Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Số chương: 150 Editor: Trạch Mỗ Nội dung nhãn: ngọt văn xuyên việt thời không thời đại kỳ duyên Nhân vật chính: Trần Giới, Tịch Lục ┃ phối hợp diễn: =A= tạm thời không nghĩ ra ┃ khác: ta vẫn là không có nghĩ tới Câu chuyện kể về việc một nam chủ có cơ hội xuyên không mà lại xuyên vào một con bệnh xà tinh, đã vậy con bệnh xa tinh này lại là một anh chàng chuyên đi theo dõi nữ chủ, công việc hằng ngày của anh là đúng giờ  đúng địa điểm theo đuôi nữ chủ, vật phẩm riêng tư của nữ chủ mất không cần nghĩ chính là nam chủ, nam chủ bệnh xà tinh có tủ chứa đồ bên trong đầy đồ của nữ chủ, nhìn thấy nữ chủ là biến thân thành chó Nhật vẫy đuôi mừng chủ. Nam chủ: “…” Đây đều là chuyện gì vậy. Cậu quyết định thay đổi hết thảy làm một người! đàn! ông! bình! thường! Bệnh theo đuôi, sửa! Bệnh loạn d**m đồ vật, sửa! Quan trọng nhất là bệnh vừa gặp được nữ chủ là nở gan nở ruột càng phải sửa! *** Rất nhiều năm về sau, nam chủ một mặt máu, sớm biết cả đời mình đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của nữ chủ, cậu cũng không cần làm nhiều chuyện bịt tay trộm chuông như vậy, không nghĩ tới một phương nguyện đánh một phương nguyện chịu. *** Có một loại đàn ông như thế, anh ta có lẽ không đủ uy vũ, không tài không thế, không cách nào làm được nhân vật tổng tài tà mị cuồng quyến, cũng không thể làm được ôn nhuận như ngọc thành thục lẫm liệt như trong tiểu thuyết, anh ta có thể làm được không nhiều, anh ta chỉ có thể vì bạn từng bước từng bước một leo lên trên, hết sức mình cố gắng lớn nhất, vào lúc bạn bị bắt nạt, cho dù đánh không thắng cũng muốn là người đầu tiên xông ra chắn ở trước người bạn… bị đánh. Ấm áp nhắc nhở: muốn xem nam chủ lãnh khốc hoặc là nam chủ cực kỳ ôn hòa, xin thứ cho thần thiếp không làm được! **** Tác giả có chỉ số thông minh không cao, logic cũng không mạnh, cho nên =33= cẩn thận nhập hố. *** #Review TRÙNG SINH BIẾN THÀNH "BỆNH XÀ TINH" Tác giả: Đại Ôn Thể loại: Hiện đại, nam trùng sinh, namc rất rất "KUTE", còn mắc "bệnh xà tinh" vs nữc, ngọt, hài, sạch, sủng, HE Độ dài: 150 chương Tình trạng: hoàn *Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh _________________ Văn án: (có lược bớt) Nam chủ trùng sinh đến trên người một con bệnh xà tinh, bệnh xà tinh này là anh chàng cuồng theo dõi, mỗi ngày đúng giờ đúng địa điểm theo đuôi nữ chủ, vật phẩm riêng tư của nữ chủ mất không cần nghĩ chính là nam chủ, nam chủ bệnh xà tinh có tủ chứa đồ bên trong đầy đồ của nữ chủ, nhìn thấy nữ chủ là biến thân thành chó Nhật vẫy đuôi mừng chủ. Nam chủ: “…” Đây đều là chuyện gì vậy. Cậu quyết định thay đổi hết thảy làm một người! đàn! ông! bình! thường! Bệnh theo đuôi, sửa! Bệnh loạn d**m đồ vật, sửa! Quan trọng nhất là bệnh vừa gặp được nữ chủ là nở gan nở ruột càng phải sửa! __________________________ Vâng, chỉ vì vài dòng văn án rất có "TÂM" này của tác giả mà mình quyết định nhảy ngay hố này. Và thật vui khi nó đã không hề khiến mình thất vọng chút nào hết. Nên hnay page mình sẽ rv truyện này cho mn cùng đọc nhé. Đảm bảo không "ĐỘC" không "LẠ" không "HAY" không lấy LIKE ^^ Nam chính là Tịch Lục, cậu may mắn được trùng sinh vào thời điểm những bất hạnh chưa xảy đến với mình, mọi thứ như gia đình bạn bè cuộc sống trước kia đều giữ nguyên. Nhưng chẳng hiểu tại sao, lại có một điểm kỳ lạ. Chính là cậu bỗng nhiên trở thành một tên "bệnh xà tinh" hay nói đúng hơn chính là tên thần kinh chuyên theo dõi bám đuôi rình mò nữ chính - Trần Giới :). Tên tiếng anh dành cho cậu là "STALKER" Đọc đến đoạn này mn sẽ rất bất ngờ đúng không ạ. Nhưng mà chưa hết đâu nhé, phần hay vẫn đang tiếp diễn nè. Chả là, rình mò bám đuôi theo người khác cũng được đi. Đằng này lại còn biến thái đi ăn trộm đồ lót của người ta nữa. Ăn trộm rồi còn bị bắt quả tang. Nhọ. Nhọ đến thế là cùng :v :v Thế nên, cậu quyết định "cải tà quy chính" không "lầm đường lạc lối" nữa. Cái căn "bệnh xà tinh" phải diệt trừ ngay và luôn. Nhưng mà, cho dù bản thân cậu có cố gắng như thế nào thì mọi chuyện cũng không hề thay đổi. Hễ thấy nữ chính xuất hiện là bệnh lại phát tác, còn phát tác rất nghiêm trọng. Đến mức chỉ muốn nhào đến dán dính lên người nữ chính, tâm như hoa nở mùa xuân, còn hận không thể biến thành chú chó Nhật mà ngoe nguẩy đuôi với chủ :D Nhưng mà, một "STALKER" như thế thì làm sao mà yêu thương được kia chứ. Vậy nên, Tịch Lục cố gắng để hạn chế những thói quen ăn sâu trước kia lại, cũng chuyên tâm học hành vươn lên thành công dân tốt để xứng đáng với nữ chính mình dốc lòng theo đuôi bao lâu nay. Hẳn mn sẽ phải phì cười trước những trò dở hơi ngốc nghếch của nam chính dành cho nữ chính. Bởi cậu thuộc tuýp người rất chi là "kute" hột me, ngây thơ trong tình yêu vô cùng. Mặc dù chưa thể hiểu rõ được những tình cảm xuất phát trong lòng mình dành cho nữ chính là như thế nào nhưng cố gắng và biểu hiện cũng khá lắm. Cái kiểu ngu ngu ngơ ngơ, biến thái theo cách moe như thế thì cũng đáng để yêu thương đấy. Vậy nên, couple Tịch Lục - Trần Giới như là 2 mảnh ghép vừa vặn bổ sung cho nhau. Người ngốc manh, đáng yêu hơi chút vụng về chậm tiêu trong tình cảm. Người thì ngoài lạnh trong nóng, ít lời và hướng nội. Tưởng không hợp ai ngờ hợp không tưởng luôn mn ạ. Sau này, nam chính có những thay đổi rất đáng khen, trở thành một chàng trai mà khiến cho bất cứ cô gái nào cũng gục ngã. Đáng tiếc, bông hoa đẹp này lại tự nguyện dâng lên cho nữ chính rồi. Chỉ là, khi đứng trước cô cứ rụt rè e thẹn đỏ mặt tía tai mãi mà chưa rặn ra 3 chữ "Anh thích em". Đọc mà chỉ muốn gõ đầu nam chính mấy cái, chậm, quá chậm luôn Tịch Lục à :) Vậy mà, lúc anh tỏ tình cũng hoành tráng lắm cơ, mượn cả cơ hội diễn kịch trên sân khấu để đổi lời thoại luôn đấy. Thấy độ ngầu của anh chưa nè: “Anh muốn trở lại trước đây, nói toàn bộ những lời chưa nói cho em biết.” “Em rất xinh đẹp, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ, anh chết chắc rồi, bằng không vì sao sẽ bởi vì em mà trái tim đang đập đột nhiên dừng lại ngay.” “Mỗi lần anh đi ngang qua cửa phòng học của em, đều sẽ làm bộ như lơ đãng nhìn em, đáng tiếc lần nào cũng sẽ bị người khác phát hiện.” “Thời gian càng lâu, anh lại càng ngày càng hi vọng trong tầm mắt em chỉ có anh, anh biết mình không thích hợp, nhưng là chẳng còn cách nào.” “Cho tới bây giờ đều rất thích em, vô luận là trước kia hay là hiện tại, đều vẫn thích em.” “Như vậy, hiện tại còn em? Anh nói yêu em, em dám đồng ý không?” (*) Và sau khi Trần Giới trả lời "Em dám" thì mọi chuyện mới buồn cười hơn. Nghe khán giả hô to ôm đi, hôn đi mà không dám mn ạ. Đã vậy, còn bị nữ chính chủ động hôn mới thú vị Ha ha Thế là, cuộc sống của một thanh niên mang trong mình căn "bệnh xà tinh" cũng