Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ellie Yêu Dấu

Những tháng ngày trước khi Ellie mất tích là quãng thời gian đẹp đẽ nhất của gia đình cô bé. Tuổi mười lăm, tình yêu mới chớm, kết quả học tập ngày càng tốt hơn, cô bé có một gia đình tràn ngập yêu thương và sống trong sự bao bọc từ bố mẹ, anh chị của mình. Cho đến một buổi sáng, cô bé rời nhà với ba lô đầy sách để đến học tại thư viện chỉ cách nhà mười lăm phút đi bộ và rồi không bao giờ quay về nữa! Mười năm qua đi, vụ án Ellie Mack mất tích rơi vào vô vọng, kéo theo bao sự suy sụp, tan vỡ trong gia đình. Mất mười năm, sau vài tháng chấp nhận manh mối cuối cùng về con gái, người mẹ vừa tìm lại được niềm vui cuộc sống khi rơi vào lưới tình với Floyd, người đàn ông quyến rũ mà bà tình cờ gặp trong quán café, thì mọi chuyện kỳ lạ mới thực sự bắt đầu: Floyd có một cô con gái chín tuổi, giống hệt Ellie của bà từ nhiều năm trước, tên là Poppy! Với cốt truyện phức tạp, ám ảnh, nhưng vẫn cực kỳ hấp dẫn, lôi cuốn cùng cái kết gây sốc, Ellie yêu dấu xứng đáng là tiểu thuyết trinh thám bán chạy số 1 theo tờ New York Times *** Mình bắt đầu năm mới bằng cuốn Ellie yêu dấu, và dù đây là một cuốn sách vừa buồn bã, vừa ám ảnh, nhưng mình có thể mãn nguyện vì đã đọc được tác phẩm hay đến thế. Ellie yêu dấu mở đầu bằng một dự báo chẳng lành: “Tất cả đều mất đi, mãi mãi. Phải chi Ellie có thể quay ngược thời gian, tháo gỡ nút thắt ấy và đẩy mọi chuyện theo chiều hướng ngược lại, cô bé sẽ nhìn ra các đầu mối, nhận biết được các dấu hiệu cảnh báo. Nhìn lại quá khứ thì bao giờ cũng dễ dàng hơn. Nhưng lúc đó, làm sao cô bé biết được chuyện gì sắp xảy ra. Cô bé ngây thơ cứ mở to mắt mà bước thẳng về phía bi kịch.” Ellie – một cô bé 16 tuổi với tương lai phía trước bỗng nhiên bị mất tích trong một buổi sáng đi đến thư viện. 10 năm sau, hài cốt của Ellie được tìm thấy đã thối rữa ở sâu trong một khu rừng. Gia đình của cô, đặc biệt là người mẹ, sau 10 năm dành tất cả công sức để tìm kiếm cô trong vô vọng, cuối cùng đã đành chấp nhận buông xuôi mọi thứ. Nhưng đúng giây phút mẹ cô quyết tâm từ bỏ quá khứ để hướng tới tương lai, thì một sự sắp đặt cố tình đã khiến bà dần dần hé mở ra những âm mưu khủng khiếp đằng sau sự mất tích và cái chết của Ellie. Là ai đã gây ra sự biến mất của Ellie? Là ai đã quyết định vén bức màn bí mật đã được chôn giấu 10 năm qua và vì lý do gì? Mình đánh giá Lisa Jewell là một tác giả đầy khéo léo trong cách dẫn dắt câu chuyện. Các nhân vật trong cuốn sách dù không được miêu tả dài dòng quá nhiều, vẫn toát lên được tính cách rõ rệt và những cảm xúc sống động. Cô nắm bắt được không khí của câu chuyện và rải rác trong đó nhiều gợi ý khiến người đọc không giây phút nào thôi tò mò. Nhưng điều đặc biệt trong các cuốn sách của Lisa Jewell là ngay cả khi bạn bắt đầu hình dung được kẻ gây án, thì bạn vẫn bị lôi cuốn đến tận phút cuối cùng. Bất ngờ, hồi hộp, ngoạn mục, choáng ngợp, rợn người, khủng khiếp, một cuốn sách trinh thám có đầy đủ tính chất khiến bạn say đắm. Và như mình đã nhấn mạnh phía trên, dù đây là tiểu thuyết trinh thám nhưng Lisa Jewell bằng sự tinh tế và nhạy bén trong ngôn ngữ đã biến Ellie yêu dấu trở nên đầy chất thơ và xúc cảm. Bạn sẽ cảm nhận được nỗi đau, sự tê tái, sự xót xa, sự cảm thông dành cho những con người mang trong mình đầy vết sẹo từ ngày Ellie biến mất, đó là bố mẹ và anh chị của Ellie. “Ellie như nguồn sáng rực rỡ trong nhà. Rồi nguồn sáng ấy đột ngột tắt đi, khiến cả gia đình tàn lụi như những ngôi sao chết rơi khỏi quỹ đạo mặt trời.” Một cuốn sách không chỉ tập trung vào việc tìm ra sự thật, mà còn nhấn mạnh vào nỗi đau của người ở lại. Những con người sẽ mãi mãi đau đớn. Những con người phải dần dần học cách chấp nhận, buông bỏ và tha thứ cho quá khứ. Những con người phải vật lộn để tìm nguồn sáng ở phía trước cho mình. Với mình, Ellie yêu dấu xứng đáng nằm trong top 10 những cuốn trinh thám hay nhất mà mình từng đọc. Lisa Jewell chưa có nhiều cuốn sách được xuất bản ở Việt Nam, nhưng mình tin sau Ellie yêu dấu, vị thế của cô sẽ được nâng lên rất