Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Âm Gian Thương Nhân

Tên khác: Buôn đồ người chết, Âm phủ thương nhân   Ta là một cái chuyên môn thu thập âm tà ngoạn ý thương nhân, người chết đồ vật đều là thứ tốt! Người chết xuyên qua giày thêu, ta muốn! Tro cốt đốt thành sứ Thanh Hoa, ta muốn! Chém eo dùng đại dao cầu, ta còn muốn! Mấy thứ này gác ở người thường trong tay, tiểu tắc ác quỷ quấn thân, đại tắc cửa nát nhà tan. Nhưng nếu là dừng ở trong tay của ta, lại có thể thăng quan phát tài, nghịch thiên sửa mệnh, thỏa mãn hộ khách hết thảy nhu cầu. Muốn biết vì cái gì sao? Hư, có lá gan nói, liền tới nghe một chút ta nhập thịnh hành tiếp đệ nhất đơn khủng bố sinh ý đi... *** Ai cũng bảo người già sẽ thành tinh, nhưng thật ra đồ cổ có niên đại lớn cũng có khả năng “thành tinh” Ví dụ như vòng ngọc, tượng Phật, đao kiếm,… Nếu có một ngày, bạn phát hiện trong nhà cứ xảy ra những việc lạ lùng, cứ đến đêm phòng khách hay phòng bếp thường có động tĩnh lạ lùng, có lẽ món đồ cổ nào đó bạn cát giữ trong nhà đang quấy phá đấy! Trong nghề của chúng tôi, gọi mấy món này là âm vật. Nếu trong nhà có âm vật, thường xuyên xảy ra chuyện xui xẻo, có khi mất luôn cả mạng sống nữa. Nhưng nếu biết lợi dụng, có thể thăng quan tiến chức, gầy được nhân duyên, cho nên bất kể là quan lại hay quý nhân, danh môn vọng tộc đều có nhu cầu với đồ âm vật. Mà đã có cầu tắc có thị trường để cung, vì thế nghề gọi là âm vật thương nhân ra đời. Nghe kể, ông nội từng đào được đôi mắt của con Hà Đồng, bán cho Viên Thế Khải, Viên Thế Khải từ quân phiệt trở thành hoàng đế. Cha tôi bán thanh bảo kiếm mà Ngũ Tử Tư dùng để tự sát cho một diễn viên họ Triệu, tên Tướng Thanh, thực lực của vị diễn viên này vang danh cả nước, hot đến tận bây giờ. Đến lứa tôi, thị trường âm vật còn khổng lồ hơn nữa, danh nhân mà tôi tiếp xúc dùng hai bàn tay còn đếm không xuể. Chuyện tôi muốn kể tiếp sau đây là chuyện cũ của mình. Năm 2000, lúc tôi tiếp nhận tiệm đồ cổ tổ truyền từ tay cha mình. Mặt tiền cửa hàng này rất nhỏ, chỉ chiếm một góc nhỏ trong con phố đồ cổ này. Bởi vì mới tiếp quản nên không có kinh nghiệm gì, cho nên việc làm ăn trong tay tôi không được khấm khá cho mấy, có khi còn ăn không đủ no. Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với âm vật, là trong khoảng thời gian tôi ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm đó. Gọi một bình rượu lâu năm, kêu một cân thịt bò, tôi ngồi ở trong quán nhỏ, nhìn đường cái vắng tênh, tôi rất hưởng thụ cảm giác này. Nhà của chúng tôi không làm ăn như nhà khác, cách mở cửa cũng rất khác biệt, lúc mặt trời xuống núi mới là lúc tôi mở cửa buôn bán, quy củ này đã kéo dài ba đời rồi. Cho nên nhà chúng tôi ở phố đồ cổ cũng được người ta nể nang đôi phần, bởi vì không cùng người ta giành mối làm ăn đấy. Lúc này, Lý mặt rỗ bộ dáng lén la lén lút chạy đến, trong lòng ngực còn ôm chặt một cái túi màu đen. Lý mặt rỗ cũng là đồng nghiệp, cửa hàng ở tận cuối phố Tây. “Này, Trương gia tiểu ca, uống rượu hả?” Lý mặt rỗ thấy tôi, vẻ mặt bỗng chốc thả lỏng, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi học được từ cha cách xem mặt đoán ý rất hay, từ mấy động tác đơn giản của Lý mặt rỗ, tôi đã biết hắn đang gặp chuyện phiền phức gì lớn lắm đây. Nếu không thì không thể nào đang lo lắng lại thấy tôi thì thả lỏng đôi chút thế được. Bản lĩnh khác thì không dám, nhưng diễn sâu cho giống cao nhân tôi làm được. Tôi hờ hững nói: “Lý mặt rỗ, tìm ta có việc gì? Có việc thì nói thẳng.” Lý mặt rỗ bỗng khẩn trương lần nữa, trộm chạy đến cửa, đầu ngẩng lên nhìn quanh thấy không có ai, mới ra vẻ thần bí rất tức cười chạy đến đóng cửa lại. Đến trước mặt tôi, đặt túi vải màu đen xuống trước mặt: “Trương gia tiểu ca, cái này đúng là rất tà môn, tốt nhất đừng chạm vào. Nhà ta mà xảy ra chuyện đen đủi cũng bởi vì chạm phải thứ này đây…” Tôi có chút khẩn trương, Lý mặt rỗ có tiếng to gan trong vùng, có thể khiến hắn bị dọa thành như thế này chắc