Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, nữ cường, 1x1, HE Converter: Ngocquynh520 Editor: Ren San Bản máu tanh: Mẹ kế và phu quân thông dâm, bức nàng đến con đường chết. Sau khi trọng sinh, nàng nên xử người mẹ kế trơ trẽn trước hay người phu quân bội bạc kia trước? Bản ấm ấp: Kể từ khi cậu tú tài Phạm Trường An cưới được cô nương Đỗ Thu Nương dữ như hổ, hắn nhanh chóng nhận ra, muốn có "thịt" mà ăn, thì có bốn điều cần ghi tâm khắc cốt: Tam Tòng bên trái, Ngũ Đức bên phải, phu cương dưới chân, nương tử ở trong lòng. Còn nếu ngoại tình? Cứ chờ ăn gậy của Thu Nương đi! *** - Nam chính: Phạm Trường An (Phạm Tử Chính) - Nữ chính: Đỗ Thu Nương - Thể loại: cổ đại, trùng sinh, nam nữ cường, kiếp này sạch, hài, HE. - 8.5/10 Kiếp trước gả nhầm một tên háo sắc dám tɦôиɠ ɖâʍ với mẹ kế nên kiếp này Thu Nương thấy hắn còn hơn thấy quỷ. Nhờ những kí ức cũ, Thu Nương giúp đệ đệ của mình không mắc bẫy của người góa phụ, giúp cha mình không cưới nhầm một nữ dâm tặc vào nhà, nàng còn giúp tên ngốc Phạm Trường An cứu giúp tổ mẫu hắn, chỉ là không ngờ cuối cùng nàng lại gả cho hắn. Phu quân của nàng nhìn ngơ ngác nhưng thật ra lại cực kì thông minh, và, hắn có một thân phận thật đặc biệt... Truyện này lúc đầu kể về kiếp trước của nữ chính, thật sự là mình có hơi sốc xíu. Đôi gian phu dâm phụ làm mình thấy sợ huhu. Edit tạm ổn, không nhiều lỗi. Nội dung truyện khá dễ thương mà cũng không kém gây cấn. Nam chính sợ vợ và tỏ ra ngốc nghếch nhưng tính kế người khác thì "đỉnh của chóp" =))) Truyện đan xen giữa hài và các vụ án nên thật sự rất cuốn hút. Đọc giải trí thật sự rất ok. Trích: "Phạm Trường An vĩnh viễn sẽ không biết, kể từ khi gả cho hắn, tất cả vui buồn yêu giận của hắn đều ảnh hưởng tới Đỗ Thu Nương. Hắn cười một tiếng, nàng cảm thấy không có khó khăn gì không vượt qua được. Hắn đau khổ, nàng lập tức khóc to giùm hắn, mong giúp hắn vơi đi một nửa khổ sở." *** Mùng một tháng giêng Kiến Nguyên năm ba mươi sáu, thôn An Bình, tỉnh Kiến Châu, phía nam Đại Tề. Rõ ràng đang giữa trưa, trời lại nhanh chóng tối sầm xuống, hẳn là sắp có một trận mưa lớn. Đỗ Thu Nương từ từ tỉnh lại, áo khoác bằng gấm mặc trên người cũng không giúp nàng xua được cái lạnh phát ra từ sâu trong lòng. Buổi sáng ngày đầu năm, vốn là Đỗ Thu Nương sẽ tới Phật đường lễ Phật, nhưng vừa bước ra khỏi phòng, đã bị người đập một gậy lên gáy. Hiện tại gáy nàng sưng to, rất đau, tay lại bị trói ngược ra sau. Nàng vô cùng hoảng hốt, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, bên ngoài tấm rèm xanh lại truyền đến những tiếng xột xoạt kỳ lạ. Giọng của nữ nhân kia rất quen! “Nguyên Bảo, bảo bối của ta, chàng nói chàng thương ta, nhưng đã mười ngày nửa tháng không tới tìm ra rồi…. a…..” Giọng nói kia bỗng nhiên ngừng lại, nhưng chữ ‘A’ cuối cùng mang theo hương vị dâm đãng, như là cố ý kêu lên để kích thích người khác. “Ta có muốn cũng không dám. Lão già kia vừa mới chết, nếu ta tới, bị