Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Lời Anh Nhất

“Nghe lời anh nhất”, nhưng mà sẽ không có người thứ hai, thứ ba nào nữa. Chỉ có một mình Tô Hiển Ngôn anh mà thôi. Giống như hầu hết các gia đình giàu có khác, Trình Tư Miên cũng có một cuộc sống rất… không hạnh phúc. Cha mẹ ly hôn và cô bị bắt đi theo cha. Có thể hiểu là một cách trả thù mẹ cô không, khi mà cha của cô giành nuôi cô cho bằng được nhưng lại bỏ mặc chẳng hề quan tâm? Thế nên, tuổi dậy thì của Trình Tư Miên vô cùng nổi loạn. Chỉ có điều, sự phản nghịch đó chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì cha cô bị phá sản. Ông bỏ trốn, bỏ luôn đứa con gái duy nhất là cô. Trình Tư Miên cảm thấy cũng không có gì, so với trước đây thật ra cũng chẳng khác gì mấy. Có khác chăng chính là, bây giờ cô cần phải nương tựa vào người thân còn lại duy nhất, là ông chú Trình Tần mấy năm không gặp. Và cũng chính tại nơi đây, cô đã gặp Tô Hiển Ngôn. Một ngôi nhà có ba người đàn ông trưởng thành và một cô gái vị thành niên. Ừm, chính là như vậy đấy. Mọi người đều có công việc, tất bật bận rộn, thân ai nấy lo. Chỉ là thỉnh thoảng, Tô Hiển Ngôn sẽ “lo” cho Trình Tư Miên một chút, tối muộn sẽ làm cho cô chút đồ ăn, tiện đường sẽ đưa cô đi học, biết cô khó chịu cũng sẽ tìm cách xoa dịu. Thế nên, người động lòng trước đương nhiên là Trình Tư Miên. Cô là một cô gái 16 tuổi, xinh xắn đáng yêu, thông minh nhanh nhẹn, và có một tâm hồn thiếu nữ. Bởi vì đã từng bị lạnh nhạt, cho nên mới thèm muốn ấm áp. Bởi vì đã từng bị bỏ rơi, cho nên mới khát khao được quan tâm. Và Tô Hiển Ngôn, làm được cả hai điều này. Mà anh lại còn là một nhân vật tầm cỡ nữa, diện mạo xuất sắc không nói, năng lực sự nghiệp cũng vô cùng mạnh mẽ. Cô gái nhỏ Trình Tư Miên sớm đã rơi vào lưới tình mất rồi.   Người ta nói, tình yêu có sức mạnh rất to lớn, mặc dù hiện tại Trình Tư Miên cũng chưa được gọi là yêu, nhưng sức mạnh đó vẫn có chỗ để phát huy. Bằng chứng là cô đã từ một cô gái ham chơi lười học trở nên thực sự ngoan ngoãn. Tô Hiển Ngôn bảo “phải nghe lời”, cô lập tức nghe lời. Tô Hiển Ngôn bảo “phải cố gắng học giỏi”, cô liền từ cuối lớp lên thẳng hạng 6. Và còn rất nhiều, rất nhiều sự thay đổi khác nữa. Một trong số đó, chính là thái độ của Trình Tư Miên đối với Tô Hiển Ngôn. Cô gái nhỏ đang tuổi mộng mơ, nói thích liền thích, thích rồi liền thể hiện không sót một hành động nào. Có khi là vô tình, có khi là cố ý, nhưng lại khiến cho tim ai đó cũng bắt đầu rục rịch theo. Tám tuổi không phải là khoảng cách quá lớn, nhưng ở thời điểm hiện tại thì chính là rào cản. Một người đã ra đời lập nghiệp, thành thục ổn trọng, còn một người, vẫn còn đang phải mặc đồng phục và sinh hoạt theo từng tiếng chuông reo. Tô Hiển Ngôn đương nhiên biết tình cảm của Trình Tư Miên dành cho mình, nhưng anh vốn chỉ nghĩ rằng đó chỉ là tình cảm bồng bột nhất thời của thiếu nữ, sẽ không có gì là chắc chắn,cho nên anh đã lựa chọn tránh mặt. Nhưng mà, tránh rồi mới nhận ra, bản thân mình lại chẳng khá hơn, càng xa lại càng nhớ. Không chỉ có như vậy, Tô Hiển Ngôn còn vô cùng kinh ngạc phát hiện, mình như vậy mà lại có cảm giác ghen tuông với bọn nhóc con cùng trang lứa với Trình Tư Miên. Thế nên, để giảm bớt sự khó chịu trong lòng, Tô Hiển Ngôn quyết định, chiều theo cô gái nhỏ, bắt đầu xác định quan hệ với cô. Cũng chính vào lúc này, vấn đề mới phát sinh. Trình Tư Miên biết được gia thế thực sự của Tô Hiển Ngôn, cũng biết được hiện tại mình không thể đứng bên cạnh anh đường đường chính chính. Nhưng Trình Tư Miên là ai chứ? Chính là một cô gái không sợ trời không sợ đất, không ngại khó ngại khổ, chỉ cần là điều mình muốn cô đều nhất định sẽ cố gắng để đạt được, kể cả là người đàn ông xuất sắc như Tô Hiển Ngôn. Thế nên, sau khi giải tỏa khúc mắc và nhận lại người mẹ đã rời xa mình rất lâu, Trình Tư Miên chấp nhận theo bà ra nước ngoài học tập và phát triển tài năng. Cô muốn cho bản thân mình và mối quan hệ của cô và Tô Hiển Ngôn một cơ hội, bởi vì muốn đứng bên cạnh một người đặc biệt, cách duy nhất chính là, cũng phải trở thành người đặc biệt. Cuối cùng, Trình Tư Miên cũng đã thực hiện được mong muốn lớn nhất của cuộc đời mình, trở thành một người độc lập, có năng lực, có thành tựu. Cô quay về trong sự đón nhận của tất cả mọi người, và tất nhiên, có cả nụ cười hạnh phúc không thể che giấu của người đàn ông cô yêu, Tô Hiển Ngôn. “Nghe lời anh nhất” là một câu chuyện dễ thương, hợp với lứa tuổi mộng mơ dậy thì. Cô gái nhỏ trải qua thời kỳ nổi loạn, vì tình cảm với một người có thể phấn đấu thay đổi bản thân trở nên tốt đẹp hơn. Người đàn ông trầm ổn ấy, cũng vì cô gái nhỏ mà suy tính trước sau, yêu thương và chờ đợi, để đến cuối cùng, phía cuối con đường chỉ còn là hạnh phúc. Câu chuyện tràn ngập không khí vui tươi của tuổi trẻ, với những trò nghịch ngợm, những đoạn tình cảm chưa kịp bắt đầu. Còn có mấy “ông chú” già rồi mà không chịu lớn, tối ngày cự cãi chí chóe với nhau, còn có danh môn thế gia với những tư tưởng ngàn đời không thay đổi.  