Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia

Bộ truyện với đề tài vô cùng mới mẻ, nhân vật chính về lại thời Tây Du để viết sách, quay phim...mỗi bộ truyện đều mang theo những thứ liên quan đến thời đại từ Hồng Hoang đến Tây Du của TQ. Nếu bạn đọc thích gặp các nhân vật nổi tiếng thuở hồng hoang TQ như các vị thánh nhân, thập nhị tổ vu, các vị tiên nổi tiên của Phong Thần hay cả Tây Phương giáo thì không thể bỏ lỡ. *** Trương Minh Hiên đứng giữa đường lớn vẻ mặt ngơ ngác, không biết phải làm sao nhìn dòng người qua lại tấp nập, không nghĩ ra tại sao ban nãy mình còn đang ở trong phòng ngủ phát sầu lên vì chuyện việc làm, thế mà chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện ở trên đường lớn. Đây là xuyên không ư? Lại còn là cổ đại? Trương Minh Hiên lặng lẽ bước qua một góc ven đường, ngồi sụp xuống góc tường, quan sát cái thế giới xa lạ này, lặng lẽ rơi lệ trong lòng, xuyên không hoàn toàn không đẹp đẽ như trong sách viết, cổ đại thì thực nguy hiểm a! Trương Minh Hiên thầm nghĩ trong lòng: " Hệ thống đại gia! Ngón tay vàng! Mau xuất hiện đi!" Một lúc lâu sau, Trương Minh Hiên không thể không thừa nhận một sự thật tàn khốc, hắn hoàn toàn không có những thứ kiểu như ngón tay vàng, cũng chính là nói hắn hoàn toàn không phải nhân vật chính, như này thì nghiêm trọng thật rồi, không phải nhân vật chính thì sẽ không có kiểu định luật nhân vật chính sẽ không chết. Trương Minh Hiên xoa cái bụng đang đói sôi sùng sục, thở dài đau khổ, bây giờ tới việc lấp cho no cái bụng cũng đã là vấn đề. Trương Minh Hiên đứng dậy, xoa xoa cái chân tê, rồi chen lẫn vào dòng người qua lại. Hai bên đường lớn bày bán đầy rẫy thương phẩm, những người bán hàng rong nhiệt tình rao hàng, phía trong các quán ở hai bên đường khách đông như mắc cửi, thật là một cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh. Trương Minh Hiên lẩm bẩm:"Kiểu hưng thịnh này đói chết người mất!” Bản thân hắn cũng không chắc chắn liệu đây có phải cổ đại hay không. Trương Minh Hiên nhìn phía trước có quán rượu lớn. Hắn chần chừ một lát rồi bước vào bên trong. Lập tức tiểu nhị mặt mày niềm nở bước ra nghênh đón: “Khách quan, ngài đi mấy người?” Trương Minh Hiên ngại ngùng nói: “Ta không tới ăn cơm, xin hỏi các người có cần người làm không?” Tên tiểu nhị thu lại gương mặt niềm nở ban nãy, ánh mắt vẻ dò xét: “Ngươi là đầu bếp?” Trương Minh Hiên lắc đầu nói: “Không phải!” Ngành học trước đây của bản thân vốn chẳng liên quan gì đến khoa đạo diễn điện ảnh với đầu bếp cả. Tiểu nhị xòe hai tay nói: “Vậy thì chẳng còn cách nào, chỗ chúng ta không tuyển người, mau ra ngoài.” Trương Minh Hiên không cam lòng nói: “Ngươi không vào hỏi ông chủ sao?” Tên tiểu nhị cười khà khà: “Ông chủ là cậu của ta, ta nói là được, mau ra ngoài! Ra ngoài!” Tiểu Nhị liền đuổi Trương Minh Hiên ra ngoài. Trương Minh Hiên đứng ở bên ngoài khóc không ra nước mắt, cảm nhận người bên cạnh đang nhìn mình, tìm công việc ở đây so với trái đất còn khó hơn nhiều, đạo diễn làm được cái con khỉ gì! Ban đầu chi bằng học ở Tân Đông Phương cho rồi! Trương Minh Hiên lại tiếp tục kiếp tìm việc của mình. Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Trương Minh Hiên không nhịn nổi đói khát, lau mồ hôi trên trán, bước vào quán thứ hai. Trương Minh Hiên bước vào mới phát hiện ra đây là một thư điếm, không ồn ào giống như bên ngoài. Trong quán hết sức thanh tịnh, chỉ có vài nho sinh vẫn đang lưu luyến chỗ mấy giá sách. Trương Minh Hiên đảo mắt một lượt, bắt gặp một đôi mắt xinh đẹp, trong trẻo, dịu dàng. Chủ nhân của đôi mắt lập tức chuyển ánh nhìn ra chỗ khác, gương mặt ửng đỏ. Trương Minh Hiên cũng phản ứng lại, hình như cảm thấy bản thân có chút thất lễ rồi. Trương Minh Hiên hắng giọng một cái, bước mấy bước tới trước quầy hàng, lần này có thể nhìn rõ gương mặt nữ tử đó. Nước da trắng treo, ngũ quan tinh tế sắc sảo, đôi mắt chứa vẻ dịu dàng của làn nước mùa thu, lông mày cong tựa lá liễu. Cho dù Trương Minh Hiên đã nhìn quen mỹ nữ nhưng trong nháy mắt cũng phải thất thần. Nữ tử mặc trên mình bộ váy dài màu xanh lơ, trong lòng ôm một đứa trẻ còn đang mặc tã, hỏi Trương Minh Hiên: “Công tử, người có việc gì?” Mấy nho sinh cũng đưa ánh mắt khó hiểu về phía Trương Minh Hiên, nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo. Quả nhiên mỹ nữ ở thời đại nào cũng là đối tượng mà đám nam nhân tranh nhau theo đuổi. Trương Minh Nhiên không nhìn thẳng ánh mắt của bọn họ, ta cũng sắp chết đói tới nơi rồi, ai mà thèm quan tâm ánh mắt cảnh cáo của các ngươi. Trương Minh Hiên học được một tư thế trên tivi, chắp tay cúi đầu nói với nữ tử: “Tiểu thư, ta tới đây tìm việc!” Nữ tử bỏ qua tư thế của Trương Minh Hiên, ngờ vực hỏi: “Tìm việc?” Trương Minh Hiên xoa bụng, mặt đầy đau khổ nói: “Không giấu gì tiểu thư, tại hạ đã ba ngày nay chưa được ăn cơm rồi, ở nhà mất mùa, tại hạ chạy nạn tới đây, lạ nước lạ cái, xin tiểu thư cho tại hạ bát cơm ăn!” Trương Minh Hiên vừa nói xong, bụng lại phát ra tiếng kêu. Trương Minh Hiên nghĩ bụng: “Đúng lúc thật! Cái bụng này đúng là không chịu thua kém!” Nữ tử nghe Trương Minh Hiên nói, ngờ vực hỏi: “Nạn đói! Chưa từng nghe nói ở trong Đại Đường có nạn đói” Trương Minh Hiên bắt đúng được từ “Đại Đường”, hóa ra đây là Triều đại nhà Đường! Trương Minh Hiên đành phải giải thích: “Vùng nhỏ thôi, chỗ chúng tôi là một thôn nhỏ.” Nữ tử gật đầu, không tra hỏi thêm nữa, nếu không Trương Minh Hiên cũng không biết phải bịa ra thế nào. Nữ tử cúi đầu nhìn đứa trẻ: “Chỗ ta làm ăn cũng không tốt, nếu ngươi không ngại có thể ở lại.” Trương Minh Hiên gật đầu không ngớt nói: “Không ngại, không ngại!” Nữ tử khẽ mỉm cười nói: “Ta tên Lý Thanh Nhã, có thể xưng hô với ngươi thế nào?” “Trương Minh Hiên, ngươi có thể gọi ta là Minh Hiên.” Lý Thanh Nhã đứng dậy nói: “Ngươi nếu đã bằng lòng ở lại đây, thì giúp ta trông coi quán đi! Có chuyện gì thì gọi ta.” Trương Minh Hiên liên tục gật đầu nói: “Hiểu rồi! Ta biết rồi!” Lý Thanh Nhã gật đầu mỉm cười, ôm đứa trẻ, chân bước nhẹ nhàng đi vào cửa sau của thư điếm. Lý Thanh Nhã vừa rời đi, đám nho sinh lập tức vây tới. Một người trong đó vẻ mặt dữ tợn không giống thư sinh, đập một phát vào cái bàn trước mặt Trương Minh Hiên, tức giận nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Trương Minh Hiên nhìn hắn cao hơn mình một cái đầu, MD cao là có thể dọa người hay sao? Ngươi hung dữ với ta thì ta sẽ sợ ngươi sao? Trương Minh Hiên cũng trừng mắt nhìn hắn, chỉ một lát sau liền cúi đầu xuống, không còn cách nào khác tại bọn họ đông người! Trương Minh Hiên nhìn bọn họ ai ai cũng trợn tròn mắt, sắn tay áo, giơ sẵn nắm đấm, liền lùi về phía sau hai bước, mạnh miệng nói: “Các … các ngươi đừng có mà kích động! Ta là người của Thanh Nhã tỷ tỷ!” “Thanh Nhã tỷ tỷ!” Tất cả bọn họ đều nghiến răng nhìn Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên sợ run một cái, cười theo nói: "Ta chỉ là một kẻ thấp kém, các người tranh hơn thua với một kẻ thấp kém như ta làm gì ? Kẻ hèn mọn như ta sao có thể uy hiếp các người được.” Một người trong đó vẻ thanh tú như thư sinh suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Nghe cũng có lý.” Trương Minh Hiên liên tục gật đầu, nhìn bọn họ bằng ánh mắt tha thiết. Các thư sinh nhìn nhau, nếu