Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ban Biên Tập Đêm Khuya - Thảo Đăng Đại Nhân

[Tử bất ngữ] là một tạp chí chuyên về đề tài kinh dị, những câu chuyện hư hư thật thật, tuy mơ hồ nhưng lại khiến người đọc lạnh gáy. Từ khi hợp tác với [Tử bất ngữ], An Dạ lúc nào cũng đau đầu về chuyện tìm đề tài cho tác phẩm. Biên tập mới đến, Bạch Hành, lại là người cứng mềm đều không ăn, khiến cho mấy chiêu bài trốn deadline của cô đều không có đất dụng võ. Quá đáng hơn cả, cô muốn đi thực tế lấy tư liệu cho truyện, anh ta cũng một mực đi theo giám sát. An Dạ ôm tâm trạng hậm hực xách ba lô lên và đi, chỉ không biết rằng, chuyến đi này sẽ kéo cả cô và anh chàng tổng biên đẹp trai vào những vòng lặp kì bí không có điểm dừng. Nơi An Dạ đặt chân đến đầu tiên là một căn hộ chung cư cũ kĩ, người từng sống ở đây đều chết trong những vụ thảm án kì lạ. Đây cũng là nơi cô lấy cảm hứng để đặt bút viết những chương đầu tiên trong "Khe hở". *** "Cho dù tôi không mở mắt ra nhìn, cũng biết cô ta có mặt khắp nơi. Có lẽ cô ta đang vươn hai ngón tay trắng xanh, đốt tay nhỏ dài, giống như hai chiếc đũa trúc bám vào khoảng giữa vách tường và mặt bên ngăn tủ. Trong khe hở kia, một đôi tay đang từ từ vươn ra, toàn bộ thân mình đều chậm rãi chui ra từ cái khe chật hẹp đó, từng chút một. Tôi không cách nào bịt kín cái khe hở ấy lại, nhất là khi bên trong có người phụ nữ đáng sợ đó. Cùng với tiếng cười điên dại thưa thớt của cô ta, tôi luống cuống chân tay giãy giụa. Tất cả đều rơi vào trong mắt cô ta, nơi đồng tử sâu thẳm mà thần bí khôn lường." * Khi loay hoay phá giải những uẩn khúc trong căn hộ ma ám này, An Dạ phát hiện ra mình là người có sức hút kì lạ với những chuyện ma quỷ, còn Bạch Hành lại có con mắt âm dương, có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này. Có anh ở bên cạnh 'bảo kê', cô cũng an tâm phần nào, chuyên tâm tiếp tục "tìm tư liệu" viết truyện. Rời khỏi căn nhà bị ám, sau khi đã giải được bí mật về "khe hở" thật sự, An Dạ và Bạch Hành lại tiếp tục hợp tác trong một tác phẩm mới: Búp bê. Hiện nay trên mạng đang hot chuyện một nữ sinh nghe thấy búp bê nói chuyện. Cô nữ sinh này còn đăng cả clip lên mạng, An Dạ cũng tò mò nghe thử, sau đó có ý tưởng chắp bút viết "Búp bê". Nhưng ông trời lại không muốn giúp cô, tác phẩm mới vào lúc sắp hoàn thành thì lại xảy ra sự cố. Cô nữ sinh trên mạng kia bị phát hiện đã chết trong phòng kín, thời điểm tử vong cô ta nằm trên giường, yết hầu bị một con búp bê gỗ bóp chặt. Giống như là, bị búp bê bóp cổ tới chết... Mà quan trọng hơn là, cái chết này giống hệt như câu chuyện của An Dạ đang viết. Lẽ nào, hung thủ đang theo dõi cô hằng ngày? Rất nhanh, An Dạ đã biết được đáp án. Hai người tác giả và biên tập lần theo manh mối ít ỏi, tìm đến một thị trấn nhỏ nơi chế tác những con búp bê gỗ này. Người dân quanh vùng đều nói đây là búp bê quỷ đồng, dùng để câu hồn trẻ em. Chủ xưởng sản xuất búp bê xưa cũng đã chết bất đắc kì tử, gia đình li tán, nghe nói là lời nguyền của ma quỷ. Manh mối đứt gãy, hai người đành quay lại thành phố trong sự thấp thỏm không yên lòng. Lời đồn về búp bê giết người càng ngày càng xôn xao dư luận, An Dạ lúc nào cũng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình. Cho đến khi, cô phát hiện ra thật sự có một con búp bê trong ngăn tủ. Lẽ nào cô sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp? Bạn có tin vào ma quỷ không, búp bê thật sự có thể giết người, hay là con người lợi dụng búp bê làm công cụ thực hiện tội ác của mình? Kết truyện có thể làm bạn thở phào nhẹ nhõm vì nhân vật chính đã an toàn, nhưng lại cũng để lại trong ta những dấu hỏi, về bản chất của con người, điều gì đã biến họ trở thành những "ác quỷ" thực sự. Ngay từ khi đọc những chương đầu của câu chuyện này, tớ đã nhận ra một điều, rằng ma quỷ đáng sợ, nhưng bản chất con người còn có thể độc ác hơn rất nhiều. Sợ ma, không bằng nói rằng sợ tâm ma trong những người xung quanh mình. Nữ chính là một tác giả viết truyện kinh dị, nhưng lại cũng "sợ" những thứ kì quái ấy. Chẳng hiểu duyên số run rủi thế nào mà những chuyện đen đủi đều đổ ập hết lên đầu cô. Đi thực tế gặp ma đã đành, viết truyện ma thì bị người ta ăn cắp ý tưởng để giết người, đi chơi công viên thì gặp chiếc máy ma ám, đi giúp bạn thì chính mình lại bị rơi vào không gian song song... Nam chính lại là một người hết sức bí ẩn, công việc chính là biên tập nhưng lại có con mắt âm dương, biết những kiến thức về điều tra và phá án. Thân phận của anh được hé lộ ra theo từng chương truyện, nhưng phải đến gần cuối chúng ta mới hiểu rõ hết được. Chỉ biết rằng, anh và nữ chính An Dạ đã biết nhau từ rất lâu về trước. Nhưng những kí ức ấy, cô đều đã quên mất. Anh quay lại là để bảo vệ cô, cũng là để trốn chạy khỏi quá khứ. Vì là truyện dán mác kinh dị nên bạn yên tâm, ma quỷ trong sách cũng là hàng thật giá thật. Tuy nữ chính hơi yếu đuối vô dụng nhưng được cái nam chính mạnh mẽ luôn xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ cô. Nam chính thật sự rất sủng cô, tuy ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng. Duy chỉ có điều làm mình hơi bực là nam nữ chính tình trong như đã mặt ngoài còn e, thích nhau thả thính thậm chí sống chung nhà với nhau bao lâu mà vẫn tỉnh bơ như không. Mối tình chậm tiến này bạn phải đọc gần hết truyện mới manh nha phát triển thêm, nên đừng hi vọng nhiều phân cảnh hôn hít abc xyz gì đó :v. Về phần logic trinh thám thì thật sự bạn không nên đặt hi