Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Ân

Nhân vật chính: Cố Loan, Triệu Quý Có một ngày giữa ban trưa, Cố Loan giật mình tỉnh giấc. Nàng nói với mọi người, mình gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng ấy, nàng trẻ trung nõn nà, cha mẹ huynh trưởng thương yêu, ngàn kiều vạn sủng, lại vì bị bỏ thuốc mà bị người chiếm đoạt, ủy khuất làm trắc phi cho Thái tử. Trong cơn ác mộng ấy, Ninh vương như Quỳ thú từ trên cao giáng xuống Hoàng thành, máu tươi vung vãi, Thái tử bỏ mạng. Nàng sợ hãi, nàng trốn chạy, thậm chí không oán không thán khi bị mang lên giường Ninh Vương thị tẩm, đổi lại vẫn là một cái chết không thể nào tránh khỏi. Bàng hoàng tỉnh giấc, Cố Loan bật khóc. Khóc cho những bất lực, khổ sở, sợ hãi mà mình đã phải chịu. Bởi những gì nàng thấy không phải giấc mơ, chúng thật sự đã từng xảy ra với nàng trong hiện thực. Cố Loan đã bị Ninh vương siết chết trên giường, rồi mang theo oán hận và khủng hoảng quay trở về quá khứ.   Nữ chính Cố Loan trong câu chuyện này không phải tuýp người thông minh. Nàng chỉ như một chú chim non được cha mẹ thương yêu bảo bọc trong chiếc lồng kín, hận không thể đem hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho con gái của mình. Gia đình của nàng đông đúc nhưng quy củ, huynh đệ tỉ muội nhường nhịn nhau, có tranh đấu cũng chỉ là chút ghét bỏ đích thứ không đáng để mắt tới. Phụ thân chinh chiến sa trường, cả đời chỉ có một người vợ là mẫu thân. Bà cố lại chịu sự kính trọng của Hoàng thượng, nhóm di nương của ông cố hay ông nội cũng toàn là tuýp không đủ não để đấu tranh hậu trạch. Thế nên ngôi nhà nơi Cố Loan lớn lên thật sự là một chiếc tổ yên bình. Chiếc tổ nhỏ ấm cúng, tứ đại đồng đường, dưỡng nên một tiểu tiên điểu xinh xắn ngây ngô, không hề biết tới gió tanh mưa máu ngoài chiến trận. Trọng sinh quay trở về, nói rằng Cố Loan không oán hận là giả. Chỉ là nàng biết mình là ai, mình ở vị trí nào, mình có đủ sức lực để mà trả thù hay không. Cố Loan càng không nỡ để những người thân xung quanh vì oán hận kiếp trước mà phải thay nàng tranh đấu. Thế nên nàng lựa chọn lãng quên và trốn tránh. Nhưng bánh xe vận mệnh vô tình vẫn ép nàng gặp lại những kẻ từng là cơn ác mộng trong quá khứ của mình. Một kẻ ẩn giấu âm mưu và dã tâm dơ bẩn trong lớp vỏ thanh nhã. Một kẻ cao ngạo lạnh lùng, hung tàn máu lạnh. Đây không phải là một câu chuyện có quá nhiều âm mưu. Nữ chính là con người ngây thơ nhưng không nhu nhược ngu ngốc, nàng chỉ không ôm chí lớn, mong ước một đời một kiếp an bình, sống trọn đến tuổi già. Chỉ khi số phận ép nàng phải lựa chọn, bóc trần những âm mưu dẫn tới tấn bi kịch của nàng đời trước,Cố Loan mới buộc phải chui ra khỏi sự bảo bọc của gia đình mà đưa ra quyết định cuối cùng. Nam chính không có ký ức kiếp trước, nhưng kiếp này nữ chính trùng sinh trở về, vô tình trồng liễu liễu lại xanh, khiến Ninh vương không còn bước trên vết xe đổ bạo ngược như xưa. Truyện không quá thiên vị hay theo mô tuýp bàn tay vàng, nữ chính chỉ ngẫu nhiên thay đổi một chút dòng chảy của số phận để bảo vệ mình mà thôi. Nàng ko có oán hận hay tiếc nuối gì kiếp trước bởi sau đó phụ thân đã giết Ninh vương để trả thù, bởi vậy ở kiếp này, nàng đối với nam chính chỉ có sợ hãi và bất lực, trốn tránh. Quá trình theo đuổi cô vợ nhỏ vừa mềm mềm đáng yêu vừa sợ mình như quỷ của nam chính bởi vậy mà bắt đầu. Đau đớn đẫm đầy máu và nước mắt, suýt chút nữa phải hồn bay phách lạc, “Quỳ thú” Ninh vương mới làm thịt được “Tiểu Tiên Điểu” mà hắn muốn. Truyện cũng khai thác tới một số nhân vật phụ xung quanh Cố Loan, nhờ nàng tác động mà kiếp này có được một hạnh phúc viên mãn hơn kiếp trước. Hoàng đế rất dễ thương, tính tình tùy hứng, cực kỳ sủng cậu con trai của ái thiếp khiến cho nó đã hung tàn bạo ngược nay slại càng coi trời bằng vung. Về sau sầu