Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoa Đào Khuynh Quốc

Hôm bữa lúc tớ đang đợi tàu, playlist tình cờ phát mấy câu hát thế này: “Muốn nhìn em cười, muốn cùng em náo, muốn ôm em trọn vẹn vào lòng... chắc em cũng biết, trái tim anh đập, toàn bộ đều vì em” (*). Trong đầu tớ lúc ấy không hiểu sao liền nảy ra ba chữ “Lý Thừa Dục”, cảm giác giống như ca sĩ kia đang hát lên tâm tư sâu kín của chàng nam chính trong cuốn “Hoa đào khuynh quốc” mà tớ mới đọc hôm trước vậy. Lý thừa tướng tuổi trẻ tài cao, thân phận thần bí, sau khi nữ đế Huyết Nguyệt qua đời thì trở thành người nắm giữ triều chính, bước một bước liền có thể có được ngôi vị cửu ngũ trí tôn. Ấy vậy mà không hiểu vì sao, Lý thừa tướng năm lần bảy lượt viết thư tới Tư Không triều, kính xin Nhiếp tướng quân, người được cho là huyết mạch duy nhất của hoàng tộc Huyết Nguyệt về làm nữ đế.  Hành động của chàng không chỉ khiến dân chúng hai nước xôn xao, còn khiến cho Tư Không hoàng đế đoán không ra ý định của chàng. Bọn họ kẻ nghi ngờ, người phản đối. Bởi không ai biết được, nhiều năm trước trên chiến trường, là chính giọng nói của nàng kéo chàng ra khỏi cõi chết, là chiếc nhẫn nàng để lại dẫn lối cho chàng trở về cố hương. Nàng đối với chàng không chỉ là vừa gặp đã yêu mà còn là một loại tín ngưỡng. Lần này chàng muốn nàng trở lại, một nửa là vì giang sơn xã tắc, nửa còn lại là tư tâm của mình. Bởi vì yêu nàng, mỗi một thói quen, mỗi một sở thích của nàng chàng đều ghi nhớ. Nàng tới Huyết Nguyệt, sợ nàng không quen phong vị, chàng tỉ mỉ sắp xếp đồ ăn, chỗ ở, cùng nàng trò truyện, cùng nàng say rượu ngắm trăng. Bởi vì yêu nàng, chàng chu tính mọi việc, lo liệu trăm bề, bảo vệ nàng trước bá quan văn võ, thay nàng trừ phản tặc Tây Sơn. Dù thân phận thần bí của chàng vô cùng cao quý, dù chàng mưu lược vô song, chỉ vì nụ cười của nàng, Lý Thừa Dục nguyện cả đời trở thành một trung thần, chờ đợi bên cạnh nàng. *** Nàng đã từng là Thanh Long tướng quân vang danh thiên hạ, là kẻ thù khiến Huyết Nguyệt vừa kinh sợ vừa nể phục. Nhiếp Thanh Lan dùng mười năm thanh xuân để yêu một người, vì hắn bao lần vào sinh ra tử, vì hắn mà gánh trên mình tội bất trung. Nàng không cầu vị trí mẫu nghi thiên hạ, càng không mong cùng hắn một đời một kiếp một đôi. Thứ nàng muốn không nhiều, nhưng hắn lại chẳng thể cho. Không những thế, chính tay hắn còn đẩy nàng đến “lòng địch” chỉ vì những mưu toan trong lòng hắn. Hắn tuyệt tình khiến trái tim nàng hiểu rõ, cũng khiến nàng từ bỏ đoạn tình cảm này. Nhiếp Thanh Lan tới Huyết Nguyệt, có lẽ ban đầu vẫn trong tâm thế Thanh Long tướng quân của Tư Không triều. Nhưng Lý Thừa Dục đã khiến nàng hiểu được, cho dù nàng không sinh ở Huyết Nguyệt nhưng nàng không thể phủ nhận dòng máu Huyết Nguyệt đang chảy trong người mình. Vì vậy, nàng bắt tay với Lý thừa tướng, cốt để ổn định triều cương khiến cho Huyết Nguyệt trở nên tốt đẹp hơn.  