vọng nhiều vào những tác giả ngôn tình viết thể loại này. Truyện không đến mức dở nhưng đối với con mọt nghiền trinh thám kinh dị như mình thì không thấm vào đâu cả, đọc giải trí vui vui thì được. Tặng các bạn một trích đoạn nhỏ trước khi kết thúc rv nha: "Cô đang định chậm rãi rút thắt lưng của anh ra, Bạch Hành đã tỉnh lại, bình tĩnh nhìn cô, cổ họng đột nhiên hơi khô. An Dạ hỏi: “Muốn uống nước sao?” Bạch Hành gật đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên người An Dạ. Ánh mắt ấy làm lưng An Dạ như kim chích, không dám nhúc nhích. Hiện tại Bạch Hành giống như con báo hoang dã săn mồi, lúc nào cũng có khả năng tấn công, đáy mắt rục rịch cảm xúc, không phải sát ý, mà là thần sắc mê mang. An Dạ xoay người vừa định rời đi, lại bị đối phương kéo lên trên giường. Nước trong tay cô rớt đầy đất, mà ánh đèn lại bị Bạch Hành tắt đi, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. An Dạ có thể nghe được tiếng thở dốc của Bạch Hành, từng hơi nặng nề, một chút dừng ở trên lưng cô. Đột nhiên, Bạch Hành đem cả người cô đặt dưới thân, một tay ôm cổ, một tay từ từ di chuyển xuống bụng cô. “Bạch… Bạch Hành…” giọng nói của An Dạ mang theo một chút run rẩy. Bởi vì một tay Bạch Hành cứng rắn ôm lấy cổ, khiến cho An Dạ ngửa đầu, nửa người nâng lên, vạt áo mở rộng ra, gió lạnh lùa vào, cô nhịn không được đè thấp thân mình. “Ừ...” Bạch Hành trầm thấp hừ một tiếng, không rõ ý vị. Bạch Hành xoa nhẹ cổ cô, thân mật ôn nhu giống như che chở một đóa hoa. An Dạ nhịn không được kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại. Cô bị Bạch Hành ôm trọn cả người, chân anh chen vào giữa mông cô, làm như nhịn không được, nhẹ nhàng cọ xát, cảnh cáo người dưới thân người không cần hành động thiếu suy nghĩ. An Dạ mang theo ý xấu liếm liếm cánh tay Bạch Hành, xúc cảm ấm áp khiến cho người phía sau run lên. Bạch Hành rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp lật người cô lại, mạnh mẽ cường áp, lấy môi dán chặt môi." * *** Lòng An Dạ vẫn còn sợ hãi, cô đi cùng Lý Duyệt và ông chú đầu hói đến nhà ăn mà bọn họ vẫn hay ăn bữa khuya. Bây giờ, nhà ăn này hầu như đã trở thành căn cứ tụ họp bí mật của bọn họ, mỗi khi giải quyết xong một chuyện, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đi đến đây, gọi vài món ngon để bù đắp lại cho chính mình. Người còn thức trong khách sạn vẫn khá nhiều nhưng hầu như không một ai biết họ phải đang tham gia một trò chơi chạy trốn cái chết đầy tàn khốc. Bọn họ theo lệ cũ uống bia nói chuyện phiếm vào đêm khuya, nhàn hạ tắm suối nước nóng, hưởng thụ kỳ nghỉ vui vẻ. An Dạ thở dài một hơi, đối lập với trạng thái lơi lỏng thoải mái của những người khác, cô có vẻ thật bất hạnh và đáng thương. Thế nhưng cô lại không thể làm gì, ai bảo cô xui như vậy, bị Slender quấn lấy. "An Dạ, An Dạ." Cô đi được vài bước bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến giọng nói của Bạch Hành. "Bạch Hành?" An Dạ vừa ngừng lại, Lý Duyệt và ông chú đằng trước đã quẹo qua lối khác, không thấy đâu nữa. Cô không biết nên tăng tốc đuổi theo họ hay là dừng lại chờ Bạch Hành thì mới tốt. "An Dạ, An Dạ, An Dạ, An Dạ." Bốn phía thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gọi dồn dập của Bạch Hành. Có thể là vì An Dạ đã trải qua trận chiến sinh tử kia nên một khi thoát khỏi hiểm cảnh, cô bắt đầu rất nhớ rất nhớ Bạch Hành, muốn tìm anh bộc lộ nỗi lòng, thậm chí là dựa dẫm vào anh. Cô ngẩn ngơ, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bạch Hành, theo bản năng muốn đuổi theo. "An Dạ, An Dạ, An Dạ, An Dạ." Tiếng gọi thầm thì kia vọng đến liên tục từ nơi cuối con đường, phía sau lưng An Dạ. An Dạ giống như bị dụ dỗ, cô tựa như một con thuyền nhỏ bé lạc trên mặt biển khơi, rơi vào sương mù, khi không có ngọn hải đăng dẫn lối chỉ có thể đi theo tiếng hát của hải yêu, mặc kệ phía trước có thể là vực sâu vạn trượng. "An Dạ, An Dạ." Nếu nghe kỹ lại, thật ra có thể cảm thấy sự khác biệt trong giọng nói kia. Thường ngày, khi Bạch Hành gọi tên cô đều sẽ có loại cảm giác lưu luyến không thôi, âm tiết phát ra được kéo dài, vừa thô ráp vừa khàn khàn; nhưng bây giờ thì lại khác, tiếng gọi này vang lên giống như máy móc, cứ lặp đi lặp lại một cách dồn dập. Vậy mà An Dạ nhịn không được phải đến gần nơi phát ra giọng nói ấy, trong vô thức, cô không nghĩ đến những gian dối của con người, cũng không muốn hoài nghi giọng nói Bạch Hành. Cô nhớ rõ mình đã từng nói sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Bây giờ Bạch Hành đang đến đón cô, vì sao cô lại không thể đi theo anh ấy? An Dạ mệt mỏi nhắm mắt lại, suýt chút nữa đã té xỉu trên mặt đất. Vẫn chưa được phép ngủ, Bạch Hành vẫn còn đang chờ cô. An Dạ hơi hé đôi mắt, giơ tay về phía trước, nói thầm trong lòng: Em đến rồi đây, Bạch Hành.... Không được! An Dạ nhanh chóng mở to mắt, thở dốc từng ngụm từng ngụm. Cùng lúc đó, giọng nói kia biến mất trong nháy mắt. An Dạ bất giác tỉnh táo lại, cô theo bản năng chạy về hướng ngược lại, muốn một lần nữa đuổi theo ông chú đầu hói và Lý Duyệt. Lách tách. Lách tách. Răng rắc, răng rắc. Răng rắc, răng rắc. Mối nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, tình huống bây giờ giống như An Dạ gặp phải một ác mộng thật dài, tỉnh giấc thức dậy, đi uống một ngụm nước, vốn tưởng rằng có thể yên tâm nhưng bỗng nhiên cảnh tượng trong mộng lại xuất hiện rõ mười mươi ngoài đời thực. An Dạ đang rất mệt mỏi nhưng lại có tình huống bất ngờ khiến cô phải xốc lên tinh thần, phải trốn chạy một lần nữa. Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy chỗ chân tường có một cánh tay trắng nõn cùng với khớp hàm siết chặt vang lên âm thanh "răng rắc răng rắc", theo đó còn có tiếng gọi thật nhỏ, mơ hồ có thể nghe ra là đang gọi "An Dạ." Bị một sinh vật xa lạ gọi tên cùng với ý đồ dụ dỗ cô nhảy vào vực sâu, tình huống này thật khiến người ta buồn nôn khó chịu. Tuy rằng An Dạ biết rõ không thể tin tưởng tiếng gọi kia nhưng cô cũng biết mình không nhất định có thể thoát khỏi hiểm cảnh như vậy. Trên tay An Dạ không còn vũ khí nào, cô chỉ còn đường chạy trối chết, nhìn chân tường dần dần xuất hiện thêm cánh tay, một cái lại một cái, cứ liên tiếp không ngừng bám lên tường thành một dãy. Tuyệt đối là Slender! Cô không biết Slender đang định làm cái quỷ gì nhưng chờ đến khi cô chạy đến chỗ rẽ, định thoát khỏi đây thì đột nhiên bị một sức lực cổ quái kéo ngược về phía sau, hút vào trong một căn phòng nào đó có cánh cửa đang mở rộng nơi góc tường. "Rầm!" Khoảnh khắc cửa bị đóng lại, hình như Slender đã thành công bắt An Dạ nhốt vào căn phòng này. Đôi mắt An Dạ bị quáng gà nên cô hầu như không thể thấy rõ bất cứ thứ gì trong bóng tối. Trong căn phòng tối đen, cả cơ thể cô mê mang hỗn loạn, ý thức tan rã. Ngay tại lúc cô sắp ngủ, trong phòng bỗng nhiên có một ngọn nến sáng lên. Ánh lửa của ngọn nến thật nhỏ, lung la lung lay, chiếu sáng lên gương mặt người đó. Vậy mà là.... ông chú đầu hói? Gương mặt ông chú có màu đỏ nhàn nhạt, hình như đã uống một ít bia, trông có vẻ hơi say. An Dạ bị Slender nhốt nhầm vào phòng ông chú này ư? Cô vừa muốn lên tiếng nhắc nhở lại bất ngờ bị ngắt lời, ông ta cười ha hả, nói: "Có phải cô muốn kêu tôi chạy mau hay không?" Cách nói chuyện thế này có gì đó sai sai. An Dạ chần chừ, gật gật đầu. "Đây là lần thực nghiệm đầu tiên của tôi." Ông chú đầu hói ông nói gà bà nói vịt, ông ta đang ngồi trên giường, đáy mắt toàn là cô đơn. "Thực nghiệm?" An Dạ có một dự cảm bất an. "Lần đầu tiên gặp các người, tôi đã từng nói mình cảm thấy rất hứng thú đối với côn trùng, đặc biệt là con nhện." Ông ta run rẩy móc từ trong tay áo ra một tiêu bản nhện Tarantula(*), thật cẩn thận soi nó phía trên ngọn nến, quan sát tỉ mỉ. (*)Nhện Tarantula được xem là một trong những loài nhện độc nhất hành tinh với vũ khí lợi hại là nọc độc và búi tơ của nó. Ánh lửa của ngọn nến thật sáng, đủ để rọi ra rành mạch từng sợi lông tơ nhỏ nhất của con nhện. Hình dáng nó bị phóng đại lên trần nhà, hoá thành một con nhện tám chân thật lớn. Khoan đã. An Dạ ngẩng đầu nhìn kỹ lại trên trần nhà, cô sắp hỏng mất rồi. Trời ạ, cái gì với cái gì vậy má! Trên trần nhà vậy mà lại có một con Slender thật lớn đang bò! Đó chính là gương mặt mà cô đã từng thấy qua, là Mộc Thâm, là Đỗ Tư Tư hay vẫn là Hà Lị?! "Mặt của nó...." Ông chú đầu hói nói một cách quyến luyến: " Đây là con Slender duy nhất trên thế giới, nó thật là đẹp, có phải hay không? "Gớm muốn chết." "Nhưng mà nó đã chết rồi." "Chết rồi?" Ông ta tiếc hận nói: "Tôi đã từng nghĩ cách làm cho nó sống lại, để Slender sinh sôi nảy nở một lần nữa nhưng mà không được, cô thấy rồi đó, tôi đã thất bại." "Nghĩa là sao?" An Dạ vẫn cứ như lọt vào sương mù. Tiếp theo đó, ông ta dời con nhện ra khỏi ngọn nến, cái bóng Slender trên trần nhà cũng biến mất tăm mất tích. Ông ta lật qua lật lại vài lần, con Slender kia thật giống như rối gỗ trên tay ông ta, cùng nhau đùa nghịch, khi thì bò sát, khi thì nằm yên. Con Slender này như con rối bị ông ta khống chế, nếu không có chủ nhân điều khiển thì nó chỉ là một khối gỗ, vốn chẳng có sức sống. An Dạ xem như hoàn toàn hiểu rõ rồi. Bây giờ cô đang buồn nôn muốn chết, không biết nên nói những kết luận của mình như thế nào cho phải. Lúc ban đầu thì Slender cũng chỉ có một con, chính là tiêu bản trên tay ông chú đầu hói, nhưng sở dĩ gọi là tiêu bản bởi vì nó không có sự sống nữa, chỉ còn là hình thái vật lý. Mà Slender thì lại khác, nó tương đối đặc biệt hơn, tuy rằng đã mất đi sự sống nhưng vẫn còn hình thái vật lý và khả năng hoạt động. Đó cũng chính là dị năng, trong đó gồm có theo dõi, hành động tự nhiên và thậm chí là nhiều tay. Lúc ông ta điều khiển nó, nó vẫn sẽ có những bản năng như lúc còn sống, đó là bản năng nhân giống và ăn thịt đồng bạn. Nhưng những dị năng đó đều vô dụng một khi ông ta bỏ nó xuống khỏi ngọn nến, cũng chính là tắt đi công tắc dị năng, nó sẽ biến mất ngay lập tức, trở thành một vật chết, chỉ còn là một con nhện tiêu bản bình thường. Thế nên nhiều lúc Hà Lị sẽ rất bình thường, giống như một con người, có đôi khi lại biến thành Slender. Bởi vì tiêu bản Slender chỉ có một nên dù có sinh sôi nảy nở như thế nào thì đều mang theo hình thái của tiêu bản, đều cùng một khuôn mặt. Hà Lị cũng vậy, Mộc Thâm cũng thế, cả Đỗ Tư Tư nữa, đều là một khuôn mặt, cùng là Slender. Mời các bạn đón đọc Ban Biên Tập Đêm Khuya của tác giả Thảo Đăng Đại Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi
Có những mối lương duyên vừa bắt đầu đã định sẵn là chia ly. Có những chuyện tình yêu vừa mới nảy mầm đã bị giết chết. Có những sự chân thành trao đi chỉ đổi lại tháng năm lạnh lùng cùng nước mắt. Nếu đã biết bắt đầu là sai lầm, vì sao còn tiếp tục? Nếu kết cục đã từng là thương đau, sao còn vương chấp niệm? “Bệ hạ... thần thiếp dù sao cũng là người đã cùng ngài uống rượu hợp cẩn, ngài vì sao lại có thể hết lần này tới lần khác tính kế thần thiếp như vậy? Có phải vì thần thiếp mang họ Tô, nên ở trong mắt bệ hạ đã là tội không thể tha thứ rồi phải không?” Nàng là Tô Dư, phía trước chữ Dư còn có một chữ Tô. Thế nên, kiếp trước, tất cả những gì chàng thấy là con gái của một quyền thần, là “kẻ phản bội”, là con cờ mà chàng dùng để tính kế nhằm thâu tóm quyền lực.  Kiếp trước, nàng là người cùng chàng bái thiên địa, nhưng trong mắt, trong tim Hạ Lan Tử Hành, nàng chưa từng chân chính là một thê tử. Bởi vì nàng mang họ Tô, nên tất cả những gì dính líu đến nàng, chẳng cần phán xét, đều đã định là sai. Thế nhưng, năm ấy, ngày chàng ra đi, giữa hoàng cung lạnh lẽo kia, trong ba ngàn giai lệ, chỉ có một mình nàng - thê tử bị ruồng bỏ kia vì chàng rơi lệ. Giây phút máu nàng rơi trên những bức tranh hồi ức của hai người, cũng là lúc lòng chàng đau nhói.  Chàng hối hận, chàng đau xót, càng nhiều hơn là hổ thẹn cùng áy náy vì những tháng năm đã từng đối với nàng lạnh lùng, tệ bạc. Nếu có thể quay về ngày đã trôi xa ấy, nếu có thể trở lại giây phút ban đầu, Hạ Lan Tử Hành xin thề sẽ đối tốt với Tô Dư gấp bội, sẽ che chở, bảo vệ cho nàng. Bởi vì vị trí hoàng hậu của chàng, chỉ có thể thuộc về người vì chàng mà huyết lệ tuôn rơi kia. *** Thế rồi, có lẽ vì chấp niệm quá sâu, hoặc giả như chàng thực sự đã có lỗi với nàng quá nhiều nên trời cao cho chàng một cơ hội được bù đắp cho nàng. Dù không thể quay lại lúc vừa mới bắt đầu, dẫu cho giữa bọn họ đã có quá nhiều khúc mắc, thế nhưng tất cả chưa phải quá muộn. Kiếp này, chàng nhất định sẽ đem mọi chuyện sửa lại cho đúng, bởi vì chàng còn nợ người con gái đang quỳ trước cửa Thành Thư điện kia một tấm chân tình. Thế nhưng, chàng muốn cho đi nhưng chưa chắc nàng đã muốn nhận. Kiếp này, nàng vẫn là Tô Dư, trước chữ Dư còn có một chữ Tô. Nàng vẫn là con gái quyền thần, vẫn khờ dại gả vào vương phủ, rồi từng bước bị phu quân tính kế, trở thành một phi tần thất sủng trong cung.  Thành thân ba năm, quá nửa thời gian trải qua trong sự lạnh lùng của phu quân, cùng những cơn ác mộng luôn ứng nghiệm khiến nàng hiểu rõ, đối với Hạ Lan Tử Hành, nàng là Tô Dư, trước chữ Dư luôn có một chữ Tô. Hắn không yêu nàng, cũng không tin nàng, càng không xem trọng cái gọi là ân nghĩa vợ chồng.  Ba năm không dài, nhưng đã đủ để dạy cho Tô Dư một bài học trưởng thành, mà điều đầu tiên Tô Dư học được là không thể tin tưởng phu quân của nàng. Thế nên, nàng không tin chàng, đối với sự “sủng ái” đột ngột của chàng càng thêm đề phòng. Nhưng rồi, từ lúc nào mọi chuyện dần thay đổi?  Là khi chàng quyết không lập hậu? Là lúc chàng nắm lấy tay nàng trong đêm tuyết rơi? Hay là lúc chàng nói với nàng câu tin tưởng? Cho dù là lúc nào, Tô Dư cũng hiểu rõ một điều, mặc nàng trốn tránh ra sao, vẫn không thể phủ nhận được trái tim rung động. Nàng vốn đã từng yêu, đổi lại là cay đắng. Nay lần nữa được yêu, cũng hiểu rõ là đau, sủng, ngọt ngào, vậy cớ gì còn có thể buông tay. Nàng là Tô Dư, sau chữ Tô là chữ Dư, là A Dư mà chàng muốn nắm tay đi hết quãng đời còn lại. *** Tô Dư là quý nữ Tô phủ danh giá nhất kinh thành, mười bảy tuổi gả vào vương phủ, là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng, mộng tình dễ tan, phu quân đối với nàng chỉ là hư tình giả ý, dùng nàng để tính kế Tô gia. Đến cuối cùng, thứ nàng nhận được, là trái tim bị giẫm nát dưới đất, là ba thước lụa trắng của phụ thân cùng cái chết của đệ đệ. Một kiếp bi thương ấy kết thúc bằng máu nàng vẩy lên những ký ức giả dối thủa mặn nồng.  Có lẽ, kiếp trước của nàng thực sự quá đáng thương, hay như có một người còn nợ nàng quá nhiều, thế nên duyên trời cho nàng qua thêm một kiếp. Nàng dù không nhớ rõ chuyện kiếp trước, nhưng những giấc mộng luôn ứng nghiệm khiến nàng nhanh chóng hiểu được “lòng” phu quân, để nàng không lần nữa ngu ngốc để người đùa bỡn trong tay.  Dù nàng không thể xoay chuyển càn khôn, nhưng những sai lầm kiếp trước vẫn có thể tránh được. Có lẽ, sai số duy nhất trong kiếp này của nàng chính là phu quân nàng. Trái tim đế vương như kim dưới đáy bể, thế nhưng cái kim này cứ nhất định tới bể nhà nàng mà thả, dù nàng đuổi thế nào cũng không đi, cuối cùng chỉ còn cách tiếp nhận. Hạ Lan Tử Hành trước khi trở thành đế vương là vị vương gia ưu tú nhất, đối với Tô gia đại tiểu thư “nhất kiến chung tình”, cuối cùng cũng cưới được nàng vào phủ. Thế nhưng, tất cả mặn nồng khi ấy chỉ là một hồi giả dối, sau khi lật đổ Tô gia chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng chán ghét. Trong mắt chàng, nàng chỉ là một con cờ bị vứt bỏ, vì nàng mang họ Tô nên bất luận nàng làm gì cũng đều sai. Thế nhưng, đến cuối cùng người vì chàng khóc đến tê tâm liệt phế cũng chỉ có nàng mà thôi. Chàng nợ nàng quá nhiều, linh hồn chàng vì vương máu nàng mà trọng sinh. Thế nên kiếp này, chàng dùng hết sức lực để bảo vệ nàng. Nếu lúc bắt đầu là mang theo tâm trạng áy náy mà tới thì thời gian đã đem thương tiếc biến thành tình yêu. Chàng bắt đầu để ý nàng, vì nàng mà vui, vì nàng mà sầu, càng muốn cùng nàng nắm tay, trở thành phu thê chân chính. Thương đau kia vì chàng mà sinh, vậy hãy để chàng tự mình xóa đi. Chỉ cần nàng còn sống, chàng sẽ đem một kiếp này, từ từ khiến nàng lại yêu chàng. *** Tớ cảm thấy “Trọng sinh chi khí hậu quật khởi” chính là phiên bản tiểu thuyết của phim “Như Ý truyện” ấy. Thực sự là nhân vật Tô Dư có rất nhiều điểm tương đồng với kế hoàng hậu Như Ý. Từ việc nữ chính vốn là chính thất, sau lại bị biếm thành thiếp, đến việc Tô Dư có một thời gian trải qua trong lãnh cung hay như sự mâu thuẫn giữa yêu và hận trong tâm lý của nữ chính.  