đến ngày "đơm hoa kết trái". Cả hai chính thức bên nhau, cùng trải qua những tháng ngày vui vẻ ấm áp và hạnh phúc. Sau này, tất cả những bí mật trong quá khứ cũng dần được tiết lộ, lý giải vì sao nam chính lại mắc căn bệnh nghiêm trọng này với nữ chính. Và nữ chính vì sao khi đứng trước kẻ chuyên rình mò theo đuôi mình như kẻ biến thái thế lại chưa từng tỏ ra chán ghét hay khinh thường. Đây là một nút thắt quan trọng đưa người đọc đi từ sự bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mà đằng sau nó là cả một câu chuyện đau lòng và bi thương. Nói chung, "Trùng sinh biến thành bệnh xà tinh" là cuốn truyện khá lạ về nội dung cũng như motif. Đặc biệt, truyện viết theo lời kể của nam chính nên vô cùng hài hước và thú vị. Nhất là những phân đoạn đối thoại, nó đáng yêu gì đâu á. Đọc mà nhiều khi cười muốn ngất ấy.  Chưa từng thấy nam chính nào có nhiều thiện cảm như Tịch Lục luôn. Người gì đâu mà ngốc ngốc, kute quá chừng. Không yêu thì thôi, yêu rồi xác định "thê nô" là cái chắc. Khỏi cần bàn cãi gì nữa hết. Vậy nên, mn hãy nhảy hố này ngay để thư giãn trong những ngày bận rộn mệt mỏi nhé. Truyện này thích hợp lắm đấy. Không gạt đâu ha ^^ ___________________ (*): Trích dẫn từ truyện #La_phi - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh của tác giả Đại Ôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
Thiên kim tiểu thư giàu có Thẩm Thiên Thiên và công tử hào phú Thịnh Lạc kết hôn được ba năm, và họ đã luôn diễn vai thâm tình thắm thiết cho đến khi, một ngày trước lúc "bạch nguyệt quang*"của Thịnh Lạc trở về Trung Quốc, sau khi hai người đồng ý ly hôn, Thịnh Lạc ra khỏi cửa thì bị xe đụng phải. *Ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Sau vụ tai nạn xe hơi, Thịnh Lạc trở thành con chó rách ven đường. Được vợ cũ Thẩm Thiên Thiên nhặt về nhà. Vì thế anh mới biết, người vợ cũ mà anh cho là bình hoa di động, lại có "cường đại nhất não", được xem là tác giả viết cuốn sách bán chạy nhất với một thu nhập hàng năm trên 100 triệu nhân dân tệ. Còn anh, đến cả các nhà đầu tư đứng sau nhóm nghiên cứu, anh thậm chí không thể xử lý được! Lúc này, tất cả những gì Thịnh Lạc có thể làm là nằm dài nhìn ra cửa, nhìn những người đàn ông khác mỗi ngày tiễn Thẩm Thiên Thiên về nhà. Cuối cùng thì, một người đàn ông bước vào phòng, ngay trước mặt anh, hắn ta đẩy vợ cũ của anh vào cửa và ôm hôn kịch liệt. Sau đó... đọc truyện đi rồi biết chứ do giới hạn chữ nên không viết hết tóm tắt được. *** Thịnh phu nhân nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi thân phận như vậy, vì vậy Phó Từ Hành đã đưa Thẩm Thiên Thiên đi trước, còn phần giải thích thích để anh làm. Thẩm Thiên Thiên không khỏi có chút lo lắng: "Nếu như dì không chịu tiếp nhận thì sao?" "Em ở bên cạnh anh, bà ấy không tiếp nhận thì có làm sao?" Phó Từ Hành có trình tự nói: "Bố anh và ông nội đều đã tiếp nhận em rồi mà." Thẩm Thiên Thiên nghẹn thở: "Hả? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Cô vẫn còn nhớ trước đây vị Phó gia kia không thích dáng vẻ của cô lắm. Khi cô quyết định ở bên Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được gia đình anh chấp nhận. Cô thậm chí còn nghĩ về cách gây ấn tượng với bố và ông anh bằng... nhân cách con người cô. Nhưng bây giờ nghe những gì anh nói, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy tất cả sự chuẩn bị tinh thần trước đây đều vô dụng. Cô thấy hơi lạc lõng. "Lần trước sau khi lão gia tới tìm em." Phó Từ Hành giơ tay kéo nàng vào lòng: "Anh đã đi nhắc khéo ông ấy, nếu ông lại quấy rầy em, sự nghiệp của Phó gia anh sẽ không quản nữa." Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi của tác giả Mộc Chi Diễm.
