Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoạ Mỹ Nhân

Bạn đang đọc truyện Hoạ Mỹ Nhân của tác giả Lam Ngân Thảo. Không ngờ được bản thân hoàn toàn trắng tay, mất đi hết thảy, lại còn gặp tai nạn giao thông... Trong một ngày cô mất hết tất cả, lại vô tình xuyên qua thời không từ một vụ tai nạn xe, đáng hận hơn là nguyên chủ mà cô xuyên vào tính tình nhu nhược, sắp bị ép gả cho một Vương Gia cũng không khá hơn được bao nhiêu... Trích đoạn: "Thưa quý khách, thẻ thanh toán của quý khách số dư không đủ ạ". Nhân viên cửa hàng trang sức trong đồng phục thanh lịch nói với Hoạ Y đang đứng trước quầy thanh toán. Hoạ Y có chút bối rối, rồi lấy ra từ trong ví một thẻ ngân hàng khác, cô nhân viên lịch sự nhận lấy thẻ mới. "Thưa quý khách, thẻ này cũng không đủ ạ". *** " Thưa quý khách, thẻ thanh toán của quý khách số dư không đủ ạ ". Nhân viên cửa hàng trang sức trong đồng phục thanh lịch nói với Hoạ Y đang đứng trước quầy thanh toán. Hoạ Y có chút bối rối, rồi lấy ra từ trong ví một thẻ ngân hàng khác, cô nhân viên lịch sự nhận lấy thẻ mới. "Thưa quý khách, thẻ này cũng không đủ ạ". Hoạ Y nhìn nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt khó hiểu, cô nhớ rằng các thẻ ngân hàng của cô vẫn còn tiền, không lý nào lại biến mất một cách vô lý như vậy. * Reng....reng...* Tiếng chuông điện thoại vang lên trong ví, Hoạ Y rời khỏi quầy thanh toán quay mặt ra hướng khác cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị số di động của cô bạn thân Tiểu Tiểu. "Alo, Tiểu Tiểu là mình đây". "Hoạ Y, cậu đang ở đâu vậy hả?". Đầu dây bên kia giọng nói hấp tấp có chút hoảng loạn. "Mình đang ở cửa hàng trang sức, sao thế?" Cô có chút khó hiểu trước ngữ giọng nghiêm trọng của Tiểu Tiểu. "Giờ này mà cậu còn tâm trạng đi mua sắm sao? Cố Thanh Xuyên tên khốn kiếp đó hắn lấy danh nghĩa của cậu vay nợ ngân hàng, mang công ty ra thế chấp. Bây giờ đến hạn rồi nhân viên ngân hàng đang ở công ty đòi giải quyết kìa". Gương mặt thanh tú trở nên xám xịt, bàng hoàng với những gì tai vừa nghe thấy. "Tiểu Tiểu, bây giờ mình sẽ về công ty ngay". "Thành thật xin lỗi, tôi không lấy những món đồ này nữa, tôi có việc gấp, rất xin lỗi". Hoạ Y lập tức rời khỏi cửa hàng trang sức, ra đến bãi đỗ xe tiếng chuông điện thoại lại réo lên dồn dập. *Reng...reng...*, là cuộc gọi đến của mẹ Hoạ Y. "Mẹ, bây giờ con đang rất bận con sẽ gọi lại cho mẹ sau". "Hoạ Y à, ngân hàng báo đến toàn bộ số tiền trong tài khoản tiết kiệm của con cho mẹ đều biến mất". Hoạ Y còn chưa kịp dập máy thì tin dữ thứ hai kéo đến, tai của cô như ù đi trong phút chốc, cơ mặt run lên bất giác nhợt nhạt. "Cố Thanh Xuyên". Hắn ta là chồng sắp cưới của Hoạ Y, họ yêu nhau năm năm trong sự phản đối của mọi người xung quanh, nhưng cô chưa một lần nào từ bỏ tình yêu dành cho hắn, chỉ bằng những lời hứa ngọt ngào mà Cố Thanh Xuyên vẽ vời đã khiến cô tin như điếu đổ, mặc những lời góp ý khuyên nhủ của mẹ cô, mặc cho bạn bè thân thiết