Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trần Trụi Giữa Bầy Sói (Bruno Apitz)

Trần trụi giữa bầy sói là một trong những tác phẩm nổi tiếng sau đại chiến thứ hai, được dịch ra hai mươi thứ tiếng và trở thành một sự kiện văn học.

Trần trụi giữa bầy sói xoay quanh một câu chuyện rất bình thường. Một chú bé Do Thái Ba Lan được cứu thoát khỏi tay phát-xít Đức, khi chúng đang điên cuồng tàn sát những người dân Do Thái Ba Lan ở Vacsava. Chú bé được bỏ vào một chiếc va ly cho một tù nhân xách đi và được đưa đến Bukhânvan. Sự có mặt của đứa bé gây ra biết bao nguy hiểm cho năm vạn tù nhân sống trong trại, vì bọn phát-xít sau khi đánh hơi thấy đứa bé đã sục sạo đi tìm những dấu vết của tổ chức Đảng đang lãnh đạo các tù nhân trong trại. Câu chuyện tuy bình thường như vậy nhưng nó xúc động người đọc mãnh liệt vì tác giả bố trí nó chặt như một vở bi kịch và nêu lên được cái đẹp, cái cao thượng vô song của con người.

Đây không chỉ là một cuốn sách hay, mà còn có một giá trị to lớn. Như nhiều nhà phê bình nhận định, nó đề cập đến chính vấn đề phong cách của tiểu thuyết hiện đại, và là một trong những hướng giải quyết táo bạo nhưng thành công.***

THƯ CỦA TÁC GIẢ GỬI ĐỘC GIẢ VIỆT NAM

Cuốn sách của tôi kể lại cuộc đấu tranh của các tù nhân, trong trại tập trung Bukhânvan để cứu một đứa trẻ Ba Lan; đứa trẻ đó được đưa nào trong trại, bất chấp muôn ngàn nguy hiểm. Nhưng mục đích của cuốn sách còn nhằm xa hơn nữa: nó muốn nói lên cái đẹp về tinh thần của con người bênh vực cho con người và làm nổi bật sự vĩ đại của con người. Nó muốn ca ngợi tình đồng chí giữa những con người của bao nhiêu dân tộc châu Âu đằng sau những hàng rào dây thép gai mắc điện cao thế - tình đồng chí có một không hai trong lịch sử. Cuốn sách cũng muốn kể lại sự chiến thắng của con người đối với bản tính thú vật của bọn phát xít. Hạt mầm của lòng bác ái mà hàng triệu con người khi chết xuống đã vùi theo họ trong mảnh đất đẫm máu ở Bukhânvan, ngày nay lại bùng nổ lên trong cuộc chiến đấu của các dân tộc chống kẻ thù, những kẻ mang thảm họa tới cho nhân loại. Tìm mua: Trần Trụi Giữa Bầy Sói TiKi Lazada Shopee

Tôi chỉ là mật con người bình thường nên mục đích cuốn sách của tôi cũng bình thường: đó là Hòa bình và Hạnh phúc cho hết thảy mọi người.

Đem dịch nó ra tiếng nước ngoài, cũng không cần phải có nghệ thuật lắm mới làm nổi, vì mọi người tất sẽ hiểu được nó.Berlin tháng 6 năm 1962

BRUNO APITZ

***

TRẦN TRỤI GIỮA BẦY SÓI là một trong những tác phẩm nổi tiếng sau đại chiến thứ hai. Xuất bản lần đầu tiên năm 1958 với 60 vạn cuốn ở Cộng hòa dân chủ Đức, cùng năm ấy tác phẩm này được Chính phủ Cộng hòa dân chủ Đức tặng giải thưởng Văn học Quốc gia, được tái bản liên tiếp ngay cả ở Tây Đức, được dịch ra hai mươi thứ tiếng rà trở thành một sự kiện văn học được nhiều người bàn đến ở châu Âu.

Tác giả cuốn sách, Brunô Apitz (1900 - 1979), xuất thân từ một gia đình công nhân ở Laixich, một trung tâm công nghiệp lớn ở Đức. Con người ấy suốt đời là một chiến sĩ chống bọn gây chiến. Trong đại chiến thế giới lần thứ nhất, ông bị giam hai năm vì tuyên truyền hòa bình. Năm 1934 ông lại bị bọn Hítle bỏ tù vì hoạt động chống phát-xít. Ba năm sau ông là một trong những tù nhân đầu tiên bị bọn phát-xít đưa đến Bukhânvan[1] để xây dựng trại tập trung khổng lồ nhốt hàng vạn người. Ông đã ở đấy mãi cho đến khi Hồng quân đánh bại phát-xít Đức, và là một trong những tù nhân cuối cùng của địa ngục Bukhânvan.

Phải có nước Cộng hòa dân chủ Đức, người công nhân đã hy sinh tất cả tuổi trẻ của mình trong các nhà tù ấy, mới thành một nhà văn. Ông viết báo, được cử làm chủ nhiệm một nhà hát của nước Cộng hòa dân chủ Đức. Năm 1950 ông làm biên tập cho hãng phim Đêfa và đã chuyển thể quyển tiểu thuyết này thành kịch bản để xây dựng thành phim.

Từ mười mấy năm nay đã có rất nhiều tác phẩm viết về các trại tập trung của phát-xít Đức, nhưng không tác phẩm nào để lại cho độc giả ấn tượng mãnh liệt như Trần trụi giữa bầy sói. Điều đó có nhiều nguyên nhân.

