Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống. “Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấn trên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, thân hình cao lớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồng hơn. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bên cạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toàn thân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bối rối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Ký ức lộn xộn của đêm hôm qua hiện lên trong đầu cô, trong bữa tiệc rượu của nhà họ Hạ, cô đã uống rất nhiều nên Lâm Minh Thư đã đưa cô về nghỉ ngơi. Sau đó... sau đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không nhớ. *** Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống. “Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấn trên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, thân hình cao lớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồng hơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữ vốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bất tỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phong cách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mở mắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bên cạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toàn thân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bối rối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Ký ức lộn xộn của đêm hôm qua hiện lên trong đầu cô, trong bữa tiệc rượu của nhà họ Hạ, cô đã uống rất nhiều nên Lâm Minh Thư đã đưa cô về nghỉ ngơi. Sau đó… sau đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không nhớ. Người đàn ông này là ai? Làm thế nào cô có thể đến được đây? Một lúc sau, Hạ Nhược Vũ bước xuống giường, nhanh chân đi vào phòng tắm, tắm rửa thật nhanh chóng. Khi cô bước ra, người đàn ông đã tỉnh lại đang ngồi dựa vào thành giường tay cầm điếu thuốc đang hút dở, chiếc chăn bông đã che đi những bộ phận quan trọng của anh. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, ánh mắt có vẻ dò xét. Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Hạ Nhược Vũ thẳng thắn đáp trả ánh mắt của anh, dùng ánh mắt tương tự nhìn anh. Người đàn ông vô cùng tuấn tú, ngũ quan hài hòa nhưng nhìn cũng rất nghiêm khắc, khí chất lạnh lùng sắc bén, có vẻ như không phải người bình thường! Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Mạc Du Hải không thể hiện một chút cảm xúc nào, anh trầm giọng nói: “Muốn bao nhiêu tiền?” Hạ Nhược Vũ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô sắp xếp lại quần áo một chút, sau đó khoanh tay lại dựa vào tường, cười khinh thường nói: “Anh định trả bao nhiêu?” Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, không tránh khỏi sự cô đơn, không ngờ người phụ nữ như cô lại qua đêm với một người như vậy. Mạc Du Hải đương nhiên không biết được cô đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt đen láy quét qua những vết đỏ sẫm trên ga giường. Cô khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên của cô, tối hôm qua anh mạnh bạo như vậy nên mới gây ra những vết đỏ đó. “Nhiêu đây này đủ chưa?” Mạc Du Hải giơ năm ngón tay của mình ra trước mặt Hạ Nhược Vũ, khuôn mặt tuấn tú và nghiêm nghị của anh không hề biểu hiện một chút cảm xúc nào. Hạ Nhược Vũ nhướng mày, nghĩ rằng anh chỉ trả có năm trăm USD, cô không khỏi bật cười, nói: “Bây giờ các khách làng chơi đều keo kiệt như vậy sao?” Khách làng chơi? Mạc Du Hải nhíu mày, đôi lông mày tỏ ý có chút không hài lòng. Vén chiếc chăn bông màu trắng ra, bước xuống giường, Hạ Nhược Vũ giật mình, theo bản năng nhìn vào nơi đó của anh. Nơi đó không hề có một vật gì che lại cả. Bất ngờ lộ ra nên cô không kịp né tránh, cô đỏ mặt nhưng vì để bản thân không lúng túng trước người đàn ông này. Cô nghiêm mặt lại, tỏ ra bình tĩnh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình nói: “Thưa anh, phiền anh hãy che chỗ nhạy cảm đó của mình lại.” Mạc Du Hải nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Không phải tối hôm qua cô đã rất thích sao?” Hạ Nhược Vũ trừng mắt, đang định phản bác, thì anh đã bình tĩnh nói tiếp: “Lúc ngủ, cô vân luôn năm chặt nó đấy.” Hạ Nhược Vũ: “…” Cô nắm thứ đó sao? Có chuyện đó sao? Cô xoay người quay lưng lại với anh, Hạ Nhược Vũ kìm nén lửa giận trong lòng nói: “Thưa anh, tôi với anh cứ coi như là đôi uyên ương bên nhau không bao lâu thì đã bị chia cách rồi đi, tôi cũng