Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Nhặt Một Cái Xác Ướp)

Mình công nhận lời tác giả là đúng, đọc truyện này không cần mang theo não, nhất là cái logic xác ướp nghìn năm trước phải là tóc dài nó không có tồn tại đâu. Đây là một truyện với cốt truyện hơi hơi lạ, ừm mà thật ra đối với mình nó rất lạ rồi.  Nữ chính Ninh Mật Đường cùng bạn đi tham quan một ngôi mộ cổ vừa được phát hiện, cô lỡ đứt tay để máu mình chạm vào một chiếc áo bào trong quan tài và rồi một tối mưa sa bão táp cái xác ướp quấn đầy vải trắng đó đứng sừng sững cạnh chân giường cô. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nữ chính sợ ngất cmnl. Sáng dậy Ninh Mật Đường còn nghĩ mình nằm mơ, cho đến khi đi ra khỏi phòng vẫn thấy cái xác ướp quấn băng trắng đó đang ở trong nhà mình, băng vải trên người vẫn ướt do tối qua “nó” tự lẻn đi khỏi khu nghiên cứu khảo cổ thì bị mắc mưa :v  Đằng sau lớp vải quấn kia là một anh chàng đẹp trai cao to tám múi, chính là nam chính xác ướp Mạc Hoài của chúng ta, nam chính đã lên sàn một cách đáng sợ như vậy đấy.  Mạc Hoài là một cái xác ướp có vẻ giàu có, khi khai quật mộ anh là cả một khung cảnh chói lóa bởi bạch ngọc, bởi trận pháp hồi sinh tùy táng 111 người. Nhưng Mạc Hoài tỉnh lại sau hơn nghìn năm và không nhớ gì cả. Anh chỉ biết đi theo Ninh Mật Đường vì mùi máu của cô, đó là một sự ràng buộc. Sau đó Mạc Hoài bám dính lấy Ninh Mật Đường cầu thu dưỡng cầu chở che cầu yêu thương. Ninh Mật Đường là sinh viên năm nhất chuyên ngành Trung văn, hơn hết cô là một nhà văn mạng nổi tiếng, thành công trong việc xuất bản sách và cả bản quyền phim. Đặc biệt, cô có thể ngửi được mùi vị không bình thường, mùi vị đó cho cô biết người đối diện có bình an, sắp gặp nguy hiểm hay sắp tử vong. Ninh Mật Đường với tính cách không tranh đoạt, không so đo, tính cách khá trầm tĩnh và chững chạc.  Sau khi Ninh Mật Đường tìm mọi cách mà không “bỏ rơi” được Mạc Hoài, cô đành chấp nhận phải ở cùng anh ta. Ban đầu Ninh Mật Đường vẫn còn rất bài xích bởi vì Mạc Hoài đẹp thì có đẹp, hiền thì có hiền, lại hay bán manh tỏ ra ủy khuất, nhưng việc giữ một cái xác ướp sống lại trong nhà cũng rất thách thức thần kinh đó nha.  Nhưng dần dần Ninh Mật Đường lại bị sự ngây ngô quan tâm của Mạc Hoài làm cảm động và sa chân vào lưới tình ngọt ngào mà Mạc Hoài giăng ra – cách tán tỉnh do anh học từ tivi ra ạ :v Nên phải công nhận với mấy nam chính “không bình thường” kiểu này thì tivi là cả kho tàng kiến thức. Khi tình cảm hai người đang êm đẹp sến súa ngọt ngào ngược chết biết bao nhiêu F.A thì đùng một cái, Mạc Hoài có lại ký ức. Mạc Hoài vốn nghìn năm trước là một đế vương, với đế vương thì không nên có điểm yếu mà anh thấy Ninh Mật Đường chính là điểm yếu của mình nên đòi chia tay dọn nhà đi.  Người ta nói “quân vô hí ngôn”, nhưng Mạc Hoài lại tự vả mặt mình một phát vang dội khi chính anh chỉ vài hôm sau lại chạy theo Ninh Mật Đường cầu cô đừng bỏ rơi anh.  Dù có nhớ lại thì Mạc Hoài vẫn là Mạc Hoài, bản tính thích bán manh ủy khuất hay ghen tuông làm nũng cầu hôn hôn sờ sờ vẫn không thay đổi. Sở thích không mặc quần áo thích khoe thân với Ninh Mật Đường vẫn không thay đổi. Chỉ là sau khi nhớ lại thì bớt đi một xíu ngây ngô mà thôi.  