cũng ngày xa lánh cô. Những tưởng có thể ở cùng nhau bồi đắp cả đời, nào ngờ tên khốn đó lừa gạt cô ôm tiền bỏ trốn. Trong một ngày mất đi toàn bộ tài sản lẫn công ty mà cô hao tâm tổn sức gầy dựng, Hoạ Y như rơi vào vực sâu thăm thẳm. Cô lái chiếc ô tô màu bạc lao đi trên đường, trong tâm trí hỗn loạn cực độ. "Cố Thanh Xuyên, không phải như vậy đâu, đúng không? Chắc chắn anh ấy có nỗi khổ. không phải là như vậy..." Trên xe, Hoạ Y không ngừng gọi vào số điện thoại của hắn, nhưng mặc nhiên không gọi được, số máy luôn trong tình trạng bị khoá. Hoạ Y tâm trạng mù mịt, nước mắt của sự thất vọng rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt cũng nhoè đi, đến giờ phút này cô còn tự hỏi bản thân bằng những câu ngớ ngẩn để tự lừa gạt chính mình, bây giờ thì không cần ai phải giải thích cô cũng tự có được câu trả lời rồi. Ngã tư đông đúc dòng xe lao nhanh qua nhau, Hoạ Y lúc này quên nhìn cả đèn tín hiệu đã chuyển sang đỏ, cô điều khiển xe phóng vượt qua vạch trắng kẻ đường, từ bên trái một chiếc ô tô chạy lao đến đâm thẳng vào ghế lái, Hoạ Y phát hiện ra thì đã không còn kịp để tránh đi nữa rồi. *Két......rầm...* Tiếng phanh gấp kéo rít, giữa ngã tư đông đúc hai chiếc xe va chạm vào nhau tạo nên tiếng động lớn như bom nổ, hai đầu xe đều vỡ tan nát, trên mặt đường máu chảy đỏ thẫm không ngừng lan ra. Hoạ Y trong tư thế trút ngược thân, cánh tay thò ra khỏi cửa tại vị trí vô lăng, bàn tay toàn là máu, cô gượng nhìn xung quanh người tập trung đông nghẹt, khói bóc lên nghi ngút ở những nơi bị va đập hỏng hóc văng đến đang nằm la liệt gần đó, đầu Hoạ Y đau dữ dội, khắp người không thể động đậy được. Tầm nhìn bắt đầu như có một lớp sương trắng đục làm nhòe mọi thứ, rồi dần dần chuyển sang đen tối mất đi ý thức. Trong không gian đen tối không nhìn thấy được gì đó Hoạ Y nghe có một giọng nữ lảnh lót, dịu dàng đang gọi tên mình. "Hoạ Y. Hoạ Y Ta và cô thật có duyên. Thay vì hai người chúng ta đều chết đi thì ông trời lại ban cho cô thêm một cơ hội. Nếu cô đã đến đây rồi thì mong rằng cô có thể giúp ta một tâm nguyện không?" Hoạ Y cứ đi mãi lần mò theo tiếng nói kia trong mịt tối, dần dần trước mắt hiện ra rõ hơn một cô gái có dung mạo rất giống với cô. Nhưng lạ thay cô gái kia ăn mặc như thời cổ đại, có phần giản dị không xa hoa lộng lẫy như các bộ phim cổ trang thường thấy. Hoạ Y mang theo sự nghi hoặc bước đến: "Cô là ai?" Cô gái kia không trả lời câu hỏi của Hoạ Y, chỉ nở nụ cười nhu mì rồi nói: "Từ nay trở đi cô giúp ta có một cuộc đời mới, hãy thay ta trả mối thù đã nhẫn nhịn rất nhiều năm. Làm ơn thay ta sống một cuộc đời hạnh phúc, làm ơn thay ta viết nên ước nguyện mà ta chưa dám làm". Cô gái kia hai hàng nước mắt cứ rơi không ngừng, gương mặt đẹp đẽ lùi xa Hoạ Y dần dần chìm vào khoảng không vô định, sau khi cô gái đó biến mất một thứ mùi hương ngọt ngào len lỏi bao quanh cơ thể của Hoạ Y, trước mặt có rất nhiều cánh hoa đỏ bay theo gió ùa đến, vây quanh thân cô