Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn

Ai cũng biết rằng, Từ Thanh Đào có ánh trăng sáng [*]. Cô vì người nọ mà từ bỏ việc nhảy múa. Vì người nọ mà thi vào khoa Tin tức. Cực khổ theo đuổi bốn năm, yêu nhau một năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, lòng Từ Thanh Đào tràn đầy hy vọng, cô đợi chờ ánh trăng sáng cầu hôn cô. Nhưng rồi, cô chỉ đợi được một thông báo, rằng, ánh trăng sáng sẽ đính hôn với chị cô. Cô cứ ngỡ người ta lạnh lùng cao quý, thì ra, chỉ là vì anh ta chưa gặp được nữ chính thật sự mà thôi. Hoá ra ánh trăng sáng cũng sẽ có ánh mắt thâm tình đến nhường ấy, cũng sẽ cưng chiều chị gái như châu báu. Từ Thanh Đào nhớ, hôm đi lãnh giấy chứng nhận cùng ánh trăng sáng cũng là ngày chị cô được chẩn đoán mắc bệnh nan y, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Thanh Đào, chị của em đã mất đôi chân vì em, cô ấy không thể mất luôn cả anh.” “Cô ấy chỉ còn sống được ba tháng nữa, anh sẽ ở cạnh bên và chăm sóc cô ấy, nhưng anh sẽ cưới em.” Ngày ấy, cô đứng đợi nơi cổng Cục dân chính, còn ánh trăng sáng lại ở bệnh viện, ở bên chị của cô. Ngày cô bị anh ta cho leo cây cũng là ngày mà họ chuẩn bị lãnh giấy chứng nhận. … Vào cái ngày hẹn lãnh giấy chứng nhận và cô bị cho leo cây ấy, chiều đến, cô nhận được nhiệm vụ tăng ca đột xuất. Phỏng vấn Trần Thời Dữ nhân vật mới nổi của giới tài chính. Chẳng có ai xui xẻo như Từ Thanh Đào cả. Tinh thần của bạn học cũ trông có vẻ phấn chấn lắm, rồi cũng phỏng vấn đến vấn đề cuối cùng. Từ Thanh Đào ngây ra, nghĩ đến sự “tâm đầu ý hợp” của tên đàn ông tồi tệ kia và chị gái mình, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã mở lời rằng: “Anh còn độc thân không?” Trần Thời Dữ nhướn mày trước mười mấy ống kính đèn flash. Anh thong thả ung dung, còn ngân dài giọng mà nói: “Tôi biết mà…” “Em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.” —— Hôm biết tin Từ Thanh Đào đi lãnh giấy chứng nhận, Trần Thời Dữ ngồi thừ người ra trong quán bar cả một đêm. … * Nữ chính và ánh trăng sáng chia tay hôm đi lãnh giấy chứng nhận, vẫn chưa kịp nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, đến chiều thì chú rể đổi lại thành nam chính. * Xem như là nam nữ chính lâu ngày gặp lại. * Có tình tiết ánh trăng sáng theo đuổi lại “vợ”. * Bánh ngọt nhỏ hài hước + một chút xíu máu chó. * Nam chính yêu thầm nhiều năm + Mối tình đầu, cả hai còn trong sáng, nụ hôn đầu cũng chỉ dành cho đối phương. * Yêu nghiệt đẹp trai độc miệng bụng dạ đen tối x Đại mỹ nữ có nội tâm cực kỳ phong phú. Nhân vật chính: Từ Thanh Đào, Trần Thời Dữ. —————— Chú thích: [*] Ánh trăng sáng: người mình yêu nhưng lại xa xôi không thể với tới. *** Giới thiệu: Ai cũng biết rằng, Từ Thanh Đào có ánh trăng sáng. Cô vì người nọ mà từ bỏ việc nhảy múa. Vì người nọ mà thi vào khoa Tin tức. Cực khổ theo đuổi bốn năm, yêu nhau một năm. Sau khi tốt nghiệp đại học, lòng Từ Thanh Đào tràn đầy hy vọng, cô đợi chờ ánh trăng sáng cầu hôn cô. Nhưng rồi, cô chỉ đợi được một thông báo, rằng, ánh trăng sáng sẽ đính hôn với chị cô. Cô cứ ngỡ người ta lạnh lùng cao quý, thì ra, chỉ là vì anh ta chưa gặp được nữ chính thật sự mà thôi. Hoá ra ánh trăng sáng cũng sẽ có ánh mắt thâm tình đến nhường