Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng

Từ nữ tổng tài lạnh lùng giết người không chớp mắt xuyên vào tiểu thuyết cổ đại làm nữ phản diện ác độc. Nàng vẫn làm nữ phản diện nhưng vẫn cố duy trì làm mỹ nhân dịu dàng. Trong lúc giết người vẫn duy trì làm mỹ nhân dịu dàng yếu đuối. Nhưng tại sao mọi chuyện xảy ra không giống trong tiểu thuyết. Tôi thật sự chỉ muốn làm mỹ nhân dịu dàng..... *** Tóm tắt: Nữ tổng tài Phục Liên xuyên không vào tiểu thuyết cổ đại làm nữ phản diện ác độc. Nàng vẫn làm nữ phản diện nhưng vẫn cố duy trì làm mỹ nhân dịu dàng. Trong lúc giết người vẫn duy trì làm mỹ nhân dịu dàng yếu đuối. Nhưng tại sao mọi chuyện xảy ra không giống trong tiểu thuyết. Nàng thật sự chỉ muốn làm mỹ nhân dịu dàng..... Review: Nội dung: Nội dung của truyện khá thú vị và hấp dẫn. Nữ chính Phục Liên là một nữ tổng tài lạnh lùng, giết người không chớp mắt. Khi xuyên không vào tiểu thuyết cổ đại, nàng vẫn giữ nguyên tính cách đó nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng mỹ nhân dịu dàng. Điều này khiến cho nàng gặp phải nhiều tình huống dở khóc dở cười. Nhân vật: Phục Liên là một nhân vật nữ chính khá thú vị. Nàng là một người thông minh, sắc sảo nhưng cũng rất dịu dàng. Nàng luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình trong tiểu thuyết nhưng cũng không muốn làm tổn thương người khác. Hiên Cực là nam chính của truyện. Anh là một người lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng cũng rất chung tình. Anh yêu Phục Liên từ khi nàng còn là một đứa trẻ và luôn bảo vệ nàng. Kết thúc: Kết thúc của truyện khá viên mãn. Phục Liên và Hiên Cực vượt qua mọi khó khăn để đến được với nhau. Họ sống hạnh phúc bên nhau trong một thế giới mới. Đánh giá: Ưu điểm: Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn. Nhân vật được xây dựng khá thú vị. Kết thúc viên mãn. Nhược điểm: Một số tình tiết hơi phi lý. Tổng thể, "Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng" là một bộ truyện khá hay và đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật thú vị và kết thúc viên mãn. *** Phục Nhân Khanh đứng cách thật xa nhìn, hắn đợi mãi cho đến khi tất cả ra về không còn một ai hắn mới đi đến. Cờ tang trắng phấp phới trong gió nhè nhẹ làm lòng hắn đau khôn xiết. Không biết tại sao nữa, chỉ rất lạ, tim cũng rất đau. Bánh quế hoa bên trong hộp cũng bị nước mưa rỉ vào làm rã ra hết. Hắn đặt dĩa bánh rã rời ra ngoài cao ngạo nói "Không phải cô thích ăn bánh quế hoa lắm sao, mau đào mộ lên giành với ta đi. Sao cô im lặng như vậy hả Phục Liên. Sao cô lại nằm im ở đó vậy hả?! Phục Liên" Không ai đáp lời hắn, giữa canh ba yên lặng đến đáng sợ. Mưa đã tạnh hẳn, gió cũng chẳng còn. Phục Khải Minh từ sau đi đến kéo hắn lên :"đệ thay đổi rồi." Phục Nhân Khanh hất tay hắn trên vai mình ra, ngạo nghễ nói :"người thay đổi là huynh đó. Không phải huynh và cha thường nói đệ điên sao? Kẻ điên sẽ thay đổi được gì đây." Sự việc quận chúa Bình An an táng ngay ngày hôm sau cũng lan nhanh