như thể được hoá phép thần thông. Bỗng luồng sáng rất thuần khiết, không sáng chói, cũng không nóng bức ôm trọn cơ thể của Hoạ Y, cảm giác đau đớn do tai nạn vừa xảy ra biến mất, thay vào đó lại vô cùng dễ chịu, thoải mái. Tinh thần thả lỏng, hai tay dang rộng hít thở thật sâu, mi mắt từ từ khép lại chìm vào giấc ngủ. "Đại tiểu thư, làm ơn thức dậy đi, đồ phế vật". Một bàn tay tốc mạnh chăn đang đắp của người trên giường, nắm mạnh vai rung lắc thô bạo. Hoạ Y bị tiếng gọi ồn ào làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra là trần nhà cổ kín, cô bàng hoàng nhìn về phía tiếng người vừa nói. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời cổ, trông cũng rất giản dị, nhưng có điều y phục của bà ta nhìn sạch sẽ và đẹp hơn y phục của cô gái vừa thấy trong giấc mơ. Bà ta không ngừng sỉ nhục cô, ném bát cơm và vài dĩa thức ăn lên bàn rồi lẩm bẩm. "Thân phận gì chứ, chỉ là một tiện nhân bị ghẻ lạnh. Sao không chết quách cho xong làm phiền bà đây tới đưa cơm. Sắp cút khỏi đây rồi vẫn còn báo." Xong rồi quay sang Hoạ Y hất cao cằm: "Ăn nhanh đi rồi thay đồ, kiệu hoa sắp đến rồi". Bà ta không kiêng nể đi ra đóng rầm cửa lại, khiến Hoạ Y còn chưa hoàng hồn có chút bối rối, bất ngờ. Hoạ Y đứng lên rời khỏi chiếc giường đơn sơ nhìn quanh căn phòng cô đang đứng. Mọi thứ xung quanh vô cùng u tối, căn phòng ẩm thấp thiếu sáng, bày trí cực kỳ đơn giản, mà hầu như cũng chẳng có gì để bày trí, vỏn vẹn một bàn gỗ tròn giữa phòng, vài chiếc ghế, cạnh giường là một cây đèn và chậu nước rửa mặt của thời cổ xưa. Dưới chân giường bàn dài gỗ có chiếc gương đặt bên trên đã cũ kỹ, ố vàng. Hoạ Y khó hiểu đi đến bên chiếc gương đã nứt nhìn thấy bản thân đang mặc y phục giống hệt cô gái vừa mơ, đầu có chút choáng tựa như đã ngủ một giấc ngủ rất dài. "Đây là nơi nào? Sao mình lại ăn mặc thành thế này?" Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu trực diện vào làm Hoạ Y chói mắt, một tiểu nha đầu chừng mười hai, mười ba tuổi đi vào. "Tiểu thư, người tỉnh rồi sao? Phương ma ma không làm khó người chứ?" Hoạ Y nhìn chằm chằm nha đầu ấy. * Tiểu thư? Bản thân vô tình xuyên không rồi sao?* Hoá ra cô là tiểu thư sao, nhưng y phục cô đang mặc so với y phục của Phương ma ma gì đó còn xấu xí hơn nhiều phần. Đột nhiên đầu Hoạ Y đau dữ dội, điếng lên từng hồi khiến cô phải ôm đầu nhăn nhó. * Âng..* Hàng loạt những hình ảnh về thể xác này hiện ra tường tận. *Hoá ra chủ nhân của thân xác này là đại tiểu thư nhà họ Chu, cha là tướng quân vang danh khắp Nguyệt Quốc tên Chu Lương, mẹ là Cao Quân Hoa đã qua đời nhiều năm trước, lúc còn sống hiền từ phúc hậu, nhưng cha cô cưới bà là vì gia đình ép buộc do gia thế của Cao Quân Hoa bấy giờ có thể giúp ích được cho Chu Gia trên triều đình. Sau khi Cao Quân Hoa mắc bạo bệnh qua đời, Cao Gia gặp biến cố vị thế yếu đi, Chu tướng quân vốn luôn căm thù mối hôn sự giữa ông và mẹ Chu Hoạ Y, khiến cho người ông ta yêu nhất là Ninh Nhược Lan nghĩ quẩn