không cần tiền của anh, bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta coi như chưa từng quen biết.” Nói xong, cô lập tức chạy ra khỏi cửa, tốc độ giống như đang bị mãnh thú đuổi theo vậy. Hạ Nhược Vũ rời đi, cửa phòng bị đóng sầm lại, nhìn cánh cửa bị cô đóng lại một cách thô bạo, Mạc Du Hải nheo mắt, để lộ ánh mắt vô cùng nguy hiểm. Coi như chưa từng quen biết? Chỉ sợ là sẽ không được như cô mong muốn rồi. Sau Hạ Nhược Vũ ra khỏi khách sạn, cô cảm thấy chỗ đó vô cùng đau nhức, vì vậy cô lập tức đến bệnh viện. Sau khi lấy số tại bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên cô nhắm mắt lại dựa vào ghế chợp mắt một lúc. “Tiếp theo, Hạ Nhược Vũ!” Giọng nói truyền đến bên tai khiến cô đột giật mình tỉnh dậy, đứng dậy khỏi ghế ngồi. Cô không may va phải một người đi ngang qua, sống mũi đau nhức, cô ngước mắt lên nhìn thì gương mặt đối diện khiến cô sững người. Người đàn ông mặc áo choàng trắng đang đứng trước mặt này không phải là người đàn ông tuấn tú mà sáng nay cô đã nói lời tạm biệt và coi như không quen biết đó sao? Cả người Hạ Nhược Vũ cứng đờ, không khỏi thở dài ca thán một câu “Đúng là oan gia ngõ hẹp mà Ngược lại với Hạ Nhược Vũ, Mạc Du Hải vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen của anh nheo lại, liếc nhìn cô một cái, rồi tỏ ra tốt bụng nói: “Không sao chứ?” Nếu đã nói ra lời chia tay coi như không quen biết rồi thì Hạ Nhược Vũ sẽ không nuốt lời, cô ôm lấy chiếc mũi bị đau của mình, cố ý trả lời anh như người xa lạ: “Không sao!” Sau đó, theo bản năng lùi lại một bước, như vậy Mạc Du Hải sẽ không nhìn ra việc cô đang đề phòng anh. Mạc Du Hải xoay người, trực tiếp đi vào phòng khám bên cạnh. Đối với phản ứng lạnh nhạt đó của anh, Hạ Nhược Vũ rất hài lòng, cô trấn an bản thân rồi đi vào phòng khám của bác sĩ phụ khoa. Khi Hạ Nhược Vũ nhớ ra ban nấy Mạc Du Hải cũng mặc một chiếc áo choàng trắng thì cô đã bước vào phòng khám phụ khoa mất rồi, đồng thời cô cũng đã nhìn thấy bác sĩ ca trước đang bàn giao công việc cho một bác sĩ khác, và người đó chính là Mạc Du Hải. Vậy người đàn ông này là bác sĩ sao? Lại còn là một bác sĩ phụ khoa ư? Hạ Nhược Vũ có chút không thoải mái, trên đời này còn việc gì có thể trùng hợp hơn cuộc gặp gỡ này không? Sợ là không có việc nào như vậy cả. Sau khi Mạc Du Hải nói chuyện với bác sĩ vừa tan ca xong, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Hạ Nhược Vũ, cô bối rối đứng im một chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cúi đầu nhìn đơn đăng ký trên bàn, anh mở miệng nói: “Hạ Nhược Vũ?” Anh nói nhưng không hề ngẩng đầu lên. Bị gọi tên, Hạ Nhược Vũ vội vàng gật đầu: “Vâng.” “Không thoải mái ở chỗ nào?” Mạc Du Hải cầm cây bút, những ngón tay nắn nót viết lên tờ bìa hồ sơ. Làm sao Hạ Nhược Vũ có thể nói ra được đây, phải gặp bác sĩ phụ khoa là nam đã khiến cô xấu hổ rồi, đằng này đối phương lại chính là kẻ đã khiến cô không thoải mái như vậy. Cuộc gặp gỡ như thế này có xác suất là bao nhiêu vậy? Mãi chưa nghe được câu trả lời, Mạc Du Hải đặt chiếc bút trên tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô: “Không thoải mái ở đâu?” Hạ Nhược Vũ mím môi, vẻ mặt căng thẳng, xấu hổ nói: “Chỗ đó bị đau!” Mạc Du Hải: “…” Nhướng mày liếc nhìn cô một cái, sau đó Mạc Du Hải đứng dậy nói: “Vào bên trong nằm đi, rồi cởi quần ra, đặt hai chân lên giá đỡ” Anh nói những câu này một cách vô cùng bình thản, bình thản đến mức quá sức tưởng tượng. Hạ Nhược Vũ đỏ mặt, vén chiếc màn chắn màu xanh ra, bên trong có một chiếc giường và một số dụng cụ y tế…   Mời các bạn mượn đọc sách Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh của tác giả Hường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.
Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.
Hoàng Cung Tư Truyện - Selene Lee
Đang yên đang lành,chỉ là ham muốn đọc sách nổi lên thôi mà?Có cần phải đối xử với cô thế không? Xuyên qua cuốn sách đang bán chạy nhất,trở thành nữ phụ có kết cục bi thảm nhất.Cô phải làm cái gì bây giờ? Phải thay đổi kế hoạch thôi!Tránh xa tên hoàng đế ngựa đực kia ra,tiêu dao thiên hạ,cứu người chữa bệnh mới là phong cách của cô! *** Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn... Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa... Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng... Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện... ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Cung Tư Truyện của tác giả Selene Lee.