ác phụ nhà ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ chém ta làm hai mảnh!” Nam nhân cười nói, bóp nữ nhân một cái thật mạnh. “Chết mất! Chàng nhẹ một chút, nhẹ một chút, ta…. Chịu không nổi… A….” Giọng của nữ nhân ngọt nị, rên rỉ xong lại nói “Hôm nay là cúng bảy ngày của lão. Chàng gấp gáp như vậy, nếu hồn phách của lão quay lại tìm chàng….. Tiểu bảo bối, hiện giờ ta vẫn là nhạc mẫu của chàng đó!” “Có yêu tinh câu hồn như nàng ở đây, nếu lão trở lại, cùng lắm thì tức chết lão thêm một lần nữa là được chứ gì?” Nam nhân cười nói “Bảo bối, từ nay về sau chúng ta không phải sợ ác phụ kia nữa! Giờ nàng ta đang ở đằng sau rèm kia. Ta kêu người trói ác phụ này vào cây cột, trời lạnh như vậy, hẳn là không lâu sau nàng ta sẽ chết vì rét!” “Thật sao?” Giọng của nữ nhân cao vút lên “Chàng thật sự chịu giết nàng ta?” “Giờ nàng ta đang ở bên trong đấy thôi!” Nam nhân cười nói “Để ta dẫn nàng đi xem!” Đỗ Thu Nương bỗng thấy trước mắt sáng lên, tiếp theo đó là hai khúc thịt di động sáng bóng bước vào. Nàng nhổ một ngụm nước bọt, nghiến răng nói “Tiện nhân!” Hai người kia không ngờ Đỗ Thu Nương đã tỉnh, nam nhân vô thức lui một bước, rồi bị nữ nhân bên cạnh kéo lại, cười nói “Sợ cái gì, không phải nàng ta đã bị trói rồi hay sao?” Nữ nhân khom người xuống, bắt lấy cằm Đỗ Thu Nương, “Chậc, Thu Nương, sao lại đến nông nỗi này chứ?” “Trương Thu Hoa, xương cốt phụ thân ta còn chưa lạnh, ngươi đã quyến rũ nữ tế thông dâm! Nếu ta thoát được, chắc chắn sẽ loan truyền chuyện xấu của hai ngươi, cho ngươi bị dìm lồng heo!” Đỗ Thu Nương há miệng suýt cắn trúng tay Trương Thu Hoa, nhưng Trương Thu Hoa đã nhanh chóng rụt tay lại. “Loan truyền?” Trương Thu Hoa cười nói “Ngươi cảm thấy ngươi có cơ hội sao?” Trương Thu Hoa ôm chặt nam nhân bên cạnh, cười to nói “Thu Nương, vi nương chỉ sợ ngươi bước không ra khỏi cửa phòng này nổi đâu! Tướng công của ngươi sẽ không cho ngươi đi ra! Chàng nói có phải không, Nguyên Bảo?” Đỗ Thu Nương nhìn sang Trương Nguyên Bảo. Trương Nguyên Bảo tránh né ánh mắt nàng, lạnh nhạt nói “Nói nhảm với nàng ta làm gì, ước chừng nàng ta cũng chẳng sống qua nổi hôm nay!” “Trương Nguyên Bảo! Ngươi thật tàn nhẫn! Bao nhiêu chữ nghĩa của ngươi bị chó ăn hết rồi sao? Lúc trước ngươi khăng khăng đòi cưới ta, ta dốc hết sức chăm lo cho gia đình, ngươi mới có thể an ổn đi thi, giờ ngươi vừa đậu cử nhân đã làm ra chuyện ghê tởm này! Trương Nguyên Bảo…. Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!” Đỗ Thu Nương tức giận nói. Trương Thu Hoa cười nói “Nhi à, đừng mắng. Lúc trước, phụ thân ngươi bắt gặp ta và Nguyên Bảo trên giường, cũng chỉ im lặng nuốt vào bụng đó thôi! Phụ thân ngươi rất sĩ diện! Nếu ngươi muốn sống thì mau cầu xin ta, có lẽ ta sẽ thay Nguyên Bảo quyết định, tha cho ngươi một lần. diễ.,;n.