nhiều. Đánh giá: 4.75/5 Hồng Diệp *** Ghi chú về tên nhân vật “Sara-Jade Virtue”: Tên gọi “Sara-Jade Virtue” được tôi lấy cảm hứng từ một người có thật. Đó là cô Sarajade Virtue, người thắng cuộc trong buổi đấu giá Get In Character hồi năm 2016 để quyên tiền cho quỹ từ thiện CLIC Sargent của Anh. Một điều tình cờ, Sara-Jade là một trong những nhân vật giỏi giang, nhiệt tình, có ảnh hưởng bậc nhất ngành xuất bản Anh và tôi cực kỳ lấy làm vinh hạnh được mượn tên của cô ấy. Sứ mệnh của CLIC Sargent là hỗ trợ trẻ em và người trẻ tuổi mắc phải căn bệnh ung thư. Họ tin rằng những người này có quyền được điều trị, chăm sóc và hỗ trợ - không chỉ xuyên suốt hành trình chiến đấu với ung thư mà còn tương lai sau đó. Và họ xứng đáng có cơ hội tốt nhất để tiếp tục cuộc sống sau khi việc điều trị ung thư kết thúc. http://www.clicsargent.org.uk/ *** Những tháng ngày trước khi cô bé mất tích là quãng thời gian đẹp đẽ nhất. Thật sự là đẹp nhất! Mỗi khoảnh khắc cô bé trải qua là một món quà tặng khác biệt. Nó đến và nói: Tôi đây, một khoảnh khắc hoàn hảo nữa đây này. Nhìn tôi xem, cậu có thể tin được là tôi đẹp tới vậy không? Buổi sáng nào cũng là bản hòa ca rộn ràng của mascara, tâm trạng hồi hộp và mạch đập liên hồi khi cô bé đến gần cổng trường. Niềm vui vỡ òa khi cô nhìn thấy chàng trai ấy. Từ lúc nào trường học không còn là cái lồng bó buộc mà trở thành phim trường đầy sống động và cuốn hút cho câu chuyện tình ái của cô. Ellie Mack không thể tin được là Theo Goodman muốn đi chơi với mình. Đó là anh chàng đẹp trai nhất khối mười một. Không có gì phải bàn cãi! Hồi lớp mười, cậu ta đã đẹp trai nhất rồi, lớp chín và tám cũng vậy. Lớp bảy thì không cần nhắc đến bởi chẳng có cậu trai lớp bảy nào nhìn được mắt cả. Bọn con trai lớp bảy chỉ là một lũ bé tí, mắt thô lố chuyên xỏ những đôi giày to sụ và lọt thỏm trong chiếc áo khoác quá khổ. Theo Goodman chưa từng có bạn gái nên ai cũng nghĩ cậu ta đồng tính. Theo chuẩn dành cho bọn con trai thì Theo xinh trai, rất gầy và cực kỳ, cực kỳ dễ thương. Bất kể Theo có đồng tính hay không thì Ellie đã mơ mộng về cậu ta nhiều năm liền. Chỉ cần được làm bạn với Theo là Ellie vui rồi. Ngày nào Theo cũng đi bộ tới trường cùng người mẹ trẻ trung, xinh đẹp của mình. Mẹ Theo mặc đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa và thường dẫn theo một con chó bé xíu. Trước khi thong thả bước qua cổng trường, Theo bế chú chó lên, hôn má nó rồi nhẹ nhàng thả xuống vỉa hè; tiếp đó cậu hôn mẹ. Theo chẳng thèm để tâm đến cái nhìn của những người xung quanh. Cậu vốn _tự tin_ mà. Rồi vào một ngày năm ngoái, ngay sau kỳ nghỉ hè, Theo bắt chuyện với Ellie. Chỉ có thế. Trong giờ ăn trưa, họ nói chuyện với nhau về mấy chủ đề tương tự như bài tập về nhà. Và Ellie, dù lơ ngơ hết cỡ về mọi thứ nhưng lập tức nhận ra Theo là trai “thẳng”. Chưa hết, lý do cậu chàng bắt chuyện là vì thích cô bé. Rõ như ban ngày! Thế là hai người trở thành một cặp. Vậy mà cô bé từng nghĩ mọi chuyện phải phức tạp hơn nhiều chứ. Nhưng chỉ cần một bước đi sai lầm, một nút thắt nhỏ xíu trong cuộc đời cũng đủ đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện - không chỉ chuyện tình của hai người, mà là tất cả. Thanh xuân. Cuộc sống. Ellie Mack. Tất cả đều mất đi, mãi mãi. Phải chi Ellie có thể quay ngược thời gian, tháo gỡ nút thắt ấy và đẩy mọi chuyện theo chiều hướng ngược lại, cô bé sẽ nhìn ra các đầu mối, nhận biết được các dấu hiệu cảnh báo. Nhìn lại quá khứ thì bao giờ cũng dễ dàng hơn. Nhưng lúc đó, làm sao cô bé biết được chuyện gì sắp xảy ra. Cô bé ngây thơ cứ mở to mắt mà bước thẳng về phía bi kịch. Mời các bạn mượn đọc sách Ellie Yêu Dấu của tác giả Lisa Jewell & Thanh Yên (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghẹt Thở - Khi Dấu Yêu Về - Carol Ericson
