Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Có Người Như Anh

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Đường đường là một tổng tài của một công ty lớn đẹp trai, độc thân, tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở nước ngoài.Lê Cẩn là kim cương vương lão ngũ có danh tiếng của tập đoàn Lê Thị thậm chí là của cả giới kinh tế tài chính.Ai cũng muốn được trở thành vợ của hắn nhưng thật ra hắn đã kết hôn bí mật với một người là nhân viên trong công ty của hắn , người mà sẽ không ai nghĩ ra là hắn sẽ lấy. Liệu người đó là ai mời các bạn đón xem. *** Một trong những truyện đam mỹ có nội dung hài hước và thích hợp đọc giải trí nhất chính là bộ này. Truyện cực sủng, chủ yếu là vị tổng tài vạn người yêu lạnh lùng băng lãnh trong mắt người khác công lược vợ của hắn. Kỳ thực, chuyện hôn nhân của Lê Cẩn với Tiêu Dĩ Thư bắt nguồn từ một trận lừa gạt. Thế nhưng chị em hãy quên cái chuyện một thiếu nam nhà nghèo lừa tổng tài lên giường để kết hôn đi, trên thực tế là vị tổng tài mặt dày này chớp cơ hội đi lừa gạt thiếu nam nhà nghèo kết hôn mới phải. Chuyện bắt nguồn từ lúc gia đình Lê Cẩn và một gia tộc khác có hôn ước, nhưng cô gái kia đúng thật là hạng người chẳng ra gì, và Lê Cẩn thì đã trót đem lòng yêu Tiêu Dĩ Thư từ hồi còn học trung học. Thậm chí anh không tiếc thủ đoạn, lừa bạn trai cũ của Tiêu Dĩ Thư đi cưới vợ, nhân đó cưới Tiêu Dĩ Thư. Lúc mới đọc truyện, mình phải cảm thán rằng da mặt của nam nhân này đúng là dày thấy ớn luôn, nhưng càng đọc lâu, thấy tình cảm của anh ấy dành cho Tiêu Dĩ Thư không một tạp chất mình lại dần bị nam nhân này cảm động. Anh ta ở trên thương trường có thể hô mưa gọi gió, nhưng bao giờ cũng muốn đứng bên cạnh bảo bọc và yêu thương Tiêu Dĩ Thư. Tiêu Dĩ Thư có người nhà chẳng ra gì, là anh đứng ra giải quyết, Tiêu Dĩ Thư bị người vu oan, anh không tiếc đắc tội người có thâm niên trong công ty bảo vệ cậu ấy. Tình yêu của anh thầm lặng, mặt dày hơn tường thành nhưng trong lúc không tự chủ, ai đó cũng bị anh câu đi. Tiêu Dĩ Thư lúc đầu vốn là không thích Lê Cẩn. Cậu vẫn luôn ý thức được đây là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Nhưng tình cảm Lê Cẩn giống như rượu vậy, càng uống càng say. Bên cạnh Lê Cẩn không lúc nào thiếu đi bóng hồng, Tiêu Dĩ Thư lúc đầu thật xem nhẹ, chỉ là đến một lúc không chịu nổi, không muốn mất Lê Cẩn mà nhận ra hình bóng người ấy từ sớm đã xuất hiện trong lòng mình. Tình cảm của hai người này đúng thật là rất dễ thương, trung thành và si tâm tuyệt đối, nên cũng chẳng có những tình khúc lên cao xuống thấp gì, vì ai cũng hướng về nhau nên cũng chẳng dễ gì bị lừa gạt, số phận của họ là phải ở bên nhau hạnh phúc cả đời rồi. Đánh giá riêng là truyện rất đáng đọc, kiểu để giải trí thôi, nếu có yêu cầu quá cao ở nội dung hoặc không thích nam nhân mặt dày bỉ bựa thì đừng lọt hố nhé. Thuộc tính của Lê Cẩn thực sự làm những người công mặt than, lạnh lùng ngầu phải khóc thét đấy! *** Tiêu Dĩ Thư vốn là một nhân viên trí thức nhỏ của một công ty nhỏ, gần đây mới chuyển sang làm việc ở tổng công ty của tập đoàn Lê Thị, vẫn làm nhân viên trí thức nhỏ. Có điều cùng là nhân viên trí thức, tiền lương ở hai công ty lại chênh lệch rất lớn, tiền lương ở Lê Thị của cậu phải gấp ba lần ở chỗ cũ. Tập đoàn Lê Thị chủ yếu làm về dịch vụ chăm sóc trẻ em và người già tại nhà, thêm cả các loại mặt hàng dệt may, thẩm mỹ viện, mặt khác còn có các sản phẩm về đồ ăn thức uống tăng cường sức khỏe. Tập đoàn Lê Thị đã thành lập được hơn ba mươi năm, có điều trước khi Lê Cẩn là người đảm nhiệm các quyết sách, Lê Thị chỉ là một công ty nhỏ. Lê Cẩn tiếp nhận công ty vào năm 19 tuổi, sau đó công ty dần lớn mạnh, hơn nữa còn thu mua rất nhiều những xí nghiệp có cùng loại hình. Năm nay anh 28 tuổi, tập đoàn Lê Thị đã nằm trong danh sách năm trăm xí nghiệp siêu lớn hàng đầu thế giới. Tổng công ty Lê Thị được xây dựng ở thành phố A, hơn mười công ty chi nhánh ở cả trong và ngoài nước, cũng có cả chín trung tâm nghiên cứu phát triển, hai cái trong số đó là ở trong nước, còn lại đều ở nước ngoài. Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo của tác giả Oa Qua Oa.
Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)
"Điều khiến người ta hoảng loạn nhất chính là một khi vô lại trở nên nghiêm túc dịu dàng. Cái tên em không dám nhắc đến nhất, là tên người em yêu" Editor:  Theo quan niệm Trung Hoa, đỗ quyên mang ý nghĩa dịu dàng, ôn hòa, nữ tính. Còn ở phương Tây, loài hoa ấy tượng trưng cho một tình yêu chân thành. Cái tên ‘Ông chú hồ ly’ nghe không ‘hay’ bằng truyện, nên mình đổi lại. Ngư Vi tên của nữ chính ghép từ ‘mỹ nhân ngư’ và ‘hoa tường vi’, nhưng xuyên suốt câu chuyện này là loài đỗ quyên, loài hoa dù lãng quên vẫn mãi đợi chờ của một tình yêu chung thủy. Và ‘Quyên’ cũng trùng với tên nhân vật phụ mà mình thích nhất trong chuyện này (dù chỉ trùng trong cách đọc – tên của bà nghĩa là xinh đẹp – không phải đỗ quyên). Tình yêu của bà cũng đau đáu, hết lòng dù biết rằng điều ngược lại có lẽ không bao giờ đến.  Bà yêu theo cái cách ‘Yêu là đối xử với người đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn cả với chính bản thân mình.’ Cũng giống như truyện trước mình edit ‘Ngày em đến’. Nữ chính là người rất hiểu chuyện. Cô yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Anh cho cô sự che chở bình yên, là bến cảng lặng gió mỗi khi sắp gục ngã cô có thể neo vào, là giấc mơ tươi đẹp nhất của thời thiếu nữ. Như cô nói: “Nếu anh muốn em chết vì anh, em sẽ không do dự phút giây nào”. Đối với cô yêu là trao đi và không hối hận. Nam chính lên sàn với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng như câu văn án ‘Sự dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc’, anh đã yêu là hết mình, ‘tình yêu lớn không phải yêu nhiều người mà là … yêu một người và yêu suốt đời’. Anh bước vào tình yêu của hai người trễ hơn cô, vì: “Em yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Lúc anh mười bốn tuổi em chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, như vậy thì có phần quá biến thái rồi.” Nhưng trễ hơn không có nghĩa sẽ ít hơn. Cô như cái dằm xương cá mắc trong cổ họng anh: “Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em.” Và tình cảm anh dành cho gia đình cũng vô bờ bến như vậy. Truyện có một đoạn ngược nhỏ rất cảm động, nhân vật phụ trong truyện này ai cũng có cái ‘hồn’ riêng, đều yêu hết lòng và đều xứng đáng được hạnh phúc. À, với một tên vô lại nhưng yêu hết mình như anh, thì các bạn yên tâm là sạch nha. Hai mươi chín tuổi đầu anh mới khai trai và bung dù rực rỡ. *** Tác giả: Miêu Miêu Trần. Thể loại: Hiện đại, tình yêu đô thị, trâu già gặm cỏ non, HE. Tình trạng: Hoàn edit. Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu    Năm 4 tuổi, Ngư Vi lần đầu gặp Bộ Tiêu 14 tuổi. Cô gái nhỏ đang nước mắt ngắn dài, lạc lõng nơi xa lạ bỗng nhiên nhìn thấy một chàng trai từ trên cây nhảy xuống, tay ôm mèo, giật mình đến quên cả khóc. Và cú nhảy đó có lẽ cũng là cú nhảy đã đưa hình bóng anh in sâu vào tâm trí cô. Hình ảnh cậu thiếu niên áo trắng, có đôi mắt hoa đào màu đen sâu thẳm mà long lanh đẹp nhất, vừa ngỗ nghịch, vừa sinh động, vừa giảo hoạt lại mười phần thu hút ấy đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng bé gái nhỏ.   