Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Câu Chuyện Hồ Đồ

Edit: lacthuykhiet và bạn thân. Beta: lacthuykhiet Poster: Meow Giới Thiệu: Cố Minh Sâm giúp Ôn Vãn, lại không ngờ con bé kia lấy oán trả ơn. Mà Ôn Vãn không thẹn với lòng, dám khẳng định: Cô đối với Cố Minh Sâm, chỉ còn kém việc, dâng cái mạng nhỏ này cho anh ta. Kết quả chỉ đổi lấy tờ giấy thỏa thuận li hôn. Quả nhiên, thế giới này vô cùng bất công, người tốt lại chẳng được đền đáp. Dùng một câu để chốt văn án: Kết thúc đoạn hôn nhân "hữu danh vô thực" đáng thất vọng, vận đào hoa của Ôn Vãn bỗng nhiên khởi sắc. Nội dung: Cán bộ cao cấp, ngược luyến. *** Nắng gắt đổ như lửa, thời tiết nóng rát bao trùm khắp thành Thanh Châu. Hành lang sáng choang rộng lớn, bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào huyên náo. Bệnh viện tựa hồ bận rộn hơn mọi ngày, có vẻ bệnh nhân nhập viện hôm nay có thân phận “đáng gờm”. Vài người bác sĩ bận áo blouse trắng vội vàng sải bước xuyên qua hành lang dài,vẻ mặt u trầm nghiêm túc, chỉ có mấy cô y tá trẻ tranh thủ lúc rãnh rỗi xúm xít vào bàn tán. Lúc Ôn Vãn đang gấp gáp đi ngang qua, tình cờ nghe được một câu: "Đáng thương quá, còn nhỏ như vậy đã mắc chứng bệnh đấy." Không có tâm tư nhiều chuyện, bước chân của Ôn Vãn không ngừng nghỉ, cô “kìm lòng không đậu”, lấy tay nhét vào túi áo. Ngón tay ngập ngừng chạm nhẹ vào màn hình, trên màn hình vẫn hiển thị tin nhắn vừa nhận được —— một tấm ảnh chụp cực kì rõ nét. Tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ hòa cùng màu da lúa mạch của người đàn ông, tạo nên hình ảnh đối lập mà hài hòa tươi sáng. Hai phần mềm mại,no đủ kề sát khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông đang say trong giấc ngủ, còn đôi môi phấn hồng như có như không chà xát qua chiếc cằm sắc lạnh, một đôi mắt xinh đẹp và tinh tế ánh lên tia khiêu khích, nhìn thẳng vào màn hình. Ôn Vãn xem một lúc lâu, tay nhấn nút xóa. Từ lâu, trong dự liệu của cô đã tính tới sự xuất hiện của tấm hình này. Có lẽ, thời gian chuẩn bị tâm lí quá dài, vô tình khiến những cảm xúc bi thương tựa như bong bóng dần dầnxì hơi, sau cùng chỉ còn dư lại lớp da tàn lụi. Nếu bây gờ hỏi cô có cảm xúc gì không? Cô sẽ trả lời, không gì cả, ngoài sự bất đắc dĩ. Người đàn ông trong tấm ảnh là chồng cô, mà giờ khắc này nhìn anh ta, trong lòng cô chẳng thể dậy nổi chút cảm giác thương tâm. Nhớ tới gương mặt vừa rồi, Ôn Vãn đã hiểu vì sao Cố Minh Sâm khẩn thiết muốn ly hôn. Tuy Cố Minh Sâm và cô luôn ở riêng suốt thời gian dài, nhưng đây không phải là nguyên do chính. Nghĩ vậy, cô đứng dựa vào tường, cân nhắc gửi cho đối phương tin nhắn: Buổi tối về nhà, chúng ta nói chuyện. Ngẫm nghĩ nếu không nói rõ, chắc đối phương sẽ phũ phàng ngó lơ, cô bèn xóa bỏ dòng tin mới bấm, thay thành dòng: Tôi đã chuẩn bị xong đơn thỏa thuận li hôn, anh về xem, coi có cần bổ sung thêm gì không. Tin nhắn vừa gởi đi, cô âm thầm thở phào, lòng bàn tay nắm điện thoại túa ra những giọt mồ hôi nhỏ, làm thân máy màu trắng hơi hơi nóng