Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Edit: Bạch Điệp Gia Trang. Số chương: 148 Chương - Hoàn. Tình trạng edit: Đang bò... Định luật bất biến: Vai chính luôn tự mang hào quang, tự mang bàn tay vàng. Xuyên không thì có khả năng thay triều đổi đại. Trọng sinh thì có thể đại sát tứ phương! Nếu mang theo hệ thống tự nhiên sẽ trở thành nhân vật xuất chúng. Có không gian sẽ ngạo thị quần hùng. Tham gia vào nhóm lì xì để bước đến đỉnh cao! ... Cuộc đời không có vướng mắc gì sao có thể gọi là vai chính? Nhưng mà -- Sau lưng một vai chính thành công luôn có bóng dáng của vật hi sinh. Bọn họ không cam lòng chỉ là một cục đá kê chân - bọn họ muốn trở thành vai chính của chính đời mình! Có thể không loá mắt nhưng phải sống một cuộc đời độc nhất vô nhị. Công việc của Văn Khanh chính là giúp những vật hi sinh này hoàn thành tâm nguyện, tiêu trừ chấp niệm để bọn họ có thể đầu thai thuận lợi. Còn phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ ấy hả - nàng có thể cướp lấy bàn tay vàng của vai chính! *** [Review Ngôn tình] Cướp lấy bàn tay vàng của vai chính – Lục Bì LỜI BẠN SÂU Ban đầu đọc giới thiệu “Văn Khanh xuyên qua các thế giới, hoàn thành tâm nguyện sau đó được trả bằng bàn tay vàng của vai chính”, mình đã mường tượng ra một cuộc đấu trí đấu dũng, mà Văn Khanh vận dụng các năng lực sẵn có để chiến thắng nhân vật chính cơ. Ừ thì đúng thật, nhưng chắc được cỡ… một thế giới đầu tiên. Vốn dĩ nghĩ đây là kiểu sảng văn – tức là dù buff nhiều cho nữ chính, nhưng theo kiểu giải trí, chủ yếu để giúp người đọc thoải mái. Nhưng mà… không! Mình không thoải mái một chút nào. Mới vô truyện, tác giả không giới thiệu nữ chính Văn Khanh từ xuất phát điểm là tân thủ, mà đã cho cô trải qua ba thế giới, đoạt được ba chìa khóa vàng (năng lực đặc biệt) của các vai chính rồi. Và từ thế giới tu tiên trở đi có thể nói Văn Khanh là bất bại. Cần gì phải đoạt các năng lực khác nữa, chị mang theo hệ thống tu tiên đến hết đời luôn đi!!! Dường như tác giả cũng biết điều ấy, nên ban đầu còn chịu khó giới thiệu các năng lực Văn Khanh đoạt được, nhưng từ thế giới tu tiên là khỏi giới thiệu nữa luôn, chỉ tập trung vào hành trình xuyên không của Văn Khanh mà thôi. Bởi vì có hệ thống nào địch lại được đâu. Các nữ chính gốc trong thế giới thì càng không cần nhắc tới, được mô tả như một đống ngu si tứ chi phát triển. Mặc dù hầu hết là trọng sinh, nhưng các nữ chính chỉ có hai lựa chọn: hoặc sống xa khỏi Văn Khanh và được bình yên, trở thành người hiểu biết; hoặc không cam chịu số phận nhưng méo làm được gì, chơi ngu và kết cục bi thảm. Có những thế giới mà Văn Khanh còn chả cần phải quan tâm nữ chính ở đâu, nam chính thế nào, nhưng nữ chính vẫn tự lao đầu tìm chết mới lạ. Vấn đề nữa là, chắc do năng lực quá lớn nên tác giả cảm thấy chỉ để Văn Khanh hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản là quá tầm thường. Vậy nên cho dù yêu cầu chỉ là “tìm một người chồng tốt nương tựa cả đời”, thì Văn Khanh cũng phải sử dụng hệ thống, ra nước ngoài trở thành tỷ phú, rồi mới về lấy chồng. Thế giới nào cũng phải hoàn thành thật hoa mỹ, thật lớn lao, thậm chí có phần… ảo tưởng sức mạnh quá đáng. Ví dụ thế giới Thanh xuyên, Cửu long đoạt đích, với nhiệm vụ “nâng cao địa vị nữ nhân trong xã hội”. Nhưng thay vì chỉ dừng ở mức: trở thành người có địa vị, dạy học dạy nghề cho phụ nữ… thì Văn Khanh lại… ra nước ngoài, gom hết tất tần tật thành tựu khoa học kỹ thuật, biến Trung Quốc thành bá chủ. Thậm chí còn… để Khang Hy nhường ngôi cho mình, trở thành Nữ đế, vì theo lý luận của chị là chỉ có con đường Võ Tắc Thiên mới nâng cao được địa vị của người phụ nữ? What. the. fuck? Thời Võ Tắc Thiên làm vua, có thật là địa vị người phụ nữ cao hơn không? Phụ nữ được một vợ một chồng không? Và sau khi bà mất, cuộc sống của người phụ nữ có thay đổi không? Có lẽ lịch sử đã chứng minh tất cả rồi nhỉ? ???? Cái độ ảo tưởng của truyện mắc kẹt trong cổ họng mình như cái bánh dày ấy, nhưng mình vẫn ráng nuốt, nuốt xuống xem có gì đặc sắc hơn không. Nhưng tới thế giới võng du thì đúng là giới hạn. Tác giả viết võng du… như một trò hề. Thế giới hiện đại nhưng mang hệ thống tu tiên. Vì tu tiên thuật nên Văn Khanh phá vỡ điểm thuộc tính, mới cấp 29 nhưng độ công kích… đã vượt hơn cả người chơi cấp 100? Vật giá rẻ mạt nhưng dễ dàng bán một bộ trang bị 500 vàng?? Lại còn rèn ra trang bị Thần cấp kinh khủng tới độ, thuộc tính của người chơi đầu bảng cũng chỉ bằng số lẻ của trang bị??? What.the.fuck tập 2. Game như vậy thì chơi làm gì, cày làm gì nữa???? Đến đây cái bánh dày trở thành con bọ, và mình xin chịu thua. À, ghi chú thêm là không có nhân vật nam chính lẫn CP nha. *** REVIEW: Thật ra tui cũng không biết nói như nào, truyện này 8 điểm hay và 2 điểm không hay =)) Kiểu văn phong mượt mà, tình tiết cũng hài hước dễ chịu và khá logic. Nhưng nữ chính được buff mạnh nên những ai không thích