Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoa Hồng Trao Kền Kền

Bạn đang đọc truyện Hoa Hồng Trao Kền Kền của tác giả Phong Hiểu Anh Hàn. Giang Lăng tìm được rồi người đàn ông mình cần... Cô hỏi Chu Dư Ngôn, có muốn thực hiện giao dịch với cô không. Chu Dư Ngôn là một người có tiếng tăm trên thương trường, anh là một người đàn ông tuấn mỹ, có khí chất, chỉ là tiếc thay, chân anh có tật, mà cũng có thể vì khiếm khuyết này nên tính tình thâm trầm bất định, là một người không nên trêu vào Anh ta ở trong giới đã lâu, nhưng không thường xuất hiện trước mặt công chúng hay các trường hợp chính thức khác. Vì tiếp cận anh, Giang Lăng ngụy trang thành hình tượng ngưỡng mộ sếp lớn. Nhưng mà mỗi lần ra đón tiếp cô đều là trợ lý của Chu Dư Ngôn. “Xin lỗi cô Giang, hôm nay Chu tổng không có ở đây.” Giang Lăng tỏ ra tình sâu không hối tiếc, ngay cả nhân viên trong công ty Chu Dư Ngôn cũng dần dần bị cô làm cảm động. *** Reviewer: AI_Hải Đường Designer: AI_Cẩn Du Thể loại: Hiện đại,  Hào môn thế gia,  HE Độ dài: 91 Tình trạng: Hoàn edit Hoa hồng trời sinh diễm lệ, màu đỏ như máu, điên đảo chúng sinh. Còn kền kền dùng cả đời để ngụy trang, chờ đợi con mồi chấm dứt sinh mệnh, sau đó lao vào cấu xé, âm hiểm đã là thiên tính. Hoa hồng ghét bỏ kền kền thô bạo, mà kền kền cũng khinh thường hoa hồng yếu ớt. Thế mà, con kền kền mạnh nhất lại phải lòng một đoá hồng đầy gai nhọn, si mê đến mức suýt giao ra cả tính mạng mình. Giang Lăng khoác lên lễ phục đỏ thắm tựa cánh hồng, là đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất. Mà kền kền chính là người đang đứng nơi góc tối nhìn về phía cô - Ngôn Úc. Những lần gặp gỡ, những va chạm nhẹ tênh, kền kền không cách nào cưỡng lại được vẻ đẹp hút hồn của hoa hồng, chẳng hay bụi gai chĩa về phía mình đang càng lúc càng sắc nhọn. Lần đầu tiên gặp nhau tại cuộc thi vĩ cầm, Giang Lăng đã ghim vào lòng Ngôn Úc một nhành gai không cách nào nhổ bỏ. Cô trầm mình trong âm nhạc trên sân khấu, tỏa ra hương thơm quyến rũ loài khát máu là kền kền. Sau mỗi buổi biểu diễn, Giang Lăng sẽ nhận được một bó hoa từ Chu tổng Chu Dư Ngôn, nhưng người đưa tới lại chàng trợ lý Ngôn Úc. Anh chỉ là trợ lý “quèn”, nhưng sức hút từ anh chàng trợ lý lại khiến hoa hồng đỏ không cách nào cưỡng lại được. Giang Lăng khiêu khích Ngôn Úc, Ngôn Úc cũng thuận theo để Giang Lăng trêu đùa, anh đưa tôi đẩy, không phải yêu đương cũng chẳng phải bạn bè đơn thuần. Dù có mập mờ thì hai người vẫn tỉnh táo hơn bất cứ ai. Giang Lăng dây dưa với Ngôn Úc, nhưng mục tiêu của cô vẫn là sếp lớn Chu Dư Ngôn của anh. Giang Lăng chưa từng giấu giếm ý đồ của mình, thậm chí còn quá phận nửa lôi kéo, nửa dụ dỗ anh làm “đồng phạm”. Ngôn Úc chỉ cười rồi mạnh mẽ hôn xuống, giành lấy “lợi ích” từ việc làm đồng phạm của cô. Quan sát và thăm dò, đây chính là cách hoa hồng và kền kền ở bên nhau. Mục đích Giang Lăng tiếp cận Ngôn Úc chỉ có một, thông qua anh để móc nối quan hệ với Chu Dư Ngôn. Chỉ có người có quyền lực như Chu tổng mới có thể làm hậu thuẫn giúp cô giành lại những gì thuộc về mình. Giang Lăng quả thật thích Ngôn Úc, nhưng chỉ tới vậy mà thôi, người cô cần là Chu Dư Ngôn. Lại một hồi dây dưa không rõ, một người đa nghi và đầy lòng phòng bị như Ngôn Úc cũng đã mơ hồ chìm vào mật tình, nhưng Giang Lăng vẫn lý trí đến lạnh băng. Sau khi đạt được mục đích, vừa mới xác định quan hệ với chàng trợ lý chưa đầy hai mươi bốn giờ đồng hồ, Giang Lăng đã “đá” anh không thương tiếc. “Chúng ta chia tay đi.” Ngôn Úc khựng lại, tầm mắt cô đọng: “Em nói cái gì?” “Tới giờ còn giả vờ nữa cũng không còn thú vị, anh nói phải không?” Giang Lăng nghiêng đầu nhìn anh, tỏ vẻ cười như không cười, giọng điệu hài hước, “Chu —— tổng?” Giang Lăng sớm đã nhìn rõ màn kịch của Ngôn Úc, mà hiện tại phải gọi anh là Chu Dư Ngôn mới phải. Dù đã lật bài ngửa, nhưng rõ ràng quan hệ lợi ích giữa Chu Dư Ngôn