Nếu xét về chất cung đấu, thì “Trọng sinh chi khí hậu quật khởi” không thật sự xuất sắc. Nhưng về mức độ “tình” thì tác giả làm rất tốt, hơn một trăm chương, không có quá nhiều cao trào, đau khổ đến rơi nước mắt, nhưng có một sự day dứt cứ nằm trong tim. Cảm giác giống như ăn một cái gì rồi mắc nghẹn vậy, để lại một dấu ấn đối với tớ.  Thực sự thì chuyện có rất nhiều điểm chưa hợp lý, nữ chính cũng không phải kiểu thông minh (bởi vì ở khía cạnh nào đó nữ chính vẫn có chỗ dựa, nhưng không biết dùng, để bản thân phải chịu khổ), thế nhưng tớ rất đồng cảm với cảm xúc mâu thuẫn của nữ chính giữa yêu - hận; tin tưởng hay đề phòng; giữa thiện lương hay tàn nhẫn; địa vị hay sự chân thành.  Một nửa đầu ngược tâm tác giả viết rất chắc, nhất là những trường đoạn ngược nam, cái tâm lý muốn quan tâm mà bị từ chối của nam chính thực sự gợi được sự thương cảm từ ngược đọc. Cách tác giả lý giải quan hệ, mâu thuẫn giữa các nhân vật cũng rất hay. Nhưng càng về cuối, độ tình càng được đẩy lên cao, làm cho việc giải quyết các tình huống hơi thiếu hợp lý.  Bỏ qua những sự thiếu sót của tác giả thì tớ thật sự recommend truyện này cho các bạn thích thể loại song trọng sinh, mê ngược (đặc biệt là ngược nam) nhé. So với cái hố thịt nhảm nhí, thiếu não tuần trước thì cái hố này chất lượng và có giá trị thưởng thức hơn đó. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và nhớ mang não trước khi đọc nhé.  _________ Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tô Dư đã quỳ trước cửa Thành Thư điện 2 canh giờ. Mặt trời chói chang không chút lưu tình chiếu vào người nàng, nàng khao khát một tia gió mát thổi qua nhưng lại thủy chung không có. Nếu không phải trong lòng rõ ràng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì nàng cơ hồ tưởng rằng hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này. Kế tiếp chuyện phát sinh sẽ là..... Nghĩ tới nàng liền không nhịn được rùng mình: Nàng sẽ quỳ đến ngất đi, sau đó bệnh nặng một hồi. Không chỉ thế, vì không nhận được chữa trị thích đáng nên đầu gối của nàng bị thương tổn, từ đó mỗi khi khí trời mưa dằm nàng liền sống không bằng chết. Nàng biết rõ nhất định là như thế. Trong khoảng thời gian 17 năm này, nàng luôn thỉnh thoảng mơ thấy một số việc, tất cả đều ứng nghiệm nên chuyện này cũng sẽ không ngoại lệ. Nàng chỉ cảm thấy cuộc đời của mình như nằm trong một sự nguyền rủa không thể thay đổi. Tô Dư rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân, tựa hồ đi rất gấp lại có chút loạn. Nàng biết rõ đó là tiếng bộ liễn của hoàng đế. Nàng nhớ tới những đoạn ngắn ở trong mộng, hoàng đế sẽ như bình thường đi xuống bộ liễn, vào trong điện làm chuyện của hắn, không thèm liếc nhìn nàng dù chỉ một lần. Dù người kia chính là phu quân của nàng, là người đã cùng nàng uống rượu hợp cẩm. Nàng nghĩ vậy, liền nhịn không được thở dài một tiếng. " Ngươi...."_ Âm thanh từng rất quen thuộc bỗng vang lên sau lưng nàng, mang theo chút do dự, cũng làm lòng nàng dâng lên vô số gợn sóng. Nàng cố khống chế không quay đầu lại, mang một sự sợ hãi không nói rõ cùng cảm giác ngoài ý muốn. Sửng sốt trong nháy mắt, cuối cùng nàng định thần lại, quay đầu, vô cùng quy củ hành đại lễ:" Bệ hạ thánh an." Nàng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, chờ hoàng đế phản ứng. Chỉ cầu hắn trả lời nàng một câu "Khả", nếu không chẳng phải nàng phải duy trì tư thế quỳ này đến ngất đi sao.....   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi của tác giả Lệ Tiêu.
Kính Trung Yêu
Giới thiệu: Quan tài vốn chôn cất thiếu nữ, lại là cái quan tài rỗng. Đình lâu chốn hoang thôn, có một bù nhìn tóc bạc. Bát có thể thành yêu, chim sẻ ngậm hoa, yêu quái cưỡi cá chép lượn khắp nơi… Yêu ma quỷ quái, thế gian quỷ dị. Câu chuyện về nàng tróc yêu sư Tây Phong đầy nhiệt huyết và Long Thần cường đại nắm tay đi khắp nhân gian quỷ bí.   Truyện là một tuyển tập những câu chuyện lớn nhỏ nối tiếp nhau, xuyên suốt hành trình tìm yêu diệt quái để kiếm tiền kiếm vàng của nàng sư bắt yêu Tây Phong. Đồng hành cùng cô là chú chuột lửa Tiểu Hoả siêng ăn nhác làm, lão rồng già Thanh Long ngu ngơ, thật thà, chất phát, và về sau còn có thêm “chú rắn” nhỏ đen nhẻm đem nhèm như nắm than (Tiểu Hắc). Trước hết nói về nam chính, anh vốn là loài rồng thuộc Long tộc sống từ thời thượng cổ, tuổi tác tương đương trời đất. Mười vạn năm trước, khi đó đất trời chỉ có hai giới là Thần và Ma, Ma Tôn - kẻ đứng đầu Ma giới với dã tâm thâu tóm Thần giới đã phát động chiến tranh. Lúc bấy giờ, Long tộc là giống loài siêu thoát giữa hai giới, nghĩa là hộ khẩu của họ không thuộc Thần cũng không thuộc Ma. Giữa khói lửa chiến tranh, Bạc Trường đế quân – vị lãnh tụ của Thần giới đã vời Thanh Long gia nhập vào giới mình để cùng chống lại Ma giới. Thanh Long đồng ý, và rồi trận chiến kết thúc với thắng lợi thuộc về phe chính diện, nhưng cái giá phải trả không gì sánh được, vị Bạc Trường đế quân đáng kính cùng hàng vạn binh sĩ Thần giới đã hi sinh – xương trắng chôn đầy Hạnh Hoa Lâm, Trường Nguyên đế quân với danh tiếng xây dựng được trong cuộc chiến đã giành được sự tin tưởng của chư thần mà bước lên đài kế vị. Giữa hoàn cảnh đó, Thanh Long với lý do quá nhàm chán cuộc đời đã tự phong ấn mình. Mãi đến mười vạn năm sau mới ‘bị’ Tiểu Hắc - một con yêu quái chuyên đi tìm đại yêu quái của đời mình - giải phong ấn cho. Cũng chính vào lúc này, rồng già gặp cô nàng sư bắt yêu Tiểu Phong và bắt đầu hành trình khám