khắp nơi. Hiên Viên Vô Cực xin ra biên cương canh giữ bờ cõi, Đông Phương Thâu ngày càng trầm mặt hơn. Ở trên triều một lời không hợp ý liền đáp trả không thương tiếc. Đông Phương Lãng không còn mang dáng vẻ thư sinh yếu đuối mà thay đổi thành lãng tử phong hoa. Văn chương xuất chúng võ nghệ tinh thông, hai mươi tuổi trở thành Phó đại học sĩ chức danh cao quý. Hiên San Nhi lạnh nhạt ít nói hơn, điềm tĩnh hơn. Chỉ cần vật gì có họa tiết hoa sen liền quăng ném không thương tiếc. Cung phi của hoàng đế yêu thích hoa sen phải cắn răng cam chịu phá bỏ hết. Hiên Kinh Vũ cũng xin ra biên ải, hắn không còn yêu Phục Tử Ngân cũng không đau lòng vì nàng ta trở thành thái tử phi của đệ đệ. Hắn chỉ căm phẫn bản thân không đủ can đảm đến gặp Phục Liên lần cuối. Lá thư nàng gửi, hắn cũng không mở ra xem chỉ cất kỹ trong phòng. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa. Hiên Thần vì muốn cứu Phục Tử Ngân mà chấp nhận điều kiện mãi mãi không phong Phục Tử Ngân làm hậu khi lên ngôi vua. Con trai không được làm Thái tử. Quy Phụng trong ngục tối, mở lá thư Phục Liên gửi ra xem mà cười điên điên dại dại. Cuối cùng nàng xé nát lá thư rồi đập đầu tự vẫn. Phục Liên ngươi giỏi lắm, ta xuống âm phủ tìm ngươi. ………………………………………………………………………………………………… Phục Liên nhìn lại dòng xe hối hả chạy phía dưới chợt bật cười đến rơi lệ. Giống giấc mộng vậy, chớp mắt liền qua đi. Cô xoay người lại bước xuống dưới, mặt đất lạnh lẽo từ chân truyền đến làm Phục Liên cảm nhận rõ ràng chân thực hơn. Cô đã thoát khỏi tiểu thuyết đó, đây là thế giới của cô. Không còn ai thật sự quan tâm mình nữa, hắn cũng không còn, cha và đại ca cũng không còn. ………………… Hiên Cực đặt ly rượu mạnh xuống bàn, đẩy mấy cô gái quấn quanh người ra, tay xoa mạnh vào mi tâm. Anh có cảm giác rất lạ, cứ như quên mất cái gì đó quan trọng.....!khó hiểu thật. Đông Phương Lãng ngã ngớn uống rượu từ tay nữ nhân đưa đến :"sao vậy, hôm nay là Phục gia chủ mời chúng ta đến xem chuyện xấu của họ mà." Hiên Cực đứng lên bỏ đi, lạnh nhạt bỏ lại một câu :"cứ chơi đi." Anh đi thẳng lên sân thượng, đi được một đoạn cầu thang thì thấy chiếc giày cao gót đỏ, vô thức cầm lên đi tiếp. Lên đến sân thượng anh cũng có đủ cả đôi. Phục Liên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông khuất mặt trong tối tay cầm đôi giày của mình. Cảm thấy rất quen nhưng không nhận ra là ai cả, đi lướt qua. Hiên Cực nắm lấy bàn tay mảnh khảnh buốt lạnh do gió đêm :"mang giày vào đi". Phục Liên vung tay ra :"cảm ơn nhưng không cần." Hiên Cực làm như không nghe thấy, quỳ xuống một chân nâng chân trái cô lên mang giày vào. Phục Liên bỗng dưng bị nhấc chân lên, tay vịn vai anh để giữ thăng bằng. Cáu gắt lên :"anh làm gì vậy" "nhúc nhích tôi liền phế đi cái chân" Phục Liên không dám lộn xộn nữa, tên này cũng quá đáng sợ đi. Lời anh ta nói như thể sẽ làm thật vậy. Cánh cửa sân thượng bị mở bung ra, một người đàn ông mặt mài nhăn nhó đến khó coi tức giận quát :"Phục Liên cô bỏ đi đâu vậy" "Phục Nhân Khanh" cô bất giác gọi tên. Quả thật rất giống nhau. Phục Khanh tức đến điên lên :"cô bị gió làm long não sao. Tôi tên Phục Khanh." Phục Liên vui đến cười không ra tiếng muốn chạy đến chỗ Phục Khanh liền bị Hiên Cực ôm lại, thủ thỉ vào tai như lời đe dọa ngọt ngào. "Liên nhi, tôi nên chặc chân em không hay là đem em nhốt vào phòng".   