Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đường Tâm Mật Ý

Trong hệ thống nhà hàng thì Úc Ý là tập đoàn đứng đầu, tuy rằng chẳng biết gì về làm bánh, nhưng lại có một chiếc lưỡi còn kén chọn hơn cả bếp trưởng được sao vàng Michelin. Mà Đường Mật, là món điểm tâm mĩ vị nhất anh từng ăn, tên gọi là: trái tim ngọt ngào. Đây là câu chuyện dễ thương ấm áp về sự trưởng thành của nam và nữ chính *** Review: Gà ???? Poster: Li@PHC "Đường Tâm Mật Ý” – ngay từ tên truyện là mình đã cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào tràn ngập, và quả thật như thế, đây là chuyện tình đáng yêu của cô thợ làm bánh Đường Mật và người được mệnh danh là ông vua của vương quốc mỹ thực Úc Ý. Đường Mật có đôi bàn tay khéo léo, tuy chỉ là một cô gái vừa từ Pháp trở về với kinh nghiệm ít ỏi nhưng những món bánh tinh tế mỹ vị cô làm ra có thể thỏa mãn bất kì vị thực khách nào. Đến với nhà hàng Dream dưới trướng Úc thị, Đường Mật đã không ngừng sáng tạo nên những tuyệt phẩm chỉ cần nghe đến tên cũng khiến cho người ta thòm thèm. Cô không chỉ chinh phục được đầu lưỡi nổi tiếng là xoi mói của Úc Ý mà còn nắm chặt được cả trái tim anh. Đường Mật trải qua thời thơ ấu thiếu vắng tình thương đủ đầy, gần gũi của bố mẹ, nhưng cô gái ấy lại có được một trái tim ấm áp chân thành. Người cũng như tên, Đường Mật với mùi bơ nhàn nhạt trên người luôn mang lại cảm giác ngọt ngào đầy thích thú. Tình yêu cô dành cho Úc Ý như một miếng bánh kem dâu tây, có độ mềm mại nhẹ nhàng như cốt bánh ga-tô, có vị ngọt thơm béo ngậy của lớp kem bơ cùng vị chua dịu thanh mát của dâu tây chín mọng ngày hè. Trong giới ẩm thực, Úc Ý nổi tiếng là bông hoa trên núi cao, chưa bao giờ thể hiện ra cảm xúc của mình. Từ nhỏ anh đã là một cái vỏ rỗng, không có trái tim cũng chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì đến nỗi bố mẹ nghĩ anh nên thích thứ gì thì anh sẽ thích thứ đó. Anh giống y như một người máy không bao giờ sai sót, lạnh nhạt đến mức vô lý. Cho đến khi một tai nạn xảy ra năm 12 tuổi, đưa nhân cách Úc Tâm xuất hiện. Úc Tâm cũng chính là tâm, là trái tim anh. Ngược lại với Úc Ý lạnh lùng, Úc Tâm ấm áp như ánh mặt trời với nụ cười luôn nở trên môi. Úc Tâm biết mình muốn gì và sẽ quyết tâm thực hiện điều đó. Anh thích Đường Mật thì anh sẽ không ngần ngại mà gọi cô một tiếng “sweetheart” cũng chẳng ngại ngùng mà theo đuổi cô cuồng nhiệt. Úc Tâm không chỉ là một nhân cách riêng biệt mà anh chính là một phần của Úc Ý, là một phần đáng yêu nhất, thẳng thắn nhất và là đại diện cho những mong muốn chân thực nhất của Úc Ý. Cho dù là người bình thường, một đời người cũng chưa chắc đã gặp được người mình hết lòng yêu thương, huống gì là Úc Ý. Cứ tưởng thế giới này không có chuyện gì có thể gợi nổi sự hứng thú của anh nhưng đến cuối cùng anh đã gặp được Đường Mật. Cô gái tươi sáng ấy từng bước đến bên anh, xoa dịu cảm giác tội lỗi với tai nạn trong quá khứ và cho anh cảm nhận được thứ gọi là tim ngọt như đường, tình nồng như mật. Đường Mật đã kết nối hai mảnh ghép đối nghịch Tâm và Ý ấy thành một Úc Ý vừa lý trí, sắc bén trong công việc lại vừa nồng nàn, nhiệt thành trong tình yêu. Đối với mình một Úc tổng khi tâm ý hòa hợp chính là món bánh sô-cô-la dung nham nóng chảy. Bề ngoài khô khốc, đơn giản nhưng khi xắn miếng bánh đầu tiên, điều bất ngờ sẽ xảy ra: một dòng chocolate nâu bóng thơm lừng trào ra như nham thạch nóng bỏng ẩn sâu trong lòng núi lâu ngày. Bản Lật Tử đã đem lại một không gian nhẹ nhàng, thư thái như một buổi trà chiều một ngày cuối thu. Với những tâm hồn mệt mỏi, “Đường Tâm Mật Ý” như đưa ta đến bên khung cửa sổ, nhấm nháp chút vị chát của lá trà và thưởng thức từng món bánh thơm ngon. Cách thưởng trà chiều chỉ cần những mẩu bánh con con, có mặn có ngọt nhưng chỉ cần nếm một chút thôi lại có thể khiến mình nhớ mãi. *** Câu chuyện bắt đầu bằng sự kiện cô thợ làm bánh Đường Mật đến dự tuyển vào vị trí thợ làm bánh của nhà hàng Dream thuộc hệ thống nhà hàng của Úc thị và cô đã lật úp chiếc bánh kem do mình làm vào mặt giám đốc nhân sự. Bởi vì vị này cứ khăng khăng bới chuyện thời đại học cô từng bị vu khống ăn cắp ý tưởng mẫu bánh của một bạn học.    Câu chuyện, cơ hội việc làm sẽ kết thúc và tiền nhà Đường Mật cũng không thể trả được, nếu như thời điểm đó Úc Ý- tổng giám đốc chuỗi nhà hàng không đến giám sát và ăn thử miếng bánh cô làm.   