ấy, cũng sẽ cưng chiều chị gái như châu báu. Từ Thanh Đào nhớ, hôm đi lãnh giấy chứng nhận cùng ánh trăng sáng cũng là ngày chị cô được chẩn đoán mắc bệnh nan y, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Thanh Đào, chị của em đã mất đôi chân vì em, cô ấy không thể mất luôn cả anh.” “Cô ấy chỉ còn sống được ba tháng nữa, anh sẽ ở cạnh bên và chăm sóc cô ấy, nhưng anh sẽ cưới em.” Ngày ấy, cô đứng đợi nơi cổng Cục dân chính, còn ánh trăng sáng lại ở bệnh viện, ở bên chị của cô. Ngày cô bị anh ta cho leo cây cũng là ngày mà họ chuẩn bị lãnh giấy chứng nhận. … Vào cái ngày hẹn lãnh giấy chứng nhận và cô bị cho leo cây ấy, chiều đến, cô nhận được nhiệm vụ tăng ca đột xuất. Phỏng vấn Trần Thời Dữ, nhân vật mới nổi của giới tài chính. Chẳng có ai xui xẻo như Từ Thanh Đào cả. Tinh thần của bạn học cũ trông có vẻ phấn chấn lắm, rồi cũng phỏng vấn đến vấn đề cuối cùng. Từ Thanh Đào ngây ra, nghĩ đến sự “tâm đầu ý hợp” của tên đàn ông tồi tệ kia và chị gái mình, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã mở lời rằng: “Anh còn độc thân không?” Trần Thời Dữ nhướn mày trước mười mấy ống kính đèn flash. Anh thong thả ung dung, còn ngân dài giọng mà nói: “Tôi biết mà…” “Em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.” —— Hôm biết tin Từ Thanh Đào đi lãnh giấy chứng nhận, Trần Thời Dữ ngồi thừ người ra trong quán bar cả một đêm. *** Như khúc khải hoàn ca hào hùng, như điệu nhạc làm sống dậy thuỷ triều xa, như ánh lửa bập bùng bên bệ cửa sổ. Mỗi lúc nhớ đến những tháng ngày cắp sách đến trường, ta như nhớ về một thời huy hoàng đã qua. Mùa hạ năm ấy, căn phòng học ấm áp vương đầy vệt nắng ấy, có lẽ, ta sẽ chẳng thể nào trở về được nữa. Người ta thường hay dùng những mỹ từ như “con cưng của trời” để hình dung về một đứa trẻ trông như đã có tất cả kể từ khi sinh ra. Thật vậy, Trần Thời Dữ cũng được xem là một “con cưng của trời”. Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có bậc nhất đất Vân Kinh. Chẳng giống như mấy bộ phim tranh đấu chốn hào môn người ta thường hay xem, anh khôn lớn dưới vòng tay yêu thương vô bờ bến của bố mẹ. Cũng như bao cậu trai tuổi ấy, Trần Thời Dữ cũng vậy, anh mạnh miệng mà yếu lòng. Đem lòng cảm mến cô bạn Từ Thanh Đào cùng lớp, tuy vậy, chút thích thích nhỏ nhoi ấy đã bị anh giấu đi thật kín đáo. Không dám nói ra thì cũng đành, còn đằng này anh lại ra sức chọc ghẹo Từ Thanh Đào, chắc thiếu niên ấy chỉ đang muốn thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt cô gái mình thích mà thôi. Chỉ là, anh lại “lỡ tay” đùa dai quá trớn, trêu đến nỗi khiến cho thiếu nữ bừng bừng lửa giận, chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh. Anh từng nghĩ, có lẽ mình sẽ viết tên cô như viết ra ước mơ của mình trong chiếc máy bay giấy gấp vội, sau đó phi chiếc máy bay ấy lên bầu trời cao cao kia. Anh từng nghĩ, có lẽ mình sẽ hỏi cô một câu, tôi có thể làm bạn trai của cậu không vào cái hôm mà họ tốt nghiệp. Anh từng nghĩ về những điều ấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng có đôi lúc, hiện thực lại chẳng đẹp như những gì anh từng nghĩ. Vì mùa hạ năm ấy, anh chẳng kịp nói ra những lời nói anh hằng mong mỏi được tỏ bày. Mà, một lần chưa kịp nói ra là một lần xa cách bao năm dài. Lớp mười một năm ấy, anh lên chiếc máy bay bay về phương xa, lòng thì ôm hoài “ánh trăng sáng” treo nơi xa xăm. Còn mỗi Từ Thanh Đào ở lại nơi đây cùng vết thương lòng chẳng thể xoá nhoà. Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại những tháng ngày ấy, Từ Thanh Đào cảm thấy bao ngày hạ không có anh như dài đằng đẵng, tiếng ve kêu tịch mịch khôn cùng. “… Nếu xem anh ấy là mùa hạ thì sao, nhưng mùa hạ quá ngắn ngủi, đối với tôi mà nói, anh ấy là vĩnh hằng…” … Trái ngược với anh, trái ngược với một Trần Thời Dữ hoàn mỹ đến nhường ấy, trái ngược với một Trần Thời Dữ “vĩnh hằng” trong cô, Từ Thanh Đào của ngày ấy chẳng có gì trong tay cả, cô không còn một gia đình hoàn chỉnh, đến sống cũng phải sống nhờ sống gửi ở nhà người ta. Cô cũng từng được yêu thương như bao người đấy thôi, tuy sinh ra đã chẳng thể có được tình yêu thương từ bố, nhưng cô vẫn còn có mẹ, vẫn được mẹ yêu thương, mẹ thương cô nhiều vô cùng. Nhưng những tháng ngày hạnh phúc thường chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi, khi người duy nhất thương yêu cô giã từ cuộc đời này, cô chẳng còn được sống dưới ánh mặt trời nữa. Kể từ ngày ấy, cuộc sống của cô trở nên tối tăm vô cùng, tấm thân cô tựa như một con chuột, cô chỉ có có thể chui rúc trong mấy cái xó xỉnh be bé, mặc cho người ta giày xéo. Có thể nói rằng, ngày ấy, thứ duy nhất mà cô có chỉ là một năng khiếu nhảy múa mạnh mẽ đến khó tin – cũng là thứ trao cho cô hy vọng, là thứ duy nhất có thể kéo cô ra khỏi cuộc sống mịt mù này. Mùa hạ ấy qua đi, thu đến, đông về. Một năm, rồi lại một năm, chỉ vỏn vẹn có bao nhiêu năm đâu, nhưng ngỡ như đã đi qua một đời. Để rồi, khi gặp lại nhau một lần nữa, họ chẳng còn là cô thiếu nữ hay cậu thiếu niên năm xưa nữa. Anh trở thành người nắm giữ quyền lực của Hằng Gia, là nhân vật “hô mưa gọi gió” trên cái đất Vân Kinh tấp nập này. Mà cô, cô chẳng thể thực hiện giấc mơ năm ấy một lần nào nữa, cô phong kín giấc mơ ấy trong chiếc lồng kính hoa lệ, trở thành một phóng viên tài chính, trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Ngỡ rằng, giữa họ đã chẳng còn chút vấn vương gì. Nhưng hoá ra, kết thúc lại mở ra một khởi đầu mới, gặp lại nhau sau bao tháng ngày xa cách, tình cảm đang hằng chôn giấu cũng đã đến lúc kiếm tìm chốn về… “Tình cảm không hề mất đi, nó chỉ đang say giấc dưới đáy biển sâu, đợi anh mang cơn bão đến.” … Khi thấy tên truyện và đọc lướt qua giới thiệu, mình thấy đây là một bộ truyện có motif khá giống với một bộ truyện mình từng đọc trước đó. Số chương khiến mình khá là dè chừng. Dè chừng thì dè chừng, nhưng mình vẫn đọc, bây giờ thì mình còn review về nó. “Sau khi tôi bị mối tình đầu từ hôn” có motif không quá xa lạ nhưng lại dẫn mình đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Lắm khi đang hạnh phúc vui vẻ thì lại xúc động. Trần Thời Dữ ngoài mặt thì là một anh tổng tài “hô mưa gọi gió” còn bên trong thì cà lơ phất phơ, “trẻ trâu” chẳng chịu nổi. Còn “cô giáo Tiểu Đào” thì có tâm hồn khá phong phú. Rất nhiều lúc đôi bạn trẻ này mang đến tiếng cười khiến người đọc cười mãi không ngớt, nhưng cũng có những khi phải “rớt nước mắt” trước tình cảm sâu sắc mà họ dành cho nhau. Nếu bạn thích một bộ truyện có nhiều điểm gây cười nhưng vẫn có những khi sâu lắng, một bộ truyện vả mặt “tra nam tiện nữ”, gương vỡ không lành phiên bản không có nhiều “vụn thuỷ tinh”, mình tin rằng bạn sẽ thấy thích bộ truyện đáng yêu này. … “Thời gian như vội vã quay về cảng biển ấy, mùa hè năm ấy, thiếu niên năm ấy, anh chạy khắp cả Bình Hải, chỉ vì mua một trận pháo hoa rực rỡ cho điệu múa của cô. Anh nói anh đến xem cô múa. Vé vào cổng anh mua đã phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong quyển sách. Anh viết, trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm. Nhưng anh lại nói, anh không cần ngẩng đầu mới thấy mặt trăng của anh. Chính là cô. … Vậy nên, em không cần cảm thấy sợ hãi, không cần thấy tự ti. Vì trong mối tình này, anh cũng chưa từng chiếm được ưu thế. Dẫu đã từng thấy bộ dạng chật vật nhất của cô. Nhưng vẫn lao đầu vào lửa để yêu cô.” ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhóm con gái bất hiếu *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn của tác giả Tam Thiên Phong Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sống Chung Sau Ly Hôn - Hồ Tiểu Mị
Tiểu thuyết Sống chung sau ly hôn là cuốn tiểu thuyết xúc động về đề tài tình yêu - hôn nhân của Hồ Tiểu Mị. Tô Dao - nhân vật chính trong truyện là một bà mẹ đơn thân nuôi con nhỏ, vì nhiều nguyên nhân nên cô vẫn sống chung với Cố Nguyên, người chồng trước của cô, dưới cùng một mái nhà. Tô Dao vì muốn mau chóng sống tự lập, nên chuyển công việc mới, nhưng không ngờ rằng cấp trên của cô lại là Hứa Đông Dương, đã từng là người yêu cũ của cô. Hứa Đông Dương muốn giành cô trở lại bên cạnh mình, anh vô tình phát hiện ra con gái chung của Tô Dao và Cố Nguyên lại chính là cốt nhục của anh. Đồng thời, Cố Nguyên cũng muốn giữ Tô Dao ở lại sống chung dù rằng hai người đã ly hôn, nhưng quyết định đó lại mang đến một bầu không khí ngập tràn ấm áp và nguy hiểm. Một lời nói dối cần rất nhiều lời nói dối để khỏa lấp, khi sự thực được phơi bày, một người phụ nữ, hai người đàn ông, ba gia đình, cuộc chiến tranh gia đình vì vậy bắt đầu bùng nổ… *** Hứa Đông Dương nhận điện thoại của Tô Dao, không một chút chần chừ, bèn đến chỗ hẹn. Cô ngồi ở quán trà gần công ty anh. Anh khẽ hít sâu để không làm cho tim mình loạn nhịp rồi chậm rãi bước tới. “Dao Dao”. Hứa Đông Dương kéo chiếc ghế trước mặt cô ngồi xuống. Tô Dao nhìn anh, khẽ mỉm cười, cô lấy tài liệu hôm qua anh đưa cho cô, đẩy về phía anh. “Xin lỗi anh, em nghĩ em nên cho anh một câu trả lời rõ ràng, không để anh tiếp tục làm gì vì em nữa”. Tô Dao nhìn Hứa Đông Dương: “Có thể anh cảm thấy em ích kỷ, nhưng em không thể ở bên cạnh anh, Tô Thư em cũng nhất định phải giữ ở bên mình.” Nụ cười trên gương mặt Hứa Đông Dương dần dần biến mất, anh chỉ cảm thấy tim mình bỗng trở nên nặng hơn, đập từng nhịp một cách khó khăn. Dù đã từng đặt giả thiết sẽ có ngày hôm nay, nhưng khi thực sự phải đối mặt với nó thì sự đau đớn mà anh gánh chịu vượt xa tưởng tượng của anh. Anh bây giờ không còn là chàng thanh niên mới hai mươi tuổi, còn bồng bột khi đối diện với chuyện tình cảm nữa, vì vậy khi tranh giành anh cũng lý trí và tích cực hơn nhiều. ... Mời các bạn đón đọc Sống Chung Sau Ly Hôn của tác giả Hồ Tiểu Mị.
Quán Cà Phê XY - Bình Quả Thụ
Hướng Vãn là nhân viên làm ca đêm tại một quán cà phê, là người rất dễ xấu hổ, về phương diện tình cảm lại cực kỳ thuần khiết, bởi vậy thỉnh thoảng cậu lại làm ra những việc rất ngốc nghếch khiến người khác khóc không được mà cười cũng không xong. Cùng làm với Hướng Vãn tại quán cà phê này còn có một nhân viên làm ca sáng. Người đó chính là Diệp Chiêu Ninh, một chàng trai với tính cách khoan dung, điềm tĩnh, tay nghề nấu ăn rất tốt. Bề ngoài nhìn cậu có vẻ rất hòa nhã, dễ nói chuyện nhưng Diệp Chiêu Ninh lại có những mặt vô cùng cố chấp. Do thời gian làm việc khác nhau mà Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chưa từng gặp mặt, mặc dù Hướng Vãn thường xuyên được ăn đồ ăn do Diệp Chiêu Ninh nấu để lại cho cậu làm bữa đêm. Và đúng là "con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày". Bỗng một ngày đẹp trời, Diệp Chiêu Ninh được ông chủ quán cà phê nhờ làm thêm cả ca tối vì người làm buổi tối hôm đó có việc phải nghỉ. Có ai biết đâu rằng, người "có việc phải nghỉ" đó lại cố tình xin nghỉ và bất ngờ xuất hiện ở quán để gặp người mình "thầm thương trộm nhớ" bấy lâu... Được biết nhiều với tên gọi "Thụ làm ca sáng, công làm ca tối", câu chuyện của Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chắc chắn đã quen thuộc với nhiều bạn độc giả yêu thích tiểu thuyết đam mỹ. Tuy nhiên bản xuất bản này có một chút đặc biệt bởi tác giả cuốn sách đã có một số sửa chữa và viết thêm vào so với bản đăng trước đây. *** Mẹ Hướng cùng cha Hướng vừa mới xuống xe đã thấy con trai mình bộ dáng đau khổ đứng đợi ở bến. Mẹ Hướng lườm anh một cái: “Thật vô dụng!” Chuyện công đến Thanh Châu, bố mẹ anh cũng biết nhưng họ lại không ngờ rằng, đã hơn một tháng rồi mà đến mặt thụ công còn chưa thấy. Công mặt mày đáng thương nhìn mẹ mình: “Con nhớ Chiêu Ninh quá.” Cả nhà ngồi xuống ăn bữa cơm, công kể qua về tình huống hiện tại, mẹ Hướng vừa nghe vừa lắc đầu: “Không được, mặt không đủ dày, tay chân cũng bám không chặt lấy người ta gì cả.” Cha Hướng liếc mẹ Hướng một cái: “Hay là chúng ta đi một chuyến vậy. Phản ứng của bố mẹ Tiểu Diệp như thế cũng rất bình thường thôi”. Công vừa nghe thế đã lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được, con gọi hai người đến là để làm cố vấn, đưa ra kế hoạch. Nếu cha mẹ tìm đến tận nhà thì không ổn đâu”. Mẹ Hướng: “Nếu Tiểu Diệp là nữ thì cái đoạn tình cảm này của hai đứa có đến gian đoạn nào, mẹ đây cũng không thèm quan tâm. Nhưng tình cảnh của hai đứa dù sao cũng hơi đặc biệt, cha mẹ chỉ hy vọng con sớm có thể ổn định lại. Yên tâm đi, cha mẹ lộ diện càng thể hiện chúng ta rất có thành ý à?” ... Mời các bạn đón đọc Quán Cà Phê XY của tác giả Bình Quả Thụ.
Phát Rồ - Thả An
Trở về với vết thương lòng và quyết tâm trả thù kẻ đã cướp đi gia đình mình. Cô xinh đẹp, kiêu ngạo mà ngây thơ chẳng ngờ bị anh cuốn vào dã tâm đó. Nếu nói tình yêu được đong đầy bằng niềm tin và sự bao dung, thì liệu có thể nói rằng cô đã từng có một tình yêu đích thực? Anh lạnh lùng rạch những vết dao lên tình yêu của hai người, lên trái tim cô, và lên cả trái tim anh... Có thể nào tha thứ? Có thể nào quên? Cô giằng xé, để rồi cuối cùng những bước chân lạnh lùng của lý trí cũng giẫm đạp lên dòng máu nóng chảy trong tim. Sau bao nhiêu toan tính, hận thù, dằn vặt và giằng xé, liệu họ còn có thể quay trở về bên nhau lần nữa? *** Tòa biệt thự này đã bao giờ lạnh lẽo như bây giờ chưa nhỉ? Trong ấn tượng của Hướng Phù Sinh dường như là chưa. Kể cả thời nhà họ Hướng lụi bại cũng vẫn rất náo nhiệt đó chứ. Căn biệt thự dù cho thiếu chủ, cũng chẳng bao giờ thiếu người làm. Nhưng tối nay, tất cả người làm đều đi cả, từ nhà bếp đến phòng khách, dưới tầng tới trên lầu, cả căn biệt thự chẳng còn chút hơi người. Không còn những bóng người đi qua đi lại, hoặc lặng lẽ đứng một bên chờ sai bảo nữa, chỉ còn những hành lang thật dài và bức tranh chân dung cô độc treo ở đó. ... Mời các bạn đón đọc Phát Rồ của tác giả Thả An.