nói muốn đánh Trương Minh Hiên một trận thì không ai dám hạ thủ. Ra tay ở chỗ của Lý tiểu thư, lại còn đánh người của Lý tiểu thư, trừ khi không muốn sống nữa, nàng ta họ Lý, thiên hạ này vốn là của Lý gia.” Tên thư sinh mặt mày hung dữ lầm bầm câu gì không nghe rõ, chắc cũng không phải câu hay ho gì, vỗ vai Trương Minh Hiên một cái nói: “MD! Đi thôi!” Trương Minh Hiên ngã sụp xuống đất, vẻ mặt thống khổ. Tên thư sinh mặt mày hung dữ cũng ngây người, tay vẫn ở trên không trung. Các thư sinh lập tức đứng cách xa tên thư sinh mặt mày hung dữ, một thư sinh không tin nổi nói: “Lão Trình! Ngươi dám động thủ sao!” Tên thư sinh họ Trình vội vã rút tay về giải thích: “Không phải, không phải ta, ta không có dùng sức!” Tên thư sinh họ Trình lo lắng nhìn bọn họ, bọn họ nhìn Trương Minh Hiên đang nằm rạp trên đất, liền nhìn tên thư sinh họ Trình bằng ánh mắt “ngươi xem như ta bị mù hay sao”. Tên thư sinh họ Trình lo lắng nói: “Ây da! Các ngươi sao có thể không tin ta chứ!” Một tên thư sinh mặt mũi tuấn tú nhíu mày nói với tên thư sinh họ Trình: “Trước tiên đỡ hắn đứng lên đã.” Tên thư sinh họ trình vội vàng gật đầu nói: “Đúng! Đúng!”, vội vàng luống cuống đỡ Trương Minh Hiên dậy, Trương Minh Hiên ôm vai, hít một hơi khí lạnh. Tên thư sinh họ Trình nói với tên thư sinh mặt mũi tuấn tú ban nãy: “Đỗ Hà, sau đó phải làm thế nào?” Đỗ Hà nói: “Có bệnh trị bệnh, bị thương thì trị thương a!” Trương Minh Hiên nghe được một cái tên quen thuộc, Đỗ Hà, đó không phải là đứa con thích đùa giỡn ba mình sao?Trương Minh Hiên lén nhìn Đỗ Hà, vẻ ngoài không tệ thảo nào có thể làm phò mã, thế nhưng không có não!Tên thư sinh họ Trình lấy trong lồng ngực ra một bình ngọc, đổ ra một viên linh đan, không thèm để ý tới sự phản đối của Trương Minh Hiên, trực tiếp vỗ tay vào miệng Trương Minh Hiên. Mời các bạn đón đọc Tây Du Chi Đại Giải Trí Gia của tác giả Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy
Thể loại: sủng, thanh xuân vườn trường, HE Editor: Tịnh Hảo Số chương: 73 chương + 3 ngoại truyện Tớ chưa từng là công chúa của ai, kể cả cậu và cậu cũng không phải là chàng kỵ sĩ của tớ. Chúng ta giống như những ngọn cây có bộ rễ dài quấn chặt lấy nhai, giống như những tảng đá cheo leo làm chỗ dựa cho nhau. "Mạng của tớ không có giá trị như vậy" "Nhưng đối với tớ là vô giá" Một câu chuyện kể về tình yêu, cuộc sống của một học sinh tốt và cô nàng hư học. Từ vườn trường đến đi làm, từ đồng phục đến áo cưới. Nhân vật chính: Phương Huỳnh, Tưởng Tây Trì ┃ phối hợp diễn: ┃ người khác: *** #REVIEW: MÙA XUÂN THOÁNG QUA ẤY Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, ấm áp, HE. Tình trạng: Hoàn edit. Review bởi: Tâm Tít Tắp - fb/hoinhieuchu Nếu như đã đọc thanh xuân vườn trường mang màu sắc tươi sáng với chàng trai ngộ nghĩnh, cô gái dễ thương, mối tình êm đẹp thì bạn có thể đổi gió sang truyện này. Tên truyện chính xác là: Mười khoảnh khắc mùa xuân. Mười năm trong một cái chớp mắt, đã vạch ra số mệnh của con người rất rõ ràng. Tường Tây Trì gặp Phương Huỳnh năm hai người 13 tuổi. Mười mùa xuân qua đi từ những đứa bé bị khiếm khuyết về măt tình cảm, đã bù đắp cho nhau trở thành những người hạnh phúc tràn đầy dù họ không giàu sang phú quý mà cuộc sống qua ngày chỉ đủ ăn đủ tiêu. Tưởng Tây Trì có một gia đình không trọn vẹn, mẹ mất sớm, bố lấy vợ khác, vì bận rộn mà cậu được chuyển qua cho cô chăm sóc. Người cô không có con, sau khi bị chồng bỏ, tâm lý ngày càng bất ổn. Dần dần bất ổn đến độ bắt đứa cháu Tưởng Tây Trì - chưa thành niên dùng tay để an ủi cho mình. Đến khi Tây Trì mơ hồ cảm thấy bất thường mới bỏ trốn và chuyển về sống cùng ông bà ngoại ở hẻm Kiều Hoa. Vì vậy, cậu ấy là người ưa sạch sẽ, luôn luôn rửa tay sau khi chạm vào một thứ/một đồ vật nào đó, sợ tiếp xúc/giao tiếp với mọi người. Phương Huỳnh cũng có một gia đình không trọn vẹn, mọi người ở hẻm Kiểu Hoa đều thương xót cho cha cô vì ông có một bà vợ bị điên và một đứa con gái láo toét, mất dạy ‘có cha sinh nhưng không có mẹ dưỡng’. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, ông ta là một lão quái thai, vũ phu luôn đánh đập vợ con, nói với hàng xóm láng giềng rằng vợ mình bị điên trong khi bà hoàn toàn bình thường. Cô có nỗi hằn thù sâu sắc với cha, mong muốn của cô chỉ là kiếm được tiền để hai mẹ con có thể bỏ trốn khỏi hẻm Kiểu Hoa, bỏ trốn khỏi người cha quái thai của mình. Phương Huỳnh và Tây Trì là bạn học cùng lớp, nhà hai người cũng ở hai bên bờ sông đối diện, vì vậy khi Tây Trì đứng ở lan can sau nhà có thể thấy được những lần cô bị cha đánh, hay những đêm cô phải ra sông giặt quần áo một mình. Cậu dần phát hiện ra, đó là một cô gái không như lời hàng xóm đồn thổi hay như lời bà ngoại khuyên phải tránh xa, cô có đôi mắt trong veo, đơn thuần, chất phác. Tây Trì: “Vì sao phải cắt tóc? Tóc cậu dài một chút mới đẹp.” Phương Huỳnh: “Nhưng bị người ta nắm được thì đau lắm, cậu cắt cho tớ nhé” Có lẽ ban đầu xuất phát điểm từ việc cảm thấy Phương Huỳnh có hoàn cảnh đáng thương và bơ vơ lẻ loi như mình nên Tây Trì đã quan tâm, chăm sóc và để ý đến cô. Cứu cô và mẹ thoát khỏi người cha khốn nạn của cô, và nhờ ông bà ‘cưu mang’ mẹ con cô. Từ một người con gái không có hoài bão, không có ước mơ gì lớn lao đã quyết tâm chăm chỉ học hành, thay đổi cuộc đời, thay đổi tương tai để có một tương lai tươi sáng với mẹ. Từ một người bị hại, bị tổn thương đã mạnh mẽ đứng lên để bảo vệ những người bị hại xung quanh mình. Cô không phải người con gái cứng rắn nhưng đủ mạnh mẽ để cầm dao đặt vào cổ người con gái dám có ý cưỡng bức người mình yêu, đủ mạnh mẽ dám hôn anh trong sân vận động để mọi người ngừng chế nhạo anh là kẻ ‘đồng tính luyến ái’. Thế nhưng chàng trai mà cô tán thưởng, yêu thích, chàng trai bảo vệ cô thì ra vẫn luôn giãy giụa trong địa ngục. Vẫn tưởng anh sống trong ánh mặt trời sáng lạn, hóa ra là anh ở trong đêm tối một mình, bôn ba trong vực sâu tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng trong vực sâu ấy tựa như vựa sâu của Phương Huỳnh, chúng có một sự gần gũi tự nhiên khó tả, tự nhiên đến mức phát triển thành yêu mến, rồi muốn bên cô một đời một kiếp. “A Trì, đôi khi tớ thật sự cảm thấy, thế giới này quá tệ, không xứng với cậu”. “Thế giới này quá tệ. May mắn, còn có cậu”. Anh không phải kỵ sĩ của em, em cũng không phải công chúa của anh. Chúng ta là hai cái cây leo mình trên vách đá cheo leo, rễ quấn chặt lấy nhau. “Mạng của em không đáng tiền.” “Nhưng với anh là vô giá.” Truyện này của Minh Khai Dạ Hợp, cá nhân mình thấy viết rất chặt chẽ, không có bất cứ nhân vật phụ nào thừa thãi, nhân vật nào xuất hiện cũng được tác giả tô vẽ cuộc đời và có dụng ý cả. Từ ông bà ngoại Tưởng Tây Trì tưởng là khó tính ấy mà hóa ra có lòng bao dung vô bờ, không chê mẹ con Phương Huỳnh hèn kém, đến người anh La Tiêu chẳng chi li tính toán cho Phương Huỳnh mượn tiền để ăn học, đến người mẹ tưởng yếu đuối nhưng đầy mạnh mẽ đứng lên bảo vệ con gái, hay những người bạn từ thời cấp hai của Phương Huỳnh, họ đều xuất hiện và có câu chuyện của mình. Đặc biệt là kết thúc của đôi Cố Vũ La và Lương Yến Thu, vẫn biết là kết thúc hoàn toàn hợp lý nhưng vẫn đau lòng cho chàng trai và cô gái ấy . Truyện không ngược, rất ấm áp, có thịt có thịt có thịt. Điểm trừ lớn