Mười năm sau, cô của mười bốn tuổi, mất cha, mẹ ốm nặng, lại một lần nữa gặp lại anh. Bóng dáng ấy đã từ một chàng thiếu niên trở thành một người đàn ông trưởng thành, vẫn ngang tàng như vậy, vẫn giảo hoạt như vậy, vẫn ngỗ nghịch như vậy, càng phong trần và quyến rũ hơn. Anh xuất hiện, giúp đỡ cô những lúc khó khăn chật vật, trở thành chỗ dựa và là sức mạnh tinh thần to lớn đưa cô vượt qua những ngày tháng đen tối nhất, giúp cô vượt qua niềm đau mất mẹ mất cha, bơ vơ trên cõi đời để tiếp tục sống.   Sự xuất hiện của Bộ Tiêu sau 10 năm, thực ra ban đầu cũng là bởi vì nhận sự ủy thác của bố, người vốn là đồng đội cũ cùng chiến đấu với ông nội Ngư Vi mà nay muốn trả ơn cứu mạng năm xưa. Anh được giao nhiệm vụ quan tâm chăm sóc hai chị em Ngư Vi và Ngư Na, đặc biệt là sau khi mẹ hai cô gái mất. Công việc tưởng chừng không quá khó khăn với gia đình vừa có tiền, vừa có quyền, lại vừa có tâm như nhà họ Bộ. Nhưng hai cô gái nhỏ lại phải sống dưới sự bảo hộ của dì ruột, mà do vốn ghen tỵ với người chị đã mất nên càng ghét bỏ và đối xử tệ bạc với hai con gái của chị. Nhiệm vụ của Bộ Tiêu lại cũng khó khăn hơn do tính cách vô cùng tự trọng và tự lập của Ngư Vi. Một Bộ Tiêu vốn ngang ngược, càn rỡ thành thói, thích gì làm đấy phải trở nên thu liễm, cẩn trọng trong việc quan tâm và đối xử với Ngư Vi. Anh gọi cô là "dằm cá nhỏ", là cái dằm cá nhổ ra không được, nuốt xuống không xong của anh. Và rồi chẳng biết tự lúc nào, cái dằm cá nhỏ ấy trở thành "dầm trong tim" anh. Người đàn ông sống hai mươi tám năm trên đời, tự do tự tại, tự tung tự tác, vẫn luôn tự hào cho rằng mình "đi qua vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân" nhưng cuối cùng lại khuất phục trước cô gái nhỏ, cam tâm tình nguyện giao nộp cả thân thể và trái tim cho cô, nguyện mãi chẳng cần thoát ra.   Ngư Vi là một trong những kiểu nhân vật nữ mà mình luôn ưa thích. Vẻ ngoài dịu dàng, cư xử ôn hòa, nhã nhặn, hiểu chuyện, nhưng bên trong quyết đoán và kiên định. Chẳng phải người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập nhất chính là kiểu phụ nữ luôn biết mình muốn gì, cần gì và làm gì sao? Ngư Vi chính là như thế. Mặc dù yêu thầm Bộ Tiêu nhiều năm, nhưng không như những dạng nữ truy khác là tìm cách theo đuổi, thu hút người đó, mà cách làm của Ngư Vi đó là khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn, độc lập hơn; dù tự ti về cách biệt tuổi tác và thân phận của mình, nhưng cô không lùi bước mà cố gắng để bản thân tự đứng vững trên hai chân của mình, nhờ đó có thể đường hoàng đứng sánh vai bên cạnh người cô thương, có thể tự tin ngẩng cao đầu đứng trước anh, gọi tên anh, cái tên mà cô từng giờ từng khắc ấp ủ trong tim và nói với anh 3 tiếng "Em yêu anh".   Kì thực, mình rất ngưỡng mộ tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Nó cho mình cảm giác rất rõ ràng là hai người sinh ra là dành cho nhau, bổ khuyết cho nhau, hoàn thiện nhau, vì nhau mà tồn tại. Một Bộ Tiêu "già" mà ngang tàng. Một Ngư Vi trẻ mà chín chắn. Một Bộ Tiêu phóng khoáng, một Ngư Vi nhu hòa cẩn trọng. Như hai cục nam châm hút vào nhau. Tưởng như không hợp mà lại hợp không tưởng. Tình cảm của Bộ Tiêu dành cho Ngư Vi là kiểu sinh ra 28 năm trên đời chỉ để chờ nàng xuất hiện, như một trích đoạn trong truyện mà mình vẫn ấn tượng "Anh thầm nghĩ, thì ra hai mươi tám năm anh tùy tiện càn rỡ đến vô lối, vì tất cả những nghiêm túc và cẩn thận anh tích góp lâu như thế, chỉ để dùng hết cho một mình cô". Vì Ngư Vi, Bộ Tiêu cả đời phóng khoáng cuối cùng cũng nếm trải cảm giác lo được lo mất "Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em".   