đàn.lê/qluýmdhd[ôn Bằng không…..” Trương Thu Hoa che miệng cười “Bằng không, chuyện này mà lộ ra ngoài, ta sợ phụ mẫu ngươi ở dưới suối vàng cũng sẽ bị tức chết một lần nữa đó!” Đỗ Thu Nương nghe vậy, toàn thân cứng đờ. Sức khỏe của phụ thân nàng rất tốt, phụ thân bệnh chết nàng cũng thấy rất kỳ lạ, không ngờ là do tiện nhân này tức chết! Trương Thu Hoa kéo Trương Nguyên Bảo lên giường, nhìn Đỗ Thu Nương nói, “Nguyên Bảo, ta muốn một lần nữa!” Vừa nói vừa ra sức vuốt ve sờ mó Trương Nguyên Bảo. Dường như có người nhìn càng kích thích bản chất cầm thú của Trương Nguyên Bảo. Tiếng hít thở của hắn ta càng ngày càng thô, “Được! Để ta thoải mái một lần nữa!” “Thu Nương đang nhìn chúng ta đó!” Trương Thu Hoa nhẹ nhàng nắm lấy vật kia của Trương Nguyên Bảo, cố ý sờ sờ hai cái. Trương Nguyên Bảo rên một tiếng nói “Cứ để nàng ta nhìn, cho nàng ta kiếp sau đầu thai cố mà học tập làm một nữ nhân dịu dàng như nàng…..” Nói xong, hai người lại quấn lấy nhau. Mùi vị dâm mỹ trong phòng càng ngày càng nồng. Tiếng thở dốc rên rỉ rơi vào tai Đỗ Thu Nương khiến lửa giận trong lòng nàng dâng trào. Từ lâu, Đỗ Thu Nương đã biết Trương Nguyên Bảo trăng hoa, nhưng trước giờ hắn đều chỉ trăng hoa ở bên ngoài, chưa từng dẫn tới trước mặt nàng. Một lần kia, nàng dẫn theo đệ muội của mình tới đập tan nhà quả phụ gian díu với Trương Nguyên Bảo, hai người chiến tranh lạnh một tháng, cuối cùng vẫn là phụ thân nàng ra mặt khuyên nhủ, nàng mới nguôi. Một lần, hai lần, rồi rất nhiều lần, nàng đều dẫn người tìm Trương Nguyên Bảo về. Nàng đã cho hắn đủ mặt mũi, không để lộ chuyện ra ngoài. Ai ngờ, Trương Nguyên Bảo lại dòm ngó kế mẫu của nàng. Nói là kế mẫu, nhưng thật ra nữ nhân này lại bằng tuổi Trương Nguyên Bảo. Lúc trước, người khác luôn hâm mộ nàng, bởi vì nàng đã gả cho người có học vấn nhất thôn. Nhưng hôm nay tất cả những hâm mộ đó đã hóa thành mây bay. Ân ái ngày hôm qua trở thành trò cười lố bịch nhất. Phu quân và kế mẫu hợp nhau tức chết phụ thân nàng, giờ còn hợp nhau hại chết nàng. Trên giường, hai người kia đã tiến vào cao trào. “Nguyên Bảo, bảo bối của ta, chàng mau….. mau một chút…..” Mặt Trương Thu Hoa đỏ ửng, ánh mắt mê ly. Còn nam nhân trên người nàng ta thì đang ra sức ‘cày cấy’. Hai người hoàn toàn coi Đỗ Thu Nương là không khí. Đỗ Thu Nương dời mắt về phía góc tường. Nơi đó có một cây kéo. Lúc mới thành thân, Trương Nguyên Bảo cũng rất nâng niu nàng, lúc vào thành đi thi, hắn đã mua bốn cây kéo đặt ở bốn góc phòng. “Thu Nương xinh đẹp như vậy, để nàng ở nhà một mình ta thạt không yên tâm. Ta để kéo ở đó, nếu có kẻ xấu tới, nàng hãy dùng kéo đâm hắn!” diệlkln.đàn.lê.q;l;uý,đ'ôn Ngày đó, dưới ánh nến, Trương Nguyên Bảo nắm tay nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương. Thời gian trôi qua, hắn đã quên mất. Đỗ Thu Nương lặng lẽ nở nụ cười, ngày đó nàng đã nói gì? À, nàng nói: nếu không có kẻ xấu, ta sẽ dùng cây kéo này thiến kẻ phụ lòng ta. Mỗi lần bắt được Trương Nguyên Bảo gian díu với nữ nhân khác, nàng đều ngồi trong phòng nhìn cây kéo ngẩn người. Trời không quên ta….. Đỗ Thu Nương lấy cây kéo, trở tay cắt bỏ dây thừng, bình tĩnh nhìn hai kẻ trên giường. “Thập Nương, bảo bối của ta, nàng làm ta mất hồn,….” Nam nhân trên giường tăng nhanh tiết tấu. Nữ nhân nắm thật chặt cánh tay nam nhân, cuối cùng “A” một tiếng, hai người mềm nhũn nằm bẹp xuống. “Trương Nguyên Bảo.” Đỗ Thu Nương kêu nhỏ. Hai kẻ trên giường kinh hãi, tại sao giọng Đỗ Thu Nương lại ở ngay bên cạnh? Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn, trước mắt bỗng hiện lên một luồng sáng trắng. “A….” Nam nhân hét thảm, tiếp theo đó là tiếng hét sợ hãi của nữ nhân, như âm hồn gào thét phiêu đãng khắp thôn An Bình. Buổi trưa ngày mùng một đầu năm, đột nhiên trời đổ mưa to, cả thôn An Bình đều kinh động. Thôn trưởng khua chiêng triệu tập tất cả thôn dân đến trước nhà Trương Nguyên Bảo, nhưng không một ai dám tiến vào một bước. Đỗ Thu Nương từ từ xuất hiện trong màn mưa, cả người đầy máu, tóc dài xõa tung, đôi mắt sáng lạ thường, giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, khiến người ta sợ hãi lại có chút xíu thương tiếc. Đỗ Thu Nương đã từng là thiếu nữ đẹp nhất thôn An Bình, giờ lại giống như Tu La bước ra từ trong địa ngục. Nước mưa xối lên người nàng, rửa đi vết máu, tạo thành một vệt máu dài dưới chân. Hình ảnh đó khiến người sợ hãi đến tận đáy lòng. Hồi lâu sau, thôn trưởng đánh bạo vòng qua người Đỗ Thu Nương, bước vào phòng. Trên giường, một đôi nam nữ không mảnh vải che thân còn duy trì tư thế quan hệ, cổ họng bị cắt ngang, máu rơi tí tách xuống đất, vẻ mặt kinh hoàng, giống như trước khi chết đã rất sợ hãi….. Xưa nay thôn An Bình luôn rất bình yên, dù là thôn trưởng cũng không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, chịu không nổi phải nôn ra. Một lúc sau thôn trưởng lấy lại tinh thần, mới vọt ra khỏi phòng, run rẩy nói “Giết……. giết người…..” Phụ thân, nữ nhi đã báo thù cho phụ thân. Đỗ Thu Nương nhếch miệng cười, ngã rầm xuống…….. Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quý Nhân - Nhạc Nhan
Người ta đều biết Ngô Dung là kẻ đần độn, người cũng như tên. Hắn ngoài ăn chơi sa đọa còn thêm cái tính thích khinh người, đã vậy còn học thói trèo cao. mặt dày muốn kết hôn với con gái của trưởng công chúa để bước chân vào hoàng tộc. Bị đánh một trận nhừ tử, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Nghe tin bà chủ Khởi Tú các muốn kén chồng, hắn liền đi ứng cử, thậm chí không biết xấu hổ còn nói nguyện ở rể, không để ý đến hương khói tộc mình…… ………………………………………. Aiz, thật ra chàng không phải là người không biết trời cao đất rộng, càng không phải là kẻ mặt dày muốn dựa vào phụ nữ kiếm cơm ăn. Mà “kỳ ngộ” phát sinh ở trên người chàng là bí mật không thể nói. Chàng chỉ có thể ở trong nhà tu tâm dưỡng tính kiêm tránh tai hoạ, thuận tiện quan sát cô bé ngoài mềm trong cứng nhà kế bên một tay chống đỡ gia nghiệp ra sao. Xem xem, tình cảm của chàng với nàng từ thưởng thức đến đau lòng, lại đến một chút yêu thương. Cho đến khi nghe nàng muốn