Một nguyên nhân chủ yếu là vì tác giả của quyển tiểu thuyết này là một chiến sĩ. Là một chiến sĩ nên đối với ông, Bukhânvan không phải chỉ có lò đốt xác, có boong-ke, trại giam, có tháp canh, hàng rào dây điện cao thế, có lũ phát-xít hoành hành bắn giết tra tấn và hàng vạn tù nhân đói khổ, đau ốm, chết chóc và nếu còn sống sót thì kiếp sống cũng chẳng hơn gì thú vật. Điều đó là hiển nhiên. Nhưng còn có điều quan trọng hơn, và là trung tâm sự chú ý của Brunô Apitz. Đó là sự vĩ đại của con người, tình đồng chí “có một không hai trong lịch sử” của hàng chục dân tộc. Con người ở đây “trần trụi” thực đấy, nhưng họ gắn bó với nhau, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng. Đảng có mặt mọi nơi. Hơfen, một nhân vật trong chuyện, nói: “Nếu chúng mình sống sót ra khỏi nơi đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm trước Đảng về việc ấy, anh có thể tin như vậy”. Thì Krêmơ nghiêm nghị nhìn vào mặt Hơfen: “Đảng ở ngay đây”.

Đảng ở ngay đây, ở ngay Bukhânvan, đó mới là chủ đề của cuốn truyện, ở đây không phải chỉ có đàn sói mà còn có con người, tuy bên ngoài ai cũng như ai đều mặc áo tù kẻ sọc, nhưng bên trong, đó là những con người lớn, đoàn kết, kỷ luật, sáng suốt, kiên nhẫn, mạnh hơn cái chết.

Nội dung Trần trụi giữa bầy sói xoay quanh một câu chuyện rất bình thường. Một chú bé Do Thái Ba Lan được cứu thoát khỏi tay phát-xít Đức, khi chúng đang điên cuồng tàn sát những người dân Do Thái Ba Lan ở Vacsava. Chú bé được bỏ vào một chiếc va-li cho một tù nhân xách đi và được đưa đến Bukhânvan. Sự có mặt của đứa bé gây ra biết bao nguy hiểm cho năm vạn tù nhân sống trong trại, vì bọn phát-xit sau khi đánh hơi thấy đứa bé đã sục sạo đi tìm những dấu vết của tổ chức Đảng đang lãnh đạo các tù nhân trong trại. Câu chuyện tuy bình thường như vậy nhưng nó xúc động người đọc mãnh liệt vì tác giả bố trí nó chặt như một vở bi kịch và nêu lên được cái đẹp, cái cao thượng vô song của con người.

Thời gian trong Trần trụi giữa bầy sói là thời gian của một vở kịch. Tác giả miêu tả Bukhânvan trong những ngày cuối cùng của nó. Sự việc xảy ra trên dưới một tháng. Ở trang đầu là tháng ba năm 1945, quân Mỹ vượt qua sông Rainơ, biên giới Đức, ở quãng Rêmagân là Hồng quân ào ạt tiến vào đất Đức. Và cứ thể: Haau, Opênhaimơ, Katxen, Aidơnăc... rồi ngày 8 tháng 4 tới Ecfuôc, và cuối cùng quân đồng minh ở cách trại giam 12 cây số và cuộc khởi nghĩa bùng nổ ở Bukhânvan. vấn đề đối với trại Bukhânvan là làm sao theo dõi được tin tức bên ngoài và tìm cách giành giật từng giờ từng phút, vì tương lai thuộc về họ cho nên họ càng trì hoãn được phút nào là họ tiến gần đến thắng lợi phút ấy. Không khí do đó càng ngày càng nồng nặc mùi thuốc súng. Trong những giờ phút ấy, tất nhiên con người càng dễ lộ bản chất của mình. Bọn phát-xit càng điên cuồng, lồng lộn, tàn ác, tìm cái khoái trá trong việc tra tấn, kìm kẹp, bắn giết, nhưng lại càng hốt hoảng, nhớn nhác, tìm cách tháo thân. Đối lập với chúng, Đảng Cộng sản càng nêu cao tinh thần kỷ luật, kiên quyết, sáng suốt lợi dụng thời cơ, ráo riết chuẩn bị.

Chính trong khoảng thời gian ấy, cơn lốc của cuộc sống lôi cuốn mọi sự việc diễn biến rất nhanh, khiến từng giờ từng phút phải đối phó, đặt kế hoạch, tranh cãi, quyết định. Người ta không còn thì giờ nghĩ đến quá khứ, không còn thì giờ để hồi tưởng, mơ màng. Toàn bộ tác phẩm chỉ có hai cảnh nhắc đến quá khứ, nhưng trong một trăm trang đầu đã có tới sáu mươi cảnh khác nhau, trong đó người ta phải vật lộn với những vấn đề trước mắt. Biến cố xảy ra dồn dập với tốc độ của tia chớp. Jankôpxki đưa đứa bé vào trại, Hơfen phát hiện, Pipich đem giấu, Rôsơ bắt gặp, Bôkhâu ra lệnh: nó phải ra khỏi trại, Hơfen băn khoăn… Thế rồi người giữ đứa bé lại, người tìm ra nó, người đem giấu nó... Biến cố này chưa hết, biến cố khác đã xảy tới, trong khi bên ngoài là máy bay oanh tạc ầm ầm, và xa hơn nữa, những đoàn quân đang rầm rộ tiến. Cuộc sống ở đây căng thẳng đến nỗi các đồng chí trong ủy ban quốc tế các trại tập trung (ILK) không nhớ đứa bé làm cả trại khốn đốn kia là con trai hay con gái nữa cũng như chúng ta dễ dàng quên rằng mụ Horten có cái bộ ngực núng nính là người đàn bà duy nhất trong truyện.