phá thế giới mới đầy lạ lẫm – bởi bây giờ đất trời từ hai giới đã phân thành sáu giới vượt ra khỏi hiểu biết của Thanh Long. Tây Phong - một phàm nhân với năng lực không tầm thường, xuất thân từ Linh Điện, đây là chốn chuyên đào tạo sư bắt yêu cho mười nước trên Nhân giới. Nhìn từ bên ngoài, cô là một con người thô tục, tham tiền, keo kiệt, đến mức nếu thấy yêu quái quấy nhiễu nhân gian mà chưa có ai đem tiền đến thuê mình bắt cô cũng chả thèm quan tâm. Qua từng hành trình, những bí mật quanh cô và cả những người bạn đồng hành sẽ dần được hé mở (mỗi một sự thật được bóc tách đều khiến người đọc không khỏi xúc động). Cũng trên hành trình đó, tình cảm của cô và rồng già Thanh Long thuận theo tự nhiên mà phát triển. Cả hai tuy EQ không cao nhưng được cái thẳng thắn (sau khi xác định được tình cảm của mình thì chị luôn miệng muốn sinh trứng cho anh), song cũng vì điều đó mà bao lần dở khóc dở cười, vế trước vừa thấy tí ti cảm động, vế sau đã tuột mood không phanh. [Chẳng hạn khi thấy cô buồn, rồng ta bèn ôm cô vào lòng an ủi. Kết quả vàng cô vừa kiếm được bị ép thành bột vụn, đồi núi nhấp nhô tí tẹo của cô cũng bị san phẳng thành đồng bằng, xương sườn cũng suýt gãy mấy cái. Khi thấy cô tóc tai ướt nhẹp, rồng sợ cô ốm bèn nổi gió thổi khô tóc cho cô, nào ngờ thổi luôn cho nó dựng đứng như cái chổi xể…] Bên cạnh hai nhân vật chính là dàn phụ không thể đáng yêu hơn. Ngoài Tiểu Hoả và Tiểu Hắc đã nhắc đến thì còn có Bách Lý Thanh Phong - bạn tốt của Thanh Long. Anh này đào hoa thôi rồi, tiên nữ mà anh ta thầm mến xếp thành hàng nghìn, nhưng tội có tiếng mà không có miếng, tay gái còn chưa được cầm nữa cơ. Rồi Hắc Long - cậu em trai bé nhỏ mập mạp của Thanh Long, anh này là sếp của tộc Yêu, năm lần bảy lượt dụ dỗ anh mình từ bỏ Thần giới để vào Yêu giới, thậm chí dùng cả thủ đoạn khiến anh trai đau lòng không thôi. Rồi Ma Tôn với tham vọng cháy bỏng thâu tóm toàn thiên địa mà không tiếc bỏ bao công sức, thậm chí huỷ diệt tất cả… Tác giả viết rất chắc tay, xây dựng hình tượng nhân vật rất đẹp, rõ nét, nhất quán, mạch truyện tự nhiên, logic, lành mạch, mỗi một chi tiết đều được chăm chút cẩn thận. Về tổng thể, có thể nói đây là một truyện hài, nhiều đoạn đọc rất yêu, rất cười, nhưng hài không hề nhảm, mỗi câu chuyện đều gây xúc động cực kỳ, thậm chí khi mọi chuyện ngã ngũ, đôi lần mình còn đỏ mắt nữa. Mọi tuyến tình cảm được viết rất tinh tế, từ tình yêu đến tình thân, tình bạn, tình đồng đội, lòng trung thành… Túm lại là nhiệt liệt, nhiệt liệt đề cử. *** Đêm xuân, giờ Tý, tiếng sấm rung trời, mưa lớn ngập đất. Ánh lửa đèn lồng le lói lóe lên muôn vàn điểm sáng trong màn mưa, một đoàn người mải miết đi về phía trước, hoặc là khiêng thuổng sắt trên vai, hoặc là cầm xẻng, tiếng bước chân sùng sục lầy lội trong rừng. Đi được nửa canh giờ, giày dính đầy bùn đất ước chừng phải nặng đến nửa cân làm cho bước chân của mọi người trở nên chậm chạp, nhìn giống như cô hồn dạ hành. “Đến rồi.” Trưởng thôn đi phía trước đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự yên lặng đã kéo dài nửa canh giờ. Ông ta chìa tay đưa đèn lồng ra thăm dò, khi ánh đèn chiếu đến vị trí muốn tìm, tay ông ta không khỏi run lên. Trước mắt là một ngôi mộ lẻ loi, đống đất đắp trên mộ phần đã bị nước làm xói mòn đi hơn phân nửa, trên tấm bia đá không có văn bia, nên không rõ tính danh và thân phận của người trong mộ. Đột nhiên có hai người một nam một nữ nhào tới, không thèm để ý bùn đất trên mặt đất, gào khóc kêu: “Nhân Nhân, Nhân Nhân… Con gái của ta…” Mọi người đều thở dài. Trưởng thôn cũng thở dài: “Đào đi, ít nhất phải đào được xương cốt trở về.” Thôn dân đang cầm thuổng nghi ngờ hỏi: “Mới chôn có ba ngày, thật sự đã biến thành một bộ xương trắng rồi sao? Lỡ may…” Lỡ may người bên trong chưa thành xương trắng, mà bây giờ lại mở quan tài, chỉ sợ tử trạng thê thảm sẽ lập tức khiến cha mẹ Nhân Tử khóc điên lên. “Yêu quái kia nói sau hôm nó đến ăn ba ngày, sẽ để chúng ta tới mở quan tài lấy xương, cho dù chúng ta không muốn mở cũng phải mở, nếu không yêu quái lại tìm tới chúng ta thì sao…” Trưởng thôn nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để cha mẹ Nhân Tử nghe thấy, hai người ngẩng đầu lên từ đống đất, đau lòng nói: “Trưởng thôn, Nhân Nhân vì cứu người trong thôn mới chết, nếu như không phải Nhân Nhân tình nguyện dâng bản thân làm tế phẩm cho yêu quái, yêu quái đó đã ăn sạch người trong thôn. Sao ôngcó thể… nói ra loại lời như vậy!” Trưởng thôn cũng cảm thấy lương tâm mình bị lên án, khoát tay nói: “Không nói mấy cái  này nữa, trước tiên mang Nhân Tử về nhà trước đã.” Cha mẹ Nhân Tử nghe xong cũng không còn cách nào khác, con gái từ nhỏ đã thiện lương, nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Thôn bọn họ nhiều đời dùng săn bắn để sống, muôn thú thấy họ đều như thấy kẻ thù, chỉ có đối với Nhân Tử là chưa từng có ác ý, thậm chí còn chơi đùa cùng nàng. Người trong thôn đều nói nàng là tiên nhân chuyển thế. Nhưng đột nhiên có một ngày có yêu quái tới thôn, nói muốn Nhân Tử dâng lên làm đồ ăn, nếu nàng không nghe lời sẽ lập tức giết hết người trong thôn. Nhân Tử vì người trong thôn mà đồng ý làm tế phẩm, vì vậy mà nàng đang sống sờ sờ nhưng lại bị người trong thôn nhốt vào trong quan tài gỗ, rồi chôn ở nơi yêu quái chỉ định. Thoáng cái đã qua ba ngày, đến thời gian yêu quái bảo bọn họ đến đào xương cốt.   Mời các bạn đón đọc Kính Trung Yêu của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền.
