Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Á Thần - Rick Riordan

Cuốn ngoại truyện 3.5 của bộ Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus. Nhật Ký Á Thần là phần phụ kèm theo của series truyện Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus, vẫn đem đến cho người đọc sự lôi cuốn, hồi hộp và không kém phần gây cấn với những câu chuyện phiêu lưu giả tưởng cùng những nhân vật huyền bí. Những mẩu truyện ngắn trong cuốn sách này thật sự rất thú vị và tràn ngập tình yêu dành cho các á thần. Cả tập truyện bao gồm 4 câu chuyện nhỏ như: Nhật ký của Luke Castellan, Percy Jackson và cây trượng của thần Hermes, Leo Valdez và cuộc tìm kiếm đến Buford và Đứa con của pháp thuật. Với giọng văn hài hước và đầy bất ngờ, Rick Riordan đã dẫn chúng ta tới những cuộc phiêu lưu đầy kì thú, tuy không gắn liền quá sâu sắc với cốt truyện chính của toàn bộ Series nhưng phần này giúp chúng ta hiểu rõ hơn nhiều chi tiết trong truyện. *** Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho bộ truyện dành cho trẻ em: Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và bộ Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và Lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas. Ông cũng từng nhận giải thưởng Giáo viên ưu tú đầu tiên của trường năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Rick Riordan hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai. Ông dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. Bộ tiểu thuyết Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus đã bán được hơn 30 triệu bản trên toàn thế giới, chiếm 153 tuần trong danh sách Sách bán chạy nhất trên New York Times cho thể loại sách thiếu nhi. Bộ sách đã bán bản quyền cho 35 nước. Trong Các vị thần Hy Lạp của Percy Jackson, con trai của thần Poseidon đã đưa thêm tài thuật của mình vào những câu chuyện kinh điển - và bỏ qua kiểu châm biếm mỉa mai. Cậu giải thích cách thế giới này được tạo thành, rồi chia sẻ với bạn đọc cảm nhận của bản thân về thần này thần kia ở thời cổ đại, từ Apollo cho đến Zeus. Percy chẳng kiêng dè giữ kẽ gì. “Và nếu các bạn thích đủ các loại dối trá, trộm cắp, chơi xấu, ăn thịt người, thì hãy đọc tiếp nhé, bởi vì đây nhất định là Thời đại hoàng kim cho mấy trò này.” Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn đọc những kiến thức sâu xa về thế giới của các vị thần Hy Lạp. *** TÊN TÔI LÀ LUKE. Thành thật mà nói, tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục duy trì cuốn nhật ký này không nữa. Cuộc sống của tôi khá điên rồ. Nhưng tôi đã hứa với ông lão đó sẽ cố hết sức. Sau những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay… ừm, tôi mang ơn ông ấy. Hai tay tôi đang run rẩy khi tôi ngồi đây thực hiện nhiệm vụ canh gác. Tôi không thể vứt bỏ các hình ảnh khủng khiếp đó ra khỏi đầu mình. Tôi còn vài tiếng cho đến khi các cô gái tỉnh dậy. Có lẽ nếu viết ra, tôi sẽ quên được câu chuyện đó. Chắc tôi nên bắt đầu với chuyện con dê có phép thuật. Trong ba ngày, Thalia và tôi đã đi theo một con dê khắp Virginia. Tôi không rõ lý do vì sao. Với tôi, con dê đó trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng Thalia vô cùng kích động, trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy như thế. Cô ấy thuyết phục tôi rằng con dê là kiểu dấu hiệu nào đó từ cha cô ấy, thần Zeus. Ừ, thế đấy, cha cô ấy là một vị thần Hy Lạp. Cha tôi cũng vậy. Chúng tôi là các á thần. Nếu bạn nghĩ điều đó nghe thật bảnh thì hãy nghĩ lại đi nhé. Á thần là các nam châm thu hút quái vật. Tất cả những con yêu quái gớm ghiếc của Hy Lạp cổ xưa như Ba Nữ thần Báo Thù, các yêu quái mình người cánh chim cũng như các gorgon vẫn còn tồn tại và chúng nhận ra các anh hùng như chúng tôi từ cách xa hàng dặm. Vì điều này nên Thalia và tôi, vì sự sống còn của chính mình, đã dành hết thời gian để mà chạy trốn. Cha mẹ có năng lực siêu nhiên của chúng tôi thậm chí còn không thèm nói chuyện với chúng tôi chứ đừng nói gì đến chuyện giúp đỡ. Tại sao ư? Nếu giải thích, ắt tôi sẽ phải viết đầy cuốn nhật ký này mất, vậy nên tôi sẽ kể tiếp về con dê đây. Dẫu sao thì con dê đó hẳn là đã xuất hiện một cách ngẫu nhiên, luôn ở phía xa xa. Mỗi một khi chúng tôi cố đuổi bắt, con dê sẽ biến mất và tái xuất hiện ở nơi xa hơn, như thể nó đang dẫn chúng tôi đến một nơi nào đó. Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ mặc kệ nó cho rồi. Thalia sẽ không giải thích lý do cô ấy nghĩ việc đuổi theo con dê là chuyện quan trọng, nhưng cô ấy và tôi đã cùng nhau phiêu lưu đủ lâu để tôi có thể tin vào sự phán đoán của cô ấy. Vì thế chúng tôi đi theo con dê đó. Một sớm nọ, chúng tôi đuổi sau nó đến Richmond. Chúng tôi lê bước qua cây cầu hẹp bắc ngang một con sông nước màu xanh lục chảy lờ đờ, băng qua các công viên cây cối rậm rạp và các nghĩa trang Nội Chiến. Khi đến gần trung tâm thành phố hơn, chúng tôi len lỏi qua các khu dân cư im lìm với những ngôi nhà ở liên kế(1) có mái ngói đỏ nằm san sát, những mái hiên có cột trắng và các khu vườn nhỏ xíu xiu. Tôi hình dung ra cảnh tất cả các gia đình bình thường đang sống trong những ngôi nhà ấm cúng ấy. Tôi tự hỏi việc có một ngôi nhà, biết nơi dừng chân ăn bữa ăn kế tiếp của mình ở đâu, và không phải lo lắng về việc sắp bị những con quái vật xơi tái mỗi ngày là như thế nào. Tôi đã bỏ nhà đi khi tôi chỉ mới lên chín – cách đây năm năm. Hầu như tôi không nhớ cái cảm giác được ngủ trên một chiếc giường thật sự là sao nữa. Sau khi đi thêm một dặm nữa, chân tôi như rũ hết cả ra trong giày. Tôi hy vọng chúng tôi có thể tìm thấy nơi nghỉ tạm, hoặc có lẽ có được ít thức ăn. Thế nhưng, chúng tôi lại bắt gặp con dê nọ. Con đường chúng tôi đang đi kéo dài đến tận một công viên hình tròn thật lớn. Các biệt thự xây bằng gạch đỏ đứng đối diện với bùng binh một cách oai vệ. Nằm ở tâm vòng tròn, phía trên bệ đá cẩm thạch trắng cao sáu mét, là bức tượng một người đàn ông đang cưỡi ngựa bằng đồng. Con dê đó đang gặm cỏ cạnh bệ tượng. “Nấp đi!” Thalia kéo tôi vào phía sau một luống hoa hồng. “Chỉ là một con dê thôi,” tôi nói lần thứ một triệu. “Sao…?” “Nó đặc biệt lắm,” Thalia khăng khăng. “Một trong số các con vật thiêng của cha em. Tên nó là Amaltheia.” Trước đây cô ấy chưa bao giờ nhắc đến tên con dê. Tôi