. Muốn biết thêm chi tiết mời đọc văn án. :-))) *** Văn án Công việc áp lực, cô nhịn!  Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn!  Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa!  Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu!  Tác giả thân ái nhắc nhở※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. :-))))))  ***  Editor nói thêm: tôi cảm thấy a bạn nam chính này hình như là dân nhập cư trái phép, không có hộ khẩu ở Trái đất chúng ta. ↖(^ω^)↗  Fan của Ức Cẩm ơi, hãy cho tôi thấy lượt view + vote + cmt của các bạn đi nào. Hí hí hí...... ***Lưu ý: tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. *** Nguyên cả buổi sáng, Phương Thiếu Tắc ở nhà Ngô Song ra ra vào vào mà dọn dẹp nhà ở, lau dọn vệ sinh, làm đến vui vẻ vô cùng. Ngô Song trừng lớn hai mắt, thấy cảnh trước mắt này, vô cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Phương Thiếu Tắc là đại thiếu gia, duỗi tay há miệng là có cơm đưa đến tận nơi, sao lại biết làm những việc này? Phương Thiếu Tắc lau thật kỹ tấm ảnh chụp Ngô Song hôm tốt nghiệp đại học, hắn quay lại mỉm cười thật tươi với cô. Ngô Song vội né tránh ánh mắt của hắn, vì che đi xấu hổ, cô với tay lấy cái bánh bao ăn sáng còn thừa trên bàn. "Chờ một chút!" Phương Thiếu Tắc xông tới ngăn cản: "Cái này nguội lạnh rồi, không được ăn." Ngô Song nhìn Phương Thiếu Tắc như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Phương Thiếu Tắc cầm thùng rác, đem hết thức ăn thừa đổ vào, vừa đổ vừa nói: "Chị đang bị thương, ăn chút thức ăn nóng sẽ tốt hơn." Ngô Song không biết nói với người trước mặt này thế nào, cô duỗi tay, lấy đồ dùng pha cà phê. Phương Thiếu Tắc vội đoạt lại, nói: "Đói bụng mà uống cà phê là không tốt." Rốt cuộc Ngô Song nhịn không được nữa: "Vậy tôi có thể ăn cái gì?" ... Mời các bạn đón đọc Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm.
Mộng Đẹp Tuyền Cơ - Nga Mi
Háo sắc đại ma vương cùng mỹ nhân Rùa Đen đại PK (hình như là Player Killer). Sơ sơ quá trình thoải mái, kết thúc mỹ mãn hạnh phúc.  Mỹ nữ, cả đời đại Vương gia đại lão bản Triệu Tử Dương nhìn qua nhìn lại cũng khá nhiều rồi, nhưng chưa từng gặp ai như Tạ Tuyền Cơ, khó thu phục như thế...  Dùng lợi để dụ dỗ, không hề hiệu quả. Tuy nàng yêu tiền như vậy, vẫn nhất quyết không vì thế mà bán rẻ bản thân.  Tặng nàng son phấn trang sức châu báu, nàng thà mang đi đổi lấy tiền để chạy trốn.  Dùng mỹ nam kế để quyến rũ, xem ra là phương cách có ích nhất, đáng tiếc nhiều lần sắp thành công lại đại bại. (đọc mấy đoạn Tử Dương dùng vẻ đẹp giai của mình câu hồn Tuyền Cơ vui lắm í, tới mức Tuyền Cơ sau này gặp mỹ nam coi như miễn dịch luôn, không thèm để ý )  Dịu dàng với nàng, nàng nghi mình có mưu kế xấu xa.  Lạnh lùng với nàng, nàng hoàn toàn bất cần không quan tâm.  Làm khó dễ nàng, cơ bản là không có tác dụng, gặp vấn đề gì nàng đều dùng cách không ai ngờ tới, ngoài dự đoán của mọi người để giải quyết.  