não tới bạc cả đầu vì nó hung quá không ai dám lấy. Truyện HE ngọt ngào, cả quá trình không có quá nhiều âm mưu, nam chính bạo ngược và nữ chính nhát gan vô tình cảm hóa con thú hung dữ. Tác giả chắc ví von thành nghiện nên cuối truyện làm hẳn 1 phiên ngoại dễ thương chết người luôn, lấy bối cảnh là một chú chim phượng hoàng con vô tình đi lạc vào đảo nơi Quỳ thú trú ngụ. Xong bị Quỳ thú nhốt nhốt, nuôi nuôi, song tu, thịt thịt, đẻ ra quả trứng. Truyện siêu thích hợp cho những bạn thích ngọt thích sủng, lại có độ dài vừa phải không cần cày lâu. Chỉ tiếc là hình như mới có convert chứ chưa có link edit hoàn. *** Tháng tư kinh thành, xanh lá mạ, hoa hồng, quất vào mặt gió nhẹ không nóng không lạnh, rất là thoải mái. Sáng sớm thời gian, Cố Loan mới vừa khởi không lâu, đối diện gương đồng chải đầu, tiểu cung nữ ôm mấy chi hoa hồng nguyệt quý đã đi tới. Cố Loan thất thần mà nắm kia đầu đen nhánh nồng đậm tóc dài, giương mắt nhìn lại. Nàng động tác lười nhác, còn lộ ra vài phần tiền đồ chưa biết, vô lực sửa đổi suy sút, nhưng Cố Loan có song thủy nhuận mỹ lệ đôi mắt, tiểu cung nữ bị nàng nhìn, cũng chưa lý do mà hoảng hốt, tựa như gia cảnh quẫn bách thư sinh nghèo gặp được quốc sắc thiên hương nhà giàu tiểu thư, đã hoảng loạn mỹ nhân vì sao xem hắn, lại tự biết xấu hổ sợ mỹ nhân ghét bỏ. “Tứ cô nương, ngài xem này hoa còn được không?” Tiểu cung nữ khẩn trương hỏi. Cố Loan nào có tâm tình ngắm hoa, tùy ý xem mắt, hỏi tiểu cung nữ: “Nhưng có Thừa Ân Hầu phủ tin tức?” Đó là nàng nhà mẹ đẻ. Tiểu cung nữ lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.” Cố Loan liền tiếp tục chải đầu. Tiểu cung nữ yên lặng mà đem đế cắm hoa ở trên bàn quan diêu bình hoa trung, vội xong rồi, tiểu cung nữ triều A Loan hành lễ, cúi đầu lui đi ra ngoài, giống như trước giống nhau, trừ phi Cố Loan hỏi chuyện, nàng liền sẽ không chủ động nói cái gì. Tiểu cung nữ rời đi sau, Cố Loan tầm mắt, chậm rãi chuyển qua bình hoa phấn nguyệt quý thượng. Kia nguyệt quý khai đến cực hảo, cánh hoa phấn nộn, thủy linh linh. Cố Loan bỗng nhiên nhớ tới qua đời Thái Tử, Thái Tử từng ở nàng bên tai nói: “A Loan, ngươi này thân mình, so cánh hoa còn nộn.” Cố Loan ánh mắt mê ly lên, hồi tưởng mấy ngày nay biến cố, vẫn cứ cảm thấy giống tràng mộng. Lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Thái Tử một bên thương tâm khổ sở, một bên âm thầm trù bị đăng cơ, vừa người long bào đều bị hảo, đã có thể ở Đông Cung mỗi người ngóng trông chuyển qua chính cung đi thời điểm, Ninh Vương đột nhiên tạo phản, làm trò lão hoàng đế mặt dùng kiếm lau Thái Tử cổ. Lão hoàng đế bị tức giận đến sống sờ sờ biến thành tiên đế, Ninh Vương ra lệnh một tiếng, tiếp tục huyết tẩy hoàng cung. Đông Cung là Ninh Vương tạo phản chủ chiến trường. Đông Cung bên trong, đã sớm thất sủng Thái Tử Phi đã chết, so Cố Loan trước hầu hạ Thái Tử mặt khác thiếp thất đã chết, hầu hạ Cố Loan nha hoàn không đầu ruồi bọ dường như ra bên ngoài chạy, cũng đã chết. Lần đầu tiên cùng tử vong ai đến như vậy gần, Cố Loan đã quên quý nữ khí tiết, sợ tới mức bò tới rồi giường phía dưới. Đông Cung mọi người thê lương tiếng kêu không dứt bên tai, Cố Loan run thành run rẩy. Liền ở Cố Loan một bên run run một bên cầu Bồ Tát phù hộ nàng né qua kiếp nạn này khi, một trận chỉnh tề có tố tiếng bước chân sau, Ninh Vương tâm phúc lạnh nhạt vô tình thanh âm từ phía trên truyền tới: “Cố cô nương, Vương gia có mệnh, không được ta chờ thương ngài mảy may, còn thỉnh ngài ra tới, Vương gia khác cho ngài an bài tẩm cư.”   Mời các bạn đón đọc Hoàng Ân của tác giả Tiếu Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc - Diệp Miểu Miểu