Tổng hòa của những mối quan hệ đó, là câu chuyện tình cảm của Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên, có sự cưng chiều của khoảng cách thế hệ, có sự vô tư trong sáng của cô gái mới lớn, có tâm trạng rung động hồi hộp của người lần đầu biết yêu, có sự chờ đợi và niềm tin vững vàng của người trưởng thành, còn có, những nỗ lực hết mình vì tương lai của cả hai. Có thể, bạn sẽ cảm thấy con đường của họ tương đối là dễ dàng, Tô Hiển Ngôn cũng không phải là mẫu người có nhiều ở đời thực, Trình Tư Miên lại quá là may mắn rồi. Thế nhưng, cuộc sống thực tế và tiểu thuyết vốn là hai thế giới khác nhau. Tiểu thuyết phản ánh một phần nào đó ước mơ và hy vọng của cuộc sống, cũng giúp cho chúng ta cảm thấy cuộc sống này ngoài những khó khăn và khắc nghiệt, vẫn còn có chỗ nào đó nhẹ nhàng và ấm áp. Cứ mộng mơ, cuộc đời sẽ nên thơ, bạn nhé.  --------------- Review by #Lâm Phi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Trình Tư Miên là một cái tên rất dịu dàng, đọc lên rất mềm mại giống như một cơn gió nhẹ thoáng qua. Nhưng người quen biết với Trình Tư Miên đều biết, cô cùng với tên của cô không hề giống nhau chút nào. Nếu cô là gió thì chắc chắn đó chính là gió lốc. Đại khái cũng bởi vì cô là một người ngang ngạnh, cho nên khi cô bị vứt bỏ cũng chỉ thảm hại một tí mà thôi. Còn bây giờ thì Trình Tư Miên đang đứng trước một cái biệt thự nhỏ, bên cạnh chỉ có một cái vali. Mười phút sau có người lái xe dừng lại trước mặt cô. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, trên người là bộ âu phục đơn giản, chân mang đôi giày da sáng bóng. Trình Tư Miên nhìn người đàn ông đi đến gần, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đầy vẻ tức giận kia có hơi cứng nhắc, đôi môi hồng nhạt mím thành một đường thẳng. “Ánh mắt đó là sao, cô nhìn tôi với anh mắt đó là có ý gì hả!” Da đầu Trình Tần đều tê dại cả lên, “Cha cô tại sao lại ném cô cho tôi, còn cô sao lại thật sự đến tìm thế này, sao không cút đi chỗ khác!” Trình Tư Miên kéo vali, ngước mắt nhìn anh ta, không thèm đếm xỉa đến, trả lời, “Chú, ông ấy là anh ruột của chú. Ông ấy phá sản chạy trốn, người thân lại chỉ có một người thôi…Cho nên mới gửi cháu cho chú.” “Người thân cái rắm! Ông Trình cha tôi cũng chính là ông nội cô từ khi qua đời thì tôi cũng chưa từng gặp qua anh ta, anh ta giàu sang phú quý nhưng chưa từng nghĩ đến tôi, bây giờ phá sản rồi thì chạy đến đây xin giúp đỡ hả?” Trình Tần hừ hừ, “Cô đi tìm người khác đi, muốn sống với ai thì sống.” “Ngoại trừ chú thì cháu không còn ai khác để tìm.” Trình Tư Miên thu hồi ánh mắt nhết nhác của mình lại, dáng vẻ ủy khuất muốn có là xuất hiện ngay, “Hơn nữa trên người cháu một xu cũng không có.” Trình Tần thiếu chút nữa là không bình tĩnh được, “Vậy tôi làm sao chăm sóc cô được, tôi còn phải đi tìm bạn gái nữa có được không, nói là con gái thì cũng quá lớn rồi!” “Không cần chú chăm sóc cháu, cháu sẽ không quấy rầy việc chú tìm bạn gái đâu.” Trình Tư Miên nói đầy nghiêm túc, “Chỉ cần chú cho cháu chỗ ở, ăn cơm có thêm đôi đũa là được, học phí lúc trước cháu đã đóng rồi nên chú cũng không cần lo cái này. Nếu chú thương cảm thì có thể cho cháu tiền tiêu vặt là được.” “Cô!” Trình Tần tan nát cõi lòng ngay tại chỗ. Trình Tư Miên hơi trễ môi xuống, đôi mắt to bắt đầu dâng lên làn hơi nước, “Chú, cháu chỉ có một người thân là chú, mẹ cũng không cần cháu nữa, cha cũng vậy. Nếu chú không chứa chấp cháu thì cháu phải lưu lạc đầu đường xó chợ mất thôi, chú ơi, cháu sợ.”  Trong lời nói của Trình Tư Miên còn mang theo chút run rẩy, đúng là thế giới nợ cô một tượng vàng Oscar, nhìn qua dáng vẻ đó không thể không thương hại. Trình Tần nhìn Trình Tư Miên như vậy quả thật trong lòng đã bắt đầu lung lay, mấy năm trước khi quan hệ còn chưa rạn nứt, anh ta thật sự rất thương yêu cô cháu gái này. Nhưng mà anh ta cực kỳ ghét cái dáng vẻ giả tạo kia của anh trai, dựa vào cái gì làm sai còn bỏ trốn, đem con gái ném lại cho anh ta?! Quen thân với anh ta lắm sao! “Khi cha quay về cháu sẽ không quấy rầy chú nữa đâu, được không.” Trình Tư Miên kéo tay áo của Trình Tần, “Cháu van cầu chú đấy, hãy cho cháu ở lại đi, cha cháu có nhiều kẻ thù như vậy nói không chừng cháu cũng có thể bị…” Trình Tần nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, thật ra thì trước khi tới đây anh ta cũng đã thỏa hiệp rồi bằng không thì cũng không tới làm gì, “Nơi này không chỉ có mình chú, hơn nữa chú sẽ không cho cháu nhiều tiền để phung phí đâu, cháu bây giờ không còn là đại tiểu thư nữa, biết chưa hả?” Trình Tư Miên dùng sức gật đầu, “Cháu biết rồi.” “Hừ, tốt nhất là vậy, đi vào theo chú.” Trình Tần lấy chìa khóa mở cửa ra, “Bọn chú còn có việc, cháu đợi trước đi.” “Dạ” “Bởi vì cháu mà chú cũng không ăn cơm, thật là…” “Chú, chú chưa tốt nghiệp nhỉ, mới học năm thứ nhất hả?” Trình Tư Miên đi theo sau anh ta vào cửa, “Vậy mà thật lợi hại thế này đây.” “Chú mà không lợi hại thì chết đói từ đời nào rồi, cha cháu quả thật là lòng lang dạ sói, thừa dịp ông nội cháu qua đời mà ôm đi hơn phân nữa tài sản, mẹ nó, nghĩ đến lại thấy tức giận!” “Đừng tức giận đừng tức giận, bây giờ ông ấy đã bị báo ứng rồi đó thôi.” Trình Tư Miên sờ sờ môi, “Tham thì thâm mà.” Trình Tần quay đầu nhìn cô một cái, “Cháu lại dám nói cha cháu như vậy?” “Chú à, bây giờ chúng ta đang cùng chung một chiến tuyến, chú nghĩ xem, chú là em trai bị bỏ rơi, còn cháu là con gái cũng bị bỏ rơi nốt, đây không phải là đồng bện tương liên à?” “Đi đi, ai lại đồng bệnh tương liên với cháu chứ.” Trình Tần kéo cà vạt một cái, “Phòng bên trái ở trên lầu là của chú, còn mấy phòng khác là của người khác, còn của cháu thì chờ khi nào chú quay