Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mất Trí Nhớ

Sau khi sống lại, Dương Chi mất trí nhớ, chỉ là trên cổ chân có một ấn ký màu đỏ kỳ lạ, lau cũng không được mà rửa cũng không xong. Cũng từ ngày ấn ký xuất hiện, Lục Mạch cùng lớp trước nay luôn lạnh lùng quái gở dường như thay đổi thành một người khác. Đầu tiên là dồn cô vào góc tường cướp đi nụ hôn đầu của cô, sau đó liên tục cư xử tốt với cô, lúc cô ngất xỉu ở tiết thể dục, người lo lắng nhất là cậu, hàng xóm cách vách mới chuyển tới cũng là cậu. Mãi cho đến một ngày, chính miệng Lục Mạch nói với cô rằng, “Tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau đấy.” Thằng ranh này được lắm, cậu cũng sống lại. Nhìn ấn ký màu đỏ trên chân trái và cổ tay thiếu niên giống mình như đúc, thế giới quan của Dương Chi sụp đổ một nửa. Một nửa còn lại là sau ngày liên hoan với cả lớp, thức giấc phát hiện mình nằm cùng một chiếc giường với Lục Mạch. Cô mơ màng nhớ tới cảnh tượng mình nắm lấy quần cậu không buông, những chuyện sau đó thì không nhớ ra nữa. Cmn nữa chứ! Uống say tới mức không nhớ được gì cả! Nhân vật chính: Dương Chi, Lục Mạch. Vai phụ: Ôn Đào. Một câu tóm tắt: Câu chuyện ngọt ngào sau khi sống lại. *** #Review MẤT TRÍ NHỚ Tác giả: Bản Lật Tử Thể loại: Hiện đại, nam chính bác sĩ - nữ chính sinh viên, có chút trinh thám, sạch ngọt sủng, HE. Độ dài: 65 chương +2 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn edit. ------------------ Trong một câu chuyện cổ tích nọ, có một cô công chúa bị mẹ kế cho ăn quả táo, sau đó trúng độc liền hôn mê. Đến khi nàng nhận được nụ hôn của hoàng tử và tỉnh lại, nàng đã yêu chàng. Trong một câu chuyện cổ tích khác, cô công chúa nọ vì một lời nguyền lúc sinh thành của bà tiên xấu tính, khi trưởng thành bị khung cửi đâm vào tay rồi rơi vào giấc ngủ rất dài. Một ngày kia khi hoàng tử đến và đặt một nụ hôn trên môi nàng, nàng tỉnh lại và cũng yêu chàng. Cả hai cô công chúa trong câu chuyện cổ tích trên, đều là yêu người đầu tiên mà mình nhìn thấy sau khi vượt qua biến cố trong cuộc đời. Thế nên, có lẽ Diệp Trăn Trăn yêu Quý Triết Ngạn cũng là hợp với lẽ thường mà thôi. Bởi vì, người mà Diệp Trăn Trăn nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là anh. Nhưng không phải là trên đỉnh núi thơ mộng, hay trong một tòa lâu đài phủ đầy hoa hồng, mà là trong bệnh viện và Quý Triết Ngạn chính là bác sĩ chủ trị của cô. Uhm, tình tiết có vẻ không giống lắm, nhưng về cảm xúc thì cơ bản vẫn là như vậy. Tuy nhiên, cổ tích là hư cấu, trong cuộc sống thì vẫn cần phải có tính thực tế một chút. Sở dĩ Diệp Trăn Trăn có cảm tình với bác sĩ Quý, ngoài việc anh quá đẹp trai, lạnh lùng khí chất, tài giỏi nghiêm cẩn thì lý do chính là cô cảm thấy chỉ có anh mới đem lại cảm giác an toàn cho cô. Bởi vì, cô đã hoàn toàn… mất trí nhớ. Khi Diệp Trăn Trăn tỉnh lại, cô hoàn toàn không nhớ một chút gì về việc đã xảy ra, bao gồm cái chết của người ông ngoại giàu có và tên hung thủ đã đẩy cô ngã xuống cầu thang. Khi ký ức không còn thì cảm giác sẽ mạnh mẽ chiếm hữu. Mặc dù bên cạnh cô lúc này có một người mợ vô cùng ân cần và một vị hôn phu đến từ hành tinh khác luôn lo lắng chăm sóc, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy xa lạ, đồng thời còn có chút bài xích với họ. Thế là, cô hoàn toàn đặt niềm tin vào bác sĩ Quý. Cũng không hiểu tại sao, Quý Triết Ngạn trước nay luôn lãnh cảm với mọi vật mọi việc, khắp người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác rùng mình, nhưng đối với cô gái nhỏ Diệp Trăn Trăn này, anh lại lần đầu biết thế nào là tâm hồn xao động.  Có thể bởi vì hoàn cảnh cô ấy quá đáng thương, ba mẹ mất sớm trong tai nạn 6 năm trước, lúc đó đã mất trí nhớ một lần rồi. Bây giờ ông ngoại thương yêu cô nhất cũng bị sát hại, mà cô lại chẳng thể nhớ được gì. Mỗi ngày chứng kiến cô nhìn mọi người với ánh mắt đầy cảnh giác, nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng lấp lánh nhìn anh, thì tim của Quý Triết Ngạn lại mềm nhũn. Thế nên anh lại để ý đến cô nhiều hơn một chút, quan tâm cô hơn một chút. Mà chỉ cần một chút này thôi, Diệp Trăn Trăn đã hoàn toàn sa vào lưới tình. Nhưng cái gì đến sẽ phải đến, dù không muốn thì sau khi hồi phục thì cô vẫn phải quay về đối diện sự thật.  Diệp Trăn Trăn xuất viện và trở về ngôi nhà cô đã ở trước khi xảy ra tai nạn. Cùng với nó chính là từng người từng người nói cho cô biết cô trước đây như thế nào, đã có cuộc sống ra sao. Trong số những người đó, có một người là Tả Dịch, cũng chính là người cảnh sát thụ lý vụ án của ông ngoại cô. Nhờ có Tả Dịch, cô biết được rất nhiều chuyện của trước đây còn chưa sáng tỏ và những người xung quanh cô hoàn toàn không đáng tin cậy như vẻ bề ngoài. Diệp Trăn Trăn cảm thấy quá rắc rối, cô phải làm sao đây? Đành phải đi tìm bác sĩ Quý để chữa tâm bệnh thôi. Cứ tưởng rằng, mình mặt dày như vậy không chừng sẽ khiến bác sĩ Quý chán ghét, ấy vậy mà anh ấy lại có thể dung nạp Diệp Trăn Trăn. Tuy miệng có hơi độc địa một chút, nhưng mà như vậy cũng đã giống một người đàn ông biết rung động lắm rồi. Thế nên, Diệp Trăn Trăn đầu óc chậm chạp cứ vậy mà chiếm được trái tim băng giá của Quý Triết Ngạn. Nhưng thật lòng mà nói, cô gái này cũng rất tội nghiệp. Lúc đầu tỉnh lại chẳng biết mình là ai, sau đó khi vụ án được đào sâu thêm thì lại bị rơi vào diện tình nghi, sau đó nữa thì phát hiện, hình như mình không phải là cô gái Diệp Trăn Trăn mà mọi người đang nói đến thì phải. Tóm lại là, hiện giờ cô chẳng biết phải làm sao cả. Thế là lại chạy đến gặp bác sĩ Quý. “Bác sĩ Quý ơi, nếu, nếu em không phải là Diệp Trăn Trăn thì phải làm sao…?” “Không sao cả, em chỉ cần là em thôi…” Bác sĩ Quý ơi, hình như anh yêu con gái nhà người ta rồi đó. Người ta không có chỗ đi, anh liền mang về nhà. Người ta buồn, anh nấu cơm dỗ dành. Người ta sợ, anh còn có thể ôm người ta ngủ một cách trong sáng nữa cơ mà.  