Còn Ngư Vi, đối với Bộ Tiêu, có thể nói một tiếng yêu không đủ, giống như cô đã từng tâm sự với bạn gái thân "Mình có thể chết vì anh ấy". Nó là sự si mê, tôn sùng, là cái nhìn dành riêng và duy nhất cho một người. Mọi thứ về anh trong mắt cô đều là tốt nhất, đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Người con gái xinh đẹp kiên cường ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, bao ánh mắt dõi theo ngưỡng mộ. Dù Bộ Tiêu có thể vì bản năng chiếm hữu giống đực mà ghen với họ, nhưng anh không bao giờ phải lo lắng sẽ có ai đó thay thế được anh. Bởi vì có anh, tất thảy những người con trai khác đều như không tồn tại, hoàn toàn chẳng có sự thu hút giới tính với cô. Nếu như với Bộ Tiêu, Ngư Vi là người mà anh dành hết mọi nghiêm túc cẩn thận của đời mình, thì với Ngư Vi, có lẽ Bộ Tiêu chính là nơi mà cô gửi gắm toàn bộ sự nhiệt tình, càn rỡ, tùy ý nhất của cô.   Tình yêu của Ngư Vi và Bộ Tiêu được kể lại trong mạch truyện chậm rãi, rất có tính khiêu khích sự kiên nhẫn của độc giả, vì mãi đến gần 2/3 truyện hai người mới có nụ hôn thực sự đầu tiên. Nhưng để bù đắp, thì sau khi công khai tình cảm của nhau, chỉ có thể nói một câu: "Tiến quân thần tốc". Vâng, người đàn ông nín nhịn gần 30 năm, lại thêm những ngày tháng mòn mỏi chờ đợi cô lớn, đúng là chỉ hận chẳng thể ăn sạch sành sanh, nuốt luôn Ngư Vi cô vào bụng. Cảnh H của truyện vì vậy tuy không quá nóng bỏng, nhưng vô cùng kích thích, đầy đủ sắc hương vị, đảm bảo thỏa mãn những độc giả yêu H .   Lại nói, "Đỗ quyên không tàn", thật ra cũng không chỉ là về tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Mình thích cuốn truyện này, cũng bởi vì nó còn dạy cho mình cách đối nhân xử thế nên có giữa người với người, cũng cho mình cái cảm giác về tình cảm gia đình rất ấm áp. Một gia đình với những mảng tính cách khác nhau. Họ đôi khi có mâu thuẫn, đôi khi phạm sai lầm, đôi khi tổn thương nhau. Nhưng họ đã cùng nhau vượt qua, học cách tha thứ, để rồi hàn gắn và lại yêu thương nhau. Có như thế, có lẽ mới chính là người một nhà... Hoa đỗ quyên, loài hoa vừa dịu dàng vừa rực rỡ, vừa khiêm tốn lại vừa kiêu sa, tượng trưng cho sự ôn hòa, nữ tính của người phụ nữ, tượng trưng cho tình cảm son sắt, thủy chung, tượng trưng cho sự sum họp, hạnh phúc của mỗi gia đình; cũng chính là những ý nghĩa xuyên suốt, là chủ đề mà cuốn truyện này hướng tới. Vậy nên, dù tên chính thức của nó là Hồ Ly thúc thúc, nhưng mình đặc biệt yêu thích cái tên "Đỗ Quyên không tàn" do bạn editor đặt hơn. Một cái tên vô cùng phù hợp... Đóng lại những trang cuối cùng của truyện, bỗng thấy lòng mình nhẹ nhàng, thỏa mãn biết bao. Cái cảm giác như là mỗi độ xuân về, mua một chậu đỗ quyên, rồi hạnh phúc nhìn ngắm từng chùm từng chùm hoa nở rực rỡ khoe sắc thắm vậy. Trải qua bao khó khăn, sóng gió, những người có tình rồi cũng được về bên nhau, cũng như gia đình rồi lại vẫn là gia đình, là nơi chốn yên ấm nhất cho những cánh chim xa lạc lối tìm về....   Mời các bạn đón đọc Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc) của tác giả Miêu Trần Trần.