về sẽ sắp xếp sau, nhớ tuyệt đối không được đi lung tung, ngoan ngoãn mà ngồi ở phòng khách đi, biết chưa hả?” Trình Tư Miên gật đầu. “Được rồi, chú có việc gấp nên phải đi trước đây.” “Này chú!” Trình Tần căn bản không để ý đến cô, vội vàng mở cửa đi ra ngoài. Trình Tư Miên nghe được tiếng xe hơi đã đi thì đành từ bỏ không gọi Trình Tấn nữa. Cô không có tiền, hôm nay lại đi đến nơi này mất cả ngày trời, cô cũng sắp mệt chết rồi, hơn nữa cũng đói muốn chết rồi. Trình Tư Miên mang theo mệt mỏi cùng cơn đói dựa trên sô pha mà ngủ. Ngủ khoảng được hai tiếng thì Trình Tư Miên tỉnh vì đói. Cô mở mắt ra nhìn bốn phía chung quanh một cái, yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn treo trên trần là sáng rỡ. Hơn mười một giờ rồi mà Trình Tần vẫn chưa về. Trình Tư Miên đứng dậy đi vào phòng bếp định tìm gì đó để lót dạ, mở tủ lạnh ra chỉ có một mảnh trống không, chỉ còn duy nhất một trái táo nằm lẻ loi, không biết đã ở đây từ bao giờ. Trình Tư Miên: “…” “Lách cách.” Có người mở cửa bằng chìa khóa. Ánh mắt Trình Tư Miên sáng lên, nghĩ ngay đến Trình Tần trở về sẽ được ăn. Vì vậy chạy nhanh đến cửa định dùng tinh thần nhiệt tình nhất đón anh ta. “Chú~ Rốt cuộc chú cũng trở về, cháu…”Thanh âm chợt ngừng lại, Trình Tư Miên kinh ngạc nhìn người ngoài cửa. Mà người ngoài cửa cũng hơi đứng khựng lại. Người đứng ngay cửa mặc âu phục đen, mang cà vạt đen, tóc vô cùng gọn gàng. Anh đứng ở nơi đó, mang theo một chút lạnh lẽo từ bên ngoài. Đây là bạn của chú à? Trình Tư Miên bình tĩnh quan sát, dáng dấp lại còn đẹp mắt như vậy. Da hơi trắng, đôi mắt yên tĩnh không gợn sóng, môi hơi mở, đôi mắt vô cùng tinh xảo kia đang nhìn cô một cách kỳ quái. Dịu dàng ôn hòa nhưng không phải là cái loại ôn hòa có thể đến gần mà chỉ có thể nhìn như vậy thôi, nói chung đây chính là người chỉ có thể nhìn từ xa. “Cô là?” Môi anh khẽ mở, mang chút nghi ngờ. Trình Tư Miên luôn rất biết ăn nói trong mọi tình huống, nhưng ngay lúc này lại rối rắm. Anh đến gần một bước, từ trên cao nhìn xuống, “Chú? Tên cô là gì?” Trình Tư Miên không tự chủ được lui về sau một bước, “Tôi là Trình Tư Miên.” Anh không nói gì. Trình Tư Miên ho khan một cái rồi nói tiếp, “Tôi tìm chú tôi, chính là Trình Tần. Chú ấy để tôi ở nhà chờ sau đó đi ra ngoài đến giờ cũng chưa trở về, không biết chú ấy đang ở đâu.” Anh nhíu mày lại, như nhớ đến cái gì, nói: “Hôm nay cậu ta có xã giao chắc sẽ về trễ.” “Uh…” Anh gật đầu một cái rồi đi vòng qua người cô định lên lầu nhưng đi được mấy bước lại quay trở lại, khẽ cau mày nói: “Cần giúp cô gọi cho cậu ta không?” Trình Tư Miên vội vàng gật đầu: “Được.” Nói xong Trình Tư Miền nhìn thấy anh lấy điện thoại ra. Trình Tư Miên nhìn nhanh qua tay anh một cái, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn. Móng tay được cắt ngắn gọn gàng giống như vỏ sò trong suốt áp lên ngón tay anh. “Nghe đi.” Trình Tư Miên thu hồi tằm mắt lại, lấy điện thoại từ tay anh áp lên tai nghe. Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai bắt máy, Trình Tư Miên chờ đợi chỉ nghe được giọng nữ máy móc truyền đến vì vậy đành trả lại điện thoại cho anh, “Không có ai bắt máy.” “Ừ.” Anh cất điện thoại đi, “Chút nữa cậu ta sẽ về thôi, cô nếu buồn ngủ có thể vào phòng cậu ta nghỉ ngơi.” Nói xong anh quay người đi đến phía cầu thang. “Này, Chờ một chút.” Trình Tư Miên gọi anh lại, “Tên anh là gì?” Anh quay người lại, dừng một chút rồi nói, “Tô Hiển Ngôn.” Lễ phép lại hời hợt. Trình Tư Miên nhẫm lại tên anh trong lòng một lần nữa. Sau đó ngay lúc anh định đi lên lầu thì kéo lấy tay áo anh, giọng nói trong trẻo nhưng đáng thương, “Tô Hiển Ngôn, tôi sắp chết đói rồi, anh có thể cho tôi chút đồ ăn không?” Mấy phút sau, Trình Tư Miên ngồi cạnh bàn ăn, tay chống cằm nhìn Tô Hiển Ngôn đang nấu đồ ăn trong bếp. “Cần tôi giúp không?” “Ngồi đó đi.” Thanh âm của anh có chút trầm thấp nhưng lại có cảm giác mượt mà, từ tính vô cùng. “Ồ.” Trình Tư Miên lắc lắc chân. Trình Tư Miên là một người rất tinh ý, cô biết lúc nào có thể co lúc nào có thể giảng. Trước kia cô có thể làm xằng làm bậy nhưng bây giờ thì không thể. Cô muốn ở lại đây nên ở trước mặt Trình Tần phải biểu hiện đáng thương và phải ngoan ngoãn nhiều hơn. Bây giờ cô cần ăn cơm cho nên phải càng nghe lời Tô Hiển Ngôn. Nửa tiếng sau. “Ăn đi.” Tôi Hiển Ngôn đặt một phần sủi cảo nóng hổi trước mặt cô, “Ở nhà chỉ có cái này thôi.” “Tôi cứ nghĩ là chỉ còn một trái táo thôi chứ, thì ra trong tủ còn có sủi cảo.” Trình Tư Miên bưng chén lên ăn vô cùng nhanh, đã đói một ngày rồi nên bây giờ được ăn cảm giác như sống lại, sủi cảo nóng hổi, nhân thịt sủi cảo làm Trình Tư Miên muốn bay lên trời. Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, loáng thoáng nhớ đến lúc trước Trình Trần có nhắc qua…là chuyện về cha cô gái này. Khi đó anh ta nói anh trai anh ta đã phá sản, Trình Tần còn cảm thán cô cháu gái nhà anh ta từ công chúa biến thành một cô bé lọ lem. Lại không nghĩ đến, hôm nay đã được gặp cô cháu gái từ trong miệng cậu ta. “Tô Hiển Ngôn, anh thật tốt.” Trình Tư Miên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rất sáng, mang theo chút thỏa mãn trẻ con. Tô Hiển Ngôn nhìn cô đến ngẩn người, lại nghe cô nói tiếp: “Đây là bữa cơm duy nhất mà hôm nay tôi ăn, người ta không quản tôi có ăn hay không, chỉ có anh đã tự làm sủi cảo cho tôi ăn.” Tô Hiển Ngôn: “…” Không phải là anh tốt mà là cô trước đó đã lôi kéo anh còn làm bộ dáng đáng thương muốn anh nhất định phải làm cho cô ăn. Trình Tư Miên thật sự là khi đói rất ngoan, nhanh chóng đã ăn xong một chén sủi cảo. Cô thỏa mãn thở ra một hơi, đứng dậy: “Đề tôi dọn dẹp.” Cô rất cẩn thận cầm chén đũa lên. Tô Hiển ngôn nhìn cô gái đi đến gần mình, cô cao mới đến ngực anh, trông rất gầy yếu. Anh nhớ Trình Tần có nói cô gái này lúc trước rất buông thả, rất không nghe lời, nhưng mà bây giờ xem ra không phải vậy, hay là không khỏe chứ. Cửa lại vang lên tiếng mở cửa, lần này Trình Tần đã về. Trình Tần vào cửa thấy Tô Hiểu Ngôn thì có chút kinh ngạc, “Hôm nay cậu không ngủ ở công ty à? “Ừ, đi về.” “Cậu đã về thì đi xem Trình Tư Miên đi.” Vừa dứt lời, Trình Tần liền thấy Trình Từ Miễu đi ra từ phòng bếp, trên mặt đầy nụ cười, “Chú. chú đã về rồi, mới vừa rồi anh ấy làm sủi cảo cho cháu ăn, ăn rất no.” Trình Tần mở to mắt: “Cậu làm sủi cảo cho con bé?” Tô Hiện Ngôn ừ một tiếng, “Cậu vậy mà lại để một đứa trẻ ở nhà, điện thoại gọi đến cũng không bắt máy?” “Làm phiền cậu rồi.” Trình Tần gãi đầu một cái, “Hôm nay cùng mấy người Lâm tổng đi ăn, vội vàng muốn chết nên không có thời gian quản con bé.” “Không sao đâu chú, chú bận bịu thì không cần quan tâm đến cháu đâu.” Trình Tư Miên mặt dày lộ vẻ ‘Cháu rất biết điều’. Trình Tần nhìn cô một cái, nói: “Cảm ơn cậu ấy đi chứ.” “Tôi đã nói cảm ơn rồi đúng không Tô Hiển Ngôn?.” Trình Tần cóc đầu cô một cái, “Gọi là chú, kêu thẳng tên ra vậy à, giáo dưỡng đâu hết rồi.” Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, chú có thể kêu là chú bởi vì có quan hệ máu mủ tình thâm nên sẽ không thấy kỳ quái, nhưng mà vị đang đứng trước mặt này lại…Trẻ tuổi như vậy, đẹp trai đến như vậy sao mở miệng gọi chú được chứ? “Gọi chú Tô? Cong lưỡi lên, môi cũng không cần phải mở nhiều. “Cái đó, con…” Tô Hiển Ngôn cười khẽ một tiếng, “Tùy tiện gọi sao cũng được, không cần chú trọng nhiều như vậy làm gì.” Nói xong anh nhìn về phía Trình Tần, “Tôi về phòng trước đây, các người cứ tiếp tục trò chuyện đi.” “Ừ, được.” Tô Hiển Ngôn nói xong đi lên lầu, ánh mắt Trình Tư Miên một mực nhìn theo bóng hình anh cho đến khi bóng dáng đó biến mất ngay tại khúc quanh của cầu thang. Mời các bạn đón đọc Nghe Lời Anh Nhất của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tham Luyến - Nghê Đa Hỉ
Văn án: Không ai không biết Hàn Triệt mắt cao hơn đầu, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay một cô nhóc. Chú Tề nhớ mấy ngày trước qua nhà Hàn Triệt lấy đồ, cô bé mặc váy màu trắng, ngồi xổm trên sàn nhà chơi với cún con. Hàn Triệt xoay người bế cô bé, đi lên lầu, "Nói bao lần rồi, mặt đất lạnh, lần sau đừng có kêu đau bụng với anh nha." Cô nhóc quàng tay ôm eo anh, giọng nói có chút cậy sủng mà kiêu: "Bụng đau đã có anh xoa cho em." Cô gái ngọt ngào, xinh xắn đáng yêu ở trấn nhỏ vs tổng tài bị ăn sạch không còn chút nào. *** Tình yêu của em, chính là trong một buổi chiều mùa hạ, lướt qua dòng người tấp nập, lướt qua những cơn gió mềm mại, lướt qua những bông hoa đang nhẹ rơi… và rồi lạc lối trong đôi mắt anh. Lần đầu tiên khi Hạ Đàn nhìn thấy Hàn Triệt là ở trong trấn nhỏ nơi mình đang sống. Anh cô đơn đứng ở bên kia đường, gương mặt nhìn nghiêng vào mặt hồ gợn sóng. Lúc đó, như có hàng vạn bông hoa lê trắng muốt xinh đẹp rơi vào thế giới của Hạ Đàn. Một thoáng gặp gỡ liền định trước là rung động khó có thể chối từ. Hạ Đàn khi ấy chỉ là một cô chủ nhỏ 18 tuổi ngày ngày phụ việc ở khách sạn của bố mẹ. Cô đáng yêu xinh đẹp và tràn đầy sức sống mới. Vì thế, cô gái nhỏ mang theo sự nhiệt tình của người bản địa nơi đây mà chạy đến muốn được giúp đỡ anh trai xa lạ kia. Thì ra, anh trai đó muốn tìm người. Mà vô tình người anh tìm kiếm cũng chính là người mà cô vô cùng thân quen. Duyên phận chính là một sợi dây kì diệu như vậy, cứ từng vòng từng vòng rơi xuống, kết nối những mối nhân duyên đầy bất ngờ. Những ngày ngắn ngủi Hàn Triệt ở trấn Thiệu này có lẽ là những ngày không thể quên được của Hạ Đàn. Mảnh đất cổ kính xinh đẹp nơi đây, cô đã từng dẫn anh đi khắp nơi. Họ ngang qua những dãy nhà nho nhỏ nép mình bên dòng sông dịu dàng. Họ đi dưới những hàng cây thay lá rụng đầy mặt đường. Họ băng qua cánh đồng lúa, lấp lánh nắng vàng dưới ánh mặt trời. Và họ đã từng ngồi chung với nhau tại một quán rượu nhỏ bên kia cầu… Nhưng, tất cả sẽ chỉ là ký ức đẹp với Hạ Đàn mà thôi. Bởi vì, anh cũng như những vị khách du lịch đến đây. Vô tình đi ngang qua, có cô làm bạn dẫn đường một thời gian ngắn ngủi. Anh sống ở thành phố phồn hoa xa xôi, anh còn công việc ở đó, anh cũng tìm được bà nội của mình và đưa bà trở về rồi… Cuối cùng, anh sẽ chẳng nhớ đến một cô nhóc ở trấn nhỏ từng vì anh mà vui vẻ chạy nhảy và muốn dẫn anh đi khắp mảnh đất này. Anh rồi cũng sẽ quên thôi… Mối tình đầu của Hạ Đàn cứ thế như bông tuyết đầu mùa, chưa kịp rơi đã tan vào gió mất rồi. Thế nhưng khi Hạ Đàn lên thành phố học Đại học, trong một lần đi chơi cùng bạn, cô thế mà lại thấy anh ở dưới lầu. Anh vẫn là anh, lạnh nhạt xa lạ với thế giới xung quanh. Anh bước đi thật nhanh, cô gái nhỏ chẳng thể theo kịp. Thế là bất chấp trời lạnh như thế nào, Hạ Đàn vẫn ngốc nghếch đứng ở cổng chờ anh đi ra. Từng giây từng phút, gió thổi tung mái tóc rối, làm đỏ hồng gò má nhỏ, vậy mà Hạ Đàn vẫn không