Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phúc Thê Tụ Bảo

Convert: ngocquynh520 Edit: nguyenthituyen Số chương: 59 chương và một ngoại truyện Tại kinh thành của triều đại Đại Tuyên có lời đồn rằng: Thế tử phi của Lan Dương Vương chính là phúc tinh. Vị Thế tử ốm đau gần như đã bước chân vào địa ngục này rồi lại bỗng khỏe mạnh như trâu, thân thể cường tráng. Vị thế tử phi này, ngay trong vương phủ lại chế tạo ra một món đậu hũ thúi mè cay, mùi nồng nặc khắp phủ vậy mà lại ăn rất ngon, khiến ai ai cũng tranh giành. Thế tử phi chính là người hiền lương, không chỉ bàn luận pháp với thế tử mà còn mở lớp dạy chữ cho hạ nhân. ----- Xuyên đến thời đại này không ngờ nàng chính là đích nữ không được sủng ái của tướng phủ. Mẹ kế dùng mọi cách ném nàng vào am để bầu bạn với phật, cũng may tính tình nàng không ganh đua nên chỉ nghĩ rằng bản thân cần tĩnh tâm ngắm cảnh. Ai ngờ trong phủ đột nhiên cho người đến đón nàng về, nàng mới biết nàng phải làm tân nương xung hỉ, có điều tướng công Lan Dương Vương Thế tử này lại yếu như gà, Cũng vì bái đường với nàng mà trúng gió suýt mất mạng, hắn khâm điểm nàng phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho hắn, mấy ngày liên tiếp đều bị nhốt ở trong phòng, Mọi người đều cảm thấy nàng được Thế tử "chuyên phòng độc sủng", nhưng lại không biết nàng kỳ thực đang giúp hắn luyện công, canh chừng kiêm hộ pháp đề phòng hắn bị tẩu hỏa nhập ma, Nàng vẫn cho rằng từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, nhưng sau khi thái y bắt mạch mới biết hắn vừa ra đời đã bị người ta hạ độc, khiến trong lòng nàng xót xa không thôi. Cộng thêm việc bản thân bị trúng độc khi vừa uống xong chén tổ yến vốn mang đến cho hắn, hắn đã không quản cực nhọc ngày đêm mà chăm sóc nàng, khiến nàng càng khuynh tâm đối với hắn. Thế nhưng những ngày ngọt ngào như vậy lại không được bao lâu, tại võ trường luyện tập của hoàng gia, sau khi Quận chúa nhìn thấy biểu hiện nổi bật của hắn, đã nhất kiến chung tình. Thái hậu cố ý ban Quận chúa làm bình thê của hắn, nhưng hắn lại giấu giếm không nói với nàng, không thực hiện được lời cam kết ban đầu với nàng: nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nếu vậy nàng cũng không cần hắn, thừa dịp hắn vào cung đã để lại một phong thư hưu phu, lặng lẽ rời đi...... *** PHÚC THÊ TỤ BẢO Giản Anh dtv-ebook.com "Tiểu thư... Người tỉnh lại đi tiểu thư... Tiểu thư... Làm sao người lại ngốc như vậy... Không bằng... Không bằng nô tỳ cũng sẽ đi theo người. Mạnh Tụng Lâm cau mày, nàng từ từ mở mắt ra thì lại nhìn thấy mình đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ với nền gạch đất, cau cái mũi một cái liền ngửi thấy được một mùi ẩm mốc, trong không khí này còn tràn ngập những mùi ẩm ướt hôi mốc mà nàng rất ghét, trước mặt là một tiểu nha đầu, mặc một cái áo vải bố xanh đang nằm ở bên người nàng khóc đến chết đi sống lại. Nàng kéo dây cương, không cẩn thận ngã xuống sườn dốc chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, nàng cho rằng mình nhất định sẽ chết nhưng cũng may nàng phúc lớn mạng lớn chưa có chết. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tiểu nha đầu này lại mặc y phục thời cổ đại tóc còn búi hai bên? "Đại tiểu thư, hu hu hu... Nô tỳ sẽ đi với người..." Hai tay của tiểu nha đầu này đang run run nhặt từng cái khăn đang trải dài ở trên đất lên. "Ta không có chết!" Mạnh Tụng Lâm vội mở miệng thì lại cảm thấy ngực và yết hầu của mình nóng như lửa đốt, mà giọng nói... Đây không phải là giọng nói của nàng, sao giọng nói của mình lại non nớt như vậy? Cũng bởi vì cả ngày nàng không ngừng quát các đện muội học tập mà giọng nói của nàng đã thay đổi đi, trầm hơn. "A..." Tiểu nha đầu bị dọa sợ đến thả tay ra, rồi ngồi ngã trên đất, hai tay vỗ vỗ ngực còn hai con mắt thì trợn thật to. "Đại tiểu thư, người... Người không có chết." Không khí trong này không đủ, Mạnh Tụng Lâm mới từ từ trả lời: "Lẽ nào... Ngươi hi vọng ta sẽ chết?" Mặc dù không biết tại sao tiểu nha đầu này lại gọi mình bằng đại tiểu thư, nhưng mà nhận thấy được mình chính là đại tiểu thư ở trong miệng nàng ấy, cũng không phải là nàng có nhiều hiểu biết nhưng ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ mà tiểu nha đầu này lại ở đây nói chuyện cùng với nàng thì tất nhiên tên gọi đó chính là nàng. "Đại tiểu thư, sao người lại nói như thế?" Tiểu nha đầu tức giận lớn tiếng nói, trong chớp mắt không chịu được liền khóc như mưa. Mạnh Tụng Lâm hơi sững sờ, sao lại tìm diễn viên tới nơi này, nói khóc liền khóc? Diễn rất đạt, không sai, nếu làm diễn viên chính có thể khóc thì đã thành công được một nữa. Nhưng mà nhìn tiểu nha đầu hình như đã bị nàng làm cho phát cáu nên mới khóc, nàng vội khuyên nhủ "Ngươi đừng tức giận, bởi vì ngươi thấy ta tỉnh rồi chợt giật mình nên ta mới hỏi như vậy." Tiểu nha đầu nức nở nói: "Nô tì giật mình là bởi vì đại phu nói người đã tắt thở, muốn nô tì chuẩn bị hậu sự vì vậy lúc người vừa mở miệng nên nô tì mới sợ hãi, nhưng nô tì không hi vọng người sẽ chết những lời nô tì nói là thật, nếu có nửa câu giả dối sẽ bị thiên lôi đánh và sẽ bị đánh năm cái xuống đầu.” Đổi lại, lần này là Mạnh Tụng Lâm giật mình, "Làm sao... Ngươi lại nói nghiêm trọng như thế còn thật như thế..." Nhưng mà nàng càng xem lại càng không đúng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ ở đây, vậy có chỗ nào gọi là đóng kịch? Coi như là giấu cái máy