tự hỏi vì sao giọng cô ấy lại căng thẳng đến thế. Thalia hiếm khi sợ thứ gì. Cô chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng nếu nhìn thấy cô đi trên phố, nhất định bạn sẽ nhường đường cho. Cô mang đôi bốt da màu đen, vận quần jeans đen và áo khoác da sờn cũ có nút áo mang đậm phong cách rock. Mái tóc đen được cắt tỉa lởm chởm y hệt lông thú hoang. Đôi mắt xanh thẫm nhìn xoáy vào bạn như thể đang cân nhắc cách tốt nhất để đánh bạn nhừ tử. Nếu có thứ gì khiến cô sợ hãi, tôi phải nhìn nhận thứ đó một cách nghiêm túc. “Vậy em từng nhìn thấy con dê đó rồi sao?” tôi hỏi. Cô miễn cưỡng gật đầu. “Ở Los Angeles, vào cái đêm em bỏ nhà đi. Amaltheia đã dẫn đường cho em ra khỏi thành phố. Và sau đó, cái đêm mà anh và em gặp nhau ấy… nó đưa em đến gặp anh.” Tôi trố mắt nhìn Thalia. Theo như tôi biết, cuộc gặp gỡ của chúng tôi là một sự tình cờ. Thật vậy, chúng tôi đã đâm sầm vào nhau trong một cái hang rồng phía ngoài Charleston, và trở thành một đội với mục đích sống còn. Thalia chưa bao giờ nhắc đến con dê. Thalia không thích kể về cuộc sống lúc trước của cô ở Los Angeles. Tôi tôn trọng cô nên không hỏi gì nhiều. Tôi biết mẹ cô từng phải lòng thần Zeus. Cuối cùng thần Zeus đã bỏ rơi bà ấy, như các vị thần vẫn thường làm. Mẹ cô tức giận đến mức mất cả lý trí, cứ say xỉn và làm những việc điên rồ - tôi không biết rõ chi tiết – cho đến khi Thalia quyết định bỏ nhà ra đi. Nói cách khác, quá khứ của cô khá là giống của tôi. Cô ấy run rẩy hít thật sâu. “Anh Luke này, mỗi khi Amaltheia xuất hiện là sẽ có chuyện quan trọng sắp xảy ra… chuyện gì đó nguy hiểm. Nó giống như một lời cảnh báo từ thần Zeus, hoặc là một chỉ dẫn.” “Về cái gì?” “Em không biết… nhưng nhìn kìa.” Thalia chỉ tay về phía bên kia đường. “Lần này nó sẽ không biến mất. Ắt hẳn chúng ta sắp đến gần nơi nó đang dẫn lối.” Thalia nói đúng. Con dê chỉ đang đứng yên đấy, cách nơi họ nấp chưa đến một trăm mét, nhàn nhã gặm cỏ cạnh bệ đài tưởng niệm. Tôi không rành về gia súc gia cầm, nhưng trông Amaltheia đúng thực là kỳ lạ khi chúng tôi ở khoảng cách gần hơn. Hai sừng trên đầu nó xoắn như sừng cừu đực, nhưng bầu sữa lại căng tròn y hệt của dê cái. Và bộ lông xám bờm xờm kia nữa… có phải nó đang phát sáng không? Những dải ánh sáng hình như đang lượn lờ quanh con dê như một đám mây làm từ đèn nê-ông, khiến nó trông mờ mờ ảo ảo và đầy vẻ ma quái. Có hai chiếc xe đi vòng quanh bùng binh, nhưng chẳng ai chú ý đến con dê phóng xạ cả. Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Có vài kiểu ngụy trang ma thuật khiến con người không nhìn thấy diện mạo thật sự của lũ quái vật và các vị thần. Thalia và tôi không chắc sức mạnh đó được gọi là gì và hoạt động như thế nào, nhưng nó có tác động khá mạnh. Người phàm có thể nhìn con dê thành một con chó đi lạc, hoặc có thể họ chẳng thấy gì cả. Thalia chụp lấy cổ tay tôi. “Đi thôi. Chúng ta thử nói chuyện với nó đi.” “Đầu tiên là chúng ta trốn con dê,” tôi nói. “Giờ em muốn đi nói chuyện với nó sao?” Thalia lôi tôi ra khỏi bụi hồng và kéo tôi băng qua đường. Tôi không kháng nghị. Khi Thalia có ý tưởng nào đó trong đầu, bạn chỉ còn cách nhất trí tuân theo mà thôi. Cô ấy luôn làm theo ý mình. Ngoài ra, tôi không thể để cô đi một mình. Thalia đã cứu mạng tôi rất nhiều lần. Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi. Trước khi chúng tôi gặp nhau, tôi một mình đi đây đi đó trong nhiều năm, cô độc và khổ sở. Thỉnh thoảng tôi có kết bạn với người phàm, nhưng hễ tôi kể cho họ nghe sự thật về mình, họ đều không hiểu. Tôi thú nhận rằng mình là con trai của thần Hermes, sứ giả đưa tin bất tử với đôi giày xăng-đan có cánh. Tôi giải thích rằng quái vật và các vị thần Hy Lạp là có thực và vẫn hiện hữu khắp nơi trong thế giới hiện đại. Sau đó những người bạn trần tục của tôi sẽ nói, “Nghe bảnh nhỉ! Tôi ước gì mình cũng là một á thần!” Như thể chuyện tôi kể là một kiểu trò chơi nào đó. Tôi luôn kết thúc bằng việc bỏ đi. Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Á Thần của tác giả Rick Riordan.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Học Viện Ác Mộng 1: Chiếc Vòng của Barakkas - Dean Lorey
Bộ truyện kỳ ảo đầy ắp hành động, vô cùng ly kỳ và cũng không thiếu hài hước Học viện ác mộng xoay quanh nhân vật chính Charlie Benjamin và những người bạn trong cuộc đối đầu với bọn Chúa Named, một giống loài độc ác từ dưới Âm Ti trồi lên đe dọa cuộc sống yên bình trên mặt đất. Những cuộc phiêu lưu xuất phát từ Học viện ác mộng, nơi huấn luyện các pháp sư và chiến binh tiêu diệt bọn quái vật sẽ khiến độc giả nhỏ tuổi say mê và kích thích trí tưởng tượng bay bổng… Là một sự kết hợp tuyệt vời giữa Harry Porter – Men in black – Monster’s Inc. Học viện Ác mộng hiện đã được xuất bản ở trên 20 quốc gia! Từng giành được giải thưởng “ Tiểu thuyết hay nhất dành cho thiếu nhi – 2008” do SCIBA trao tặng. - Phim hành động, giả tưởng, hài hước, do Will Smith thủ vai chính. - Phim hoạt hình “Tổng công ty Quái vật” của hãng Walt Disney. TẬP 1: CHIẾC VÒNG CỦA BARAKKAS Câu chuyện bắt đầu khi con quái vật Lưỡi Bạc mò vào phòng ngủ của Charlie, mưu toan ám hại cậu bé, mà dẫn đường cho Lưỡi Bạc lại chính là những cơn ác mộng của Charlie. Ngay tức khắc, đội Trừ Tà xuất hiện khóa mõm con quái. Từ đây, Charlie bước vào Học viện Ác mộng, ngày ngày luyện tập với các pháp sư và không ngừng phải cảnh giác, đối đầu với những loài yêu quái ranh ma quỷ quyết luôn rình mò tấn công Học viện… *** Ngày nào cũng như ngày nào, Charlie Benjamin luôn tin chắc nó là đứa cô đơn nhất quả đất. Nó cứ phải thui thủi học một mình ở nhà, trên một con phố tĩnh mịch nằm trong một khu dân cư có cổng rào bao quanh. Nhìn bên ngoài nhà nào nhà nấy trông cũng từa tựa nhau, nhưng thật ra là có đủ các mẫu nhà khác nhau cho người mua lựa chọn. Gia đình Benjamin sống trong ngôi nhà xây theo mẫu số 3. Bố của Charlie là người ưa chính xác, có một cái tên nghe rõ chính xác là Barrington. Ông thường giải thích với Charlie rằng: “Mẫu số 3 là mẫu ưu việt nhất. Mẫu số 1 rõ ràng là mẫu cơ bản rồi - tốt nhất là ít nói về nó thôi. Mẫu số 2 thì lại là kết quả của việc khắc phục các khuyết điểm một cách quá ư vội vàng. Và thường thì phải lùi hai bước mới tiến tới được một bước. Chỉ có mẫu số 3 của ta là