lên. Cách đó không xa, cô y tá đang hướng Ôn Vãn, ngoắc ngoắc mấy ngón tay. Có điều, Ôn Vãn vẫn chưa hồi hồn, mãi đến khi y tá chạy đến trước mặt cô, vừa nói vừa thở phì phò: "Bác sĩ Ôn, chủ nhiệm tìm chị kìa. Bệnh nhân lần này là nhân vật quan trọng đấy, nghe nói có gia thế là——" Cô y tá trẻ muốn nói lại thôi, lia mắt quan sát chung quanh, hạ thấp giọng nói: "Chị tự đi xem đi." Ôn Vãn giật mình, nhanh nhảu nhét điện thoại vào túi, trong lúc hoảng hốt, cô cảm nhận được điện thoại rung lên, không kịp nhìn kĩ nội dung tin nhắn, cô thu cảm xúc, ưỡn thẳng sống lưng và nói: "Đi thôi." - Trong phòng chủ nhiệm tụ tập không ít người. Thời điểm Ôn Vãn đẩy cửa bước vào, liền ngửi được mùi thuốc lá gay mũi. Tính chất công việc tạo thành thói quen, bản thân Ôn Vãn có hơi xem nặng sự sạch sẽ, lúc này không khỏi chau mày: "Chủ nhiệm?" Mạnh Hành Lương nghe được thanh âm, theo bàn công tác hướng mắt nhìn sang, giữa hai hàng chân mày ẩn hiện ý cười: "Đến đây, ngồi xuống đi." Ôn Vãn khẽ liếc nhìn xung quanh, trong phòng có bốn người đàn ông, trong đó người đàn ông lớn tuổi nhất vận bộ Đường trang* kiểu cũ, mấy người còn lại đều vận âu phục màu đen. Vài người mang theo ánh mắt rét buốt nhìn về phía cô, tạo nên khí thế khiến lòng người hoảng loạn. Ôn Vãn lập tức đoán được có chuyện, xem ra bệnh nhân nhập viện hôm nay, quả đúng không đơn giản. Chủ nhiệm bảo cô ngồi xuống, hướng về người đàn ông trung niên giới thiệu : "Đây là ông Hạ, còn đây là bác sĩ tốt nhất khoa tâm thần của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Ôn Vãn." Người được gọi là ông Hạ mang trên người khí thế cương nghị cùng thâm trầm đặc trưng của người đàn ông từng trải. Nghe chủ nhiệm giới thiệu, ông ta chỉ khẽ gật đầu với Ôn Vãn, sau đó ánh mắt lại quay sang người Mạnh chủ nhiệm. Nếu Ôn Vãn không nhìn lầm, cái nhìn của ông ta đối với cô tựa hồ có ý bất mãn? Bầu không khí nghiêm túc khiến Ôn Vãn có tí căng thẳng, tiếp theo cô nghe được thanh âm của ông Hạ, lạnh nhạt cứng ngắc giống như khí chất trên người truyền tới: "Mạnh chủ nhiệm nói với tôi, bác sĩ Ôn là người có trách nhiệm và uy tín, vì vậy mới giao việc này cho cô, hi vọng bác sĩ Ôn sẽ sử dụng hết tài năng cùng trái tim của một lương y, để tôi thấy được bản lĩnh của cô." Không biết có phải Ôn Vãn đa nghi hay không, cô cảm thấy lời nói của người đàn ông này, hàm chứa ý cảnh cáo. Thời điểm cô nhìn lại ông ta, ông Hạ đang khoan thai bưng ly trà, từ từ thưởng thức, bình phẩm trà, ánh mắt tựa hồ không dừng trên người cô nửa giây. Theo bản năng, đối với người này, Ôn Vãn sinh ra sự bài xích lẫn chán ghét. Đây là điều dễ hiểu, chả ai cảm thấy thoải mái khi bản thân bị uy hiếp ngầm cả. Cô quay đầu, nói với Mạnh Hành Lương: "Chủ nhiệm yên tâm, nếu đây là nhiệm vụ công tác của tôi, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt." "Tận lực không đủ, phải là toàn lực." Ông Hạ đặt ly trà xuống cái bàn phía trước, chống quải trượng, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Đình Diễn là đứa cháu duy nhất