kén một chàng rể, cảm tình của chàng rốt cuộc không kìm nén được. Chỉ là… chàng đã cam chịu ở rể, mà vẫn chỉ là người được nàng nghĩ tới thứ hai thôi sao? Là tình cảm của nàng với chàng vẫn chưa trọn vẹn…… ————————————— Nhận xét của Tiểu Sên: Đây là câu chuyện nhẹ nhàng, xoay quanh đôi vợ chồng mới cưới. Chàng là người từ hiện đại xuyên về quá khứ, nàng là người mạnh mẽ kiên cường nhưng cũng có lúc yếu đuối mong manh. *** Đại tiểu thư nhà họ Diệp – Diệp Khởi Toàn có một châm ngôn sống rất kì lạ: Người chồng tốt là phải biết ở rể. Lúc này, nhà họ Diệp làm ăn ngày càng phát đạt, Diệp Khởi Toàn quen biết toàn những người không sang thì cũng giàu, mà bọn họ cũng ngầm biết cha Diệp Khởi Toàn xuất thân hoàng tộc, là em song sinh với đương kim hoàng đế. Cho nên, tuy nhà họ Diệp không có chức quan nhưng địa vị lại rất đặc thù, không ai dám coi thường cả. Diệp Khởi Toàn lớn lên trong nuông chiều nên tính tình không khỏi kiêu căng. Cũng may mẹ nàng dạy dỗ nghiêm khắc, cha cũng bảo ban nhiều điều, nếu không vị đại tiểu thư này không biết còn kiêu căng đến mức nào nữa. Đến khi Diệp Khởi Toàn mười bốn tuổi, mẹ nàng dẫn nàng ra ngoài giao thiệp khắp nơi, gặp những thiếu niên trẻ tuổi trong kinh thành, nhưng Diệp Khởi Toàn lại không ưng ý một ai. Cứ từng người từng người như thế, sau bao lần thất bại, Diệp Lăng Vũ cũng thấy phiền lòng, mắng con gái nhà mình một trận: “Rốt cuộc con muốn người chồng như thế nào hả? Con phải biết là con chọn người ta thì người ta cũng chọn con đấy. Con nghĩ mình là độc nhất vô nhị, nhưng ai chả thấy mình như thế? Trừ việc con đầu thai tốt, có một người cha tốt ra thì con còn gì đâu mà đòi kiêu ngạo?” Diệp Khởi Toàn cũng cãi lại mẹ: “Nhưng mẹ à, mẹ cũng không xem mấy người mang danh thiếu niên tài tuấn đó là cái loại như thế nào, ví dụ cái tên thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu đi, nghe nói trong phòng có bốn, năm nha đầu thông phòng, bên ngoài không biết còn có bao nhiêu vợ bé nữa, con lấy loại đàn ông này làm gì? Lại thành vợ bé của hắn à? Còn công tử nhà thượng thư Lễ bộ, hắn chơi đàn ông đấy! Còn công tử nhà họ Triệu nhìn cũng thật thà, nhưng hắn có tài năng gì? Đến tính toán chuyện làm ăn nhà hắn ta thôi mà còn không biết, lấy nhau về ăn không khí à? Mẹ, mẹ xem mẹ giới thiệu con mấy người kiểu gì vậy? Con không mong gì nhiều, bằng cha là được rồi.” Diệp Lăng Vũ không nói được gì, tức giận ngồi một bên uống trà. Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, Diệp Khởi Toàn mới chạy lại đấm lưng lấy lòng mẹ, thủ thỉ: “Nếu không, mẹ, mẹ cũng kén rể cho con đi?” Diệp Lăng Vũ uống trà bị sặc, ho sù sụ. Diệp Khởi Toàn vội vỗ lưng cho nàng. Diệp Lăng Vũ nhìn con gái ngốc, bất đắc dĩ cười khổ: “Con nghĩ là chỉ cần ở rể thì người đó sẽ thuộc một mình con? Không sợ nó lêu lổng bên ngoài?” Diệp Khởi Toàn hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng ạ?” Mời các bạn đón đọc Quý Nhân của tác giả Nhạc Nhan.
