Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc

Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

eBook Càn Long Du Giang Nam Prc Full [Cổ Trang]
Càn Long Du Giang Nam Vua Càn Long năm 25 tuổi lên ngôi , kế thừa một nước Đại Thanh thịnh thế do 2 triều Khang, Ung để lại . Càn Long thông minh tài trí , không thua kém các bậc cha ông. Trong thời gian đương vị , ông có đến 6 lần đi Giang Nam tuần thị , tìm hiểu dân tình, chỉnh đốn chế độ quan lại, tìm kiếm nhân tài . Truyện xoay quanh chuyến du hành đến Giang Nam của Càn Long sau khi Hoàng Hậu bị hạ độc . Tại đây , Càn Long đã gặp Tử Hà , 1 nữ hiệp khách có gương mặt y như hoàng hậu . Họ yêu nhau . Nhưng trớ trêu thay , nhiệm vụ của Tử Hà là phải giết chết Càn Long ... Liệu nàng có thể ra tay ko !? Tình yêu của họ sẽ ra sao trước sự nhúng tay của nhìu thế lực khác?
Tên Em Là Bệnh Của Anh - Hàm Hàm
Tên ebook: Tên em là bệnh của anh! (full prc) Tác giả: Hàm Hàm Thể loại: Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông Dịch: Airin Biên dịch: Losedow Nguồn: tangthuvien.vn Ebook: Đào TIểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Tên Em Là Bệnh Của Anh - Hàm Hàm   Giới thiệu: Anh là một tài tử trong giới hội hoạ nhưng lại bị bệnh tật quấn thân, sống, chỉ để cho người nhà bớt một phần lo lắng. Cô là một người vợ bị một người phụ nữ khác chen ra khỏi gia đình, con trai là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của cô. Họ là hàng xóm, lại là người dưng. Người dưng gặp nhau. Khi đó, chỉ nói tình đời bạc bẽo. Thì ra, bách bệnh đều chữa được, chỉ có chính mình là không chữa được . Mời các bạn đón đọc Tên Em Là Bệnh Của Anh của tác giả Hàm Hàm.
Chờ Em Lớn Nhé! Được Không? - Diệp Lạc Vô Tâm
Hàn Mạt Mạt, từ năm 8 tuổi đến năm 18 tuổi, cả cuộc sống của cô chỉ biết có anh, cần anh, theo anh, vì anh… Nếu đó không phải là tình yêu, phải chăng Mạt Mạt sẽ không cần đau lòng thêm nữa? Khi nhận ra tình yêu trẻ thơ của mình đối với anh chỉ là gánh nặng, cô đã quyết định buông tay, rời xa sự che chở, ấm áp của anh. Nếu hạnh phúc của cô phải đánh đổi bằng sự chịu đựng của anh thì có lẽ cả đời này Mạt Mạt không cần thứ hạnh phúc xa xỉ ấy nữa.   An Nặc Hàn, từ năm 14 tuổi đến năm 32 tuổi, từ lúc nào mà thứ tình cảm cưng chiều, che chở của người anh trai với em gái đã biến thành những cảm xúc khó kiểm soát? Anh vẫn nghĩ rằng cô bé con của anh còn quá nhỏ để hiểu thế nào là tình yêu, còn quá nhỏ để đánh đồng sự dựa dẫm ấy là thứ tình cảm nam nữ, chỉ cần đợi đến khi cô tìm thấy tình yêu thực sự ở một người khác thì tình thân giữa họ vẫn là một mối dây liên hệ không thể tách rời.   Anh đã đợi, đợi từ khi Mạt Mạt 8 tuổi đến khi cô 15 tuổi, đợi đến khi Mạt Mạt nản lòng thoái chí mà buông tay, lúc ấy anh mới nhận ra chính mình mới là người không hiểu tình yêu là gì? Nếu nỗi nhớ nhung khi xa cô không phải là tình yêu, nếu sự cô đơn bao trùm khi thấy cô bên người khác không phải là tình yêu, có phải An Nặc Hàn sẽ không thấy đau đớn như thế?   Nếu đó là những gì cô muốn, anh sẽ làm mọi thứ để cô được hạnh phúc, kể cả việc chấp nhận lấy một người con gái khác để cô yên tâm về người anh trai này. Bên cạnh người ấy, cô sẽ vui chứ? Dù niềm vui của cô không có anh. Nhưng cuộc sống luôn chứa đựng biết bao điều bất ngờ, trước lúc ra mắt bố mẹ vợ tương lai, An Nặc Hàn bỗng nhận được một lá thư trong chương trình "Bức thư viết cho tương lai" từ ba năm trước, là lá thư từ Mạt Mạt của anh.   Cô bé con từ ba năm trước có điều gì muốn nói mà ba năm sau mới có thể gửi đến anh? An Nặc Hàn run rẩy đọc từng nét chữ con trẻ chứa đựng biết bao tình cảm lớn lao mà anh không dám tin một cô bé 15 tuổi đã có. Thì ra Mạt Mạt của anh vẫn luôn yêu anh, không hề thay đổi. Nếu đây không phải là tình yêu, phải chăng họ sẽ không phải đi một quãng đường dài đến thế?   Tác phẩm Chờ em lớn nhé được không lại là một minh chứng nữa cho ngòi bút đầy sức hút tác giả Diệp Lạc Vô Tâm. Chị luôn thích đặt những nhân vật của mình trong những mối quan hệ đầy mâu thuẫn như cảnh sát - tội phạm, thầy giáo - sinh viên, anh nuôi - em nuôi… Sự mâu thuẫn ấy đã nảy sinh biết bao tình tiết éo le, kịch tính mà không kém phần hấp dẫn. Nhưng cũng chính nhờ sự mâu thuẫn ấy mà tình yêu giữa con người với con người đan xen trong những mối liên kết của cuộc sống mới được khắc họa đẹp đẽ và cảm động hơn bao giờ hết. Trong những câu chuyện của chị, tình yêu là không có tội, vì có tình yêu, cuộc sống mới trở nên nhu hòa hơn. Nếu đó không phải là hạnh phúc, còn phải cầu gì hơn thế? Mời các bạn đón đọc Chờ em lớn, được không? của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.