rời bước. Và chính sự kiên trì của cô đã mang lại một kết quả tốt đẹp. Nhờ mối quan hệ thân thuộc với bà nội anh khi còn ở trấn mà cô được bà mời đến nhà anh chơi, được gặp lại anh vài lần… Mặc dù vậy, mối quan hệ của cả hai cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Dường như, chỉ có Hạ Đàn là thích và dành sự quan tâm đặc biệt cho anh mà thôi. Đáng lẽ, Hạ Đàn vẫn còn có thể dũng cảm theo đuổi anh cho đến khi hết hy vọng. Nhưng sau một hiểu lầm nho nhỏ, Hạ Đàn cứ nghĩ rằng anh rất chán ghét mình. Thế nên, dù rất đau lòng thì cô vẫn quyết định từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương này. Chỉ là, Hạ Đàn không biết, bông tuyết lúc trước, ở khoảnh khắc cô không ngờ nhất đã rơi xuống tim Hàn Triệt rồi. Hàn Triệt là một tổng giám đốc lạnh lùng, trầm tĩnh. Với anh thế giới chỉ có những sắc màu đơn điệu và tẻ nhạt. Hạ Đàn bước vào cuộc sống của anh, như một tia nắng ấm bất chợt đi ngang qua mảnh đất lạnh giá ấy. Thế nhưng, anh lại không thể cảm nhận được cô đã có vị trí như thế nào trong trái tim mình. Cho đến khi trong một lần vô tình gặp lại, Hàn Triệt thấy Hạ Đàn đang bị thương rất nặng bên kia đường. Vẫn là cô gái nhỏ gầy đáng yêu đó nhưng giờ anh thấy giọt nước mắt cô rơi, như những mảnh vỡ cứa qua tim anh. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy đau lòng đến vậy. Anh vẫn còn nhớ rõ, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của cô khi còn ở trấn nhỏ. Và cả những khi anh bắt gặp vội vã cô trong ngôi nhà của mình. Thế mà, cô cứ thế biến mất một thời gian dài. Mà ngày gặp lại, lại trong hoàn cảnh đáng thương như vậy. Đến lúc này Hạ Đàn mới biết, thật ra Hàn Triệt chưa bao giờ từ chối cô, tất cả chỉ là hiểu nhầm và đã được tháo gỡ. Vậy thì, cô lại tiếp tục theo đuổi anh thôi nhỉ? Do chân Hạ Đàn bị thương rất nặng, Hàn Triệt liền đưa cô về căn hộ của mình chăm sóc. Mỗi ngày có cô ở bên cạnh đều là những ngày thật bình yên ấm áp. Cô sẽ đợi anh về cùng ăn tối. Tiếng cô nói, tiếng cô cười dịu dàng xuyên qua tim anh. Căn nhà có cô liền trở thành nhà thật sự, nơi anh sau mỗi ngày mệt mỏi đều muốn trở về. Bởi vì anh biết, cô sẽ luôn đợi anh ở đó và mỉm cười hỏi anh đã ăn gì chưa? Từng chút một rung động đã biến thành yêu thương trong lòng Hàn Triệt lúc nào không hay. Anh chợt nhận ra, mình muốn chăm sóc cho cô gái nhỏ này, đưa cô đi khắp nơi, nhìn cô mỗi ngày đều căng tràn nhựa sống và nở nụ cười hạnh phúc nhất trên đời. Hạ Đàn, là em từng theo đuổi anh trước. Bây giờ, anh tình nguyện vì em đi qua hết quãng đường dài này để có thể bên nhau. Sau đó, chính là những tháng ngày chìm trong yêu đương ngọt ngào đến mức tan chảy của Hàn Triệt và Hạ Đàn. Anh lớn hơn cô 8 tuổi, trưởng thành và chín chắn rất nhiều. Vì thế, anh luôn yêu thương sủng ái cho cô gái nhỏ đến mức người khác vô cùng ghen tị. Bởi không ai biết, có lẽ vào khoảnh khắc khi cô băng qua đường ở trấn nhỏ chạy đến bên anh thì ông trời đã sắp đặt cô chính là định mệnh tình yêu của anh rồi. “Nếu không phải em, anh sẽ không biết thế nhưng chính mình cũng sẽ tham luyến nhân gian tình ái.” *** Hạ Đàn từ bên ngoài trở về, trong tay xách theo hai con cá, là tây thôn Lưu nãi nãi đưa nàng. Lưu nãi nãi là cái goá bụa lão nhân, không có con cái. Hạ Đàn cảm thấy nàng một người lẻ loi, ngày thường không có việc gì liền đi nhà nàng bồi nàng tán gẫu, giúp nàng làm điểm việc nhà. Lưu nãi nãi niệm nàng hảo, mỗi lần tổng tìm mọi cách muốn đưa vài thứ cho nàng. Này hai con cá đó là ngạnh đưa cho nàng, đẩy đều đẩy không xong, không thu liền không cho nàng đi thăm nàng. Hạ Đàn xách theo hai con cá vui mừng mà về nhà. Nhà nàng ở tại Giang Nam trấn nhỏ, vùng này là trứ danh du lịch khu, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới du lịch, cùng đoàn, tự do hành, có ba năm kết bạn, cũng có một mình một người. Hạ Đàn gia ở trong trấn khai một nhà khách điếm. Dù sao cũng là nhân khí thực vượng du lịch cảnh khu, hơn nữa khách điếm hoàn cảnh cùng phục vụ đều thực không tồi, cho nên vẫn luôn không lo sinh ý. Đương nhiên, nhà bọn họ khách điếm thuộc về kinh tế thoải mái hình, cùng cách vách con phố năm sao cấp khách sạn cũng không thể so. Hạ Đàn xách theo hai con cá trở lại khách điếm, Tiểu Trương cùng thanh thanh đứng ở cửa, hai người hết sức chuyên chú mà nhìn bên ngoài, biểu tình còn hơi có chút kích động. Tiểu Trương là trong tiệm quét rác, thanh thanh là đài đăng ký, đều là hai mươi mấy tuổi cô nương. Này hai người ngày thường cũng không khác yêu thích, liền thích đánh vọng soái ca. Hạ Đàn cười tủm tỉm thò lại gần, tay đắp thanh thanh bả vai, theo các nàng hai tầm mắt ra bên ngoài nhìn xung quanh, “Lại phát hiện cái gì cái gì soái ca lạp?” “Bờ sông, nhìn đến kia chiếc chạy băng băng xe không?” Thanh thanh giơ tay chỉ hạ, “Chạy băng băng xe bên cạnh cái kia.” Kỳ thật không cần thanh thanh chỉ, Hạ Đàn liếc mắt một cái liền thấy được. Đó là một người ăn mặc màu đen tây trang nam nhân, vóc dáng rất cao, vai rộng chân dài, dáng người so TV thượng nam mô còn hảo. Quan trọng nhất chính là gương mặt kia, ngạnh lãng đường cong, thâm thúy đôi mắt, cao thẳng mũi, hơi nhấp môi mỏng. Hắn đang ở gọi điện thoại, ấn đường nhíu lại, tựa hồ có chút không vui. Hạ Đàn xem vào mê, nàng lớn như vậy chưa từng thấy quá dài đến như vậy đ ... Mời các bạn đón đọc Tham Luyến của tác giả Nghê Đa Hỉ.
