Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọn Sóng Không Tên

Lương Tây Kinh và Thi Hảo là hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau. Một người là người cầm quyền tương lai của tập đoàn Lương thị, nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng mê người. Còn Thi Hảo là thư ký mà ông nội Lương Tây Kinh sắp xếp bên cạnh anh, xưa nay làm việc rất công tư phân minh. Hai người nước sông không phạm nước giếng, mãi đến khi một sự cố bất ngờ xảy ra khiến cho mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng của họ đi chệch hướng, trở nên khó tả. – Trong một bữa tiệc, Thi Hảo vẫn làm tròn bổn phận ngồi bên cạnh Lương Tây Kinh như thường ngày, trang điểm mộc mạc, thoạt nhìn nhạt nhẽo vô vị. Đối tác uống say bắt đầu hồ đồ hỏi Lương Tây Kinh, rằng vì sao anh lại giữ một thư ký chẳng chút thú vị bên mình lâu như vậy. Nghe thế, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, ánh mắt thâm thúy, “Thư ký Thi rất tốt.” Người nọ vẻ mặt khinh thường, “Tốt chỗ nào?” Lương Tây Kinh đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên bị đạp một phát. Sắc mặt anh không chút thay đổi, đè chân người bên cạnh lại, ý vị sâu xa nói, “Chỗ nào cũng tốt.” – Không lâu sau, ở trên một du thuyền nọ, đối tác vô tình bắt gặp Lương Tây Kinh kéo Thi Hảo vào phòng cả một đêm không xuất hiện, lúc này mới biết ở bữa tiệc ngày đó Lương Tây Kinh nói “tốt” là có ý gì. Cái tốt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh ích kỷ không muốn kẻ nào được nhìn thấy. Bởi vậy, anh chỉ có thể dùng chút thủ đoạn trói cô lại bên mình. “Khi gợn sóng không tên tràn về phía tôi, tim tôi bỗng chốc đập rộn ràng.” “Sau khi quen biết em, hệ thống tự chủ trong tôi đã dần mất kiểm soát.” Tổng giám đốc bạc tình phúc hắc x Thư ký giải quyết công việc việc tỉnh táo (bề ngoài mà thôi) 【 trưởng nam thục nữ, quen trước yêu sau, nhân vật là hình mẫu trưởng thành, không theo logic 】 *** “Khi gợn sóng không tên tràn về phía tôi, tim tôi bỗng chốc đập rộn ràng.” “Sau khi quen biết em, hệ thống tự chủ trong tôi đã dần mất kiểm soát.” … "Thi Hảo từ nhỏ đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ không quan tâm. Sau đó, cô lại được cha mẹ nuôi liệt vào nhân vật dự bị. Trở về viện phúc lợi lớn lên, cô vẫn luôn ở trong trạng thái phiêu dạt không nơi nương tựa. Cho đến khi gặp được Lương Tây Kinh, cô mới chính thức được quý trọng. Bọn họ từng lạc lối phiêu bạt trong rừng rậm tối tăm vô tận, mãi đến khi gặp được đối phương, bọn họ mới bước ra khỏi cánh rừng u tối đó, nhìn thấy ánh sáng chói mắt, tìm được cho mình một bến đỗ yên bình." Họ gặp nhau, giống như ý trời đã định trước, họ gặp gỡ để chữa lành vết thương lòng, gặp gỡ để trao đi yêu thương và nhận lại sự trân trọng. Có lẽ họ có thể đứng cạnh nhau là vì hai chữ định mệnh nhưng họ có thể đi tới ngày mười ngón đan tay chắc chắn là nhờ tình yêu mà họ đã tốn bao công vun vén từ bình minh cho tới tối muộn, trải qua mưa dầm gió rét rồi mới đón được trời xanh yên bình. Thi Hảo là một cô gái bất hạnh hơn so mới người khác nhưng cũng may mắn hơn so với người khác. Tuy cô phải lớn lên ở viện phúc lợi, nhưng cô lại gặp được vị chủ tịch với tấm lòng quảng đại, sẵn sàng cưu mang cô, giúp đỡ cô, khuyến khích cô phấn đấu rồi để cô trở thành thư ký bên cạnh người cháu trai quý giá của ông. Vậy nên Thi Hảo lúc nào cũng mang lòng biết ơn với vị chủ tịch đó. Cô luôn rất nghe lời chủ tịch, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, gần như Thi Hảo chưa bao giờ làm chủ tịch phật lòng. Có lẽ chuyện duy nhất mà cô đã làm trái ý ông, đó là cướp mất đứa cháu trai yêu quý của ông. Nhưng biết sao được, vì Lương Tây Kinh là chàng trai xứng đáng với mọi nỗ lực của cô, xứng đáng để cô bỏ ra can đảm theo đuổi tình cảm của mình. Từ ngày bước vào tập đoàn Lương Thị, tính cả thời gian thực tập là Thi Hảo đã phải tốn 3 năm mới trở thành thư ký riêng cho Lương Tây Kinh. Hai người vốn chỉ có mối quan hệ công việc đơn giản như vậy nhưng đâu ai biết được sự cố lại xảy ra. Chính sự cố này đã khiến hai người đi sang một mối quan hệ hoàn toàn khác, một mối quan hệ tạm miêu tả là, có thể thân thiết xác thịt nhưng không dính đến tình yêu. Bẵng đi cho tới khi Thi Hảo làm thư ký cho Lương Tây Kinh được 2 năm thì họ vẫn rất hòa thuận, hòa thuận trong cả công việc và đời sống riêng tư. Trên công ty có thể nghiêm túc làm việc, thưởng phạt phân minh, dù Lương Tây Kinh có trừ nửa năm tiền thưởng của Thi Hảo thì cũng không chút do dự. Nhưng chỉ cần đồng hồ đi qua giờ hành chính, bước ra khỏi cửa công ty là hai người có thể cùng nhau tận hưởng một đêm nồng cháy, nếu Thi Hảo không vui thì có thể cắn Lương Tây Kinh mấy cái, để anh phải mặc áo cao cổ vài ngày. Thi Hảo trước nay luôn biết bản thân là Lương Tây Kinh có khoảng cách thân phận lớn cỡ nào, vậy nên cô luôn giữ cho mình một đường lui, cô sẽ không bao giờ bước qua giới hạn mà mình đặt ra để đi vào vùng nguy hiểm. Thi Hảo chỉ ôm tâm lý tận hưởng để sau này còn có thể nghĩ rằng ít ra mình đã từng có được. Chẳng qua, Lương Tây Kinh là một chàng trai mang mị lực không phải dạng vừa. Anh nghiêm túc trong công việc, lại cũng tâm lý trong tình cảm. Anh là kiểu nuông chiều người yêu bảo vệ người mình, Thi Hảo hiểu rõ điều ấy nhất. Tuy cô là thư ký của anh, nhưng từ những ngày chuyên môn chưa vững cho tới khi kỹ năng nghiệp vụ không còn chỗ để chê thì cô vẫn luôn được Lương Tây Kinh bảo vệ rất nhiều lần. Anh có thể nghiêm khắc chấn chỉnh những lỗi sai của cô nhưng chưa bao giờ để người khác bắt nạt cô. Lương Tây Kinh tốt như thế, nên càng khó khăn cho Thi Hảo, việc kiểm soát bản thân càng ngày càng khó với cô, suy nghĩ của cô về anh cứ nhiều lên từng chút một, số lần tim đập loạn nhịp cũng gia tăng, mỗi khi nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cô lại muốn ôm lấy anh. Khi nhìn thấy anh thân cận với một cô gái khác, cô sẽ thấy khó chịu, thấy ghen. Biết là biểu hiện nguy hiểm nhưng không cách nào hãm lại được. Chẳng qua người mất kiểm soát với tình cảm của mình cũng không chỉ có mỗi Thi Hảo, mà cả Lương Tây Kinh cũng vậy. Anh thích cô, thích phong thái làm việc của cô, thích dáng người yểu điệu của cô, cũng thích cái cách mà cô hiểu anh. Nhưng mà cô gái xấu xa này thì cứ đẩy anh ra suốt. Cô lúc nào cũng thờ ơ với những người tới tìm anh, thậm chí gặp cô gái được ông nội anh chấm làm vợ cho anh cũng chỉ thản nhiên mở cửa cho người ta vào gặp anh mà không hỏi thêm anh chữ nào. Thậm chí lúc bị ông nội anh phát hiện ra mối quan hệ của hai người, cô còn chủ động chia tay anh trước. Lương Tây Kinh thật sự rất bất lực với Thi Hảo. Nhưng mà biết làm thế nào giờ, ai bảo anh thích cô như