Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ?

Bạn đang đọc truyện Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ? của tác giả Cẩm Chanh. Hắc Ngạo đánh nhau bị thương, nhìn thấy một con sói đi ngang, lang yêu [*] xinh xắn nhỏ nhắn, khóc thút thít... [*] Yêu tinh sói. Ngay lúc ấy Hắc Ngạo nghĩ: Đáng yêu quá, muốn làm chuyện xấu với nàng! Thế là Thời Thất xuống núi lịch kiếp bỗng dưng bị bắt tới dê tộc, lấy thân phận nàng dâu nhỏ. Thời Thất: Cười sống sót. *** #Review #AI #192 BỊ KẺ THÙ YÊU THÍCH TA PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ? Tác giả: Cẩm Chanh Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, oan gia vui vẻ, con gái út thủ lĩnh Lang tộc nhút nhát yếu đuối - con trai tộc trưởng Dương tộc ngang ngạnh kiêu ngạo, độc chiếm, #SỦNG_NGỌT, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài: 54 chương + 4 PN Tình trạng: Hoàn - POST FULL PUBLIC. Link đọc: https://allinvn.net/.../bi-ke-thu-yeu-thich-ta-phai-lam... Review: Diệp Trà Cover: Cẩn Du ____ Thủ lĩnh lang tộc có bảy người con, sáu nam và một nữ. Sáu con trai ai cũng thông minh, tài giỏi, tuấn tú xuất sắc. Nhưng đứa con gái út Thời Thất lại không tài giỏi giống ca ca, so với các tộc nhân khác, nàng vừa nhát gan lại yếu đuối, thích khóc, chưa nói đến tu vi kém còn sợ máu.  Nếu sinh ra ở mấy tộc như thỏ, nai thì không nói làm gì, thế nhưng đây lại là Lang tộc.  Lang tộc trên núi Thiên Lang nổi tiếng là một tộc hùng mạnh, tất cả tộc nhân ai nấy đều anh dũng thiện chiến, mạnh mẽ, sắc bén. Thế nên tồn tại của Thời Thất giống như một vết nhơ tộc trưởng không muốn để tâm tới. Mặc dù không được cha mẹ quan tâm yêu thương, nhưng bù lại Thời Thất có sáu người anh trai vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, nâng niu, chiều chuộng nàng. Thời Thất đã sống trong yêu thương của ca ca như thế suốt ba trăm năm. Cho tới khi Thời Thất được ba trăm tuổi.  Ở Lang tộc có một quy định đó là: Tất cả tộc nhân đủ ba trăm tuổi thành niên, phải xuống núi hoàn thành ba loại lịch luyện.  Ai hoàn thành lịch luyện mới được chính thức ghi tên vào gia phả Lang tộc, ngược lại người không hoàn thành sẽ bị đuổi khỏi tộc, vĩnh viễn không được quay về sườn núi Thiên Lang. Ba nhiệm vụ mà Thời Thất nhận được lần lượt là: Lấy nhẫn trấn linh của tộc trưởng trại Linh Dương, lấy roi trừng phạt của Nhất Dương trưởng lão trại Linh Dương, cuối cùng là lấy lông đuôi màu hồng của tộc trưởng Bạch Linh Linh tộc Bạch Vũ. Lịch luyện là chuyện mà mỗi một người con của Lang tộc bắt buộc phải trải qua, chỉ có học được cách một mình sinh tồn mới có thể trở thành lang tộc hùng mạnh, bá chủ một phương. Thời Thất cũng hiểu lý lẽ này, thế nhưng nàng sợ nhất là ngỗng trắng ở phía Tây và dê trắng ở phía Bắc, một bên kết bè kết phái vẫy cánh phành phạch bốn phía, một bên có sừng đen trên đầu, húc thủng bụng hươu sao. Vận khí của Thời Thất có vẻ không tốt lắm, vừa xuống núi nàng đã gặp ngay một con dê của Dương tộc sau đó còn bị hắn bắt cóc về trại dê. “Ánh nắng loang lổ, con dê vô lại này có tướng mạo rất khá, ngồi chỗ này chẳng nói gì cả, không hề làm gì cũng có thể thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng hắn cho người ta cảm giác quá kiêu ngạo, cũng quá khó tiếp cận. Thời Thất vội vàng cúi đầu, ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt áo: Vì... vì sao ngươi mang ta trở về? Hắc Ngạo bỏ bầu rượu lên bàn, ưỡn lưng, ngáp một cái rồi lười biếng nói: Ta thiếu một nàng dâu, lại trùng hợp ngươi đi ngang qua. Thiếu một... nàng dâu? Thời Thất nhìn hắn, ngơ ngác. Hắc Ngạo liếc nhìn Thời Thất, bỗng nhiên đứng dậy chống hai tay lên bàn, cơ thể hắn tới gần và mùi rượu xộc vào mũi Thời Thất, đồng thời còn có khí chất bá đạo thuộc về hắn. Thời Thất bị dọa co rúm lại, chưa kịp chạy thì bàn tay của Hắc Ngạo đã giữ gáy Thời Thất lại. Đôi mắt hắn sáng rực, hơi thở nóng hổi. Nhịp tim Thời Thất mất khống chế trong nháy mắt, đôi mắt mờ mịt, luống cuống, nhiều hơn là khiếp sợ. Khóe môi Hắc Ngạo cong lên, chầm chậm ghé sát: Nàng quá đáng yêu, ta tất nhiên muốn lừa nàng về làm nàng dâu của ta.” Hoắc Ngạo là con trai của tộc trưởng Dương tộc, thế nhưng cha hắn mất sớm. Không người quản thúc khiến hắn trở nên ngang ngạnh và kiêu ngạo không để bất kì ai vào mắt. Trong cả tộc dê mọi người đều ăn chay lại lòi ra tên Hắc Ngạo hở tí là bắt những con thú không thể mở khai linh trí sau núi về nướng ăn. Càng kỳ lạ hơn là, con người Hắc Ngạo trước giờ chưa từng thương hoa tiếc ngọc, rất ghét con gái khóc lóc, nhưng mà hắn lại cảm thấy... bộ dạng khóc lóc của Thời Thất rất đáng yêu, muốn người ta ôm vào trong lòng giày vò một trận. Cứ thế Thời Thất đã bắt đầu cuộc sống lịch luyện của mình tại Dương tộc. *** “Bị kẻ thù yêu thích ta phải làm sao bây giờ?” là một câu