Bám theo một nhiệm vụ tối mật, Ian đột ngột biến mất, ruồng rẫy Meg không lời từ giã. Ba năm sau, hai người tình cờ tái ngộ trong chuyến leo núi lên đỉnh Rocky. Thời gian xa cách không đủ làm phai nhạt sắc đẹp cũng như cơn tức giận của Meg. Niềm đam mê bỏ hoang nhiều ngày tháng bắt đầu quẫy động trở lại, Ian bỗng thấy mình nên giải thích để mong cầu sự bao dung của cô vợ cũ, nhưng anh chưa kịp phân trần câu nào thì hiểm nguy ập đến với cả đoàn leo núi. Lần lượt từng du khách bị tiêu diệt một cách bí ẩn. Mặc cho Meg phản đối, Ian cương quyết giữ nàng trong vòng tay bảo vệ của anh. Bướng bỉnh đấu cứng rắn, khiêu khích đấu mạnh mẽ... đều biến thành mồi châm cho ngọn lửa tình vẫn âm ỉ bấy nay dưới lớp tro mỏng chia ly. Ian háo hức chinh phục chiến lợi phẩm, không biết rằng chờ đợi mình phía trước còn có một bí mật quý giá và đầy thách thức khác, một bí mật Meg cố tình giấu giếm anh... *** Tiếng Ian vang lên từng chặp trong chiếc điện thoại ở văn phòng, Meg dúi nó ra sau bàn phím máy tính rồi dùng ngón tay cứng đờ bịt loa nhận đi. Cô phải để Ian biết đang có chuyện gì, nhưng cũng không được cho gã đang cầm súng kia thấy chiếc máy đang mở. Cô cũng bật loa ngoài cho điện thoại di động, nên giờ giọng nói căng thẳng của Eloise vang lên, “Meg, có cần tôi gọi cảnh sát không?” Gã đàn ông đưa tay ngang cổ làm dấu, thì thào, “Bảo con mụ già đó là thằng bé không sao đi”. Meg gật đầu, “Eloise à? Tôi xin lỗi. Tôi vừa nhận được điện thoại của bố Travis. Anh ấy đón cháu rồi. Anh ấy chưa biết mà”. Eloise thở dài vào máy, “Ôi trời ơi, Meg. Cô làm tôi thót tim. Nếu chồng cô còn ở đó, thì nhớ dặn dò anh ấy kỹ lưỡng nhé”. Meg ngắt cuộc gọi rồi đặt chiếc di động ra giữa bàn, “Tôi đã bảo chị ấy rồi. Giờ anh muốn gì từ tôi?” Cô không còn thấy Ian nói gì qua điện thoại nữa, nhưng hy vọng anh đã hiểu ý và nghe được tiếng cô. Gã đàn ông tiến thêm một bước, “Đơn giản thôi, Meg ạ. Tao muốn mày leo núi một chút, để tao lấy lại thứ của mình và tiếp tục lên đường”. “Anh bỏ khẩu súng đó ra khỏi mặt tôi được không?” ... Mời các bạn đón đọc Nghẹt Thở - Khi Dấu Yêu Về của tác giả Carol Ericson.
Chết Như Chơi - Agatha Christie
Chết Như Chơi (Murder is Easy) là tác phẩm tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie và được xuất bản lần đầu tiên ở Anh bởi Collins Crime Club vào ngày 5 tháng 6 năm 1939 và tại Hoa Kỳ bởi Dodd, Mead và Company vào tháng 9 cùng năm với tiêu đề Easy to Kill. Những vụ án mạng hàng loạt mà thủ phạm là nhân vật không ai ngờ đến. Một câu chuyện hồi hộp, kỳ bí, rùng rợn nhưng cũng đầy lãng mạn.  "...Waynflete cúi người xuống, nhếch mép cười, ánh mắt cuồng loạn... Lưỡi dao sáng quắc... Hai bên quần thảo, Bridget cố giật lấy con dao trên tay Wayflete..." *** Agatha Christie sinh năm 1890 tại Torquay, Anh. Cha bà tên là Frederick Miller, nên tên khai sinh của bà là Agatha Miller. Hồi còn nhỏ, Agatha không được tới trường mà chỉ được gia đình thuê gia sư về dạy dỗ tại nhà.    Là một đứa trẻ nhút nhát, khó có thể diễn tả chính xác ý kiến của mình, ban đầu bà tìm đến âm nhạc như một cách giải tỏa tâm sự và sau này là viết sách. Năm 1914, bà kết hôn với Archie Christie, một phi công chiến đấu. Trong khi đức lang quân bận rộn chiến đấu ngoài chiến trường thì bà làm y tá trong bệnh viện. Chính trong thời kỳ này, ý tưởng viết tiểu thuyết trinh thám đã nảy sinh trong tâm trí bà. Chỉ một năm sau bà đã hoàn thành cuốn tiểu thuyết đầu tay mang tên Những bí ẩn vùng Styles, nhưng phải tới 5 năm sau nó mới được xuất bản (1920). Agatha Christie được mọi người tôn vinh là Nữ hoàng truyện trinh thám. Trong suốt cuộc đời mình, bà đã sáng tác 66 tiểu thuyết, rất nhiều truyện ngắn, kịch và hàng loạt tiểu thuyết tình cảm lãng mạn với bút danh là Mary Westmacott. Vở kịch Chiếc bẫy chuột của bà có lẽ là vở kịch trinh thám hay nhất thế giới. Một số tác phẩm của bà đã được chuyển thể thành phim, nổi bật là bộ phim Murder on the Orient Express (Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông) đã đoạt giải thưởng Hàn lâm năm 1974. Tác phẩm của bà được dịch ra hơn 100 thứ tiếng.    Trong suốt cuộc đời mình, nữ nhà văn Agatha Christie luôn căm ghét bạo lực và máu. Bà thường thú nhận rằng không biết gì về những công cụ giết người thông thường. Thậm chí bà cũng chưa từng một lần tiếp xúc với một kẻ giết người. Mời các bạn đón đọc Chết Như Chơi của tác giả Agatha Christie.