Tuy rằng khởi đầu câu chuyện là một vụ án giết người, nhưng mà yếu tố trinh thám thực sự chỉ làm nền cho tình cảm của nhân vật chính mà thôi. Trải qua những manh mối mà anh cảnh sát tận tâm Tả Dịch tìm được, cuối cùng chân tướng sự thật cũng được hé lộ. Rất nhiều bất ngờ, rất nhiều người đều có liên quan, kể cả vụ tai nạn của 6 năm trước cũng đã tiết lộ thân phận vô cùng bí mật của Diệp Trăn Trăn.  Nhưng tất thảy đều không quan trọng. Dù cho Diệp Trăn Trăn đã từng bị tráo đổi như thế nào, thì đối với Quý Triết Ngạn, cô vẫn là cô gái nhỏ hoạt bát, dám yêu dám nhận, tuy không được thông minh sáng suốt nhưng lại rất giỏi trong lĩnh vực mà mình am hiểu. Điều quan trọng nhất là, trong lòng cô chỉ có một mình anh. “Bác sĩ Quý ơi, em có thể bao nuôi anh không?” Bác sĩ Quý: “...” … Thật ra, câu chuyện này cũng mang một chút hơi hướng cổ tích. Khi mà người đàn ông đẹp trai xuất chúng gặp gỡ và yêu đương cùng cô gái xinh đẹp đầy khí chất. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau giải quyết vấn đề. Không có tranh chấp, không có giận hờn, không có những hiểu lầm khiến đôi bên cùng khó chịu. Chỉ có mật ngọt của tình yêu, sự ấm áp trong từng bữa cơm, sự đáng yêu trong những câu đối thoại, sự cưng chiều của Quý Triết Ngạn và tình yêu đầy sùng bái của Diệp Trăn Trăn. Tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một câu chuyện đầy sinh động.  Cuộc sống có rất nhiều lúc không được như ý muốn, nhưng lựa chọn trải qua như thế nào lại phụ thuộc vào chính bản thân mỗi người. Nếu có thể vui vẻ thì hãy cứ vui vẻ, nếu đã yêu xin đừng e ngại. Không cần phải gặp người tốt nhất, nhưng nhất định phải cho bản thân mình một sự lựa chọn tốt nhất. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần *** Thời điểm Dương Chi tỉnh lại, đầu óc có chút mờ mịt, đèn trên trần nhà sáng rọi vào mắt khiến cô chưa thích ứng kịp. Đưa tay ngăn cản tầm mắt với ánh sáng, chớp mắt vài cái, hồi lâu sau cô mới chậm rãi ngồi dậy. Nhìn xung quanh một vòng, đây là phòng ngủ bốn người trong trường học, giường trên bàn dưới, hiện tại chỉ có một nữ sinh đang ngồi đọc sách đối diện Dương Chi. “Cậu tỉnh rồi?” Nữ sinh phía dưới nghe được động tĩnh từ giường Dương Chi truyền đến, quay đầu cười với cô, “Khó mới có được một ngày thứ bảy rảnh rỗi ngủ nướng, cậu muốn đi ăn trưa không?” “Ôn Đào?” Dương Chi nhìn cô, cảm giác như có điều gì kì quái, giống như, ngủ một giấc dậy làm cô quên đi thứ gì. “Ừm, sao vậy? Ngủ đến phát ngốc rồi sao?” Ôn Đào cười rộ lên, trên mặt có hai núm đồng tiền ngọt ngào, vừa đơn thuần vừa vô hại. “À, có thể do tớ ngủ lâu quá.” Dương Chi xoa huyệt thái dương của mình, kiềm chế lại cảm giác quái dị trong lòng, leo từ trên giường xuống. Thời tiết bên ngoài âm u, mây đen chen lấn nhau làm cho người ta cảm thấy khó thở. Dương Chi tùy ý đeo một đôi dép lê đến trước cửa số mới phát hiện bên ngoài đang có mưa phùn. Mở cửa sổ ra, một mùi hương của cỏ xanh lẫn bùn đất truyền tới. “Trời mưa sao?” Ôn Đào bất tri bất giác lại gần cô, đưa tay ra cảm nhận một chút hương vị của trời mưa. “Cũng không lớn lắm.” Dương Chi hạ mắt nhìn xuống bên dưới, tầm mắt quét qua một thân hình đang đứng cạnh bồn hoa ngoài cửa sổ, lông mi khẽ run lên một chút, giọng nói cũng có vẻ kinh ngạc, “Lục Mạch?” Thời điểm cô thốt ra tên người kia, trái tim cô như nhảy lên vài nhịp, vừa nặng nề vừa khó chịu, khiến cho cô phải đưa tay chạm lên vị trí của trái tim. Đối phương như nghe được tiếng nói của cô, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt hai người chạm nhau, mái tóc đen đã bị mưa ướt nhẹp, mặt mày tràn ngập vẻ bi thương. Trong lòng Dương Chi căng thẳng khó hiểu, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến ánh mắt cậu bi thương như thế. “Cậu ấy sao lại đứng đây dầm mưa vậy.” Giọng nói Ôn Đào như kéo Dương Chi về hiện thực, cô không được tự nhiên dời mắt đi. Ánh mắt Lục Mạch vẫn như cũng dừng trên người Dương Chi, không chút dao động, cũng không có biểu tình gì hết. “Cái đó, cậu cần ô sao?” Dương Chi đưa tay vuốt tóc, che đi sự thiếu tự nhiên của mình, thân thể hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ để Lục Mạch có thể nghe rõ lời cô nói. Ký túc xá Dương Chi ở tầng hai, cách Lục Mạch một cái bồn hoa ở giữa, cậu nghe rõ nhưng lại không trả lời. Chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua Dương Chi, sau đó rũ mắt, xoay người rời đi, bước chân không nhanh, bóng lưng cô đơn. “Vẫn lạnh lùng như vậy.” Ôn Đào nâng cằm, hai núm đồng tiền lại lộ ra, trào phúng nói. Dương Chi kinh ngạc nhìn bóng lưng Lục Mạch biến mất trên con đường, phát hiện mưa như ngày càng lớn, tiếng từng hạt mưa chạm xuống đất như đánh vào trong lòng Dương Chi. “Cậu đi đâu đó?” Ôn Đào ngạc nhiên nhìn Dương Chi cầm ô chạy ra khỏi cửa. “Đuổi theo Lục Mạch.” Dép lê cũng chưa kịp đổi, Dương Chi cứ thế mà đấy cửa chạy ra. Miệng Ôn Đào há to, muốn hỏi quan hệ hai người từ lúc nào mà tốt đến nỗi muốn đưa ô cho nhau trời này cơ chứ. Dương Chi cũng không biết tại sao mình muốn đuổi theo, Lục Mạch trong khối nổi tiếng là người lạnh lùng quái gở, thái độ như vừa nãy là đã rõ. Bản thân cô đuổi theo như vậy chưa chắc cậu cũng đã nhận ô, nhưng nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Lục Mạch, cô cũng không đành lòng. Dương Chi che ô chạy vào màn mưa, dép lê dẫm lên mặt đất nước bắn thấm ướt ống quần. Nhưng đi một đoạn xa cũng không tìm được Lục Mạch. “Người này đi cũng thật nhanh!” Dương Chi nhìn một chiếc ô khác đang cầm trên tay, có chút nản lỏng, chuyến này thật vô ích rồi. Trên đường quay về, mưa cũng không ngớt mà ngày càng lớn hơn, một đường đi này Dương Chi đều không yên lòng. Đến một lối rẽ, thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, dọa cô nhảy dựng lên, thiếu chút nữa làm rơi ô xuống đất. “Lục Mạch?” Sao cậu lại ở đây? Còn chưa kịp ngạc nhiên xong, Dương Chi đã bị một hơi lạnh ôm vào trong ngực, sức lực