Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Gái Là Thế Đó (Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế)

VĂN ÁN   Có cha yêu thương, có mẹ bảo bọc, đệ đệ quần là áo lụa phải phòng trên.   Ba lần bị từ hôn nhưng lòng không hốt hoảng.   Quần áo diễm lệ, kim hoàng lương.    Có tiền có quyền, ai còn ngóng tìm trai?   Đây là câu chuyện của một cô gái xinh đẹp bị từ hôn ba lần cùng một chàng trai ngụy quân tử.   Cốt truyện nhẹ nhàng, văn phong thoải mái.   Bối cảnh: Cung đình hầu tước, oan gia hoan hỉ, ngọt ngào. *** Sẽ như nào nếu gái đẹp bị từ hôn ba lần và chàng quân tử vạn người mê lấy nhau? Ban Họa, cô quận chúa xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, em trai hòa thuận, cơ mà đường tình duyên không được như ý. Ba lần hứa hôn, ba lần từ hôn. Cái danh khắc phu của nàng lan rộng khắp kinh thành, người cười chê “bình hoa có gì hay”, kẻ thủ thỉ “ăn chơi sa đọa thế ai mà dám cưới vào”. Sự đời đâu ai ngờ, chàng rể tài tuấn mà mọi nhà ước ao, quân tử trong quân tử được mọi người kính phục lại ngỏ lời cầu hôn với nàng. Trúc thủy mặc thanh cao phối với mẫu đơn diễm tục, xứng sao? Tôi cho là rất xứng. Ban Họa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, nàng xinh đẹp, nàng thích cái đẹp, thích cái phù phiếm. Tôi cho rằng điều ấy rất thực, đơn giản vì phụ nữ hay con gái, ai mà chẳng thích đẹp, chẳng thích mình được người khác vây quanh khen ngợi. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài ngạo nghễ, cao ngạo ấy, nàng lại là người rất thức thời, rất thiện lương. Nàng biết mình nên làm gì để được đế hậu yêu thích, nàng biết mình không cần quan tâm đến những lời gièm pha để bản thân được vui vẻ làm theo ý thích. Có lẽ, Ban Họa chính là hình tượng nữ hiệp trong tâm trí của tất cả mọi người, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, thoải mái nhưng không tùy tiện. Về Dung Hà, đó là một kẻ vô tình cũng rất hữu tình. Chàng lãnh đạm với tất cả mọi thứ, trừ Ban Họa. Ngược đời làm sao khi một quân tử lại ưa những thứ xinh đẹp phàm tục. Nhưng có hề chi, “Chỉ có nàng, dù thế gian có trở nên u ám thì nàng vẫn diễm lệ như tranh.” Là yêu, thì dù là như thế nào, chàng cũng sẽ yêu hết mình, đến mức ích kỷ “Ta muốn trong lòng nàng chỉ có một mình ta.” Tình yêu của chàng dành cho Ban Họa như dòng suối ấm, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Dòng suối nhỏ không đủ nhấn chìm ta nhưng chính sự ôn nhu ấy khiến ta lưu luyến không quên. Tác phẩm này, mỗi nhân vật là một hoàn cảnh, một cá tính khác nhau. Như vợ chồng Ban gia, dù là quý tộc nhưng lại có một gia cảnh hiếm trong thời ấy, vợ là nhất, chồng không nạp thiếp. Hay Ban Hằng, một cậu em trai con nít nhưng lại rất thương chị. Đọc truyện mà nhiều khi ghen tị với gia đình Ban Họa lắm. Vì thời phong kiến, nhất là lại trong gia đình đế vương, mấy ai giữ được tấm chân tình mà không thay đổi, “dệt hoa trên gấm” sao bằng “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi”. Hay như những nhân vật Tạ Khải Lâm, Thạch Phi Tiên, các nhân vật này đều đáng thương hơn là đáng trách. Bọn họ, dù muốn hay không, thì đều