Thám tử Peter và Cái Chết Bí Ẩn
Một tai nạn đáng tiếc xảy ra đối với Dean - một biên tập viên của hãng quảng cáo Pym - bị ngã từ trên tầng xuống và chết ngay vì gãy xương cổ và rách vùng thái dương. Mọi việc cứ bình lặng trôi và cái chết của anh ta cũng dần trôi vào quên lãng, song có một người không nghĩ vậy. Em gái Dean đã nghi ngờ và cho rằng anh mình bị ám sát. Thám tử Peter Wimsey được mời về hãng điều tra. Anh dần phát hiện ra một đường dây buôn bán ma túy diễn ra khởi nguồn từ chuyên mục quảng cáo của hãng Pym. Vụ án xảy ra trong một xã hội thương mại phát triển mạnh, quảng cáo là phương tiện được mọi người quan tâm sử dụng để truyền bá, khuếch trương, tìm tòi và giao lưu tin tức. Bọn tội phạm ma túy đã tận dụng và khai thác triệt để mặt mạnh này. Thông qua cách thức quảng cáo một mặt hàng, chúng đã thông báo, phối hợp với nhau thời điểm và địa chỉ mua bán giao nhận ma túy. Một hệ thống chặt chẽ cho từng công đoạn buôn bán ma túy đã được thiết lập, không từ một thủ đoạn nào, những ai phát hiện ra sẽ bị thủ tiêu không thương tiếc. Mọi thủ đoạn ngụy trang, ẩn mình của chúng, cảnh sát không dễ gì phát hiện. Bằng những tình tiết nhẹ nhàng và thấm đẫm chất nhân văn, Dorothy Sayers đã dựng nên một Wimsey với khả năng suy đoán sắc sảo, kinh nghiệm điều tra dày dạn, và lòng nhân ái; với các biện pháp nghiệp vụ, anh đã thâm nhập vào hang ổ bọn tội phạm. Chỉ trong một thời gian ngắn, đường dây buôn bán ma túy của bọn chúng dần dần bị phát lộ, vụ án đã được phá và để lại trong người đọc những tình cảm tốt đẹp... Xin trân trọng giới thiệu cuốn sách với bạn đọc! NHÀ XUẤT BẢN CÔNG AN NHÂN DÂN *** Dorothy Leigh Sayers (1893 - 1957) được độc giả yêu mến gọi là Dorothy L. Sayers. The Nine Tailors kể về câu chuyện Lord Peter Wimsey giải quyết tội ác mà không phải ai cũng làm được. Một tai nạn đáng tiếc xảy ra đối với Dean – một biên tập viên của hãng quảng cáo Pym – bị ngã từ trên tầng xuống và chết ngay vì gãy xương cổ và rách vùng thái dương. Mọi việc cứ bình lặng trôi và cái chết của anh ta cũng dần trôi vào quên lãng song có một người không nghĩ vậy. Em gái Dean đã nghi ngờ và cho rằng anh mình bị ám sát. Thám tử Peter Wimsey được mời về hãng điều tra. Thám tử Peter  dần phát hiện ra một đường dây buôn bán trao đổi, buôn bán ma tuý diễn ra khởi nguồn từ chuyên mục quảng cáo của hãng Pym. Vụ án xảy ra trong một xã hội thương mại phát triển mạnh, quảng cáo là phường tiện được mọi người quan tâm sử dụng để truyền bá, khuếch trương, tìm tòi và giao lưu tin tức. Bọn tội phạm ma tuý đã tận dụng và khai thác triệt để mặt mạnh này. Thông qua cách thức quảng cáo một mặt hàng, chúng đã thông báo, phối hợp với nhau thời điểm và địa chỉ mua bán giao nhân ma tuý. Một hệ thống chặt chẽ cho từng  công đoạn buôn bán ma tuý đã được thiết lập, không từ một thủ đoạn nào, những ai phát hiện ra sẽ bị thủ tiêu không thương tiếc. Mọi thủ đoạn nguỵ trang, ẩn mình của chúng, cảnh sát không dễ gì phát hiện. *** - A này, - Hankin níu lấy cô Rossiter ngay trên lối đi và nói. - Cô có biết hôm nay chúng ta có một biên tập viên mới về không? - Thế là thế nào ạ? - Một anh chàng Bredon nào đó. Tôi cũng chẳng biết anh ta là ai nữa. Anh ta được ban giám đốc tuyển dụng, chính ông Pym dẫn vào. Các bạn sẽ phải quan tâm đến anh ta đấy. - Vâng, thưa ông Hankin. - Phải xếp cho anh ta ngồi làm việc ở phòng của Dean. - Vâng, thưa ông Hankin. - Chính anh chàng Ingleby là người chịu trách nhiệm phải cho anh ta biết mọi việc ở đây, hẳn là cô đã muốn điều này xảy ra và đẩy anh ta đến với tôi còn gì. - Vâng, thưa ông Hankin. - Bây giờ cô hãy bảo cô Smayle mang lại cho tôi hồ sơ của văn phòng Dairefield được không? - Vâng, thưa ông Hankin. Cô Rossiter ôm lấy cuốn vở ghi chép của mình và với tay kéo cánh cửa khép lại phía sau, rồi nhẹ nhàng