thì có thể đọc sẽ k khoái lắm – tui đã qen với boss sênh rồi cho nên thấy binh thường. Càng về sau tình tiết càng nhanh kiểu tác giả chán lắm rồi muốn kết truyện ấy, may là kết vẫn văn phong và kết cấu ổn định không bị quá cụt như bộ ‘y thủ che thiên’ ( đù móe cái bộ kết cụt cmn nhất tui từng đọc ;__; ) Bỏ qua các yêu tố trên thì truyện khá là hay nha (yếu tố buff và đuối nè) *** "Trước kia cô ta vừa xấu xí lại vừa béo, tính cách quái dị không hòa đồng. Các bạn cùng lớp đều không thích chơi cùng, sau lưng còn gọi cô ta là con mập chết tiệt, người quái dị. Tôi nghĩ cô ta rất đáng thương, thỉnh thoảng còn giúp đỡ đôi chút. Tuy nhiên, sau kỳ nghỉ hè năm 2 cao trung, cô ta đột nhiên thay đổi thành một người khác - không những giảm chín mươi cân trong vòng một tháng mà còn trở nên trắng trẻo xinh đẹp. Thành tích học tập nhảy vọt, thậm chí kiểm tra cuối kì còn đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng toàn trường. Lại còn đa tài đa nghệ. Vào bữa tiệc tối hôm Nguyên đán, điệu nhảy mở màn của cô ta khiến toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường kinh diễm..." Văn Khanh yên lặng lắng nghe cô gái trước mặt đang khóc lóc kể lể. Cô ấy mặc một chiếc váy cotton màu trắng nhiễm đầy máu, giày chỉ còn một chiếc, mái tóc rối tung, bộ dạng vô cùng chật vật. "Những người thích tôi cũng thích cô ta. Tôi đương nhiên sẽ hâm mộ, thậm chí là ghen tị nhưng mà tôi chưa làm gì cô ta cả. Tại sao cô ta lại muốn hãm hại tôi cơ chứ? Tôi không cam lòng, không cam lòng bị cô ta hại chết như vậy, tôi muốn cô thay tôi báo thù! Hãy làm cho cô ta trả giá đại giới!" Khuôn mặt cô gái dữ tợn lên, đôi mắt hằn lên tơ máu. "Đây là nguyện vọng của cô sao?" "Đúng vậy!" Văn Khanh cong môi, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt. "Như cô mong muốn." Cô vừa dứt lời, cô gái kia nhắm mắt lại rồi ngất đi. Văn Khanh nhẹ nhàng bế cô ấy lên, đặt trên chiếc giường mềm mại, sau đó bước vào một không gian khác. Không gian tối tăm không thể nhìn tới cuối. Có ba chiếc chìa khóa treo ở giữa không trung, trong đêm tối tản ra ánh sáng màu vàng. Ba cái chìa khóa được khắc chữ, phân biệt là "Không gian mạt thế", "Túi đen xui xẻo" và "Xuyên không". Đây là những bàn tay vàng cô đã cướp được khi hoàn thành nhiệm vụ lúc trước. Văn Khanh đứng trước ba chiếc chìa khóa, duỗi tay nắm lấy một chiếc. Cô mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Những thứ cô thấy đều mang dáng vẻ xa hoa, không khó để biết gia cảnh của người ủy thác lần này rất tốt. Người ủy thác chính là cô gái cần Văn Khanh trả thù giúp, à không, nữ quỷ mới đúng, tên là Quý Văn Khanh, là một nữ sinh năm 3 cao trung, thành tích xuất sắc, lớn lên cũng xinh đẹp, là hình mẫu lý tưởng của những chàng trai tuổi mới lớn. Mà nhân vật chính của thế giới này là một cô gái tên Mạc Dao. Lúc đầu cô ta là một cô gái rất bình thường, xấu xí mập mạp, bị các bạn cùng trang lứa cô lập. Cho đến một ngày, Mạc Dao vô tình tham gia một nhóm lì xì ma thuật, kể từ đó cô ta mở ra chế độ - biến thân thành bạch phú mỹ, kết hôn cùng cao phú soái, trở thành CEO, đi lên đỉnh cao nhân sinh! Mà Quý Văn Khanh, chỉ là một vật hy sinh nhỏ bé trên con đường thành công của cô ta, không đáng nhắc đến. Cha Quý Văn Khanh là chủ tịch của một công ty đa quốc gia,mẹ làm ở một công ty tài chính nên gia đình rất giàu có. Điều hiếm thấy là cho dù Quý Văn Khanh là con gái rượu nhưng họ không bao giờ nuông chiều cô. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Quý Văn Khanh đều thấy thể hiện cô được dạy dỗ rất tốt. Vì vậy, trong khi mọi người tránh xa Mạc Dao thì cô lại vươn tay ra giúp đỡ khiến cô ta vô cùng chán ghét. Bởi vì Mạc Dao cho rằng sự giúp đỡ của cô chỉ là sự bố thí của con người cao thượng. Do đó, Quý Văn Khanh là một vật hy sinh, cứu phải một con sói mắt trắng, nó không những không cảm kích còn hại chết cô. Cái chết của Quý Văn Khanh có liên quan rất lớn đến Mạc Dao. Cô ta gia nhập nhóm lì xì và có một loạt lì xì ma thuật để trở nên xinh đẹp mạnh mẽ. Điều này tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều chàng trai, trong đó có một người tên Từ Cường. Hắn yêu thầm Quý Văn Khanh, nhưng trong bữa tiệc Nguyên đán hắn bị thu hút bởi điệu nhảy tuyệt đẹp của Mạc Dao nên đã thay đổi mục tiêu của mình. Hắn chính là một tên côn đồ. Năm lần bảy lượt hẹn Mạc Dao ra ngoài, cô ta không đồng ý nên hắn đã sử dụng bạo lực, gọi vài người chặn Mạc Dao trên đường về nhà. Mạc Dao không thể trốn thoát, cũng chỉ có thể sử dụng mưu kế. Cô nghĩ rằng Từ Cường vẫn luôn yêu thầm Quý Văn Khanh nên thượng lượng với hắn, giúp hắn gọi Quý Văn Khanh ra với điều kiện hắn phải thả cô đi. Từ Cường đồng ý. Sau đó Quý Văn Khanh bị Mạc Dao lừa ra ngoài, rồi bị... cưỡng gian tập thể đến chết. Chẳng trách nữ quỷ Quý Văn Khanh có oán khí lớn đến như vậy. Nếu là người khác đi chăng nữa thì không một ai có thể chấp nhận được. Văn Khanh