chắn không phải đồ vật bình thường. Tôi nghiêm mặt nói: “Nhà ngươi xảy ra chuyện gì? Kể lại cho ta từ đầu đến cuối đi” Lý mặt rỗ thở dài, lúc này mới nói cho tôi biết lai lịch món âm vật này. Chuyện là hàng năm Lý mặt rỗ thường đi khắp cả nước tìm kiếm bảo vật, gặp nông thôn sẽ dừng chân nhìn xem có kiếm được món đồ cổ nào đáng giá hay không. Không ngờ, lúc hắn trở về quê nhà, giữa đường thuận tiện đã làm mấy mối buôn bán, trong đó bao gồm món âm vật trước mắt tôi: Một chiếc giày thêu. Chiếc giày nhìn thì thấy ngay nét lịch sử in sâu trong đó, là kiểu dáng thời kỳ Mãn Thanh. Bởi vì cửa hàng còn chưa mở cửa, nên Lý mặt rỗ để tạm chiếc giày thêu ở nhà. Mà những việc kỳ quái, cũng bắt đầu từ lúc này. Vào ban đêm, Lý mặt rỗ thường cùng mấy anh em chiến hữu uống rượu, về đến nhà, hắn không thấy giày thêu đâu nữa, tìm từ phòng khách tìm xuống cũng không thấy. Hắn còn nghĩ do say rượu nên trông gà hóa cuốc, quên mất chỗ để giày thêu ở đâu nên không để trong lòng chuyện này. Nhưng mà đã quá nửa đêm, Lý mặt rỗ bỗng nghe mông lung tiếng người đi lại ở phòng khách, liền bò dậy từ giường ra phòng khách xem xét. Phòng khách không bật đèn, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trông có vẻ rất đìu hiu, cô quạnh. Theo ánh trăng, hắn thấy một bóng người, đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng khách, giặt quần áo rồi rửa chén. Lý mặt rỗ bước lên nhìn lại, phát hiện đó là con trai của mình, hai mắt mở to quạch, mắt cả buổi trời không nháy lấy một cái, vẻ mặt có vẻ khủng bố. Vợ Lý mặt rỗ chết sớm, hắn cùng con trai nương tựa nhau mà sống. Thấy con trai đã hiểu chuyện như vậy, Lý mặt rỗ rất vui mừng, lập tức khen mấy câu. Nhưng mà thằng bé giống như không nghe thấy, thờ ở không trả lời trả vốn, vẫn rửa chén đều đều như cũ. Lý mặt rỗ với thần kinh thô còn tưởng con mình tức giận chuyện hắn nhậu nhẹt say xỉn nên không nghĩ nữa, tiếp tục đi ngủ. Nhưng không ngờ là, mấy ngày kế tiếp, mỗi khi tiếng chuông điểm 12 giờ, thằng bé vẫn rửa chén, dọn dẹp quét dọn như người máy. Nền nhà đã rất sạch, chén cũng rửa sạch rồi, nhưng nó vẫn cứ quét qua quét lại không thôi. Lý mặt rỗ cảm thấy kỳ quái, nghĩ là con trai đâu có tật mộng du, mấy ngày nay bị sao ấy nhỉ? Gặp mộng dù cũng đâu phải mỗi ngày như thế. Lý mặt rỗ mới nghiêm túc suy nghĩ, hắn đánh giá con trai mình, lúc này mới thấy trên chân thằng bé mang một chiếc giày thêu. Mà rõ ràng giày thêu đó là chiếc giày mình lấy từ nông thôn mấy ngày trước. Một đứa con trai, đi mang giày thêu, hơn nửa đêm lại đi tới đi lui làm đủ chuyện kì quái trong phòng khách khiến Lý mặt rỗ sởn tóc gáy. Hắn ý thức được sự việc, chắc chắn giày thêu có vấn đề. Cho nên ngày hôm sau, không chút do dự đem giày thêu vứt ở nơi khác cách xa nhà mình. Nhưng không ngờ chuyện này vẫn không kết thúc, tới tối rồi, Lý mặt rỗ lại nghe tiếng con trai mình hát tuồng với tông giọng nữ trong phòng. Lý mặt rỗ lập tức vọt vào phòng, hắn sợ hãi phát hiện chiếc giày thêu bị vứt lại tìm tới cửa, còn nằm trên chân của đứa con mình. Thằng bé nâng tay kiểu lan hoa chỉ, xướng bộ kịch “Trầm Hương Phiến” rất chi và này nọ. Mà đứa con trai nhìn thấy Lý mặt rỗ còn nhếch miệng lên cười với hắn. Lý mặt rỗ bị dọa mất mật, lập tức đánh thức con trai. Nhưng sau khi nó tỉnh, trong đầu gì cũng không nhớ, càng không biết chiếc giày thêu kia ở đâu tới nữa. Lý mặt rỗ sợ hãi, lập tức ném chiếc giày vào giếng nước trước nhà. Không ngờ, buổi tối hôm sau, Lý mặt rỗ cảm thấy hít thở không thông nên tỉnh dậy. Lúc mở mắt hắn thấy đứa con trai cả người ướt nhẹp đang bóp cổ mình. Một bên bóp, trong miệng còn hùng hổ nói: “Vì sao dìm chết ta? Vì sao dìm chết ta?” Sức lực đó cực kỳ lớn, nào giống sức của một đứa trẻ. Nếu không phải Lý mặt rỗ bắt kịp bình rượu bên cạnh, nện lên đầu con trai thì có khi đã chết tươi vì mất oxi. Sau khi Lý mặt rỗ tỉnh táo, phát hiện cả người con trai đều là nước, một chân còn mang chiếc giày thêu ướt đẫm kia. Hắn ý thức