Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! - Phong Lưu Băng

Truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! xoay quanh nhân vật nam chính tên là Bùi Lạp Minh, một tổng giám đốc đã có người tình , tuy vậy nhưng anh vẫn còn bản tính lăng nhăng thích ăn phở hơn cơm ... Với cương vị của một vị tổng giám đốc , lại có ngoại hình đẹp trai khiến các cô gái trong công ty phải ngưỡng mộ chao đảo mỗi khi nhìn thấy anh...Nhưng có vẻ anh chỉ thích những cô nàng xinh đẹp thông minh và hung dữ... Cô là nhân viên trong công ty của anh . Bị anh tiến tới mà không kịp đỡ , anh hôn lên môi cô hung hăng không ngừng , cô không động lòng mà còn đuổi cả giám đốc ra ngoài phòng của ông ... Đây là một câu chuyện bắt cá hai tay !!! *** Biệt thự nhà họ Bùi _______ Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ chiếu rọi cả phòng khách, làm không khí lúc này tĩnh lặng và ấm áp. “Hứa Mộ Nhan, cô tốt nhất giải thích cho rõ rốt cuộc trước khi kết hôn cùng Lạp Minh nhà chúng tôi, cô qua đêm người đàn ông nào!. Cô cũng biết nhà họ Bùi ở thành phố A là một gia đình danh giá, để mọi người biết được trước khi kết hôn cô dâu không còn trong sạch thì mặt mũi nhà họ Bùi để ở nơi nào, sau này nhà họ Bùi làm sao đứng vững ở thành phố A được!” Bỗng nhiên, một giọng nói bén nhọn vang lên phá vỡ bầu không khí hài hòa trong phòng khách lúc này. Hứa Mộ Nhan Quỳ trên mặt đất, đột nhiên ngẩn ra,cô ngẩng đầu mình lên, đôi mắt tròn xoe chống lại ánh mắt sắc bén của mẹ Bùi. Mặc dù mẹ Bùi gần năm mươi tuổi rồi,nhưng dáng người của bà vẫn như hồi còn trẻ không khác là bao, thấy được bà chăm sóc cơ thể của mình rất tốt. Nhìn bà đi lên ung dung đẹp đẽ quý giá, cao quý thanh lịch, thấy được lúc trẻ bà xinh đẹp chiếu sáng mọi người. Lúc này, bà ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ lim, hai con mắt sáng nhìn xung quanh, ánh mắt bà sắc bén hiển nhiên là một con người giỏi giang, khéo léo và cơ trí. Có thể nhìn ra mẹ chồng này của cô không không phải là người hiền lành gì, Hứa Mộ Nhan thầm than trong lòng. Thấy cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, lửa giận trong lòng mẹ Bùi dâng lên tràn ngập, đúng là một người phụ nữ không đứng đắn, lúc trước bà thật không nên nhất thời mềm lòng mà đi đồng ý hôn sự cùng nhà họ Hứa,một gia đình không có danh tiếng gì! Kỳ thật mẹ Bùi vẫn luôn phản đối Bùi Lạp Minh kết hôn với Hứa Mộ Nhan,dù sao với danh tiếng nhà họ Bùi thì phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối với mình để kết thân, mới không cần một người không giữ được trinh tiết cùng thể diện. Nhưng không biết thế nào, đứa con trai Bùi Lạp Minh yêu quý của bà luôn xin bà chấp nhận hôn sự này, cuối cùng bà không thể nào thắng được đứa con này, đành phải đồng ý. “Hứa Mộ Nhan,nước có quốc pháp nhà có gia quy, cô cũng biết trước khi kết hôn mà không còn trong sạch sẽ bị trừng phạt như thế nào không?” Trong lời nói của mẹ Bùi lộ ra sự chán ghét và lạnh lùng, rõ ràng là vũ nhục cô. Như vậy, Bùi Lạp Minh không có cùng mẹ anh ta nói rõ chân tướng xảy ra ,anh ta là cố ý muốn cô ở nhà họ Bùi không được dễ chịu sao? Nghĩ vậy, cô nắm chặt tay thành quyền đâm sâu vào lòng bàn tay, đáy mắt trong suốt tràn đầy quật cường, cô không có làm chuyện gì sai cả! Hứa Mộ Nhan đưa ánh mắt nhìn về Bùi Lạp Minh bên cạnh mẹ Bùi, lại thấy anh ta lộ ra vẻ mặt như không sao cả uống trà, mái tóc màu nâu dựng đứng thẳng, đôi con ngươi sâu thâm chợt lóe ,sống mũi cao, đôi môi khêu gợi dính một ít nước trà càng lộ vẻ mê người, cùng với ánh mặt trời bao phủ toàn thân anh ta giống như vương giả cao quý,tuấn dật làm cho không một người nào dám nhìn thẳng. Người đàn ông này, người mà cô vừa gặp đã yêu, lúc này anh ta lại có thời gian rảnh rỗi uống