Mời các bạn mượn đọc sách Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng của tác giả Nửa Coffee Nửa Sugar.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoa Hồng Giấy - Lâm Địch Nhi
Hoa Hồng Giấy là một trong những tác phẩm thành công nhất của nhà văn trẻ Lâm Địch Nhi. Mặc dù bộ tiểu thuyết hai tập này chưa chính thức xuất bản nhưng đã được đông đảo độc giả Trung Quốc khen ngợi và chào đón. Tại Việt Nam, Hoa hồng giấy được mong đợi như một tác phẩm có giá trị viết về đề tài tình yêu, hôn nhân. Hoa Hồng Giấy là câu chuyện xoay quanh cuộc hôn nhân của nữ y tá Bạch Nhạn thông minh, cá tính, mạnh mẽ với Khang Kiếm – vị trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang với tương lai rộng mở. Tuổi thơ của Bạch Nhạn không êm đềm, mẹ là nghệ sĩ và rất đa tình, phong lưu, thuở nhỏ gần như Bạch Nhạn không có bạn bè, chỉ có Thương Minh Thiên là cậu bạn hàng xóm chịu chơi với cô. Với Bạch Nhạn, Thương Minh Thiên là người yêu, người anh, người cha, người bạn, là hơi ấm, là niềm hy vọng, là tất cả ngày mai. Tuy nhiên, do rất có ác cảm với mẹ Bạch Nhạn nên mẹ Thương Minh Thiên đã không đồng ý cho anh yêu thương Bạch Nhạn. Dù không đến được với nhau, họ vẫn hứa hẹn là cả hai đều phải hạnh phúc. Trước khi chia tay, Thương Minh Thiên đã tặng Bạch Nhạn một bông hoa hồng giấy, đây là chỗ dựa tình cảm cho cô trong những năm tháng không êm đềm sau này. Trở thành y tá của Bệnh viện số 1 Tân Giang, Bạch Nhạn những tưởng rằng cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới sau khi kết hôn với Khang Kiếm – trợ lý thị trưởng thành phố Tân Giang. Tuy nhiên, cô không thể ngờ rằng mình không hề được hưởng những giây phút ngọt ngào của cuộc sống lứa đôi bởi đây là cuộc hôn nhân được sắp đặt với một âm mưu đầy toan tính: Khang Kiếm lấy cô với mục đích trả thù cho mẹ mình bởi 24 năm về trước, mẹ Bạch Nhạn chính là người đã phá hoại hạnh phúc gia đình anh, vì quá tủi nhục, mẹ anh đã nhảy lầu tự vẫn nhưng không thành, để lại di chứng liệt nửa người, đồng thời cũng khiến Khang Kiếm thực sự không còn niềm tin vào hôn nhân. Sau khi trở thành vợ chồng trên danh nghĩa, Khang Kiếm ngày càng thấu hiểu và nể phục Bạch Nhạn vì sự thông minh, cá tính nhưng không kém phần dễ thương ở một người con gái từ nhỏ sống không có cha, luôn tự lập và rất biết giữ lửa cho gia đình. Tình yêu âm thầm nảy nở, nhưng đến khi Khang Kiếm biết được rằng anh đã không thể rời xa Bạch Nhạn thì cô đã chủ động đề nghị chia tay bởi không thể chấp nhận cuộc hôn nhân toan tính không xuất phát từ tình yêu đó. Tình yêu của Khang Kiếm và Bạch Nhạn sẽ đi đâu về đâu? Ai sẽ trả lại cho họ niềm tin về hôn nhân khi những bất hạnh của