Sau khi đọc xong mình cực thích tính cách nam chính vì anh ấy chính là muối của truyện mà: Mạc Hoài có đặc tính đặc trưng của nam chính trung khuyển thê nô, đội Ninh Mật Đường lên đầu và cực bám người. Mạc Hoài là xứng với câu “cao thủ không bằng tranh thủ”, là một thanh niên biết tranh thủ cơ hội. Mạc Hoài không thích mặc quần áo, Mạc Hoài thích khoe thân cho Ninh Mật Đường xem, hạnh phúc khi được Ninh Mật Đường sờ sờ, dù cô không muốn xem đâu. Mạc Hoài nói trừ anh ra tất cả đàn ông đều là người xấu, không ai tốt bằng anh đâu. Mạc Hoài nói với Ninh Mật Đường đừng ghét bỏ anh, em “ghét” anh cũng được nhưng đừng “bỏ” anh. Mạc Hoài thích ngược đám FA bằng cách khoe ân ái trắng trợn. Mạc Hoài sau khi có lại ký ức hay xưng “trẫm”, nhưng “trẫm” khi xưa hậu cung không một bóng hồng, nay sống lại triều đại cũng mất, nghèo túng.  Tóm lại là Mạc Hoài cực cực đáng yêu. Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp (Nhặt Một Cái Xác Ướp) của tác giả Mỹ Nhân Vô Sương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bụi Trong Ngực - BuiThao3011
Tôi là Hạnh cái tên của tôi dường như nó có 2 nghĩa bất hạnh và hạnh phúc và tất nhiên tôi muốn chọn hạnh phúc,,,,nhưng đời đâu như là mơ nhà tôi chỉ có bố và anh trai mẹ tôi đã mất sớm còn tôi là cô sinh viên y khoa với sự nỗ lực đi làm thuê để được đến trường...làng tôi ở ven đường tới sân bay tôi 18 tuổi khi cái tuổi mới lớn nhưng tôi quê mùa và k sành điệu như các cô bạn cùng tuổi...rồi 1 ngày bố tôi gả tôi cho tên cùng làng...nỗi đau khi ngày cưới chú rể bỏ đi theo người khác ...và đến ngày tôi gặp anh khi đang trông trạm y tế ...1 người đàn ông với nhiều vết chém trên người và trên người có rất nhiều hình xăm ...tôi sẽ được hạnh phúc hay là bất hạnh khi gặp người này đây ?.... Mời các bạn đón đọc Bụi Trong Ngực của tác giả BuiThao3011.
Nhu Phong
Lược dịch lời tác giả:  – Với quan điểm “Tôi yêu em, chẳng liên quan gì đến giới tính”, bộ này không xếp hẳn vào BG (nam x nữ) hay BL (nam x nam), cũng không có việc bẻ cong hay uốn thẳng. Tôi hy vọng sẽ có ngày LGBTQIA không còn là một tag riêng biệt. Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng, nhưng tình yêu vẫn đem đến cho chúng ta hy vọng ngang bằng. – Bối cảnh truyện là mô phỏng Nam triều, trừ nam nữ chính thì một số nhân vật phụ đều có nguyên mẫu trong lịch sử. *** Hôm trước tình cờ đọc post đề cử truyện đang edit, phát hiện ra bộ này, nhìn tên tác giả, rồi list truyện trong nhà bạn editor, mình quyết định nhảy hố, bất chấp việc nam chính là bisexual. Dù mình luôn nói không với đam mỹ, shounen-ai và yaoi, nhưng ở mức độ này thì không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố và ủng hộ editor nhé, tiến độ nhà bạn này nhanh lắm, mỗi ngày một chương đều đặn.   Với một đứa gà convert như mình, thường thì phải chờ truyện được edit hoàn hoặc ít nhất cũng gần hoàn mới dám đọc, nhưng gặp bà tác giả này thì toàn phải gặm convert, khổ thế. Dạo trước đọc “Phương nam có cây cao”, chết mê cặp đôi Nam Kiều – Thời Việt, thế là đi gặm convert. Tiện đây bạn nào chưa đọc bộ này thì nhảy ngay đi nhé.   Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, dứt khoát, mình cực kỳ thích cách xử trí của Nam Kiều trước những sóng gió trong tình cảm cũng như công việc, cầm lên được bỏ xuống được, không để bản thân phải hối tiếc. Anh nam chính thì đúng kiểu đẹp trai thâm tình thường gặp, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dẫu chịu nhiều oan khiên nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Ui lan man dữ quá, túm váy lại, cả hai truyện đều hay cả bà con ạ.  Nữ chính Trương Thúy Nga trong một lần tình cờ gặp nam chính Lý Nhu Phong thì trúng tiếng sét ái tình, nhưng rồi chỉ vì một câu nói vô tình của nam chính mà lâm vào cảnh tù tội, bị phán án tử, may mắn mới trốn thoát được. Kể từ đó, cuộc đời hai người tưởng chừng rẽ sang hai hướng khác nhau. Nàng vốn là kẻ tứ cố vô thân, lưu lạc đầu đường xó chợ, gả chồng xung hỉ, bái đường với con gà xong thì chồng chết, nàng lại chấp nhận làm vợ thái giám để kiếm chỗ nương tựa. Nàng biết nắn xương đoán mệnh, biết gieo quẻ xem tướng, mỗi khi ra ngoài lại hay ôm theo một con gà trống, nên được xưng là Bão Kê nương nương (nương nương ôm gà).  Cho đến một ngày kia, nàng gặp lại chàng ở chợ quỷ, đang bán mình chôn anh. Chàng trai phong lưu tuấn tú ngày nào, giờ chỉ còn một tấm thân tàn, mắt đã mù lòa, chân tay rữa nát. Hóa ra chàng đã chết trong chiến loạn, chỉ vì cơ duyên xảo hợp mà biến thành người cõi âm, một xác chết biết đi biết nghĩ không hơn không kém. Người âm nếu không có người chí dương – tức dương bạt – dùng dương khí trên thân mình bổ trợ, thì sẽ mau chóng thối rữa như thi thể bình thường. Trùng hợp thay, Thúy Nga lại là một dương bạt.  Nàng đưa chàng về làm nô bộc trong nhà. Nàng biết, chàng theo mình chỉ vì mình là dương bạt, chàng cần nàng để tiếp tục tồn tại, tiếp tục tìm kiếm Trừng vương Tiêu Yên – người trong lòng chàng. Người đó với chàng là bậc minh quân, là huynh đệ cùng nhau lớn lên, là tri âm tri kỷ.   Binh biến nổ ra, chàng mất đi tất cả, gia tộc, người yêu, tính mạng. Từ một công tử con nhà quyền quý cao cao tại thượng, xưa nay chỉ biết đến những thú phong lưu tao nhã, được gia đình và Tiêu Yên bảo bọc đến mức không màn khói lửa nhân gian, nay chàng như bị đạp xuống bùn sâu, chịu bao tủi nhục, chỉ mong tìm được quân vương của mình, để người đó đem lại thiên hạ thái bình. Tiêu Yên chết, chàng sẽ tặng thân xác mình cho hồn phách của Tiêu Yên; Tiêu Yên còn sống, chàng sẽ trợ giúp Tiêu Yên giành lại cơ đồ. Kế hoạch của chàng không có chỗ cho Trương Thúy Nga.  Trương Thúy Nga ban đầu là nữ phụ đam mỹ chính tông. Nàng yêu Nhu Phong bằng một tình yêu bé mọn, thầm lặng, “tâm duyệt quân hề quân bất tri”, vì cách biệt thân phận giữa hai người quá lớn, và quan trọng hơn là chàng đã có người trong lòng, lưỡng tình tương duyệt. Dù hận chàng đã vô tình khiến đời nàng bị hủy hoại, nhưng Thúy Nga vẫn yêu chàng, vì chàng là điểm sáng, là ý nghĩa duy nhất trong đời nàng.   