Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lôi Phong Hệ Thống

Editor: Ginny Tác giả xây dựng nhân vật nam chính là một con người chỉ biết có mình sống hơi ích kỷ một chút,nhưng dưới sự dạy dỗ của hệ thống thì đã trở thành một Lôi Phong thế kỹ mới. Truyện này còn có tên là: # Người người đều yêu Hàn Trác Vũ # Thời đại của Thánh phụ # Chân kinh dạy trẻ # Nuôi dưỡng nhân thê thụ # Học Lôi Phong là một nghệ thuật Keyword: 1.  Truyện có bánh bao nhỏ, nhưng không có tình tiết sinh tử. 2.  Chậm nhiệt, 1vs1, HE. 3.  Chủ thụ, ngay thẳng mạnh mẽ công, đại thúc công 4.  Ngọt sủng văn. 5.  Ngụy thúc chất, học Lôi Phong 6.  Nhân vật chính: Hàn Trác Vũ 7.  Nhân vật phụ: Lôi Đình, Lôi Sâm, Thạch Lỗi, An Quốc Nhân, Lôi Lệ Trân, An Minh Hoài Biên tập đánh giá: Một thiếu niên chỉ biết đến mình bỗng nhiên bị một thứ gọi là Lôi Phong hệ thống liên tục ép cậu phải giúp đỡ mọi người, hăng hái vươn lên. Từ đó, Hàn Trác Vũ vốn rất ghét tiếp xúc với mọi người vì mắc bệnh tự kỉ bắt đầu không ngừng giúp đỡ người khác, hoàn thiện cuộc sống của mình, nhờ đó mà khiến mọi người có cái nhìn mới về cậu, thiếu niên tự kỉ bắt đầu bước vào con đường hạnh phúc của riêng mình... Tác phẩm có những vấn đề tồn tại trong xã hội nhưng cũng có ấm áp, có cảm động. Tác giả dùng giọng văn nhẹ nhàng hài hước, góc nhìn đặc biệt, ngôn từ đơn giản để khắc họa đất nước lý tưởng trong lòng mình. Sau khi đã đọc được biết bao tin tức về vấn nạn xã hội, nhân vật chính lương thiện, trong sáng mang đến bao năng lượng tốt đẹp cho lòng người. Hơn nữa, sự xuất hiện của bánh bao nhỏ đáng yêu càng khiến câu chuyện ấm áp hơn. *** Tên: Lôi phong hệ thống Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại: hiện đại, hệ thống, HE, chủ thụ Nhân vật chính: Lôi Nghị x Hàn Trác Vũ Link: Edit hoàn   *Nội dung bên dưới có spoil*   Truyện kể về một hệ thống tên 9957 – là một hệ thống thúc đẩy ký chủ làm việc tốt để thu thập năng lượng từ những lời cảm ơn, cảm xúc biết ơn để thăng cấp. Nó là một hệ thống được tạo ra từ nền văn minh cao cấp được tiến sĩ Erik tạo ra nhằm muốn con người noi theo gương người có tên Lôi Phong chuyên làm các việc tốt. Xui xẻo cái là nó thử qua không biết bao nhiêu người nhưng chỉ có một người phù hợp. Người phù hợp này là cậu bé Hàn Trác Vũ bị tự kỷ nhẹ: sợ đám đông, không giao lưu với mọi người. Hàn Trác Vũ bị gắn liền với hệ thống nên bị hệ thống thúc đẩy làm các việc tốt, giúp đỡ mọi người. Nếu không làm sẽ bị hệ thống cho giật điện rất đau. Lúc đầu chỉ là những việc đơn giản như nhặt đồ cho cụ già, xách đồ cho người già, giúp em nhỏ sửa xe, trả lời cô giáo… nhưng với một người bị tự kỉ như Hàn Trác Vũ vẫn là rất gian nan. Hàn Trác Vũ là con thị trưởng thành phố nhưng mẹ ruột đã chết, cha không thương mẹ kế căm ghét. Bản thân còn bị tự kỉ nên cuộc sống của cậu rất nhạt nhẽo. Hệ thống xuất hiện bắt ép cậu làm việc tốt, bắt ép cậu trở thành học sinh giỏi, bắt ép cậu giúp đỡ mọi người. Thế rồi dần dần việc giúp đỡ đã trở thành hành động bản năng, cậu cũng tìm được hứng thú trong việc học hành. Có thể nói 9957 đã thành thứ cứu giúp cậu khỏi căn bệnh, kéo cậu bước ra ngoài thế giới để thấy rằng thế giới còn rất nhiều người tốt. Hàn Trác Vũ từ ngày có hệ thống thì luôn giúp đỡ mọi người. Sau đó vì một lần cứu được bé bánh bao A Sâm cũng bị tự kỷ như cậu thì dần dà cậu học được cách giao lưu nhiều hơn, có một câu đại thụ – cha bánh bao – anh công của chúng ta giúp cậu trong những việc cậu muốn giúp. Vì dần bước ra ngoài thế giới nên giúp đỡ của Hàn Trạch Vũ cũng từ các việc nhỏ dần dà biến thành quyên tiền, quyên đồ, xây trươngf học vùng núi, lập quỹ khuyến học… (em nó khá có tiền) cho đến sau này thì là nghiên cứu khoa học ra rất nhiều kỹ thuật đột phá trong y học để giúp hàng ngàn người. Công là trung tương có đứa con bốn tuổi bị tự kỷ. Anh và vợ kết hôn không vì yêu, có con xong cũng để con cho vợ chăm vì quá bận nhiệm vụ. Ai ngờ cô vợ chỉ mải mê thời trang làm đẹp nên vứt con cho bảo mẫu để đến nỗi đứa trẻ bị tự ký. Sau đó nhờ sự giúp đỡ của thụ nên bé con dần khỏi bệnh, trở nên giống đứa trẻ bình thường. Anh cũng đổ em và yêu em luôn. Bàn tay vàng cuả thụ quá khủng nhưng truyện chỉ như một bản nhạc nhẹ nhàng xoay quanh việc giúp đỡ mọi người nên đọc không thấy phản cảm. Tác giả cũng đề cập đến rất nhiều tệ nạn hiện nay trong xã hội