Chi Nông Tâm
Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình cổ đại  Converter: ngocquynh520 Độ dài: 69 chương nha Editor: muanhobaybay Tử Lan không biết tại sao nàng lại may mắn như vậy. Có một lần lại một lần cơ hội. Nàng không thông minh, cũng không có dã tâm, chỉ muốn sống mỗi ngày thật tốt. Nếu kiếp trước chuyển kiếp thành một người luôn phấn đấu nhưng kết quả lại không tốt, vì thế đời này, Tử Lan chỉ muốn tìm một người chân thành. Hạnh phúc bình thường, cuộc sống có tình yêu ngọt ngào như mật. Chàng chàng thiếp thiếp, biến đổi nhiều lần, yêu bao nhiêu, nhiệt như lửa, đem một khối đất mềm, chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Đem hai thứ đánh nát, dùng nước điều hòa, một lần nữa chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Chàng trong bùn, có thiếp, thiếp trong bùn có chàng, thiếp với chàng sinh cùng một chăn, chết cùng một quách (quách = quan tài) (Đoạn này mưanho không hiểu nghĩa lắm, nên chém thui.) *** CHI NÔNG TÂM Tác giả: Cá Trong Nước Đá. Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, xuyên không, điền văn, sạch, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Lê Trần Thanh Nhã từ Hội Nhiều Chữ. -----
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh... Converter:Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nàng là thiên kim tướng phủ, nhất định không chịu làm thiếp. Đến khi được làm cả thì bái đường cùng nàng lại chính là một con gà trống. Nàng từ người chuyên phụ trách những chuyện gia đấu trở thành gia quyến của một tiểu tướng dũng mãnh trên sa trường. Nàng chính là không thể không cùng phu quân mà đánh quái vật... *** Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại.     Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa.     Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn.     “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi.     Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn.     Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!”     Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương.     Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ.     Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.”     Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.”     “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.     Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh.     Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách.     Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia.     Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định.     Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này.     Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác.     “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.”     Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu.     “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.”     “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?”   Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng của tác giả  Mặc Ngư Tử 1123. 
