Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất

Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.<
Nàng khéo ăn khéo nói, mồm miệng dẻo quẹo, hơn nữa còn có đầu óc thông minh lanh lợi biết biến nguy thành an, hay tùy tiện nói nhảm vài câu nhưng đến cuối cùng lại vẫn đúc ra được ý nghĩa. Nàng rất hay vô tình “khinh nhờn” và “mạo phạm thánh giá” hoàng thượng, lắm lúc khiến hắn nổi điên mà không hiểu vì sao, liền cho rằng hắn bị bệnh thần kinh :)) Quả thật không trách Điền Thất được, hắn hay vui giận thất thường, lúc thì hắn bóp cổ nàng lè lưỡi, lúc lại xông tới hôn nàng, bắt nàng sờ “trym nhỏ” của hắn ^^. Nàng không cho rằng hoàng thượng biết nàng là nữ nhân, cho nên hoàng thượng trong mắt nàng vừa là bị bệnh thần kinh, vừa biến thái, vừa đoạn tụ, đặc biệt là thích trêu ghẹo thái giám. – Nam chính Kỷ Hành : Kỷ Hành thực sự là một trong những nam chính mặt dày vô sỉ, có tố chất thần kinh và biến thái, hay nghĩ ra mấy trò đồi bại khiến người ta đỏ mặt, nhưng cũng thâm tình nhất mà mình từng đọc. Kỷ Hành gọi Điền Thất là “tiểu biến thái”, còn hắn chính là đại biến thái a. Điểm trừ của Kỷ Hành là không sạch (vì là hoàng đế mà), có một dàn hậu cung hùng hậu, vị trí hoàng hậu vẫn bỏ trống tiền hoàng hậu đã mất, có một đứa con 4 tuổi. Nhưng đứa bé này dễ thương kinh khủng, đúng chất một đứa trẻ con ngây thơ trong sáng, vô tư, nghĩ gì nói nấy làm cha bé nhiều khi đen mặt. Hắn dạy bé gọi Điền Thất là “nương”, bé tự sửa thành “nương tử :))) Quan hệ giữa bé và Điền Thất cũng rất tốt, tốt đến mức cha bé còn ghen với bé. Tuy nhiên điểm cộng to đùng cho Kỷ Hành chính là sự thâm tình của hắn. Dù biết Điền Thất là thái giám nhưng hắn vẫn yêu, chứng tỏ hắn yêu bằng trái tim, yêu con người của nàng chứ không phải khuôn mặt xinh đẹp kia. Đường đường là thiên tử, là kẻ đứng đầu một nước mà hắn luôn luôn bị tên thái giám mặt hoa da phấn kia khinh nhờn. Mà đường đường là một nam nhân cường tráng đang độ xuân xanh như hắn bị tên thái giám kia khinh nhờn lại không thấy chán ghét, ngược lại còn thấy thích thích, luôn không tự chủ mà muốn gần gũi với hắn. Thời gian đầu hắn còn trốn tránh không muốn thừa nhận mình thích thái giám, nhưng một khi tư tưởng đã thông, hắn chính là thích Điền Thất, là con người Điền Thất chứ không phải cái gì khác, thì hắn dốc sức lực quấn lấy nàng. Hắn đã biến thái thì phải rủ Điền Thất biến thái cùng a. Nhưng mà đau khổ ở chỗ đã biến thái lại không thể biến thái đến cùng. Điền Thất trong giấc mơ ướt át của hắn vẫn là trong bộ dáng nữ nhân. Đến đây hắn liền ủy khuất, hắn yêu Điền Thất là thật, nhưng mà vẫn hơi không thích ứng được việc nam nhân cùng với nam nhân làm chuyện kia, dù sao thì hắn cũng không phải là bẩm sinh đoạn tụ. Vậy là trong buổi tối ngắm sao băng kia, ôm tiểu thái giám trong lòng, hắn thật tâm lầm bầm cầu nguyện : Điền Thất là nữ nhân. Vậy có ai mong mỏi được chiêm ngưỡng phản ứng của anh Hành có tiền án bị bệnh thần kinh này khi biết Điền Thất là nữ nhân không? Haha quả nhiên tác giả không để mình