Mấy năm xa cách, nàng âm thầm thu thập cơ man nào là bia đá, gạch Tần ngói Hán không biết bao nhiêu mà kể, lát kín cả trạch viện nàng ở, chỉ vì ngày xưa chàng yêu thích những thứ đó. Gặp lại nhau, miệng nói cay nghiệt đó, nhưng lại luôn mềm lòng với chàng. Biết chàng lợi dụng mình, cũng cam lòng chịu đựng. Nàng dốc sức thành toàn cho hai người họ, cho mộng ước của chàng.   Bình thường gặp trường hợp này mình sẽ chửi nữ chính là não tàn, là Mary Sue, nhưng ở đây lại không trách được. Nhìn nàng liều mạng để giải cứu Tiêu Yên, nhìn nàng nhường lương thực cho Tiêu Yên trong khi bản thân phải ăn sâu bọ mà sống, nhìn nàng triệu tập âm binh giúp Tiêu Yên chống quân xâm lược, thực sự không thể trách được, chỉ thấy xót xa thay cho nàng. Nàng làm tất cả vì Nhu Phong, nhưng không dám mong được yêu, chỉ mong chàng được sống yên vui, dù là bên người khác.  Nam chính Nhu Phong ban đầu có vài phần giống tra nam. Chàng lợi dụng nữ chính để tìm Tiêu Yên, biết được nàng yêu mình, chàng hứa hẹn sẽ ở bên nàng, lấy thân báo đáp, chỉ cần nàng nguyện ý giúp mình. Nhưng rồi Thúy Nga đã dần đi vào lòng chàng.   Ở đây xin nói thêm một chút để mọi người đỡ ném gạch nam chính, ảnh sắp xây được biệt thự rồi, đó là nam chính chỉ lợi dụng nữ chính lúc đầu khi chàng chưa biết nàng là ai thôi. Về sau khi biết nữ chính yêu mình thì chàng luôn thẳng thắn với nàng, chàng hứa hẹn như một cách báo ơn (chàng vẫn chưa yêu nàng mà). Đến khi biết mình yêu nàng thì hết lòng bảo vệ nữ chính nhé.   Mình nghĩ tình cảm của chàng với Tiêu Yên đã dần phai nhạt, cái còn đọng lại trong tâm trí chẳng qua là nghĩa quân thần, là tình bằng hữu tri âm tri kỷ, là hi vọng dân chúng khắp thiên hạ được thái bình mà thôi.  *** Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ Thể loại: Huyễn huyễn, Nam mù, Nữ cường, Nam song tính Tình trạng: Hoàn bản dịch. Review bởi: Kam Linh từ Hội Nhiều Chữ ----- Bối cảnh Nam Bắc Triều giả tưởng, HE, cảm động. Vì mọi người review truyện này nhiều rồi nên hôm nay viết bài cảm nhận về tình yêu của Thúy Nga và Nhu Phong, chủ yếu để tri ân với đồng chí Tran Phg Anh. Nếu muốn tìm một bộ truyện ngắn, tạo cảm giác mạnh pha chút điên rồ, tình tiết nhanh, gọn ghẽ, văn phong mượt mà, cảm xúc lắng đọng, muốn ngược có ngược, muốn hài có hài (dù không nhiều), thì Nhu Phong tuyệt đối hợp với bạn, thêm nữa, bản dịch rất tuyệt vời, đạt chất lượng sách xuất bản (có khi còn hơn nhiều bộ xuất bản), chú thích tỉ mỉ! *** Truyện lấy bối cảnh loạn thế, khi chiến hỏa liên miên, tầng lớp thống trị thì tranh đấu hạ bệ nhau, tầng lớp bình dân thì lầm than, mạng người chẳng khác mạng súc vật. Nữ chính Trương Thúy Nga chính là một con kiến như thế. Xuất thân là nghèo hèn bé mọn, nhan sắc tầm thường, ăn bữa nay lo bữa mai, điểm đặc biệt duy nhất chính là thân phận dương bạt của nàng, là khả năng bói toán có thiên phú học đạo của nàng. Ấy thế mà con kiến Trương Thúy Nga lại trót đem lòng si mê chàng Nhu Phong cao quý, thanh khiết như cánh hạc chẳng vương bụi trần. Và thế là một đời yêu hận long đong, chết sống vất vưởng của nàng cũng từ đây chìm nổi. Có hoang đường không, khi chỉ vì lỡ nhìn thấy dung nhan, lỡ nghe thấy giọng nói, tim đập lỡ một nhịp để rồi rước lấy họa sát thân? Thúy Nga chỉ vì muốn được chạm vào Nhu Phong một lần mà phạm tội lừa dối quân vương, nửa đêm bị hành hình ở bãi tha ma. Có hoang đường không khi từ cõi chết trở về, hận kẻ ấy đến tận xương tủy, cuối cùng lại vẫn dâng hết lòng này chở che, yêu thương nâng niu kẻ chẳng yêu mình? Càng hoang đường hơn khi biết kẻ ấy một lòng vì người cũ, với mình có chẳng chỉ là áy náy muốn đền đáp, ấy thế mà vẫn cam tâm hi sinh bản thân hoàn thành ước nguyện của họ, biến ước nguyện đó thành ước vọng của chính mình. Tình cảm, không nằm ở chữ “đáng” hay không, mà phải chăng nằm ở “trả giá đủ nhiều”? Có lẽ trước khi kịp đắn đo, tại sao mình lại yêu Nhu Phong nhiều đến vậy, yêu bất chấp đến vậy thì Trương Thúy Nga đã trả giá quá nhiều. Giống như con bạc đánh cuộc vận đỏ, càng thua càng đánh bạc nhiều tiền hơn, để rồi chẳng dừng được nữa vì nếu dừng là mất trắng, vậy hãy đánh nữa đi, đánh cho đến khi cược cả tính mệnh. Tình yêu của Thúy Nga là vậy, thế nhưng tình yêu ấy không hèn mà lại đẹp đẽ đáng quý trong loạn thế này. Không có tình yêu ấy, nàng chỉ là con kiến con bọ, sống lay lắt không mục đích, mờ mịt như giông tố ngoài kia, nhơ nhuốc như màn đêm bất tận. Tình yêu với Nhu Phong như ngòn đèn dẫn lối cho Thúy Nga trong đêm tối, khiến nàng kiên cường hơn, khiến nàng biết ước mơ, biết yêu hận, biết nắm bắt mỗi thời cơ trong cuộc đời. Trời xanh thương nàng si dại, khiến cho chàng trai đẹp đẽ cao vợi năm ấy chẳng thể chạm vào nay lại có thể cận kề bên nàng làm người cõi âm. Dẫu chàng đã biến thành giống loài khác, dẫu chàng đã bị thế đạo vùi dập tả tơi nhưng bây giờ chàng đã trở thành Tam lang của nàng, một bước không rời, ngày ngày bầu bạn làm tôi tớ cho nàng. Nàng từng hận chàng, hành chàng cho bõ ghét nhưng trên tất cả, nàng yêu chàng còn chẳng hết cho nên rốt cuộc, nàng lại nâng niu ôm ấp bao bọc chàng, khiến Nhu Phong dẫu còn vấn vương mối tình đầu, dẫu còn nặng trĩu gánh thiên hạ cũng từ từ bị cảm hóa, từ từ xót thương, từ từ say đắm người con gái đã 3 đời chồng ấy. Thương nàng thân gái truân chuyên, gả hết người này kẻ nọ chỉ để không xô bồ sa ngã trong loạn thế này, chịu tủi chịu nhục mang tiếng khắc chồng, mang tiếng làm vợ hoạn quan chỉ để cầu sinh tồn. Thương nàng sống khốn khó cơ cực để rồi tính cách trở nên kì quặc, khắc nghiệt âu cũng chỉ là một cách để tự che giấu bản thân, tự bảo vệ lòng tự trọng. Thương nàng yêu chàng vụng về ngây ngô, lại chân thành tha thiết, cách yêu vừa thô ráp quê kệch nhưng lại thấm đượm tình nồng, ấm áp men say. Cho nên Nhu Phong yêu Thúy Nga, chẳng vội vàng miễn cưỡng khó hiểu, mà nước chảy đá mòn, tự nhiên thiên thành. Trở thành người cõi âm, hồi sinh một lần nữa, coi như sống một cuộc đời mới, người bầu bạn bên cạnh Nhu Phong là Thúy Nga, không phải Tiêu Yên. Giày vò chàng, chữa lành cho chàng, mắng mỏ chàng, lại sưu tầm gạch ngói mua vui cho chàng, cắn chàng rồi lại hôn chàng, đó là Bão Kê nương nương, là nương tử Trương Thúy Nga của chàng. Giống như giây phút Trương Thúy Nga ôm