bước dọc theo hành lang. Liếc nhìn qua những ô kính trên cánh cửa ra vào của phòng làm việc cạnh đó, cô nhận ra Ingleby đang ngả người trên chiếc ghế bành, hai chân gác trên bộ tản nhiệt của lò sưởi, vừa nói chuyện phiếm với một cô gái mặc bộ đồ xanh, ngồi chênh vênh trên một góc bàn làm việc. Cô Rossiter đẩy cho cửa hé ra và nói với vào: - Xin lỗi đã làm phiền hai vị, - Cô ta nói với vẻ tinh nghịch. - Nhưng ông Hankin cho gọi anh, anh Ingleby ạ! - Tôi đoán chắc lại có chút cà phê Scout gì đây. - Ingleby nghi ngờ đáp. - Không phải thế đâu. Ông ấy muốn gặp anh vì một biên tập viên mới. - Sao cơ? Đã có người thay Dean rồi sao? - Cô gái mặc bộ đồ xanh ngạc nhiên kêu lên. - Người ta vừa mới mai táng người giúp việc đáng thương của mình chẳng được bao lâu mà! - Ồ, cô em gái thân mến, đó là hành vi hiện đại đấy. - Ingleby nói. - Cuối cùng thì... Tôi sẽ cho anh chàng mới này biết mọi thứ. Tôi cứ tự hỏi là tại sao người ta lại cứ bắt tôi phải làm cái trò ngu ngốc này mãi chứ? Cô gái nhún vai: - Ồ, công việc của anh cũng chẳng phức tạp gì lắm đâu... Người mới xin vào đây chỉ cần biết hai điều, đó là sử dụng những chiếc chậu rửa tay đặt trong toa lét cạnh phòng làm việc của ban giám đốc và phải thật cẩn thận đừng để ngã mà vỡ mật trong chiếc cầu thang nhỏ bé kia thôi! - Cô Metayard, cô thật tệ... Miễn là cô đừng có xếp cho anh chàng mới về đó ngồi chung phòng với tôi đấy nhé... - Không phải lo, - Cô Rossiter nói chen ngang. - Bọn em sẽ xếp cho anh ta ngồi trong phòng của chàng Dean. - A, thế ra cô đã thấy anh ta rồi sao? Trông anh ta thế nào? - Em cũng chưa thấy anh ta mà, ông Hankin nói với em là bản thân ông ta cũng chưa biết mặt anh chàng mới này, chính ông Pym là người nhận anh ta về đây làm việc. - Tôi nghĩ là đã thấy anh ta lúc nãy rồi, - Cô Metayard nói - anh ta có mái tóc như con gái, đeo kính gọng đồi mồi, dáng vẻ điệu đà, là thứ người dành cho ảnh viện. Ingleby lại tiếp tục công việc của mình, còn hai cô gái rời chỗ đứng, đi về phía căn phòng các nhân viên đánh máy. Căn phòng này, cũng nhỏ và chật chội, là một thứ đại để như một thứ Phòng-Chờ hay Phòng-Đợi gì đó của hãng quảng cáo, nơi mà mọi người đều có thể lai vãng qua lại để bàn luận về mọi thứ trên đời vì bất kỳ một lý do nào đó. Vào lúc này, cuộc họp càng long trọng thì lại càng ồn ào hơn, vì giờ uống cà phê thường lệ đã đến và vì người ta đã chuẩn bị số lượng phiếu phát ra cho cuộc xổ số ngay trước lúc cuộc đua ngựa của Derby bắt đầu. Đó là một ngày lễ nhỏ hàng năm, qua đó tất cả mọi nhân viên của cơ quan đều được chia sẻ những cảm xúc dân tộc của mình bằng việc mua hàng hoá theo khả năng của mỗi người. Một nữ nhân viên đánh máy, cô Parton, đôi mắt nheo tít lại vì khói từ đầu điếu thuốc cô đang ngậm trên môi phả vào mặt, đang gõ liên hồi tên những con ngựa tham gia thi đấu, do một cô khác đọc. Willis cắt rời tên từng người góp tiền cá cược và xếp vào trong một chiếc mũ. Người đồng chí của cô, Garret, ngồi trên một chiếc giỏ bằng giấy úp ngược, đang buông lời nhạo báng một anh chàng to con, tóc đen, nằm ngả người trong chiếc ghế bành, chăm chú đọc một cuốn tiểu thuyết. Cuối cùng, một cặp đứng tựa vào hai thanh cái của cánh cửa ra vào, vừa hút thuốc lá, vừa tranh luận về cuộc đấu cuối cùng trên sân Wimbledon. - Chào các cô cậu bé bỏng tốt bụng. - Cô Rossiter vui vẻ nói. - Đây là cô Metayard, người sẽ tiến hành xổ số và... tôi cũng báo để các bạn biết là chúng ta sẽ có một biên tập viên mới... - Ngừng một lát, rồi cô nói tiếp. - Hãy nghe một chút đây, ai là người còn chưa đóng góp phần mình cho vòng hoa viếng anh Dean đáng thương đây? Này Garret, cậu sẽ trả công cho tôi chứ? - Tôi sẽ chẳng trả cho chị một đồng xu cạch nào trước ngày thứ bảy. - Anh chàng Garret nói cộc lốc. - Thế còn cà phê này thì sao đây? - Cô Willis