Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mộng Dục

Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khăn giấy mà phải cầm theo xô...để mà hứng máu. *nhếch mép* Tâm sự: ai đọc  "Lây em làm điểm tâm" rồi thì chắc cũng nhận ra, nam chính bộ "Mộng dục" này chính là anh trai nữ9 + bạn học của nam9 bộ leldt. Cô ngán ngẩm cái cảnh gia đình lừa dối nhau Cô muốn chạy trốn khỏi thực tại Cô giãy giụa muốn bùng cháy Cô muốn buông tha bản thân một lần Ai ngờ cô lại rơi vào tay hắn! Hắn không phải là người cô có thể động nha. Thôi xong rồi!!! *** Sơ lược về nam nữ chính: Trịnh Liệt - giám đốc tập đoàn IE, em trai hoàng tử nước Anh, 1 trong 4 người có tầm ảnh hưởng trong tứ đại gia tộc. Lâm Vĩnh Túc - tiểu thư Lâm gia, con nuôi của bố ruột Trịnh Liệt (cái thân thế này về sau có gây hiểu lầm cho nam nữ chính nha quý vị). Tiện đây cũng nói luôn tác giả có hơi buff về thân thế của nam nữ. Truyện mở đầu khi Lâm Vĩnh Túc đến bar mượn rượu giải sầu chuyện gia đình, tại đây cô gặp Trịnh Liệt và nghĩ anh là trai bao nên muốn cùng anh trải qua 1 đêm. Và thế là 1 đêm thác loạn đã xảy ra. Sau lần gặp mặt đó cả 2 cứ vậy mà cuốn lấy nhau và rồi yêu nhau. Nhưng rồi Trịnh Liệt phát hiện ra Vĩnh Túc là con của người phụ nữ hại gia đình anh tan vỡ, anh hận Vĩnh Túc nhưng cũng rất yêu cô. Đoạn ngược này không ngược lắm đâu bà con ạ và được tác giả đi khá nhanh, tóm lại là không ngược mấy đâu đừng vì tình tiết Vĩnh Túc muốn nhảy lầu hay Vĩnh Túc muốn bỏ trốn mà bị đánh lừa chứ về sau nó sủng đấy. Qua mấy chi tiết ngược sương sương mình nói trên tác giả muốn làm rõ tình yêu của nam chính dành cho nữ chính cũng như dần gỡ bỏ nút thắt giữa cả 2 thôi nên mọi người cứ yên tâm đọc đi. Sau khi hiểu lầm hóa giải Trịnh Liệt và Vĩnh Túc trở lại bình thường, nồng ấm bên nhau về sau còn có 1 bé trai là Trịnh Thế Phong nữa. Tiện cái kết cũng bẻ lái thêm về thân phận của nam chính nha (em trai hoàng tử nước Anh đấy mọi người ạ) Bên cạnh cặp chính là Trịnh Liệt và Lâm Vĩnh Túc thì cặp phụ là cặp của mẹ nữ chính Khiêu Thục Linh và tình trẻ Vô Dĩnh Kỳ kém 8 tuổi cũng gây được chú ý . Thời trẻ vì yêu mù quáng ba của Trịnh Liệt mà bà đã nói dối Vĩnh Túc là con của ông hại gia đình ông tan vỡ, dù sau này cả 2 có kết hôn nhưng hôn nhân của họ không hề hạnh phúc , người chồng đó chưa từng cho bà ấm áp hay sự an tâm nhưng bà lại tìm thấy những thứ đó trên người của Vô Dĩnh Kỳ. Có cậu hát ''tại vì hôm mưa anh đưa chiếc ô đã làm trái tim em có cầu vồng ''thì trong trường hợp này là'' tại vì hôm đó em đưa cho anh chiếc bánh giữa trời đông giá rét đã làm tim anh có cầu vồng'' nha. Lần gặp đó Khiên Thục Linh 17 tuổi còn Vô Dĩnh Kỳ 8 tuổi. Kết của đôi này cũng là hạnh phúc bên nhau nha. Còn các cặp phụ khác như Mạc Thuần Uy - Lý Hiểu Thiên và Ninh Kiến Thần - Lô Vỹ Tinh cặp nào cặp đấy hạnh phúc hết nha, sủng đấy không ngược cặp phụ mấy đâu. Kết lại đây là bộ H văn của tác giả Việt Nam mà mình nghĩ mọi người nên thử, thịt và nội dung cân đối 5:5. Nữ chính sạch còn nam chính thì không rõ. Nói chung là bộ này đọc ok, trừ bỏ mất cái tình tiết buff về thân thế nam chính ra thì mọi thứ ổn. Mọi người có thể nhảy thử bộ này xem thế nào nhé. *** Trước đây, nhắc tới thể loại truyện Sắc hiệp, ta thường chỉ liên tưởng đến tác giả Trung Quốc thôi đúng không nè. Theo trào lưu truyện Sắc ngày càng phát triển, nhiều tác giả Việt Nam cũng đã bắt đầu tham gia vào viết thể loại này nữa. Hôm nay mình xin giới thiệu đến các