nở nụ cười lạnh, cô ghê tởm nhất hai thứ, một là cưỡng gian, thứ hai là lừa gạt, Mạc Dao không may lại có toàn bộ. Thời điểm Văn Khanh xuyên tới không tồi, vừa đúng một ngày trước khi Mạc Dao tham gia nhóm lì xì. Văn Khanh cong môi, cười có chút tà khí. Thế giới lần này, có lẽ sẽ chơi rất vui. Cô rút điện thoại ra, mở WeChat, tìm kiếm『Nhóm lì xì yêu ma quỷ quái đầu trâu mặt ngựa quần ma loạn vũ』. Mặc dù cái tên này rất lạ nhưng nó là một nhóm lì xì của Tu Chân giới, những người bên trong đều là thiên tài của thế giới đó. Ban đầu nhóm này chỉ có thể được thêm vào bởi những người trong nhóm. Nhưng ai bảo Văn Khanh cũng là đồng loại của bọn họ chứ? Trước khi đến, cô đã chọn bàn tay vàng "Túi đen xui xẻo" nên ngửi được mùi hương của "đồng loại" rất dễ dàng. Đúng vậy, cô đã tìm đúng. Bàn tay vàng "Túi đen xui xẻo" này cô cướp của vai chính trong lần hoàn thành nhiệm vụ mới đây thôi. Không giống như nhóm lì xì phát kỹ năng, phát đan dược,phát các vật phẩm đặc biệt, "Túi đen xui xẻo" là một lời nguyền, ai chạm vào người đó sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa còn là thuộc tính trói buộc,không thể thoát khỏi nó. Trong thế giới kia, Văn Khanh bị bàn tay vàng này hố đến thê thảm! 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Này? Có người mới? Vẫn là tiểu muội! 【 Tiêu Dao Tử 】: Mới tới! 【 Hoa âm đạo quân 】: Đổi tên! 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Cầu ảnh chụp! 【 Huyền Thanh đạo quân 】: Meo một tiếng đi nào! 【 Thiều Quang ma tôn 】: Ngồi chờ đùa giỡn! 【 Hợp Hoan lão tổ 】: Xin ảnh nude! 【 Huyền Thanh đạo quân 】: Ai ai, lầu trên lòi đuôi ra rồi, đừng bại lộ bản tính nhanh như vậy, sẽ dọa đến tiểu muội đó! 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Tiểu muội nhìn ta này, ta là người đẹp trai nhất nhóm! * 罒▽罒 * 【 Hoa âm đạo quân 】: Mặt Nguyên Chân không đẹp bằng ta, bổn tọa mới là soái nhất! 【 Thiều Quang ma tôn 】: Hừ! Đệ nhất mỹ nam tứ hải bát hoang đang ở đây, mấy tên xấu xa kia còn không tránh ra! 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Cạn lời, tiểu muội đừng nhìn! ...... ...... ...... Trong nhóm rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Văn Khanh lúc này mới trả lời. 【 Tử Thần 】: Xin chào mọi người, ta là Tử Thần. Nghe nói muốn gia nhập nhóm thì phải phát lì xì trước? Này, đây là một chút quà gặp mặt, đừng khách khí. 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Tử Thần? Tên rất khí phách! 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Tiểu muội cũng là người tu đạo hả, nhìn thôi đã biết là cùng lứa với chúng ta rồi! 『 Thanh Nguyên đạo quân đoạt lì xì của bạn. 』 『 Thiều Quang ma tôn đoạt lì xì của bạn. 』 『 Hợp Hoan lão tổ đoạt lì xì của bạn. 』 『 Hoa âm đạo quân đoạt lì xì của bạn. 』 ...... Mọi người thích thú đoạt lấy lì xì, mở nó trong tâm trạng vui sướng, nhưng- Bùa xui xẻo *1 là cái quỷ gì? 【 Tử Thần 】: Ta là Tử Thần nên lì xì của ta sẽ liên quan đến thuộc tính của bản thân, mọi người sẽ không để ý chứ? ( ̄▽ ̄) Văn Khanh đã kiểm soát được lì xì màu đen, vì vậy cô không chỉ nguyền rủa được mà còn có thể gửi các vật phẩm đặc biệt, nhưng tất cả đều mang thuộc tính tiêu cực. Bảy người này trong nhóm đều là người Tu Tiên thuộc vị diện khác. Loại bùa gì họ cũng đều thấy qua hết rồi nhưng đây là lần đầu tiên được chứng kiến bùa xui xẻo. Mặc dù nghe tên đã biết nó có tác dụng gì rồi nhưng họ vẫn tò mò chuẩn bị đem về nghiên cứu. Nếu nó thật sự có hiệu quả - thứ này chính là một loại vũ khí sắc bén. 【 Tiêu Dao Tử 】: Không ngại không ngại, xem ra Tử Thần tiểu muội cũng là người đồng đạo, ngươi là người phái nào? Thiên Phù Tông? 【 Nguyên Chân đạo quân 】: Tông môn của ta chưa từng nghe nói có đệ tử chế ra bùa xui xẻo. Nhưng thật ra nghe nói Huyền Kiếm Tông có một chế phù thiên tài, hắn còn đè đầu đại đệ tử giỏi nhất tông môn của ta! @ Huyền Thanh đạo quân có phải người nhà các ngươi đúng không? 【 Huyền Thanh đạo quân 】: Đúng vậy. (=^^=) 【 Tử Thần 】: Khụ khụ, ngại quá, ta là tán tu không môn không phái. 【 Thiều Quang ma tôn 】: Huyền Thanh ngươi vứt mặt mũi đi đâu vậy? Lại còn đi làm sói đuôi to! Một vài người có đang định hỏi thêm về thân phận Văn Khanh thì Thanh Nguyên đạo quân bỗng nhiên trồi lên. Hắn gửi một icon khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc rồi mới chat: "Vừa rồi ta nhờ sư đệ luyện giúp một lò Mỹ Dung Đan, chuẩn bị đưa cho Tử Thần tiểu muội làm quà ra mắt, sau đó ta có thử tác dụng của bùa xui xẻo một chút. Thanh Hoa - bị nổ lò! " 【 Hoa âm đạo quân 】: Ngươi không đùa đó chứ? Thanh Hoa là cửu phẩm đan sư, luyện một lò tam phẩm đan dược còn nổ lò? 【 Hợp Hoan lão tổ 】: Thanh Hoa đã hơn một ngàn năm chưa từng nổ lò đúng không? 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Là sự thật. Lúc này sư đệ còn đang nghiêm túc tìm hiểu nguyên nhân. Ta có nên nói là do ta làm hay không? ╮( ̄▽ ̄)╭ 【 Thiều Quang ma tôn 】: 2333, Được đấy, ta ủng hộ, ngươi mau thẳng thắn thú nhận đi. 【 Tiêu Dao Tử 】: Bỗng dưng cảm thấy đau lòng thay Thanh Hoa đạo quân. Người xem náo nhiệt rất nhiều, cũng biết bùa xui xẻo của Văn Khanh thật sự hiệu quả, trong nháy mắt họ đã nghĩ ngay ra được chục cách khác nhau để sử dụng lá bùa này. Ví dụ như, khi đối thủ một mất một còn đang độ khiếp thì quẳng cho hắn một tấm..... Ha ha ha, đây đúng là một bảo bối đó! Một số người cao hứng, thuận tay phát một đợt lì xì, tất cả đều dành tặng cho Văn Khanh làm quà gặp mặt. 『 Bạn nhận được Mỹ Dung Đan từ Thanh Nguyên đạo quân. 』 『 Bạn nhận được Phá Chướng Đan từ Hoa âm đạo quân. 』 『 Bạn nhận được Tẩy Tủy Đan từ Tiêu Dao Tử. 』 ...... Văn Khanh nhìn thấy một đống đan dược trong [Lì xì của tôi], cũng không cảm thấy hứng thú. Cô đã đi qua không ít vị diện nên khi đối mặt với loại chuyện thần kỳ này, cô bình tĩnh đến đáng sợ. 【 Tử Thần 】: Cảm ơn mọi người, về sau có yêu cầu gì có thể nói với ta. @ Thanh Nguyên đạo quân có thể trao quyền admin cho ta được không? ( ̄▽ ̄) Văn Khanh mặt không biểu tình bán manh, ngón tay lướt nhanh trên màn hình. 『 Thanh Nguyên đạo quân nhường quyền admin cho bạn. 』 【 Thanh Nguyên đạo quân 】: Cầm đi cầm đi, mấy tên trứng thối trong nhóm này quá khó quản lí, còn luôn bắt nạt trưởng nhóm, lão đạo không muốn làm từ lâu rồi! Nhưng mà, tiểu muội có thể cho lão đạo một lì xì nữa được không? 【 Tử Thần 】: Cảm ơn đạo quân, nhận lấy này. 『 Thanh Nguyên đạo quân đã đoạt lì xì của bạn. 』 【 Tiêu Dao Tử 】: Thanh Nguyên không biết xấu hổ! 【 Thiều Quang ma tôn 】: Thanh Nguyên không biết xấu hổ! ...... Chức Admin tới tay, đáy lòng Văn Khanh hưng phấn tột độ. Làm admin cô mới có thể nguyền rủa người chỉ định được! Văn Khanh nhịn không được liếm liếm môi, gấp không chờ nổi muốn Mạc Dao mau chóng gia nhập. Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, người phụ nữ có vài nét tương tự như Quý Văn Khanh đi đến: "Khanh Khanh, chưa dậy nữa hả? Ngày hôm qua lại ngủ muộn đúng không? Sắp bắt đầu khai giảng rồi, không thể thức đêm giống như nghỉ hè được." Đây là mẹ Quý Văn Khanh. Ở thời điểm bà đẩy cửa, Văn Khanh đã thu hồi biểu tình trên mặt, ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Dạ, con sẽ chú ý." Mẹ Quý rất ngạc nhiên. "Hôm nay tại sao lại nghe lời như vậy?" Văn Khanh cười cười, không nói chuyện, xoay người bước phòng tắm rửa mặt. Ăn xong cơm sáng, cha Quý mẹ Quý đi làm. Văn Khanh không có việc gì để làm, cầm ví tiền ra cửa. Cô muốn đào một cái hố chờ Mạc Dao nhảy trước khi cô ta gia nhập nhóm! Mời các bạn đón đọc Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! của tác giả Lục Bì.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh - Xuân Thập Tam Thiếu
"Hạnh phúc ngay bên cạnh" là một câu chuyện nhẹ nhàng, nam nữ chính trong truyện cũng không hẳn là soái ca, tuấn nam hay mỹ nữ, họ đều là những người rất bình thường. Lâm Bảo Thục cũng không phải là mẫu nữ chính mà mình thích. Nhưng mình ngưỡng mộ cô, có thể có được một người toàn tâm toàn ý yêu cô như Dư Chính, cùng người ấy trải qua hơn nửa phần đời mình đã sống, sau đó lại có thể nắm tay nhau đi tiếp những năm tháng còn lại. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn truyện nhẹ nhàng, không ngược, không tiểu tam, không cẩu huyết thì "Hạnh phúc ngay bên cạnh" thật sự phù hợp đấy. ❤ *** Nếu bạn hỏi Lâm Bảo Thục, giả như đồ vật trên thế giới này mặc cho bạn lựa chọn, nhưng mà chỉ được chọn một thứ, bạn sẽ chọn cái gì? Cô nhất định trả lời, là “Bảo Ký” đã từng chấn động một thời trên tạp chí. Mười năm nay những người thích đồng hồ như cô đều đang tìm chiếc đồng hồ này, một mẫu đồng hồ đặc biệt chỉ xuất hiện trên tạp chí một lần, mặt số đồng hồ màu đen phối hợp với dây thép màu hồng. Rốt cuộc nó là vật thí nghiệm của hãng nào đó hoặc là người thích đồng hồ tự sửa lại, có lẽ không ai nói được rõ ràng. Nhưng Bảo Thục thích nó, không chỉ vì dây hồng nối liền mặt đen, càng vì chữ “Bảo” ở trên vị trí số 12. Từ “IN” đi tới, dùng thang cuốn tự động, đã là năm rưỡi chiều. Từ kính trong suốt hai bên thang cuốn, cô lặng lẽ đánh giá kiểu tóc mới của mình, trong nháy mắt cô nhụt chí giống như mái tóc rũ xuống này. Cô lại bị lừa cắt tóc ngắn rồi, giống như là cô bị Dư Chính lừa quay về Thượng Hải. Ngồi trong xe taxi, chiếc xe vẫn không nhúc nhích bị kẹt ở đường cao tốc, tài xế bắt đầu hết kiên nhẫn nhìn đông nhìn tây, cuối cùng mở radio trong xe. Lúc đầu khi biết Dư Chính trở mặt với ông tổng, Bảo Thục rất ngạc nhiên. Bởi vì Dư Chính có thể nói là nhân vật quan trọng của công ty, chuyên ngành thiết kế, lại có học vị management, nghe nói tổng công ty rất coi trọng anh. Huống chi, anh không hề đi nhầm nửa bước, sao lại đột nhiên trở mặt với ông tổng. Khi cô đến văn phòng tìm anh, thì anh đang thu dọn đồ đạc.   Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Ngay Bên Cạnh của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.