Trong những ngày tháng đấu tranh với đám văn võ bá quan như hổ rình mồi ấy, có một người vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Chàng tỉ mỉ quan tâm săn sóc, chàng dịu dàng an ủi dỗ dành, chàng lo lắng bảo vệ khiến nàng động tâm. Có lẽ, lúc bắt đầu nàng chọn Lý Thừa Dục làm Hoàng phu chỉ có một nửa là tình cảm mà thôi, nhưng lại không biết từ lúc nào, dù nàng ngẩng đầu hay cúi đầu, trong mắt trong tim nàng đều là Lý Thừa Dục.  *** Lý thừa tướng không chỉ tài giỏi mà còn là một người đàn ông dịu dàng, thâm tình. Chàng yêu một người nhiều năm lại chỉ dám giữ hình bóng người đó trong tim. Nếu không phải vận mệnh trùng hợp, có lẽ cả đời này cứ như vậy, dõi theo nàng từ phía xa. May mắn thay cơ duyên xảo hợp, để chàng có thể lại gần nàng. Nhiếp Thanh Lan trong mắt thiên hạ là nữ hán tử, một thân anh khí, nhưng trong lòng chàng, nàng mãi mãi là một đóa hoa đào cần được nâng niu. Chàng yêu nàng, đem hết sức lực để yêu, không muốn nàng sầu càng không muốn nàng rối rắm. Dù biết nàng quyết định lấy chàng không phải tất cả bởi yêu nhưng chàng nguyện ý chờ đợi, đến một ngày khi nàng nhìn lại liền nhìn thấy chàng trong trái tim mình. Tư Không Thần là một hoàng đế kiêu ngạo, hắn vì nghiệp lớn có thể hy sinh tất thảy bao gồm cả tình yêu hoặc giả như hắn quá tự tin, cho rằng cả đời này, trong lòng Nhiếp Thanh Lan cũng chỉ có hắn. Hắn tự phụ nên không hiểu được sự ác độc, tuyệt tình của hắn đã khiến Nhiếp Thanh Lan nhận rõ kết cục của đoạn tình này, từ nay về sau chẳng còn hy vọng gì với hắn. Tư Không Thần yêu Nhiếp Thanh Lan, chỉ tiếc rằng tình yêu ấy vĩnh viễn mang theo mưu lợi danh quyền khiến trái tim nàng rạn nứt, thay đổi. Ngày hắn đẩy nàng tới Huyết Nguyệt, cũng là ngày hắn tự tay cắt đứt duyên tình giữa hai người, giống như cái cách hắn tự tay bẻ gãy nhành hoa đào mà hắn tặng cho nàng vậy. Nhiếp Thanh Lan là một cô nàng mạnh mẽ, quyết đoán. Nàng yêu Tư Không Thần nhiều năm, bán mạng cho hắn, đến cuối cùng đổi lại vẫn là con số không. Ngày nàng rời đi, cũng là ngày nàng quyết tâm bỏ lại những lưu luyến, si mê với hắn. Dù vài chục năm tình cảm không dễ quên nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà cùng hắn dây dưa, ủy khuất chính mình.  Nhiếp Thanh Lan không nghĩ bản thân có thể yêu một người nhanh đến vậy. Tuy vài tháng ngắn ngủi nhưng sự dịu dàng của chàng, sự quan tâm của chàng, những nỗ lực để bảo vệ nàng khiến con tim nàng xao động. Rồi không biết từ lúc nào, đôi mắt hoàng kim lấp lánh ánh mặt trời ấy in sâu trong tâm trí nàng, chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng, khiến nó trở nên rực rỡ sống động. Nhiếp Thanh Lan yêu Tư Không Thần nhưng đó đã là quá khứ. Hiện tại và tương lai, người nàng muốn cùng nắm tay đi hết đoạn đường dài này là phu quân Lý Thừa Dục của nàng. *** Với tớ, Trạm Lộ giống như người lạ thân quen khi mà tớ đã đọc không ít tác phẩm của tác giả này, nhưng số truyện nhớ được thực sự không nhiều. “Hoa đào khuynh quốc” là một trong số ít những truyện của Trạm Lộ khiến tớ ấn tượng, bởi bút lực mạnh mẽ, cách chuyển biến tình huống hợp lý, tuyến nhân vật ổn định, cảnh H được lồng ghét logic không quá đà, vừa thỏa mãn sắc tính lại có chiều sâu thưởng thức.  “Hoa đào khuynh quốc” thực sự khiến tớ có cảm giác đông qua, xuân tới, hoa đào chớm nở, không phô trương choáng ngợp, ngược lại có chút dịu dàng, có chút day dứt rồi lại có cảm giác thỏa mãn để có thể bật thốt lên “rốt cuộc hoa đào cũng nở, người có tình cuối cùng cũng được ở bên nhau”.  ____________ (*): Lời bài hát Một lần là tốt rồi - Dương Tông Vỹ  Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Hoa Đào Khuynh Quốc của tác giả Trạm Lộ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Thể loại: xuyên không, gia đấu Edit + Design: Ndmot99 ???????????? Beta: Yuri318 Bỗng chốc môt ngày nàng lại được xuyên không về cổ đại vào thân xác của Diệp Dung Hoa là môt thiên kim tiểu thư của Diệp gia tộc. Đáng tiếc là phụ thân mất sớm, không chỉ vậy mà mẫu thân tái giá, bản thân trở thành đứa trẻ mồ côi. Trên không có huynh đệ giúp đỡ, dưới chỉ có thứ muội ác độc. Nãi nãi ngoài mặt yêu thương, nhưng thực chất là kẻ máu lạnh vô tình, vì lợi ích gia tộc mà sẵn sàng vứt bỏ người thân. Bá phụ tàn nhẫn, vì nhi tử của mình mà lợi dụng đứa cháu gái này. Đường tỷ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ mong nàng nhanh nhanh đi chầu Diêm Vương. Thứ muội liên tục hãm hại vì muốn cướp đoạt phu quân, thay nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đáng hận nhất là mẫu thân ruột thịt, nhiều năm bỏ mặc nay lại vì kế nữ bảo bối mà đá nàng một cước. Lúm đồng tiền trên mặt như đoá hoa xinh đẹp, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh... Ta không hại người, nhưng nếu các ngươi đã tự mình tới cửa, vậy đừng trách ta vô tình... Những kẻ nợ ta, từng người từng người đều phải trả giá. Lấy chồng sao? Bổn cô nương phải có tiền tài, trái có ruộng đất, cần gì cùng ngươi tranh tới sứt đầu mẻ trán? Ông trời cho nàng cơ hội, hiện tại nàng có thể ủy khuất bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không phải chính mình... *** Mây đen dày đặc cuối chân trời, mưa rơi liên tục làm xoa dịu không khí nóng bức của ngày hè, mang tới cảm giác thoải mái dễ chịu cho con người. Mấy ngày trước, hoa cỏ trong chủ viện Diệp gia còn bị phơi nắng tới mệt mỏi, hiện tại mọi thứ như được bơm thêm sức sống, xuân ý dạt dào. Mấy tiểu nha đầu ngồi ở góc hành lang vui vẻ trò chuyện. Cánh cửa mở ra, Trần ma ma mặc áo màu xanh đội ô đi vào. Vạt áo ướt một mảng bà ấy cũng không quan tâm, chỉ vội vội vàng vàng. Đám nha đầu thấy vậy liền đứng lên, cung kính hành lễ: "Trần ma ma." Trần ma ma làm như không nghe thấy, chỉ mím môi đi vào. Mấy nha đầu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Tới cửa, nha đầu canh giữ bên ngoài liền vén rèm. Một đại nha đầu xinh đẹp từ bên trong đi ra, thấp giọng nói: "Trần ma ma