Độc chiếm? Đồ chơi? "... .... Công dụng của cô, chỉ là ngoan ngoãn với tôi mở rộng cơ thể.....". Trả thù và oán hận, chiếm giữ và điên cuồng, yêu nhau và đau khổ...... Lần lượt làm nhục, lần lượt tàn bạo, lúc cô hạ quyết tâm, cầm lấy dao đâm vào ngực anh, anh lại cúi đầu dịu dàng lưu luyến hôn cô? ** Khi Hạ Nhược Du tỉnh lại, trước mặt tối đen một mảnh, sàn nhà lạnh buốt ẩm ướt khiến xương cốt của cô bắt đầu phát đau! Xung quanh đều là hơi thở dã thú, buồn nôn, lo lắng. Đây là chỗ nào? Mình làm sao ở đây? Em gái đâu? "Tiểu Hi, Tiểu Hi?" Hạ Nhược Du vội vã kêu to, theo sàn nhà từ từ lần mò. Bỗng nhiên, Hạ Nhược Du nghe được một tiếng trầm thấp mang theo hưng phấn gào thét, cô kinh ngạc, bởi vì đây không phải là âm thanh con người, mà là lúc nhìn thấy con mồi, tiếng dã thú khát máu. Tâm Hạ Nhược Du càng thêm bất an, em gái đâu? Em ấy ở đâu rồi? Bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện một đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Nhược Du "A!" một tiếng, vội vàng lui về phía sau, khi không thể lui được nữa, cơ thể gầy yếu dán vào bức từng lạnh buốt, một mùi khó ngửi chui vào mũi, dạ dày Hạ Nhược Du, bắt đầu run rẩy! Cuối cùng là chỗ nào? Địa ngục sao? Cặp mắt xanh kia từ từ đến gần cô, Hạ Nhược Du theo bức tường không ngừng di chuyển, ở dưới chân có gì đó làm trượt chân, cô cực kỳ sợ hãi, vươn tay sờ sờ, đó là áo ngủ bằng bông vải của em gái, cô nhớ rõ, phía trên mặt còn có hình vẽ Winnie the Pooh(*). (*)Winnie the Pooh: Nhân vật trong tác phẩm của nhà văn A. A. Milne, sau này được hãng Walt Disney dựng thành series phim hoạt hình. "Tiểu Hi!" Hạ Nhược Du rung cô gái nhỏ, lớn tiếng gọi. Cô dã quên cặp mắt phía sau kia, cô biết người này là em gái cô Hạ Nhược Hi. "Bốp!" Một ánh sáng đột nhiên chiếu sáng tất cả không gian, ánh mắt Hạ Nhược Du bị chiếu vào khó có thể mở, vài giây sau cô mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh mình. Đây là một cái lồng sắt thật lớn, trên sàn nhà, không có ánh mặt trời, xung quanh cực kỳ âm u, còn có vài con dã thú đang cắn bộ lông. Đáng sợ nhất là con vật khổng lồ trước mặt Hạ Nhược Du, toàn thân đen thui, bộ xương cường tráng, rất cao, đây là chó săn sao? Rõ ràng một con dã thú! Lúc này con dã thú mở miệng, Hạ Nhược Du gần như có thể thấy răng nanh của nó đang thèm muốn đến chảy nước miếng! Ánh mắt nó tỏa ra nóng nảy cực điểm, nhìn Hạ Nhược Du không ngừng gầm thét. Em gái! Hạ Nhược Du vội vàng nhìn về phía cô gái nhỏ, thật sự là Hạ Nhược Hi. Em ấy nhíu chặt mày, rơi vào hôn mê. "Tiểu Hi, tỉnh tỉnh! Tiểu Hi?" Hạ Nhược Hi không thể chết được, em ấy không thể chết. Đây là người thân duy nhất của cô! Hạ Nhược Hi từ từ tỉnh lại, mở mắt, còn chưa nói, thấy trước mặt là dã thú, "Oa" khóc một tiếng, không ngừng hướng phía sau Hạ Nhược Du trốn đi. "Tiểu Hi, không sợ, không sợ, có chị!" Tuy trong lòng Hạ Nhược Du sợ muốn chết, nhưng vẫn an ủi em gái. "Chị, em không muốn chết, chị, chị mau mau đuổi nó đi...... Hu hu......" Hạ Nhược Hi một bên hoảng loạn đem cơ thể Hạ Nhược Du hướng phía trước, một bên hô to khóc. Dã thú trước mặt nóng nảy không yên, giống như nó đã đợi lâu lắm, có phần không kiên nhẫn, đột nhiên ánh mắt càng thêm nguy hiểm, ngước lên gầm một tiếng, mở miệng to đầu máu, hướng về phía Hạ Nhược Du bổ nhào. Hạ Nhược Du đem em gái che chở ở sau người, vội vàng lui ra chỗ khác, dã thú gặp lần này bắt hụt, hung hăng rống một tiếng, quay mình lại đánh tới, lúc này Hạ Nhược Du không thể lùi, mà còn lấy cánh tay vung lên đập về phía Hắc Báo, cánh tay bé nhỏ có bao nhiêu phần sức lực, đánh trên mình Hắc Báo giống như muỗi chích vậy, vì thế nó vừa chuyển đầu hung hăng cắn lấy tay Hạ Nhược Du, Hạ Nhược Du đau hít vào một hơi, chịu đưng đem em gái phía sau đẩy sang một bên, sau đó nắm tay lại hung hăng đánh về phía ánh mắt Hắc Báo rất nhanh. ... Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Tình Nhân: Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc của tác giả Diệp Miểu Miểu.