chuyện khiến mình vô cùng bất ngờ. Mấy chương đầu nữ chính nhút nhát hở tí là khóc cộng với nam chính bá đạo là motip không thể quen thuộc hơn khiến mình cảm thấy có chút nhàm chán. Thế nhưng càng đọc mình lại càng bị truyện cuốn hút. Truyện khai thác nội dung về tình yêu và về gia đình. Mặc dù motip quen thuộc nhưng văn phong của tác giả đã tạo nên màu sắc rất riêng cho truyện. Tác giả nói Thời Thất vận khí luôn không tốt, nhưng mình cảm thấy vận khí của Thời Thất tốt vô cùng. Bởi vì nàng không chỉ có Hắc Ngạo yêu thương mà còn có sáu anh trai luôn bảo vệ, hy sinh hết thảy vì nàng. Đặc biệt là nhị ca của nàng. Thời Nhị được tác giả miêu tả là kiểu công tử ngọc thụ lâm phong, vừa rực rỡ, tươi sáng lại ôn hòa dịu dàng. Thời Nhị cũng là người dám yêu dám hận, từ bỏ tất cả để ở bên người mình yêu. Chỉ là chàng không được may mắn, sau khi người yêu chết đi mọi dịu dàng của chàng cũng biến mất, có lẽ tất cả những dịu dàng còn lại chàng đều dành cho Thời Thất rồi. Cuối cùng chàng còn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy tự do cho Thời Thất.  “Bị kẻ thù yêu thích ta phải làm sao bây giờ?” khiến mình đi từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đọc truyện. Những chi tiết tưởng chừng như vô cùng bình thường lại trở thành điểm nhấn cho truyện. Và càng gần đến kết truyện mình lại khóc càng nhiều. Đến bây giờ ngồi viết những dòng này mà hồi tưởng lại mình cũng không hiểu tại sao lúc đấy lại nhiều nước mắt đến thế. Có lẽ vì những câu chữ trong truyện đã chạm đến nơi mềm mại nhất của mình.  ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mơ (All In Letters) *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Lang tộc có một quy định: Tất cả tộc nhân ba trăm tuổi thành niên phải xuống núi hoàn thành ba loại lịch luyện [1]. Chỉ có hoàn thành lịch luyện mới có thể chính thức ghi tên vào gia phả Lang tộc, ngược lại sẽ bị loại ra khỏi tộc, vĩnh viễn không được quay về sườn núi Thiên Lang. [1] Trải qua khó khăn để rèn luyện. Mà Thời Thất năm nay vừa tròn ba trăm tuổi. Thời Thất là con thứ bảy của thủ lĩnh Lang tộc, bên trên còn có sáu huynh trưởng, huynh trưởng thông minh, người nào cũng giỏi văn giỏi võ, tuấn tú xuất sắc. Nhưng Thời Thất không tài giỏi giống ca ca, so với các tộc nhân khác, nàng quá nhát gan và thích khóc, chưa nói tu vi kém còn sợ máu, ngày thường săn cái ăn cũng có thể dọa nàng chết khiếp. Biết phải xuống núi nên nàng buồn rầu ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc mấy ngày liền. Phía sau sườn núi Thiên Lang có một hồ nước, vì hồ nước có hình bán nguyệt [2] nên được gọi là hồ Bán Nguyệt. Lúc này dưới tàng cây tươi tốt bên cạnh hồ Bán Nguyệt, nữ tử mặc trang phục vàng nhạt dựa vào thân cây, nàng từ từ nhắm hai mắt, để chân trần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo chất chứa vẻ u sầu. [2] nửa hình tròn/nửa mặt trăng. Bỗng, sau lưng truyền tới tiếng nói điềm tĩnh. "Tiểu Thất." Lông mi Thời Thất rung rung, chầm chậm mở hai mắt ra, đôi mắt đen láy của nàng lộ ra ánh nước. "Sao ngủ gật ở chỗ này?" Nam tử mặt mũi tuấn tú đi tới, hắn đứng ở trước mặt Thời Thất, thân thể cao lớn che khuất ánh nắng sau lưng. Thời Thất dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Mệt ạ." Thời Tứ thấy vẻ mặt nhu nhược của nàng, không khỏi thở dài, nói: "Nhiệm vụ lịch luyện của muội có rồi, phụ thân bảo ta dẫn muội về." Nhiệm vụ lịch luyện đều thông qua hồ xem bói, dễ hay không đều xem vận may bản thân. Mà Thời Thất...!vận may không tốt từ nhỏ, lúc này nghe tứ ca nói vậy, trái tim của nàng nhảy lên cổ họng. "Tứ ca..." Thời Thất ngẩng đầu nhìn Thời Tứ, run rẩy nhấn mạnh hỏi: "Sẽ không...!sẽ không để muội đi giết dê của Dương tộc chứ?" Dương tộc là kẻ thù của Lang tộc, bọn họ ở phía Bắc núi Kỳ Lân, đối địch với Lang tộc. Khi còn nhỏ Thời Thất từng gặp một con dê của dê tộc, tứ chi dê tộc mạnh mẽ, sừng sắc nhọn dễ dàng húc thủng đầu một con hươu. Hiện tại chỉ nghĩ tới cảnh tượng ấy là đã khiến tay chân nàng lạnh buốt và mềm nhũn. Dê thật sự rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn ngỗng trắng lớn ở phía Tây. Thấy sắc mặt tiểu muội tái nhợt, Thời Tứ vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn chủ động ôm nàng rồi dịu dàng nói: "Không sợ, chúng ta là sói, sao lại sợ những con dê trắng nhỏ bé chỉ ăn cỏ." Nhưng mà...!nhưng mà đúng là nàng sợ những con dê trắng nhỏ chỉ ăn cỏ ấy. Theo Thời Tứ đi tới hồ xem bói, ngoại trừ hai người bọn họ ra, tất cả tộc nhân đều đã đến, Thời Thất nhìn qua cái hồ nước màu đen ở giữa, cảm thấy rất sợ hãi. "Đừng lo lắng, mau tới ném đá xem bói đi, quá giờ là không may mắn đâu." Thời Thất bị ép kéo tới trước hồ xem bói, trưởng lão không nhìn gương mặt tái nhợt của nàng rồi bỏ viên đá xem bói hình tròn màu trắng trên