Vì miếng bánh tuyệt vời này mà Đường Mật đã có dịp được chính Úc Ý phỏng vấn lần hai rồi cuối cùng được nhận vào làm việc tại nhà hàng Dream. Và từ đây cũng bắt đầu câu chuyện tình yêu "tay ba" lạ kỳ giữa cô và Úc Ý - Úc Tâm, nhân cách thứ hai của Úc Ý.   Cả hai nhân cách đều cùng si mê những chiếc bánh do Đường Mật làm ra. Nếu như Úc Ý im lặng và tạo cơ hội cho Đường Mật, đồng thời cũng không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô đang dần thay đổi, thì nhân cách thứ hai Úc Tâm lại theo đuổi tình yêu một cách cuồng nhiệt như một đứa trẻ và gây nên bao phen đau đầu cho cả Đường Mật, Úc Ý và trợ lý La Hạo.   Nếu như trong đa phần những câu chuyện ngôn tình có nam chính đa nhân cách, nữ chính thường sẽ gục ngã trước sự cuồng nhiệt theo đuổi và yêu tính cách của nhân cách thứ hai trước thì trong “Đường tâm mật ý”, dù Đường Mật không trực tiếp thừa nhận nhưng có vẻ cô lại đổ trước trước nhan sắc và phong thái của nhân cách chính Úc ý, đặc biệt là mỗi khi anh nếm thử những chiếc bánh do cô làm.    Thái độ ngượng ngùng của anh mỗi khi bị cô trêu chọc, như cô vẫn thường đùa với anh sau này: “Em không yêu anh vì tiền, em yêu anh vì nhan sắc”. Đến nỗi, cả nhân cách Úc Tâm cũng đôi lần cảm thán: “Vì sao anh theo đuổi em trước, hôn em trước cũng là anh, nhưng em lại yêu Úc Ý.”    Câu chuyện tình yêu khép lại là khi hai tính cách, trải qua quá trình rượt đuổi, đấu tranh để "tiêu diệt" lẫn nhau đã dung hoà. Khi "tâm" và "ý" hòa thành một thể cũng là lúc Đường Mật nhận được một mảnh ghép hoàn thiện cho mình: một Úc Ý có sự sắc bén, cần mẫn trong công việc, có sự lễ độ với người khác và một Úc Tâm quyết liệt, quyết đoán và nhiệt tình trong tình yêu.    Úc Ý từ một khúc gỗ lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc, không biết buồn vui, tùy ý cho cha mẹ sắp đặt những gì họ cho là tốt với anh, cuối cùng cũng biết nói lên quan điểm, tự chọn những gì mình thích, người mình yêu và bảo vệ sự chọn lựa của mình.   Mỗi nhân vật trong truyện đều là một chiếc bánh ngon lành tắm đẫm đường mật mà Bản Lật Tử dành cho độc giả.   Úc Ý- một tổng tài lạnh lùng như bao tổng tài bá đạo khác trong truyện ngôn tình, nhưng lại là một tổng tài thích ăn đồ ngọt và có vị giác đáng sợ hơn cả đầu bếp Michelin.    Vì nỗi đau chị ruột qua đời khi đang trên đường đi mua bánh cho anh, anh đã thu mình lại không thể hiện cảm xúc, không ăn bất kỳ chiếc bánh vị matcha nào nữa. Sự kiềm nén cảm xúc ấy đã hình thành nhân cách thứ hai - Úc Tâm, xuất hiện mỗi khi anh khao khát có được thứ gì đó, thay anh hành động và thực hiện những ước mơ.    Hai nhân cách ban đầu đấu đá quyết liệt, sau chung sống có vẻ hoà thuận và cuối cùng vì yêu một cô gái lại một lần nữa đấu tranh để sinh tồn. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Úc Ý từ một người lãnh đạm không thể hiện tình cảm đã không còn trụ vững trước hương vị kem bơ phát ra từ người cô gái với cái tên ngọt ngào: Đường Mật. Những chiếc bánh ngon và người làm bánh cũng ngọt ngào không kém đã cho anh biết được trên đời có một thứ cảm xúc gọi là tình yêu.    Tình yêu của Đường Mật thơm ngọt như hương caramel, nhẹ nhàng như những chiếc bánh mousse, mềm xốp như bánh chiffon, đã kéo anh ra khỏi vực thẳm và nỗi đau, mang đến cho anh một cuộc sống đầy đủ hương vị.   Đường Mật là một cô gái lớn lên trong sự thiếu vắng tình yêu thương gần gũi của cha mẹ, khi cha cô là một họa sĩ nổi tiếng, gắn bó cuộc đời mình bằng những chuyến đi và những cuộc triển lãm, còn mẹ cô là một nhà thiết kế trang sức lãng mạn, rời bỏ cô để kết hôn với một người mang đến cho bà tình yêu thật sự.    Trong hoàn cảnh sống không trọn vẹn về tình cảm như thế, cô lớn lên và trở thành một cô gái bản lĩnh, sẵn sàng từ bỏ ngành học để sáng Pháp học làm bánh. Đồng thời, cô cũng đủ ngọt ngào, đủ lém lỉnh và ấm áp để làm tan chảy bất kỳ trái tim nào.    Từ một Úc Ý mặt đơ không biết thể hiện cảm xúc, một Úc Tâm nhiệt tình như lửa, một Phó Tâm - cô bạn cùng nhà, đến cả Bạch Tiêu - vị hôn thê được gia đình chọn lựa cho Úc Ý đều yêu quý và dành những suy nghĩ tốt đẹp cho cô.   “Đường tâm mật ý” là một câu chuyện nhẹ nhàng ấm áp và không có bất kỳ vai “phản diện” thật sự nào. Vâng, dù vẫn có một anh chàng “suýt là người yêu”, bám riết không thôi, một cô đồng học ghen ghét và một vị "hôn thê" gia đình nhắm sẵn nhưng đây thật sự là một câu chuyện không có người quá xấu và cũng không có tranh giành đấu đá.    Chuyện tình yêu và công việc của họ cũng như nước chảy mây bay chứ không va vấp trắc trở gì đáng kể. Câu chuyện không thật sự có cao trào, chỉ mềm mại dịu nhẹ như hương kem bơ tưới mát một tâm hồn mệt mỏi. Vậy nên nếu ai yêu thích những chiếc bánh ngọt thơm ngon và cần một hương vị ngọt ngào cho tâm hồn, “Đường tâm mật ý” là một sự lựa chọn không tồi đó ạ. _____   “ “: Trích từ truyện.   RV: Hoàng Tú Nữ - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Đường Tâm Mật Ý của tác giả Bản Lật Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cán Hoa Khúc
“Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” Đây là chuyện xưa giữa một sát thủ cùng một nữ chủ xuyên qua, nhưng mà sát thủ không lãnh khốc vô tình như những truyện khác, nữ chủ tự lập tự cường, tùy tiện, cũng thực cứng cỏi, quả quyết, tính cách cũng không tệ, chỉ hơi thiếu tâm nhãn.   Bạch Dực được Ô Vũ cứu và cho bạc để tự sống. Cô đến Lô gia thôn và sống cuộc sống tự cung tự cấp như những người dân ở đây. Ô Vũ sinh ra trong gia tộc sát thủ tiếng tăm trên giang hồ nên dù không có hứng thú giết người cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ. Ô Vũ có một thói quen là giết một người sẽ cứu một người. Nhưng thật sự nhớ ân lại không có lấy một người, cho đến khi gặp lại Bạch Dực - một người sảng khoái và không có ý câu dẫn như những nữ nhân khác. Hai người coi nhau như điểm tựa của mình. Ô Vũ tìm về Bạch Dực khi hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Dực coi Ô Vũ là một người bạn, tri kỷ. Ô Vũ nhận ra tình cảm với Bạch Dực nhưng lại lo sợ, sợ sinh tử, sợ khi chết đi không còn ai bảo vệ Bạch Dực. May thay, Ô Vũ cuối cùng cũng gỡ được phong hào gia tộc, cùng Bạch Dực du sơn ngoạn thủy, không cô phụ mười một năm chờ đợi. Truyện nhẹ nhàng, đơn giản như tâm tình nữ chính. Cô ấy đã từng nhảy lầu khi bị hôn phu bỏ rơi rồi tình cảm với nam chính đến một cách từ từ. Nam chính từ lo lắng, che chở, không biết làm thế nào, không dám hứa hẹn rồi lặng lẽ, cẩn thận quan tâm nữ chính. Mình thích đoạn sau khi nữ chính ước hẹn nam chính làm bạn trai, bị nam chính trêu rồi ngại ngùng. Khúc Cán hoa thanh dật uyển chuyển, du dương cuối truyện thổi lên niềm vui cùng hy vọng trong ngày mùa hè, thổi lên hương vị triền miên vô tận, cho tới tận những ngày cuối cùng... ------------------ Review by Hi dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review TA: Đánh giá: 7/10 Nàng là cô gái đến từ thời hiện đại, vì vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình phản bội vì chê mình béo mà nhảy từ tầng cao nhất của trường học mà tự tử. (trai còn nhiều mà sao chị dại dột thế) Không hiểu lý do gì, nàng lại xuyên không về thời cổ đại như thế này. Nàng thực sự không rõ, là nàng đang mơ hay đã xuống âm phủ, nhưng sao âm phủ lại tràn ngập ánh nắng như thế này cơ chứ. Mãi khi phát hiện ra ra có người đỡ mình nàng mới mơ hồ cảm nhận a mình vẫn còn sống. Hắn chính là ân nhân của nàng, chỉ nàng đến thôn làng mà hiện tại nàng đang ở, lại còn cho nàng thêm tiền, mặc dù nơi đây tiên không có mấy tác dụng cho lắm. Hắn sinh ra trong một gia tộc sát thủ nổi tiếng, dù muốn hay không hắn cũng phải giết người. Nhưng hắn có một thói quen, giết một người sẽ cứu một người nhưng hầu hết chẳng ai nhớ đến ân nghĩa của hắn cả. Còn nàng lại khác, không giống như các nữ tử hắn từng gặp, lại luôn biết ơn chàng. Nàng dần dần quen với nơi đây, cũng biết tự lực tự cường làm việc sinh sống. Hắn có thói quen khi làm xong nhiệm vụ sẽ đến chỗ nàng ăn cơm, còn nàng xem hắn như bằng hữu, tri kỉ. Dần dần hắn có tình cảm với nàng nhưng lại không dám nói, bởi hắn là một sát thủ, mạng sống không bao giờ là đảm bảo, vậy làm sao hắn có thể đảm bảo chăm sóc và bên cạnh nàng được cơ chứ. Để thoát khỏi danh phận sát thủ hắn phải hoàn thành một nhiệm vụ, nhưng chính là không biết khi nào mới xong, cũng có thể hắn chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng vẫn chờ, vẫn đợi hắn quay lại. Liệu hắn có hoàn thành nhiệm vụ, vứt bỏ đi danh nghĩa sát thủ để trở về bên cạnh nàng??? “Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” *** Bánh xe phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, nàng cố hết sức chuyển động, kéo nước từ dưới giếng sâu lên. Giờ đang là tháng ba, tuy đã là cuối mùa xuân, nhưng đối với một người sinh trưởng ở châu Á nhiệt đới như nàng mà nói, gió vẫn rất lạnh. Nhưng thái dương cùng lao động, lại làm cho nàng