và Giang Lăng vẫn còn có thể tiếp tục. “Bạn trai cũ” Ngôn Úc lúc này lại trở thành cầu nối để Chu Dư Ngôn dỗ bạn gái. “Vậy điều kiện của Chu tổng là gì?” Chu Dư Ngôn nhìn cô, khuôn mặt không mang biểu cảm thốt ra hai chữ: “Liên hôn.” Động tác của Giang Lăng khựng lại. Chu Dư Ngôn đối diện cô, vẻ mặt hờ hững: “Liên hôn với tôi, tôi giúp em giành lấy tập đoàn Giang thị.” Anh đưa ra cho Giang Lăng “chiếc bánh” rất béo bở, mà điều kiện duy nhất chính là cô. Giang Lăng cần hậu thuẫn, Chu Dư Ngôn chỉ cần Giang Lăng, đây thực sự là một giao dịch “có hời”. Cuộc trao đổi này, dù bên nào được hời thì mối quan hệ của họ cũng đã bước thêm được một bước mới. Cứ như vậy, hai người một đuổi một bắt, vẫn thăm dò và quan sát, nhưng lần này là cả hai cùng rơi xuống vách núi mang tên tình yêu. Hoa hồng sinh trưởng nở rộ trong bụi gai, tự do dưới ánh sáng mặt trời, nhận được sự ngưỡng mộ của người khác. Chu Dư Ngôn muốn hái xuống thưởng thức đoá hồng xinh đẹp nhất ấy, chẳng ngại tay đầm đìa máu tươi. Giang Lăng tựa như thuốc đ ộc bọc trong lớp kẹo đường, dụ dỗ người ta sa đọa, ngọt ngào lại c hết người. Giang Lăng ban đầu không hề đặt lòng mình vào một màn kịch này, tiếp cận chỉ để lợi dụng Chu Dư Ngôn. Nhưng lại chẳng ngờ “vật cực tất phản”, nhập vai quá sâu, đến cuối cùng gần như bản thân Giang Lăng cũng tin tưởng cảm xúc đối với Chu Dư Ngôn là thật. Không biết khi nào rơi vào, hơn nữa càng lún càng sâu khiến cô chần chừ lùi bước. Giang Lăng coi như thua rồi, thua trong cục diện chính mình sắp đặt. Vốn tưởng rằng bản thân là người ngoài cuộc, nào ngờ cô đã trở thành người trong cuộc từ lâu. Nhưng nếu là Chu Dư Ngôn, thực ra thắng thua cũng không còn quan trọng nữa. Chu Dư Ngôn và Giang Lăng rất giống nhau, đều là cùng một loại người, ban đầu mục đích của cả hai không hề quang minh chính đại. Nhưng hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn buộc chặt vào nhau, không cách nào rời xa được nữa. Hai người đấu trí đấu dũng từ thương trường đến tận phòng ngủ, vừa nồng nhiệt lại kích thích. “Hoa hồng trao kền kền” thực ra không có quá nhiều nút thắt phức tạp. Điều làm nên sức hấp dẫn của câu chuyện này chính là tình yêu giữa hai kẻ lý trí là Chu Dư Ngôn và Giang Lăng. Với văn phong mượt mà hết sức thu hút, tác giả thực sự đã vẽ ra đoá hồng Giang Lăng và chàng kền kền Chu Dư Ngôn bằng con chữ, đưa người đọc đến với tình yêu của họ. Cách Phong Hiểu Anh Hàn xây dựng nhân vật nhất quán, sự thay đổi nội tâm của nhân vật hợp lý và thú vị vô cùng. Một vị sếp lớn lạnh lùng mưu mô lại đi diễn trò cùng người mình thích mỗi ngày, một cô gái thông minh xinh đẹp giả vờ yếu đuối ngốc nghếch để đạt được những gì mình muốn, sự kết hợp này thực sự mới lạ và thu hút độc giả. Không thể không nói, đến những nhân vật phụ cũng được tác giả thổi hồn vô cùng sinh động thú vị, mỗi nhân vật xuất hiện đều có ý đồ riêng. Lời cuối cùng, reviewer đánh giá khá cao “Hoa hồng trao kền kền” ở cả nội dung hấp dẫn lẫn phần chuyển ngữ mượt mà, điều khá hiếm thấy hiện nay. Tóm lại, đây là một bộ truyện đáng đọc nếu bạn đang tìm kiếm một tình yêu kích thích giữa những âm mưu đấu đá nơi thương trường. Ngại gì mà không rơi vào “Hoa hồng trao kền kền” cùng reviewer nào! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Khoảng không *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** “Con kền kền phát ra tiếng kêu thèm thuồng trong thung lũng, Mơ thấy xác chết thối rữa và mục nát của mình.” (*) trích từ bài thơ Gửi sầu muộn của Friedrich Nietzsche …… Tiếng chuông di động ồn ào lại vang lên, Giang Lăng khép lại tập thơ trong tay rồi cầm lấy di động trên bàn. Tên người gọi đến là “Giang Thiệu Quân”, tại cột thông báo trên màn hình đã có nhắc nhở bảy cuộc gọi nhỡ. Giang Lăng không để ý tới. Di động vang lên liên tục, cho đến giây thứ 58 cô mới bấm nút nhận máy. “Giang Lăng, tại sao bây giờ mới bắt máy?” Giang