Đọc Trần trụi giữa bầy sói, không ai có thể quên những con người bảo vệ danh dự cho dân tộc Đức, Hơfen, Suyp, Pipich, Krêmơ anh chàng Ba Lan Krôpinxki, và những người lãnh đạo ủy ban quốc tế các trại tập trung; Bôkhâu, Bôgoxki, Riômăng, Van Đalen, Kôđixec. Họ khác nhau về tính tình, có người nôn nóng, có người trầm lặng, có người bao giờ cũng bình tĩnh, có người vui vẻ, có người lạnh lùng. Nhưng tất cả đều mang trong người tình nhân đạo cao quý. Cái gì đã khiến Hơfen giữ đứa bé lại, cái gì bắt Krêmơ làm ngơ không kiểm soát công việc của Hơfen, cái gì làm Hơfen đau khổ hơn là bị tra tấn khủng khiếp, cái gì làm Pipich sung sướng khi sắp chết vì đã kịp thời giấu súng. Họ không phải không có khuyết điểm hưng họ vẫn là những hình ảnh đẹp vô cùng. Đó là bài ca về cái đẹp của con người. Càng về sau, tính chất anh hùng ca càng nổi bật. Nếu ở nửa đầu tác phẩm, chủ yếu là miêu tả tâm trạng của cá nhân, thì nữa sau dành cho việc miêu tả hành động của quần chúng. Quần chúng trì hoãn việc dời trại, quần chúng che giấu 46 “nạn nhân” của thần chết, quần chúng bảo vệ đứa bé khiến cho Kluttich tuy đứng trước mặt nó mà không dám làm gì, đành phải rút lui và cuối cùng quần chúng khởi nghĩa.

Có thể nói ít người có được ngòi bút khách quan hơn Brunô Apitz trong việc miêu tả nhân vật và sự kiện. Khi nói đến bè lũ phát-xít, tác giả không có một nét nào là biếm họa. Ông cẩn thận cân nhắc trong việc miêu tả, chú ý đến dáng điệu, cử chỉ, thái độ của từng đứa, cũng với tất cả sự quan tâm như đối với những đồng chí của mình. Người ta thấy cái lưỡi thè lè của Xvailinh; cái vẻ lịch sự dịu dàng che giấu một sự đểu giả tàn ác của Rainơbôt, ngay trong lúc tra tấn tù nhân y vẫn còn giữ cái vẻ lịch sự mềm mại của những động tác thể thao; cái tên man rợ Mandrin chuyên việc tra tấn người, càng nốc rượu vào thì lại càng tàn ác và tìm thấy trong việc tra tấn một thú vui khủng khiếp. Tên Svan có cái cằm phình ra, hay đi quanh cái bàn giấy to tướng, mở miệng là nói giọng ngoại giao; tên Kluttich thô bạo mở miệng là đòi bắn giết v.v... Ngay trong ngôn ngữ tác giả cũng để cho chúng biểu hiện được rõ cá tính của chúng. Người ta thấy đằng sau thái độ khách quan ấy là cái nhìn rất sáu sắc của một người đã sống một phần lớn đời mình trong việc theo dõi những kẻ thù của nước Đức và của thế giới. Ngay đối với các bạn, tác giả cũng vẫn giữ cái nhìn nghiêm khắc khách quan ấy. Brunô Apitz không gượng nhẹ họ, nếu trong óc họ nẩy ra những ý nghĩ khủng khiểp... Để cho Bôkhâu nghĩ đến cái chết của Hơfen và Hơfen nghĩ đến việc mình khó lòng chịu đựng được cảnh tra tấn nữa, để cho những con người nhân đạo nhất trên đời phải thốt lên: “Tại sao đứa bé kia không chết quách đi cho rồi”, tác giả làm người ta liên tưởng đến bút pháp của Secxpia, vị thầy của nghệ thuật. Người ta khó lòng khắt khe đối với những con cưng của mình hơn Apitz, nhưng kết quả sẽ không phải là làm giảm giá trị nhân vật. Trái lại, từ đó sẽ toát lên cái người ta thường gọi là lôgic khách quan của cuộc sống, tất yếu khách quan của hoàn cảnh và càng làm nổi bật cái tất yếu khách quan ấy thì cái thực, cái giả mới xuất hiện rõ, cũng như vàng, thau, chỉ có thể phân biệt bằng lửa chứ không thể đoán bằng mắt. Cuộc sống những ngày cuối cùng ở Bukhânvan tự bản thân nó là lửa. Cho nên đã xuất hiện thứ vàng cao nhất. Đã xuất hiện: chàng thợ xếp chữ Pipích, có đôi chân khuỳnh khuỳnh, nhỏ bé nhưng đến lúc hiểu sự thật thì anh dũng tuyệt vời; Krêmơ với đôi vai rộng đủ sức che chở cho toàn trại, với đầu óc sáng suốt, thần kinh tốt đến nỗi không còn có sự đe dọa, lừa bịp, không một biến cố nào vật ngã nổi; Bôgoxki với nụ cười vui vẻ, cười trong những lúc khó khăn nhất, Bôkhâu, con người của nguyên tắc, của tổ chức, nhưng nặng nề khối óc mà nhẹ về trái tim; Pribula sôi nổi, nôn nóng, luôn luôn đòi bạo động; Hơfen, con người xứng dáng với lời khen đẹp nhất của Bôgoxki: “Nghi ngờ Hơfen hóa ra nghi ngờ mình sao?”, “Chúng ta phải khỏe như Hơfen” v.v... Đặc biệt, trong tác phẩm đã xuất hiện cả một khối quần chúng vĩ đại, với trực giác được rèn luyện lâu dài trong những năm tù tội, với lòng tin sắt đá vào tổ chức, vào Đảng, ngay khi đứng trước cái chết cũng vẫn là một đội quân vô cùng anh dũng. Chính nhờ bút pháp khách quan ấy đã giúp cho tác giả tận dụng được vốn sống dồi dào của mình và vẽ lên được, tuy chỉ một mảnh của Bukhânvan thôi, nhưng một mảnh nóng hổi sức sống như trái tim của con người.

Đối với văn hoc hiện tại, Trần trụi giữa bầy sói không chỉ là một cuốn sách hay, mà còn có một giá trị to lớn. Như nhiều nhà phê bình nhận định, nó đề cập đến chính vấn đề phong cách của tiểu thuyết hiện tại, và là một trong những hướng giải quyết táo bạo nhưng thành công.