tay vào tay nàng. Bề mặt viên đá sáng bóng trơn trượt, hơi lạnh, nàng nắm chặt, lông mi dài rung nhẹ rồi lại ngước mắt nhìn một vòng, phát hiện ra ánh mắt người nhà nhìn nàng đều ngập tràn chờ mong. Cái này không ném không được... Thời Thất cầm viên đá để ở trước ngực, nhắm mắt yên lặng cầu nguyện may mắn, hít sâu rồi ném viên đá vào trong hồ nước. Hồ nước màu đen trước mắt dần tạo thành vòng xoáy nho nhỏ, dần dần, viên đá xem bói xuất hiện ở đỉnh vòng xoáy, Thời Thất trông mong nhìn, tim đập thình thịch. Trưởng lão lấy viên đá rồi nhìn chữ phía trên. Một lát sau, tầm mắt rơi lên người Thời Thất. "Trưởng lão, kết quả thế nào ạ?" Thời Thất nắm chặt nắm đấm, lưng thẳng tắp. "Ba nhiệm vụ lịch luyện theo thứ tự là..." Hô hấp Thời Thất dồn dập, mắt cũng không dám chớp. "Thứ nhất: Lấy nhẫn trấn linh của tộc trưởng trại linh dương." Trại linh dương... Trại linh dương... Trại dê... Dê... Nấc. Đại não Thời Thất thiếu dưỡng khí, lùi lại mấy bước khó khăn lắm mới đứng vững. "Thứ hai, lấy roi trừng phạt của Nhất Dương trưởng lão." "Thứ ba, lông đuôi màu hồng của tộc trưởng Bạch Linh Linh của Bạch Vũ tộc." "Ba thứ lịch luyện thiếu một món cũng không được, chỉ khi lấy được vật phẩm của nhiệm vụ lịch luyện mới được quay về sườn núi Thiên Lang, trong lúc đó không được tìm kiếm sự trợ giúp của người khác." Mũi Thời Thất đỏ lên, không kìm nổi nước mắt. Nàng quá xui xẻo... Nàng sợ nhất là ngỗng trắng ở phía Tây và dê trắng ở phía Bắc, một bên kết bè kết phái vẫy cánh phành phạch bốn phía, một bên có sừng đen trên đầu, húc thủng bụng hươu sao. Nàng là tiểu sói trắng vừa mới trưởng thành, chưa nói lấy vật phẩm nhiệm vụ, sợ là chưa kịp lẻn vào thì đã bị...!giết chết! Càng khỏi bàn tới tộc trưởng Bạch Linh Linh yêu lông như mạng của Bạch Vũ tộc, ngày thường người ta bất cẩn chạm vào cũng bị phạt tàn khốc, trộm? Không thể nào không thể nào. Thấy Thời Thất khóc khổ sở, các huynh trưởng cũng đau lòng. Bọn họ nhìn tiểu muội lớn lên, ngoại trừ chưa từng uống sữa của bọn họ ra thì cần chăm sóc gì đều chăm sóc cái đó, yêu thương nàng vô cùng nhưng lúc này lại không thể ra mặt. Đây là chuyện mỗi một người con của Lang tộc đều phải trải qua, chỉ có học được cách sinh tồn một mình mới có thể trở thành Lang tộc hùng mạnh, bá chủ một phương. Thời Thất cũng hiểu lý lẽ này, nàng thút thít trở về tẩm cung, thút thít thu dọn hành lý rồi lại thút thít rời khỏi lang cung. Không ai tiễn nàng. Thời Thất nhát gan, tính tình nhạy cảm, nếu bọn họ tiễn, không chừng lại một hồi sướt mướt không thôi. Gần lối ra sườn núi Thiên Lang, nàng dừng bước quay đầu nhìn nơi mình sống từ nhỏ tới lớn. Vách núi uy vũ bao la hùng vĩ, đỉnh núi dựng thẳng tới mây xanh, có cỏ cây tô điểm, trân thú [3] kết bạn, ở nơi cao nhất là lang cung, lông mi Thời Thất rưng rưng nước mắt, chớp mắt, giọt lệ trong suốt lăn xuống gương mặt. [3] Thú quý hiếm. Huynh trưởng của nàng chắc chắn ở phía trên nhìn nàng. Thời Thất sụt sịt, ở Lang tộc, sói con trưởng thành sẽ ở lại trong đàn chăm sóc các em, mà sói đầu đàn sẽ dẫn đàn sói ra ngoài đi săn, cho nên Thời Thất thích mấy người ca ca của mình hơn phụ mẫu. Nàng là sói con nhỏ nhất, sáu người ca ca đều để lại thứ tốt nhất cho nàng, tuy nàng vô dụng thích khóc nhưng huynh trưởng chưa từng ghét bỏ, ngược lại phụ thân có phần phê bình kín đáo... Thời Thất lau sạch nước mắt, xách túi ra khỏi sườn núi Thiên Lang. Sau khi trở về... Nàng sẽ trở thành con sói dũng cảm, cao ngạo như những người khác.. Mời các bạn mượn đọc sách Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ? Của tác giả Cẩm Chanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đệ Nhất Kiếm Thần
Bạn đang đọc truyện Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong. Diệp Huyên thân là Thế tử được gia tử chọn lựa, tẫn hết trách nhiệm và năng lực của bản thân, đi tranh quyền lợi và tài nguyên tốt nhất cho tộc nhân. Nhưng hắn không thể những tên trưởng lão vong ân bội nghĩa kia lại dám lấy lý do không ra gì kia phế truất hắn, còn đám động đến muội muội và người của hắn. Không tài không đức??? Buồn cười! Là ai đem tài nguyên về cho gia tộc? Thực lực của hắn thế nào, những kẻ kia còn không rõ ư? Tốt lắm! Thiên tuyển nhân ư???? Hắn sẽ cho mọi người thấy, rốt cuộc là hắn mạnh, hay kẻ mà những tên trưởng lão tận lực nâng đỡ thành Thế tử kia mạnh??? *** Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp. "Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”. Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm. Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp. "Tại sao?!" Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên. Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô bé này chính là Diệp Liên, em ruột của Diệp Huyên. Khi biết tin gia tộc muốn phế truất anh trai, cô bé tuy đang mang bệnh trong người nhưng vẫn không màng tất cả mà chạy đến. Lão già áo đen cau mày: “Diệp Liên, ngươi đang làm gì?" Cô bé khom mình thi lễ với những người trong từ đường, run rẩy đáp: “Thưa Đại trưởng lão, đại ca Diệp Huyên vẫn là Thế tử, vì sao người lại phế huynh ấy?" Đại trưởng lão lạnh lùng trừng cô bé: “Đây là chuyện hệ trọng của gia tộc, ngươi xen mồm vào làm gì? Đi xuống!" Diệp Liên sợ hãi không dám nhìn thẳng vào ông ta nhưng không những không rời đi mà còn bước vào từ đường, lại thi lễ với các trưởng lão đứng hai bên: “Các vị trưởng lão, đại ca của con đang liều mạng tranh giành quyền khai thác mỏ ở Nam Sơn với nhà họ Lý, hiện giờ sống chết không rõ. Vậy mà gia tộc lại muốn phế truất huynh ấy dù không có chứng cứ, thật sự không công bằng”. "Hỗn láo!" Đại trưởng lão cả giận quát lên: “Việc chúng ta phế truất hắn không có chỗ cho con oắt miệng còn hôi sữa như ngươi ý kiến. Người đâu, kéo nó xuống cho ta!" Bỗng, Thế tử vừa nhậm chức - Diệp Lang - bật cười: “Nên phạt ba mươi trượng để cảnh cáo mới phải”. Đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Vậy thì phạt ba mươi trượng!" Hai gã thị vệ trong phủ nhanh chóng vọt vào. Diệp Liên siết chặt nắm tay, thốt lên với vẻ căm giận: “Không công bằng! Đại ca con vào sinh ra tử nhiều năm qua vì gia tộc, giờ phút này vẫn liều mạng vì gia tộc! Gia tộc làm như vậy là bất công với huynh ấy!" Một trong hai gã thị vệ vừa liếc mắt thấy Diệp Lang thì biết cơ hội để thể hiện đã tới, bèn cười gằn: “Diệp Lang thiếu gia kế thừa vị trí Thế tử là hy vọng của mọi người, ngươi ồn ào cái gì?" Bàn tay gã vung lên, giáng thật mạnh vào Diệp Liên. Chát! Gò má phải của cô bé sưng tấy lên sau âm thanh lanh lảnh ấy, nhưng cô bé chỉ đưa tay lên bụm lại, tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt. Diệp Lang quan sát gã thị vệ trong chốc lát, chợt cười hỏi: “Ngươi tên gì?" Thị vệ vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ Chương Mộc, tham kiến Thế tử”. Diệp Lang gật gù tán thưởng: “Ngươi khá đấy. Ta đây làm Thế tử cần mười cận vệ theo bên mình, ngươi làm một trong số đó đi”. Chương Mộc nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng, khom lưng thật sâu: “Thuộc hạ nguyện vào nước sôi lửa bỏng vì Thế tử, chết cũng không từ!" Diệp Lang khẽ gật đầu: “Kéo nó xuống đi.   Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong.  
Tả Đạo Khuynh Thiên
Thị phi ai đến phán định, công tội ai cho trí bình? Đời này không muốn quy củ, chỉ cầu tùy tâm sở dục. Thiên cơ nắm trong tay, nhìn ta ngang ngược. —— —— ta là Tả Tiểu Đa, ta không đi đường thường. *** Phong Lăng Thiên Hạ là một vị uy tín lâu năm Chí Cao thần cho nên hành văn vô cùng tốt, mặc dù gần đây thành tích không tốt vì bệnh nhưng lần này trở lại với 《 Tả Đạo Khuynh Thiên 》đang được độc giả nhiệt tình truy phủng.        Nam chính Tả Tiểu Đa có được gia đình hạnh phúc nhưng dưới tác dụng thiên cơ làm tất cả những thứ này cũng không nhất định có thể tiếp tục kéo dài. . .        May mắn Tả Tiểu Đa tại dưới cơ duyên xảo hợp thu được Thiên Nhân hình ảnh, có thể thấy một người ba tháng họa phúc, bởi vậy hắn cũng nhìn thấy hắn Tiểu Niệm tỷ tỷ sẽ tại hai tháng rưỡi về sau tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy nam chính liền bậc hack cố gắng.        Nam chính thông qua Thiên Nhân hình ảnh không ngừng cho người khác xem tướng, tích lũy điểm vận khí, dựa vào dạng này bàng môn tà đạo phương pháp tu luyện, nam chính chẳng những có thể nghịch thiên cải mệnh, càng phải đem Thiên Cơ nắm trong tay, trở thành cực kỳ cường đại thầy tướng!        Nội dung truyện còn thiên về hài hước vô cùng giải trí.  *** Main tham tài - sợ chết - tiện bức - có dũng - có trí - có mưu. Tác giả từng viết 4 bộ : Lăng Thiên Truyền Thuyết - Dị Thế Tà Quân - Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Ta Là Chí Tôn nên bút lực rất cứng, cốt truyện mạch lạc, dễ hiểu. Yếu tố hài bao quanh truyện từ đầu đến cuối, không gây cảm giác nhàm chán chỉ biết cắm đầu tu luyện. Nói chung bộ này có tiềm chất thành siêu phẩm, trân trọng mời mọi người đọc thử! *** Tinh Hồn đại lục. Viêm Võ đế quốc. Trung Nguyên, Phượng Hoàng thành. Thanh Thủy Khu. Tiểu khu, nơi ở của Phượng Vũ gia. . . . . . . . . . . . . "Cẩu Đát!" Một giọng nói thanh thúy vang lên. Tả Tiểu Đa ánh mắt mờ mịt nhớ lại cảnh trong mộng, ánh mắt tán loạn chậm rãi tập trung lại, sau đó buồn bực kéo chăn lên che đầu. "Tiểu Cẩu Đát. . ." Giọng nói đó lại vang lên, kéo dài ra, còn có chút vui sướng, chứng tỏ lúc này chủ nhân của giọng nói đó cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà tâm tình của Tả Tiểu Đa rất không thoải mái. Bởi vì cái tên 'Tiểu Cẩu Đát' này là tên của hắn. Cho dù bất kỳ người nào bị gọi là Tiểu Cẩu Đát thì chắc cũng