Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông

Ông chủ cửa hàng tiện lợi 38 tuổi sau năm năm cấm dục đóng cửa trái tim đã lại lần nữa rung (động) động (dục). Ps: Sinh viên đại học 20 cái xuân xanh. Chữ “già” trong anh già chỉ là nói tương đối thôi, 38 tuổi không hề già chút nào! Anh già thương vợ nhất đó! *** Lần đầu Ngụy Viễn Đông trông thấy Lan Tử Nhan, anh đã rất linh hoạt nhạy bén ý thức được rằng tương lai của mình sẽ không đi theo hướng anh từng hình dung nữa. Anh quay về khu dân cư cũ của huyện lỵ này ngót nghét năm năm rồi, cuộc sống yên bình thong dong trong năm năm qua đã khiến thể xác lẫn tâm hồn anh thả lỏng, những tổn thương của quá khứ dần được thời gian chữa lành. Vào một buổi trưa vô cùng nhàn nhã ấm áp, Lan Tử Nhan đã xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi của Ngụy Viễn Đông. Tiệm của Ngụy Viễn Đông tên là "Cửa hàng tiện lợi xưởng phân bón", nhưng xưởng phân bón đã đóng cửa mười mấy năm trước, chỉ còn sót lại khu nhà trọ công nhân viên cũ mèm cùng cư dân lác đác. Cửa hàng tiện lợi của Ngụy Viễn Đông chẳng hề tiên tiến hay cao cấp, nó chỉ như tiệm bán tạp hóa chật hẹp xập xệ có thể bắt gặp ở khắp thị trấn nhỏ mà thôi. Điều anh theo đuổi chính là mùi vị tuổi thơ nguyên thủy này, dẫu có tiền đi chăng nữa cũng chẳng định tân trang, chỉ sửa chữa chắp vá, nom không đến mức quá xấu xí. Lúc ấy anh vừa ăn cơm trưa xong, đang rảnh rỗi ngồi trong cửa tiệm nhà mình lướt video ngắn. Video lồng tiếng về một chú chó làm anh cười sặc sụa mất luôn cả hình tượng. Thường ngày khách tới đều là hàng xóm quen thuộc, Ngụy Viễn Đông cũng không bận tâm về cái nhìn của bọn họ. "Ông chủ, cho hỏi lấy đồ giao hàng ở đâu ạ?" Một câu nói bất thình lình của cậu thanh niên trong veo như nước giếng sau vườn nhà, khiến Ngụy Viễn Đông cảm thấy khoan khoái quá đỗi. Không ngoài dự đoán, khi ngẩng đầu lên, anh lập tức bị chấn động bởi vẻ đẹp của thanh niên này. Đường nét gương mặt của thanh niên cực kỳ sạch sẽ thanh tú, trên sống mũi cao trắng bóc có đeo cặp kính gọng kim loại, bờ môi mỏng hơi cong lên như vầng trăng khuyết vương ý cười ôn hòa. Cậu mặc áo phông trắng thuần, khí chất toàn thân cứ như thư sinh chuyển kiếp đến từ thời cổ đại, nhẹ nhàng lịch sự, nho nhã bất phàm, nhưng hơi thiếu một chút cảm giác không thể đến gần, khiến Ngụy Viễn Đông rất muốn bắt người lại gặm một cái. Quả là hồ ly tinh không nhận thức được sự quyến rũ của mình. Ngụy Viễn Đông làm chủ ở đây đã năm năm, xưa nay chưa từng gặp ai đáng yêu thế này, ấy không đúng, anh cảm thấy trong cuộc đời bốn mươi năm dài đằng đẵng của mình cũng chưa từng gặp nhân vật nào thần tiên như vậy. Có vẻ là sinh viên đại học. Anh sững sờ mười mấy giây mới phản ứng kịp: "À giao hàng nhanh, em giao cái gì?" "Người đó gửi tin nhắn, kêu tôi tới cửa hàng tiện lợi này lấy." Cậu sinh viên cho Ngụy Viễn Đông xem tin nhắn trên màn hình di động, nói một cách có trật tự. Cuối cùng Ngụy Viễn Đông cũng hoàn hồn triệt