Thiệu Quân cố ý đè thấp giọng ẩn chứa lửa giận. Giang Lăng hơi nhướng mày, cô không cất tiếng trả lời. Cô mở loa ngoài, tùy tiện đặt di động sang một bên rồi quay sang ôm lấy hoa hồng tươi mới trên bàn. Giang Thiệu Quân tiếp tục quở mắng: “Nhìn xem những rắc rối cho chị gây ra kìa, thể diện của nhà họ Giang đã bị chị ném đi mất rồi!” Ông ta tạm dừng mấy giây rồi chuyển đề tài, giọng điệu dịu xuống: “Lăng Lăng, ba cũng không phải trách móc con. Nhưng lần này dư luận xôn xao, nếu để người ta biết con là con gái của ba thì đối với con và tập đoàn đều có ảnh hưởng không tốt.” “Cho dù con không nghĩ cho gia đình cũng phải nghĩ cho bản thân. Nhà họ Triệu đã bằng lòng rồi, chỉ cần con đồng ý đính hôn thì sẽ giúp con giải quyết mớ chuyện rắc rối trên mạng. Nghe lời ba đi, đừng kéo đàn vĩ cầm gì đó, mau chóng rút khỏi cuộc thi…” “Ba? Ba nói cái gì?” Giang Lăng chầm chậm cất tiếng, đầu ngón tay thờ ơ mơn trớn đóa hoa, “Tín hiệu ở đây không tốt, vòng bán kết sắp bắt đầu rồi. Chờ cuộc thi chấm dứt con sẽ liên lạc với ba.” “Chị ——” Giang Lăng cúp máy, thuận tay điều chỉnh di động sang chế độ máy bay. Trong cột thông tin có một vài tin tức được ứng dụng đẩy lên chưa kịp xử lý —— [Thí sinh tiết lộ việc mờ ám của giải thi đấu vĩ cầm toàn quốc “Cúp Hi Quang”…] [Chủ tịch Giang thị tuyên bố liên hôn với tập đoàn BJM…] Giang Lăng bấm nút khóa màn hình. Cùng lúc cuộc gọi kết thúc thì cửa phòng nghỉ bị đẩy ra. Thẩm Ức Âu bước nhanh vào, trong âm thanh mang theo mấy phần hổn hển: “Lăng Lăng, bên ngoài có rất nhiều phóng viên tới, bọn họ…” “Chị Thẩm, đừng gấp.” Giang Lăng đứng lên, tiện tay cầm bó hoa hồng tươi đưa qua, “Không cần để ý tới bọn họ, trước mắt thi đấu quan trọng hơn, nhạc đệm đã giao tới chưa?” Thẩm Ức Âu theo bản năng nhận lấy: “Đã giao tới rồi.” Chị ta cúi đầu nhìn bó hoa trên tay, hơi ngớ ra, “Bó hoa này…” “Bó hoa này à,” Giang Lăng nhoẻn miệng cười, giọng điệu vui vẻ, “Là một người theo đuổi không thành thật tặng em.” Thẩm Ức Âu hỏi: “Vậy chị giúp em bỏ đi?” “Giúp em tìm một bình hoa cắm vào.” Giang Lăng cầm lấy hộp đàn vĩ cầm, cô xoay người: “Chúng ta đi thôi.” Thẩm Ức Âu ngẩng đầu: “À…được.” *** Giải vĩ cầm toàn quốc cúp Hi Quang là cuộc thi âm nhạc uy tín trong nước, là ứng cử viên đứng đầu cho giải quán quân của kỳ thi lần này Giang Lăng đương nhiên nhận được sự chú ý của mọi giới. Cuộc thi đã tiến đến giai đoạn vòng bán kết, nhưng gần đây trên mạng có một tài khoản marketing đăng lên một bài viết vạch trần hiện tượng quy tắc ngầm tại giải vĩ cầm toàn quốc cúp Hi Quang, quán quân đã được quyết định nội bộ từ trước, ám chỉ thí sinh Giang Lăng vì giải quán quân mà nhận quy tắc ngầm của bên tài trợ. Bài viết lấp lửng, tuy rằng không chỉ đích danh nhưng người sáng suốt có thể lập tức đoán ra thân phận của một nhân vật chính khác trong đề tài —— Người nắm quyền tập đoàn Chu thị, Chu Dư Ngôn. Tin đồn truyền khắp nơi nói rằng Chu Dư Ngôn hai chân tàn tật, tính tình hung ác nham hiểm. Giang Lăng là quán quân cuộc thi bò lên giường của một người tàn phế khiến người ta xôn xao. Việc này vừa lan truyền, lập tức dấy lên sóng to gió lớn trên mạng. Giang Lăng mới vừa ra khỏi phòng nghỉ, phóng viên canh giữ bên ngoài lập tức ùa lên, ánh đèn chớp nhoáng và tiếng răng rắc liên tục không ngừng. “Cô Giang!” “Cô Giang, năm ngày trước có phải cô gặp mặt CEO Chu Dư Ngôn của tập đoàn Chu thị vào ban đêm không?” “Cô và Chu tổng có phải tồn tại mối quan hệ bất chính không?” “Cô Giang Lăng, trên mạng đồn rằng cô vì giành chiến thắng cho cuộc thi lần này mà tiếp nhận quy tắc ngầm của Chu tổng, chuyện này có thật không?” Các câu hỏi của các phóng viên câu này sắc bén hơn câu kia. Thẩm Ức Âu mau chóng ngăn cản đám phóng viên: “Các bạn phóng viên, bây giờ còn chưa phải lúc phỏng vấn, chúng tôi không thể trả lời, xin nhường đường.” Có phóng viên không nghe theo không bỏ cuộc, hùng hổ hăm he: “Cô Giang không dám trả lời câu hỏi của tôi, cho nên là sự thật phải không?” “Cô và Chu tổng…” Giang Lăng nở nụ cười không mất lễ độ: “Xin lỗi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, có thắc mắc gì các vị có thể hỏi lại sau cuộc thi.” Thẩm Ức Âu khó khăn mở ra một lối đi, che chở Giang Lăng thoát khỏi vòng vây dày đặc của đám phóng viên. Rốt cuộc không thấy bóng dáng của phóng viên nữa, bỗng nhiên một tiếng châm biếm thẳng thừng truyền vào lỗ tai. “Thật không hổ là ‘ứng cử viên quán quân hot nhất’ của chúng ta. Giang Lăng, quả nhiên cũng chỉ có cô mới có thế trận lớn vậy.” Giang Lăng ngẩng đầu, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy dài đuôi cá màu bạc đang đi về phía cô. Tô Tùng Khê, cũng là ứng cử viên quán quân cho giải thi đấu lần này. Giang Lăng nhìn cô ta, âm thanh dịu dàng đúng mức: “Cô Tô, đúng lúc cô ở đây, tôi vừa hay có việc muốn tìm cô bàn bạc.” “Chuyện gì?” Tô Tùng Khê hơi hất cằm, thái độ ngạo mạn. Giang Lăng không nói gì chỉ lấy ra một cây bút ghi âm, cô bấm nút phát ra. Sự tĩnh lặng lúc có lúc không chợt bị phá vỡ. “Cô làm vậy không sợ nhà họ Giang trả thù sao?” “Tại sao phải sợ? Là nhà họ Giang chủ động liên lạc với tôi, bảo tôi ra tay đối phó với Giang Lăng. Bọn họ còn hứa với tôi sau khi sự việc thành công sẽ bảo giáo sư Stellis nhận tôi làm học trò.” “Nếu đã tìm cô hợp tác vậy khiến cô ta rút khỏi cuộc thi là được rồi, vì sao phải để truyền thông tuyên bố những điều kia… Lỡ như để người bên Chu thị biết…” “Sợ cái gì? Cho dù bên Chu thị muốn tìm người tính sổ thì cũng chỉ nghĩ tới Giang Lăng.” Trong đoạn ghi âm, Tô Tùng Khê cười lạnh, “Ai bảo Giang Lăng giành lấy sự chú ý của tôi, tôi sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt! Đợi đến lúc đó ——” Tô Tùng Khê thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, theo bản năng vươn tay ra muốn giành lấy. Giang Lăng tắt bút ghi âm cất lại trước một bước. “Giang Lăng!” Tô Tùng Khê nhìn chằm chằm bàn tay cô, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, “Cô, cô làm sao có được đoạn ghi âm này!” Cô ta lại ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Giang Lăng, “Rốt cuộc cô muốn thế nào?” Giang Lăng mỉm cười nói: “Cô Tô, tôi cũng không muốn làm khó cô, chỉ cần cô có thể làm sáng tỏ những tin đồn không đúng sự thật trên mạng, đoạn ghi âm này vĩnh viễn sẽ không công khai.” Tô Tùng Khê cắn môi mấy lần, cuối cùng nói: “Tôi biết làm thế nào.” Thẩm Ức Âu tiến lên trước, ánh mắt thu hồi từ trên người Tô Tùng Khê: “Lăng Lăng, tại sao không công khai đoạn ghi âm này với phóng viên?” Giang Lăng nhìn bóng dáng hỗn loạn của cô ta rời khỏi, giọng điệu mang theo chút sâu xa: “Chị không cảm thấy việc lựa chọn giữa làm sáng tỏ lời đồn và đắc tội Giang Thiệu Quân sẽ càng khiến cô ta khó xử hơn sao?” Vì ép cô bằng lòng chuyện liên hôn, Giang Thiệu Quân quả thật hao hết tâm tư. Tiếc là… Mời các bạn mượn đọc sách Hoa Hồng Trao Kền Kền của tác giả Phong Hiểu Anh Hàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Anh Đến Ngày Mai - Phi Yến
Một mối tình được đính ước từ khi còn rất nhờ, nhưng lời hứa ngây ngô của cô bé đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé. Liệu sau khi trưởng thành thì họ có đến với nhau hay không? Tiểu Thanh đi đến trước mặt cậu bé, ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên nhìn... -" Thì ra anh đang có chuyện buồn à..em không có ghét bỏ anh....Em đồng ý làm vợ anh nha " Cô bé trịnh trọng tuyên bố...Lời hứa trẻ con ngây ngô, đâu biết được hai tiếng vợ chồng có nghĩa gì, sâu sắc như thế nào?... Nhưng người lớn, hai người làm bà thì vui vẻ không thôi,dù biết chỉ là lời hẹn ước qua cửa miệng,phía trước hai đứa nhỏ phải trãi qua nhiều chuyện buồn vui có đến được với nhau hay không mọi sự còn tùy duyên. Dương Phong ngắm nhìn cô bé nhỏ nhắn khoảng cách hai người rất gần, nhìn kĩ sẽ thấy môi cậu nhếch