như việc dư luận internet không phân biệt đúng sai đã mắng chửi người, việc làm việc tốt bị ng ta vu oan bắt đền, việc quan lại ở vùng quê tham ô dân chúng rất khổ, rồi việc có người gặp nạn nhưng mọi người chỉ đứng xem và lấy điện thoại ra quay. Mình đọc thấy truyện rất ổn. Vấn đề trẻ tự kỷ tuy không nhắc đến nhiều nhưng một phần ba đầu truyện thông qua biểu hiện của thụ và bé bánh bao thì thấy rất thương, rồi các phụ huynh có con bị tự kỷ nữa. Đọc mà mình nhớ tới cuốn “Ba ơi mình đi đâu thế” kể về một người cha có hai đứa con bị tật nguyền. Lúc mình đọc truyện người ngồi canh còn hỏi làm gì mà cứ cười tủm tỉm thế. Mình bảo đọc truyện thôi. Quả thật truyện có nhiều đoạn vui vẻ cũng có nhiều đoạn cảm động, đọc rồi mình thấy vui vì trong truyện thế giới còn rất nhiều người tốt. Làm mình không nhịn được nghĩ nếu 9957 có thật ngoài đời thì tốt rồi, sẽ có rất nhiều trẻ con được cứu giúp, rất nhiều đứa trẻ tự kỷ được chữa khỏi…   Đánh giá: 4.5/5 *** Review (by Huyết Sắc) Truyên này hay dã man, quả nhiên tác phẩm nào của Phong Lưu Thư Ngốc cũng làm mình phê (◡‿◡✿) Truyện này mang tính nhân văn cao, có nhiều đoạn làm mình cảm động rớt nước mắt, sảng văn của Phong Lưu Thư Ngốc đọc rất thích, rất ấm áp, quả nhiên ko cô phụ số tích phân cao ngất ngưỡng kia, đọc mà thấy trước mắt sáng ngời. Nếu nói trong tác phảm Hồng Lâu Chi Hoàn Tam Gia có em thụ rất là S, tra thụ, độc thụ, thì bạn thụ trong này lại trái ngước hoàn toàn, lạnh lùng mà cũng rất thánh mẫu (ko phải loại thánh mẫu thiếu não). Tóm lại là 2 tay 2 chân đề cử truyện này, còn bạn nào thích truyện này thì đề nghị đọc các truyện khác của Phong Lưu Thư Ngốc, siu hay ---------------------------- Spoil (by Hachibi) Đề cử nhiệt liệt. Truyện đọc hay, khá cảm động, nhưng anyway, bàn tay vàng hơi bị to. Nếu bạn chấp nhận được điểm này thì bạn sẽ không phải thất vọng đâu. Bạn thụ Hàn Trác Vũ là một đứa trẻ bị tự bế chứng (aka bệnh tự kỷ), suốt ngày rút vào trong thế giới của mình. Cậu sống với cha và mẹ kế nhưng cha không quan tâm, mẹ kế thì cố tình chèn ép. Tình cờ, cậu được một hệ thống đến từ tương lai lựa chọn, bắt cậu từ một đứa trẻ tự bế hướng đến con đường “bị ép” giúp đỡ người khác giống như Lôi Phong (bạn nào tò mò hơn thì tự tra anh Google về nv này nhé). Sau khi cứu một đứa bé bị bắt cóc là Lôi Sâm, cậu gặp cha bé - Lôi Đình. Lôi Sâm cũng là một đứa trẻ tự bế yêu cầu được giúp đỡ, do đó Trác Vũ nhận được rất nhiều hảo cảm từ Lôi Đình. Anh đưa cậu thoát khỏi gia đình lạnh nhạt, cho cậu một gia đình mới, bảo bọc cậu hết lòng. Trong khi sống cùng nhau, Lôi Đình nhận ra mình đã dần yêu cậu bé (ack, thật, lúc này ẻm chưa đủ 18 tuổi). Với sự giúp đỡ của Lôi Đình, Trác Vũ cũng dần thoát ra khỏi căn bệnh tự bế, đồng thời mang những gì mình có để giúp đỡ những người cần giúp. Mình thích nhất là những đoạn viết về nội tâm của bạn Vũ, những trao đổi với hệ thống của bạn ấy rất dễ thương. Bé Lôi Sâm cũng dễ thương không kém. ---------------------- Spoil (by SilverNight96) Mặc dù công mờ nhạt một chút như đâu có tra mà sao mấy bạn chửi công dữ thế, còn gia đình công tuy mình coi cũng không thích lắm nhưng cũng không thể trách được, có cha mẹ ông bà nào hy vọng con trai mình thích một đứa con trai khác đâu, ngăn cản là đương nhiên mà họ cũng không hề dùng bạo lực hay mắng chửi gì thụ chỉ là cố gắng muốn chia rẽ mà thôi, thử nghĩ nếu bởi vì thụ tài giỏi hay muốn dựa vào thụ để đạt lợi ích mà đồng ý chuyện của hai người thì gia đình như vậy mới thật sự là tra bởi vì họ không yêu thương con trai/cháu trai mình mới có thể dùng con trai/cháu trai để đổi lợi ích cao hơn. Nhiều người thụ khống quá nên thấy thụ bị chèn ép một tí đã nhảy dựng lên kêu gào công tra gia đình công tra tùm lum. Còn nói vì thụ tệ bế ngây thơ nên bị công lừa thì cũng có sao? Chỉ cần cuối cùng hai người đều hạnh phúc, công không làm gì có lỗi với thụ thì ngay từ đầu công dùng thủ đoạn để đạt được tình yêu có gì đáng trách đâu, ai không ích kỷ, không vì tình yêu của mình mà đấu tranh. Mà nếu thụ không có cảm tình với công thì dù công muốn lừa cũng không lừa được. ╮(╯_╰)╭ Nói chung thì ai chưa coi nên down truyện về coi chứ đừng vì đọc comment mà sợ không dám coi, truyện HE, không ngược, ấm áp ngọt ngào sủng, đọc xong comment không muốn coi về gia đình công thì lướt qua cũng không ảnh hưởng gì ~(‾▿‾~) *** #Review LÔI PHONG HỆ THỐNG Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, hệ thống, ngọt sủng, ấm áp, sảng văn, chậm nhiệt, đại thúc công x thiếu niên tự bế thụ, HE. Độ dài: 128 chương + 6PN Tình trạng: Hoàn edit _______ Hàn Trác Vũ là một người bị bệnh tự kỷ, cậu không thích giao lưu với mọi người, chán ghét trò chuyện tiếp xúc với người khác, cậu thích thu mình trong thế giới nhỏ của cậu, lâu lâu lẩm bẩm một mình, lâu lâu lại suy nghĩ vẩn vơ. Hàn Trác Vũ có một người ba thị trưởng nhưng ông cũng chẳng yêu thích gì đứa con tự kỷ này. Cậu có một người mẹ kế cùng một đứa em cũng cha khác mẹ chỉ nhỏ hơn mình có ba tháng tuổi. Trong nhà không ai quan tâm đến cậu, cậu cũng không để ý đến người khác, người duy nhất mà Hàn Trác Vũ bận tâm chỉ có người mẹ quá cố của mình. Cuộc sống hằng ngày của cậu không phải từ nhà đến trường thì là từ trường về nhà, rồi lại tự thu mình vào vỏ ốc của bản thân, một cuộc sống nhàm chán, vô vị, tẻ nhạt... Cho đến khi Lôi Phong hệ thống xuất hiện... Lôi Phong hệ thống đến từ hành tinh C14 năm 4075 của kỷ niên ngân hà, trong lúc vô tình đã đến Trái đất qua vết nứt không gian, nó được phát minh bởi tiến sĩ Eric, một nhà khoa học thiên tài của Liên Bang. Trong thế giới của ông, con người càng ngày càng trở nên vô cảm, họ làm ngơ khi thấy những điều xấu xa, thờ ơ trước những nỗi bất hạnh, lạnh lùng trước khó khăn của người khác. Con người chỉ biết chiến tranh, dành lấy lợi ích mà tàn sát đồng bào mình. Ông muốn thay đổi mọi thứ, tạo nên một thế giới tốt đẹp hơn, một thế giới hòa bình, xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc cùng bạo lực, chỉ còn lại yêu thương và tình người... Cuối cùng, Lôi Phong hệ thống ra đời - Một hệ thống lấy giúp đỡ mọi người làm trách nhiệm, lấy giá trị cảm ơn làm năng lượng, một lòng phục vụ vì nhân dân. Và người được lựa chọn là Hàn Trác Vũ. Kể từ khi trở thành ký chủ của hệ thống, cuộc sống yên bình của Hàn Trác Vũ liền bị đảo lộn. Cậu không thích dậy sớm, hệ thống liền giật điện cho cậu tỉnh dậy bắt chạy bộ buổi sáng, cậu sẽ không làm bài tập, hệ thống liền trở thành gia sư, tri kỷ bổ túc việc học, cậu không thích xen vào việc của người khác, hệ thống lại muốn cậu cho đám mèo lưu lạc ăn, giúp đỡ bạn học, dắt cụ bà qua đường và làm đủ thứ chuyện lớn nhỏ khác. Nhưng cũng từ dạo ấy, thế giới nhỏ bé của Hàn Trác Vũ không còn sự tĩnh lặng đến hư vô nữa mà trở nên ồn ào, náo nhiệt, bận rộn. Lần đầu tiên, cậu nhìn thấy nụ cười cảm ơn đầy chân thành của bạn học, lần đầu tiên, cậu nhận được những ánh mắt yêu thương từ ái, những cái vỗ vai đầy thiện ý và rồi lần đầu tiên cậu muốn giúp đỡ mọi người mà không cần hệ thống nhắc nhở, bởi đơn giản chỉ vì cậu muốn làm. Hình như thế giới vẫn còn ấm áp và tốt đẹp lắm… … Lôi Đình là một vị trung tướng, anh đã từng kết hôn, một cuộc hôn nhân chính trị không có tình yêu, kết quả của cuộc hôn nhân đó là lá đơn thỏa thuận ly dị và đứa con trai 4 tuổi mắc bệnh tự kỷ - Lôi Sâm. Con trai bị mắc bệnh là lỗi do anh, là do anh đã quá tin tưởng người vợ vô tâm kia, là do anh chỉ biết đến nhiệm vụ mà không để ý đến sự bất thường của con. A Sâm kháng cự anh, nó không thân cận người ba này, nhưng anh sẽ không từ bỏ, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí cả đời, anh nhất định có thể kéo con trai ra khỏi hoang mạc cô độc của riêng mình. Và rồi anh gặp được cứu tinh của đời mình - Hàn Trác Vũ. Trác Vũ cũng giống như A Sâm, là một người mắc bệnh tự kỷ nhưng em ấy lại có thể vượt qua rào cản trong lòng, dùng cách thức của riêng mình để yêu thương thế giới, dù bị tổn thương cũng không sợ hãi, kiên định bước về phía trước. Trác Vũ cứu mạng A Sâm, mang đến ánh sáng cho cậu bé, cũng mang lại niềm hy vọng cho Lôi Đình. Rồi không biết tự khi nào, hạnh phúc của Lôi Đình là khi được ở bên Trác Vũ và A Sâm, có lẽ là từ khi nhìn thấy hai thân ảnh một lớn một nhỏ cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng ngủ chung một chiếc giường... Đôi khi hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng được nhìn thấy người mình yêu thương. Trác Vũ, cảm ơn em đã đến bên anh và A Sâm… * * * “Lôi Phong hệ thống” là một trong những bộ truyện đam mỹ thời gian gần đây mình đọc và cảm thấy khá hay. Nội dung của bộ truyện là hành trình phấn đấu, vươn lên thay đổi bản thân của Hàn Trác Vũ. Từ một thiếu niên tự bế, luôn thu mình trong thế giới của bản thân, trở thành một bác sĩ y đức, tài giỏi mang lại biết bao hy vọng cho các bệnh nhân. Truyện mang tính nhân văn, có những chi tiết rất cảm động, ấm áp về tình người, về lòng biết ơn và cả những mặt xấu xa của nhân tâm. Tình cảm của hai nhân vật chính rất ngọt ngào, dễ thương, bé A Sâm cũng đáng yêu không kém, tổ hợp ba người đã cùng tạo nên một gia đình vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Tuy truyện có bàn tay vàng khá lớn nhưng chỉ xoay quanh việc giúp đỡ mọi người của Trác Vũ nên vẫn có thể chấp nhận được. Nói chung, truyện khá ổn và nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện đam mỹ nhẹ nhàng, ấm áp nhưng không kém phần ý nghĩ thì “Lôi Phong hệ thống” sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa Bìa: #Bún Tần   Mời các bạn đón đọc Lôi Phong Hệ Thống của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quần Lót Và Nam Thần
Câu chuyện của một chiếc quần lót. Một câu chuyện nhẹ nhàng và vui vẻ về chiếc quần lót biến hình, Bạch Thước là quần lót tinh. Nó kẻ thành tinh chậm nhất trong gia tộc đồ lót. Dù đã thành tinh, nhưng phần lớn thời gian Bạch Thước vẫn giữ nguyên hình trà trộn trong cửa hàng đồ lót, nằm ngửa tênh hếnh giữa một nhãn hiệu quần lót nổi tiếng, len lút quan sát người ta đi tới đi lui. Ngày lại qua ngày. Thế là nó đã tìm thấy nam thần của mình. *** Bạch Thước là một chiếc quần lót tinh thành tinh chậm nhất trong đại gia tộc đồ lót :))). Dù đã thành tinh nhưng nó vẫn giữ nguyên hình của mình nằm chềnh ềnh khoe thân trong gian đồ lót hàng hiệu và cho đến một này, nó gặp được nam thần của đời mình :) Bạch Thước là một cái quần lót bị lạc một thằng con trai tên Tiết Tháo, ai thấy xin nhặt về hộ nó! Số điện thoại liên lạc 09123742xxx :)) Nó có thể nhìn vào "cậu nhỏ" của nam thần mà không bối rối, không đỏ mặt, thậm chí còn cười khúc khích che miệng. "Ôi, to quá à." (〃ω〃) Bạch Thước vì không tiết tháo nên hiển nhiên cũng rất can đảm. ꈍ .̮ ꈍ Giữa lúc nam thần đang ngủ say, nó biến thành hình người, chui vào trong chăn động chân động tay với "cậu nhỏ" của nam thần. Khiến nam thần nằm mơ mộng xuân. Mà cũng không hẳn là mộng xuân, vì khi nam thần tỉnh dậy, liền thấy một thiếu niên trắng trẻo ngủ vùi giữa hai chân mình. Sau đó là một màn đối đáp cùng nguyện vọng muốn ở lại nhà nam thần của yêu tinh Bạch Thước. (♡'艸') "Quần lót và nam thần" có thể xếp vào thể loại thụ truy công. Mà quá trình bày tỏ cùng lừa nam thần vào bẫy của Bạch Thước rất tinh vi và đê tiện. Ban đầu khi mới về nhà, nó tỏ ra rất ghê gớm, lôi đám quần lót hậu cung của nam thần ra giáo huấn đe dọa một lượt, sau đó còn trèo lên giường nam thần trêu ghẹo, sau đó còn rình coi nam thần và bạn cũ gặp mặt... Đặc biệt, Bạch Thước cực kì quan tâm "cậu nhỏ" của nam thần nhà mình. Cùng xem nó đã làm gì khi nam thần bị thư kí đổ cà phê vào người nhé. (・∀・)ゞ "Quần lót tinh cười trộm. Sao nó có thể để vị trí quan trọng nhất của nam thần bị thương cơ chứ! Mà hơn hết, anh còn chưa được nếm thử uy lực của nó. Nhất định phải nguyên vẹn không có bất kì tổn hại nào! Vậy nên, trong giây phút cà phê thấm ướt quần dài, quần lót tinh hét lớn một tiếng: "Của quý đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!" Tức thì, bên ngoài quần lót bao phủ một màng khí, ngăn chặn không để nước lọt vào trong. Công lực này cũng chẳng là gì! Đương nhiên, tuyệt không sơ hở." Bạch Thước đã vô cùng anh dũng và vô cùng cố gắng trong quá trình bảo vệ ''cậu nhỏ'' của nam thần và dạy dỗ dàn ''hậu cung'' quần lót, vo cùng khí phách. Nó không những không phải íu - đúi thụ như nam thần vẫn tưởng, mà còn bạo gan đến nỗi khi thấy nam thần say, trong đầu nó liền có một suy nghĩ : "Cuối cùng cơ hội cũng đến!" Sau đó, tất nhiên là một màn lăn giường nóng bỏng. (/ω\) "Quần lót và nam thần" có 71 phân đoạn, nhưng mỗi phân đoạn rất ngắn. Đọc không thấy mệt, lướt tầm 45 phút là quất xong truyện về quần lót tinh rồi . Hơn nữa lại rất hài, thoải mái. Không cần tình tiết ngược thân ngược tâm, íu - đúi thụ khóc đến lê hoa đái vũ mới thu hút độc giả. Bộ này cực hài, đọc một phát liền đến chap 71, đọc cười không dứt được :) Đọc "Quần lót và nam thần", đảm bảo bạn sẽ luyện được cơ mặt vô cảm như Lam tiểu công :)))). (ノ∇≦*) #review_dammy Mời các bạn đón đọc Quần Lót Và Nam Thần của tác giả WY Tử Mạch.