hỏi. - Nào, Jones, hãy xem đây, nếu như người phụ việc đem danh mục đến, thì cô, cô em thân mến, cô hãy đánh dấu tên trong danh mục đó với tôi. Chúng ta hãy tiếp tục chọn những con ngựa đã được giao ước... - Hiệp đấu dự định đã bị tuyên bố bãi bỏ rồi, - Garret nói. - Bãi bỏ là thế nào?... thôi được, tôi đã cho ông ấy thắng trong cuộc thi của tờ Morning Star... Ai đã nói cho ông ấy vậy? - Tất cả đều đăng trên mặt báo sáng nay, có một sự cố trong đàn ngựa đua. - Chán không thể chịu được! - Cô Rossiter bật ra tiếng than vãn. - Mình lại vừa mất một cuộc thi hay. Và quay về phía chú bé phụ việc mang cà phê tới, cô ta nói: "Này, cậu có thấy chị dại dột không cơ chứ? Có chứ nhỉ? Đấy, đây mới là điều quan trọng này: bao nhiêu? Một si-ling ăn năm phải không nào? Này cô Parton, cô hãy nói xem, đồng ý cho chị vay một pen-ny đi. Còn bây giờ, ai có bút chì, hãy viết tên của nhân vật mới đó đi xem nào? - Tên anh ta là gì nhỉ? - Bredon. - Anh ta từ đâu đến? - Ông Hankin chẳng biết gì hết trọi; nhưng cô Metayard, người đã nhìn thấy anh ta lại khẳng định rằng trông anh ta giống như một nhân vật của ngành điện ảnh vậy. - Đó là một kẻ ngu ngốc đã giành mất những gì mà chỉ mới ngày hôm qua thôi vẫn còn là của Derby. Với địa vị của anh ta, thì ngày kia tôi mới đến nhận nhiệm vụ. A! Ingleby đến kia rồi, tin gì anh ta cũng biết tuốt, chắc hẳn anh ta đến nói cho chúng ta đây. Này Ingleby, uống cà phê chứ? Hẳn là cậu có nguồn tin về cái anh chàng có tên là Bredon chứ? - Tóc hoe vàng này, dáng dấp thì cao một mét bảy lăm, mũi dài ngoẵng này, chưa bao giờ làm công tác quảng cáo và đã qua đại học Oxford. - Ô là la!... - Cô Metayard kêu lên. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở và tất cả nghe thấy giọng nói khôi hài của ông Hankin, thủ trưởng của bộ phận. - Này, Ingleby, anh có để cho tôi nói một lát không đây? Ngay tức thì, như có một phép màu, hai người đứng tựa cửa và cô gái đang đọc văn bản cho cô Parton đang đánh máy kia, đều lẩn đâu mất tăm. Còn Willis vớ ngay lấy một tờ giấy và cắm mặt vào đó nghiên cứu với vẻ vô cùng chăm chú, say mê; điếu thuốc lá cô Parton đang hút dở, vụt biến mất. Chỉ còn mình Garret, không kịp tống khứ tách cà phê của mình đi đâu, liền ra vẻ dửng dưng, cô Metayard để tờ danh sách ngựa lên một chiếc ghế tựa và ngồi đè lên, còn cô Rossiter gõ liên hồi trên bàn phím chiếc máy chữ. Như vậy, chỉ còn mỗi mình lngleby là vẫn coi thường sự có mặt của sếp lớn. Anh này cậy có mưu cao, biến báo giỏi, lúc này quay ngay về phía tiếng nói vọng lại với nụ cười kiêu kỳ nở rạng trên môi, đáp lại tiếng của sếp và bước ra hành lang đón ông ta. Hankin đi cùng biên tập viên mới, ông ta nói: - Xin giới thiệu với các bạn đây là anh Bredon, - Ông ta nói, tỏ ra không có điều gì bất thường. - Anh Ingleby, tôi mong anh cho anh đây rõ mọi sự trong cơ quan ta. Tôi vừa cho mang đến phòng làm việc của anh toàn bộ các hồ sơ sản phẩm. Ông ta quay sang phía Bredon. - Anh hãy cố làm cho chúng tôi những chiếc cột quảng cáo thật rực rỡ. Đó là món quà có ý nghĩa nhất cho sự ra mắt đồng thời cho sự khởi đầu công việc của anh. Một khi anh có ý tưởng nào đó, hãy tới phòng làm việc của tôi, trình bày cho tôi rõ. - Hẳn là vậy rồi. - Bredon trả lời. Ông Hankin quay người, bước đi như đang nhảy một vũ điệu. - Còn bây giờ, - Ingleby bước vào phòng đánh máy vừa dắt theo biên tập viên mới, vừa nói: - Ngay bây giờ, tôi xin giới thiệu các bạn với anh Bredon. Trước hết, đây là cô Rossiter và cô Parton, hai thiên thần hộ mệnh của chúng ta. Chúng ta chỉ cần viết, còn các cô sẽ gõ thành văn bản và sửa lỗi chính tả, hai cô còn cấp phát cho chúng ta đồ dùng văn phòng phẩm và cả cà-phê nữa. Cô Parton có bộ tóc hoe vàng, còn cô Rossiter, có mái tóc đen. Mời các bạn đón đọc Thám tử Peter và Cái Chết Bí Ẩn của tác giả Dorothy L. Sayer.