bạn một truyện khá hay của tác giả Huyền Namida, đó là Mộng Dục. Truyện kể về Lâm Vình Túc, một tiểu thư nhà giàu, cái gì cô cùng có. Nhưng thực tế ra cô chẳng có gì. Cô có cha, có mẹ, nhưng họ bận làm ăn, bận vui vầy với thú vui riêng họ, không đoái hoài gì đến cô. Cha cô có một dàn bồ nhí, để ông đủ quên đi cái gọi là gia đình. Mẹ cô cũng không vừa, bà có nguyên một danh sách nam sủng để gọi an ủi lúc cô đơn. Trong mắt mọi người, cô là con người không có tình cảm, ngu ngơ, dễ bị gạt và tiêu tiền như rác. Nhưng họ có thấu chăng sự cô đơn, lạc lõng của cô trong căn nhà đó. Đôi lúc cô tự hỏi, cha mẹ cô liệu có yêu nhau không, cô có phải kết tinh tình yêu của họ hay chỉ là sản phẩm cho thấy sự thất bại trong hôn nhân mà họ tạo ra. Trong một đêm nọ, cô vùi mình vào quán bar, chợt cô muốn thử cảm giác có người quan tâm, có người yêu thương. Do vậy cô gọi gã, gã phục vụ Trịnh Liệt. Thực tế ra hắn không phải phục vụ gì cả, chỉ đơn thuần là một đêm vui chơi, vô tình thấy một cô gái ngây thơ, con sói trong long hắn nhảy lên, vậy mà cô vẫn coi hắn là nam phục vụ, lại còn bo cho hắn rất nhiều tiền. Chà, mục tiêu mới đợt này thực đáng yêu. Gặp nhau vô tình, không hội thoại, không cưa cẩm, họ đã lên gường với nhau. Nhưng sau khi trao cho gã trinh tiết của mình, cô lại như lạc vào đôi mắt gã. Liệu rằng cô có tìm được hạnh phúc nơi gã, hay chỉ là một tên hoa hoa công tử, khiến cô lại đau tâm liệt phế. Hãy cùng đọc và trả lời câu hỏi đó nhen. *** Lâm Vĩnh Túc? "Con bé tiểu thư đó hả? Suốt ngày ngồi trong nhà làm con ngoan, biết gì bên ngoài bon chen." "Là Lâm Vĩnh Túc hả? Cục cưng của giám đốc Lâm Thạch, mẹ là bác sĩ của bệnh viện A chứ gì?" "À...con bé đó hả? Ai mà không biết nó là cục vàng, được nâng như trứng." "..." Đó là những gì người ngoài nói về cô. Lâm Vĩnh Túc ngồi dựa lưng ra sau, bàn tay xinh đẹp cầm ly thuỷ tinh có chứa chất cồn nồng đậm, đôi mắt lim dim nhìn ra. Nơi đó những động vật sống về đêm đang thi nhau uốn lượn dưới thứ ánh sáng bảy màu. Trong tiếng nhạc sôi động đến nhức tai, cô khẽ nhíu mày, ngửa cổ uống sạch mọt hơi ly rượu trong tay. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Đắng. Rát. Cái thứ chất lỏng kia vào trong miệng như đốt cháy cả cuống họng. Gia đình hạnh phúc? Tiểu thư giàu có? Hạnh phúc mà cả năm chỉ nhìn mặt nhau được ba lần. Hạnh phúc mà bố ra tay đánh mẹ vì mẹ có một nam sủng ở ngoài. Hạnh phúc mà cô chết lặng khi có một người phụ nữ chỉ bằng tuổi cô bế trên tay đứa bé năm tháng tuổi đến van cầu bố cô nhận con. Hạnh phúc mà... Giả tạo. Lâm Vĩnh Túc vẫy nhẹ tay, lập tức một nam bồi bàn đi đến. "Tôi muốn người có nhiều kinh nghiệm." Đây là quán bar nam kỹ nổi tiếng nhất trong thành phố, không ai không biết. Trong một ngày nhận được nhiều tin 'tốt lành' như thế thì cô cũng cần giải toả. Chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình ấm êm lại thành ra thế này. Đã vậy cô cũng sẽ cùng mọi người diễn cho hết cái vở kịch giả tạo này. Mỗi người một việc mà. Bố cô có con riêng, mẹ cô nuôi nam sủng, vậy thì cô sẽ cố gắng nhận trách nhiệm cuối cùng, thác loạn một lần. Đi theo bồi bàn, cô được dẫn đến một căn phòng khá lớn, trong đó có khoảng mười người đàn ông. Ai cũng có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặc dù vẫn tuấn tú ưu nhã nhưng là cô mới hai mươi tròn, chưa đến mức trao lần đầu của người con gái cho một ông chú. Đảo mắt nhìn quanh, đang định quay trở ra thì một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra. Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt cương nghị. Có thể nói, bộ dạng hắn thật sự là vô cùng anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở. Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm. Hắn có chút lười biếng dựa vào bức tường phía sau, một tay bỏ túi quần, tay kia cầm lấy điện thoại dường như đang xem cái gì đó. "Tôi muốn hắn." Lâm Vĩnh Túc cất giọng cao trong, ngón tay thon dài chỉ về phía người đàn ông kia. "Tôi muốn hắn phục vụ tôi đêm nay." Khuôn mặt nam bồi bàn có chút khó xử. "Cái này...người đó..." "Được. Tôi sẽ phục vụ cô đêm nay." Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chăm chú nhìn vào Lâm Vĩnh Túc, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần. ****__________ Trong căn phòng mờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra "Ưm....mmmm...." Một đôi nam nữ đang cuồng nhiệt hôn nhau. A. Hoá ra hôn là thế này. Cô ngây ngô không biết nên làm gì, chỉ đứng yên cho hắn làm loạn. Lưỡi hắn cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian hắn đã mở cửa miệng thành công. Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy dừng tiếng ậm ừ trong cổ họng. Tay hắn chống lên tường. Tay kia đặt sau tấm eo thanh mảnh ép sát người hắn. Nơi hạ bộ hai người chỉ cách nhau lớp vải, hắn nhẹ nhàng ma sát. Hắn buông tha môi cô, liền nhân đó mà thở dốc. Chết tiệt, người cô nhũn ra, đầu óc choáng váng, suýt thiếu không khí mà ngất đi rồi. Hắn ngậm lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào. "Cô muốn màn dạo đầu không? Hay là..." Giọng nói hắn nóng rực mang theo mười phần ám muội khiến mặt cô đỏ tận mang tai. Dù gì cô cũng chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người đàn ông nào như thế này. Hắn lại tiếp tục gặm nhẹ cánh tai, sau đó lần xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế. Lâm Vĩnh Túc thở dốc, đôi chân nhũn mềm đứng không vững phải dùng tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa. "Cô gái. Mới như vậy mà đã muốn rồi sao? Thật dâm đãng nha." Hắn nhếch lên cánh môi, cắn nhẹ lên cổ cô. "Ưm...ân..." Tiếng rên vừa thoát ra liền bị hàm răng chặn lại. Nóng quá. Nơi hạ bộ dường như nóng đến phát hoả. Bàn tay to lớn đang đặt nơi eo di chuyển xuống bờ mông cong sau chiếc váy ren, xoa nắn vài cái lại di chuyển xuống một chút đến nơi giao điểm giữa hai chân. Sờ nhẹ. "A..." Dù đã cắn chặt răng nhưng tiếng rên rỉ vẫn cố chấp phát ra. "Rất mẫn cảm." Hắn cong môi, hờ hững phán một câu.   Mời các bạn đón đọc Mộng Dục của tác giả Huyền Namida.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Nếu bạn đã chán ngán với những nam chính cổ đại lạnh lùng bá đạo luôn mang theo sát khí áp bức người đối diện thì có thể bạn sẽ thích nam chính Long Trác Việt của “Nương tử, vi phu bị người bắt nạt”-Chàng ấy ngốc, nhưng thực ra cũng chỉ là quá mức đơn thuần so với thế giới đầy những mưu mô ngoài kia. Nữ chính Nhan Noãn Noãn xuyên không về Thương Nam quốc - một thời đại không có trong lịch sử, vừa mở mắt nàng đã thấy mình đang ngồi trên kiệu hoa đi xuất giá, nàng bị gả cho ngốc vương gia Long Trác Việt. Nhan Noãn Noãn là một cô gái xinh đẹp lại thông minh nhưng bên trong ẩn chứa nội tâm cuồng vọng và mạnh mẽ vô cùng. Tuy ban đầu khi biết mình phải gả cho một ngốc tử xấu xí thì đã ấp ủ kế hoạch bỏ trốn nhưng dần dà nàng bị sự ngây thơ đơn thuần và tình cảm của Long Trác Việt làm cảm động, từ đó bảo vệ phu quân là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng từ khi xuyên không về đây. Cuộc sống vất vả ở hiện đại giúp Nhan Noãn Noãn dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh, nàng ấy xuyên không nhưng vẫn tôn trọng lễ giáo ở cổ đại, khiêm tốn và tôn kính với người cần khiêm tốn tôn kính. Nàng không như nữ chính vài truyện khác cứ đem cách sống thoải mái và không tôn ti của mình ở hiện đại mang về cổ đại. Nhưng truyện vẫn có một điểm làm mình thấy cực kì khó chịu khi ở vài chương đầu tác giả cứ cho Nhan Noãn Noãn treo câu “thân là một điệp viên nằm vùng xuất sắc nên…” trên cửa miệng, may mắn là chỉ vài chương đầu tiên lúc mới xuyên qua và là trong suy nghĩ của nàng ấy thôi, nên có thể bỏ qua lỗi nhỏ này ạ.   Lại nhắc đến Long Trác Việt, chàng ấy nổi danh khắp kinh thành nhưng không phải nổi danh vì tài hoa phong nhã hay vì nhan sắc khuynh thành mà chàng nổi danh vì là một vương gia ngốc lại xấu xí như ma quỷ, sống trong sự cười nhạo âm thầm của dân chúng Thương Nam. Nhưng ai biết được phía sau vẻ ngốc nghếch đơn thuần và tấm mặt nạ kinh sợ đó là gì phải không? ☺ Long Trác Việt với khả năng khóc thần sầu, nước mắt như thác trong chớp mắt, nín và thu hồi nước mắt nhanh như phanh xe, bao phen đã khiến Nhan Noãn Noãn thương xót đến mức dấy lên cảm giác phải làm "gà mẹ bảo vệ gà con" ?. Sự phúc hắc của Long Trác Việt thể hiện quá tự nhiên trong các câu nói tưởng vô tư ham học hỏi nhưng thâm độc vô cùng. Chàng là một nam nhân lại thích thêu thùa lại còn thêu cực đẹp khiến người đọc càng theo dõi truyện càng cảm thấy hoang mang bởi sự quái dị của Long Trác Việt. Tình cảm cuả hai nhân vật chính phát triển bình thản tự nhiên và không đắn đo nhiều, khi Nhan Noãn Noãn biết mình thích Long Trác Việt thì nàng không còn ý định rời xa nữa, còn tình cảm của Long Trác Việt thì đã rõ như ban ngày rồi. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, dù Nhan Noãn Noãn đã biết vẻ ngoài thật sự của Long Trác Việt từ lâu nhưng chuyện giả ngốc mà chàng ấy giấu nàng làm cho nàng nổi trận lôi đình. Nàng cứ như con ngốc mà chăm lo bảo vệ chàng mà chàng lại cứ vô tư giả ngốc nghếch. Nhưng mà yên tâm nha, Nhan Noãn Noãn giận dỗi bỏ mặc thì có, nhưng không có ngược nhau đâu, chỉ là phạt Long Trác Việt ôm bàn tính vào phòng tối quỳ hối lỗi và cấm không cho vào phòng thật lâu thôi :v :v Bên cạnh đó còn nhiều nhân vật phụ nhưng không phải để tạo nút thắt cho truyện mà chỉ được tác giả mời đến để tạo tiếng cười cho truyện thôi. Hoàng đế Long Cẩm Thịnh - huynh trưởng của Long Trác Việt, một nhân vật phụ quan trọng đã làm mai cho đôi trẻ, người hay bị Long Trác Việt bôi nhọ sau lưng vì ghen. Và Long Trác Việt đã bôi nhọ thành công hình tượng hoàng đế trong mắt Nhan Noãn Noãn, đó là xấu đến cực điểm: "dẫn Việt Việt đến thanh lâu, ăn không trả tiền bỏ Việt Việt lại tửu lâu…" ? Hay tên thị vệ Thiên Minh luôn bị Long Trác Việt phạt oan ức vì ghen, Long Trác Việt giả ngốc nhưng vẫn ghen ngầm kinh khủng lắm đấy. Truyện không phải là dạng hoành tráng hay đấu trí nên đọc rất thoải mái, không cẩu huyết lại không ngược nhau vớ vẩn và đặc biệt nam chính cực đáng yêu. Mà cái gì đáng yêu là mình thích hết. À mà đọc truyện này xong mình bị nhiễm luôn cụm từ “người ta”, sức ảnh hưởng hết sức sâu sắc :v. Mọi người đọc đoạn trích phía dưới để dễ hình dung vì sao mình lại thích như vậy nhé :) ------------------- Trích đoạn từ truyện: Chỉ thấy Long Trác Việt ngồi xổm xuống rồi nằm lăn ra đất, tứ chi duỗi thẳng, lăn qua lộn