Bản Sắc Lưu Manh
Văn án. Hắn bị cừu gia của cha già đã chết đuổi giết cả người đều bị thương, thảm hại không chịu nổi, mà ngay lúc hắn đang liên mồm văng tục, lại có người chủ động đi đến quan tâm hắn!? Nhưng hãy nhìn con gà quê nhãi nhép đã cứu hắn này mà xem, đầu tóc rối bù, đeo cái kính đen thật buồn cười, mặc quần áo trông không khác gì cái bao tải, ăn đồ ăn keo kiệt đến không chịu nổi, còn ở cái nơi quỷ quái rách nát muốn chết này! Nhưng mà… Cảm giác khi sờ vào làn da non mềm của cậu ta cũng không tồi, càng làm hắn bất ngờ chính là, bỏ đi đôi kính ngu xuẩn kia lại là một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cùng với thân thể tinh tế vô cùng mê người dưới lớp quần áo. Xem ra, hắn đã nhặt được vật quý rồi… Tác phẩm liên quan đến Kiền sài liệt hỏa chính thức ra mắt! *** Trong một ngõ nhỏ có rất ít người đi qua, một tên thiếu niên cả người đầy vết thương. Thiếu niên ngồi trên mặt đất dơ bẩn, lưng dựa vào vách tường loang lổ, một cái chân thon dài co lại, một chân khác duỗi thẳng trên mặt đất. Trên khóe miệng còn rõ ứ máu phì phèo một điếu thuốc lá, tay phải buông thõng xuống bên người, tay trái vô lực khoác lên chân, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đầm đìa máu tươi, máu mầu đỏ thẫm theo đầu ngón tay chảy ồ ồ xuống. Thiếu niên có bả vai rộng lớn, chân tay thon dài to lớn, một đôi mắt dã tính lợi hại, ngũ quan với những đường cong rõ ràng. Tai phải của hắn đeo một bông tai bạch kim hình một con vật kỳ quái, mái tóc nhuộm thành màu đỏ sậm hỗn độn phủ ở trên trán, càng làm hiện ra dung mạo dã tính mười phần của hắn. Hắn lười biếng ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt bị thương lại vẫn tao nhã như cũ giống một con báo săn mồi, điếu thuốc ngậm ở khóe miệng bởi vì đau đớn mà nghiêng lệch, khiến cho biểu tình trên mặt hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn. “Mẹ kiếp!” Từ đôi môi mỏng cong cong sắc bén của hắn truyền ra một tiếng văng tục, lúc mắng trong ánh mắt của thiếu niên có vẻ hung dữ mà lại ngoan độc. Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Lưu Manh của tác giả Lãnh Hương Trần.
Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn
Edit: JuneClover Thể loại: đam mỹ, hiện đại, 1×1, cường công cường thụ, ngược công, sinh tử văn, HE. Nhân vật chính: Tần Thiệu (Diệp Lâm) x Đoạn Tình (Ấu Đường) Đoàn Tình mang trong mình đứa con của Tần Thiệu nên hắn đã cố gắng cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh không đi đánh cậu. Trong bụng cậu có đứa con của hắn, Mặc dầu hai người đều chán ghét đối phương. Nhưng cả hai không thể thay đổi sự thực, sự thật này long trời lở đất, người khác khó có thể tin, chấp nhận được. Một nam nhân sinh hài tử khiến mọi người cũng không thể tưởng tượng được. Lạnh lùng như Tần Thiệu, lãnh huyết như Đoàn Tình. Hai người mới nãy còn đánh nhau thiếu sống thiếu chết đã bị tin này làm cho hoàn toàn chấn động. Spoil  Công là Tần Thiệu, thụ là Đoàn Tình. Tần Thiệu yêu anh trai của Đoàn Tình là Đoàn Huyên còn Đoàn Tình thì yêu em gái của công là Diệp Hoa. Ngày sinh nhật em gái công thì thụ bị hiểu lầm là bỏ thuốc vào rượu Diệp Hoa nên Tần thiệu tức quá định hù em nó tí ai ngờ làm thiệt:v Mấy tháng sau hai người ra đánh nhau thì mới phát hiện Đoàn Tình có thai, không phá được do thể chế đặc biệt. Sau đó tất nhiên công phải chịu trách nhiệm. ……………………… *** Review: Tóm tắt trước: Tần Thiệu là anh họ của Đoàn Tình, ổng yêu thầm anh Đoàn Tình là Đoàn Huyên rất lâu. Còn Đoàn Tình thì yêu thầm em gái ổng. Trong một lần hiểu lầm Đoàn Tình giở trò với em gái, Tần Thiệu đè Đoàn Tình ra rape @.@ Bộ này không phải hay nhất mình đọc, và cực kỳ cẩu huyết (nhân vật không não tàn) nhưng là bộ làm mình có nhiều suy nghĩ, buộc phải phân tích logic cũng giống như cái series của Yên Tử. Điều không vừa ý trước, mình thấy không thoải mái nhất với tình đơn phương Tần Thiệu dành cho Đoàn Huyên, mình đã hy vọng tác giả cho Tần Thiệu đoạn tuyệt hoàn toàn với Đoàn Huyên luôn, nhưng không. Có lẽ việc Tần Thiệu yêu đơn phương Đoàn Huyên đã trở thành một thói quen, hoặc theo quan điểm của mình thì Tần Thiệu ngộ nhận những tình cảm đó là yêu và họ còn tình nghĩa bạn bè mấy mươi năm. Mình luôn muốn tình cảm trong truyện phải rạch ròi như 1+1=2, chỉ có yêu hay không yêu, nhưng đã là tình cảm mấy khi rạch ròi được, nên cũng không thể trách Tần Thiệu. Đó là hiện thực thôi. Tính cách Tần Thiệu rất mâu thuẫn, giống như mấy ông bạn của ổng bảo ấy, vì mẹ của Thiệu theo đạo Phật, giáo dục ổng theo Phật học nên làm ổng phân liệt, giữa đạo đức và con người thật của ổng. Tần Thiệu theo mình nghĩ là một người ích kỷ, tự cao tự đại, gia trưởng. Cuộc đời Tần Thiệu luôn rất bình lặng, không quá vướng bận tiền bạc, việc học việc kinh doanh bằng phẳng, chưa bao giờ làm gì sai đến nỗi không thể cứu vãn, tình cảm gọi là đơn phương với Đoàn Huyên cũng trong mức khống chế được, nhưng rồi vì một chuyện bất đắc dĩ với Đoàn Tình mà mọi thứ đảo ngược 180 độ. Đoàn Tình xông thẳng vào đời Tần Thiệu bằng một cách cực đoan nhất, hệt như tính cách của cậu. Không cho Tần Thiệu bất cứ cơ hội nào, làm Tần Thiệu cảm nhận rõ cái gì là sự tuyệt vọng khi đặt quá nhiều tình cảm cho một người không yêu mình. Và đó mới là thứ mình nghĩ là yêu. Cái tình yêu tuyệt vọng của Tần Thiệu dành cho Đoàn Tình nó rất rất đáng thương. So với mấy mươi năm bằng phẳng của Tần Thiệu, cuộc đời khi có Đoàn Tình chắc sánh ngang với bão cấp 30 cmnr. Mình thấy buồn cười khi Tần Thiệu chưa thừa nhận tình cảm với Đoàn Tình nhưng lại thích thân thiết, skinship với Đoàn