Hy Vọng Của Nhan Họa
Review bởi Vô Ưu: Một câu truyện tình yêu với motif khá mới mẻ, thích hợp để thay đổi khẩu vị cho những độc giả đã quá ngán ngẩm với những tác phẩm ngôn tình với những lối mòn cũ kĩ trong kho tàng truyện ngôn tình. Mời bạn đoc cùng Vô Ưu tìm hiểu về tác phẩm “Hy vọng của Nhan Hoạ” viết bởi “Vụ Phỉ Dực”: Nữ chính: Nhan Hoạ Nam chính: Kỳ Trạch Thể loại: thanh xuân vườn trường, hiện đại, nhẹ nhàng, HE Sẽ ra sao nếu một ngày khi bạn tỉnh dậy lại phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, bên cạnh là một người đàn ông hoàn toàn lạ mặt bạn mới gặp lần đầu. Điều khiến bạn shock và bất ngờ hơn khi phát hiện ra chính là người đàn ông đó chính là CHỒNG TƯƠNG LAI của bạn. Nữ chính Nhan Hoạ của chúng ta qua một đêm ngủ đã xuyên không từ căn phòng thiếu nữ của mình đến trên giường của đại nam nhân xa lạ. Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác khi cô phát hiện ra người tự giới thiệu là chồng của cô chính là tên bạn học nam tính tình lạnh lùng, lại độc mồm mà cô nghĩ cả đời sẽ không bao giờ thân thiết với hắn – Kỳ Trạch. Nhan Hoạ bắt đầu tận lực hạn chế việc tiếp xúc với Kỳ Trạch để ngăn cản khả năng hắn sẽ trở thành chồng cô. Thế nhưng nữ chính đáng yêu của chúng ta lại ngây thơ không biết rằng bản thân đã rơi vào tầm ngắm của con sói Kỳ Trạch. Hóa ra hắn từ lâu đã để ý cô, dành cho cô một góc ấm áp trong trái tim tưởng chừng hóa sắt đá của mình. Thế nhưng, điều buồn cười là Kỳ Trạch – tên thẳng nam chính hiệu chưa một mối tình vắt vai lại không biết làm sao để bày tỏ tâm ý của mình, cuối cùng để mỗi lúc đối mặt với nữ chính lại trưng ra khuôn mặt lạnh băng, lời nói thì cay độc chọc nữ chính càng ngày càng cách xa hắn ta. Nhưng các bạn độc giả chúng ta đừng vội lo sợ con đường tình yêu của đôi trẻ bị gián đoạn, tác giả yêu quý của chúng ta đã tạo ra nhiều tình huống để cả hai tiếp xúc và hiểu nhau hơn. Từ những cuộc tụ tập vui chơi của các bạn trong lớp, từ những lời khuyên giải của Kỳ Trạch tương lai khuyên nhủ Nhan Hoạ, đã khiến cho cô hiểu hơn về một Kỳ Trạch độc mồm, lạnh nhạt là một chàng trai chịu nhiều tổn thương từ chính sự rạn vỡ của hôn nhân ba và mẹ. Cuối cùng khi nhờ vào một lần tai nạn đã kéo Kỳ Trạch và Nhan Hoạ lại gần nhau hơn. Dù sao thì Vô Ưu cực kỳ đề xuất các bạn thử đọc tác phẩm này. Truyện rất đỗi nhẹ nhàng nhưng vẫn có những nút thắt nho nhỏ để người đọc không bị nhàm chán. Có thể xem như một món ăn tinh thần bạn có thể cân nhắc khi rãnh rỗi. À, bên cạnh couple nam nữ chính vừa đẹp, vừa là học bá của chúng ta thì có những nhân vật phụ siêu cute hột me nha. Tiêu biểu có thể kể đến như bạn nhỏ Nhan Lãng lúc nào cũng sợ chị gái và Kỳ Trạch yêu sớm lỡ dỡ tương lai, học hành sa sút nên canh Kỳ Trạch như gà mẹ canh diều hâu vậy. Bên cạnh còn có những người bạn học của Kỳ Trạch và Nhan Hoạ cũng đều đáng yêu, mỗi người một cá tính, tác giả vẫn dành một phần nhỏ để nói về câu chuyện của từng người. Với độ dài là 111 chương có bao gồm ngoại truyện trong đó là 2 chương. Bạn đọc đừng e dè vì sợ tác phẩm nhiều chương sẽ loãng, thật ra dung lượng từng chương rất vừa, lại thêm tác giả viết rất chắc tay, tình tiết lôi cuốn, không dư thừa sẽ khiến cho bạn đọc say mê đến quên thời gian. Trích dẫn: Đang lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên người phía sau lại thò mặt tới sát mặt cô, dọa cô sợ hết hồn, mắt mở to ra nhìn. “Cậu, cậu làm gì vậy?” Nhan Họa tim đập thình thịch, giọng nói vốn nhẹ nhàng bây giờ nghe càng yếu ớt hơn. Kỳ Trạch bị giọng nói của cô làm cho đỏ bừng cả tai, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mình muốn nhìn bạn gái của mình không được à?” Đọc đến đây rồi, các bạn đọc của Vô Ưu mau chóng vào xem Kỳ Trạch lần đầu yêu ngượng ngùng nhìn bạn gái đi nào. Khuyến nghị nên đọc truyện một mình bởi lẽ có rất nhiều tình tiết rất ư là đáng yêu, ngọt ngào khiến cho bạn quắn quéo lên, cho nên nếu không muốn hứng chịu những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh thì nghe lời Ưu trốn vào phòng tha hồ đọc, tha hồ uống nước đường đi nhé. Tạm biệt mọi người. *** Review GreyPhan:   Tiếp nối 1 tác phẩm nữa của Vụ Thỉ Dực mà mình vừa đọc xong. Tên gốc của truyện là: “Nhan Họa khả kỳ”, “khả kỳ” là từ rút gọn của “khả dĩ kỳ đãi” nghĩa là “Có thể mong đợi”. Tên truyện convert thành “Nhan Họa có hi vọng”, nghĩa cũng na ná. Nhưng nói chung là đọc truyện mà ko đọc văn án thì cũng chẳng hiểu tên truyện có nghĩa gì luôn. Do trong văn án tác giả viết đại khái là Nhan Họa thấy được tương lai kết hôn với nam chính thì cảm thấy không có hi vọng gì nữa. Quyển này nội dung chính là thanh xuân vườn trường, tình yêu gà bông, xen lẫn vào đó là kỳ ngộ của nữ chính Nhan Họa. Năm 17 tuổi, mỗi lần Nhan Họa gặp / thấy được Kỳ Trạch – chàng soái ca học bá của trường là cô nàng sẽ xuyên đến chính mình của 10 năm sau. Trong tương lai này, Nhan Họa 27 tuổi đã có một babyboy với Kỳ Trạch, hai vợ chồng sống vô cùng hạnh phúc. Mỗi lần xuyên qua rồi ngủ đi thì Nhan Họa lại xuyên về hiện tại. Nếu như Nhan Họa không biết trước tương lai và bị Kỳ Trạch ở tương lai ảnh hưởng thì cuộc đời hiện tại của cô hẳn sẽ diễn biến giống như Nhan Họa của 27 tuổi đó, có 1 mối tình đầu với Liêu Vinh, rồi chia tay, sau lại đi xem mắt tiếp theo kết hôn với Kỳ Trạch. Kỳ Trạch yêu thầm Nhan Họa 2 năm, khi chưa kịp tỏ tình thì gia biến xảy ra nên chuyển trường và đi du học, dẫn tới việc anh lỡ mất Nhan Họa, mãi đến khi về nước mới dàn xếp chuyện xem mắt để cưới Nhan Họa. Bởi vì Nhan Họa 27 tuổi nhờ vả, mà Nhan Họa 17 tuổi đã thay đổi cuộc đời của Kỳ Trạch, nên ở kiếp này họ yêu nhau sớm hơn, đến với nhau sớm hơn và trọn vẹn hơn. Đối với Nhan Họa mà nói, nếu ko có chuyện xuyên đến tương lai thì Kỳ Trạch chỉ là 1 người bạn học chung trường rất chi là bình thường. Ở quyển này thì mình chỉ kết chỗ đặt ra khá mới lạ, chứ nội dung thì khá dài dòng, đọc thấy chán chán, không có cao trào, đôi khi thấy nhiều tình tiết thừa thải chút. Nhưng có nhiều đoạn miêu tả tình yêu gà bông trong sáng đọc thấy dễ thương, vì là đề tài thanh xuân vườn trường nên cũng không thể đòi hỏi mấy chi tiết ngược hay sủng quá được, mà đều đều vậy thôi. Đọc có cảm giác khá giống shoujo manga. Sau khi đọc vài quyển của Vụ Thỉ Dực thì Grey nghĩ ngoài đời tác giả chắc có 1 cô bạn thân tính tình hoạt bát sôi nổi lắm hoặc là tác giả thích có 1 người bạn như thế, bởi vì tác phẩm nào của Vụ Thỉ Dực cũng có nhân vật bạn thân có tính cách như thế hết trơn. Mời các bạn đón đọc Hy Vọng Của Nhan Họa của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Hiền Thê Ngốc Nghếch