Giao Dịch Triền Miên - Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc - Tả Nhi Thiển
"Liên tiên sinh, búp bê bơm khí mà ngài đặt đã được đưa tới, xin ngài ra ngoài ký nhận." Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng hội nghị.      Ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt, một cô gái mặc trang phục người chuyển phát nhanh nói: "Liên tiên sinh, mời đến ký nhận búp bê!"      Sắc mặt tổng giám đốc ngồi đó đen xì, Liên Tĩnh Bạch nghiến răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay.  Mịch Nhi chết tiệt, xa cách năm năm, cuối cùng em cũng lộ diện!      Bởi vì khi còn bé vô ý cướp đi nụ hôn đầu của cô, anh đã giao dịch bồi thường bản thân mình, cẩn thận nuôi nhốt đợi cô vợ nhỏ.này lớn lên. Nhưng năm năm trước, anh chỉ vì một lần say rượu, cô liền không giải thích bỏ trốn mất dạng. Bây giờ cô đã trở về, chính là vì cho anh ngạc nhiên này sao! Hừ, bây giờ, để thể nghiệm mười mấy năm chờ đợi, anh sẽ nói cho cô biết, anh không cần búp bê bơm khí, mà là cần cô vợ nuôi từ bé này.... ..... *** 【 Đoạn ngắn một 】 “Mịch Nhi, em- – sao em lại cắn mặt anh!” Tiểu Bạch tám tuổi lau đi dấu răng trên mặt, giận giữ tố cáo. “Anh còn dám nói em, không phải anh cũng cắn miệng của em sao…” Mịch Nhi bốn tuổi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói, đôi môi bé sưng đỏ, toàn là những dấu răng khiến cho người nào đó không thể chối cãi. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ của Tiểu Bạch hơi đỏ lên, cậu sờ lên môi mình, tròng mắt đen đảo qua vài vòng, nhíu mày than thở nói: “Vừa nãy anh chỉ là… Ôi, không có biện pháp nào, nếu anh đã cắn miệng của em, thì không thể không phụ trách với em, cho nên anh sẽ bồi thường bản thân anh cho em…” 【 Đoạn ngắn hai 】 “Ngu ngốc, chân cũng đã ngã như vậy rồi, mà vẫn còn chạy xa như thế…” Nhìn Mịch Nhi đáng thương như vậy, Tiểu Bạch đành thở dài, xoay người đưa lưng về phía cô bé, “Đến đây đi, anh cõng em về nhà.” Mịch Nhi khó có khi ngoan ngoãn mà chèo lên lưng cậu, nhỏ giọng giải thích: ” Anh Tiểu Bạch, thật xin lỗi…” Tiểu Bạch đưa lưng về phía cô bé, nhíu mày mắng: “Ngu ngốc, sao em có thể ngốc như vậy! Em xem, chỉ cần anh không có ở bên cạnh em, thì em sẽ sảy ra mọi chuyện, em ngốc đến nỗi khiến anh không thể nào yên tâm được!” ” Uhm – -…” Mịch Nhi mím môi, dúi đầu vào bờ vai cậu. Đi tới gần khu hội, Tiểu Bạch bỗng nhiên lớn tiếng ra lệnh: “Mịch Nhi, nghe này, dù sau này thế nào, cho dù sảy ra chuyện gì, em cũng không thể thoát khỏi tầm mắt anh! Anh sẽ bảo đảm sự an toàn cho em, vì vậy giao dịch nhé, em tuyệt đối không được biết mất ở trước mắt anh!” 【 Đoạn ngắn ba 】 “Mịch Nhi, nhắm mắt lại, không được nhúc nhích, anh không nói mở mắt thì em không được mở mắt nghe chưa! Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em, cho nên em phải ngoan ngoãn nghe lời…” “Thứ gì mà thần bí như vậy? Được rồi được rồi, em sẽ nhắm mắt lại…” Liên Tĩnh Bạch đã trở thành thiếu niên trưởng thành, bỗng nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện mồ hôi, cậu nhẹ nhàng lôi ra một chiếc hộm màu hồng, tìm kiếm lỗ tai của cô, thật cẩn thận đeo vào thứ gì đó lấp lánh. “Thứ gì vậy!” Mịch Nhi sờ lên trên tai, nhất thời thét to, “Đây là cái gì! Khóa? Khuyên tai hình khóa? Cái chìa khóa đâu, mau đưa cho em cái chìa khóa!” Liên Tĩnh Bạch né tránh sự cào cấu của Mịch Nhi, hài lòng nhìn bộ dạng cô, khóe miệng khẽ vểnh lên tuyên có chìa khóa! Em đã bị anh khóa lại, phải đeo nó cả đời, vĩnh viễn không thể tháo xuống!” án: “Không 【 Đoạn ngắn bốn 】 “Liên tiên sinh, búp bê thổi khí mà ngài đặt đã được đưa tới, xin ngài ra ngoài ký nhận.” Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng hội nghị. Ngoài cửa kính thủy tinh trong suốt, cô thiếu nữ mặc trang phục người chuyển phát nhanh nói: “Liên tiên sinh, mời đến ký nhận búp bê!” Sắc mặt tổng giám đốc ngồi đó đen xì, Liên Tĩnh Bạch nghiến răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay. Mịch Nhi chết tiệt, xa cách năm năm, cuối cùng em cũng lộ diện! Bây giờ, anh muốn em phải thực hiện nghĩa vụ cô dâu nuôi từ bé! Xem em còn dám chạy trốn đi đâu! ... Mời các bạn đón đọc Giao Dịch Triền Miên - Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc của tác giả Tả Nhi Thiển.
Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng
" Hoàng thượng! không hay rồi, con chồn con đem bức thư pháp người yêu thích phá hủy!" "Không sao, nó thích là tốt rồi!" Mỗ đến vương tuấn mỹ phi thường bình tĩnh. " . . . . . . . .  " Mỗ thị vệ không nói gì, trước có người không cẩn thận làm rơi bức thư pháp này, còn bị kéo xuống đánh một trăm gậy mà ! . . . . . . . .  "Hoàng thượng! không hay rồi, con chồn nhỏ đem cá chép gấm thượng hạng Bắc Lăng quốc tiến cống ăn !" " Nếu nó thích, để Bắc Lăng quốc tiến cống nhiều chút!" " . . . . ." Mỗ thị vệ tiếp tục không nói gì, phá sản a! Cá chép gấm thượng hạng Bắc Lăng quốc, chính là vô giá đấy ! . . . . . . . " Hoàng thượng ! Không hay rồi! Con chồn nhỏ bị thiên kim thừa tướng gia đả thương rôi!" Mỗ thị vệ vừa nói ra, chỉ thấy vẻ mặt đễ vương tuấn mỹ vẫn bình tĩnh, thân mình 'vù' một tiếng, nhanh chóng vô tung vô ảnh biến mất! Cuối cùng, nghe nói một nhà Thừa tướng bị tịch biên, thiên kim thừa tướng, lại đi đày quân doanh, cảo phần thưởng tam quân . . . . .  Từ đó trong hoàng cung, mọi người biết được, thà đắc tội Diêm vương, không thể đắc tội phượng hoàng chồn! Phượng hoàng chồn chính là bảo bối trong lòng đế vương cao cao tại thượng bọn họ! Thế nhưng, khi phượng hoàng chồn tập hợp hàng vạn hàng nghìn sủng ái này mất tích. . . . . .  *** Ánh mặt trời tháng ba vô cùng ấm áp, dương quang vàng rực, chiếu vào phía trên dòng suối trong suốt không chất bẩn, làm cho trên mặt suối nước giống như phủ lên một tầng vàng, rạng rỡ rực rỡ, rất lóa mắt! Gió mát chầm chậm, mang đến từng đột mùi hoa tươi mát, rất hợp lòng người! Nhưng mà, vào lúc này, núi này nước trong hoa nở, ánh nắng tươi sáng, Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt lại đau thương, ngẩn đầu chín mươi độ, ngưng lệ không nói gì. Trời xanh a ! Đất rộng a ! Con mẹ nó a ! Ngươi đây là đang đùa nàng sao! ? Vì cái gì một khi tỉnh lại, nàng lại thành đức hạnh này rồi !? Cúi đầu nhìn nhìn tay bản thân, a, không, hẳn là gọi là móng vuốt. . . . . Chỉ thấy, một đôi móng vuốt này, bộ lông trắng như tuyết, phần trên móng vuốt, nộn thịt hồng nhạt mềm mại vô cùng, thịt vù vù, cực kỳ đáng yêu! Ngày trước Đồng Nhạc Nhạc là một người rất yêu thích động vật nhỏ. Mặc kệ là mèo mèo chó chó, cũng rất thích ! Thích nhất, chính là vân vê móng vuốt chó mèo, bởi vì nàng cảm thấy, móng vuốt miêu miêu cẩu cẩu, thịt hô hô, manh đát đát, đáng yêu khiến người ta yêu thích không buông tay ! Nhưng mà, giờ khắc này, móng vuốt này, đột nhiên biến thành tay mình, lại là một nỗi sợ hãi, làm cho không thể tiếp nhận chuyện này ! Cúi đầu lần nữa từ trong nước quan sát đến hình ảnh phản chiếu của bản thân, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả tâm chết đều có rồi. Chỉ thấy ở trong suối nước, bóng ngược một hình dáng một con vật nhỏ vô cùng đáng yêu. Thân mình dài nhỏ, tứ chi ngắn ngủn, cái lỗ tai hình tam giác, toàn thân lông trắng như tuyết , lông lá xồm xàm, rất là đáng yêu ! Một đôi con ngươi đen ngập nước, giống như chứa một vũng nước xuân, rất chọc người thương tiếc ! Khiến người ta nhìn đến, cũng nhịn không được ôm vào trong lòng thuận tiện chà đạp yêu thương ! Nhưng mà, điều đáng chú ý nhất, giữa mặt kia có một vết đỏ tươi ! Đỏ như lửa! Ở bên trong bộ lông trắng như tuyết, rất tiên diễm xinh đẹp! Nhìn dáng vẻ bản thân hiện tại này, vì hiểu biết Đồng Nhạc Nhạc đối với động vật nhỉ, chỉ biết, đây là một con chồn ! Chỉ là, con chồn này lại không giống với trước kia nàng thấy. Bởi vì trên mặt con chồn có hình ngọn lửa, mỹ lệ như vậy, lóa mắt! Nếu như là ngày trước, nàng nhìn thấy Tiểu bạch chồn đáng yêu như vậy, khẳng định sẽ yêu thích không buông tay. Nhưng mà hiện tại . . . . . . . . Vừa nghĩ đến nơi đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi âm thầm rơi lệ. Trong đầu nghi ngờ không thôi Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, yên lành tỉnh lại, nàng lạ biến thành tấm đức hạnh này rồi? Chẳng lẽ, nàng đang nằm mơ sao !? Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dâng lêm một cỗ hy vọng, lập tức, liền vươn móng vuốt ra, hung hăng cấu đùi mình ! Nhưng mà ----- " Ôi uy, đâu chết lão nương rồi !!!!!!! Trên đùi đau buốt, làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhe răng nhếch mép một hồi. Nước mắt ứa ra, cũng không phải không tin, chuyện này hết thảy, là thật rồi ! Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thương tâm gần chết, chỉ cảm thấy, bản thân giống như chén cụ trên bộ đồ trà! Nhớ bản thân là một trẻ mồ coi! Từ nhỏ, vô cùng yêu thích tiểu thuyết xuyên không các loại. Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp trung học, liền lập tức dấn thân vào bên trong tiểu thuyết ở internet. Nhưng mà, trước kia xem tiểu thuyết trên mạng, chỉ cảm thấy cực kì thích, cũng không đoán được, chính mình trở thành tiểu thuyết trên mạng. cũng là một chuyện khổ bức như vậy. Mẹ nó vì cái đồng ba trăm đồng tiền thưởng chăm chỉ, mỗi ngày gõ hơn mười tiếng đồng hồ, mẹ nó còn bị biên tập độc giả thúc giục thúc giục thúc giục! Làm cho nàng mỗi ngày đồng thời **, chuyện thứ nhất chính là gõ chứ đến trời tối! Tóc rụng một dúm một dúm, mỡ bụng một lớp một lớp, vành mắt đen, táo bón sang trĩ đó là chuyện thường. Kiếp sống khổ bức gõ chữ nhưu thế, làm cho nàng hận không thể vứt bỏ quên đi! Bất đắc dĩ, phòng cho thuê phí điện nước phí ăn uống đè tới, nàng chỉ có thể mỗi ngày cắn chặt khớp hàm, mỗi ngày rau xanh củ cải kề bên. ... Mời các bạn đón đọc Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu của tác giả Túy Mộng Khinh Cuồng.
Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
Bạn nào muốn một bộ truyện thanh thản, có chút gay cấn và chút âm mưu để tô điểm thêm trong cái cuộc sống nông dân bình dị thì cứ việc nhảy hố ạ. *** Vốn là một cái tết Nguyên tiêu ngon lành, ước nguyện dưới ánh trăng, nói mình muốn sống một cuộc sống nông thôn thoải mái tự tại, ai ngờ ánh trăng lại hiểu thấu tâm nguyện của nàng, đưa nàng đến một gia đình làm nông ở cổ đại, xuyên thì xuyên, sao lại còn xuyên thẳng đến chuồng heo. Cái gì? Phụ thân là tú tài, nhưng lại không làm ra bạc, mẫu thân chỉ có thể ôm đứa nhỏ mà gào khóc. Được rồi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình, đứng sau lưng ca ca ra chủ ý, bồi dưỡng ca ca đệ đệ thành tài, đương nhiên cũng phải chọn cho bản thân một người môn đăng hộ đối, vui vui vẻ vẻ cùng mình sống cuộc sống nông dân, sinh vài cái bánh bao, không có việc gì thì ngồi đếm bạc, không làm gì cũng thành đại tài chủ. *** Hôm nay là rằm tháng giêng - tết nguyên tiêu, sáng mai sẽ bắt đầu đi học lại, lại mấy tháng không được gặp Lưu Sầm . Vừa ăn xong cơm chiều (tập tục địa phương, tết nguyên tiêu ăn hai bữa, lần thứ nhất vào 10h sáng, lần thứ hai vào 4h chiều), Tăng Tử Tình liền vội vã đến bờ sông như đã hẹn, không biết vì sao kì về nhà nghỉ đông này nàng có cảm giác Lưu Sầm không thích hợp, không dám nhìn thẳng mắt nàng, như sắp xảy ra một việc gì đấy khiến Tăng Tử Tình hơi khủng hoảng, không biết Lưu Sầm suy nghĩ cái gì. Lần này, Tăng Tử Tình đã quyết định hôm nay phải bắt hắn nói ra tâm sự, không thể không biết trong mấy tháng nữa được. Lưu Sầm đến sớm hơn, ngồi ở cạnh bờ sông, vẫn không nhúc nhích nhìn cảnh, bên cạnh còn có một hộp giấy lớn, ánh chiều tà lẳng lặng rơi trên người hắn, hình ảnh nhu hòa như vậy làm Tử Tình thấy cô đơn, ánh mắt cũng chua xót. Lặng im một lát, nàng lặng lẽ đi đến, dang hai tay ôm phía sau lưng hắn. "Tình Tình, ngươi đến rồi. Lạnh không?" "Không lạnh, ta còn tưởng rằng Sầm ca ca là tượng đá chứ? Sầm ca ca, ngươi không phải tượng đá hòn vọng phu, mà là hòn vọng thê." Tử Tình nói xong mới ý thức được lời nói mình có vấn đề, mặt đỏ lên. May mà Lưu Sầm đang lơ đễnh nên không để ý. Tử Tình thấy vậy, liền vói bàn tay mát mẻ của mình vào cổ Lưu Sầm. "Lại bướng bỉnh, ngứa mông chứ gì." Thời niên thiếu, Tăng Tử Tình cùng Lưu Sầm là láng giềng, quan hệ hai nhà luôn tốt. Lưu Sầm lớn hơn Tử Tình bốn tuổi, Tử Tình suốt ngày theo sau Lưu Sầm gọi "Sầm ca ca, sầm ca ca", nhiều năm qua đi, thói quen khó sửa. Sau này, Lưu Sầm chuyển nhà tới thị trấn, vài năm sau nhà Tử Tình cũng đến đây. Đoan tình duyên này bắt đầu từ khi Tử Tình tốt nghiệp phổ thông, hai người cũng chỉ có cơ hội ở cùng nhau khi được nghỉ học, hiện tại Lưu Sầm đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở Thượng Hải, mà Tử Tình còn học tại trường cách nhà không xa, còn nửa năm là tốt nghiệp. "Này, Tình Tình, hôm nay sầm ca ca cho ngươi thứ tốt nè." "A, pháo hoa, lớn quá, cho ta à? Cái này rất mắc đó." Tuy trong lòng rất vui vẻ, nhưng Tử Tình biết một cái tuýt pháo lớn như vậy nhất định phải bảy tám trăm, đủ tiền ăn một tháng của mình. "Không sao, ta muốn cho ngươi trải qua một cái tết nguyên tiêu khó quên. Về sau, về sau..." "Về sau thì như thế nào?" "Không có gì, chờ trời tối, mặt trăng lên, sầm ca ca cho ngươi xem pháo hoa đẹp nhất." "Sầm ca ca, ngươi có việc giấu giếm ta ư? Có chuyện gì khó khăn sao?" Lưu Sầm đứng lên, kéo tay Tử Tình, "Đi dạo quanh bờ sông với ta một chút đi, ta ngồi hơn nửa ngày rồi." "Được." Mùa xuân phương Nam, không khí có một sự ẩm ướt nhẹ dịu, mang theo mùi thơm ngát của cỏ dại, thật thoải mái . "Tình Tình còn nửa năm sẽ tốt nghiệp phải