Trùng Nhiên
Lời tác giả: Đã sáu năm trôi qua rồi từ khi Đại Niết Bàn kết thúc, quay đầu nhìn lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tựa hồ chẳng bao lâu mà tôi đã kết hôn, sinh con và trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Tới độ tuổi nào đó quay đầu nhìn lại, thời gian dường như trộm mất vậy, dường như cho vào ống phóng hỏa tiễn, vút cái đã biến mất. Có thứ gì khiến thời gian đóng băng lại đây, chỉ có câu chuyện. Vậy hãy chìm đắm trong câu chuyện lay động chúng ta, để cảm giác câu chuyện ở ngay bên cạnh đi. Trước khi viết Trùng Nhiên tôi vô cùng thấp thỏm, hi vọng thoát thai khỏi điều viết trước đó, có nhiều chỗ hoàn thiện hơn, vì thế ở mặt tiết tấu sẽ chậm một chút, tôi sẽ chú trọng chi tiết, cố gằng đi sâu vào khắc họa nhân vật, phác họa ra đoạn nhân sinh này của Trình Nhiên thật phong phú sắc màu, hi vọng trong đó không chỉ nhìn thấy một mình Trình Nhiên, còn có những người khác nữa ... Tôi cảm thấy may mắn vì giờ còn viết được, thấy may mắn vì có độc giả không rời bỏ mình, đã 6 năm rồi, độc giả trước kia đọc Đại Niết Bàn từ trung học đã lên đại học, đại học đã học nghiên cứu sinh, hoặc là công tác nhiều năm, thậm chí sinh ra một đống con bụ bẫm. Có lẽ lúc này bắt đầu câu chuyện của Trình Nhiên là thích hợp. Tục ngữ có câu "Hoa kia có ngày nở lại, con người chỉ một lần thiếu niên". Chúng ta đều đang trưởng thành, chúng ta cũng sẽ già đi, cảm xúc sẽ phai nhạt theo tháng năng, hi vọng chúng ta có thể lấy lại nhiệt huyết, hi vọng trong lòng chúng ta mãi mãi thiếu niên, hi vọng mọi người theo Trình Nhiên ở giai đoạn mới của cuộc đời. .... Hơn 30 tuổi, Trình Nhiên là giám đốc bộ phận của công ty lớn, bằng hai tay mình, y có nhà, có xe, có sự nghiệp khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng đồng thời là người lạnh lùng chỉ biết tới kế hoạch nhiệm vụ. Đến khi tình cờ gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã xa cách mười mấy năm trời, người y luôn đinh ninh đã lập gia đình, định cư ở nước ngoài, cảm xúc Trình Nhiên mới được đánh thức … Trình Nhiên quay trở lại rồi, quay lại thời điểm mọi thứ bắt đầu, trở lại năm tháng thuần chân ấy, nhưng y không dựa vào tiên tri dẫm đạp lên người khác, mà là nhặt nhạnh lại từng chút một những như trân quý mà y bỏ quên. *** Nhóm dịch lanhdiendiemla Cảnh báo: Truyện có vài chi tiết thay đổi so với nguyên tác.   “ Giám đốc Trình, thật lợi hại, vậy mà cũng thành công được, nói thật tôi chỉ muốn đầu hàng.” “ Thật hết hồn, tôi nghĩ đã chúng ta hết hi vọng rồi.” “ Ha ha ha, Giám đốc Trình đúng là cỗ máy hủy diệt của công ty ta.” Tiếng khen ngợi không ngớt. “ Được rồi, mọi người lên đó dứt điểm đi, chớ để hỏng ở chuyện nhỏ nhặt.” Cười nói bắt tay tiễn khách rời khỏi khách sạn 5 sao, Trình Nhiên đuổi đám cấp dưới đi, khẽ thở phào một cái, rốt cuộc hạng mục y theo đuổi suốt ba tháng qua đã thành công mỹ mãn rồi. Định đi lấy xe về công ty báo cáo, nhưng bước xuống bậc thềm thì thấy đầu óc váng vất, hơi rượu bốc lên đầu làm y đứng không vững, xua tay không cần bảo vệ đỡ, Trình Nhiên vỗ vỗ má lấy lại tỉnh táo, quyết định đi bộ một chút cho tỉnh rươu, đồng thời thư giãn gân cốt luôn, dù sao y cùng đoàn đội đấu trí đấu lực với đối phương suốt mấy ngày qua rồi. Lúc này là giữa hè, rời khỏi khách sạn điều hòa mát rượi, không khí nóng nực ngột ngạt ập tới, hơi nóng bốc lên hầm hập làm cảnh tượng trên đường như mờ đi. Trình Nhiên lững thững đi trên vỉa hè, nơi này là trung tâm thành phố, tiếng người tiếng xe huyên náo, nhưng y cảm giác tất cả truyền tới từ phương trời xa xăm, ở thành phố này, Trình Nhiên luôn cảm thấy cô độc, luôn thấy mình như khách qua đường. Vừa mang về hợp đồng lớp trong công ty, chỉ vẻn vẹn thở phào vì vừa làm xong việc lớn thôi, Trình Nhiên chẳng mấy phấn khích vì đạt thành công, cũng chẳng hứng thú tưởng tượng xem mình thưởng bao nhiêu tiền, thăng chức ra sao, hoàn thành công việc với y gần như thành bản năng, cái khác, y có chút trơ lỳ rồi, người trong công ty gọi y là cỗ máy, vì y luôn lạnh lùng chính xác, như chẳng biết mệt mỏi. Từ ngã rẽ có một cô gái đi tới. Thật xinh đẹp! Chỉ thoạt nhìn có cảm giác vô cùng thời thượng, vóc dáng quyến rũ, thân trên mặc chiếc áo sơ mi lụa mềm màu trắng sữa, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là chiếc váy ngắn màu ghi, tôn lên khí chất của nữ nhân độ thành thục, đôi chân nhu mỹ cùng chiếc giày cao gót thủy tinh, gợi cảm mà mạnh mẽ. Hai người đi lướt qua nhau, giống vô số người khác tình cờ gặp ở thành phố gần nghìn vạn người này. “ Trình Nhiên, có phải Trình Nhiên không?” Có người gọi tên mình, Trình Nhiên ngạc nhiên quay lại, bất ngờ hơn nữa lại là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà y vừa mới gặp. Khi Trình Nhiên còn đang ngây ra thì cô gái mừng rỡ đi tới trước mặt y:” Trình Nhiên đúng là cậu rồi, không nhận ra mình nữa sao?” Nụ cười quen thuộc ấy, giọng nói ấy, gương mặt ấy tức thì khơi lên muôn vàn hồi ức đã phủ bụi cất sâu trong lòng y, linh hồn Trình Nhiên tựa hồ trôi vèo vèo về mười mấy năm trước:” Dương Hạ, sao bạn lại ở đây?” Cô gái ấy tên Dương Hạ, thanh mai trúc mã của y, càng nữ thần trong trái tim y thủa thiếu thời, vừa rồi còn đi như cái xác không hồn, trái tim bình đạm của Trình Nhiên thoáng đập rộn ràng, ngây ra nhìn Dương Hạ. Tốt nghiệp cao trung, Dương Hạ du học, từ đó hai người không gặp lại nhau nữa rồi, thoáng cái mười mấy năm trôi qua, khó diễn