Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truy Đuổi

Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa vặn là một trong số đó. Mỗi thành phố đều có một thanh niên khác người [1], Nhan Hoan thật không may chính là một trong số đó. Lần đầu tiên Nhan Hoan gặp Tiêu Trạch, lỗ mãng, cô thản nhiên dựng thẳng ngón giữa vào mặt tên vô lại này… Reventon không vượt được GTR, vớ vẩn! Đàn ông làm sao có thể cam chịu chạy sau mông đàn bà! Không đuổi kịp, thế thì áp đảo! Câu chuyện này bắt nguồn từ một vụ đua xe, câu chuyện về một cô gái dũng mãnh đã bị áp đảo như thế nào, câu chuyện về một kẻ phá gia chi tử trở thành người đàn ông xuất sắc. Tiểu Ngôn nói câu chuyện này rất bá đạo, bạn tin không? Không có khả năng giới thiệu vắn tắt, nội dung đặc sắc! ____________ [1] phạm nhị (犯二): mang nghĩa mỉa mai những người hơi ngu ngốc, làm những việc lỗ mãng; đồng thời, ngoài nghĩa xấu còn có hàm ý khen ngợi thông minh nhưng cũng chẳng để làm gì (thông minh vào những việc đâu đâu). Ví dụ về “phạm nhị”: đi trên đường bị tuột dây giày, thanh niên bình thường sẽ ngồi xổm xuống buộc lại, thanh niên nghệ sĩ thì tìm một bậc thang, đặt cái chân có dây giày bị tuột lên đó rồi buộc lại, còn thanh niên “phạm nhị” chính là kẻ đặt cái chân không bị tuột dây giày lên bậc thang, chân có dây giày bị tuột thì vẫn ở trên mặt đất rồi buộc lại, hoặc là cởi giày ra buộc lại rồi lại đi vào… *** [Spoil + Review] Truy đuổi Người viết: Zoetran ~*~ Thông thường motip trong các câu chuyện ngôn tình sẽ như thế này: chàng cực kỳ giỏi giang, tuy có quá khứ ăn chơi nhưng khi gặp nàng thường đã thành danh trong sự nghiệp, lại rất có quyền lực, có thể bao bọc được người con gái mình yêu khỏi tất cả những tổn thương mà cuộc đời sóng gió gây ra cho họ. Trong “Truy đuổi” có hơi khác một chút: Tiêu Trạch là một anh chàng lông bông, chỉ thích chơi xe, không thích chú tâm vào sự nghiệp trong công ty, anh cũng đối mặt với nhiều thất bại khi đối mặt với Nhan Hoan – có gia thế không chút tầm thường, lại là một cô gái mạnh mẽ, không dựa dẫm vào người đàn ông nào, đặc biệt có một sở thích mà ít chị em nào có được – đua xe và biết sửa xe ô tô. Mình cứ gọi là mê mẩn Nhan Hoan vì những gì cô làm là hoàn toàn khác biệt với hầu hết mọi phụ nữ trong đó có mình.   Nhan Hoan trong lần gặp đầu tiên với Tiêu Trạch đã cho anh hít khói chiếc GTR của cô, còn chê anh dùng chiếc Reventon sơn trại. Sau đó, họ còn đua một lần nữa trên đường núi và anh vẫn đuổi theo đuôi xe của cô. Ngỡ rằng công tử Tiêu Trạch sẽ tiếp tục quậy tưng kiểu các công tử thừa tiền thiếu đạo đức để có được người đẹp Nhan Hoan thì anh lại từ tốn hơn, mang xe đến đổi xe với cô, rồi vừa ép buộc vừa nài nỉ bắt cô làm tài xế cho mấy hôm. Anh cũng làm một việc rất kỳ lạ mà từ trước đến nay chưa bao giờ làm – để cô lên chiếc Reventon yêu quý mà anh thề chỉ có vợ anh mới được bước lên. Dần dần, qua vài lần gặp gỡ, mâu thuẫn không hề ít đi, cả hai như bị số phận trói buộc vào lẫn nhau. Cô trong một phút không kiềm chế được đã vứt chiếc đồng hồ nhiều ý nghĩa của anh đi khiến hai người vừa mới có chút hòa hợp lại trở nên cực kỳ kích động. Cô vì muốn giúp Giản Ninh – cô bạn cảnh sát, mới gặp ít lâu nhưng lại thân như chị em ruột, đang gặp khó khăn đã tìm đến DK – vua đường đua ở thành phố C thách đấu vì năm mươi vạn. Tiêu Trạch như phát điên khi thấy cô bị sỉ nhục đồng thời cũng vì sự an toàn khi tham gia đua xe của cô, Anh đã yêu cầu cô từ bỏ nhưng không cô không chấp nhận, cuối cùng buộc phải dùng chiêu vừa hăm dọa vừa chọc giận để cô có thêm quyết tâm chiến thắng. Mặc dù với một bên tay bị thương và không có nhiều kinh nghiệm so với DK, cô cũng đã chật vật qua mặt chiến thần Bình Sơn ở những mét cuối cùng bằng một sự liều lĩnh đáng sợ. Tiêu Trạch gần như thót tim với màn biểu diễn cuối cùng của cô và cũng cảm nhận được trái tim anh đã rung lên những nhịp cuồng loạn vì cô gái Nhan Hoan không chịu thua ai bao giờ. Quyết tâm đeo đuổi người đẹp Hoan Hoan mạnh mẽ, Tiêu Trạch bắt đầu mon men lại gần, anh đưa cô đi băng cái tay bị một vết trầy lớn do trèo cây lấy đồng hồ mà cô đã vứt, sau đó nằng nặc đòi làm tài xế vì lý do tay cô đau không thể lái xe được. Tuy chưa thay đổi nhiều, nhưng Tiêu Trạch bắt đầu biết để ý hơn đến người khác. Đúng lúc anh muốn bỏ thêm nhiều thời gian để chinh phục cô thì Lãnh Ngự Thần – người đàn ông đã tìm kiếm Nhan Hoan suốt mười năm trời bắt đầu ra tay đẩy anh đi để tìm cách kéo Nhan Hoan về phía mình. Nhưng Lãnh Ngự Thần không ngờ rằng, chuyến đi Anh Quốc lần này tuy làm cho Tiêu Trạch cách xa Nhan Hoan về mặt khoảng cách nhưng lại giúp hai người bọn họ gần nhau hơn về mặt tinh thần. Biết Tiêu Trạch gặp khó khăn, Nhan Hoan sau nhiều ngập ngừng đã gửi cho anh một tin nhắn động viên, vừa giúp anh gỡ bỏ những bế tắc trong suy nghĩ đồng thời cũng làm thay đổi luôn anh chàng công tử ăn chơi Tiêu Trạch biến mất. Tiêu Trạch vì muốn chăm sóc người mình yêu đã bắt đầu để tâm nhiều đến công việc với mong muốn có thể lo lắng cho tương lai của Nhan Hoan, không muốn cô làm những việc nguy hiểm như đua xe như trước đây. Thực ra Nhan Hoan cũng là một cô gái có quá khứ khá sóng gió. Cha cô đã bỏ hai mẹ con cô và lấy một người phụ nữ khác, hai mẹ con cô đã phải vất vả rất nhiều năm, Nhan Hoan đã có một tuổi thơ không dễ chịu – cô đã từ bỏ ước mơ trở thành nghệ sĩ violin vì gia đình mới của cha cô đã chế giễu hoàn cảnh của cô, đến tuổi nổi loạn cô đâm đầu vào đua xe để giải tỏa những vướng mắc trong lòng vì không có được sự chăm sóc gần gũi của cha mẹ. Cô quay về thành phố C vì muốn đối mặt