Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

The Joker - Phan Hồn Nhiên

Sau cái chết đột ngột của người bạn gái, Huy cảm thấy vô cùng bất an và nghi vấn, anh quyết định dấn thân tìm sự thật. Bắt đầu từ những manh mối nhỏ nhất, bằng sự khéo léo và kiên định, Huy đã khám phá những bí mật đằng sau cái chết và những uẩn khúc trong cuộc đời bất hạnh của cô gái. "The Joker" là cuộc "rượt đuổi" căng thẳng về trí tuệ giữa các nhân vật. Đó cũng là một thể nghiệm viết mới của nhà văn Phan Hồn Nhiên: giải mã những bí mật tâm lý để qua đó hình thành một câu chuyện ly kỳ, gay cấn... *** - Ổn cả chứ? Chốc nữa, anh có cần tôi đưa lên nhà không? - Tôi sẽ tự đi được! - Huy lẩm bẩm, như thể đang nói với một người xa lạ, không liên quan, chứ chẳng phải kẻ đã ra tay nện mình nhừ tử. Luồng khí lạnh từ máy điều hòa chiếu thẳng vào ngực áo lấm ướt khiến anh run nhẹ, đề nghị - Nếu tăng nhiệt độ lên một chút thì tốt! Hơn 12 giờ đêm. Những xe tải và container chở hàng như bầy thú khổng lồ nối nhau kéo vào thành phố. Đoạn rẽ ở một ngã ba, xe đổ vào càng đông đúc. Phát lái chậm hẳn, giữ chiếc xe nhỏ chạy với tốc độ 50km/h. Thảng hoặc, Huy ngỡ như có một bóng người đang kiên trì bám theo, cố gắng nhìn anh qua cửa kính. Nhưng, chỉ là vài vệt đèn sáng từ chiếc xe nào đó lướt nhanh trên cánh cửa phía bên anh ngồi. - Đôi khi tôi lại hành động như một kẻ mất kiểm soát. Nói theo kiểu của Minh, là dấu vết của tuổi niên thiếu bị bỏ mặc, lạc lõng và mất phương hướng - Phát giải thích chầm chậm, đột nhiên mỉm cười. Nụ cười biến gương mặt anh ta thành cái đầu sọ kiệt sức, nỗ lực bày tỏ xúc cảm cuối cùng - Nhưng, giá như anh đừng dò xét, đừng bới tung những thứ đã được sắp xếp đúng chỗ, thì tôi không tốn công sức gây ra những rắc rối như thế này đâu... Mắt vẫn mở to, nhìn thẳng về phía trước, Huy im lặng. Gương mặt anh cứng đờ. Các khối cơ tê dại. Lớp da trên mặt đã biến mất, trở thành cái mặt nạ trơ lỳ, bất động. Toàn bộ con người anh chia làm hai phần rõ rệt. Phần thân thể nhức nhối, bị sợi dây bảo hiểm ràng qua ngực như sắp thắt chặt buồng phổi. Vai và gáy anh đau đến mức tựa nhẹ vào lòng ghế da mềm cũng trở thành cực hình. Tuy nhiên, hơn bao giờ hết, đầu óc anh vô cùng sáng suốt. Đến mức mọi hình ảnh, từ ngữ khi dội đến đều hiện ra với ý nghĩa thật của nó. Bàn tay với những ngón tay dài mảnh đặt hờ trên vô-lăng, Phát vẫn nói, giọng đều đều, không ngưng nghỉ. Dường như anh ta chỉ chờ đến lúc này đây, chọn chính kẻ mà anh vừa bạo hành, không còn sức cựa quậy, để phơi bày một góc sự thật con người anh ta bấy lâu nay giấu kín: Một cậu con trai hời hợt. Các mong muốn dễ dàng được đáp ứng. Những ngày tháng sống nhàn tản, chẳng buồn bận tâm bất cứ điều gì bên ngoài bản thân. Rồi Minh xuất hiện, trong thời gian ngắn ngủi bẻ ngoặt chuỗi niềm tin ngây thơ trong đầu anh ta qua một hướng khác. Phát hiện về một thứ cảm xúc lớn lao mà cô ta có thể đem tới, lớn hơn cả dục vọng. Nó gần giống như sự che chở của một người mẹ, thứ tình cảm anh ta không biết đến từ khi còn nhỏ. Nhưng những ngày đẹp đẽ ấy không kéo dài. Sau đó, một vài xung đột tầm thường của hai người yêu nhau cứ liên tục kéo đến, không sao kiểm soát. Cái chết tình cờ của cô gái quỷ quyệt ấy khiến anh ta sợ hãi, nhưng