Điều Đẹp Nhất Cho Em
Ben De Backer, 17 tuổi và là một nonbinary. Sau khi come out với bố mẹ, Ben bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm tối với thời tiết -1 độ C mà không kịp đi nổi đôi giày. Đau đớn, tuyệt vọng và suy sụp, Ben chỉ còn cách cầu cứu người chị gái đã hơn 10 năm chưa nói chuyện. Khi chuyển sang sống với người chị và bắt đầu ở ngôi trường mới, Ben phải học cách kết nối lại một mối quan hệ đã bị đứt gãy từ lâu. Kèm với đó là chứng rối loạn lo âu khiến Ben càng ngày càng khổ sở, khép kín và cô độc hơn. Mong ước nhỏ bé duy nhất của Ben là sống sót và tốt nghiệp ra khỏi trường, bỗng chốc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Nathan Allan – chàng trai cao gầy, với làn da nâu sẫm. Bằng lòng nhiệt tình, tốt bụng và sự thuần khiết của mình, liệu Nathan có thể giúp Ben mở lòng lại với thế giới xung quanh sau những tổn thương và nỗi đau mà Ben đã phải trải qua? Một câu chuyện tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy cảm động giúp hàn gắn những nỗi đau, thắp sáng hy vọng về tình yêu, tình bạn và mối quan hệ gia đình. "Chân thành, lãng mạn và lặng lẽ đột phá. Cuốn sách này sẽ cứu sống mọi người." - Becky Albertalli, tác giả của cuốn sách Simon vs. the Homo Sapiens Agenda *** Mason Deaver là một nonbinary, là tác giả và là thủ thư đến từ một thị trấn nhỏ ở Bắc Carolina, Hoa Kỳ. Ngoài những lúc làm việc hoặc viết lách, Mason thích vào bếp làm bánh hoặc ra ngoài làm vườn. Bạn có thể tìm hiểu thông tin của Mason tại website masondeaverwrites.com ĐIỀU ĐẸP NHẤT CHO EM là tiểu thuyết đầu tay của Mason, xuất bản năm 2019. Đây là cuốn tiểu thuyết đặc biệt, viết về tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu và vấn đề trầm cảm ở tuổi vị thành niên. Một cuốn sách đặc biệt về LGBT+ *** “Ben, con yêu, con sao thế?” Mẹ thu cái đĩa trước mặt tôi với bữa tối trên đó gần như vẫn còn nguyên. Có lẽ tôi đã kịp nhai một hoặc hai miếng trước khi thức ăn rơi vào bụng như hòn đá khiến cơn thèm ăn ít ỏi đầu bữa biến mất. “Vâng, con ổn!” - Tôi nói với mẹ. Trả lời như vậy luôn dễ dàng và tốt hơn là khiến mẹ tôi vì lo lắng mà lôi ra nào là nhiệt kế rồi từng lọ thuốc có sẵn trong tủ - “Chỉ là con đang mải suy nghĩ về nhiều thứ thôi.” Vậy đấy. Đó không hẳn là một lời hoàn toàn nói dối. “Chuyện ở trường hả?” Bố hỏi. Tôi gật đầu. “Con đang tụt hạng sao?” “Không ạ, chỉ là đang có rất nhiều chuyện xảy ra...” Lại nữa, đây cũng không phải là một lời hoàn toàn nói dối. Liệu có đúng là nói dối không nếu tôi chỉ đang cố giấu giếm một số thông tin nhất định? “Ừm!” - Mẹ bắt đầu - “Miễn là con duy trì thành tích. Khi nào thì học bạ của con được gửi về nhà?” “Tuần tới ạ.” Tất cả sẽ là điểm A, ngoại trừ môn tiếng Anh, khả năng cao là tôi sẽ nhận được câu nói bố mẹ không giận, chỉ thấy thất vọng. “Con có chắc là con cảm thấy ổn không đấy? Con biết những thay đổi nhiệt độ kiểu này luôn khiến cơ thể con mệt mỏi mà.” - Mẹ tiến về phía tôi, khẽ vuốt chỗ tóc ra khỏi trán - “Người con hơi nóng đấy.” “Con ổn mà!” - Tôi gạt tay mẹ - “Con thề là chỉ hơi mệt thôi!” Và tôi nghĩ với mẹ như vậy là đủ bởi mẹ đã thoáng mỉm cười. “Thôi được rồi!” - Mẹ vẫn liên tục nhìn theo tôi trong khi rời đi -“Chúng ta nên thu xếp một buổi sửa sang lại tóc tai cho con, đằng sau gáy bắt đầu mọc quá dài rồi đấy.” “Vâng!” - Tôi nhấm nháp chút nước chỉ để bắt bản thân làm một việc gì đó - “Con đã nói với bố mẹ rằng Gabby Daniels phải rời khỏi vị trí chủ tịch Câu lạc bộ Nghệ thuật chưa nhỉ?” “Chưa đâu con, đã xảy ra chuyện gì à?” Mẹ hỏi. “Con nghĩ vị trí đó quá sức với bạn ấy, vì bạn ấy tham gia gần như tất cả các câu lạc bộ ở trường. Nhưng điều đó có nghĩa là con sẽ được tiếp quản vị trí của Gabby!” “Ồ, con yêu, quả là tuyệt vời!” - Từ bồn rửa, mẹ nói vọng ra, tay đang rửa qua đĩa một lượt trước khi xếp chúng vào máy rửa bát - “Con có dự định gì mới cho câu lạc bộ không?” “Chủ yếu là tổ chức các sự kiện và các chuyến dã ngoại mẹ ạ. Vốn dĩ con vẫn thay Gabby chuẩn bị cho hầu hết các sự kiện, nên công việc sắp tới sẽ không khác là mấy.” “Con chắc việc đó sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành chứ?” - Bố lên tiếng, khẽ nhăn mặt.“ - Hãy nhớ đến thỏa thuận của chúng ta: Nếu điểm của con tụt dốc, con phải rời cái câu lạc bộ đó.” Ông ngồi thẳng người. “Vâng, thưa bố.” - Một chút lo lắng vụt qua tâm trí, tôi cảm giác như đang có một cái gì đó dần thít chặt vào hộp sọ của mình, tôi nhìn mẹ, hy vọng bà sẽ nói một điều gì đó, nhưng không. Bà chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn như cái cách bà thường hay làm mỗi khi bố xử sự tương tự - “Con hiểu.” Bố thở dài rồi bước vào phòng làm việc khi tôi đang vơ lấy những chiếc đĩa cuối cùng trên bàn và đem về phía quầy, trước khi lôi các hộp nhựa Tupperware* ra để cất đồ ăn thừa. Tupperware là thương hiệu sản xuất hộp nhựa nguyên sinh của Mỹ, nổi tiếng nhờ tính năng an toàn với sức khỏe, thân thiện với môi trường - ND. “Cảm ơn con, con yêu!” Mẹ không ngẩng đầu lên khỏi đống bát đĩa. “Không có gì ạ!” - Tôi nói với mẹ - “Công việc của mẹ dạo này thế nào?” “Ồ, con biết đấy...” - Mẹ nhún vai - “Bác sĩ Jameson vẫn tiếp tục đưa giấy tờ của ông ta cho mẹ thay vì tự xử lý.” “Ông ta mà tự xử lý giấy tờ của mình ư?” - Tôi trêu - “Quả là một chuyện hài hước.” “Thật mà!” - Mẹ cười thầm rồi mở to mắt nhìn tôi, bảo: “Một ngày nào đó, mẹ thề mẹ sẽ nói chuyện với ông ta cho ra nhẽ.” “Chẳng phải mẹ từng bảo con rằng đừng bao giờ làm liều cơ mà?” “Thì đúng là vậy! Nhưng ở đây mẹ là người lớn và mẹ có thể làm mọi điều mẹ muốn.” - Mẹ cười vang rồi đặt đống bát đĩa qua một bên - “Thế hôm nay con đã làm gì?” “Chẳng gì cả, thực sự là vậy. Con vẽ một chút, làm vài bài tập phải nộp sau kỳ nghỉ, không có gì quá đặc sắc.” Lại nữa, chỉ giấu giếm thông tin. Một ngày của tôi chủ yếu gồm các việc: hoảng loạn đến phát điên về những điều tôi sắp làm, xem lại các video trên YouTube về cách người ta thực hiện điều đó, đọc lại các tin nhắn cũ từ Mariam và gần như phải bỏ đi hết chỗ sandwich bơ đậu phộng tôi đã chuẩn bị cho bữa trưa. Bạn biết đấy, những việc điển hình hằng ngày. Mẹ xếp chiếc đĩa cuối cùng lên giá phơi trong lúc tôi cất các hộp Tupperware vào tủ lạnh. “Con thật sự ổn chứ? Con không ăn phải thứ gì lạ đúng không?” Mẹ cố với tay tới hòng sờ vào trán tôi lần nữa, nhưng tôi đã tránh kịp. “Con hứa với mẹ, con hoàn toàn ổn mà.” Nói dối. “Nếu con đã nói vậy...” - Mẹ cẩn thận gấp những chiếc khăn lau bát đĩa đặt cạnh bồn rửa - “Con vẫn sẽ xem phim chứ?” “Vâng, chắc chắn rồi, lát nữa con sẽ ra ngoài đó.” “Có lẽ ông ấy sẽ không bắt chúng ta xem ở nhà một mình đến lần thứ hai mươi đâu.” Mẹ lẩm nhẩm, tôi nghĩ chủ yếu là bà đang tự nói với chính mình. “Nó thuộc hàng kinh điển mà!” - Tôi nói đùa và bà cười với tôi, rồi bà lấy chiếc túi con đựng chỗ kẹo bạc hà* mới làm cách đây mấy hôm trước khi mất hút vào phòng khách. Nguyên văn: peppermint bark, là một loại bánh kẹo sô-cô-la bạc hà dành cho dịp Giáng sinh - ND. Mẹ vừa rời đi, tôi lập tức ôm lấy bồn rửa và cố gồng mình trụ vững phòng khi bữa tối của tôi cuộn trào lên. Tôi có thể làm được điều này, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đây chắc chắn là điều đúng đắn nên làm. Tôi hiểu bố mẹ mình, họ hiểu tôi và họ xứng đáng được biết điều này về tôi. Và tôi muốn nói với họ, tôi thực sự, thực sự muốn lắm. Cho nên, đó chính xác là những gì tôi sắp làm. “Ben, đem cho bố bỏng ngô.” - Bố gọi ra từ phòng và tôi lại thấy lòng như thắt lại. Tôi với lấy một hộp bỏng cỡ lớn trên giá, loại có bốn vị khác nhau mà bố thường mua vào Giáng sinh rồi tôi di chuyển đến căn phòng, mặc cho hai chân tê cứng như bị phủ mấy lớp xi măng. Không khí Giáng sinh như vẫn còn hiện hữu. Thực ra cả mẹ và tôi đều nhất trí rằng mọi người chưa đủ coi trọng dịp lễ này, nên bà thường lùi việc trang trí cây và nhà cửa tới tận ngày đầu năm mới. Tôi không biết các gia đình khác có làm như vậy hay không, nhưng đó là điểm tôi thích nhất ở mẹ. Bà vừa quyết định Elf sẽ là bộ phim cho tối nay, ngoại trừ việc chúng tôi không có bản sao của nó nên bà phải tìm phim trên truyền hình cáp. Dĩ nhiên khó hon so với tưởng tượng vì đa số các kênh đã dừng chiếu lần hai các phim chủ đề Giáng sinh khi kỳ nghỉ kết thúc. Tôi gợi ý tìm phiên bản có thể thuê trực tuyến, nhưng cả hai người họ đều không hứng thứ cho lắm. “Thôi chuẩn bị chiếu Lampoon rồi.” Nói xong, bố cắn miếng bỏng ngô cái rộp. Phim đang đến phân cảnh nhân vật do Will Ferrell thủ vai song ca cùng Zooey Deschanel trong lúc cô đang tắm. Tôi hiểu hình tượng nhân vật của anh ta là kiểu ngây thơ hoặc tương tự thế, nhưng chẳng hiểu sao khi xem tôi vẫn thấy hơi rùng mình. “Phụ nữ phải như thế này chứ! ” - Bố cười khoái chí rồi cắn thêm một miếng bỏng ngô vị sô-cô-la - “Phải không, Ben?” “Đúng ạ.” Tôi cố gắng tỏ ra hứng thứ với câu đùa của ông, mặc dù nó hoàn toàn xa vời với sự thật. Tôi tự hỏi liệu họ đã bao giờ nhìn xuyên qua lớp hóa trang kia, liệu họ đã từng vui thứ với ý nghĩ tôi còn là một thứ gì đó ngoài thằng con trai hoàn hảo trong mắt họ. Tôi không thích nói dối ông ấy. Và mẹ nữa... Về cơ bản, tôi luôn sống như một kẻ dối trá. Bởi họ đâu hay biết tất tần tật mọi thứ về tôi. Tôi đã cất công chuẩn bị cho nó đến tận tối nay, hay đúng hơn là trong suốt vài tuần qua. Nó là nguyên nhân khiến tôi không thiết tha ăn uống, là lý do tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì trong mấy tuần vừa rồi. Kỳ nghỉ Giáng sinh bỗng trôi chậm như sên bò bởi tôi đã hứa với bản thân rằng nó phải diễn ra ngay lúc này, nhất định phải là một khoảnh khắc nào đó trong kỳ nghỉ. Tôi linh cảm tối nay là thời điểm thích hợp dù chẳng thể lý giải vì sao. Có lẽ phép màu Giáng sinh đang tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tis the season* mà! Câu văn đầy đủ là 'Tis the season to be jolly (tạm dịch: Đến lúc để vui chơi rồi!) trích từ lời bài hát mừng Giáng sinh "Deck