chụp hình đi, vậy cũng không đúng, nàng là đặc kĩ thế thân, ở đâu lại có cái trò yên tĩnh như vậy, còn lộ ra ngoài? Nàng là người thay thế ư? Nàng nhìn tiểu nha đầu đau buồn như vậy, đúng lúc trong đầu tái hiện lại việc xuyên qua, sống lại trong kịch bản của quyển tiểu thuyết, đôi môi không kiềm được mà hơi nhấp nháy một chút. "Ta nói, rốt cuộc... Nơi này là nơi nào? Và ngươi là ai? Tiểu nha đầu đó lại ngã lên đất thêm một lần nữa, mặt có chút khiếp sợ. "Đại tiểu thư... Người người, người không nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là A Chỉ A...” Đầu Mạnh Tụng Lâm hơi run một cái, nha đầu này gọi là A Chỉ, nhìn nàng ấy không giống như nói đùa. Nàng hoảng sợ thêm một lần nữa hỏi, "Nơi này là nơi nào?" Nói mau đây có phải là đang quay phim về một thành phố văn hóa... "Ngay cả Am Liên Hoa người cũng không nhớ?" Giọng A Chỉ hơi run nói: "Chúng ta ở đây đã hai năm rồi, người không nhớ sao?" Mạnh Tụng Lâm cảm giác được tim mình đập liên hồi, cố áp sát cổ họng lại hỏi tiếp: "Ta hỏi đây là nước nào... Không, triều đại?" Khuôn mặt của A Chỉ chợt ảm đạm, "Là Vương triều Đại Tuyên." Ngay cả Vương triều Đại Tuyên, đại tiểu thư cũng quên... Nghe được bốn chữ "Vương triều Đại Tuyên", trong chớp mắt nhìn MạnhTụng Lâm giống như bị sét đánh, mặc dù là đang nằm nhưng nàng cảm thấy mình như đang lung lay bồng bềnh ở giữa không trung dường như đó không phải là thật. A Chỉ khóc lên một tiếng rồi bò đến chỗ của đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, người làm sao vậy? Đến cùng là người bị làm sao?" Vào lúc này, hai mắt của Mạnh Tụng Lâm chỉ biết nhìn chằm chằm lên nóc nhà, chỉ muốn ngất đi, nàng uể oải nói: "Ta chỉ muốn biết như vậy thôi." Buối tối, ánh sao trên trời chiếu sáng cùng với đó là tiếng côn trùng kêu vang, Mạnh Tụng Lâm ngồi ở trên tảng đá lớn nằm ở phía ngoài Am Liên Hoa rồi khẽ ngước mắt lên nhìn bầu trời. Đã qua được mười ngày, tinh thần đã có chút ổn định lại, dựa vào ký ức của nguyên chủ và bí mật quan sát hết thời đại này và nàng đã từ từ thích ứng được với thân phận hiện tại. Kiếp trước nàng là đặc kỹ thế thân, chuyên giúp các nữ diễn viên thực hiện những động tác nguy hiểm, ở trong trường võ thuật, nàng là chị cả bình thường không có diễn xuất thì phụ trách huấn luyện học sinh, trong nhà có hai người em trai và nàng gọi là bé Vương, thường ngày đều bị mẹ nàng nói là không có dáng vẻ của một cô gái, thường được khen là đẹp trai, mặc dù nam sinh theo đuổi nàng nhiều hơn nữ sinh nhưng nàng đã 26 tuổi còn chưa có nói qua chuyện yêu đương lần nào. Nàng thầm mến võ thuật của đạo diễn Cố Diêu Thành ròng rã suốt năm năm, đồng thời hắn cũng là người phụ trách võ thuật ở trường học, là người chính trực còn có bạn gái xinh đẹp, nàng liền biết cả đời mình cũng sẽ không dám tỏ tình với hắn, cho nên qua đời bi thương như vậy rồi nàng xuyên qua nàng lại không thể tỏ tình với hắn. Nàng xuyên qua trên người một cô gái tên là Đỗ Phúc, nàng là người của nước vương triều Đại Tuyên, là trưởng nữ của Tả tướng Đỗ Tự Trân, năm 17 tuổi, đã sớm qua tuổi cập kê, lại còn tưởng là mẫu thân tu đạo cầu phúc nên mới bỏ nàng ở trong Am Liên Hoa hai năm cách xa kinh thành, tất cả nguyên do là bởi vì nàng không đối xử tốt với mẹ cả. Tuy nàng là trưởng nữ, nhưng phụ mẫu đã mất vì bị bệnh khi nàng mới năm tuổi, mẹ cả là Hàn Thị làm kế mẫu, coi nàng như cái đinh ở trong mắt, hận không thể trừ khử được nàng. Thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, nàng biết Đỗ Phúc là phiên bản cô bé lọ lem thời cổ đại, sự nghiệp của phụ thân ở Tương gia rất nặng nề nên thường bận việc triều chính, mọi chuyện trong phủ đều do kế mẫu Hàn Thị xử lí, chủ yếu là không làm phiền đến phụ thân là được rồi, cũng vì Hàn Thị thường ngày ở trước mặt phụ thân đối xử tốt với nàng nên phụ thân không biết thường ngày mình trải qua cuộc sống như thế nào... Không, cho dù có biết thì phụ thân cũng không có hỏi tới, bởi vì ký ức của Đỗ Phúc nói cho nàng biết, theo cá tính của nguyên chủ thì nàng rất kiệm lời ít nói, không đòi hỏi gì cả, phụ thân nàng rất nhiều thê thiếp, nữ nhi cũng đông, tự nhiên sẽ không chú ý đến nàng. Cho tới tại sao nguyên chủ lại chết, A Chỉ nói là do Hàn Thị tính toán để nàng ở trong Am Liên Hoa ngày ngày ăn chay niệm phật không nhận nàng trở về, mà phụ thân của nguyên chủ càng không đồng ý đề nghị của Hàn Thị, nghĩ đến cảnh suốt đời làm bạn với thanh đăng cổ phật, nguyên chủ cũng không muốn nhưng bi thương lại xuất hiện cùng lúc, nên đã nghĩ ra một việc ngu ngốc đó là treo cổ tử tự. Sau khi biết nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, giờ khắc này nàng không khỏi cảm động, cuộc sống của người ở cổ đại cùng với cuộc sống hai mươi sáu năm kiếp trước của nàng rất khác nhau, nếu chỉ vì ở mãi trong am này suốt đời mà liền tìm cái chết thì nàng không đồng tình, tuy nói Hàn Thị vứt nàng ở chỗ này, nhưng tay chân nguyên chủ không có bị trói chặt vì vậy nàng có thể rời am ni cô này để tự lo cho cuộc sống của mình. Nghĩ đến kiếp trước của nàng, tuy rằng 17 tuổi còn là tuổi vị thành niên, nhưng bởi vì cha đột nhiên làm ăn bị phá sản trong khoảng thời gian nàng không vừa học vừa làm để nuôi sống bản thân mình mà còn phải chăm sóc mẹ và em trai mình, tâm trạng từ một bông hoa nhà ấm phòng ấm đến hỗn tạp cứng rắn chuyển hóa rất khá, sao nguyên chủ này lại có tích cách nhu nhược như vậy... Hey…, nàng quên đây là