Tam Thê Tứ Thiếp
Bút danh : Diễm Tuyết Tuyết (焰雪雪) / Diễm Tuyết Viêm Tuyết (焰雪炎雪) Giới Tính : nữ DoB : ~1985 Thật ra bút danh của Diễm tỉ là Diễm Tuyết Viêm Tuyết, tỉ bảo tỉ thích cái tên khí khái hào hùng như vậy, nhưng sau khi viết truyện thì độc giả bảo tên này nam tính, khó nhớ … toàn gọi tỉ là Tuyết Nhi, Tuyết Tuyết, hoặc gọi tắt là Diễm Tuyết Tuyết. Cuối cùng khi xuất bản Tam Thê Tứ Thiếp đã nghe theo lời dụ dỗ của mọi người lấy bút danh là Diễm Tuyết Tuyết =)) *** ~ Mình thật mún viết một vài dòng về truyện này~ Uhm thì dự định lúc đầu là mình sẽ ko dc truyện này đâu bởi vì nó dài wa! nhưng ko hiu sao thật tình cờ rằng mình trong lúc dạo chơi xung quanh thì tim dc hình về 3t4t và ngay lập tức mình thật sự đã mê ly! Uuhm thật ra thì ngay từ đầu mình dã rất thix hình rồi nhưng mình thix nhất đại vs thất chủ tử vì mình nhìn hình quá đẹp nên do dự có dc ko nhưng mình vẫn chưa quyết định dc thì lại 1 tình cờ mình tìm dc manhua bộ này khi đang xem manhua 1 bộ khác. Thế là ta xem~~~ Thật bất ngờ cái người mà ta nhận xét trong trong hình của 7 vị chủ tử ít đẹp nhất ko ngờ ta lại tháy đẹp trong manhua đến thế! thế là ta dc và ta cảm nhận dc mình đã thix ảnh ròi nha con người mà ta ko thix hình vẽ nhất giờ ta lại thấ ảnh đệp và cute cực kì trong manhua ngắn này thôi! ta lúc đó đã cười vì mình thay đổi qua nhanh! Nhưng rồi dc thì…. Tần Chính_Nguy Vô Song: đa tình tự rồi lại vô tình! mình ko ghét ảnh, ảnh là một mẫu công gần như hoàn hảo nếu chỉ iu 1 mà thôi nhưng ảnh thì lỡ trao tim nhìu wa rồi! nhưng ảnh cũng hết mực chìu vợ mà, ảnh cũng cố hết sức bảo vệ ng’ mình iu mà! Đại chủ tử_Nguỵ Kỳ Nhi: xinh đẹp vô song, thông minh tuyệt đỉnh, lạnh lùng mà cao ngạo nhưng có lẽ là ng’ gần gũi vs TC nhất! tuy có 1 quá khứ đau thương, luôn bọc bên ngoài vẻ mặt lãnh ngạo, dữ dằn nhưng đôi lúc cũng đáng iu và thương chồng lắm! Nhị chủ tử_Triển Quần Ngạo: ôn nhu, điềm tĩnh , biết theo đuổi tình iu của mình, là ng’ dạy Tc bik cách thừa nhận tình iu, bạn này tạo cho mình một sự thanh cao, ôn hoà ngay từ cái nhìn đầu tiên cho dến cuối truyện. Tam chủ tử_Bạch Phi Vân: hồn nhiên, điềm đạm, là ng’ đầu tiên gặp cũng trao thân đầu tiên cho TC, bạn này đấu võ mồm cũng hay phết, thix mấy cảnh bạn và bạn tứ đấu nhau! Tứ chủ tử_Tư Đồ Sỹ Thần: yêu mị, quyến rũ, xinh đẹp, sắc xảo, bik tự theo đuổi tình iu cho chính mình, là ng’ tạo cho tôi cảm giác mạnh mẽ nhất trong 7 ng’! lục chủ tử_lâm Tề: dễ thương, đáng iu, nhút nhát nhưng là “dược vương” rất giỏi y thuật, là thê tử chỉ phúc vi hôn của TC Thất chủ tử_Nam Cung Vô Song: kiên cường, nam tính ,bề ngoài là lãnh huyết ma đầu nhưng bên trong là ngây thơ thiếu niên ngày nào, mình chết mê cái hình của anh đẹp zai gì mà đẹp thế nhìn quá ư là seme nhưng là uke…. Uhm thấy thiếu gì đúng ko? Uh, đó chính là ng’ mìh mún nói ngay từ đầu_ngũ chủ tử_Triệu Duy Nhất_ng’ mà ta iu nhất Duy nhất cái tên thật hay! Hầu gia dặt cái tên này là thể hiện yêu thương của ngài vs con mình “là bào bối duy nhất cua cha” nhưng em ấy thật tiếc rằng vì em ấy mãi ko thể là “duy nhất cua ng’ em iu” vì TC có tới 7 vợ mà! ” ngươi là duy nhất của ta” cái tựa thật hay làm sao nhưng em ấy ko