gieo mình xuống sông sâu tự tử, từ đó Chu Hoạ Y luôn là cái gai trong mắt Chu Lương, ông ta rước Ninh Tố Nguyệt là muội muội ruột của Ninh Nhược Lan về sủng ái, hai người họ sớm đã gian díu từ rất lâu, nhưng do Cao Gia đang thịnh thế, nên không dám làm mất lòng, sau cho bà ta lên làm chủ mẫu nắm giữ quyền hành trong Chu Gia. Chu Hoạ Y là con vợ cả, bị bà ta và con gái của mình là Chu Tố Cầm ngược đãi, hãm hại. Một đại tiểu thư lại bị đối xử đến không bằng kẻ hầu, ngay cả nô tỳ, ma ma nhỏ nhoi trong phủ cũng có thể mặc sức mắng chửi, chà đạp. " Chu Hoạ Y, ta và cô cùng tên, cùng lúc khổ sở, nhưng đổi lại ông trời lại ưu ái cho ta. Nay ta đã nương nhờ thân xác này, ta hứa với cô sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện ". Hoạ Y thầm nghĩ. Bên cạnh nha đầu A Tô không ngừng lay gọi, đỡ lấy cô lo lắng: " Tiểu thư, người có sao không?" "Ta không sao." A Tô đứng cạnh thút thít, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống như đứa trẻ lên năm: " Tiểu thư, em tội nghiệp cho người...hic...hic. Ở trong Chu Phủ này không ai chịu yêu thương người, bị đánh mắng vô cớ, bị bỏ đói nhiều ngày. Lại sắp phải gả đi cho một kẻ không bình thường". "Gả đi?" Hoạ Y nghe được mình sắp bị gả đi liền kích động hỏi A Tô, đôi mắt mở to nhìn cô gái nhỏ. A Tô gật gật đầu, rồi nhìn Hoạ Y khó hiểu. "Tiểu thư, người làm sao vậy? Người bị bệnh rồi sao? Đến chuyện sắp phải gả đi cũng không nhớ." A Tô đưa tay sờ trán Hoạ Y kiểm tra thân nhiệt. "Em nói ta sắp gả đi, là gả cho ai?" Nha đầu tỏ vẻ không vui xót xa cho Chu Hoạ Y, vừa nói lại vừa mếu. "Em nghe được tên Tam Vương Gia đó đầu óc có vấn đề, năm nay đã hai mươi nhưng trí tuệ chỉ bằng trẻ lên năm, vì vậy hoàng thượng không hề sủng ái hắn. Chưa thành thân đã cho ngài ấy khai phủ, phủ đệ lại cách hoàng cung rất xa, cứ như là bị đuổi khéo vậy. Hoàng thượng nghe theo lời của Thái Tử hạ chỉ ban hôn cho vị Vương Gia khờ đó với tiểu thư, để có người trông trẻ thay ông ấy". Hoạ Y lấy tay che miệng của A Tô, tránh để nha đầu nói càng. "Em không được nói những lời này cho bất kỳ ai, để hoàng thượng biết được chúng ta sẽ rơi đầu đó". A Tô bị những lời của Hoạ Y doạ sợ, lập tức nín lặng nước mắt vẫn còn rươm rướm trên mí. Hoạ Y trầm mặc một lúc, thầm nghĩ kiếp trước bị phản bội còn mất cả công ty, đi đường lại bị tai nạn xe dẫn tới mất mạng. Sau khi xuyên không lại xui xẻo bị gả cho một vương gia thất sủng, đầu óc không được bình thường, là phúc hay là hoạ còn chưa biết được. "Phúc là do con người tạo, Hoạ cũng là chính con người gây ra, là phúc hay là hoạ cũng không phải tự nhiên mà đến". Hoạ Y chợt vỗ tay lên mặt bàn rầm một tiếng rồi lẩm bẩm một mình, A Tô khó hiểu hỏi cô: "Tiểu thư, người nói gì vậy ạ, em nghe không hiểu". "Không có gì, chỉ là sau khi đi qua sinh tử ngộ ra được đạo lý làm người thôi". A Tô ở độ tuổi còn nhỏ, những lời này của Hoạ Y thật sự đã làm khó nha đầu. Hoạ Y nhìn gương mặt nhỏ nhắn cười dịu dàng với A