Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Edit: Sam (p3104) / Dịch: Kaz Raw: 19lou Độ dài: 12 chương lớn (37 chương nhỏ) Thể loại: hiện đại Poster: nyan_neko   Ý nghĩa của lữ hành là gì? Tri Kiều đã hỏi Chu Diễn hơn một lần, nhưng anh lại không trả lời. Rất nhiều lúc cô vẫn nhớ rõ vào một buổi trưa mưa to, khi anh cầm chiếc ô lớn màu đỏ xuất hiện ở trước mặt cô, khuôn mặt mang theo nụ cười mà nói với cô, em quả nhiên là con gái của bố em, một khắc đó, cô cảm thấy dường như anh thở phào nhẹ nhõm, giống như anh vừa tìm được một thứ quan trọng trên thế giới này. Vì thế cô gia nhập đoàn lữ hành nho nhỏ này, tiến vào thế giới từng thuộc về anh và bố cô, cô dần dần phát hiện, hoá ra cầu vồng mà mình muốn…có lẽ chỉ là dưới ngày nắng. *** Review "Đoàn lữ hành đầy nắng" By Trịnh Hoàng Phương --- Ý nghĩa của lữ hành là gì? Nếu có cỗ máy thời gian bạn muốn quay trở lại thời điểm nào trong quá khứ? Tại sao đặt tên là "Đoàn lữ hành đầy nắng"? Đó là ba câu hỏi mà trong suốt ba năm hành trình cùng "Đoàn lữ hành đầy nắng" mà Thái Tri Kiều chưa từng nghĩ đến cho đến tận khi cô tham gia vào gameshow du lịch để kiếm tiền đầu tư cho chương trình. Ý nghĩa của lữ hành là gì? Với mỗi người chúng ta ai cũng dễ dàng trả lời được câu hỏi này. Đó là chúng ta đi khám phá những vùng đất mới, nghỉ ngơi thư giãn sau một khoảng thời gian làm việc vất vả. Còn đối với Tri Kiều trong khoảng thời gian ba năm đầu đi theo "Đoàn lữ hành đầy nắng", trải qua nhiều vùng đất chỉ đơn giản là chân chạy vặt, hoàn thành chương trình, sống không mục đích. Tuy nhiên ba năm sau tham gia gameshow cô đã tìm được ý nghĩa thực sự của lữ hành. Gameshow đưa cô và Chu Diễn- nam chính của chúng ta đến với nước Úc xinh đẹp. Tại đây hai người bọn họ đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu thử thách của chương trình và họ đã chiến thắng chính bản thân mình. Tri Kiều đã hiểu được ý nghĩa lữ hành với cô và nó giúp cô trưởng thành hơn, cô đã hiểu thêm về lý do tại sao cha cô lại đam mê đến nhiều vùng đất đến vậy. Mỗi thử thách mang cô và Chu Diễn lại gần bên nhau hơn. Nếu trước đó cô cũng như bao cô gái khác bị anh hấp dẫn về mặt ngoại hình thì nay cô tìm hiểu được thêm quá khứ, thêm mảng tối của anh. Ban đầu hai người cùng làm trắc nghiệm là đội duy nhất không giành được bất cứ điểm nào, ấy vậy mà họ càng chơi càng hay và còn là ứng cử viên vô địch. Thoạt nhìn Tri Kiều mờ nhạt còn có thể cản bước tiến của Chu Diễn vậy nhưng cả hai người lại bổ sung cho nhau. Một con người trên thông thiên văn dưới tường địa lý như Chu Diễn mà cũng có lúc bí với "lỗ đen" trong trò giải ô chữ, trong lúc Chu Diễn còn mải suy đoán chủ nhân của chiếc mũ thì Tri Kiều đã nhân lúc anh bơi hỏi ra từ đời nào, trong lúc đến khu chợ mua đồ nhờ có lần trước cô mua thứ liên quá đến chuột túi mà lần này họ nhanh chóng tìm được, nhờ Tri Kiều họ vượt qua thử thách nấu ăn dễ dàng, đặc biệt nhờ cô mạo hiểm mà Chu Diễn không bị tảng đá đập trúng đầu. Một Tri Kiều khác hoàn toàn với Tri Kiều được mệnh danh là nữ vương mỉm cười anh quen biết suốt ba năm qua và cứ thế khiến anh dao động. Chu Diễn - con người được mệnh danh là "hoàng tử bão tố" bởi lẽ mỗi lần anh ghi hình là trời đổ mưa và luôn phải cầm theo chiếc ô màu đỏ. Chu Diễn tự tin, Chu Diễn kiêu ngạo, anh đi đến đâu là thu hút phái nữ đến ấy. Tuy nhiên tất cả chỉ là vẻ ngoài anh muốn cho mọi người thấy mà thôi. Chu Diễn cũng đầy tật xấu và điểm yếu không muốn bộc lộ ra ngoài. Nhờ chuyến hành trình ngắn ngủi mà ta đã khám phá thêm được về anh. Anh buộc phải hát mới đi tiểu được, anh có một quá khứ mà chỉ muốn "nhảy cóc", anh không tin vào tình yêu mà nói đúng hơn là anh không dám yêu người khác. Anh cầu toàn nhưng tất cả mọi hành động chỉ để bảo vệ sự an toàn cho Tri Kiều. Anh cũng đã có lúc sa đọa chìm trong cần sa để thoát ly khỏi hiện thực, quẫn bách đến mức muốn nhảy xuống cầu Cổng Vàng tự tử. Song tất cả đã qua rồi nhờ có người đàn ông vĩ đại ấy, bố của Thái Tri Kiều đã mang lại cho anh cuộc đời thứ hai. Nếu có cỗ máy thời gian, Thái Tri Kiều chắc chắn muốn quay về thời điểm năm cô 12 tuổi. Có lẽ nếu Chu Diễn không đến tìm cô thì cô sẽ mãi mãi làm công việc kế toán nhàm chán và mãi mãi không hiểu về lí do vì sao bố cô lại ra đi. Cô từng hỏi mẹ rằng bố cô có đáng là người đàn ông để gửi gắm cả đời, mẹ cô không hề do dự trả lời là đáng. Quả thực mẹ cô vẫn luôn là người hiểu bố cô nhất, ông không thể cân bằng giữa công việc và gia đình nên buộc phải lựa chọn một, song tình yêu thương ông dành cho hai mẹ con cô chưa bao giờ nguôi. Hơn chục năm ông không ở bên cô nhưng ông không ngừng kể về cô với mọi người sau khi say rượu nên khi đến với "Đoàn lữ hành đầy nắng" cô mới hòa nhập nhanh với họ đến thế. Nếu không gia nhập cô sẽ không bao giờ trị được tâm bệnh năm 12 tuổi, sẽ không bao giờ hiểu được nguyên nhân bố cô không về kịp với cô khi cô nằm viện. Hóa ra trong khoảng thời gian ấy ở nửa bên kia bán cầu bố cô đã cứu rỗi được một linh hồn lầm lỡ. Bố cô đã ở bên Chu Diễn vào thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời anh. Ông đã đưa anh ra khỏi những ngày đen tối nhất, đã mở cho anh một cánh cửa mới. Bố cô đã truyền cảm hứng cho biết bao người và trong đó có cả chính bản thân cô. Tri Kiều đã chán nản cuộc sống công sở và bố đã mang đến cho cô một cuộc đời mới với lý tưởng rõ ràng. Cô muốn trở thành người như bố cô. Có lẽ Tri Kiều chưa từng mảy may thắc mắc và thậm chí còn cảm thấy nực cười vì cái tên "Đoàn lữ hành đầy nắng" khi mà quay chương trình nào cũng mưa. Vậy mà cái tên chương trình ấy lại bắt nguồń cảm hứng từ cô và mẹ, bố cô luôn ao ước một ngày nào đó được ngắm cầu vồng sau cơn mưa với hai mẹ con cô. Tất cả đều khép lại vì ông ra đi quá đột ngột, hành trình của ông đã kết thúc nhưng hành trình của cô mới chỉ bắt đầu. Tri Kiều tự hứa với lòng sẽ ngày càng hoàn thiện và tiến gần đến bên ông hơn. "Đoàn lữ hành đầy nắng" là chuyến hành trình lan tỏa trái tim và tình yêu thương. Tri Kiều đã hiểu hơn về người cha đã mất, đã tìm được bản thân trọn vẹn. Chu Diễn đã mở lòng, đối diện với quá khứ và nghiêm túc với cô gái mình yêu. Hành trình của họ còn rất dài, còn phải đối mặt với nhiều sóng gió nhưng tôi tin rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mà thôi. Xuân Thập Tam Thiếu chưa bao giờ tạo ra những nhân vật hoàn mỹ mà chị luôn để họ tự trưởng thành theo thời gian. Có lẽ vì thế tôi luôn tìm được bản thân mình trong tác phẩm của chị. Hi vọng ai cũng sẽ có những trải nghiệm riêng khi đọc tác phẩm này. *** Giọt mưa rơi trên cửa kính, sau đó dòng nước từ từ trượt xuống, tiếng mưa rơi rất lớn, gần như che đậy tất cả âm thanh ngoài cửa sổ. Điều này làm cho Tri Kiều nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cô và Chu Diễn gặp nhau. Ngày đó, mưa cũng lớn như vậy, cũng bị âm thanh tí tách kia che đậy tất cả. Chu Diễn từ chiếc xe hơi cổ điển màu đen của anh bước xuống, cầm một chiếc ô thật lớn màu đỏ, cô nhìn anh, đoán rằng có lẽ anh khoảng chừng ba mươi tuổi. Anh đi tới, lộ ra một nụ cười với cô có thể gọi là “miễn cưỡng”, sau đó nói: “Xin chào, em là…Thái Tri Kiều phải không?” Tri Kiều nhíu mày, gật đầu, cô chưa từng gặp anh, nhưng trực giác nói với cô, chuyện người đàn ông này sắp sửa tuyên bố không phải là chuyện gì tốt. “Tôi xin lỗi,” anh đứng thẳng trong mưa, ngón tay cầm ô trở nên hơi trắng, “Bố của em…đã mất.” Cô sửng sốt chừng nửa phút, bất giác muốn lộ ra nụ cười, nhưng mà khoé miệng làm sao cũng không muốn kéo ra. Cô nghe thấy thanh âm của mình nói: “Chuyện…khi nào?” “Cuối tuần trước.” Như vậy, cô suy nghĩ, cũng chính là ba ngày trước. Ba ngày trước cô làm gì nhỉ? Ngủ? Ăn cơm? Hoặc là chẳng làm gì? Cô cũng không nhớ rõ. Nhưng ngay lúc bất tri bất giác, trong khoảnh khắc định mệnh, bố của cô đã nhắm mắt lại, rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn không trở về. “Tôi biết rồi.” Cô dùng vẻ kiên cường đến chính mình cũng kinh ngạc mà đối mặt với người đàn ông mang theo một tia u buồn trong ánh mắt. Người đàn ông nhìn cô, nhìn một lúc, bỗng nhiên lộ ra nụ cười: “…Em quả nhiên là con gái của ông Thái.” Cô không biết vì sao người đàn ông này lại nói như vậy, bởi vì cô và bố gần như là hai người xa lạ, nhưng mà lời nói tiếp theo của anh càng làm cho cô giật mình —— “Em có bằng lòng tiếp nhận công việc của bố em không? Là ông ấy bảo tôi tới hỏi em, đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy.” … Tiếng đập cửa dồn dập đem mạch suy nghĩ của cô trở về từ dòng hồi ức, không đợi cô kịp nói “Mời vào”, cửa đã bị mở ra. Một chàng trai đội mũ lưỡi trai tiến vào, tất cả mọi người gọi cậu ta là “Cá Mập”, trên mũ của cậu ta có in dấu hiệu đội ảo thuật, bắt đầu từ ngày đầu tiên cô quen biết cậu ta, cậu ta chưa từng cởi chiếc mũ này ra. “Mau lên! Lão Hạ nói tán che mưa và đường ray đã dựng xong rồi.” Cô vội vàng đi theo cậu ta xuống lầu, A Khố phụ trách ánh đèn và đạo cụ đang buộc dây thừng cố định tán che mưa, lão Hạ quay phim đã bố trí xong vị trí máy móc, đang chờ cô xác nhận. “Có thể hạ xuống một chút không, tôi muốn bắt đầu góc độ nhìn thẳng, sau đó từ từ nâng máy lên cao.” “Không