lên nụ cười nhạt... Nhưng phía trước ra sau? Sóng gió cuộc đời có làm con người quên đi lời hẹn ước tuổi thơ hay không? *** Trời đã nhá nhem tối, đám người chạy băng băng trên con đường mòn chạy lên núi Cấm. Thằng Tư cõng Thầy Bảy trên lưng, phía trước là thằng Hai dẫn đường còn theo sau là 2 thằng nhỏ sinh đôi Minh, Mẫn chỉ mới mười tuổi, mặt mũi lem luốc, khóc thút thít chạy theo. Gần hết con đường mòn thì thằng Tư rẻ trái chạy thẳng vào trong rừng, 3 đứa còn lại vội vàng chạy theo, chúng băng rừng chạy như bay, cứ đạp cỏ vén cành mà chạy. Trời lúc này đã tối hẳn, chạy được thêm một đoạn thì thằng Hai quay lại bảo - Sư phụ giờ chỉ còn 3 phần hồn, e không trụ được lâu nữa...... còn Thầy Lĩnh.. trước giờ chỉ nghe qua lời kể của sư phụ, chưa ai từng gặp được ông. Anh sợ.............. - Anh cứ yên chí, sư phụ dặn ta lên gặp thầy Lĩnh ắt là có nguyên do, đi... đi mau kẻo không kịp - Thằng Tư vừa thở vừa nói.. Thấy có lý, thằng Hai ra hiệu tiếp tục chạy, cả đám lại tiếp tục cuộc hành trình tựa hồ như vô thức để nắm níu lấy hy vọng mong manh còn sót lại trong lời dặn của sư phụ. Gần nửa đêm, 4 đứa chạy đến trước một cái lều lụp sụp nằm trên đỉnh núi Cấm, bên trong có ánh đèn dầu leo loét, mập mờ như những đốm lửa ma trơi ngoài bãi tha ma. Thằng Hai thở hồng hộc, chống tay lên hông, tựa hồ như dồn hết sức lực còn sót lại mà la lên ... Mời các bạn đón đọc Chờ Anh Đến Ngày Mai của tác giả Phi Yến.
Chiếm Đoạt Vợ Yêu - Tiểu Ngôn
Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng của tất cả mọi phụ nữ. Gì chứ? Bước chân vào cửa nhà thế gia chẳng biết đâu mà lường, cô đâu có ngốc như vậy!   Nhưng tại sao mọi người ai ai cũng cho rằng hắn có phong thái tuấn lãng, là người cuồng công việc với một năng lực tuyệt vời. Cái gì mà nếu có thể gả cho tổng tài của tập đoàn Lôi Phong thì khẳng định sẽ được hạnh phúc cả đời??? Chính vì điều này mà Y Đằng gia từ trên xuống dưới đều dùng hết tiêu chuẩn dành cho khách quý để đối đãi với hắn… …Cũng chỉ có cô! *** Thể loại: Ngôn tình, nam cường + nữ tiểu bạch, sủng, 18+, HE Độ dài: 10 chương Tình trạng: Hoàn  -------------- Danh môn khuê tú kết duyên cùng Tổng tài trẻ tuổi thì có gì không tốt? Bước chân vào cửa thế gia từ khi nào lại hóa thành ác mộng? Tại sao chỉ có mỗi mình cô thấy được điều này? … Y Đằng Ưu Nhi – Tiểu thư chính thất gia tộc Y Đằng nổi tiếng bậc nhất Nhật Bản ngày đêm tự hỏi vì cớ gì phải gả cho Nhâm Thiếu Hoài? Chỉ vì anh ta dám “cầu hôn”, hạnh phúc cả đời của cô cứ thế liền bị định đoạt? Thực ra, dựa vào ngoại hình của Nhâm Thiếu Hoài mà nói, bất cứ cô gái nào cũng có thể bị anh mê hoặc. Riêng với Ưu Nhi cô, cảm giác đó chính là “run rẩy”. Cô về nước chưa được hai ngày, nụ hôn đầu tiên lại bị tên “đăng đồ tử” không quen biết Nhâm Thiếu Hoài cả gan cướp mất. Nếu cô không nhanh trí lừa anh, nhanh chân chạy trốn chỉ sợ đã bị “trực tiếp ăn sạch”. Ngay cả với một người con gái xa lạ anh ta còn có thể “động dục” thì chắc chắn chẳng phải loại tốt đẹp gì, cô vẫn là nên tránh xa thì hơn. Thế nhưng, cô tính không bằng cha cô tính. Lần thứ hai bị bắt ép đến buổi tiệc “tuyển thê”, cô lại lần nữa chạm mặt anh. Lần này, Nhâm Thiếu Hoài như “quỷ đói háo sắc” trực tiếp đóng nhãn khắp người cô, thẳng thừng tuyên bố cô là của anh, vị trí Nhâm thiếu phu nhân không phải cô không được. Không thể chạy trốn cũng không thể phản đối, chỉ trong một tuần ngắn ngủi liền từ Y Đằng tiểu thư thăng lên vị trí hôn thê Nhâm Thiếu Hoài. “Kim quy tế” Nhâm Thiếu Hoài do cha cô vất vả câu được, cô một khắc cũng không muốn lại gần, tránh xa như rắn rết. “Gả cho Nhâm Thiếu Hoài tuyệt đối là ác mộng!” … Kết hôn với anh là ác mộng? Muốn anh chủ động hủy bỏ hôn ước? Đối với suy nghĩ kỳ quái của Ưu Nhi, Nhâm Thiếu Hoài thực sự không hiểu.  “Gả cho anh là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu cô gái thế mà cô lại biến nó thành thứ so với xuống địa ngục còn thảm hơn.” Lần đầu tiên gặp mặt, anh chính vì “nhất kiến chung tình” liền cùng cô ước định một đời. Vốn tin tưởng còn có thời gian cả cuộc đời, đợi đến một ngày nào đó cô sẽ hiểu nhưng người con gái này hết chạy trốn lại yêu cầu anh hủy hôn ước, đến lúc cưới vào cửa vẫn một mực không tin tưởng anh.  Anh bị người ta “theo đuổi”, quyết ý “làm vợ hai”, cô không “ăn dấm chua” còn hứng thú trêu chọc “ông xã”, hại anh đến cơm cũng chẳng nuốt nổi. Tiểu tam tìm đến cửa, tin tức bát quái bay ngập trời, cô không gặp anh nói rõ ràng mọi chuyện liền chắn chắn anh ngoại tình. Thế này là thế nào? Ưu Nhi… “Anh tìm ba mươi năm mới được người vợ như em. Sao có thể tùy tiện mà thay lòng đổi dạ được?” Thế nhưng… “Em tình nguyện tin vào mấy cái tin tức bát quái cũng không tin tưởng chính chồng mình sao?” … Thực ra, đây chính là bộ truyện “xôi thịt khắp nơi” đầu tiên tôi đọc. Không hiểu sao tôi khá ác cảm với thể loại truyện này, chỉ chuộng những bộ “tả cảnh – tả tâm” dài lê thê không hồi kết. Tuy nhiên, cũng giống như ăn uống vậy, đổi khẩu vị một chút cũng là cách khiến cuộc sống đỡ phần đơn điệu hơn. “Chiếm đoạt vợ yêu” có nội dung xoay quanh câu chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên” của chàng Tổng tài trẻ tuổi anh tuấn Nhâm Thiếu Hoài và Đại tiểu thư “lạc loài” Y Đằng Ưu Nhi. Vốn là một người cuồng công việc, Nhâm Thiếu Hoài không xem trọng chuyện kết hôn nhưng đến khi gặp được “một thân hình lung linh rực rỡ như thiên sứ”, anh liền “ly hôn với công việc”, toàn tâm toàn ý “kết hôn” với tiểu hồ ly khiến anh hứng thú. Nếu Nhâm Thiếu Hoài vì yêu mà cưới thì đối với Ưu Nhi, kết hôn là một nghĩa vụ cô không thể chối bỏ. Dù anh cưng chiều cô bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể dẹp bỏ những cố kỵ trong lòng cô. Thế nhưng, đối diện với Nhâm Thiếu Hoài nhiệt tình như lửa, tảng băng trong lòng cô cũng dần dần tan chảy.  Thì ra, yêu là một việc hết sức đơn giản… Không cần thử thách dài lâu… Ở đúng thời điểm gặp đúng người… đó mới chính là duyên phận hoàn mỹ nhất. … ------------ Review by Âu Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Des by Họa Qúy Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Mời các bạn đón đọc Chiếm Đoạt Vợ Yêu của tác giả Tiểu Ngôn.
Chí Tôn Đào Phi - Nặc Nặc Bảo Bối
Cô là thiếu tướng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của quân đoàn 36 bộ đội đặc chủng, em trai chết, khiến tính cách cô thay đổi một cách to lớn, không tiếc gì cô tìm cách tiêu diệt hang ổ của bọn đầu sỏ đã gây nên cái chết của em trai mình.           Khi mối thù đã được báo, cũng là lúc cô phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.           Chết đi tái thế làm người, cô trở thành đứa con mồ côi của Mộc gia.           Ba tuổi, cô bị ném vào hầm tối chết chóc, chỉ vì muốn chọn ra một con rối tốt nhất;           Bảy tuổi, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô lại bị khắc lên một đóa hoa sen máu nơi khóe mắt, đơn giản là bởi vì vẻ mặt cô có bảy phần giống với con gái của cậu, không những vậy so với cô ta lại càng hoàn mĩ hơn;           Mười tuổi, cô trở thành con rối ưu tú nhất Mộc gia;           Mười sáu tuổi, chị họ đào hôn, cô bị bắt thay thế gả đi, trở thành Lạc Vương phi.           Thương Diễm Túc, Thương Lang quốc – Lạc Vương nắm quyền thế lớn nhất.           Bảy tuổi, trong phòng tối của Mộc gia hắn thấy một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài sói, từ đó về sau ánh mắt đó tiến nhập vào trong lòng hắn, không thể tự kềm chế.           Khi hắn nhìn thấy nàng trong nháy mắt đã nhận ra nàng, cũng không phẫn nộ khi tân nương bị thay đổi, ngày đó, hắn nói với nàng: suốt đời suốt kiếp nguyện một đôi. Đời này, hắn chỉ chấp nhận một người đó là nàng.           Tuy nhiên thế sự luôn thay đổi khó lường, khi hắn vì quyền thế mà kết hôn với một vị nữ tử khác, nàng rốt cuộc nên đi nơi nào?           