Tô. Phương ma ma cùng hai tỳ nữ theo sau cầm một khay gỗ, bên trên là hỷ phục đi vào, sắc mặt khó coi chán ghét, đặt như ném trên bàn. "Không ăn thì cũng nhanh chóng thay y phục đi, đừng có làm lỡ giờ lành của Tam Vương Gia ". Hoạ Y trông thấy bà ta ký ức ngược đãi chủ thể liền hiện ra một loạt thời gian bị bà ta đánh mắng, sai bảo như người hầu trong phủ tướng quân, lòng hậm hực báo thù cho Chu Hoạ Y đã chết. Hoạ Y đứng lên nhìn bà ta bằng ánh mắt sắt như thanh kiếm, mang theo sát khí trấn áp hiên ngang của bà ta, Phương ma ma chưa bao giờ nhìn thấy thái độ đường đường này của Chu Hoạ Y, nhất thời bị hoảng lên mà hạ giọng. "Ta theo lời căn dặn của nhị tiểu thư mang cho cô ít thức ăn còn có thể ăn được, y phục cũng chuẩn bị xong xuôi. Đại tiểu thư của các người còn không mau chải chuốt, trang điểm". Nói xong thì liền đặt bàn toạ to béo xuống ghế ngồi, Hoạ Y quát lớn một tiếng khiến bà ta ba phần hồn giật bắn người ngồi dậy. "Đứng lên". "Yo, hôm nay đại tiểu thư lại tỏ thái độ gì đây?" "Phương ma ma, bà còn biết gọi là đại tiểu thư sao, ta cứ tưởng chủ nhân của bà không biết dạy bảo nô tỳ, để những người thấp hèn như bà không phân rõ tôn ti chủ tớ". Hoạ Y đạo mạo ngồi xuống ghế, tại vị trí mà bà ta vừa bị làm kinh hãi đứng dậy, dõng dạc giáo huấn. "Yo, hôm nay cô còn đòi phân chủ tớ, ta là người của nhị tiểu thư, ý của cô là nhị tiểu thư không biết dạy dỗ ta à?" *Bốp* "Hỗn xược". Hoạ Y thẳng tay tát một cái như trời giáng lên khuôn mặt to bè nám nắng của Phương ma ma. Bà ta đau điếng tay bưng mặt, trên má in rõ năm ngón tay.. Mời các bạn mượn đọc sách Hoạ Mỹ Nhân của tác giả Lam Ngân Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cùng Múa Với Sói - Quả Đào Đáng Yêu
Người sống hậu thế, gây nên gì? Tại trên đường đế vương tranh đoạt, trở thành bên thua, sống tạm, còn có tôn nghiêm chết đi? Một lòng thành vương, thua sẽ làm giặc. Một ly rượu độc, rửa sạch, xoá hết duyên hoa. Cùng múa với sói, múa đến thiên hạ chiến tranh, xuân ảnh động. Mỹ nhân mưu, giang sơn dao động, chỉ có cừu hận không thay đổi diễn biến thành tình yêu nam nữ si mê. Tự hỏi, thù hận và âm mưu va chạm, hận và yêu đọ sức, máu và lệ giao nhau. Nam nhi ý chí kiên cường lòng dạ như sắt, nữ tử mềm mại đáng yêu quyến rũ chúng sinh. Một đôi sinh tử thù địch, ở dưới tàng cây nở vạn đoá hoa, muốn nói, hay là thôi? *** Vì văn án hoa lệ mà khó hiểu cho nên ta tự giới thiệu thêm một chút ^^ Truyện này yêu và hận đan xen nhưng rất rõ ràng. Hận trong truyện này là cả nam nữ chính đều hận nhau nhưng rất đúng. Nữ chính tự làm chuyện khiến người khác hận chứ không phải xuyên qua rồi gánh tội cho người khác. Nam chính vì bị bức từ hiền thành ác, sau đó ác quá nên cũng đáng hận. Nói chung, truyện này rất logic, nam nữ chính đều cường, đều ác, đều thông minh, sẽ không có những tình tiết vớ vẩn, ngược tâm nhiều, nhưng cũng sủng nhiều. Bây giờ thì... các bạn có muốn biết... Từ một nô tì làm sao để trở thành hoàng hậu? Từ một kẻ thù làm sao để trở thành ái thê? Từ hai người thù nhau như nước với lửa làm sao để trở thành một đôi uyên ương ân ái? *** Ở trong ý thức hỗn độn, lạnh nóng giao nhau. Đầu mơ hồ, một lát lại cảm thấy trời trong nắng ấm nhẹ nhàng khoan khoái, một lát lại thấy vô số máu vọt tới hướng nàng, là vô tận máu tươi, trong đầu tưởng tượng ra một cái xác con nít từ trong cơ thể mẹ chảy xuống, toàn thân hiện đầy trùng đáng sợ, thân thể đứa bé đã rửa nát vặn vẹo. . . Thét chói tai, đôi tay bay múa lung tung trên không trung. Một tay lạnh như băng nắm giữ tay của nàng, một thanh âm êm ái lo lắng vang lên bên tai: “Liên Nhi, không phải sợ, có ta ở đây, không phải sợ, không phải sợ. . . .” Cái thanh âm này có mị lực kỳ dị, như một mạt trong trẻo tỏa ra từ không trung, mang theo lực lượng thần kỳ, trấn an hoảng sợ và thống khổ trong lòng. Nàng an tĩnh lại, nắm thật chặt đôi tay có thể khiến cho nàng an tâm, nhắm mắt, cảm thụ nước mắt lạnh như băng chảy trên gương mặt, hài tử của nàng, vô cùng thống khổ rời đi như vậy sao? “Liên Nhi, Liên Nhi?” “Tại sao là như vậy, tại sao phải để ta biết rõ chân tướng. . . .” Nàng vô ý thức khẽ hô cung nữ kia đã đánh trúng sự thực nàng sợ hãi nhất ở đáy lòng. Dùng mang thai cởi ra độc chung, trùng chung liền chuyển dời đến trên người thai nhi. Nàng đã sớm đoán được, nhưng lại giả vờ không biết giống như con đà điểu, nhưng, hài tử đáng thương của nàng. . . . Điểm yếu nàng vẫn không muốn nói tới, lại bị sống sờ sờ nói tới, lại một lần nữa máu chảy đầm đìa xé rách tim của hắn. ... Mời các bạn đón đọc Cùng Múa Với Sói của tác giả Quả Đào Đáng Yêu.
Hôn Nhân Không Lựa Chọn - Khuyết Danh
Bỗng nhiên được trưởng bối cửa một gia tộc giàu có để ý, một cô gái cực kỳ bình thường như Diệp Dĩ Muội lại có cơ hội được gả vào thế gia vọng tộc, đây cũng là cơ hội để cô kiếm tiền để trị bệnh cho mẹ mình, và thế là cuộc hôn nhân giữa cô và tên tổng tài ác ma Tần Hàm Dịch diễn ra. Thế nhưng, ác ma đúng là ác ma, ngay đêm tân hôn hắn đã ép cô ký tên vào tờ đơn ly hôn ...... *** Vệ Ngấn không giống với Tần Hàm Dịch, anh có thể to gan suy đoán nhưng cô thì không thể. Người của Hứa gia trong lòng cô lương thiện tốt bụng như thế, sao có thể cố ý bàn mưu tính kế với cô chứ? Vì thế, sau khi giật mình cô lập tức hỏi lại: “Nếu có người định vu oan cho em vậy thì đó là ai?” Tần Hàm Dịch lúc này chỉ muốn tát cho cô một cái vì câu hỏi của cô, cô tin người Hứa gia như vậy à? cô phải hiểu rằng người của Hứa gia không thể không có liên quan tới việc này. “Nét mặt đó của anh là thế nào đấy?” Vệ Ngấn nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tần Hàm Dịch, cô nheo mày lại hỏi. “Khi em vẽ những bản thiết kế đó thì chỉ có Hứa An Ca ở bên cạnh em, chẳng lẽ em không hoài nghi anh ta một chút nào à?” “Không thể nào, An Ca không phải hạng người đó.” Vệ Ngấn nghĩ cũng không nghĩ, cô bèn phủ định sự suy đoán của Tần Hàm Dịch. ... Mời các bạn đón đọc Hôn Nhân Không Lựa Chọn.