là những quân tốt trong bàn cờ quyền lực, nơi kẻ chiến thắng luôn là kẻ mạnh. Tạ Khải Lâm, nếu năm đó, chàng có thể kiên trì với quyết định của mình, không sợ lời gièm pha của người đời, thì đã không có một Dung Hà tài tuấn sánh đôi bên Ban Họa trí dũng. Âu cũng do duyên phận mỏng manh giữa chàng và Ban Họa! Vẫn như bao tác phẩm khác, văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh vẫn mượt mà và cuốn hút. Có thể bạn không tin nhưng khi đọc bộ này có những phân đoạn tôi đã khóc. Dù giọng văn và tình huống truyện khá hài hước nhưng điều làm tôi thổn thức lại là những mối quan hệ giữa người với người trong chốn vương quyền, bạc bẽo đến rợn người. Số phận của người dân khi đất nước loạn lạc, “một tướng công thành vạn cốt khô”*, như những con kiến mặc cho kẻ đứng trên cao chà đạp. Nếu bạn đang tìm một tác phẩm ngọt ngào nhưng vẫn ý nghĩa thì tin tôi đi, bộ truyện này không làm bạn thất vọng đâu! Một tác phẩm đáng cho ta bỏ thời gian ra đọc và suy nghĩ! *** Ban Họa là cô gái nổi tiếng nhất cũng như tai tiếng nhất kinh thành. Ban Họa xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, được đế hậu yêu mến. Chỉ có con đường tình duyên là trắc trở, 3 lần bị từ hôn, 1 người thì chết trẻ, một người theo gái phong lưu mà từ hôn với nàng. Ban Họa bị cả kinh thành chê cười, mang tiếng khắc phu. Ban Họa là một nữ chính rất đặc biệt. Ban Họa biết mình đẹp, nàng thích cái đẹp, thích những thứ nổi bật, phù phiếm, việc nàng thích làm là ăn món ngon nhất, mặc phải đẹp đẽ hoa lệ, mỗi lần bước chân ra khỏi cửa đều khoe khoang quần áo đồ trang sức của mình. Em trai Ban Họa còn bảo rằng chẳng ai giống nàng, toàn mang quần áo diễm lệ diêm dúa. Ban Họa đáp lại rằng: "Tỷ ăn mặc xinh đẹp thì làm sao, vì tỷ đẹp mà." Ban Họa thẳng tính, có gì nói nấy, yêu ghét rõ ràng, có oán trả oán, có ân thì sẽ không bao giờ quên. Ban Họa chưa bao giờ nói vòng vo, chỉ cần có người nói xa nói gần giễu cợt nàng, ngay lập tức nàng sẽ không lưu tình đáp trả lại, hơn nữa còn đâm vào nỗi đau nhất của họ, cũng chẳng thèm đến chuyện phải tỏ vẻ thanh tao hay quý tộc.  Ban Họa như vậy, cả kinh thành đều bảo Ban Họa là bình hoa, không có não, ít ai biết rằng bên trong Ban Họa là một trái tim đầy tình thương. Nàng trọng tình trọng nghĩa, yêu quý người nhà, bảo vệ kẻ yếu. Một Ban Họa sẵn sàng coi thường uy quyền để đòi lại công đạo cho người nhà, một Ban Họa sẵn lòng đưa túi sưởi cho một tiểu thái giám nhỏ nhoi, một Ban Họa giúp đỡ đôi mẹ con tha hương tìm chỗ chữa bệnh... Ban Họa như vậy, ai ghét thì ghét, chứ tui thì tui thích dữ lắm.  Về nam chính Dung Hà, Dung Hà được mệnh danh là nam tử tuấn tú nhất kinh thành, được giới nhân sĩ ngưỡng mộ là quân tử chính trực. Nhưng chính Dung Hà từng bảo: "Tôi không phải quân tử, tôi cũng có dã tâm của mình." Cả cuộc đời Dung Hà mưu tính khắp nơi, tính kế từng bước, tất cả mọi người đều phân làm 2 loại: hữu dụng và vô dụng. Chỉ riêng Ban Họa và người nhà của nàng là ngoại lệ. Dung Hà cũng không ngờ rằng, cô nương tai tiếng nhất kinh thành này sẽ có một ngày trở thành người thân duy nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của mình. "Họa Họa, em đừng gạt tôi, người được tôi lưu tâm đến trong kiếp này rất ít, còn người trong tim tôi lại chỉ có mình em, nếu em gạt tôi, chẳng khác nào trái tim tôi bị mất."  