không? Ngươi đã từng nghĩ tới việc làm sau khi tốt nghiệp chưa?" "Nghĩ rồi, sau khi tốt nghiệp ta sẽ đến Thượng Hải tìm ngươi, tìm một công việc, sau đó chúng ta cùng nỗ lực kiếm tiền, dành tiền, mua nhà, sống cuộc sống hạnh phúc." "Nha đầu ngốc, ngươi thích thành phố lớn sao?" "Ta không thích, nhưng ngươi thích." "Cũng không thể vì ta mà ủy khuất chính ngươi được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, muốn làm cái gì nhất?" "Ta muốn làm nhất? Ta nói ngươi đừng cười ta." "Được, không cười." "Ta muốn xây một căn nhà lớn kiểu nhà ở Bắc Kinh tại một nơi non xanh nước biếc, có một mảnh vườn trái cây, một mảnh đất trồng rau, có cảm hứng thì viết văn, không có cảm hứng thì trồng rau. Làm một con sâu gạo đơn giản mà vui vẻ." "Ha ha, lý tưởng của ngươi nhìn thì đơn giản, làm lại không dễ. Người mệt mỏi luôn vì cuộc sống, đánh mất đi bản tính, nhiều lúc còn không biết bản thân muốn gì?" "Ta biết, ta muốn không nhiều lắm. Ta chỉ là một người đơn giản thôi." "Tình Tình, " "Hả?" "Tình Tình, ngươi là một nữ tử tốt, sầm ca ca tin, ngươi nhất định sẽ sống cuộc sống ngươi muốn." "Nhưng đó không phải thứ ngươi muốn , có phải không?" "Tình Tình, ta.. ta có lời muốn nói." "Ta biết, ta sẽ cùng ngươi đến Thượng Hải , ta không sợ khổ, chúng ta cùng nhau nỗ lực, về sau cuộc sống sẽ khấm khá lên, ngươi sẽ luôn ở bên cạnh, có phải không?" Tử Tình cướp lời. "Tình Tình, ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ta làm việc rất vất vả ở Thượng Hải vài năm, nhất là hai năm đầu, đổi công việc suốt, chuyển nhà không ngừng, có vài lần, ta suýt nữa buông tay, mà ta không cam lòng. Mỗi lần ta sắp chịu đựng không nổi, thì lại nghĩ đến sự nỗ lực nhiều năm qua, người trong nhà còn chờ ta nữa, ta lại gượng dậy. Mà công việc trong hai năm này cũng ổn định lại. Mà thôi, không nói những chuyện này. Ý ta là, ngươi vẫn nên ở lại nơi này thì tốt hơn, ít nhất, nơi này có cha mẹ, có người thân. Ta không muốn ngươi vất vả." "Nhưng nơi này không có ngươi." "Ta…ta đã tìm được người thích hợp với ta, Tình Tình, thật xin lỗi." "Ý của ngươi là ta không thích hợp với ngươi. Vậy vì sao tới giờ ngươi mới nói? Chúng ta quen nhau không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, tính tình của ta ngươi còn không biết? Bây giờ mới nói ta không thích hợp?" Tử Tình tức giận. "Tình Tình, ngươi biết là ta không có ý này mà. Ta.. ý ta là hiện tại ta tìm được một người thích hợp với ta hơn. Trong lòng ta, ngươi luôn luôn báu vật đẹp đẽ nhất, ta không muốn ngươi theo ta để chịu khổ." "Ha ha, quả nhiên là logic của nam nhân, không yêu, lại nói không muốn để ta chịu khổ, rồi đuổi ta đi. Vậy nàng kia thì sao? Ngươi lại để nàng ta chịu khổ sao? Ta đoán, nàng ta cũng sẽ không cho ngươi chịu khổ." Tử Tình có chút sâu cay, nếu bình thường, nàng sẽ không nói như vậy bao giờ, ở trong lòng Lưu Sầm, nàng luôn luôn là người dịu dàng có hiểu biết. Đáng chết, vì sao bản thân lại lý trí như vậy, vì sao lại nói toạc ra sự thật, vì sao lại tàn nhẫn vạch trần bản tính xấu xa, vì sao không thể lừa mình dối người? Sầm ca ca luôn luôn là tao nhã, có sự thư sinh, từ khi nào đã trở nên xa lạ đến vậy? Không biết ánh trăng đã lặng lẽ lên cao tự bao giờ, chiếu sáng nhè nhẹ, thêm một phần ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại không thể sưởi ấm cho Tử Tình. Nhiều năm sau, Tử Tình vẫn nhớ mãi đêm trăng ấm áp mà lạnh lẽo. Tăng Tử Tình là một người không dong dài, nàng cũng biết, dù là nam hay nữ, yêu chính là yêu, không có lý do gì. Còn không yêu thì mới tìm đủ lý do, mà đã xuất hiện bất cứ một lý do nào thì sự ngọt ngào sẽ dần nhạt đi. "Đi thôi, không phải sầm ca ca nói muốn đốt pháo hoa