Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu

Sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đang yêu mà không thể ở bên cạnh người mình yêu đều cất giấu một bí mật không muốn bất kỳ ai biết được, đó chính là “Khoảng cách xa nhất trên thế giới”. Cha mất, toàn bộ tài sản đều bị chiếm mất, một tai nạn ly kỳ đã xảy ra với cô, nhưng trong chính quãng thời gian u ám đau khổ nhất đó, người đàn ông duy nhất đã từng chăm sóc yêu thương cô tha thiết lại lựa chọn kết hôn cùng một người phụ nữ khác. Người đàn ông  đã cứu cô lại nói với cô: “Cô cho rằng tôi thật sự muốn cứu cô ư? Hẳn cô biết rất rõ, tôi hận cô đến chết.” Đúng vậy, người đàn ông đó thật sự rất hận cô, vì người con gái anh yêu thương nhất đã vì cô mà chết. Duyên đến rồi đi, vì ai mà ngay từ khi bắt đầu, cô đã lựa chọn cho mình một khúc nhạc bi thương đến thế? Còn với riêng cô, cô chỉ có thể đi hết con đường bằng chính đôi chân của mình, để xem ở cuối con đường đó rốt cuộc sẽ là vui hay buồn. Giang Lục Nhân: Đối với em, khoảng cách xa nhất trên thế gian chính là  - chúng ta không thể đến gần bên nhau. Kỷ Niệm Hi: thực tế cho ta biết, trên thế gian làm gì có nhiều bi kịch đến thế, ai cũng sẽ có cơ hội để gặp người tiếp theo, chỉ cần ta nguyện ý. Bi kịch chỉ là khi, chính bản thân ta không muốn thoát khỏi khúc nhạc bi thuơng đó. *** Năm nay con lên mười hai tuổi, là con gái duy nhất của Kỷ gia, con rất may mắn được sinh trong gia đình mình và trở thành công chúa đáng yêu được cả nhà nâng niu, chiều chuộng. Đương nhiên, cũng có lúc con làm sai một vài chuyện gì đó, mọi người trong nhà cũng sẽ dạy dỗ con. Tính tình của cha và mẹ con cũng rất tốt, rất hiền hòa nhé, chính vì tính tình cha con tốt như vậy, nên con luôn thắc mắc không hiểu cha con bị biến dị gen đến mức nào, bởi vì tính tình cảu bà nội con chẳng vui chút nào. Con cũng từng hỏi cha con rằng cha có phải là con ruột hay là con riêng của ông nội bên ngoài vậy, sao cha chẳng giống tính bà nội chút nào. Cha con cốc một cái rõ đau vào đầu con, rồi cau có trả lời: “ Làm gì có khả năng đó chứ? Nếu thật như vậy thì bà nội sẽ thẳng tay tiêu diệt ông nội con ngay lập tức.” Đấy, nhìn xem, rõ ràng tính tình bà nội con chẳng tốt chút nào. Thật ra ông nội rất thương con, ông luôn ôm con vào lòng, rồi ông ngước nhìn bầu trời đầy sao. Con chẳng biết ở trên đó có gì đẹp, nhưng ông nội ôm con và đứng lặng yên, ông nói: “Con hãy ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chúng thật đẹp biết bao.” Con ghét một vài thứ, trong đó có tên của con, nghe thật là tầm thường, thật may là ông nội đã từng nói đến khi nào lớn con có thể đến cục dân chính để đổi tên sau. Ông bà nội cứ suốt ngày cãi nhau thôi, hai ông bà chẳng bao giờ hòa thuận, nhưng chỉ om sòm một lát rồi trở lại vui vẻ bình thường. Bà nội rất là ích kỷ, từ hồi con sinh ra, ít nhất không chỉ một lần bà nhắc đến tên một người phụ nữ khác, nhắc đi nhắc lại rằng bà ấy đã từng thân thiết với ông nội đến mức nào. Con từng hỏi cha con rằng có phải hồi trẻ ông nội cực kỳ phong độ hay không, nên đến già rồi mà vẫn hấp dẫn phụ nữ đến vậy? Cha con lại cốc con một cái, cha con hỏi con rằng có phải dạo này trẻ con đều không biết chuyên tâm như vậy không? Chuyên tâm vào việc gì thì cha con laih chẳng thèm nói, nên con rầu rĩ không vui cả một ngày, các bạn cùng lớp thường bàn tán rằng con trai lúc nhỏ mà đẹp trai, đến khi lớn lên đều xấu xí hết, hẳn ông nội hồi trẻ cũng xấu xấu thôi nhỉ. Ông nội sống trong một biệt thự nhỏ khác, ông nội rất ít khi đưa mọi người vào đấy, duy nhất có một lần nghe nói vì trong nhà tổ chức một bữa tiệc lớn, nên ông nội mới cho mọi người vào. Con lén vào xem, thì ra đó chỉ là một biệt thự cổ cũ xì, nhưng thoạt nhìn cũng khá thoải mái. Bà nội thì rất ghét chỗ đó, theo như con suy đoán, hẳn là vì nơi này trước đây ông nội dành để “kim ốc tàng kiều”. Cho nên khi con đột nhật trái phép vào trong, bên trong không hề giống trong tưởng tượng của con chút nào, hoàn toàn giống như là các biệt thự khác, và ông nội cũng không hề đề phòng hay khóa cửa. Nhưng con đã phát hiện trong phòng có cất giữ một bức ảnh của một cô gái vô cùng dễ thương, đến mãi sau này con mới biết rằng cô gái đó phải gọi là đầy khí chất. Đương nhiên, con khẳng định là bà bà nội con vẫn xinh đẹp hơn nhiều, con đã từng lén xem ảnh bà nội hồi trẻ, nhưng chỉ có một vài cái, mà cái ảnh nào cũng chỉ chụp mỗi mình bà nội. Vì ông nội rất ghét chụp ảnh, mà tính ông lại hay phá thối, có lần con chụp ảnh ông, ông còn xóa ảnh trong máy con đi, đúng là đồ xấu tính. Cha và mẹ lúc nào cũng nói ông nội nuông chiều con, nhưng con vẫn thấy rất nể sợ ông, bởi vì mỗi lần ông dạy dỗ cha con, cha con chỉ dám đứng gật đầu như học sinh tiểu học. Con không dám khoe ảnh con chụp cha con lúc ấy cho cha xem, con chỉ dám vụng trộm xem và dấu đi thôi. Cha sẽ đánh cho