thời thơ ấu luôn đeo bám họ? Một chút ngược, một chút hài, một chút cay đắng, một chút ngọt ngào…. Tất cả đã tạo nên bộ truyện Hoa Hồng Giấy với các tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn đan xen. Tác phẩm thực sự lôi cuốn người đọc bởi lối miêu tả chân thực, đi sâu vào nội tâm nhân vật. Tình yêu, tình bạn chân thành, những âm mưu, toan tính… trên chốn quan trường Trung Quốc khiến độc giả như được thưởng thức một bộ phim đầy kịch tính. Đọc Hoa hồng giấy, độc giả phát hiện ra rằng, tác phẩm chứa đựng những tình cảm và thông điệp rất đáng để chúng ta phải suy ngẫm: Cuộc sống luôn tiềm ẩn những rủi ro khó lường, chỉ những người phụ nữ khéo giữ lửa mới có thể mãi giữ cho tình yêu, hôn nhân ngọn lửa nồng nàn, mãnh liệt. *** Bạch Nhạn tự cảm thấy mình có thể được coi là một “thục nữ”. Về chiều cao, hơn 1m66 một chút, ở miền Nam cũng được coi là cao ráo; về cân nặng, 50kg là khá cân đối, mảnh mai như mĩ nữ. Dáng dấp mềm mại, cộng thêm đôi mắt to sáng lấp lánh và làn da trắng mịn, lại thêm hai cái lúm đồng tiền xinh xinh, mỗi lần mỉm miệng cười lại lộ ra đầy ý vị, một hình ảnh thục nữ hiện đại đầy sức sống. Nhưng, cô nàng thục nữ này khi bị ném vào Bệnh viện Nhân dân số Một Tân Giang, lại trở thành nhân vật bình bình trong mắt các thiên thần áo trắng mà thôi. Chẳng hiểu sao, Bệnh viện Nhân dân tuyển y tá hình như không phải tuyển người tài, mà là tuyển người đẹp, người sau xinh đẹp hơn người trước. Nhưng hôm nay, cô nàng bình bình Bạch Nhạn này lại là người đẹp nhất. Ai dám qua mặt cô dâu mới đây? Bạch Nhạn đứng trước gương xoa mặt, lắc hông, nhún vai một cách khoa trương, hờ hững vuốt mái tóc đã được tết thật khéo, vén chiếc khăn voan gài trên đầu, bất chợt mỉm cười rạng rỡ. Hồi còn học trường y tá, Bạch Nhạn từng đi dạo với Liễu Tinh mấy vòng quanh sân vận động, không hiểu sao lại nói tới chuyện sau này muốn lấy người như thế nào? Liễu Tinh nói dù lấy ai đi chăng nữa, thà lấy người già hơn chứ không lấy người ít tuổi hơn. Đàn ông ít tuổi hơn mình, có thể trao thân nhưng không thể gửi phận. Đẹp trai quá không tin cậy được, cũng không được lấy người quá giàu, nếu không không biết sẽ phải chia sẻ với bao nhiêu người phụ nữ khác! Bạch Nhạn liền cười nói, vậy có thể lấy một người có quyền không? Liễu Tinh lườm cô, người có quyền thế đều chọn đám môn đăng hộ đối, dù cậu có đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cùng lắm cũng chỉ được làm người hầu cho người ta sai bảo mà thôi. Khi đó chỉ là nói đùa, Bạch Nhạn cho rằng chuyện đó mãi mãi chẳng bao giờ liên quan đến mình. Gia cảnh giàu có và sự nghiệp mĩ mãn là tấm gấm vóc dày, cái gọi là tình yêu chẳng qua chỉ là bông hoa tô điểm. Đối với một nhân viên y tá bình thường trong bệnh viện, một cô gái không biết cha mình là ai, điều cô ấy coi trọng không phải là hoa trên gấm, lấy được một viên chức nhà nước là đã có thể cười thầm rồi, những chuyện khác đều quá xa vời, không thực tế. Bạch Nhạn là một người thực tế. Không ngờ, cô không đánh nhau