vậy, yêu cô như vậy. Vậy nên dù anh buồn vì cô nhất thời lùi bước không dám đấu tranh nhưng anh vẫn thế, dù bận dù rảnh, trong đầu lúc nào cũng là cô. Nên sao, nên Lương Tây Kinh đành phải theo đuổi Thi Hảo vậy thôi, con người ai cũng có những bận tâm, lo lắng, có đôi khi cần cho họ thời gian, cho họ nhìn thấy tương lai và hy vọng, để họ cảm nhận được sự chân thành và tình cảm của chính bản thân mình, rồi họ mới có thể sẵn sàng giành lấy tình yêu của đời mình. Thi Hảo là như thế, mà người đã khiến cô làm được như thế chính là Lương Tây Kinh. Vậy nên mới nói, họ là định mệnh của nhau, không phải đối phương thì đều không được. ____ ​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Làn Truyện *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Xuân đến, hoa mai trên thành phố Giang đua nhau nở rộ. Từng làn gió thổi qua có thể khiến người ta cảm nhận được hương hoa thơm ngát thoang thoảng, tinh khôi mà không kém phần thanh nhã. Có điều là lúc này Thi Hảo chẳng có tâm trạng để thưởng thức cả một con đường hoa mai nở rực rỡ ấy. Lúc cô vội vã chạy tới công ty, trợ lý thực tập của Lương Tây Kinh, Minh Đào đang đứng ở cửa thang máy tầng một đợi cô. "Chị Thi Hảo, cuối cùng chị cũng tới rồi." Minh Đào vừa thấy cô đã thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Thi Hảo nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ hoe của Minh Đào, sau đó đi cùng cô ta vào thang máy, vừa đi vừa hỏi: "Cuộc họp kết thúc rồi sao?" Minh Đào lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa, em gọi cho chị sau khi nhận được tin từ trợ lý Dương." Cô ta tiếp tục nói với Thi Hảo: "Trợ lý Dương nói tổng giám đốc Lương vẫn luôn im lặng từ khi phát hiện ra số liệu bị sai sót cho đến giờ, anh ấy chẳng nói một lời nào trong phòng họp, vô cùng đáng sợ." Thi Hảo còn chưa kịp nói gì, Minh Đào đã thấp thỏm, hốt hoảng giải thích: "Chị Thi Hảo à, chị phải cứu em. Em thật sự không biết mấy cái số thập phân đằng sau dấu phẩy trong tài liệu lại bị sai, em đã làm theo y hệt những gì chị dặn, mở máy tính của chị lên và ấn in luôn." Nghe thấy thế, Thi Hảo nhìn về phía cô ta. Minh Đào bị cái nhìn và vẻ mặt của cô dọa sợ, đang định tiếp tục bao biện cho bản thân thì thang máy đã lên đến tầng của văn phòng tổng giám đốc. Thi Hảo không nói gì, cô giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ta an ủi: "Đừng lo, tôi sẽ xử lý những chuyện còn lại, cô cứ đi làm việc của mình trước đi." Hai người bước ra khỏi thang máy, Thi Hảo còn chưa kịp đi tới phòng họp đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới. Cô ngẩng đầu lên nhìn đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lương Tây Kinh đang mặc âu phục, đi giày da bước tới. Ánh mắt cả hai chạm nhau vài giây, môi của Thi Hảo khẽ mấp máy, cô lên tiếng chào hỏi: "Tổng giám đốc Lương." Lương Tây Kinh nhìn cô với vẻ hờ hững: "Thư ký Thi, đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Nghe thấy lời này, những người phía sau Lương Tây Kinh lập tức nhìn về phía Thi Hảo bằng ánh mắt đồng tình. Trong ánh mắt ai nấy đều viết hai chữ bảo trọng. "..." Thi Hảo bất đắc dĩ mỉm cười một chút, sau đó cô bước theo Lương Tây Kinh vào văn phòng của anh. Cánh cửa vừa khép hờ lại, Thi Hảo còn chưa kịp lên tiếng, Lương Tây Kinh đã ném bản kế hoạch có số liệu bị sai sót xuống bàn, nghiêm giọng hỏi: "Thư ký Thi, cô làm thư ký mấy năm rồi?" Thi Hảo: "..." Cô biết rõ Lương Tây Kinh thừa biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi, thế là cô đành phải thành thật đáp lời: "Hai năm rồi." Nghe vậy, Lương Tây Kinh liếc cô một cái, mặt mày không chút cảm xúc, hờ hững sửa lại lời cô: "Hai năm rưỡi rồi." Thi Hảo nghẹn họng. Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh hỏi với vẻ thẳng thắn, nghiêm túc: "Thời gian hai năm rưỡi còn chưa đủ để cô biết sai phần thập phân sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại cho công ty sao?" Thi Hảo im lặng, phần thập phân trên bản kế hoạch bị sai, cô biết đó không phải lỗi của mình. Nhưng lúc này cô không thể cãi lại lời của Lương Tây Kinh được, bởi bây giờ tạm thời cô chưa đưa ra được bằng chứng chứng minh có người sửa đổi số liệu. Nghĩ tới đây, Thi Hảo nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lương Tây Kinh, nói: "Tổng giám đốc Lương, việc này là sơ suất của tôi, tôi chấp nhận đứng ra chịu trách nhiệm." Lương Tây Kinh mím môi gọi: "Thư ký Thi này." Thi Hảo đáp: "Anh cứ nói đi." Lương Tây Kinh hỏi cô: "Có phải cô cảm thấy việc chịu trách nhiệm đơn giản lắm, đúng không? Thi Hảo hé miệng, cô muốn nói bản thân cô không hề cảm thấy như vậy. Nhưng ở chỗ này của Lương Tây Kinh, có giải thích thế, giải thích nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Mãi một lúc lâu sau, Lương Tây Kinh mới lạnh lùng phán một câu: "Trừ một nửa tiền thưởng năm nay của cô." "..." Nghe phán quyết ấy, vẻ mặt của Thi Hảo cứng lại. Thấy sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của cô, Lương Tây Kinh hờ hững hỏi: "Thư ký Thi có ý kiến gì với hình phạt này không?" Thi Hảo âm thầm chửi rủa xả Lương Tây Kinh cả trăm câu trong lòng mình trước, sau đó nhanh chóng nhẩm tính trong đầu số tiền thưởng còn lại của năm nay. Cô phát sợ trước con số khổng lồ do bản thân nhẩm tính ra, đành phải gượng cười, nhìn người đàn ông phía đối diện, nghiến răng nói: "Tôi không…" Cô còn chưa kịp nói hết câu, Lương Tây Kinh lại bồi thêm một câu: "Viết thêm một bản kiểm điểm ba nghìn chữ nộp lên cho tôi." Thi Hảo: "..." Cô cắn chặt hàm răng, nói từng chữ một: "Được thôi tổng giám đốc Lương, vậy nếu đã không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài làm việc của mình đây." Lương Tây Kinh không nhìn cô nữa. … Cửa phòng làm việc không đóng kín, giọng nói của Lương Tây Kinh truyền ra ngoài khá rõ ràng. Sau khi nghe thấy hình phạt của anh dành cho Thi Hảo, đám trợ lý đang đợi bên ngoài phải hít một hơi thật sâu. Trong công ty, tiền thưởng của Thi Hảo có tiếng là cao, hình phạt giảm một nửa này quả là rất nặng. Mọi người quay qua nhìn nhau, có người lên tiếng trước: "... Hình phạt của tổng giám đốc Lương lần này liệu có nặng quá không?" "Trước giờ tổng giám đốc Lương luôn thế mà." "Cơ mà đó là thư ký Thi đấy." Minh Đào không nhịn được phải thốt lên. Cô ta luôn nghĩ Thi Hảo là người đặc biệt đối với Lương Tây Kinh. Lương Tây Kinh có một nhóm trợ lý, tính cả nhóm trợ lý ấy và trợ lý thực tập có khoảng gần mười người. Nhưng thư ký chỉ có duy nhất một người là Thi Hảo. Thế nên chỉ cần là những nhân viên đến tập đoàn Lương Thị làm việc một thời gian đều sẽ vô thức cho rằng, chắc chắn thư ký của Lương Tây Kinh không giống người thường. "Thư ký Thi cũng thế thôi." Có người