thành vấn đề.” Lão Hạ không nói nhiều mà bắt đầu điều chỉnh. Mưa rất lớn, mặc dù trên người không dính mưa, nhưng dưới chân đã ẩm ướt. Lúc tất cả rốt cuộc chuẩn bị sẵn sàng, Tri Kiều bỗng nhiên nhớ tới gì đó mà nhìn xung quanh hiện trường, cô cầm lấy loa, bất đắc dĩ hô to: “Chu Diễn đâu, Chu Diễn! Có ai nhìn thấy Chu Diễn không?” Bên tai chỉ có tiếng mưa rơi, không ai trả lời cô, làm cho cô rất muốn ném đồ đạc. Cuối cùng Cá Mập nhẹ giọng nói một câu: “Cái đó… Vừa rồi tôi đi xuống hình như thấy anh ấy ở quán cà phê đối diện…” “Tên kia ở quán cà phê làm gì? Chẳng lẽ cậu chưa nói với anh ta sắp ‘action’ sao?” Cô tuyệt đối không che giấu tức giận của mình. “Không biết…” Cá Mập có chút quanh co, “Hình như…đang nói chuyện với hai du khách…” Cô cười khổ: “Chắc là ‘du khách nữ’ phải không?” “….Vâng.” Mời các bạn đón đọc Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

A Nam - Twentine
Thể loại: Hiện đại thực tế, nữ cá tính trải đời, nam thật thà thâm tình, nữ không sạch, sắc, OE. Độ dài: 64 chương Tình trạng: Hoàn edit --------------------------------- “A Nam” - câu chuyện kể về hành trình đi tìm vợ của một chàng trai dân tộc thiểu số. Rất lạ lùng, rất kích thích. Thành Vân là một phụ nữ xinh đẹp. Khí chất trên người cô là do được tôi luyện nhiều năm và qua rất nhiều biến cố nghiêng trời lệch đất. Thành Vân gặp Chu Đông Nam chẳng phải là duyên số gì cả, chỉ là trên đường đi công tác trở về gặp chút sự cố nên cô đành thay đổi lộ trình, thay vì về Bắc Kinh thì phải dừng ở Quý Châu.  Chu Đông Nam càng không có gì nổi trội. Anh mang dáng dấp của một người dân tộc thiểu số điển hình, rắn chắc và đen đúa. Chỉ có điều, anh không hề xấu xí. Có lẽ vì quá nhàm chán, cũng có lẽ vì đã gặp quá nhiều đàn ông da trắng đậm chất thành thị, Thành Vân bất chợt cảm thấy hứng thú với anh chàng mới gặp này. Anh ta làm rất nhiều công việc. Dường như chân lý sống của anh ta chính là kiếm tiền, không còn gì khác.  Thành Vân là một người phụ nữ quyến rũ, ma mị. Cô dùng chính lợi thế đó của mình để trêu chọc anh chàng thật thà ấy. Thuê cái xe cà tàng của anh để đi tham quan, dụ dỗ anh đưa mình về bản làng anh sống, cùng rất rất nhiều hành động mang tính khiêu khích khác nữa. Nếu là một người đàn ông bình thường, có lẽ đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ấy của Thành Vân. Nhưng Chu Đông Nam không như thế. Đừng nói khuôn mặt anh vốn đã chẳng có nhiều biểu cảm, mà cho dù có, anh cũng cố hết sức kìm nén lại. Vì anh biết rõ, cô trêu chọc anh. Người thành phố luôn như vậy sao? Dù biết trước sẽ không có kết quả, vẫn muốn khiến người ta nhớ mãi không quên?  Chu Đông Nam quả thật không thể quên Thành Vân. Trải qua vài ngày cùng nhau, lấy đâu ra tình cảm sâu đậm? Thành Vân không hề biết rằng, người khác vùng miền quan niệm cũng khác. Ngày đó ở cầu Phong Vũ, với cô chỉ là tình một đêm. Nhưng với Chu Đông Nam, lại là ký ức khắc sâu. Đó là lần đầu tiên của anh, trúc trắc nhưng ngọt ngào. Thành Vân trở về thành phố phồn hoa đô thị, không hề nhớ gì đến đoạn đường rẽ kia. Cô lại trở về là một giám đốc chi nhánh bảo hiểm, dù chỉ là hữu danh vô thực. Cái danh này là Lý Vân Sùng cho cô. Mười hai năm ở bên cạnh ông ta, Thành Vân đôi khi cũng chẳng thể định nghĩa mối quan hệ này. Ở bên ngoài đều cho rằng, cô là người phụ nữ được bao dưỡng của ông ta. Nhưng có ở bên trong thì mới biết, ông ta chưa từng chạm vào Thành Vân. Cùng ăn cơm, cùng uống trà, cùng tiếp đãi khách, cùng nhau trải qua hầu hết các sự kiện trong 12 năm, chỉ có cùng giường là không.  Cái cách mà Lý Vân Sùng bao dưỡng cô, giống như là nuôi một con thú cưng vậy. Nhặt về, dạy dỗ theo cách mà ông ta muốn, để đến một lúc nào đó, nó sẽ trưởng thành theo khuôn mẫu mà ông ta đặt ra, cứ như vậy trói chặt cuộc đời với ông ta. Vì thế, Lý Vân Sùng có một phong cách vô cùng điềm tĩnh, không bao giờ để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng mình, kể cả chuyện Thành Vân ra ngoài tìm đàn ông. Phải, Thành Vân không hề sạch sẽ. Lúc Lý Vân Sùng thu nhận cô, là lúc cô đang đi tìm người đàn ông đã chung sống cùng cô 2 năm ròng rã. Lý Vân Sùng hứa sẽ giúp, nhưng giúp kiểu gì thì chỉ có ông ta biết. Còn điều mà Thành Vân biết, chính là người đàn ông kia đã biệt tăm biệt tích không có ngày về. Cứ như vậy, Thành Vân ở lại bên cạnh Lý Vân Sùng, sống nhạt như một con búp bê có hơi thở. Cho đến ngày gặp lại Chu Đông Nam. Thành Vân không ngờ một người đàn ông chân chất như anh lại có can đảm chạy đến một nơi như Bắc Kinh này. Cô vốn dĩ không hề nhớ tới anh, nhưng không có nghĩa là những ký ức