Người Trong Lòng
Năm nay Chu Duyên Xuyên ba mươi tuổi. Từ khi xuất nghệ đến giờ, anh chưa từng truyền ra tai tiếng gì quá khích, có tiếng là người khiêm tốn, nhã nhặn trong giới giải trí. Vì tài năng và sự cố gắng, nỗ lực của bản thân, anh trở thành ảnh đế, người theo dõi hâm mộ hàng vạn... Công thành danh toại, nhân phẩm không thể chê, con người thành thục, mị lực toả ra khắp nơi. Biết bao cô gái xem anh như ông xã trong mơ. Nhưng không ai biết trong lòng anh đã có một hình bóng. Cả đời này của anh không cầu mong gì, chỉ mong cho cô gái trong lòng mình một đời bình yên. Chu Duyên Xuyên: Năm nay tôi ba mươi tuổi. Tôi yêu một người, cô ấy nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Nói cách khác, khi tôi học đại học, cô ấy mới chỉ là học sinh sơ trung, tôi dùng mười tám năm để chờ cô ấy xuất hiện, dùng năm năm để cùng cô ấy trưởng thành, dùng bảy năm để chờ cô ấy quay lại. Sau đó dùng cả đời để đưa tay che chở cô ấy, yêu thương cô ấy. Một thân hào quang thì sao, hàng chục ngàn người chú ý thì sao, chỉ cần em không thích, anh có thể vì em mà từ bỏ. ______________ Nhân vật chính: Chu Duyên Xuyên - Hà An Nhiên Nhân vật phụ: Quần chúng ăn cẩu lương  *** Đây là câu chuyện tình giữa nam diễn viên Chu Duyên Xuyên cùng nữ họa sĩ Hà An Nhiên.  Mẹ của Chu Duyên Xuyên – Triệu Ức Từ và mẹ của Hà An Nhiên - Thẩm Bội Tuệ là hai người bạn thân, vì không có thời gian chăm sóc cho Hà An Nhiên nên bà gửi cô ở nhà người bạn của mình nhờ chăm sóc dùm. Và từ đó trở đi, sau lưng Chu Duyên Xuyên luôn có một cái đuôi bám theo. Hà An Nhiên cùng Chu Duyên Xuyên và hai người bạn của anh là Tề Nghiễm Ninh và Hà Tùng Nghị cứ như vậy cùng nhau lớn lên. Vì nhà chỉ có một người con trai duy nhất là Chu Duyên Xuyên, không có con gái nên cha mẹ anh hết mực cưng chiều Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên cũng không ngoại lệ. Bất giác anh cưng chiều cô, sủng cô từ lúc nào không hay, anh đối xử cô khác với mọi người, ánh mắt anh nhìn cô khác với nhìn mọi người. Nói thế nào nhỉ? Ôn nhu, trìu mến. Điều này khiến có người thầm yêu anh – Hà Tụng Nghị cảm thấy vô cùng ghen tỵ với Hà An Nhiên và trong lúc không kiểm soát được cảm xúc, cô đã làm một điều khiến cho gia đình Hà An Nhiên biến mất khỏi thế giới của Chu Duyên Xuyên và gia đình anh. Năm đầu tiên sau khi cô biến mất, Chu Duyên Xuyên điên cuồng tìm kiếm cô nhưng kết quả nhận được vẫn là con số không, anh chỉ biết lao đầu vào công việc, thật nổi tiếng, để cô có thể nhìn thấy anh.  7 năm sau, trong lúc hộ tống bạn thân là Tống Trân thử vai cho một bộ phim, Hà An Nhiên đã vô tình gặp lại Chu Duyên Xuyên. Cũng không thể nói là vô tình được, sau khi nghe bạn thân Tề Nghiễm Ninh gặp Hà An Nhiên ở hành lang ngồi chờ, anh đã đi ra đó gặp cô. Lần này Chu Duyên Xuyên thề sẽ không để mất cô nữa, anh tìm cách lấy được địa chỉ nhà cô, xâm nhập vào thế giới của cô.  Nam chính rất yêu nữ chính, vì muốn cô có thể yêu đương công khai, không bất cứ áp lực gì từ công chúng, anh nguyện từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình, quay về tiếp quản công ty cha mình để đứng phía sau cô, bảo vệ cô, che chở cho cô.  Ngoài chuyện tình giữa nam nữ chính ra, bên cạnh còn có chuyện tình của Tề Nghiễm Ninh và Trình Trăn cũng không kém phần đáng yêu. Nữ phụ Hà Tụng Nghị không đáng ghét như mọi người nghĩ, cô ấy cũng rất đáng thương. Bên cạnh đó còn có nam phụ Từ Diễm và người yêu nam phụ - Bùi Nhạc cũng đáng thương không kém.  Thứ mình không thích ở truyện này là mối quan hệ Chu Duyên Xuyên và nữ phụ Hà Tụng Nghị, nữ phụ cứ mập mờ, Chu Duyên Xuyên thì biết cô ấy thích mình nhưng hình như lại không muốn phá vỡ đi tình bạn bao nhiêu năm, cho tới tận khi Hà An Nhiên quay trở lại, chuyện năm xưa khơi dậy, anh mới đi điều tra, lúc này anh mới thẳng thắn đối mặt với Hà Tụng Nghị nói rõ ràng. Nói tóm lại, ngoài trừ yếu tố đó ra thì mình cảm thấy đây là một câu truyện có thể đọc giải trí được, nhẹ nhàng, không cẩu huyết, truyện không quá dài cũng không quá ngắn. *** Trong văn phòng vang lên tiếng “rầm” do đồ đạc rơi xuống đất cùng với tiếng quát tháo điên loạn của Đường Giai. Thư kí đứng bên ngoài văn phòng với gương mặt khủng hoảng, ông chưa từng thấy giám đốc tức giận đến mức này. Đường Giai cầm ly nước trên bàn ném xuống đất, tiếng “choang” của thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vụn rơi đầy đất. “Chu Duyên Xuyên, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!” “Một ngày nào đó, mày sẽ phải hối hận về những gì mày đã nói với tao hôm nay!” Đường Giai vừa ném đồ vừa hung ác nói. Vương Bách nhìn Đường Giai đang nổi cơn thịnh nộ, cẩn thận mở miệng: “Đường tổng, vậy bây giờ ngài phải làm sao bây giờ?” Đường Giai dần dần bình tĩnh lại, bà ta ngồi trên ghế, tay nắm chặt tay vịn. Một lát sau, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi bà ta nhếch lên một nụ cười, Vương Bách nhìn mà lạnh người. “Hà An Nhiên, tôi không động vào được, nhưng người bên cạnh cô ta mà tôi còn không dám động vào sao?” “Đường tổng, ý ngài là…” “Đưa iPad cho tôi.” Bà nói với ông ấy. Vương Bách nhanh chóng cung kính đưa iPad cho bà ta, Đường Giai bấm vài cái trên iPad, sau đó đưa lại cho ông ấy. Vương Bách không hiểu lắm nhưng vẫn nhận iPad, sau đó ông liền tỉnh ngộ. Trên màn hình là một cô gái, với một đôi mắt đào hoa xinh đẹp. “Điều tra cô ta cho tôi, nhớ kỹ, tôi cần thật chi tiết, hiểu chưa?” “Tôi hiểu.” “Ừ, đi làm đi, còn có, tìm người dọn dẹp nơi này đi.” “Vâng.” Sau khi Vương Bách ra ngoài, tâm tình Đường Giai tốt lên kì lạ, nếu bà không thể động vào Hà An Nhiên, vậy chỉ có thể xui cho bạn của cô ta. ... “Gần đây Tống Trân giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.” Tôn Duyệt cảm thấy kì lạ, hỏi Hà An Nhiên. “Nghe trợ lý cậu ấy nói, hình như là ở đoàn làm phim thì phải.”   Mời các bạn đón đọc Người Trong Lòng của tác giả Tống Cửu Cận.
Đoạt Tử - Tùy Hầu Châu
Văn án: Trước có sói, sau có hổ. Rớt xuống vách núi đen liền nắm được một sợi dây thừng, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra cái cô nắm không phải là dây thừng, mà là rắn. Là ai sợ đêm quá dài, là ai thấy không vững chắc, đêm nằm ác mộng, ánh mặt trời xán lạn, dùng cái gì để làm vơi nỗi buồn. Ngày kết hôn là ngày cô bị buộc tội, bởi vì mang thai, cho nên được tại ngoại . Qua thời kỳ cho con bú thì bị buộc vào tù, lao động cải tạo năm năm… Khi ra tù, từ một tội phạm trở thành người quản lý hộp đêm. Một câu châm ngôn, phụ nữ không tốt, địa vị không ổn định. Nội dung: Hào môn thế gia, ngược, hắc bang tình cừu, hiện đại. Nhân vật chính : Lâm Diễm, ngoài ra còn có Nhan Thư Đông, Nhan Tầm Châu, Lý Đường, Từ Gia Luân, Trương Mộ Mộ, Lục Hy Duệ. *** Lâm Diễm lúc rảnh sẽ giúp ba mẹ cô nhặt ít ve chai, sẵn tiện bán kiếm chút tiền. Có lúc tình cờ gặp Nhan Tầm Châu ở sân tập thể dục, anh ngồi trên cầu thang, chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, cơn gió mùa hè thổi tới làm rối mái tóc anh, sau đó anh giơ tay lên, trong tay cầm một chai nước đã uống hết: "Ở đây còn 1 chai nè." Lâm Diễm đứng cách đó không xa vẫn không nhúc nhích, Nhan Tầm Châu là cố ý để cô đi tới đó, sau một lúc thấy cô vẫn đứng im đó không tới, anh đem cái chai đặt ngay chô mình ngồi, sau đó nhảy xuống bậc thang rồi bước đi. Lúc ba mẹ cô gặp chuyện không may, Nhan Tầm Châu biết được là do tình cờ nghe bà của mình nói chuyện. Lúc Nhan Tầm Châu gặp Lâm Diễm lại lần nữa, cô đã trở thành con dâu nuôi từ bé của anh. Kỳ thưc, con dâu nuôi từ bé cũng chỉ là một cách nói mà thôi, điều quan trọng là bà của anh cực kỳ thích cô. Nhan Tầm Chây giai đoạn thiếu niên cực kỳ quậy phá, đoạn thời gian đó, anh nghiễm nhiên nhìn Lâm Diễm thật không vừa mắt. Mà cái loại cảm xúc đáng ghét này tới nhanh rồi đi cũng nhanh, khi anh bắt đầu gọi cô là "Lâm Tiểu Hỏa", cũng là lúc anh đem cô gắn liền với sự tồn tại của chính bản thân mình. Cho nên, có đôi khi Nhan Tầm Châu cảm thấy Lâm Diễm so với mình càng cố chấp hơn. Lúc ở Bắc Kinh, Nhan Tầm Châu có hỏi cô, cô đối với anh là loại tình cảm gì.   Mời các bạn đón đọc Đoạt Tử của tác giả Tùy Hầu Châu.