kế thừa huyết mạch của tôi. Thằng bé năm nay mới 16, còn chưa đến tuổi trưởng thành. Nó phải chịu nhiều đả kích nên mới biến thành bộ dáng của ngày hôm nay. Ông Mạnh một mực coi trọng cô, ắt hẳn là có nguyên nhân——" Ông ta cố ý dừng một chút, càng đến cuối câu càng nhấn nhá ngữ điệu: "Bác sĩ Ôn, ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng." Gân xanh trên trán Ôn Vãn nhảy dựng, suy nghĩ phiêu diêu bay về bốn năm trước. Tâm tình khi đó và bây giờ, giống nhau như đúc , hoặc có thể do diện mạo hung dữ độc ác của họ quá giống nhau. Trong lòng Ôn Vãn vô cùng căm phẫn, nhưng từ đầu đến cuối không biểu hiện ra ngoài. Mãi đến khi cô ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc này, mới khép chặt hai mắt. Đương niên cô từng nghe kể về Hạ gia, tại thành Thanh Châu, thế lực của họ rất lớn, không ai có can đảm trêu vào. Con trưởng của Hạ gia – Hạ Phong bất hạnh chết trẻ, bỏ lại vợ góa con côi. Vài năm trước, con dâu lại bỏ trốn cùng người đàn ông khác, đến giờ vẫn không có tin tức, chỉ còn cậu bé Hạ Đình Diễn sớm chiều cận kề ông nội. Hiện tại, cậu bé đáng thương mắc phải chứng bệnh đấy, khiến ông Hạ lo lắng, nóng nảy, sốt ruột. Xem ra cô phải đối mặt với vấn đề khá hóc búa. Ôn Vãn bụng bảo dạ, cô đến bệnh viện chưa được bao lâu. Mạnh chủ nhiệm không ngượng mồm, mặt dày tâng bốc cô lên trời, bảo là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ngụ ý đã quá rõ, nếu có chuyện xảy ra, cô làm vật hi sinh là lựa chọn chính xác, hợp lí nhất. Ôn Vãn hiểu đạo lí “đối nhân xử thế” bạc bẽo của đời, vì thế, dù biết ý tứ của Mạnh chủ nhiệm, cô vẫn giữ bình tĩnh, không biểu hiện sự bất mãn hay phẫn nộ dư thừa. Nếu là vài năm trước, phỏng chừng cô đã giận đùng đùng, bắt ông ta nói cho ra lẽ. Hiện tại thì không, trừ khi cô không muốn làm công việc này nữa. Đi lên phía trước vài bước, mới chợt nhớ tới tin nhắn chưa kịp xem, Ôn Vãn vội vàng lấy ra nhìn, quả nhiên nội dung cực kỳ phù hợp với phong cách của Cố Minh Sâm, độc một chữ: Được Ngay cả dấu chấm câu cũng không có, xem ra người đàn ông đấy đối với cô, trước hay sau, chỉ có chán ghét. Vẻ mặt Ôn Vãn không thay đổi, nhét điện thoại vào túi, cầm bệnh án của chủ nhiệm đưa, trở về phòng làm việc. Phụ nữ có thể trắng tay trên vài phương diện, nhưng công việc và tôn nghiêm, tuyệt đối phải giữ kĩ trong tay, trước mắt nên ưu tiên chuyện của Hạ gia, còn những vấn đề khác, sẽ bàn tính sau. - Tuổi Hạ Đình Diễn còn nhỏ, năm nay vừa mới lên trung học, tướng mạo nhìn trắng trẻo nõn nà, bộ dáng rất đơn thuần lễ phép. Lúc Ôn Vãn đi vào, cậu ta đang bận bộ đồ màu vân trắng xanh của bệnh nhân, ngồi đón gió qua khung cửa sổ, nghiêng đầu chẳng biết đang nhìn gì. Ôn Vãn đi ngang qua, dường như cậu ta cười cười với cô. Hạ Đình Diễn không có bất kì hành động cực đoan nào, tình huống tựa hồ không nghiêm trọng, bệnh nhân chỉ hơi trầm mặc hơn mức bình thường. Những dấu hiện này vượt qua dự liệu của Ôn Vãn.Sáng nay, thấy cách ông Hạ huy động lực lượng để “xuất quân” đến bệnh viện, thêm cái gương