trên cầu Phong Vũ ngày đó không ấn tượng. Chỉ là cô đã quen sống như vậy, không đặt nặng bất cứ điều gì, cũng không có gì quan trọng đáng để cô lưu tâm cả. Cô chọn quên đi. Chu Đông Nam cũng từng muốn như vậy. Cây cầu Phong Vũ trăm năm tuổi mà anh cũng dám đốt, chỉ vì không muốn nhớ lại ngày hôm đó và người phụ nữ đó. Nhưng không hề có tác dụng. Anh vẫn không thể quên. Anh cũng từng có bạn gái là người thành thị, còn bị người ta lừa hết tiền. Lẽ ra anh phải có kinh nghiệm, phải tránh xa loại phụ nữ có độc này chứ. Nhưng những chuyện phức tạp như vậy, Chu Đông Nam không nghĩ được, cũng không muốn nghĩ. Anh là người dân tộc, thẳng thắn thật thà, trái tim bảo sao thì nghe vậy. Thế là anh đi tìm cô. Ai hỏi, anh bảo anh đi tìm vợ. Việc gặp lại Chu Đông Nam khiến cuộc sống của Thành Vân hoàn toàn đảo lộn. Cô không thể thờ ơ được nữa. Có nhiều lúc, không biết là Chu Đông Nam quá thông minh hay là quá hiểu Thành Vân, mà hết lần này đến lần khác, người khơi mào mọi chuyện lại là cô. Cô chủ động gọi điện, chủ động đến tìm, chủ động “muốn” anh.  Chu Đông Nam vẫn cứ như vậy, mang khuôn mặt ngàn năm không đổi quan tâm cô, chiều chuộng cô. Chẳng biết từ lúc nào, Thành Vân lại đắm chìm vào mối tình này. Cho nên, cô muốn thoát khỏi Lý Vân Sùng. Thành Vân không hề biết rằng, ông ta đâu cần cô mở miệng đã nắm rõ mọi chuyện, cũng đã ra tay dàn xếp. Chỉ là không ngờ, tên dân tộc thiểu số thấp kém kia lại có thể kiên cường như vậy. Đánh đuổi cũng không đi, nhận tiền rồi cũng không chịu đi. Cuối cùng ông ta đành phải gây áp lực từ phía Thành Vân. Nhưng ông ta sai rồi, sai ở chỗ ông ta nghĩ mình nắm được mọi chuyện. Ông ta vốn dĩ không biết rằng, trước kia Thành Vân để ông ta điều khiển là bởi vì cô không quan tâm chứ không phải cô nghe lời. Bản chất thực sự của Thành Vân chưa bao giờ thay đổi. Cô không phải là vật cưng mà ông nuôi, cô có suy nghĩ, có tình cảm. Đến khi nó bộc phát thì ông có tài giỏi cỡ nào cũng chẳng ngăn lại được. “Chấp nhất đến cuối cùng, cả thân thể lẫn tâm hồn đều hướng về một phía, những chuyện đã qua, đều chỉ vì một người.” Thành Vân đã yêu, là yêu cho đến chết. Để có thể đến với Chu Đông Nam, cô bằng lòng trở về điểm xuất phát. “Em chỉ có hai bàn tay trắng nên khi yêu anh, em chỉ có thể hiến dâng chính mình.” ….. Nếu như có thể, Thành Vân không bao giờ muốn để cho Chu Đông Nam phải dính líu vì mình. Nếu như có thể, cô không bao giờ muốn để cho anh biết, cô đã sống vô nghĩa như thế nào cho đến ngày gặp anh. Nhưng anh đã nói, anh sẽ chờ cô. Anh sẽ về nhà chờ cô.  Thành Vân chấp nhận hậu quả ngày hôm nay, xem như là cô trả lại ân tình của Lý Vân Sùng những năm qua. Sau này, cô không nợ ai nữa. Chỉ nợ một mình Chu Đông Nam, chính là A Nam của cô. “Tình đến cực hạn, người sẽ đáng thương.” _________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc A Nam của tác giả Twentine.
Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên - Minh Nguyệt Thính Phong
Tên gốc: Gặp phải chàng đúng lúc Thể loại: Cổ đại, mật thám đấu đá, HE Số chương: 203 + 3 ngoại truyện Editor: Qin Zồ Proofreader: peonyflower0209, Diệp Y Phi, hoamomo1314 *** Văn án: Vì không muốn gả cho lão già chẳng ra gì ở huyện bên, nàng buộc phải chạy trốn. Lần thứ nhất bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân vào thành, nàng té một vòng lăn quay, à không, là quỳ xuống trước mặt hắn (không phải cố ý đâu). Lần thứ hai bỏ trốn, đúng lúc gặp tướng quân đến nhà làm khách, bị tướng quân bắt ngay tại trận (nhất định là hắn cố ý). Lần thứ ba bỏ trốn, khắp người nàng đầy thương tích, gần như là tuyệt vọng, mà hắn nhanh chóng cưỡi ngựa lao đến, mở rộng vòng tay ôm nàng vào lòng (hắn cố tình thật là quá tốt). Tướng quân nói: “Vốn dĩ ta không muốn giúp cô, nhưng ta có ơn với cô là thật.” Cho nên là? Tóm tắt: An Nhược Thần không muốn khuất phục trước số phận, cả ba lần trốn nhà đều đụng phải Long tướng quân. Nàng cứ ngỡ có thể được quý nhân tương trợ, không ngờ lại cuốn vào âm mưu mật thám. Người nhà ác độc, muội muội mất tích, gián điệp thần bí, quyền biến minh tranh ám đấu. An Nhược Thần trở thành mấu chốt để phá giải bí ẩn, cũng trở thành điểm tựa trong tim Long tướng quân. Câu nói tóm tắt: Đúng thời gian đúng người, tất cả đổi thay. Đôi lần gặp gỡ, lỡ bén duyên chàng Mời các bạn đón đọc Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Anh Đến Cùng Rạng Đông - Mạch Ngôn Xuyên