nhất của truyện, đó là hầu hết như các truyện được LQD edit. Bạn Tịnh Hảo edit không phải quá nhiều hán việt mà là do văn phong. Rõ ràng câu văn sẽ rất tình, sẽ rất gợi nhưng câu cú của bạn hơi khô khan và cụt làm giảm cái tình của truyện rất nhiều. Nếu như bạn nào muốn đọc truyện thì hãy đọc thử 7 chương đầu ở nhà Thành Thời Gian xem có hợp với truyện không nhé. Cá nhân mình đề cử truyện này. Huhu, truyện sẽ rất hay nếu edit xịn, đáng tiếc quá. *** Review: 24/09/2019 MÙA XUÂN THOÁNG QUA ẤY Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại thực tế, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã, nhẹ nhàng, cảm động, sạch, HE Độ dài: 73 chương + 03 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit _________ Tôi đã từng đọc được ở đâu đó một câu nói rất hay rằng: “Ở những năm tháng tuổi hoa rực rỡ nhất, chúng ta thường chưa biết thế nào là yêu nhưng lại gặp được tình yêu của đời mình.” Khi Tưởng Tây Trì gặp Phương Huỳnh lần đầu tiên, anh không thể biết được rằng sẽ có một ngày, cô bé ngang bướng ngổ ngáo này lại trở thành người mà anh yêu bằng tất cả sinh mạng. Sau khi mẹ qua đời, cuộc sống của Tưởng Tây Trì là những chuỗi ngày liên tiếp bị bỏ rơi. Người cha đắm mình trong công việc để quên đi nỗi đau vứt cậu bé A Trì cho người cô ruột chăm sóc. Khi cô và chú ly hôn, A Trì lại lần nữa bơ vơ. Tới khi cha cậu tận hưởng niềm hạnh phúc bên người vợ mới cùng con trai, A Trì quyết tâm chuyển đến sống với ông bà ngoại ở ngõ hẻm Kiều Hoa. Chính tại đây, cậu gặp Phương Huỳnh. Người dân sống ở ngõ hẻm Kiều Hoa không ai không biết đến nhà họ Phương: một bà vợ điên loạn thi thoảng lại kêu khóc suốt ngày đêm, một cô con gái hư hỏng, quậy phá, ngỗ nghịch với cha, chửi bới hàng xóm láng giềng, chỉ có ông Phương là người đầu óc tỉnh táo, xử sự thấu tình đạt lý. Ngay từ ngày đầu tiên đặt chân tới nhà ông bà ngoại, Tưởng Tây Trì đã được cảnh báo phải tránh xa đứa con gái nhà họ Phương. Nhưng thật tình cờ, “đứa con gái hư hỏng” đó lại là bạn học cùng lớp với Tưởng Tây Trì. Khác với hình ảnh đanh đá mà A Trì đã thấy, lúc ở trường Phương Huỳnh lại là một cô gái phóng khoáng, thân thiện, dễ gần, chỉ có điều cô bé không ham học, rất lười biếng khiến giáo viên không mấy thiện cảm. Tưởng Tây Trì, hoàn toàn ngược lại, là một học sinh gương mẫu xuất sắc, được các thầy cô yêu mến nhưng tính cách lại quá lạnh lùng, mắc bệnh sạch sẽ quá mức, hoàn toàn không thể hoà nhập với các bạn cùng lớp. Có lẽ cũng như nam châm trái dấu sẽ hút nhau, hai con người với tính cách hoàn toàn trái ngược là A Trì và Huỳnh Huỳnh lại dần dần trở nên thân thiết. Tình bạn trong sáng thuần khiết đó vẫn duy trì cho tới một ngày Tưởng Tây Trì phát hiện ra sự thật về gia đình của Phương Huỳnh. Người mẹ bị đồn là điên loạn của cô bé thực ra lại là nạn nhân của bạo hành gia đình trong suốt nhiều năm trời, mà hung thủ không phải ai khác chính là người cha với bề ngoài dịu dàng, hiểu chuyện. Vì để bảo vệ cho mẹ, Phương Huỳnh cũng bị đánh đập không biết bao nhiêu lần. Vô tình chứng kiến cảnh Phương Huỳnh bị đánh, Tưởng Tây Trì không màng đến sự nghi ngờ của mọi người xung quanh, không màng đến việc cậu mới chỉ là một thiếu niên chưa lớn, cậu ngay lập tức chạy đến bên Phương Huỳnh để che chở cho cô, dùng tất cả sức lực nhỏ bé của mình để bảo vệ cô. Kể từ ngày hôm đó, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cùng bước vào cuộc sống của nhau và giữ một vị trí không ai có thể thay thế. Năm tháng trôi đi, những cô bé cậu bé ngày nào dần trưởng thành. Phương Huỳnh vẫn vô tư ở bên Tưởng Tây Trì mà không hề ý thức được những thay đổi đang diễn