Khi thi thể lạnh như băng của nàng hiện ra trước mắt hắn, rốt cục hắn cũng lâm vào tuyệt vọng khôn cùng…           Mãi đến bốn năm sau, một đứa bé có bộ dáng giống hệt hắn xuất hiện trước mặt… *** Thể loại: cổ đại, xuyên không, trọng sinh, sủng, có chút ngược do hiểu lầm (tầm vài chương thôi) Lãnh Thanh Nghiên x Thương Diễm Túc Nữ chính là người hiện đại xuyên đến cổ đại vào thân thể của một đứa bé. Mẫu thân của nàng là đại tiểu thư của Mộc gia, bỏ đi theo một kiếm khách. Mộc gia không chịu, đuổi theo, phụ thân của nàng bị giết. Mẫu thân của nàng vì khó sinh mà chết. Mộc gia nể mặt mẫu thân của nàng nên mới để nàng sống. Mới ba tuổi nhưng Thanh Nghiên phải vào phòng tối để tranh giành sự sống cùng chín đứa trẻ khác. Đáng lý phải có cuộc sống như một tiểu thư, hoặc ít nhất như một đứa trẻ bình thường, nhưng không, Thanh Nghiên bị buộc trở thành ám vệ của Mộc gia. Nam chính Thương Diễm Túc là Thất hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính là khi hắn ghé Mộc gia để xem cách Mộc gia huấn luyện ra ám vệ. Ghé mắt vào lỗ nhỏ trên tường, hắn nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo của nàng. Hắn chú ý tới nàng và cũng nhờ thế mà hắn gián tiếp cứu nàng một mạng. Ghen tị Thanh Nghiên có khuôn mặt đẹp hơn, Mộc Thanh Dao sai người khắc hoa sen lên khoé mắt của Thanh Nghiên. Thế nhưng hoa sen đó không làm nàng xấu đi, mà còn làm tăng thêm vẻ diễm lệ. Mộc Thanh Dao đào hôn nên Thanh Nghiên phải thay nàng ta gả đến Lạc vương phủ. Thương Diễm Túc nổi tiếng là người vô tình, lãnh khốc, thế nhưng hắn đã từng gặp và có mối duyên với Thanh Nghiên, nên hắn không hề tức giận khi phát hiện ra tân nương bị đổi. Sau đó là một loạt tình tiết sủng ngọt giữa cặp chính. Mình đọc truyện này cách đây một năm. Lúc đó mình cũng bị lừa vì văn án. Thật ra truyện có ngược một chút, tầm vài chương thôi, do hiểu lầm. Đoạn ở trên văn án là vầy: Thanh Nghiên bị trúng độc khi làm ám vệ cho Mộc gia do Mộc gia hạ độc để kiểm soát ám vệ; hoàng thượng có băng tằm trị độc nhưng ra điều kiện Diễm Túc phải cưới sườn phi nhưng không được nói với Thanh Nghiên, nếu không ông sẽ huỷ băng tằm. Sử Vân Kiều chưa kịp bái đường với Diễm Túc, nhưng mà ả ta mặt dày ở lại vương phủ, Diễm Túc mặc kệ cho ả ta tự sinh tự diệt. Chỉ vậy thôi, Thanh Nghiên cũng chẳng chết thật đâu. Bốn năm sau cùng con trai về tống Sử Văn Kiều đi :3 Kết thúc HE cả :3 *lỗi editor* editor đánh máy dính chữ quá. Đọc mà bị hack não, nhức mắt :3 Nhận xét: Nam chính lạnh lùng, tàn khốc nhưng thủ thân như ngọc và thâm tình. Mình không có gì chê ở nam chính cả. Hắn vì lo cho nàng nên không dám giải thích cho nàng hiểu. Mình rất thông cảm cho hắn. Về phần nữ chính, theo mình, tác giả xây dựng chưa đồng nhất lắm. Ở kiếp trước ở trong quân đội nàng lãnh khốc vô tình ngay cả với em trai ruột. Sau khi xuyên đến thì buộc phải tàn nhẫn hạ thủ với những đứa bé, bản thân nàng sống lạnh lùng vì phải trải qua khoá huấn luyện ám vệ chỉ chém giết. Thế nhưng, về sau mình lại cảm thấy tính cách nữ chính có chút thay đổi khá nhanh: dễ mở lòng hơn; khi mới gặp nam chính lần đầu thì liền cảm thấy yên tâm; bước vào vương phủ thì liền cảm thấy cả đời không thể thoát ra, ngủ mê đến mức có người đứng đầu giương cũng không biết (ám vệ mà như vậy không phải nữ chính chắc chết sớm quá :3 )… Ít nhất thì nữ chính không não tàn, phá team, nhưng hình tượng lúc sau không phù hợp với hình tượng lãnh khốc ban đầu. Cũng có thể do tác giả không đủ thời lượng để viết thêm về tình tiết thay đổi từ từ trong tính cách của nữ chính. Mình hi vọng Trạch Trạch tìm được một nửa cuộc đời của hắn. Vì Trạch Trạch quá dễ thương =)) Mình xem truyện này cách đây một năm rồi. Một năm trước không chê gì cả, một năm sau bắt đầu xét nét rồi :3 Cho truyện này 4/5 điểm.   Mời các bạn đón đọc Chí Tôn Đào Phi của tác giả Nặc Nặc Bảo Bối.