Oánh Tâm - Cửu Lộ Phi Hương
Ngọc Trần vốn là một sát thủ ưu tú của Tuyết Nhạn Đường. Hắn lãnh đạm vô tình, tàn nhẫn nâng kiếm đoạt mạng người mà chẳng hề chớp mắt. Khi đường chủ Tuyết Nhạn Đường đã đến gần cái chết, cần một trái tim của nữ nhân đã động tâm làm thuốc dẫn nhằm kéo dài tính mạng. Nhiệm vụ này, giao cho Ngọc Trần. Mà nữ tử hắn cần phải lấy được trái tim ấy, là Oánh Tâm. *** Thu khẽ vờn, lá vàng nhẹ rơi. Còn nhớ mùa thu nắm ấy, Ngọc Trần rời phương Bắc tuyết phủ đi đến vùng Giang Nam ấm nắng. Lần đầu hắn gặp Oánh Tâm, là khi nàng giữa quán rượu mải bận rộn bưng ra cho khách. Ngọc Trần cố ý bước đến gần để nàng va phải mình khiến rượu trên tay nàng đổ hết vào người hắn. Oánh Tâm hoảng hốt luôn miệng xin lỗi, khi ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt hắn, nàng liền sững sờ. Lần đầu gặp gỡ, hai ánh mắt chạm nhau giữa chốn huyên náo. Một lần va chạm, kéo theo quyến luyến cả một đời. Ngọc Trần đã bước vào cuộc đời của Oánh Tâm như thế. Từ sau lần gặp ở quán rượu, Ngọc Trần đã lưu lại bên người nàng, sáng cùng nàng đi bán rượu, tối theo chân nàng về nhà. Hắn đã được giao phó rất kỹ lưỡng, phải kiên nhẫn chờ cho Oánh Tâm động lòng với hắn, sau đó moi tim nàng đem về. Ngọc Trần vốn là một sát thủ lạnh lùng vô cảm, hắn làm sao biết được thế nào mới có thể khiến Oánh Tâm yêu mình. Cho nên hắn chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng khi cần thiết, phụ nàng nâng những đồ vật nặng nề, khi có nguy hiểm cũng sẽ bảo hộ nàng chu toàn. *** Đông thổi gió, tuyết trắng ngập trời. Nhưng cứ thụ động chờ Oánh Tâm yêu mình thì cũng không phải là cách hay. Các huynh đệ trong giáo phái bảo hắn nên diễn một màn "anh hùng cữu mỹ nhân" để Oánh Tâm có thể động tâm sớm hơn. Phụ mẫu Oánh Tâm vốn đã không còn, nàng sống cùng với một người ca ca chậm phát triển. Các huynh đệ trong giáo phái đã cho người bắt cóc ca ca nàng, chờ Ngọc Trần đến cứu. Nhưng chẳng ngờ người ca ca này không chỉ có đầu óc ngu dại mà sức khỏe vô cùng yếu, bị trói một đêm giữa trời tuyết liền qua đời. Lúc Ngọc Trần đưa Oánh Tâm tới nơi, thứ mà nàng nhìn thấy là thi thể đã lạnh của người thân duy nhất. Oánh Tâm không gào khóc, không thương tâm khổ sở, nàng chỉ lẳng lặng ôm lấy thi thể ca ca mình, cứ như vậy bình tĩnh tiếp nhận việc này. Chỉ là về sau, Ngọc Trần đã không còn thấy Oánh Tâm cười nữa. Huynh đệ trong giáo phái nói rằng trong lòng Oánh Tâm chắc chắn đang rất khổ sở, phải nhân cơ hội này làm cho nàng vui. Oánh Tâm thích ăn đường, đặt biệt là bánh đường quế hoa, Ngọc Trần liền bất chấp trời tuyết mà lặn lội lên trấn đem bánh về cho nàng. Oánh Tâm nhận được bánh quế hoa, không nói một lời liền òa khóc, sau đó lại mỉm cười. Ngọc Trần cảm thấy nàng khó hiểu, nhưng hắn lại không hiếu kỳ. Hay nói đúng hơn là hắn chưa từng hiếu kỳ với bất cứ thứ gì trên thế gian này. Sau đó, huynh đệ giáo phái nói với Ngọc Trần rằng Oánh Tâm đã động tâm rồi. "Ngọc Trần vốn là nên tin tưởng huynh đệ của mình, nhưng trong nội tâm của hắn lại luôn có một thanh âm nói với hắn, không, không phải, nhất định là không nhanh đến vậy, nhất định là không sớm đến như vậy. Hắn tiếp tục kề cận bên người Oánh Tâm, từ đầu đông đến cuối đông, bọn họ ở cùng một chỗ vượt qua mùa đông cực kì lạnh lẽo này." Nhưng mà, cho dù Ngọc Trần trốn tránh như thế nào, thì điều gì cũng sẽ đến thôi... *** Xuân đung đưa, đào hoa phiêu tán. Ngày Ngọc Trần ra tay động thủ với Oánh Tâm, là một ngày sau tiết Kinh Trập tháng ba. " “Ta trở về là để giết cô.” Hắn bình tĩnh nói ra lời này. Thân hình Oánh Tâm hơi cứng đờ, lập tức chậm rãi xoay người lại. Nét mặt của nàng bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của hắn quá nhiều. Dường như Oánh Tâm vẫn luôn như thế này. Lúc hắn mở miệng nói ra một sự việc có thể khiến người khác giật cả mình thì nàng vẫn luôn luôn bình tĩnh tiếp nhận. Song khi gặp phải những sự việc có thể xem là vô cùng bình thường, chỉ có như thế mà thôi thì nàng thường sẽ lại đỏ cả vành mắt. Hắn vẫn luôn không lý giải được nàng. “Chàng nhất định phải… Động thủ ngay ngày hôm nay sao?” Những câu hỏi của nàng, cũng hầu như giống như thế, không hề theo lẽ thường. Không thèm để ý là hắn đang muốn giết nàng, mà lại chỉ để ý thời gian hắn muốn giết nàng mà thôi. “Phải.” Hắn cũng không có thói quen nói nhiều, “Nhất định phải là hôm nay.” “Tại sao?” “Vì hôm qua ta đã biết, cô đã động tâm với ta. Mà nhiệm vụ của ta chính là, sau khi cô đã động tâm với ta thì phải giết cô.” Oánh Tâm cười cười, “Nếu thế thì từ ngày chàng gặp em thì chàng đã có thể giết em rồi.” Nàng nói xong lời này, lại trầm mặc một lúc, “Chàng có thể… dời lại một ngày không? Hôm nay em… không muốn…” “Nhiệm vụ của ta không thể bị trì hoãn." Vừa mới nói xong, thanh kiếm của hắn hướng về phía trước, không có chút do dự nào, một kiếm xuyên tim. " *** Ngọc Trần mang theo trái tim Oánh Tâm trở về phương Bắc. Chỉ là trên đường đi, hình ảnh Oánh Tâm lại xuất hiện ở khắp mọi nơi, tần suất Ngọc Trần không thể khống chế mà nhớ về nàng cũng ngày một nhiều hơn. Thậm chí có khi, hắn phải nghi ngờ rằng có lẽ Oánh Tâm chưa hề chết. Nếu không tại sao lại có thể xuất hiện trước mặt hắn một cách chân thật mà sinh động đến như thế. Có lẽ cảm xúc hiện tại của Ngọc Trần, chính là từ mà Oánh Tâm đã từng nói nhưng hắn nghe không hiểu: tưởng niệm. Về đến Tuyết Nhạn Đường, Ngọc Trần dâng trái tim của Oánh Tâm lên cho đường chủ. Thế nhưng lão ta lại ghét bỏ hất trái tim đi như một thứ thịt thối nát. Lão đường chủ phẫn nộ mắng chửi Ngọc Trần, đồng thời cũng tiết lộ sự thật. Hóa ra Ngọc Trần hắn là một tuyết yêu ngàn năm vốn bị giam giữ trong nhà lao Tuyết Nhạn Đường đã từ rất lâu trước kia rồi. Trong nhà lao u tối ấy chỉ có hắn một thân một mình đếm thời gian trôi qua. Đến một ngày có một tiểu cô nương quét dọn nhà lao ngày ngày tới làm bạn với hắn. Cô nương nói mình không có tên, hắn liền đặt tên cho nàng là Oánh Tâm, nghĩa là trái tim trong suốt thuần khiết. Cô nương vui mừng nói rằng sẽ lấy ngày mình có tên làm ngày sinh thần. Sinh thần của nàng sẽ là hôm nay, là một ngày sau tiết Kinh Trập. Một ngày sau tiết Kinh Trập. Cuối cùng thì Ngọc Trần đã hiểu vì sao Oánh Tâm lại cầu xin hắn giết nàng vào ngày khác. Bởi đó là sinh thần của nàng. Hóa ra thứ mà đường chủ cần, không phải là trái tim động tâm của nàng, mà chính là giọt máu tim của tuyết yêu. Hóa ra để đạt được mục đích, đường chủ đã phong ấn ký ức của tuyết yêu bằng cách lấy tim ra khỏi lồng ngực hắn, để hắn trở thành Ngọc Trần. Đường chủ vốn là muốn hắn tiếp cận Oánh Tâm, giao nhiệm vụ cho hắn giết nàng, để hắn phải đau khổ mà phun ra giọt máu tim ấy. Thế nhưng khi ở bên Oánh Tâm, hắn không có trái tim, thì làm sao có cảm xúc, làm sao biết đau khổ mà giao ra máu tim? Để rồi khi tìm lại được trái tim và đặt vào lồng ngực, bao nhiêu cảm xúc và ký ức ồ ạt tràn về như con thác lớn. Không phải hắn không yêu Oánh Tâm, mà là hắn không có trái tim để chứa đựng tình yêu đó. Khi hắn có được cũng là lúc hắn đau đớn khổ sở đến chết đi sống lại, tình cảm rung động của hơn nửa năm qua đồng loạt xuất hiện trong lòng hắn. Cảm xúc, tình yêu của Ngọc Trần dành cho Oánh Tâm vốn bị khóa chặt bởi phong ấn, giống như kỷ vật bị cất giấu nơi rương hòm khóa kín. Thì nay trái tim mà hắn tìm lại được, là chìa khóa hóa giải phong ấn, mở ra chiếc rương chứa đựng tầng tầng tình cảm. Đến khi Ngọc Trần nhận ra tình yêu của mình dành cho Oánh Tâm thì nàng đã chết rồi, nàng chết dưới mũi kiếm của hắn. Tất cả, đều đã quá muộn. Thế sự quả thật vô thường. Ban đầu là Ngọc Trần hắn tiếp cận nàng, từng bước từng bước chiếm được tâm của Oánh Tâm. Sau đó hắn ra tay sát hại nàng để lấy trái tim đem về. Để rồi giờ đây hắn lại vì thứ ái tình của mình dành cho Oánh Tâm cùng vô vàn xúc cảm hối hận, oán trách mà phun ra giọt máu tim và chết đi. Cuối cùng tình yêu đau thương của hắn hóa thành bông tuyết nhỏ hòa cùng cơn mưa tuyết đầu mùa lượn lờ khắp nơi trên bầu trời phương Bắc. Rốt cuộc, là ai đoạt tâm ai đây?  _________________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Ngọc Trần là một sát thủ ưu tú, lúc giết người không hề có tạp niệm, sau khi giết người cũng hoàn toàn chưa từng sợ sệt bao giờ. Nhưng sau khi giết Oánh Tâm, Ngọc Trần lại bắt đầu thường nhớ tới nàng. Oánh Tâm tựa như đã trở thành một u linh như thế nhân thường nói, xuất hiện trong giấc mộng của hắn, đột nhập vào tâm trí của hắn, thỉnh thoảng còn xuất hiện trước mặt hắn chỉ trong một cái nháy mắt, khiến hắn thất thần. Hắn đi càng xa thì càng suy nghĩ nhiều hơn. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một từ mà trước kia Oánh Tâm đã từng nói với hắn, nhưng hắn lại không hiểu: tưởng niệm. Oánh Tâm tựa như đã biến thành giọt mưa trong mây, cơn gió nhẹ bên hồ, còn biến thành cái chau mày giữa chân mày hắn. Ngọc Trần rất hoang mang. Hắn không biết rốt cuộc mình đang bị cái gì nữa. Thời điểm ở cùng một chỗ với Oánh Tâm, khi nhìn thấy nàng cười hắn cũng cảm thấy bình thường, khi nàng ầm ĩ cũng thấy bình thường, nhưng sau khi hắn giết nàng, thân ảnh của Oánh Tâm ngay lập tức như bị mất khống chế, luôn xuất hiện trong cuộc sống của hắn, từng giây từng phút, ở khắp mọi nơi, chưa từng dừng lại. Càng về sau, đường đi càng dài, sự xuất hiện của Oánh Tâm ngày càng nhiều hơn, gần như đã ảnh hưởng đến lộ trình của hắn. Thế nên mỗi khi nhớ tới nàng, hắn đều sẽ bước đến ven đường, tìm một bóng cây ngồi xuống, sau đó từ trong ngực lấy trái tim của Oánh Tâm ra, mở ra tầng tầng lớp lớp vải bao phủ, nhìn trái tim hệt như hòn đá màu đen của nàng mà ngẩn người. Đây là trái tim Ngọc Trần đã lấy ra sau khi giết chết Oánh Tâm. Hắn dự định sẽ đem nó về làm thuốc. Trái tim của Oánh Tâm vừa cứng vừa đen, tuyệt đối không giống bộ dạng mỉm cười bình thường của nàng chút nào. Lúc Oánh Tâm cười… Ngọc Trần ngẩng đầu, nhìn thấy hoa lê trong rừng rì rào rơi xuống. Hắn nghĩ, lúc Oánh Tâm cười nên là như thế, hệt như cơn gió mùa xuân, mơn man trên mặt, lại còn có thể an ủi lòng người. Cũng chính trong thời khắc thoáng chốc này, hắn như đã trở lại cái ngày mình động thủ với Oánh Tâm… Mời các bạn đón đọc Oánh Tâm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.