toàn thân đổ mồ hôi, gió thổi qua chiếc áo bông nửa mới nửa cũ, cũng sẽ cảm thấy rùng mình. Cho dù đã hơn một năm, nàng vẫn không thể thích ứng được với khí hậu ôn đới như vậy. Chờ tới khi cố hết sức đổ được nước giếng vào thùng, nàng nhẹ nhàng thở ra, mềm nhũn ngồi xuống dựa vào thùng nước lớn mà thở gấp, ánh mắt nhìn trời quang xanh thẳm. Quấn lại mảnh vải trên những ngón tay không ngừng run run, có hơi dính dính, đau tận tim, đại khái vết thương lại bị nứt ra. Nàng lại dùng nước giếng, làm dịu đi bàn tay đang đau đớn. May mắn công việc hôm nay đại khái đều làm xong rồi, chỉ còn phải làm cơm chiều nữa mà thôi. Cho dù phía sau, mặt trời cũng mới ngả về tây, còn lâu mới lặn xuống. Nhưng mà nếu sờ soạng nữa sẽ không nấu được cơm, dầu nành rất đắt. Không giống với một năm trước, hiện tại mỗi bữa cơm đều thực quý trọng, mỹ vị. So với nhà bên, nàng đã là rất giàu có, cơm có thể ăn cơm khô, lại là gạo trắng như trân châu, không độn một chút hoa màu khác. Nhà bên đều biết, nói nàng quá giàu có, trong nhà có người già, trẻ con sinh bệnh, sẽ sang mượn gạo trắng ── đây chính là phúc phận được ăn ngon mà chỉ có trẻ con hoặc khi sinh bệnh mới có được. Nàng đảo cơm tẻ trong nồi, nước sôi liền rắc một nắm cải thìa chỉ cao bằng ngón tay, cùng một nắm xuân cửu nhỏ vào, chờ rau xanh, cho một chút mỡ heo cùng muối, trên một cái bếp nhỏ khác là một nồi măng trúc đã bóc vỏ luộc. Trên cơm tẻ là cải thìa thanh thúy cùng xuân cửu, mang theo một chút mỡ heo thơm lừng. Đóng cửa bếp lại, nàng bưng cái bát lớn đựng đồ ăn, cầm lấy đũa trúc, đi đến sườn núi sau nhà, ngồi xếp bằng trên cỏ, nhìn mặt hồ xanh như ngọc bích dưới chân núi, mỹ mỹ ăn cơm chiều. Không nghĩ tới, chỉ là một năm mà thôi, hạnh phúc lại đơn giản như vậy ── ngồi nhìn hồ nước, ăn cơm dưới ánh chiều tà. Nàng tên Bạch Dực… Nếu không nhớ lầm. Hoặc là, nàng không có nổi điên. Hẳn là cái tên này, không sai. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy mơ hồ, không được rõ ràng. Nhưng mà cuộc sống đơn giản đến chỉ còn lại có ăn cơm, ngủ, làm việc, sự mơ hồ này cũng trở nên vô cùng không quan trọng nữa. Một năm trước, nàng đi vào Đàn sơn ở lân cận thôn này. Nói chính xác, là trong rừng cây cách thôn này khoảng hai dặm. Đến bây giờ nàng vẫn không rõ, nàng rốt cuộc là còn sống hay đã chết. Rõ ràng là nhảy từ trên tầng cao nhất của trường học xuống… Nhưng làm sao lại xuất hiện tại ‘âm phủ’ phong cảnh đầy nắng này ? Đoạn thời gian ở giữa biến đi đâu? Hay là, trên thực tế, nàng đã trở thành người thực vật, đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như trên phim truyền hình vẫn chiếu? Nàng thật đúng là không biết. Nhưng người bị nàng đè trúng… Xúc cảm cùng mùi máu tươi vẫn còn chân thật. Có một vị tiên sinh da bọc xương tái nhợt đã cứu nàng… Mời các bạn đón đọc Cán Hoa Khúc của tác giả Hồ Điệp Seba.
Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông)
Nhị thiếu gia nhà họ Quan mặc dù bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhưng lại là một hỗn thế ma vương, tính cách thất thường, không ai dám chọc vào.  Thế nhưng, nào ai biết được, trong một đêm tiệc rượu, lại có một “đại mỹ nhân” dám trêu chọc đại ma vương Quan Hành, cùng anh trải qua một đêm tình nóng bỏng, còn dám nghênh ngang dùng mười đồng tiền mua “lần đầu tiên” của Quan nhị thiếu.  Quan Hành giận, rất giận. Thế nhưng, người thì đi rồi, giày của anh đêm qua còn bị cô ném ra ngoài cửa sổ, muốn đuổi theo cô “tính sổ” lại không được, chỉ có thể nuốt nỗi giận vào trong, thề với trời nếu gặp lại cô gái đó, nhất định sẽ dùng ba trăm sáu mươi kế trả mối nhục “mười đồng” này. Ông trời chính là cực kỳ chiều lòng người, chẳng qua bao lâu cho Quan Nhị thiếu cơ hội phục thù. Trong một ngày mưa to, Quan Hành dưới sự bức ép của mẹ mà phải theo “đối tượng xem mặt” đi ăn cơm, tình cờ lại gặp được Lương Kiều.  Tất nhiên, người đàn ông mấy hôm trước còn cùng mình mây mưa, mấy hôm sau đã cùng người phụ nữ khác “thân mật” sẽ khiến Lương Kiều chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt. Vì thế, lúc anh trào phúng cô: “Loại con gái lẳng lơ như cô, cũng là lần đầu tôi gặp được”, Lương Kiều cũng không ngại đáp trả: “Loại tra nam như anh, tôi lại gặp không ít.”  