với người cha không tình nghĩa bấy lâu nay, cũng vì ý muốn của mẹ cô. Và cô không chỉ đối mặt với cha cô, cả nhà họ Lãnh đã thay nhau gây phiền phức cho cuộc sống của cô. Lãnh Ngự Thần vì tham vọng muốn có Lãnh Thị từ trong tay cha cô đã lôi kéo cô qua lại với anh, Lãnh Tiểu Mạn vì muốn giành Tiêu Trạch đã không ít lần gây khó dễ cho cô, thậm chí còn thuê người đến xử lý cô. Cả nhà họ Lãnh hết lần này đến lần khác muốn ép cô bật khỏi thành phố C, muốn giằng hết những gì cô đang có trong tay, biến cô trở thành con người tay trắng như năm nào cha cô đã tước bỏ hết tất cả từ cô. DK sau cuộc đua một lần nữa xuất hiện, thèm khát cô gái Nhan Hoan kiên cường bướng bỉnh, suýt nữa đã cưỡng hiếp cô nếu không có Lãnh Ngự Thần xông vào cứu cô khỏi DK. Tiêu Trạch ở Anh cũng đang vượt qua một vòng thử thách không kém từ Pierce – người cha kế của Nhan Hoan, ông chủ của tập đoàn Mạch Kha nổi tiếng. Chiêu lấy tình cảm để thử lòng người của Pierce cuối cùng không lung lạc được tình cảm của Tiêu Trạch, với anh sự nghiệp là hàng đầu, nhưng Nhan Hoan luôn ở trên tất cả mọi thứ. Mình thích cách Tiêu Trạch đáp trả tất cả các khó khăn trong mọi cuộc đối đầu, anh luôn cân nhắc và lựa chọn vì Nhan Hoan đầu tiên, vì muốn bảo vệ cô an toàn và không để cô tổn thương trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Chi tiết mình yêu thích nhất khi anh khuyến khích Nhan Hoan cầm lại cây đàn và đề nghị cô chơi nó chỉ vì anh. Lãnh Ngự Thần trong trường hợp này lại lựa chọn đưa cô đi, có thể sẽ tránh mất mặt một lần, nhưng không bao giờ giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn. Tiêu Trạch mang đến cho Nhan Hoan không chỉ tình yêu mà còn là niềm tin vào cô gái luôn vượt qua được mọi khó khăn, anh động viên, vỗ về khi cô phải một mình vượt qua được chính nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu đọc kỹ, bạn còn phát hiện ra Tiêu Trạch không hề từ bỏ ước mơ của mình – trở thành một họa sĩ. Anh vẫn tiếp tục vẽ ngay cả khi cha anh ép buộc anh phải học về kinh doanh. Con người có thể giữ được lý tưởng của mình, tuy có lúc anh đánh mất mục tiêu sống, buông thả trong những thú vui vì không có gì cần phải phấn đấu, sẽ thành công về sau vì vẫn duy trì được sự cố chấp của mình qua nhiều thăng trầm. Ai chê Tiêu Trạch sến chứ mình thấy bạn ấy rất mạnh mẽ, lại dịu dàng ấm áp thế cơ mà! Khi Nhan Hoan bị Lãnh Tiểu Mạn cho người ức hiếp, Tiêu Trạch tuy không cứu được cô nhưng anh đã đùa với cô rằng anh sẽ không giữ mình trong sạch nếu cô bị nhuốm bùn; khi Lãnh Ngự Thần dồn ép anh phải lựa chọn cứu cha hay từ bỏ cô, anh xin cô chờ đợi vì anh phải đền đáp công ơn nuôi nấng của cha; khi mọi hỗ trợ tài chính bị từ chối anh không để cô đua xe mà quyết định bán chiếc xe có ý nghĩa với cả hai người để cứu công ty. Tất cả các tình tiết đều rất hợp lý và hợp tình, Tiêu Trạch không xem nhẹ bất kỳ ai, mỗi bước đi của anh tuy bị người khác gây khó khăn nhưng anh muốn tự mình vượt qua mọi cản trở bằng chính sức lực của mình. Kết thúc ấm áp dành cho Nhan Hoan và Tiêu Trạch cùng với những người bạn sát cánh vượt qua lúc khó khăn là một kết thúc đẹp, ngay cả Lý An Thần – cho dù chưa đọc ngoại truyện nhưng mình vẫn tin An Thần không phải là người xấu, bỏ bạn trong lúc gay go nhất – cũng quay trở lại với chiếc xe đua Reventon là nhân chứng tình yêu của hai người. Sự trưởng thành của hai người bọn họ phải mua bằng nhiều cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ, từ cuộc chiến với chính bản thân đến những quyết định không hề dễ dàng khi phải lựa chọn giữa tình yêu, tình thân, tình bạn. Họ xứng đáng hạnh phúc bên nhau khi luôn nghĩ đến người kia trước hết, luôn vì người kia mà hoàn thiện chính mình. *** #Review TRUY ĐUỔI Tác giả: Nhan Tiếu Ngôn Thể loại: thương trường, đua xe khốc liệt, nam nữ cường, sủng, sắc, HE Độ dài: 67 chương + 2 NT Tình trạng: Hoàn --------- Văn án giới thiệu như thế này : Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa vặn là một trong số đó. Mỗi thành phố đều có một thanh niên khác người, Nhan Hoan thật không may chính là một trong số đó. Lần đầu tiên Nhan Hoan gặp Tiêu Trạch, lỗ mãng, cô thản nhiên dựng thẳng ngón giữa vào mặt tên vô lại này… ….. Nghe giới thiệu ngắn ở trên là chắc hẳn các bạn có thể phần nào hình dung ra hoàn cảnh hai anh chị này gặp nhau như thế rồi đấy. Phải nói Tiêu Trạch là một công tử nhà giàu, nổi tiếng thích chơi xe và đặc biệt anh rất yêu quý và tự hào về con xe Reventon màu xám phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, cũng như khả năng cầm lái sau vô lăng của mình. Nhưng niềm tự hạo ấy đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt khi anh và con xe yêu quý của anh thế mà bị một chiếc GTR vượt mặt. Không chỉ bị vượt qua, bị giơ ngón giữa vào mặt, bị cảnh sát thổi phạt mà quan trọng hơn kẻ làm rạn nứt niềm tự hào của anh lại là một người phụ nữ. Bản tính kiêu ngạo như Tiêu Trạch làm sao chấp nhận được chuyện đó chứ. Chính vì vậy anh không ngại dùng mọi mối quan hệ để lôi đầu người phụ nữ to gan kia ra. Một phần vì tự tôn đàn ông, một phần khác vì cảm giác khó nói trong lòng vừa mới phát tán. Lần thứ hai gặp nhau lại thách đấu đua xe trên núi và lần nữa Tiêu đại thiếu gia của chúng ta lại phải… nhìn đít xe của người khác :v Vâng chính lúc này đây cuộc truy đuổi thật sự đã bắt đầu. Lại nói về nữ chính Nhan Hoan, nếu nhìn bề ngoài không ai nghĩ Nhan Hoan lại có thể là thiên kim tiểu thư của một ông trùm ở Anh quốc. Cô ăn mặc đơn giản, áo thun, quần jean, giầy thể thao, suốt ngày lăn lộn ở gara sửa xe chung với một đám đàn ông và đặc biệt là một tiểu thư …đam mê tốc độ. Như Tiêu Trạch và một tay chơi xe khác nhận xét Nhan Hoan thật sự là một kẻ điên trên đường đua, một kẻ điên đầy quyến rũ. Dăm ba bữa là qua làm phiền, làm phiền thì thôi đi, tên đàn ông vô lại này còn giữa ban ngày ban mặt mà cướp xe của cô, ba lần bốn lượt muốn cô làm tài xế riêng cho hắn. Nhan Hoan không phải cừu non hay tiểu bạch thỏ, cô thừa biết mục đích của Tiêu Trạch là gì… nhưng cô sợ… Trước sự theo đuổi mãnh liệt và dây dưa dai như đỉa của Tiêu Trạch, Nhan Hoan cảm thấy sự xao động trong lòng mình ngày càng khó tả. Không ai biết đằng sau sự nam tính mạnh mẽ kia là một quá khứ đầy tổn thương như thế nào, chính cái quá khứ đó làm Nhan Hoan mất niềm tin vào tình yêu và đàn ông như bây giờ. Nhưng nhờ có sự quan tâm, cũng như chính con người của Tiêu Trạch đã tiếp thêm cho cô sức mạnh để một lần nữa thử nắm bắt lấy tình yêu. Nhưng tình yêu của cả hai lại gặp phải một rào cản lớn, hay nói chính xác hơn là một người với chấp niệm tình yêu dành cho Nhan Hoan quá lớn. Đó là Lãnh Ngự Thần, người anh khác cha khác mẹ với cô. Lãnh Ngự Thần yêu Nhan Hoan suốt mười năm, tìm kiếm cô suốt mười năm dù anh biết rằng cơ hội để Nhan Hoan đáp trả tình cảm này gần như là con số 0. Mẹ anh là người phá hủy gia đình của cô, tuổi thơ của cô… có lẽ anh không xứng nhưng biết làm sao khi anh quả thật không buông xuống được. Trước sự chèn ép và uy hiếp ngày một quá đáng của Lãnh Ngự Thần, liệu tình yêu của của Tiêu Trạch và Nhan Hoan còn giữ được trọn vẹn? Hoặc cả hai chia tay hoặc cha của Tiêu Trạch sẽ vào tù? Nhan Hoan sẽ quyết định như thế nào đây? Bị bạn thân phản bội, công ty phá sản, một công tử vốn ăn chơi như Tiêu Trạch có thể xoay mình trước kẻ nổi danh trên thương trường như Lãnh Ngự Thần không? Để hiểu rõ hơn bạn chỉ có thể đọc bộ truyện này mới biết được. Mình thật sự rất thích bộ này, từ nội dung, tính cách nam nữ chính, cách xây dựng tình tiết truyện v…vv đều rất hay. Đọc Truy Đuổi ở những đoạn đua xe cứ làm mình liên tưởng đến bộ phim Fast and furious, đầy kích thích và vô cùng lôi cuốn. Ngoài ra có thể nói Nhan Hoan là số ít nữ chính để lại ấn tượng mạnh cho mình ở style “Nữ cường”. Cô mạnh mẽ, độc lập, khi cần thì có nét yếu đuối của thiếu nữ, lúc lại mang sự quyến rũ của đàn bà, khi thì hào sảng như đàn ông, yêu ghét rõ ràng, lý trí và dứt khoát. Còn nam chính Tiêu Trạch, vẫn là hình mẫu cơ bản của soái ca, nhưng điều làm nên sự đặc biệt của nam chính trong truyện này chính là tác giả đã dẫn dắt một cậu thiếu niên ngông cuồng dần trưởng thành thành một người đàn ông đỉnh đạc. Có thể nói điều làm mình hơi tiếc ở câu chuyện này chính là nam phụ Lãnh Ngự Thần được xây dựng chưa tới lắm. Gía như tác giả thể hiện sự hi sinh, bất lực, dằn vặt của anh nhiều hơn, hay ở cuối truyện có một tình tiết cao trào dẫn đến sự buông tay của anh thì mình nghĩ truyện chẳng còn gì có thể chê được nữa. Truyện có thịt và thịt được miêu tả rất khéo, đầy từ ngữ tượng thanh tượng hình gây kích thích nhưng không hề thô tục. Tin mình đi, bạn sẽ không hối hận khi nhảy hố bộ này đâu. #Hôn_Quân Bìa: #Họa Gian Phi   Mời các bạn đón đọc Truy Đuổi của tác giả Nhan Tiểu Ngôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Dâu Mùa Thu
Cô gia sư Abigail Chantry sẽ làm bất cứ điều gì để cứu em gái cô và hai người bạn thân thiết khỏi cảnh nghèo túng, dù cho đó có nghĩa là đột nhập vào một trang viên trống rỗng với hy vọng tìm được thứ gì đó để bán.   Nhưng mà, thay vì tìm thấy kho báu, cô lại tìm thấy người chủ nhà, phu nhân Beatrice Davenham, nằm liệt giường và bị bỏ mặc. Bị kinh hãi, Abby gây náo loạn đám người hầu ăn cướp của phu nhân Beatrice - với sự hợp tác hăm hở của bà – bốn cô gái trở thành “cháu gái” của bà, loại bỏ nhanh gọn những đe dọa bất hạnh.   Đó là một tình thế hoàn hảo, cho đến khi người cháu trai kiêu ngạo và bảnh trai của phu nhân Beatrice, Max, Đức ngài Davenham, quay trở về từ phương Đông - và phát hiện ra một kẻ mạo danh đang điều hành ngôi nhà của anh…   Một rắc rối lãng mạn không phải là kế hoạch của những đối thủ cứng đầu và đầy đam mê – nhưng rơi vào tình yêu thì chắc chắn không thể tránh khỏi như những chiếc lá mùa thu rơi xuống…     Mở đầu   “Và tôi phải làm gì với cơ hội này đây? Đó dường như là một việc vô vọng.” —JANE AUSTEN, PRIDE AND PREJUDICE     London, 1805   “Tôi xin lỗi, thưa đức ngài, nhưng chẳng còn lại gì.”   Thưa đức ngài. Max Davenham vẫn chưa quen với cách gọi đó. Đức ngài Davenham là ông chú to bự, vui vẻ, và huênh hoang của anh. Nhưng chú anh đã chết, và Max là người thừa kế, giờ là đức ngài Davenham.   Rồi những gì mà Harcourt và Denton nói, họ là luật sư và người phụ trách các công việc của chú anh, bắt đầu thấm vào đầu anh. “Ý ông là sao, không còn gì ư?” Chú anh là người giàu có, ai cũng biết điều đó.   Harcourt giang hai tay với một cử chỉ bất lực. “Không còn gì cả.”   “Còn tệ hơn là không còn gì,” Denton nói rõ. “Chú của ngài bán hết mọi thứ có thể bán, cầm cố hết những thứ còn lại, đi vay mượn nhiều hết mức có thể.”   Max vật lộn để tiếp thu tất cả. Chú của anh vừa mới chết hơn một tuần trước, bị tai nạn trên trường săn, nhưng không ai thấy ông ấy có vẻ gì là đang túng thiếu tiền bạc. Vào thời điểm ông ấy qua đời, ông ấy đang tổ chức một bữa tiệc lớn xa hoa tại gia.   “Ông ấy chết trong nợ nần ư?” Đó không thật sự là một câu hỏi. Kể từ khi biết tin về cái chết của chú mình, Max, người đang học năm cuối ở trường, đã bị vô số các chủ tiệm tiếp cận đòi tiền, đòi nợ anh từ những gì mà chú anh đã thiếu. Một số khoản tiền là rất lớn.   “Một khoản nợ khổng lồ,” người luật sư nặng nề đồng ý.   Max luồn tay vào tóc. “Một mớ bòng bong chết tiệt!” Không ai quở trách anh vì đã chửi thề. Anh không còn là một nam sinh nữa. Anh là đức ngài Davenham, anh có một tước vị để thề, để nhận một ghế trong Thượng Nghị Viện - và chịu trách nhiệm về mớ hỗn độn tài chính khổng lồ mà chú anh để lại.   “Cảm ơn Chúa vì phần thừa kế của dì tôi. Ít nhất thì bà ấy cũng không bị cuốn vào mớ bòng bong này.” Dì anh là con gái duy nhất của bá tước Fenton. Vị bá tước quá cố không thích bà kết hôn với một nam tước đơn thuần và trong cuộc hôn nhân của bà ông đã ủy thác một của hồi môn hào phóng để chu cấp cho bà trong cảnh góa bụa.   Một khoảng lặng ngắn ngủi. Harcourt chăm chú nhìn những ngón tay của mình. Denton loay hoay với đống tài liệu để trước mặt. Không ai nhìn vào mắt Max.   “Khoản đó cũng mất rồi sao?” Max ngờ vực nói. Anh không hiểu nhiều về các khoản ủy thác, nhưng anh luôn tin rằng – thực tế, anh đã từng nghe chú mình nói một lần – nó thật khó mà đụng tới được. Rõ ràng ông ta đã tìm ra cách.   Anh nhìn hai người đàn ông ở trước mặt mình. “Vậy tôi phải làm gì?”   “Phải bán hết mọi thứ còn lại.”   “Mọi thứ?”   Cả hai người gật đầu. “Mọi thứ,” Denton xác nhận. “Lâu đài Davenham —“   “Căn nhà tổ tiên ư?”   “Mọi thứ,” Denton lặp lại. Ông ta tra cứu danh sách trước mặt mình. “Lâu đài Davenham, khu mỏ Cornish, khu săn bắn ở Leicestershire, khu nhà Sussex, trang viên Norfolk, ngôi nhà ở London—“   “Ngôi nhà ở London ư? Nhưng đó là nhà của dì tôi.” Dì Bea ghét miền quê. Mất đi những căn nhà ở vùng quê ít nhất không làm bà ấy bận tâm, nhưng…   Não Max xoay vòng. Làm thế nào mà không ai nhìn thấy được điều này sẽ đến. Có những bước đi để ngăn chặn nó?   Anh lắc đầu. “Tôi không ngại bán những bất động sản khác, mặc dù tôi muốn chúng ta cố gắng giữ lại di sản gia đình nếu có thể, nhưng tôi không cho phép bán ngôi nhà ở London.” Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Mùa Thu của tác giả Anne Gracie & themythkyra (dịch).
Ai Đó Hoàn Hảo
Johanna Lindsey, tên thật là Johanna Helen Howard, sinh ngày 10 tháng 3 năm 1952 tại Đức, nhưng lại là một trong những nhà văn nổi tiếng ở Mỹ. Bà được mệnh danh là một trong những tác giả thành công nhất trên thế giới về tiểu thuyết lịch sử lãng mạn. Các tác phẩm của bà thường xuyên lọt vào danh sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn.   Lindsey xuất bản cuốn sách đầu tay vào năm 1977, với tựa đề Captive Bride, và ngay lập tức đưa tên tuổi của bà đến với các độc giả yêu văn học. Đó chính là độc lực để bà tiếp tục cho ra đời rất nhiều cuốn tiểu thuyết ăn khách khác.   Tính đến năm 2006, những tác phẩm của bà đã bán được trên năm mươi tám triệu ấn bản và dịch ra mười hai ngôn ngữ trên toàn thế giới.   Bằng lối kể chuyện hài hước song cũng không kém phần lãng mạn và bất ngờ, Johanna đã không hề khiến người đọc thất vọng với những câu chuyện của mình. Bà đã gắn kết những con người với hoàn cảnh và số phận hoàn toàn khác biệt, tưởng chừng như không bao giờ có thể ở bên nhau, và cho hộ một kết thúc viên mãn.   Không chỉ có vậy, giọng văn tinh tế và vô cùng đặc trưng của Johanna cũng là điều luôn hấp dẫn độc giả. Mỗi nhân vật của bà luôn được khắc họa với cá tính nổi bật. Ngoài ra, chính sự kiên cường của họ trong tình yêu cũng góp phần tạo ra nét đặc sắc cho ngòi bút của bà.   Mời độc giả đọc các tác phẩm của Johanna Lindsey đã và sẽ được Bách Việt xuất bản: Ma lực tình yêu (2012), Nàng công chúa lưu lạc (2012), Gã cướp biển quý tộc (2012), Em là của anh (2012), Hãy nói yêu em (2013), Người thừa kế (2015), The devil who tamed her, A rogue of my own, Let love find you. *** Có vẻ kỳ quặc khi coi Hyde Park là sân sau của riêng nhà bạn, nhưng đối với Julia Miller thì đúng là như vậy. Lớn lên ở London, cô đã cưỡi ngựa ở đó gần như hàng ngày từ khi cô có thể nhớ được, từ chú ngựa con đầu tiên của cô khi cô còn là một đứa trẻ cho đến những con ngựa cái thuần chủng sau đó. Mọi người vẫy tay chào cô dù họ có biết cô hay không, đơn giản vì họ đã quá quen với việc nhìn thấy cô ở đó. Thông thường, những người bán hàng rong đi ngang qua công viên, những người làm vườn, họ đều chú ý đến Julia và coi cô như người thân của họ. Cao ráo, tóc vàng và ăn mặc hợp thời trang, cô luôn đáp lại những nụ cười và những cái vẫy tay. Cô nói chung là một người thân thiện và mọi người có xu hướng đáp lại điều đó một cách tử tế. Thậm chí còn kỳ quặc hơn khi Julia coi một công viên khổng lồ như vậy là nơi cưỡi ngựa cá nhân của cô với hoàn cảnh của cô. Cô lớn lên ở tầng lớp thượng lưu của thành phố nhưng gia đình cô hoàn toàn không phải tầng lớp quý tộc. Cô sống trong một trong những ngôi nhà phố lớn ở Quảng trường Berkeley, bởi vì không chỉ giới quý tộc mới đủ tiền mua những ngôi nhà phố đó. Trên thực tế, gia đình cô, những người thợ thủ công nổi tiếng từ thời Trung cổ, là một trong những người đầu tiên mua và xây dựng trên Quảng trường Berkeley vào giữa những năm 1700 khi quảng trường lần đầu tiên được hình thành, vì vậy dòng họ Millers đã sống ở đó trong nhiều thế hệ. Julia rất nổi tiếng và được quý mến trong khu phố. Người bạn thân nhất của cô, Carol Roberts, là con gái của một gia đình quý tộc, và những phụ nữ trẻ khác quen biết cô qua Carol, hoặc từ trường tư thục mà cô theo học, cũng thích cô và mời cô đến dự những bữa tiệc của họ. Họ không bị đe dọa bởi vẻ ngoài xinh đẹp hay túi tiền sâu của cô vì cô đã đính hôn rồi. Cô gần như đã đính hôn kể từ khi được sinh ra. “Rất vui được gặp bạn ở đây,” một giọng nữ cất lên sau lưng cô. Carol Roberts đã cưỡi ngựa