Dung Hà cũng không biết vì sao mình yêu Họa Họa đến vậy, có lẽ từ lần chàng thấy nàng oai nghi cưỡi ngựa, cầm roi quất vào Thám Hoa đã từng phụ bạc nàng, hay từ lần đầu tiên gặp nàng, nàng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hay từ lần nàng mặt mũi lấm lem, cùng với đệ đệ chơi trò cất giấu kho báu sau núi... Khi phụ tá thân cận phản đối Ban Họa, cho rằng nàng không phù hợp, chàng nói:" Phúc Nhạc quận chúa là người tôi cầu mong, mặc dù không thích hợp, cũng là tôi không thích hợp với cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy." Yêu đến nỗi :"Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như bức tranh." Yêu đến nỗi, tự tay thắt lưng cho nàng, vẽ mi cho nàng, khom lưng nâng tà váy cho nàng. Yêu đến nỗi, Ban Họa là tay, là chân, là mạng sống của Dung Hà.  Vài trích đoạn nhỏ: Ban Họa hậm hực nói: "Nếu tôi là heo thì huynh là cái gì?" "Tôi sẽ là một con heo trung thành luôn bám theo em." --- Dung Hà nắm bàn tay nàng lại, giọng nói hơi khàn khàn:" Họa Họa, tôi là một thằng đàn ông." Ban Hoa: Là đàn ông thì có gì tài giỏi? Tôi cũng là một cô gái đấy. Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, cuối cùng Dung Hà cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng, sau đó vội vã lui về phía sau một bước, xoay người bước một mạch ra ngoài. --- Dung Hà xòe nhẹ bàn tay ra, nhẹ nhàng che trước mắt của nàng, thanh âm trầm trầm, "Ánh mắt của Họa Họa thật đẹp." "Nói mắt tôi đẹp liền che mắt tôi đi." Ban Họa nắm cổ tay của hắn, lôi tay kéo hắn lại gần nói, "Huynh đang ganh tỵ vì mắt tôi đẹp hơn huynh ư?" Dung Hà bật cười:" Mắt Họa Họa quá đẹp, tôi không nỡ để người khác nhìn thấy." ---  Ngoài tình cảm nam nữ chính ra, Con gái là thế đó cũng nổi bật không kém tình cảm gia đình của Họa Họa. Thật sự ấy, cái gia đình này đáng yêu quá thế. Một gia đình ngay cả hiện đại còn đáng ngưỡng mộ, nói chi đến cổ đại. Một gia đình yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Châm ngôn người Ban gia là kiểu: Không biết đúng hay sai, chỉ cần đụng đến người nhà của tôi, là có chuyện liền. Ban gia yêu thương con gái có tiếng khắp cả kinh thành. Khi Ban Họa bị con trai nhà Trung Bình Bá từ hôn để bỏ trốn cùng người khác, thì Ban gia kéo cả nhà đến làm loạn, đập tanh bành phủ Trung Bình Bá, ngay cả cái cổng chính cũng bị phá nát. Khi Ban Họa thành hôn, người ta nói con gái gả đi như bát nước hắt đi, chẳng đáng để coi trọng, còn Ban gia thì lôi hết tất tần tật gia sản, làm đồ cưới cho con gái, ngày con gái đại hôn, Ban Hoài, Ban Hằng, một cha, một em trai, hai đấng nam chi, vậy mà đứng khóc huhu vì con gái gả đi.  Đọc Con gái là thế đó, còn thương xót cho những số phận coi người trong thời phong kiến. Là một Thạch Tấn mang trên vai cả một gia tộc, nên đành chôn sâu tình cảm của mình đối với một người con gái. Là những số phận nữ nhi sinh ra là để hi sinh cho gia tộc. Là những con người thấp cổ bé họng phải làm quân cờ cho những kẻ lộng quyền ...  Văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhẹ nhàng, tưng tửng, phần đầu truyện đọc buồn cười, cười sái hàm :v phần sau truyện thì sâu sắc hơn. Một cuốn truyện hay là một cuốn truyện làm người đọc vui với nó, buồn với nó, suy nghĩ về nó. Con gái là thế đó là một truyện như vậy. Đọc xong bộ này, thiệt sự là mình cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng muốn viết ra nhiều thứ, mà văn có hạn, viết chẳng được bao nhiêu ???? Về bản edit, cá nhân mình, mình thật sự rất thích bản edit của nhà kaffesua, cách xưng hô, cách dùng từ đều được edit theo hướng hiện đại hóa, nên rất lạ, cũng không nhàm chán quy tắc theo cổ đại, đọc rất vui, edit cũng rất mượt. *** Hoàng cung ở thời khắc nào đó thì rất lớn, nhưng cũng có thời khắc lại trở nên chật hẹp. Buổi chiều Ban Họa vì uống quá nhiều nước trà, cho nên nàng phải đi ra phía sau điện để giải quyết vấn đề cá nhân. Mới đi được một đoạn thì tình cờ gặp được Dung Hà. Nàng thuận miệng nói, “Dung Bá Gia, ngài cũng ra ngoài tiểu tiện à?”   Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Ban Họa liền nhận ra đầu óc mình bị úng nước rồi, tự nhiên hỏi một câu khiến cả hai đều bối rối.   “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Dung Hà khẽ cười, tựa như Ban Họa vừa mới nói “hôm nay trời đẹp thật” vậy, “Bên kia đang biểu diễn tạp kỹ, quận chúa không có hứng thú sao?”   “Trong nhà có nuôi mấy người chuyên làm tạp kỹ, thấy nhiều rồi nên cũng không còn hứng thú nữa.” Ban Họa thấy Dung Hà vẫn tỏ ra tự nhiên cho nên cảm giác lúng túng vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất, “Vốn dĩ cũng muốn tham gia, nhưng không ngờ bầu không khí hôm nay lại rơi vào tình huống ngượng ngập đến mức thế này.”   Kể từ giây phút Vương tử nước phụ thuộc kia lên tiếng cầu hôn, bầu không khí bên phía nữ quyến đều căng thẳng thiếu tự nhiên, nhất là Thạch Phi Tiên, gương mặt nàng ta lạnh đến mức như trời đổ tuyết. Mặc dù Ban Họa không thích Thạch Phi Tiên, thế nhưng vị vương tử kia quả thực không xứng với giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt của người Thạch gia lại khó coi như thế.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Mã Hiểu Dạng
Nếu không thiếu nợ nhau, vì sao phải gặp gỡ? Bạch Phú Mỹ Tần Vũ Tinh gặp phải xui xẻo, bệnh nhân kiện tụng, hơn nữa còn bị người nhà bệnh nhân rượt đuổi, rồi được đại soái ca cứu giúp. Cùng một lúc, cô phát hiện vị hôn phu thay lòng đổi dạ, đối phương còn là một nữ diễn viên. Nhưng người làm cô sốt ruột chính là soái ca đã cứu giúp cô, lại cũng là bạn trai của nữ diễn viên xì căng đan,  nam thần Hạ Thiên. Một bên là vị hôn phu môn đăng hộ đối, cha mẹ coi trọng, hơn nữa còn nguyện ý hối cải, một bên là soái ca nguyện ý làm người thế thân, nam thần Hạ Thiên. Cô cho rằng đây là một đề tài chọn lựa, sau đó mới phát hiện, phải chăng tất cả đều là duyên phận?? Hạ Thiên xuất hiện, quấn quít không rời, hẳn là mười năm dài tính toán… Sau lưng nụ cười nhát gan là một gương mặt đã từng phóng túng… Trong cuộc sống của bạn, có phải đã