thất vọng, con người ảnh là cực phẩm mà hành động cũng phải gọi là cực phẩm luôn :))) Tình huống phát hiện ra bí mật của Điền Thất mình sẽ không nói nữa (xấu hổ lắm), còn phản ứng ấy à? Đang đêm, hắn bình tĩnh bật dậy nhảy xuống từ cửa sổ, áo đỏ tung bay, tóc đen xõa dài, bộ dáng tuấn mỹ như trích tiên. Sau đó hắn dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình bay đi vun vút trên từng cái nóc nhà, vừa vung chân vừa gào thét điên loạn : “Điền Thất là nữ nhân, là nữ nhân, nữ nhân. Grào grào grào grào hahahahaha…Ta không phải đoạn tụ.” Hắn vừa bay vừa gào lên như thế, đem nóc nhà của nửa cái kinh thành giẫm lên hết, khi đã “mệt như con chó, còn kém mỗi le lưỡi” (trích nguyên văn bản chuyển ngữ) thì hắn dừng lại, đứng chắp tay nhìn về hướng đông, thoáng cái từ bệnh thần kinh trở về làm trích tiên. Hắn quỳ về hướng đông, dập đầu một cái thật mạnh, một giọt nước mắt theo khóe mi lăn xuống, “ánh trăng khúc xạ ra vẻ sáng trong lộng lẫy, hệt như khóc châu của giao nhân.” Sở dĩ mình nói nhiều về phần này là bởi vì mình thực sự rất thích, rất ấn tượng với đoạn này. Cảm xúc nhân vật quá rõ nét, tình yêu dành cho nữ chính quá đong đầy, tính cách nhân vật thì…khỏi nói. Hậu cung có chỉ để trang trí, lâu lâu cũng có sóng gió một phen. Mấy vị phi tần bày trò hãm hại Điền Thất nhưng Kỷ Hành rất ra dáng một nam chính, không nghi ngờ nàng một chút nào mà luôn tự mình điều tra để giải oan cho nàng. – Về độ H : Phải công nhận ông Hành này quá biến thái, từng bước dụ dỗ Điền Thất sờ “trym nhỏ” nhiều đến mức một cô nương như nàng có thể chơi đùa nó thoải mái trên tay (oimeoi). Cảnh H, hôn hít các thứ các thứ khá nhiều, mà cảnh nào cảnh nấy hài rụng răng :)) Kết một câu là truyện hay, đáng đọc. *** Thể loại nữ giả nam trang lại giả thành thái giám tuy rằng ko quá mới lạ, nhưng đây là lần đầu tiên mình đọc. Đơn giản vì mình ko thích thể loại nữ giả nam trang cho lắm, cũng ko thích đề tài về thái giám nhiều. Nhưng, quyển này lại làm cho mình rất bất ngờ và cực kỳ thích thú. Lúc đầu khi Phương giới thiệu mình cũng ko có để ý lắm, nhưng mà hẳn là mình có duyên với truyện, nên cuối cùng lại convert đọc (trong khi đang đọc 1 bộ khác siêu cấp dài và hay.) Và vô tình thôi, mình đọc trúng 1 đoạn H biến thái trong quá trình check file doc của truyện, đoạn H biến thái này đã “cưỡng bức” mình phải đọc ngay, đọc liền. Mình ít khi đọc H mà cười như ma nhập như thế, bg nhớ tới mà còn run rẩy hết cả người. Để nói về nội dung, mình xin được nhận xét 1 chữ TUYỆT. Để nói về hành văn thì mình sẽ cho tác giả một chữ KHÉO. Để nói về độ hài, tuyệt đối đủ cho chữ DUYÊN. Viết hài khó lắm, để viết được hài mà lại là hài có duyên, có tục nhưng không phô, có đau nhưng không bi là chuyện ko dễ dàng, mình rất hài lòng và rất thích cách viết hài của tác giả. Sau khi đọc hết truyện, mình nhận xét gọn như sau: MƯỢT MÀ NHƯ NHUNG, KHÁ LÀ HÀI LÒNG, TUY RẰNG KHÚC CUỐI HƠI ĐUỐI. Nam chính trong truyện là hoàng đế, có thê có thiếp đầy đủ hết cả rồi, còn có 1 cục thịt 4 tuổi