đến nơi, và con ngựa cái của cô ấy dễ dàng phi nước kiệu bên cạnh ngựa của Julia. Julia cười khúc khích với cô bạn tóc đen, nhỏ nhắn của mình. “Thật ngạc nhiên. Bạn hiếm khi cưỡi ngựa”. Carol thở dài. “Mình biết. Harry đang cau có về điều đó, đặc biệt là vì chúng mình đang cố gắng có đứa con đầu lòng. Anh ấy không muốn mình có bất kỳ cơ hội nào để đánh mất nó trước khi chúng mình biết rằng nó đã được hình thành.” Julia biết cưỡi ngựa thực sự có thể gây sẩy thai. “Vậy tại sao bạn lại bất chấp rủi ro đó?” “Bởi vì một đứa trẻ sẽ không được thụ thai trong tháng này,” Carol mím môi thất vọng nói. Julia gật đầu thông cảm. “Bên cạnh đó,” Carol nói thêm, “Mình đã rất nhớ những chuyến cưỡi ngựa cùng nhau của bọn mình, mình sẵn sàng thách thức Harry trong vài ngày này khi mình đang có nguyệt san và chúng mình sẽ không cố gắng thụ thai.” “Anh ấy không có ở nhà để phát hiện ra, phải không?” Julia đoán. Carol bật cười, đôi mắt xanh lấp lánh tinh nghịch. “Không phải thế, mà là mình sẽ về nhà trước khi anh ấy về.” Julia không lo lắng bạn mình sẽ gặp rắc rối với chồng cô ấy. Harold Roberts ngưỡng mộ vợ. Họ đã biết và thích nhau từ trước mùa vũ hội đầu tiên của Carol ba năm trước, vì vậy không ai ngạc nhiên khi họ đính hôn trong vòng vài tuần sau khi Carol ra mắt và kết hôn vài tháng sau đó. Carol và Julia là hàng xóm của nhau cả đời, cả hai đều sống ở Quảng trường Berkeley, những ngôi nhà phố riêng biệt của họ nằm cạnh nhau qua một con ngõ hẹp ngăn cách. Ngay cả cửa sổ phòng ngủ của họ cũng đối diện trực tiếp với nhau — họ đã sắp xếp như vậy! —Vì vậy, ngay cả khi họ không cần sang thăm nhà nhau, họ vẫn có thể nói chuyện với nhau từ cửa sổ mà không cần phải lớn tiếng. Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành những người bạn tốt nhất của nhau. Julia rất nhớ Carol. Thậm chí họ vẫn thường xuyên đến thăm nhau khi Carol ở London, cô ấy không còn sống bên cạnh nữa. Khi kết hôn, cô ấy đã chuyển đến sống ở nhà chồng, cách đó nhiều dãy nhà, và cứ vài tháng một lần, cô và Harold lại dành vài tuần tại khu điền trang của tổ tiên gia đình anh ấy ở nông thôn. Anh ấy hy vọng họ sẽ ở đó vĩnh viễn. Carol vẫn chống lại ý tưởng đó. May mắn thay, Harold không phải là loại chồng hống hách, người đưa ra mọi quyết định mà không cân nhắc đến mong muốn của vợ. Họ tiếp tục cưỡi ngựa cạnh nhau trong vài phút, nhưng Julia đã đến công viên được một giờ, vì vậy cô đề nghị, “Bạn có muốn ghé vào quán trà để uống thứ gì mát trên đường về nhà không?” “Buổi sáng còn quá sớm và chưa đủ ấm để uống đồ lạnh. Mặc dù vậy, mình rất thèm ăn và thực sự nhớ món bánh ngọt buổi sáng của bà Cables. Bạn vẫn còn ăn sáng tự chọn vào các buổi sáng chứ?” “Tất nhiên. Tại sao điều đó lại thay đổi chỉ vì bạn đã kết hôn nhỉ?” “Harold từ chối ăn trộm đầu bếp của bạn, bạn biết đấy. Mình đã nũng nịu và nài nỉ anh ấy ít nhất hãy cố gắng”. Julia phá lên cười. “Anh ấy biết là anh ấy không thể mua chuộc được bà ấy. Mỗi khi ai đó cố gắng thuê bà ấy đi, bà ấy lại đến gặp mình và mình lại tăng lương cho bà ấy. Bà ấy biết bánh mì của bà ấy được làm từ bơ ở đâu”. Julia đã đưa ra những quyết định tương tự vì cha cô, Gerald, không còn có thể đưa ra quyết định đó. Mẹ cô chưa bao giờ làm điều đó khi bà còn sống. Helene Miller chưa bao giờ kiểm soát bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình, thậm chí kể cả những công việc trong gia đình. Bà là một người phụ nữ nhút nhát sợ làm mất lòng bất cứ ai, kể cả những người hầu. Năm năm trước, bà đã chết trong một vụ tai nạn xe ngựa khiến Gerald Miller trở nên suy sụp. “Cha bạn thế nào rồi?” Carol hỏi. “Vẫn thế.” Carol luôn hỏi và câu trả lời của Julia hiếm khi khác biệt. Ông thật may mắn khi còn sống, các bác sĩ đã nói với cô sau khi họ làm cô sốc với tiên lượng rằng Gerald sẽ không bao giờ là chính mình nữa. Đầu của ông đã bị chấn thương nặng trong vụ tai nạn. Trong khi xương sườn của ông, bảy trong số đó bị gãy vào ngày hôm đó, đã được hàn gắn, nhưng tâm trí của ông sẽ không hồi phục. Các bác sĩ đã nói thẳng thừng. Họ không cho cô hy vọng. Cha cô vẫn ngủ và thức dậy bình thường, thậm chí ông có thể ăn nếu được người khác đút, nhưng ông sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì khác ngoài những lời vô nghĩa. May mắn sống sót ư? Julia thường khóc thầm trong giấc ngủ khi nhớ lại câu nói đó. Tuy nhiên, Gerald đã bất chấp dự đoán của bác sĩ. Một lần vào năm đầu tiên sau khi vụ tai nạn xảy ra, và sau đó cứ sau vài tháng, ông sẽ nhận thức được, trong một thời gian ngắn, rằng ông là ai, ông ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với ông. Quá nhiều cơn thịnh nộ và đau khổ đã tràn ngập ông trong vài lần tỉnh lại đầu tiên, điều này đã xảy ra đến nỗi sự minh mẫn của ông không thực sự được gọi là một điều may mắn. Và ông đã nhớ ra! Mỗi khi lấy lại được sự minh mẫn, ông có thể nhớ lại những khoảng thời gian tinh thần minh mẫn trước đây của mình. Trong vài phút, vài giờ, ông đã trở lại là chính mình - nhưng điều đó không bao giờ kéo dài lâu. Và ông không bao giờ nhớ bất cứ điều gì về khoảng thời gian chết ở giữa. Các bác sĩ của ông không thể giải thích được điều đó. Họ không bao giờ mong đợi ông lại có những suy nghĩ mạch lạc. Họ vẫn sẽ không cho Julia bất kỳ hy vọng nào rằng một ngày nào đó ông có thể bình phục hoàn toàn. Họ gọi những khoảnh khắc sáng suốt của ông là một sự may mắn. Sự việc như vậy chưa có tài liệu, chưa từng được biết là đã xảy ra trước đây, và họ đã cảnh báo Julia đừng mong nó xảy ra lần nữa. Nhưng nó vẫn xảy ra. Mời các bạn đón đọc Ai Đó Hoàn Hảo của tác giả Johanna Lindsey.