Có người nói rằng: “Chúng ta bám víu vào kỹ niệm để chữa lành vết thương” (**) nhưng Tần Đường lại không thể như thế. Quá khứ như mũi dao sắc lạnh tàn nhẫn cứa từng nhát vào trái tim bé nhỏ của cô, mỗi lần chạm đến miền ký ức đấy là nỗi đau lại ùa về, day dứt không nguôi. Tần Đường là một nàng công chúa may mắn, cô có được tất cả mọi thứ mà bao người ao ước, bố mẹ yêu thương, gia đình bề thế, cuộc sống luôn tràn ngập nụ cười ấm áp. Cô còn có đám bạn vui vẻ ồn ào, cùng cậu bạn trai với tính cách hoang dã đầy kích thích ở tuổi trẻ. Trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp đó, cô như ánh dương rực rỡ khiến người khác ngước nhìn cũng cảm thấy chói lòa. Nhưng rồi, vào cái ngày định mệnh kia xảy ra, ánh nắng ấy đã bị mây đen cùng giông tố che lấp tất cả… Biến cố lớn bất ngờ khiến thế giới của Tần Đường đảo lộn hết thảy. Cô dường như rơi vào đường hầm tăm tối, mỗi bước đi đều đau đớn nặng nề. Cô không nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình… Cứ thế, từ cô gái xinh đẹp hồn nhiên vui vẻ cô tự xây cho mình một bức tường ngăn cách xung quanh. Thế giới của cô chỉ còn lại cô độc, bi thương và tuyệt vọng. Bây giờ Tần Đường đã là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng và là người đứng sau quỹ từ thiện An Nhất rất lớn do bố mẹ cô lập ra nhằm giúp đỡ các địa phương nghèo nàn lạc hậu. Cô là thiên kim tiểu thư, viên ngọc mà gia đình nâng niu yêu thương hết mực. Vậy mà, giờ đây cô liền thay đổi tính tình thành tự lập, mạnh mẽ và lạnh nhạt đến mức khiến người khác cảm thấy thật khó gần và xa cách.  Lần này, cô một thân một mình đến thị trấn nghèo nàn xa xôi để chụp ảnh triển lãm và thực hiện việc bàn giao xem xét cũng như hỗ trợ cho người dân nơi đây. Và trong chuyến hành trình này, thế giới của cô lại lần nữa bị xáo trộn. Ánh sáng tưởng chừng đã mất đi vào năm cô 19 tuổi ở quá khứ, đang được một người kéo mây đen ra khỏi và đem nó trở về đúng vị trí ban đầu. Anh, chính là Tưởng Xuyên. Tưởng Xuyên là một người đàn ông sở hữu vẻ đẹp nam tính, vóc dáng vô cùng cao lớn, mạnh mẽ. Ở anh, toát lên hơi thở cuồng vọng lại có chút gì đó bất cần và tàn nhẫn ẩn dấu thật sâu trong xương cốt. Anh tựa như một sói hoang dã làm người ta không thể không dè chừng. Ở nơi có anh, mọi thứ đều bị lu mờ. Anh là con người của sự kiểm soát và nắm trong tay mọi thứ. Lần đầu tiên khi anh gặp Tần Đường, ấn tượng chỉ là cô gái này rất trắng, rất xinh đẹp và cũng rất yếu ớt. Anh không hiểu nổi một tiểu thư như cô tại sao lại đến vùng núi nghèo nàn hoang sơ này làm gì. Nếu là vì việc từ thiện thì thật sự không cần thiết, bởi cô có thể đưa người mình tin tưởng đến tiến hành và giám sát mọi thứ cũng được. Tần Đường, cô gái lạnh nhạt này khiến anh cảm thấy hơi chút kì lạ. Những lần chạm mặt vô tình, những sự cố nho nhỏ xảy ra tại nghĩa trạm nơi họ dừng chân dường như kéo Tưởng Xuyên đến gần hơn chút nữa với Tần Đường. Lúc ấy, anh nhìn thấy cô hút thuốc, khói trắng lượn lờ, khuôn mặt nghiêng bên với đôi mắt mờ mịt nước cùng khổ sở. Anh cảm nhận được sự cô độc bi ai đến tuyệt vọng của cô gái nhỏ. Phải chăng, đằng sau sự lạnh nhạt ấy là cả một câu chuyện mà anh chưa biết. Nhìn cô như vậy khiến trái tim cứng rắn của anh bỗng mềm lại và chút đau lòng tràn ngập qua mỗi hơi thở. Lúc ấy, với những cảm xúc khó hiểu trong lòng, anh vẫn chưa nhận ra để có thể gọi tên là tình yêu. Anh cứ thế, mạnh mẽ xông vào thế giới của cô, từng bước khiến cô cảm nhận sâu sắc sự có mặt của bản thân mình. Anh chỉ là để ý nên đặt cô ở trong mắt, giấu ở trong tim một cách lặng lẽ mà thôi. Cứ nghĩ rằng, anh là người quản lý ở nghĩa trạm này và là ông chủ của công ty vận chuyển hàng hóa bình thường. Nào ngờ, ẩn đằng sau đấy là bức màn bí mật như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra liền không thể vãn hồi. Quá khứ ngày xưa của anh nay được người cũ quay về tính toán ân oán. Tưởng Xuyên liên tiếp vướng vào những sự cố được dàn xếp công phu nhằm hãm hại. Và rồi, Tần Đường cũng bị cuốn vào vòng xoáy đen tối ấy. Họ, phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm từ quậy phá, bắt cóc, hành hạ đến giết người... Đến lúc này, Tưởng Xuyên nhận ra cô gái nhỏ mình đã từng xem thường lúc trước có bao nhiêu kiên cường, thông minh và dũng cảm. Nhìn thấy cô vì cứu anh mà bị đập vỡ cả máy ảnh cô xem như sinh mạng hay bất chấp an toàn mà quay lại tìm anh rồi suýt bị ngộ độc khí mà chết. Tưởng Xuyên chưa bao giờ thấy tim mình đau và sợ hãi đến vậy. Cuộc đời 30 năm của anh, vào khoảnh khắc này liền biết rằng, Tần Đường là cả sinh mệnh của bản thân mình.  