lớn tới mức không thể phản kháng. Cánh tay ôm cô rất chặt, như là muốn dung nhập cô vào cơ thể mình, khiến cho Dương Chi suýt nữa không thở nổi. “Lục…” Dương Chi vừa định mở miệng nói chuyện thì trên môi lại truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, làm tất cả những lời cô muốn nói như nuốt lại vào trong. Lục Mạch hôn cực kì nhẹ nhàng nhưng lại làm Dương Chi chấn động, hai mắt trợn tròn, đáy mắt ngập vẻ không dám tin. Cho đến lúc hai chiếc ô trên tay đều bị rơi xuống đất, Dương Chi mới lấy lại tinh thần, dùng hết khí lực đẩy Lục Mạch ra, vung tay lên định tát cậu. Lục Mạch không hề né tránh, chỉ cúi đầu nhìn cô, khiến tay cô ngừng lại ở không trung. “Cậu bị điên à!!!” Vành tai Dương Chi đều phiếm hồng, đôi mắt giận dữ quay đầu bước đi, đến ô cũng không cần. Còn ở trước mặt Lục Mạch thêm nữa cô sợ bản thân sẽ không khống chế được muốn đánh cậu, thật uổng phí cho khuôn mặt đẹp trai như thế, lại là một tên biến thái!!! Huhu, lại còn là nụ hôn đầu của cô mà! Lục Mạch nhìn bóng lưng Dương Chi rời đi, lại nhìn đôi tay trống rỗng của chính mình, khóe mắt có chút đỏ lên. Trên mặt đất, có hai chiếc dù, một cái đang được mở ra, một cái được gấp ngay ngắn cẩn thận. Toàn thân Lục Mạch cũng đã ướt đẫm, đứng yên một hồi lâu, sau đó thở dài một cái, nhặt hai chiếc ô trên mặt đất lên. Cuối cùng cũng chậm rãi rời đi. Ôn Đào hoảng sợ khi nhìn thấy cả người Dương Chi ướt đẫm. “Cậu đánh nhau với Lục Mạch???” Mời các bạn mượn đọc sách Mất Trí Nhớ của tác giả Trường Nhiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hồng Trần Nhất Mộng
Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh Bên kia hoàng tuyền, liệu người có thể cười một lần vì ta? *** Một lần vô tình đọc được bộ này, bởi vì tên chương quá là cuốn hút. Một câu chuyện đẹp mà đầy nuối tiếc xót xa. Từng câu chữ như dòng chảy ca từ của khúc nhạc hoài niệm xa xưa, kể lại câu chuyện về một mối nhân duyên nghiệt ngã, cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc chỉ như chầm chậm thưởng thức một tách trà nhỏ, tưởng nhạt, mà đắng thấm ruột gan. Ngàn năm chờ đợi, chỉ như một giấc mộng hồng trần. *** Từ Hoa đại sư – Ly Trần​ Từ mưa phùn Giang Nam lãng đãng khói sương, mở ra cuộc gặp gỡ giữa cao tăng trẻ tuổi đắc đạo và hoàng tử phong lưu đa tình. Từ Hoa, tôn giả trẻ tuổi. Diễm lệ vô song, chu sa rực hồng, khóe môi hàm chứa ý cười như có như không mang theo mùi đàn hương thanh thoát nhàn nhạt. Dáng vẻ thoát tục mà ẩn ẩn mị hoặc ấy đã khóa chặt ánh mắt Tu Yển ngay lần gặp mặt đầu tiên. "Phảng phất như rời xa hồng trần, hóa thành tiên cảnh thoát tục. Thoát tục không phải cảnh, mà là người. Tại nơi này, lúc Tu Yển gặp Từ Hoa lần đầu tiên, y đã nghĩ như vậy." Sinh ra đã có chu sa vô tình, được phương trượng thu nhận về miếu. Bảy tuổi đọc hiểu Phật hiệu cao thâm, tụng kinh văn khó giải. Mười tuổi nghe tiếng hoa rơi. Mười hai tuổi trông non cao núi biếc. Mười lăm tuổi một mình thủ miếu, chỉ bầu bạn bên ngọn đèn xanh, chưa từng xuất sơn. Tới hai mươi tuổi, đã đến cảnh giới trong tâm không còn gì. Người chân chính là một gốc bồ đề, tĩnh lặng, an nhiên, mỗi lời nói ra đều ôn nhuận mà xa cách, chẳng nhiễm bụi trần. Phạn âm đều đều vang lên, tràng hạt lần xoay như luân hồi không dứt, trong trăm dặm thanh lọc mọi tạp niệm ác tâm nơi trần thế hỗn loạn. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên. Ngươi nghe có hiểu được chăng?" Người nhìn thấu tiền kiếp lai sinh, cũng giải biết bao chấp niệm nhân thế, nhưng chỉ duy không nhìn thấy quá khứ tương lai của người ấy. Phảng phất như chìm sâu trong nước, yên hoa diệt hết, chỉ còn khói sóng mịt mờ. Cũng giống như người. Năm ấy, người ở thiền phòng vì hoàng tử bạc mệnh niệm kinh cầu phúc, trong mắt chỉ có dáng Phật ngàn năm bất biến, chẳng hề để tâm một người tựa cửa phía sau, tại nơi đó dõi theo, từ ban mai đến tận đêm tối. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh. .. Người đa tình, liệu có thể đợi được kết cục gì đây?" Cao tăng đắc đạo nhìn thấu tiền thế lai sinh, giải biết bao oán niệm chấp nhất. "Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu. Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết. Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu mà không được. * * * Từ đây hết thảy đều quay về điểu khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế. Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?" Hoa si ngốc ngếch ấy hỏi vị tôn giả, người ngày ngày tụng kinh niệm Phật, có hiểu được ái tình chốn nhân gian, một khi động tâm, là chẳng thể quay đầu lại nữa. Người bảo, si niệm tam thế ấy may thay thư sinh kia không biết, bằng không biết lấy gì để trả. Thế nhưng, đại sư, người biết hay chăng, có một người đã đợi người từ rất lâu, rất lâu rồi. Sự đợi chờ vô vọng mỏi mòn ấy, người có thể đáp lại hay không, dù chỉ là một lần quay đầu liếc mắt? Đều nói định trước vô dục vô cầu, tư tình chẳng chứa, làm sao hoàn trả một mảnh chân tâm? Đều nói, người từ bi với vạn vật chúng sanh, tâm nơi cửa Phật, chỉ đành quyết tuyệt với một người. Nhưng phải chăng người thật sự không có tình? Vậy năm ấy cớ sao vì một nụ cười kinh tâm động phách mà lưu lại, lại vì ai ngày đêm tụng niệm dưới Phật đài.. Hai mươi năm không màng thế sự, không hiểu ái tình, giây phút đối diện đôi mắt hổ phách cùng nụ cười điên đảo chúng sinh, người thốt nhiên hoảng hốt. Hai mươi năm tâm bình như nước, mà giờ đây sóng ngầm lưu chuyển. "Y vẫn ở lại trong từ đường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng bằng một bức tranh sơn thủy Giang Nam." Nếu không có tình, cớ sao vì tiếng ho khe khẽ trong đêm đông giá lạnh mà lo lắng không yên. Không có tình, khi nghe lời nỉ non của người ấy, vì sao bàn tay bất giác khựng lại. Nếu thực không có tình, vậy tôn giả chấp đăng trăm ngàn năm trước, là vì ai lưu bước bên gốc bồ đề, tiền trần vãng sự đều không, vạn vật không giữ trong mắt, lại vì ai dấy lên khiện niệm, vì ai đánh đổ Phật đăng. Mỗi lần nhắm mắt tụng kinh, trong tai văng vẳng thanh âm trầm trầm: ".. Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" Chu sa đỏ thẫm như giọt lệ chực rơi. Người y ngàn năm chờ đợi, hóa ra lại là ta. ***​ Tu Yển hoàng tử - Thiên Giám​ Tu Yển thân bệnh quanh năm, vẫn không quên treo trên môi nụ cười phóng túng. Nhưng có ai nghe ra, thanh âm của vị hoàng tử bạc mệnh ấy xa xăm trống vắng khôn cùng. Phong tình vô hạn, lòng lại trống rỗng vô biên. Bao năm trôi dạt trần thế, là y đang chờ đợi điều gì? Một thân mang bệnh nặng cũng không khiến y vội vàng lo lắng. Nỗi đau đến từ bệnh tật chưa từng làm y để tâm. Thản nhiên mà sống, làm khách phong lưu nhất chốn hồng trần. Cho đến một ngày kia, vạt tăng bào mờ ảo trước mắt. Một lần gặp gỡ chu sa chí, tâm liền thấy chốn về, chẳng màng một đời trầm luân. Từ Hoa, Từ Hoa, hai tiếng này quẩn quanh trên đầu môi, liền dây dưa một đời không dứt. Một kẻ phóng túng bất kham như y, có lẽ không tin vào đức Phật trên cao. Không tin, nên cũng không trông chờ. Nếu có, hẳn y chỉ trông mong một người duy nhất, người sẽ giúp y cởi bỏ phiền ưu trong lòng, mang y ra khỏi vòng vây hỗn loạn của thế tục phiền nhiễu. "Từ Hoa, ngươi xem, Phật thật sự không giải ưu, không biết tâm, không lạc thế, không thông tình.." "Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại không giải được vây của ta sao?" Chỉ tiếc, người ấy có thể giải vây cho mọi sinh linh trên đời, chỉ duy không giải được vây của y. Nếu không, ai cũng không cần lưu lạc đến ngày hôm nay. Tình của y không dữ dội như liệt hỏa, mà lặng lẽ tích tụ thành lưu thủy cuộn trào. Than thay, chân tình nơi phàm trần, nặng đến mấy, vẫn không bằng một câu: "Hồng trần không thể luyến". Bóng dáng cô độc thanh lãnh giữa đêm tối câm lặng trên hành lang dài trống vắng. Tình ấy theo y rời đi, để lại hoa rơi vô số. Chấp niệm của y chỉ có hương khói đàn hương lượn lờ, cùng chu sa rực hồng diễm lệ. Mưa bụi Giang Nam vừa đi xa, y một mình một ngựa đến trước sơn miếu. "Vãn sinh đường xa mà đến, không cẩn thận lạc đường, chẳng hay đại sư có thể cho tá túc một đêm?" Trong núi trăng thanh gió mát, sơn sắc xanh biếc, cổ miếu tĩnh lặng. Người ở ngay cạnh bên, nhưng chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn. "Y không quay người, mõ gõ lên, lại là tiếng" Cốc.. cốc.. cốc.. " Bóng người cạnh cửa thuận thế dựa vào một bên, hai tay Tu Yển khép lại trong tay áo, ống tay rộng thùng thình rơi thẳng xuống. Y không hề quấy rầy, cũng chẳng muốn quấy rầy người kia, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, y biết, đây là duyên phận vỏn vẹn giữa hai người." Khi y đến trời đã vào thu, lá khô rơi rụng đầy trong sân miếu. Sinh mệnh mỗi ngày lại trôi đi không nắm giữ được, lồng ngực đau nhức. Có người nói với y, không nên đến đây, bọn họ là cửu thế vô duyên, đây đã là thế cuối cùng, có cố mấy cũng không tránh được kết cục đã định. Thế thì đã sao, vẫn chưa đi tới kết cục, hiện tại y chỉ muốn nhìn thấy người kia nhiều hơn một chút, giữa chốn núi rừng xanh thẳm này. Muốn cùng người ăn bát cháo loãng, dưới tán hoa thưởng một chén trà thanh đạm, muốn lặng nhìn người xoay tràng hạt tụng kinh văn. "Y không còn là tiên, lại vẫn muốn tranh cùng ông trời." ".. Ngón tay vươn ra, ngừng lại giữa không trung, Từ Hoa không nhúc nhích, y thu tay về, rồi lại hơi nhô đầu ra, Từ Hoa mới định trốn, đã bị y một phen giữ lại. Khóe môi chậm rãi kề lên trán y, hô hấp ấm áp cùng làn da lạnh băng, ánh mắt Tu Yển nhìn bóng đêm đang tràn khắp, y nói," Từ Hoa, ngươi sẽ nhớ ta chứ? " Năm đó hoa đào vẫn như cũ, mà người chẳng biết đã về phương nào." Tâm tình tích tụ qua năm dài tháng rộng, nghẹn uất trong lòng. Y chưa từng rơi nước mắt, nhưng lệ lòng biết đâu đã ngập tràn ba ngàn dòng ngước. Nơi ly thế giữa nhân gian này, y luôn mong nó là điểm dừng chân cuối cùng của y. Nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi. Bởi vì sinh mệnh này đã dần tiêu tan. "Y không biết là mấy đời trước, y có phải cũng từng cáo biệt với người kia như vậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng người kia dần đi xa." "Phật nói, thế gian cầu không được tối khổ, tối khổ chính là, cầu trọn đời mà không được." Khi Tu Yển rời đi, Từ Hoa biết mình sẽ không bao giờ bước chân vào hồng trần nữa, nhưng lại không biết, người kia cũng sẽ chẳng bao giờ đến nữa. May thay, y cuối cùng cũng được dừng chân ở mảnh đất có người y chôn giấu trong tim, người mà y dốc cả ngàn đời chờ đợi. Giọt lệ cuối cùng ấy, y có thấy hay không. Đại sư chưa từng quay đầu vì tiếng gọi của người ấy, đến khi quay lại, đã chẳng còn dáng người tựa cửa lẳng lặng dõi theo, chỉ có một cánh bướm trắng phiêu bồng, bướm bay đi tìm duyên tình của ai? "Năm sau hoa rở rụng đầy cành, y đun nước trà thơm, lẳng lặng uống hết một ấm trà. Mà giữa chốn hồng trần phương xa, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất đã lìa đời vào mùa đông năm ấy, y được chôn ở Giang Nam, có hoa sen làm bạn. Gió mát lẩn quẩn bên tai, Từ Hoa phảng phất nghe thấy có người gọi tên mình, y quay người, lại chỉ có non xanh xa tắp. Có con bướm bay ra ngoài chùa, y hơi nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ." "Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh. Bên kia hoàng tuyền, người có thể cười vì ta?"