đã về." Nàng vừa nói vừa đưa bà khăn tay. Trần ma ma đưa ô cho nha đầu bên cạnh, sau đó nhận lấy khăn tay lau nước mưa trên người, hỏi: "Hương Vân, phu nhân đâu?" Hương Vân thành thật đáp: "Phu nhân đang ở trong chờ ma ma." Trần ma ma gật đầu, lau người thêm mấy cái rồi đưa khăn cho Hương Vân, nhanh chóng đi vào. Gian phòng bên trong, Diệp phu nhân Kỷ thị mặc áo gấm màu hồng thêu hoa, váy màu xanh cẩm, búi tóc đeo cây trâm vàng phượng ngậm trân châu chống cằm ngồi tựa vào bàn, hai mắt nhắm chặt. Một tiểu nha đầu quỳ bên cạnh, cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm bóp cho bà. Lư hương kỳ lân dịu dàng toả hương, mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, không khí trong phòng yên tĩnh một cách lạ thường. "Phu nhân." Trần ma ma đi tới, quỳ gối hành lễ. Hương Lăng mang theo tiểu nha đầu kia lặng lẽ lui ra. Trần ma ma đứng lên, đi tới rót trà đưa cho Kỷ thị. Kỷ thị uống một ngụm, ngón tay mơn trớn theo miệng ly, qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?" Không đợi Trần ma ma trả lời, nét mặt của bà liền trở nên nghiêm túc, "Nhất định không được xảy ra sai sót." Trần ma ma cúi đầu trả lời: "Phu nhân yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nô tỳ sợ phu nhân lo lắng nên mới trở về bẩm báo một tiếng." "Chuyện ngươi làm, ta rất an tâm." Sắc mặt Kỷ thị vô cùng lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát ý. Bà đặt ly trà xuống bàn, quay đầu ngắm mưa bên ngoài: "Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, chờ mọi việc xong xuôi, xử lý luôn mấy người kia đi." "Việc này phu nhân cứ yên tâm." Trần ma ma gật đầu, "Người bên Hải Đường uyển có phải..." Kỷ thị trầm ngâm một lát mới trả lời: "Trước mắt cứ nhốt lại, sau đó xem ý của lão phu nhân thế nào, dù sao cũng không thể vì đám nô tài đó mà hủy thanh danh của ta ở Diệp gia này." "Vâng, nô tỳ biết rồi." Trần ma ma nhẹ giọng đáp. Kỷ thị đưa mắt nhìn đồng hồ cát trong phòng: "Cơn mưa này tới thật đúng lúc, ngươi lui xuống trước đi." "Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Trần ma ma đáp lời một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài. Hương Vân và Hương Lăng cùng đi vào hầu hạ. Kỷ thị cụp mắt xuống, trên người tỏ ra cổ khí lạnh lẽo. Hương Vân Hương Lăng cúi đầu, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng. Ra khỏi phòng, Trần ma ma căng ô đi về hướng Tây. Qua hành lang gấp khúc tới hoa viên, bà một đường đi thẳng tới Hải Đường uyển. Còn chưa bước vào, bên trong đã truyền tới tiếng khóc lóc: "Tiểu thư, tiểu thư..." Trần ma ma gác ô dưới mái hiên, đẩy cửa đi vào, nhíu mày nhìn Thạch ma ma đang rưng rưng nước mắt: "Sao vậy? Ngũ tiểu thư chẳng qua chỉ mới hôn mê mấy ngày, người không phải còn tốt lắm sao? Các ngươi khóc cái gì, nếu truyền ra ngoài, lão phu nhân sẽ lột da các ngươi!" Nhìn chén thuốc đặt trên bàn ngay mép giường, bà ta tiếp tục: "Mau đút thuốc cho Ngũ tiểu thư, uống hết chén thuốc này, Ngũ tiểu thư sẽ nhanh chóng khỏe lại." Thạch ma ma vội lau nước mắt, duỗi tay kiểm tra: "May mà còn ấm." Thạch ma ma đứng dậy ngồi xuống đầu giường, ôm thiếu nữ đang hôn mê vào lồng ngực, sau đó kêu Lê Hoa đưa thuốc cho mình. Bà cẩn thận cầm thìa, vừa đút thuốc cho thiếu nữ vừa nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, uống thuốc thôi." Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, một chút phản ứng cũng không có. Thạch ma ma đưa thuốc tới miệng nàng, nước thuốc cứ thế chảy xuống, Lê Hoa ở cạnh vội vàng lau khô. Thạch ma ma gấp tới độ không biết phải làm thế nào. "Thuốc này phải uống hết mới được." Trần ma ma lên tiếng, "Lê Hoa, ngươi đi lấy cây đũa tới đây." Lê Hoa gật đầu, nhanh chóng đi tìm cây đũa mang về. Ba người toát hết mồ hôi mới đút xong chén thuốc cho nữ tử trên giường. Thạch ma ma và Lê Hoa cơ hồ vui mừng tới muốn khóc, bà cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường, chỉnh lại góc chăn. Sau đó Thạch ma ma đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Diệp Dung Hoa hôn mê nằm trên giường tựa hồ bất an, đầu đột nhiên lắc lư, hai tay thống khổ nắm lấy vạt áo trước ngực. Thạch ma ma hoảng sợ, vội giữ nàng lại: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?" "Tiểu thư." Lê Hoa cũng vội nhào tới. Diệp Dung Hoa nằm trên giường tựa như càng thêm thống khổ, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, cả người theo đó run lên, qua một lúc lâu mới dừng lại. "Tiểu thư, tiểu thư..." Thạch ma ma hoảng sợ gọi, một tay cẩn thận kiểm tra hơi thở của nàng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không... Không còn thở nữa. Lê Hoa cũng duỗi tay kiểm tra, sợ hãi mà khóc rống lên. Thạch ma ma vội lau nước mắt, xoay người cầu xin Trần ma ma: "Trần ma ma, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn, ngươi đi tìm phu nhân, cầu xin phu nhân mời thái y tới xem bệnh cho tiểu thư được không?" Trần ma ma liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngũ tiểu thư Diệp Dung Hoa, nhíu mày hỏi: "Ngũ tiểu thư sao vậy?" Lê Hoa vừa khóc vừa ôm chặt chân của Trần ma ma: "Ma ma, cầu xin người hãy cứu lấy tiểu thư." Trần ma ma chán ghét nhìn hai người, bà vươn tay kiểm tra hơi thở của thiếu nữ đang nằm trên giường, lập tức cả kinh mà lui một bước: "Tắt thở rồi!" "Không, tiểu thư còn thở." Thạch ma ma lắc đầu, vừa rống vừa khóc. "Trần ma ma, cầu xin ma ma hãy cứu lấy tiểu thư." Lê Hoa cũng ai oán khóc. "Đám nô tài vô dụng các ngươi, dám chăm sóc chủ tử tới mất mạng." Trần ma ma quay đầu, quát, "Người đâu, đem đám người này nhốt vào phòng củi cho ta." Mấy bà tử dáng người thô kệch xông vào, chỉ trong chốc lát đã kéo toàn bộ người của Hải Đường uyển đi xuống. Tiếng mưa tí tách bầu bạn cùng tiếng khóc bi ai, xót xa vô cùng. Tiếng khóc xa dần, nơi này chỉ còn lại tiếng mưa rơi. Mời các bạn đón đọc Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ của tác giả Tây Trì Mi.