cũng thật nhẹ nhõm khi ngỡ rằng đã được giải thoát hoàn toàn... Quá nhiều ngôn từ. Quá nhiều hành động không rõ mục đích. Hồ như tất cả những con người chung quanh đều nỗ lực chuyển động. Chuyển động cuồng loạn mà cũng không dám đoan chắc đích đến. Mỗi kẻ hành động đều có lý do chết tiệt nào đó. Không ai quan tâm ai cả. Và rốt cuộc, điều cuối cùng mà người ta có thể nhận ra, như Huy lúc này nhận ra, là quá nhiều thương tổn thương không thể cứu chữa được nữa. Cơn mưa li ti rơi xuống, không tiếng động. Tránh chiếc xe du lịch ngược chiều phóng như điên, cỗ xe tải ở ngay phía trước xe của Phát đánh mạnh tay lái về bên phải. Đám đất cát chất cao có ngọn trong thùng xe chuồi xuống một góc, tung tóe thành lớp bụi đỏ dày đặc, bao phủ đoạn đường phía sau. Bụi và nước mưa mau chóng biến thành lớp bột nhão loang lổ trên lớp kính. Trái với phán đoán của Huy, người điều khiển xe bỗng nhiên tăng tốc đột ngột. Như một con vật mù lòa điên cuồng, cỗ xe nhỏ màu đen lao về phía trước, lách giữa khoảng đường hẹp hiện ra lờ mờ giữa hai làn đường. Trong tích tắc, Huy thấy đuôi chiếc container xám bạc hiển hiện sát ngay trước mặt. Chỉ một phần mười giây thôi, cả chiếc xe con sẽ trôi tuồn tuột, lọt thỏm vào dưới gầm xe, chắc chắn. Đúng khi tấm kính trước mặt họ chỉ cách cạnh dưới của cái hộp sắt khổng lồ chưa đầy nửa mét, Phát đạp thắng, đột ngột. Nếu không có dây bảo hiểm, cả cơ thể Huy đã vọt thốc về phía trước, xuyên qua kính như một viên đạn. Cái cảm giác vừa tiếp xúc với cái chết, quá gần, khiến Huy buồn nôn kinh khủng. Để trấn áp nó, anh ngoảnh sang người bên cạnh, hỏi thẳng: - Anh làm gì vậy? - Anh đã nếm được cảm giác khiếp hãi thật sự, đúng không? Giống hệt như cảm giác anh đã gây ra, khi dai dẳng bám theo tôi, hỏi han về nguyên nhân cái chết của Minh. - Nếu anh không liên quan trực tiếp vụ việc đó, vì lẽ gì nó ám ảnh, khiến anh phải tốn quá nhiều mưu mẹo? - Huy lạnh nhạt. - Anh muốn tôi nhắc lại sự thật bao nhiêu lần nữa đây? - Người cầm lái nhếch môi. Dù anh ta tỏ ra hờ hững nhất, thì Huy vẫn cảm thấy anh ta đang tìm cách che đậy một thứ gì đó, mơ hồ, nhưng không phải không có thật. Đèn đỏ. Dòng xe dừng hẳn. Bảng hiệu giao thông vươn ra tận giữa lòng đường. Các vệt đèn điện tử hắt xuống chùm tia màu đỏ sẫm, vuông góc với lớp kính chắn gió. Chúng kết hợp với bùn đất và nước mưa loang lổ trên kính như một thứ máu đặc sánh ri rỉ. Bấm nút điều khiển cần gạt, các ngón tay Phát vuốt nhẹ gương mặt hốc hác: - Tôi căm ghét Minh. Căm ghét các trò diễn quái quỷ của cô ta. Căm ghét tình thế lố bịch cô ta đẩy tôi vào. Cô ta lấy đi của tôi tất cả những gì tôi từng tin là đáng giá nhất. Tôi ngáng đường anh, vì tôi không muốn chung quanh biết được bí mật tồi tệ giữa tôi và cô gái ấy. Sự thật chỉ có vậy. Anh hài lòng rồi chứ? - Quỳnh thì sao? Anh từng gặp gỡ cô ta, đúng không? - Đúng. Nhưng chẳng có gì đáng kể. Tôi bám theo cô ta, để hỏi thăm và gắng liên lạc với Minh. Nhưng cô ta lại ra sức bảo vệ chị họ. Một cô gái cứng đầu. Trò thách thức của cô ta cũng đáng căm ghét như thái độ tự phụ của chị họ cô ta vậy! - Được rồi. Bây giờ thì cho tôi biết rõ hơn một chút về bí mật tồi tệ giữa anh và Minh đi! Nhưng Phát không nói gì nữa. Suốt quãng đường còn lại, anh ta hoàn toàn chú