cổ đại, là nam tôn nữ ti, nữ tử bị ràng buộc bởi nam tòng tứ đức, cùng với thành kiến thế tục ở lễ giáo áp bức, lời nói và việc làm không chỉ quy định nghiêm ngặt mà ăn mặc hay mọi cử động đều phải lấy lễ giáo làm nguyên tắc, ngay cả khi xuất đầu lộ diện đều sẽ bị nghị luận, nguyên chủ muốn dựa vào chính mình để xa nhà đi kiếm sống, đó là việc không thể làm được. Vì vậy, khi nguyên chủ biết mình không tránh thoát được vận mệnh và lại cảm thấy trên cõi đời này không có ai quan tâm mình và nàng sẽ mất hết niềm tin mà làm một việc ngu ngốc, mà làm cho nàng rơi xuống núi xuýt chút nữa mất mạng, mượn thi thể xuyên qua để hoàn hồn. Không biết người nhà kiếp trước của nàng hiện tại như thế nào rồi? Chắc mẹ và em trai sẽ không thể nào tiếp nhận được việc nàng chết đi, nhưng nàng là trụ cột kinh tế của gia đình, là một người con gái của gia đình, ngàn vạn lần hai người em trai cũng không thể vì nàng mà nghỉ học được, bản thân nàng còn không được học đại học, hai đứa em trai là hi vọng của nàng, cũng là hi vọng của mẹ cho nên nhất định phải cho hai đứa học đại học. Tuy rằng nàng chết rồi, nhưng nàng chết là ngoài ý muốn chắc là sẽ có tiền bảo hiểm. Nếu như người nhà nàng lãnh được số tiền đó, nàng có thể yên tâm rồi, chỉ sợ kiếp trước nàng không có chết, nàng đang ở bên trong cơ thể của Đỗ Phúc nên cũng không thể lấy được một xu nào, mà nàng cũng không làm được gì ngoài việc làm người thay thế cho Đỗ Phúc, vậy thì thảm... "Đại tiểu thư, muộn như vậy rồi sao người còn không vào trong? Còn đứng ở đó làm gì?" A Chỉ tìm tới ngoài phòng. Mạnh Tụng Lâm cũng chính là Đỗ Phúc, nàng nhìn A Chỉ nàng cảm thấy mình thật vô lực, không biết nói cái gì cho phải. Này tiểu nha đầu Hoàng Mao, hiện tại mới có mấy giờ mà kêu muộn, chỉ có nàng và đầy tớ nên rất nhanh đã ăn xong cơm tối, so với thời gian kiếp trước mà nói bất quá là chỉ năm sáu giờ mà thôi. "Trong phòng hơi khó chịu nên ta ra đây hóng gió một chút, ngươi cũng tới ngồi đi." Nàng dịch chuyển cái mông sang bên cạnh rồi vỗ vỗ tảng đá lớn ý bảo A Chỉ đến ngồi bên cạnh nàng. A Chỉ sợ hãi lui về phía sau một bước, "Nô tỳ đứng như vậy là tốt rồi." Làm sao nàng lại dám đứng ngang hàng với tiểu thư của mình, huống chi là tiểu thư của mình còn dịch chuyển cái mông rồi vỗ vỗ vào tảng đá, nàng nhìn nàng còn sửng sốt. Sau khi đại tiểu thư treo cổ tự tử rồi tỉnh lại nhìn người không giống như trước đây, chỗ này là nơi nào người cũng không nói ra được, lại cảm thấy có gì đó khác khác, nhưng rõ ràng đó chính là một người, nói khác đi đó là người trở nên hoạt bát hơn. Hiện tại lại tốt như vậy, một lần đại tiểu thư từ Quỷ Môn Quan trở về, có lẽ cũng hiểu được vận mệnh của mình, không hề có nghiến răng nghiến lợi nói hận nữa, cũng không có đi tìm cái chết... "Đứng rất tốt, mà ngồi không bằng đứng, đứng không bằng đi tới." Biết không thuyết phục được A Chỉ, chủ tớ có sự khác biệt, Đỗ Phúc cũng không hề nói gì, đơn giản nàng chỉ đứng dậy, nhìn về phía A Chỉ cười cười, "Đi, chúng ta cùng nhau đi ra đường một chút!" Mời các bạn đón đọc Phúc Thê Tụ Bảo của tác giả Giản Anh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội - Tuyết Ảnh Sương Hồn
Nhân vật nữ chính là Tô San, một nhân viên ngân hàng bình thường bị xe tông một cú bay thẳng về đời Đường ngàn năm trước. Tại đây nàng phát hiện chính mình đang…treo cổ tự vẫn, may mắn thoát chết nhưng lại bị gả cho một tên công tử ăn chơi trác táng kiêm bạo lực. Không cam tâm lên kiệu hoa, nàng nửa đêm làm khuê nữ trèo tường nhưng lại bị ca ca phát hiện lôi về. Và cũng chính trong lần bỏ trốn bất thành đó, số phận đã tìm ra nàng… *** Ring Ring Ring… Đang giữa chừng cơn mộng đẹp, chiếc đồng hồ hẹn giờ lựa lúc không thích hợp mà rống lên om sòm. Tô san rất không tình nguyện leo xuống giường, đứng lên, cả người mềm nhũng. Tô san 24 tuổi, chưa lập gia đình, là một nhân viên ngân hàng tín dụng. Mỗi ngày làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, mỗi tuần năm ngày, chưa kể đến khoảng tiền trợ cấp đặc biệt lãnh theo lương, cũng coi như tạm đáp ứng được nàng một cuộc sống có phần thoải mái. Một nghề nghiệp tiêu chuẩn của phụ nữ thành phố. Tối hôm qua nàng tham gia một buổi tiệc tập trung khá nhiều bạn bè thân thiết, không khí rất thân thiện. Nàng nhất thời cao hứng, không khỏi uống nhiều hơn vài ly nên bây giờ tỉnh lại đầu óc vẫn còn chút choáng váng. Nàng dùng nước lạnh rửa mặt làm cho mình thanh tĩnh một chút, đổi lại y phục đàng hoàng rồi chạy đi làm. Ra tới cửa Tô San vội vã bước thẳng về hướng trạm xe. Cách ngã tư đường, mắt thấy chuyến xe 417 nàng thường ngồi đang chậm rãi khởi động rời trạm, nàng vội vàng đuổi theo gọi: “Chờ một chút.” Nàng không để ý đến phía sau lưng có một chiếc ô tô nhỏ màu đen đang ào ào phóng tới… Ầm… Tô san đầu tiên là nghe được ầm ầm một tiếng vang thật lớn, sau đó là tiếng hét chói tai của người đi đường, đi kèm với một tiếng phanh két cực kỳ chói tai, còn có rất nhiều thanh âm hỗn tạp. Dần dần, tất cả âm thành đều lặng xuống, nàng không còn nghe được gì nữa cả… *** Tô San tỉnh dậy rất thống khổ. Nàng cảm giác được cổ họng giống như đang bị một bàn tay khổng lồ bóp thật chặt, đau đến không thể nào hít thở được, ý thức nàng nhất thời không thể hoàn toàn tỉnh táo lại. Mắt còn chưa mở ra, nàng theo bản năng giơ hai tay lên giật mạnh vật đang đè chặt cổ họng mình rồi nâng tay lên xem chính xác cái vật bóng loáng mềm mại