mẫu đơn giản, vững chãi và đáng tin cậy .” Và cái mẫu số 3 ấy chính là nhà tù của Charlie Benjamin. Mười ba tuổi mà nó thấp lủn chủn, tóc bù xù màu cát, cặp mắt nâu đen, cả mũi lẫn gò má đầy tàn nhang lấm tấm. Cùi chỏ và đầu gối không hề có chút sứt sẹo nào, trên người hầu như cũng chẳng có vết bầm tím nào, tất cả đều nhờ-ở-bà-mẹ-quá-lo-luôn-bắt-con-phải-ở-trong-nhà của nó. “Thế giới này bất ổn lắm con ơi,” bà thường bảo vậy. “Ở trong nhà mẹ còn bảo vệ được con, chứ một khi con bước chân ra ngoài thì...” Câu ca cẩm cứ đến đây là kèm theo một cái lắc đầu nghiêm trọng, như thể cuộc sống bên ngoài ngôi nhà mẫu 3 này đau đớn không cách gì xơi nổi. “Con biết, lúc nào mà mẹ chẳng nói thế,” Charlie bảo với mẹ vào một sáng thứ Bảy nọ, sau một cái lắc đầu cực kỳ nghiêm trọng như mọi khi của bà. “Nhưng mẹ nói mãi thì điều đó cũng có biến thành sự thật được đâu. Con chán bị nhốt trong nhà lắm rồi. Con muốn đi học ở trường bình thường kìa.” “Trường bình thường ấy hả?” mẹ nó đáp ngay. “Con yêu ơi, ngay ở nhà mình đây vẫn có đủ những thứ mà trường bình thường có đấy thôi: sách vở, máy vi tính, giấy bút, bài kiểm tra, điểm số...” ... Mời các bạn đón đọc tập đầu tiên của bộ sách Học Viện Ác Mộng : Chiếc Vòng của Barakkas của tác giả Dean Lorey.
Nhân Đạo Chí Tôn - Trạch Trư
Từ Bàn Cổ khai thiên, Tam Hoàng trị thế, Ngũ Đế định luân, người là linh trưởng của thiên địa trong thê giới này. . . Lúc này chính là cuối thời Nhân Hoàng trong Tam Hoàng, Ngũ Đế vẫn chưa định, Nhân tộc cũng không phải là linh trưởng của thiên địa. Nơi này là thời đại Man Hoang vô cùng rộng lớn, có Yêu Thần, Tà Thần, Thiên Thần, chư thần san sát, cũng có Yêu Ma, Tà Ma, Thiên Ma, quần ma loạn vũ; Vạn tộc cùng tồn tại, dã man sinh trưởng, thống trị thiên hạ. Mà Nhân Hoàng đã già, Nhân tộc nhỏ yếu, bị coi là vật tế cùng lương thực. . . Đây không phải là hồng hoang, mà là cuồng dã không bị cản trở hoang dã! Quay về cổ điển thần thoại Trung Quốc, viết nên truyền kỳ về Nhân tộc nghịch tập hoang dã. Mời các bạn đón đọc ​Nhân Đạo Chí Tôn của tác giả Trạch Trư.
Sự Thật Về Hòn Đá Phù Thủy - Alan Skinner
Richard Antrobus, nhà giả kim lỗi lạc nhất thế giới, đã chọn cô làm người học việc của mình. Khi vừa đến thành Vale tráng lệ, Jenny đã phải đối mặt với sự giết chóc, âm mưu và phản bội. Để cứu lấy mạng sống của những người thân yêu, Jenny phải khám phá ra những kỹ năng mà cô chưa bao giờ tưởng tượng là mình có được. Để sống sót, cô phải vực dậy lòng can đảm hiếm người có được của bản thân. Sự Thật Về Hòn Đá Phù Thủy là quyển đầu tiên của bộ truyện Đất, không khí, lửa và nước của tác giả Alan Skinner. Đây là câu chuyện về lòng dũng cảm, trí thông minh và tính phiêu lưu mạo hiểm; một bức tranh về thời kỳ mà quyền lực luôn đi kèm với sự giết chóc, thời kỳ mà một cô gái trẻ tài năng đã làm đảo lộn cả thế giới. Một câu chuyện được kể cuốn hút từ đầu đến cuối. Những nhân vật được miêu tả sống động, mỗi nhân vật là một số phận riêng. Những số phận ấy, đan xen nhau tạo nên những tình tiết hấp dẫn, đầy kịch tích.  Mời các bạn đón đọc Sự Thật Về Hòn Đá Phù Thủy của tác giả Alan Skinner.