được đây là một sự thật rợn người, con trai thế mà bò xuống giếng vớt giày thêu lên lại… Giếng nước đó rất sâu, hơn nữa không có chỗ để leo lên, con mình làm cách nào đi xuống được. Nghĩ đến đấy thôi, cả người Lý mặt rỗ đã phát run. Đứa con trai là điểm chí mạng của hắn, nếu con mình mà có bất trắc gì chắc Lý mặt rỗ cũng không muốn sống nữa. Lý mặt rỗ biết chắc rằng giày thêu đang quấy phá, nhiều năm ăn cơm trong cái nghề đồ cổ này cũng đủ để hắn ý thức được giày thêu này hẳn được xếp vào thứ trong truyền thuyết kia: “âm vật”, lập tức cởi nhanh chiếc giày từ trên chân con xuống. Sau khi cởi ra, đứa con liền tỉnh lại, giống như mấy lần trước, một chút ký ức tồn đọng lại cũng không. Lý mặt rỗ sợ rồi, hắn dỗ dành con trai rồi ôm giày thêu chạy thục mạng tới tìm tôi. Chỉ cần là người của con phố đồ cổ này thì đều rõ, chỉ có nhà chúng tôi mới dám thu mua loại đồ vật mang điềm gở này. Nghe Lý mặt rỗ nói thế, lòng tôi cũng bắt đầu đập thịch thịch liên hồi. Trước kia xem cha thu âm vật, chưa từng gặp phải tình huống như lúc này! Đa số đều là hại chủ nhân, khiến chủ nhân ném đi chúng, khiến căn nhà gà chó không yên, loại âm vật này chỉ cần dùng chút kỹ thuật là có thể thu phục rồi. Nhưng như tình huống của Lý mặt rỗ, thứ này hẳn được xếp vào hàng “vật đại hung” mất rồi? Tôi hơi đau đầu, không ngờ lần đầu tiên mở hàng lại gặp thứ khó giải quyết thế này. Trong nghề chúng tôi có quy tắc “Ba không thu”, làm hại tính mạng người khác, không thu mua; làm loạn nhân khí người khác, không thu; hút máu người khác, không thu, đây là nguyên tắc cơ bản nhất đồng thời cũng là cách chúng tôi bảo vệ mình. Cho nên trước khi thu mua âm vật này, cần phải biết nó đã đạt đến trình độ hung như thế nào rồi? Có tính là vi phạm quy củ nghề này chưa? Lý mặt rỗ đương nhiên đồng ý nhanh chóng. Tôi dùng vôi sống bôi trên tay, đây là cách để tránh lây dính thứ đen đủi vào mình. Túi đen mở ra, một chiếc giày thêu còn dính nước hiện rõ trước mắt tôi. Không thể phủ nhận rằng, họa tiết trên giày thêu cực kỳ tinh xảo, mũi chỉ tinh tế, họa tiết đỏ rực, dù thời gian có qua bao nhiêu năm thì thứ màu đỏ đó cũng không chút nào tàn phai. Ngược lại, dưới ánh nước lại càng tô thêm vẻ tuyệt đẹp, như ngọn đèn ở trong đêm tối, nhìn giống như một đốm máu đỏ tươi. Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý mặt rỗ hỏi: “Còn chiếc giày thêu khác ở đâu?” Lý mặt rỗ nói: “Chỉ có một chiếc này thôi” Tôi hít mạnh một hơi, lạnh lùng đậy lại chiếc giày thêu: “Ngươi đem đi đi, có người muốn hại ngươi, ta không giúp được ngươi.” Mời các bạn mượn đọc sách Âm Gian Thương Nhân của tác giả Đạo Môn Lão Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Liêu Trai Chí Dị - Bồ Tùng Linh
.. Không lạ gì mà Liêu Trai Chí Dị có thể làm say mê cả những người ít học. Bởi vì trong mọi xã hội và thời đại, các yếu tố văn hóa truyền thống luôn sống cuộc sống của chúng không chỉ trong những văn hiến thư tịch hay các công trình khảo cứu của giới trí thức, mà chủ yếu và quan trọng nhất là trong cuộc sống thường nhật với những mối bận tâm chung nhất của đông đảo nhân dân. Bản dịch trọn bộ này gồm 432 truyện trong Liêu Trai Chí Dị và 68 truyện trong Liêu Trai Chí Dị Thập Di, tất cả gồm 500 truyện. *** Đọc Liêu Trai Chí Dị “Liêu Trai chí dị: bút ký tiểu thuyết, Thanh Bồ Tùng Linh trước, phân thập lục quyển, tứ bách tam thập nhất thiên. Tùng Linh tự Liễu Tuyền, Sơn Đông Truy Xuyên nhân. Ấu hữu dật tài, lão nhi bất đạt, cố thử thư đa tá hồ quỷ chi sự dĩ hãn kỳ bất bình, diệc hữu tùng Đường nhân truyền kỳ chuyển hóa nhi xuất dã. Phả điêu trác tự cú, mô phỏng cổ nhã, cố văn nhân đa hy duyệt chi!” (Liêu Trai chí dị: tập truyện ký, do Bồ Tùng Linh thời Thanh trước tác, chia làm 16 quyển, có 431 truyện. Tùng Linh tự Liễu Tuyền, người huyện Truy Xuyên tỉnh Sơn Đông. Lúc trẻ có tài hơn người, nhưng về già vẫn không thành đạt, nên sách ấy phần lớn là mượn chuyện hồ quỷ để phát tiết nỗi bất bình; cũng có khi là dựa theo