Ai cũng cảm thấy vận may của Như Thuý cô nương thật sự là cao tận trời. Thế mà người may mắn như vậy cũng có một chuyện xui xẻo, cực kì "xui xẻo". Chính là vô tình trật chân một cái, vô tình đỡ đao cho nhi tử của Trấn Quốc Công, cũng vô tình tạo nên một đoạn "nghiệt duyên". Vì thế, ở trong mắt mọi người, nàng trở thành ‘BAY LÊN ĐẦU CÀNH LÀM CẦM THÚ’ được con trai của Trấn Quốc Công dùng tam mối lục lễ lấy về nhà, bắt đầu cuộc sống như vậy, như vậy cùng mỹ nam Các hạ nói họ không xứng đôi? Bình tĩnh, bình tĩnh nào, nàng có tướng công tận tình ủng hộ, ai dám nói bọn họ không xứng? Các hạ nói, ít ra cũng nên nói đạo lý mới đúng? không cần đâu, lời nàng nói ra, đó chính là đạo lí! Mọi người: Trời ơi, ai làm ơn đem ả nha hoàn ngu ngốc nhưng may mắn đến tức chết người này ta đi chỗ khác đi! Nếu không sẽ nghẹn chết người đó Nhân vật chính: Ôn Lương, Nhị Thúy cô nương ┃ phối hợp diễn: Túc Vương, Túc vương phi, Trấn Quốc Công *** Mình khá thích văn phong của Vụ Thỉ Dực, nó thoải mái, ngọt ngào và hài hước. Bộ đầu tiên mình đọc là "Hiền thê cực khỏe", sau đó đến "Hiền thê ngốc nghếch", có vẻ đây là hệ liệt Hiền thê của Vụ Thỉ Dực. Lúc đọc 2 bộ đó mình khá thích cặp Túc vương gia và Túc vương phi nên hi vọng tác giả viết một bộ riêng về cặp nay, may mắn làm sao lại vô tình tìm được nó, chính là bộ "Hiền thê khó làm" đây. Truyện có văn phong tưng tửng, hài hài. Ngoài cặp nam nữ chính ra mình khá thích nha hoàn Như Thúy của A Nan, nha hoàn này tuy ngốc nhưng người ta nói người ngốc thì thường may mắn, quả đúng vậy, bạn nhỏ nha hoàn này tuy ngốc nhưng lại may mắn đến lạ thường, còn rất biết cách làm người ta nghẹn họng, nói câu nào người ta bực câu đấy, chỉ muốn bạn nha hoàn này đi càng xa càng tốt, đừng ở đây làm tức chết người ta  Tổng kết lại là truyện hay, đọc thoải mái dễ chịu, không phải suy nghĩ nhiều. HE, không ngược, có thịt hảo hạng, không phải vụn. Edit cũng ổn, tuy còn vài chỗ hơi lấn cấn nhưng không đến nỗi tệ. *** - Thể loại: xuyên không, lãng mạn - Nữ chủ: Lục Thiếu Thất, tên hay gọi A Nan - Nam chủ: Túc vương Sở Bá Ninh - Văn án: Túc vương Sở Bá Ninh nổi danh nhất không phải hắn quyền thế ngập trời, mà là truyền thuyết hắn khắc thê tuyệt tử. Lục Thiếu Thất từ khi bị Hoàng đế chỉ hôn cùng Túc vương Sở Bá Ninh, tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả những sòng bạc lớn tại kinh thành đều mở những bàn cá cược về nàng sẽ chết như thế nào, thậm chí ngay cả tiểu thiếp nàng có lòng tốt muốn nạp cho Túc Vương gia cũng quỳ xuống ôm chân nàng khóc lóc thảm thiết xin nàng đừng ác độc buộc các nàng đi chịu chết như vậy.Lục Thiếu Thất bi phẫn: Trời! Làm hiền thê lương mẫu như ta bộ dễ có lắm sao? Có phúc không biết hưởng mà!Đây là câu chuyện kể về một cô nương hiện đại lập chí muốn làm hiền thê lương mẫu lại phát hiện Vương gia phu quân nhà mình lại là một nam nhân yêu sạch sẽ quá mức, lại mang mạng khắc thê tuyệt tử, để cho nàng phải mang danh là một đố phụ càng chạy càng không có đường về này. - Truyện có lời văn nhẹ nhàng, tình tiết hợp lí, nữ chủ thật vô cùng bình thường giống bao cô gái khác trừ vụ xuyên không ra. Nam chủ vì quá khắc thê chết hết nên thái hậu mới để ý đến nữ chủ là một thứ nữ, có thân hình không được mảnh mai cho lắm, nhưng chính vì vậy mà A Nan được thái hậu nghĩ sẽ sinh con tốt cộng giải mệnh khắc thê cho Túc vương, ừ thì nàng cũng đâu chết đâu, ngày đầu sau đêm tân hôn chỉ bị gãy chân nằm giường mấy tuần thôi. Sau đó Túc vương ra trận đánh giặc, thái hậu không cam tâm để con mình cô đơn hạ chỉ đẩy A Nan ra biên giới luôn, từ đây cuộc sống của đôi bạn trẻ bắt đầu. Nam chính mắc bệnh khiết phích, rất sạch sẽ, nhưng quan tâm nữ chính. Kể cả khi nữ chính bị một tên tra nam cắn để lại một vết sẹo trên vai, mới thấy được tình cảm chân thành của nam chính trong thời đại nam tôn nữ ti lúc bấy giờ, hoặc khi nữ chính sinh con gái đầu lòng suýt chết, vì nghe tin nam chính bị thương trên chiến trường mà sinh non, từ đó nam chính không muốn nữ chính lại sinh cho dù không có con trai, nữ chính cũng không có hành động gì gọi là điên rồ so với thời ấy, yên tâm làm một hiền thê lương mẫu, sinh được một gái một trai. Truyện kết thúc HE. - Không có nam phụ, nữ theo nam chính rất nhiều nhưng không tính là nữ phụ vì không lọt được nửa con mắt của nam chính, nhân vật gây chán ghét nhất là Thái hậu, thấy nam chính cưới nữ chính về không chết thì lại muốn nhồi thêm vài nàng nữa vào, không biết nam chính có khắc thật không mà một người mắc phong hàn chết thật, còn hai người còn lại sợ quá xin nữ chính thả đi. Rồi khi nghe tin nữ chính có thai, sợ nam chính tịch mịch lại gửi thêm hai nữ thái y, kết quả hại nam chính trúng xuân dược, nữ chính thân mang lục giáp phải thân chinh giải dược. được một tấc lại tiến một thước. - Đánh giá 8/10, nên đọc, warning: 16+   Mời các bạn đón đọc Hiền Thê Ngốc Nghếch của tác giả Vụ Thỉ Dực.