để: "Ồ ồ, nhắn tin cho em đúng không? Em xem thử ở cửa đi." Cậu sinh viên nói cảm ơn xong cất điện thoại tiến về phía cửa. Vóc dáng cao cao gầy gầy nhưng thân hình thì thẳng tắp như cây tùng, chiếc quần âu rộng màu xám tro cũng chẳng thể che giấu cặp mông đầy đặn của cậu. Làm trong đầu Ngụy Viễn Đông xuất hiện hình ảnh đè cậu lên đùi mình, lột cái quần xám của cậu xuống, vỗ mạnh bờ m0ng trắng đó đến khi sưng đỏ. Má! Đúng là đồ già dê không biết xấu hổ! Ngụy Viễn Đông nhẫn tâm khinh bỉ chính mình. "Ông chủ, cần ký tên không? Hay lấy đi luôn?" Thoắt cái cậu sinh viên đã tìm được gói hàng của mình, ló đầu ra hỏi Ngụy Viễn Đông. Ngụy Viễn Đông không nghe rõ, cậu bèn hỏi lại lần nữa. "Lấy đi luôn đi." Cậu sinh viên nói lời cảm ơn, rồi sau đó Ngụy Viễn Đông không nhìn thấy cậu nữa. Hồn bay phách lạc sau khi vừa thấy đã yêu là điều mà Ngụy Viễn Đông sống gần bốn mươi năm chưa bao giờ trải nghiệm. Lỡ va phải lưới tình với một cậu nhóc có lẽ còn chưa tới hai mươi tuổi. Không biết xấu hổ thật đó! Ngụy Viễn Đông! Anh thầm mắng bản thân nhưng nhanh chóng không nhịn cười nổi. Vốn dĩ có biết xấu hổ đâu! Ngụy Viễn Đông phân tích thử, nhóc sinh viên là gương mặt mới, thậm chí không biết cách lấy hàng thế nào, nhất định là vừa dọn tới. Hiện tại đang nghỉ hè, khả năng cao là vừa ra ngoài thuê phòng vừa đi làm. Đứa nhỏ ngoan quá đi. Ngụy Viễn Đông tự động tưởng tượng ra câu chuyện động lòng người rằng, sinh viên nghèo khó phải tự lực cánh sinh, dựa vào việc làm thêm để kiếm đủ học phí, giảm bớt gánh nặng giúp người nhà. Nhưng tình tiết tiếp theo bỗng đi theo hướng bất chính. Cậu sinh viên bề ngoài mạnh mẽ, nội tâm yếu ớt bất đắc dĩ bị một người đàn ông trưởng thành cường tráng nhiều tiền bao nuôi, cuối cùng đổ cái rụp dưới sức hấp dẫn của người đàn ông, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ. "Cộc cộc cộc". Một bé gái mười tuổi gõ bàn của Ngụy Viễn Đông. "Bác ơi, con muốn mua kẹo que." Ngụy Viễn Đông đang mơ mộng hão huyền bị đánh thức, mất kiên nhẫn xua tay với cô bé: "Đi đi! Đừng gọi chú là bác, chú già lắm hả?" "Bác lớn hơn ba con thì là bác đúng mà ạ, với lại bác cũng 40 tuổi rồi." Cô bé vươn tay tự gỡ hai cây kẹo que trên cái giá. "Con bỏ tiền lên bàn bác rồi nha." Lúc đi tới cửa bé đột nhiên xoay người, hô về phía Ngụy Viễn Đông, "40 tuổi còn chưa có vợ, quê quá đi!" Ngụy Viễn Đông mặc kệ lời châm biếm của cô bé, dù sao anh giữ chức đồ chơi hình người cho đám trẻ ở đây cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Chẳng qua vẫn lặng lẽ đứng trước tấm gương trên giá nhà mình, nhìn cái bóng ngược bên trong, lẩm bẩm: "Không già đâu nhỉ?" "Đẹp trai lắm mà nhỉ?" "Đủ tư cách tán em ấy mà nhỉ?" Bỏ bê bản thân đã năm năm nay, Ngụy Viễn Đông không còn chú ý tới hình tượng của mình nữa. Vừa lầm bầm vừa mở điện thoại, đặt một bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt chết người. Còn định buổi tối đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, rồi đăng ký khóa tập thể dục cá nhân. Anh đặt điện thoại xuống thở phào một hơi, vui mừng, dễ chịu. Nhóc sinh viên, phải thuộc về anh. Mời các bạn mượn đọc sách Cửa Hàng Tiện Lợi Viễn Đông của tác giả Độ Hải Bất Thị Y Sinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Tình Đa Đa