đó là gì? Nàng mở hai mắt, thấy trên đỉnh đầu là một cây lương trụ, gỗ hồng trạm trỗ hoa văn cổ, tận cùng có một dải lụa trắng buộc chặt như dây cung. Đây là…nàng mơ hồ nhận ra cổ mình càng lúc càng bị thít chặt đến không thể hô hấp, thần trí liền bừng tỉnh. Trong lúc phản ứng bất ngờ nàng trượt chân. Vội vàng hai tay liều mạng nắm chặt dải lụa trắng để giảm giảm bớt trọng lực lên cổ, nàng hốt hoảng cúi đầu nhìn xuống, nhận ra thân thể mình đang tòng teng lơ lửng cách mặt đất ba mét, dưới chân là một chiếc ghế bị đá ngã ra. Cái chết đã cận kề. Nàng hoảng hồn, đây không phải chuyện đùa, nhịn không được muốn hô to cứu mạng, chỉ vì cổ họng tê cứng đến nửa chữ cũng không thể xuất ra được. Sức mạnh trên tay đã suy yếu, sắp sửa không còn chống cự nổi nữa rồi. Chẳng lẽ mình lại phải chết một cách không minh bạch ở chỗ này? Tô san đang trong lúc không biết thế nào thì cửa phòng bị tông mạnh mở tung ra, hai nữ nhân trông thấy lập tức vừa la hét vừa chạy ào tới. Họ ba chân bốn cẳng lao tới mang nàng xuống, bật khóc như mưa. Ai đó nức nở: “Ngươi… ngươi tại sao lại có thể tự vẫn để lại một mình mẫu thân a! Mẫu thân chỉ có một nữ nhi là ngươi! Ngươi nhẫn tâm để mẫu thân làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?” Lại có ngừơi khóc òa lên: “Tiểu thư, ta đã cảm thấy có cái gì không đúng, tự dưng tại sao người lại bắt ta ra ngoài mua hộp phấn. Thì ra là người ở đây dại dột một mình tìm đến cái chết” Tô San mới được cứu sống, nhất thời hoảng loạn, một tiếng cũng không đáp lại được hai nàng. Chỉ là một mặt xoa xoa cổ họng bị thương, một mặt ngây ngây ngơ ngơ đảo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là nơi nào? Đây là nơi nào? Ta không phải là đang nằm mơ chứ! Nàng phát hiện mình đang ở trong một gian phòng sang trọng, cửa sổ trạm trổ khéo léo tinh xảo với những hoa văn tao nhã. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng ánh sáng đầy đủ, nàng có thể trông thấy rõ ràng trước mặt hai nữ nhân đang khóc lóc, một người khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tay áo rộng, là một mỹ phụ dung mạo đoan trang nhưng tràn trụa nước mắt. Người còn lại vẫn còn là một tiểu cô nương chừng mười bốn mười lăm tuổi, tay áo bó hẹp, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn, mi thanh mục tú. Căn phòng này, hai người kia, đây là những cảnh tượng nhân vật cổ trang khó gặp… Tô San không tự kìm chế mà nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra lần nữa. Mong là khi mở mắt ra những cảnh tượng này sẽ thay đổi chứng tỏ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng. Tuy nhiên, trước mắt mọi thứ vẫn như cũ. Mỹ phu nhân khóc lóc, nhào tới trên người nàng òa lên: “Nếu…nếu ngươi quyết ý tìm chết, hãy để mẫu thân đi cùng với ngươi” Tiểu cô nương kia vội vàng khuyên nhủ: “Nhị di nương, đừng nói lời như thế, Tam tiểu thư suy nghĩ dại dột, chẳng lẽ người cũng hồ đồ theo. Đừng nhắc tới cái gì chết nữa.” Nhị di nương? Tam tiểu thư? Đây là lối xưng hô của thời đại nào? Tô San trợn tròn mắt, đầu óc nhất thời phản ứng không kịp. Nàng không cách nào tiêu hóa được những gì mắt thấy tai nghe. “Ngươi phải đáp ứng mẫu thân, nhất định không nên một lần nữa nghĩ đến chuyện tự vẫn. Mẫu thân chỉ có một nữ nhi là ngươi…ngươi cũng không thể để mẫu thân đầu bạc tiễn người đầu xanh nha!” Cái kia… Nhị di nương nói đi nói lại chính là hai câu như vậy, nước mắt cũng không giữ được mà dâng trào bất tận, như một đóa lê hoa dưới mưa xuân ngẹn ngào. “Đúng nha, Tam tiểu thư, ngươi ngàn vạn không nên nghĩ quẫn.” Tiểu cô nương ở một bên phụ họa. Tô San căn bản làm không hiểu tình huống của mình, bị các nàng ngươi một lời ta một lời làm cho choáng váng quay cuồng, nhịn không được bèn thử lên tiếng, may mà vẫn miễn cưỡng nói được.”Chờ một chút, các ngươi …tạm thời có thể im lặng một chút… để ta nói. Làm ơn…hai người ai có thể nói cho ta biết đây là chỗ nào?” Nhị di nương hoảng sợ mở to hai mắt “Đây…đây là nhà của ngươi, Nguyễn phủ! Tại sao ngươi ngay cả nhà của mình cũng không nhận ra? Vậy ngươi có nhận ra ta không? Ta là mẫu thân mẫu thân của ngươi đây! Còn có nàng – âm thanh hướng vào tiểu cô nương kia – nàng là Hạnh Nhi, nha đầu từ nhỏ đã đi theo ngươi hầu hạ, ngươi có nhận ra không? Nhận ra không?” Nguyễn phủ! Mẫu thân! Hạnh Nhi nha đầu! Nơi này thuộc về đại trạch môn cổ đại nào vậy a! Hết thảy trước mắt đều giống như một vở kịch với những nhân vật diễn xuất quá chân thật. Tô San dần dần hiểu ra, tim chùng xuống, miệng không tự chủ hỏi: “Đây là triều đại nào?” Tiểu cô nương hơi ngạc nhiên trả lời nàng: “Tam tiểu thư, người tại sao cái gì cũng không nhớ, bây giờ là Đại Đường Khai Nguyên năm thứ mười lăm” Tô San trong đầu “Bang” một tiếng, Khai … Khai Nguyên năm thứ mười lăm! Nàng dùng kiến thức đổi qua niên lịch hiện tại, dường như là hơn bảy trăm sau Công Nguyên. Khi bị tai nạn, hồn phách của nàng lại một mạch trở về một ngàn năm trước… Đại – Đường – Thịnh – Thế. Chẳng phải là quá hoang đường sao! Tô San bất chợt nhớ ra tại buổi tiệc khuya hôm qua uống rượu đến say mèm, trong lúc cao hứng nàng đã ôm micro ngêu ngao một ca khúc tên “Ngộ kiến” (gặp nhau tình cờ) , trong lời bài hát có một câu: “…ta bay về phía trước, bay qua biển thời gian…” Ai ngờ một lời trở thành sự thật, nàng quả nhiên đã bay xuyên qua biển thời gian một ngàn năm… Mời các bạn đón đọc Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn.
Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người - Tuyết Ảnh Sương Hồn
Cái tên ban đầu của truyện là Chỉ là giữa dòng người em đã nhìn anh nhiều thêm một chút. Vì thích bài hát Truyền kỳ, trong lời bài hát, tôi thích nhất câu này nên đã chọn nó làm tên truyện, và lời dẫn truyện của tôi là để giải thích cho cái tên này. Sau khi ký hợp đồng xuất bản, biên tập viên Chu Phi nói với tôi muốn đổi tên tác phẩm vì cô ấy cảm thấy tên truyện quá dài, lại được nhắc đến rất nhiều qua bài hát, không  tạo được cảm giác mới mẻ. Chúng tôi đã thảo luận cả một buổi chiều, cuối cùng, trong đầu tôi chợt lóe lên một câu trong đoản văn Yêu của Trương Ái Linh: Gặp anh giữa hàng vạn người. Sự khởi đầu của mỗi cuộc tình đều không tránh khỏi cái duyên trời định. Một câu nói trong Yêu của Trương Ái Linh như một lời giải thích kinh điển về duyên phận: Giữa hàng vạn người, gặp được người mà  ta muốn gặp, giữa hàng vạn năm, trên con đường thời gian dài bất tận, không sớm cũng không muộn, ta tình cờ gặp nhau, chẳng biết nói gì, chỉ thầm cất tiếng: “Ồ, anh cũng ở đây sao "Giữa hàng vạn người gặp được anh - ánh nhìn chăm chú ấy, trong cái vòng sinh mệnh luẩn quẩn này, duyên trời đã định, anh và em… Bạch Lộ vừa tốt nghiệp đại học không lâu, đến nhận chức thư ký tại văn phòng tổng giám đốc Thiên Đô Quốc Tế. Về mặt công việc khá thuận lợi, tình cảm với bạn trai Dương Quang cũng ổn định, viễn cảnh cuộc sống sáng sủa. Tuy nhiên đằng sau ánh sáng vẫn lặng lẽ tồn tại một cái bóng nặng nề. Buổi tối làm thêm giờ hôm ấy, khi Bạch Lộ cung kính tiếp đãi vị cố vấn mới của công ty là Chương Minh Viễn, cô hoàn toàn không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần. Mãi đến khi anh ta nhìn cô với vẻ đăm chiêu: “Bạch Lộ, hình như trước đây tôi thấy cô ở đâu rồi thì phải?” Cô ngớ người: “Vậy ư?” Ánh mắt anh ta tựa như hai mũi tên sắc bén ghim chặt lấy cô, đột nhiên đôi lông mày chợt nhướng lên: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Năm năm trước, khách sạn Hilton.” Thời gian năm năm trôi qua mau, như cánh bướm nhỏ trong mơ thoáng chốc đã bay qua hơn một ngàn tám trăm ngày đêm. Chuyện cũ năm năm trước, những ký ức liên quan đã sớm chìm dần trong dòng thời gian. Bạch Lộ những tưởng sẽ không có ngày bị khơi lại. Ấy thế mà – rốt cuộc vẫn có một ngày như vậy. Giây phút đó, Bạch Lộ dường như trông thấy một dòng sông băng rộng lớn cứng rắn lạnh lẽo, gào thét cuộn chảy hướng đến cuộc sống vốn đang bình lặng trôi đi của cô… Mời các bạn đón đọc Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn.
Cổ Cầm Dị Truyện - Tuyết Ảnh Sương Hồn
Một thiếu nữ thanh xuân đứng khoan thai trên thuyền, khẽ xoay người lại. Ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt sắc như thiên tiên. Vị công tử trẻ tuổi nhất thời giật mình. Không phải vì tướng mạo xinh đẹp, mà chàng còn cảm giác như trông thấy một điều gì đó rất thân thuộc. Chợt cất tiếng hỏi: “Cô nương, xin hỏi danh thơm của nàng là gì?” Cô nàng xuân sắc nhìn nốt ruồi chu sa ở đuôi lông mày của chàng, nhoẻn miệng cười: “Lục Đồng, ta tên là Lục Đồng.” Vòng luân hồi tựa như bánh răng, có nhiều thứ cứ luôn chuyển động mãi không ngừng. Ví như tình, ví như duyên. *** Bên cầu Nhị Thập Tứ, dưới tán cây Thược Dược cách chừng trăm trượng. Trác Dật Phi là khách quen của Nguyên phủ, khi đến cũng không cần phải thông báo. Hắn ôm Viên Viên đi thẳng vào trong vườn. Trong vườn có gốc cây cổ Tùng trăm năm, cao to sừng sững. Dưới gốc cây Tùng là một cái bàn đựng cầm, Nguyên Thích Chi đang ngồi ngay ngắn đánh đàn ở đấy. Gió mát rười rượi, đàn cầm cất lên, tiếng đàn như tiếng suối chảy róc rách, gió lạnh lùa quanh cây. Kỹ năng luyện cầm như thế lại phát ra từ tay một nhi đồng nhỏ tuổi. Người nghe tiếng cầm tấu, không ai không thể khen cậu quả thật là một thần đồng. Trác Dật Phi cũng tự giác dừng lại, sợ quấy nhiễu cậu. Viên Viên ở trong lòng lại nhảy xuống dưới, bước chân nho nhỏ chạy lon ton đến gần. Tiếng đàn dừng lại, Nguyên Thích Chi nhìn thấy Viên Viên chạy tới, ngạc nhiên hỏi. “Muội là ai?” “Viên Viên.” “Viên Viên?” Nguyên Thích Chi khó hiểu nghiêng đầu sang, thì thấy Trác Dật Phi đứng cách đó không xa, lập tức đứng lên chào.”Trác tiên sinh đến ạ!” “Thích Chi, đây là Viên Viên, cháu ngoại của ta.” “Thì ra là cháu ngoại của Trác tiên sinh.” Nguyên