Chúng Thần Chi Nguyên - Tiêu Diêu Cùng Thần
Lạnh giá, lạnh giá phi thường. Tại vùng cực bắc Thần Châu, băng tuyết phủ kín cả lục địa. Từng cơn cuồng phong giá rét điên cuồng gào thét, kèm theo vô số hoa tuyết bay đầy trong không gian, phảng phất như lưỡi phủ đoạt mạng của tử thần. Một nơi không có khả năng sinh sống. Oành oành! Oành oành! Từ xa trong gió tuyết truyền lại từng trận âm thanh rất lớn làm chấn động màng nhĩ. Tiếp sau đó là từng đạo ánh sáng bảy màu không ngừng bắn vọt thẳng lên trời. Băng trong khuôn viên mười dặm xung quanh bắt đầu chấn động kịch liệt, tách ra thành từng đường nứt lớn, nhanh chóng từ mặt băng xuyên thấu xuống mười thước ở lớp băng phía dưới. Trên mặt băng bắt đầu xuất hiện từng rãnh sâu khá lớn. Oành! Mặt băng bắt đầu tách ra. Vô số khối băng lớn hung hãn đổ xuống mặt nước. Nước biển bị khích động tạo thành những con sóng cao mười thước, lại chuẩn bị quay lại, chỉ trong nháy mắt đã bị giá rét đóng thành những băng trụ. Đúng là lạnh giá cực độ, quả thật làm cho người ta phải sợ. Ẩn ước bên trong hình như có tiếng long ngâm. Như truyền tới từ phía dưới, nơi băng bị tách ra, lại bắt đầu tạo ra những trận oanh oanh. Hàn phong càng thêm lạnh giá. Hoa tuyết như những con sói đói mãnh liệt theo sau. Ầm! Từng tầng băng đổ xuống mặt nước. Giữa trời đất ngay tại thiên không, một tòa kiến trúc cung điện thần kỳ to lớn theo nước từ từ trồi lên. Lúc bấy giờ, nước biển bị ngưng tụ thành những khối băng trông tựa như một đóa hoa tuyết mỹ lệ, thì cung điện rộng lớn này chính là nhụy ở giữa lòng hoa. Một tòa cung điện cực kỳ to lớn! Nó trông đầy khí thế uy nghiêm, phảng phất như những ngọn núi nhọn hoắt hùng vĩ. Một cung điện màu trắng to lớn trải dài đến trăm thước. Những thiết kế hình rồng trông đầy vẻ thần bí quả là kỳ dị ở nơi bắc cực âm lạnh này. Vành xung quanh bốn cạnh của đỉnh cung điện đều được bao bọc bởi hắc sắc phi long. Đầu hắc long hướng thẳng lên trời. Bốn chân hắc long vung trảo như sắp chuyển động, trông như sắp bay lên trời. Chính giữa trước mặt cung điện có hai cánh cửa lớn màu trắng, cao tới mười thước, trên mặt trang trí bởi các hắc sắc viên cầu. Nhưng mắt nhìn thấy rõ nhất lại là tay nắm của cửa cung. Chính là hai chiếc ngân sắc long trảo cực lớn, giống như thoát môn xuất trảo hướng về người nhìn, động tác thật dữ tợn. Trước mặt cung điện, trên cao hai mươi thước có một vật màu đen – chính là một bức hoành phi lớn. Trên mặt thấy ghi ba chữ lớn màu trắng: “Nghịch Long Cung.” ... Mời các bạn đón đọc Chúng Thần Chi Nguyên của tác giả Tiêu Diêu Cùng Thần.