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Tử Tuyết Ngưng Yên
Nhạc Du Du nàng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa xuyên vào vương phủ, thiếu chút nữa đã bị xem là thích khách mà giết chết. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…” Vì thế, để bảo vệ tính mạng, Nhạc Du Du cùng một Vương gia “sáu tuổi” bái đường thành thân *** Con người không ai có thể sống thiếu tình yêu cả. Tình yêu là chất xúc tác, nâng tầm cảm xúc. Những chuyện tình yêu bình thường có thể sẽ không gây cho bạn nhiều cảm xúc thì hôm nay, Kin xin đợc giới thiệu một truyện tình yêu đầy hài hước, dễ thương và đặc biệt là nó là chuyện tình vượt thời gian, vượt không gian. Vốn dĩ khác nhau về tư tưởng, về thời đại cũng như phong cách sống, nên hai nhân vật chính phải trải qua rất nhiều chuyện để có thể hiểu và cảm thông cho đối phương. Hãy theo dõi văn án sau để biết thêm nhé! Truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công kể về Nhạc Du Du, trong một lần đi dạo phố phường, vô ý bị những người bán hàng rong đụng phải khi chạy trốn dân phòng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa nàng còn xuyên vào vương phủ, suýt chút nữa thì bị giết chết bởi họ nghi ngờ nàng là thích khách. “Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu hồi mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có chút mếu máo. Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân. Vô tình nàng bị buộc phải lấy hắn, một người có thân hình hai mươi tuổi nhưng trí não thì chỉ như đứa trẻ sáu tuổi. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…”. Thực ra hắn vì giữ gìn mạng sống của mình, tránh xa khỏi mẹ kế độc ác mà giả vờ ngớ ngẩn, chấp nhận không lấy vợ (Ở cổ đại, đàn ông 20 tuổi thì con đàn cháu đống rồi, nói chung chuyện này sạch, nam chính sạch, nữ chính cũng sạch). Thông qua nhiều âm mưu, đấu tranh cung đình, nàng và hắn nảy sinh tình cảm. Mối tình không môn đăng hộ đối như vầy thì liệu có hạnh phúc không? Khi hắn lộ ra bản chất thật của mình liệu nàng có chấp nhận? *** Sau khi Lãnh Hạo Nguyệt lên ngôi, Trình Dật liền từ quan, sau đó mang theo Thanh Thanh đi vân du tứ hải, thuận tiện cứu người, thẳng đến khi Nhạc Du Du sinh Bối Bối mới trở lại thành U Châu. Lúc này Thanh Thanh cũng mang thai, vì thế, hai người này mới quyết định ở lại, mở một hiệu thuốc giá thấp ở trong thành. Mọi người nghe nói tiệm thuốc này không chỉ có giá thấp, hơn nữa người xem bệnh chính là dưỡng nữ của thần y Lạc Băng, bốc thuốc chính là đại sư huynh của hoàng đế, đại đồ đệ của Vô Ưu lão nhân, vì thế, đều tò mò muốn biết về hai đại nhân vật này một chút, cộng thêm “Tiểu thần y” thái độ hiền lành, y thuật cao minh, vì thế mọi người cơ hồ là chen nhau mà tới tới. Từ ngày khai trương tới nay, dường như mỗi ngày cửa tiệm đều bị đạp phá. Thậm chí có vài người căn bản là không bệnh, nhưng vì muốn đến hưởng thụ một chút phục vụ của “Tiểu thần y”, đồng thời mơ tưởng, nói không chừng có thể thấy hoàng thượng, vì thế, thông minh đem chữa bệnh nói thành cố vấn dùng thuốc, sau đó sẽ thuận tiện mua một chút cẩu kỷ đảng sâm các loại hoặc nấu canh hoặc pha trà uống. Tình trạng như vậy làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười, bởi vì quá nhiều người xếp hàng như thế, như vậy có thể sẽ làm lỡ chân người thật sự cần được chữa bệnh. Nhạc Du Du không có việc gì cũng tới hỗ trợ, sau hai ngày nàng khảo sát tại hiện trường thì đã có chủ ý, chính là tổ chức tọa đàm cố vấn dưỡng sinh tại chỗ, hướng dẫn miễn phí cách dùng thuốc cho mọi người làm sao để dự phòng tật bệnh. Tạm định chính là năm ngày một lần, địa điểm ngay tại mảnh đất trống bên cạnh hiệu thuốc, mọi người chỉ cần có thời gian là có thể tới nghe giảng, mỗi lần nửa canh giờ, nửa canh giờ đầu Thanh Thanh sẽ giảng một ít tình trạng bệnh tật, cách dự phòng các loại bệnh, sau một canh giờ tạm nghỉ, mọi người có thể tự mình hỏi vấn đề mình gặp phải. Lần đầu tiên toạ đàm, cơ hồ hơn phân nửa dân chúng thành U Châu đều tới, trên đất trống đứng đầy người, ngay cả xung quanh trên nóc nhà, trên cành cây đều bò đầy người. Thế nhưng, dù cho nhiều