Thích Chi lại quay sang nhìn Viên Viên, thấy nàng mút ngón tay nhìn cậu cười ngây thơ.”Muội thật đáng yêu.” “Viên Viên, mau gọi Thích Chi ca ca.” “Thích Chi ca ca.” Viên Viên gọi tên cậu, giọng nói non nớt, ngọt ngào khiến cậu vui vẻ lâng lâng.”Viên Viên muội muội, để huynh dẫn muội đi chơi nhé?” “Được ạ.” Thế là, tiểu ca ca sáu tuổi nắm tay tiểu muội muội hai tuổi bước ra ngoài. *** Rằm mười lăm tháng Tám, trăng tròn sáng vằng vặc. Ở trên Sấu Tây Hồ, có một con thuyền nhỏ. “Lục Đồng, Dao Cơ hóa ra lại chuyển thế thành Viên Viên, cháu gái ngoại của ta. Ta đã giúp nàng ấy gặp Nguyên Thích Chi, là Tần Tình chuyển thế. Hai đứa bé vừa gặp đã thân, ngồi chơi chung với nhau cả ngày. Đến khi định tách ra liền khóc sướt mướt không chịu đi. Nguyên phu nhân liền cười nói: ‘Thích Chi thích chơi với Viên Viên muội muội như vậy, thế mẫu thân cưới bé ấy về làm dâu cho con được không?’ Nguyên Thích Chi trả lời ngay: ‘Được, con muốn cưới Viên Viên muội muội làm vợ.’ Vậy là đoạn nhân duyên này của họ, hẳn là có thể viên mãn tại kiếp này.” Trác Dật Phi nhìn hồ nước nói rất nhiều chuyện, nhưng mặt hồ vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu. “Lục Đồng, ta không nên thường thường đến nói chuyện với nàng. Nàng đang ở đây tĩnh tâm tu hành, ta làm vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến nàng. Thế nhưng hiện giờ ta không thể nhịn được. Lục Đồng, đã qua ba năm rồi, ta thật sự rất nhớ nàng. Giá như có thể được gặp nàng thêm một lần nữa thì tốt rồi.” Trăng sáng như gương, chiếu rọi xuống tận đáy hồ. Mặt hồ dao động, từng vòng sáng tròn lan tỏa xung quanh. Vòng sáng càng lúc càng mạnh, từ nhu hòa dần trở nên mãnh liệt, có vầng sắc cầu vồng biến ảo lóe lên. Trác Dật Phi đứng ở giữa hồ rực rỡ, tim đập nhanh, tay bất giác nắm chặt mép thuyền: “Lục Đồng, là nàng sao?” Vòng sáng như khói mờ tách ra thật lộng lẫy. Một thiếu nữ mặc y phục màu tuyết tựa như sen trắng nở rộ trong muôn vàn hào quang rực rỡ. Lục Đồng, Lục Đồng đã đến. Nàng tựa như tiên nữ bay nhẹ nhàng đáp xuống thuyền. “Lục Đồng, sao nàng có thể ra khỏi mặt hồ vậy?” Trác Dật Phi đến cầm tay nàng, bàn tay mềm mại như tơ, trắng noãn như ngọc. “Nàng đã khỏe, da thịt nàng không còn cứng như gỗ nữa.” Lục Đồng cười dịu dàng, muốn nói lại thôi. “Thật tốt quá, chẳng phải nàng bảo cần mất bảy năm sao? Thế mà chỉ mới ba năm đã rời được, thật sự là quá tốt.” Trác Dật Phi cảm thấy hạnh phúc đến bất ngờ, hắn hưng phấn muốn nhảy dựng lên. “Không phải như thế, Dật Phi, hôm nay là ngày rằm Trung Thu tháng Tám. Tinh hoa mặt trăng trong đêm nay đạt cực thịnh. Ta yên lặng tu suốt ba năm, để mượn dịp này mới có thể tạm thời ra hồ.” Sắc mặt Trác Dật Phi chuyển trắng: “Ý của nàng là nàng sắp phải trở về?” “Đúng vậy, ta sắp phải nhanh chóng quay về trong hồ rồi. Dật Phi, ta có lời muốn nói với chàng, chàng hãy nghe rõ nhé.” Sắc mặt Lục Đồng ngưng trọng, Trác Dật Phi đột nhiên cảm thấy có điều không ổn. “Dật Phi, chàng cũng biết, ta vốn chưa tu hành đủ thành Mị. Lần trước tu vi bị tổn hại nên chỉ có thể biến thành hình người dưới ánh trăng. Sau khi bị hao tổn tu vi, ta lại không thể yên tâm tu luyện, cố gắng cưỡng ép chính mình ra khỏi hồ. Trên thực tế, tu vi đã hao tổn lại thêm hao tổn. Nếu như ta muốn tu thành hình người nguyên vẹn, phải tốn chừng hơn trăm năm tu luyện, không còn cách nào khác.” “Ngày đó lúc chia tay, ta nói chỉ cần mất bảy năm, thật ra là lừa gạt chàng. Ta nghĩ bảy năm ấy sẽ giúp chàng dần dần quên ta. Nhưng ta không ngờ, suốt ba năm qua, chàng đều chèo thuyền ra hồ trò chuyện với ta hằng đêm. Dật Phi, ta dùng toàn bộ công lực, cố gắng biến thành hình người để lên gặp chàng là vì muốn làm một chuyện.” “Chuyện gì?” Lục Đồng đưa tay xoa mi tâm của hắn, đầu ngón tay chợt lóe tinh quang.”Cho chàng quên ta.” Ánh trăng lu mờ, mặt hồ tĩnh lặng như đang say ngủ. Chiếc thuyền nhỏ lay động giữa sóng nước, bên trong thuyền, Trác Dật Phi đã nằm ngủ say giấc. Lục Đồng cúi đầu nhìn hắn. Một giọt nước mắt rơi xuống đuôi lông mày của hắn, hóa thành một nốt ruồi chu sa nho nhỏ. “Dật Phi, ít nhất phải hơn trăm năm sau ta mới có thể tu thành hình người. Chàng lại không thể chờ ta lâu đến vậy, ta cũng không thể để chàng vì ta mà cô độc cả đời. Cho nên, quên ta bây giờ, là điều tốt nhất với chàng. Cả đời này, ta và