sao?" "Tình Tình, thật xin lỗi. Được rồi, chúng ta đốt đi." Khói lửa xa hoa, chói mắt mà ngắn ngủi, hình như có ai đã nói qua, mọi thứ xinh đẹp đều ngắn ngủi, ví dụ như tuổi xuân, ví dụ như tình yêu, ví dụ như sinh mệnh, cho nên, phải biết quý trọng. Pháo hoa vừa tàn, lệ cũng ướt mặt, nụ cười đắng cay. Lưu Sầm muốn nói gì, nhưng lại nhịn xuống . "Sầm ca ca, ngươi nhất định phải hạnh phúc, bởi vì ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta nhất định sẽ tìm được người thích hợp với ta hơn." Tử Tình nói với ánh trăng. "Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần hắn biết yêu ta, trân trọng ta, bao dung ta." Câu nói kế tiếp, Tử Tình chỉ để trong lòng. "Được, cám ơn ngươi, Tình Tình, ngươi cũng nhất định phải hạnh phúc. Cho dù thế nào, ta đều nhớ đến ngươi, nhớ đêm nay." Lưu Sầm nhịn không được ôm lấy Tử Tình, ôm thật chặt. "Sầm ca ca, tái kiến." Tử Tình nhẹ nhàng nói, lệ rơi đầy mặt. "Tái kiến, Tình Tình. Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta biết những lời này không thể bù đắp lại vết thương trong lòng ngươi, nhưng trừ bỏ những lời này, ta không biết nói gì thêm, ta cũng không dám nói ngươi tha thứ. Cho nên, Tử Tình, thật sự rất xin lỗi. Tim ta cũng rất đau, thật sự là ta không muốn làm tổn thương ngươi như vậy đâu." Lưu Sầm nghẹn ngào, Tử Tình nghe xong chua xót không thôi. "Ta biết, sầm ca ca, ta không trách ngươi. Ta biết trong lòng ngươi cũng không vui sướng gì, chắc mấy ngày nghỉ này người luôn lo chueyenj này. Thật ra, ta cũng biết ngươi có chuyện gì đó, ta còn tưởng rằng công việc bị sao. Chỉ không ngờ, thật xin lỗi, làm ngươi khó xử, là ta không đủ giỏi giang, cho nên không thể đứng cạnh ngươi. Tái kiến, sầm ca ca." Tử Tình nói. "Nói bậy, Tử Tình, ta không cho phép ngươi nói như vậy, ngươi biết rõ sự thật không phải thế mà. Là ta không đủ giỏi giang để cho ngươi một cuốc sống như ngươi mong muốn, là ta sai." "Sầm ca ca, ngươi đừng như vậy. Yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, không có ai đúng ai sai, chỉ là chúng ta không có duyên phận thôi. Ta đi đây." "Tái kiến, Tình Tình. Đi, ta đưa ngươi về nhà." Lưu Sầm theo thói quen, muốn cầm tay Tử Tình. "Không cần, ta tự về cũng được, cứ vậy đi." Tử Tình đút hai tay vào túi quần. Lưu Sầm bỗng phản ứng lại, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Tình Tình, đừng như vậy mà, dù sao ta vẫn là sầm ca ca của người, để ta đưa ngươi về nhà, trời tối rồi, trên đường không an toàn, lỡ có chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao? Nghe lời, theo ta về nhà." Tử Tình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, nên đi phái sau Lưu Sầm, dừng lại tại nơi cách cổng nhà mình khoảng hơn 100 mét, lúc này, không biết nhà ai bắn pháo hoa, pháo hoa ngập trời, Tử Tình ngẩng đầu nhìn pháo hoa đủ loại hình dáng, đủ xinh đẹp cũng đủ ngắn ngủi . Tử Tình vươn tay phải, vẫy vẫy tạm biệt. Tử Tình xem bóng lưng Lưu Sầm càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, trong lòng mặc niệm: "Tái kiến, tình yêu của ta, tái kiến, sầm ca ca, ngươi nhớ cũng được, quên cũng được, cuộc đời này, tốt nhất là không gặp lại nhau. Là ai đã từng nói ‘người yêu nhau không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vẫn nên lựa chọn tương vong cho giang hồ’ (ý là: chẳng thà lựa chọn từ bỏ tình cảm mãnh liệt này để đổi lấy đôi bên có được cuộc sống bình an) Tử Tình ngẩng đầu lại nhìn liếc mắt ánh trăng đêm nay, trong lòng thầm nguyện cầu: "Nếu ánh trăng có hiểu, xin nhớ ước nguyện đêm nay, ta sẽ tìm được cuộc sống nông thôn hạnh phúc trong lý tưởng của ta." ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi của tác giả Ngàn Năm Thư Nhất Đồng