trà, Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trái tim cô như bị kim châm đâm vào đau đớn vô cùng làm toàn thân cô tê liệt. “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con trong sạch, vì tối hôm qua Bùi Lạp Minh anh ấy cũng không cùng con ngủ, anh ấy ngủ lại ở phòng sách.” “ Sao có thể, vì muốn lấy cô mà nó còn chịu khổ cầu xin chúng tôi thật lâu, cô biết mình phạm sai lầm lại không chịu hối cải, xem ra phải cho cô biết thế nào là gia pháp nhà họ Bùi chúng tôi mới được” giọng nói của mẹ Bùi bén nhọn, mỗi chữ lạnh như băng Hứa Mộ Nhan nhìn chằm chằm vào Bùi Lạp Minh, hóa ra anh ta cưới cô chỉ vì hành hạ trả thù thay chị gái của cô sao? Không thể được, cô có nói như thế nào thì mẹ Bùi cũng không tin tưởng sao? Nhưng cô không thể để cho mình bị oan uổng được bằng bất cứ giá nào, Hứa Mộ Nhan khẽ cắn môi của mình nói: “Mẹ, tối hôm qua Lạp Minh không ngủ ở phòng con, trước khi gả vào nhà họ Bùi trước con cũng trải qua một lần yêu, nhưng đó là chuyện nhiều năm trước rồi, khi đó chúng con chỉ đơn giản là dắt tay hôn môi mà thôi không có làm chuyện gì khác cả, làm sao con có thể quan hệ với người đàn ông khác trước khi kết hôn?” Nghe vậy, mẹ Bùi nhìn thẳng vào Hứa Mộ Nhan, muốn từ trên mặt cô nhìn ra manh mối, nhưng bà chỉ thấy ánh mắt của cô hiện lên vẻ kiên định mà thôi . Chẳng lẽ, tối hôm qua Lạp Minh thật sự không có ngủ ở phòng tân hôn? Mẹ Bùi không khỏi nhìn sang Bùi Lạp Minh bên cạnh mình một cái . “Mẹ, con muốn cưới Hưa Mộ Nhan cỡ nào mẹ cũng biết, con làm sao có thể bỏ mặc cô ấy trong đêm tân hôn được? Con và Nhan Nhan đã quan hệ vợ chồng thật, nhưng con không ngờ cô ấy lại có thể làm ra những chuyện như vậy ở trước khi kết hôn ………” Lạp Minh đặt ly trà trên tay xuống, giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ và ám muội. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! của tác giả Phong Lưu Băng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
Lần đầu tiên đọc tiểu thuyết của Cố Mạn. Đọc một cuốn mà đã bán được 15.000 bản ở Việt Nam từ đời nào rồi, mà giờ mình mới đọc, hơi đi sau thời đại tý, nhưng ít ra thì cũng không phải quá trễ, bởi vì... hạnh phúc thì lúc nào cũng cảm nhận được. Cũng là nhờ Bên nhau trọn đời đấy. Chắc nhiều người cũng thắc mắc sao suốt ngày mình viết về sách thế, không chán à? Mình có thể cười mà nói rằng KHÔNG BAO GIỜ. Mình có thể đọc sách mỗi ngày, mỗi  giờ, bất cứ lúc nào, dù mình bao nhiêu tuổi chăng nữa mình sẽ vẫn yêu sách. Và đọc thì mình phải viết. Bởi vì mình biết chính mình: không viết thì sẽ quên. Mà mình sợ quên lắm, sợ lắm, nhỡ không nhớ được một cái gì nữa thì sao? Ai biết ngày mai sẽ ra sao? Vậy cho nên mỗi ngày đều phải ghi ra, mình đã đọc cái gì, đã làm những gì nhỉ? Hôm đó mình có hạnh phúc không? Có tức giận không? Có âu lo không? Ai dà, mình cũng biết nghĩ đấy chứ? Thật ra đêm qua mình chỉ chợp mắt được một tý. Bởi vì những trang sách cuối cùng của cuốn Bên nhau trọn đời gấp lại mình vẫn còn nuối tiếc nhiều quá. Cái kết êm đềm và hạnh phúc quá, nó đi vào lòng người nhẹ bẫng như những đám mây ùa vào bầu trời cao thăm thẳm. Lòng mình cũng rộng, nó có thể đón nhận mọi thứ vào lòng, nhưng chỉ khổ nỗi hiểu và cảm được bao nhiêu lại là do mình.   