Có những mối nhân duyên dường như ông trời đã định trước vào những năm tháng con người ta không ngờ đến nhất. Tưởng Xuyên và Tần Đường cũng thế, ngỡ mới gặp nhau lại không hề hay biết đã bắt đầu duyên phận từ rất lâu rồi. Nhận ra cô bé nhỏ năm xưa là Tần Đường khiến Tưởng Xuyên phát điên vì vui mừng. Nhưng giữa họ là vách ngăn thật sâu về tất cả mọi thứ, họ không cùng thế giới để có thể ở bên nhau. Trong màn đêm tăm tối, Tưởng Xuyên giãy dụa bởi lý trí và tình cảm. Anh cho cô cơ hội để chặt đứt những điều không nên có trong lòng anh. Vậy mà Tần Đường vô tình không nhận ra để phá vỡ nên anh xem đó là lý do chính đáng để có thể liều mạng đem cô về bên mình. Tưởng Xuyên không phải là người tốt, cũng không hẳn là người xấu. Quá khứ của anh nhuộm màu đen tối, đến đôi tay cũng từng vấy máu. Anh đã từng có quyền lực, từng có anh em, từng có đàn bà. Anh cũng từng vì nhiệm vụ mà đánh mất tất cả. Giờ đây, anh không theo chính nghĩa cũng không về tà ác. Anh chỉ muốn là anh, là Tưởng Xuyên, là người đàn ông duy nhất bên cạnh Tần Đường. Mà người như anh, khi trái tim không yêu thì thôi, một khi yêu rồi liền đem cả tính mạng vào đặt cược. Sự bá đạo cuồng vọng và lưu manh đến vô sỉ của anh cứ thế xâm chiếm vào trái tim mềm yếu của Tần Đường. Bởi sự kiên cường mạnh mẽ kia là chiếc mặt nạ cô dùng để che dấu tổn thương trong quá khứ. Có Tưởng Xuyên ở bên, cô không cần chịu đựng điều gì nữa. Mọi khó khăn đau đớn trên cuộc đời này hãy cứ để anh gánh vác.  Yêu một người là dùng tất cả sự dịu dàng một đời cho người ấy. Tưởng Xuyên cũng thế, anh có thể vì cô mà chạy thật xa chỉ để mua một cốc trà chanh mát lạnh, có thể dùng dầu tràm từng chút lau nhẹ những vệt sơn dính trên tay cô, có thể đợi cô làm việc quên mất mình đến 3 4 tiếng đồng hồ… Những ngọt ngào giản đơn ấy như là cơn gió nhẹ, lướt qua trái tim Tần Đường, dừng chân ở đấy, đem đến xao động yêu thương. Nhưng ngăn cách thật sự của họ không phải là vai vế, tuổi tác hay thân phận tiền bạc mà chính là quá khứ. Bởi những đau thương kia dường như khiến Tần Đường không dám đặt tình yêu vào một người như Tưởng Xuyên. Anh là sói hoang đầy cuồng ngạo mạnh mẽ, thế giới của anh cũng là trò chơi kích thích sinh tử. Mà cô, sau biến cố ấy, chỉ muốn một đời an yên bên người yêu thương đến già mà thôi. Lý trí mách bảo cô dừng lại nhưng tình cảm lại không cam tâm buông bỏ. Vậy nên, Tưởng Xuyên anh sẽ dùng tình yêu của mình nói cho cô biết rằng, chuyện cũ sẽ không lặp lại. Vì thế, Tần Đường hãy quên đi quá khứ, đừng khóc cũng đừng rời xa anh. “Tần Đường, nghe anh.”  “Anh sẽ giữ gìn sinh mệnh, sẽ không làm cho bản thân mình dễ dàng chết đi” “Muốn chết, anh cũng chỉ có thể chết trên người em.” “Tần Đường, mệnh anh là của em” (*) Có người để yêu thương, có thứ để giữ gìn khiến Tưởng Xuyên lần nữa kiên định lật lại toàn bộ quá khứ đã khiến anh mất đi tất cả. Vì anh muốn cho cô cuộc sống bình an, anh không muốn những nợ nần ân oán, dây dưa xưa cũ có thể làm hại cô được nữa. Anh thề sẽ bảo vệ cô, bảo vệ quỹ từ thiện An Nhất chu toàn trước những thế lực đen tối muốn cướp đi tất cả. Và hơn hết, anh muốn lấy lại danh dự cùng sự công bằng năm xưa cho bản thân mình. Chính vì chuyện ấy mà cái giá anh phải trả cũng rất đắt. Bởi mọi chuyện đâu dễ dàng đến thế, bàn tay tà ác của những con người xấu xa đang vươn những móng vuốt đáng sợ đến họ. Tưởng Xuyên trong trận chiến sinh tử cuối cùng với người đứng đằng sau mọi chuyện đã gặp sự cố. Anh khi ấy chênh vênh bên vờ vực sinh tử. Một phát đạn, hai phát đạn, ba phát đạn... ghim vào thân thể anh, máu không ngừng chảy ra. Khi ấy, trong lý trí của anh chỉ còn lại hình ảnh Tần Đường. Anh biết, nếu lần này anh không quay về cô sẽ không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa. Anh cũng từng hứa sẽ vì cô mà giữ gìn sinh mệnh. Không có anh, cô gái nhỏ ấy biết làm thế nào bây giờ… Và anh, đã đem toàn bộ sức lực của cuộc đời mình ra đánh cược trong khoảnh khắc cuối cùng ấy. Sinh - ly - tử - biệt định đoạt giây phút này. . . . “ “Tưởng Xuyên” Tưởng Xuyên quay đầu lại. Nắng sớm nhu hòa mà bao phủ ở phía sau anh. Tần Đường giơ lên máy ảnh. Tưởng Xuyên bước đến bên cô: “Em chụp cái gì vậy?” “Anh” Cô dừng một chút “Còn có ánh rạng đông.” Cô chỉ vào mặt trời nơi cuối đường chân trời, “Anh có biết anh giống cái gì không?” Tưởng Xuyên nhướng mày: “Mặt trời?” "Là ánh rạng đông” Anh đến cùng rạng đông.” (*) _________ “Anh đến cùng rạng đông” là câu chuyện với nội dung rất hay và ấn tượng nữa của tác giả Mạch Ngôn Xuyên mà mình nghĩ mn nên đọc ạ. Truyện như là một hành trình phiêu lưu mạo hiểm nhưng không kém phần thực tế và sâu sắc. Chúng ta đã từng tổn thương trong quá khứ nhưng hãy mạnh mẽ đứng lên, kiên cường từng bước