Người Phiên Dịch - Kỷ Viện Viện
Câu chuyện kể về cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc của hai nhân vật Trình Gia Dương và Kiều Phi. Trình Gia Dương là anh chàng thư sinh tài giỏi từng đi du học tại Paris ngành phiên dịch cấp cao, là thần tượng của tất cả các thiếu nữ trường đại học ngoại ngữ nơi Kiều Phi đang học, anh chàng này luôn phải chịu sự sắp đặt của gia đình - kể cả tình yêu. anh yêu thầm một người bạn hơn tuổi từ thủa nhỏ, nhưng cô lại lạnh lùng đi lấy chồng bỏ lại chàng trai tài giỏi trong công việc nhưng khờ khạo trong tình yêu. Còn Kiều Phi là cô gái có xuất thân nghèo khó luôn phải tự vươn lên trong cuộc sống, để có tiền trang trải học hành cô phải đi làm thêm ở quán rượu - Đây là công việc không tránh khỏi điều tiếng thiên hạ. Nhưng cô luôn tỏ ra mình là cô gái vững vàng và lạc quan. Thế nhưng điều không may đã xảy ra khi cô buộc phải bán mình để lấy tiền chữa chạy cho cha.....số phận cho 2 kẻ có duyên gặp nhau. Họ yêu nhau say đắm nhưng cuộc đời đâu chỉ có đẹp đẽ như tình yêu họ có? Lời đáp nào cho bài toán tình yêu này?... "Anh có biết không, em vùi đầu vào học hành rồi thực tập, mỗi ngày lại ngốc nghếch giả vờ rằng mình rất vui vẻ, nhưng thực ra đối với em tất cả những chuyện đó đều rất đau khổ. Điều gì đã khiến em có thể chống chọi được lâu như vậy? Ai đã khiến em có thể kiên trì, không bỏ giữa chừng? Chính là anh đấy, Gia Dương à. Chỉ có anh mà thôi, em muốn được ở bên anh, làm việc với anh và sống cùng anh, từ trước tới giờ em chưa hề có ước muốn nào khác..." *** Trình Gia Dương Tôi không nhớ đã đọc điều này ở đâu nữa, con người trước khi chết, não sẽ hoạt động với tốc độ gấp mười lần bình thường. Tất cả mọi hồi ức ẩn hiện trước mắt. Con người ta luôn sắp chết luôn bị kích động, sẽ đau đớn tới mức nước mắt, nước mũi trào ra. Trong tình cảnh hiện tại, tôi biết họ không nói chơi. Thế nhưng thật kì lạ, sao lòng tôi lại không hề có chút hoảng loạn nhỉ? Thậm chí tôi cũng không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Rất nhiều chuyện, rất nhiều người, tôi đầu đã quên. Tôi chỉ cảm thấy mình đã sống rất vui vẻ. Cho dù khoảng thời gian ấy có ngắn ngủi, nhưng thật sự tôi đã từng sống rất vui vẻ. Trước khi hành hình, họ dùng vải đen bịt mắt tôi lại. Khoảnh khắc bị che mất ánh mặt trời, tôi thầm thì: “Phi à, tạm biệt em”. Kiều Phi Tôi bỏ micro ra, thở phào một tiếng, cảm thấy vai đau nhức, bèn đưa tay lên xoa bóp. Chị cùng phòng nói: “Phi Phi à, về nhà chị đi, hôm nay mẹ chồng chị hầm cá đấy”. ... Mời các bạn đón đọc Người Phiên Dịch của tác giả Kỷ Viện Viện.