chàng có duyên không phận. Kiếp sau khi chàng luân hồi chuyển thế, ta sẽ giống như Dao Cơ tìm kiếm Tần Tình mà tới tìm chàng.” Trong đêm Trung Thu, Trác Dật Phi đi cả đêm chưa về. Ngày hôm sau người nhà mới phát hiện hắn không ở trong phòng. Ân Nhược Dương biết được vội vàng chạy ra Sấu Tây Hồ tìm người. Khi đến thì thấy hắn đang nằm ngủ say trên một chiếc thuyền cập bến bên bờ hồ. Sau khi tỉnh lại, Ân Nhược Dương liền hỏi: “Dật Phi, sao huynh lại tới Sấu Tây Hồ vậy, muốn gặp Lục Đồng à?” Trác Dật Phi mờ mịt: “Ai là Lục Đồng?” Ân Nhược Dương giật mình. Suy nghĩ kỹ lại, không lỗ mãng nói tiếp. Chỉ chậm rãi xem xét lời nói của hắn, và nhận ra Trác Dật Phi đã hoàn toàn quên mất chuyện cổ cầm. Thắc mắc vô cùng nhưng cũng đành chịu. Ân Nhược Dương thở dài: Người Yêu khác đạo, quên đi cũng tốt. Mùa xuân năm sau, Tam tiểu thư của Tri Phủ Dương Châu đến tuổi cập kê. Tri phủ đại nhân gả nàng cho Trác Dật Phi, người mà ông ta coi trọng trước giờ. Một đôi phu thê hòa hợp, có thể nói trời sinh một đôi. Sau khi kết hôn cầm sắt hài hòa, ân ái đến già. *** Trăm năm thấm thoát trôi qua, một năm lại tiếp một năm xuân. Bên bờ Sấu Tây Hồ, có một chàng công tử trẻ tuổi mặc áo xanh lá bơi thuyền dạo hồ. Quanh co khúc khuỷu, vòng qua những con đường uốn lượn trên hồ, thuyền lướt như bay, chàng đứng ngắm nhìn cảnh sắc rực rỡ ở hai bên bờ. Ngọn núi phía xa xanh mướt tựa như ngọc. Bờ đê dài liễu rũ, bốn cây cầu Yên Vũ, núi Tiểu Kim, cầu Ngũ Đình, cầu Nhị Thập Tứ, Bạch tháp, vườn hoa lung linh, đài đón xuân, lầu Vọng Xuân. . . . . . “‘Hai đê hoa liễu đều dựa thủy, một đường lầu gác thẳng lên núi’, Sấu Tây Hồ đẹp quá!” Công tử trẻ tuổi đứng ở đầu thuyền, nhìn phong cảnh thiên nhiên hai bờ sông xinh đẹp tuyệt trần, như tranh quốc họa, nhịn không được lớn tiếng tán thưởng. Hắn mi thanh mục tú, phong thái tuấn dật, bên đuôi lông mày có một nốt ruồi chu sa nho nhỏ. Người nhà đò chèo thuyền, chen miệng nói: “Công tử, ánh trăng ở Sấu Tây Hồ còn đẹp hơn đấy.” “Biết, ‘ba phần trăng sáng soi trần thế, hai phần dành chiếu khắp Dương Châu’. Ánh trăng Dương Châu tất nhiên sẽ lấy Sấu Tây Hồ làm nơi chiếu rọi đầu tiên. Hôm nay vừa vặn là đêm rằm mười lăm, vào đêm sau, nhất định còn phải lại đến dạo dưới ánh trăng Tây Hồ một phen.” “Nghe khẩu âm của công tử, chắc là người đến từ Kinh Thành?” “Phải ta đến từ Thịnh Kinh.” “Thịnh Kinh cách Dương Châu rất xa. Công tử ngàn dặm xa xôi, là đến tìm người thân, bằng hữu? Hay là cố ý đến đây du sơn ngoạn thủy?” “Thiên hạ Tây Hồ ba mươi có sáu, ta mến mộ phong tư của Sấu Tây Hồ nên tự mình cố ý tới nơi này.” Ông lão chèo thuyền cười nói: “Chỉ vì du sơn ngoạn thủy mà đến đây, công tử thật đúng là một nhã sĩ!” Trăng tròn vừa lên, sáng trong như gương. Cầu Nhị Thập Tứ được xây bằng thạch trắng, ở dưới ánh trăng trong suốt như ngọc, vòm cầu hình nguyệt, rọi bóng xuống hồ, tựa như tiên cảnh. Công tử trẻ tuổi đứng trên cầu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong, đáy lòng thổn thức: “Cầu Nhị Thập Tứ đêm trăng sáng, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Chợt nghe thấy một tiếng nhạc cầm vang lên trong không gian, lan truyền trên mặt hồ. Tiếng đàn như mưa rơi nước chảy, dịu dàng và lặng yên. Âm luật vô cùng tinh diệu, âm vận lại siêu nhiên, khó có thể hình dung được. Hắn theo tiếng dõi mắt nhìn lại, thấy ở giữa hồ có một con thuyền nhỏ đang lướt dần đến đây. Trên thuyền có bóng dáng một thiếu nữ yểu điệu. Kết thúc một khúc nhạc, thuyền nhỏ đã chèo đến gần cầu Nhị Thập Tứ. Công tử trẻ tuổi tán thưởng một tiếng: “Cô nương đàn thật hay.” Thiếu nữ thanh xuân đứng khoan thai trên thuyền, khẽ xoay người lại. Ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt sắc như thiên tiên. Vị công tử trẻ tuổi nhất thời giật mình. Không phải vì tướng mạo xinh đẹp của nàng, mà chàng còn cảm giác như trông thấy một điều gì đó rất thân thuộc. Chợt cất tiếng hỏi: “Cô nương, xin hỏi danh thơm của nàng là gì?” Cô nàng xuân sắc nhìn nốt ruồi chu sa ở đuôi lông mày của chàng, nhoẻn miệng cười: “Lục Đồng, ta tên là Lục Đồng.” Vòng luân hồi tựa như bánh răng, có nhiều thứ cứ luôn chuyển động mãi không ngừng. Ví như tình, ví như duyên. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Cầm Dị Truyện của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn.
Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Miêu Dã
Trì Nhạc và Lục Tỉ là thanh mai trúc mã, Trì Nhạc xuất thân từ một gia đình khá giả có tư tưởng sống thoáng, từ nhỏ đã là đối tượng được nhiều người chú ý và quan tâm, còn Lục Tỉ khi còn nhỏ gia đình có biến cố nên được bà nội nuôi lớn, sau khi bà nội cậu mất, tính cách càng trở nên lầm lì khó gần. Hai người bạn có tính cách trái ngược nhau, nhưng mỗi người lại đều ôm lấy một giấc mơ nghệ thuật. Trì Nhạc từ nhỏ đã chuyên tâm muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang, Lục Tỉ có thiên phú về hội hoạ khiến người khác phải ngưỡng mộ. Hai người luôn giúp đỡ nhau trong việc học, tình cảm cũng trở nên sâu đậm. Mùng 2 tết năm ấy, Lục Tỉ ma xui quỷ khiến thế nào lại cứu bà nội của Trì Nhạc một mạng, một Lục Tỉ vẫn luôn kiên cường nhưng mỗi lần nghĩ về cái chết của bà nội mình thì lại cảm thấy suy sụp, điều đó khiến cho một Trì Nhạc ấm áp lại nảy sinh ra ý muốn bảo vệ cậu. Hai người cùng thi vào một trường cấp ba nghệ thuật, đồng thời cùng theo đuổi Trần Đấu – Một cô gái phóng khoáng xuất thân từ một gia đình quân nhân. Trần Đấu qua lại với Trì Nhạc 3 năm, nhưng vì phải ra nước ngoài nên chia tay với Trì Nhạc. Sau khi Trì Nhạc và Lục Tỉ lên đại học gặp được Tần Hải – Một nữ sinh khoa Văn Học cực cố chấp về vấn đề tình yêu. Tần Hải vì ghen tị với tình cảm của Trì Nhạc dành cho Lục Tỉ nên đốt hết đề cương luận văn của Lục Tỉ trong lúc Trì Nhạc và Lục Tỉ đang thi đấu với nhau để giành thắng lợi làm đại diện cho trường sang Anh làm sinh viên đại diện. Khi Lục Tỉ chạy đến được hiện trường phóng hoả thì chỉ nhìn thấy người bạn mà từ trước đến giờ mình vẫn tin tưởng đang trong đám lửa cố gắng cứu lấy luận văn của mình mà tranh của Lục Tỉ thì sớm đã bị thiêu rụi. Tình cảm giữa hai người vì thế mà rạn nứt, khúc mắc cực lớn cũng sinh ra từ đó. Năm năm sau, Trần Đấu về nước, ba người gặp lại nhau, khi giới thời trang phát triển mạnh mẽ, chân tướng của vụ án phóng hoả cũng dần dần hiện ra. Hoá ra, trong lòng mỗi người đều chôn giấu một bí mật… *** Đêm đó là vào tháng ba. Sau 10h đêm, bầu trời đen kịt. Tuy gió thổi qua thực nóng, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo. Làn gió mạnh mẽ thổi qua cổ áo, người đi đường đều rụt cổ lại mà băng băng bước đi. Trên đường là ánh đèn neon mờ ảo, hòa cùng âm thanh xe hơi cùng tiếng của người bán hàng rong hè phố. Xe ba bánh chở cam kéo lê trên đường dưới ánh đèn vàng. Con đường chính nối liền hai hẻm nhỏ, trong đó hiện lên một bóng người cao lớn che khuất cả ánh sáng, ngón tay thon thả kẹp thuốc, tàn thuốc lập lòe trong bóng đêm. Trì Nhạc một thân quần áo chỉn chu phẳng phiu, sơ mi trắng, không đeo cà vạt, khuy áo măng tô toàn bộ để mở, tóc thẳng vào nếp. Gương mặt cương nghị lạnh lẽo, một nửa mơ hồ mập mờ không rõ trong bóng đêm, một nửa nhìn không ra được tâm trạng. Một hơi thuốc tràn vào lồng phổi, thở ra từ mũi và miệng, đem tất cả sự chịu đưng, bất lực cùng tình cảm, tất thảy che giấu trong nụ cười nhẹ. “Cậu không thể không biết là tôi thích cậu” Lục Tỷ giống như là vừa mới rời giường không lâu, khoác một cái cardigan len mỏng bên ngoài bộ đồ ngủ, bờ vai vao vút tà tà dựa vào bờ tường thấp bé, đôi mắt mơ màng đang chậm rãi lột một trái cam. Trong hẻm nhỏ vắng teo, có hai nam nhân to lớn. Phía trước con hẻm người qua qua lại lại. (cần tìm beta…) Ánh mắt Lục Tỷ chôn dấu trong khuôn mặt bị bóng tối che khuất, nhưng ánh mắt ấy lại sáng vô cùng. “Cậu có cần phải thích nó đến vậy không?” Vẽ nhiều khiến xương các ngón tay trở nên phi thường rõ ràng, cậu thờ ơ bỏ một miếng cam vào miệng. Cậu nhìn lên, nụ cười yếu ớt. “Trì chim to nhỉ?” Một chiếc xe đột ngột tăng tốc, tiếng máy nổ ầm ầm bên tai như tiếng sấm rền rĩ. Lục Tỷ nâng cằm, đôi mắt trong veo như thủy tinh phản xạ ánh hồng quang được thắp lên trong bóng tối, phát ra một tia quyến rũ. Trì Nhạc phả ra 1 ngụm khói, chăm chăm nhìn vào người con trai ở trước mặt này, ánh mắt của hắn sáng lên, giống như con sư tử đang lăm le nhìn vào con mồi của mình, con mồi xảo quyệt lại khó có thể thuần phục hồ ly. Hắn rất cường thế, rất bá đạo, nhưng vẫn không biết làm cách nào để giữ được cậu bây giờ. Hai cặp mắt cùng nhìn về điếu thuốc lá. Hai con mãnh thú đang đấu đá lẫn nhau. Lửa đỏ tàn thuốc đột nhiên cháy hết, bị đôi tay ném trên mặt đất, mặc cho giày da tinh xảo chà đạp lên. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m Trì Nhạc một cái cúi người, đem Lục Tỷ vây lấy giữa và vách tường. Hạ thấp lông mi che đi một mảnh bóng tối ôn hòa, người nọ trong ngực ánh mắt ngời sáng dần ngước lên. Nguy hiểm đánh cuộc, cuối cùng ai mới là người thắng? Trì Nhạc cười, nét tuấn lãng cũng theo đó mà tản dần ra, phát ra hương vị hoocmon xâm chiếm đầy kích thích, tay trái nắm lấy cổ tay cậu. Tay bị người nắm, Lục Tỷ ánh mắt nguy hiểm híp lại. Trì Nhạc nhìn chằm chằm vào cậu, cầm tay Lục Tỷ đưa miếng cam bỏ vào miệng mình. “Đây không phải vị cậu thích” Hắn liếm môi một cái, giọng nói hơi khàn khàn. Mùi hương ngọt ngào của cam tràn ngập bao quanh cơ thể hai người. Lục Tỷ dẩu môi, đầu gối bên phải đột nhiên huých một cái, thừa dịp Trì Nhạc giật mình, dễ dàng từ trong vòng vây của hắn mà thoát ra. Lươn lẹo như một con cá. “Thật độc ác a” Trì Nhạc lau khóe miệng dính nước cam. Người nọ lắc lư bước từng bước không dài không ngắn tới đầu hẻm, bóng lưng trong trẻo bị một mảnh đèn hôn ám kéo lê trên mặt đường. Phía dưới chân tường, một quả cam chậm rãi lăn tới. Không có chỗ cho trái cam này, càng không có chỗ cho mình dung thân. ... Mời các bạn đón đọc Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu của tác giả Miêu Dã.