mục vào tay lái. Chiếc xe lướt trên mặt đường nhựa trơn mượt, lao về phía đầu kia thành phố. Huy nhắm mắt, thở nhẹ. Bằng trực giác, đột nhiên, anh nhận ra người ngồi cạnh bên đang khóc. Không có âm thanh nào. Đơn giản là nước mắt ứa ra, ràn rụa, không cách gì ngăn lại. Điều hòa không khí trong xe tắt. Cửa kính hai bên cửa hạ xuống. Gió đêm thốc vào. Lạnh. Mạnh. Trong sạch. Xe dừng dưới chân chung cư Huy sống. Họ vẫn ngồi im trong xe, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng biệt. Cả hai đều biết rõ, câu hỏi và câu trả lời buộc phải đưa ra, nếu một trong hai người lên tiếng đề cập. Nhưng, Huy hiểu, tốt nhất là không nói thêm gì nữa. Đừng mong thông tin kiếm được dễ dàng từ miệng kẻ khác. Nếu có được, cũng chỉ là thứ tin tức sai lạc. Cuối cùng, người ta chỉ có thể trông cậy vào chính bản thân mình. Tháo dây bảo hiểm, anh đưa tay kéo chốt cửa. Ánh đèn vàng bật sáng tức khắc nhúng mọi thứ trong xe vào dòng sáng hổ phách. Gương mặt đã khô lạnh của Phát hướng thẳng về Huy. Con ngươi trong mắt anh ta giãn rộng. Không phải là vẻ ân hận, mà là sự bàng hoàng kinh sợ không sao hiểu nổi. Rồi anh ta mấp máy môi, thì thào, như nói với chính mình: "Bỏ qua hết đi... Vì tất cả chúng ta đều cô độc!". Tình thế kỳ dị. Không tìm được câu hỏi nào khả dĩ, Huy nhặt chiếc phong bì vàng, lẳng lặng xoay lưng. Ngay khi đế giày mềm chạm xuống mặt đường, một phản chiếu thoáng qua trong kính chiếu hậu khiến anh tê dại. Huy đã hiểu, vì sao Phát lại khiếp sợ như thế khi nhìn rõ mặt anh. Toàn bộ gương mặt anh giờ đây là hình ảnh lặp lại của một hình ảnh có sẵn. The Joker. Suốt phần còn lại của đêm, Huy ngồi trước máy tính. Anh mở chiếc phong bì, xem kỹ các chi tiết cần chỉnh sửa, sau đó bắt tay vào các việc cần làm. Càng vẽ, đầu óc anh càng tỉnh táo. Trong khi chỉnh các đường viền mới cho lưng chiếc ghế gỗ, anh nhìn thấy lại mối quan hệ giữa Minh và Quỳnh. Thoạt đầu là sự trấn áp. Con thú tinh ranh và trải nghiệm dẫn dắt con thú nhỏ hơn, khờ khạo hơn bước theo con đường nó đã đi qua. Tuy nhiên, vào lúc không ngờ nhất, con thú nhỏ đã chống cự, vùng chạy. Vì dù yếu ớt và sợ hãi, nó vẫn biết rõ nó sẽ phải đi con đường của riêng mình. Đây chính là lời giải tốt nhất, cho thái độ yêu quý, tìm hết cách để che chắn, bảo vệ cho chị họ, nhưng đồng thời cũng vẫn gửi đi một thông điệp âm thầm cho anh biết không bao giờ là bản sao của Minh nữa, từ Quỳnh. Đặt lại các cánh cửa đã thay đổi số đo vào khung xương tủ, Huy nhìn thấy rành mạch sự gắn kết giữa Minh và Phát. Anh đã bị đánh lạc hướng bởi sai lầm ngay từ đầu, khi tin rằng giữa hai người ấy là tình yêu. Chẳng có tình yêu nào hết. Anh ta chỉ là một tấm chắn. Thông qua Phát, Minh tiếp cận một người khác. Người đã theo dõi anh khi anh đột nhập nhà trọ của Minh. Chủ nhân thật sự của chiếc mô-tô, kẻ đã tấn công anh hầu chiếm lại chiếc USB chứa đựng bí mật nguy hiểm. Người bị ghi hình, khi tàn nhẫn đánh đập Minh. Cũng chính là người giờ đây khiến Quỳnh khiếp sợ, phải lẩn trốn... Bất giác, anh nhìn ra cánh cửa lớn. Chờ đợi tiếng gõ nhẹ. Nhưng không ai cả. Giống như một bài toán hình không gian, khi anh nối các điểm đã xác định được, những hình ảnh dần hiện ra. Huy đứng dậy, bước đến tủ lạnh, rót một cốc nước đầy và uống cạn. Đột