Tiểu thư Tướng phủ không có dung mạo khuynh thành, cũng không có phẩm hạnh của nữ tử. Ghen tỵ trưởng tỷ, ám hại di nương, bất kính với tổ mẫu. Kẻ ít học, thô tục không chịu nổi, không chút tài nghệ. Mai kia vô tình gặp được Âu Dương Thế tử, trái tim thiếu nữ bao lần rung động. Lại bị hồng nhan tri kỷ của Thế tử hãm hại, rơi xuống sông bỏ mình. Hơn nữa còn dính phải tiện danh hãm hại người ta mà không biết. Sau khi tỉnh lại, kinh ngạc mở mắt, hoàn cảnh xa lạ, linh hồn lạ lẫm. Vốn định an nhàn hết ăn lại ngủ ngồi chờ chết. Chung quy lại có người không muốn nàng được sống dễ chịu, nếu nàng không thoải mái kẻ khác cũng đừng mơ tưởng an tâm mà sống. Di nương hãm hại? Không sao, đưa bà ta tới gặp Diêm Vương. Thứ tỷ gây chuyện? Thứ muội người người xảo trá? Lý tưởng của nàng là làm một con sâu gạo, không ngờ lại bị một tên phúc hắc yêu nghiệt coi trọng. Trích đoạn ngắn: "Kiếp này nàng chỉ có thể là của ta, kẻ nào dám coi trọng nàng, ta nhất định sẽ khiến y máu nhuộm ba thước." Người nào để ý đến ngươi, đang chuẩn bị dọn dẹp quần áo bỏ trốn, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một tên yêu nghiệt đang dựa người đứng đó. Nở nụ cười như họa: "Hôm nay ánh trăng thật đẹp, muốn cùng ta ra ngoài ngắm trăng sao?" Im lặng ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng em gái ngươi! Trùng sinh xuyên không, nhị tiểu thư Tướng phủ, nhìn nàng dạo chơi cổ đại như thế nào! Ở dị thế, ánh hào quang sáng rỡ thuộc về nàng. *** Ngâm Cầm che miệng cười, trêu ghẹo nói, "Tiểu thư, đoán chừng hai người bọn họ bị dọa sợ không nói được." Vân Lãnh Ca cười nhạt cúi nhẹ đầu, buông lỏng tay hai người. Hai người thở nhẹ ra, Vận Nhi hơi đỏ mặt sẳng giọng, "Tiểu thư, bọn em là nô tỳ, như vậy không hợp, bị người khác thấy thì làm sao." Ngâm Thư đứng một bên cũng gật đầu, đồng ý với cách nói của Vận Nhi. Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ cười khổ, cũng không rối rắm với đề tài này, dù sao đây là ở cổ đại, tôn ti rõ ràng. "Ngâm Cầm, có phải Thương Lãnh Uyển có người tới làm khách hay không?” Vân Lãnh Ca chuyển đề tài, nhàn nhạt hỏi. "Tiểu thư, ngài nói rất đúng, sau khi ngài đi, nô tỳ đã phát hiện…" Ngâm Cầm sốt ruột, khó nén muốn nói rõ từ đâu đến cuối, vậy mà nói đến một nửa, Vân Lãnh Ca nhìn nàng ý bảo trở vào trong rồi hãy nói, chặn ngang nàng lại. Vận Nhi không rõ nên nghi ngờ theo sau lưng Vân Lãnh Ca cùng đi vào trong. Vân Lãnh Ca rũ mi mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên rồi biến mất, khá lắm Nhị Di Nương, một chiêu tiếp một chiêu, muốn đánh cho nàng trở tay không kịp sao? ... Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Nhị Tiểu Thư của tác giả Tình Đa Đa.