từng trải qua một chuyện như vậy. Bạn đang đi trên đường, bị một người xa lạ gọi lại, thì ra anh ta là bạn học cũ của bạn. Bạn nhớ không ra tên của anh, bởi vì bạn chưa từng quan tâm tới anh. Anh nhớ được bộ dáng của bạn, bởi vì anh chưa từng quên đi hình bóng của bạn. Có đôi khi trùng phùng, chỉ là một trò chơi được tính toán chính xác. Anh biến mình trở thành hoàn hảo nhất, cướp đoạt lòng của cô. Tần Vũ Tinh cũng không rõ ràng, năm đó cô đã làm ra chuyện gì ngu xuẩn không thể tưởng tượng được, mà thiếu chút nữa bạn trai nhỏ kia phải bỏ mạng vì cô. Mười năm sau, anh trở lại… *** Tần Vũ Tinh phát hiện vị hôn phu của mình có quan hệ nhập nhằng với bạn gái scandal của một nam diễn viên điện ảnh - Hạ Thiên. Tuy nhiên, kỳ lạ là khi Hạ Thiên tìm đến cô, chẳng mảy may bận tâm tới cô gái kia. Lần đầu gặp một minh tinh lớn, anh chẳng hề mang tới cho cô cảm giác “chảnh chó khó gần” hay là bệnh ngôi sao. Một Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện, cô chưa bao giờ thực sự để ý tới anh, Tần Vũ Tinh nghĩ anh chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cô. Bạn trai cũ của cô, bạn gái scandal của anh ở bên nhau, nên “hai người đồng cảnh ngộ” như họ cũng thuận theo tự nhiên mà tiến đến với nhau. Đôi khi sự quan tâm, sự cưng chiều dịu dàng của Hạ Thiên khiến cô cứ nghĩ anh thực lòng thích cô, vì cô là Tần Vũ Tinh. … Đã có lần Hạ Thiên không thể kiềm chế bản thân mà hỏi Tần Vũ Tinh một câu “Em là heo sao?”, anh nghĩ nếu cô nhận mình ngốc thứ hai, chắc chắn không có ai dám đoạt vị trí thứ nhất. Chẳng lẽ tình cảm anh biểu hiện ra ngoài chưa đủ? Nếu Hạ Thiên biết Tần Vũ Tinh đứng trước gương tự đọc bài kinh “diễn viên vô tình”, cảnh tỉnh mình không được thích anh, thì chắc chắn sẽ ói ra máu vì tức :v.  Bây giờ Hạ Thiên là ảnh đế, có bao nhiêu người muốn lên giường với anh để được thơm lây, thế nhưng từ rất lâu về trước, chẳng có một cô gái nào buồn ngó ngàng tới anh cả. Khi ấy anh là một thiếu niên vô danh mười lăm, mười sáu tuổi, đi ra khỏi cô nhi viện, nghèo tới mức không một đồng xu dính túi. Hạ Thiên và cậu bạn chí cốt đi làm ăn xin bị người ta lừa, Tần Vũ Tinh đã giúp đỡ anh, nhưng anh lại gián tiếp làm liên luỵ đến cô, khiến cô từ một chú hùng ưng oai vệ lại thu cánh ẩn nấp vì lo sợ… Tần Vũ Tinh tự thú mình chưa từng tiếp xúc quá thân mật với đàn ông, cô cảm thấy mình quá thất bại, còn trong lòng Hạ Thiên thì vui như Tết. Cô không tin anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, kể cũng đúng, vì thật ra anh đã yêu cô từ mười năm về trước cơ mà. Nhưng lúc đó anh chưa đủ xuất sắc, nên chỉ dám ở từ xa quan tâm cô. Đợi tới khi bản thân đủ mạnh mẽ, đủ tư cách, anh bước ra ngoài khoảng tối, đến gặp cô lúc tốt nhất, lớn tiếng bày tỏ anh yêu em. Có trời mới biết, Hạ Thiên khao khát được về chung một mái nhà cùng Tần Vũ Tinh đến mức nào. … Tình cảm đơn phương Hạ Thiên gìn giữ thật lâu từ trước khi thành danh, qua nhiều năm vẫn không hề thay đổi, anh cũng chẳng để cái vòng xoáy showbiz làm mình biến chất, không dừng tầm mắt trên bất cứ người con gái nào ngoài Tần Vũ Tinh. Có ai mà có thể không