Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Câu Chuyện Hồ Đồ

Edit: lacthuykhiet và bạn thân. Beta: lacthuykhiet Poster: Meow Giới Thiệu: Cố Minh Sâm giúp Ôn Vãn, lại không ngờ con bé kia lấy oán trả ơn. Mà Ôn Vãn không thẹn với lòng, dám khẳng định: Cô đối với Cố Minh Sâm, chỉ còn kém việc, dâng cái mạng nhỏ này cho anh ta. Kết quả chỉ đổi lấy tờ giấy thỏa thuận li hôn. Quả nhiên, thế giới này vô cùng bất công, người tốt lại chẳng được đền đáp. Dùng một câu để chốt văn án: Kết thúc đoạn hôn nhân "hữu danh vô thực" đáng thất vọng, vận đào hoa của Ôn Vãn bỗng nhiên khởi sắc. Nội dung: Cán bộ cao cấp, ngược luyến. *** Nắng gắt đổ như lửa, thời tiết nóng rát bao trùm khắp thành Thanh Châu. Hành lang sáng choang rộng lớn, bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào huyên náo. Bệnh viện tựa hồ bận rộn hơn mọi ngày, có vẻ bệnh nhân nhập viện hôm nay có thân phận “đáng gờm”. Vài người bác sĩ bận áo blouse trắng vội vàng sải bước xuyên qua hành lang dài,vẻ mặt u trầm nghiêm túc, chỉ có mấy cô y tá trẻ tranh thủ lúc rãnh rỗi xúm xít vào bàn tán. Lúc Ôn Vãn đang gấp gáp đi ngang qua, tình cờ nghe được một câu: "Đáng thương quá, còn nhỏ như vậy đã mắc chứng bệnh đấy." Không có tâm tư nhiều chuyện, bước chân của Ôn Vãn không ngừng nghỉ, cô “kìm lòng không đậu”, lấy tay nhét vào túi áo. Ngón tay ngập ngừng chạm nhẹ vào màn hình, trên màn hình vẫn hiển thị tin nhắn vừa nhận được —— một tấm ảnh chụp cực kì rõ nét. Tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ hòa cùng màu da lúa mạch của người đàn ông, tạo nên hình ảnh đối lập mà hài hòa tươi sáng. Hai phần mềm mại,no đủ kề sát khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông đang say trong giấc ngủ, còn đôi môi phấn hồng như có như không chà xát qua chiếc cằm sắc lạnh, một đôi mắt xinh đẹp và tinh tế ánh lên tia khiêu khích, nhìn thẳng vào màn hình. Ôn Vãn xem một lúc lâu, tay nhấn nút xóa. Từ lâu, trong dự liệu của cô đã tính tới sự xuất hiện của tấm hình này. Có lẽ, thời gian chuẩn bị tâm lí quá dài, vô tình khiến những cảm xúc bi thương tựa như bong bóng dần dầnxì hơi, sau cùng chỉ còn dư lại lớp da tàn lụi. Nếu bây gờ hỏi cô có cảm xúc gì không? Cô sẽ trả lời, không gì cả, ngoài sự bất đắc dĩ. Người đàn ông trong tấm ảnh là chồng cô, mà giờ khắc này nhìn anh ta, trong lòng cô chẳng thể dậy nổi chút cảm giác thương tâm. Nhớ tới gương mặt vừa rồi, Ôn Vãn đã hiểu vì sao Cố Minh Sâm khẩn thiết muốn ly hôn. Tuy Cố Minh Sâm và cô luôn ở riêng suốt thời gian dài, nhưng đây không phải là nguyên do chính. Nghĩ vậy, cô đứng dựa vào tường, cân nhắc gửi cho đối phương tin nhắn: Buổi tối về nhà, chúng ta nói chuyện. Ngẫm nghĩ nếu không nói rõ, chắc đối phương sẽ phũ phàng ngó lơ, cô bèn xóa bỏ dòng tin mới bấm, thay thành dòng: Tôi đã chuẩn bị xong đơn thỏa thuận li hôn, anh về xem, coi có cần bổ sung thêm gì không. Tin nhắn vừa gởi đi, cô âm thầm thở phào, lòng bàn tay nắm điện thoại túa ra những giọt mồ hôi nhỏ, làm thân máy màu trắng hơi hơi nóng lên. Cách đó không xa, cô y tá đang hướng Ôn Vãn, ngoắc ngoắc mấy ngón tay. Có điều, Ôn Vãn vẫn chưa hồi hồn, mãi đến khi y tá chạy đến trước mặt cô, vừa nói vừa thở phì phò: "Bác sĩ Ôn, chủ nhiệm tìm chị kìa. Bệnh nhân lần này là nhân vật quan trọng đấy, nghe nói có gia thế là——" Cô y tá trẻ muốn nói lại thôi, lia mắt quan sát chung quanh, hạ thấp giọng nói: "Chị tự đi xem đi." Ôn Vãn giật mình, nhanh nhảu nhét điện thoại vào túi, trong lúc hoảng hốt, cô cảm nhận được điện thoại rung lên, không kịp nhìn kĩ nội dung tin nhắn, cô thu cảm xúc, ưỡn thẳng sống lưng và nói: "Đi thôi." - Trong phòng chủ nhiệm tụ tập không ít người. Thời điểm Ôn Vãn đẩy cửa bước vào, liền ngửi được mùi thuốc lá gay mũi. Tính chất công việc tạo thành thói quen, bản thân Ôn Vãn có hơi xem nặng sự sạch sẽ, lúc này không khỏi chau mày: "Chủ nhiệm?" Mạnh Hành Lương nghe được thanh âm, theo bàn công tác hướng mắt nhìn sang, giữa hai hàng chân mày ẩn hiện ý cười: "Đến đây, ngồi xuống đi." Ôn Vãn khẽ liếc nhìn xung quanh, trong phòng có bốn người đàn ông, trong đó người đàn ông lớn tuổi nhất vận bộ Đường trang* kiểu cũ, mấy người còn lại đều vận âu phục màu đen. Vài người mang theo ánh mắt rét buốt nhìn về phía cô, tạo nên khí thế khiến lòng người hoảng loạn. Ôn Vãn lập tức đoán được có chuyện, xem ra bệnh nhân nhập viện hôm nay, quả đúng không đơn giản. Chủ nhiệm bảo cô ngồi xuống, hướng về người đàn ông trung niên giới thiệu : "Đây là ông Hạ, còn đây là bác sĩ tốt nhất khoa tâm thần của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Ôn Vãn." Người được gọi là ông Hạ mang trên người khí thế cương nghị cùng thâm trầm đặc trưng của người đàn ông từng trải. Nghe chủ nhiệm giới thiệu, ông ta chỉ khẽ gật đầu với Ôn Vãn, sau đó ánh mắt lại quay sang người Mạnh chủ nhiệm. Nếu Ôn Vãn không nhìn lầm, cái nhìn của ông ta đối với cô tựa hồ có ý bất mãn? Bầu không khí nghiêm túc khiến Ôn Vãn có tí căng thẳng, tiếp theo cô nghe được thanh âm của ông Hạ, lạnh nhạt cứng ngắc giống như khí chất trên người truyền tới: "Mạnh chủ nhiệm nói với tôi, bác sĩ Ôn là người có trách nhiệm và uy tín, vì vậy mới giao việc này cho cô, hi vọng bác sĩ Ôn sẽ sử dụng hết tài năng cùng trái tim của một lương y, để tôi thấy được bản lĩnh của cô." Không biết có phải Ôn Vãn đa nghi hay không, cô cảm thấy lời nói của người đàn ông này, hàm chứa ý cảnh cáo. Thời điểm cô nhìn lại ông ta, ông Hạ đang khoan thai bưng ly trà, từ từ thưởng thức, bình phẩm trà, ánh mắt tựa hồ không dừng trên người cô nửa giây. Theo bản năng, đối với người này, Ôn Vãn sinh ra sự bài xích lẫn chán ghét. Đây