ra. Ở độ tuổi mới lớn, những cậu thiếu niên bắt đầu có nhận thức rõ ràng hơn về cơ thể và tâm sinh lý của mình. Khác với những bạn học đang háo hức với một thế giới mới được mở ra, Tưởng Tây Trì lại đang dằn vặt trong nỗi đau không thể chia sẻ cùng ai. Tưởng Tây Trì bắt đầu xa lánh Phương Huỳnh vì không muốn làm cô thất vọng, càng không muốn làm cô lỡ dở. Cậu im lặng trước mọi tin đồn cùng những lời nhạo báng từ những người xung quanh. Cậu tuyệt vọng tưởng như tương lai sau này chỉ còn là những tháng ngày tăm tối. Nhưng khi nhìn thấy Phương Huỳnh, sạch sẽ và thanh khiết ngay trước mắt cậu, cậu hiểu ra rằng: cả đời này chỉ có thể là Phương Huỳnh. Đêm hôm đó, lần đầu tiên Tưởng Tây Trì khóc. Nước mắt mang theo những bí mật mà cậu đã chôn giấu bao nhiêu năm trời, đó là những tháng ngày mơ hồ, khi một cậu bé con ngây thơ bị một người đàn bà điên loạn lạm dụng, đó là cảm giác bẩn thỉu và tội lỗi mà cậu không cách nào xoá sạch khỏi cơ thể và trí óc mình, đó là những khoảnh khắc tuyệt vọng, mất hết niềm tin vào một tương lai tươi sáng. Tất cả những điều đó cậu không thể tiết lộ cho ai, trừ Phương Huỳnh. Đêm hôm đó, cô ôm lấy cậu trong bóng tối. Và từ lúc đó, Tưởng Tây Trì biết, cuối cùng cậu cũng có thể mang một thân thể sạch sẽ bước ra ánh sáng. * * * * * Tôi rất thích cách tác giả Minh Khai Dạ Hợp giới thiệu về bộ truyện của mình như sau: “Cậu không phải là kỵ sĩ của tớ, tớ cũng không phải là công chúa của cậu.” Đúng vậy, cả Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đều là những cô bé cậu bé Lọ Lem bị số phận vùi dập. Cuộc sống hiện thực không có bà tiên cùng những phép màu kỳ diệu nhưng vẫn tồn tại một thứ gọi là duyên phận. Duyên phận đưa A Trì đến bên Huỳnh Huỳnh, kéo cô ra khỏi những trận đánh hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, tách cô ra khỏi những cám dỗ và cho cô một động lực để vươn lên. Duyên phận đưa Huỳnh Huỳnh đến bên A Trì, dẫn lối cho anh rời khỏi vực sâu của mặc cảm, giúp anh lấy lại niềm tin vào bản thân và cho anh một hy vọng về tương lai hạnh phúc. Tôi ngưỡng mộ tình bạn và tình yêu giữa Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh. Trong hai người họ không có ai hoàn hảo. Họ cũng từng bị cám dỗ, họ cũng từng mất phương hướng, cũng từng bi quan và buông xuôi. Nhưng trong suốt những quá trình đó, người này luôn xuất hiện để vực người kia dậy và tiếp tục cuộc hành trình. Và quan trọng hơn cả, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, họ cũng chưa từng đánh mất niềm tin dành cho nhau. Không thể nói Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh ai mới là người may mắn hơn, chỉ có thể nói duyên phận đã quá ưu ái khi để hai người họ tìm được nhau. “Mạng của tớ không đáng giá” “Nhưng đối với tớ là vô giá.” Tôi cũng không thể quên được chuyện tình bi thương đầy ám ảnh của Cố Vũ La và Lương Yến Thu, cũng khâm phục tình cảm đơn phương chân thành, không đòi hỏi sự hồi đáp của Mẫn Gia Sênh. Chỉ trong một cuốn tiểu thuyết, ngòi bút của Minh Khai Dạ Hợp đã vẽ nên bao nhiêu mái nhà với bao nhiêu câu chuyện, phác hoạ nên bao nhiêu hình ảnh thiếu niên nam nữ cùng bao câu chuyện tình. Trong những “năm tháng tuổi hoa rực rỡ nhất” ấy, có những người đã tìm thấy tình yêu ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, có những người đã chọn sai người sai con đường, có những người đã yêu và để lỡ mất tình yêu mà chẳng biết, cũng có những người đã yêu và nguyện lòng chỉ thầm yêu cả một đời. Đó là những năm tháng của mùa xuân thoáng qua ấy. _________ " ": trích từ truyện Review by #Linh_Hy Tần - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.