thích anh cho được? Tần Vũ Tinh vì “tai nạn” trong quá khứ nên trở nên tự ti, năm lần bảy lượt ngược Hạ Thiên tơi bời vì không dám đón nhận tình cảm của anh :v. Nhưng đã có câu sướng trước khổ sau mà, khi lừa được thỏ vào tròng thì Hạ Thiên mừng hơn vớ được vàng, nói là công chứng tài sản của anh để tốt cho Tần Vũ Tinh nhưng thực chất lại là âm mưu để trói cô chặt hơn :v. Tần Vũ Tinh: “(...) Ngày mai em đi lĩnh chứng với anh!” “Tốt!” Hạ Thiên nhìn cô, “Em không có cơ hội hối hận. Từ nay về sau chúng ta là người một nhà rồi.” (...) “Đến cục công chứng làm gì? Không phải đi cục dân sự à?”  “Còn có chút tài sản cần kiểm chứng. Chỉ là để em yên tâm, công chứng cho em, nếu anh có lỗi với em.” “Không cần đâu. Còn chưa kết hôn, em không muốn phân chia tài sản của anh làm gì.” “Đồ của anh, anh thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Em đừng quan tâm. Người của anh và tiền của anh đều là của em, không cho phép em từ chối.” Hạ Thiên nói thẳng, hai tay vuốt ve lưng Tần Vũ Tinh. Mẹ nó, còn giở trò ép mua ép bán. ------------- Đấy, tuy hồi nhỏ Hạ Thiên không được học hành tử tế nhưng đúng là nói đến trò lưu manh thì lanh không ai bằng :v. Để đền bù cho Valentine lên sóng truyện SE “Bến xe”, đảm bảo bộ truyện này sẽ làm bạn “chết trong sự mềm dẻo” ngọt ngào. Có một câu văn cuối truyện của tác giả như thế này: “Các bạn gái à, các bạn có tin tưởng không? Trên thế giới này bạn không giỏi giang lắm cũng sẽ tìm thấy một người thiên mạng của mình.” FA hai mươi mùa khoai sọ chưa lọ mọ với ai như mình chỉ còn cách cắn răng ngậm ngùi. Tin, tin cái PP, bà không cần mi núp trong góc tối bảo vệ bà, đợi thời thành đạt mới nhảy ra, mau xuất hiện đi. Đến đôi dép còn có đôi có cặp, bà chịu sự khinh bỉ của chúng nó đủ rồi!!! P.S: Ăn tết vui vẻ nha cả nhà .
Có Lẽ Nào Lại Như Thế - Cư Ni Nhĩ Tư
"Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo". "... ..." "Bởi vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo xem thêm đáp án". "Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu". "Vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí. Đúng, là bởi vì có em. -Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu" (Tôi biết cái tên này có mùi vị đặc biệt trẻ con). Câu chuyện kể về chuyện tình muôn thuở, một khối băng lạnh giá bị ánh mặt trời bé nhỏ làm tan chảy. *** Trác Lí nhỏ hơn tôi bảy tuổi, lúc tôi đã hiểu rõ rất nhiều chuyện thì Trác Lí mới lớn bằng lòng bàn tay. Rất nhiều năm sau đó tôi mới lĩnh ngộ ra được, nhìn thấy một đứa bé lớn lên, thật sự là một chuyện hết sức kỳ diệu. Tôi nghĩ, có rất nhiều thời điểm, tôi đối với Trác Lí có một loại cảm xúc, loại cảm xúc tôi có thể xác định được —— là tình thương của người mẹ. Bởi vì, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, có rất nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra, tôi vẫn như cũ, vẫn nhớ lần đầu tiên Trác Lí nói câu, “Chị Ý’, tôi khắc sâu khoảnh khắc đấy, thậm chí cô bé tám tuổi như tôi lần đầu tiên có cảm giác của một người mẹ hạnh phúc. Mẹ tôi không quản được nó. Lúc Trác Lí lên 7 tuổi, nó bắt đầu học trèo tường, chạy loạn trong các con hẻm nhỏ, học được lúc đánh nhau với bé trai thì giả bộ hôn mê, học được cắm pháo vào vũng nước, đợi đến lúc có người đi qua thì đốt pháo làm nước bắn tung toé lên người khác, rồi cùng bà Vương vãi hạt củ cải trong vườn, rồi nhổ củ cải. . . . Có lẽ, không phải là học được, mà giống như lời người bà tôi tôn kính nhất từng nói, "Trác Lí là đứa trẻ trời ban, cho nên, tất cả đều là tính cách trời cho." ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Nào Lại Như Thế của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến - Vương Tịch Mộ
Bởi vì trong huyện nha Ngô Đồng thiếu thốn nhân thủ, nay tuyển thêm một gã sư gia và hai mươi tên nha dịch. Sư gia yêu cầu như sau: Một, năng lực xuất chúng, kiêm làm Huyện thừa, chủ bạc. Dỗ được Huyện lệnh, khuyên điêu dân, biết xướng dân ca, chơi đấm bóp, có thể chắn trứng gà, có thể cản rượu, nhất định phải biết ăn nói. Hai, tướng mạo sánh ngang Phan An, thân cao tám thước có cơ bụng, lúc nguy cấp thì lật mình làm lá chắn chịu đánh mắng. Nha dịch yêu cầu: Thân thể khoẻ mạnh, ưu tiên người có kungfu ; có thể thức đêm tăng ca, thỉnh thoảng đi làm việc vặt. Tiền lương, đãi ngộ cần gặp mặt thỏa thuận. Xin mời đến nha môn báo danh, tuyển chọn người ưu tú. *** Sau khi Quý huyện lệnh ngồi lên đường án, nhìn Sư gia tuấn mỹ xuất trần bên phải, trong lòng thầm nghĩ: Bản quan tuyển sư gia này muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, thật sự là sáng suốt. Sư gia tuấn mỹ nhìn thoáng qua Quý huyện lệnh đang ngẩn ngơ, mỉm cười. Quý huyện lệnh vội vàng che trái tim nhỏ, thực sự là nhất tiếu bách mị sinh, mê chết người không đền mạng. Sư gia nhíu mày mở miệng nói: “Đại nhân, bổng lộc khất nợ tháng này khi nào phát?” *** Lại một đêm trung thu, ánh trăng trung thu sáng tỏ. Giờ dậu canh ba, Huyện Ngô Đồng thắn đèn đuốc sáng trưng, lung linh trong ánh sáng đỏ rực của ngàn vạn đèn lồng làm bằng tre trúc, trăng tròn vành vạnh, bình yên kèm theo một tia ấp áp, vô cùng xinh đẹp. Trên đường người người chen chúc nhau đi về phía Huyện thành, dù là cửa hàng ven đường hay là trên đỉnh đầu đều treo đầy đèn lồng màu đỏ. Trên đèn lồng có thể vẽ nữ tử trong trẻo vẩy ống tay áo dưới ánh trăng, hay hình ảnh một gia đình đoàn tụ vui mừng bên nhau, yên dị thêm vài phần vui mừng, đây cũng bước tiến mới làm nổi bật sự tài giỏi của Huyện lệnh đương nhiệm. Không bao lâu, phố xá sần ấp trong huyện đã người người tấp nập, rất nhiều dân chúng từ nông thôn, thị trấn nhỏ kéo tới đây xem hội đèn này, chỉ sợ cũng quên cả hô hấp. Những năm trước cũng tổ chức hội đèn lồng những lại thiếu đi vài phần náo nhiệt và dụng tâm. Quý Lương tựa vào song cửa nhã gian ở một quán rượu, ngón tay thon dài trắng nõn gõ một cách quy luật trên bệ cửa, đồng nhịp với tiết tấu khúc nhạc của sư phụ trên khán đài cánh đó không xa. Không thể không nói, Chúc Ti Nam ngược lại rất có năng lực. Lục thẩm nhìn bức thư trên tay Quý Lương, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng hỏi: "Đại nhân, phu nhân nói gì trên thư vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến của tác giả Vương Tịch Mộ.