​ ***​ Là thiếu niên phong lưu đa tình, hay nhị hoàng tử kiệt ngạo bất tuân.. Là đại sư thoát tục tĩnh lặng, hay tôn giả ôn hòa an nhiên.. Rất lâu, rất lâu trước kia, từng có một nhị hoàng tử không e thiên địa, không sợ sinh tử, ngày ngày ngự phong vũ, giá tường vân, trêu chọc hết mọi chúng tiên thiên giới. Đôi mắt thu thủy khiến người vừa giận vừa thương kia từ ngày sinh ra chưa từng một lần rơi nước mắt. Lại bắt gặp một chu sa chí rực hồng như giọt lệ đọng lại nơi ấn đường. Bồ đề pháp hội khi ấy, chỉ một phút tùy tính hóa thành gốc hoa vô danh nhỏ bé, khiến đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm của vị tôn giả sinh lòng tiếc thương, kết cục tạo thành mối duyên nghiệt ngã. Pháp hội mở suốt trăm năm, trăm năm ấy, mỗi ngày tôn giả đều sẽ đi ngang qua gốc bồ đề, ngẩng đầu ôn hòa hành lễ với nhị hoàng tử trên cây. Hoàng tử chưa từng đáp lời, đợi tôn giả đi xa, lại từ từ niệm tưởng, âm thầm gọi tên, kết thành ôn nhu đong đầy nơi đáy mắt. "Ly Trần! Y chưa bao giờ mở miệng gọi người kia, một tiếng này lại phảng phất như đã gọi trăm ngàn lần." Bao năm qua đi, y mới đủ dũng khí gọi lên cái tên ấy, cùng người ấy ngắm mặt trời đằng đông. Có lẽ tâm tình của y, chờ đợi của y, người đều hiểu rõ, nhưng chỉ lẳng lặng đặt vào trong lòng. Cũng như câu hỏi khi ấy, người không đáp lời, nhưng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y. "Năm đó hoa quỳnh thoáng nở, chỉ mong Vi Đà ngoái nhìn một lần.. Ly Trần, ngày đó khi người ngoái nhìn gốc giáng thảo kia, có nghĩ tới nó sẽ động tình hay chăng?" "Điện hạ còn nhỏ nên không hiểu được nhân quả tuần hoàn, chờ ngày sau, tự nhiên có thể minh bạch, không cần để ý." "Không cần để ý? Vậy tôn giả cũng biết ta vì sao ngày ngày chờ đợi trên cây?" * * * "Nếu sau này ta vẫn không hiểu thấu thì phải làm sao? Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" "Tam giới thập phương vô sở cầu, bất quá chỉ cầu Phật chủ một chút tâm." "Những ngày còn lại của Bồ đề pháp hội, Thiên Giám thường xuyên đi nghe, đi theo phía sau chấp đăng tôn giả, dựa bên khung cửa, nhìn người kia trong phòng sao chép kinh Phật thật dài." Phật tâm vốn nên là vô sân vô si vô hỉ vô bi, kiếp số khó tránh, đều là si niệm. Tôn giả động tâm, lòng chứa ưu sầu, mỗi ngày tụng niệm đều nghe thanh âm văng vẳng bên tai, một ngày lơ đễnh sẩy tay đánh đổ Phật đăng, bị giáng xuống nhân gian chịu qua cửu thế trắc trở. Khi nhị hoàng tử biết tin đã là năm trăm năm sau, y đến Luân Hồi đạo, xuống thế quay về một trăm năm trước. Y muốn bồi người kia, nhưng người nọ đã độ kiếp rồi. Luân hồi nghịch thiên, thiên giới không dung, y lại là hoàng tộc, tội càng nghiêm trọng. Cuối cùng bị đày xuống phàm trần, trải qua chín kiếp không phận không duyên, duyên tình tận diệt. "Đây không phải kiếp nạn, là trừng phạt." "Thập trượng hồng trần vô nhan sắc, chỉ nguyện tư nhân lạc cửu thiên." Người ngàn năm quỳ trước Phật đài, y cũng ngàn năm dựa cửa lẳng lặng trông theo. Thương hải tang điền, tượng Phật trên cao không đổi, dáng người tựa cửa cũng ngàn năm bất biến. Chín kiếp cầu mà không được, đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao! Tình vốn là thứ đẹp đẽ trên thế gian, vì sao với người lại nghiệt ngã đến thế, cay đắng đến vậy. Liệu người có hối hận một phút tùy tính nhất thời khi ấy, có hối hận đã từng nâng niu một gốc giáng hoa. Liệu trong vô vàn tương lai sau này, còn có một kết cục không cần thương tâm nữa hay không.. Chín kiếp đợi chờ, đã chẳng phải nhất thời chấp nhất, mà đã là chấp niệm ăn sâu. Chỉ là lữ khách ghé chốn hồng trần, lại vướng mãi tơ lòng không buông. "Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏ được."   Mời các bạn đón đọc Hồng Trần Nhất Mộng của tác giả Nam Trang.
Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa
Báo thù không phải là mục đích, đôi khi trùng sinh chỉ là để hù dọa mà thôi. Tạ Hộ liền tính toán đùa nghịch một thời gian. Bởi vì nàng phát hiện ra, thứ mà nàng để tâm kiếp trước hình như không quan trọng như nàng nghĩ. Mà đời này, điều đầu tiên phải nhắc đến chính là bệnh kén ăn của nàng. Lời Bà Còm: Truyện này mình biết đến nhờ vào review của Nàng Xám (greyphan.com/2015/06/21/review-tang-quan-mot-the-vinh-hoa-hoa-nhat-phi/). Mình rất mê thể loại trùng sinh, có lẽ vì nữ chính nào sau khi trùng sinh đều có một cá tính đặc biệt. Truyện này nhà Cung Quảng Hằng đã edit được 100 chương sau đó ngừng hơn 2 năm rồi. Mình thích truyện này nên quyết định edit một bản cho riêng mình. Mình là tay mơ nên những thơ văn hoặc từ đặc biệt là xin chào thua, vì thế mình sẽ để nguyên xi như trong bản convert. Bạn nào hiểu được chỉ dẫn thì mình xin cảm tạ. Truyện mình làm cho bản thân nên sẽ không edit theo từng câu từng chữ trong bản convert đâu, miễn câu văn đọc lên nghe xuôi tai hiểu được cốt truyện là tốt rồi. *** Review greyphan.com:   Dạo gần đây ta ngán trùng sinh quyền mưu trạch đấu lắm lắm, đọc vừa mệt vừa nhàm, quanh đi quẩn lại có chừng ấy chi tiết mà triển nên không chán cũng uổng. Ban đầu vớ được quyển này cũng vì hết truyện đọc, đọc trong tâm thế chẳng biết gì, chưa ai spoil, cũng may là quyển này hay, đọc rất thích. Đa số các truyện trùng sinh khác thì nữ chính trùng sinh về toàn báo thù hoặc bày mưu tính kế để có cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Nữ chính Tạ Hộ cũng thế, nàng này kiếp trước yêu mù quáng một người, tính tình cao ngạo trong khi chẳng hề có tư bản để cao ngạo, không ngu như lại dễ bị gài bẫy, thể chất hay bị hại. Nàng yêu 1 người 27 năm, đơn phương, cuối cùng kẻ yêu nàng tạo cơ hội cho nàng được gả cho người nàng yêu, kết cục người nàng yêu đập nàng bể đầu bầm thây chết thấu thấu. Tạ Hộ trùng sinh, tâm cũng chết, 27 năm yêu đơn phương cũng tan theo những cú đánh cú đá và cái chết của nàng. Cuộc đời nàng bước sang trang khác, kiếp này nàng có 1 bắt đầu mới, với người yêu nàng ở kiếp trước. Yêu hắn, thương hắn, bảo vệ hắn, thần tượng hắn, sùng bái hắn, kiếp này là ông trời ban ơn cho nàng, sống lại để báo đáp hắn. Thẩm Hấp có tuổi thơ ác mộng, hắn là con rơi của Hoàng đế, mẹ hắn vác bụng bầu gả cho người, tự làm tự chịu, bị tra tấn không ra con người, hại luôn cả đứa con của mình, sống không bằng chết. Hắn sống, hắn nỗ lực, để Hoàng đế thấy được hắn, để mưu hoa ngôi báu, để trả thù. Trả được thù rồi hắn lại về với nỗi cô đơn, đêm đêm ác mộng, đến khi hắn yêu, người kia lại không yêu hắn, mặc dù sớm chiều làm bạn 10 năm, người kia vẫn không yêu hắn. Hắn