sẽ không vui vẻ gì. Nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa không thể tức giận. Hắn cũng không dám tức giận. Hắn không biết mình đã có được bao nhiêu cái tên. Ừa, không sai, người đang kêu to đó là mẹ hắn. Dám tức không? Một trăm phần trăm chỉ có bất đắc dĩ. Từ trong miệng cha và mẹ, từ khi Tả Tiểu Đa bắt đầu hiểu chuyện đến nay thì hắn chỉ biết tên của mình nhiều như là hạt cát trong Trường Giang mênh mông, ngôi sao trong tinh hà vô tận. Mà muốn gọi mình với cái tên gì thì tùy vào tâm trạng của cha mẹ. Khi tâm trạng vui vẻ thì Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát, Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Mễ Mễ, Tiểu Đản Đản, Tiểu Thân Thân. . . nghĩ ra cái gì thì gọi cái đó. Khi tâm trạng bình thường thì gọi Tiểu Đa, rất nghiêm túc. Khi tâm trạng không tốt, nhất là khi mình chọc giận bọn họ thì tiểu vương bát đản, tiểu hỗn trướng, ranh con, tiểu túng, tiểu xích lão, tiểu quỷ báo, tiểu vô lương tâm. . . muốn cái gì cũng có. Hơn nữa còn dùng phương ngôn của nhiều nơi để gọi. Có đôi khi Tả Tiểu Đa cảm thấy rất kỳ quái, cha mẹ mình uyên bác cỡ nào, từ nam đến bắc từ đông đến tây, tiếng địa phương các nơi không gì không biết không gì không hiểu, hơn nữa còn chuyên môn dùng để chửi mình. . . Cách gọi tên cũng chính là cách phỏng đoán tâm trạng của cha mẹ. Ví dụ như bây giờ gọi là Tiểu Cẩu Đát, Cẩu Đát thì chứng minh tâm trạng của mẹ vui vẻ, nếu vui vẻ thì sẽ không dễ dàng tức giận, như vậy mình đáp hay không đáp nàng cũng không quan trọng. . . . Ta phải thông qua chuyện mình bị gọi bằng cái tên gì để phỏng đoán mình sẽ bị đánh hay không. . . Ta quá khổ. Tả Tiểu Đa nằm trên giường, yên lặng thở dài. Lung tung gọi Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát. . . thì cũng thôi đi. Vấn đề là Tả Tiểu Đa cũng hoàn toàn không hài lòng với cái tên của mình bây giờ! Tiểu Đa? Ngươi nghe thử xem, đó là cái tên quái quỷ gì thế? Không có chút bá khí nào! Có một đồng môn, tên là Triệu Giang Hồ! Hào khí cỡ nào? Còn có vị tên là Lý Trường Thiên nghe thì cảm thấy lợi hại! Nhưng tên của mình thì. . . Hơn nữa, ngày ấy. . . Cha hắn uống nhiều rượu, nhìn thấy tâm trạng hắn vui vẻ nên Tả Tiểu Đa can đảm hỏi một câu: Vì sao tên ta là Tiểu Đa? Có thể đổi một cái tên khác dễ nghe hơn một chút hay không? Lúc ấy cha hắn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ghét bỏ, chém đinh chặt sắt nói: "Không được!" "Tại sao?" "Không vì cái gì cả! Tóm lại là không được đổi tên!" "Vậy tại sao gọi là Tiểu Đa, cái này hẳn là có thể nói chứ?" Lúc đó cha hắn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi sinh ra, đối với ta và mẹ ngươi thì có chút dư thừa." . . . Có chút dư thừa = Tiểu Đa?! Lúc đó Tả Tiểu Đa cảm thấy lòng mình như đã chết lặng. Hóa ra các ngươi chê ta sinh ra phá hủy thế giới hai người của các ngươi? Ta dư thừa như vậy sao? Nhà ai có huyết mạch truyền thừa mà không vui mừng hớn hở? Nhất là ta vẫn là con trai, nhưng sao đến lượt hai người các ngươi thì lại biến thành dư thừa? Lúc đó Tả Tiểu Đa nước mắt rưng rưng hỏi: "Các ngươi ghét ta như vậy sao?" Cha hắn uống một hớp rượu, chậm rãi. . . Ừm, nhấn mạnh một câu: Cha của Tiểu Đa khí chất rất là hào hoa phong nhã, nho nhã tiêu sái, hơn nữa còn anh tuấn, dáng vẻ là mỹ nam tử tuyệt thế, ngoại trừ có chút lười ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm. . . Cha hắn chậm rãi nói: "Lúc đầu rất ghét bỏ, sau này mẹ ngươi phát hiện, từ khi có ngươi, nàng lại có thêm một món đồ chơi hay. . . phát hiện có con thì vẫn rất thú vị, thế là nàng cứ thế mà chơi. . . từ từ, cũng không chê nữa. . ." Đồ chơi! Nghe được hai chữ này, Tả Tiểu Đa bị bạo kích, trực tiếp tự bế. Hai ngươi sinh một cái đồ chơi! Mẹ hắn ở bên cạnh lý lẽ hùng hồn nói: Sinh con không phải để chơi hay sao? Giống như nhà thím Lý nuôi mèo đó, Vương đại mụ nuôi chó đó, không cần biết là gì, tóm lại cũng phải nuôi một cái chơi đúng không? Ngài nói rất hay có đạo lý. Ta lại không phản bác được. Cuộc nói chuyện đêm hôm đó đến đó là dừng. Tả Tiểu Đa cảm thấy mình không còn bất cứ hứng thú để gặn hỏi thêm gì khác, ôm trái tim đủ thương tích về tới phòng mình. Tả Tiểu Đa cảm thấy may mắn mà tim mình rất tốt. Hắn cảm thấy có thể là do mình quá rộng rãi, bị đả kích nghiêm trọng như vậy mà cũng không có để ở trong lòng, vẫn không tim không phổi gắng gượng qua ngày. Hơn nữa thần kỳ nhất chính là qua đêm hôm đó, hắn lại bình thường trở lại —— không đúng, nói chính xác hơn thì còn chưa qua hết đêm đó thì hắn đã bình thường trở lại. Ai, ta vốn là một cái đồ chơi. . . đồ chơi, là đồ chơi cũng được. . . Trên thế giới này, có ai mà không phải là đồ chơi? Nhưng mà, có thể đổi tên khác hay không? . . . Mời các bạn đón đọc Tả Đạo Khuynh Thiên của tác giả Phong Lăng Thiên Hạ.