thể là duy nhất của TC dc . Mình iu em ấy ko phải từ cái nhìn đầu tiên mà qua đọc truyện về em ấy. Mình ko nghĩ 1 ng’ như em ấy mà phải chịu nhiều bất công khó khăn tới vậy, em gặp TC sau cùng, là ng’ duy nhất bị TC hất hủi nhìu nhất, nhưng em cũng là ng’ duy nhất sau tiểu Lâm là ko wan tâm tới địa vị là thê hay làm thiếp em thật ngây thơ và trong sáng, em iu cái đẹp nên em vẽ tranh ng’ đẹp( mình cũng thix vẽ nên mình hỉu cảm giác trước cái đẹp của em ấy), em ngang ngược nhưng em chưa bao giờ làm hại ai cả, em tuỳ hứng nhưng cũng thực wan tâm chồng mình, em thậ đáng iu làm sao! Em sao mà ngây thơ những lúc “Nhìn Ngụy Vô Song từ từ đi mất, Duy Nhất ôm hai má khóc ròng. Hôm nay vận khí thật là xui xẻo, vất vả lắm mới tìm được một mỹ nhân hiếm thấy, không ngờ lại là nam nhi, hơn nữa còn hung hăng như vậy, đánh cho hắn đau quá a….” iu ẻm chết mất! Rồi lúc ẻm cho rằng mình chỉ mang dân nữ về nhà vẽ tranh chứ ko phải là cường thượng dân nữ “”Ta không có cướp! Là mượn! Chính là mượn, vài ngày sẽ trả về.” Ẻm thật dễ thương làm sao khi wan tâm ng’ khác một cách ngốc nghếch : “Tiểu Hầu Gia có thể nói cho tại hạ biết, đám ong đỏ kia làm thế nào lại đuổi theo ngươi?” Ngụy Vô Song nghiến răng nén giận nói. “Ta nghĩ đó là ong mật, cho nên….” Không biết do nước sông lạnh lẽo hay do sợ hãi bị Ngụy Vô Song giáo huấn, Duy Nhất co rúm người lại. “Cho nên ngươi đi chọc tổ ong?” Nếu cứ như vậy, hắn nhất định sẽ nổi điên. “Tại ta thấy…..Vô Song ca hằng ngày uống thuốc rất cực khổ….nếu có mật ong sẽ không đắng….” Có ai nỡ lòng nào trách phạt một con ng’ đáng iu như thế này ko? ““Lão gia không giận nữa?” Sau khi được đặc xá, Duy Nhất đứng dậy, chạy nhanh lên bờ nhào vào lòng lão gia, luôn miệng kêu hảo lãnh, hảo lãnh. Tần Chính nghĩ gì cũng không nghĩ kịp, liền giang hai tay, ôm y vào trong lòng, vì y khu hàn (kiểu như xua đi cái lạnh). Nhìn y cứ như con đỉa mà bám dính lấy người mình, Tần Chính dở khóc dở cười.” Thật chất Duy Nhất ko kiên cường như bề ngoài vô tư vô lo mà em ấy thể hiện. Khi đọc khúc này mình thật sự nhận biết rõ hơn điều đó :Duy Nhất thoáng nhìn qua bánh nếp trong tay Kỳ Nhi rồi nhìn lại thứ trong tay mình, nhỏ giọng kêu: “Lão gia. . . . . .” “Nguội?” “Không. . . . . . vẫn nóng.” .. “Bạn Nhất a dua theo, “Nghĩa là không yêu ta ? Ta chỉ biết, ta chỉ biết, bánh nếp nhân táo vừa rồi, gói của Kỳ Nhi so với ta nhiều hơn hai khối!” =; chỉ là một phần bánh TC mua nhưng ko đều phần em ấy đều để ý rất kĩ càng!Rõ ràng Nhất ko phải là vô ưu vô tư bao ng’ nghĩ thế đâu! Mình đau thật những chương mà Duy Nhất bày tỏ lòng thật của mình, cảm xúc thật bấy lâu của em ấy: “Thật chất tướng công ko yêu nhất là ta” “Tướng công bất quá là chỉ thương hại ta thôi…là thương hại…” Uhm nhiu đó cũng đủ thể hiện những gì mà mình mún nói về ẻm rồi! Thật ngây thơ thật hồn nhiên ngu ngốc chung tình và thật dối lòng! Ta cũng đồng ý vs TC rằng Duy Nhất có lẽ đẹp nhất là lúc em ấy nhìn yếu đuối nhất, mái tóc dài rối tung bay, da mịn màng trắng nõn sao mà nhợt nhạt làm rõ nét đẹp thê diễm động lòng người với biểu tình yếu ớt và máu tươi đỏ thắm!   Mời các bạn đón đọc Tam Thê Tứ Thiếp của tác giả Diễm Tuyết Tuyết.