Buông Tay Để Níu Kéo
Trong tình yêu không phải ai cũng mong muốn bản thân mình luôn là người níu giữ, Buông Tay Để Níu Kéo thì đó có lẽ là một thứ gì đó có ai từng nghĩ đến? Anh đã vì cô mà làm rất nhiều việc chỉ mong cô được hạnh phúc, có cuộc sống đủ đầy nhưng bỗng một ngày cô lại muốn li thân với anh. Cũng chính từ ngày hôm ấy anh nhận ra mọi điều đã không như anh nghĩ... Anh hoang mang nhưng vẫn lắng cho cô, còn cô thì hoàn toàn nghĩ khác về con người anh? Vậy điều gì là điều người phụ nữ ấy mong muốn nhất, điều gì đã khiến cô đưa ra quyết định li thân với anh? *** Im lặng ngồi trên ghế sofa, Lịch Thư Hòa nhìn phòng khách rộng lớn vàngười giúp việc đang bận rộn trong bếp, nhận ra bản thân mình chẳng cóviệc gì để làm. Cô buồn chán đứng dậy, tầm mắt rơi trên mặt bàn sát của sổ, cô vừa cắm hoa xong chưa kịp thu dọn mấy thứ bừa bộn. Liếc thấy người giúp việc đangbận rộn, cô định sẽ đi dọn dẹp một chút. Dùng hoa hồng làm điểm nhấn, cô cắt tỉa hết lá và gai nhọn ở phần dưới,trang trí xung quanh vài đoạn cành vừa cắt ra. Cắm hoa xong, người giúpviệc vội vàng kéo cô sang ngồi một bên nói khi nào hết bận sẽ lập lứcthu dọn ngay. Cô bỗng cảm thấy buồn cười, mấy thứ đồ linh tinh đó chỉ cần lấy giấy báobọc lại cho vào túi ni lông rồi mang ra ngoài vứt, nào có nguy hiểm nhưlời người giúp việc nói đâu. Thực ra bản thân cô cũng có thể làm được,không hiểu chồng cô đã dặn dò người giúp việc như thế nào mà coi cô nhưmột người yếu đuối không làm được chuyện gì vậy. Cô cẩn thận dọn dẹp đống hỗn loạn trên mặt bàn, chăm chú đến mức khôngnghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi vào phòng khách. “Em đang làm gì vậy?” Giọng đàn ông không vui ẩn chứa một chút tức giận vang lên. Lịch Thư Hòa giật mình hoảng sợ, vội vàng buông đồ vật ở trong tay ra, không cẩn thận bị gai hoa hồng đâm vào lòng bàn tay. Cô khẽ cau mày, sau đó quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của NghiêmLập Cương, giống như một đứa trẻ phạm lỗi chỉ biết cúi đầu cắn môi, côthấp giọng giải thích: “Em không làm gì cả. Vừa cắm hoa xong, tiện taythu dọn một chút thôi…” Nghiêm Lập Cương nhíu máy, ngắt lời cô: “Em biết anh không nói tới chuyện đó,anh hỏi tại sao em phải thu dọn mấy thứ này? Thím Lâm đâu? Tiểu Nguyệtđâu? Người đâu hết cả rồi?” Anh bỏ tiền thuê người giúp việc để cô không phải tự mình làm những việcnày, chỉ cần mỗi ngày ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh là được rồi. Mời các bạn đón đọc Buông Tay Để Níu Kéo của tác giả Mã Kỳ Đoá.
Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt
Châm ngôn xưa nói rằng: “Khi có tiền thì phải buôn bán kiếm lời, đừng đợi đến lúc không có tiền lại chỉ biết thở dài!” Cô chính là lấy lời của người xưa làm chuẩn mực. Từ khi ra ngoài xã hội liền chăm chỉ làm việc kiêm nhận công việc về nhà làm để kiếm thêm thu nhập. Tuy nhiên, ánh mắt của những người đàn ông theo đuổi cô đều bị mù, không hiểu mỹ đức (đức tính tốt đẹp) cần kiệm chăm lo việc nhà của cô. Nhưng từ trước đến nay cô luôn biết rất rõ chính mình muốn cái gì, cho dù anh chỉ là một kẻ lái chiếc xe vận tải rách. Nếu ánh mắt đầu tiên của cô đã chú ý đến anh, tất nhiên là phải hết sức nắm chắc lấy mùa xuân đến chậm này! Anh không có sở trường nói chuyện, không nói lên được lời yêu? Không sao, tất cả mọi người đều là người hiện đại, dùng bút nói cũng ok! Anh giữ nghiêm lễ giáo, xấu hổ khi làm hành động thân mật với cô? Không sao cả, vậy cô chủ động một chút cũng không sao! Cô vẫn cảm thấy may mắn vì không ai phát hiện điểm tốt của anh trước cô, hai người mới có thể gần nhau. Cho dù đột nhiên không tìm thấy anh, cô cũng vẫn luôn tràn đầy tin tưởng với anh. Cũng không nghĩ đến tới nhà anh tìm người, lại thấy anh mặc tây trang. Cùng một cô gái ngồi lên chiếc xe cao cấp, còn dám lừa gạt cô nói rằng phải làm việc? *** “Mẹ, bế!” Giọng nói nọn nớt của cô bé con, ngọt ngào làm nũng muốn người lớn bên cạnh bế, chỉ cần là người bình thường, có lẽ tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Nhưng đây chỉ là đối với người bình thường. Mà bên trong những người bình thường này tuyệt đối không bao gồm cả Nguyên Tiểu Thu. 。◕‿◕。 