lại, miệng không ngừng la hét: “Oa, người ta muốn ở cùng một chỗ với Noãn Noãn, Noãn Noãn dẫn người ta đi với a, dẫn người ta đi với…” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt khóc lóc ỉ ôi trên đất, huyệt thái dương mãnh liệt giật giật, nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, khóe miệng không nhịn được giật giật theo. “Việt Việt, đứng lên đi!” Nhan Noãn Noãn nghiến răng nói. “Noãn Noãn, người ta một ngày không thấy nàng sẽ chết mất a!” Nhan Noãn Noãn chống nạnh không nói gì, từ trên cao nhìn xuống Long Trác Việt ngoan cố nằm đó nói: “Nhất định không chịu đứng dậy?” Long Trác Việt chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ ngây thơ trong sáng khiến người ta không tài nào chống cự được. Bộ dáng ủy khuất của hắn thập phần giống nàng dâu mới bị khi dễ khiến cho Nhan Noãn Noãn không kìm được cảm giác tội lỗi. “Nàng đáp ứng người ta thì người ta mới đứng dậy!” Long Trác Việt cuối cùng cũng thôi lăn lộn, hắn không có hoa mắt nha, hắn rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Noãn Noãn có chút ý tứ thỏa hiệp mà. Hì hì, chỉ cần hắn kiên trì thêm chút nữa, Noãn Noãn khẳng định sẽ đáp ứng dẫn hắn đến Tụ Hiền lâu mỗi ngày a! Long Trác Việt nghĩ vậy không khỏi vui sướng, nào ngờ Nhan Noãn Noãn sau một lúc nhìn hắn chằm chú bỗng dưng xoay người rời đi. “Vậy ngươi cứ nằm đó đi, ta không để ý tới ngươi nữa.” Nhan Noãn Noãn nói rồi xoay người rời đi, để lại cho Long Trác Việt bóng lưng diễm lệ của mình. Ý cười trong đáy mắt Long Trác Việt phút chốc ngưng trệ, biểu tình trên mặt dại ra, đầu óc cũng vì câu nói của Nhan Noãn Noãn mà trở nên trống rỗng. Nàng vừa mới cái gì a? Không để ý tới hắn nữa? “Oa----“ Long Trác Việt òa lên, từ trên đất mạnh mẽ nhảy dựng dậy, trước khi Nhan Noãn Noãn kịp bước chân ra khỏi cửa đã thấy hắn từ phía sau ôm chặt lấy nàng: “Ta sai rồi, Noãn Noãn không cần tức giận, Noãn Noãn không được không để ý đến người ta, ô ô ô, người ta biết sai rồi mà, ô ô ô, người ta sẽ nghe lời Noãn Noãn mà, oa oa oa…” --- Long Trác Việt mở to mắt, đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên: “Di, Noãn Noãn, ngực của nàng vì sao lại phình to như vậy? Thật mềm, thật thoải mái a, như thế nào của người ta lại bằng phẳng như vậy?” Bàn tay to lớn của Long Trác Việt đặt trên ngực Nhan Noãn Noãn vừa sờ nắn vừa tò mò hỏi. Đôi mắt to tròn như tiểu bạch thỏ lóe lên tia sáng thuần khiết. Sắc mặt Nhan Noãn Noãn nhất thời đen lại, gân xanh cuồn cuộn nổi lên, vươn tay nắm chặt bả vai Long Trác Việt, nghiêng mình một cái quật ngã Long Trác Việt, cả thân hình to lớn của Long Trác Việt rơi trên mặt đất phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội, bụi đất theo đó bay lên mù mịt. Nhan Noãn Noãn trừng mắt, giận dữ hét lên: “Long Trác Việt, tên biến thái nhà ngươi!”, mắng rồi giận dữ đóng mạnh cửa phòng lại. Long Trác Việt xoa xoa mông bị đau, vội vàng đứng thẳng dậy, đập đập cửa phòng nói: “Noãn Noãn, người ta bất quá chỉ sờ ngực nàng chút thôi mà, không cần tức giận như vậy đâu. Cùng lắm người ta cho nàng sờ lại nha, muốn sờ như thế nào thì sờ a, sờ bao lâu cũng có thể nha!”, nói rồi nhanh tay cởi áo trong áo ngoài, để lộ vồng ngực rắn chắc. “Noãn Noãn, nàng mở cửa, người ta cho nàng sờ ngực nha, hắt xì…” ---- Long Trác Việt thấy nàng nhìn qua liền quăng cho nàng một cái nhìn đầy ai oán: “Ô ô ô… Noãn Noãn, nàng thật đáng giận, tối hôm qua lại khi dễ người ta… ô ô ô…” Long Trác Việt lui sâu vào góc giường, cắn