the Halls" sáng tác năm 1862. Cụm từ này thường được dùng ở Mỹ để đề cập đến những điều xảy ra trong thời gian nghỉ lễ kéo dài khoáng từ lễ Tạ ơn đến Giáng sinh - ND. Trên tivi bắt đầu chiếu một vài mẩu quảng cáo, một hãng xe hơi đang chạy chương trình giảm giá cho kỳ nghỉ với cách nhấn nhá tên chương trình theo kiểu “Kỳ-Kỳ-Kỳ nghỉ”. Trộm liếc nhìn sang, tôi thấy bố đang lắc đầu. “Không được rồi!” Tôi nghe ông lẩm nhẩm. Mariam đã cùng tôi trải qua khoảnh khắc như thế này sáu lần; tôi chỉ cần chờ tới thời khắc tốt, một giấc ngủ trong đêm, khi tất cả chúng tôi đều cảm thấy thoải mái. Sẽ ổn thôi! Mariam liên tục trấn an tôi. Tất cả rồi sẽ ổn thôi và cuối cùng tôi sẽ thấy nhẹ nhõm sau khi nói hết ra những trăn trở, hẳn sẽ tuyệt lắm và họ sẽ tôn trọng điều tôi đã thổ lộ. Rồi tất cả mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Tôi không ngừng tự nhủ bây giờ chính là lúc. Liên tiếp rồi lại liên tiếp mỗi khi bộ phim chạy và quảng cáo giữa giờ lại xuất hiện. Nhưng mỗi lần tôi mở miệng, ngôn từ như phản bội tôi, tôi không thể cất lời. Tôi không nên hoảng sợ nữa. Nhưng vì lý do nào đó, tôi vẫn thấy sợ hãi cho dù ý chí mạnh mẽ tới đâu. Tôi không thể vượt qua thứ cảm xúc này. Là điềm báo hay cái gì đó chăng. Một dấu hiệu nhắc tôi không nên làm việc này. Nhưng dẫu có ra sao, tôi vẫn phải làm. Tôi không giải thích được vì sao, chỉ là tôi cảm nhận được điều đó từ sâu thẳm bên trong. Và tận đáy lòng mình, tôi tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thật sến sẩm, nhưng tôi sẽ chờ tới lúc bộ phim kết thúc, khi tất cả mọi người ở cạnh nhau đều vui vẻ và tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của mẹ. Trông bố khá thờ ơ, nhưng lúc nào ông chẳng vậy. Phải là bây giờ. Tôi thực sự cảm nhận được điều đó. “Này, con đã muốn nói với hai người điều này...” - Tôi lên tiếng, giọng khô không khốc. “Được chứ.” - Mẹ dựa lưng vào chiếc đi-văng, bắt chéo chân rồi đưa tay đỡ lấy đầu - “Có chuyện gì vậy?” Bố với chiếc điều khiển và vặn nhỏ tiếng tivi. “Con... ” Tôi có thể làm được. Thở đều nào! Bụng tôi quặn thắt lại như có cái gì đó đang xoắn vào nhau và nhất quyết không chịu dừng cho đến khi thời khắc này qua đi. Rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ và tôi sẽ cảm thấy tự do. “Con đã muốn nói với bố mẹ một chuyện.” Lúc này, bố nhìn tôi. Chính là lúc này. Thực ra khá là hài hước, cái kịch bản tôi đã tự viết trước rồi gõ vào Word để tôi có thể nói ra đủ hết những gì muốn nói đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ. Giống như có ai đó đã gạt hết đi vậy. Có lẽ như vậy lại tốt hơn; có lẽ nhờ thế mà tôi sẽ thành thực nhất với họ. Nếu câu thoại đến từ tôi chứ không phải phiên bản tôi đã qua tập luyện, chắc sẽ giúp được, chắc sẽ tốt hơn nhỉ? Tôi nói ra. Thật chậm rãi. Ban đầu, sự thanh thản ôm trọn lấy tôi. Tôi đoán mình đã thực sự cảm thấy thư thái. Tôi chỉ ước rằng câm giác đó kéo dài lâu hơn. Mời các bạn đón đọc Điều Đẹp Nhất Cho Em của tác giả Mason Deaver & Diệu Linh (dịch).
Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui - Từ Từ Đồ Chi
Công: Trịnh tiên sinh cao 1m86, thích các cô nàng da trắng ngực to đã hơn 30 năm, không cẩn thận yêu phải Viên tiên sinh da nâu ngực phẳng, đã vậy còn cao tới 1m89, từ đó về sau không thể không cùng giày độn đế làm bạn, ngày ngày sống chung hòa thuận. Thụ: Viên tiên sinh FA đã 27 năm, đơn phương N lần đều không có kết quả, cuối cùng cũng gặp được tình yêu đích thực là Trịnh tiên sinh, nhưng Trịnh tiên sinh lại là một tên cuồng bóp vếu, vì vậy cậu không thể không mua… miếng dán ngực hết hộp này đến hộp khác. … Viên Thụy rất phiền não. Bởi vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nghiện bóp ngực, cho nên mỗi lần XXX xong, ngực của Viên Thụy đều bị sưng thê thảm. Viên Thụy rất phiền não. Vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nên cậu không biết rằng ảnh có thật sự “cong” hay chưa. Vì dù sao trước khi yêu Viên Thụy, Trịnh Thu Dương cũng đã từng có bạn gái. Trịnh Thu Dương cũng rất phiền não. Viên Tiểu Thụy nhà anh quá mê giai, cứ thấy giai đẹp mắt sẽ sáng lên, tuy biết rằng giai đẹp cũng chỉ để ngắm, còn anh mới là để yêu; thế nhưng Trịnh Thu Dương vẫn không nhịn được mà uống hết hũ dấm này đến hũ dấm khác. Trịnh Thu Dương vô cùng phiền não. Tình cũ của Viên Tiểu Thụy tới rồi, còn cái gì mà mẹ nuôi, anh trai nuôi xuất hiện. Trịnh Thu Dương sâu sắc cảm thấy bị đe dọa. Trước kia anh phải mất rất lâu mới quen được với việc dùng miếng lót giày (vì Viên Thụy cao hơn anh), thì giờ khi đứng trước sắc đẹp và chiều cao của “anh trai nuôi” Viên Tiểu Thụy, Trịnh Thu Dương lại một lần nghiến răng ken két. Đây tóm lại là một câu chuyện tình yêu của hai người yêu nhau say đắm, tính phúc sinh hoạt hài hòa, XXX thường xuyên và khoa học, câu chuyện của một trung khuyển công và ngốc nghếch thụ. ᏊꈍꈊꈍᏊ Mời các bạn đón đọc Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui của tác giả Từ Từ Đồ Chi.
Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược - Phượng Vũ Linh Lạc
Lưu ý: Truyện thể hiện một góc nhìn khác của tác giả về những những nhân vật và tình tiết trong tiểu thuyết gốc Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung, nếu các bạn là fan của tiểu thuyết gốc, đặc biệt là fan của cặp đôi Trương Vô Kỵ - Triệu Mẫn thì hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc truyện. Nói về các nhân vật nữ phụ trong tiểu thuyết và phim ảnh, Chu Chỉ Nhược luôn là một trong những nhân vật khiến tôi tiếc nuối nhất. Nàng thông minh, xinh đẹp, lương thiện, chân thành đem lòng yêu một người đàn ông, nhưng rồi sự mù quáng trong tình yêu và lòng trung thành cùng với một chút tham vọng đã khiến nàng rơi vào bước đường cùng không thể quay đầu.  Tôi nhớ có một người từng cảm thán như thế này: “Một người tin tưởng tình yêu như Chu Chỉ Nhược, rốt cuộc lại trở thành Diệt Tuyệt sư thái.”** Giá như Chu Chỉ Nhược đủ mạnh mẽ, đủ kiên định để có thể tự quyết định cuộc đời mình. Giá như nàng đủ khôn ngoan để không trao nhầm tình yêu cho một người không xứng đáng. Giá như nàng gặp được một người yêu nàng bằng tất cả sự chân thành, đủ để khiến cho nàng rung động.  Chu Chỉ Nhược của nhà văn Kim Dung không may mắn có được tất cả những cái “giá như” đó nhưng Chu Chỉ Nhược của Phượng Vũ Linh Lạc thì có. Chu Ôn Ôn vốn là một dược sĩ sống ở thế giới hiện đại, sau một tai nạn, cô thấy mình tồn tại dưới dạng một bào thai trong bụng mẹ. Bằng cách vận dụng tất cả vốn hiểu biết của mình, Chu Ôn Ôn may mắn giữ được ký ức của mình từ kiếp trước và một lần nữa chào đời ở thế giới mới - thế giới của Ỷ Thiên Đồ Long Ký.  Ngay khi nhận ra mình đã tái sinh vào nhân vật Chu Chỉ Nhược, Chu Ôn Ôn lập tức hiểu rằng con đường phía trước gập ghềnh và mù mịt biết bao nhiêu. Nhưng với sự già dặn, trưởng thành vốn có cộng thêm những hiểu biết về tương lai của thế giới này, Chu Chỉ Nhược không cho phép bản thân mình phạm phải sai lầm của nhân vật gốc. Bằng sự thông minh cộng với chút may mắn, Chu Chỉ Nhược thành công cứu được mạng sống của cha mình, thoát khỏi số phận mồ côi trong tiểu thuyết. Không những thế, cô và cha còn được Trương chân nhân Trương Tam Phong đón lên núi Võ Đang sinh sống, chính tại nơi này, Chu Chỉ Nhược gặp được chàng - Võ Đang Thất hiệp Mạc Thanh Cốc. Ngày đầu gặp gỡ, nàng vẫn chỉ là một cô nhóc mười mấy tuổi, luôn miệng gọi chàng “Thất thúc, Thất thúc”, còn chàng khi ấy đã là vị đại hiệp vang danh khắp giang hồ. Mọi người thường nói Mạc Thất hiệp tính tình lạnh nhạt, cổ hủ, cứng nhắc thế nhưng chàng đối với cô nhóc Chu Chỉ Nhược lại rất đỗi dịu dàng.  Chàng không coi thường thân phận nữ nhi của nàng, cũng không khinh bỉ xuất thân bần hàn của nàng. Chỉ Nhược muốn học chữ, chàng dạy; Chỉ Nhược muốn luyện viết, chàng uốn nắn từng nét một. Sự dịu dàng mà Mạc Thanh Cốc dành riêng cho Chu Chỉ Nhược đủ để khiến mấy đứa cháu trai khác nổ mắt vì ghen tị. Thế nhưng, một vị thúc thúc trưởng thành, điềm đạm tận tình quan tâm, chăm sóc cô cháu gái nhỏ thông minh, lanh lợi thì có gì mà lạ? Không một ai, bao gồm cả người trong cuộc, nhận thấy những biến đổi trong mối quan hệ giữa hai người họ. Không một ai, ngoại trừ một vị đạo sĩ già, trong đêm trăng sáng tình cờ bắt gặp đứa học trò nhỏ nhất của mình đang dốc bầu tâm sự với một cô bé con, khác hẳn với tính cách lạnh nhạt thường ngày của chàng.  Sau ngày hôm đó, Trương chân nhân quyết định đưa Chu Chỉ Nhược tới phái Nga Mi học tập với hy vọng một ngày nào đó, cô bé này sẽ đủ trưởng thành để sánh vai bên người học trò của ông. Ngày hôm ấy, Mạc Thanh Cốc đích thân đưa Chu Chỉ Nhược lên núi Nga Mi, ước hẹn với cô nhóc đang buồn tủi rằng chỉ cần cô bé học tập thật tốt Thất thúc sẽ đến đón cô bé về.  Năm tháng trôi đi, cô bé con ngày nào đã không làm chàng thất vọng, nàng khéo léo tránh khỏi sự liên hệ với Diệt Tuyệt sư thái nhưng đồng thời cũng trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh và bản lĩnh. Sau rất nhiều trải nghiệm xương máu ở thế giới mới, Chu Chỉ Nhược đã ngộ ra một điều rằng có những thứ thuộc về dòng chảy của lịch sử mà nàng không thể thay đổi, dù cho có cố cứu vãn thì cái giá phải trả cũng không nhỏ. Kể từ đó, nàng luôn tiến một bước mà nhìn ba bước, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho những tình tiết và sóng gió chắc chắn sẽ ập đến.  Thế nhưng nàng lại chẳng hề để ý tới một chi tiết đã rất khác so với nguyên tác, nàng không nhận ra rằng ở thế giới này Chu Chỉ Nhược đã không còn cô độc. Mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, mỗi khi nàng bị ức hiếp, mỗi khi nàng đưa ra quyết định cho cuộc đời mình, luôn có một bóng hình ở bên nàng, sẵn sàng trấn an nàng, vỗ về nàng, giang tay chở che cho nàng.  Hoặc cũng có thể, nàng đã quá quen với sự hiện diện của người đó, khiến cho nàng mặc nhiên tin tưởng rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì vẫn có một vị Thất thúc đứng sau ủng hộ, tiếp sức cho nàng. Cho tới khi, Chu Chỉ Nhược tận mắt chứng kiến chàng vì bảo vệ Trương Vô Kỵ mà ngã xuống biển sâu thăm thẳm. Vào giây phút đó, Chu Chỉ Nhược mới nhận ra rằng Thất thúc của nàng có thể sẽ tan biến và thực sự sẽ tan biến như trong tiểu thuyết gốc, ở giữa đại dương mênh mông này hoặc dưới đáy vực sâu trước mũi kiếm của kẻ thù. Nhưng ít nhất lần này nàng sẽ không để chàng ngã xuống một mình.  Trong cái giá lạnh của làn nước bao quanh, có một cô gái nhỏ ôm lấy Mạc Thanh Cốc, truyền cho chàng từng hơi thở của sự sống, đổi lại, chàng trao cho nàng nụ hôn nồng nhiệt nhất, chân thật nhất, đánh thức thứ tình cảm đã bị cả hai người chôn giấu quá lâu.  Dưới vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, có một Chu Chỉ Nhược dùng cả thân mình nhỏ bé để níu lấy Mạc Thanh Cốc, nàng nói: “Chàng sống ta sống, chàng chết ta chết, ta nói rồi, ta không cho phép chàng rời khỏi ta, không cho phép chàng chết!”*.  Nguyên tác thì sao, dòng lịch sử thì sao? Đây là thế giới của Chu Chỉ Nhược. Trong thế giới ấy, nếu không có một Mạc Thanh Cốc thì cũng sẽ không tồn tại Chu Chỉ Nhược nàng.  Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chu Chỉ Nhược của tác giả Phượng Vũ Linh Lạc.