Trong nhóm chúng tôi, một người đã được nhìn thấy tận mắt Bukhânvan năm 1956. Trại tập trung Bukhânvan hiện nay đã được cải tạo thành một khu lưu niệm trưng bày những vết tích cũ. Từ những lò đốt xác cho đến những mớ tóc, những mảnh quần áo của tù nhân còn được giữ lại, từ những hàng rào thép gai đến những căn hầm đào dưới đất để trốn tránh, tất cả đều gợi lên cảnh của địa ngục trần gian, mà lịch sử loài người cho đến đại chiến thứ hai chưa từng được chứng kiến. Nếu như mỗi hòn đất, mỗi ngọn cỏ nơi đây có thể nói lên được, chúng sẽ kể lại không biết bao nhiêu thảm cảnh khó tưởng tượng; nhưng cuốn sách này của tác giả, theo chúng tôi nghĩ, đã có thể xứng đáng thay mặt cho những vật lưu niệm kia mà tố cáo trước loài người tiến bộ những hành vô cùng dã man của bọn phát-xít, nhắc nhở cho những người còn sống thêm cảnh giác trước những âm mưu thâm độc của bọn khát máu, đồng thời cũng là một bản anh hùng ca nói lên tinh thần bất khuất của tất cả các tù nhân, không kể là thuộc dân tộc nào, đấu tranh giành lấy quyền sống của con người, và sau cùng nói lên vai trò không thể thiếu của Đảng, của giai cấp công nhân, giai cấp tổ chức và lãnh đạo mọi cuộc đấu tranh để giành lấy quyền sống thiêng liêng ấy.