là điều dễ hiểu, chả ai cảm thấy thoải mái khi bản thân bị uy hiếp ngầm cả. Cô quay đầu, nói với Mạnh Hành Lương: "Chủ nhiệm yên tâm, nếu đây là nhiệm vụ công tác của tôi, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt." "Tận lực không đủ, phải là toàn lực." Ông Hạ đặt ly trà xuống cái bàn phía trước, chống quải trượng, lạnh lùng liếc nhìn cô: "Đình Diễn là đứa cháu duy nhất kế thừa huyết mạch của tôi. Thằng bé năm nay mới 16, còn chưa đến tuổi trưởng thành. Nó phải chịu nhiều đả kích nên mới biến thành bộ dáng của ngày hôm nay. Ông Mạnh một mực coi trọng cô, ắt hẳn là có nguyên nhân——" Ông ta cố ý dừng một chút, càng đến cuối câu càng nhấn nhá ngữ điệu: "Bác sĩ Ôn, ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng." Gân xanh trên trán Ôn Vãn nhảy dựng, suy nghĩ phiêu diêu bay về bốn năm trước. Tâm tình khi đó và bây giờ, giống nhau như đúc , hoặc có thể do diện mạo hung dữ độc ác của họ quá giống nhau. Trong lòng Ôn Vãn vô cùng căm phẫn, nhưng từ đầu đến cuối không biểu hiện ra ngoài. Mãi đến khi cô ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc này, mới khép chặt hai mắt. Đương niên cô từng nghe kể về Hạ gia, tại thành Thanh Châu, thế lực của họ rất lớn, không ai có can đảm trêu vào. Con trưởng của Hạ gia – Hạ Phong bất hạnh chết trẻ, bỏ lại vợ góa con côi. Vài năm trước, con dâu lại bỏ trốn cùng người đàn ông khác, đến giờ vẫn không có tin tức, chỉ còn cậu bé Hạ Đình Diễn sớm chiều cận kề ông nội. Hiện tại, cậu bé đáng thương mắc phải chứng bệnh đấy, khiến ông Hạ lo lắng, nóng nảy, sốt ruột. Xem ra cô phải đối mặt với vấn đề khá hóc búa. Ôn Vãn bụng bảo dạ, cô đến bệnh viện chưa được bao lâu. Mạnh chủ nhiệm không ngượng mồm, mặt dày tâng bốc cô lên trời, bảo là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ngụ ý đã quá rõ, nếu có chuyện xảy ra, cô làm vật hi sinh là lựa chọn chính xác, hợp lí nhất. Ôn Vãn hiểu đạo lí “đối nhân xử thế” bạc bẽo của đời, vì thế, dù biết ý tứ của Mạnh chủ nhiệm, cô vẫn giữ bình tĩnh, không biểu hiện sự bất mãn hay phẫn nộ dư thừa. Nếu là vài năm trước, phỏng chừng cô đã giận đùng đùng, bắt ông ta nói cho ra lẽ. Hiện tại thì không, trừ khi cô không muốn làm công việc này nữa. Đi lên phía trước vài bước, mới chợt nhớ tới tin nhắn chưa kịp xem, Ôn Vãn vội vàng lấy ra nhìn, quả nhiên nội dung cực kỳ phù hợp với phong cách của Cố Minh Sâm, độc một chữ: Được Ngay cả dấu chấm câu cũng không có, xem ra người đàn ông đấy đối với cô, trước hay sau, chỉ có chán ghét. Vẻ mặt Ôn Vãn không thay đổi, nhét điện thoại vào túi, cầm bệnh án của chủ nhiệm đưa, trở về phòng làm việc. Phụ nữ có thể trắng tay trên vài phương diện, nhưng công việc và tôn nghiêm, tuyệt đối phải giữ kĩ trong tay, trước mắt nên ưu tiên chuyện của Hạ gia, còn những vấn đề khác, sẽ bàn tính sau. - Tuổi Hạ Đình Diễn còn nhỏ, năm nay vừa mới lên trung học, tướng mạo nhìn trắng trẻo nõn nà, bộ dáng rất đơn thuần lễ phép. Lúc Ôn Vãn đi vào, cậu ta đang bận bộ đồ màu vân trắng xanh của bệnh nhân, ngồi đón gió qua khung cửa sổ, nghiêng đầu chẳng biết đang nhìn gì. Ôn Vãn đi ngang qua, dường như cậu ta cười cười với cô. Hạ Đình Diễn không có bất kì hành động cực đoan nào, tình huống tựa hồ không nghiêm trọng, bệnh nhân chỉ hơi trầm mặc hơn mức bình thường. Những dấu hiện này vượt qua dự liệu của Ôn Vãn.Sáng nay, thấy cách ông Hạ huy động lực lượng để “xuất quân” đến bệnh viện, thêm cái gương mặt nặng như chì của ông ta, cô cứ tưởng bệnh của cậu ta đã tới gian đoạn nguy kịch, bây giờ nhìn qua chỉ có chút tự bế, như vậy mà nhập viện vào khoa tâm thần, có quá lắm không? Ôn Vãn còn đang buồn bực, cửa phòng bệnh bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra. Người tới là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo, hình dáng hoàn hảo mà thâm thúy sâu xa, cặp mắt sắc lạnh, như muốn câu hồn người. Ôn Vãn cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, trái tim bỗng dưng co thắt một hồi. Cặp mắt kia nhìn rất quen, nhưng cô không nhớ nổi đã từng gặplúc nào, hoặc có lẽ, những người đàn ông đẹp trai đều có đôi con ngươi đen thẫm, sâu hun hút. Ôn Vãn dần thả lỏng, thì bên kia, phản ứng của Hạ Đình Diễn lại dọa cô nhảy dựng. Cậu ta bỗng nhiên cất tiếng thét chói tai, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn và thô kệch, biểu đạt cho nỗi giận dữ. Ôn Vãn nghi hoặc, dò xét người mới tới. Sắc mặt anh ta biến chuyển thành xanh lét, bước chân vẫn trầm ổn tiến tới. Đôi giày da sáng bóng dẫm trên nền nhà, với tần suất đều đặn và êm nhẹ. Hạ Đình Diễn nhìn anh ta, tựa như đề phòng, tựa như khiếp sợ, nghiêng người trốn sau lưng của Ôn Vãn. Dù Ôn Vãn còn đang mơ hồ, cũng nhận ra điều bất thường , Hạ Đình Diễn không thích người đàn ông này, hoặc nói, anh ta có khả năng kích động suy nghĩ và phản ứng của Hạ Đình Diễn. "Các người ra ngoài hết đi." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, hai tay nhét vào túi, lẳng lặng đứng trước giường bệnh. Ánh mắt anh ta không có địch ý, tuy nhiên, Hạ Đình Diễn thật sự sợ anh ta, sợ đến mức rụt rè không dám lên tiếng, chỉ gắt gao túm chặt tà áo trắng của Ôn Vãn. Ôn Vãn chần chờ hai giây và nói: "Tiên sinh, cậu bé rất sợ anh." Lúc này, người đàn ông mới liếc nhìn cô một cái, khóe miệng gợi nét cười nhạt: "Tôi là chú của thằng bé, cô nói nó sợ tôi?”