mặt nặng như chì của ông ta, cô cứ tưởng bệnh của cậu ta đã tới gian đoạn nguy kịch, bây giờ nhìn qua chỉ có chút tự bế, như vậy mà nhập viện vào khoa tâm thần, có quá lắm không? Ôn Vãn còn đang buồn bực, cửa phòng bệnh bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra. Người tới là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo, hình dáng hoàn hảo mà thâm thúy sâu xa, cặp mắt sắc lạnh, như muốn câu hồn người. Ôn Vãn cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, trái tim bỗng dưng co thắt một hồi. Cặp mắt kia nhìn rất quen, nhưng cô không nhớ nổi đã từng gặplúc nào, hoặc có lẽ, những người đàn ông đẹp trai đều có đôi con ngươi đen thẫm, sâu hun hút. Ôn Vãn dần thả lỏng, thì bên kia, phản ứng của Hạ Đình Diễn lại dọa cô nhảy dựng. Cậu ta bỗng nhiên cất tiếng thét chói tai, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn và thô kệch, biểu đạt cho nỗi giận dữ. Ôn Vãn nghi hoặc, dò xét người mới tới. Sắc mặt anh ta biến chuyển thành xanh lét, bước chân vẫn trầm ổn tiến tới. Đôi giày da sáng bóng dẫm trên nền nhà, với tần suất đều đặn và êm nhẹ. Hạ Đình Diễn nhìn anh ta, tựa như đề phòng, tựa như khiếp sợ, nghiêng người trốn sau lưng của Ôn Vãn. Dù Ôn Vãn còn đang mơ hồ, cũng nhận ra điều bất thường , Hạ Đình Diễn không thích người đàn ông này, hoặc nói, anh ta có khả năng kích động suy nghĩ và phản ứng của Hạ Đình Diễn. "Các người ra ngoài hết đi." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, hai tay nhét vào túi, lẳng lặng đứng trước giường bệnh. Ánh mắt anh ta không có địch ý, tuy nhiên, Hạ Đình Diễn thật sự sợ anh ta, sợ đến mức rụt rè không dám lên tiếng, chỉ gắt gao túm chặt tà áo trắng của Ôn Vãn. Ôn Vãn chần chờ hai giây và nói: "Tiên sinh, cậu bé rất sợ anh." Lúc này, người đàn ông mới liếc nhìn cô một cái, khóe miệng gợi nét cười nhạt: "Tôi là chú của thằng bé, cô nói nó sợ tôi?”. Ôn Vãn nhíu mày, chưa kịp đáp lời, người đàn ông kia tiếp tục nói: "Ngày thường, tôi đối với nó hơi nghiêm khắc, thằng bé lại trong độ tuổi bướng bỉnh, thích phản nghịch." Người đàn ông tiến lên một bước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủ xuống đỉnh đầu mềm mại của Hạ Đình Diễn: "Đình Diễn." Ngay lập tức, Hạ Đình Diễn ngưng mọi cử chỉ, an tĩnh đứng yên một chỗ. Ôn Vãn càng thêm nghi ngờ, khóe miệng người đàn ông phát ra tiếng cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn, luồn vào những sợi tóc đen tuyền, khẽ khàng hất lên: "Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, như vậy mới được xuất viện sớm. Cháu muốn mau khỏe mạnh, thì tuyệt đối không được ăn nói lung tung nữa, biết chưa?" Ôn Vãn đứng một bên quan sát phản ứng của cậu bé, trong mắt cậu ta ánh lên nỗi sợ hãi và nao núng, cuối cùng vẫn gật đầu thuận theo. Người đàn ông hài lòng mỉm cười, xoay người định đi ra, bỗng nhiên anh ta bất chợt dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Ôn Vãn. "Ôn?" Ánh mắt anh ta dừng trên bảng tên của cô, hình như ghét bỏ cái họ của cô. Từ đầu đến cuối, Ôn Vãn