con một trận mất, nên mỗi lần mắc lỗi con sẽ cực kỳ sợ cha, con sợ cha phạt lắm lắm. Thế nhưng sau này con đã tìm ra quy luật, con làm gì cũng không sợ hết nữa. Lần trước vì con ham chơi, nên làm rơi cái bình hoa từ thời nhà Thanh của ông nội xuống đất, lúc đấy con sợ đến run người, nhưng ngay lập tức trong đầu vội tìm lí do, tuy con không cố ý, con thật sự không cố ý, nhưng chắc ông nội không tin đâu. Cho nên lúc ông nội trầm mặt nhìn con, con mới to gan nói: “Là do bà nội làm rơi đấy chứ.” Ông nội cau mày rất lâu, ông vẫn chỉ con. Biểu hiện của con thật vô tội. Cuối cùng ông nội không thèm nói gì, hiên ngang bỏ đi, cha con xoa đầu con, cười và nói: “Con nhóc này càng ngày càng thông minh.” Mãi sau này con mới biết, không phải vì ông nội không đoán ra chính con làm vỡ bình hoa của ông, mà vì ông không dám đến tìm chứng cứ của bà nội. Vì chắc chắn đến lúc đó bà nội sẽ nói với ông rằng: “Cái bình của ông giá trị thế cơ à, còn quý giá hơn cả tôi cơ đấy?” Bà nội còn lười thừa nhận và phủ nhận nữa cơ. Cha nói rằng cái bình hoa đó trị giá có thể nuôi con cơm no áo ấm cả một đời , nhưng qua lời bà nội thì nó chỉ thành một cái bình vỡ, mà quan trọng nhất là ông nội chẳng bao giờ dám phản đối. Sau đó ông nội thường ôm mấy cái bình hoa bảo bối cất lên lầu, nghiêm cấm con được lên dó, nhưng ông vẫn không dám cấm bà nội, nên ông nói dối bà rằng trên lầu rất nhiều chuột, vì bà nội sợ loại động vật này nhất. Mỗi ngày ông bà nội phải cãi nhau ít nhất một trận, nguyên nhân vì có lúc bà nội chê quần áo ông mặc thật xấu, có khi vì ông ngủ hư quấy rầy bà, hoặc có chuyện hay ho mà ông không chịu gọi bà tham gia. Dù sao mỗi lần ông bà cãi nhau, con sẽ đứng bên cạnh xem thật vui vẻ. Bà nội nói: “ Xương sống và thắt lưng tôi đều bị ông làm hỏng.” Ông nội nói: “ Chuyện đó liên quan gì đến tôi.” Bà nội nói: “ Vì ông ngủ chiếm chỗ chình ình, nên tôi mới bị rơi xuống góc giường, nên chẳng bao giờ được ngủ ngon.” Ông nội nói: “ Này bà đừng có vu oan giá họa cho tôi nhé, chính bà nửa đêm đạp chăn, tôi còn tốt bụng đắp lại cho bà đấy.” Bà nội nói:” Ai chẳng biết đêm nào ông cũng ngủ say như lợn chết, lại còn đắp chăn, ông nằm mơ đắp chăn cho ai thế?” Ông nội nói: “Mấy trăm năm nay tôi đều không nằm mơ, bà đừng vu khống nhé.” Bà nội nói: “ A, lộ rồi nhé, ông sống được mấy trăm năm rồi? Ban ngay ban mặt mà giấu đầu lòi đuôi, ông đúng là đồ có vấn đề về nhân phẩm. Ông nội nói: “Bà lại gán tội cho người khác.” Bà nội nói; “Ông đến chết cũng không chịu hối cải.” Ông nội nói: “ Tôi hoàn toàn trong sạch.” Bà nội nói: “Nếu thế thì trên đời này còn gì đen tối nữa.” Ông nội nói: “Vậy thì đầu óc bà cũng đen tối nốt.” Bà nội nói: “ Kể cả thế thì vẫn trong sáng hơn ông nhiều.” … Sau mỗi trận tranh cãi như vậy, cũng chẳng phân biệt được ai thắng ai thua, cũng chẳng ai có thể hiểu nổi trọng tâm là gì. Con lại càng ngạc nhiên, sao ông bà lúc nào cũng cãi vã như vậy lại có thể luôn ở bên cạnh nhau chứ, không biết có phải ngày xưa hai ông bà cưới nhau vì xem mắt hoặc là một cuộc hôn nhân giao dịch hay không nữa, nhưng cha con đã nói cho con biết rằng hồi xưa mọi người trong nhà rất hắt hủi ông nội con. Con thấy vậy thì đúng rồi, chắc chắn bà nội có nhiều tiền hơn ông nội đúng không. Cha con lại kể rằng ông nội cực kỳ giàu có. Con thấy cực kỳ kỳ cục. Sau đó ông nội từng lén kể với con, rất lén lút, là ông bà nội cùng nhau bỏ trốn đấy. Sự thật này làm con mất bình tĩnh rất lâu, trời ạ, nếu vậy đánh chết con cũng không thèm bỏ trốn đâu. Bởi vì con thích cuộc sống giống như cha mẹ con hơn nhiều, họ chẳng bao giờ to tiếng, hơn nữa còn rất thoải mái. Chỉ cần cha con đưa mắt, mẹ con đã hiểu cha muốn gì, cha mẹ con cực kỳ ăn ý. Mẹ con luôn thích cười, mẹ vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, còn cha con cũng rất đẹp trai phong độ nhé. Nếu quan sát kỹ, cha con khá giống ông nội, với điều kiện là phải bỏ hết những nếp nhăn trên mặt ông đi nhé. Thực tế chứng minh, một người đàn ông dù có kiệt suất đến đâu cũng sẽ không thể tránh khỏi những lúc bối rối. Ông nội con hồi còn trẻ cũng rất phong độ nhé, con được cha con cho xem một cái ảnh của ông do cha lén cất giấu, lúc đó con còn không kìm nén nổi mà lấy tay chọc chọc vài cái, ôi khuôn mặt này không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu người đẹp đây, trách sao bà nội lại chẳng có cảm giác an toàn. Bà nội con rất thích đi du lịch, nên cả nhà thường cùng đi với bà vì sức khỏe bà không còn tốt nữa. Cả nhà con phải đi rất chậm, rất rất chậm để chờ hai ông bà. Thật ra, chỉ có mỗi bà nội là chậm chạp thôi, nhưng ông nội đều đi hai bước lại đứng lại chờ một bước, cực kỳ kiên nhẫn. Đương nhiên là bà nội đi sau lưng ông nhưng vẫn mắng ông nội đi nhanh để bỏ rơi bà ở lại. Ông nội sẽ cười ngượng ngượng, sau đó giang tay cẩn thận đỡ bà. Cha con nhìn hai ông bà vài lần rồi