. Ôn Vãn nhíu mày, chưa kịp đáp lời, người đàn ông kia tiếp tục nói: "Ngày thường, tôi đối với nó hơi nghiêm khắc, thằng bé lại trong độ tuổi bướng bỉnh, thích phản nghịch." Người đàn ông tiến lên một bước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủ xuống đỉnh đầu mềm mại của Hạ Đình Diễn: "Đình Diễn." Ngay lập tức, Hạ Đình Diễn ngưng mọi cử chỉ, an tĩnh đứng yên một chỗ. Ôn Vãn càng thêm nghi ngờ, khóe miệng người đàn ông phát ra tiếng cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn, luồn vào những sợi tóc đen tuyền, khẽ khàng hất lên: "Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, như vậy mới được xuất viện sớm. Cháu muốn mau khỏe mạnh, thì tuyệt đối không được ăn nói lung tung nữa, biết chưa?" Ôn Vãn đứng một bên quan sát phản ứng của cậu bé, trong mắt cậu ta ánh lên nỗi sợ hãi và nao núng, cuối cùng vẫn gật đầu thuận theo. Người đàn ông hài lòng mỉm cười, xoay người định đi ra, bỗng nhiên anh ta bất chợt dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Ôn Vãn. "Ôn?" Ánh mắt anh ta dừng trên bảng tên của cô, hình như ghét bỏ cái họ của cô. Từ đầu đến cuối, Ôn Vãn chẳng có ấn tượng tốt với người đàn ông này, hất cằm nghiêm mặt giống anh ta, trả lời rõ ràng: "Ôn Vãn." Không biết người đàn ông suy nghĩ điều gì, đột nhiên tỉ mỉ quan sát đánh giá cô từ đầu đến chân. Ôn Vãn bị anh ta ngắm nghía sinh ra mất tự nhiên, người đàn ông ý thức được bản thân hành động thất lễ, bèn nhếch khóe môi: "Thằng bé có chút ảo tưởng nên cô không thể hoàn toàn tin lời nó nói. Ba tôi bị nó ảnh hưởng, khiến đầu óc rối loạn, suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng bị dọa sợ, hiện tại hằng đêm ngủ không yên giấc. Giờ mời cô dùng năng lực và lương tâm của người bác sĩ để chữa trị cho nó, ông chỉ mong thằng bé nhanh chóng hồi phục." Ánh mắt của anh ta khi nói chuyện vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, cho dù gương mặt xuất ra ý cười, nhưng mỗi lời nói đều ẩn chứa ý lạnh buốt xương. Lòng dạ người đàn ông này vô cùng thâm sâu, cảm giác của Ôn Vãn chắc chắn không sai. Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Hồ Đồ của tác giả Phong Tử Tam Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Năm Xuân Thứ 28
Có những mối tình, vẫn không thể quên sau rất nhiều năm.  Không phải nhớ người ấy, mà là nhớ những khoảnh khắc đã từng có bên người ấy. Không quên, đôi khi không phải là hy vọng, mà chỉ đơn giản là chờ đợi một câu trả lời. Lục Hoài Chinh tự nói với bản thân, đợi thêm một năm nữa thôi, chỉ thêm một năm nữa thôi. Nhưng mà, anh đã nghĩ như vậy, 12 năm rồi. Vào ngày ấy gặp lại Vu Hảo, Lục Hoài Chinh cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Đã rất nhiều năm không hề có tin tức, năm ấy cô chuyển trường cũng không hề nói với anh một tiếng nào. Cứ như vậy, để anh lại với những kỷ niệm và một mối tình chưa kịp gọi tên. Thế mà sau chừng ấy năm gặp lại, mặc dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng thật sự đã nổi lửa. *** Mà ở phía bên kia, Vu Hảo cũng không khá gì hơn. Cứ tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, khi gặp lại nhau, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng hoàn toàn không làm được. Có rất nhiều thứ, cho dù có bước qua bao nhiêu năm tháng thì cũng chỉ là một lớp bụi mà thôi, chỉ một làn gió nhẹ nhàng lướt qua, tất cả sẽ lại phô bày ra không sót một thứ gì. Vào những năm tháng thanh xuân ấy, Lục Hoài Chinh vẫn là một cậu chàng xốc nổi. Tụ tập với bạn bè, học hành bết bát, chỉ có nghiêm túc trong hai việc, chơi bóng rổ và theo đuổi Vu Hảo.  Trong mắt các bạn học, đẹp trai lại giỏi giao tiếp như anh sao có thể quan tâm đến cô gái lầm lì ít nói như Vu Hảo được chứ. Cô xinh thì xinh thật đấy, học giỏi thật đấy, nhưng mà quá khó gần. Bình thường cũng chẳng có bạn bè, cũng chẳng chơi cùng ai. Chỉ có một mình Lục Hoài Chinh biết rõ, thái độ của cô dành cho anh, như vậy là đặc biệt lắm rồi. Vậy thì đã sao? Bên nhau cả một quãng thời gian, mặc dù chưa từng nói ra một câu xác định nào, nhưng anh luôn nghĩ những chuyện như vậy ai cũng đều đã rõ. Thế mà cô không nói một lời, đi một cái là đi luôn. Thế nên lần này gặp lại, Lục Hoài Chinh vốn nghĩ rằng sẽ cho cô một bài học. Rốt cuộc vẫn không làm được. Bởi vì trong tâm niệm của Lục Hoài Chinh chỉ có 3 điều: Một là Vu Hảo luôn đúng. Hai là nếu Vu Hảo sai, thì phải xem lại cô ấy có thật là Vu Hảo hay không. Ba là nếu cô ấy thật sự là Vu Hảo, thì xem lại điều một. Ai cũng nói anh yêu Vu Hảo thật không có tiền đồ. Lục Hoài Chinh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu Hảo. Nội dung của câu chuyện chính là như vậy. Kể về mối tình từ thời trung học của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, một người nóng một người lạnh, và một quãng thời gian 12 năm ở chính giữa. Nhưng không chỉ có tình yêu nam nữ, mà còn có một thứ tình cảm thiêng liêng hơn được nhắc đến, đó là tình cảm đồng đội, tình yêu đối với lý tưởng và trách nhiệm đối với quốc gia. Bởi vì, lúc này Lục Hoài Chinh đã là một người lính, còn là lính biệt kích không quân. Nếu như trước kia, lý do đi lính của anh chỉ là vì nóng đầu, muốn đi là đi, thì 8 năm rèn giũa trong quân ngũ đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Con người sống ở trên đời cần phải có mục đích, và mục đích của anh chính là hoàn thành mỗi một nhiệm vụ được giao, giữ gìn sự bình yên của cuộc sống. Vu Hảo rất hiểu điều này, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý. Từ lúc gặp lại anh, biết được những điều anh đã trải qua, hiểu được tình cảm anh dành cho mình từ đầu đến cuối, Vu Hảo cũng không còn ngại ngần nữa. Sự tổn thương từ quá khứ đã từng khiến cho cô không thể tiếp xúc với xã hội, đã từng khiến cô không thể đối mặt với anh, một lời tạm biệt cũng không kịp nói, thì bây giờ cô nguyện ý ở bên cạnh anh. Sẽ khổ cực đấy, sẽ tủi thân đấy, nhưng cô bằng lòng. Vì người đàn ông ấy đã nói: “Không phải chỉ có đứa trẻ vì sao mới có thể