các truyện truyền kỳ của người . thời Đường, thay đổi lại mà soạn ra. Câu chữ ít nhiều có gọt giũa, phỏng theo lối văn chương phong nhã thời cổ, nên văn nhân nhiều người thích xem). “Liêu Trai chí dị: tiểu thuyết danh, phàm bát quyển, hoặc tích vi thập lục quyển, kê tứ bách tam thập nhất thiên, Thanh Bồ Tùng Linh soạn. Ký thần tiên hồ quỷ tinh mị cố sự, miêu tả ủy khúc, tự thứ tỉnh nhiên; ngẫu thuật sở văn, diệc đa giản khiết. Mỗi quyển chi mạt, thường xuyết tiểu văn. Cựu thời cực phong hành, kim sảo suy hĩ” (Liêu Trai chí dị: tên tập truyện, gồm 8 quyển, có khi tách làm 16 quyển, tổng cộng 431 truyện, do Bồ Tùng Lỉnh thời Thanh soạn. Nội dung là ghi chép lại chuyện cũ về thần tiên hồ quỷ yêu quái, miêu tả chi tiết, sắp xếp phân minh; có chỗ là kể lại chuyện mình nghe, phần lớn cũng rõ ràng ngắn gọn. Ở cuối mỗi quyển thường thêm lời bình ngắn. Ngày trước được truyền tụng rất rộng rãi, đến nay có giảm đi). "Liêu Trai chí dị: thư danh, bát quyển, hoặc tích vi thập lục quyển, kê tứ bách tam thập nhất thiên, Thanh Bồ Tùng Linh soạn. Ký thần tiên hồ quỷ tinh mị chi sự, miêu tả ủy khúc, văn từ diễm lệ, tự thứ tỉnh nhiên; ngẫu thuật sở ván, diệc đa giản khiết. Mỗi quyển chi mạt, thường xuyết tiểu văn. Cựu thời cực phong hành" (Liêu Trai chí dị: tên sách, gồm 8 quyển, có khi tách làm 16 quyển, tổng cộng 431 truyện, do Bồ Tùng Linh thời Thanh soạn. Nội dung là ghi chép lại chuyện về thần tiên hồ quỷ yêu quái, miêu tả chi tiết, lời văn đẹp đẽ, sắp xếp phân minh; có chỗ là kể lại chuyện mắt thấy tai nghe, phần lớn cũng rõ ràng ngắn gọn. Ở cuối mỗi quyển thường thêm lời bình ngắn. Ngày trước được truyền tụng rất rộng rãi). "Liêu Trai chí dị: văn ngôn đoản thiên tiểu thuyết tập, Thanh Bồ Tùng Linh tác. Lịch Thành Trương Hy Kiệt đích Chú Tuyết Trai sao bản Liêu Trai chí dị phân vi thập nhị quyển, hữu mục tứ bách bát thập bát thiên. Hiện tồn tối tảo khắc bản vi Thanh Càn Long tam thập nhất niên Thanh Kha Đình bản, tắc phân vi thập lục quyển, tứ bách dư thiên, đãn thiên mục tinh bất hoàn toàn. Giải phóng hậu hoàn phát hiện liễu tác giả đích bán bộ thủ cảo (định cảo bản), tằng ảnh ấn xuất bản, hựu hữu "Hội hiệu hội chú hội bình" bản, sở thu thiên mục hiệu vi hoàn bị. Tác giả dĩ phong phú đích tưởng tượng, tịnh tá giám đương thời lưu hành cố sự dữ tiền nhân chi tác, sáng tạo xuất bất thiểu ưu tú tác phẩm. Cấu tứ kỳ diệu, ngữ ngôn sinh động, dĩ đàm hồ thuyết quỷ đích biểu hiện hình thúc, đối đương thời hiện thực đích hắc ám hòa quan lại đích tội ác phả đa bộc lộ, vu khoa cử chế độ hòa lễ giáo đô hữu sở phê phán; tinh dĩ đồng tình bút điêu miêu hội liễu thanh niên nam nữ chân thành tương ái đích cố sự. Đãn thư trung dã tồn tại trước nhất ta nhân quả báo ứng chi thuyết hòa mê tín sắc thái” (Liêu Trai chí dị: tập truyện ngắn văn ngôn, do Bồ Tùng Linh thời Thanh sáng tác. "Bản sao Liêu Trai chí dị của Chú Tuyết Trai" của Trương Hy Kiệt ở Lịch Thành chia làm 12 quyển, có mục lục gồm 488 truyện. Bản in sớm nhất hiện còn là bản của Kha Đình thời Thanh in năm Càn Long thứ 31 (1766) thì chia làm 16 quyển, hơn 400 truyện, nhưng mục lục cũng không đầy đủ. Sau ngày giải phóng (tức 1949, năm thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa) lại phát hiện được nửa bản viết tay của tác giả (bản thảo hoàn chỉnh), từng in ảnh xuất bản, lại có bản Hội hiệu hội chú hội bình thu thập mục lục đầy đủ hơn cả. Tác giả lấy trí tưởng tượng phong phú, mượn các truyện cổ lưu hành đương thời và các sáng tác của người trước mà sáng tạo ra không ít tác phẩm ưu tú. Kết cấu hay lạ, lời lẽ sinh động, lấy hình thức biểu hiện là chuyện yêu ma hồ quỷ, vạch trần sự đen tối của hiện thực và tội ác của quan lại đương thời, đối với chế độ khoa cử và lễ giáo đều có sự phê phán; lại tỏ thái độ đồng tình khi miêu tả những chuyện cổ về tình yêu chân thành của thanh niên nam nữ. Song trong sách cũng còn tồn tại một ít quan niệm nhân quả báo ứng và màu sắc mê tín). "Liêu Trai chí dị: Thanh đại kiệt xuất đích văn ngôn đoản thiên tiểu thuyết tập. Tác giả Bồ Tùng Linh, thư thành vu Khang Hy niên gian. Thư phân thập nhị quyển, kê tứ bách cửu thập nhất thiên, 1962 niên Trung Hoa thư cục bài ấn bản. Thư trung cố sự đại đa dĩ hồ tiên quỷ mị vi đề tài, cấp phú lãng mạn chủ nghĩa sắc thái nhi hựu câu hữu phong phú đích nội dung hòa thâm khác đích hiện thục chủ nghĩa. Nội dung bao quát đối tham quan ô lại sĩ hào thế thân dĩ cập phủ hủ đích khoa cử chế độ đích khể lộ, đối thanh niên nam nữ chân chính ái tình hôn nhân đích nhiệt tình ca tụng; thử ngoại hoàn hữu nhất ta hữu giáo đục ý nghĩa đích ngụ ngôn cố sự đẳng. Giá ta nội dung chủ yếu bộc lộ liễu phong kiến xã hội đích hắc ám hòa hủ bại, dĩ cập tác giả đối lý tưởng thế giới hòa mỹ hảo nhân vật đích truy cầu, ca tụng. Tiểu thuyết sung mãn kỳ dị khôi lệ đích ảo tưởng, tố tạo nhân vật hủ hủ nhi sinh, hô chi dục xuất, tình tiết điệt đãng đàng ná, sinh động đa biến. Ngử ngôn tinh luyện hàm súc, văn bút lưu sướng truyền thần, “Tả quỷ tả yêu cao nhân nhất đẳng, thích tham thích ngược nhập cốt tam phân", câu hữu độc đặc đích phong cách, tại ngã quốc tiểu thuyết sử thượng chiếm hữu hẩn cao đích địa vị. Đãn thư trung dã tồn tại trước phong kiến luân lý quan niệm hòa phong kiến sắc thái" (Liêu Trai chí dị: tập truyện ngắn văn ngôn kiệt xuất thời Thanh. Tác giả là Bồ Tùng Linh, sách hoàn thành trong đời Khang Hy (1662-1722). Sách chia làm 12 quyển, gồm 491 truyện, năm 1962 Trung Hoa thư cục đã sắp xếp xuất bản. Truyện trong sách phần lớn là lấy đề tài hồ tiên ma quỷ, có nhiều màu sắc của chủ nghĩa lãng mạn, lại mang nội dung phong phú và chủ nghĩa hiện thực sâu sắc. Nội dung nói chung là tố cáo bọn tham quan ô lại, cường hào ác bá và chế độ khoa cử mục nát, nhiệt tình ca ngợi tình yêu và hôn nhân chân chính của thanh niên nam nữ, ngoài ra còn có một ít truyện cổ loại ngụ ngôn có ý nghĩa giáo dục. Nội dung nói trên chủ yếu là vạch trần sự đen tối và mục ruỗng của xã hội phong kiến đồng thời nói lên sự mong mỏi, ngợi ca của tác giả về một thế giới lý tưởng và những con người tốt đẹp. Tập truyện đầy ắp những sự tưởng tượng lạ lùng đẹp đẽ, nhân vật được sáng tạo sống động chân thực, tình tiết bất ngờ biến ảo. Lời lẽ gọt giũa hàm súc, văn chương trôi chảy linh hoạt, "Tả quỷ tả ma cao bậc nhất, châm tham châm bạo thấu vào xương” đều có phong cách độc đáo đặc biệt, chiếm địa vị rất cao trong lịch sử truyện ngắn của nước ta. Nhưng trong sách cũng còn tồn tại quan niệm luân lý phong kiến và màu sắc phong kiến). "Liêu Trai chí dị: Thư danh, Thanh Bồ Tùng Linh (1640-1715) trước. Đoản thiên tiểu thuyết tập, thập nhị quyển, nhất tác thập lục quyển, cộng tứ bách tam thập nhất thiên. Tối tảo hữu Chú Tuyết Trai sao bản, Càn Long tam thập nhất niên (1766 niên) Thanh Kha Đình khắc bản, nhị giả phân quyển, thiên mục lược dị. 1949 niên hậu phát hiện bán bộ thủ cảo, 1955 niên do Văn học Cổ tịch san hành xã ảnh ấn, 1978 niên Thượng Hải Cổ tịch xuất bản xã hữu Trương Hữu Hạc tập hiệu "Hội hiệu hội chú hội bình" bản, hiệu hoàn bị. Cai thư hàm truyền kỳ, chí quái, dị sự đẳng nội dung. Nhiên đa tả hồ quỷ, yêu biến, dị quái cố sự, nghệ thuật thủy bình trăn chí văn ngôn tiểu thuyết đỉnh phong" (Liêu Trai chí dị: tên sách, Bồ Tùng Linh (1640-1715) thời Thanh sáng tác, là tập truyện ngắn, gồm 12 quyển, có khi chia làm 16 quyển, cộng 431 truyện. Cổ nhất có bản sao của Chú Tuyết Trai, năm Càn Long thứ 31 (1766) Kha Đình khắc bản, hai bản chia quyển, mục lục hơi khác nhau. Sau 1949 phát hiện được nửa bản viết tay của tác giả, năm 1955 Văn học cổ tịch san hành xã in ảnh xuất bản, năm 1978 Thượng Hải cổ tịch xuất bản xã có bản "Hội hiệu hội chú hội bình" của Trương Hữu Hạc tập hợp so sánh các bản, đầy đủ hơn cả. Sách này mang nội dung truyền kỳ, chí quái, việc lạ, nhưng phần lớn kê chuyện cổ hồ quỷ, yêu ma, quái dị, về trình độ nghệ thuật thì đạt tới đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn). Trên đây là sáu định nghĩa về mục từ "Liêu Trai chí dị” nêu trong sáu quyển từ điển của Trung Hoa mà theo thứ tự là Từ nguyên (Chính tục biên hợp đính bản), Thương vụ ấn thu quán xuất bản, Thượng Hải, 1939; Từ hai (hợp đính bản), Trung Hoa thư cục xuất bản, Thượng Hải, 1948; Trung văn đại từ điển. Trung Quốc văn hóa Nghiên cứu sở xuất bản, Đài Bắc, 1962 Từ hải, Tân thư xuất bản xã, Thượng Hải, 1989; Trung Quốc tiểu thuyết đại từ điển, Tác giả xuất bản xã, Bắc Kinh, 1991 và Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển, Quảng Tây dân tộc xuất bản xã, 1994. Dễ nhận ra rằng đặc điểm về mục đích và hoàn cảnh biên soạn riêng biệt của mỗi quyển từ điển đã dẫn tới những khác biệt giữa các định nghĩa nói trên, sự khác biệt thể hiện và phản ảnh quá trình nhận thức và tìm hiểu của người đọc Trung Hoa về Liêu Trai chí dị, song tựu trung sáu định nghĩa ấy đều đề cập tới bốn yếu tố là văn bản, nội dung, ý nghĩa và nghệ thuật của tác phẩm. Việc tìm hiểu giá trị tác phẩm khởi đi từ tổng thể các yếu tố ấy có thể góp phần làm sáng tỏ thêm giá trị và ảnh hưởng của Liêu Trai chí dị, một kiệt tác hàng trăm năm qua từng làm say mê nhiều người đọc Việt Nam. Về văn bản, Liêu Trai chí dị có một nét đặc biệt. Theo Từ hải 1989 và Trung Quốc tiểu thuyết đại từ điển 1991 thì Liêu Trai chí dị gồm 12 quyển, 488 hay 491 truyện. Các con số trên rõ ràng là dựa theo bản Hội hiệu hội chú hội bình, mà bản này dựa trên cơ sở nửa bản chép tay của Bồ Tùng Linh được phát hiện sau 1949. Tuy nhiên, sự ghi nhận về văn bản Liêu Trai chí dị ở Trung Quốc cũng khá phức tạp. Chẳng hạn Từ nguyên năm 1939 kể là có 16 quyển, 431 truyện, Từ hải 1948 kể là có 8 hoặc 16 quyển, 431 truyện, đến Trung văn đại từ điển xuất bản ở Đài Loan năm 1962 thì vẫn kể ra 8 hoặc 16 quyển, 431 truyện như Tù hải 1948. Tù hải 1989 không nêu rõ, nhưng cũng cho rằng bản Hội hiệu hội chú hội bình là đầy đủ hơn cả, tức cũng tán thành con số 12 quyển, 491 truyện như Trung Quốc tiểu thuyết đại từ điển 1991. Nhưng Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển 1994 lại kể ra 12 (hoặc 16) quyển, 431 truyện, nghĩa là lại quay về với các văn bản truyền thống. Nét đặc biệt này không gì khác hơn là ánh phản của quá trình phổ biến Liêu Trai chí dị ở Trung Quốc nói riêng và ở các quốc gia dùng chữ Hán trước đây nói chung. Chúng tôi không có được các bản in Liêu Trai chí dị 12 quyển để đối chiếu, nhưng Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển có kể ra một số truyện thuộc "Văn hóa Ma Trung Quốc” theo mục lục của các bản này, cụ thể như sau: Khảo Thành hoàng, Thi biến, Đồng nhân ngữ, Giáo quỷ, Vương Lục lang, Trường Thanh tăng, Tăng nghiệt, Tú thập thiên, Vương Lan, Ung hổ thần, Hoa bì, Thiểm Hữu Mỗ Công, Miếu quỷ, Lục phán, Nhiếp Tiểu Thiến, Thủy mãng thảo, Cảnh Thập bát thuộc quyển I. Châu nhi, Liên Hương, Trương Thành, Xảo nương, Ngô huyện nhị Thành hoàng, Lâm Tứ nương thuộc quyển II. Giang trung quỷ quái, Lỗ Công nữ, Lý Trung Chi, Lý Bá Ngôn, Liên Toa, Nê quỷ, Liên Thành, Hoắc sinh, Dụ quỷ, Lý Tư giám thuộc quyển III. Công Tôn Cửu Nương, Xúc chức, Thổ địa phu nhân, Tục hoàng lương, Liễu Tú tài, Phong Đô Ngự sử, Kỳ quỷ, Tửu cuồng Mục sinh, Bố khách thuộc quyển IV. Chương A Đoan, Lý Thường Cửu kiến Diêm Vương, Thổ ngẫu sinh tử, Trường Trị nữ tu, Ngũ Thu Nguyệt, Liễu thị tử, Đậu thị thuộc quyển V. Thu Dung dữ Tiếu Tạ, Ải quỷ, Khao tệ ty, Hướng Cảo, Nhiếp Chính xích quyền quý thuộc quyển VI. Mai nữ hòa Phong Vân Đình, Tư tăng bão Phật đầu, Ngưu Thành Chương, Kim Cô phu, Diêm La hoăng, Chu Thương bình oan ngục, Hoạn Nương thuộc quyển VII. Quỷ thê, Chư sinh, Tư văn lang, Trần Tích Cửu, Chu Khắc Xương thuộc quyển 8. Vu Khứ ác, ái Nô, Lưu phu nhân, Ấp nhân tao lăng trì thuộc quyển IX. Bố thương bị cứu, Tịch Phương Bình, Long Phi tướng Công, Thân thị, Nhiệm Tú thuộc quyển X. Vãn Hà dữ A Đoan, Vương Thập, Gia Bình Công tử, Chiết lâu nhân thuộc quyển XI. Lão Long thuyền hộ, Cổ bình, Nguyên Thiếu tiên sinh, Tiết Ủy nương, Điền Tử Thành, Lưu Toàn, Hoàn hầu yến tân, Cẩm Sắt, Phòng Văn Thục, Công Tôn Hạ thuộc quyển XlI. Ngoài một số truyện có tên khác với trong các bản 16 quyển như Giang trung quỷ quái (Giang trung, quyển XIV), Lý Trung Chi (Diêm La, quyển XIV), Tửu cuồng Mục sinh (Tửu cuồng, quyển XlV), Lý Thường Cửu kiến Diêm Vương (Diêm Vương, quyển XV), Thổ ngẫu sinh tư (Thổ ngẫu, quyển XV), Thu Dung dữ Tiểu Tạ (Tiểu Tạ, quyển IX), Nhiếp Chính hách quyền quý. (Nhiếp Chính, quyển VIII), Mai nữ hòa Phong Vân Đình (Mai nữ, quyển VII), Tử tăng bão Phật đầu (Tử tăng, quyển XIV), Chu Thương bình oan ngục (Oan ngục, quyển IX), Ấp nhân tao lăng trì (ấp nhân, quyển XVI), Bố thương bị cứu (Bố thương, quyển XI), Vãn Hà dữ A Đoam (Vãn Hà, quyển IV), Hoàn hầu yến tân (Hoàn hầu, quyển XII), thì theo nội dung được tóm tắt, có một số truyện không thấy có trong các bản 16 quyển như Ngô Huyện nhị Thành hoàng, Dụ quỷ, Thô địa phu nhân (ngoài ra, bản dịch Liêu Trai chí dị ra chữ quốc ngữ la tinh vào loại sớm nhất ở miền Bắc là Tân Liêu Trai của Vũ Hi Tô[1] dịch 8 truyện Hương Ngọc, Thư si, Lỗ Công nữ, Phòng Dỹ, Phượng Tiên, Lục y nữ, Chúc Thanh, Chức Thành thì truyện Phòng Dỹ cũng không thấy có trong các bản Liêu Trai chí dị 16 quyển). Tuy nhiên, đó chính là các truyện Ngô lệnh, Dụ quỷ, Nữ quỷ trong Liêu Trai chí dị thập di[2]. Nhưng đáng nói là chính Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển cũng vừa ghi nhận các truyện Ngô Huyện nhị Thành hoàng, Dụ quỷ, Thổ địa phu nhân trong Liêu Trai chí dị vừa ghi nhận các truyện Ngô lệnh, Dụ quỷ, Nữ quỷ trong Liêu Trai chí dị thập di: rõ ràng các bản Liêu Trai chí dị 12 quyển đã gộp cả Liêu Trai chí dị thập di. Tóm lại Liêu Trai chí dị 12 quyển là sự hợp nhất Liêu Trai chí dị và Liêu Trai chí dị thập di của Bồ Tùng Linh. Có lẽ sau khi biên soạn Liêu Trai chí dị thập di, Bồ Tùng Linh đã tiến hành hợp nhất cả hai làm một với kết cấu 12 quyển có sửa chữa, bổ sung. Công việc này hoặc chưa hoàn tất, hoặc một nửa bản thảo của bản "tập đại thành” nói trên đã bị mất. Cần nói thêm rằng bản Hội hiệu hội chú hội bình cũng có những chỗ chưa hợp lý: nhan đề truyện Mai nữ đã được đổi thành Mai nữ hòa Phong Vân Đình (Cô gái họ Mai và Phong Vân Đình), từ “hòa" (và) này không phải của văn pháp văn ngôn thời Bồ Tùng Linh mà là của văn chương bạch thoại... Rõ ràng vấn đề văn bản Liêu Trai chí dị chưa phải đã chấm dứt ở bản Hội hiệu hội chú hội bình, nên tình hình nói trên cũng cho phép người ta yên tâm khi đọc các văn bản truyền thống gồm Liêu Trai chí dị và Liêu Trai chí dị thập di.   Mời các bạn đón đọc Liêu Trai Chí Dị của tác giả Bồ Tùng Linh.
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện - Trần Nguyễn Minh Hoàng
Từ xưa đến nay, dân gian luôn lưu truyền những câu chuyện tâm linh, các thế lực siêu nhiên và những con người hành nghề trong lĩnh vực ấy. Những câu chuyện ấy luôn thu hút sự quan tâm của những người hiếu kì, tò mò và cả đam mê tìm đến. Chính điều ấy đã giúp tác giả có nguồn cảm hứng và  động lực để viết nên bộ truyện này. *** Trời đã nhá nhem tối, đám người chạy băng băng trên con đường mòn chạy lên núi Cấm. Thằng Tư cõng Thầy Bảy trên lưng, phía trước là thằng Hai dẫn đường còn theo sau là 2 thằng nhỏ sinh đôi Minh, Mẫn chỉ mới mười tuổi, mặt mũi lem luốc, khóc thút thít chạy theo. Gần hết con đường mòn thì thằng Tư rẻ trái chạy thẳng vào trong rừng, 3 đứa còn lại vội vàng chạy theo, chúng băng rừng chạy như bay, cứ đạp cỏ vén cành mà chạy. Trời lúc này đã tối hẳn, chạy được thêm một đoạn thì thằng Hai quay lại bảo - Sư phụ giờ chỉ còn 3 phần hồn, e không trụ được lâu nữa...... còn Thầy Lĩnh.. trước giờ chỉ nghe qua lời kể của sư phụ, chưa ai từng gặp được ông. Anh sợ.............. - Anh cứ yên chí, sư phụ dặn ta lên gặp thầy Lĩnh ắt là có nguyên do, đi... đi mau kẻo không kịp - Thằng Tư vừa thở vừa nói.. ... Mời các bạn đón đọc Trấn Ma Đạo Nhân Truyện của tác giả Trần Nguyễn Minh Hoàng.
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Ngoại Truyện - Thanh Tử
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Ngoại Truyện, tập trung giới thiệu các vấn đề bên lề của truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân như: pháp khí, quyết chú, thông tin về đạo giáo..... Bổ sung thông tin cho bạn đọc hiểu rõ hơn bộ truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân. Diệp Thiếu Dương vốn là một Truyền nhân Mao Sơn đời thứ ba mươi tám, hậu nhân Thiên Sư Diệp Pháp Thiện. Khi còn bé bị độc thi suýt chết, bái sư Mao Sơn, trưởng thành phụng sư mệnh hạ sơn, xông vào đô thị, kết giao nhiều bạn tốt, một đường trảm yêu trừ ma, cửu tử nhất sinh, sơ tâm không đổi, lịch kiếp chứng đạo. Đối với hắn có một điểm, đó chính là dù mang tước vị Thiên Sư Nhân Gian, thế nhưng địch nhân lớn nhất không phải là Tà Thần thượng cổ hay là thiên niên lệ quỷ, mà chính là tâm ma của mình, về phương diện tình cảm càng làm cho kẻ khác lo lắng… Hắn dũng cảm tiến vào đô thị, gặp người đấu người, gặp quỷ đấu quỷ, gặp yêu đấu yêu, gặp hồ đấu hồ... Mời các bạn đón đọc Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Ngoại Truyện của tác giả Thanh Tử.
Lời Nguyền Truyền Kiếp - Paula Morris
“Lời nguyền truyền kiếp” là nỗi ám ảnh của con người về những hồn ma lang thang hàng trăm năm trong các nghĩa địa đổ nát, âm u và gần như bị thế giới hiện đại lãng quên. Đó là những hồn ma với những câu chuyện kỳ bí, những cái chết bi thảm, những lời nguyền rùng rợn đeo bám con người. Cuốn sách được viết bằng một câu mở đầu rất thú vị “Chào mừng bạn đến New Orleans, thành phố của QUYẾN RŨ và PHÉP THUẬT, của CUỒNG PHONG BÃO LỐC và NHỮNG HỒN MA”. Cha đi công tác, Rebecca phải đến sống với dì ở New Orleans. Vào học viện Temple Mead, cô lạc lõng giữa môi trường của giới thượng lưu xa hoa, phù phiếm và hợm hĩnh. Vào một đêm, trong nghĩa trang Lafayett, Rebecca đã kết bạn với Lisette, một cô bạn bí ẩn, một hồn ma. Từ đây, những bí mật về lời nguyền truyền kiếp hơn trăm năm bao phủ lên một dòng họ cũng như thân thế cô dần hé lộ. (Hải Nguyên - TBKTSG Online) *** Cuốn sách về một hồn ma tuổi teen vừa được xuất bản sẽ là một sự lựa chọn thú vị cho những người thích phiêu lưu rùng rợn. Từ ngàn xưa, hồn ma đã là nỗi ám ảnh của con người, nhất là những linh hồn bị nguyền rủa còn lảng vảng trong rừng sâu, trên những cánh đồng hoang trong một đêm tối trời hay trong những lâu đài châu Âu âm u đổ nát… Hồn ma mang theo những câu chuyện thê lương kéo dài qua hàng thế kỷ, những cái chết bi thảm và những lời nguyền rùng rợn đeo bám con người… Ngày nay, ở nước Mỹ xa xôi, nơi vốn được coi là vùng đất của văn minh hiện đại, vẫn còn những dãy phố cổ kéo dài với các phong tục được truyền lại từ đời này sang đời khác, vẫn còn những tòa nhà đổ nát sau bão lốc, những nghĩa địa cổ vắng người, và dĩ nhiên là cả những hồn ma lang thang suốt hàng trăm năm... “Lời nguyền truyền kiếp” đưa bạn đọc vào một không khí như thế. Nhân vật chính trong truyện là cô gái Rebecca mười sáu tuổi.Vì bố đi xa trong suốt sáu tháng trời nên Rebecca được gửi đến thành phố New Orlean cổ kính sống cùng dì Claudia – một người quen của bố cô - trong một căn nhà cũ u ám. Ở ngôi trường mới, Rebecca bị coi như không tồn tại trong mắt đám con gái nhà giàu kiêu căng. Chỉ mình cậu bạn đẹp trai Anton Grey dường như đối xử tốt với cô, nhưng cô lại có cảm giác cậu luôn che giấu cô điều gì đấy. Và một đêm, ở nghĩa địa Lafayette, Rebecca kết bạn với một người - Lisette, cô bạn ngọt ngào và bí ẩn, người luôn háo hức được nói chuyện với cô và chỉ cho cô thấy những góc tối, những xó xỉnh của thành phố. Nhưng chỉ có một vấn đề: Lisette là một hồn ma. *** Paula Moriss sinh năm 1965 tại Auckland (New Zealand), là tiểu thuyết gia và tác giả của nhiều truyện ngắn. Năm 1985, bà hoàn tất bậc học cử nhân ngành Ngôn ngữ và Lịch sử, sau đó hàm thụ bằng Tiến sĩ Triết học tại ĐH York năm 1990. Năm 2001, Morris cho xuất bản cuốn Queen of Beauty và giành giải tác phẩm giả tưởng xuất sắc nhất của Montana New Zealand Book. Bên cạnh các tiểu thuyết nổi tiếng của mình Morris đồng thời sáng tác một số truyện ngắn, hợp tuyển văn học và đã được xuất bản thành sách mang tên Forbidden Cities năm 2008. Các tác phẩm này được phát hành rộng rãi tại New Zealand và Mỹ. Phần lớn thời gian Morris làm việc tại London và New York. Hiện bà đang là giảng viên tại trường ĐH Tulane, New Orleans, Bang Louisiana, Mỹ.   Mời các bạn đón đọc Lời Nguyền Truyền Kiếp của tác giả Paula Morris.