cười và nói, không cần chờ ông bà nữa. Vậy là con cứ chầm chậm chạy vài bước rồi quay lại nhìn ông bà nội. Bà nội có vẻ rất mệt, bà ngồi xuống một tảng đá ven đường, trong khi đó ông nội đang đứng bên cạnh không ngừng lấy tay quạt cho bà một cách vội vã. Bà nội vẫn cứ mệt mãi, ông nội không muốn để con động vào bà, ông lúc nào cũng chê con nghịch ngợm nên làm phiền bà nội nghỉ ngơi. Bà nghỉ mãi mới đỡ, ông nắm lấy tay bà, bước từng bước thật chậm. Ông bà cứ bước chậm thật chậm như vậy, ông luôn cẩn thận đỡ bà khỏi ngã. Đến sườn núi, ông tìm thấy một cành cây mảnh, ông chống một cành, bà chống một cành, họ cứ thong thả dạo bước trên sườn núi. Ông cứ bước được ba bước lại xoay sang nhìn bà, ông cứ luôn liên tục như vậy, mặc dù ông vốn là người không kiên nhẫn nhưng suốt dọc con đường núi ông vẫn luôn duy trì động tác này. Cuối cùng, con đuổi theo cha con, con hỏi cha vì sao ông nội chẳng bao giờ chịu trách mắng bà nội, sao ngày nào ông cũng để bà bắt nạt ông. Cha mẹ con đều nở nụ cười. Mẹ ôm con vào lòng và nói: “Con bé ngốc nghếch này, ông nội con sao có thể bỏ lại bà được chứ?” Thế nhưng, sau chuyến leo núi đó, ông bà nội chẳng bao giờ cãi nhau nữa, dù bà nội nói gì, ông cũng chỉ trả lời bà “Bà nói hoàn toàn đúng.”, “Lời của bà là tuyệt đối.”, “Ừ, đúng vậy.” ngoài ra không còn câu nào khác. Biểu hiện của ông chẳng hề có chút phong độ đàn ông nào hết, hình tượng ông nội cao vời vợi đã bị đạp đến tận phương trời xa lắc nào rồi. Dạo này sức khỏe của bà không được tốt lắm, ngày nào bác sĩ riêng cũng phải đến nhà khám bệnh cho bà, nhưng mấy ngày nay bác sĩ thường xuyên túc trực tại phòng bà, thậm chí còn có rất nhiều bác sĩ khác ở lại. Sắc mặt của bà càng ngày càng kém, khi con vào thăm bà, bà cười và nói với con: “ Sau này không được làm ông nội nổi giận nữa đâu nhé, bởi vì bà bà nội không giúp được con nữa đâu, biết không?” Con gật đầu “Bà nội là tốt nhất, ông nội chẳng tốt chút nào.” Bà nội cười, bà đưa bà tay gày gò chỉ còn lại lớp xương và da nhăn nhúm vuốt ve khuôn mặt con “Sao lại dám gạt bà, lần trước con còn ngồi ngoan ngoãn để ông đưa con đi ăn mà.” Con bĩu môi: “ Nhưng ông cũng lén đưa bà đi ăn đấy thôi, ông cứ tưởng con không biết, thật ra con đều biết hết nhé.” Bà nội cười “Cháu yêu của bà giỏi lắm, chuyện trong nhà chẳng có gì là cháu không biết hết.” Sau khi sức khỏe của bà yếu dần, ông nội dường như chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì, ngay cả mấy cái bình hoa bảo bối ông cũng chẳng thèm nhìn tới. Cả ngày ông đều chỉ ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy bàn tay bà, cứ thủ thỉ kể lại những mẩu chuyện cũ suốt cả ngày đêm. Ông càng ngày càng gày hơn, sắc mặt cũng càng kém dần. Cha và mẹ con đều an ủi ông nhưng ông nhất định không chịu rời đi, ông vẫn luôn nắm tay bà như thể nếu ông buông ra sẽ không bao giờ nắm được nữa. Cuối cùng đến một đêm nào đó, bác sĩ gọi cả nhà đến nhìn mặt bà nội lần cuối. Cha và mẹ vừa nghe vậy thì khóc suốt, con cũng rất đau lòng, nhưng con không hề khóc, trong lòng con cũng buồn bực nhưng con cũng không biết cảm giác của mình là như thế nào. Đến tận lúc bà nhắm mắt xuôi tay, ông nội vẫn nắm chặt bàn tay bà. Khuôn mặt bà nội trở nên tím tái hơn so với mọi ngày, bà nhìn ông: “Nếu tôi không thể tỉnh dậy được nữa, vậy ông hãy đến bên bà ấy.” Khuôn mặt ông nội ngây dại nhìn bà: “Bà mà chấp nhận thua à? Bà luôn nói rằng bà sẽ không bao giờ thua mà.” Bà nội cười, bà nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rất lâu về trước, ông đã từng ngồi trước mặt bà và đánh giá về một phụ nữ khác rằng “ Tôi thật lòng yêu thương cô ấy.”, lúc đó bà cảm thấy trong lòng thật chua xót. Những giọt nước mắt lăn nhẹ trên khóe mi bà, bà định rút tay ra khỏi tay ông, nhưng ông đã rất nhanh tay nắm lại, bà không làm gì khác được, đành thôi giãy dụa: “Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, tôi muốn nhắm mắt lại.” Ông nội lắc đầu: “ Đừng, bà sẽ không mệt nữa đâu, bà rất mạnh mẽ, một khi chưa nghe thấy đáp án của tôi bà nhất định chưa thể nhắm mắt, tôi biết, tôi rất hiểu bà.” Bà dí tay lên mặt ông: “Nói với tôi, tôi có phải là người ông yêu nhất không?” Ông vội vàng mím môi, bà chầm chậm nở nụ cười: “ Tôi hiểu được mà.” Con không thể lí giải được nụ cười đó của bà, nhưng con chỉ cảm thấy bà rất am tường và thỏai mái. Ông nội vẫn nhìn bà, cho đến khi bàn tay bà buông thong, lúc ấy con mới nghe thấy ông nói “Tôi sẽ không bao giờ nói cho bà biết.” Cha và mẹ con đều khóc, nhưng ông nội lại không khóc, cũng không để bất kì ai lại gần bà. Ngày hôm đó, lần đầu tiên con biết được rằng, khi một người chết, hơi thở của họ sẽ trở nên yên lặng không ai thấy được. Ông nội vẫn không khóc, cha và mẹ lo lắng đứng đợi ngoài cửa, nhưng ông vẫn chỉ nắm chặt lấy tay bà. Ông nội không hề rời khỏi vị trí nửa bước, không biết ông đang nghĩ gì. Con đến bên ông, ông vẫy tay và cười với con: “Nếu như một ngày nào đó ông nội có bề gì, dù không hợp táng cùng bà, nhưng nhất định phải chôn ông cạnh bên bà, để ông và bà lại được ở bên nhau.” Con nhìn ông: “ Ông đừng làm con sợ.” Ông nội dường như không nghe thấy được lời con nói, ông lẩm nhẩm với một nơi xa xôi nào đó: “Bà ấy là người rất đa nghi, bà ấy nói rằng nếu hợp táng với ta, bà ấy sẽ phải chịu thiệt thòi, ta chẳng thể bù đắp cho bà ấy, cả cuộc đời này ta có lỗi với bà ấy.” Ông trông giữ bên cạnh bà suốt một ngày một đêm, đếm ngày hôm sau ông mới cho phép cha con tiến hành lo thu xếp hậu sự cho bà. Cha và mẹ con đều rất lo lắng cho sức khỏe của ông, sợ ông cứ mãi buồn bực trong lòng. Nhưng ông vẫn ăn ngon ngủ tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt ông cũng đã tốt hơn rất nhiều. Thấy ông nội như vậy, cha con dần dần cũng yên tâm hơn. Ngày tang lễ của bà nội, cha và mẹ con đều khóc rất thảm thiết, nhưng ông nội vẫn không hề khóc. Hơn thế, thoạt nhìn ông tỏ ra không hề đau buồn, không hề khổ sở. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ông nội vẫn cư xử rất bình thường. Vào ngày rằm hôm đó, khi ánh trăng sáng vằng vặc tỏa khắp vườn, ông nội ôm con thật chặt, khiến con hơi đau. “Con nhìn xem, bầu trời sao thật đẹp.” Con nhìn ông “Bầu trời vẫn vậy mà, ngày nào chẳng như nhau.” Ông nội cười: “Không giống nhau, ngày nào bầu trời cũng đều thay đổi, con không hiểu được đâu.” Con đúng là không hiểu, nên con chẳng nói gì hết. Ngày hôm đó trời trở lạnh, con nằm trong lòng ông nội, nghe ông kể chuyện xưa. Con mơ mơ màng màng nghe thấy lời ông thầm thì bên tai: “ Những ngôi sao nhỏ…” Con cười ngốc nghếch, sao lại gọi tên con như vậy, thật đáng ghét. Mãi cho đến khi bàn tay ông buông xuống trên khuôn mặt con. “Ông nội, ông nội ơi…” Ông nội cứ như vậy chìm vào giấc ngủ thiên thu, không bao giờ tỉnh lại, ông sẽ không bao giờ cười với con, ông cũng không kể chuyện cho con nghe nữa. Con khóc ầm ĩ, con không tin ông nội chẳng nói lời nào với con đã ra đi như vậy, ông còn chưa chào từ biệt con mà. Bác sĩ chỉ còn nói với cha mẹ con “Xin chia buồn cùng gia đình.” Con không hiểu, con không thể hiểu nổi. Đôi mắt cha con đỏ, cha nói : “Hôm nay là sinh nhật của bà nội con.” Ông nội đã nhận lời với bà nội con, năm nay ông nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật bà, và ông đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Cha nhanh chóng lo liệu hậu sự cho ông nội, ông được chôn cất ngay trước phần mộ của bà. Cha con nói rằng chính ông đã chọn lựa vị trí đó, gió sẽ thổi đến phần mộ của ông trước, mưa cũng chảy xuống phần mộ của ông trước rồi mới đến chỗ bà. Con đứng trước phần mộ của ông bà nội, con nhìn hai người, giống như ngày ấy khi hai bà vẫn dạo bộ bên sườn núi, ông nhặt một cành cây để đỡ cho bà, ông cứ đi hai bước lại quay dầu nhìn bà, ông chưa từng quên, cũng chưa bao giờ oán trách, ông chỉ bước từng bước, đi đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Con quay lại và nhìn thấy một bà lão rất lạ, bà không ngừng khóc, nhưng không thành tiếng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt bà. “Bà ơi, bà sao vậy?” Con tiến lại đưa bà một chiếc khăn tay. Bà từ trên cao nhìn xuống đánh giá con: “ Cháu là..” “ Cháu là cháu gái rượu của hai ông bà.” Con chỉ vào hai phần mộ. Bà nhìn con: “ Cháu tên gì?” Cha con từng dặn dò con không được nói tên mình với người lạ: “Nhũ danh của cháu là Sao ạ.” Bà sửng sốt, lập tức nhắm chặt mắt., đến khi mở ra, trong đôi mắt ngập nước lại đầy ý cười. “Hẳn ông nội con thực sự rất yêu thương con.” Bà quay người định đi, con nhìn theo bóng dáng bà, con vội đuổi theo, huơ huơ tấm ảnh : “Đây có phải là bà không ạ?” Bà ngạc nhiên nhìn tấm ảnh: “Sao con lại có bức ảnh này?” “Con cảm thấy đó là bà.” Bà vuốt ve tấm ảnh, lật sang mặt sau. Trên đó có viết: Nếu không mắt đi sẽ mãi mãi không học được bài học của sự quý trọng. Xin cảm ơn. Đó là bút tích của ông nội. Bà nhìn con: “ Cháu đúng là một đứa trẻ thông minh, rất giống bà nội cháu đấy.” Con chỉ im lặng nhìn bà. Bà gạt đi những giọt lệ trên mặt: “Hóa ra không phải ai cũng lẽ luôn đứng yên tại chỗ để chờ đợi, mọi thứ đều cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, cần có duyên phận, cần vận may, còn bà lại chẳng có được cái phúc đó.” “Bà ơi, bà đừng khóc.” “Bà không khóc, bà chỉ nghĩ đến người con do bà sinh ra thôi.” “Nhưng hẳn là rất khổ sở.” “Đúng vậy, rất khó chịu.” ….. Rất nhiều năm sau, khi tôi đã tốt nghiệp đại học và dẫn bạn trai về nhà. Tôi kể lại cho bạn trai tôi nghe câu chuyện của ông bà nội, anh ấy cảm thấy rất hiếu kỳ, nhất định đòi lên lầu xem những món đồ ông nội đã cất giữ. Thật ra cả nhà tôi rất ít khi lên lầu của ông nội, vì trên đó đặt mã khóa. Khi bạn trai tôi mở cửa ra, tôi rất tò mò : “Sao anh lại mở ra được?” “Em đúng là đồ ngốc. Chắc chắn ông nội em sẽ không đặt những mật khẩu quá phức tạp, nên chắc chắn sẽ khồn phải là những kiểu như 520 hay 1314…, nếu không phải là như vậy, nhất định sẽ là ngày sinh nhật của bà nội em.” Tôi bừng tỉnh. Ở đây thật sự cất giữ rất nhiều đồ của ông nội. Bạn trai tôi nhìn ngó, sau đó ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, anh ấy mở ngăn kéo tủ. Trong ngăn kéo có đặt một cuốn sách rất dày. Anh ấy lấy ra xem. Đó là một cuốn album dày. “Ồ, đây là bà nội em à? Bà thật đẹp.” “Đúng vậy, ai cũng nói trông em rất giống bà nội.” “Vậy nên ông nội em mới yêu thương em như vậy.” Câu nói vô tâm của anh ấy khiến tôi sửng sốt, sau đó tôi nở nụ cười rạng rỡ. Bà nội đúng là vô cùng xinh đẹp. Bạn trai tôi bỗng cười vang: “Ông nội em đúng là mắc bệnh cuồng nhìn trộm, ở đây có biết bao nhiêu là ảnh này.” Tôi cũng ngó nhìn xem, toàn bộ cuốn album đều là ảnh của bà nội, từ ngày còn trẻ đến khi về già, dường như nó đã lưu lại toàn bộ hình ảnh của cuộc đời bà. Tôi còn vô tình phát hiện ra ở trang cuối cùng có một bức ảnh từ thời bà nội còn nhỏ, tôi còn cảm thấy rất hiếu kỳ, vì hồi ấy ông nội chưa biết bà nội. Bạn trai tôi cười, anh ấy nói, có lẽ đó chính là duyên phận. Trang đầu của quyển album có bút tích của ông: Đây là bí mật sánh cùng thiên địa. Trên thế giới này, trong cuộc đời của mỗi con người, có những người sẽ đi cùng bạn đến cuối con đường, dù bạn có yêu cô ấy hay không, nhưng một khi cô ấy đã xuất hiện, cô ấy sẽ dạy cho bạn biết thế nào là quý trọng, sau đó sẽ chiếm giữ toàn bộ tâm hồn bạn. Bạn trai tôi nhìn tôi: “Anh không cần biết cô ấy có phải là em hay không, anh chỉ biết rằng em là người bạn đồng điệu của linh hồn anh.” Tôi cười: “Đấy là vì anh không vĩ đại được như ông nội em.” Bạn trai tôi không đồng ý: “ Cuộc đời mỗi con người đều khác nhau, đâu ai có thể so sánh được. Có người cần phải đi qua rất nhiều người mới có thể nhận ra mình thật sự cần ai, nhưng cũng có những người may mắn chỉ cần gặp một người duy nhất đó, anh chính là người may mắn ấy.” Tôi không nói một lời, anh ấy giữ chặt tay tôi. Tôi nhìn lại quyển sách, ông bà nội thấy sao, con cũng sẽ rất hạnh phúc nhé. Con cũng giống như ông bà, con đã tìm được bí mật vĩnh viễn sánh cùng trời đất ấy rồi, nhưng con vẫn may mắn hơn, vì con đã tìm thấy người sẽ nắm tay con đi đến cuối cuộc đời, và đó không ai khác chính là anh ấy. ... Mời các bạn đón đọc Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhàn Vân Công Tử - Vũ Hồng
Thân là Tả hộ pháp của Ma giáo lừng lẫy trong chốn giang hồ được người Trung nguyên truyền tụng. Lại thập phần vinh hạnh bị tên Giáo chủ điên rồ kia chỉ định làm người nối nghiệp… Aizz, thẳng thắn mà nói, cả đời này nàng là người theo chủ nghĩa cá nhân, rất có khuynh hướng tham sống sợ chết. Chỉ là, aizz….vận mệnh nàng luôn không tốt lắm. Khi được mười tuổi, Giáo chủ ban thưởng cho nàng một gã Thiên nô tuấn mỹ vô song. Vì sinh tồn, từ đó về sau nàng và gã Thiên nô đó một bước không rời, hợp tác vô cùng khăng khít chặt chẽ. Hắn chịu đi theo nàng suốt cả đời…Tốt lắm, suốt cả đời a! Khi được mười bốn tuổi, bị một gã thiếu niên lạc đường lặng lẽ lén nhìn hết tấm lưng trần của nàng. Ô…… Chỉ là lưng mà thôi, không sao, không sao…không có gì quan trọng. Nàng rất hào phóng, không cần tính toán với hắn làm gì. Nào ngờ tuy nàng hào phóng, nhưng người ta lại cứ cố chấp, khăng khăng không nhận nàng làm nghĩa muội không được! Nghĩa huynh – nghĩa muội? Nghe nói Vân gia trang có một thói hư tật xấu mà người giang hồ ai nấy đều biết… Aizz…Thất sách a! Thất sách a! Một khi đụng đến vị thiên tiên có diện mạo xuân sắc vô biên cách xa trần thế đến chín tầng trời nhưng âm độc đến nỗi người người run sợ này, nàng còn có thể toàn thân trở ra hay sao?  *** Một tiểu cô nương mười tuổi đi ra từ phòng bếp, nàng xem xem sắc trời, thật cẩn thận bưng một chén thuốc nóng bốc hơi nghi ngút, một đường đi thẳng về căn phòng ngủ của điệt nhi nàng. Nàng cười khúc khích như mèo…..Không được cười, không được cười, Hiển nhi bị cảm lạnh, nàng làm cô cô sao có thể cười như vậy chứ? Vì thế, nàng cố gắng nín cười, đi vào căn phòng ngủ. Trên giường có một nam hài đang ngủ. “Hiển nhi, dậy uống thuốc đi.” Nàng nói. Nam hài kia lập tức xoay lưng đi. “Hiển nhi, ngươi không thể không uống thuốc. Không uống thuốc sẽ không hết bệnh, đến đây, để cô cô đút thuốc cho ngươi.” Hắn vẫn đưa lưng về phía nàng như trước. Nàng mếu máo. “Ngươi cái tên tiểu hài tử này thực không nghe lời mà, bình thường ta uống thuốc đâu có khó khăn như ngươi vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này ngươi mới bị bệnh, để ta đút thuốc một chút thì có gì ghê gớm lắm đâu?” “Ngươi nói bậy. Lần nào ngươi uống thuốc mà không lần lựa kéo dài? Ngay cả Ngũ thúc cũng hết cách với ngươi.” Thanh âm tên tiểu hài tử kia lạnh lùng bẩm sinh, có chút giống phụ thân của