cắn góc chăn, gương mặt tuấn mĩ ngập nước mắt, sở sở động lòng người. “Việt Việt, về sau ngươi chân chính là người của ta, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt!” Nhan Noãn Noãn cuốn chăn bao bọc cơ thể mình, nhích từng chút một tới chỗ Long Trác Việt, vỗ vỗ bả vai đang không ngừng run lên của hắn, trấn an. Nhan Noãn Noãn khóc không ra nước mắt, lẽ ra nàng mới phải là người khóc a, sự trong sạch cả đời nàng đều đã cho hắn hết rồi! Long Trác Việt ngẩng đầu, ngước đôi mắt trong suốt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Thật… thật vậy sao? Nàng cam đoan sau này sẽ chỉ tốt với một mình người ta? Chỉ thích mỗi người ta thôi?” “Ta cam đoan về sau chỉ yêu thích Việt Việt, chỉ đối tốt với một mình Việt Việt!” Nhan Noãn Noãn thề thốt, trong lòng có cảm giác nhân cách của mình tụt dốc thê thảm. Nàng thủy chung không hề phát hiện nam tử có bộ dáng ủy khuất như tiểu nàng dâu trốn trong góc giường, đôi mắt mờ sương xẹt qua tia giảo hoạt. Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thương Nam quốc, mùa xuân năm một trăm mười sáu! Pháo hoa nổ vang trời, không trung vang vọng tiếng nhạc hỉ, náo nhiệt vô cùng, một chiếc kiệu hoa lộng lẫy cùng một đội ngũ rước dâu hoa lệ chậm rãi tiến tới ngã tư, tám nam tử nâng kiệu một thân hồng y chói lóa vô cùng, đoàn rước dâu vô cùng phô trương thu hút tất cả ánh nhìn của dân chúng trong kinh thành. “Này, nhà ai đón dâu vậy? Đoàn rước thật lớn, thật phô trương nha!” “Ngươi không phải người Thương Nam hay sao mà cả chuyện đại sự quốc gia như vậy cũng không biết? Hôm nay chính là ngày Hiền vương gia thú Vương phi nha!” “Thật hay giả vậy? Ngươi nói chính là ngốc tử Vương gia nửa người nửa yêu đó sao?” “Tìm khắp Thương Nam quốc này còn có thể tìm thấy Hiền vương thứ hai sao?” “Là nữ nhi nhà ai kém may mắn quá vậy?” “Nghe nói là Nhan gia đại tiểu thư của Nhan gia.” “Không có khả năng đi, Vũ Dương hầu sao có thể đồng ý gả đại tiểu thư cho gã nửa người nửa yêu lại còn ngốc không ai bằng như Hiền vương chứ? Ta nghe nói bộ dáng hắn thật sự rất kinh khủng a, tin tức của ngươi có đáng tin không vậy?” “Tin hay không là chuyện của ngươi, Nhan đại tiểu thư kia cũng chẳng khác gì phế nhân, vừa xứng với Vương gia ngốc!” “Hư, ngươi nói nhỏ chút, ở trên đường cái bàn luận chuyện của Hiền vương cùng Nhan đại tiểu thư mà không sợ rơi đầu sao?” Trong kiệu hoa, nữ tử một thân giá y đỏ thẫm, khăn hỉ trùm lên mũ phượng, tựa vào thành kiệu không nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy. Dưới khăn hỉ, một đôi mắt trong như nước hồ thu, lay động lòng người, hàng mi dài cong vút chớp nhẹ, đáy mắt hiện lên tia mê ly thất hồn đoạt phách. Nhan Noãn Noãn đưa tay ôm đầu. Tại sao đầu nàng lại đau thế này? Nàng vẫn còn sống sao? Làm sao có thể chứ, nàng không phải đã bị chính đồng đội của mình thương hại sao? Ký ức đau đớn lúc đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí nàng, nếu hắn chỉ bắn một phát súng thì nàng còn có thể tin được là mình còn sống, nhưng là nàng trúng tới mười phát lận, còn sống thì cũng thật sự quá kỳ tích đi. Nhớ lại chuyện đó nàng không khỏi cảm thấy đau lòng, quả thực là sỉ nhục cảnh đội quốc gia mà. Nàng dĩ nhiên là điệp viên nằm vùng xuất sắc nhất, rõ ràng đã sắp tiếp cận thành công thì ở thời điểm mấu chốt lại bị chính đồng đội ám hại, thất bại trong gang tấc, thật hoàn hảo là nàng chưa có chết, thù này không trả thì nàng không còn là Nhan Noãn Noãn nữa. Mời các bạn đón đọc Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt của tác giả Dạ Cát Tường.