Lần thứ hai gặp mặt, Quan Hành vẫn bị miệng lưỡi độc địa của Lương Kiều hạ knock out. Lần thứ ba gặp lại, Lương Kiều đang đi trên đường, Quan nhị thiếu vô tình đi ngang qua, cố ý tạt nước bùn lên khắp người cô. Ngày kế tiếp, Lương Kiều dùng sơn đỏ, ở trên mũi xe anh viết mười mấy chữ to: “Bản thân sớm bắn, khẩn cầu bí phương, dùng số tiền lớn để tạ ơn, không chân thành xin đừng quấy nhiễu.”  Lương Kiều lúc quét sơn vô cùng hết mình, nhưng hậu quả lại khiến cô hết hồn. Phá xe của Quan nhị thiếu, còn bôi nhọ “năng lực” của anh tất sẽ phải trả giá. Mà cái “nghiệp” này của Lương Kiều chính là một món nợ siêu to, siêu khổng lồ, đến mức cô chỉ có thể “bán thân trả nợ”, trở thành osin cho Quan Hành. Đại mỹ nữ cùng nhị thế tổ ở chung một chỗ, vừa là oan gia lại còn từng là bạn giường một đêm, tất sẽ dẫn đến củi khô bốc lửa. Mà đám lửa này càng cháy càng to, thiêu rụi tất cả lý trí của Lương Kiều cùng Quan Hành, thổi bùng lên một thứ tình cảm gọi là “yêu” trong trái tim hai kẻ cứng đầu. Thế nhưng, một người thì quá lý trí, một kẻ lại chẳng chịu nhìn thẳng vào trái tim mình, cùng tuesday luôn nhăm nhe phá đám, cùng với áp lực từ xuất thân của hai người, liệu có khiến tình yêu của Lương Kiều cùng Quan Hành kết trái?  Từ kẻ đi săn trở thành người bị săn, ai mới là con mồi trong cuộc tình này? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé. *** Lương Kiều là một đại mỹ nữ, nhưng là một mỹ nữ có gai. Bởi vì tình thế ép buộc mà rơi vào kết cục “tình một đêm” với Quan nhị thiếu. Thế nhưng, cuộc sống đã mài dũa cô trở thành một kẻ lý trí, sẽ không vì thất tiết mà đau khổ, cũng sẽ không o ép đối phương chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của mình.  “Mười đồng”, cùng một anh đẹp trai trải qua những giây phút nóng bỏng, Lương Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân thật ra còn được hời nhiều lắm. Vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Lương Kiều vẫn đụng phải Quan Hành.  Lương Kiều là một người phụ nữ lý trí, sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc đã khiến cô chẳng còn bao nhiêu hy vọng vào tình yêu. Đối với cô, Quan Hành chỉ là một người “bạn giường”, thế nhưng, không biết từ lúc nào, người bạn giường này lại đi sâu vào trái tim cô, bẻ đi từng chiếc gai nhọn, xoa dịu những vết thương từ sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc của cô.  Anh gieo xuống tim cô một hạt giống, dùng sự dịu dàng ngốc nghếch của mình khiến cái cây ấy đâm chồi rồi nở hoa, trói chặt trái tim cô, khiến cô không thể rời xa anh. Quan Hành là nhị thiếu gia nhà họ Quan, tính tình tùy hứng, kiêu ngạo bất tuân. Người phụ nữ có thể thu phục anh, thứ nhất là phải đẹp, thứ hai là phải độc. Mà Lương Kiều vừa hay lại có cả hai thứ này.  Quan nhị thiếu nhìn bề ngoài thì thành thục lắm, diễn vai hỗn thế ma vương cũng ra hình ra dạng. Thế nhưng, sống lâu mới biết, Quan nhị thiếu chính là một chú Husky điển hình, vừa gặp tưởng ngầu, sống lâu mới biết là ngáo.  Có lẽ, lúc ban đầu bị sự cứng đầu của Lương Kiều khiêu chiến, khiến anh chú ý đến cô, sau lại bởi vì sự hòa hợp thân thể mà giữ cô bên cạnh nhưng đến cuối cùng, chính những yếu đuối trong tâm hồn Lương Kiều khiến anh cảm thấy thương xót, đến mức chỉ muốn mãi mãi giữ cô bên người, dùng sự ấm áp của mình che chở cho cô. Tổng quan mà nói, nội dung của “Chỉ nam thu phục Quan nhị thiếu” không hề mới, thế nhưng tác giả rất biết cách giữ vững nhịp điệu của chuyện. Các tình huống được xây dựng vừa đủ, không bị quá lố, vừa hài hước, vừa ngọt. Nhân vật được xây dựng hợp lý, đại mỹ nữ đi với nhị thiếu gia, muốn sủng có sủng, muốn thịt có thịt. Cá nhân tớ cho rằng đây là một bộ truyện phù hợp để giải trí, không cần dùng não khi đọc, thích hợp cho những ngày chây lười chẳng muốn làm gì, thêm một cốc sữa là đúng chuẩn. Nếu bạn muốn học cách theo đuổi trai đẹp lại nhiều tiền thì mời nhảy hố để tham khảo kinh nghiệm của Lương đại mỹ nữ nhé.  ____ " ": Trích từ truyện được edit bởi Rv-er Review by #Nghịch Thần - /ReviewNgonTinh0105 *** Sùng sục sùng sục - - Nước ở trong nồi sôi lên, Lương Kiều mở vung nồi, lấy ra một gói mì sợi, cầm một nắm ném vào. Trên tường của phòng bếp có một cửa sổ nho nhỏ, ngoài cửa sổ vẫn là mưa phùn liên miên, giọt nước mưa rơi xuống trượt dọc theo thủy tinh, tạo thành những vệt nước nghiêng lệch. Phòng bếp nhỏ không đến năm mét vuông, không gian chật chội, đến cả không khí cũng mang cảm giác ngột ngạt. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa kính mơ hồ có thể nghe thấy, cùng tiếng sùng sục của nồi nước sôi như hòa vào nhau, chỉ nghe thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn. Mỗi lần trời mưa đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, muốn cởi sạch chạy trần truồng ra ngoài, cũng không biết đây là suy nghĩ kiểu gì nữa. Lương Kiều thầm thở hắt ra, cầm đũa quấy loạn lên trong nồi. Bạn cùng mướn chung phòng đêm nay phải chăm sóc bạn trai, không trở về được, không có người nấu cơm, Lương Kiều liền giảm bớt việc bằng cách ăn mỳ, đến cả rau cũng không cho vào, định chốc nữa trộn một chút tương thịt bò cay vào, bữa tối cứ như vậy mà trôi qua thôi. Lúc nấu mì xong, điện thoại cũng vang lên, là một số xa lạ. Lương Kiều tắt bếp, lấy di động từ túi ra, mở đặt đến bên tai.”Xin chào.” “Chị Kiều đúng không, em là Tống Bắc, chị còn nhớ em không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam tuổi còn trẻ. Cái vợt dùng để vớt mỳ được cô treo trên tường nhà màu trắng, Lương Kiều đưa tay lấy xuống, bỏ những sợi mỳ vớt được vào trong bát, bên cạnh đó cố gắng tìm tòi ký ức trong đầu: “À, còn nhớ, Tống Bắc sao, tìm chị có chuyện gì không?” “Em không sao, là Dung Dung...” Giọng nói Tống Bắc có chút lo lắng: “Cô ấy bị một người đàn ông mang đến hội sở, nơi đó gọi là Hoàng Đình , em sợ cô ấy bị người ta bắt nạt nên muốn đi cùng, nhưng mà hội sở không cho em vào, chị Kiều có thể đi tới đó một chuyến hay không?” Nhắc tới Dung Dung Lương Kiều mới nhớ tới , cái cậu Tống Bắc này là người theo đuổi trung thành của Trâu Dung Dung từ cao trung tới đại học, là tiểu tử đặc biệt cố chấp. Trâu Dung Dung là em ruột cùng cha mẹ của Lương Kiều, đến thành phố C học đại học, cô ấy sống ở khu nhà mới tu sửa lại tại vùng ngoại thành, một nửa ngăn cách với bên ngoài, đến khi học đại học năm thứ hai mới có thể ra ngoài vào cuối tuần. Cho nên bình thường Trâu Dung Dung đều ở lại trường học, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đến chơi hai ngày. Nhưng mà hôm nay mới thứ tư, Lương Kiều nhíu mày: “Không phải lúc này nó đang đi học sao?” “Chị Kiều, trước tiên em sẽ nói cho chị, nhưng chị biết rồi đừng mắng Dung Dung nhé “ Tống Bắc ấp úng nói: “Cô ấy đăng ký làm người mẫu cho một công ty, mấy ngày gần đây đều không đi học, em lo lắng cho cô ấy, cho nên hôm nay lén đi theo một ngày... Cô ấy bị lãnh đạo công ty mang tới, còn có vài người mẫu nữ khác, em nhìn giống như là để tiếp rượu...”   Mời các bạn đón đọc Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông) của tác giả Nhất Tự Mi.
Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chàng từng nói: “Nếu hoàng cung là một lồng giam, trẫm nguyện đem những thứ tốt nhất để xây thành. Bởi vì nhà giam này của trẫm, chỉ có một chú phượng hoàng nhỏ là nàng”*.  Nàng là Tô Hoài Cẩn, chàng là Tiết Trường Du vừa xứng một đôi “mỹ đức”**, vốn nên là một mối lương duyên, thế rồi kết cục lại là nước mắt rơi xuống nhuộm vạt áo, một ngọn lửa cắn nuốt cung Du Cẩn, cũng đem bọn họ từ nay âm dương cách biệt.  Đau khổ. Hối hận. Hiểu lầm. Tất cả đều theo ngọn lửa kia cháy thành tro bụi.    Vốn nên là người chết quên hết, kẻ ở lại ôm lấy bi thương, lại bởi vì duyên còn chưa dứt, đem phượng hoàng niết bàn, trở lại vạch xuất phát, khi tấn bi kịch kiếp trước còn chưa bắt đầu, khi trái tim còn chưa đi sai hướng.  Tô Hoài Cẩn nàng đã từng bước qua một kiếp, cũng đã nếm trải cái gọi là “vì tình mà đau, vì quân mà khổ”. Vậy nên nếu có cơ hội làm lại, nàng nhất định khiến cho những kẻ từng hãm hại nàng phải trả giá, càng quan trọng hơn là kiếp này, nàng không muốn cùng Tiết Trường Du kia trở thành một đôi “mỹ đức” nữa. Trùng sinh trở lại vốn đã nắm một nửa thiên cơ, thế nhưng Tô Hoài Cẩn lại phát hiện ra, lần niết bàn này bị trói định cùng “hệ thống” nằm trong chiếc vòng hồng ngọc mà tiên đế ban cho. Có được “hệ thống” vốn dĩ nên là một chuyện vui, thế nhưng có ai nói cho nàng biết vì sao cái hệ thống này lại gọi là “càng chết càng lợi hại” hay không? Nếu đã trốn không nổi, chạy không xong, vậy thì Tô Hoài Cẩn chỉ còn cách vừa phải đối phó với tiểu nhân, chống lại sự theo đuổi của “phu quân” cũ đồng thời nghĩ cách làm sao để có thể “tìm chết” mỗi ngày. *** Chàng là Tiết Trường Du, là Tứ hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, còn trẻ đã được phong tước Yến Vương, sau lại trở thành hoàng đế của Tiết quốc. Từ nhỏ chàng đã được thái thượng hoàng tứ hôn với đích nữ phủ thừa tướng Tô Hoài Cẩn, dùng vòng ngọc cùng nhẫn ban chỉ làm từ cùng một khối để đính ước.  