chẳng có ấn tượng tốt với người đàn ông này, hất cằm nghiêm mặt giống anh ta, trả lời rõ ràng: "Ôn Vãn." Không biết người đàn ông suy nghĩ điều gì, đột nhiên tỉ mỉ quan sát đánh giá cô từ đầu đến chân. Ôn Vãn bị anh ta ngắm nghía sinh ra mất tự nhiên, người đàn ông ý thức được bản thân hành động thất lễ, bèn nhếch khóe môi: "Thằng bé có chút ảo tưởng nên cô không thể hoàn toàn tin lời nó nói. Ba tôi bị nó ảnh hưởng, khiến đầu óc rối loạn, suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng bị dọa sợ, hiện tại hằng đêm ngủ không yên giấc. Giờ mời cô dùng năng lực và lương tâm của người bác sĩ để chữa trị cho nó, ông chỉ mong thằng bé nhanh chóng hồi phục." Ánh mắt của anh ta khi nói chuyện vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, cho dù gương mặt xuất ra ý cười, nhưng mỗi lời nói đều ẩn chứa ý lạnh buốt xương. Lòng dạ người đàn ông này vô cùng thâm sâu, cảm giác của Ôn Vãn chắc chắn không sai. Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Hồ Đồ của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mẹ Độc Thân 18 Tuổi
Tên eBook: Mẹ độc thân 18 tuổi (full prc, pdf, epub) Tác giả: Cơ Thủy Linh   Thể loại: Ngôn tình, HE, Văn học phương Đông   Edit: Thiên Thiên + Meimoko   Beta: Lizzy   Tạo prc: Ngọc   Nguồn: lacthuylinh.wordpress.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com  Giới thiệu:   Mới chỉ 17 tuổi, cô đã phải chăm sóc đặc biệt một thiếu gia trẻ tuổi giàu có bậc nhất. Dù là ban ngày, cô cùng các nữ giúp việc nói chuyện phiếm, hoặc ban đêm, cô ngủ say. Chừng nào thiếu gia trẻ có hứng thú, cô đều phải ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ và thực hiện công việc của mình.    Điều này chẳng đáng kể gì, vì tiền, cô có thể chịu đựng được. Nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu thiếu gia trẻ tuổi tức giận vì chuyện gì đó, cô lại trở thành cái thùng cho hắn trút giận, bị hắn hành hạ đến chết đi sống lại…    Có thể ngay cả khi hắn đối xử với cô như vậy, cô vẫn yêu hắn. Bởi cô biết bản chất của hắn là người lương thiện.    Khi cô quyết định sẽ chăm sóc hắn, yêu thương hắn cả đời thì hắn lại vô tình quyết định đuổi cô đi…    Cô chỉ khóc, mang đứa con trong bụng mà rời đi.    Đường Hạo là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Đường thị, hắn đẹp trai, tuấn tú và lãng tử. Chính vì vậy mà phái nữ thì hâm mộ, còn phái nam thì ghen tị với bậc Đại thiếu gia như hắn. Thế nhưng sau một vụ tai nạn đột ngột, hắn đã mất đi thị giác và trở thành một người mù. Người con gái mà hắn yêu tha thiết lại tuyệt tình bỏ rơi hắn…    Với hắn, đàn bà đều lạnh lùng vô tình, lại thấp hèn lẳng lơ. Hừ, cô – người con gái 17 tuổi không phải là loại người vì tiền mà bán chính mình hay sao?    Lần sau gặp lại, hắn đã phục hồi thị giác và là một tổng tài thành đạt. Khi mới nhận ra nhau, cô cho rằng hắn sẽ yêu cô một lần nữa, thế nhưng hắn lại tuyệt tình phủ nhận đứa con của mình và nói với cô hãy bỏ đứa bé đó đi… Mời các bạn đón đọc Mẹ độc thân 18 tuổi của tác giả Cơ Thủy Linh.