trả lời. Ở chỗ này của Lương Tây Kinh, chỉ cần phạm phải sai lầm trong công việc thì không cần biết người đó là thư ký hay trợ lý, tất cả đều bị phạt như nhau. Lúc họ còn đang mải trò chuyện, một giọng nữ thánh thót bỗng truyền đến từ nơi cách đó không xa: "Mọi người tụ tập ở đây làm cái gì thế?" Cả đám đồng loạt quay đầu lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiền Tĩnh Hà mặc một chiếc váy công chúa được đặt may riêng, trang phục trên người cô ta được cắt may khéo léo, đẹp đẽ, trái ngược hoàn toàn so với quần áo trên người bọn họ. Tiền Tĩnh Hà là cô chủ có tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu của thành phố Bình, cô ta vừa mới đi du học về, tuổi tác còn chưa tới hai mươi ba. Đã vậy, trong công ty còn có người đồn cô ta rất được lòng ông nội của Lương Tây Kinh, thậm chí còn là đối tượng kết hôn của Lương Tây Kinh. Mỗi lần cô ta tới tập đoàn Lương Thị tìm Lương Tây Kinh đều không cần hẹn trước, cứ thế mà tới. Mọi người còn chưa biết nên trả lời thế nào cho phải thì đã thấy Thi Hảo bước ra từ văn phòng của Lương Tây Kinh. "Thư ký Thi." Tiền Tĩnh Hà đã từng gặp Thi Hảo một lần, cả hai từng trò chuyện đôi câu, cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Thi Hảo: "Sao sắc mặt chị trông tệ thế, là do ít nghỉ ngơi không hay là do bị Lương Tây Kinh mắng?" Cô ta vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn về phía gương mặt của Thi Hảo. Hôm nay Thi Hảo không trang điểm, sắc mặt của cô trông hơi tiều tụy. Đã vậy vừa rồi cô còn phải kìm nén tâm trạng trong văn phòng của Lương Tây Kinh, thế nên bây giờ trông càng đáng thương. "Có lẽ là do ngủ không ngon giấc." Thi Hảo bình tĩnh đáp. Cô hơi mất ngủ, hôm nay xin nghỉ cũng là vì có hẹn đến bệnh viện để bác sĩ khám. Tiền Tĩnh Hà "ồ" lên một tiếng, cũng chẳng mấy quan tâm, sau đó cô ta nói như ra lệnh: "Vậy chị vào đó báo với Lương Tây Kinh một tiếng, bảo anh ấy là tôi tới rồi." Tuy Tiền Tĩnh Hà đến tập đoàn Lương Thị không cần phải hẹn trước nhưng để gặp được Lương Tây Kinh, cô ta vẫn phải qua cửa ải là Thi Hảo này. Không có Thi Hảo báo cáo, không được Lương Tây Kinh đồng ý, đừng nói là Tiền Tĩnh Hà, dù người đến có là ba của Lương Tây Kinh cũng chưa chắc đã gặp được anh. Thi Hảo không đồng ý ngay. Mấy ngày trước Lương Tây Kinh vừa mới đi công tác, công việc tồn đọng lại rất nhiều, cô không nghĩ bây giờ Lương Tây Kinh có thời gian rảnh rỗi để gặp mặt Tiền Tĩnh Hà. "Thư ký Thi?" Thấy cô chậm chạp chưa chịu hành động, Tiền Tĩnh Hà không hài lòng, cau mày hỏi: "Chị có nghe thấy tôi nói gì không đấy?" Thi Hảo hoàn hồn, nhìn cô nàng đại tiểu thư trước mặt mình, âm thầm thở dài, gật đầu nói: "Cô Tiền chờ một lát, để tôi đi nói với tổng giám đốc Lương một tiếng." Tiền Tĩnh Hà liếc cô một cái, kiêu ngạo hất cằm lên, giục: "Chị nhanh lên một chút." "..." Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lương Tây Kinh nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì thế?" Thi Hảo nói rõ: "Tổng giám đốc Lương, cô Tiền đến rồi." Lương Tây Kinh cau mày, anh đang định hỏi cô ta tới đây làm gì, bất chợt nhớ ra một chuyện. Anh xoay chiếc bút máy trong tay, nhìn chằm chằm Thi Hảo nói: "Để cô ta vào đi." Vốn Thi Hảo đã nghĩ kỹ xem nên làm thế nào để từ chối Tiền Tĩnh Hà một cách uyển chuyển nhất, thế nên khi nghe thấy Lương Tây Kinh nói như vậy, cô đã kinh ngạc ngước mắt nhìn lên. Lương Tây Kinh không nhìn cô nhưng anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này: "Sao thế? Có gì thắc mắc à?" "Không có." Thi Hảo cụp mi mắt xuống, bình tĩnh bước ra ngoài. Đợi đến khi Tiền Tĩnh Hà đi vào văn phòng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng kín một lát, sau đó ngồi xuống bắt đầu làm việc. Mời các bạn mượn đọc sách Ngọn Sóng Không Tên của tác giả Thời Tinh Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em - Cố Tây Tước
Em, ôm mối tình câm lặng suốt thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Người ấy đi, em cũng biến thành đám mây bồng bềnh phiêu dạt, mơ hồ, mông lung... Mười chín năm trời lớn lên cùng người ấy, lại mất năm năm trời để thực hiện tất cả những giấc mơ của người ấy... Có phải người ấy đã mang anh đến để xoa dịu trái tim em? Anh, ôm nỗi nhớ nhung em dù chỉ gặp nhau một lần duy nhất, nhiều năm sau gặp lại, em vẫn như một nỗi ám ảnh mơ hồ, níu giữ anh kể cả khi anh chìm vào giấc ngủ, để rồi sau đó, anh trở thành kể ngốc vì cứ mải miết đi theo dấu chân em. Có sao đâu khi anh nói, chỉ cần anh yêu em là đủ... Khi em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, em có biết rằng, người đứng trên lầu lại ngắm em... *** Tình đến tự thuở nào, chết vẫn còn sâu nặng. 1. Em rất xin lỗi vì không kìm lòng được mà viết thư cho anh. Em biết điều này có thể sẽ làm anh khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ anh. Nếu anh không muốn đọc thì cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn sẽ coi như anh đã đọc rồi, bởi vì như vậy em sẽ thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ âm ỉ đau, em tưởng chỉ đau một chút thôi, nào ngờ đã hai ngày hai đêm rồi. Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức không thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy anh, đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em. Hôm nay anh bận không? Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 2. Anh có đọc thư không? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể anh sẽ nhớ đến em, dù chỉ một chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, anh mặc áo len trắng rất đẹp. Em không theo dõi anh đâu, chỉ là… tình cờ em đi qua đó. Sáng nay gặp được anh, cả ngày tâm trạng em rất tốt. Em vẫn nhớ anh. Thủy Quang, tháng Ba năm 2007 3. Hôm nay, em thấy trong người khó chịu, thực ra thì mấy tháng nay đều cảm thấy không khỏe, tinh thần sa sút. Có lẽ em sẽ rời khỏi nơi này một thời gian. Hôm nay, mọi việc của anh đều suôn sẻ chứ? Em nghĩ, chắc chắn là tốt. Em rất nhớ anh. Thủy Quang, tháng Mười năm 2007 4. Em ngồi đối diện với anh trong thư viện. Thấy anh cầm sách lên rời đi, em luống cuống ôm ba lô theo ra ngoài. Em bước đi rất nhẹ nhàng, sợ anh phát hiện ra em, rồi lại sợ anh… vĩnh viễn không trông thấy em. Đã sang tháng Mười một rồi, gió đêm lạnh buốt thổi từng cơn trên con đường u tối. Nhưng có thể nhìn thấy bóng dáng anh là đủ rồi. Anh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất dịu dàng. Vì sao, em lại buồn đến thế? Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007 5. Vì tối qua bận rộn đến khuya, em quyết định để đến sáng nay ngồi viết thư cho anh dưới ánh bình minh. Ngày mai em đi, anh sẽ nhớ em chứ? Chắc là không đâu nhỉ? Em mặt dày viết thư cho anh, anh thấy phiền lắm phải không? Thời gian tới, anh sẽ được yên bình vì không có sự quấy nhiễu của em nữa. Thủy Quang, tháng Mười một năm 2007 6 . Hôm nay, em đã đợi rất lâu mà không thấy anh. Edward đói rồi, em phải đưa nó về nhà. Anh đi đâu thế? Em đợi anh lâu đến nỗi chân tay lạnh cóng cả rồi. Em rất nhớ anh. Lâu lắm rồi không được trông thấy anh. Rất nhớ… Thủy Quang, tháng Một năm 2008 7. Em vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đứng ở đây nhìn anh, nhất định có một ngày anh sẽ chú ý tới em, nhưng có lẽ em sai rồi. Em giẫm lên dấu chân của anh mà đi, lặp lại những lời anh nói trong lòng. Còn anh, lại không biết em đang nghĩ gì. Thủy Quang, tháng Hai năm 2008 8. Em muốn bỏ cuộc rồi, em cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng tệ. Tình yêu đơn phương này mệt mỏi quá. Em luôn cảm thấy anh quá xa vời. Chúc anh… gì nhỉ? Đột nhiên, em cảm thấy cuộc sống của anh rất tốt, ngoại trừ việc bị em đeo bám. Vậy thì, chúc anh sau này sẽ không bị em đeo bám nữa! Thủy Quang, tháng Tư năm 2008 Nhà Tiêu Thủy Quang nằm trong một đại viện điển hình của Tây An, trong viện có tất cả ba hộ gia đình, tuy không phải họ hàng thân thích nhưng tình cảm khá khăng khít, do thế hệ trước cùng hoạt động cách mạng. (Đại viện: khu nhà gồm nhiều phòng, sân rộng, sâu, nơi ở tập trung của nhiều hộ gia đình.) Đến thế hệ Thủy Quang, tính cả cô thì trong đại viện có bốn đứa trẻ, hai trai hai gái, tuổi tác xêm xêm nhau. Tiêu Thủy Quang nhỏ nhất, năm 1997, cô mười tuổi, Vu Cảnh Cầm mười một tuổi, hai cậu con trai La Trí và Vu Cảnh Lam đều mười ba tuổi. Trẻ con sống trong cùng một đại viện đương nhiên sẽ thân hơn so với bên ngoài. Tuy Thủy Quang kém Cảnh Cầm một tuổi nhưng từ nhỏ, hai người đã học chung lớp, đi học chung đường, tính cách hợp nhau nên lại càng thân thiết. Hai cậu con trai tính tình trái ngược nhau, La Trí hài hước, sôi nổi, còn Vu Cảnh Lam chín chắn, điềm đạm. Vì thế, phần lớn thời gian Tiêu Thủy Quang đều chơi cùng La Trí. Vu Cảnh Lam thường đi với Cảnh Cầm, hai anh em họ rất hòa thuận. Thỉnh thoảng, trước mặt Thủy Quang, Cảnh Cầm lại khen anh trai mình tài giỏi ra sao, thông minh thế nào. Nhiều lần như vậy, Thủy Quang không chịu được phải lên tiếng: “Đúng đúng đúng, anh Cảnh Lam của cậu là tuyệt vời nhất! Bao giờ cậu không cần anh ấy nữa thì nhượng lại cho mình, để mình cũng được kiêu hãnh một lần.” Những lúc như vậy, Vu Cảnh Cầm luôn bật cười thích chí. Tiêu Thủy Quang, La Trí, Vu Cảnh Lam và Vu Cảnh Cầm là thanh mai trúc mã đích thực, từ lúc có nhận thức đã bắt đầu chơi với nhau và biết rõ gia đình của nhau. Sau khi lên cấp ba, Thủy Quang và Cảnh Cầm được xếp vào hai lớp khác nhau. La Trí cười, trêu là cặp song sinh cũng đến ngày phải tách rời rồi. Năm lớp mười, kết quả học tập của Thủy Quang rất tốt, luôn đứng trong tốp năm của lớp, tốp mười của khối. Đương nhiên, để có thành tích này, cô đã phải nỗ lực hết sức mình. Một lần, sau khi thi xong, người bạn cùng bàn với Thủy Quang tấm tắc: “Tiêu Thủy Quang, cậu lại nằm trong tốp năm của lớp rồi, cậu may mắn thật đấy!” Thủy Quang nghĩ thầm: “Bà cô của tôi, thi cử thế này mà cậu nói là may mắn, mình không vui đâu nhé! Mình phải cố gắng nhiều lắm đấy, trên lớp luôn chăm chú nghe giảng, về nhà lại chăm chỉ làm bài tập, chưa đến mười một giờ thì chưa đi ngủ. Đây hoàn toàn là kết quả của sự nỗ lực. Đương nhiên, một phần là do mình thông minh nữa!” Hôm đó, hết giờ học, Thủy Quang tựa đầu bên cửa sổ nghĩ vẩn vơ. Cô phát hiện ra, so về thông minh, cô không thắng được Vu Cảnh Lam, so về may mắn, cô không bằng La Trí, còn về siêng năng, cô không bằng Cảnh Cầm. Cảnh Cầm đi vệ sinh cũng cầm Đường thi, Tống từ, ăn cơm cũng nghĩ đến thuyết tương đối… Cô nàng chưa bao giờ rơi khỏi tốp năm của khối, hai anh em nhà họ quả thực đều rất lợi hại. Thủy Quang càng nghĩ càng bi quan, thở dài một tiếng. “Tại sao mình lại xui xẻo thế này chứ?” Bạn cùng bàn lườm cô một cái, nói: “Được hời còn than lỗ!” “Cô nương, tại sao cậu cứ thích châm chọc mình vậy? Sao không đi soi mói người xếp thứ nhất trong khối ấy?” Cô bạn kia “xí” một tiếng, đáp: “Mấy người đó cao xa quá, mình không với tới, đành xuống tay với kẻ ở gần vậy!” Cô gái thẳng tính nhưng phải cái ác khẩu này tên là Thang Mạt Lị. Cô nàng cực kỳ ghét cái họ “Thang” của mình vì cảm thấy nó rất tầm thường, vì thế, ngay từ lúc khai giảng, cô nàng đã tuyên bố với mọi người rằng, đừng bao giờ gọi cả họ của cô ấy, chỉ cần gọi Mạt Lị hay Lị Lị là được. Thế là, năm học vừa bắt đầu, mọi người còn chưa nhớ hết mặt nhau nhưng cô nàng đã được mọi người thân thiết gọi là Lị Lị rồi. Đúng là lanh lợi hết phần của người khác. Gần chục năm sau, Thang Mạt Lị khoác vai Thủy Quang mà than thở: “Tiêu Thủy Quang, nhìn thấy cậu cứ như nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ vậy! Cậu là nhân chứng duy nhất cho thời thanh xuân tươi đẹp của mình.” Thủy Quang muốn đáp lại một câu “mình cũng vậy”, nhưng cảm thấy ngượng miệng nên thôi. Suốt những năm cấp ba, Thủy Quang hầu như sống trong mông lung. Cô chỉ rõ ràng nhất hai việc: phải thi đỗ đại học và cô thích Vu Cảnh Lam. Nếu hỏi Thủy Quang dành tình cảm cho người con trai ấy từ khi nào, có lẽ bản thân cô cũng không trả lời được. Cô thích sự trầm mặc của anh,thích ánh mắt tĩnh lặng của anh, thích mái tóc đen bóng và cả chất giọng từ tốn, mạch lạc khi anh nói chuyện. Thủy Quang nhìn ra cửa sổ theo thói quen, tiết trời xuân ấm hoa nở này luôn khiến con người dễ xúc động. Kết thúc tiết học cuối, tiếng thu dọn đồ đạc huyên náo cả căn phòng, người thì về nhà, người thì đến căng tin ăn cơm. Thủy Quang chậm rãi đặt những cuốn sách tối nay phải đọc vào cặp sách, Vu Cảnh Cầm đứng ngoài cửa lớp gọi cô. “Thủy Quang, đi thôi!” Thủy Quang ra khỏi phòng học. “Đói chết đi được! Tiểu Cầm, có bánh quy không?” “Không, hồi sáng bị anh mình lấy mất rồi, anh ấy nói hôm nay có trận đấu bóng đá, có thể sẽ đói!” Vu Cảnh Lam đúng là thiên tài! Lớp mười hai rồi còn có thời gian và hứng thú đá bóng. Kể ra thì cũng lạ, với một nam sinh sạch sẽ, ngăn nắp như Cảnh Lam, mấy môn thể thao như cờ vây hoặc bơi lội có vẻ thích hợp hơn. Nhưng khi Thủy Quang xem một trận bóng của Vu Cảnh Lam, ánh mặt trời chiếu vào gò má anh làm toát lên vẻ thanh xuân tươi tràn sức sống, khiến người ta phải ngỡ ngàng rung động. Nhưng sự rung động của Thủy Quang không phải bởi một khoảnh khắc nhất thời này, mà đã được tích lũy sau rất nhiều năm. Cô thích Vu Cảnh Lam. Thủy Quang và Cảnh Cầm vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Ra đến cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy bóng dáng dong dỏng cao của Vu Cảnh lam trong ánh chiều tà, bên cạnh là La Trí. Hai cô