tả hết được cảm xúc của Trình Nhiên lúc này, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ tĩnh lặng khơi lên những gợn sóng. Phản ứng của Trình Nhiên làm Dương Hạ rất hài lòng, bước tới thêm một bước nữa, sau đó nhíu mày không vui:” Mùi rượu nặng quá, cậu uống bao nhiêu vậy?” Cô ấy vẫn thế, bao nhiêu năm không gặp vừa thấy cái đã mắng mình rồi, Trình Nhiên bật cười:” Hôm nay tiếp khách, uống một chút, bạn xem, mình biết say rượu không đi xe nhé.” “ Dù sao cũng không tốt.” Dương Hạ hết sức tự nhiên đưa tay ra vuốt cổ áo Trình Nhiên:” Lôi thôi lếch thếch thế này, bao giờ mới có bạn gái được cơ chứ?” Lại thoáng thất thần, Trình Nhiên chưa dám tin có cuộc gặp gỡ này. “ Hì nói đi chứ .” “ Đừng có hỏi mình vội, bạn chưa nói đây, sao lại ở đây, trông có vẻ không giống về chơi.” Trình Nhiên nghi hoặc, cách ăn mặc của Dương Hạ là mỹ nhân công sở tiêu chuẩn, không giống đi du lịch: - Cậu thực sự không biết gì à, mình đã về hơn một năm rồi, một công ty trong nước mời mình về làm việc, thấy đãi ngộ tốt, mình liền về. Dương Hạ cười khẽ, đột nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt chợt trở nên sắc xảo: “ Cậu hỏi thế tức là chưa về nhà rồi, đã bao lâu rồi chưa về nhà hả?” Trình Nhiên hơi chột dạ, bao lâu rồi mình chưa về nhà, hai năm, ba năm? Mỗi khi Tết đến, y luôn nói câu đó "mẹ, con bận lắm, trước Tết không về được, con gửi tiền mẹ xem thiếu gì thì mua nhé, con cố gắng thu xếp về nhà vài ngày . . .” , thế rồi y thu xếp tới tận bây giờ chưa về nhà. Đúng lúc này Dương Hạ có điện thoai, nghe được vài câu cô vội vàng cúp máy, lườm Trình Nhiên một cái: “ Cho mình số điện thoại đi, hôm khác tính số cậu.” Hai người trao đổi số điện thoại rồi, Dương Hạ trước khi đi còn nói một câu nửa đùa nửa thật:|” Này, nghe nói cậu cũng làm việc ở thành phố này nên mình mới nhận lời về nước làm việc đấy.” Tiếp đó Trình Nhiên thấy có hai cô gái nữa cũng mặc đồ công sở chạy tới, mỗi người một bên Dương Hạ, đưa cô xem văn kiện gì đó, hiển nhiên chức vụ cô ấy không hề thấp. Chẳng có gì ngạc nhiên, cô ấy lúc nào cũng ưu tú như thế mà. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm Trình Nhiên đứng nguyên tại chỗ mất chừng một phút nhìn theo hướng Dương Hạ đi, vẫn có chút cảm giác vừa nằm mơ. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên trong cùng một cái sân, ở bên nhau mười mấy năm trời, từ mẫu giáo, tiểu học tới sơ trung, không chỉ cùng trường còn cùng cả lớp, nhưng khi lên cao trung thì ngã rẽ bắt đầu. Dương Hạ với thành tích ưu tú, đỗ vào Nhất Trung, còn Trình Nhiên vì nhiều nguyên nhân, trôi tuột tới Tứ Trung, có thể nói chênh lệch vạn dặm. Mời các bạn đón đọc Trùng Nhiên của tác giả Áo Nhĩ Lương Khảo Tầm Ngư Bảo.