Cơn Mưa - Khang Thành
"Cơn mưa" là câu chuyện không chỉ về tình yêu, mà sau khi đọc xong, bạn sẽ hiểu thêm rất nhiều điều về cuộc sống và cách làm người. Ví như rằng, trong cuộc sống, dù bất đắc dĩ đến như thế nào đi nữa, bạn vẫn sẽ luôn có sự lựa chọn của riêng mình. Giống như Khổng Tú Trân, cô gái cũng có xuất thân nghèo khổ, đã nhắm mắt đưa chân, lựa chọn làm người tình của người đàn ông có vợ; cuối cùng mất tất cả, mất thân thể mất tự trọng mất tiền, liên lụy cả đến những người xung quanh. Nghèo có phải là cái tội không?! Không, nghèo không phải là cái tội. Nhưng nếu vì nghèo mà đánh mất bản thân mình, lầm đường lạc lối, vậy thì bạn đã có tội rồi. Nghèo mà không chịu cố gắng vươn lên, thay đổi số phận của mình, vậy thì bạn cũng đã có tội rồi. Đừng đổ lỗi, cũng đừng trách cứ. Bởi vì giống như Tôn Bằng dù khó khăn đến thế nào vẫn luôn quyết tâm bảo vệ Tôn Phi, bảo vệ những tín ngưỡng tốt đẹp trong lòng anh; cũng giống như Trần Nham, ngày hôm đó đã chọn bước về phía hai người họ, đến cùng lại vẫn bất chấp bao sóng gió mưa bão cuộc đời để kiên định bước về phía Tôn Bằng, chờ đợi anh. Mỗi một sự lựa chọn đó, dù phải đánh đổi bằng nước mắt và đớn đau, một tương lai không thể bảo đảm, nhưng ít nhất, mỗi một giây phút trôi qua, họ đã không phải hổ thẹn, không phải hối hận vì những gì đã làm hay đã bỏ lỡ. "Chúng ta không cách nào hứa hẹn với thế giới này, chúng ta chỉ có thể hứa hẹn với bản thân, ít nhất đừng dễ dàng bỏ cuộc, đừng cô phụ chính mình đã từng một thời nhiệt huyết."*** Với mình, không thể nghi ngờ, Cơn mưa là một trong những truyện ngôn tình hiện đại xuất sắc nhất. Mình từng đọc được ở đâu đó rằng, một tác phẩm trở nên tuyệt vời không phải là khi bạn đồng cảm với tác giả mà là bạn cảm thấy được những gì trải ra trên trang sách đồng cảm với chính bạn****. Và Cơn mưa thực sự đã mang đến cho mình sự thấu cảm bất tận đó. Không phải là cái cảm giác thỏa mãn hoặc vui vẻ nhất thời sau khi đọc xong, để rồi ngủ một giấc dậy thì những gì bạn nhớ lại có lẽ chỉ còn là một nụ cười mỉm qua quýt, mà là cái cảm giác trăn trở, băn khoăn, vừa vui lại vừa buồn, khuấy đảo những góc sâu kín trong con người bạn. Nhưng những xúc cảm đó, dù mạnh mẽ, đồng thời cũng rất dịu dàng. Chính là cái cảm giác như kiểu bên ngoài trời mưa tầm tã, còn bạn thì ở nhà, trong chăn ấm đệm êm, nghe tiếng mưa rơi như trút nước ngoài hiên vậy. Dữ dội mà lại bình yên, ấm áp vô ngần. Vậy nên, nếu những ai muốn tìm một câu chuyện thực tế, đủ để đánh thức những rung động nơi bạn, đủ để tiếp sức cho bạn dũng cảm hơn trong tình yêu, hay đủ để bạn lại muốn thấy mình mạnh mẽ hơn nữa giữa dòng đời vốn nhiều bất trắc, thì mình xin được nhiệt liệt đề cử cuốn truyện này. Chúc cho mỗi "chú lính chì dũng cảm"*****nhỏ bé mà can trường trên thế giới, đều có thể: sau Cơn Mưa, trời sẽ sáng! P/s 1: Nếu bạn thích Cơn Mưa, nhớ hãy đọc cả Xuân Khởi của Kim Bính nhé. Còn nếu bạn đã thích Xuân Khởi, hãy đến với Cơn Mưa. Hai cuốn truyện có mô típ khá tương tự nhau, đều thực tế và rất hay, rất cảm động ạ. P/s 2: Đây lại là một cái review vô cùng dài của mình nữa rồi. Dù mình cam đoan, mình không hề cố ý. Chỉ là có những cuốn truyện sâu sắc đến nỗi nó khiến mình muốn trải lòng thật nhiều, về nhân vật, về nhân sinh. Cảm ơn những ai đã chịu khó đọc đến những dòng cuối cùng này. Mình hứa lần sau mình sẽ viết dài hơn ạ ~ (ahihi) *** Văn án: Khi mới bắt đầu, chưa ai yêu ai, trong cơn mưa, chỉ có cơn gió lướt nhẹ qua ngọn cây.   Mời các bạn đón đọc Cơn Mưa của tác giả Khang Thành.