Cô gái này chỉ đáp lại hắn chính là một câu: "Trừ ra vàng bạc không tính, còn đồ người khác có dùng qua, ta đều không có hứng thú." (khác gì bảo anh Tử Dương nhà ta là đồ second hand ) *** Nếu hỏi trong hai năm nay, người nào là người nổi tiếng nhất Kỉ quốc? Vậy người đó không ai khác chính là Hoàng hậu Thiên nữ của chúng ta! Những sự tích trước khi Thiên nữ trở thành Hoàng hậu của bọn họ thì khỏi phải nói rồi, chỉ cần nói đến những việc thiện nàng làm trong hai năm qua thôi, thì đó chính là “Khánh Trúc nan thư Đầu tiên là ở Ninh kinh làm Hội từ thiện, hàng năm quyên góp một số lớn tài vật để cứu giúp thiên tai nguy khốn, ở rất nhiều chùa chiền am ni cô bỏ vốn ra gia cố phòng ốc thu nhận những người già yếu tàn tật không có khả năng mưu sinh, không những người dân ở gần Ninh kinh được hưởng lợi mà ngay cả thâm sơn cùng cốc nơi biên thùy xa xôi cũng có nhân viên của hội từ thiện đi đến cứu trợ. Dưới sự đề xướng của Hoàng hậu Kỉ quốc, không ít châu huyện do quan phủ dẫn đầu, chiêu nạp rất nhiều thương nhân cùng với thợ thủ công thiết lập nên “trường dạy nghề”, thu nhận những người không có kế sinh nhai vào học các kỹ năng công tác, không thu học phí lại bao ăn ở, mỗi ngày, một nửa thời gian thì để học tập, một nửa đến phụ giúp đến làm việc trong xưởng của trường, học xong ở lại xưởng công tác một năm, nếu có biểu hiện tôt, có thể đến phủ nha xin giấy chứng nhận rời đi, trường còn có thể đề cử cho các gia đình phú hộ, thương gia công tác, đương nhiên cũng có thể công tác tại trường. Ở trường dạy nghề này còn có trường nam và trường nữ. Trường nam có thể dạy các việc canh tác nghề nông, có dạy nghề làm mộc, thuộc da, kiến trúc, phòng thu chi, các kĩ năng làm quản gia. Trường nữ thì hướng dẫn các nghề: thêu, may, chế tạo son phấn, nấu nướng, chủ yếu là các công việc của nữ tử, có điều phòng thu chi, phòng xử lý công văn cũng có thể được học. ... Mời các bạn đón đọc Mộng Đẹp Tuyền Cơ của tác giả Nga Mi.
Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Tống Tiêu tuổi trẻ muốn làm nhất đại hiền thần, không may lại bị cái tên hoàng đế khư khư cố chấp thú vào cung. Sự nghiệp nhất đại hiền thần đành ngậm nguồi chuyển sang sự nghiệp hiền hậu thịnh sủng. Nhưng truyện dần bế tắc khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà... Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải cõng túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà... cái bạn ngồi cùng bàn này nhìn sao quen mắt quá vậy cà... Hoàng đế bệ hạ ▼_▼: "Cho mượn bài tập chép cái coi." Tống Tiêu: "..." *** Đám người bát quái cho Ngu Đường đủ loại chủ ý, có vài tên còn chạy qua bên weibo của Tống Tử Thành làm thuyết khách, đủ điều khuyên bảo. Mọi người vẫn không thường xuyên chú ý, lúc này mới thấy, weibo của Tống Tử Thành cũng thật phấn khích, có rất nhiều tin nói về Tống Tiêu, cái gì mà... con ta bây giờ đã lên đại học, hôm nay con trai đã mua quà cho ta, con trai giờ đây đã có thể tiếp quản công ty được rồi... Mọi người bên kia vẫn cứ tự mình tưởng tượng rồi tự mình sướng, vẫn đang chờ thêm các tin khác, nhưng đã mấy ngày trôi qua, trên weibo của Ngu Đường vẫn im lìm, nhưng bên Tống Tiêu lại có tin mới. "Nhà người kia có một con chó, ấy thế mà lại tên là 'Trương Hiếu Nhân'...", trong ảnh là bản mặt ngu ngốc của một con Husky lông xù, trong mồm vẫn còn ngậm một cái bánh quy hình khúc xương. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc