Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Có thể dùng ba câu để khái quát câu chuyện này: Tra công ngược tiện thụ. Tiện thụ tâm như tro tàn, rời khỏi tra công. Tra công hoàn toàn tỉnh ngộ, ờ, vậy tôi đi tìm người tiếp đây, bye bye~ Khoan đã — ngược tra công đâu? Tra công biến trung khuyển đâu? Kịch bản không phải như vậy á á á á! --- Trích đoạn chương 1: Trác Phồn vừa xách theo một túi lớn đồ tươi và rau dưa bước ra từ siêu thị đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen vô cùng quen mắt đậu trước cổng, người đàn ông trong xe hạ cửa sổ xuống, quăng cho cậu một cái nhìn lướt qua, phun ra hai chữ: “Lên xe.” Trác Phồn chui vào xe, ngồi vào chỗ của mình, ôm hai cái túi lớn nhìn hắn từ kính chiếu hậu, trong mắt có chút ngạc nhiên vui mừng: “Sao anh lại tới đón em?” Lái xe rất nhanh, Tiêu Hàm nhìn thẳng con đường phía trước, thuận miệng đáp: “Hôm nay Thần Lễ về nước, năm giờ máy bay hạ cánh, anh đi đón, cùng nhau ăn một bữa cơm, tẩy trần cho cậu ấy.” Nghe thấy cái tên Thần Lễ, trong lòng Trác Phồn chợt căng thẳng. Trong vô thức, ngón tay nắm lấy túi plastic siết chặt lại, ngoảnh lại nhìn nửa gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hàm, dò hỏi: “Hay về nhà, em nấu cơm cho hai người ăn nhé? Em vừa mua một khúc xương tươi lắm, có cả…” “Không cần, anh đặt bàn trước ở một nhà hàng Pháp rồi.” Tiêu Hàm cắt giọng cậu, kéo kéo cà-vạt thắt hơi chặt, nở một nụ cười bất đắc dĩ hiếm thấy: “Cái tên Thần Lễ kia ở Pháp lâu, sợ là ăn không quen đồ ăn Trung Quốc.” Trác Phồn nhìn vào nụ cười kia, cả người hơi cứng lại. Tiêu Hàm chưa bao giờ cười với mình như thế, chiều chuộng như thế, chói mắt như thế. “Hình như trước kia anh từng nói… Anh ấy có nét giống em?” Trác Phồn dò hỏi. “Không.” Tiêu Hàm nghiêm túc sửa lại: “Là em giống cậu ấy, nhưng cũng chỉ là có nét thôi.” “…” Túi thức ăn tươi sống trong lòng xem ra là mua phí rồi. Cảm giác lạnh giá tỏa ra từ bàn tay cậu. Tiêu Hàm đương nhiên sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt như thế. Trên thực tế, sau khi kêu Trác Phồn lên xe, hắn còn chưa nhìn cậu được một cái. Hốc mắt Trác Phồn hơi hồng lên, em tốt với anh như vậy, vì sao đến bây giờ trong lòng anh vẫn chỉ có Lương Thần Lễ? --- Đọc sơ qua đoạn đầu của chương 1, mọi người nghĩ đây lại là áng văn cẩu huyết về “tra công - tiện thu -> tiện thụ tâm như tro tàn -> tra công hối tiếc không kịp -> sau đó biến thành tình tiết kinh điển: Tra công biến thành trung khuyển – tiện công” ư? No no no, hoàn toàn không phải vậy nhe. Mà tình tiết chính của câu chuyện này chính là: tra công - tiện thụ -> tiện thụ tâm như tro tàn -> tra công hoan hỉ “cấu kết” cùng pháo hôi công -> tra công - pháo hôi công HE. Vậy đó  Mọi người nghĩ mình đọc nhầm hả? Không hề! Nếu không chắc thì hãy đọc lại lần nữa đi. Rõ là câu chuyện về hai anh giai công chính, công phụ “khốn nạn” cùng dắt tay nhau bỏ trốn khỏi tiện thụ đó ???? Đây là một câu chuyện thuộc thể loại khoái xuyên. Phải nhấn mạnh trước luôn là trước đây mình cực “thị” thể loại này, tại cơ bản não mình hơi đơn bào, đọc mấy thứ khoái xuyên quá ư là hack não nên mình không thích lắm. Nhưng vì đây là truyện do idol Fiery của mình edit, nên mình lấy hết can đảm để nhảy hố ẻm, và không ngờ là ẻm quá hài, quá dễ thương và đọc cực kỳ cực kỳ dễ hiểu luôn. Tất cả là nhờ idol toàn năng edit đó, hí hí hí Quay lại xíu thì đây là một câu chuyện thuộc loại khoái xuyên, chỉ trải qua 4 thế giới thôi, vì cơ bản truyện chỉ có 19 chương, nên diễn biến ở mỗi thế giới đều khá nhanh và ngắn gọn. Ở thế giới thứ nhất, Tiêu Hàm phát hiện mình bị lọt vào một “kịch bản”, mà tại đây, nhất nhất lời nói, cử chỉ, hành động của hắn đều phải tuân theo “kịch bản”, nếu không sẽ bị trừng phạt. Ở nơi này, hắn là bạn trai của Trác Phồn, nhưng hắn lại là tra công thứ thiệt, không chỉ lấy Trác Phồn làm thế thân, còn là khi tình huống nguy hiểm xảy ra, đã lựa chọn cứu người bạn thanh mai trúc mã thầm mến chứ không cứu Trác Phồn. Chính vì vậy, Trác Phồn “tâm như tro tàn”, kiên quyết muốn chia tay với hắn. Lúc xô xát, Trác Phồn đã tát Tiêu Hàm một cái khá đau, mất bình tĩnh, Tiêu Hàm quyết định kệ mọe cái gọi là “kịch bản”, hắn nói: “Biến m* nó tâm như tro tàn đi, bye bye~” một cách rất ư là sảng khoái rồi dứt khoát đường ai nấy đi với Trác Phồn. Hậu quả của việc làm trái với “kịch bản” là: --- Lái ô tô rời khỏi bệnh viện, ánh dương bên ngoài rực rỡ hệt như tâm trạng của hắn vậy. Ngay khi Tiêu Hàm đang nghĩ đến chuyện sau này sẽ tiến hành chuyện an bài cuộc sống không dựa theo kịch bản như thế nào nữa thì một chiếc xe tải từ hướng đối diện lao về phía hắn! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tiêu Hàm chỉ kịp để lại di ngôn của hắn ở thế giới này… Chỉ có hai chữ, ha ha. --- Vậy đó, nếu không tuân theo “kịch bản”, “kịch bản đại nhân” sẽ trừng phạt Tiêu Hàm bằng cái chết khá thảm khốc. Thế là qua kiếp thứ hai, thứ ba, thứ tư sau đó, hắn đã biết học khôn hơn, nhất nhất tuân theo những gì “kịch bản” yêu cầu. Nhưng dần dần, Tiêu Hàm cũng rút ra mánh khóe cho riêng mình. Đó là hắn có thể lách luật. Những gì “kịch bản” bắt nói thì dĩ nhiên phải nói, nhưng nói như nào, nói to nói nhỏ, nói thêm vài chữ… thì chả ai quản được hắn. Thế là, một đống hài kịch đã diễn ra khi vị nhân vật chính này quyết tâm muốn làm phản “kịch bản”. Cũng nhờ vậy, mà Tiêu Hàm phát hiện, hóa ra pháo hôi công Ôn Mộ Ngôn là một người rất thú vi, và hóa ra Ôn Mộ Ngôn cũng chán ghét tiểu thụ Trác Phồn như hắn. Vậy là hai người quyết tâm bắt tay, không chỉ lén lút làm một đôi gian phu sau lưng Trác Phồn, mà còn bày đủ mọi mưu kế để làm sao thoát hẳn khỏi bàn tay “kịch bản-kun”, giành lại cuộc sống tự do cho riêng mình. Túm lại, đây là một câu chuyện rất đỗi mới mẻ, hài hước và nhiều tình tiết bất ngờ về một đôi công - công lẽ ra nên là tình địch, lại cấu kết quay đầu hãm hại tiểu thụ để quang minh chính đại đến được với nhau. Truyện do idol nhà mình edit, nên về mặt này thì hoàn toàn yên tâm ha, rất rất mượt luôn. Truyện ngắn, H cũng ít, chỉ khoảng 2 cái, nhưng cái nào chất lượng cái đó, khá ư là kích thích Ai tối nay tối mai không có ý định đi chơi Halloween thì mau mau nhảy hố đi hoặc nhào vô chém gió với mình nè, đang mốc meo chán chớt đây ???????????? *** Tiêu Hàm tan tầm trở về, vừa mở cửa đã nhìn thấy Ôn Mộ Ngôn đeo tai và đuôi ngồi trên sofa, thấy hắn về nhà, hớn hở làm nũng kêu một tiếng: “Gâu!” . . . Thật ra mọi chuyện đều bắt nguồn từ một câu chuyện bi thương. Cũng không biết thiếu sót ở chỗ nào mà Trác Phồn năm đó, từ nhỏ cái động trong não [82] đã to hơn người khác, năng lực “bổ não [83]” cho mình vô cùng khỏe mạnh. Nhưng cậu bé Trác Phồn đáng thương còn mắc phải một căn bệnh không thuốc nào cứu được, gọi là “bệnh dậy thì [84]”. Sau đó bệnh tình phát triển càng ngày càng không thể khống chế, bệnh dậy thì chậm rãi biến thành bệnh nan y — bệnh hoàng tử… [82] Nguyên văn “Não động” (cái động trong não), chỉ những khoảng không gian trống được để dành ra cho “bổ não” (xem chú thích [83]), hoặc chỉ người ngây thơ, có suy nghĩ hành động bất thường như trong não có động, tương đương với não úng thủy – não ngập nước. [83] Bổ não: Nghĩa là tự mình lấp đầy những khoảng trống mà tác giả cố ý để trống cho người đọc/người xem/người nghe tưởng tượng, gần nghĩ với YY (tự sướng). [84] Nguyên văn là “Trung nhị bệnh”, trong đó, “trung nhị” chỉ năm hai sơ trung Nhật Bản (tương đương với lớp 8 của mình), các thanh thiếu niên trong độ tuổi dậy thì này (13 – 14 tuổi) luôn tự cho mình là đúng, nhất là về lời nói và hành động. May mắn duy nhất chính là, bệnh này là bệnh ngầm… Trác Phồn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hàm là khi vào cấp III, bởi vì ở trọ trong trường nên bình thường hiếm khi bước chân ra khỏi cửa, nếu muốn mua gì thì đều đặt hàng qua mạng. Không biết bắt đầu từ khi nào, Trác Phồn phát hiện vào thứ sáu hàng tuần, trước cửa phòng ngủ đều được đặt một bó hoa được bó lại vô cùng đẹp đẽ, lẳng lặng nằm nơi đó. Tuy ngoài miệng tỏ vẻ lạnh nhạt khinh thường ném bó hoa vào thùng rác, nhưng trong lòng cậu lại rất vui, dù sao thì cảm giác có người thầm mến mình khá là thích thú. Cứ vậy trong vô thức, cậu âm thầm chờ mong bó hoa được mang đến đều đặn thứ sáu hàng tuần kia. *** Một thứ sáu nọ, cậu rời giường từ sớm, không để ý tới sự bất mãn mãnh liệt của thằng bạn cùng phòng duy nhất Ngũ Cổ bị đánh thức, cậu làm bộ bê một chậu quần áo vốn nên giặt từ hôm qua vào buồng vệ sinh, để cửa phòng ngủ mở một khe hẹp, vừa giả vờ giặt quần áo, vừa trộm chú ý đến cửa, từ góc quan sát của cậu vừa vặn có thể nhìn qua cái khe kia để thấy động tĩnh ngoài hành lang. Đến tầm tám giờ, một bóng người cao gầy bước nhanh đến trước phòng ngủ thì dừng lại, cúi người nhẹ nhàng đặt bó hoa trong lòng xuống. Ngay khi người ấy chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, cửa phòng ngủ bị người bên trong đẩy ra. Trác Phồn dựa vào cửa, cực lực làm ra vẻ mặt lãnh ngạo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn cao hơn mình một cái đầu, kỳ thật trong lòng cuống đến quên hết mấy câu định nói. Tiêu Hàm hơi kinh ngạc, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì đã thấy đối phương đột nhiên đóng cửa “rầm” một cái. Hắn ù ù cạc cạc, sau đó cứ vậy mà rời đi. *** Mọi chuyện cứ giằng co như vậy đến hơn một tháng. Vậy là thứ sáu hàng tuần, Trác Phồn đều dùng đủ mọi cách để “đúng lúc” phát hiện thấy Tiêu Hàm đem hoa tới tặng. Cậu âm thầm phỏng đoán không biết khi nào Tiêu Hàm mới có thể chính thức tỏ tình với mình. Cậu tưởng tượng lúc đó nhất định là một buổi sáng sớm, cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, trên bầu trời có đám mây bảy màu, Tiêu Hàm ôm một bó hoa hồng lớn gõ cửa phòng cậu, dịu dàng mỉm cười với cậu và nói: Trác Tiểu Phồn, anh thích em. Trác Phồn mỗi ngày đều “bổ não” như vậy, ngày ngày chờ mong. Đáng tiếc, cái gã tên Tiêu Hàm kia hình như vô cùng không hiểu chuyện tình cảm, mỗi lần đặt hoa xuống rồi lập tức vội vã rời đi. Cho đến một ngày, rốt cuộc cậu đã không thể nhịn được nữa. Cậu chặn lại Tiêu Hàm đang chuẩn bị bỏ đi, ngữ khí cao ngạo nói: “Này, anh cứ tặng hoa cho tui hoài như vậy là có ý gì? Anh có biết anh làm thế khiến tui bối rối lắm không!” ... Mời các bạn đón đọc Kịch Bản Không Phải Như Vậy của tác giả Tử Vũ Nguyệt Diên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú
Bác sĩ Niếp ở khoa giải phẫu thần kinh chuyên môn rất giỏi, hắn cầm dao mổ đầu người khác còn thuần thục hơn cả đầu bếp bổ dưa, lại là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa thần kinh, năm mới vừa tròn ba mươi mốt đóa hoa xuân. Bác sĩ Niếp hung ác đến mức nào? Có người nói, Bác sĩ Niếp mặc trên người áo trắng bao nhiêu thì suy nghĩ, lời nói đen tối, hiểm ác bấy nhiêu. Có một ngày, bác sĩ Niếp lòng dạ hẹp hòi, lời nói ác độc gặp phải con mèo nhỏ ngốc nghếch...... Giới thiệu vô năng, nhưng đảm bảo hài hước, khi đọc nhớ đừng ăn uống tắm gội, để bảo vệ màn hình. *** Thời điểm Na Hác vừa có thể bước đi được hơn hai bước, Niếp Duy Bình đã bắt đầu sốt ruột chuẩn bị hôn lễ. Na Hác tuy rằng đối với em rể này soi mói đủ điều, lại càng không muốn em gái mình cưng chiều trên tay cũng sợ vỡ phải sớm gả đi như vậy…… Nhưng cũng không thể không căm hận Niếp Duy Bình thâm độc ra tay quá nhanh, còn chưa được hắn đồng ý đã làm to bụng em gái yêu của hắn. Gạo đều đã nấu thành cơm, dù Na Hác có cố tình muốn đem Niếp Duy Bình dạy dỗ thành người đàn ông nhị thập tứ hiếu cũng không thể không miễn cưỡng đồng ý trước rồi ! Nhưng không thể để em gái mang cái danh “ăn cơm trước kẻng” mà vội làm đám cưới chứ? Phải bảo vệ danh tiết…… Mặc dù ở thời đại này cũng không quá coi trọng nhưng Na Hác vẫn như cũ không muốn em gái có chút ủy khuất nào. Niếp Duy Bình sớm đã có dự tính. Anh trai như cha, anh vợ không phải dễ sống chung, cầu hôn cũng không thiếu được vô số việc làm khó dễ, chẳng qua đã ra tay trước thì chiếm được lợi thế, trực tiếp chặn mọi đường lui của hắn mà thôi! Niếp Duy Bình kỳ thật còn cảm thấy có chút may mắn nho nhỏ không nên có. Na Hác đã khó qua như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu tất nhiên cũng không phải dễ ở chung……. Niếp Duy Bình mỗi khi ở chỗ Na Hác ăn phải quả đắng đều phải tự mình an ủi mình một phen: không có cha vợ, mẹ vợ hung ác trong truyền thuyết mà thay bằng anh vợ hung tàn đến cực điểm, nhưng dù sao nhà mẹ đẻ của hắn cũng chỉ còn một người như vậy, cũng không phải là cả một đoàn người vây vào đối phó với một mình hắn! Niếp Duy Bình tự cổ động tinh thần mình như vậy, thậm chí ngay cảGặp cha quên chú thịt viên nhỏ cũng đều bởi vì sắp có thêm em gái mà càng ném hắn ra phía sau đầu xa hơn nữa cũng bỏ qua!. Niếp Duy Bình cả người thư sướng, không thể kể hết hiện tại hắn đắc ý tới mức nào, cả người từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân cũng đều thích ý như đang bay bay chỉ hận không thể thật sự bay lượn hai vòng. Niếp Duy Bình sảng khoái, Na Hác tất nhiên sẽ khó chịu rồi.. Vì thế Na Hác liền nói một câu đơn giản: Trong bệnh viện áp lực rất nặng nề liền mang theo con trai và em gái về nhà tĩnh dưỡng. Niếp Duy Bình lại cố ý sắp xếp ở trong viện, đem Na Na chuyển lên chính thức ở tại khoa mình, vốn tưởng rằng có thể sớm chiều ở chung nào nghĩ đến anh vợ xoay mặt liền chơi trog rút củi dưới đáy nồi của hắn!. Niếp Duy Bình suýt nữa phun một ngụm máu lên mặt anh vợ a! Na Na được chuyển lên nhân viên chính thức lại không cần giống lúc thay đổi liên tục luôn luôn nơm nớp lo sợ như trước còn có thể sắp xếp được công việc, có thời gian nghỉ ngơi hơn và cũng có thời gian chăm sóc anh trai. Na Hách dù sao cũng là thương tổn đầu óc, nhiều lần giải phẫu cũng làm cho thân thể nguyên khí đại thương, hiện tại tuy rằng không có vấn đề gì lớn nhưng là muốn khôi phục giống như trước là không thể. Được Na Na dốc lòng chăm sóc Na Hách khôi phục rất tốt, tuy rằng đi được vài bước sẽ không còn khí lực nhưng tốt xấu gì cũng không còn suy yếu giống lúc trước nói vài lời nói đều có thể ngủ. Bà Trần trông coi nhà họ hai anh em họ nhìn thấy bọn họ trở về, bà lão kích động không biết làm thế nào cho tốt chỉ biết nắm tay Na Hách khóc không ngừng. Na Hách nhìn quanh một vòng, trong nhà vẫn không thay đổi nhưng lại có cảm giác mọi thứ đã trở nên lạnh lùng xa lạ. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ Cầm Thú của tác giả Miêu Diệc Hữu Tú.
Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm - Diệp Phi Dạ
Một siêu phẩm mới mang tựa đề Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm đến từ tác giả Diệp Phi Dạ, đây dự đoán sẽ là một truyện hot không kém các tác phẩm từng nổi đình nổi đám của tác giả này. Có tin hay không, yêu một người, thật ra chỉ cần sáu ngày bảy đêm? Sinh nhật Tam Thái tử, được tặng rất nhiều lễ vật, cung nữ ngôn tình sắc đứng một bên đọc: “Nam Hải minh châu!” *** Năm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi, liền nghe được một tiếng vang rất nhỏ từ phía sau cửa sổ truyền đến. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn, lại cảm giác thấy đầu óc choáng váng, cả người nhanh chóng rơi vào hôn mê. ………….. Khi Lâm Hồi Âm tỉnh lại, toàn thân không hề có một mảnh vải, hơn nữa bên cạnh còn xuất hiện thêm một người nam nhân. Lần này cùng năm lần trước đều giống nhau, Lâm Hồi Âm không muốn tiếp tục ở trong phòng. Hiện tại nàng ở chỗ này, lạnh lẽo ẩm ướt, giống như là địa lao không thấy được mặt trời. Đúng vậy, không thấy mặt trời. Xung quanh đều tối đen, không có ánh sáng đi vào. Lúc này thị giác của Lâm Hồi Âm đã bị ngăn trở, vì thế cảm giác trở nên mẫn cảm vô cùng. Lâm Hồi Âm có thể cảm nhận được rõ ràng người nam nhân nằm bên cạnh cũng giống mình, quần áo chưa mặc, một thân trần trụi. Mà nhiệt độ cơ thể của hắn, lại hoàn toàn đảo ngược so với không gian ẩm ướt lạnh lẽo này. Nếu nói giống như lửa, thì người này nóng đến bỏng. Tay của hắn, cũng nóng rực, theo da thịt của nàng chậm rãi dao động, đến mức, mang theo một chút nóng đau, khiến cho Lâm Hồi Âm cực kì không thoải mái, theo bản năng muốn đưa tay đẩy hắn ra. Tuy người nam nhân không thấy được bàn tay trong bóng tối, nhưng dường như có thể nhìn rõ được suy nghĩ ở trong đáy lòng của Lâm Hồi Âm, từng bước nhanh chóng, nâng lên bàn tay một cách chính xác, dễ dàng cầm được cổ tay mảnh khảnh của nàng, giam trên đỉnh đầu của nàng. Lâm Hồi Âm giãy giụa theo bản năng, muốn vùng vẫy để kiềm chế. Nhưng, cũng giống năm lần trước, sức lực của nàng căn bản chẳng là gì so với người nam nhân. Nàng không biết dung mạo, danh tính, tuổi tác của nam tử xa lạ này. Lâm Hồi Âm không nhịn được dâng lên cảm giác tủi thân. Nàng còn chưa kịp yêu ai, liền bị người khác vô duyên vô cớ cướp đi sự trong sạch của mình. Sau tủi thân, là tức giận sâu đậm. Năm lần, đã muốn năm lần. Cho dù nàng vùng vẫy như thế nào, phản kháng ra sao, cuối cùng đều bị nam nhân này làm nhục. Nhưng nàng không cam lòng, Không cam lòng bị một người xa lạ, một nam tử không rõ nguồn gốc, liên tục cướp đi sự trong sạch của mình. Vừa nghĩ đến đây, Lâm Hồi Âm sử dụng toàn bộ sức lực của mình, liều mạng giãy dụa. Thật ra Lâm Hồi Âm biết, sợ rằng lần này cũng giống như năm lần trước, cuối cùng đều không có kết qu ... Mời các bạn đón đọc Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm của tác giả Diệp Phi Dạ.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều - Tứ Thục
Đọc truyện Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều của tác giả Tứ thục mở ra câu chuyện ngôn tình sắc đầy ngọt ngào và thú vị. “Anh, anh... anh cởi quần ra làm gì?” “Em cố ý muốn làm bác sĩ nam khoa, anh cho em cơ hội thực tập.” “Nơi này là bệnh viện, đừng có nghịch có được không? Em về nhà rồi...” “Rồi như thế nào? ” Anh kéo cô vào trong ngực, cười mờ ám hỏi: “XXOO?” “XX cái đầu anh!” Cô một tay đẩy anh ra, la lớn lên: “Người tiếp theo!” “Toàn bộ lịch hẹn hôm nay của em đều là anh!” *** Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên giường. “Qủa nhiên là tuyệt sắc. Cho dù Cố Mạc là cong, cũng nhất định không chịu được hấp dẫn này đâu.” Dương Nguyệt Quyên nhìn cả người Tiếu Nhiễm bị vùi vào trong chăn mền màu xanh mà có chút ghen tỵ. Tiếu Nhiễm có khờ dại thế nào cũng có thể đoán được mẹ kế muốn làm cái gì, cô vùng vẫy nhớ tới, lại nhận ra tay chân mình mất hết sức lực: “Dì, vì sao?” “Hiện giờ chỉ có cô có thể cứu ba cô. Chỉ cần đêm nay Cố Mạc muốn cô, cậu ta liền không thể động thủ với ba của cô.” Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền đi ra cửa: “Hầu hạ cậu ta cho tốt, cũng đừng khiến tôi phải tiền mất tật mang.” “Không cần! Dì, nếu ba biết bà thiết kế như thế để hãm hại tôi, nhất định sẽ không tha thứ cho bà!” Tiếu Nhiễm nóng nảy, ba yêu thương cô như thế, chắc chắn sẽ không cho phép dì làm thương tổn cô. “Tiếu Nhiễm, cô sai rồi. Đây là chủ ý của ba cô.” Dương Nguyệt Quyên để lại mấy lời này, rồi đi ra khỏi phòng. Tiếu Nhiễm kinh ngạc trừng to mắt, không thể tin được lời mẹ kế vừa nói. Người ba hiền lành yêu thương cô hết mực trong trí nhớ thực ra lại là chủ mưu của sự việc đêm nay. Cô như thế nào cũng không thể tin được sự thật này. Nếu cô biết là sẽ như thế này, cô nhất định sẽ không mặc kệ đống bài tập vẫn chưa làm xong, sau đó đi cùng mẹ kế đến tham gia yến hội. Cô là bị người thân của mình bán đứng. Hàng hàng nước chua xót chảy ra từ trong hốc mắt của cô, như mưa đêm đầu đông, băng giá làm đau đớn cõi lòng của cô. Thời gian từng giây từng phút qua đi, cô giống như một người tử tù đang chờ được hành hình, tràn ngập tuyệt vọng. Khi cửa phòng được mở ra khi đó, trái tim của cô lập tức buộc chặt lại. Là người tên là Cố Mạc sao? “Việc chúng ta hợp tác với LC còn cần suy xét. Cậu đi tìm người điều tra tình hình kinh doanh của bọn họ một chút.” Một âm thanh tràn đầy từ tính từ phòng khách truyền đến. “Được.” Một giọng nói cẩn thận đáp lại. “Bảo Lynda đặt vé máy bay cho tôi đi Newyork vào ngày mai. Đúng rồi, để tôi chăm chú theo dõi Tiếu Bằng Trình, con người mà nóng nảy thì chuyện gì cũng làm ra được.” Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng. “Vâng.” Hai người đàn ông nói chuyện với nhau rõ ràng truyền vào trong tai của Tiếu Nhiễm. Khi cô nghe được tên của ba mình, trái tim lại càng lạnh thêm. Người đàn ông bên ngoài kia là người sẽ ra tay với ba mình theo như lời mẹ kế nói – Cố Mạc. Cô khẩn trương cắn môi, thật muốn níu lấy ga trải giường quấn chặt người mình lại. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Tiếu Nhiễm liền nghe được một tràng những tiếng bước chân không nhanh không chậm ngày càng gần, trái tim của cô nhảy lên càng nhanh, có một cảm giác như sắp ngập đầu trong tuyệt vọng. Không cần đi vào! Cô nhắm mắt lại, không ngừng cầu nguyện. Nhưng là rõ ràng thượng đế không nghe được âm thanh của cô. Một người đàn ông cao lớn mà anh tuấn xuất hiện ở cửa. ... Mời các bạn đón đọc Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều của tác giả Tứ Thục.
Hôn Sai 55 Lần - Diệp Phi Dạ
Trong siêu phẩm Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ có nói những câu mở đầu đậm chất ngôn tình sắc "Ông xã, đêm nay dạ dày em có chút không thoải mái, xin nghỉ ngơi!" "Ông xã, đêm nay hình như em có chút sinh bệnh, xin nghỉ ngơi!" "Ông xã, đêm nay em phải tới chơi với bạn bè, xin nghỉ ngơi!" Trước khi kết hôn Cố Khuynh Thành, luôn muốn tới gần Đường Thời như thế nào. Sau khi kết hôn Cố Khuynh Thành, cuộc sống trở lại bị giam cầm, lại nghĩ làm như thế nào để Đường Thời buông tha cô một đêm. *** Em cho tôi thời gian ấm áp, tôi hứa cả đời em sẽ khuynh thành -- Khi Cố Khuynh Thành tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, cô theo thói quen duỗi người một cái, thân thể truyền đến một trận đau sót. Cố Khuynh Thành nhíu lông mày lại, ngồi dậy, liền nhìn thấy cửa phòng tắm thủy tinh ở đối diện, có một bóng dáng cao lớn như ẩn như hiện, còn kèm theo tiếng nước chảy rất nhỏ. Cố Khuynh Thành giật mình hai giây, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh hôm qua mây mưa cùng Đường Thời. Mặt Cố Khuynh Thành hơi đỏ lên, tay theo ý thức nắm lấy chăn mền, có chút e lệ cúi đầu xuống. Cô và Đường Thời