Lấy Em Làm Điểm Tâm
Thể loại: hiện đại, siêu H (20+) WARNING: Truyện này tuyệt cấm trẻ em dưới tuổi vị thành niên. (Ta cấm rồi đó, không lại bảo ta làm hư trẻ con.) Câu chuyện muôn thuở tiểu bạch thỏ gặp sắc lang. Nàng ngây ngô, chàng hắc, đem nàng ăn sạch sẽ từ đầu đến cuối. *** Đọc truyện Lấy Em Làm Điểm Tâm,cách tiếp cận của hắn khiến người ta không thể kinh ngạc hơn. Hắn là sói dữ chỉ nhăm nhe muốn ăn tươi nuốt sống cô bằng cách thôi bạo nhất .Liệu một con thỏ trắng ngôn tình sắc như cô có hiểu ra hay vẫn ngây thơ đi vào cái lưới tình mà hắn đã giăng bẫy. Những cô nàng một khi đã cắn câu thì cuộc tình bắt đầu, ban đầu là hưởng thụ những giây phút vui sướng và chợt nhận ra đó không phải là tình yêu? Câu truyện hoàn toàn không giống với Nếu thiên đường có anh, truyện đưa chúng ta vào guồng xoáy tình yêu đầy sóng gió của một cô nàng xinh đẹp *** Lô Vỹ Tinh tóc dài cột cao đơn giản, váy trắng liền thân, đồng màu với làn da càng tôn lên da dẻ trắng noãn trong suốt. Đứng trước cổng vào công ty Ninh Ba, công ty chế tác game lớn nhất, nổi tiếng nhất, nhiều nhân tài nhất cả nước hiện nay. Lô Vỹ Tinh ngước lên nhìn toà thị chính to lớn khiến suýt chút ngã rạp vì choáng ngợp. Cao gì mà cao thế? Một... Hai... Mười một... ... Hai mươi... Hai mươi lăm Ôi...những hai mươi lăm tầng. Một công ty có cần lớn như vậy không? Địa điểm mà công ty đặt tại cũng là nơi thiên địa nhân hoà, hẳn không biết tiêu phí bao nhiêu a. Không hổ danh là Ninh Ba đại Boss. Hôm nay Lô Vỹ Tinh có cuộc phỏng vấn ở đây, nơi mà ước mơ của cô đặt tại. Là một sinh viên vừa tốt nghiệp ngành kỹ thuật thiết kế của trường đại học công nghệ T, tất nhiên nơi đây sẽ là ước mơ của bất cứ ai học ngành này. Siết nhẹ quai xách balo, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, thở một hơi sâu lấy bình tĩnh. Ok. Vào thôi. ***________ Trên hành lang cao cấp lát toàn gạch sứ cao cấp, sáng bóng đến có thể soi gương vào đó. Lô Vỹ Tinh tay siết balo, nhìn quanh ngó dọc. Công ty gì mà lớn vậy? Thế có phải là hại cô rồi không? Cô lạc đường rồi. Trong điện thoại gọi phỏng vấn nói là tầng cao nhất. Nhưng tầng cao nhất rốt cuộc là phòng nào mới được chứ. Lô Vỹ Tinh đành bấm bụng đi vòng quanh tầng cao nhất toà thị chính với suy nghĩ: phòng phỏng vấn thì phải là phòng có nhiều người ở ngoài để chờ phỏng vấn. Năm phút... Mười phút... Mười lăm phút... Huhu...đã đi mấy vòng rồi, nhưng là vẫn không thấy phòng nào nhiều người a. Chẳng lẽ cô nhầm? Không thể nào. "Hôm nay phỏng vấn nhiều người nhỉ?" Nhân viên A nói với nhân viên B, dù khoảng cách không ngắn nhưng hai chữ 'phỏng vấn' thì cô không thể nhầm được. "Ừm. Xem lý lịch thì toàn là nhân tài không. Mà thấy bảo phòng của Ninh tổng giám đốc..." Tiếng nói xa dần, Lô Vỹ Tinh chỉ còn một thông tin duy nhất tồn tại trong não. Phòng của Ninh tổng giám đốc. Phòng của Ninh tổng giám đốc à? A...đây rồi. Nhìn vào tấm biển 'Ninh tổng' treo trên cánh cửa gỗ to lớn trước mặt, Lô Vỹ Tinh nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nai xinh đẹp vô tình vẽ thành hình trăng khuyết. Bên ngoài phòng không còn ai, chắc là phỏng vấn hết rồi. Nhưng là giờ phỏng vấn vẫn chưa đến nên họ không thể bắt tội cô đến muộn được. Chỉnh sửa lại quần áo một chút, bày ra khuôn mặt rạng rỡ hơn một chút. Lô Vỹ Tinh cầm lấy nắm đấm cửa, mở ra. 'Cạch' Một giây...hai giây... Không khí tựa hồ đông cứng lại. Trước mặt cô hiện ra cảnh tượng thật khiến người ta mặt đỏ tía tai. Trên sofa, một người phụ nữ trần truồng, đang không ngừng lấy bộ ngực sữa cọ xát lấy tấm ngực rắn chắc sau lớp áo sơ mi của hắn. Hai chân dang rộng ngồi lên hạ bộ hắn. Làn da trắng như tuyết, bàn tay ôm lấy cổ hắn, vặn vẹo thân thể như rắn, cúi đầu hôn lên cổ hắn cộng với tiếng thở dốc dâm dục. Còn hắn, Lô Vỹ Tinh liếc nhìn, bất giác lại đỏ mặt chuyển ánh mắt. Hắn thật đẹp quá đi. Cơ thể to lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc hiện hữu sau bộ tây trang còn nguyên vẹn trên cơ thể, chỉ lộ ra chiếc cổ với đường gân xanh vì lộn xộn cổ áo. Tóc đen mềm, mày đậm. Đôi mắt đen bóng thần kỳ, tựa như báo săn mồi. Cuồng dã mà đầy mùi nguy hiểm. Hắn ngồi ngửa trên sofa, mặc cho nữ nhân dáng vóc mê người kia đang vận dụng hết khả năng đưa hắn tới nơi cao nhất của đỉnh núi dục vọng. Nhưng là... Không phải chứ? Hắn đang nhìn cô. Nhìn cô bằng cái thứ ánh mắt chết tiệt làm chân cô nhũn ra, tựa hồ không còn khí lực. Ngón tay đang đặt trên nắm đấm cửa run lên. Bất giác, cô cảm thấy nguy hiểm đang cận kề. "Ra ngoài." Người đàn ông nói, giọng có chút bực tức, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô. Cô gái trên người hắn nghe vậy thì càng ôn nhu quấn lấy hắn, ánh mắt hướng về phía cô nhẹ nhàng giương ra nụ cười. Gì chứ? Tưởng tôi thích ở đây mà làm bóng đèn cho đôi dâm phu dâm phụ các ngươi? Lô Vỹ Tinh đang định nhấc chân bước ra thì thanh âm trầm thấp ngông cuồng nhưng đầy uy mãnh kia lại vang lên. "Ai cho cô rời khỏi đây? Thư ký Ly, tôi bảo cô ra ngoài." (*thông báo: từ chương 2 trở đi => toàn H) Mời các bạn đón đọc Lấy Em Làm Điểm Tâm của tác giả Huyền Namida.