cầu nguyện, bất kể em cầu nguyện điều gì, sẽ có một người liều mạng làm vì em.” Vì người đàn ông ấy đã nói, “Anh rất nhớ em. Không phải hôm nay, là mỗi một ngày của 12 năm qua.” Và vì, người đàn ông ấy là Lục Hoài Chinh. Vì là anh, nên Vu Hảo mới cố gắng vượt qua bóng tối của quá khứ để yêu anh. Vì là anh, nên cô mới có đủ dũng khí để làm một hậu phương. Vu Hảo không biết anh sẽ hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, cô cũng không biết lời tạm biệt nào sẽ là lời cuối cùng. Nhưng cô biết, mỗi một phút giây được ở bên anh, chính là hạnh phúc. Sâu sắc là vậy, thâm tình là vậy, nhưng thực ra không khí của câu chuyện lại vô cùng nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh khi không huấn luyện thì rất thoải mái, còn có chút lưu manh nữa. Vu Hảo rất ngoan hiền nhưng đứng trước Lục Hoài Chinh thì lại hoạt bát và đáng yêu. Tuy rằng những tình tiết về các chiến dịch quân sự và cả những học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và sâu sắc, nhưng tinh thần nghiêm túc của tác giả đối với những vấn đề này cũng rất đáng trân trọng. Luôn đồng hành cùng câu chuyện tình yêu của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo còn có những người bạn với đầy đủ sắc thái của cuộc sống. Giống như anh chàng đồng đội Tôn Khải đào hoa kết hợp cùng cô nàng mạnh mẽ bức người Triệu Đại Lâm làm nên chuyện tình đầy sấm vang chớp giật. Còn có người dượng mà anh vẫn luôn kính trọng Hoắc Đình cùng với người cô Lục Hinh đã nuôi anh từ nhỏ, đều là những người giàu tình cảm trong những cảnh ngộ đáng thương. Còn có những người bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên, cùng nhau trải qua vui buồn của cuộc sống đến nỗi thân hơn cả ruột thịt. Tất cả đều góp phần tạo nên nhân cách của một con người biết sống vì người khác, biết hy sinh vì lợi ích chung của xã hội như Lục Hoài Chinh và Vu Hảo. Chợt nhớ đến lời của một bài hát, rất thích hợp trong hoàn cảnh này: Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng, Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương, Nếu là mây, tôi sẽ là một làn mây ấm, Là người, tôi sẽ chết cho quê hương. …. (Trích lời bài hát “Tự nguyện” - Trương Quốc Khánh) Review by #Lâm tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Lục Hoài Chinh –” Phụ nữ hai mươi tám tuổi là khổ sở nhất. Lúc bà Phùng nói lời này, Vu Hảo vẫn rất bình thường đứng trước gương trong nhà tắm trang điểm. Bà Phùng đi ngang qua nhà tắm, trong tay ôm một đống quần áo vừa gấp xong, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, không biết là nói với cô hay tự nói vơi chính mình. “Lúc mẹ hai mười tám tuổi thì đã có vết chân chim rồi… Có điều không để tâm lắm, nhưng dần dần, mặt cũng bắt đầu xuống sắc. Lúc ở đơn vị nghe người khác gọi mẹ là chị Phùng là lại liếc xéo người ta, lúc uống cafe thì luôn cho vài quả cẩu kỷ tử vào. Khi đó còn chưa hiểu gì, cho đến khi xem xong bộ phim trên TV, mới biết hóa ra đó chính là bệnh lão hóa của chị em phụ nữ.” Trong nhà vệ sinh không ai đáp lời, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng loảng xoảng của chai lọ thủy tinh va vào nhau. Phùng Ngạn Chi mở tủ quần áo của Vu Hảo ra, xếp đồ vào đấy cho cô. Tay mới vừa đưa vào thì đã chạm đến một vật cứng cứng, lấy ra nhìn, thì ra là dụng cụ thẩm mỹ mà mấy ngày trước nha đầu này lật tung khắp nhà mà vẫn không tìm ra. Không phải nói là dùng xong thì cất vào trong ngăn kéo sao, Phùng Ngạn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra đặt vào chỗ nổi bật hộ cô. “Dù có chăm sóc mặt tốt đến đâu mà không kết hôn thì có ích gì, chờ cho cơ thể suy yếu, để xem con sinh con thế nào.” Bà Phùng lại trách mắng cô như thường ngày. Nói đến đây, bảo gương mặt này đẹp tuyệt thì chưa đến mức, nhưng đúng thật là khá xinh xắn, tách biệt các ngũ quan ra thì nhìn không đẹp như thế, nhưng đến khi đặt chung một chỗ thì khá có ý vị. Cộng thêm khí chất trên người cô quá sạch sẽ, mi dài mắt sáng, giống như một đầm nước trong, rất có ý thơ. Phùng Ngạn Chi luôn ngầm phê bình việc mấy năm nay cô chưa từng có bạn trai, tốn không ít tâm tư giới thiệu đối tượng cho cô. Từ nhỏ Vu Hạo đã tâm cao khí ngạo, số nam sinh theo đuổi cô có bẻ đầu ngón tay cũng không đếm xuể, gì mà chưa từng thấy qua đàn ông con trai chứ, con bé mà muốn tìm còn sợ không tìm được sao? Nhưng quan trọng nhất chính là chưa gặp người nào khiến mình rung động cả, Phùng Ngạn Chi mắng cô là đồ trái tim được làm bằng đá, không chút tan chảy. Nhưng chính bản thân cô lại thấy không đúng, cô cũng từng rung động rồi mà. Vu Hảo bịt tai không nghe, ung dung soi gương vẽ mi, Phùng Ngạn Chi lại bắt đầu quét sân ở bên ngoài. Mà miệng thì vẫn không ngừng nói: “Đàn ông hai mươi thích con gái hai mươi, đến khi ba mươi tuổi vẫn muốn tìm một cô hai mươi mấy, còn lũ đàn ông ngoài bốn mươi thì khỏi phải nói nữa, có tên nào nhìn thấy gái hai mươi mà mắt không sáng lên không, lấy giáo sư Hàn trong viện của con mà nói kìa, người cũng đã năm mươi rồi, thế mà hễ nhìn thấy cô nào hai mươi là lại y hệt tên dại gái.” Lúc này Vu Hảo nghe không nổi nữa, thò nửa người ra khỏi nhà tắm, “Mẹ đừng có bôi xấu giáo sư Hàn nữa, thầy ấy đối xử thân thiết với mọi người, người nào cũng đối xử như nhau, hơn nữa giáo sư Hàn còn có ơn với con, cẩn thận đừng để ông Vu nghe thấy, không thì lại nổi trận lôi đình với mẹ đấy!” Phùng Ngạn Chi biết vừa rồi mình nói không đúng, bèn đổi lời: “Dù sao thì cũng ý là như vậy, con tự suy ngẫm chút đi, hồi đó con lên đại học, giá thị trường cao như vậy, còn có nhiều nam sinh theo đuổi đến nhà, bây giờ thì sao, có phải không ai thèm hỏi han gì không hả, con có khác gì cọng rau già không?” Vu Hỏa phản bác lại: “Con là cọng rau già, vậy chứ mẹ là gì? Cọng rau nát?” Phùng Ngạn Chi không so đo với cô, chỉ cười bỏ qua. Từ lâu đã biết con gái mình là đứa cố chấp, ngoan cố không thay đổi, trong lòng tự có chính kiến, nếu con bé đã quyết tâm không kết hôn, thì cho dù ai bắt ép cũng không được. Giờ có mắng chửi gì nó thì cũng chỉ có tự mình sốt ruột, lại còn bê đá đập chân mình. Phùng Ngạn Chi dọn rác, chuẩn bị ra cửa mua thức ăn, “Đưa chìa khóa xe cho mẹ, đợi lát nữa nhờ bố con đưa con đi làm đi, chứ hôm nay mẹ phải đến thăm bà.” Mời các bạn đón đọc Năm Xuân Thứ 28 của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