Nghịch Thiên Tà Thần
Bạn là một người rất thích những tác phẩm truyện tu luyện, tiên hiệp, huyền huyễn ? Bạn muốn tìm một bộ truyện dễ đọc mà lại có nhân vật chính mạnh, đánh đâu thắng đó ? Vậy Nghịch Thiên Tà Thần của tác giả Hỏa Tinh Dẫn Lực là lựa chọn không tồi chút nào dành cho bạn. Đây là một bộ truyện khá hot, sự nổi tiếng của nó, để vô số độc giả theo đuổi! Sơ lược Nhất đại thiên tài huyền mạch bị hao tổn trở thành phế vật, gia tộc vứt bỏ, thế nhân chế giễu, thậm chí đêm tân hôn bị người hạ độc… Huyền Thiên chí bảo, Luân Hồi Kính hiện, nghịch thiên cải mệnh, khởi động lại nhân sinh, mang theo cừu hận cùng tiếc nuối, thề phải đăng đỉnh lực lượng đỉnh phong! Chưởng Thiên Độc Chi Châu, thừa Tà Thần Chi Huyết, tu Nghịch Thiên Chi Lực. Nhất đại Tà Thần, quân lâm thiên hạ! Nội dung Nghịch Thiên Tà Thần chính là cố sự của một thiếu niên tên Vân Triệt dùng Thiên Độc Châu, nhận Tà Thần Huyết, tu Nghịch Thiên lực, quân lâm thiên hạ, đi lên nghịch thiên chi đồ. Các nhân vật trong truyện  Nam Chính : Vân Triệt ngay từ đầu liền bị hạ độc, đồng thời hôn thê bị cướp đi, một đường long đong không ngừng. Thế nhưng nhân họa đắc phúc, nhờ vào tính cách kiên nghị, không ngừng rèn luyện và tiến bộ, hắn cuối cùng đi đến con đường nghịch thiên! Nữ Tử : Ở bên trong quá trình trưởng thành của Vân Triệt, Hoả Tinh Dẫn Lực an bài rất tốt quá trình các loại nhân vật dung nhập, vừa hợp nhau lại càng tăng thêm tác dụng sức mạnh. Đặc biệt là quá trình tình cảm của Vân Triệt cùng các vị nữ chính, để cho độc giả muốn ngừng mà không được. Tập hợp đủ loại nguyên tố hậu cung, YY, huyền huyễn, xảo diệu dung hợp lại cùng nhau, thành tựu địa vị đệ nhất sảng văn ở Zongheng tiểu thuyết! Cơ duyên Thiên Độc Châu : Chí bảo khiến cho hắn bách độc bất xâm, đã bảo vệ tính mạng hắn rất nhiều lần. Tà Thần Huyết mang lại sức mạnh vô cùng lớn, từ đó tu nghịch thiên chi lực. Cảm nhận Truyện được tác giả viết chắc tay, trau chuốt, cảnh chiến đấu miêu tả rõ ràng, cốt truyện khá hay, tình tiết logic không quá khó hiểu. Chỉnh thể phong cách của tiểu thuyết mặc dù thiên hướng về tiểu bạch, sảng văn, nhưng nương theo lấy tình tiết không ngừng thúc đẩy Tác giả có vẻ khoái sắc hiệp nên nhân vật nữ nào dù vớ vẩn mấy cũng miêu tả rất khêu gợi. Thôi thì cứ tạm coi đây là ưu điểm nhỏ của truyện đi. Có tí nữ sắc cũng thêm màu sắc cho truyện. Tóm lại đây là một bộ truyện khá hay, đáng để cày cuốc khi rảnh rỗi vào mùa dịch này. Nguồn: Ligru.com *** Ý thức Vân Triệt dần dần thức tỉnh.  Sao lại thế này... Chẳng lẽ ta còn chưa chết sao? Rõ ràng là ta đã rơi xuống Tuyệt Vân Nhai, làm sao có thể còn sống! Với lại trên người vậy mà không có cảm giác đau đớn... Ngay cả cảm giác khó chịu cũng không có? Xảy ra chuyện gì?  Vân Triệt lập tức mở mắt ra, nhanh chóng ngồi bật dậy, bỗng nhiên nhận ra mình đang ở trên chiếc giường lớn mềm mại, phía trên giường là mạn liên màu đỏ thẫm rũ xuống, nhuộm đẫm không khí vui mừng.  - A! Tiểu Triệt! Ngươi... Ngươi tỉnh rồi!  Một tiếng nói kinh hỉ của thiếu nữ truyền đến bên tai hắn, theo đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của một nữ hài xuất hiện trong tầm mắt của hắn.  Đây là một nữ hài nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, một thân váy dài màu xanh biếc, khuôn mặt non mềm trắng hồng xinh đẹp, cặp môi hồng nhuận tươi đẹp căng mọng ướt át, chiếc mũi ngọc thanh tú yêu kiều, một đôi mắt đẹp lộ ra vô cùng mừng rỡ, giống như một hồ nước trong suốt, thanh triệt trong suốt, làm rung động lòng người. Cả khuôn mặt đều dịu dàng ôn nhu, xinh đẹp theo người. Tuổi còn nhỏ đã có phong thái như thế, có thể tưởng tượng sau khi lớn lên sẽ là xinh đẹp khuynh thành như thế nào.  Nhìn nữ hài gần trong gang tấc này, Vân Triệt nhất thời ngu ngơ một chút, hoàn toàn bật thốt ra theo bản năng:  - Tiểu cô?  Nữ hài nâng cổ tay trắng bóc như tuyết lên, bàn tay nhỏ bé như ngọc ấm áp đặt lên trên trán Vân Triệt, vẻ mặt nàng cũng càng thêm thả lỏng một chút, vui vẻ nói:  - Nhiệt độ cơ thể cũng gần như khôi phục lại bình thường, thật tốt quá, vừa rồi thiếu chút nữa bị hù chết. Tiểu Triệt, hiện tại trên người ngươi có chỗ nào không thoải mái không?  Đối mặt với con ngươi tràn đầy quan tâm vô bờ của thiếu nữ, Vân Triệt có chút ngây ngốc lắc đầu... Tinh thần hoàn toàn ở trong trạng thái phân li.  - Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi trong chốc lát, ta lập tức đi nói cho gia gia ngươi. Hôm nay chính là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi bỗng nhiên té xỉu, gia gia ngươi thiếu chút nữa phát điên rồi, vừa rồi tự mình đi ra ngoài mời Tư Đồ Đại Sư.  Thiếu nữ vội vàng cũng không nhận ra vẻ mặt khác thường của Vân Triệt, nàng ấn bả vai Vân Triệt làm cho hắn nằm lại trên giường, sau đó cước bộ rời đi vội vàng.  Cửa bị đóng lại, Vân Triệt lại từ trên giường ngồi dậy lần nữa, thoáng chốc hai tay ôm chặt lấy đầu mình.  Nơi này là Lưu Vân Thành, một thành nhỏ nhất ở Phía Đông thuộc Thương Phong Đế Quốc – một trong bảy quốc gia tại Thiên Huyền Đại lục, mà hắn, là tôn tử duy nhất của Ngũ Trưởng lão Tiêu Môn tại Lưu Vân Thành -- Tiêu Triệt! Năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.  Đây là thân phận hiện tại của hắn.  Ký ức của hắn lập tức chồng lên ký ức tại Thương Vân Đại lục hơn hai mươi năm về trước, khiến hắn liền bừng tỉnh hiểu ra.  Ta là Tiêu Triệt... Vậy ký ức tại Thương Vân Đại lục kia lại là thế nào?  Chẳng lẽ là sau khi chết đi ở Thương Vân Đại lục, chuyển kiếp đến trên khối thân thể này?  Không đúng! Mình rõ ràng chính là Tiêu Triệt! Mọi thứ trong gian phòng này mình đều vô cùng quen thuộc, từ nhỏ đến lớn, tất cả ký ức đều rõ ràng, hết thảy mọi thứ đều là tự mình trải qua, tuyệt đối không phải là đánh cắp ký ức của người khác!  Chẳng lẽ toàn bộ tại Thương Vân Đại lục chỉ là một giấc mộng? Sau khi mình rơi xuống Tuyệt Vân Nhai thì chợt tỉnh mộng?  Nhưng ký ức tại Thương Vân Đại lục lại cũng vô cùng rõ ràng... Vậy ân oán tình thù trong hai mươi bốn năm kia, làm sao có thể là mộng chứ!  Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?  Vân Triệt... Hiện tại hẳn là Tiêu Triệt, sau một lúc lâu hắn bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt rốt cuộc từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng từ từ rõ ràng.  Lúc này mới là thời gian sáng sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng choang. Hôm nay là ngày đại hôn của hắn và Hạ Khuynh Nguyệt, hai khắc chung trước, hắn bị tiểu cô đánh thức, thay một thân hỉ phục đỏ thẫm, sau đó uống một chén cháo do tiểu cô tự tay nấu, tiếp theo, hắn liền cảm giác toàn thân vô lực... Sau đó thì không biết gì cả.  Cho tới bây giờ mới tỉnh lại.  Lúc này, một mùi hương khác truyền đến từ bên môi hắn, Tiêu Triệt khẽ nhếch môi lên, sắc mặt lập tức khẽ biến.  Đây là... Thí Tâm Tán!!  Những năm ở Thương Vân Đại lục kia, có Thiên Độc Châu trong người nên Vân Triệt rõ vạn độc trong thiên hạ như lòng bàn tay, có thể nói trên đời không có loại độc nào mà hắn không biết, vô luận là độc gì, hắn chỉ cần khẽ ngửi một chút thì trong nháy mắt liền có thể phân biệt được tên và cấu thành của loại độc này. Đồng thời, có được Thiên Độc Châu nên hắn bách độc bất xâm, dù độc có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể gây thương tổn cho hắn.  Thí Tâm Tán, lấy Tuyệt Hồn Thảo và Tử Văn Hải Đường chế thành, sau khi tan trong nước thì vô sắc vô vị, sau hơn vào cơ thể hơn mười giây liền đoạt đi sinh cơ của con người, trực tiếp bị mất mạng, thậm chí trên thi thể sẽ không hiện ra bất cứ dấu vết trúng độc nào.  Ánh mắt Tiêu Triệt lập tức âm trầm, trong nháy mắt hiểu ra.  Thì ra là, vừa rồi hắn không phải là hôn mê, hơn nữa sau khi uống chén cháo bị hạ Thí Tâm Tán đã bị độc chết! Chết đi luân hồi chuyển thế, sinh tại Thương Vân Đại lục, sau khi rơi xuống Tuyệt Vân Nhai tại Thương Vân Đại lục... Thế nhưng không ngờ có thể sống lại trên thân thể vừa chết đi ở kiếp trước!  Tuy rằng loại chuyện này nghe vào lên hoàn toàn chính là thiên phương dạ đàm, nhưng đây là khả năng duy nhất Tiêu Triệt có thể nghĩ đến!  Chờ một chút... Nếu nói như vậy, thân thể hiện tại của mình hoàn toàn không có năng lực kháng độc, vì sao vừa tiếp xúc Thí Tâm Tán mà bây giờ lại bình yên vô sự?  Một chút cảm giác khác thường truyền đến từ trong lòng bàn tay trái, Tiêu Triệt nâng tay trái mình lên, rõ ràng phát hiện trong lòng bàn tay vậy mà in một ấn ký lục sắc hình tròn.  Hình dạng, màu sắc, lớn nhỏ của ấn ký này... Rõ ràng là giống y chang Thiên Độc Châu!  Trước khi rơi xuống Tuyệt Vân Nhai, trong tuyệt cảnh hắn trực tiếp nuốt Thiên Độc Châu vào trong bụng, hắn hoàn toàn không biết làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì. Mà lúc này, ấn ký trên tay này, dường như Thiên Độc Châu cũng cùng hắn chuyển kiếp tới đây!  - Thiên Độc Châu...  Ngẩn người nhìn ấn ký rất giống Thiên Độc Châu này, Tiêu Triệt theo bản năng thầm đọc một tiếng.  Theo tiếng nói hắn thốt ra, ấn ký lục sắc trong lòng bàn tay bỗng nhiên phóng ra một đoàn quang mang bích lục, trước mắt hắn lập tức xuất hiện chút hoảng hốt không biết từ đâu tới, đại não có chút choáng váng, khiến hắn theo bản năng nhắm hai mắt lại, lúc hắn mở to mắt, thế giới chung quanh hắn đã biến thành lục sắc mênh mang.  Thế giới lục sắc này trống trải một vùng, nhìn không tới giới hạn, chung quanh tràn đầy khí tức độc mỏng manh thuộc về Thiên Độc Châu, Tiêu Triệt ngơ ngác một hồi lâu mới rốt cuộc hiểu ra, tinh thần của mình vậy mà tiến vào thế giới bên trong Thiên Độc Châu.  Hóa ra bên trong Thiên Độc Châu còn có thế giới rộng lớn như vậy! Càng không thể tưởng tượng được là mình bất kể hậu quả mà nuốt Thiên Độc Châu, thế nhưng lại khiến Thiên Độc Châu theo mình chuyển kiếp, dường như còn trở thành một bộ phận trong cơ thể mình!  Nếu có thể đi vào, vậy tất nhiên cũng có thể đi ra.  