người như vậy, toàn trường cũng thật im ắng, tất cả mọi người đều vươn dài cổ, mở to hai mắt nhìn nghe Thanh Thanh không nhanh không chậm giảng: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, luôn luôn không tránh được sinh bệnh, mà sinh bệnh đã nói lên bộ phận nào đó của cơ thể có vấn đề… Tuy rằng bệnh này không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, nhưng có thể sớm dự phòng, chỉ cần mỗi ngày ăn uống hợp lý thoả đáng, như vậy, có thể phòng tránh không ít bệnh tật…” ” Thần y Thanh Thanh, nếu nói như ngươi vậy, nếu như tất cả mọi người chú ý, cũng không cần đến khám bệnh, vậy tiệm thuốc của ngươi làm sao bây giờ a?” Có người cao giọng hỏi. “Nếu như tất cả người Băng Diễm quốc thực sự đều người người khỏe mạnh, vô bệnh vô tai, như vậy, tiệm thuốc này của ta đóng thì có làm sao?” Thanh Thanh nói ra làm tất cả mọi người đều cười. “Nhân sinh bệnh, khả năng rất lớn cũng là bởi vì do ăn uống tạo thành, cái gọi là bệnh tòng khẩu nhập, chính là đạo lý này, vì thế, hôm nay, đầu tiên ta muốn giảng cho mọi biết những thức ăn tương khắc với nhau, ta chuẩn đoán nhiều bệnh án như vậy, rất nhiều đều là bởi vì ăn gì đó không đúng khiến cho bệnh, có rất nhiều thức ăn kỳ thực đều là đồ tốt, thế nhưng, thường thường không ăn đúng cách sẽ bị phản tác dụng, giống như sẽ biến thành độc dược hại người, nói cách khác, mật là đồ tốt, nhưng nếu ăn cùng đậu hũ, liền dễ khiến cho tai điếc, lại tỷ như, đậu phộng cùng dưa chuột ăn với nhau, cũng rất dễ làm thương tổn thận…” Ngay góc phòng ở phía sau Thanh Thanh không xa, Nhạc Du Du kéo tay áo Trình Dật: “Cảm giác làm sao?” ... Mời các bạn đón đọc Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công của tác giả Tử Tuyết Ngưng Yên.
Phiêu Du Giang Hồ - Hạ Tiểu Mạt
Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này. Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này. Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng. Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ. Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương. “Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…” “Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy. “Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?” “Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?” Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao? Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O. “Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?” “À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi. “Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó. Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé. *** Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà. Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện. Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi. Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé. Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người. “Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái. Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn ta?”. Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp”. Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi. “Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói. Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi”. Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?”. Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”. Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”. Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?”. “Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói. Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó. “Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi. Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: “Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”. Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng. Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu. Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp. Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt. “Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?” Mời các bạn đón đọc Phiêu Du Giang Hồ của tác giả Hạ Tiểu Mạt.