Cánh Cửa Mặt Trăng - Asami Ishimochi
Vào ngày xảy ra hiện tượng nguyệt thực toàn phần, khi mặt trăng bị che khuất hoàn toàn, cánh cửa dẫn tới một thế giới khác tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn sẽ mở ra. Ishimine Takashi muốn bước qua cánh cửa đó và sống mãi mãi hạnh phúc cùng những học trò của ông. Nhưng một rủi ro đáng tiếc đã xảy ra khiến ông bị bắt trước thời điểm quan trọng đó đúng ba ngày. Ba người học trò thân tín nhất của Ishimine lên một kế hoạch táo bạo – cướp máy bay – nhằm mục đích buộc Sở cảnh sát tỉnh Okinawa phải thả Ishimine vào đúng buổi tối diễn ra nguyệt thực toàn phần. Liệu kế hoạch của họ có thành công? Liệu Ishimine và những học trò của ông có kịp bước qua khi cánh cửa mặt trăng mở ra? Một câu chuyện mang nhiều tình tiết kỳ lạ và bí ẩn với cái kết đầy ly kỳ sẽ khiến bạn không thể rời mắt khỏi từng trang sách. *** Cánh cửa mặt trăng - Asami Ishimochi Cảm nhận đầu tiên sau khi đọc xong: Tuyệt vời Đọc những dòng đầu tiên tôi suýt nữa không nhận ra đây là truyện Nhật bởi lối viết rất lạ, nội dung hấp dẫn. Cuốn truyện kể về hành động táo bạo của ba người học trò của Ishimine Takashi, với ước nguyện "sư phụ" sẽ dẫn được mình và những người của hội trại mở ra cánh cửa mặt trăng vào ngày nguyệt thực toàn phần, tất cả sẽ tới một thế giới khác tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Có lẽ đây là một đề tài lạ. ( SPOIL: Ishimine Takashi là người tổ chức hội trại nhằm "hàn gắn tổn thương tâm lý của thiếu niên", ông đã cứu giúp được nhiều người nhưng vì một lý do ngoài ý muốn nên bị tạm giam trước ngày mở ra cánh cửa mặt trăng, cánh cửa đi tới cõi vĩnh hằng.) Cuốn truyện chỉ chia làm hai chương: chương mở đầu và chương kết thúc, một điểm lạ trong cách thể hiện truyện, nhưng có lẽ đã thực hiện được đúng "âm mưu" của tác giả và biên tập: mạch truyện cuốn người đọc. Đọc truyện như không thể dứt ra được để đi làm việc khác, đơn giản mà cuốn hút, tình tiết kỳ lạ và bí ẩn. Tác giả viết đan xen giữa thực tại và hồi tưởng, sự kỳ bí trong tâm lý nhân vật. Tôi không phải fan ruột của các tác phẩm trinh thám nên đánh giá yếu tố trinh thám của tác phẩm khá là ổn, lập luận logic. Kết thúc truyện khá bất ngờ, nhưng đủ làm độc giả thỏa mãn, có lẽ nếu còn gì tiếc nuối thì chỉ là gợi nhiều hơn đào sâu vào sư phụ Ishimine Takashi. Giấy ổn, cỡ chữ đủ to rõ ràng dễ đọc, bìa siêu đẹp Tôi là người tốt nên đánh giá 9/10 :)) Review Linh Lee *** Định nghĩa hạnh phúc mà ta vẫn biết là định nghĩa của thế giới, ngay từ khi sinh ra ta đã bị áp đặt và mải miết chạy theo nó. Nhưng hạnh phúc có thực sự là “hạnh phúc”? Cánh cửa mặt trăng là câu chuyện lạ kỳ, khó có thể phân định rạch ròi đây là một tác phẩm trinh thám hay một cuốn tiểu thuyết giả tưởng đậm chất trinh thám. Chỉ có điều, một khi đã bắt đầu với câu chuyện này, thật khó để dứt ra khỏi những trang sách cho đến khi đọc dòng kết để trả lời cho câu hỏi “Liệu có thật hay không, một thế giới tái sinh - nơi con người ta sẽ vĩnh viễn hạnh phúc?” Nhân vật chính trong cuốn sách là cô gái 24 tuổi Satomi, người đàn ông Makabe 37 tuổi và Kakizaki 46 tuổi. Họ đều là tình nguyện viên trong một hội trại dành cho những em nhỏ không thể hòa nhập với xã hội. Nhiều năm trước, họ cũng nằm trong số những người đã