Khuynh Quốc
Đọc qua nhiều truyện xuyên không, cũng chiêm nghiệm qua vài kiểu trở về cổ đại… Nhưng nếu bạn hỏi tôi “kiểu” nào để lại ấn tượng nhất? Không ngần ngại một giây, tôi sẽ đáp ngay rằng đó là “kiểu” của Giang Điềm Điềm. Nguyên nhân khiến tôi nhớ mãi không quên không phải bởi nữ chính đặc biệt, càng không phải bởi văn phong của tác giả. Đơn giản chỉ gói gọn trong 4 chữ… “OAN THẤU TRỜI XANH” … Nữ chính Giang Điềm Điềm là một cô nàng tính tình cẩu thả, gia cảnh cô nhi, cuộc sống bần hàn… Cũng may tạo hóa thương tình ban cho dung mạo “mỹ nhân khiến người ta khó có thể rời mắt”, “chỉ cần thản nhiên cười, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị nụ cười rực rỡ kia làm cho khuynh đảo”… Nếu nàng cố gắng làm việc một chút, cam đoan chuyện kiếm cơm sống qua ngày không phải là vấn đề. Ngay sau khi Giang viện trưởng bệnh nặng qua đời, Điềm Điềm cùng hai người bạn là Tuyết Quỳ và Ti Ỷ rời khỏi cô nhi viện bắt đầu cuộc sống mới. Không thể ngờ vận rủi bám đuôi, ngay trong ngày đầu tiên dọn dẹp nhà cửa, mở tiệc tân gia, bình gas lầu dưới nhà các cô bị nổ. Cứ nghĩ số mệnh ngắn ngủi nhưng sự thật phía sau khiến người dễ tính như Giang Điềm Điềm cũng khó lòng chấp nhận. Thực tế, số các cô chưa tận, chẳng qua xui xẻo gặp phải tên thiên sứ làm ăn tắc trách khiến cả ba vong mạng, lơ lửng trong không trung làm “ma đói”. Để có thể trở về thế giới thực, Điềm Điềm và hai người bạn không còn cách nào khác liền đáp ứng yêu cầu bằng mọi giá phải giúp ba quốc vương nơi các cô sắp đến hòa hảo lại với nhau. Quy định kỳ hạn 6 tháng nếu không làm được liền chính thức đề tên trong sổ sinh tử. Rõ ràng thần tiên làm sai lại bắt các nàng chịu tội… Oan ức, thật là oan ức mà… Điềm Điềm nuốt một bụng uất ức, chưa kịp hỏi rõ nơi đến liền bị một sức mạnh nào đó kéo xuống ngã thẳng vào hồ nước lạnh thấu tim, sâu không thấy đáy. Chưa kịp hoàn hồn liền đụng phải thân thể của một nam nhân. Hắn xem nàng như cây gỗ cứu mạng, cơ thể rắn chắc đó cứ bám dính lấy nàng, ôm chặt không buông. Không muốn bị hắn dìm chết, bất đắc dĩ Điềm Điềm liền đạp thẳng vào mặt hắn, đợi hắn bất tỉnh mới có thể kéo được nam nhân này lên bờ. Ai mà ngờ được, nam nhân này là Quốc Vương Thương Lãng - Lệ Nhận. Hắn vừa tỉnh dậy liền nghe lời xúi bậy của đám quần thần, một mực bắt nàng phải gả cho hắn trở thành vương hậu thế thân. “Cưới nàng? Nàng nghe lầm sao?” Đùa gì vậy… Mọi người đều truyền miệng Lệ Vương chính là mang mệnh sát. Chỉ cần nữ nhân nào được hắn chọn trúng đều chết sạch. Nàng rõ ràng có ơn cứu hắn, kết cục đổi lại chính là tự đẩy mình vào đường cùng, chấp nhận làm thế thân cho người khác? “Ta không gả… Bổn cô nương không gả chính là không gả. Muốn ta biết điều đi vào khuôn khổ cùng ngươi bái đường thành thân. Nghĩ hay quá nhỉ?” … Trước kia, chiếu theo phong cách review của tôi, thường thì tôi sẽ đóng vai cùng lúc cả nhân vật nam và nữ. Thế nhưng, với riêng bộ "Khuynh Quốc" của Điển Tâm thì không cần phải như vậy. Nam chính chung quy không có gì nổi bật, mang bộ dạng lạnh lùng bá đạo giống như đại đa số những “anh” vua thường thấy trong những bộ truyện xuyên không cùng loại. Nói cách khác, chỉ cần đứng trên lập trường của nữ chính để nhìn nhận sự việc là đã đủ để hình dung phần nào nội dung của cả bộ truyện này rồi. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại. Dù nam chính không “được” lòng tôi cho lắm nhưng cũng có một vài phân đoạn nhỏ tôi đồng cảm với nhân vật này. Từ hai con người xa lạ ở hai thế giới, vì một mối cơ duyên mơ hồ mà gắn kết với nhau, Lệ Nhận và Điềm Điềm đã phải đi một quãng đường dài mới biết được họ là chân ái của nhau. Vì Điềm Điềm, Lệ Nhận tự mình vượt qua nỗi đau trong quá khứ, dưới sự chỉ bảo tận tình của nàng liền học… bơi thành công. Vì Điềm Điềm, hắn từ một Quân Vương đứng trên vạn người liền “lép” vế trước một Vương hậu kỳ quái. Bất luận bất cứ chuyện gì cũng nguyện ý vì nàng mà làm được. Chẳng biết từ khi nào… “Trái tim hắn đã giao cho nàng, nếu nàng chết đi hắn cũng chẳng còn lành lặn nữa.” …. “Tình yêu chính là say lòng người như thế.” Câu văn trên đặt dấu chấm hết cho bộ truyện cũng là thông điệp riêng mà tác giả dành riêng cho độc giả của mình. Dù văn phong của Điển Tâm không sâu sắc nhưng bù lại cũng có nét dí dỏm riêng, hoàn toàn thích hợp với những bạn đọc truyện với nhu cầu giải trí. Nhấp vào link và thử đọc. Biết đâu bạn sẽ có cái nhìn khác tôi thì sao! Review by #Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Gió nhẹ nắng ấm. Đây thật là lúc thích hợp để lên đường, một ngày tốt để bước tới con đường mới rộng thênh thang! Ôm một thùng giấy cuối cùng vào phòng khách nhà trọ lầu bốn, đại công cuộc dọn nhà rốt cục tuyên bố kết thúc. “A, mệt chết người!” Giang Điềm Điềm quát to một tiếng, đặt thùng giấy xuống, lao về phía cái ghế sa lon. Ghế sa lon mặc dù là hàng second-hand, nhưng đã được vệ sinh rất sạch sẽ, ngồi lên vừa mềm vừa thoải mái, nàng đã mệt muốn chết rồi, ngồi xuống cũng không còn muốn cử động nữa. Bỗng dưng, một bàn chân trắng nõn đạp một đạp vào cái mông của nàng. “Đứng lên.” Giang Ti Ỷ nói. Con sâu lười trên ghế sa lon chuyển chuyển bên trái, nhúc nhích bên phải, vẫn là chiếm lấy ghế sa lon không chịu đứng dậy. “Không được.” “Mình đem bánh ngọt đập lên đầu cậu bây giờ!” “A!” Điềm Điềm nhảy lên. “Ngàn vạn lần không được, cái bánh đó là bánh kem sinh nhật của chúng ta à nha!” Để mua cái bánh ngọt kia, các nàng còn phải siết chặt thắt lưng, cắt bớt một phần từ tiền cơm nha! “Vẫn chưa chịu đứng dậy?” Giang Ti Ỷ bĩu môi cười một tiếng, dung nhan mỹ lệ mặc dù có vẻ hơi tái nhợt, nhưng khuôn mặt vẫn rất quyến rũ. “Cậu không đứng dậy, thì mình ngồi ở đâu hả?” Điềm Điềm biết điều một chút nhường chỗ, nhích vào một góc ghế sa lon. Giang Ti Ỷ ưu nhã ngồi xuống, đem cái bánh ngọt đặt ở trên bàn, lấy ra mấy cây nến mà chủ tiệm tặng kèm theo cắm lên trên bánh ngọt, cẩn thận đốt lửa, ánh nến trong suốt, chiếu rọi xuống mặt bánh ngọt trông lại càng ngon miệng. “Có thể ăn được chưa?” Điềm Điềm vội vã hỏi. “Có thể ăn chưa?” “Cậu gấp cái gì a?” Ti Ỷ trợn mắt nhìn nàng một cái. “Chẳng lẽ không đợi được Tuyết Quỳ sao?” Điềm Điềm vội vàng cất giọng, nhìn xuống phòng bếp hô to. “Giang Tuyết Quỳ, nhanh lên!” “Tới, tới đây!” Thân ảnh tinh tế xinh đẹp, vội vã bước ra khỏi phòng bếp. “Mình đi rửa mấy cái ly.” Nàng xoa xoa tay, mở ra bình nước ngọt có ga lớn, tự tay rót đầy tám phần mỗi ly. Bọt khí của nước ngọt có ga xuy xuy xuy sủi lên. “Tại sao không có đá?” Ti Ỷ hỏi. “Tủ lạnh còn chưa có cắm điện.” “A? Vậy bữa cơm buổi tối làm sao bây giờ?” “Chúng ta bữa tối đâu có ăn cơm đâu?” Tuyết Quỳ chỉ chỉ cái bánh ngọt. “Đây chính là bữa ăn tối của chúng ta.” Ti Ỷ bĩu môi, thập phần khả ái. “Đáng giận, sinh nhật sau, chúng ta nhất định phải ăn một bữa tiệc lớn!” “Cậu đây là đang ước nguyện sao?” Mời các bạn đón đọc Khuynh Quốc của tác giả Điển Tâm.