Cả Đời Chỉ Yêu Em
Thể Loại: Ngôn Tình, đô Thị, Sủng, ngọt,ngược. ###  Tác giả không giới thiệu văn án của câu chuyện, nhưng nữ chính yêu người con gái khác nhưng lại hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình để lấy nam chính chỉ mong người phụ nữ mà cô yêu có thể hạnh phúc là cô vui. Trích đoạn: Anh hỏi cô: "Nếu trong lòng yêu Hứa Khai như vậy, tại sao còn trèo lên giường của tôi!" Cô nói: "Bởi vì không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của anh ấy đính hôn với anh." Phó Kiến Văn thâm trầm hút thuốc lá, cách làn khói bạc, híp con mắt lại.. *** Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể ép buộc tôi làm như thế... Nhưng mà tôi yêu Hứa Khai, nếu như có một ngày anh ấy trở về, biết sự thật, tôi nhất định sẽ trở thành tảng đá ngáng chân hai người, Hạ Hàm Yên... cô dám đánh cược với tôi không!" Hạ Hàm Yên lúng túng không dám trả lời, đáy mắt cô ta bắt đầu đỏ lên, long lanh như muốn trào nước mắt ra nhất là ở dưới mưa như thế này càng làm cho người ta cảm thấy muốn được bảo vệ che chở cho cô ta. Tố Tâm đứng đó, nhìn chằm chằm Hạ Hàm Yên,Chờ cô ta trả lời. Mãi một lúc lâu sau không thấy Hạ Hàm Yên nói gì, Tố Tâm mới xoay người rời đi, khi cô vừa xoay người, nhìn sang bên kia đường thấy...một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc Bentley tao nhã làm cô nhất thời sửng sốt. Người đàn ông kia vô cùng cao lớn, ngũ quan tinh xảo, trên người anh ta toát ra khí chất cao lãnh cấm dục. Một người đàn ông có cả khí chất và gương mặt thu hút như thế, bất luận ở nơi nào cũng đều phát ra hào quang vô cùng chói mắt, nhưng lại làm người ta không thể không liếc nhìn anh ta lấy một cái... Người đó đúng là Phó Kiến Văn! Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy Phó Kiến Văn, Tố Tâm lại có cảm giác hổ thẹn, một loại cảm giác rất bất an. Rõ ràng không xác định có nên giúp Hạ Hàm Yên không, rõ ràng còn chưa làm cái gì,chỉ nhìn thấy Phó Kiến Văn đã khiến cô vô cùng hoảng loạn, chột dạ. Một cơn gió xen lẫn nước mưa kéo tới, như thể thổi xuyên qua người Tố Tâm làm cô lạnh buốt cả người... Tố Tâm một tay nắm chặt lòng bàn tay của mình,một tay gắt gao nắm chặt cán ô, không muốn tiếp tục nhìn về phía người đàn ông kia nữa, muốn dời đi nhưng thân thể lại giống như tượng đá cứng ngắc không cách nào nhúc nhích. Đi theo Phó Kiến Văn ra ngoài còn có một người đàn ông trung niên... Thấy Phó Kiến Văn muốn hút thuốc, người đàn ông trung niên kia nịnh nọt châm thuốc cho Phó Kiến Văn. Mưa phùn dính ướt tây trang và tóc của Phó KIến Văn, một tay anh ta đút vào túi quần trông có chút bễ nghễ hờ hững tư thái, trên nét mặt tự mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng kiêu căng tự phụ... Cùng đi với Phó Kiến Văn còn có bạn tốt của anh ta là Lục Tân Nam, từ phía trên Hương Cư vừa ra tới, liền nhìn thấy Tố Tâm đứng bên đường, hắn hơi kinh ngạc, mắt phượng híp lại, hướng về Phó Kiến Văn đi tới. "Uông tổng,ngài đi mua hộ tôi một bao thuốc lá được không?!" Lục Tân Nam giọng nói nhẹ nhàng,người đàn ông trung niên bên cạnh Phó Kiến Văn gật đầu liên tục, rất sảng khoái: "Không thành vấn đề, Lục tổng!" "Cảm ơn!" Lục Tân Nam nói cám ơn không có một thành ý. Nhìn người đàn ông mập mạp Uông tổng kia chạy ì ạch rời đi, Phó Kiến Văn dập điếu thuốc lá trong tay. Lục Tân Nam lấy ra một hộp thuốc lá,đưa một điếu cho Phó Kiến Văn, nhếch môi cười: "Lão Phó,người trong lòng của cậu đang ở bên kia đường kìa." Phó Kiến Văn dừng châm điếu thuốc, ngước mắt nhìn về phía Lục Tân Nam vô cùng thâm trầm. Lục Tân Nam ngậm vào điếu thuốc lá, hai tay bỏ túi, cằm hướng về Phía Hạ Hàm Yên đang đứng: "Không chọc cậu nữa, kia chẳng phải vị hôn thê Hạ Hàm Yên của cậu sao..." Điếu thuốc lá nhen nhóm, sương trắng từ giữa kẽ môi bốc lên, Phó Kiến Văn cất cái bật lửa, mắt nhìn về phía đối diện. Mịt mờ mưa bụi rõ ràng đã làm mờ đi khuôn mặt từ phía đường bên kia của Phó Kiến Văn, nhưng Tố Tâm vẫn cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ áp bách cô, khiến cho cô càng thêm hoảng loạn.   Mời các bạn đón đọc Cả Đời Chỉ Yêu Em của tác giả Mạc Vân Trà Sữa.
Bí Mật Thanh Xuân
“Tôi thường nghĩ về tuổi thanh xuân của chúng tôi. Đó quả thật là một món đồ chơi có hình thù kỳ quái, thân mình ngắn ngủn kéo theo cái đuôi thật dài, trải rộng như đôi cánh, mãi chẳng chịu rời đi. Một chiếc đèn vẫn sáng, nhưng một ca khúc đã được hát xong. Một vở kịch còn chưa kết thúc, một tình yêu đã đi đến cuối con đường. Chúng tôi cúi chào cảm ơn. Và tấm màn mới chuẩn bị được kéo ra. Có lẽ đời người chính là như vậy, kết thúc, bắt đầu, lại bắt đầu, rồi lại kết thúc... Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải gánh lấy khổ đau và hạnh phúc của mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.” Cô nữ sinh Tiểu Nhĩ Đóa từng gây cảm động lòng người một lần nữa “tái xuất giang hồ” trong tác phẩm văn học mang tên “Bí Mật Thanh Xuân”, thế nhưng nào ngờ đây lại là câu chuyện còn phức tạp hơn cả “Tai Trái”. Cuộc sống của một người chưa từng yêu thầm thì sẽ không thể nào trở nên hoàn chỉnh được, vì vậy mà chủ đề xuyên suốt trong “Bí Mật Thanh Xuân” là những câu chuyện về thầm yêu, có phải là sẽ rất hấp dẫn hay không? Đan xen giữa tình cảm, âm mưu, lợi dụng và những hiểu lầm không đáng có, Tiểu Nhĩ Đóa và Trương Dạng sẽ cùng nhau đối mặt như thế nào? Hãy cùng đợi chờ những bí mật dần dần hé lộ qua từng trang sách “Bí Mật Thanh Xuân” – nơi lưu giữ toàn vẹn những kí ức trưởng thành cùng những mối tình câm, những mối tình thầm của mỗi người chúng ta, bạn nhé.  *** “BÍ MẬT THANH XUÂN” – khúc ca hoàn hảo cho những tháng năm 17 tuổi yêu thầm… 1. Thích một ca khúc thì lặng lẽ nghe, thích một người thì đứng từ xa ngắm nhìn. 2. Vào những năm tháng thanh xuân ngây ngốc ấy, mình đã nhận ra một chuyện. Thích một người không thích mình, thực sự là một chuyện khá mệt mỏi. 3. Không ai mãi mãi 17 tuổi, nhưng mãi mãi có người 17 tuổi. Nguyện vọng lớn nhất vào năm 17 tuổi của mình chính là có đủ dũng cảm để lặng lẽ thích cậu. 4. Thứ gì là của cậu, người khác có làm thế nào cũng không lấy đi được. Thứ gì không là của cậu, cậu muốn cướp cũng không cướp được. 5. Trên đời này có hai việc khó làm nhất, một là tha thứ, hai là buông tay. 6. Tôi luôn có đủ tự tin, rằng cậu ấy nhất định sẽ là siêu nhân xuất hiện trong những giây cuối lúc tôi gặp nguy nhất. Chỉ là tôi không ngờ, cậu ấy cũng có thể trở thành siêu nhân của người khác bất kỳ lúc nào. 7. “Thật ra, cuộc đời của mỗi người, sẽ không phải chỉ yêu mỗi một người thôi, đúng không?” 