Lương Cầm Chọn Chồng
Cô đi xem mắt năm này qua năm khác, tới tận sáu năm trời mới chọn trúng một người, thế mà người đó lại là "khúc gỗ mục". Câu chuyện này hư cấu trên 3 phần, liêm sỉ đầy đất, vì thế cầu mong các bạn đọc đừng đem so sánh và săm xoi từng chi tiết. Vâng, giới thiệu rất ngắn gọn Lần đầu edit truyện í í. Mong mọi người ủng hộ. không thích xin đừng nói lời cay đắng. Nhưng dù sao thì cũng mong mọi người ủng hộ Bánh Bao và Lon Bia *** Hứa Lương Cầm - 28 tuổi, ngoại hình bình thường, suốt ngày ở phòng trọ viết tiểu thuyết, một trạch nữ chính hiệu, với bề dày 6 lần xem mắt và vô số những lần “bạn bè giới thiệu”... Cô nhìn qua không biết bao nhiêu dạng đàn ông để rồi cuối cùng lại bén duyên dính ngay một tên… nói sao nhỉ? Với mình chẳng khác nào “cái nhà vệ sinh công cộng” Tống Dật Hàng - hơn 30 tuổi, trải qua một lần ly hôn, vài lần xem mắt, bạn gái nhiều vô số, hoa đào bay tứ tung. Đẹp trai, giàu có, gia thế hiển hách, tác phong tao nhã… đây là điển hình của loại đàn ông bề ngoài đạo mạo, nhưng bên trong thì đen tối :v Hai người gặp nhau trong một lần xem mắt, dở khóc dở cười là cô gái Hứa Lương Cầm lại hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của Tống Dật Hàng - một trong những thứ vốn liếng mà anh tự tin ở bản thân nhất. Lần thứ nhất gặp, anh cũng chưa có ấn tượng lắm. Lần thứ hai, anh lại hiểu lầm cô là loại con gái không đàng hoàng. Lần thứ ba, lần thứ tư… Dần dần Tống Dật Hàng đã bị cô gái trẻ này thu hút. Anh hiểu rằng Hứa Lương Cầm mặc dù yêu tiền nhưng lại không có ham muốn hay yêu tiền của người khác :v. Nếu không đã không cho anh ăn “bánh bơ” nhiều như thế. Thế là hai người bọn họ cứ thế nảy sinh "gian tình". Tống Dật Hàng hết tìm cớ này, lý do nọ để có thể “hẹn hò” với Hứa Lương Cầm. Mà bản thân cô, mặc dù thiện lương, đơn thuần nhưng không có nghĩa cái gì cũng không biết… Chính vì vậy trong lần say rượu đó mới chủ động vượt quá giới hạn kia với anh. Không hẳn Hứa Lương Cầm không có tình cảm với anh, nhưng cô khó mà chấp nhận việc mình buông bỏ mối tình đơn phương suốt bao năm với nam phụ (tra nam phụ cũng chẳng tốt lành gì đâu :v ). Nhưng cô càng không phải là loại phụ nữ nhút nhát hay trốn chạy cảm xúc. Cũng chính từ đây mới nảy sinh một loạt các tình huống máu chó, hiểu lầm, ức chế :v Bạn gái cũ, hồng gian tri kỷ, người phụ nữ đặc biệt, tra nam cứ gọi là ùn ùn kéo tới. Tốt tính như bạn học Hứa Lương Cầm cũng khó lòng bỏ qua được, đã thế người tới sau còn cao tay hay người tới trước quả thật làm tình yêu của hai người bọn họ ngày càng sóng gió hơn. Tuổi trẻ và quá khứ của Tống Dật Thần cuối cùng là như thế nào mà dẫn đến vị trí đặc biệt của người phụ nữ kia? Chọn lựa người đàn ông này của Hứa Lương Cầm là đúng hay sai? Cô liệu sẽ giữ được tâm của người đàn ông đào hoa này chứ? “Lương Cầm chọn chồng” một bộ truyện mà khi đọc xong mình cũng chưa xác định được mình có thích hay không nữa. Đây có thể nói là bộ truyện của Thần Vụ Quang làm mình ức chế và tức điên nhất. Mặc dù bức xúc nhưng vẫn tò mò muốn đọc mà không hiểu tại sao TT_TT. Các tình tiết máu chó, tình cách nam chính thì dở dở ương ương không dứt khoát. Đọc nhiều phân đoạn giữa nam chính và người đàn bà kia thì mình chỉ muốn nữ chính bỏ quách nam chính cho rồi. Đối với mình nam chính truyện này có thể coi là tệ nhất trong dàn nam chính của Thần Vụ Quang. Nhưng ngược lại, nữ chính thì rất được. Mặc dù cô vẫn có chút gì đó không dứt khoát, nhưng nhìn chung vẫn là một người phụ nữ yêu ghét rõ ràng trong mọi chuyện. Nói dứt với nam phụ là dứt ngay, thừa nhận tình yêu với nam chính một cách thẳng thắn. Bị khích bác, ức hiếp cô vẫn biết dùng lời nói đáp trả, không phải loại nhu nhược, bánh bèo. Quan trọng là cô vẫn biết suy nghĩ, đấu tranh cho tình yêu của mình. Đọc truyện này mình cảm thấy tội cho nữ chính rất nhiều, cảm thấy nam chính chỉ giỏi nói, hành động thì cứ dây dưa với mấy đứa nữ phụ… mặc dù cuối cùng cũng nhận ra… Nhưng những gì anh làm vẫn không thỏa mãn hay bù đắp được những ức chế anh gây ra lúc trước. Ngoài ra, có thể nói đây là bộ truyện hiếm hoi của Thần Vụ Quang mà khan hiếm thịt đến thế :v Mặc dù vẫn còn những lời nói thô bỉ, vô sỉ, nhưng mình nghĩ bộ này với sắc nữ thì chỉ đủ nhét kẽ răng thôi. Nếu bạn đã chán những câu chuyện hường huệ … thì thử một chút cảm xúc khó nói khi đọc truyện này đi… và hãy cho mình biết cảm giác đó của bạn là thế nào nhé. “Nhìn một chút hồng hồng trên môi Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm rút một tờ khăn giấy đưa cho anh Tống Dật Hàng không nhận: - Em giúp anh lau đi. Hứa Lương Cầm trực tiếp ném khăn giấy lên người anh: - Anh tự lau đi - Em càng ngày càng lộng hành trước mặt anh rồi đấy! - Không phải anh nhìn em làm gì cũng rất thuận mắt sao? - Đúng vậy, em có tức giận thì anh cũng vui vẻ thoải mái…” ___________ " ": Trích từ truyện Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Lương Cầm Chọn Chồng của tác giả Thần Vụ Quang.