Nhu Phong lạnh băng sau khi bị Thông Minh tiên sinh trả về, giơ phút ôm Thúy Nga đã gần như lìa sự sống trong động trời lạnh lẽo, Nhu Phong đã hiểu đây là người phụ nữ của đời mình, rằng chàng thực sự đã yêu nàng trọn vẹn, thật sự muốn cùng nàng làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp. Không liên quan đến giới tính, yêu một người chỉ đơn giản vì đó là người ấy, vì đó là người khiến con tim rung động. Cho nên, khi nàng trút hết hơi tàn để xông pha giữa muôn trùng địch vây, khi nàng một lần cuối biến tình yêu của mình trở thành lý tưởng cao đẹp, một lần duy nhất trở thành nữ tướng vĩ đại muốn tự tay mình kết thúc loạn thế, chàng cũng tình nguyện biến mình thành quái vật, lấy tóc quấn thành chiếc kén ôm lấy vợ chàng, cõng nàng đấu lại nghìn vạn kẻ địch ngoài kia, dù cho có mất hết lý trí. Họ có duyên, họ còn nợ, cho nên ông trời cho họ 15 năm, dệt mộng giấc mộng điền viên. Có chàng, có nàng. Có đàn gà quang quác dưới hiên, có con trẻ đùa vui lanh lảnh. Có mái tranh êm đềm giữa núi rừng, có thôn dân thuần hậu cùng yên vui. Vậy là cũng đủ rồi, phải không nhỉ? Sống, chẳng cần thật dài lâu, chỉ cần mỗi ngày là một ngày vui, vậy cũng xứng đáng rồi, đúng không nào? Mời các bạn đón đọc Nhu Phong của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.
Trường Mệnh Nữ - Hắc Nhan
"Trường mệnh nữ" là một câu chuyện ngược tâm đan xen những ân oán thù hận chốn giang hồ. Cặp đôi nhân vật chính tuy đều có tình cảm với nhau nhưng trong lòng cả hai đều tồn tại khúc mắc và hiểu lầm khiến cả hai day dưa mãi mà trải qua thêm hai năm cách biệt họ mới có thể đến được với nhau. Nàng lãnh khốc, tàn nhẫn, xem mạng người như cỏ rác.  Hắn ôn nhu, thiện lương, trân trọng hết thảy sinh mạng.  Từ trước đến nay, nàng luôn dùng sinh mạng của người khác để đổi lấy sự sinh tồn cho bản thân.  Không ngờ kể từ khi gặp gỡ hắn, nàng lại cam nguyện dùng chính sinh mạng mình để đổi lấy sự sinh tồn cho hắn. ... Long Nhất là một nữ sát thủ vô tình không để ai vào mắt, có thể mặt không biến sắc mà đoạt lấy mạng người. Từ trước đến nay, cuộc sống của nàng dường như chỉ có máu tanh và thù hận, số người đã chết trong tay nàng nhiều không đếm xuể, kẻ thù của nàng trải dài khắp mọi nơi trong thiên hạ.  Vốn là sát thủ lạnh lùng vô cảm, tưởng chừng sẽ chẳng ai có thể phá vỡ vỏ bọc sắt đá ấy của Long Nhất. Nhưng người làm nàng lộ ra sắc mặt nhu hòa, người làm nàng có thể làm một nữ tử bình thường cũng chỉ có một mình chàng, Kiếm Hậu Nam.  Chàng là Kiếm Hậu Nam, đồng thời cũng là con trai của sư phụ Long Nhất. Trái ngược với Long Nhất lãnh đạm tàn nhẫn, Kiếm Hậu Nam chàng là một nam nhân ấm áp mang tấm lòng thiện lương bát ái. Nếu nói Kiếm Hậu Nam là ánh sáng luôn soi sáng giúp đỡ thế gian, thì Long Nhất chính là đêm đen dìm người xuống hố sâu của nỗi sợ khôn cùng. Kiếm Hậu Nam và Long Nhất gặp gỡ nhau lần đầu vào mười lăm năm trước. Khi ấy chàng là nam hài mười tuổi dám kết bằng hữu với nàng. Chàng thiếu niên năm đó đã xuất hiện trong cuộc đời vốn định sẵn sẽ chỉ tràn ngập gió tanh mưa máu của Long Nhất, trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời vốn dĩ tối tăm lạnh lẽo của nàng.  