Những người yêu nhau thì dù ở đâu cuối cùng cũng về với nhau. Tưởng chừng như trái tim Mặc Sênh và Dĩ Thâm đã hoàn toàn giá lạnh sau 7 năm xa cách, đợi chờ và mòn mỏi. Nhưng thật ra, nó vẫn ấm nóng tới rạo rực. Chao ôi, tình yêu! Nó là điều gì không thể lý giải nổi khi mà một anh chàng hoàn hảo, có hàng tá cô gái xinh đẹp vây xung quanh, theo đuổi tới tận cùng lại yêu một cô nàng quá đỗi bình thường, lúc nào cũng chỉ nhằng nhẵng chạy theo anh như một cái đuôi. Nhưng làm sao giờ, làm sao giờ? Anh lại yêu cô ấy. Trái tim anh lại tan chảy băng giá trước một cô nàng không thể ngốc hơn. Cô gái nhỏ lúc nào cũng đếm chín trăm chín mươi chín viên gạch khi đợi anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng quên tất cả mọi thứ khi nhìn thấy anh, đuổi theo anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng gật gù trong lớp học Luật của anh, nước miếng tứa lưa trên trang giáo trình của anh. Cô gái nhỏ vụng về, chẳng biết nấu tới một món ăn ngon, hay trình độ Tiếng Anh chỉ tới còn chưa tới bằng C. Cô ấy so với anh ư? Người ta chỉ lắc đầu ngán ngẩm KHÔNG THỂ NÀO. Ai bảo không thể nào? Là có thể đấy. Anh yêu cô, yêu Mặc Sênh, mà còn hơn cả yêu, anh RẤT RẤT yêu cô, yêu cô tới cuồng dại, yêu tới đê mê của tận cùng cảm xúc. Chỉ có Mặc Sênh - người con gái duy nhất khiến Dĩ Thâm không thể là chính mình. Đứng trước mặt cô, mọi quy tắc của anh đều bị phá vỡ, mọi cảm xúc của anh đều không thể kìm nén. Đứng trước Mặc Sênh, anh không bao giờ là chính anh được nữa. Máu đang tuôn trào trong trái tim anh, nó như thôi thúc anh muốn nắm chặt lấy cô, muốn ép cô vào lòng, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn trao cho cô những xúc cảm đang cháy rừng rực trong phổi, trong ngực anh. Sau bao giày vò cả thể xác tâm hồn, sau bao cách nhớ thương, cuối cùng hai người cũng về bên nhau, trao cho nhau quãng thời gian đằng đẵng chia rẽ hai linh hồn. Tình yêu mà, làm sao mà từ chối được khi nó đến đây, phải không. Đoạn tỏ tình của Dĩ Thâm thật dễ thương, muốn nói với người ta “ba từ ấy” mà cũng không dám nói, cứ vòng vo làm cô ngốc cũng chỉ biết lắc đầu.   “Lại một ngày khác. Dĩ Thâm trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa nói với người ta ba “chữ đó”. Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc. Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm - Giở sách giúp anh - Ứ - Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì. - Đồ lười! Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách: - Dĩ Thâm, anh lười quá. - Hừm… - Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng - Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh. Mặc Sênh lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó. “Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”. - Dòng thứ ba từ dưới lên. “Em đi gặp cảnh sát, có biết quy định ở đây đối với những việc như thế này không?” “Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?” Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Dĩ Thâm. - Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy - Dĩ Thâm thầm thì. Mặc Sênh hoàn toàn không hiểu. - Tìm cuốn khác vậy - Dĩ Thâm giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách. “Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?” - Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên. - Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nôi dung trọng điểm sao? “Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…” - Dòng thứ năm... Câu cuối cùng. “Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…” - Câu cuối cùng. “Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”. - Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? - Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp. Dĩ Thâm không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương. - Mặc Sênh? - Ứ - Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ. Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh: - Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!”   “Có bao nhiêu cuộc tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà Bên nhau trọn đời muốn nói, chính là hạnh phúc đó!” Gấp cuốn sách lại mà vẫn còn cảm giác hạnh phúc vương trên môi, trên mắt, và trong cả những giấc mơ! Mời các bạn đón đọc.
Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ
Hạ phàm để tìm kiếm thần khí thượng cổ Hình thiên, Không Hoa đứng đầu Minh phủ gặp Diễm quỷ Tang Mạch miệng lưỡi sắc bén, trong quá trình tìm tông tích Hình thiên từ Tang Mạch, chậm rãi, những chuyện cũ về yêu hận giữa đôi bên bị vạch trần. Không Hoa từng chuyển thế thành tứ hoàng tử Tắc Quân cùng với Tang Mạch từng là tâm phúc của tứ hoàng tử, lúc này đây gặp lại đối với bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì? à truy đòi ân oán qua lại hay tình yêu tiếp diễn? Minh chủ đang lúc quên tất cả gặp gỡ với diễm quỷ không chịu giải thoát từ trong dĩ vãng, yêu hận lại bắt đầu, ai đạt được ai? Là ai hủy ai? Khi tất cả trần ai lạc định, Tang Mạch cười đến xán lạn “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a…” Khi tất cả đáp án được công bố, Không Hoa nói “Tang Mạch, chúng ta cược thêm một lần nữa, ta đem tất cả mọi thứ của ta ra đặt, cược lấy yêu hận của ngươi.” Mời các bạn đón đọc Diễm Quỷ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Cho Anh Nhìn Về Em Tập 1 - Tân Di Ổ
“Bữa tiệc thanh xuân đã tàn, ai sẽ là người chi trả?” Mười một năm trôi qua đủ để Tạ Cát Niên xóa mờ đi những ám ảnh đau thương của hồi ức, sống một cuộc đời bình dị như bao người. Nhưng đối với Hàn Thuật, đấy lại là quãng thời gian dằn vặt không lúc nào yên với những cơn ác mộng thường xuyên lặp lại, dù cho cuộc sống của anh luôn thành đạt, viên mãn. Anh cần sự tha thứ của Cát Niên, nếu thật sự có thể, anh nguyện quay lại từng ngày trong quá khứ, tốt, xấu, hạnh phúc, bất hạnh, tất cả lặp lại hết một lượt. Chỉ có điều, sẽ không khiến cô chịu chút tổn thương nào nữa. Nhưng tha thứ không có nghĩa là đã quên, họ đã là một phần không thể chối bỏ trong quá khứ của nhau. Phải chăng đường chỉ tay số phận được sắp xếp để hai người đồng hành bên nhau mãi mãi? “Cho anh nhìn về em lại là một tác phẩm mang nhiều tham vọng của Tân Di Ổ, một tiểu thuyết cảm động như Anh có thích nước Mỹ không?; đau thương hơn Hóa ra anh vẫn ở đây, phức tạp hơn Ánh trăng không hiểu lòng tôi, với những cao trào và mâu thuẫn liên tiếp nối gót. Sắp xếp tình tiết, thể hiện tính cách nhân vật, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của độc giả. Việc duy nhất bạn có thể làm là rung động trước câu chuyện này!” - Nhà phê bình văn học Hàn Hạo Minh Mời các bạn đón đọc Cho Anh Nhìn Về Em Tập 1 của tác giả Tân Di Ổ.