hắn. Nàng mím môi, rất muốn tranh cãi tiếp cùng hắn, nhưng lại sợ thuốc nguội đi. Nàng có nghe người lớn nói qua, người bình thường ít bệnh, một khi bị bệnh nhất định sẽ nghiêm trọng. Đừng giống như nàng mới tốt a! “Được rồi, được rồi! Ta biết là ngươi rất xấu xa, chỉ đợi cơ hội để chỉnh ta mà thôi. Nếu hôm nay ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, lần sau khi ta bị bệnh, ta cam đoan sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, ngươi uống thuốc như thế nào, đến lúc đó ta cũng uống thuốc như thế đó.” Người trên giường từ từ ngồi dậy, liếc xéo nàng một cái. “Thật không?” Nàng mặt mày hớn hở, vội vàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng hắn. “Thật sự, thật sự. Uống nhanh lên, uống nhanh lên, thuốc nguội rồi sẽ phải sắc lại.” “Ta có thể tự uống.” “Không được, phải đút!” Nàng cười đến ngay cả cặp mắt cũng mở không ra. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, kềm chế xúc động muốn đoạt lấy chén thuốc, mặc nàng đút cho hắn từng ngụm từng ngụm. Nàng giống như một tiểu mẫu thân nhỏ, thật cẩn thận đút thuốc, miệng lẩm nhẩm: “Uống thuốc điều độ, thân thể khỏe mạnh, sống đến bảy tám mươi tuổi.” Đây là câu thần chú mỗi ngày Ngũ thúc đọc khi đút thuốc cho nàng, hôm nay rốt cuộc đến phiên nàng khoe kinh nghiệm. “Công Tôn Yếu Bạch, ngươi đừng có quên lời hứa của mình!” Hắn chăm chú nghiêm nghị nói. Khi Công Tôn Hiển bưng thuốc đến gian phòng ngủ nho nhỏ kia, hắn nghe bốp một tiếng, lập tức thấy có người vì trở mình đột ngột mà bị đụng đầu vào thành giường. Mời các bạn đón đọc Nhàn Vân Công Tử của tác giả Vũ Hồng.
Nguyệt Thượng Trọng Hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên
Thượng Quan Thấu - chủ nhân của Nguyệt Thượng cốc, là người nho nhã, lễ độ, cách làm việc lại không phân biệt chính tà. Là người lạnh nhạt, không màng nữ nhân khác rơi lệ nhưng lại vì một cái nhíu mày của nàng mà lo lắng, cho dù có mất tất cả cũng muốn bảo vệ nàng. Trọng Tuyết Chi - là thiếu chủ của Trọng Hỏa cung, xinh đẹp tuyệt trần, phong tình vạn chủng, mỗi một cử chỉ đều làm người khác điên đảo vì nàng. Nàng chưa từng sợ bất cứ điều gì nhưng lại luôn e ngại ánh mắt của hắn, trong muôn vàn người nàng chỉ nguyện ý hắn. Vốn là một đôi trời sinh, nhưng nàng lại là người phản ứng chậm trong chuyện tình cảm, hắn lại là kẻ phong lưu trời sinh. Hai con người bị vận mệnh đùa giỡn mà không thể đến với nhau. Tình yêu của họ đều phải chôn chặt ở trong lòng, khiến cho cả hai phải chịu những tổn thương sâu sắc. Giấc mộng thời niên thiếu vốn đầy màu hồng nay đã phai nhạt, hai con người vốn phải ở bên nhau nay lại biến thành hai kẻ xa lạ. Trải qua một đoạn tình cảm nồng nàn phải chăng cuối cùng cũng sẽ trở nên nguội lạnh *** Thẻ: giang hồ, ma giáo, âm mưu Đọc giống như đọc “kiếm hiệp kinh điển” vậy. Nhất là mấy khúc âm mưu, tranh đoạt võ lâm Đây là bộ giang hồ giành cho các fan giang hồ. Đọc cũng lâu rồi Cũng được lắm. Chị nữ chủ Trọng Tuyết Chi là con gái của đại ma đầu Trọng Liên, nhưng thân thế thực sự của chị cũng li kì lắm. Sau lại bị hiểu lầm có tình cảm với anh Hạ Khinh Mi của danh môn chính phái, ngươi ta lại có vị hôn phu là Lâm Phụng Tử. Nên chị lại càng bị mang tiếng. Cha chị mất, cha nuôi cũng bỏ đi. Anh cha nuôi này có một đệ tử, chính là anh nam chính Thượng Quan Thấu. Chính anh cha nuôi này đã dụ anh nam chính bỏ danh môn chính phái mà đi (hình như vậy), còn dụ anh cùng mình tạo lập môn phái mới, dạy cho anh sống hưởng thụ, chơi bời, vô sỉ… Nhưng mà dặn anh, chọc ai thì chọc, không được chọc con gái mình. Hic, tóm lại anh nam chính tiếng xấu vô kể Tất nhiên sau khi hai người này gặp nhau, luôn cố đối xử với nhau như anh em, hé hé, nhưng mà không được Sau này lấy nhau, hai người có hai đứa con sinh đôi, nhưng một trong số đó bị giết. Anh cũng bị người ta đánh cho tàn phế… Nhưng thật ra, người đó không phải là anh. Anh mai danh ẩn tích, tìm cách trả thù… Kết thúc có hậu. Chỉ tội anh hộ pháp Mục Viễn trong giáo phái của chị. Mang nặng mối thù gia thế, kế hoạch báo thù hoàn hảo, nhưng lúc sắp buông tay thì bị hãm hại, sau này còn tàn phế. Cũng không biết anh yêu ai giữa hai chị em chị nữ chủ nữa. Tình hình là dạo gần đây truyện convert rất nhiều nên truyện hay cũng ít đi, hoặc do ta đọc nhiều quá nên bị chai lờn cảm xúc luôn rồi. Nếu là lí do thứ nhất, chắc ta lục lại mấy bộ cũ, convert đã lâu mà chưa dọc, may ra kiếm được bộ nào hay. Nếu là lí do thứ hai, chắc tạm dừng đọc một thời gian quá. Không biết làm nổi không đây ? Ta thích giang hồ, vì quá bội thực cung đấu rồi, thích tình cảm ấm áp 1 chọi 1, vì trong NP yy nhiều quá, đọc đôi khi thấy làm quá, nhất là những truyện mà nhân vật nữ chủ không hay, kéo theo các anh nam vừa điên vừa ngốc, làm ta tiếc rẻ cho bộ dáng đẹp đẽ của mấy anh. Mời các bạn đón đọc Nguyệt Thượng Trọng Hỏa của tác giả Thiên Lại Chỉ Diên.