Mộng Dục
Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khăn giấy mà phải cầm theo xô...để mà hứng máu. *nhếch mép* Tâm sự: ai đọc  "Lây em làm điểm tâm" rồi thì chắc cũng nhận ra, nam chính bộ "Mộng dục" này chính là anh trai nữ9 + bạn học của nam9 bộ leldt. Cô ngán ngẩm cái cảnh gia đình lừa dối nhau Cô muốn chạy trốn khỏi thực tại Cô giãy giụa muốn bùng cháy Cô muốn buông tha bản thân một lần Ai ngờ cô lại rơi vào tay hắn! Hắn không phải là người cô có thể động nha. Thôi xong rồi!!! *** Sơ lược về nam nữ chính: Trịnh Liệt - giám đốc tập đoàn IE, em trai hoàng tử nước Anh, 1 trong 4 người có tầm ảnh hưởng trong tứ đại gia tộc. Lâm Vĩnh Túc - tiểu thư Lâm gia, con nuôi của bố ruột Trịnh Liệt (cái thân thế này về sau có gây hiểu lầm cho nam nữ chính nha quý vị). Tiện đây cũng nói luôn tác giả có hơi buff về thân thế của nam nữ. Truyện mở đầu khi Lâm Vĩnh Túc đến bar mượn rượu giải sầu chuyện gia đình, tại đây cô gặp Trịnh Liệt và nghĩ anh là trai bao nên muốn cùng anh trải qua 1 đêm. Và thế là 1 đêm thác loạn đã xảy ra. Sau lần gặp mặt đó cả 2 cứ vậy mà cuốn lấy nhau và rồi yêu nhau. Nhưng rồi Trịnh Liệt phát hiện ra Vĩnh Túc là con của người phụ nữ hại gia đình anh tan vỡ, anh hận Vĩnh Túc nhưng cũng rất yêu cô. Đoạn ngược này không ngược lắm đâu bà con ạ và được tác giả đi khá nhanh, tóm lại là không ngược mấy đâu đừng vì tình tiết Vĩnh Túc muốn nhảy lầu hay Vĩnh Túc muốn bỏ trốn mà bị đánh lừa chứ về sau nó sủng đấy. Qua mấy chi tiết ngược sương sương mình nói trên tác giả muốn làm rõ tình yêu của nam chính dành cho nữ chính cũng như dần gỡ bỏ nút thắt giữa cả 2 thôi nên mọi người cứ yên tâm đọc đi. Sau khi hiểu lầm hóa giải Trịnh Liệt và Vĩnh Túc trở lại bình thường, nồng ấm bên nhau về sau còn có 1 bé trai là Trịnh Thế Phong nữa. Tiện cái kết cũng bẻ lái thêm về thân phận của nam chính nha (em trai hoàng tử nước Anh đấy mọi người ạ) Bên cạnh cặp chính là Trịnh Liệt và Lâm Vĩnh Túc thì cặp phụ là cặp của mẹ nữ chính Khiêu Thục Linh và tình trẻ Vô Dĩnh Kỳ kém 8 tuổi cũng gây được chú ý . Thời trẻ vì yêu mù quáng ba của Trịnh Liệt mà bà đã nói dối Vĩnh Túc là con của ông hại gia đình ông tan vỡ, dù sau này cả 2 có kết hôn nhưng hôn nhân của họ không hề hạnh phúc , người chồng đó chưa từng cho bà ấm áp hay sự an tâm nhưng bà lại tìm thấy những thứ đó trên người của Vô Dĩnh Kỳ. Có cậu hát ''tại vì hôm mưa anh đưa chiếc ô đã làm trái tim em có cầu vồng ''thì trong trường hợp này là'' tại vì hôm đó em đưa cho anh chiếc bánh giữa trời đông giá rét đã làm tim anh có cầu vồng'' nha. Lần gặp đó Khiên Thục Linh 17 tuổi còn Vô Dĩnh Kỳ 8 tuổi. Kết của đôi này cũng là hạnh phúc bên nhau nha. Còn các cặp phụ khác như Mạc Thuần Uy - Lý Hiểu Thiên và Ninh Kiến Thần - Lô Vỹ Tinh cặp nào cặp đấy hạnh phúc hết nha, sủng đấy không ngược cặp phụ mấy đâu. Kết lại đây là bộ H văn của tác giả Việt Nam mà mình nghĩ mọi người nên thử, thịt và nội dung cân đối 5:5. Nữ chính sạch còn nam chính thì không rõ. Nói chung là bộ này đọc ok, trừ bỏ mất cái tình tiết buff về thân thế nam chính ra thì mọi thứ ổn. Mọi người có thể nhảy thử bộ này xem thế nào nhé. *** Trước đây, nhắc tới thể loại truyện Sắc hiệp, ta thường chỉ liên tưởng đến tác giả Trung Quốc thôi đúng không nè. Theo trào lưu truyện Sắc ngày càng phát triển, nhiều tác giả Việt Nam cũng đã bắt đầu tham gia vào viết thể loại này nữa. Hôm nay mình xin giới thiệu đến các bạn một truyện khá hay của tác giả Huyền Namida, đó là Mộng Dục. Truyện kể về Lâm Vình Túc, một tiểu thư nhà giàu, cái gì cô cùng có. Nhưng thực tế ra cô chẳng có gì. Cô có cha, có mẹ, nhưng họ bận làm ăn, bận vui vầy với thú vui riêng họ, không đoái hoài gì đến cô. Cha cô có một dàn bồ nhí, để ông đủ quên đi cái gọi là gia đình. Mẹ cô cũng không vừa, bà có nguyên một danh sách nam sủng để gọi an ủi lúc cô đơn. Trong mắt mọi người, cô là con người không có tình cảm, ngu ngơ, dễ bị gạt và tiêu tiền như rác. Nhưng họ có thấu chăng sự cô đơn, lạc lõng của cô trong căn nhà đó. Đôi lúc cô tự hỏi, cha mẹ cô liệu có yêu nhau không, cô có phải kết tinh tình yêu của họ hay chỉ là sản phẩm cho thấy sự thất bại trong hôn nhân mà họ tạo ra. Trong một đêm nọ, cô vùi mình vào quán bar, chợt cô muốn thử cảm giác có người quan tâm, có người yêu thương. Do vậy cô gọi gã, gã phục vụ Trịnh Liệt. Thực tế ra hắn không phải phục vụ gì cả, chỉ đơn thuần là một đêm vui chơi, vô tình thấy một cô gái ngây thơ, con sói trong long hắn nhảy lên, vậy mà cô vẫn coi hắn là nam phục vụ, lại còn bo cho hắn rất nhiều tiền. Chà, mục tiêu mới đợt này thực đáng yêu. Gặp nhau vô tình, không hội thoại, không cưa cẩm, họ đã lên gường với nhau. Nhưng sau khi trao cho gã trinh tiết của mình, cô lại như