Xí Đồ Tiện Nhân
Tên eBook: Xí! Đồ Tiện Nhân (full prc, pdf, epub) Tác giả: Thương Tố Hoa Thể loại: Trọng sinh, Cổ đại, Ngôn tình, HE, Văn học phương Đông Dịch giả: Team ETYC Nguồn: diendanlequydon.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Chịu nhiều cay đắng trong hơn ba mươi năm, trước khi chết Mạnh Chu chợt hiểu ra: "Hừ, đúng là đồ tiện nhân! Nếu như lão thiên cho ta một cơ hội được tái sinh, ta nhất định phải nắm chặt cơ hội này. Đồ tiện nhân, đừng vội đắc ý, những gì ngươi đã nợ Mạnh Chu ta! Mạnh Chu ta sẽ đòi lại từng món một." Hàng ngày, mỗi trước khi đi ngủ, Mạnh Chu sẽ lẩm nhẩm một trăm lần: "Lập tức nghe lệnh, tiện nhân sẽ biến mất.: Nghe đạo sĩ nói cách này rất linh nghiệm. Mạnh Chu ngốc nghếch tin theo. Mời các bạn đón đọc Xí! Đồ tiện nhân của tác giả Thương Tố Hoa.  
Vinh Hoa Phú Quý
Tên eBook: Vinh hoa phú quý (full prc, pdf, epub) Tác giả: A Đậu Thể loại: Cổ trang, Xuyên không, HE, Văn học phương Đông Edit: Tử Liên Nguồn: tulien.wordpress.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Tối qua vợ  hỏi : ” Nếu anh xuyên qua cổ đại thành con gái, anh sẽ làm gì ? ” Ta trả lời : “Thích ứng với xã hội, dung nhập vào cuộc sống.” Vợ hỏi tiếp :  ” Cũng có thể thích ứng việc sinh em bé?” Ta trả lời : “Đương nhiên, vì sống sót như thế nào cũng chịu được. Đừng tưởng rằng chỉ  có phụ nữ mới thích ứng tốt!” Lại hỏi:  “Ở nhà giàu người ta bắt thê thiếp cùng sở hữu một chồng thì sao? ” Đáp: “Đáp án giống như trên, sinh lý đều có thể nhẫn nại nói gì là tâm lý. Lấy trúng ngựa đực cổ đại  đó là bản thân tự tìm tội chịu, có phú quý hưởng luôn tốt hơn, không cần giống đời này chỉ  làm trâu làm ngựa.” Không ngờ ta thực sự  bị xuyên qua thành nữ. Lời editor: Truyện Vinh Hoa Phú Quý này mình rất thích. Nó rất nhẹ nhàng, không quằn quại ngược tâm ngược thân. Anh nhân vật chính đầy bản lĩnh, dù xuyên qua thành nữ  nhưng không bối rối, xử lý thích ứng các tình huống cực khéo léo không quỵ lụy vào người khác. Đừng nghĩ hễ nam biến thành nữ  thì tính cách sẽ yếu đuối khóc lóc suốt ngày.  Hãy xem anh về nhà chồng ứng xử  sẽ biết. Mời các bạn đón đọc Vinh Hoa Phú Quý của tác giả A Đậu.
Nhật ký Gái gọi
Tên eBook: Nhật ký gái gọi (full prc, pdf, epub) Tác giả: Hắc Nhan Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Tiểu thuyết, Văn học phương đông Dịch giả: Nguyễn Văn Vinh  Hiệu đính: Bạch Nương Nhà xuất bản: Văn Học Đơn vị phát hành: Cẩm Phong Kích thước: 14.5x20.5 cm Trọng lượng: 400g Hình thức bìa: Bìa mềm Ngày phát hành: 07/2013 Giá bìa: 87.000 VND Chủ dự án: Mama Tuyền Nguồn sách: Minh Trang Type P1: View Twinkle P2: Ngân Dương P3: Giang Khả Linh  Beta: Phi Phi Yên Vũ  Tạo prc: Anna Trinh  Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free  Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Trước kia ở đường Đồng Tâm bây giờ, dưới lầu không xa có một cây cầu, dưới cây cầu là một khu chợ, cứ mỗi Chủ Nhật đều cực kì ồn ã. Ngày thường có vẻ yên ắng, chỉ có vài cô gái ở dưới cầu, hoặc đứng một mình, hoặc tụ thành tốp năm tốp ba. Mỗi lần tôi từ trường học về đều gặp, chỉ nghĩ đó là những người nhàn rỗi không có gì làm. Cho đến một ngày nghe chị dâu nói chuyện, mới biết bọn họ đều