đến gần thì nghe thấy La Trí nói: “Hôm nay sảng khoái quá! Tuần này chết ngộp trong đống bài vở và thi cử, quả nhiên vận động toát mồ hôi là phương pháp xả stress hữu hiệu nhất!” Vu Cảnh Lam gật đầu tán thành. Trông thấy Tiêu Thủy Quang và Cảnh Cầm, anh vẫy tay với hai cô. Cảnh Cầm ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại tốt bụng đợi bọn em thế?” “Đã bao giờ bọn anh không tốt bụng đâu?” La Trí đi đến kéo tay Thủy Quang: “Thủy Quang, làm gì mà cúi gằm mặt thế? Thủy Quang nói: “Em xấu hổ.” La Trí trợn tròn mắt. “Khiếp! Nổi hết cả da gà rồi.” Thủy Quang vốn dịu dàng, nhưng vì từ nhỏ đã chơi với La Trí nên có dịu dàng đến mấy thì vẫn pha chút lém lỉnh. Điều này, La Trí đương nhiên biết rõ nhất. Thủy Quang cười cười, ôm bụng nói: “Đói quá, về nhà thôi, em muốn ăn thịt.” La Trí châm chọc: “Con gái con đứa, động tí là gào lên đòi ăn thịt, chả ra làm sao!” “Nhưng rõ ràng là ăn thịt ngon mà! Haizz… Nghĩ đến lại càng đói!” Cảnh Cầm cười sặc sụa. “Thủy Quang là người thật thà nhất.” La Trí than thở: ”May mà dáng em không đến nổi nà, chứ không ăn thành heo rồi sau này không lấy chồng được đâu.” Nhiều năm sau, khi Thủy Quang đã chính thức thành “gái ế”, cô cảm thấy cái miệng của La Trí đúng là miệng quạ đen. Có điều, cô vẫn chẳng béo lên là bao. Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này. La Trí vừa dứt lời, Vu Cảnh Lam đã lấy gói bánh quy từ trong túi ra đưa cho Thủy Quang. “Thủy Quang, ăn tạm đi.” Thủy Quang vui vẻ nhận lấy, nói cảm ơn. Vu Cảnh Cầm “ơ” một tiếng rồi hỏi: “Anh chưa ăn à?” Vu Cảnh Lam nói: “Quên mất.” Năm đó, sau khi thi đại học, Vu Cảnh Lam và La Trí phải đến thành phố khác học tập. Hai chàng trai trong đại viện đều vinh danh bảng vàng, ba gia đình liền mở tiệc rượu mời thân hữu láng giềng đến chúc mừng. La Trí đỗ vào một trường khá có tiếng ở huyện bên cạnh, Vu Cảnh Lam thì phải lên tận miền Bắc xa xôi, đương nhiên, cũng là một trường có danh tiếng. Ngày đó, dưới gốc cây đa lớn, một vài người đã uống say. Dường như Thủy Quang cũng vậy, cô bóp chặt lon bia rỗng, nhất thời xúc động làm một chuyện ngu ngốc. Thấy mọi người xung quanh đều đang chúc mừng Cảnh Lam, cô đứng lên, nói: “Cảnh Lam, em thích anh.” Xung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ. Thủy Quang khẽ lặp lại: “Em thích anh!” Người con trai ấy quay đầu lại nhìn cô, mắt anh vẫn đen và trầm tĩnh hệt như khi anh kèm cô học. Anh từ tốn nói: “Thủy Quang, em say rồi.” Say ư? Về sau, khi uống rượu với bạn đại học, Thủy Quang có thể lấy một địch ba. Đám bạn của cô cũng phải thốt lên: “Tiêu Thủy Quang, cậu đúng là nữ trung hào kiệt! Sao mình chưa thấy cậu say bao giờ vậy?” Vu Cảnh Lam à, từ nhỏ em đã có thể uống rượu, biết uống rượu, thích uống rượu, vì sao anh lại không biết? Thủy Quang thầm nghĩ. Bà Tiêu lúng túng nói: “Trẻ con nghịch ngợm ăn nói lung tung đấy mà, mặc kệ chúng nó!” Các trưởng bối đều khoan dung nhìn cô. Cảnh Cầm nhẹ nhàng kéo tay áo Thủy Quang. “Cậu sao vậy?” La Trí cũng chau mày. Không ai cảm thấy đây là chuyện tốt nên chẳng để ý đến, chẳng ai tin, họ chỉ coi đây là một trò nghịch ngợm mà thôi. Thủy Quang vẫn nhìn Cảnh Lam. Ánh mắt như muốn nói, vì em nhỏ hơn anh, anh cảm thấy không đáng tin cậy phải không? Anh không tin, hay là anh không muốn đón nhận cho nên lựa chọn phớt lờ lời em? Thực ra, anh chỉ cần tùy tiện cho em một lý do, gì cũng được, miễn là đừng phớt lờ như thế. Thủy Quang nhoài người lên bàn, giơ giơ lon bia, nói: “Mẹ ơi, con uống say rồi.” Bà Tiêu dở khóc dở cười, xoa xoa gò má con gái. Đầu tháng Chín, Vu Cảnh Lam và La Trí lên đường. Thủy Quang đi tiễn La Trí, chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ vì cô vốn thân với La Trí hơn với Vu Cảnh Lam. Nhân lúc mẹ mình không có mặt, La Trí nói với Thủy Quang: “Cảnh Lam cậu ấy… lo lắng chuyện học hành của em bị ảnh hưởng. Đợi em thi đại học xong rồi…” Thủy Quang ngắt lời: “Cho dù em có yêu đương cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc học. La Trí, cảm ơn anh đã an ủi.” La Trí thở dài. “Gọi câu “anh trai” đi, phải vậy anh mới thấy mình được an ủi. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng gọi anh là anh trai.” Thủy Quang mỉm cười. “Anh trai, chúc anh thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.” Dù bạn cảm thấy mệt mỏi, u buồn hay hạnh phúc, thời gian vẫn cứ trôi mà không dừng lại vì tâm trạng của bất cứ ai. Kỳ thi quan trọng đầu tiên của lớp mười một, Thủy Quang lại đạt thành tích cao, đứng thứ ba trong khối. Mạt Lị cô nương liếc xéo một cái. “Quỷ chứ không phải người!” Thủy Quang nghĩ thầm, gọi mình là quỷ còn tốt hơn bảo mình ăn may. Hôm ấy, Thủy Quang đi tìm Cảnh Cầm, cô nàng đang đứng ngoài hành lang gọi điện thoại. Trông thấy Thủy Quang, Cảnh Cầm liền kéo tay cô, vừa đi vừa nói: “Em xếp thứ năm đó, anh có nên khen ngợi một câu không nhỉ?” Hai người ngồi cạnh bồn hoa, Thủy Quang ngẩng đầu nhìn những tia nắng lọt qua tán cây, chợt cảm thấy thiên nhiên thật kỳ diệu, sau đó cô nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Lần này Thủy Quang xếp thứ ba toàn khối đấy! Giỏi không?” Không biết đối phương đã nói gì , Thủy Quang lại bị những tia nắng này làm cho hoa mắt, cô đứng lên. “Mình về lớp đây, váng đầu quá.” Cảnh Cầm “ơ” một tiếng, khi sực tỉnh thì Thủy Quang đã vẫy tay nói “bye bye” với cô rồi. Thủy Quang thấp thoáng nghe thấy Cảnh Cầm nói: “Thủy Quang váng đầu, quay về lớp rồi.” Thủy Quang không nói dối, đúng là váng đầu thật. Cô quay về phòng học liền nhoài người ra bàn. Bạn cùng bàn đẩy đẩy cô, hỏi: “Sao thế? Đã xếp thứ ba toàn khối rồi còn buồn bã gì nữa?” Thủy Quang nghiêng đầu. “Mạt Lị cô nương, mình đang rất buồn phiền, cậu còn đẩy nữa mình sẽ cắn cậu.” Thang Mạt Lị ‘hừ” một tiếng. “Cắn chết cậu!” Thủy Quang đành ngậm ngùi chịu thua. Kỳ nghỉ hè lớp mười một đến thì nhanh mà đi thì vô cùng chậm. Ngày đầu tiên, Thủy Quang ở nhà ngủ liền hai mươi tiếng đồng hồ. Lúc cô dậy ăn trưa thì đã thấy bố về nhà. Hiếm khi bố cô từ quân khu về nghỉ ngơi, ông lắc đầu nói với bà Tiêu: “Khuê nữ nhà ta nhõng nhẽo thành quen rồi.” Thủy Quang bất mãn, chẳng qua cô chỉ ngủ nướng một hôm thôi mà, đâu đến nỗi chứ! Nhưng là một quân nhân sống rất kỷ luật, một giây ông Tiêu cũng coi trọng, cho nên hành vi ngủ nướng của cô con gái rượu tuyệt đối không thể chấp nhận được. Dưới sự bức bách của bố, Thủy Quang ăn xong liền chạy ra ngoài sân, thấy cửa lớn nhà họ Vu đang mở, cô lấy làm lạ. Tối qua Cảnh Cầm nói sáng nay cùng bố mẹ đi leo núi, sao có thể về sớm như vậy? Cô bèn đi sang đó, chưa tới cửa đã gọi: “Về sớm thế Cảnh…” Chữ “Cầm” còn chưa kịp thốt ra thì đã bị đổi thành chữ “Lam”. Vu Cảnh Lam trông thấy cô, cũng hơi bất