Bởi vì cô cực kỳ chán ghét loại chuyện chính mình tự tìm phiền toái này. “Không thể luôn thích được bế như vậy, trẻ con phải đi bộ nhiều, thân thể mới có thể khỏe mạnh, hiểu không?” Nguyên Tiểu Thu không có lương tâm nói ra một câu như vậy đẩy đi yêu cầu của cô bé con, “Còn có, không được gọi dì là mẹ, phải gọi là dì, không phải mẹ, hiểu không?” Không hổ là con gái của người phụ nữ ngốc kia, ngay cả mẹ cũng đều tự tiện nhận loạn! Nguyên Tiểu Thu bất đắc dĩ nghĩ. “Biết!” Cô bé con cái hiểu cái không gật đầu. Thật hay giả? Sao lần này nhanh như vậy đã hiểu rồi? Chẳng lẽ gien thông minh lanh lợi của ba nó đột nhiên áp chế gien của mẹ nó hay sao? Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt hoài nghi nhìn cô bé con. “Mẹ, vậy một chút nữa có thể bế không?” Khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ chờ mong. Cô biết mà, con bé quả nhiên nghe không hiểu. Nguyên Tiểu Thu nhịn xuống xúc động muốn thở dài, không tình nguyện bế lấy cô bé con, một bên oán chính mình số khổ, một bên tính khả năng đi ăn máng khác. Lại nói, ông chủ anh minh thần võ của cô cưới người phụ nữ mắt trắng kia làm vợ, tuy rằng không bỏ bê việc của công ty, nhưng cũng nhanh chóng chuyển từ một người cuồng công việc, thành một người chồng người ba ba tốt đúng giờ về nhà ăn cơm. Đương nhiên, đây vốn cũng không có quan hệ với cô, dù sao có tiền bạc là đại gia thôi! Chỉ cần công ty không đổ, tiền thưởng không thiếu, tiền lương phát đúng ngày, trên cơ bản cô – một thư kí nho nhỏ cũng không có oán hận gì. Nhưng là, đôi vợ chồng kia hàng năm đều tìm lí do ra nước ngoài hưởng kỉ niệm kết hôn N năm của bọn họ, lúc này cô – một thư kí nho nhỏ kiêm bạn bà chủ, phải tự động tăng ca giúp ông chủ trông nom đứa nhỏ, để tránh ảnh hưởng đến thế giới ngọt ngào của hai vợ chồng họ. Đây là một chuyện không có thiên lí cỡ nào chứ! Vợ chồng người ta ngọt ngào ân ái đi hưởng tuần trăng mật, cô – người số khổ phải tự động tăng ca trông nom đứa nhỏ? Sao không có người nghĩ đến cô vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ, cũng cần phải có tình yêu tưới mát? Ngay cả đứa nhỏ cũng ném cho cô trông, trời mới biết chuyện này khiến cho bao nhiêu hoa đào của cô đều bay đi mất! “Mẹ, con muốn ăn cơm.” Cô bé con sau khi được bế lại thuận tiện đề xuất ra yêu cầu mới. Nguyên Tiểu Thu có tức giận hay cảm thán lớn hơn đi chăng nữa, cũng phải ngoan ngoãn dọn dẹp mặt bàn rồi lấy ví tiền. Cho dù cô lại không có lương tâm như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm như không nghe thấy yêu cầu của con quỷ nhỏ này, ai bảo mẹ nó là bạn của cô, ba nó là người lãnh đạo trực tiếp của cô chứ. Mời các bạn đón đọc Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt của tác giả Mã Kỳ Đóa.
Thịnh Thế Sủng Phi
Thịnh Thế Sủng Phi kể đến Nguyên thái tử Lý Thần bị phế năm năm sau tập họp binh mã tiến sát kinh thành, buộc đệ đệ hãm hại mình là Nhân Tông đế nhường ngôi, đoạt lại tất cả thuộc về mình, thuận đường đoạt luôn hậu phi của hắn. Mà sủng phi của Tân Đế, vốn chính là tần phi Chu Thanh Nhược của Nhân Tông đế, nói ra, Tân Đế bất kể là trên giường hay dưới giường đều rất nam nhân, so với Nhân Tông hoàng đế mạnh hơn rất nhiều, nàng rất thỏa mãn. Diễn biến nhỏ trong truyện online: Xù lông Tân Đế: Grừ….! Bọn họ nói ta là Bạo Quân, ta liền giết giết giết. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ, chúng ta không tạo sát nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn hai viên. Xù lông Tân Đế: Grừ……! Bọn họ nói ta là hôn quân, tam cung lục viện chỉ biết cưng chiều một mình nàng. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ! Chúng ta không tạo ác nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở ra đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn ba viên. Chu Nhược Thanh:…… Tân Đế: Lần trước nàng đã cho hai. 1. Góc nhìn nữ chính, nữ xuyên không. 2. Mặc dù không muốn nói, nhưng đây là văn sạch như trong Điền viên cốc hương. (chủ yếu cảm thấy đối với nữ chính có chút điểm công bằng…… Bạn đọc đọc xong chương 1 sẽ hiểu ý tứ của ta) 3. Nữ chính là người bình thường, không cần cầu mong sâu xa thông minh trâu bò gì đó (chủ yếu là bộ não tác giả nhỏ bé không viết được dạng văn quá cao siêu gì), chỉ là loại văn ung dung tự tại tiểu bạch thỏ ngọt ngào thôi. *** #Review THỊNH THẾ SỦNG PHI  Tác giả: Bích Vân Thiên Thể loại: Cổ đại, ít cung đấu, ngọt, sủng, song xử* (Ghi song xử rồi nha, đừng ai bay vào cmt hỏi nam nữ chính có sạch không là HQ giận đấy :