Tiêu Triệt nhắm mắt lại, ý niệm khẽ động, lập tức thế giới lục sắc chung quanh nhanh chóng giải tán, làm cho khi mở mắt ra lần nữa, trong tầm mắt đã là gian phòng quen thuộc kia.  Nhìn ấn ký màu xanh nhạt trong lòng bàn tay kia, Tiêu Triệt chậm rãi nở nụ cười... Tuy rằng không biết vì sao sẽ phát sinh chuyện khó có thể tin như vậy, nhưng mình chẳng những chết mà còn sống lại, còn có ký ức của hai đời. Có lẽ, là ông trời bất bình vận mệnh bi thảm hai đời của hắn, do đó có lòng từ bi cho hắn lại lấy được cơ hội trọng sinh lần nữa!  Tại Thương Vân Đại lục, Vân Triệt gặp phải tình cảnh vô số tuyệt đỉnh cường giả đuổi giết, tuy rằng cuối cùng vẫn bị mất mạng, nhưng một mình hắn khuấy động sóng gió trong thiên hạ phong vân, là cỡ nào uy phong! Nhưng thân thể hắn hiện tại lại rất bình thường... Nói không chút khách khí là vô cùng cặn bã.  Thiên Huyền Đại lục, Huyền Lực vi tôn. Tuy rằng Tiêu Triệt sinh tại Tiêu Môn, còn là tôn tử của Ngũ Trưởng lão Tiêu Liệt có thực lực mạnh nhất, nhưng hắn đã mười sáu tuổi rồi, Huyền Lực lại vẫn luôn kẹt tại Sơ Huyền Cảnh cấp một, từ bảy tuổi rưỡi hắn bắt đầu tu huyền, tám tuổi tiến vào Sơ Huyền Cảnh cấp một, sau đó suốt tám năm Huyền Lực không tiến bộ chút nào, tại trong Tiêu Môn chịu hết chế giễu. Sau này Tiêu Liệt mời được Đệ Nhất Y sư Lưu Vân Thành - Tư Đồ Doãn kiểm tra thân thể cho hắn, nhận được câu trả lời như sét giữa trời quang – không ngờ là hắn trời sinh huyết mạch bị tổn thương, hơn nữa tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, gần như không thể chữa trị. Dưới trạng thái này, cả đời Tiêu Triệt chỉ dừng lại ở Sơ Huyền Cảnh cấp một, mặc cho cố gắng như thế nào, cũng không thể tiến thêm.  Cho dù liều chết tu luyện, cả đời cũng chỉ có thể đạt tới Sơ Huyền Cảnh cấp một. Tại Thiên Huyền Đại lục, người như vậy không thể nghi ngờ chính là tồn tại ở tầng dưới đáy, hoàn toàn trở thành một trò cười lớn của Tiêu Môn, nếu không phải gia gia Tiêu Liệt của hắn là Đệ Nhất Cường giả tại Tiêu Môn thậm chí trong toàn bộ Lưu Vân Thành hoàn toàn không ai nguyện ý liếc nhìn hắn một cái.  Tiêu Môn là một trong ba đại gia tộc tu luyện Huyền Lực tại Lưu Vân Thành, cường giả nhiều vô số kể, thế hệ trẻ nhân tài xuất hiện liên tục, ở trong đó có thể nói Tiêu Triệt có cũng được mà không có cũng chẳng sao, dù cho ngày nào đó hắn chết thì cũng chẳng mấy người quan tâm, nhưng hôm nay lại có người không tiếc dùng loại kịch độc Thí Tâm Tán không để lại dấu vết ngàn vàng khó cầu này giết hắn, dĩ nhiên, hiện tại Tiêu Triệt rất rõ ràng nguyên nhân.  Bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của hắn và Hạ Khuynh Nguyệt.  Hạ Khuynh Nguyệt bằng tuổi hắn, cũng chỉ có mười sáu tuổi. Tuy tuổi còn nhỏ như thế nhưng nghe nói nàng ta tu luyện Huyền Lực đã đạt tới Sơ Huyền Cảnh cấp mười, sắp đột phá Sơ Huyền để bước vào Nhập Huyền Cảnh. Có thể vào năm mười sáu tuổi sẽ đạt tới cảnh giới đó, nàng ta là người đầu tiên của Hạ gia trăm năm qua xuất sắc như vậy, chẳng ai trong thế hệ đồng lứa tại Lưu Vân Thành có thể so sánh với nàng ta. Thậm chí có đồn đãi, nếu nàng tiến cảnh vẫn duy trì liên tục như vậy, mấy chục năm sau, Hạ Khuynh Nguyệt có khả năng trở thành người đầu tiên của Hạ gia từ trước tới nay bước vào Địa Huyền Cảnh... Thậm chí, còn có khả năng đạt tới Thiên Huyền Cảnh – cảnh giới mà trong trăm năm chưa bao giờ có ai tại Lưu Vân Thành dám hy vọng xa vời!  Càng mấu chốt hơn nữa, Hạ Khuynh Nguyệt chẳng những có thiên phú kinh người, dung nhan càng sắc nước hương trời, là đệ nhất mỹ nữ được Lưu Vân Thành công nhận. Gần như tất cả các thanh niên tài tuấn có chút tư bản tại Lưu Vân Thành đều ái mộ, thèm thuồng nàng ta, nếu Hạ gia chọn rể, phỏng chừng người tới cửa đủ để xếp hàng từ Bắc Môn đến Nam Môn của Lưu Vân Thành.  Thiên chi kiêu nữ có thiên phú cùng dung mạo có thể nói là đệ nhất Lưu Vân Thành thế nhưng phải gả cho phế vật nhất Tiêu gia thế hệ này, hơn nữa ngay cả một chút tiền đồ về sau cũng chẳng có, không biết bao nhiêu người tại Lưu Vân Thành dậm chân đấm ngực, oán giận không thôi... Này hoàn toàn chính là một đóa hoa sen ngạo thế cắm vào bãi phân trâu mà người khác chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái!  Đương nhiên những người mê luyến Hạ Khuynh Nguyệt rất ghen ghét Tiêu Triệt, đa số đều không cam tâm... Cho nên có người dùng độc giết hắn, hiện tại Tiêu Triệt nghĩ đến hoàn toàn không thấy kỳ lạ.  - Quả nhiên hồng nhan họa thủy.  Tiêu Triệt xuống giường đứng lên, khẽ lầm bầm lầu bầu một tiếng. Nhưng nghĩ đến dung mạo khuynh thành của Hạ Khuynh Nguyệt, hắn nhếch miệng nở nụ cười:  - Không ngờ có thể lấy được lão bà như vậy, thật sự là bắt đầu không sai.  Kèm theo quyển sách, đặt ra cấp bậc Huyền Lực, từ thấp đến cao là: [Sơ Huyền Cảnh → Nhập Huyền Cảnh → Chân Huyền Cảnh → Linh Huyền Cảnh → Địa Huyền Cảnh → Thiên Huyền Cảnh → Vương Huyền Cảnh → Bá Huyền Cảnh → Quân Huyền Cảnh → Thần Huyền Cảnh →? ], mỗi một cảnh giới phân chia từ cấp một đến cấp mười. Mời các bạn đón đọc Nghịch Thiên Tà Thần của tác giả Hỏa Tinh Dẫn Lực.