Tình mọi lúc mọi nơi, tự cho rằng hai người là vợ chồng. Cũng đáng thương khi Tần Thiệu bị cha đánh xém chết trong bệnh viện, chỉ hy vọng thấy mặt Đoàn Tình và con lần cuối. Đoạn phụ huynh hai bên mang con hai người đi xét nghiệm hay Đoàn Tình ôm con bỏ đi, Tần Thiệu muốn điên luôn.Mình đã cố phân tích xem Tần Thiệu yêu Đoàn Tình đậm sâu như vậy vào lúc nào, có phải là trước cái đêm Tần Thiệu rape Đoàn Tình, hay sau cái đêm đó, hay là sau khi Đoàn Tình mang thai. Nhưng luôn không có câu trả lời chắc chắn. Có lẽ là sau đêm đó như Tần Thiệu nói. Nhưng nếu lúc trước không yêu sau lại rape được =)) Bỏ đi vậy. Thật ra lý do mình đọc truyện này, vì quá nhiều cmt bảo ngược Tần Thiệu, ổng khổ sở, đau đớn ra sao, nên mình tò mò, Tần Thiệu đã phạm tội lỗi gì mà phải gánh chịu những điều đó? Nhưng sau khi đọc truyện, những gì Tần Thiệu phải chịu là trách nhiệm, là kết quả sai lầm của ổng, không gì có thể bào chữa cả, được HE đã là phước đức mấy kiếp rồi. Sai lầm của Tần Thiệu không phải là thứ chỉ tam quỳ nhất bái 1000 lần hay bị chính cha ruột đánh xém chết (theo nghĩa đen) mà có thể giải quyết được, nó sẽ đi theo Tần Thiệu cả cuộc đời, dù cả khi hạnh phúc bên cạnh Đoàn Tình, thì Tần Thiệu vẫn không thể chối bỏ. Mình không có giận hờn hay chán ghét nhân vật này đâu, Tần Thiệu đã trả giá cho sai lầm của chính ổng, và nói cho cùng Tần Thiệu cũng không phải một người ác độc, chuyên làm điều xấu, ổng cũng chỉ là con người bình thường thôi, đến từ một gia đình thất bại. Ổng có hỉ nộ ái ố, có sai có đúng, không cực tốt mà không cực ác, mang trong mình những mâu thuẫn rất con người. Đoàn Tình cũng là một nhân vật rất ấn tượng, có nhiều cmt mắng cậu tuyệt tình quá, cậu tiêu cực quá, cứng đầu ngang bướng quá nhưng không ai nhớ đến Đoàn Tình đã sinh ra trong gia đình thế nào, đã chịu nền giáo dục thế nào, những gì Tần Thiệu làm với cậu và quan trọng cậu chỉ mới 18 tuổi. Sản phẩm của một gia đình thất bại thì sao có thể lấy chuẩn mực người thường để đánh giá chứ. Dĩ nhiên Đoàn Tình không phải người chuyên làm điều xấu, cậu chỉ là một đứa trẻ mạnh mồm, thiếu thốn tình thương thôi. Đoàn Tình luôn cố bày ra một mặt gai góc để tránh bị tổn thượng, nhưng đứa trẻ này lại là người dễ tổn thương nhất. Có một đoạn Đoàn Tình ngồi vào lòng ba mình, và khóc, mình đã nghĩ, à thằng nhóc này chỉ mới 18 tuổi thôi, nếu mình gặp những chuyện giống nó, có lẽ mình đã tự tử mấy lần rồi. Đoàn Tình rất đáng thương, cực đoan cũng chỉ là cách để cậu thấy mình đỡ thảm hại hơn. Và để bù lại cho 18 năm đau khổ đó, Đoàn Tình có được Tần Thiệu. Cách khởi đầu của hai người khá cực đoan, quá trình trúc trắc, đau đớn trăm bề nhưng nhờ thế hạnh phúc mới đáng quý. Nhờ thế Tần Thiệu mới lún sâu tới vậy, mới không thể cũng không muốn buông tay Đoàn Tình, dùng cả đời mình để chăm sóc, yêu thương cậu. Hai đứa con của hai gia đình thất bại, một thiếu thốn tình thương một sinh ra vì lợi ích, đến với nhau, tạo ra một gia đình trọn vẹn. Đó hẳn là kết thúc đẹp nhất rồi. Có rất nhiều chi tiết mà mình lười nhắc đến, như mối quan hệ của cả hai gia tộc, Tần Thiệu đã hy sinh nhiều bao nhiêu, đánh đổi những gì, là một người trách nhiệm ra sau, hay Đoàn Huyên yêu chính em ruột mình, sai lầm không thể cứu vãn của Tần Thiệu là gì, nhưng đâu cần phải kể ra hết nhỉ. Quan trọng là ai cũng có một HE cho mình. Mời các bạn đón đọc Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn - Bạch Y Nhược Tuyết.