là gái bán hoa. Chỗ chúng tôi thường kêu là gái gọi. Chị dâu tôi là người hay nói. Khi ở cùng chị ấy, tôi chỉ có thể nghe, bản thân không bao giờ tìm được kẽ hở để xen vào. Tôi vốn dĩ là người không giỏi ăn nói, cũng cảm thấy mừng vì không phải mở miệng, chỉ cần à ừ gật đầu phụ họa để chị ấy duy trì câu chuyện. Từ chị ấy, tôi biết nhiều câu chuyện xoay quanh những cô gái gọi này. Hầu hết mọi người đều xem thường loại người đó. Tôi là đứa lành tính, nhưng thái độ với bọn họ cũng giống như đám đông, thường mang theo ánh mắt không lấy gì thiện cảm. Nhưng cho đến một ngày nghe được một ít chuyện của họ, quan niệm mới dần dần thay đổi. Ví dụ như bọn họ có khi giá rẻ chỉ cần năm đồng; ví dụ như bọn họ có khi quan hệ với cùng lúc hai người đàn ông, xong việc không chỉ không lấy được tiền, còn bị đe dọa; ví dụ như không làm tốt biện pháp phòng tránh, thường mang thai, sau đó đi phòng khám tư nhân phá bỏ, cuối cùng không bao giờ còn khả năng làm mẹ; hay ví dụ như có những người mỗi ngày đi khách kiếm tiền thực ra để cung phụng bạn trai cờ bạc… Cho dù bọn họ đáng thương hay đáng giận cũng không đến phiên tôi bình luận. Tôi viết quyển sách này, chỉ đơn thuần vì muốn viết. Bình thường, phần lớn các trường hợp, gái gọi và khách hàng đều cần nhau nhưng cũng coi thường nhau. Tuy vậy, ở trong quan niệm của tôi, nếu như tình yêu thực sự tồn tại, thì sâu bên trong nó không thể dung chưa bất cứ thứ tạp niệm nào. Không có thân phận, không có tiền bạc, không có đẹp xấu, hơn nữa cũng không có cách nào trốn tránh. Sự thật có lẽ không như vậy, nhưng những cuốn tiểu thuyết cho phép con người ta vươn đến những điều không thực. Nếu như rất nhiều, rất nhiều cô bé lọ lem đều có thể biến thành công chúa, vậy sao gà rừng lại không thể biến thành phượng hoàng? Chúng ta thường xuyên nhìn thấy những cô gái gọi ở trong tiểu thuyết bị tác giả miêu tả tục tằn làm người ta khinh ghét, tôi không khỏi phản đối. Ha ha, cho nên muốn thay đổi nhân vật chính một chút. Về phần nam chính thế nào, ai biết được. Bởi vậy, trước khi các bạn đọc sách, tôi muốn nói rõ một điều. Nữ nhân vật chính là gái gọi. Về phần vì sao cô ấy làm gái gọi, tại sao không như người bình thường nỗ lực phấn đấu lao động, thay đổi số phận của mình, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn cho cô ấy làm gái gọi, nếu không, không thể nào gặp gỡ được nam chính. Ha ha, đây là một câu chuyện tình yêu, không có ý nghĩa gì quá sâu xa, xin mọi người đừng quá kì vọng. Hắc Nhan Tác giả: Bút danh: Hắc Nhan Sinh nhật: ''Bí nấu với mật", tạm thời vẫn muốn giữ kín. Chòm sao: Xử nữ Nhóm máu: B Chiều cao: Vừa đủ để kiss với một người cao 1,75m Trọng lượng: Vấn đề này mẫn cảm lắm nha, trốn không nói. Chỗ ở hiện tại: Quý Dương, Trung Quốc. Cá tính: Có người bạn nói rằng "Chỉ có cậu đi thích ứng với xã hội, mà không để cho xã hội thích ứng với cậu". Tính quái gở: Có người nói đó là tự phong bế mình lại. Tự phong bế mình á? Đương nhiên không phải rồi, là lười đó. Câu cửa miệng: Tôi lười... Tác giả thích nhất: Hoàng Dịch Món ăn yêu thích nhất: Dưa muối của mẹ Nghệ sĩ thích nhất: Lý Vũ Xuân Thể loại tiểu thuyết thích nhất: Ngược luyến, nhưng kết thúc nhất định phải là HE.