thành toàn nàng, hắn mất nàng. Nếu ta là tác giả, ta sẽ cho Tạ Hộ trùng sinh vào 1 ai khác ở kiếp trước, yêu và ở bên Thẩm Hấp, chứ ko phải trùng sinh ở 1 kiếp khác, hạnh phúc với 1 Thẩm Hấp thuở thiếu thời. Ah, ông Trời bất công. Ở cái kiếp kia, liệu Thẩm Hấp sẽ sống với sự đau khổ, nỗi cô đơn và cơn giằng xé đến thế nào, khi chính hắn lại gián tiếp gây ra cái chết cho người con gái hắn yêu trong vô vọng chừng ấy năm? Ở một kiếp người mới, Tạ Hộ và Thẩm Hấp bên nhau, cũng xem như là bù đắp đi. Mặc dù với ta thì ta thấy bứt rứt lắm. Tiếc là truyện hơi ngắn, còn vài nhân vật không được giao đãi nên đọc khá tiếc nuối. Hoa Nhật Phi hành văn rất được, cách dẫn truyện rất xảo diệu và lôi cuốn, khi đọc đôi khi ta cứ cười tủm tỉm theo nhân vật, nhăn nhó theo nhân vật, lúc nhận ra điều đó ta thấy khá ngạc nhiên, vì không hiểu sao mình lại vô thức như thế, nó không giống như truyện hài cười ha hả, truyện buồn khóc thút thít, mà là sự hòa mình, cái cảm giác của nhân vật nó làm ta đắm chìm ở bên trong, nhàn nhạt và dịu dàng làm sao ấy. “Tặng quân một thế vinh hoa” tuy không phải xuất sắc, nhưng là 1 tác phẩm hay, dịu dàng và ngọt ngào, không quá bi, không quá hỉ, rất êm ái, đọc thoải mái và dễ chịu. Mặc dù còn 1 vài sạn và tình tiết không được triển khai, nhưng cũng chấp nhận được chứ không đến mức làm độc giả bức bối. Quyển này quả là của hiếm giữa rừng trùng sinh nhan nhản 1 màu hiện nay. Cái gì cũng vừa đủ, không thiếu không thừa, không quá trùng lặp. *** Sau một kiếp chị sống khá có lỗi, nên ông trời bực quá. Kiểu như ta đã tạo hết thời cơ cho hai bọn bây bên nhau, mà cũng không bên nhau được nữa. Thời cơ đó bao gồm 1. Không cho chị được như ý nguyện gả cho nam phụ 2. Đem chị thảy ngay tới trước mặt anh, để cho hai người lâu ngày sinh tình Vậy mà hai người này cũng không đến được vơi nhau, vậy là bùm, cho chị trọng sinh để chị bớt ngây thơ đi và nhìn thấy thằng chồng lương phối 'tao đã chọn cho mày đó con' ông trời said. Chị sống lại rồi, trời lại phù hộ cho gia đình chị bình an, vượt qua bao nguy nan và tiến tới đỉnh cao của nhân sinh. Và cuối cùng thì chị cũng được gả cho anh, xây dựng một mái nhà nhỏ được anh cưng chiều hết mực. Có lẽ cảm thấy cuộc sống của chị vẫn chưa quá mĩ mãn, vẫn chưa đủ tầm với danh xưng 'con cưng của trời' nên trời đã cho anh lên làm vua, để chị làm hậu, sinh con thì làm thái tử và quan trọng là hậu cung chỉ có mình chị, một mình hưởng hết ân sủng. Ok giờ là nhất rồi, trời vừa lòng rồi nhé, con sống hạnh phúc nhé, ta đi đây Ps: Trời ở đây là tác giả đó. Truyện không xàm như lời review đâu, nghệ thuật ánh trăng lừa dối không à.   Mời các bạn đón đọc Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa của tác giả Hoa Nhật Phi.
Tái Giá
Nguyên Nghi Chi là thiên kim tiểu thư duy nhất của Nguyên phủ - đệ nhất thế gia Cảnh quốc Tất cả mọi thứ nàng có đều tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học Nữ nhân như vậy đốt đèn lồng đi khắp thiên hạ cũng khó tìm được mấy người Chỉ tiếc rằng ở đời nào có ai thập toàn thập mỹ, nàng vẫn có một điều không tốt Hơn nữa còn là thiếu sót trí mạng ── mạng cách của nàng quá dữ! Trước sau đã bàn bạc hôn sự ba lần, kết quả là cả ba vị hôn phu đều chết hết Từ đó lời đồn đãi nàng khắc phu truyền khắp kinh sư, không còn ai dám cầu thân với nàng Cho đến một ngày có một người không sợ lời đồn đãi, người đó cưới ngôi sao chổi khắc phu như nàng. . . . . Thành thật mà nói, nàng không ngờ có một ngày mình được xuất giá thành thân. Phu quân của nàng còn là đại tài tử duy nhất liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên (3 hạng đầu trong khoa cử) từ lúc khai quốc tới nay  Mặc dù vị phu quân này của nàng luôn trầm mặc ít nói, còn luôn ôn nhu săn sóc nàng Nhưng nàng biết danh tiếng khắc phu của mình quá đáng sợ, mọi ngôn hành cử chỉ đều có người chăm chăm để ý Cộng thêm bà bà nhìn nàng không vừa mắt, khắp mọi nơi đều giở thủ đoạn với nàng Một mặt khác còn có vị muội muội của thê tử quá cố của phu quân, một lòng muốn "Tỷ chết muội kế" Hừ! Mọi người xem nàng như quả hồng mềm có thể mặc cho người đời vo tròn bóp nghiến? Nàng không sợ, muốn giành phu quân với nàng? Không có cửa đâu. . . . . . *** Khăn voan đỏ được mở lên hất về phía sau, hiện ra dưới ánh nến là một gương mặt xinh đẹp thanh tú như Phù Dung, hai mắt tựa như sóng nước, đôi mi thanh tú, mũi cao thanh thoát, đôi môi mọng như quả anh đào, thật là giai nhân mỹ lệ. Nhóm tiểu cô nương trong phòng tân hôn đang náo nhiệt chờ xem nàng dâu mới, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên, dường như không ai nghĩ tới "Sao chổi" từng khắc chết ba vị hôn phu theo lời đồn kia lại là một người rất xinh đẹp như vậy, trước kia họ đoán nhất định “ Sao chổi” là một nữ tử có bộ mặt xấu xí, lòng dạ độc ác đáng sợ. Khi tầm mắt tân lang lạnh lùng lướt nhanh một vòng quanh phòng, nhóm nữ nhân tụ tập xem náo nhiệt mới giựt mình tỉnh lại, vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười, bảy miệng tám lời cùng nhau ca tụng tân nương tử có được sắc đẹp trời ban. Hỉ nương nương cũng đến gần thú vị nói: "Tân nương tử xinh đẹp động lòng người, giống như Thiên tiên hạ phàm, cùng lão gia chúng ta tạo nên Văn Khúc hạ phàm đúng là trời sinh một đôi, chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia." Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc cứng nhắc của tân lang cuối cùng lộ một ý cười, nhưng chỉ gật đầu một cái. Hỉ nương nương hầu hạ tân lang tân nương thắt vạt áo của hai người lại thành đồng tâm kết, tiếp theo hai người cùng ngồi xuống uống rượu giao bôi, xem như kết thúc buổi lễ. Tân lang còn phải chiêu đãi tân khách, vì vậy hỉ nương nương một lần nữa đem vạt áo hai người cởi bỏ, hắn liền đứng lên, nhìn nhóm nữ nhân trong phòng một chút, nhàn nhạt nói: "Bận rộn cả ngày, mọi người cũng đã đói bụng, mệt mỏi, phía trước ta có bảo người chuẩn bị tiêc rượu thượng hạng, mời mọi người ngồi vào nhập tiệc." Lời nói dễ nghe, nhưng rõ ràng chính là muốn đuổi người trong phòng tân hôn ra ngoài. Nàng dâu nhỏ cùng các cô nương nhìn nhau, được rồi, tân lang người ta đau lòng vì tân nương tử, không đành lòng để mặc nương tử bị người ta làm phiền, chúng ta đừng trêu chọc người ta nữa, đi thôi. Mọi người đều phân tán sạch sẽ, tân lang gọi hai Nha hoàn Tri Vi, Tri Nhu cận thân của mình, cùng với Hòa Yên, Hòa Hà Nha hoàn hồi môn của tân nương tử, ra lệnh các nàng chuẩn bị nước nóng cho tân nương tử rửa mặt chải đầu, căn dặn kẻ dưới để cho tân nương tử dùng bữa trước, ngoài ra không cần chờ hắn trở lại. Bốn Nha hoàn cùng nhau quỳ gối, cung kính đáp một tiếng "Dạ" , nhất là Hòa Yên và Hòa Hà, cảm thấy tân lang thật sự uy nghiêm không thể gần gũi, ngộ nhỡ có chút sai sót, e rằng cũng sẽ bị nghiêm trị. Chờ tân lang đi ra cửa, Hòa Yên và Hòa Hà lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, Hòa Hà nghịch ngợm lặng lẽ le lưỡi, nháy mắt mấy cái, hình dáng phát âm từ miệng: Lợi hại! Hòa Yên lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu, vốn nghĩ là tân lang cưới thiên kim tiểu thư duy nhất Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ là người ham trèo cao, không những thế hắn còn là người tái giá, tiểu thư nhà nàng vào cửa cũng không phải là nguyên phối (vợ đầu), chỉ có thể oan uổng làm kế thất (vợ kế), thật sự là quá uất ức, nhưng hôm nay nhìn thấy tân lang nghiêm túc đoan chính lại còn anh tuấn bức người, trong lòng Hòa Yên và Hòa Hà cũng không còn dám xem thường thất lễ nữa, hiện tại các nàng cảm thấy mình nên vì tiểu thư nhà mình mà lo lắng, không biết vị tân lang đã từng giành được ba giải đầu liên tiếp đo, Trạng Nguyên lão gia có phải rất khó hầu hạ hay không? Liệu người ta có khắt khe đối với tiểu thư nhà nàng không? Thật ra, tiểu thư Nguyên Nghi Chi mọi thứ đều tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học (tài năng và học vấn), nữ công gia chánh, cầm kỳ thư họa, tất cả đều có đọc qua, không những thế tiểu thư rất thông minh. Xinh đẹp động lòng người, ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nữ tử như vậy đốt đèn lồng khắp thiên hạ cũng không tìm được mấy người, có thể nói tiểu thư của các nàng thập toàn thập mỹ, chỉ có một chỗ không tốt, hơn nữa còn là chỗ thiếu sót trí mạng ——số mệnh không tốt. Thầy tướng số nói mệnh tiểu thư cứng rắn, khắc chồng, làm không tốt còn có thể khắc con cái. Sao có thể như vậy được? Từ khi mười một tuổi Nguyên Nghi Chi bắt đầu nghị hôn, trước sau kể ra đã trải qua ba mối hôn sự, đều là công tử có xuất thân tốt, kết quả cả ba vị công tử vốn khỏe mạnh đều chết bất ngờ, có thể bởi vì bệnh tật, hoặc bởi vì sự cố ngoài ý muốn, đều vội vã qua đời, sự việc diễn ra quá bất ngờ không kịp cho người ta chuẩn bị tâm lý, sự việc đó khiến phụ mẫu nhà đối phương đau không muốn sống. Nguyên phủ chức tước cao hiển hách, là đương kim Đệ Nhất Thế Gia, vì vậy nhà nghị hôn không dám truy cứu, nhưng tin Nguyên Nghi Chi khắc chồng đã đồn khắp kinh thành, từ khi nàng mười sáu tuổi, không còn có người nào dám nghị hôn với nàng.   Mời các bạn đón đọc Tái Giá của tác giả Nhạc Nhan.
Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Thời điểm kiếp trước, nàng là cháu dâu của hắn, kêu hắn hai tiếng Thất thúc. Kiếp này, nàng lại mang danh phận thê tử của hắn, vẫn như khi trước, gọi hắn hai tiếng thất thúc. "Nhị đường ca thật sủng nhị đường tẩu" Nàng đang thêu chợt nhớ tới chuyện lúc sáng, liền thuận miệng nói nhỏ. Hắn ngẩng đầu ra khỏi quyển sách, dung nhân tuấn mỹ mà lạnh lùng nói: "Nếu như nàng thích, ta cũng có thể đối xử với nàng như vậy" "Nga..." Nghe hắn nói nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống. Hắn buông sách, thân hình cao lớn phủ lên người nàng, ngón tay thon dài đặt lên áo. "Thất thúc, ngươi làm cái gì vậy?" "Sủng ngươi" Truyện ngọt, sủng, thích hợp đọc giải trí. *** Thể loại: Trọng sinh, cổ đại Tình trạng: Hoàn Review bởi: Lê Nhật Linh - fb/hoinhieuchu -----  Đời trước, trước năm 17 tuổi, Diệp Thanh La là hòn ngọc quý trên tay lão phu nhân Diệp gia, lúc ở nhà được cưng chiều hết mực, lão phu nhân chu đáo tìm cho nàng nhà chồng tốt đẹp từ sớm, nàng cùng tướng công là Tiêu Vĩnh Hãn là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt đẹp, tướng công còn sáng tác cho nàng khúc Khỉ La Hương đính ước. Mang theo của hồi môn phong phú, Diệp Thanh La gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, trở thành Tam thiếu phu nhân của Tiêu gia. Tướng công săn sóc, mẹ chồng yêu thương, tưởng như Diệp Thanh La có thể thuận lợi quá một đời.  Nhưng rồi năm 17 tuổi, ngay khi nàng vừa sinh đứa con trai đầu lòng, mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt ở một nơi tối tăm, ẩm ướt, và theo sau đó là 17 năm bị hành hạ, tra tấn. Nàng ở nơi thủy lao tối tăm đó hằng đêm nghe khúc Khỉ La Hương mà Tiêu Vĩnh Hãn từng hứa chỉ tấu cho nàng nghe, nhận đủ mọi tra tấn từ nữ nhân mà đến tận lúc chết nàng vẫn không biết là kẻ nào, manh mối duy nhất là gương mặt giống hệt nàng – công cụ để ả thay thế vị trí Tam thiếu phu nhân của Tiêu gia.  Đời này, Diệp Thanh La 7 tuổi mang trong mình ký ức của Diệp Thanh La 34 tuổi, 17 năm thiếu nữ hạnh phúc và 17 năm hành hạ, tra tấn không giống người. A La không phải là một cô gái quá thông minh, đời trước nàng vô tư sống trong sự yêu thương của tổ mẫu, hình thành nên tính cách vô tư, kiêu ngạo, xa cách anh trai và mẹ ruột, không nhận ra những khó khăn mà họ đang gặp phải cũng như sự dơ bẩn của nội trạch Diệp gia. Được sống lại năm 7 tuổi có lẽ là món quà mà ông trời ban cho nàng, không chỉ để nàng tự thay đổi số phận của mình mà còn cả những người thân thuộc mà đời trước nàng bỏ lỡ. 17 năm chịu tra tấn đã sớm mài mòn tình cảm của nàng dành cho Tiêu Vĩnh Hãn, tình cảm vợ chồng không mấy đậm sâu được phát triển từ những ngây thơ của thuở thiếu thời. Bù lại, nàng có được sự yêu thương của thất thúc Tiêu Kính Viễn, người khiến nàng có đủ dũng cảm để lần nữa bước chân vào cổng lớn Tiêu gia – nơi 17 năm tra tấn khiến nàng ám ảnh và sợ hãi cả đời. Tag truyện mình để là cổ đại, tuy là truyện trọng sinh báo thù nhưng yếu tố đó không quá rõ rệt, trạch đấu cũng gần như không có vì gia đình nữ chính phân gia từ khá sớm, nó chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu ở cổ đại, là quá trình giãy dụa yêu hay không yêu không yêu hay yêu của cả nam và nữ chính.  