Nghìn Kế Tương Tư - Trang Trang
[Trích] Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư? Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. ------------ Thẩm Tiếu Phi là thiên kiêm tiểu thư cành vàng lá ngọc của phủ Thẩm tướng, diện mạo như hoa như ngọc cốt cách đoan trang. Ở bến sông Cừ Phù nàng nhìn thấy bóng áo xanh của Đỗ Hân Ngôn – vị công tử phong lưu tuấn tú nổi tiếng khắp kinh thành, liền nhất kiến chung tình. Tiếu Phi yêu chàng, dễ dàng yêu, để rồi sau đó ngày ngày tương tư tính kế Đỗ công tử, làm mọi cách khiến chàng tò mò với mình, tìm hiểu mình. Tiếu Phi đã vì chàng nhiều như thế, thậm chí đến cả thứ mà bản thân nàng yêu quý nhất chính là mạng sống của mình mà nàng cũng đem ra đánh đổi. Chàng, từng ba lần bị nàng tính kế, từng hận đến muốn tự tay giết nàng nhưng cũng từng oán bản thân không thể quên nàng, từ tò mò đến hứng thú chuyển sang căm tức rồi biến thành yêu. Dường như định mệnh đã xếp đặt tất cả… Đây là một cuộc đấu giằng co hao tâm tổn trí giữa huyết thống anh em và tham vọng đế vương, giữa tình huynh đệ tiêu dao chốn giang hồ và nghĩa quân thần, giữa chữ hiếu và chữ tình, giữa yêu thương và cừu hận, giữa những điều mắt thấy tai nghe và thứ được gọi là chân tướng. [Một phân cảnh nhỏ] Tiếu Phi ngồi trên bãi cỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa trên hàng lông mày của Ðỗ Hân Ngôn. Từng ngón tay thanh mảnh của nàng đùa với hàng lông mi như đang gảy đàn, nàng lẩm bẩm: “Hàng mi dài quá, chàng có biết mắt chàng rất có thần không?”. Ngón tay tiếp tục đưa xuống sống mũi, dừng lại bên bờ môi, “Chàng thổi tiêu hay lắm, lẽ nào trong lòng chàng cũng cảm thấy cô đơn?”. Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng, êm ả như tiếng suối. “Chàng ngủ say thế này, em có làm gì chàng cũng không biết được đâu”. Tiếu Phi như tự cổ vũ mình, nàng quay đầu nhìn về hướng con thuyền nhỏ rời đi lúc nãy, từng lớp lau sậy um tùm đã che kín tầm nhìn, Tiếu Phi bỏ mạng che mặt, cúi xuống khẽ chạm vào môi Ðỗ Hân Ngôn, cảm giác ấm mềm, nàng ngẩng đầu lên ngay, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. “Chàng là của em! Không ai tranh được của em!”. Nàng cười mãn nguyện, rồi lại quay lại nhìn Ðỗ Hân Ngôn thêm một lúc nữa, nàng nói thật khẽ: “Em thật muốn thế này mãi, tiếc là chàng sắp tỉnh rồi”. -------------- Trang Trang đã mang đến cho đọc giả một câu chuyện tình yêu lãng mạn cùng cuộc chiến tranh quyền đoạt vị chốn Hoàng gia. Từng nhân vật trong “Nghìn kế tương tư” đều có nỗi khổ tâm giữ cho riêng mình, họ tính kế lẫn nhau để rồi vì thù, vì hận, sinh hiếu kì, tò mò, tìm hiểu dây dưa, rồi từ đó mà đánh mất luôn trái tim mình. Từ đối thủ, từ kẻ thù trở thành người yêu, người thương, từ bạn hữu trở thành địch thủ, tất cả chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ. *** Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư?Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. *** Trang Trang, nữ nhà văn, nhà báo nổi tiếng người Trung Quốc. Trong giới nhà văn nữ, chị là người tiên phong trong việc đề xướng tuyên ngôn "Phụ nữ không thể không hạnh phúc" trong các tác phẩm của mình. Là một trong những tác giả có nhiều tác phẩm nhất của Yueduji, xuất bản 9 bộ tiểu thuyết kinh điển, bộ nào cũng bán chạy. Bảy năm làm nhà báo, bảy năm làm biên tập đã khiến cho tác giả có cái nhìn sâu sắc về nhiều trạng thái hạnh phúc của phụ nữ. Các tác phẩm tiêu biểu: Tiểu thuyết liên tục đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của dangdang.com: Từ bỏ em, kiếp sau nhé.  Bộ tiểu thuyết đề tài vượt thời không được độc giả yêu thích nhất: Duyên kỳ ngộ (02 tập). Cuốn tiểu thuyết ấm áp nhất: Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng. Vĩnh Dạ Nghìn Kế Tương Tư Mùa Tuyết Rơi Gặp Em Dưới Mưa Xuân Mưa Nhỏ Hồng Trần ... Mời các bạn đón đọc Nghìn Kế Tương Tư của tác giả Trang Trang.