Chiến Hoả - Tâm Thường
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, con người dù mạnh mẽ đến đâu, trong tim cũng có chỗ mềm yếu, dù họ gan cường đến mấy, họ cũng sẽ vì điều họ muốn bảo vệ mà khuất phục Lệ Chiến nổi tiếng vì khả năng đánh đấm xưng hùng xưng bá của anh trong đại viện quân khu một, cô gái thắt hai bím tóc xinh xắn ở đại viện quân khu hai. Hai đứa nhóc vậy mà lại là oan gia cho tới lớn. Hiểu lầm chỉ một chút, trả giá là mười mấy năm căm hờn, là sự trả thù ngây thơ của hai kẻ trưởng thành, và cả tình cảm vốn nên nảy mầm đã bị đóng băng nhiêu năm Trời mới biết thế sự trêu người thế nào, bao năm không gặp lại, hình ảnh đối phương cũng chẳng thể nào xóa nhòa trong tâm trí. Cả cô và anh đều hiểu rõ đối phương, hơn cả chính bản thân mình, vì vậy chẳng thể nào nhìn ra được tình cảm của chính mình với người đó đã sâu đậm đến mức nào... *** Mọi người luôn nhận thấy Lệ Chiến và Hoả Đình Đình có vướng mắc với nhau. Sau sự việc “cấp dưới mạo phạm cấp trên” ngoài bãi tập, họ càng chắc chắn quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Sau khi Lệ Chiến biết lý do Hoả Đình Đình hận mình, anh buồn phiền vô cùng. Hoả Đình Đình nhất định không cho anh cơ hội giải thích. Từ lúc đó Lệ Chiến biến thành một ông già khó tính. Ngoài Nhan Trạch Tích ra, không ai dám đến gần anh. Mà Nhan Trạch Tích lại không muốn để ý đến anh. Lần đầu tiên anh ta biết đàn ông nói nhiều còn đáng sợ hơn phụ nữ. Lệ Chiến ôm một bụng ấm ức tìm Nhan Trạch Tích xả giận, anh mắng luôn cả Lệ Túc: “Mẹ kiếp, chắc kiếp trước mình nợ Lệ Túc! Nợ cả ả Mộc Vãn, nên bây giờ hạnh phúc của anh đây mới hỏng trong tay hai kẻ xấu xa đó!” Nhan Trạch Tích nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến, anh ta nghe Lệ Chiến nói tiếp, “Trước kia, mình cũng giúp anh hai với Đường Tâm, nhưng Đường Tâm cùng lắm cũng chỉ làm loạn vặt vãnh. Không giống ả Mộc Vãn thâm hiểm thích giả bộ thánh thiện. Mẹ nó chứ! Nhìn ả mà buồn nôn, chẳng trách ngày xưa Lệ Túc cứ lẩn trốn!” .. Mời các bạn đón đọc Chiến Hoả của tác giả Tâm Thường.
Bản Sonata Đào Hôn - Bản Lật Tử
Mễ Quang vì phản đối hôn nhân thương mại, do gia đình sắp đặt mà trốn nhà đi. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô gặp phải thảm cảnh: Thẻ bị ngừng sử dụng, tiền thì bị trộm, tiền mặt còn khoảng một triệu đồng. Tại thành phố xa lạ không quen biết ai này, Mễ Quang bỗng bắt gặp một tấm quảng cáo. CĂN HỘ 100 MÉT VUÔNG, GIÁ THUÊ CHỈ 700.000Đ/THÁNG, NẾU CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIÊN HỆ: ANH TIẾU, SỐ 138XXXXXXXX! Lập tức, Mễ Quang chạy ngay tới địa chỉ này. Tiêu Cố nhìn cô gái đứng ở trước mặt, hơi nhíu mày, anh dán quảng cáo cho thuê phòng khi nào vậy không biết?! *** Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố bước về phía cầu thang: "Hay là để em giúp cô ấy bôi thuốc cho."    "Không cần đâu." Bước chân Tiêu Cố không dừng lại, anh chỉ quay đầu nhìn Mễ Tinh vẫn còn ngây người tại chỗ, "Còn đứng đấy làm gì?"    "À." Mễ Tinh đáp lại rồi bước nhanh lên cùng.    Lâm Tĩnh Dung nhìn theo bóng hai người họ biến mất khúc rẽ cầu thang, cô xoay người tiếp tục xuống dưới tầng tiếp khách.    Khu nghỉ của nhân viên nằm bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn nhưng đủ kê thêm hai chiếc ghế sofa nho nhỏ, khi nào mệt thì có thể ngủ luôn.    Mặt bàn đặt trước ghế sofa còn vương vãi ít quà vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố bảo Mễ Tinh ngồi xuống rồi cầm hòm thuốc tới để trên mặt bàn.    Hòm thuốc nhỏ này được Tiêu Cố đặt ở trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy nó còn cảm thán không thôi, trông anh đúng là ông chủ tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bản Sonata Đào Hôn của tác giả Bản Lật Tử.
Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ
Hết lòng hết dạ yêu ai đó bình thường đã khó, đối với các nhân vật chính trong câu chuyện này có lẽ càng khó hơn nữa. Vì trên vai họ là trọng trách với rất nhiều người khác, với cơ đồ mà tổ tiên gây dựng, với cả đất nước và trăm họ. Một người là hoàng đế, một người là đại thần đầu triều. Quen nhau từ bé, thân nhau từ bé, cũng hiểu lòng nhau từ bé, nhưng lời yêu cứ mãi không thể nói ra. Hắn không phải là một minh quân, tuy chẳng gây nên tội trạng gì nhưng cũng không lập công đủ lớn để sử sách ghi nhận. Y không phải là một đại thần tài năng, nếu không nhờ phúc ấm tổ tiên thì có thể đi thi cũng chẳng đỗ đạt, đừng nói trở thành thừa tướng. Tất cả những gì họ có thể làm, là cần mẫn, là chịu đựng, là đặt bản thân xuống dưới đại sự quốc gia. Cứ như thế, cho đến một ngày họ nhận ra, có thể làm chưa chắc đồng nghĩa với làm tốt, kỳ thực việc họ làm giỏi nhất, lại là yêu nhau. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Nửa đêm, không gian tĩnh lặng, đám cung nữ thái giám làm việc mệt mỏi cả ngày dựa vào cửa cung, mơ mơ màng màng ngủ gật, thị vệ tuần tra ban đêm cầm đèn ***g vừa lúc đi qua trước cửa. Ánh nến trong tẩm cung vẫn còn sáng, cách một song cửa giấy tỏa ra thứ ánh sáng uân vàng. “Ưm… Ngươi… Chậm, chậm một chút… Ha… A a a…” – Tiếng rên rỉ khe khẽ xuyên qua khe cửa, tản mát vào gió đêm, bất giác làm cho tiểu cung nữ còn chưa an giấc đỏ mặt. Một trận thở dốc gấp gáp qua đi, ngọn đèn cầy cháy sạch chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lung lây chừng như sắp tắt, Ninh Hi Diệp vừa lòng thỏa ý ôm lấy thừa tướng bị y hành hạ hơn nửa đêm, tên trộm cười hề hề: “Cái này không được?” Lục Hằng Tu thở hổn hển không nói lời nào, xoay đầu lại hung hăng trừng y một cái, khóe mắt hồng hồng, đôi mắt đẫm nước, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn nồng thắm gây ra, thấy hạ phúc của Ninh Hi Diệp lại nóng lên, cái kia kia vừa mới an phận một chút vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Tu, trẫm còn muốn…” Đường đường là một hoàng đế, ngồi trên thiên hạ, ra lệnh cho bách quan, thế mà y còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ngươi không chìu ta, ta khóc cho ngươi coi’, thừa tướng bị triệu vội vào nghị sự nhưng ngay cả chuyện cần bàn còn chưa tỏ đã bị đẩy ngã xuống long tháp, chợt có ý muốn bóp chết y ở trên giường: “Ngày mai còn phải lâm triều.” ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.