Mình đánh giá truyện này ở mức tạm được, vì mình cảm thấy tác giả viết có phần hời hợt, nhiều chỗ lan man, đọc không đọng lại nhiều. Có những nhân vật phụ tác giả khiến họ có tiềm năng trở thành phản diện, rồi thôi, chỉ cho tiềm năng vậy thôi, không làm gì nữa cả. Có vài plot twist ở cuối nhưng cũng không gây bất ngờ quá nhiều, kiểu như để củng cố ý định của tác giả là dù đời nào thì hai người họ cũng dành cho nhau, chỉ là một đời bỏ lỡ còn một đời thì thành đôi thôi.  Tổng thể thì truyện ngọt sủng, nam chính tuy có phần bá đạo cường thế nhưng vẫn có điểm mấu chốt, tuy nhiên có vài chi tiết mình không thích lắm, như việc đến khuê phòng của nữ chính vào đêm khuya, vì đây là truyện cổ đại, khuê dự của nữ nhân là vô cùng quan trọng. Truyện có vài cặp đôi phụ khá dễ thương, như cặp cha mẹ nữ chính, đọc những đoạn miêu tả chỉ biết awww vì cute quá, hoặc là cặp anh trai – chị dâu nữ chính cũng khá hay. *** Truyện khá hay. Giọng vaqn ổn, đấu đá ko quá mệt nhưng đủ sức thu hút mình đọc từ đầu đến hết các phiên ngoại mà ko bỏ đoạn nào như với các truyện khác. Đoạn dưới mình spoil, bạn nào ko muốn biết trước nội dung thì đừng đọc nhé ^^ Nữ chính Diệp Thanh La, sinh ra lúc tổ mẫu đang hấp hối, gia đình còn chuẩn bị hậu sự rồi, nhưng tổ mẫu lại tỉnh lại đúng lúc A La chào đời, nói là mơ thấy tiên nữ trao cho bà 1 bé gái, là phúc tinh, nên từ đó A La đc tổ mẫu nuôi dưỡng, cưng chiều, trải thảm cho đi từ nhỏ đến lớn. Kiếp trước A La đc tổ mẫu bao bọc, lãnh đạm với mẹ, rời xa cha, gia đình ko hòa thuận, mẹ mất sớm, cha 1 đêm bạc đầu rồi bỏ đi trấn giữ biên cương ko 1 lần gặp lại con gái. A La đc tổ mẫu chuẩn bị tương lai hạnh phúc phía trước, đồ cưới dày, gả cho trúc mã là Tiêu Vĩnh Hán (1 trong số nam phụ), đc chồng yêu sủng hết mực, gia đình chồng cũng an ổn, cuộc sống ko có khó khăn gì. Cho đến ngày A La sinh con, sau khi sinh tỉnh lại đã thấy mình bị nhốt ở 1 thủy lao trong nội viện nhà chồng. Cứ như vậy bị nhốt 17 năm liền ở 1 nơi âm u ẩm ướt, ko thiếu ăn, nhưng tinh thần khổ sở. Hại nàng là 1 nữ nhân có gương mặt giống nàng như đúc, chiếm lấy thân phận nàng, sống với chồng con nàng hạnh phúc, lại cố tình để A la biết, khiến nàng khổ sở 17 năm liền. Rồi A La chết, trọng sinh lại năm 7 tuổi. Tâm trí trưởng thành nên A La dần nhận ra những điều kiếp trước chưa biết, như tình cảm của mẹ, khúc mắc giữa cha mẹ nàng. Nàng thay đổi dần, gần gũi với mẹ hơn, cứu đc me khỏi chết sớm như kiếp trước, cứu đc em trai kiếp trước chưa kịp chào đời đã mất do trạch đấu, tìm cách kéo cha từ biên cương về, giải quyết khúc mắc giữa cha mẹ, khiến 2 người lại gắn bó như vợ chồng son, rồi phân gia, ... Tất cả những điều trên nữ chính làm đc là nhờ sự giúp đỡ của nam chính Tiêu Kính Viễn. Nam chính hơn nũ chính 12 tuổi, là Thất thúc của Tiêu Vĩnh Hán, là 1 nhân vật phong vân khiến người người phải nể sợ, lại mặt lạnh, có tước vị hầu gia, mỗi tội độc thân, cả 2 kiếp  à mà còn là bằng hữu của cha nữ 9 nữa  Ban đầu vì nữ9 trông đáng yêu nên nam9 giúp đỡ do thiện cảm, nữ9 ko thân cận với cha, nên có cảm giác ý lại nam9 như cha vậy. Cho đến khi cha nữ 9 trở lại, gia đình hòa thuận, có người che chỏ bao bọc nữ9, thế là nam9 rời đi biên cương 7 năm liền. 7 năm sau trở lại thì nữ9 đã trở thành thiếu nữ, nhan sắc nổi bật, nam9 đổ ko đứng dậy đc. Nữ9 lại đc nhiều người để ý, khiến chàng dấm chua đầy mình, ban đầu còn có tí mặc cảm tuổi tác, bối phận, dau thì bất chấp tất cả, truy thê bằng đc. Từ dụ dỗ, tặng quà đến nửa đêm nhảy vào khuê phòng con gái nhà người ta, cộng thêm các biến cố xảy đến với gia đình nữ 9 và tác động của người khác, đến cuối cùng chàng cũng túm đc nàng về dinh. Thực ra thì 2 người này có dây dưa nhau từ kiếp trước, toàn do hoàn cảnh bất đắc dĩ, về sau truyện mới cởi dần khác nút thắt, vướng mắc giữa kiếp trước kiếp này. Một điều đặc biệt nữa là quá trình tìm tòi, điều tra ra ai là kẻ đã hại nữ9 kiếp trước nữa, nó kéo dài đến gần cuối truyện, nên cũng khiến mình tò mò mà cố đọc. Thực ra thì cũng đoán đc, nhưng đọc để biết cách kẻ đó giả trang kiểu gì để có thể giấu đc mọi người xung quanh 17 năm liền mà ko ai nhận ra đó là A La giả, rồi ai là người phát hiện ra, kiếp trước những kẻ đó phải trả giá như thế nào sau khi nữ 9 chết, đọc đến cuối mới biết. Coi như 2 kiếp đều bị xử lí. Ngoài nữ 9 còn 1 nhân vật nữa cũng có đc ký ức kiếp trước, mình ko nói ra vì nói ra thì mất hay, nhưng điều này khá quan trọng với vận mệnh kiếp này của nam nữ 9. Nam 9 thì chỉ có 1 giấc mộng về nữ9 khi nàng đã trưởng thành, thực ra là mộng về kiếp trước, nên sau 7 năm gặp lại, thấy nàng lớn lên giống hệt trg mơ, nam9 mới động tâm. Nam phụ cũng có 1 chút ký ức kiếp trước, nhưng ko rõ ràng, nên nhận nhầm người khác là nữ9, đến khi nàng gả cho thúc thúc của mình rồi mới nhận ra, thì đã quá muộn. Nhân vật này vừa đáng thương, vừa đáng trách, à mà ngu nữa, nên mới ko nhận ra người ngủ cùng giường với mình 17 năm liền chỉ là giả. . Về thịt thà cũng ko miêu tả rõ ràng, nhưng chấm mút vụn vặt thì kha khá, 2 người này chưa cưới đã ôm ôm hôn hôn chán rồi, toàn do nam9 ko kiềm lòng đc  sau cưới mật độ ân ái cũng nhiều, nhưng ko miêu tả chỉ tiết, đủ để người đọc hiểu  độ ngọt ngấy yêu chiều thì khỏi nói luôn.   Mời các bạn đón đọc Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành của tác giả Nữ Vương Bất Tại Gia.