Người Thắp Sao Trời
“Hai con người khiếm khuyết giữa đời đã gặp gỡ và lấp đầy nhau bằng những cách rất riêng. Cậu bị cướp đi chốn dung thân bấp bênh và được bù lại bằng chở che trường cửu. Anh chỉ vẽ cho cậu một con cừu, mà được đáp trả bằng muôn chiều xán lạn…” Bối Bối là người tự kỉ, không phải thiểu năng về trí tuệ mà vì không được dạy dỗ tốt nên tâm tính không khác gì đứa trẻ. Thế giới đầy sắc màu bên ngoài không làm cậu hứng thú bằng việc hằng ngày thu mình trong thế giới riêng. Bối Bối không thích tiếp xúc với những người xung quanh, điều đó làm cậu khó chịu, không có cảm giác an toàn, kể cả là với người thân thiết nhất. Có lẽ, cuộc sống của Bối Bối sẽ không thay đổi nếu anh trai không xảy ra tai nạn, nếu cậu không gặp A Điển. Con người, khi đứng trước nhiều sự lựa chọn yêu hay không yêu; từ bỏ hay kiên trì; đấu tranh hay gục ngã; bỏ rơi hay quan tâm, chúng ta luôn bối rối và không dám quyết định. Anh từng yêu Hưng Hoàng. Nhưng giờ đây, tình cảm sâu sắc kéo dài suốt sáu năm ấy không còn chút liên hệ nào với anh nữa, bởi vì bên cạnh anh đã có Bối Bối. Cậu là người đã vì anh mà thắp lên ánh sao giữa bầu trời đêm. Trong cuốn "Vô thường", Nguyễn Bảo Trung từng viết: "Hễ là con người, ai cũng mong muốn yêu thương và được yêu thương. Có người yêu thương người đồng giới, có người yêu thương người khác giới. (...) Đa dạng và phong phú vốn dĩ là quy luật tự nhiên của cuộc sống. Chúng ta không thể áp đặt hay phán xét người khác khi họ không giống ta được." Khi A Điển giao cậu cho cục an sinh, trong lòng Bối Bối có bao nhiêu giận dữ, rồi từ giận dữ cậu cảm thấy bất an và lo sợ. Nhưng từ nhỏ không ai dạy cậu những cảm xúc ấy là gì, cho nên Bối Bối không thể nào hiểu được. Vì thế cậu im lặng, cúi đầu nhìn xuống, che giấu đi sự hoảng loạn trong lòng. Ở cục an sinh, cậu luôn ghi nhớ những thói quen ở nhà A Điển : 6 giờ ăn sáng, 3 giờ chiều gọi tên anh, 6 giờ đi bật đèn cả nhà, 11 giờ đi ngủ,... Bối Bối dựa dẫm vào A Điển. Những điều A Điển từng nói, cậu đều ghi nhớ. Ngày ngày bật đèn từ trên xuống dưới chỉ vì A Điển không thích bóng tối. Trốn trong tủ quần áo nhịn đói chờ A Điển đi tìm vì muốn A Điển quan tâm đến cậu. Chỉ là Bối Bối không hiểu rằng, lúc cậu biến mất A Điển đã hoảng sợ thế nào, lo lắng ra sao? “Người thắp sao trời” có cốt truyện nhẹ nhàng và lời văn ấm áp. Mở đầu từng chương, đều được Tự Từ trích dẫn từ tác phẩm kinh điển “Hoàng tử bé”. Mạch truyện khá nhanh, nhưng lại không làm người đọc có cảm giác vội vàng và cảm thấy vô lý. Tôi nghĩ, Từ Tự đã tìm hiểu rất sâu về những suy nghĩ, tình cảm, cũng như những diễn biến tâm lý của người tự kỉ. Nếu bạn nói, tình yêu sáu năm mà A Điển dành cho Hưng Hoàng dễ dàng buông tay như thế là phi thực tế? Tôi không không cho là như vậy! Vì sao? Vì ánh đèn lúc 6 giờ mỗi tối của Bối Bối. Thứ mà Bối Bối thắp sáng không chỉ là căn phòng tối tăm mà còn là trái tim u ám của A Điển. Về hình thức, IMP luôn xứng đáng 5 sao: Bìa đẹp, bookmark xinh, chất lượng giấy tốt và dịch giả dịch rất mượt (đôi chỗ vẫn còn lỗi chính tả). Nếu bạn là người vừa bước chân vào thế giới đam mĩ, "Người thắp sao trời" là lựa thích hợp nhất với bạn. Vì câu chuyện này, đã làm nhiều bạn có “thâm niên” đều phải rơi nước mắt đấy! Nếu bạn cảm thấy hay thì hãy Like và Share bài viết để ủng hộ team review nhé!
Hai Con Người, Một Cuộc Đời
Rượu say dễ loạn tinh, vào một ngày hắn say rượu đã lên giường với người đàn ông mà hắn thầm thương trộm nhớ mười năm. Nhưng đáng buồn là sau khi tỉnh dậy hắn bị người kia hiểu lầm là trai bao, cũng bắt đầu một hợp đồng bao dưỡng được ký kết giữa hai người về sống cùng nhau. Hắn cam tâm tình nguyện vì người đàn ông này mà trả giá hết thảy, lại bởi vì một chút hiểu lầm bị người đàn ông này không chút lưu tình đuổi ra khỏi nhà. Hiểu lầm cởi bỏ, loại tình cảm yêu thương lại dấy lên, tra công hối hận không thôi, dùng trăm phương nghìn kế để một lần nữa có thể ôm mỹ nhân về nhà… *** “Lâm, Lâm, chúng ta hãy cùng cha mẹ của em nói chuyện một lần nữa, họ nhất định sẽ hiểu và đồng ý để chúng ta sống chung. Còn đứa con, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa, sau này cũng sẽ kêu họ là ông nội bà nội…” Thế Huân nắm chặt tay Quan Lâm, biểu tình vô cùng bối rối, đến nói năng cũng có chút lộn xộn. “Thế Huân, không giống nhau! Huyết nùng vu thủy (= một giọt máu đào hơn ao nước lã)! Nhà anh còn có anh trai anh, nhưng cha mẹ em chỉ có một đứa con trai là em. Mẹ em được chuẩn đoán bị bệnh ung thư, bà khóc lóc nói muốn khi còn sống thấy được em lấy vợ sinh con, có thể nghe cháu ruột của mình kêu một tiếng bà nội. Thế Huân, em yêu anh, nhưng bất hiếu hữu tâm, vô hậu vi đại, em không thể vứt bỏ mẹ em không để ý. Nếu em đồng ý, bà sẽ thỏa mãn được ý nguyện cuối cùng, nói không chừng còn có thể sống thêm năm ba năm nữa, vì vậy em chỉ có thể bỏ qua tình yêu của anh. Thế Huân, chúng ta chia tay đi…” Quan Lâm khe khẽ thở dài, kéo ra từng ngón từng ngón một bàn tay của Thế Huân đang nắm chặt lấy tay mình. “Không! Lâm, anh không đồng ý chia tay! Em nghe anh nói, hãy nghe anh nói…” Thế Huân lần thứ hai bắt lấy tay Quan Lâm, trong lòng lo lắng muốn chết nhưng lại lắp bắp không biết phải nói cái gì mới giữ chân Quan Lâm lại được. “Thế Huân, thực xin lỗi. Hôm nay mẹ em an bày em đi coi mắt, thời gian cũng đã sắp đến. Em đi trước, tạm biệt, quên mất, có lẽ sau này cũng sẽ không gặp lại nữa, vậy cứ nói vĩnh biệt đi. Hy vọng sau này anh tìm được một đối tượng tốt, chúc anh hạnh phúc!” Quan Lâm từ ghế dài đứng lên, tàn nhẫn đẩy tay Thế Huân ra, cũng không quay đầu lại liền rời đi. “Lâm, Lâm, Lâm…” Thế Huân thì thào nói nhỏ, bàn tay trống rỗng rốt cuộc không bắt được gì… Thế Huân cùng Quan Lâm, hai người đàn ông ở cùng một chỗ năm năm, cũng xem như là một khoảng thời gian khá dài đi, anh còn tưởng mình có thể cùng Quan Lâm thiên trường địa cửu, dù không thể kết hôn nhưng cũng có thể vĩnh viễn sống cùng nhau. Năm năm qua, mọi tình cảm của Thế Huân đều đặt trên người Quan Lâm. Thật cẩn thận giữ gìn đoạn tình cảm này, vậy mà đến cuối cùng cũng không thoát khỏi kết cục phải chia tay. Mà tựa như Quan Lâm đã nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Mẹ Quan Lâm bị chuẩn đoán có bệnh ung thư liền dùng cớ này ép Quan Lâm kết hôn, Quan Lâm không thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình chết đi, chỉ có thể nhẫn tâm cùng Thế Huân chia tay, anh có níu kéo cũng không có kết quả. Hơn nữa anh thật có lý do không phải lo lắng như Quan Lâm, anh trai anh sớm đã cưới vợ sinh con, cha mẹ anh từ sớm đã được ẳm cháu, nhưng Quan Lâm chỉ có một em gái, như vậy tính ra đối với mẹ Quan Lâm có điểm không công bằng. Thế Huân trong lòng càng nghĩ càng chua sót, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Trong quán rượu tiếng nhạc điếc tai nhức óc, khiêu vũ có, nói chuyện phiếm cũng có, tiếng người ồn ào, không ai nhận ra ở một góc sáng sủa có một nam nhân thương tổn đang dùng rượu giải sầu. “Mân Thạc, tôi phải về nhà, nếu còn không về mẹ tôi sẽ không cho tôi vào cửa.” Âm thanh xung quan quá lớn, Lộc Hàm chỉ có thể xé cổ họng đối người ngồi đối diện hô to. “Lộc Hàm, cậu đã ba mươi tuổi, sau nhà cậu còn quy định giờ về, mẹ cậu chắc không xem cậu là đứa trẻ ba tuổi mà chăm đi, hèn gì nhiều năm như vậy còn chưa có bạn gái. Không nên về sớm như vậy, tôi hôm nay khó khăn lắm mới gạt được mẹ cậu mang cậu đến quán bar này trải nghiệm, uy uy, cậu mau nhìn, cô gái bên kia trông thế nào!?” Mân Thạc ngồi ở ghế dựa, ánh mắt bắn ra bốn phía, nói vài câu khó nghe với Lộc Hàm, rồi đột nhiên hưng phấn phát mạnh vào cánh tay cậu. “Cậu cũng biết nhà tôi chỉ có hai mẹ con, để bà ở nhà một mình tôi không yên tâm, nên về vẫn hơn.” Lộc Hàm căn bản không có hứng thú nhìn cô gái nào, lại nhắc đến việc đi về. “Biết rồi, biết rồi, cậu chờ tôi một chút.” Mân Thạc trả lời lấy lệ một câu với Lộc Hàm, liền bưng ly rượu hướng cô gái đằng kia đi đến.   Mời các bạn đón đọc Hai Con Người, Một Cuộc Đời của tác giả Vạn Sắc.