Vốn là một mối lương duyên, phu thê ân ái, lại bởi vì tiểu nhân phá hoại cùng hai chữ "ngu hiếu" dẫn đến những hiểu lầm, cuối cùng là âm dương cách trở. Ngày ngọn lửa lớn nhuộm đỏ cung Du Cẩn, cũng là ngày trái tim chàng đau đớn khôn nguôi.  Nếu có thể quay lại, Tiết Trường Du chàng nhất định sẽ đau sủng nàng, tin tưởng nàng, sẽ biến không chỉ hoàng cung này mà còn cả thiên hạ này trở thành lồng giam đẹp đẽ nhất, đặt dưới chân phượng hoàng nhỏ của chàng. Có lẽ, bởi vì tưởng niệm của chàng quá lớn, hoặc cũng có thể bởi chàng còn thiếu nợ nàng quá nhiều, hay giả như một mối tơ duyên còn chưa dứt, thế nên vòng ngọc đưa nàng ngược thời gian, thì nhẫn ban chỉ cũng cho chàng sống lại.  Bắt đầu từ giây phút lại gặp nàng năm ấy, lại lần nữa được ôm nàng trong vòng tay, rốt cuộc chàng đã hiểu được, dùng tính mạng để yêu một người là thế nào. Dù đã biết sẽ phải bước trên con đường “thê nô” không lối thoát, nhưng bởi vì đó là nàng, chàng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng, hình như Cẩn Nhi của chàng có chút lạ, không những đối với chàng lạnh lùng, xa cách, còn năm lần bảy lượt muốn tìm chết, khiến trái tim chàng mỗi ngày đều lơ lửng treo cao. Tiết Trường Du thực sự muốn khóc, vì sao trùng sinh trở lại, mỗi ngày vì theo đuổi phu nhân mà phải ăn giấm chua còn chưa đủ, lại còn phải mọi lúc lo lắng đề phòng thê tử của chàng tìm đường chết như vậy? *** Tô Hoài Cẩn là đích nữ phủ thừa tướng, là thân muội muội của chấp trưởng đại nguyên soái Tô Hoài Chẩn, từ nhỏ đã có hôn ước với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du. Sau khi Tiết Trường Du đăng cơ liền được phong Hoàng quý phi, cầm phượng ấn, chấp chưởng lục cung. Vốn là một đường phong quang vô hạn, thế nhưng đến cuối cùng lại bởi một chữ “hiếu” khiến “tình” này vỡ đôi, dùng một mồi lửa, đem tất cả yêu thương cùng thống khổ cháy rụi cùng cung Du Cẩn.  Thế nhưng, lưới tình còn chưa dứt, cho nàng sống lại năm nàng còn chưa gả cho Tứ hoàng tử. Một kiếp đau thương kia, nàng vì tình mà thu liễm, nghe theo phụ thân lấy phu làm trời, từng bước cẩn trọng đến mức bẻ gãy tính tình, chịu người ức hiếp, còn tính toán khiến nàng không thể sinh, cuối cùng là táng thân trong biển lửa.  Niết bàn trùng sinh, lại có thêm hệ thống hỗ trợ, Tô Hoài Cẩn quyết không nhẫn nhịn. Muốn tính kế nàng, phải xem có bao nhiêu bản lãnh, còn phải có gan chịu hậu quả. Kẻ nào muốn nàng chết, nàng còn vui mừng cảm tạ, bởi mỗi lần “chết” nàng sẽ trùng sinh trở lại càng thêm “mạnh mẽ” hơn. Sống lại kiếp này, Tô Hoài Cẩn vốn muốn đi trên con đường của riêng mình, rời xa hoàng cung toan tính, làm một phú bà tự tại.  Thế nhưng, số phận lại thích trêu ngươi, đem nàng cùng Tiết Trường Du buộc chặt, không những khiến cho “phu quân cũ” đuổi tới cửa, còn khiến chàng như miếng keo da chó, đẩy thế nào cũng không ra, chỉ có thể tiếp nhận. Từ này về sau, nắm mệnh phượng hoàng, độc sủng hậu cung, cùng quân một đời ân ái. Kiếp trước, Tiết Trường Du là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, còn là một phu quân gia trưởng. Chàng với Tô Hoài Cẩn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước, bởi vậy, đối với chàng thú nàng là lẽ dĩ nhiên.  Kiếp trước, chàng hưởng thụ tình yêu của nàng, lại quên đi cảm nhận của người cùng chàng kề vai chung gối. Chàng vì “ngu hiếu” khiến cho hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng thêm sâu, đến cuối cùng, còn lại là một ngọn lửa đốt cháy cung Du Cẩn, cùng với nước mắt rơi trên tro bụi của tình yêu. Cho đến tận lúc chết đi, điều Tiết Trường Du hối hận nhất không phải là tin lầm nịnh thần làm mất nước, mà là đã không tin tưởng Tô Hoài Cẩn. Vốn cho rằng đã chẳng còn cơ hội bù đắp cho nàng, thế nhưng duyên trời chưa dứt khiến chàng quay ngược thời gian, trở lại lúc tất cả còn chưa quá muộn. Đi qua một kiếp đau thương, rốt cuộc Tiết Trường Du cũng hiểu được ai mới là người quan trọng.  Vì thế, kiếp này, Tiết Trường Du vẫn là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng trước mặt Tô Hoài Cẩn chính là một kẻ không tiết tháo, mặt dày, so với cao da chó còn bám dai hơn. Nàng là bảo bối của chàng, là đầu quả tim so với mệnh chàng còn quý giá hơn.  *** “Nương nương lại tìm đường chết” là một bộ truyện thú vị, không bởi vì tình tiết cung đấu hay mức độ “thê nô” của nam chính, mà ở cách tác giả cân bằng tính “hệ thống” của truyện. Lúc mới xem thể loại, tớ còn lo lắng mãi, chỉ sợ tác giả không nắm chắc việc xử lý “chức năng” của hệ thống và việc trùng sinh của nam nữ chủ, khiến cho truyện phát triển theo hướng máu chó, nữ chính mang bàn tay Thanos. Cuối cùng thì, “Nương nương lại tìm đường chết” quả thật vẫn đi trên con đường của máu cún, cơ mà là thứ cẩu huyết khiến người đọc thoải mái, vui vẻ.  Hệ thống được sử dụng không quá đà, đặc biệt là nữ chính phải “tìm chết” để nâng cấp kỹ năng của mình, hơn nữa phải nâng cấp từ từ, khiến cho hình ảnh nữ chính không bị “bàn tay vàng” hóa một cách tùy tiện, phù hợp với mạch truyện.  Nam nữ chính cùng trùng sinh, sửa chữa sai lầm. Có thể nói, kiếp trước bọn họ đều yêu nhau, chỉ là ở giữa có quá nhiều hiểu lầm mới dẫn đến kết cục đau thương, thế nên kiếp này, khiến cho bọn họ cùng cố gắng, cùng sửa chữa, loại bỏ hiểu lầm. Tớ luôn cho rằng, tình cảm phải có sự cố gắng từ hai phía, một mối quan hệ tan vỡ, là lỗi của cả hai bên, thế nên tớ thực sự thích cách tác giả để cả hai nhân vật trùng sinh, cũng như cách tác giả giải thích mối quan hệ kiếp trước của hai người. Dàn nhân vật phụ khá đồ sộ, muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn đáng ghét có đáng ghét. Nhân vật nam không phải “chính” đặc biệt nhiều, khiến nam chính ăn dấm chua tương đối lớn. Sủng vật vô cùng ngầu, cũng không ít lần khiến nam chính điêu đứng trong hũ giấm.  Nếu bạn thích sủng, ngọt, nếu bạn thích máu chó vui vẻ, sảng khoái; nếu bạn mê nữ cường cùng với “trung khuyển” phu quân thì chúc mừng, bạn đã tìm thấy tổ chức. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp trong review tới.  ______________ Chú thích: * đoạn trích từ truyện do reviewer tự edit, đã có chỉnh sửa một số nội dung cho phù hợp. ** Du - Cẩn dịch ra là mỹ đức. Theo quan niệm người Trung Quốc xưa thì một nam một nữ có tên ghép lại như này thì được coi là mối duyên tốt đẹp.  Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Nương nương! Nương nương! Việc lớn không tốt!” Một cái thị nữ biểu tình hoảng loạn, bước chân lảo đảo, từ ngoài điện nhanh chóng vọt vào tới, suýt nữa bị ngạch cửa tử vướng một ngã. Kia thị nữ một mặt hướng trong chạy, một mặt hô to: “Nương nương! Quý Phi nương nương, không hảo! Không hảo! Hoàng thượng tới……” Nguy nga trang nghiêm đại điện, sơn tiết tảo 棁, đan doanh toàn phượng, nguyệt lương liên miên, bạch quả phi tráo, vốn nên xa hoa cùng với, nhưng mà lúc này lại lạnh lẽo, quanh quẩn một cổ cuối mùa thu thê lương…… Cửa điện thượng một phương đại biển. Thượng thư —— Du Cẩn điện! Thị nữ vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, trên trán lăn mồ hôi, nhanh chóng nhảy vào Du Cẩn điện, hô to: “Nương nương!” Đại điện bên trong, cũng là lạnh lẽo, không nửa điểm tiếng động, liền cái phụng dưỡng cung nhân đều tìm không thấy. Một cái người mặc tố y tuổi trẻ nữ tử ngồi ngay ngắn ở trong điện, nhìn đến hoảng loạn vọt vào điện tới thị nữ, vẫn chưa mở miệng, chỉ là nâng lên mí mắt liêu liếc mắt một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào trong tay màu đen quân cờ. “Đát ——” Tô Hoài Cẩn trắng nõn ngón trỏ ngón giữa nhéo hắc tử, một tiếng giòn vang, đã đem hắc tử dừng ở bàn cờ phía trên. Thị nữ kinh hoảng nói: “Nương nương! Hoàng thượng tới…… Hoàng Thượng tới……” Thị nữ nói tới đây, thanh âm dừng một chút, tiếng nói trở nên gian nan khàn khàn, run rẩy vài hạ, nước mắt đảo quanh nhi, cuối cùng thấp giọng nói: “Hoàng Thượng tới…… Tới ban chết nương nương……” “Đát!” Lại là một tiếng giòn vang, Tô Hoài Cẩn vẫn là không nói chuyện, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, vẫn cứ vững chắc ngồi ở ghế trên, nhìn trước mặt bàn cờ. Nàng hạ hai tử, liền nghe được “Đạp đạp đạp” tiếng bước chân, tựa hồ có đoàn người đang từ ngoài điện mà đến, kia cung âm dồn dập, liền phảng phất là một đạo…… Bùa đòi mạng. Theo “Đạp đạp” cung âm, quả nhiên có người đi nhanh từ ngoài điện đi đến, khai đạo chính là một bọn thị vệ thái giám, bao quanh vây quanh một cái minh hoàng long bào nam tử. Kia nam tử thoạt nhìn 30 có thừa, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt lược hiện hẹp dài, mũi cao thẳng, môi lược mỏng, hơi hơi híp mắt, một bộ minh hoàng long bào đem nam tử phụ trợ uy nghiêm trầm ổn, đúng là đương kim thánh thượng Tiết Trường Du. Tiết Trường Du vừa đi tiến vào, kia thị nữ vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng!” Mời các bạn đón đọc Nương Nương Lại Tìm Đường Chết của tác giả Trường Sinh Thiên Diệp.