Ngọ Môn Quẫn Sự - Ảnh Chiếu
“Tại sao phải xuyên không? ! tại sao ta phải xuyên ? !” “Không mặc* sẽ cảm . . .” *”xuyên” và “mặc” đều là chữ “穿”, đây là từ nhiều nghĩa Khi toàn bộ các thiếu nữ trên thế giới đều đang mơ mộng muốn được một lần xuyên không, thì ở đâu đó vẫn còn có một cô nương đang giãy giụa, liều mạng dốc sức quay trở về hiện đại. BMW tính là gì? Mỹ nam cũng xin đứng sang một bên! Là một phụ nữ thế kỉ 21 có học vấn cao, làm sao chúng ta có thể chịu đựng được khi không có máy tính, không có sô cô la, không có bồn cầu xả nước trong nhà vệ sinh??Vì vậy, mới có một đoạn như thế này “Câu chuyện kể về một người con gái không hiểu điều kỳ diệu gì đã được xuyên trở về thời cổ đại.Cứ tưởng cô gái đó sẽ vô cùng hạnh phúc ai zè lại liều mạng muốn xuyên trở về hiện đại.Nhưng chưa kịp trở về thì không may lại gặp phải một đám tuyệt sắc mỹ nam âm hiểm cản trở.Bị họ chà đạp cô chà đạp lại, cùng họ đấu trí cùng so dũng khí.Lư Sơn mồ hôi đổ như thác huyết lệ lịch sử” . Nhanh chóng tiến vào thời  Ô Long nhân sinh truyền kỳ, cái nơi mà toàn những lời đồn đại không căn cứ, những câu chuyện bát quái thì nhiều không kể xiết, một chén thịt kho tàu cũng có thể bất ngờ gây ra vụ án hài hước nào đó. *Ô Long: Ô Long viện, chắc nhiều bạn biết quyển truyện tranh nhảm này rồi ???? “Hai con chim vàng oanh không có tâm, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chớ buồn con đường phía trước mình không rõ, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chân trời xa xăm nơi nào chẳng có cỏ thơm , một chi hồng hạnh xuất tường .” “Hầu môn vừa vào sâu như biển , một chi hồng hạnh xuất tường .” (thơ con cóc = =”) . . . Quýnh ???? 囧rz ! Chúng ta có thể đoán được trước tình tiết, đáng tiếc lại đoán không ra được kết cục của câu chuyện này  . . . *** Trạch nữ hiện đại Cố Thanh Kiều rất không tình nguyện gia nhập cổ đại, vì mục đích trở về được nhà, trở lại cuộc sống tươi đẹp phải tiếp tục cố gắng phấn đấu,bất khuất cùng kiên cường. Nàng thành công chạy thoát khỏi hoàng cung kinh thành tràn ngập nguy hiểm, dấn thân vào phái Tây Lăng có thế lực lớn mạnh nhất trên giang hồ, thay tên đổi họ ẩn núp học võ , để tìm ra một trong tứ linh “Thanh mộc kiếm Hình Nhân”  .Trải qua vô số trắc trở, nàng rốt cục cũng làm quen được với người đứng đầu phái Tây Lăng- Nguyễn Tự Khung trong truyền thuyết, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào lại trở thành cộng sự, chuẩn bị liên hợp với nhau tìm bảo kiếm . Không ngờ biến cố nổi lên,trong quá trình xuống núi chiêu mộ đệ tử, đã xảy ra chút sự cố, đệ tử bị người ngoài ác ý chặt đầu giết chết, mọi người nhao nhao suy đoán mục đích là vì bảo kiếm . Vì vậy Nguyễn Tự Khung cùng Cố Thanh kiều một mặt đi tìm  hung thủ giết người, một mặt giúp nhau thăm dò nghi kỵ, cuối cùng , hai người chân chính kết trở thành đồng bọn. Trải qua sự sắp đặt hãm hại của hung thủ, cùng Đoàn vương gia gặp lại , sau khi thiếu một chút bị mất mạng, Cố Thanh Kiều biết rõ chỉ cần có thể rút…ra bảo kiếm , liền có thể danh chính ngôn thuận mượn đi nó. Vì vậy nàng đã phải trải qua khó khăn đủ đường do chưởng môn gây ra, cuối cùng cũng đã được như ý nguyện động vào bảo kiếm.Cầm được bảo vật mong muốn, nàng mang theo sự lưu luyến không rời ra khỏi núi Tây Lăng. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, dưới chân núi chờ nàng lại là xe ngựa cùng quân đội hoàng gia ! Mặt khác, nàng cũng không biết , khi thuận lợi cầm được bảo kiếm , kỳ thật còn có một bí mật động trời phía sau chưa bị vạch trần . . . *** Rốt cục cầm được truyền thuyết bảo kiếm , người gặp người giẫm hoa gặp hoa bại (đánh bại) nữ chính hình tượng Tiểu Cường* Cố Thanh Kiều , chưa đầy nửa năm ăn vạ trong Tây Lăng phái , bị thái tử cưỡng ép nửa kéo nửa đẩy trở lại hoàng cung , dùng thân phận mới “Thượng nghi”  bắt đầu sưu tập “Tứ linh”  cuối cùng. Trước có vị hôn phu Đoàn vương gia uy bức , sau có thanh mai trúc mã Đang Đang ca  lợi dụ , thêm mỹ thiếu niên thái tử đột nhiên trúng độc , Không Không đại sư ám chỉ đầy bí ẩn, hoàng cung khắp nơi là mạo hiểm cùng bí ẩn . Sóng ngầm khởi dậy, tất cả đấy bí ẩn cuối cùng được mở ra, độc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Tiểu Kiều cô nương thân về nơi nào? Không thể bỏ qua ! *Tiểu Cường là con gián trong phim Đường Bá Hổ p/s: Editor đã nhảy cóc đọc cuối sách, kết cục hơi bất ngờ, có thể gây ra nhiều ý kiến nên cẩn thận khi cân nhắc. Truyện này số chương toàn đặt là đồ ăn, nên mình tự đánh số chương có thể nhầm lẫn trong quá trình đếm _ _||| *** Sáng sớm cuối thu ở Thiên Thủy các, nhẹ nhàng khoan khoái mà ngọt ngào. Băng qua đình đài lầu các trùng điệp, có một cô gái khóe miệng mỉm cười dáng người thướt tha, đang ngồi ngay ngắn soi mặt nước chỉnh trang. Trong đám sương mông lung, ngón tay ngọc thon dài khi thì lướt qua tóc đen, khi thì phẩy nhẹ mặt hồ, dáng vẻ tràn đầy phong tình, lặng lẽ làm lay động trái tim một con cóc trưởng thành trong nước. —-đối với con cóc quanh năm không gặp con khác phái như nó mà nói, tình cảnh này, tựa như tiên nữ kinh diễm trong tiếu thuyết võ hiệp lên sân khấu, làm chấn động tiểu tử ngốc ở lâu năm trong núi sâu. “Muội muội tốt, sao rời giường sớm thế?” Giọng nói tựa tiếu phi tiếu cách đó không xa, nhanh chóng đập tan ảo tưởng hoa si của cóc. Cùng với tiếng bước chân, mĩ nam tà ác Lục Tử Tranh được chúng sinh vật trong Thiên Thủy các công nhận “Ăn người không nhả xương, ăn ếch không nhả da”, cầm mặt nạ hoa lan của hắn lên sàn. “Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon.” Cô gái thở dài, tùy tay ném một hòn đá nhỏ vào trong hồ. —– oa oa! Cóc ngoài ý muốn nhận được hòn đá cô gái ném qua, hạnh phúc tới mức ngất ngay tại trận, lật mình lộ cái bụng trắng như tuyết nổi trong hồ. “A! Bị ta nện chết sao?” cô gái bị dọa nhảy dựng, buồn bực tự nói, “Nhưng ta cũng không dùng sức mà…” “Ta thấy quá nửa là lá gan quá to, làm cái bụng bị căng nổi lên.” Quét mắt qua “thi thể” trong hồ, Lục Tử Tranh mi dài khẽ nhướng, thoại lý hữu thoại. (tức là câu nói có hàm ý khác) Cảm thấy sát khí sắc bén ập tới, con cóc xoay mình nhảy dựng lên. —-không hay rồi, bị tên nam nhân tà ác này nhìn thấu âm mưu! ... Mời các bạn đón đọc Ngọ Môn Quẫn Sự của tác giả Ảnh Chiếu.
Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử
Một cô gái sống ở thế kỷ 21, trong một lần đi lạc ở Cố Cung, vô tình xuyên qua thời không về triều Thanh, bất đắc dĩ bước vào hoàng cung nội viện nguy cơ tứ bề. Thập Tam a ca nhiệt tình như lửa, Tứ a ca thâm trầm sâu sắc, tiểu tỷ muội vận mệnh đa đoan, Khang Hi hoàng đế uy nghiêm…. vô số nhân vật đã từng đọc trong sử sách, mỗi người mang theo hỉ nộ ái lạc khác nhau. Lịch sử cùng sự thật khó bề phân biệt, yêu cùng đả thương khó có thể lựa chọn, giữa ái hận tình cừu nên chọn con đường nào? Trong đoạn lịch sử đã biết trước đó, tại sao vẫn phải hết lần này tới lần khác đối mặt với lựa chọn khó khăn? Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… *** Cô tên là Tường Vy, một nữ nhân xinh đẹp ở thời hiện đại, phải chật vật với cuộc sống hiện tại cùng đồng lương ít ỏi. Sở thích của cô là muốn tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì cô là người Mãn nên mỗi khi đến nhưng nơi như vậy làm cho cô có một cảm giác rất khó tả. Trong một lần đi lạc ở Cố Cung, khiến cho nàng xuyên không về thời Thanh triều, gặp gỡ được Tam a ca nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng phận là hồng nhan phải chiều ý các vị a ca khiến cô cảm thấy mệt mỏi rồi dẫn đến tổn thương. *** Ta soa soa cổ, mới vừa rồi ngửa đầu nhìn đèn lồng, cổ bắt đầu có chút đau nhức rồi, thầm nghĩ “hay là thôi đi”, náo nhiệt như thế, nghĩ rằng các nàng cũng sẽ không xếp hàng thăm quan giống học sinh, tám phần cũng đã sớm rời đi, ta cũng không quan trọng tới mức bọn họ phải tìm kiếm, dù sao thì cũng không ra cửa cung, sớm muộn gì cũng đều về Trường Xuân cung. Nghĩ vậy, cũng có chút cao hứng, cuối cùng cũng thoát khỏi các nàng, có thể thanh tĩnh một chút, thấy xung quanh cũng yên tĩnh, ta cân nhắc một chút, tựu hướng vào sâu thêm mấy dặm, đi tới một núi giả sau đó ngồi xuống, tảng đá tuy có chút lạnh, nhưng cũng không đến nỗi. Đem hộp đựng thức ăn bỏ một bên, hai tay chống lên tảng đá, ngửa đầu nhìn trời sao...Thật sự rất đẹp…..Trước kia tại sao không phát hiện trăng sáng như vậy, tròn như vậy... Qua một lát, gió nhẹ thổi lại, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần. Xem ra gần đây thủy nguyên của ta phong phú không ít, tràn cả ra ngoài. Nếu không chính là gần đây dùng não quá độ, già cả ngốc nghếch trước tuổi, không khống chế được nước mắt, “Ha ha...” Ta bĩu môi, ngồi thẳng người, cảm thấy có chút đói bụng, mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong có mấy miếng bánh Trung Thu, còn có một bình rượu Thiệu Hưng, liền thuận tay lấy ra. Gần đây ta luôn không thích ăn... những thứ này, có điều thứ nhất là đói bụng, thứ hai là… nơi này gió mát trăng sáng, cảm thấy có một chút phong nhã. Không nhịn được hứng khởi dâng lên, liền bỏ một miếng bánh vào miệng...chậm rãi nhau.. n! Dường như là bẩm sinh, mùi vị cũng không tệ, ngọt mà không ngấy. Tửu lượng của ta không tốt, trước kia ở nhà nhiều nhất cũng chỉ nửa ly bia, vì vậy tuy rót một ly rượu, cũng chỉ nhấp một chút cho hợp thời... Đang dương dương tự đắc, mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến, ta sửng sốt, liền dựng lỗ tai nghe. Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm mong, bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác không biết là ai, liền ngưng lại ở hướng ngược lại với ta. “Chúng ta ở chỗ này đi, nơi này yên tĩnh, không có người đến, như vậy nếu có một chút tiếng động gì chúng ta đều nghe thấy .” Một giọng nam hết sức dịu dàng truyên đến. Ta cực kỳ sửng sốt! Giọng nói này sao lại quen tai như thế! Hình như là... “ n...” Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân khẽ đáp lại, lại giống như là một cái búa nặng cả tạ hung hăng đập vào trái tim ta —— là Tiểu Xuân! Mời các bạn đọc đọc Mộng Hồi Đại Thanh của tác giả Kim Tử.