hướng đến tương lai. Đừng do dự sợ hãi hay khép chặt trái tim vào bóng tối. Bởi mình chắc chắn rằng thế giới rộng lớn như vậy sẽ có một người đem rạng đông về xóa đi bóng đêm bủa vây bạn. Cũng như Tần Đường và Tưởng Xuyên, họ đã từng có quá khứ muốn quên đi nhưng lại vì tình yêu mà mạnh mẽ đứng dậy không từ bỏ hay trốn tránh. Từng bí mật lật mở đem theo đau thương nhưng cũng xóa đi những u ám đã có. Nữ chính Tần Đường là một cô gái xinh đẹp thông minh và kiên cường. Một khi xác nhận rõ tình cảm thì rất quyết liệt và dùng toàn bộ yêu thương để hướng đến Tưởng Xuyên. Nam chính Tưởng Xuyên là một người đàn ông đúng chuẩn của CƯỜNG, tất cả lời anh nói, việc anh làm đều thể hiện điều đó rất rõ ràng và ấn tượng. Anh có thể lưu manh vô sỉ trêu chọc Tần Đường nhưng chuyện tình yêu anh luôn nghiêm túc và giữ gìn như những gì đã hứa. Trước khi anh với Tần Đường xác nhận quan hệ thì đáng thương lắm cơ. Anh chỉ được nhìn mà không được ăn í ????????Sau này, khi được cho phép rồi thì ôi thôi khỏi nói. Những phân đoạn sắc của anh với Tần Đường cũng khá nóng đấy ạ, lăn lộn từ phòng khách, phòng tắm đến giường đất... :v. Nửa đêm cũng chạy đi tìm con gái nhà người ta để ôm ôm ấp ấp xxx thì bị đóng cửa chính. Anh tức quá liền trèo qua cửa sổ, ai ngờ cũng bị khóa luôn. Thế là gọi điện kêu Tần Đường dậy, vừa đu cửa vừa nghẹn vừa bực vừa kích thích… Max hài luôn á. Truyện cũng có anh nam phụ nhưng mà hơi hiền trong khi nam chính quá cường nên đành lép vế. Nữ phụ thì cũng có một cô ả, năm xưa là bạn gái cũ của nam chính. Cô ta từng bỏ anh đi sau này muốn quay về nối lại tình xưa, đáng tiếc anh nam chính max phũ, toàn nói những câu giết người không dao thôi. Anh là kiểu một khi là tình cũ đừng có mà rủ rê gì hết, cứ tàn nhẫn như thế là mình thích á.  Nói chung là truyện hay, đáng đọc, mn nhanh nhảy hố thôi :v  ______________ (**): Trích dẫn từ Movie Dinh thự Wenchester (*): Trích dẫn từ truyện được rv-er tự edit và chỉnh sửa cho phù hợp rv #Lạc_Hậu Bìa: #Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Anh Đến Cùng Rạng Đông của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
0852 - Giải Tổng
Đây chỉ là câu chuyện về một gã lưu manh tù tội và một cô gái nhà lành yếu đuối, cùng với tình yêu bình dị nhưng khắc cốt ghi tâm của hai người họ. Lần đầu tiên Lô Nhân gặp Lục Cường là ở sau song sắt nhà tù. Lô Nhân nhận đơn hàng đo may đồng phục cho tù nhân trong trại giam.  Ấn tượng đầu tiên của Lô Nhân về Lục Cường chính là hình xăm con rồng kéo dài từ bả vai đến trước ngực anh, ma mị và hung tàn như chính con người của anh vậy. Lục Cường ở trong ngục giam sáu năm vốn chẳng bao lần gặp được phụ nữ, thấy một cô gái xinh đẹp liền không nhịn được trêu chọc một chút. Vậy mà cô bé kia rõ ràng đã bị anh dọa sợ mất mật vẫn cứng đầu giả vờ bình tĩnh.  Cô ấy ngây thơ, bướng bỉnh, lại dịu dàng trong trẻo, giống như thứ ánh sáng thuần khiết chẳng bao giờ thuộc về thế giới u tối của anh. Vậy mà anh cứ mãi vấn vương phần ánh sáng tốt đẹp ấy. Lần gặp mặt đó, đọng lại trong đầu Lô Nhân chỉ có hình xăm con rồng hung tợn ấy, cùng với dãy số 0852 – mã số áo tù của anh. Lần thứ hai Lục Cường gặp Lô Nhân là ngày anh được phóng thích. Bao nhiêu năm anh lăn lộn ngoài xã hội, rồi lại trải qua sáu năm dài đằng đẵng trong ngục tù, anh đã từng có được quyền lực và tiền bạc và rồi mất đi tất cả, đã từng đi theo băng đảng côn đồ làm việc tàn ác hại người, cũng đã không biết bao nhiêu lần cận kề cái chết. Được một lần nữa làm lại cuộc đời, anh quyết tâm không trở lại con đường lầm lỗi khi xưa. Nhưng một kẻ tù tội như anh, con đường trước mắt là một mảng đen mờ mịt, liệu có tương lai nào dành cho anh? Và rồi dưới màn mưa tầm tã ngày hôm ấy, anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của cô, chiếc váy cưới trắng tinh trên người cô ướt đẫm, gương mặt cô nhạt nhòa nước mắt. Hôn lễ của Lô Nhân với mối tình sáu năm của cô bị tiểu tam phá vỡ, người tưởng chừng sẽ đi cùng cô cả đời, cuộc tình mà cô dùng tuổi thanh xuân thậm chí cả tương lai của mình để vun vén trong chớp mắt đều rời bỏ cô. Cô điên cuồng tức giận mắng chửi bọn họ, đau đớn bỏ chạy khỏi hôn lễ của chính mình. Lô Nhân không biết rằng bóng lưng yếu đuối mỏng manh và những giọt lệ của cô đều rơi vào tầm mắt của Lục Cường. Người ta nói, gặp nhau lần thứ nhất là tình cờ, lần thứ hai là trùng hợp, lần thứ ba là duyên phận. Dường như số phận đã an bài cho hai người họ ở bên nhau, công việc của Lục Cường sau khi ra tù lại là bảo vệ ở chung cư của Lô Nhân. Một lần nữa chạm mặt, anh cuối cùng cũng xác định được người phụ nữ này chính là người anh muốn bảo vệ chu toàn cả đời. Trải qua một lần bị phản bội, Lô Nhân vốn dĩ chẳng còn tin tưởng vào tình yêu. Đối với một Lục Cường mặt dày vô sỉ luôn theo đuổi cô, cô chẳng thể nào tin tưởng, còn có phần bài xích muốn anh cách xa mình một chút. Cô sợ mình lại một lần nữa rơi vào cạm bẫy của tình yêu, sợ lại một lần nữa chịu tổn thương, cô tìm mọi cách để trốn chạy khỏi anh. Nhưng cuối cùng, trước những đòn tấn công mạnh mẽ của anh, cô nhận ra mình đã chẳng thể nào chống cự được nữa.  “Em là người đầu tiên khiến anh thật sự rung động, hai chúng ta chỉ cần giống như bây giờ, những gì tốt đẹp nhất anh đều giành cho em, như vậy đã đủ chưa?” Lục Cường cũng không biết mình nhìn trúng Lô Nhân ở điểm nào, có lẽ là bởi vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô, có lẽ là vì tiếng “ông xã” ngọt ngào của cô mà anh tình cờ nghe được, hoặc có lẽ vì nụ cười dịu dàng của cô giống như ánh sáng chiếu đến con đường đời tối tăm của anh. Anh chậm rãi tiến vào trái tim cô, xoa dịu đi những tổn thương mà cô phải trải qua. Anh sưởi ấm và quan tâm đến cô, trở thành nơi để cô nương tựa vào những phút yếu đuối. Một người đàn ông đã từng hung hăng lăn lộn trong xã hội như vậy, lại có thể dịu dàng chăm sóc cô khi cô đổ bệnh, có thể vì một giọt nước mắt của cô mà đánh mất tất cả sự kiên cường của bản thân. Có lẽ, sự dịu dàng cả đời này của Lục Cường đều dành hết cho Lô Nhân. Nhưng quá khứ của Lục Cường vẫn là bức tường ngăn cách giữa hai người họ. Lô Nhân biết rằng bối cảnh của anh không đơn giản, cô đã quyết định bất chấp miệng đời để sống chung với anh, nhưng lý do anh vào tù vẫn là một ẩn khuất mà anh luôn cố gắng che giấu.  Anh sợ rằng cô sẽ bỏ rời bỏ anh nếu biết được rằng năm đó anh vào tù là vì tội danh h*** dâm. Mặc dù sáu năm tù ấy là anh thay người anh em của mình gánh chịu, nhưng anh không thể nào đặt cược vào chuyện của họ, vì sẽ đánh mất cô. Nhưng bí mật ấy cuối cùng cũng không thể tiếp tục che giấu. Giây phút cô biết được lý do anh vào tù, trái tim cô giống như thắt lại. Cô gào khóc với anh: “Sau này chúng ta có con, người khác nói bố nó là tội phạm h*** dâm, anh làm sao hả? Giải thích thế nào?” Vậy mà cuối cùng, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh, giao phó cả phần đời còn lại cho anh. Anh thô lỗ, hung hãn, anh vô sỉ không biết xấu hổ. Anh không có văn hóa học thức, lý lịch cũng không sạch sẽ. Nhưng cô biết khi ở bên cô, người đàn ông ấy dịu dàng đến mức nào, lo lắng cho cô đến mức nào và cô rằng biết mình đã chẳng có cách nào có thể rời khỏi anh nữa rồi. Tất cả những rào cản giữa họ đã giải quyết xong, tưởng chừng như bọn họ cuối cùng cũng đã có thể hạnh phúc ở bên nhau, nhưng sóng gió lại một lần nữa ập đến. Lô Nhân dịu dàng rạng rỡ của anh, bảo bối mà anh trân quý nhất, lại bởi vì lỗi lầm của anh mà tính mạng của cô bị đẩy đến bờ vực của sự sống và cái chết. Đã từng bao lần vượt qua hiểm nguy, nhưng giây phút ôm thân thể đẫm máu của cô trong vòng tay mình, Lục Cường mới biết được cái gì gọi là sợ hãi.  “Nếu em có thể tỉnh lại, anh hứa rằng sẽ đến tạ ơn Phật Tổ. Ngược lại nếu em chết đi, anh tuyệt đối cũng sẽ không sống một mình, mà sẽ cùng em đi xuống Hoàng Tuyền.” Đến cuối cùng, ai rồi cũng sẽ nhận được kết cục xứng đáng cho những gì mình đã làm. Lục Cường đã trả hết những lỗi lầm mà anh đã gây ra, từ nay, anh và Lô Nhân đã có thể bình thản nắm tay nhau cùng đi đến cuối con đường, cùng xây dựng tổ ấm nhỏ của riêng họ. ---------- Lục Cường và Lô Nhân thật sự không phải là những con người hoàn hảo và thật sự họ cũng không đạt được tiêu chí “sạch” của nam nữ chính ngôn tình. Trước khi gặp Lô Nhân, Lục Cường chỉ là một tên côn đồ vừa được mãn hạn tù, chẳng nghiêm túc với tình yêu, phóng khoáng với tình dục. Trước khi gặp Lục Cường, Lô Nhân chỉ là một cô nàng rụt rè nhát gan sợ phiền phức, luôn sợ hãi lời bàn tán của người khác. Hai người họ gặp nhau ở thời điểm khó khăn nhất trong cuộc sống, họ trở thành điểm tựa của nhau, cùng nhau vun đắp nên một tình yêu thật đẹp đẽ. Lục Cường đã từng lầm đường lạc lối, nhưng tình yêu ấy đã dẫn bước cho anh tiến đến một tương lai tươi sáng hơn. Lô Nhân đã từng yếu đuối nhu nhược, nhưng có lẽ điều dũng cảm nhất cô từng làm chính là yêu một người có quá khứ như Lục Cường. Bọn họ có thể là những con người không hoàn mĩ, nhưng đối với tôi, tình yêu của họ chính là sự hoàn mĩ nhất trên thế gian này. ____________ " ": trích dẫn từ truyện Review by #Niệm Dung Hoa Bìa: #Lệ Tần  Mời các bạn đón đọc 0852 của tác giả Giải Tổng.