ngờ. “Thủy Quang, lâu rồi không gặp.” “Cũng phải nửa năm rồi nhỉ? Anh ăn cơm chưa?” “Anh vừa mới về.” “Có muốn sang nhà em ăn chút gì không, bố mẹ em đều có nhà.” Vu Cảnh Lam dịu dàng nói: “Thôi không cần đâu, Cảnh Cầm chắc sắp về rồi, anh vừa gọi điện thoại cho nó.” Nên nói gì tiếp đây? Hình như chẳng có gì để nói nữa. “Ồ, vậy em về nhé, khi nào Cảnh Cầm về em lại sang.” Vu Cảnh Lam nhìn cô một lát, khẽ nói: “Ừ.” Tiêu Thủy Quang bây giờ rất sợ mùa hè, cô sợ mình lại không cẩn thận nói ra những câu ngu xuẩn, sợ đối phương đáp lại “em nói gì, anh nghe không rõ”. Hai hôm sau, La Trí cũng về. Tối đó, mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi hóng gió, than thở: “Chớp mắt mà bốn đứa nó đều đã lớn rồi, nhanh thật!” Đúng vậy, nhanh thật! Nhưng sao kỳ nghỉ này lại trôi qua chậm đến thế ? Thủy Quang quyết định đăng ký lớp học võ mùa hè. Từ hồi sáu tuổi, Thủy Quang đã được bố cho đi học võ phòng thân. Suốt thời gian đó, trong nhà phần lớn đều là giải thưởng võ thuật, giấy khen của trường học lại chẳng được mấy tờ. Thủy Quang vào cấp ba, bà Tiêu bực mình tuyên bố: “Anh thật sự coi con gái chúng ta là con trai đấy à? Không đánh đấm gì nữa, tập trung học hành, không thi đỗ đại học thì xem em xử lý hai bố con thế nào!” Bà Tiêu hiếm khi thể hiện uy phong, nhưng hễ ra oai thì khí thế bức người, ông Tiêu không thể không đầu hàng. Thực ra ban đầu, Thủy Quang cũng cảm thấy khổ sở, con gái nhà người ta đều đi học ba lê, vĩ cầm, luyện chữ vẽ tranh, còn cô lại ngày ngày đứng tấn đá chân, luyện quyền luyệ cước, vừa đau vừa mệt, không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng sau hai năm, cô đã quen dần, tuy thỉnh thoảng vẫn thấy mệt nhưng không còn khóc vì đau đớn nữa. Lúc đạt được thành tích cao, cô còn thấy rất vui và tự hào, mặc dù vóc dáng nhỏ con nhưng đánh nhau thì chẳng kém cạnh ai. Có lần Cảnh Cầm bị một nam sinh bắt nạt, Thủy Quang chỉ cần vung tay vài đòn đã có thể đốn ngã tên đó lăn ra đất. Không phải cô hơn người ta về thể lực, mà là kỹ thuật, đấy mới chính là sức mạnh đặc biệt không thể thay thế. Từ khi lên cấp ba, Thủy Quang không luyện võ nữa mà tập trung vào việc học. Cô sợ thi trượt đại học sẽ khiến mẹ buồn, hơn nữa, cô cũng có mục tiêu của riêng mình, mục tiêu đó rất cao, không cố gắng không được. Ngày đầu tiên Thủy Quang đến lớp võ ghi danh thì tình cờ gặp Mạt Lị. Hai người nhìn nhau, Mạt Lị “hứ” một tiếng, Thủy Quang “haizz” một tiếng. Sau hôm ấy, cô nàng chua ngoa Mạt Lị không dám đẩy hay châm chọc Thủy Quang nữa. Không thể phủ nhận, bạo lực đôi khi có tác dụng hơn cả đạo lý. Kỳ nghỉ hè trôi qua một cách chậm chạp, Thủy Quang thì bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, nào là luyện võ, nào là ôn thi, vì thế, suốt tháng hè, La Trí luôn than vãn với Vu Cảnh Lam: “Con nhóc Thủy Quang kia cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, làm gì mà bận tối mắt tối mũi như thế?” Cảnh Lam chỉ trầm mặc không đáp, ánh mắt đăm chiêu. Năm lớp mười hai hệt như đánh trận. Thủy Quang từng bước tới gần mục tiêu của mình, tới gần anh. Cho dù anh không nhìn thấy, cho dù anh chẳng bận tâm. Tháng Sáu năm 2006, sau những cố gắng đã bỏ ra, Thủy Quang đã hoàn thành tốt kỳ thi đại học của mình. Ra khỏi phòng thi, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng rực bên ngoài. Cô cầm di động lên, lần đầu tiên gọi điện cho Vu Cảnh Lam. Chuông vang hai hồi thì có người nghe máy. Giọng nói trầm tĩnh của anh truyền đến: “Thủy Quang!” Khoảnh khắc đó, Thủy Quang cảm thấy hai mắt nhòa đi, sống mũi cay cay. “Cảnh Lam, em thi xong rồi.” “Ừm, anh biết.” “Em… có thể đăng ký vào trường anh không?” Người ở đầu máy bên kia im lặng giây lát rồi khẽ nói: “Anh đợi em.” Vu Cảnh Lam qua đời vào mùa hè năm 2006, trên máy bay về Tây An. Sự cố hàng không vào tháng Sáu năm ấy được đưa tin trên cả báo chí và thời sự, cơ quan chức năng kết luận đó là sự cố ngoài ý muốn. Sự cố ngoài ý muốn. Thủy Quang nhìn năm chữ đó, năm chữ đã khiến cho người con trai mà cô thầm thương trộm nhớ không thể quay lại nữa. Cô ngồi trên giường, cả đêm không ngủ. Đêm đó, trong đại viện, không có ai ngủ cả. Tháng Chín năm 2006, Thủy Quang đặt chân đến trường đại học ở miền Bắc xa lạ này. Cô ngẩng đầu nhìn khoảng trời mà anh đã từng ngắm, thì thầm: “Vu Cảnh Lam, anh nói sẽ đợi em, em đến rồi. Em đã giữ lời hứa, nhưng anh lại không…” Thủy Quang là một sinh viên xuất sắc. Ở ngôi trường nhân tài nhan nhản này, cô vẫn không hề bị chìm nghỉm, kết quả học tập tốt lại có nhiều sở trường, vừa hát hay vừa múa võ đẹp, vì thế, cô được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô đều từ chối. Mấy người bạn cùng phòng nói, Thủy Quang đã có người thương rồi, cũng là sinh viên trong trường, thỉnh thoảng cô còn viết thư cho người ấy. Năm 2007, Thủy Quang nuôi một chú chó chăn cừu, đặt tên là Edward. Cô thuyết phục được quản lý ký túc xá cho mình nuôi nó ở gian phòng dưới tầng trệt. Đám bạn cùng phòng đều thích Edward, đồ ăn chuẩn bị cho nó còn phong phú hơn cả cho mình. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Thủy Quang lại đưa Edward ra ngoài đi dạo, cuộc sống đại học vì thế cũng bớt phần tẻ nhạt. Mùa xuân năm 2008, Thủy Quang cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ. Cô tự nhủ với chính mình, đừng giẫm lên dấu chân của anh ấy mà đi nữa, đừng lặp lại câu “anh ấy đang đợi mình” nữa! Tiêu Thủy Quang, không có ai đang đợi mày, không ai cả… Cô nguyện rằng anh cứ mãi ở tít trên cao, chứ đừng xa cách cô như bây giờ. Cuối cùng, cô nói, em trả tự do lại cho anh… Hôm đó, Thủy Quang nhận được điện thoại của Cảnh Cầm. “Trong di vật của anh mình, có một bức thư viết cho cậu. Thực ra không hẳn là thư, anh mình kẹp nó trong sách, giống như bookmark.” (bookmark: thẻ đánh dấu sách) Thủy Quang: Hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về. Cảnh Lam Hè năm 2005 Thủy Quang khóc nấc không thành tiếng. Khi ấy, Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, nhìn thấy trong vườn hoa phía sau giảng đường đại học, có một cô gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài mà khóc đến tuyệt vọng. *Nguyên văn của câu thơ trên: “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”. Câu này có xuất xứ từ một bức thư của Tiền Vũ Túc Vương viết cho phu nhân của ông. Ý nghĩa là: 1. Hoa trong ruộng trên bờ đã nở rồi, nàng có thể vừa thưởng hoa vừa chầm chậm quay về. 2. Hoa bên đường đã nở rồi, nàng có thể thong thả đợi ta quay về! 3. Trên lập trường của tác giả thì nó biểu hiện cho tình yêu sâu sắc và kín đáo của người chồng dành cho người vợ. ... Mời các bạn đón đọc Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em của tác giả Cố Tây Tước.