quen biết từ khi còn bé, vẫn qua lại tốt, cuối cùng bây giờ cùng giường chung gối, anh sẽ phụ trách với cô, cưới cô làm vợ chứ. Cố Khuynh Thành nghĩ tới đây, mắt hơi hiển hiện hảo quang hưng phấn. Qua ước chừng mười phút đồng hồ, cửa phòng tắm mở ra, Cố Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Thời quần áo chỉnh tề từ trong đi tới. Với việc quen biết anh gần hai mươi năm, Cố Khuynh Thành vẫn bị người đàn ông nổi bật trước mặt, quả thực tuyệt vời, màu mắt đậm, đôi môi nhạt, bộ dạng hoàn mỹ, phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng áo vô cùng đơn giản, dễ dàng làm cho người ta có một loại phong thái tuyệt thế kinh hãi thế tục. Tay Cố Khuynh Thành nắm lấy chăn mền, hơi thêm một chút khí lực, khuôn mặt xinh đẹp, treo một nụ cười yếu ớt, mở miệng giọng nói nhẹ nhàng, gọi một tiếng tên Đường Thời: "Đường Thời..." Trên mặt Đường Thời gần như không có biểu lộ cái gì, anh chậm rãi đi qua giường Cố Khuynh Thành, dáng vẻ đẹp mắt, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối không có liếc nhìn qua Cố Khuynh Thành một chút. Đường Thời đứng ở trước giá áo, cầm áo khoác tây trang của mình lên, đứng ở trước gương, từ từ mặc vào. Rõ ràng tối hôm qua với cô còn rất tốt, tại sao sau một đêm tình vui vẻ, anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Cố Khuynh Thành nhăn mày, trên mặt vẫn duy trì nụ cười yếu ớt như cũ, mở miệng lần nữa, nói: "Đường Thời, tối hôm qua..." Cố Khuynh Thành vừa mới phun ra hai chữ này, liền lập tức im lặng, mặc dù cô rất muốn gả cho anh, nhưng là, tối hôm qua mọi chuyện như thế, sao có thể làm cô mở miệng nói. Đường Thời đưa lưng về phía Cố Khuynh Thành, lúc nghe thấy hai chữ "Tối hôm qua", ngón tay hơi hơi dừng một chút, sau đó giống như không có việc gì, chậm rãi cài nút áo tây trang lại, sau đó mới mới chậm rãi xoay người, đối mắt với Cố Khuynh Thành. Người đàn ông cũng không nói lời nào, trên mặt anh vẫn duy trì thần sắc lạnh nhạt, nhìn qua bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng trên thân lại có từng tia áp bức truyền tới, để lòng Cố Khuynh Thành, nổi lên một tầng bất an và khẩn trương không thể áp chế. Cố Khuynh Thành nuốt nước bọt, khéo hiểu lòng người mở miệng: "Đường Thời, anh có chuyện gấp sao..." Lần này Cố Khuynh Thành còn chưa nói hết, Đường Thời đã lên tiếng cắt ngang lời cô nói,tiếng người đàn ông hoa sắc mát lạnh, âm điệu không lạnh không nhạt, chỉ là tiếp lại lời nói trước của Cố Khuynh Thành: "Tối hôm qua? Tối hôm qua làm sao?" Cái gì gọi là tối hôm qua làm sao? Anh và cô lên giường... Cố Khuynh Thành hơi há hốc mồm, biểu lộ mờ mịt nhìn qua Đường Thời áo mũ áo mũ chỉnh tề phong độ, có chút không đoán ra lời này của anh có ý gì. Đường Thời đi về phía trước hai bước, vươn tay nâng cằm Cố Khuynh Thành lên, hơi hơi cúi người, đem mặt gần sát mặt cô: "Mặc dù em là lần đầu, em có chút ngượng ngùng, cũng không đủ để cho người ta tận hứng, nhưng mà, anh vẫn rất thích..." Đường Thời dừng một chút, sau đó lại bổ sung một câu: "Chẳng qua, giới hạn lên giường với em chỉ tới hôm qua." ... Mời các bạn đón đọc Hôn Sai 55 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ.