Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sói Đi Thành Đôi

Câu chuyện là quá trình yêu nhau lắm cắn nhau đau của hai nhân vật chính đại ngốc. Những cuộc cãi vã nhau nhưng cũng qua đó nảy sinh tình cảm với nhau. Nhân vật chính: Biên Nam x Khưu Dịch *** Đừng ai nhìn vào thể loại hỗ công mà sợ, tránh xa rồi hắt hủi nhé. Ban đầu nhìn mình cũng có hơi ngại đọc, nhưng rồi lúc lọt hố thì không hối hận tí tẹo nào. Truyện này thật sự hay lắm, để cử mọi người lắm luôn Yên tâm H che rèm nên không bị ảnh hưởng cảm xúc mấy đâu =)). Đa số mình đọc vườn trường đều là oan gia, và bộ này cũng không ngoại lệ. Hai nhân vật chính ban đầu ghét nhau lắm, cứ gặp là đánh nhau vì bạn Nam theo đuổi một đứa con gái, mà đứa đó lại thích Bạn Dịch ( hai bạn nhân vật chính hehe ), xong còn vì mối thâm thù đại hận giữa hai trường nên hai người cứ có cơ hội là lại choảng nhau. Có lần bạn Nam đánh gãy chân bạn Dịch nên hả hê, sung sướng lắm. Ai ngờ tình cờ thế nào đúng dịp ấy anh trai đứa nhóc mới quen phải nằm viện, không yên tâm để thằng bé 9-10 tuổi đã phải vào bếp nấu đồ chăm sóc anh trai bị tai nạn nên bạn xung phong nhận luôn trách nhiệm này =)). Và đúng như mọi người đoán đấy, anh trai đứa nhóc này chính là bạn Dịch. Vậy là đã đánh người ta gãy chân xong cuối cùng lại thành ra chăm sóc người ta đến khi lành =)). Lúc tác giả miêu tả khuôn mặt đần thối lúc biết sự thật của bạn Nam đúng tội nghiệp =)). Cuối cùng sau một hồi lằng nhằng, hai bạn quay sang yêu nhau, tạo nên một cú sốc cho chúng bạn thân. Tình tiết câu chuyện diễn biến khá hợp lý, hơi mang theo hướng hiện thực nên mình khá thích. Tình cảm hai bạn đọc mà thấy đáng yêu, ấm áp lắm. Một Khưu Dịch hiểu chuyện, luôn nhường nhịn người mình yêu. Một Biên Nam luôn mang tới vui vẻ cho người khác. Vì từng là oan gia nên có lúc hai bạn yêu nhau cuồng nhiệt lắm, nhưng có lúc lại móc mỉa nhau chí choé =)). Đọc mà thấy đáng yêu, ấm áp dễ sợ. Thích nhất là đoạn bạn Dịch bắt bạn Nam viết thư tình cho mình dài 1000 chữ, đọc bức thư mà vừa thấy độ ngu văn của bạn Nam mà cũng vừa thấy cảm động nữa hic. Ngoài ra nhân vật phụ ai cũng dễ cưng hết. Thích nhất là em trai bạn Dịch, huhu thằng nhỏ đáng yêu dã mà lanh lợi dã man. Đọc xong mà chỉ muốn có một đứa em như thế thôi. Bên cạnh đó còn có tình cảm bạn bè với gia đình cũng rất đáng đọc. Thật sự đề cử mọi người truyện này lắm đó. P/s: Mọi người có thấy lạ là hôm nay mình lại nói tên nhân vật chính ra mà không nói công-thụ như các bài review trước không hehe. Thực ra là vì đây là hỗ công nên không phân chia công thụ, để review khách quan nên mình không dám nói theo cảm nhận ai công ai thụ từ đầu sợ mọi người đọc sẽ bị áp đặt nên để cuối mới nói =)). Ai theo Dịch công Nam thụ với tui thì giơ tay nào =)). *** VOTE : 9.5/10 Một câu chuyện đời thường, gần gũi như chuyện kể của người hàng xóm kế bên nhà. Khưu Dịch và Biên Nam, hai người đàn ông tình cờ gặp gỡ nhau và nhận định nhau. Trong hai người, mình không thích ai hơn ai. Chỉ có chút quyến luyến Khưu Dịch hơn một chút. Vì thực sự, Khưu Dịch đã khổ nhiều rồi. Cả khổ thân lẫn khổ lòng, suốt cả gần mười năm. Khưu Dịch xuất hiện rất ngầu. Ngầu đến độ cả khi mình mường tượng ra dáng vẻ thiếu niên mười tám ấy vô tình gặp ngoài đời thực, tim sẽ đập, chân sẽ run. Xe đạp thể thao màu xanh lục huỳnh quang, đôi mắt nhạt màu và sóng mũi cao thẳng. Vừa gặp đã phang cho Biên Nam và Vạn Phi mấy gậy rồi nghênh ngang rời đi. Hóa ra là anh đạo trường Vận tải đường thủy. Thì là trai không hư gái không yêu mà. Nhưng thật ra đánh nhau chỉ là một cách phát tiết những buồn bực u uẩn trong lòng của Khưu Dịch mà thôi. Vì cuộc sống của Khưu Dịch nhiều bộn bề lo toan quá. Hoàn cảnh gia đình không tốt, sức khỏe người thân không tốt. Từ bé Khưu Dịch đã phải vừa đi học vừa đi làm để xoay xở chi tiêu trong gia đình. Ấy mà bố và em trai chưa một ngày bị bỏ đói. Ngược lại đứa nhóc Khưu Ngạn, lớn lên vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Cơm của Khưu Dịch nấu, nhiều tình cảm, cũng nhiều mồ hôi và nước mắt của Khưu Dịch ngày đó.  Thật thương mà không sao nói hết. Với Biên Nam, mình lại xuất hiện phần đồng cảm. Mẹ là người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người ta, cậu vĩnh viễn mang một vết thương lòng to lớn. Ở cùng bố và gia đình của bố, Biên Nam luôn cố gắng thu hẹp sự tồn tại của mình hết sức có thể. Dù tiền cậu có dư dả, nhưng khoảng trống trong lòng lại mênh mang. Biên Nam sống không mục đích mười tám năm trời, đến khi gặp Khưu Dịch. Dường như những ngày ấy là ngày Biên Nam bắt đầu bận rộn nhất, là những ngày bắt đầu sống có ý nghĩa nhất. Vì sự xuất hiện của một người, Biên Nam đã có thể không để sự tồn tại mơ hồ của mình gặm nhấm cuộc sống thực sự của cậu. Nói sao nhỉ, đây là một câu chuyện chân thật và bình dị mà biết đâu ai đó sẽ có cơ duyên nghe được một lần. Không có lời thề non hẹn biển. Không có ý nghĩ kinh thiên động địa. Cả hai tình cờ nhận ra nhau, đấu tranh và tiến tới vì nhau. Vì tác giả gần như đã viết ra một hành trình đủ đầy cho hai người, lại khiến mình chẳng biết viết gì cho phải. Khưu Dịch và Biên Nam, trải qua đầy đủ các cung bậc cảm xúc bên nhau, có hiểu lầm, có nước mắt. Không khó để nhận ra tình cảm dành cho đối phương. Nhưng lại không dễ gì chấp nhận được mối quan hệ phải đương đầu với nhiều khó khăn này. Điều quý giá khiến Khưu Dịch và Biên Nam bên nhau lâu đến vậy, có lẽ là vì hai người vẫn luôn tôn trọng đối phương, dành cho đối phương một khoảng trống đủ rộng để được làm chính mình. Không biết tự khi nào đôi oan gia quyến luyến nhau không dứt. Có thể là vào những ngày mà Khưu Dịch gãy chân, Biên Nam vô tình làm Đại hổ tử sang chăm nom Nhị Bảo. Bởi, người ta nói tuổi trẻ không đánh không quen. Không có màn đánh nhau, không có sự hiểu lầm, hai người cũng chẳng nhận ra nhau được. Hay bắt đầu rung rinh dữ dội khi cùng tiến cùng lùi, đêm sinh nhật mượn men say chếch choáng mà suýt nữa hôn phải nhau. Hay là lúc mặc độc một chiếc quần bơi mà đạp xe băng băng về thành phố. Nụ hôn dưới dòng suối, hoang sơ mà lãng mạn không thốt nên lời xác định mối quan hệ. Tâm tư Khưu Dịch và Biên Nam vừa bù trừ nhau, lại vừa hỗ trợ nhau. Khưu Dịch ẩn nhẫn phong bế nội tâm biểu cảm chính mình. Biên Nam buồn vui giận thích đều tìm cách mà thể hiện ra bên ngoài. Khưu Dịch mang nặng mặc cảm, gánh nặng trong lòng. Lòng Biên Nam lại rộng lớn. Biên Nam tuy không nói nhưng tâm tư tinh tế. Khưu Dịch cũng không mở lời nhưng nhìn là sẽ nhận ra. Trong cuộc sống, Biên Nam và Khưu Dịch mỗi người đều là điểm tựa cho đối phương. Không ai yêu ít hơn ai trong tình cảm. Cũng không ai dựa dẫm vào ai. Mỗi người đều là một cá thể mạnh mẽ độc lập, có sự nghiệp, có chí hướng. Hai người là hai người đàn ông đầy ý vị. Nhưng là hai người đàn ông thuộc về nhau. Bởi thế mình không muốn tách ai ra để nhận xét.  Nhắc đến Sói đi thành đôi, mình vẫn sẽ nhắc một lúc cả Khưu Dịch lẫn Biên Nam. Hai là một, mà một cũng là hai. Một trong những chi tiết làm mình xúc động nhất là khi bố Khưu mất. Trong vài chương, tác giả đưa người đọc chuyển biến qua những tâm trạng khác nhau. Hồi hộp, hoang mang, đôi chút vui vẻ, cuối cùng là đau lòng đến bật khóc. Đoạn khi Khưu Dịch quyết định không cấp cứu và gục ngã bên giường bệnh của Bố khóc òa lên trong vòng tay của Biên Nam, mình thật sự đã rơi nước mắt. Sinh ly tử biệt là điều không thể tránh. Nhưng sự ra đi này có đôi phần đột ngột với một thanh niên như Khưu Dịch, lại có phần bất công với đứa trẻ Khưu Ngạn.  Khưu Dịch phải chọn lựa giữa việc làm theo ý nguyện của bố và làm theo con tim. Khưu Dịch không muốn làm trái ý bố. Khưu Dịch cũng không trả bố lại được cho Khưu Ngạn. Khưu Dịch là người lựa chọn chấm dứt sinh mệnh cho bố mình. Người đau khổ nhất, chắc chắn không ai khác ngoài Khưu Dịch. Một Khưu Dịch chỉ vừa suýt soát mười tám mười chín. Từ bé đến lớn, cuộc sống đã luôn bắt Khưu Dịch phải lựa chọn. Thật sự có phần hơi tàn nhẫn… Lựa chọn học lên cao hay lựa chọn học một trường tầm trung để đi làm xoay xở tiền sinh hoạt. Lựa chọn sống thật với tính hướng hay lựa chọn cô độc cả một đời. Lựa chọn giữa lý trí phủ nhận hay lựa chọn tình cảm chấp nhận mối quan hệ với Biên Nam. Tất cả đều là điều Khưu Dịch phải một mình đấu tranh, một mình lựa chọn. Đến khi có Biên Nam. Khưu Dịch đã không còn phải lựa chọn bất kì điều gì một mình nữa. Có Biên Nam ủng hộ, Khưu Dịch mới thật sự thoát ra khỏi vòng tăm tối luẩn quẩn trong tiềm thức của bản thân mình. Không còn thấy Khưu Dịch nhắc đến cơn ác mộng về mẹ mỗi đêm. Ừ. Chắc là thật sự Khưu Dịch đã được giải thoát. Cái thứ hai chính là thư tình một ngàn chữ nắn nót của Biên Nam dành cho Khưu Dịch.  Đơn giản, gần gũi, lại ngô nghê đến mức ngốc nghếch. Nhưng tình cảm vẫn thật nhiều, đúng không. Thử nghĩ đến một anh chàng làn da rám nắng, mặc một bộ quần áo thể thao nằm dài trên bàn cắn bút viết mấy dòng buồn nôn, quả thực khiến người khác muốn chọc ghẹo. Ây, mình cũng không biết nói gì nữa vì quả thực đã mãn nguyện với kết cuộc lắm rồi. Sói đi thành đôi đơn thuần là một câu chuyện cũ của hai thanh niên hừng hực sức sống gặp nhau và yêu nhau. Hai người may mắn khi có nhiều bạn bè tốt và thân tình như Vạn Phi và Thân Đào. Sau lại có thêm La Dật Dương, Dương Húc. May mắn khi có một đứa em đáng yêu trưởng thành sớm như Nhị Bảo Lông Xoăn. Những không vui bất hạnh hai người vô tình gặp phải lại chính là bài học, động lực thúc đẩy cả hai không lùi lại. Khưu Dịch vẫn có một gia đình mà mình cần phải lo toan bảo vệ. Biên Nam thì ngược lại, bắt đầu có một gia đình để cậu học cách quan tâm và chăm sóc. Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ cũng không hề đáng ghét như mình tưởng. Phần hành động của hai người, phần nào mình vẫn có thể hiểu được. Không dễ dầu chấp nhận một đứa trẻ được sinh ra bởi sự bội phản của bố. Nó xuất hiện trước mắt, đồng nghĩa với sự phản bội của bố luôn hiện hữu, tồn tại. Chí ít ra, hai người chưa từng thật sự ngáng chân hay cản đường Biên Nam. Ít nhất khi Biên Nam khó khăn, chút ít máu mủ đã khiến Biên Hạo rat ay giúp đỡ. Phiên ngoại mười năm chính là một dấu chấm hết viên mãn nhất, hài lòng nhất mà mình có được. Không cần biết thêm những đắng cay trong mười năm đó. Chì biết rằng sau mười năm, Khưu Dịch và Biên Nam vẫn bên nhau, yêu nhau thật nồng nàn. Hai người học cách hòa hợp nhau, có một căn nhà treo thư tình năm mười tám và tủ kính đặt tượng đất Khưu Dịch nặn. Biên Nam không trốn tránh bố và xuất thân của mình, có thể ôm con của Biên Hạo nói hai ba câu. Khưu Dịch không mặc cảm tội lỗi với bố mẹ dưới mồ sâu. Vậy là đủ. Vậy là đủ rồi. À. Dương Húc và Giang Thạch, mình nghĩ thực ra nếu viết riêng cho hai người một câu chuyện, ắt hẳn cũng vẫn là một câu chuyện đáng để nhắc tới. Ông chủ Thật Nhàm Chán với tổng huấn luyện viên Triển Phi, ngầu biết mấy nhỉ. Haha. *** Một câu chuyện tương ái tương sát của hai chàng trai đẹp trai bắt đầu. Từ hai kẻ xa lạ rồi ghét nhau, như câu "một núi không có hai hổ" áp dụng lên người cả hai vậy, từ ánh mắt đầu tiên chẳng thể ưa nổi nhau, còn hẹn đánh nhau không ngừng đến nhập viện lại có thể thích nhau, đứng bên nhau, hiểu nhau thật sự là sự đời khó lường. Cuộc sống khó khăn nhưng đâu đó vẫn có nơi thuộc về mình, nơi ấm áp ấy cho bản thân cả hai sự can đảm để đối mặt. Họ mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối, con người bằng da bằng thịt sao có thể lúc nào cũng chống đỡ sương gió bên ngoài, nhưng cái họ cần là cái ôm dành cho nhau. SÓI ĐI THÀNH ĐÔI là câu chuyện tình cảm của Khưu Dịch và Biên Nam, tình cảm bạn bè giữa đàn ông với đàn ông, còn có cả những nhân tình thế thái khác, tạo nên một câu chuyện chân thật. Hãy cùng nghe review nhé! Tên khác: (Lang Hành Thành Song) Tác giả: Vu Triết Thể loại: Đam mỹ (Nam & Nam), hiện đại, học đường, oan gia, hỗ công, HE. Nhân vật chính: Khưu Dịch & Biên Nam Một câu chuyện tương ái tương sát của hai chàng trai đẹp trai bắt đầu. Từ hai kẻ xa lạ rồi ghét nhau, như câu “một núi không có hai hổ” áp dụng lên người cả hai vậy, từ ánh mắt đầu tiên chẳng thể ưa nổi nhau, còn hẹn đánh nhau không ngừng đến nhập viện lại có thể thích nhau, đứng bên nhau, hiểu nhau thật sự là sự đời khó lường. Cuộc sống khó khăn nhưng đâu đó vẫn có nơi thuộc về mình, nơi ấm áp ấy cho bản thân cả hai sự can đảm để đối mặt. Họ mạnh mẽ nhưng cũng yếu đuối, con người bằng da bằng thịt sao có thể lúc nào cũng chống đỡ sương gió bên ngoài, nhưng cái họ cần là cái ôm dành cho nhau. SÓI ĐI THÀNH ĐÔI là câu chuyện tình cảm của Khưu Dịch và Biên Nam, tình cảm bạn bè giữa đàn ông với đàn ông, còn có cả những nhân tình thế thái khác, tạo nên một câu chuyện chân thật. Hãy cùng nghe review nhé! Có nhiều người không thích hỗ công, nhưng đừng vì thế mà nhấn bỏ truyện khỏi danh sách truyện hay. Cảnh mười tám cộng ở đây bị che màn hết, đầu tiên là Biên Nam nằm trên, sau đó là Khưu Dịch nằm trên. Tôi đoán rằng Khưu Dịch có tố chất làm công hơn, nên có lẽ Khưu Dịch sẽ nằm trên dài dài. Dù không thích hổ công nhưng vì diễn tả không rõ nên dù không thích bạn cũng có thể nhảy hố. Câu chuyện bắt đầu như thế nào nhỉ? Ở trong vùng, chỉ có ba ngôi trường, ba ngôi trường này nằm cũng không cách xa nhau lắm, đó là Trường Thể Thao, Vận tải đường thủy và Vệ Giáo. Hai Trường Thể Thao và Vận Tải Đường Thủy đều dương thịnh âm suy, vì vậy tất cả nam sinh đều sắp bị bệnh mất cân bằng nội tiết tố hết nên đều đặt niềm hy vọng vào mấy cô em bên Vệ Giáo xinh xắn ngọt ngào. Mâu thuẫn này bắt đầu từ một phía là Biên Nam – kẻ đang theo đuổi hoa khôi xinh đẹp Trương Hiểu Dung. Biên Nam là ai? Đẹp trai có đẹp trai, gia thế có gia thế, dáng người có dáng người, năng lực có năng lực, từ nhỏ đến lớn gái xếp hàng theo cậu nhiều vô số kể, có thể xếp một hàng dài quanh cái trường Thể Thao này. Không phải Biên Nam thích Trương Hiểu Dung mới cua nhỏ, đơn giản là dư thời gian và thấy thú vị, dù không thích cũng không chịu được chuyện cô nàng ẫm ờ với mình còn qua lại với Khưu Dịch – kẻ cầm đầu trường Vận Tải Đường Thủy. Còn đứng hứng chuyện với bạn gái bạn thân cậu nữa, thù mới hận cũ, nên cậu và bạn thân cậu quyết định phục kích đánh người, quyết tâm đánh cho ra nhẽ để bớt con bực dộc trong bụng. Con trai mà, kẻ luôn muốn nắm mọi thứ và có ý sở hữu rất cao. Ngoài chuyện tình cảm này nọ, người ta gọi là kẻ thù truyền thuyết, chỉ cần nhìn là đã không ưa nhau. Thật ra Biên Nam cũng không như bề ngoài vô ưu vô lo không màn chuyện đời, trong trái tim cậu là một trái tim mềm, vô ưu là thật nhưng cũng có những chuyện làm cậu buồn phiền và tổn thương. Dù vô tình hay cố ý, gia đình cậu, mẹ cậu cũng đã làm cậu buồn, cậu bé Biên Nam đã từng tìm một góc không người để khóc. Tuy bố cậu thương cậu, nhưng cái nhà đó không bao giờ là nhà của cậu, nơi đó luôn có gia đình 4 người kia, cậu chỉ là kẻ thừa. May mắn với tính cách đó, cậu không bị sa vào con đường lạc lối. Lần đánh đó, đánh cho Khưu Dịch phải nằm viện. Mà Khưu Dịch cũng không phải được mỗi cái hư danh, nấm đấm của Khưu Dịch khác với vẻ ngoài trắng trẻo, nấm tay cũng chắc đến đáng sợ, so ra còn phải nhỉnh hơn kẻ bên trường thể thao Biên Nam một bậc, nếu đánh một mình chắc hẳn sẽ chịu thiệt. Vẻ ngoài đẹp trai con lai làm cho Khưu Dịch trở thành tiêu điểm của bọn con gái, con gái thích cậu chỉ có hơn chứ không kém hơn Biên Nam một chút nào. Tuy vậy, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa hề có bạn gái, bởi vì lúc nhỏ đã nhận ra tính hướng kỳ lạ của bản thân nên tính tình cũng khép kín hơn những đứa trẻ khác. Ba mẹ Khưu Dịch vì một lần bị tai nạn xe cộ mà để lại bao nhiêu dư âm về sau, mẹ mất, ba bị liệt nửa người chỉ ngồi được xe lăng. Một cậu bé mười tuổi còn đang tuổi ăn chơi phải cắn chặt răng đứng dậy chống đỡ gia đình, lăn lội khắp nơi. Tính cách cả hai phải nói là hoàn toàn tương phản. Khưu Dịch luôn nghiêm khắc và lo toan mọi chuyện, cái gì cũng để ở trong lòng không chịu tâm sự cùng ai, nói dễ nghe là biết lo cho tương lai nhìn xa trông rộng, nói khó nghe là kẻ hay suy nghĩ tiêu cực và hiện thực hóa. Biên Nam thì khác, cậu có buồn có vui, mọi thứ cậu đều bộc lộ ra và khó dữ trong lòng, cậu là một người bạn đáng tin cậy và đôi phần ngốc nghếch. Tinh cảm họ được nối với nhau là nhờ cậu bé Khưu Nhạn – em trai Khưu Dịch. Biên Nam gặp Khưu Nhạn vào một lần tình cờ khi thấy cậu bé khóc vì mất 300 đồng, nhìn Khưu Nhận mà Biên Nam nhớ về mình của ngày xưa nên lòng tốt đột nhiên quỷ tha ma bắt mà hiển hình, giúp đỡ một chút, rồi giúp luôn người ta hồi nào không hay. Đánh anh người ta nhập viện mà còn không biết, ngày nào cũng tới nhà nấu cơm chăm lo như cô vợ nhỏ, lúc biết đây là nhà của kẻ thù thì hận không thể lập tức biến thành gió mà bay đi luôn cho đỡ mệt đỡ xấu hổ. Hai người tiếp xúc, bắt đầu hiểu nhau. Biên Nam nhận ra Khưu Dịch không đáng ghét như tưởng tượng, Khưu Dịch cũng nhìn ra Biên Nam là kẻ vô ưu vô lo, nóng tính, nhưng sâu trong tim rất nhạy cảm với mọi thứ. Có lẽ chính họ cũng không biết thích đối phương từ lúc nào. Khưu Dịch có lẽ là người thích trước, nhưng vì quá bình tĩnh mà không ai nhận ra, còn Biên Nam chính là vì hết ghét nên bị nhan sắc mê hoặc mà thích người ta hồi nào không biết, cậu còn trốn chui chốn lũi khi phát hiện điều không đúng, điên lên điên xuống vì ép hôn Khưu Dịch, lăn qua lăn lại khi nhận ra tình cảm không nói nên lời. Biên Nam cũng chỉ là cậu bé mười tám tuổi, đối mặt với đồng tính luyến ái, sợ hãi sao không có kia chứ? Có lẽ nếu quyết tâm cậu còn có thể bóp chết thứ không nên nẩy mầm trong tim. May rằng cậu có một người bạn tốt, tính tình và suy nghĩ rất đơn giản nên dễ dàng gỡ rối cho mình. Lại còn gặp Khưu Dịch đi cùng người con gái khác trò truyện vui vẻ nữa chứ? Rõ ràng mấy bữa trước còn vui vẻ với mình mà giờ coi cậu như người lạ, dù rằng chính cậu là kẻ xa lánh trước nhưng vẫn cảm thấy lòng như kiến bò. Cuối cùng cậu cũng kết luận được câu trả lời cho mình. Chỉ cần nhìn cách Khưu Dịch thay đổi, biết cười biết nói biết đùa như bộ dạng của đứa trẻ nên có, những cảm xúc lắng động dù tác giả không miêu tả kỹ vẫn cảm nhận được thứ mà Biên Nam dành cho Khưu Dịch khiến Khưu Dịch rung động ra sao. Biên Nam mạnh mẽ và cũng bất ngờ đâm thẳng vào cuộc sống vốn chỉ một nhịp thở của Khưu Dịch. Tình yêu này không sướt mướt cẩu huyết, nó dứt khoát và đương nhiên một cách tự nhiên. Thích chính là thích, thế là nói ra. Chuyện tình của con trai là như vậy nhỉ? Mạnh mẽ đến nỗi họ có thể chống đỡ cho nhau một bầu trời. Có nhiều gian khó đấy, cũng nghi ngờ đấy, nhưng cuộc sống mà, sao thoát khỏi những khó khăn đeo bám. Khi Biên Nam nói cho gia đình biết tính hướng vào một dịp bất ngờ, cậu dường như bị đuổi khỏi nhà. Rồi ba Khưu nhập viện, mất, mọi chuyện như rối tung cả lên. Chỉ là, người chết cũng đã chết, kẻ sống vẫn phải sống, họ tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc của mình và thật sự nắm tay nhau đến bạc đầu. Lời văn không phải mềm mại như những bộ khác, như tự thuật thôi, mạnh mẽ và dứt khoát như chính cách mà tác giả tạo nên tình yêu trong truyện. Rất hay. Đọc đến cuối mà lòng vẫn còn vươn vấn, phải bật cười vì sự đáng yêu của họ. Cả hai trồng nhiều chậu hoa bên nhà, để khi cãi nhau, anh tức cậu thì đá vào chậu hoa cậu làm, cậu tức anh thì đá mấy phát vào đống hoa anh trồng, ngây thơ như những đứa con nít, còn ghen tuông vô cớ nữa chứ. Đọc xong mới cảm thấy, chỉ cần bên nhau, đơn giản cũng là một hạnh phúc rồi. Trong truyện còn có một cặp khác, đó là Dương Húc và Thạch Nam. Họ lúc trẻ không có kiên trì và dũng khí như Khưu Dịch và Biên Nam, bỏ lỡ bảy năm, tình cảm dường như đã phai nhạt. Không hề! Dường như nó vẫn ở đó, trong tim họ, chỉ đợi một khắc người kia nói ra sẽ nở rộ như những cánh hoa mùa xuân. Có lẽ Dương Húc cảm thấy bản thân sai khi phát triển một thứ tình cảm vượt qua rào cản với Thạch Nam, Dương Húc bị Thạch Nam tổn thương quá sâu để lại vết cắt không nhỏ trong lòng, dù giận, dù nói không quan tâm nhưng Dương Húc vẫn biết rằng, sâu trong lòng, có tiếng nói chờ đợi bảy năm, vẫn mong ước được đợi đến ngày Thạch Nam thật sự xin lỗi mình. Bảy năm ấy, chính là bảy năm chữ hiếu của Thạch Nam dành cho ba mình, giờ đây Thạch Nam không còn gì để tiếc nuối nữa, nắm tay người yêu cùng tiến bước. Tác phẩm rất hay, tôi không thể cho điểm mà chỉ nói đây là câu chuyện rất đáng đọc. Bạn sinh ra không phải là một lựa chọn tốt, nhưng đều có quyền được hạnh phúc.   Mời các bạn đón đọc Sói Đi Thành Đôi của tác giả Vu Triết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bao Dưỡng
Review Omachi:   Bộ này thật ra lúc đọc mình lại không nghĩ đây là văn của Tĩnh Thủy Biên lắm, vì nó khá ngọt, hài, tưng tửng. Nội dung kể về em thụ vì kiếm tiền chữa trị chạy thận cho mẹ mà tự bán mình làm ‘tình nhân’ cho anh công tổng tài. Ngờ đâu anh công này lại là kẻ #kỳ_thị_gay, thế nên mối quan hệ bao dưỡng đã kéo dài mấy năm mà anh vẫn chưa hề ‘ăn’ em thụ. Mối quan hệ này khá lạ lùng, khá hài, khá ‘ảo’, nhưng nhìn chung thì dễ thương, vì anh công chưa từng khinh thường em thụ, em thụ cũng chẳng hề có tí ti mặc cảm, yếu đuối nào trước anh công. Cả cậu và anh đều xem đây như là một công việc tiền trao tráo múc, tôi cần cậu xuất hiện cùng tôi ở những bữa tiệc xã giao, đổi lại tôi trả cậu tiền, thế thôi! Từ Niên trả lời lại: “Ông chủ có nói thích ăn vị gì không?” Trần Đệ: “Cái này thì không nói…” Từ Niên lắc não, gõ chữ trả lời: “Vậy lần sau em mua mỗi vị một cái.” Trần Đệ thấy hơi khó xử: “Như thế có lãng phí quá không?” Từ Niên thành thật trả lời: “Không sao, đều là tiền của ông chủ mà.” Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?” “Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?” “…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?” “Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?” Giang Trạch: “…” Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.” Anh công trong này moe như một thiếu nữ mới lớn, có tật là hễ gặp chuyện gì vui thì anh rung chân liên hồi như cái máy may, đến nỗi có lần rung sập luôn cái bức bình phong vừa dày vừa nặng ở quán ăn chỉ vì nghe được em thụ bảo thích mình (về cái tật rung chân này thì nó gây ra nhiều chuyện hài hước xuyên suốt truyện dữ lắm). Thế là từ đó anh lên mặt chảnh cún, nằng nặc bắt em phải theo đuổi mình, tặng quà cho mình, dắt mình đi ăn ở chỗ đắt tiền… Túm lại là, ảnh toàn làm mấy hành động mà không ít lần khiến em thụ đáng thương phải đau xót thốt lên “Rốt cuộc là ai đang bao dưỡng ai vậy chời?” Nói chung là truyện ngăn ngắn, đọc vèo cái hết, tính cách nhân vật hơi tưng tửng, thần kinh một tẹo. Đọc giải trí rất thích hợp! Cuối tuần này mà bạn chưa kiếm ra bộ nào vui vui thì nhảy thử luôn hố em này coi sao nhé ;) *** Kim chủ Trình Sâm là gay kín mà kiên quyết không nhận, thấy bạn bè bao dưỡng thiếu niên thì sĩ diện tìm giai cho đỡ thua sút. Sinh viên Từ Niên vì mẹ bệnh, thân học trường nổi tiếng phải ủy thân làm tình nhân của người ta. Cái cốt truyện nghe qua thì có vẻ ngược nhưng hoàn-toàn-không nhé. Từ Niên tỉnh như ruồi, kim chủ cho bao nhiêu tiền cũng nghĩ ra chỗ để xài, dịu dàng ngoan ngoãn hết mình chỉ mong tối về tài khoản tăng lên vài con số. Trình Sâm thủ thân như ngọc, tiểu tình nhi dụ dỗ từ đầu truyện tới cuối truyện, ròng rã suốt ba năm trời mới chịu để người ta ăn, à nhầm, ăn người ta. Truyện cute, xem không thể không cười trước độ moe của công (má ơi, moe không chịu nổi luôn) và độ tỉnh của thụ. Tuy ngắn nhưng đáng đọc. Mời các bạn đón đọc Bao Dưỡng của tác giả Tĩnh Thủy Biên.
Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Nội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới giải trí. Mọi chuyện bắt đầu từ một cố sự của khuyển ảnh đế của giới giải trí. Tiếu Lăng Tiêu muốn trở thành diễn viên, có thể diễn nhưng lại không thể nổi, không ai để ý đến hắn, từ trước đến nay chưa từng có tiếng tăm gì. Sau khi cảm khái một câu “Người sống còn không bằng chó”, Tiếu Lăng Tiêu… thực sự xuyên qua thành một con chó. Thay đổi thân phận, nhờ cơ duyên xảo hợp lại tiến vào giới giải trí, trở thành thiên cẩu làm người kinh sợ! Tất cả mọi người bày tỏ: con chó kia diễn thật tốt nha! Động tác rất đúng chỗ! Biểu tình cũng quá chân thật rồi! Trong ánh mắt đều có diễn kỹ! Giống y hệt trong kịch bản! Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng kiếm được một chỗ, trở thành đệ nhất hồng cẩu giới giải trí! Chủ nhân của Tiếu Lăng Tiêu: ảnh đế giới giải trí, là kẻ trước đây Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất. Tất nhiên còn có thể biến trở lại thành người… Vai chính: Tiếu Lăng Tiêu. Cp: lười biếng ôn nhu công x nhị hóa trung khuyển thụ. *** Review (by Diary Juvenso) Truyện này thì chẳng có gì review nhiều cả nên tôi chỉ tóm tắt đôi chút thôi. Anh thụ là một diễn viên đến một bộ phim đầu tay cũng không có và đặc biệt chính là thành viên anti chân chính của ảnh đế. Sau một buổi tối xem ảnh Ảnh đế khoe chó trên weibo, anh ý nói rằng “Ai… Người sống còn không bằng chó…” Chỉ sau một lúc ngủ, khi thức dậy anh đã biến thành chó thực sự!!!!! Từ đó anh đã dùng thân phận con chó thành cẩu sinh nổi tiếng UvU Còn được nhận cả giải đặc biệt cho chó nữa chứ. Nhưng rồi các bạn nghĩ xem cơ thể con người của anh ý đang làm gì? =)) Tất nhiên là đang sủa “gâu gâu…”, thè cái lưỡi ra liếm quanh mặt và đòi ăn phân rồi!!!! Và từ khi biến thành con chó của ảnh đế, anh bỗng biến từ antifan thành fan chân chính =))) Công thì không có gì để nói, là một ảnh đế có khuôn mặt đẹp trai, lười, ít quan hệ và đặc biệt cực thích những thứ có lông. Truyện đáng yêu, edit rất có tâm khiến mình đọc cũng cảm thấy cười theo, truyện hài hước. Đôi lúc ông sủa “gâu gâu” thì lại nhầm thành “Meo..?!” =)) =)) Dù sao cuối cũng vẫn tag HE vào đấy thôi. Tôi vẫn thích nhất đoạn của chương kết. Anh thụ dán hình chữ thập vào thùng rác và gọi nó là “Bia mộ của tinh trùng.” =)). các bạn nên đọc thử bộ này nha, tôi đề cử đấy. Chấm điểm cho truyện: 8.5 *** Truyện dễ thương, giai đoạn làm chó hay người đều yêu, nhưng lúc làm chó thì thú vị nhất. Tiểu thụ ngốc manh + trung khuyển + chung tình + hơi lém lỉnh + thành thật + ngoan + tự giác làm thụ = một tiểu thụ tốt hiếm hoi trong làng đam mỹ hiện giờ ^^ Oan gia…cái nhãn lừa tình, oan gia này là thụ tự biên tự diễn thôi. Vì thụ làm diễn viên nhưng ngặt nỗi diễn dở ẹc, công thì là siêu sao vừa có tài vừa có sắc, nên ẻm đơn phương ghét người ta, cộng thêm công hay bị dân tình bôi bác mà chẳng bao giờ giải thích, thụ nghĩ không có lửa làm sao có khói? Ngày nọ công up hình chụp chung với chó con vừa nhận nuôi, fan hưởng ứng ồ ạt. Thụ chép miệng cảm thán một câu: Làm người (thụ) còn thua con chó (về độ nổi tiếng). Thụ đi ngủ, mở mắt ra…thành con cún nhà công. Tính của thụ rất thẳng thắn, nên quá trình làm chó thiệt là thê sờ thảm, một loạt hành động ‘thông minh’ y như ‘con người’, lạ là công chỉ nghĩ cún nhà mình thông minh, dù bao người xung quanh đạo diễn, diễn viên bảo anh coi lại chó nhà anh đi, nó thành tinh hay sao mà lém vậy? Khác với bề ngoài khí chất đầy mình, bản tính của công siêu lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, ghét biến động. Nên lúc bị bôi bác, công không giải thích do…lười cãi. Tuy nhiên công chăm sóc cún nhà anh cực tốt, tỉ mỉ đầy yêu thương. Nên thụ…nhanh chóng vứt bỏ quan niệm làm người, rất là vui vẻ quẫy đuôi làm cún chọc cười anh công, chăm sóc việc nhà cho công, ra đường diễn kịch cố hết sức để người ta khen công nuôi cún giỏi, cực kỳ bảo vệ chủ, ai ăn hiếp công là ẻm nhào lên hăm dọa. Rồi thụ dần yêu công, có những chuyện…chỉ con người mới làm được. Khi công mệt mỏi vì sóng gió, thụ bất lực không thể mở miệng nghe anh tâm sự. Rồi thì lúc ‘tự sướng’, chó không có tay…sao làm giờ? (cảnh thụ cún tự sướng buồn cười lắm, xem rồi biết, ha ha.) Đùng một cái, thụ trở về thân xác cũ, thụ cố gắng đến gần công. Dĩ nhiên thụ không ngu tới mức nói thẳng iem là cún của anh nà, thụ chỉ ‘cố ý’ lộ ra chút dấu vết nhỏ mà chỉ công và cún mới biết (thiệt ra tình nghi ẻm không giỏi đóng kịch, tự động lòi đuôi).Vì thụ luôn thẳng thắn nói I lúp yu, chạy theo công hiến ân cần, nên công cũng dần dở bỏ cảnh giác và thích thụ. Qua một chút giai đoạn hơi sóng gió, hai người hạnh phúc về với nhau. Nói chung truyện này hay, dễ cưng, không ngược. Mời các bạn đón đọc Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí của tác giả Superpanda.
Nhánh Hồng Thứ Ba
Ơi thiếu niên trăn trở  nơi này giữa hai đoá hồng Tuổi trẻ vốn là những bài thơ bí ẩn Mà nhánh hồng ngoài kia vì ai chờ nắng Vì ai chịu gió vì ai ngậm sương… Truyện xoay quanh ba chàng trai: Vưu Tiểu Lâm, Mễ Thịnh và Tinh Trạch. Tinh Trạch động lòng với ba người theo thứ tự: Vưu Tiểu Lâm, Lục Hạo, Mễ Thịnh. Trong đó, Vưu Tiểu Lâm là tình đầu, Tinh Trạch đơn phương thầm mến và cũng từ người này nhận ra mình là gay. Nhưng rồi anh nhận ra chuyện tình này sẽ vô vọng nên chỉ mong ở bên làm bạn, giúp đỡ Vưu Tiểu Lâm. Lục Hạo là người thứ hai nhưng là người đầu tiên mà Tinh Trạch hẹn hò. Lục Hạo là người thành thật lại có chút khờ dại. Về sau, chuyện tình không thành do Lục Hạo phải đi định cư tại Mỹ. Còn Mễ Thịnh, Tinh Trạch quen gã do một lần tình cờ. Mễ Thịnh hơn Tinh Trạch 10 tuổi, là lão làng lăn lộn trong giới gay, có rất nhiều bạn tình. Với Mễ Thịnh, Tinh Trạch như ánh sáng cuối đường hầm của gã, gã phải giành cho bằng được dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì. Đến cuối cùng, Tinh Trạch sẽ chọn ai? Tình đầu Vưu Tiểu Lâm hay gã cuồng si Mễ Thịnh? Trước hết, tôi rất thích văn phong của tác giả. Rất chân thực, nhẹ nhàng và giản dị. Cách tác giả lồng ghép vào những yếu tố hiện thực như gia cảnh nhân vật bi thảm, đổi người yêu, 419,… Ngoài ra còn có lời tâm sự 90% dựa trên sự kiện có thật của chính tác giả. Cách miêu tả nội tâm cũng rất tốt, dễ dàng chiếm được thiện cảm cũng như sự đồng tình của người đọc. Tuy nhiên, truyện gắn mác chủ công nhưng góc nhìn của nhân vật Mễ Thịnh cũng không ít và được khai thác thêm về gia đình và rất nhiều điều xung quanh. Thế nhưng, truyện đã làm tôi thất vọng về mặt nội dung. Những chương đầu dường như tuyệt hơn rất nhiều với những gì hiện lên là một nhân vật trẻ tuổi tìm kiếm bản thân mình qua những câu chuyện tình. Ở những phần này, tác giả cũng rất tốt trong việc miêu tả Tinh Trạch rung động với Tiểu Lâm. Nhưng càng về sau, những gì gửi gắm trong tác phẩm càng bị lệch lạc đi. Có một vài chi tiết khiến tôi khá bất bình, tiêu biểu là sự phán xét của những người gay với Lục Hạo. Họ thậm chí còn chưa từng gặp Lục Hạo, nhưng họ lại phán xét rằng cậu ấy “chơi chán rồi bỏ và quay sang kết hôn”, gọi là “cái giống Bisexual bị phỉ bang hết cỡ”. Điều này khiến bản thân tôi, một người cũng là Bisexual cảm thấy khó chịu. Hay như chi tiết Mễ Thịnh cố ý quan hệ với Tinh Trạch. Đó là cưỡng hiếp, nhưng tác giả lại miêu tả nó rất lãng mạn và còn diễn tả nội tâm nhân vật Mễ Thịnh rất vui vẻ. Điều này vô hình chung đã đẩy tác phẩm ra xa khỏi cái mác hiện thực của nó. Nhìn chung, đây chỉ nên là một câu chuyện mang tính giải trí chứ chưa hẳn mang tính chất hiện thực. *** Hôm đó trời đổ tuyết. Không khí trắng xoá, âm thanh cũng bị hút hết, trên cao tuy không thấy trời xanh, nhưng cũng không u ám, mặt trời vẫn chiếu xuyên qua được những tầng mây, tạo nên một chút ánh sáng mỏng manh. Khí trời hôm đó có vẻ như rất thích hợp để làm nên một “ngày kỷ niệm.” Trần Tinh Trạch vừa mới mừng sinh nhật thứ 10 cách đó không lâu đang đứng trước cổng trường, nhìn vào bên trong trường qua song sắt —– Cậu bé kia mặc một chiếc áo lông vũ vạt ngắn, quấn khăn quàng cổ, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần mặt cũng trắng như tuyết. Trên lưng cậu bé ấy là một cái cặp nặng chình chịch đầy sách, trong tay còn ôm một chồng sách, trông rất nặng, cậu bé không sao thẳng lưng lên được. Trần Tinh Trạch nhìn thấy cậu ta không đeo găng tay. “Lại thêm tên nữa?” Trần Tinh Trạch ngoái đầu, Lý Ký đứng ngay sau lưng. Lý Ký là bạn cùng lớp với cậu, cũng là bạn phá làng phá xóm của cậu, đi học trễ hay cúp cua gì là chuyên môn dính nhau một cặp.   Mời các bạn đón đọc Nhánh Hồng Thứ Ba của tác giả Twentine.
Mục Nhiên
Một đứa trẻ mồ côi có mong ước đơn giản chỉ là một mái nhà, vậy mà hắn lại không có được. Lần đầu tiên gặp được anh đã khiến tim hắn rung động , bất chấp mọi thủ đoạn muốn có hắn bên cạnh , hắn dùng tình yêu chân thật cùng thời gian để khiến anh cảm động nhưng tất cả mọi cố gắng của hắn hoàn toàn bị xem thưởng đến phút cuối cùng hắn mới biết được hắn đã sai lầm rồi. Liệu hắn có thoát được tình yêu đầy đau khổ này hay không ? *** Review T.Y: Tại thời khắc đó, Mục Nhiên chợt nhận ra rằng, mọi chuyện không còn có thể cứu vãn được nữa. Tất cả đã đi chệch hướng kể từ ngày đầu tiên cậu gặp anh, kể từ khi cậu bất chấp thủ đoạn vì muốn giữ anh ở bên cạnh. Những tưởng rằng chỉ cần có thời gian, chỉ cần cậu thật lòng, rồi đến một lúc nào đó anh sẽ đem tình yêu trao cho cậu. Nhưng không, là cậu đã sai rồi... Truyện này chắc có nhiều bạn đọc rồi, review cũng có nhưng mình vẫn muốn review một lần nữa. Chỉ dùng từ ngữ thật sự không thể miêu tả hết cảm xúc và sự yêu thích của mình dành cho Mục Nhiên. Đây cũng là cột mốc quan trọng trên con đường đọc đam của mình. Sau khi đọc xong bộ này, tiêu chuẩn chọn đam của mình trở nên khó hơn. Đọc 10 truyện thì hết 8 truyện đứt gánh giữa đường vì cảm thấy chưa đủ "hay như Mục Nhiên", bản thân bất tri bất giác đem Mục Nhiên ra làm tiêu chuẩn để chọn truyện. Bình thường đọc truyện hay xem phim dù có hay cỡ nào thì mình cũng sẽ không bỏ thời gian để xem lại. Nhưng Mục Nhiên lại là một ngoại lệ, mình đọc lại vô số lần, tất cả tình tiết trong truyện đều có thể nhớ rõ. Edit rất mượt. Tác giả miêu tả tâm lý nhân vật rất tốt, rõ ràng, khiến người đọc có thể sâu sắc cảm nhận từng nỗi đau mà Mục Nhiên đã trải qua. Từng câu từng chữ tác giả viết ra khiến mình cảm giác như tim bị ai đó bóp nhẹ, thương Mục Nhiên khi chưa kịp cảm nhận rõ hương vị hạnh phúc thì bất hạnh lại liên tiếp ập đến với cậu. Dịch Thiên tuy có tra nhưng mình không thể nào ghét được. Mình cảm giác như từ đầu Mục Nhiên so với những bạn giường khác của Dịch Thiên là có khác biệt, không phải vì lý do Mục Nhiên đã uy hiếp Dịch Thiên nhưng là do hai người đã biết nhau từ trước. Dịch Thiên luôn lấy lý do trả thù để dày vò Mục Nhiên (cả thể xác lẫn tinh thần), nhưng vẫn sai người theo dõi Mục Nhiên vì sợ cậu xảy ra chuyện. Nếu thật sự chán ghét Mục Nhiên thì để cậu biến mất hoàn toàn đối với anh không phải là một việc khó. Sau đoạn Mục Nhiên tự tử, mình thấy nhiều bạn mong Mục Nhiên có thể dừng lại ở đó vì cái chết giúp cậu chấm dứt mọi đau khổ. Nhưng cá nhân mình nghĩ như vậy thật không đáng, cậu đã khổ lâu như vậy rồi tại sao khi nhắm mắt cũng không thể có chút hạnh phúc nào? Liệu Mục Nhiên có thực sự cam tâm hay do đó là lựa chọn duy nhất? Đây là một trong những đoạn mình thích nhất trong truyện: "Từ Nhiễm ngây người, sau đó chậm rãi ôm lấy Hạ Húc Đông, trong mắt lại dâng lên một tầng hơi nước. Cô là con gái út trong nhà, phía trên còn có hai người anh trai, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người sủng ái, nói là được phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên cũng không đủ. Rồi sau đó gặp được Hạ Húc Đông, mọi việc y đều làm vì cô, ngay cả lời nói nặng cũng luyến tiếc nói với cô một câu. Còn người nọ, nhiều năm qua như vậy, trừ bỏ nữ nhân câm kia, liệu đã từng có ai quan tâm, để ý đến cậu? Khi cậu tứ cố vô thân, liệu đã từng có ai đứng ra chở che? Khi cậu rơi lệ, liệu đã từng có ai bao dung ôm cậu vào lòng? Cho dù một lần cũng được, liệu đã từng có ai không?" Chỉ sau vài lần đầu gặp mặt nhưng Từ Nhiễm đã thật sự xem Mục Nhiên như em trai của mình mà bảo vệ. Sẵn sàng vì cậu chống đối Dịch Thiên, đấu tranh vì quyền lợi mà Mục Nhiên nên có. Từ Nhiễm như một chất xúc tác giúp Dịch Thiên nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho Mục Nhiên. Dịch Thiên cũng vì Mục Nhiên mà thay đổi. Một Dịch Thiên cao ngạo, lại vì Mục Nhiên mà cầu xin sự giúp đỡ của Từ Nhiễm. Một Dịch Thiên luôn cho mình là đúng, lại vì Mục Nhiên mà bắt đầu đặt mình vào người khác để suy nghĩ. Một Dịch Thiên bá đạo, lại vì Mục Nhiên mà dần thay đổi bản thân để có thể giữ cậu bên mình. Mục Nhiên thật ra là một kẻ may mắn. May mắn vì có một người mẹ yêu thương mình vô điều kiện. May mắn vì có một người chị bảo vệ mình hết mực. May mắn vì có một cô con gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. May mắn vì sau tất cả, cậu cũng đã có một cái gia cho riêng mình. *** Review Nỏ: Có thể sau khi đọc truyện sẽ có nhiều cảm nhận khác nhau, có người sẽ nói sẽ nói Mục Nhiên không những tiện, yếu đuối nhu nhược lại mà lại còn ngu ngốc khi cố chấp với một người chẳng thương mình; nhưng cũng sẽ có người như tớ, thương cho một Mục Nhiên mồ côi, một Mục Nhiên khát khao tình cảm gia đình hơn bao giờ hết. Mục Nhiên cũng từng được một gia đình nhận nuôi, nhưng lại bất hạnh khi những gì cha mẹ mới cho cậu không phải là những cái ôm đầy yêu thương mà là những lần bạo hành dở sống dở chết. Đặt trong hoàn cảnh đó, có người sẽ mạnh mẽ vươn lên, nhưng đâu phải ai cũng làm được vậy, và những người yếu đuối luôn sợ hãi với thế giới vì những gì mình đã trải qua thì cũng có gì sai? Và Mục Nhiên gặp Dịch Thiên, anh cứu cậu, đem đến cho cậu ánh sáng trong một thế giới cô đơn và tăm tối nhất, khiến cậu lại một lần nữa khát khao yêu thương. Khát khao và giành lấy, dù cách thức có sai trái nhưng thực sự cậu chưa hề thương tổn ai ngoài Dịch Thiên, cậu cũng đã dùng ba năm nhận lấy sự ghẻ lạnh khinh thường từ anh và những trò đùa quái ác của bạn bè anh để đổi lấy sai lầm. Ai có thể hiểu thấu và hình dung nổi những đau đớn mà cậu phải chịu? Thực sự tớ đã khóc khi Mục Nhiên mất đi người đàn bà câm, người duy nhất dành cho cậu tình yêu thương như một người mẹ mà chẳng cần hồi đáp. Cái cảm giác tưởng chừng như đã có được hạnh phúc, quá đỗi vui sướng, rồi lại chẳng may để nó vụt mất khỏi tầm tay. Chỉ vì một hành động lỗi lầm trong quá khứ, chỉ vì chẳng có ai bênh vực mà tất cả mọi người đều cho rằng cậu không xứng đáng được sống, không xứng đáng có được quyền hạnh phúc. Đỉnh điểm là giấc mơ về một thế giới, mà trong thế giới ấy, Mục Nhiên vẫn còn cha mẹ, vẫn đang được sống trong nỗi vô âu vô lo, hơn hết là cậu còn có một người bạn trúc mã tên Dịch Thiên. Cách hành văn của tác giả chân thật đến mức khiến tớ sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh Mục Nhiên tỉnh lại và mọi êm đềm trong giấc mơ phút chốc tan biến... Và tớ thực sự thấy may mắn vì ít nhất còn có Dịch Thiên. Một người từ nhỏ đã phải sống trong cảnh tranh đấu chốn tiền quyền thì sao có thể dễ dàng mở lòng với một người, cuối cùng lại trở nên nguội lạnh khi biết người mình khó khăn lắm mới tin tưởng lại sử dụng những chiêu trò bỉ ổi. Dù trong ba năm đó, anh vẫn cảm thấy giận dữ với Mục Nhiên, nhưng làm sao có thể bỏ qua những hành động ấm áp và tình cảm chân thật mà cậu dành cho anh? Cuối cùng thì sau bao chậu máu chó của mẹ ruột đại thần hai người vẫn trở lại bên nhau =]]] Những gì Mục Nhiên đã chịu đựng và những hành động chân thành ấm áp từ sâu tận trái tim của Dịch Thiên sau này đều thật sự xứng đáng với tương lai hạnh phúc của cả hai về sau. Truyện phù hợp với con dân đang chán nản vì đời quá nhàm và có một con tym cháy bỏng nỗi thèm ngược tới điên dại~ Đánh giá: 9/10 Thiếu một số vì Cô Quân đại nhân đã ngược quằn quại Mục Nhiên của tuôi quá nhiều -.- tuôi đang đau đớn không muốn yêu nữa. Bonus tay nghề editor hơi bị đỉnh, không có tình trạng Hán Việt để anh chị em hộc máu chơi đâu =]]]] Mời các bạn đón đọc Mục Nhiên của tác giả Cô Quân.