sứt đầu mẻ trán, lại có thể lấy được một “thanh niên quyền quý”. Tân Giang là một thành phố cấp tỉnh, chồng cô là trợ lý thị trưởng của thành phố này, tháng trước vừa tròn ba mươi tuổi, từ trên tỉnh xuống để đánh bóng tên tuổi, hiện được giao phụ trách việc xây dựng thành phố, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở. - Được rồi, đừng có giày vò trái tim tổn thương của bọn này nữa, biết là cô lấy chồng xịn, chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi thưa phu nhân tỉnh trưởng tương lai. Đám y tá đứng chật kín căn phòng trang điểm, giận dỗi lườm nguýt Bạch Nhạn. Bạch Nhạn sợ làm hỏng lớp trang điểm, không dám thể hiện nhiều cảm xúc, nhếch nhếch khóe miệng, ngồi xuống. ... Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Giấy của tác giả Lâm Địch Nhi.
Thần Xạ Nhà Thanh - Đông Nhất Phương
Do hầu hết các chương là file ảnh nên sẽ chỉ có định dạng pdf. Truyện Thần Xạ Nhà Thanh một trong những tác phẩm truyện nổi tiếng thuộc thể loại lịch sử có xen lẫn đôi chút yếu tố truyện quân sự của tác giả Đông Nhất Phương. Nội dung câu chuyện về nhân vật Lý Chấn - anh là một tay súng bắn tỉa đặc chủng.  Trong một lần làm nhiệm vụ gặp phục kích, sau khi cùng địch liều mạng đã vô tình xuyên không trở lại đời Thanh, đúng lúc chiến tranh nha phiến lần thứ hai đã tới gần. Một súng nơi tay, ta có thiên hạ! Mời các bạn đón đọc Thần Xạ Nhà Thanh của tác giả Đông Nhất Phương.
Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi - Cẩm Hạ Mạt
“Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!” Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô vạn phần hoảng sợ. “Xin thiếu gia tự trọng.” “Tự trọng? Bổn thiếu gia lớn như thế vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói với tôi như vậy.” “A!” Một bóng dáng xinh đẹp ngã lộn qua vai, thiếu niên dáng dấp như yêu tinh ngã xuống đất bằng một tư thế quái dị. “An Sơ Hạ, cô, nhất, định, phải, chết!” Từ đó, đời cô, hoàn toàn thay đổi... *** Đôi mắt đẹp như ngọc của An Sơ Hạ từ từ nhắm lại, trong đầu vẫn còn hiện lên nụ cười dịu dàng của mẹ. Cô không dám tin, người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình cứ như thế mãi mãi rời bỏ cô. “Này! Bây giờ cô rất đắc ý phải không?” Một giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ nào vang lên bên tai, hơi thở ấm áp của anh làm cho thần kinh cô trở nên tê dại. Ngay sau đó một bàn tay nặng nề đặt lên vai cô. An Sơ Hạ thầm thở dài trong lòng, vị Hàn đại thiếu gia này, hình như cũng quá trẻ con rồi. Cảnh tượng vài tiếng trước lại thoáng qua trong đầu cô... “Thất Lục, sau này Tiểu Sơ Hạ sẽ là em gái con, con phải chăm sóc em thật tốt đấy.” Mẹ Hàn Thất Lục Khương Viên Viên một tay ôm vai An Sơ Hạ, một tay chuẩn bị mở cửa phòng Hàn Thất Lục. Nghe lời này, thân thể Hàn Thất Lục cứng đờ, từ từ xoay người bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới ân nhân cứu mạng lão đầu nhà bọn họ. Dáng vẻ cô gái này mi thanh mục tú*, không coi là xinh đẹp nhất, nhưng mà mang lại cho người khác cảm giác bình yên. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia của cô, giống như một hồ nước sạch, không có một chút tạp chất nào. *Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ. Nhưng mà anh mới không bị vẻ ngoài trong sáng của cô làm mê muội. Nên biết rằng, mẹ cô ta tốn rất nhiều tâm tư, dùng mạng mình cứu mạng cha anh. Nghe nói mẹ cô ta bị ung thư giai đoạn cuối, là người sắp chết, mưu kế tính toán như thế, chỉ mong con gái bảo bối được vào cửa nhà họ Hàn? Đúng là người phụ nữ nham hiểm! Mà anh ghét nhất, chính là người lòng dạ sâu như thế. An Sơ Hạ cũng đánh giá Hàn Thất Lục trước mặt. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ thiếu niên xấu, một tay kiêu ngạo đút trong túi quần, một tay khác cầm chiếc áo khoác đen vắt trên vai. Sớm đã nghe nói người nhà họ Hàn lớn nhỏ đều kiêu ngạo độc đoán, lần đầu tiên nhìn thấy anh đúng là có một loại cảm giác chán ghét khó hiểu. Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ cô sống nhờ nhà họ Hàn, không thể đối nghịch với con trai duy nhất nhà bọn họ được, chỉ có thể mỉm cười, thân thiện nói: “Xin chào, em là An Sơ Hạ, sau này mong được chỉ giáo nhiều!” “Chán ghét!” Ai ngờ đối phương lại nói hai từ không biết xấu hổ như thế. Không đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, Khương Viên Viên đã đã bị chọc tức đến mức thở mạnh. Một tay chống eo, giống như một người phụ nữ chanh chua chỉ vào Hàn Thất Lục: “Nào có người đối xử với em gái không lễ phép như thế? Còn không mau nói xin lỗi cho mẹ!” Lúc này, An Sơ Hạ vẫn không nói gì... Bản thân cô muốn trực tiếp đi qua bóp cổ anh ta, nhưng mà dì đã nói như thế, cô mà hành động như vậy là cô không đúng. “Không sao đâu dì. Có thể hôm nay tâm trạng thiếu gia không tốt.” Trên mặt nở nụ cười hơi mất tự nhiên, thấy ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn cô cũng không thân thiện hơn. Nhưng mà cô không quan tâm. “Thật sự rất xin lỗi Tiểu Sơ Hạ, nhưng con không cần gọi nó là thiếu gia, gọi tên hoặc gọi anh là được rồi.” Khương Viên Viên mỉm cười, vừa quay đầu đã đổi sang bộ mặt nghiêm khắc nói: “Con lên tầng trở về phòng suy nghĩ cho mẹ! Tối hôm nay, con cũng không cần ăn cơm!” Thấy ánh mắt lúc đi của Hàn Thất Lục tràn đầy tức giận, An Sơ Hạ một loại dự cảm chẳng lành. Chỉ là, cô không nghĩ ra, hơn mười giờ đêm, cậu ta chạy đến phòng cô làm gì? “Tôi có tên, không phải gọi là này.” Cô xoay người lại, cả người mặc một chiếc váy trắng viền hoa giống như một cô công chúa xinh đẹp. “Nhìn đi, không có mẹ tôi ở đây, dáng vẻ cô kiêu căng phách lối như thế? Hừ!” Hàn Thất Lục nắm chặt hai vai cô, ánh mắt giống như muốn phun lửa: “Nói! Rốt cuộc cô đến nhà tôi có mục đích gì?” Mục đích? An Sơ Hạ cười nhạt: “Mẹ tôi vì cha anh mà chết, mục đích của tôi chính là làm cho cả nhà các người cảm thấy biết ơn tôi, báo đáp tôi! Hiểu chưa?” Thật ra trong lòng cô không phải nghĩ như thế. ... Mời các bạn đón đọc Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi của tác giả Cẩm Hạ Mạt.