Socrates Thân Yêu - Cửu Nguyệt Hi
Cô là người anh nguyện đánh đổi cả sinh mệnh để yêu thương, bảo bọc. Anh mướt mải tìm kiếm cô mười năm, nhưng cô đã hoàn toàn thay đổi. Năm ấy lần đầu gặp cô, họ đều chỉ là những đứa trẻ. Năm ấy, bất ngờ chia lìa, cuộc đời anh như không còn nhìn thấy ánh sáng, Ngày hôm ấy cô nói: "Ngôn Tiểu Hỏa, anh chờ em chút nhé.". Và anh cứ như vậy, đứng giữa vùng đất tuyệt vọng đợi chờ cô ấy quay trở lại… *** Series tâm lý tội phạm  của tác giả Cửu Nguyệt Hi gồm có: - Archimedes thân yêu, - Freud thân yêu, - Socrates thân yêu. *** Câu lạc bộ LAX sau khi hoạt động trở lại, tuần lễ đầu tiên liền tổ chức tiệc cưới cho con trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, khách mời nườm nượp không dứt, bãi đậu xe như nơi triển lãm ô tô, những chiếc xe cao cấp xếp thành hàng. Sảnh tiệc nơi toà nhà chính vô cùng náo nhiệt, tưng bừng tiếng nói cười, phần nhiều là bạn làm ăn của hai gia tộc, những phòng riêng dùng để tiêu khiển ở toà nhà bên lại vô cùng yên tĩnh. Phần lớn nhân viên được điều tới toà nhà chính làm phục vụ, ở bàn lễ tân chỉ có một nhân viên mới tới. Cô nàng đang chán gần chết, nằm gục trên bàn chơi điện thoại di động. Bỗng nhiên, một trận gió lạnh đến thấu xương xông đến, cô nàng lạnh đến mức rùng mình một cái, tức giận nhìn xem tên đầu sỏ nào gây nên. Một cô gái cao gầy, mặc đồ trắng, cơ thể nghiêng qua một bên, xách theo một chiếc túi hình vuông màu đen tưởng chừng rất nặng , đẩy cửa tiến vào. Cô cầm không chắc, thêm lúc gió mạnh ùa đến, cánh cửa không chịu được, chính cô cũng giật mình, nhanh chóng lấy một tay ra sức giữ lấy cửa, một tay ôm khư khư cái túi màu đen kỳ quái. Nhưng gió vừa thổi đến, cô liền bị đẩy vào trong toà nhà, cửa kính bị đẩy mạnh đập lên tường một tiếng rất lớn. Cô gái lảo đảo lấy lại trọng tâm, nhìn về phía quầy lễ tân bằng vẻ áy náy. Cô gái lễ tân cũng nhìn cô, liền bắt gặp một cặp mắt trong veo màu hổ phách, to tròn tuyệt đẹp, hơi mơ màng. Khí lạnh xông vào, khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn trắng nõn bị gió thổi đến đỏ bừng lên. Cô lễ tân trong lòng đầy khó chịu, muốn trừng mắt nhìn, nhưng nhớ ra mình chỉ là lễ tân nên âm thầm bĩu môi, gió lạnh như chiếc dao buốt giá, làm cô thật muốn mắng người. Cô gái một tay giữ chặt cửa, cố sức ngược gió đóng lại cánh cửa, cuối cùng mưa yên gió lặng, tiếng nhạc lắng xuống, đại sảnh trở nên yên tĩnh, một trận ấm áp ngập tràn. Lễ tân liếc mắt nhìn cô gái khoác cái bao màu đen, cảm tưởng như giao dịch ngầm trong phim điện ảnh, nói một câu lấy lệ: "Hoan nghênh quý khách". Cô gái đưa ra một cuốn sổ nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ, thanh thanh, nghe rất êm tai: "Đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi đã liên hệ với giám đốc của cô". Không phải là khách ah. Lễ tân thờ ơ nhận lấy, liếc nhìn bên cạnh tấm hình thẻ tuyệt đẹp. Chân Noãn. Lại nhìn đến nghề nghiệp, là pháp y?!!. Cô chậc lưỡi, cô gái thanh tú gầy yếu này, muốn làm gì chả được, sao phải làm cái nghề này?. Cô liếc nhìn Chân Noãn, hỏi: "Giám đốc của chúng tôi chưa nói rõ, phòng nào ạ?". "307." Lễ tân nhíu mày: "307 có khách rồi, phiền cô đợi chút ". "Có khách?". Chân Noãn vuốt lại tóc rối, có chút khó hiểu. "Chứng cứ phòng đó còn chưa được xử lý, sao có thể để khách vào?". "Cô đi mà hỏi quản lý ấy, tôi làm sao biết được?". Lễ tân nói rồi ngoáy tai, bạn bè của cô dâu đều ở đây, có ai lại vì cô ta mà đóng cửa căn phòng xa hoa đó chứ. Chân Noãn không nói nhiều, xoay người liền lên lầu. Ban ngày ít khách đặt phòng, hành lang vừa tối vừa tĩnh mịch tựa như đường hầm, cửa phòng 307 không đóng kín, để hở ra một khe nhỏ, bên trong ầm ĩ, tiếng trò chuyện không ngừng. Chân Noãn nhẹ nhàng gõ cửa, đợi vài giây, vì trong phòng vô cùng ồn ào nên không ai để ý đến cô. Cô đẩy khe cửa ra thêm một chút, trong phòng sang trọng mông lung, duy chỉ có ánh đèn chùm sáng ngời, hơn mười mấy người nam nữ vây quanh bàn xem đánh bài. ... Mời các bạn đón đọc Socrates Thân Yêu của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả - Đinh Mặc
Truyện Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả là một truyện mới được gửi đến bạn đọc trên trang đọc truyện online, một câu chuyện tình yêu với những khó khăn, những điều tưởng chừng như không thể nào trụ vững; tình yêu với những thử thách khiến ta nặng lòng. Đọc truyện mới này bạn sẽ được bước vào thế giới đầy những cung bậc cảm xúc khác nhau, cùng đọc và cảm nhận. Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên đưa tay ôm cô vào lòng, thanh âm trầm thấp dễ nghe mang theo một tia bất lực: "Tối hôm đó, anh thấy em xém chút nữa bị giết chết, con chip của anh đã ngừng hoạt động vào giây phút ấy." Con chip ngừng chạy, đối với một người máy thì có ý nghĩa thế nào? "Đây là tình trạng trước giờ chưa từng xảy ra. Anh scan virus cả đêm, tiến hành chỉnh đốn lại cũng không thấy kết quả gì." Anh nói: "Cho đến khi em bị bắt, anh mới phát hiện, điều làm anh trở nên bất thường: Chính là em." "Nhưng mà Miểu Miểu..." Anh đột nhiên cúi đầu, thì thầm bên tai cô: "Miểu Miểu, anh phải làm sao đây? Người máy phải làm cách nào để yêu con người?" *** Trong game online, Từ Miểu Miểu lạnh lùng, nhanh nhẹn, nhạy bén, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, là "Thiên