Sắc Yêu Ngọt Ngào
Warning: Ai dị ứng truyện có nhiều cảnh H, mời click back. Ai chưa đủ tuổi vị thành niên, có tính tò mò cao, nút quay lại ở bên trên phía trái. Nội dung truyện không đủ cẩu huyết, ai tìm máu chó cũng xin dừng bước. Truyện có đề cập đến 1 vài vấn đề nhạy cảm, nghề nghiệp của nữ chính cũng không được trong sạch lắm. Tóm lại là nếu đọc nên cân nhắc, chuẩn bị khăn giấy và dụng cụ hứng máu. :v Bây giờ, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ, chúng ta bắt đầu thôi. Văn án: “Bạn có biết, trên thế giới này đâu chỉ toàn những cuộc sống màu hồng, mà bên cạnh đó còn có những công việc mập mờ không thể lôi ra ánh sáng. Kim Hạ, sinh viên tầm trung từ miền quê lên thành thị, học xong đại học, được 1 tấm bằng. Nhưng cuộc sống ngày nay, những nghành nghề hot nhất còn kiếm việc chật vật, huống chi với 1 cô bé chẳng chút ưu điểm gì. Cô bắt đầu làm đủ mọi nghề, trong đó có cả nghề… kể chuyện sex qua điện thoại. Lạ lắm đúng không, nhưng với những người nghèo như cô, để nuôi sống bản thân và gia đình, tự tôn gì đó nên để theo gió trôi. Cái gọi là định mệnh, đó chính là số phận được đấng tối cao nào đó sắp xếp sẵn. Cô bé lọ lem khốn khổ nhưng hiếu thuận, có 1 ngày sẽ được ban phước lành.   Đọc truyện này, bạn sẽ thấy, đâu đó thế gian này, vẫn còn phép màu đâu đó chờ đợi. Điều bạn cần làm là kiên nhẫn, đấu tranh, chờ nó đến.” Như đã cảnh báo ở trên, truyện là H văn, nội dung cũng có, nhưng chỉ là thứ yếu :v. Nói vui vậy thôi, cuốn sách này không đến nỗi H từ đầu tới cuối, nên tôi mới dám viết review, chứ không thì đã bị đại boss aka Hôn quân dìm chết từ trong trứng nước rồi.  Kim Hạ là một cô gái nhan sắc bình thường, thật thà chăm chỉ, nhưng cũng là người biết thời biết thế, không như một số nữ chính thánh mẫu mẹ thiên hạ má thiên nhiên. Trong một lần đi họp cùng sếp, Kim Hạ vô tình gặp Lục Xuyên – Lục cục trưởng. Lục Xuyên tỏ ra hứng thú bất ngờ với cô gái Kim Hạ. Sếp của Kim Hạ vì muốn lấy lòng anh ta, nhắm mắt đưa chân trao cô nhân viên của mình cho cấp trên làm người tình một đêm.  Kể từ ngày đó, Kim Hạ chính thức trở thành “tình nhân” của Lục Xuyên. Giữa hai người không có tình yêu, chỉ có anh lợi dụng thể xác của tôi, tôi dùng tiền của anh. Kim Hạ cần tiền để lo cho gia đình, còn Lục Xuyên chỉ hứng thú với cơ thể của cô. Lục Xuyên vốn là một người sợ những tình cảm gắn bó lâu dài. Anh ta đã từng yêu, từng bị lừa dối, nên mất hết niềm tin vào tình yêu. Nhưng Lục cục trưởng từ khi gặp cô gái Kim Hạ ngốc nghếch lại dần dần bị chinh phục.  Ngược lại với Lục Xuyên, Kim Hạ là một cô gái giàu tình cảm. Vì vậy, trong cuộc chơi ái tình, cô luôn giữ chặt trái tim mình, không mở lòng với bất kì ai. Cũng chính tính cách ấy đã kích thích lòng tự tôn của Lục Xuyên. Anh ta không tin Kim Hạ không rung động với mình, dùng mọi cách để làm cô ghen, nhưng vẫn không thành công. Cho đến khi nam phụ xuất hiện… Nam phụ chính là người Kim Hạ từng yêu thầm. Nhưng cô không đủ tư cách để đứng cùng với anh, vì anh dường như là người quá hoàn hảo. Chẳng ngờ rằng, người ấy từ phương xa trở lại, chỉ để nối lại đoạn tình duyên xưa với Kim Hạ. Nhưng mà giờ đây, bên cạnh cô đã có Lục Xuyên. Kim Hạ nghẹn ngào cất kín đoạn tình cảm cũ vào góc sâu trong tim. Anh nam phụ này cũng là một người rất đáng thương. Anh và Kim Hạ là hai người có duyên nhưng không phận, bỏ lỡ nhau một lần là suốt đời.  Sự xuất hiện của “tình cũ” khiến Lục Xuyên giật mình nhận ra tình cảm của mình với Kim Hạ. Nhưng vết thương cũ còn chưa nguôi ngoai, Kim Hạ cũng không mở lòng. Lục Xuyên phải làm thế nào mới giành được trái tim người đẹp? Muốn biết kết quả, mời các bạn tự khám phá thôi. Một điều tôi yêu thích ở câu chuyện này, đó là tưởng như ngược nữ nhưng thực ra lại ngược nam. Trong khi cô nàng Kim Hạ thờ ơ vì sợ bị tổn thương thì Lục Xuyên phải khốn đốn chiến đấu với “tình cũ” giành trái tim người thương. Sau khi chiếm được “nàng” trọn vẹn rồi, lại còn phải giúp “nàng” làm quen với thế giới quan chức, đối phó với cô nàng người yêu cũ bám dai hơn đỉa, giới thiệu “nàng” với gia đình bạn bè… Truyện lấy H làm chủ đạo nhưng bên cạnh đó tính cách nhân vật được xây dựng khá thực tế, mạnh mẽ. Điều tiếc nuối nhất truyện chính là anh nam phụ. :’(  Trích đoạn: Mười ngón tay Lục Xuyên đan vào tay cô, bỗng nhiên cô nói: “Sau này em muốn chết trước anh.” “Vì sao?” Kim Hạ đưa tay che nắng trước mắt: “Bởi vì đưa tiễn quá khó khăn, đưa anh càng khó, em làm không được.” Lục Xuyên im lặng một lát, khoé miệng hiện lên một tia cười yếu ớt: “Được, sau này anh đưa em.” -------------- Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: Gian Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Mời các bạn đón đọc Sắc Yêu Ngọt Ngào của tác giả Duy Kỳ.
Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Đi đêm lắm thì có ngày gặp ma, mà làm tác giả ác quá thì có ngày... xuyên vào chính nhân vật phản diện của mình, chịu đủ ngược luyến tàn tâm. Đó chính là câu chuyện của vị tác giả đáng thương ngày hôm nay tớ muốn nhắc tới - Tư Vũ.   Văn án:   Tư Vũ có được cơ hội xuyên vào nhân vật nữ phụ ác độc, trở thành chị gái cùng mẹ khác cha của nam chính, vị nữ phụ này bệnh tật quấn thân, yếu đuối, đáng tiếc lòng dạ như rắn rết, ba lần bảy lượt muốn đẩy nam nữ chủ vào chỗ chết, cuối cùng bạn bè xa lánh, cộng đồng mạng thóa mạ, một thân một mình chết thảm trong một đêm mưa.   Vấn đề cần đặt ra là: Xuyên vào một người bất kỳ chỗ nào cũng có thể hộc máu, tùy thời sẽ chết, cô phải làm sao mới có thể sống sót?   May mắn không lâu sau đó, Tư Vũ phát hiện cô có thể nhìn thấy vận mệnh của một người, chỉ cần người bên cạnh vận mệnh tốt hơn cô; cô có thể cậy vào sự phù hộ của phúc khí - kéo dài tính mạng.   Về phần cô... Tư Vũ tự soi mình trong gương, thấy tướng mạo kiểu gì cũng là sắp chết, không phải cô nói quá, so về vận mệnh xấu, tất cả mọi người đều là đồ yếu đuối.   Vậy là tạm ổn, cô có phóng túng như thế nào đều không chết được! (~ ̄▽ ̄)~   Nhưng... đó là trước khi cô đụng phải vị đại sát thần này --   Tư Vũ: "Đừng, đừng có tới gần tôi QAQ "   Lục ngũ gia ôn hòa cười, phật châu trong tay "Băng" một tiếng bị bóp nát: "Lại chạy, đánh gãy chân của em." (*)   Tư Vũ là một tác giả truyện tranh nổi tiếng trên mạng, nhưng là nổi vì những câu chuyện "máu chó đầy đầu", bởi các nhân vật phụ cô viết ra đều bị hành hạ đủ kiểu, ngược lên ngược xuống đến chết mới thôi. Độc giả lúc nào cũng gào thét mong cô nương tay, nhưng Tư Vũ không bỏ nổi cái tật xấu này, cho tới một ngày cô thật sự bị xuyên qua...   Cô xuyên vào tác phẩm vừa mới hoàn thành của mình, trở thành chị gái phản diện cùng mẹ khác cha với nam chính. Nhân vật phản diện thì cũng tốt thôi, vấn đề là có bao nhiêu thứ xui xẻo tác giả độc ác là Tư Vũ đã nhét hết vào nhân vật này, khiến giờ đây cô phải há miệng mắc quai: Người gì mà đi một bước đã hộc máu, là cái bình thuốc di động, ba mất sớm mẹ thì tái hôn, nhà nghèo rách, lại còn là người mẫu tuyến 18...   Số đã đen đủi như vậy, Tư Vũ chỉ còn cách chắp vá cứu chữa. Là tác giả nên cô biết rõ nhân vật của mình dù có hơi ốm yếu nhưng còn lâu mới chết được, chỉ cần cô tránh xa nam nữ chính một chút thì việc gì cũng có thể giải quyết. Nhưng đời không như mơ, cô càng không muốn dính líu tới em trai nam chính và nữ chính tâm cơ thì lại càng bị kéo vào câu chuyện của họ. Càng ngày, câu chuyện càng đi xa tầm tay tác giả Tư Vũ, cô đã không thể kiểm soát diễn biến tiếp theo nữa rồi!!!   Khi xuyên qua, Tư Vũ còn nhặt được một biệt tài, đó là nhìn năng lượng đoán vận may. Nam chính em trai ngọt ngào - Kỷ Lâm, nữ chính độc ác nham hiểm - Hứa Thanh Uyển đều có vòng sáng vận may chói lòa. Tư Vũ biết thân biết phận mình đen đủi, vì đứng cạnh mấy đại nhân vật này nên mới có thể hưởng chút sái, không còn hộc máu nữa. Nhưng cô không thể ngờ được còn có một người đen hơn cô, vâng, đen theo đúng nghĩa đen đấy ạ, bởi vì vầng sáng trên đầu anh ta chỉ có một màu đen sì âm u.   Lần đầu gặp mặt cái người đàn ông đáng sợ đó, chỉ cần đứng gần anh ta ba bước là Tư Vũ đã muốn phun hết máu trong người ra. Nhưng mà cái người đó lại còn tỉnh bơ cưỡng ép cô đi theo anh ta. Chẳng lẽ đây là vừa gặp đã hứng thú trong truyền thuyết? Tư Vũ không hiểu, cũng không muốn hiểu, cô chỉ biết phải tìm cách tránh xa khỏi người này - càng xa càng tốt, vĩnh viễn không gặp lại nhau.   Nhưng một lần nữa, câu chuyện này tác giả Tư Vũ đã không thể kiểm soát được diễn biến nữa rồi. Người đàn ông "đen đủi" cô gặp phải chính là Lục ngũ gia - Lục Uyên Hòa, một người bí ẩn nắm trong tay cả nhà họ Lục danh giá, từ nhỏ đã mang sát khí quá nặng nên lúc nào cũng phải đeo phật châu để kìm nén sát khí. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Một đau ốm một đen đủi, cặp đôi này kết hợp lại thì quá là hoàn hảo luôn, vì vậy vận mệnh đã hết lần này đến lần khác đẩy thẳng Tư Vũ vào vòng tay đen kịt của Lục ngũ gia. Và Tư Vũ lại tiếp tục hộc máu. Mới ôm nhau mà đã hộc máu gần chết rồi, Tư Vũ không dám nghĩ đến nếu hai người tiến xa hơn, cô phải đổ bao nhiêu máu mới đủ...   Lục ngũ gia tuy không có hào quang chói lòa như nam chính trong truyện của Tư Vũ, nhưng lại là nhân vật chính trong mấy câu chuyện hào môn thế gia, cường thủ hào đoạt, nam thâm tình độc ác x nữ yếu ớt thông minh... vân vân và mây mây. Sự bá đạo của anh này được thể hiện bằng quyết tâm bắt bằng được Tư Vũ lại, cô hộc máu thì đã sao, anh mua thuốc cho cô; cô phản kháng thì sao, anh sẽ làm cô phải đồng ý, à mà nói thế thôi chứ Tư Vũ từ lâu đã bị sự quan tâm của anh làm cho rung rinh rồi, khỏi cần cua tiếp cũng tự đổ.   Cuộc sống của Tư Vũ thật sự thay đổi chóng mặt sau khi Lục ngũ gia xuất hiện. Anh một cước đá văng nữ chính tàn độc, trả thù bà mẹ ruột đã vứt bỏ cô, nâng niu yêu chiều cô trên lòng bàn tay. Người phụ nữ bình thường nào mà chịu nổi sự quyến rũ ngọt ngào ấy chứ, Tư Vũ lại càng không. Nhưng mà cái bệnh hộc máu của cô là do trời định rồi, làm thế nào cũng không hết được. Chẳng lẽ sau này cứ ôm nhau là lại ôm thêm cái khăn lau máu sao? Lục ngũ gia đến chùa tìm sư huynh của mình giúp đỡ, chẳng ngờ kết quả lại thật...   -------   Hòa thượng nói: "Bần tăng nghiên cứu rất lâu. Thể chất là do trời sinh, nếu dùng ngoại lực thay đổi thì rất khó để đạt được kết quả như ý. Vậy chi bằng sửa mệnh đi."   Tư Vũ ngẩn người, hỏi: "Sửa mệnh?"   Hòa thượng nhìn hai người, chậm rãi nói: "Mệnh cách của sư đệ cũng là đại hung. Một trong hai người ai tự ý sửa mệnh cũng đều nguy hiểm như nhau. Nhưng vạn hạnh là, hai người trời sinh một đôi, phân tắc hung thần, cẩn tắc vô ưu, thiếu một người thì người kia cũng không thể tồn tại. Cho nên bần tăng nghĩ đến chuyện đồng thời sửa mệnh cho cả hai. Không phải hai người là vợ chồng sao, âm dương giao hợp, nước chảy thành sông, vô cùng đơn giản."   Tư Vũ: "..."   Lục Ngũ gia: "..."   Hòa thượng nói một tràng dài, lại phát hiện phía đối diện không có một ai lên tiếng. Hòa thượng đoán ra không ít manh mối, lặng im một hồi, hắn thử hỏi: "Chẳng lẽ... Hai người chưa... hả?"   "Ai, sư đệ vẫn còn quá trẻ. Mà người trẻ tuổi thì thường hay xúc động, hắn cũng rất biết nhẫn nại đó chứ, không dám làm chuyện vượt rào."   Lục Ngũ gia: "..."   Tư Vũ: "..." (*)   --------   Ngoài hai nhân vật "phụ" là Tư Vũ và Lục ngũ gia, không thể không kể đến nam chính đẹp trai yêu màu tím thích màu hường sống nội tâm và hay mềm lòng, em trai cùng mẹ khác cha của Tư Vũ, Kỷ Lâm. Trong truyện cậu này vốn dĩ đã rất quan tâm đến người chị gái Tư Vũ, nhưng do lòng hận thù nên "Tư Vũ" đã làm tổn thương cậu, đến mức cậu phải tự chặt đứt mối quan hệ này. Cậu nhóc cũng là một người đáng thương, là idol hàng đầu nhưng gia đình không quan tâm, mãi mới tìm được người chị gái thì lại bị chị ghẻ lạnh.   Nhưng từ khi Tư Vũ "đổi hồn", mối quan hệ giữa hai người đã dần tốt lên. Nếu những truyện khác có muội khống thì truyện này phải gọi là tỷ khống. Kỷ Lâm yêu thích và nuông chiều chị mình một cách vô điều kiện, ngay cả nữ chính cũng phải ganh ghét không bằng. Sự quan tâm của cậu đã khiến Tư Vũ tan chảy, nam chính của cô quá đáng yêu rồi, làm sao có thể nỡ bỏ rơi cậu đây!   Đây là một cuốn xuyên thư không dài cũng không quá ngắn, các nhân vật đều rất thú vị, nữ chính độc ác cũng là người được "trọng sinh", quay về để trả thù Tư Vũ nhưng tất nhiên là thất bại rồi. Dạo này có vẻ độc giả bị nhét cẩu lương quá nhiều nên tớ đành phải làm kẻ ác, góp vui thêm một đống cẩu lương nữa rồi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé ^^! ___________________   (*) Trích đoạn trong bản edit.   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** 2:30 sáng, Tư Vũ miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, sửa đổi tốt bản thảo, nhấn vào nút lưu trữ liền đem tài liệu gửi cho biên tập truyện tranh của mình. Xác định đã làm xong mọi chuyện, cô xoa xoa hai mắt chua xót, ngáp một cái, như một thói quen mở ra trang web đọc bình luận của các độc giả. Nghề nghiệp của Tư Vũ hiện giờ là họa sĩ truyện tranh tự do, cô là 1 fan trung thành của các tình tiết cẩu huyết ~~, bởi vậy tác phẩm không có gì lạ mà theo loại phong cách này, các loại tình tiết chua cay mặn ngọt tầng tầng lớp lớp —— cẩu huyết cũng không có gì mới mẻ, nhưng Tư Vũ lại có một phen bản sự làm cho các độc giả của cô một bên mắng tình tiết quá nhàm chán, một bên lại muốn ngừng mà không được nhảy hố. Truyện tranh mới lần này « Siêu sao sủng trước cưới sau » của cô cũng một màu như vậy, khu bình luận khí thế ngất trời, chỉ là sự chú ý của đại bộ phận độc giả lại không phải hướng tới nam nữ chủ, mà là độc ác nữ phụ ——chị gái cùng mẹ khác cha của nam chính Kỷ Lâm, Chu Tư Vũ. Trong lúc sáng tác nhân vật này, Tư Vũ rất tùy ý để tên nữ phụ giống y hệt tên mình, đồng thời còn "tặng" nữ phụ rất nhiều thứ: Như là người gầy yếu nhiều bệnh từ nhỏ, đi mấy bước liền phun một ngụm máu, thật sự là một "mỹ nhân" dễ vỡ. Nhân vật này cũng không hề khác biệt nữ phụ trong các truyện cẩu huyết khác, tác dụng của Chu Tư Vũ chính là thúc đẩy kịch bản phát triển, chế tạo chướng ngại giữa nam nữ chủ, cô ghen ghét em trai cùng mẹ khác cha có được mọi thứ, lòng ghen tị dần dà biến thành thù hận khiến cô không ngừng muốn trả thù. Vì thế Chu Tư Vũ không từ thủ đoạn, thậm chí lợi dụng lòng áy náy của Kỷ Lâm mà hãm hại hắn. Đương nhiên, âm mưu của nữ phụ kiểu gì cũng sẽ bị vạch trần, sau khi sự tình bại lộ, Chu Tư Vũ bị hàng ngàn người thóa mạ, một chút tình cảm của Kỷ Lâm dành cho chị gái cũng nhạt dần nhạt dần rồi biến mất, cuối cùng cô ác giả ác báo chết vô cùng thê thảm. Đó là kết cục "tốt đẹp" mà Tư Vũ dành cho nữ phụ, cô vốn cho rằng các độc giả sẽ như thường ngày lên án nữ phụ ác độc, nhưng đi ngược lại suy nghĩ của cô, phần lớn độc giả đều rất thích nhân vật này, mỗi ngày đều tại khu bình luận yêu cầu thêm diễn. 【Azmin 】: Mỹ nhân mang bệnh thật quá dễ thương! Tôi muốn gặm! 【 Đường Môn Nhất Chi Hoa 】: Nhìn nữ phụ một bên hộc máu một bên bày ra độc kế, chẳng biết tại sao lại muốn cổ vũ cho cổ...Rõ ràng dễ thương hơn hẳn Hứa Thanh Uyển bông bạch liên hoa kia a, tôi cảm thấy tỷ đệ luyến hoàn toàn có thể chấp nhận! 【 Quả dứa 】: Quỳ lạy cầu xin tác giả cho tiểu thư Tư Vũ một kết cục tốt! Cô dám pháo hôi cổ tôi nhất định ba thước lụa trắng treo cổ tại cái cây dưới nhà cô a a a!! Tư Vũ: "..." Độc giả bây giờ khẩu vị thật sự là càng ngày càng nặng. Tư Vũ nhanh chóng xem hết một lượt bình luận, không nói gì tắt máy tính. Mặc kệ độc giả van nài, cô luôn luôn không bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng, lại nói, nếu ác độc nữ phụ không bị pháo hôi, bộ truyện này còn tính là cẩu huyết sao? Tư Vũ vui sướng tắt đèn nằm ở trên giường, trước khi ngủ còn suy nghĩ, chờ công bố kết thúc, các độc giả trông thấy kết cục thê thảm của nữ phụ, không biết sẽ phản ứng ra sao đây...... "Chu Tư Vũ! Cô nghỉ ngơi đủ chưa! Tất cả mọi người đang chờ cô đó, đã lãng phí mất một buổi sáng, cô còn định kéo dài tới khi nào! Giả bệnh cũng nên có giới hạn chứ?" Mơ mơ màng màng, Tư Vũ tựa hồ nghe thấy tiếng phụ nữ tức giận gào thét bên tai, thanh âm lại sắc lại chói tai, cô nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt liền trông thấy một nữ nhân xa lạ đứng tại trước mặt nhìn xuống cô, sắc mặt rất khó coi. Thấy Tư Vũ tỉnh lại, nữ nhân hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn chỉ huy: "Nhanh một chút trang điểm lại, thầy Trương Siêu chỉ định chụp một ngày thôi, ngày hôm nay nếu không chụp xong phần bìa tạp chí thì cô chuẩn bị đem tiền đi bồi thường đi!" Tư Vũ nghe xong lập tức đơ người, chuyện gì đang xảy ra ở đây, không phải cô đang ngủ ở nhà sao? Không chờ cô suy nghĩ rõ ràng, bên cạnh lại có hai người bước tới, một tay kéo cô đứng lên, Tư Vũ mơ mơ màng màng bị túm đi tới phòng trang điểm sát vách, chờ cô ổn định lại lí trí người đã ngồi trên ghế hóa trang. Trước tấm gương, Tư Vũ rốt cục nhìn được dáng vẻ hiện giờ của mình. Trong gương phản chiếu một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp tinh xảo, dù đẹp thì có đẹp, nhưng đáng tiếc sắc mặt cực kì tái nhợt, khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang một tia bệnh trạng, giống một thứ đồ sứ tinh xảo mà yếu ớt, chạm nhẹ cũng có thể bể nát. Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính của tác giả Chấp Đăng Dạ Hành.