tham gia hội trại này và được người thầy Ishimine Takeshi chữa lành tổn thương. Từ đó, họ vẫn luôn gọi người đàn ông có khả năng hàn gắn vết thương tâm hồn ấy là “sư phụ”. Cả ba người Satomi, Makabe và Kakizaki đều mong ước sẽ cùng với sư phụ của họ bước đến một thế giới khác thông qua cánh cửa mặt trăng. Họ đã tin rằng: “Vào ngày xảy ra hiện tượng nguyệt thực toàn phần, khi mặt trăng bị che khuất hoàn toàn, cánh cửa dẫn tới một thế giới khác tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn sẽ mở ra”.  Họ lấy đó làm mục tiêu sống của mình trong những ngày còn lại trước khi nguyệt thực diễn ra. Thế nhưng, chỉ 3 ngày trước ngày đã định, sư phụ Ishimine Takeshi đột nhiên bị cảnh sát bắt vì một tội mà ông không hề làm. Với khao khát từ bỏ thế giới này, ba con người đã lên kế hoạch tỉ mỉ về một vụ cướp máy bay, bắt các hành khách làm con tin để đe dọa cảnh sát phải đưa Ishimine Takeshi đến gặp họ. Kế hoạch tưởng như diễn ra đúng như dự đoán, nhưng không ngờ, cái chết đột ngột, không rõ ràng của một con tin trong số 240 hành khách trên máy bay đã làm mọi sự vượt cả tầm kiểm soát… Trong phòng vệ sinh của máy bay, một người phụ nữ nằm trong vũng máu. Tắc thở. Trong tất cả hành khách, phi hành đoàn đều đang ngồi yên trước sự chứng kiến của ba kẻ bắt cóc. Là chị ta đã tự sát? Có thể nào còn một kẻ khả nghi đã ẩn nấp trong máy bay từ trước? Hoặc tên giết người, thậm chí có thể ra tay ngay cả khi không cần trực tiếp đối mặt với nạn nhân? Và cái chết đột ngột của người đàn bà liệu có làm chùn chân những kẻ bắt cóc không-định-giết-người? Với cách kể xen kẽ giữa hiện tại và quá khứ, câu chuyện của nhà văn Ishimochi Asami dẫn dắt người đọc vào từng chi tiết diễn biến. Từ cách mà ba nhân vật chính chuẩn bị cho cuộc “không tặc” của họ.  Họ mang theo vũ khí đi qua được cửa kiểm soát, phương án dự phòng không kẽ hở để bắt con tin, gửi tin cho báo chí để tạo sức ép dư luận lên phía cảnh sát... cho đến cách các nhân vật suy luận để lật từng lớp từng lớp bí ẩn của vụ án bất ngờ trên máy bay. Tất cả vụ việc hé mở từng chút một, bao gồm cả diễn biến của cuộc không tặc lẫn nguyên nhân cội nguồn của tất cả. Cùng với diễn biến của sự việc, cảm xúc và tâm lý của từng nhân vật cũng dần bộc lộ. Trong đó, quan điểm về thế giới hạnh phúc vĩnh hằng được đưa ra cũng khiến người đọc phải suy nghĩ: “Mọi người đã sinh ra trong cuộc đời này, phải đuổi theo niềm hạnh phúc theo cách của thế giới này”. Định nghĩa về hạnh phúc mà chúng ta vẫn biết là định nghĩa của thế giới, của đám đông, ngay từ khi sinh ra ta đã bị áp đặt những định nghĩa đó lên mình và mải miết chạy theo nó. Nhưng hạnh phúc có thực sự là “hạnh phúc”? Với những người như Satomi, Makabe và Kakizaki, hạnh phúc vĩnh hằng là “có thể đi đến được “phía bên kia’”, là “rời khỏi thế giới với vô số những thứ dơ bẩn đang tích tụ, để đến một thế giới tĩnh lặng”- một “thế giới hòa bình nơi chỉ có sự trong sạch”. Cánh cửa mặt trăng đã được xuất bản tại Nhật vào năm 2003. Tác phẩm được đề cử giải thưởng của Hội Nhà văn Trinh thám Nhật Bản. Đây cũng là tác phẩm thứ hai của tác giả Ishimochi Asami sau truyện dài Đóa hồng Ireland được đề cử giải KAPPA-ONE của Nhà xuất bản Kobunsha.   Mời các bạn đón đọc Cánh Cửa Mặt Trăng của tác giả Asami Ishimochi.