nhân trảm" nổi tiếng trên các diễn đàn game lớn tiếng tăm lẫy lừng. Ở hiện tại, cô ngược lại chưa từng giết ai cho đến năm 23 tuổi. Không khí giữa hè nóng như lửa đốt. Từ Miểu Miểu vô cùng buồn chán ngồi trước cửa hàng, cô cảm thấy chiếc tháp truyền hình cao vút bên kia chẳng khác nào một cái lò nướng. Thời tiết như vậy thì nên cùng bạn bè tụ tập chơi game suốt buổi chiều, nhưng cô lại bị chị hai kéo ra đây đi dạo. Bà chị rất hăng hái, dứt khoát muốn ra ngoài hít thở một lát. Ánh nắng càng lúc càng gắt gao, chiếu lên chiếc quần short màu trắng của cô tựa hồ như muốn xuyên thấu qua làn da. Cô ngẩng đầu, tia nắng chói mắt kia làm cô căn bản không mở mắt nổi... Hừng đông. Phòng thí nghiệm dưới lòng đất của một quốc gia năng lượng cao chẳng khác gì phế tích, bầu không khí mục nát cùng sắc đêm, xông vào mũi là mùi súng thuốc khó chịu. Một người đàn ông cao lớn, gầy gò, lặng lẽ đứng sừng sững, đang gia tăng tốc độ hủy hoại của hạt phân tử. Trên tay anh cầm thanh kiếm laser màu lam, phát ra tia sáng lấp lánh. Nhìn gần, anh chẳng qua chỉ là chàng thanh niên mười mấy tuổi, máu tươi nhuộm đỏ gương mặt xinh đẹp trắng ngần, nhưng anh lại làm như không có gì, kiên định giơ thanh kiếm laser lên. Trước mặt anh là ba tên bán thú cấp S, là kẻ thù của loài người. Bởi vì sự biến dị do tia bức xạ gây ra nên chúng có sức tấn công cực kỳ mạnh. Còn cấp S, chính là cấp bậc hung dữ và mạnh mẽ nhất trong bán thú tộc. Tối qua, đội cảnh vệ đặc nhiệm của loài người tiến hành càng quét đám người thú xâm lược này một cách khó khăn. Cho đến khi anh sử dụng hạt phân tử gia tốc loại tốt nhất khiến cho tám mươi tên bán thú cùng lúc ngã xuống, thế cục mới có thể xoay chuyển. Nhưng đội cảnh vệ cũng hi sinh hết toàn bộ, chỉ còn lại một chàng thiếu niên. Còn đối phương có những ba tên. Chàng thiếu niên vốn không hề sợ chết, anh cười lạnh trong lòng, nhất định phải cùng đem theo bọn chúng chết chung. Nói thì chậm làm thì nhanh, một tên bán thú bay đến như bão táp! Hai mắt chàng thiếu niên phút chốc đỏ ngầu, vừa nhấc kiếm lên liền đâm trúng cơ thể cứng rắn của tên bán thú. Hai tên còn lại thừa cơ xông đến, hướng về phía chàng thiếu niên đại khai sát giới! Hết cách, một tay anh bám lấy quả bom bên hông, ý muốn chết chung cùng bọn chúng. "Ui da!" Một thanh âm trong trẻo nũng nịu đột nhiên vang lên, hoàn toàn khác biệt với trận chiến ác liệt ở đây. Một người ba thú đều kinh ngạc! Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, đám thú nhất thời mặt xám như tro... Chúng chỉ kịp nhìn thấy một đốm sáng màu vàng kim rất chói, nhanh như mưa sao băng, đập thẳng xuống đỉnh đầu của chúng... ... Mời các bạn đón đọc Vì Em Tiêu Diệt Tất Cả của tác giả Đinh Mặc.
Em Là Ngoại Lệ - Đinh Mặc
Truyện Em Là Ngoại Lệ đưa bạn đến một khoảnh khắc khác, những cú chạm vào góc khuất của tình yêu. Đây là chuyện tình yêu của những năm tháng ngồi trên giảng đường đại học, là những gì còn đọng lại trong góc khuất tâm hồn.  Truyện là những dòng tâm sự nhẹ nhàng của tác giả Đinh Mặc là nỗi lòng của người con gái khi đứng trước ngưỡng cửa tình yêu, bỡ ngỡ, hồi hộp, lo sợ lại có chút bâng khuâng, yêu thương đó lại có chút không đành lòng, nhung nhớ đó nhưng chẳng dám nói ra... Đọc truyện ngôn tình này, bạn dễ dàng bị thu hút bởi lối viết văn rất mượt, đẹp và gần gũi, mộc cũng có chút hoa mỹ của tác giả Đinh Mặc. Đọc, hiểu, cảm nhận và chiêm nghiệm câu chuyện đẹp, thoảng dư vị tình yêu này để rút ra được những lý thuyết riêng cho mình. *** "Ảnh Tử, chiều mai lớp mình hẹn nhau đi chơi, cậu đi không?" Tôi thoáng hồi hộp rồi cố hỏi với giọng điệu bình thản: "Định chơi trò gì à? Có bao nhiêu người đi?" Ở đầu dây bên kia, Tiểu Trư cười nói: "Còn chơi gì khác ngoài đi ăn và hát karaoke? Mấy bạn học cũ cũng đi đấy. Cả những bạn năm rồi không gặp cũng đi luôn. Rốt cuộc cậu đi hay không?" "Để tớ xem đã, gần đây tớ hơi bận." Tôi cười, "Vậy nhé, bái bai!" Sau khi cúp máy, ngón tay tôi vuốt ve đường cong kim loại trên điện thoại. Tôi hít sâu một hơi, tôi đã tốt nghiệp được một năm rồi sao? Buổi tối, sau khi đi ăn cùng Cảnh Dương, anh lái xe đưa tôi về nhà . Đứng dưới lầu, anh nhẹ nhàng ôm tôi, giọng nói anh tràn ngập yêu chiều: "Ảnh Ảnh, ngày mai là thứ bảy, em muốn đi leo núi không?" "Ngày mai em đi gặp bạn cũ. Để tuần sau nhé anh!" Tôi mỉm cười. Anh nhìn tôi, môi anh mấp máy nhưng lại không nói gì. Anh chỉ dịu dàng xoa đầu tôi và nói khẽ: "Ngày mai về nhớ gọi điện cho anh." . Tôi mở laptop rồi làm việc đến tận bốn giờ sáng mới hoàn thành bản kế hoạch phải nộp vào sáng chủ nhật . Tôi làm vậy chỉ vì muốn tham gia buổi gặp mặt của bạn bè thời đại học thôi sao? Tôi miễn cưỡng thả người lên giường rồi ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy đã là mười một giờ, tôi chăm chú nhìn vào cô gái tóc dài gầy gò trong gương. Cô gái có một đôi lông mày đẹp đẽ, đôi môi đỏ tươi, trang điểm nhẹ nhàng, trông trẻ trung nhưng cũng không kém sự trưởng thành. Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không thể quay lại quãng thời gian là một sinh viên đại học nữa rồi. Tôi cảm thấy đau xót, trong lòng lại nổi lên một sự chờ mong khó đè nén. Một năm rồi, không biết lần này tôi có được gặp anh không? Hứa Mạc Thành .… Mời các bạn đón đọc Em Là Ngoại Lệ của tác giả Đinh Mặc.