Điền Duyên - Hương Thôn Nguyên Dã
Được biết đến là siêu phẩm ngôn tình sắc đầy thú vị, truyện Điền Duyên của Hương Thôn Nguyên Dã nói về Đỗ Quyên ngã vào vùng núi hoang dã của một thời không không biết tên, xuyên không đến trên người một bé gái vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Bị dưỡng mẫu nhặt về nhà thành núi sâu cổ thôn Hoàng Đỗ Quyên. Cha là Lão Thực chất phác, mẹ can trường không biết quẹo ngoặt, cộng thêm ba đóa hoa tỷ muội, khúc mắc phân tranh không ngừng. Hãy đọc truyện để xem Đỗ Quyên thế nào " bốn lạng đẩy ngàn cân ", điền viên sinh hoạt, tiếp tục tình duyên chưa dứt! Tiểu thuyết chủng loại: làm ruộng kinh thương. *** Hoàng Ly nghe nói nàng nói trịnh trọng như vậy, còn nói muốn mình hỗ trợ, lập tức cảm thấy vinh diệu vì được coi trọng, vội vàng ưỡn ngực nhỏ, hỏi: "Muốn ta hỗ trợ cái gì? Nhị tỷ, ngươi nói đi!" Nàng không ngại gì. Hoàng Tước Nhi nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Ly có khả năng làm cái gì?" Đỗ Quyên cũng nhỏ giọng nói: "Tác dụng lớn đó. Hoàng Ly, ngươi hãy nghe cho kỹ: ngày mai ngươi quấn cha, suốt một ngày không cho hắn đi nhà bà nội." Hoàng Ly mặc kệ Đỗ Quyên có dụng ý gì, gật đầu nói: "Tốt! Ta sẽ, ta sẽ kêu cha đi rừng trúc đào măng." Nàng nói là đào măng mùa đông, chính là măng còn chưa lộ đầu ra. Thứ này dùng thịt khô hầm ăn ngon nhất. Đỗ Quyên nhịn không được khen nàng thông minh, còn nói kêu Đại Đầu bá bá cách vách mang Đông Sinh đi theo. Đợi trở về, nàng nhất định dùng măng làm món ngon khao bọn họ. ... Mời các bạn đón đọc Điền Duyên của tác giả Hương Thôn Nguyên Dã.
Dear, Doctor - Báo Cáo Bác Sĩ - Thợ Đá Berlin
Trí nhớ tôi không tốt. Vậy nên thường phải viết nhật ký. Đó là một thói quen nửa tốt nửa xấu. Tốt ở điểm, kể cả những chuyện lông gà vỏ tỏi, chỉ cần có thời gian, sau này lật ra đọc lại, tự đùa tự vui lúc nào cũng được. Xấu ở chỗ, từ một ngày nào đó, nó nghiễm nhiên trở thành cuốn sách gối đầu giường của Bác sĩ… Ps: Vì dựa vào nhật kí mỗi ngày 300 chữ và những gì vắt óc nhớ được nên khó tránh khỏi chuyện không đầu đuôi, không logic thậm chí là không có tình tiết gì, tình yêu của tôi vốn rất bình thường, cách xa con đường “trầm bổng nhấp nhô”, kính xin thứ lỗi. *** Ngày 28 thảng 2 năm 2009 Vùi trong một bàn đầy Sách vở tài liệu, tôi đang đau đầu tính toán tỉ lệ tăng lợi nhuận quyền chọn mua cổ phiẽu bông bàn rung bần bật. Phải lục tung đông giãy tờ tôi mới CỨU được chiêc điện thoại nhỏ bé ra ngoài, là mẹ gọi đẽn. "CÓ kết quả kiểm tra của ba mày rồi. Phải cắt hai phần ba dạ dày đấy." Tôi dừng bút: "Giáo Sư dạy luật kẽ toán của bọn Con bị ung thư mà chỉ bỏ một phần hai, thầy Lâm loét dạ dày kiếu gì mà cắt những hai phần ba?" Tuy não tôi đã bị đống số má mài phẳng nhưng vẫn đủ nhạy cảm với những con số mới xuất hiện này. "Thứ hai làm phẫu thuật. Mai mày về nhà trước, cần mang gì tý mẹ nhắn tin cho. Sáng thứ hai cơ quan ba có Xe lên đây thì đi cùng luôn nhé." RỒÍ trong tiếng "Vâng" đầy ngập ngừng của tôi, mẹ cúp máy rãt nhanh. Khi ấy, tôi như bao Sinh viên năm cuối đang làm luận Văn tốt nghiệp, khoác áo lông, mắt căm phẫn, mặt thẫn thờ. ... Mời các bạn đón đọc Dear doctor - Báo cáo bác sĩ của tác giả Thợ đá Berlin.