Nhưng sau đó, Long Nhất phải bôn ba khắp nơi làm nhiệm vụ, ngày tháng về sau của nàng cũng chỉ có giết người đoạt mạng. Còn Kiếm Hậu Nam vẫn là chàng thiếu niên thuần khiết lương thiện. Trong mười lăm năm sau, hầu như cả hai chẳng mấy khi gặp gỡ, có chăng cũng chỉ có một mình Long Nhất luôn nhìn lén chàng từ xa, lẳng lặng dõi theo Kiếm Hậu Nam mà chưa một lần dám bước đến bên cạnh chàng.  Kiếm Hậu Nam chưa bao giờ nhận ra tình cảm Long Nhất dành cho mình, chưa bao giờ nhận ra thứ tình ái âm thầm lại cố chấp của nàng trao đi đã hơn mười lăm năm. Bởi vì Kiếm Hậu Nam chàng đã từng yêu một nữ tử khác, và cũng nhận lại bao nhiêu tổn thương từ người đó. Kiếm Hậu Nam đã gặp gỡ hoa chủ của Ngưng Tuyết Lâu, tên là Tử Tiêu. Kiếm Hậu Nam và Tử Tiêu đã từng viết lên một đoạn tình duyên đẹp đẽ.  Nhưng rồi Tử Tiêu lại vì một nam tử khác mà bỏ rơi Kiếm Hậu Nam, vì một nam tử khác mà rời khỏi chàng. Kiếm Hậu Nam vốn là kẻ hiền lành, sau khi nhận được vết thương lòng quá sâu, chàng chỉ biết buông tay và chúc phúc cho nữ tử mà mình từng yêu thương.  Khép lại đoạn tình cảm với Tử Tiêu, Kiếm Hậu Nam cũng khép lòng mình lại, chàng dường như không còn tha thiết gì với tình ái nữa. Một phần nguyên do là bởi vì Kiếm Hậu Nam đã từng bị trúng độc, độc tính đã xâm nhập và ăn sâu vào cơ thể chàng khiến bao lần phải đau đớn vì độc tái phát. Kiếm Hậu Nam tự biết bản thân mình vốn chỉ là kẻ yếu ớt, sống chẳng biết liệu có qua nổi ngày mai hay không.  Mời các bạn đón đọc Trường Mệnh Nữ của tác giả Hắc Nhan.
Em Thả Thính Anh Đi - Khúc Tiểu Khúc
"Truyện này còn có tên khác là  - “Tiểu Hàn tổng “bựa” truy thê ký” - “Tiểu Hàn tổng là “thằng cu” bựa nhất vùng núi” - Thời đi dạy “bám bản” và thời đại học. Con một nhà họ Hàn - Hàn Thời, có tiền có quyền có địa vị nổi danh trong giới quyền quý bởi sự phóng đãng bất tuân, nghe đồn một tuần thì có 7 ngày cậu ta đi quán bar hội sở, bạn gái bạn giường thay nhanh hơn thay quần áo. Có người ngấm ngầm cược, phải đợi mấy chục năm thì Hàn Thời mới bớt chơi bời. Kết quả vào mùa hè năm đó, Hàn Thời bị ông cụ Hàn trói đi dạy chi viện “bám bản” cho vùng cao, lúc trở về quán bar hội sở không thấy bóng dáng đâu nữa. Đám bạn chó rủ nhau đi tìm, nhìn thấy cậu ta trong một nhà hàng điểm tâm kiểu Âu. Lúc này Hàn Thời đang lẽo đẽo theo sát một cô bé mặc đồng phục phục vụ, áp người ta vào tường rồi hôn, vừa hôn vừa “trông rõ tội” như con cún to... “Em thả thính anh đi mà, tình đầu cho em, lần đầu cũng cho em luôn.” Cô bé bị hôn nhíu mày tránh né, giọng ảo não: “Không cần, cút.” Đám bạn chó bên cạnh thấy vậy nghĩ bụng sắp tiêu đời. Nào ngờ giây sau cún biến thành sói, vừa “móc” cô bé lên quầy chế trụ lại, vừa cười thật trầm thấp: “Đều là của em hết, không cần cũng không được.” “Em thấy ánh trời vỡ toang như ngày tận thế, cũng thấy bình minh mà anh đỡ lấy vì em.” Chú ý:  1. Thiếu gia nhà quyền quý giả phóng đãng & nha đầu nghèo tích cực lạc quan 2. Nam nữ chính từng quen lúc nhỏ Mời các bạn đón đọc Em Thả Thính Anh Đi của tác giả Khúc Tiểu Khúc.