lạc vào đôi mắt gã. Liệu rằng cô có tìm được hạnh phúc nơi gã, hay chỉ là một tên hoa hoa công tử, khiến cô lại đau tâm liệt phế. Hãy cùng đọc và trả lời câu hỏi đó nhen. *** Lâm Vĩnh Túc? "Con bé tiểu thư đó hả? Suốt ngày ngồi trong nhà làm con ngoan, biết gì bên ngoài bon chen." "Là Lâm Vĩnh Túc hả? Cục cưng của giám đốc Lâm Thạch, mẹ là bác sĩ của bệnh viện A chứ gì?" "À...con bé đó hả? Ai mà không biết nó là cục vàng, được nâng như trứng." "..." Đó là những gì người ngoài nói về cô. Lâm Vĩnh Túc ngồi dựa lưng ra sau, bàn tay xinh đẹp cầm ly thuỷ tinh có chứa chất cồn nồng đậm, đôi mắt lim dim nhìn ra. Nơi đó những động vật sống về đêm đang thi nhau uốn lượn dưới thứ ánh sáng bảy màu. Trong tiếng nhạc sôi động đến nhức tai, cô khẽ nhíu mày, ngửa cổ uống sạch mọt hơi ly rượu trong tay. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Đắng. Rát. Cái thứ chất lỏng kia vào trong miệng như đốt cháy cả cuống họng. Gia đình hạnh phúc? Tiểu thư giàu có? Hạnh phúc mà cả năm chỉ nhìn mặt nhau được ba lần. Hạnh phúc mà bố ra tay đánh mẹ vì mẹ có một nam sủng ở ngoài. Hạnh phúc mà cô chết lặng khi có một người phụ nữ chỉ bằng tuổi cô bế trên tay đứa bé năm tháng tuổi đến van cầu bố cô nhận con. Hạnh phúc mà... Giả tạo. Lâm Vĩnh Túc vẫy nhẹ tay, lập tức một nam bồi bàn đi đến. "Tôi muốn người có nhiều kinh nghiệm." Đây là quán bar nam kỹ nổi tiếng nhất trong thành phố, không ai không biết. Trong một ngày nhận được nhiều tin 'tốt lành' như thế thì cô cũng cần giải toả. Chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình ấm êm lại thành ra thế này. Đã vậy cô cũng sẽ cùng mọi người diễn cho hết cái vở kịch giả tạo này. Mỗi người một việc mà. Bố cô có con riêng, mẹ cô nuôi nam sủng, vậy thì cô sẽ cố gắng nhận trách nhiệm cuối cùng, thác loạn một lần. Đi theo bồi bàn, cô được dẫn đến một căn phòng khá lớn, trong đó có khoảng mười người đàn ông. Ai cũng có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặc dù vẫn tuấn tú ưu nhã nhưng là cô mới hai mươi tròn, chưa đến mức trao lần đầu của người con gái cho một ông chú. Đảo mắt nhìn quanh, đang định quay trở ra thì một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra. Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt cương nghị. Có thể nói, bộ dạng hắn thật sự là vô cùng anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở. Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm. Hắn có chút lười biếng dựa vào bức tường phía sau, một tay bỏ túi quần, tay kia cầm lấy điện thoại dường như đang xem cái gì đó. "Tôi muốn hắn." Lâm Vĩnh Túc cất giọng cao trong, ngón tay thon dài chỉ về phía người đàn ông kia. "Tôi muốn hắn phục vụ tôi đêm nay." Khuôn mặt nam bồi bàn có chút khó xử. "Cái này...người đó..." "Được. Tôi sẽ phục vụ cô đêm nay." Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chăm chú nhìn vào Lâm Vĩnh Túc, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần. ****__________ Trong căn phòng mờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra "Ưm....mmmm...." Một đôi nam nữ đang cuồng nhiệt hôn nhau. A. Hoá ra hôn là thế này. Cô ngây ngô không biết nên làm gì, chỉ đứng yên cho hắn làm loạn. Lưỡi hắn cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian hắn đã mở cửa miệng thành công. Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy dừng tiếng ậm ừ trong cổ họng. Tay hắn chống lên tường. Tay kia đặt sau tấm eo thanh mảnh ép sát người hắn. Nơi hạ bộ hai người chỉ cách nhau lớp vải, hắn nhẹ nhàng ma sát. Hắn buông tha môi cô, liền nhân đó mà thở dốc. Chết tiệt, người cô nhũn ra, đầu óc choáng váng, suýt thiếu không khí mà ngất đi rồi. Hắn ngậm lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào. "Cô muốn màn dạo đầu không? Hay là..." Giọng nói hắn nóng rực mang theo mười phần ám muội khiến mặt cô đỏ tận mang tai. Dù gì cô cũng chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người đàn ông nào như thế này. Hắn lại tiếp tục gặm nhẹ cánh tai, sau đó lần xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế. Lâm Vĩnh Túc thở dốc, đôi chân nhũn mềm đứng không vững phải dùng tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa. "Cô gái. Mới như vậy mà đã muốn rồi sao? Thật dâm đãng nha." Hắn nhếch lên cánh môi, cắn nhẹ lên cổ cô. "Ưm...ân..." Tiếng rên vừa thoát ra liền bị hàm răng chặn lại. Nóng quá. Nơi hạ bộ dường như nóng đến phát hoả. Bàn tay to lớn đang đặt nơi eo di chuyển xuống bờ mông cong sau chiếc váy ren, xoa nắn vài cái lại di chuyển xuống một chút đến nơi giao điểm giữa hai chân. Sờ nhẹ. "A..." Dù đã cắn chặt răng nhưng tiếng rên rỉ vẫn cố chấp phát ra. "Rất mẫn cảm." Hắn cong môi, hờ hững phán một câu.   Mời các bạn đón đọc Mộng Dục của tác giả Huyền Namida.