Những người dịch

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Trần Trụi Giữa Bầy Sói PDF của tác giả Bruno Apitz nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Đại Lục Thất Lạc (Đa Mộc Mộc Đa)
Tác giả Đa Mộc Mộc Đa gửi đến bạn đọc một truyện ngôn tình khá đặc sắc với những tình tiết đầy sức lôi cuốn. Truyện vẫn là đề tài tình yêu nhưng lại là thứ tình cảm xuyên qua không gian và thời gian, tình yêu này có nhiều điều còn khúc mắc. Nếu bạn yêu thích những câu chuyện tình yêu, nếu bạn muốn đọc những câu chuyện có chút vui vẻ những cũng tràn đầy xúc cảm, có chút thực lại mang theo chút cảm xúc, không đậm cũng chẳng nhạt, nhẹ nhàng và dung dị, bạn hãy đọc truyện Đại Lục Thất Lạc. Dương Phàm, một cô gái thời hiện đại không hiểu vì sao lại xuyên không. Người ta xuyên tới cổ đại xuyên tới tương lai còn cô thế mà lại xuyên tới viễn cổ. Một thế giới không có con người, không có đồng loại, không ai hiểu lời cô nói, đã vậy cô còn bị một quái thú bắt giữ muốn biến cô thành. công cụ sinh con??????. Đây là một câu chuyện không có tranh đấu giữa người với người, chỉ có tương tác giữa thú và thú thuần túy, đấu tranh nội tâm của nhân vật chính giữa môi trường xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, sợ hãi, nguy hiểm xung quanh, trở lại phần con nguyên thủy nhất của con người. Liệu cô có thích nghi được, có giữ được phần người của mình hay sẽ bị đồng hóa với những con thú xung quanh, trở thành một con vật không có tình cảm, không có nhân tính?.. Liệu đến cuối cùng tình yêu này sẽ kết thúc ra sao, còn gì thú vị nữa, truyện còn những gì tiếp nối nữa đây. Mời bạn đón đọc truyện để tìm được lời hồi đáp, bạn cũng có thể đón đọc những truyện khác cùng thể loại như: Duyên Tới Là Anh, Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến,...***Dương Phàm mới từ siêu thị đi ra ngoài, cô cầm theo một túi đồ, bên trong có băng vệ sinh, kẹo cao su cùng một chút thức ăn vặt, ví dụ như khoai tây chiên, chocolate... Tìm mua: Đại Lục Thất Lạc TiKi Lazada Shopee Cô vượt qua một góc đường, vẫn cúi đầu nhìn tờ rơi siêu thị trong tay. Trên con đường này rất ít xe, quanh đây tất cả đều là nhà. Sau đó cô vấp một cái, đợi lúc hoàn hồn cô mới phát hiện mình thế mà lại ở trong rừng rậm. Cô sợ ngây người. Cô có thể ngửi được mùi vị ẩm ướt của cỏ cây, của đất. Chung quanh đều là cây cao vút chạm đến mây, che hết ánh mặt trời. Tầm nhìn là rừng rậm um tùm dường như không có biên giới. Cô giống như đang ở trong rừng rậm. Cô lui về phía sau một chút, hình như là vướn phải rể cây trên mặt đất, kết quả đặt mông té ngồi xuống, đồ vật bên trong túi đồ rơi rớt ra bên chân. Dương Phàm tự nhận sinh hoạt tập quán của mình vô cùng lành mạnh, cô không có bất kỳ tật xấu nào, cho dù là hít thuốc phiện hay uống rượu, hơn nữa cô không thích thức đêm, bình thường tâm lý cũng không có vấn đề gì. Cho nên, tất cả chuyện này thật ra chỉ là ảo giác, đúng không? Cô vuốt đất ẩm ướt, bùn đất màu đen có độ đàn hồi rất tốt, có vài con côn trùng nhỏ đang chạy tới chạy lui trong đống lá cây mục nát lẫn cùng bùn đất. Cô móc điện thoại trong túi quần jean ra, nó còn có điện, nhưng tín hiệu thì không. Cô thử soạn một tin nhắn muốn gửi đi, nhưng không được. Cô lại thử bấm gọi mấy cuộc, dĩ nhiên cũng vô ích. Cô cố gắng tỉnh táo lại, trước tiên đem mấy thứ trong túi đồ rơi ra lượm về. Nhìn khoai tây chiên cùng chocolate, cô thấy may, ít nhất còn có một ít thức ăn, sau đó liền hối hận mình không lấy thêm một chai nước suối.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đại Lục Thất Lạc PDF của tác giả Đa Mộc Mộc Đa nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đại Kiếm Sư (Huỳnh Dị)
LỜI PHI LỘ Huỳnh Dị nổi danh như là người khai sáng thể loại tiểu thuyết huyền ảo võ hiệp. Các tác phẩm của ông tiêu biểu cho thể loại này như: "Tầm Tần Ký" - tải eBook, “Đại Đường Song Long” - tải eBook, “Tầm Đỉnh Ký ”... là sự kết hợp của tiểu thuyết khoa học theo trường phái Nghê Khuông và tiểu thuyết võ hiệp theo trường phái Kim Dung, đã tạo thành một trường phái riêng biệt, đưa ông vào hàng ngũ Thần Châu Ngũ Hiệp trong thập kỷ 80-90, sau khi Kim Dung phong bút, Cổ Long qua đời. Ngoài văn học, Huỳnh Dị còn đam mê âm nhạc, hội họa, điện ảnh - đặc biệt là điện ảnh khoa học viễn tưởng, tìm hứng thú trong việc chơi cổ cầm, hội họa cổ truyền. Điều đó được cảm nhận rất rõ khi đọc ‘Đại Kiếm Sư truyền kỳ’, ta có cảm giác như xem một bộ phim trong rạp Mega star hơn là theo dõi một cuốn tiểu thuyết. Đại Kiếm Sư lấy cảnh từ ‘Truyền Kỳ’, lấy tình từ ‘Sử Thi’, cảnh đẹp thì miêu tả sinh động không kém Wonderland, tình tiết thì hấp dẫn và định mệnh hơn hẳn Ibrahim. Huỳnh Dị không chỉ xây dựng tình tiết, không chỉ kể chuyện, không chỉ khiến trái tim người đọc căng ra như dây đàn, mà còn khiến người ta động lòng suy niệm về nhân sinh, về chủ nghĩa anh hùng.. và về định mệnh. Những nhân vật trong ‘Đại Kiếm Sư truyền Kỳ’ là những mênh đề trong một quy luật mà người đọc sẽ không ngừng được chứng minh qua từng tình tiết. Đọc các tác phẩm của Kim Dung, Cổ Long, chúng ta biết: Lệnh Hồ Xung họ Lệnh Hồ, Nhậm Doanh Doanh họ Nhậm...hay Hoa Mãn Lâu họ Hoa. Họ được khắc hoạ như những nhân vật đầy cá tính. Lệnh Hồ Xung thì phóng khoáng, không câu nệ, Hoa Mãn Lâu ngoài lạnh trong nóng, Nhậm Doanh Doanh ôn nhu si tình. Tìm mua: Đại Kiếm Sư TiKi Lazada Shopee Đọc 'Đại Kiếm Sư truyền Kỳ' tuy ta cũng biết Lan Đặc là con của Lan