nữa. Nếu là nguyên tắc cá nhân của mình, mình ko bao giờ thích những truyện mà nam chính có con riêng, vấn đề bẩn sạch mình cũng ko có quá khắc khe, miễn là sạch sau khi xác định tình cảm với nữ chính là được (à, mà điều này ko có đồng nghĩa với ngựa đực nhé). Tiểu hoàng tử là nhân vật mình yêu thích gần như là nhất nhì, cậu bé ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu và hoàn toàn được viết đúng với số tuổi của bé, cách mà bé xuất hiện, cách mà bé và nữ chính cùng nhau, cách mà bé được tác giả miêu tả, trời ơi, ta phải nói là ta muốn bé với nữ chính thành mẹ con liền luôn. Ta hoàn toàn quên đi cái “nguyên tắc” con riêng kia luôn, đây là đứa trẻ con thứ hai trong ngôn tình mà ta thấy nó đúng là trẻ con (nhóc thứ nhất là Đậu Đậu trong “Tên của em là bệnh của anh” của tg Hàm Hàm), đúng là “vô tội” hồn nhiên ngây thơ đúng tuổi. Tác giả viết quá hay, tất nhiên hay ở đây là đánh giá cho 1 truyện giải trí, chứ ta ko nói truyện hay theo hơi hướm hàn lâm chính kịch nhé. Truyện đang viết nhưng lại dính vào bối cảnh chiến dịch “quét sắc” bên TQ nên về sau ta nghĩ sẽ bị giảm độ hấp dẫn xuống nhiều, nhưng ta chấp nhận, vì H như vậy là khá nhiều rồi.   Mời các bạn đón đọc Bệ Hạ Xin Tự Trọng của tác giả Tửu Tiểu Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc - Vong Ký Hô Hấp Miêu
"Anh, xảy ra quan hệ là như thế nào?? Hôn môi là ăn miệng của đối phương sao?? Em bé được sinh ra như thế nào vậy? ?" Lúc ba tuổi Bạch Tiểu Thỏ thích nhất là đuổi theo sau Trình Chi Ngôn hỏi những vấn đề kì quái. Lúc mười tuổi Trình Chi Ngôn từ trước đến nay tự xưng là hiếu học chăm chỉ, nhưng khi nghe thấy ba vấn đề này lại sửng sốt một chút, trong nháy mắt chạy mất dạng... Mãi đến một ngày nào đó, Bạch Tiểu Thỏ mười ba tuổi đè Trình Chi Ngôn lên tường cường hôn, sau đó chép miệng nói: "Thì ra hôn là có vị nước chanh sao..." Từ trước tới nay Trình Chi Ngôn là người rất bình tĩnh, lại một lần nữa chạy mất dạng... *** " Mang tôi đi! Mang tôi đi!" Thân Tử Hạo lập tức hưng phấn hướng tới Trình Chi Ngôn hét lên: "Tôi cũng muốn đi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh nói: "Anh đã lớn như vậy cũng muốn đi công viên trò chơi?" "Tôi cái này gọi là tính trẻ con chưa hết a!!" Thân Tử Hạo vẻ mặt đắc ý nói: "Liền quyết định như vậy a, tôi cũng muốn đi!" Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhịn không được đồng thời lắc đầu. Dạo chơi công viên trò chơi cuối cùng quyết định ở tại cuối tuần trời trong nắng ấm. Vừa lúc thành phố Z liền có một cái công viên trò chơi cỡ lớn, cho nên Trình Chi Ngôn liền cùng các học sinh ước hẹn, chín giờ rưỡi buổi sáng thứ bảy tập hợp điểm danh phía trước tượng cỡ lớn cửa công viên trò chơi. Đến buổi sáng thứ bảy. Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ còn có Thân Tử Hạo khoảng chín giờ đã đến cửa công viên trò chơi. Công viên trò chơi chín giờ rưỡi mở cửa, cho nên lúc này cửa chỉ có thưa thớt vài người. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc của tác giả Vong Ký Hô Hấp Miêu.
Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu - Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Bộ truyện được tác giả Niêm Hoa Nhạ Tiếu viết với nhiều tình tiết hấp dẫn hài hước kể về câu chuyện tình của người đàn ông nắm cả Đông Lăng cùng cô nàng bình thường bán mất bản thân mình. Danh môn bao giờ cũng có cái quy củ của nó, một cô gái bình thường làm sao sống trọn bên người đàn ông cao quý quyền thế. Bạn đọc hãy cùng khám phá những điều đó nhé. *** Cô chống hai tay trên lồng ngực anh, vẻ mặt kinh hoảng: Anh dám làm loạn, tôi... Tôi kiện anh. Anh nắm cằm của cô, cười rất tà mị: Cả Đông Lăng đều là thiên hạ của tôi, em kiện tôi sao? Giao dịch đầu tiên, đem cô cùng người đàn ông tôn quý nhất cũng đáng sợ nhất Đông Lăng trói chung một chỗ. Ngoài chờ đợi truyện, bạn đọc cũng có thể đọc những bộ hay do nhà làm Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh, Bà xã ngọt ngào: Hàng tỉ ấm áp kết hôn ngày thứ 7, Ảnh đế thần bí trộm cưới: Vợ yêu tới pk, hôn sai 55 lần. thiếu phu nhân vô lại. *** Xe Bắc Minh Dạ cho tới bây giờ đều là từ bên ngoài nhìn không tới tình hình một chút bên trong, càng là buổi tối. Cho dù Mộ Tử Khâm biết Danh Khả ở nơi đó nhưng là hoàn toàn nhìn không thấy cô, thời điểm vừa rồi cô đi vào, mặc dù anh nhìn chằm chằm vào cô nhưng cô ngay cả đầu đều không có nâng một phen, giống như nơi này cũng không có anh tồn tại một dạng. Kỳ thật cũng không trách cô, sau khi nghe được những lời này anh cũng không trông cậy vào cô có thể cho chính mình cái sắc mặt hoà nhã gì. Trước khi đi vào Bắc Minh Dạ quay đầu nhìn anh ta, mặc dù không cười nhưng ánh mắt lại chớp động vài phần quang mang lợi hại, lúc này anh không tính lãnh: "Muốn giải thích hai câu hay không?" Mộ Tử Khâm không nói lời nào. Không có gì giải thích, nếu bị nghe được, cứ như vậy đi. Thủ đoạn Bắc Minh Dạ vẫn lại là lợi hại như thế, ngay cả đối với người một nhà đều đã như thế, anh ta là vì quá tin tưởng anh cho nên không có một chút phòng bị, bất quá anh ta không phủ nhận thủ đoạn như vậy là trực tiếp nhất hữu hiệu nhất, ít nhất trên một điểm này, anh thắng. "Hi vọng cậu vĩnh viễn nhớ kỹ cậu trầm mê chỉ là thân thể của cô, mà không phải cô." Anh ta ném thuốc lá, xoay người hướng xe chính mình cách đó không xa đi đến. ... Mời các bạn đón đọc Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu của tác giả Niêm Hoa Nhạ Tiếu.
Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Ka La Ra
Bốn năm bên nhau, đổi lại là nước mắt. Bảy năm bạn bè, đổi lại là nỗi đau còn hằn trên khuôn mặt. Người bạn thân tưởng như mãi mãi, người thương yêu tưởng như trọn đời. Năm tháng đi qua cuộc đời để lại hai tiếng: "Tưởng như..." Cô- Chu Tử Đằng, phải chăng là quá ngu như "bạn thân" cô đã mắng, hay là đã quá khờ như "người yêu" cô đã nói?! Hai người mà cô tin yêu hết lòng, lại quay ra đâm cô một nhát thật đau. Người yêu cô- Ngũ Ngạo Quân lại sau lưng cô ngoại tình với người cô xem như chị em ruột- Đường Vi Yên. Ngày Chủ nhật ấy, là một ngày không nắng. Bắt gặp cảnh hai người tằng tịu với nhau ngay chính tại nơi tình yêu cô chớm nở, cô chỉ im lặng, chỉ có một giọt lệ lăn trên má cô. "Hai người đã muốn bên nhau, được, tôi thành toàn cho hai người."- Một phút quẫn trí, cô nắm chặt con dao đã giấu sau lưng lao tới hai người họ. Đường Vi Yên nhanh tay hơn tát cô một cái rõ mạnh trước khi cô rút dao. Sau đó, cô chỉ kịp nhìn thấy con dao mình cầm trong tay bị Đường Vi Yên tước lấy cắm phập vào trái tim mình. Ngày chủ nhật hôm ấy, thật ảm đạm. Cô đã chết. Tưởng như vậy. Cho đến khi mở mắt lần nữa, cô chỉ thấy mình nằm trong một căn phòng trống trải chỉ có đúng một chiếc gương thật to ở chính giữa. Soi vào trong gương. Đó là một người khác... ... Cô đã xuyên không, vào một cô gái có tên giống hệt mình và là nhân vật nữ phụ có kết cục bi thương nhất trong cuốn tiểu thuyết mà ả ta đưa cô đọc... Hoa Tử đằng... đã một lần héo úa *** Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Những hận thù âm ỉ trong trái tim nay đang reo vang lên ầm ĩ trong tâm trí. Rốt cuộc ta của ngày hôm qua đã làm những gì tạo nên ta của ngày hôm nay? Ta đưa đôi mắt vô hồn nhìn thi thể của Mộc Diêu Tuyền nằm bất động trong vũng máu đỏ tươi. Cảm giác trống vắng đến lạ. Ôi, và giờ ta lại bắt đầu nhớ rồi sao? Nhớ về cái thuở niên thiếu khi ta thiếu nữ tóc xõa ngang vai, ra đường đùa vui với bè bạn tận hưởng tuổi trẻ, về nhà lại cười nói với gia đình tận hưởng tình thương. Đó là cái thời mà người ngoài vẫn còn hay thủ thỉ tấm tắc khen với nhau rằng: "Nhà họ Chung có con gái đầu đẹp như tiên, có con gái thứ xinh như hoa và có con trai út tuấn tú hơn người, ông bà Chung gia thật có phúc quá đi!" Đó là niềm hãnh diện của cha mẹ và cũng là sự tự hào của ta về gia cảnh êm ấm của mình. Vậy mà nhoáng một cái, tất cả mất sạch. Hai mươi ba năm yên vui của ta thì ra cũng chỉ như một đêm máu tanh sương gió. Ánh nhìn bi thương của mẹ, nét mặt thống khổ của cha và cả tiếng hét đau đớn đó của em trai, từng cái một như khảm sâu, như đục sâu, như khoét sâu vào tâm hồn ta cho đến khi nó đổ nát và vỡ tan. Tại sao trời lại tầm tã mưa hôm đó? Tại sao lại đổ nước xả trôi máu người nhà họ Chung thê thảm chết oan, lại xối nước rửa mờ dấu chân bọn nhà họ Lãnh tàn bạo càn quét? Tại sao trời lại mưa? Để thân ảnh người chị cõng người em vội vã chạy trốn đi trong màn mưa vũ bão càng thêm đơn độc đến đáng thương? Mưa rơi tẩy được tội ác của bọn chúng, nhưng mãi mãi không gột được nỗi hận trong lòng ta. ... Mời các bạn đón đọc Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ của tác giả Ka La Ra.