8. “Nếu như có một người, không biết là vì sao mà luôn nhớ đến cô ấy, có thứ gì ngon là muốn dẫn cô ấy đi ăn đầu tiên, có phim gì hay là muốn xem cùng với cô ấy đầu tiên, đó là vì lý do gì?” “Em thích cô ấy rồi.” “Sao có thể thế được! Em với cô ấy lớn lên cùng nhau, xem nhau như người nhà vậy…” “Em chắc chắn đã thích cô ấy từ lâu rồi, chỉ là em không biết, không phát hiện ra thôi.” 9. “Đoàn Bách Văn, tôi thực sự thích cậu. Đây là bí mật duy nhất và cuối cùng của tôi.” “BÍ MẬT THANH XUÂN” – Nhiêu Tuyết Mạn Cho những tiếc nuối tuổi thanh xuân chưa kịp nói lên lời. *** Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn Cây bút 7x nổi tiếng trong dòng văn học thanh xuân với văn phong tinh tế, cốt truyện cảm động, bút pháp đa dạng linh hoạt. Các tác phẩm tiêu biểu: “Tai trái”, “Đồng hồ cát”, “Bí mật thanh xuân”. Trưởng thành và chín chắn giống như quả táo trên cây, chưa đến đúng thời điểm thì sẽ không rơi xuống. *** Mười bảy tuổi, tôi gặp cô ấy. Ngày khai giảng, khi cô ấy bước vào phòng học, tôi đã nghĩ cô ấy là bạn học cùng lớp, cầm giáo trình giúp giáo viên để nịnh bợ. Mãi đến khi cô ấy tự giới thiệu xong, cầm thước đứng trên bục giảng và đọc Thẩm viên xuân – Tuyết[1], tôi vẫn chưa tỉnh mộng. [1] Bài thơ của Mao Trạch Đông. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều là của người dịch) Tại sao trên thế gian này lại có một giáo viên vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa xuất sắc như thế được? Tôi như thấy “trúng số” khi được phân vào lớp của cô. Cô tên Lý Nhị. Ban đầu, mọi người đều gọi cô là cô Lý. Hơn một tháng sau, tôi mới biết biệt danh của cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Tôi phải thừa nhận rằng, trái tim đáng thương của mình nhanh chóng bị cái biệt danh có một không hai kia làm cho sống dở chết dở. Một tối nọ, tôi viết vô số chữ “Tiểu Nhĩ Đóa” kín cả tờ giấy, sau đó viết thêm ba chữ nhỏ tí xíu ở góc: Đoàn Bách Văn. Trên mảnh giấy chứa chan tình cảm với chi chít những chữ “Tiểu Nhĩ Đóa”, ba chữ “Đoàn Bách Văn” nằm đó lén lút hệt như đôi mắt tí hon cất giấu ý đồ xấu xa. “Đoàn Bách Văn, em chưa nộp quỹ lớp phải không?” Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Em không có tiền.” Tôi trả lời. Cô đứng cạnh bàn học của tôi, thẳng tay lấy ra tờ năm mươi đồng mà tôi để trong hộp bút, hỏi: “Đây là gì?” Tôi giả ngây giả ngô: “Tiền to quá, em sợ cô không có tiền trả lại.” Cả lớp cười ồ lên. Cô trả lại tờ tiền cho tôi. Mùi hương đặc biệt tỏa ra từ những ngón tay của cô – mùi hoa nhài của ban mai tháng Sáu. Trong thoáng chốc tôi như bị điểm huyệt, toàn thân mềm nhũn. Mời các bạn đón đọc Bí Mật Thanh Xuân của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.
Làm Vợ Bác Sĩ
Trong tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng có người muốn chiếm được thân thể người yêu rồi từ từ kết hôn sau. Anh lại chọn cách chiếm hữu cô làm cô sợ cũng vì đứa bé mà cô chọn giả chết rời bỏ anh. Đỗ Hoàng Ngân:” Buông ra! Đừng...” Cao Dương Thành:” Buông em ra? Cho anh ăn no trước đã >.