Lăng, họ Lan tên Đặc, nhưng trong suốt tác phẩm người ta dường như chỉ quen gọi chàng là Đại Kiếm Sư - danh hiệu để chỉ người kiếm sĩ mạnh nhất của Đế Quốc. Những nhân vật, địa danh khác như: Đại Nguyên Thủ - người lãnh đạo lớn: là vị vua tàn ác, hiếu chiến của Đế Quốc. Ma Nữ vương - nữ vương nhân hậu của Ma Nữ quốc thanh bình, Hắc Xoa Vương - vua của Hắc Xoa Nhân, kẻ mang chiến hoả đến vùng đất Tịnh Thổ xinh đẹp. Vu Đế - vua của Vu Quốc, thế lực đen tối thao túng Đại Nguyên Thủ và Hắc Xoa Vương. Thải Nhu - Ánh sáng nhu hoà... mỗi nhân vật trong ‘Đại Kiếm Sư truyền Kỳ’ dường như đều không có một cái tên rõ ràng. Họ là hình tượng ước lệ trong bài thơ thất ngôn, mà câu truyện là 56 chữ kì diệu. Chính vì thế tên của họ tượng trưng cho rất nhiều điều, chứ không đơn giản là một cách gọi. Bất kỳ nhân vật trong ‘Đại Kiếm Sư’ là đại diện của một khái niệm, phản ánh cái vị trí mà nhân vật đó đại diện trong câu truyện. Bởi vì họ được xây dựng không phải trong hiện tại, mà được nhìn xuyên qua lớp sương mù của quá khứ, họ là những nhân vật được tái hiện qua 'truyền kỳ' của lịch sử. Tịnh thổ - vùng đất yên bình, Đế Quốc - đất nước lớn có quân đội mạnh, Vu Quốc - đất nước có vu thuật tượng trưng cho thế lực ma quỷ. Những địa danh đó cũng chỉ là một hình ảnh ước lệ, để tác giả lồng vào đó một ‘giấc mơ’. Giấc mơ của chàng kiếm sĩ đa tình tài ba với ‘thanh gươm yên ngựa’. Có bao giờ bạn nghĩ, tại sao Lan Đặc không cầm Phương thiên hoạ kích, Thanh Long đao, Kim thương...hoặc những loại vũ khí khác? Tại sao không cưỡi lạc đà, bò hay dê? Có gì liên quan giữa 'Đại Kiếm Sư truyền Kỳ' với tác phẩm ‘Bạch Kiếm Linh Mã’ của Ngoạ Long Sinh, hay hình tượng chàng 'hoàng tử bạch mã' tay cầm gươm cưỡi trên bạch mã phổ biến trong các câu truyện cổ tích Tây phương. Đó chính là hình tượng chàng hiệp sĩ tay cầm trường kiếm cưỡi trên bạch mã, là hình ảnh quen thuộc trong các câu truyện cổ tích. Huỳnh Dị chỉ mượn hình tượng đó để lồng vào đó câu truyện của mình, vì ông cần một hinh tượng anh hùng thật quen thuộc, quen thuộc đến mức ước lệ. Hình tượng người hiệp sĩ ‘thanh gươm yên ngựa’ vốn dĩ quen thuộc đó, lại được đưa vào trong khung cảnh êm đềm của những câu truyện truyền thuyết, khiến cho người đọc cứ thế êm đềm trôi đi theo những câu chữ của ‘Đại Kiếm Sư truyền Kỳ’, theo những lời văn mà phiêu lưu vào một thế giới huyền ảo, với những trận chiến thời trung cổ, những vòng người nắm tay nhau quanh đống lửa lớn, toà thành lớn rực lửa,... hay những thiếu nữ thổ dân nóng bỏng hoàn toàn chưa biết đến những quy tắc xã hội gò bó. Đọc “Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ’ ta sẽ cảm thấy những hình bóng thân thuộc của Đam San, Đan Ko. Cũng như bao câu truyện truyền kỳ khác về người hiệp sĩ, đại Kiếm Sư một mình chống lại những thế lực tà ác, đi tìm câu trả lời cho câu hỏi: là chàng đang đấu tranh chống lại số phận - hay đang bị số phận khống chế. Qua ngòi bút tài hoa, Huỳnh Dị đã tái hiện các nhân vật truyền kỳ trên nhân gian, thổi vào đó một định mênh mới, một trăn trở mới... rất đời thường. Định mệnh của Đại Kiếm Sư là chống lại những thế lực tà ác, là đem lại hoà bình cho người dân Tịnh Thổ, Ma Nữ Quốc và những vùng đất khác. Nhưng những rắc rối nho nhỏ của người anh hùng với các mỹ nhân như Thải Nhu, Ni Nhã, Bạch Đơn, Hồng Nguyệt... khiến cho Lan Đặc trở lên ‘phàm tục’ hơn và khiến chúng ta nhiều lúc cảm thấy ghen tị với chàng. Một bất ngờ và bí ẩn lớn nhất của câu truyện là Dị Vật, vật được coi là đã sáng tạo lại thế giới khi nền văn minh trước kia bị huỷ diệt. Là nơi khởi nguồn của bộ Trí Tuệ điển, cuốn sách ghi lại những tri thức vượt quá sự hiểu biết của con người lúc đó. Dị vật - sáng tạo mang phong cách đặc trưng của Huỳnh Dị, chỉ có trong ‘Đại Kiếm Sư truyền kì’ là cuốn tiểu thuyết thể hiện rõ nhất cho phong cách của ông cũng là cuốn tiểu thuyết bao gồm nhiều ý tưởng nhất, mà sau được tái hiện lại trong các tác phẩm khác: Lăng Độ Vũ chính là hình mẫu từ chàng Đại Kiếm Sư, cảm ứng tương thông của Yến Phi trong Biên Hoang Truyền Thuyết - tải eBook, truyền nội công cho ngựa trong Đại Đường... Như thi sĩ Bùi Giáng từng xuất ngôn rằng: “Đọc truyện võ hiệp là một trong những phép tu dưỡng ký ức và khơi dẫn nguồn vui ẩn mật trong mình. Đọc theo lối hồn nhiên hoặc vừa đọc vừa suy ngẫm...”, khi đọc Đại Kiếm Sư truyền Kỳ bạn có thể thả mình theo lời văn vô thức sống lại trong ký ức tuổi thơ với những câu truyện cổ tích huyền ảo, hay chiêm nghiệm về cuộc sống đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi: “Người ta trở thành anh hùng rốt cục là nhờ những chiến công trên lưng ngựa hay do định mệnh xếp đặt? ” Cũng như những tác phẩm khác của Huỳnh Dị tiên sinh, ‘Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ’ mang những điểm yếu chí mạng là “mâm bày quá lớn, bút lực có hạn, mở ra được mà không thu lại được”; hình tượng nhân vật, nhất là nhân vật nữ khá đơn nhất, có khi còn lấy tình dục thay cho tình yêu nên phẩm vị của sáng tác bị hạ thấp. Tác giả quá đề cao chủ nghĩa anh hùng cá nhân khi quá ưu ái cho Đại Kiếm Sư quá nhiều dị năng, và có quá nhiều chiến thắng đơn độc, khi cho Đại Kiếm Sư quá nhiều lần đơn thương độc mã phá thành, giữa vạn quân chém tướng. Nhưng có lẽ vì đây là một tác phẩm được viết theo lối truyền kỳ, một dạng truyện được lưu truyền trong dân gian, được ghi chép lại kể về những người anh hùng. Bỏ qua những chi tiết quá phóng đại, thì ‘Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ’ là một tác phẩm nên đọc, nhất là nó sắp được nhóm dich giả của TTV hoàn thành.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đại Kiếm Sư PDF của tác giả Huỳnh Dị nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San (Ân Tầm)
Một cỗ quan tài lạnh lẽo được chôn vùi cả ngàn năm vừa được khai quật… Một người đàn ông và một cô gái bất ngờ bỏ mạng cùng lúc… Những sự kiện bí ẩn chưa từng được ghi lại trong chính sử… Tây Hán, 7 nước chiến loạn, nàng phụng chỉ nhập cung thi triển sở học phục vụ giang san. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành khiến ánh mắt của vương gia địch quốc cũng phải đắm chìm… Vì hắn đi về phương Bắc xa xôi, vì hắn tiết lộ thiên cơ, vì hắn họa định cả nửa giang san, đến lúc quyến luyến thâm tình mới phát hiện, hắn muốn nàng chỉ là vì “Có Hoàn dư có cả thiên hạ.”. Kết tội nàng sử dụng vu thuật, nam nhân cao cao tại thượng với khuôn mặt băng lãnh tựa diêm vương đưa tay giữ lấy cằm nàng. “Bản vương hỏi lại lần nữa, đứa bé đâu?”. Nàng cất tiếng cười thê lương, “Người, vĩnh viễn sẽ không biết được!”. Bàn tay cứng rắn của hắn rời khỏi gương mặt nàng.“Hành hình!” Hắn cả đời tung hoành ngang dọc, cả đời chỉ động lòng vì một mình nàng, cả đời vì nàng mà công chiếm giang san, yêu thương nàng tới tận xương tủy nhưng cũng lại đích thân hạ lệnh giết nàng… Nàng tinh thông kỳ môn độn giáp, am tường y thuật, hiểu rõ thiên mệnh nhưng lại không cách nào đoán định được vận mệnh của mình… Mối tình của vị vương gia cuồng ngạo phương Bắc và nữ tử khuynh quốc đã trở thành truyền thuyết. Rõ ràng là yêu sâu đậm, rõ ràng là đau đến tê tâm liệt phế…trải qua ngàn năm sương gió, tình yêu, liệu còn có thể tiếp tục? Mối tình tương truyền cả ngàn năm, một đoạn tình cảm phong hoa tuyết nguyệt. Giang sơn - Hồng nhan, bên nào nặng hơn?***Thời gian: Tháng 10 năm 2010, 9h tối Vào thu, cơn mưa lớn làm rụng vô số lá cây, tạo thành bầu không khí có chút lạnh lẽo. Sương mù bao phủ khắp nơi. Thấp thoáng trong màn mưa phía xa là một khối kiến trúc đồ sộ. Lớp sương mù bao phủ quanh đó nhanh chóng bị màn mưa xé rách, khiến bóng dáng nó dần hiện ra cùng với một bầu không khí có chút quỷ dị. Tìm mua: Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San TiKi Lazada Shopee Một chiếc xe thương vụ xa hoa màu đen dừng lại trước tòa nhà kia. Cửa chính tòa nhà cũng lập tức mở ra rồi mấy người đàn ông mặc đồ đen đi ra ngoài, trong đó có một người lập tức tiến tới phía cửa xe, giương ô chờ sẵn. Cửa xe vừa bật mở, đập vào mắt là ống quần tây bao lấy đôi chân dài, sau đó một người đàn ông dáng vóc cao lớn bước xuống. Màn mưa xối xả cùng lớp sương mù nhanh chóng vây lấy người đàn ông mặc bộ vest đắt tiền kia. Chiếc ô đen che khuất tầm nhìn khiến người xung quanh không nhìn thấy rõ gương mặt hắn. Sau đó, hắn theo đám người áo đen đi vào tòa nhà. Từng giọt mưa điên cuồng đập vào kính cửa như muốn phô trương sức mạnh của mình. “Hách Liên tiên sinh, mời ngài xem thứ này.” Bầu không khí trong tòa nhà hoàn toàn tách biệt với hơi lạnh bên ngoài cửa sổ. Một người áo đen ước chừng 50 tuổi đưa một tờ báo cho người đàn ông kia, cũng nhân tiện thấy rõ được tướng mạo của hắn. Người đàn ông kia có một cặp mắt cực kỳ sắc bén, sống mũi cao có chút hơi khoằm hệt chim ưng khiến người ta dễ dàng nhận thấy không dễ gì chọc vào chủ nhân của nó. Ngũ quan cân đối thâm thúy với những đường nét tinh tế như được chạm khắc, Ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, con ngươi màu hổ phách nhạt, thản nhiên liếc nhìn tờ báo, khóe môi cương nghị hơi nhếch lên. Bài báo ghi lại mấy ngày trước, cục văn vật phát hiện một lăng mộ từ thời Tây Hán bị vùi lấp dưới một huyệt mộ. Huyệt mộ nằm sâu dưới đất 11m, đường kính đáy 34m, cạnh bên dài 7, 3m, khoang chứa quan tài có chiều dài 6m. Do việc thi công đường cao tốc nên lăng mộ này được phát hiện một cách tình cờ. Tuy tấm quách che chắn phía ngoài lăng mộ đã bị đào phải nhưng quan tài vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Bài báo cũng cho biết, ngôi mộ này được táng tại phía chính diện trên sườn núi lăng Viêm Đế. Việc phát hiện các ngôi mộ từ thời Tây Hán ở khu vực này cũng là hoạt động khá thường xuyên. Khu Viêm lăng hiện giờ đã được xác định là khu mộ táng cấm khai quật, trước khi các công đoạn chính thức được tiến hành thì phải chờ sự cho phép chính thức của cục di sản văn hóa và khảo cổ. “Phát hiện lăng mộ thời Tây Hán này chỉ là chuyện sớm muộn. Cái tôi muốn không phải thứ này.” Người đàn ông kia rốt cục cũng mở miệng, thanh âm cũng hệt như tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, bình thản nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo. “Hách Liên tiên sinh, tôi biết ngài vẫn luôn có hứng thú với cổ vật từ thời Tây Hán. Ngài yên tâm, hiện chúng tôi có một phát hiện cực kỳ trọng đại, chỉ là…” Sắc mặt người đàn ông trung niên kia có chút chần chừ, vô thức liếc nhìn hắn… Hách Liên Túc Thiên - ông trùm trong lĩnh vực phân phối hàng hoá, sở thích duy nhất là nghiên cứu lịch sử đời Tây Hán. Phàm là đồ cổ thời Tây Hán, hắn đều nhất nhất can thiệp vào. Tất cả mọi người đều không biết rốt cục hắn muốn tìm kiếm cái gì, cũng không biết tại sao hắn lại có hứng thú với văn hóa thời Tây Hán như vậy. Không ai có thể tìm hiểu được, ngay cả những người bên cạnh hắn cũng không biết nguyên do. Người đàn ông này thực sự quá bí hiểm. Hách Liên Túc Thiên nhìn thẳng người đàn ông trung niên một hồi rồi hờ hững lên tiếng, “Nói xong rồi?” Từ giọng nói của hắn, không khó khiến người ta nhận ra tác phong cường thế đầy mạnh mẽ. “Lần khai quật cổ vật lần này thực sự vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Hiện trường lúc đó cũng rất kỳ quái, cũng rất khó để giải thích một cách khoa học.” Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Phiền Hách Liên tiên sinh theo tôi xuống tầng hầm một chuyến.” Hách Liên Túc Thiên hơi nhíu mày, vẫn không nói lời nào. “Hách Liên tiên sinh, cổ vật này còn chưa đưa ra công bố với giới truyền thông. Những nhân viên hữu quan đã đặt nó ở dưới tầng hầm. Bởi vì tình hình đặc thù nên tôi cũng không có cách nào mang nó tới cho ngài xem…” Hách Liên Túc Thiên nghe giải thích xong, khẽ gật đầu rồi một mình đi theo người đàn ông trung niên kia xuống tầng hầm…Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Ân Tầm":7 Ngày Ân ÁiĐại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang SanDụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần BíGặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng TỷGiao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội ĐenHào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau - Phần 1Hào Môn Kinh Mộng 2 - Khế Ước Đàn UkuleleNiếp MônTrò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày TrờiVợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn ÁcHào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô DâuHào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau - Phần 2Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau - Phần 3Người Tình Trí Mạng - Phần 1Người Tình Trí Mạng - Phần 2Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Phần 1Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Phần 2Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San PDF của tác giả Ân Tầm nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đaghextan Của Tôi (Raxun Gamzatov)
“Đaghextan của tôi” là một cuốn sách kì lạ. Đã bao giờ bạn thấy một cuốn sách xuất bản năm 1984 mà đến tận bây giờ trang giấy vẫn trắng như vừa mới được mua về? Đã bao giờ bạn xem một cuốn sách xuất bản tại nước ngoài mà lại in tiếng Việt Nam. Và đã bao giờ bạn đọc một cuốn sách lần thứ năm mà vẫn thấy mới lạ như đọc lần đầu. “Đaghextan của tôi” là một cuốn sách như thế. “Đaghextan của tôi” được xuất bản lần đầu tiên tại Liên Bang Nga vào năm 1984 do nhà xuất bản Cầu Vồng ấn hành. Đây là một cuốn sách rất đẹp. Bìa sách bọc vải, ngoài cùng bọc thêm một lớp bìa cứng. Bìa lót được trang trí rất công phu. Chất lượng giấy rất tốt vì đến tận bây giờ vẫn không hề bị xỉn màu. Những trang sách được trình bày đẹp và tỉ mỉ. Người đọc dễ dàng bị gây ấn tượng đặc biệt với cuốn sách này vì thấy rõ một tác phẩm văn học được trân trọng đến vậy. Nói về tác giả của tác phẩm này - Raxun Gamzatop - là nói về Đaghextan, xứ sở trên vùng núi Kapkazơ, nơi có 36 dân tộc đang chung sống, trong đó có dân tộc Avar. Raxun Gamzatop là người Avar. Thêm nữa, nói về Raxun Gamzatop tức là nói về thơ ca, một trong những nhà thơ Đaghextan nổi tiếng nhất. Vậy nên “Đaghextan của tôi” vẫn được gọi là tác phẩm văn xuôi của một nhà thơ. Kể về cuốn sách không hề dễ, bởi nó không phải là tiểu thuyết, tùy bút hay tư liệu, nó cũng chẳng có cốt truyện hay mạch tư duy nào hết. Đơn giản chỉ là những mẩu chuyện nhỏ được viết cạnh nhau, nói về phong tục, lối sống, tình cảm của đất nước Đaghextan. Đôi khi là bài học cho mỗi người về cách ứng xử với nhau trong cuộc sống. Thỉnh thoảng lại là một câu chuyện phiếm. Nói theo cách của dân tộc Avar, tác phẩm như một con chim bay trên bầu trời và từ trên cao thấy rõ như trong lòng bàn tay, những núi non, khe vực thân thuộc, những làng mạc và phố phường, những nhà cửa và chợ búa, những con chim ưng và những con dê, niềm vui và nỗi lo lắng, quá khứ và, có lẽ, cả tương lai. Tìm mua: Đaghextan Của Tôi TiKi Lazada Shopee Tác phẩm được viết với lối viết rất tự do, đậm sắc trữ tình, khá hài hước, và một chút láu lỉnh. Nó không khiến bạn phải dành nhiều thời gian để đọc theo kiểu ngấu nghiến, không phải là cung cấp những tư liệu khô khan, nhưng cũng chẳng phải là một câu chuyện gay cấn hấp dẫn. Mỗi lần cầm sách lên, bạn có thể chỉ đọc một mẩu nhỏ dài khoảng vài dòng mà không thấy bứt rứt vì không thể đọc tiếp. Nhưng bạn cũng có thể đọc hết cả nửa cuốn một lúc mà không thấy nhàm chán. “Đaghextan của tôi” viết về một đất nước xa lạ nhưng lại thật thân quen. Tôi tìm thấy chính mình trong Raxun, tuổi trẻ của tác giả đôi khi ngốc nghếch, đôi khi sai lầm, nhưng cũng tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu. Tôi nhận ra hình bóng những người xung quanh trong người dân Đaghextan. Những người mẹ dành hết tình yêu cho con, những cụ già đầy triết lý, con trẻ hồn nhiên và tinh nghịch. Có lúc tôi lại thấy thấp thoáng lời dạy bảo của bố trong câu chuyện của Gamzat Xadaz hay Abutalip, thấy hình ảnh của anh bộ đội cụ Hồ trong Samin. Và dường như, dù ở Viêt Nam hay ở Đaghextan, hay ở bất kỳ đất nước nào khác, tình yêu thương con người, lòng yêu nước luôn luôn hiện hữu. Cảm ơn dịch giả Nguyễn Đức Hân và nhà thơ Bằng Việt vì đã mang về Việt Nam một Đaghextan đầy đủ và trọn vẹn. Vaxalam, vakalam* AmenĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đaghextan Của Tôi PDF của tác giả Raxun Gamzatov nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.