nhiên, anh nhớ quãng thời gian hồi chín tuổi, hoặc nhỏ hơn, anh từng ốm một trận rất nặng. Đến mức anh tin mình sẽ chết. Điều ấy làm anh khổ sở ghê gớm. Nhưng sau cơn mê sảng khiến thân thể muốn vỡ tung ra như các mảnh gỗ ghép lại, anh lại nghĩ thật tuyệt nếu được chấm dứt tất cả. Đó là ý nghĩ kỳ dị với một đứa trẻ nhỏ, anh biết, nên không nói với ai cả. Ngay cả khi cơn ốm qua khỏi một cách kỳ diệu, thì mãi mãi sau này, anh vẫn không quên trải nghiệm có những thời khắc người ta rất thèm được buông xuôi, được thua cuộc. Rồi trí nhớ trôi dạt của anh lại hướng về Quỳnh. Hoàn toàn không đúng lúc, hiện ra hình ảnh cô khỏa thân hoàn toàn. Không có gì che chắn. Yếu ớt. Khoảng vai hẹp nhô lên. Đường cong nhẹ của khoảng ngực gầy. Tấm lưng bầm tím. Gương mặt lạc lõng, xa cách ngay với thân thể của chính mình... Nếu lúc khác, hẳn anh đã tự trách mình bởi các tưởng tượng tồi tệ. Nhưng giờ đây, ngược lại, anh bấu víu vào những hình ảnh ấy. Có thật cô ấy cần anh không hay là anh tự vẽ ra? Có thật là từng có giây phút, cô ấy tin cậy, trao cho anh tất cả con người cô, chẳng ngại ngần? Cái buổi sáng kỳ dị ấy, có thật không hay là anh tưởng tượng nên? Nếu là mơ, thì nó quá đẹp và sinh động. Nhưng nếu là thật, thì vì sao anh lại một mình đứng đây, đứt lìa mọi liên lạc với cô gái lạ lùng? Các cánh cửa đều mở. Ngoài âm thanh rù rì của máy vi tính, căn phòng trống rỗng. Gió đã biến mất. Những rèm cửa phẳng lặng. Nhiệt độ quanh anh không thay đổi. Anh đứng im, nhìn ra khoảng trời đêm. Vệt đèn sáng nhấp nháy bên dưới chiếc trực thăng đang bay qua bầu trời thành phố như một con mắt nhìn anh từ trên cao, mệt và buồn, nhưng thấu hiểu. Cảm giác tổn thương, nỗi sợ hãi, sự giận dữ lâu nay tích tụ trong anh chầm chậm đổ sụp xuống. Anh dựa lưng vào tường, run rẩy, nhìn vào đống đổ nát hỗn loạn bên trong chính mình. Kiệt sức. Nhưng, ít nhất, anh đã chiến đấu, không bỏ cuộc. Ít nhất, anh đã chống cự lại sự mục ruỗng của mong muốn thỏa hiệp. Ít nhất, trong cuộc săn đuổi con quái vật vô hình, anh đã không biến thành một con quái vật mới, vô cảm, thô bạo và lạnh lẽo. Dưới ánh sáng của ngọn đèn néon trắng, cái bóng anh trên mặt sàn mỗi lúc thêm sẫm lại, như một người khác, cũng đang lặng lẽ quan sát anh. Huy vào phòng tắm, mở nước lớn. Vài vệtmáu dưới mũi và quanh miệng anh đã khô. Dưới làn nước mạnh, chúng trôi đi mộtcách dễ dàng. Anh tắt vòi nước đột ngột, ngẩng lên. Trong gương, làn da trắngsáp của cái mặt nạ vẫn còn phảng phất. Một chỉ dẫn kỳ dị, nhưng không thể rõràng hơn. Khi hàng loạt suy nghĩ, phỏng đoán không tìm ra câu trả lời, thì vớimột hình ảnh tình cờ của gã hề gây rối loạn, mọi thứ bỗng xếp đúng vị trí. Manhmối cuối cùng đã được tìm thấy. Anh sẽ đến tìm gặp kẻ cần gặp ấy, ngay khi trờisáng. ... Mời các bạn đón đọc The Joker của tác giả Phan Hồn Nhiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Yêu Người Ở Bên Ta - Emily Giffin
The New York times best-selling author Đối với Ellen và Andy, một trăm ngày đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân là những ngày hoàn hảo. Nhưng rồi, một buổi chiều định mệnh, lần đầu tiên sau hàng thập kỷ, Ellen tình cờ gặp lại Leo. Leo, người từng biến cuộc đời cô thành địa ngục. Leo, người đã lẳng lặng ra đi, để lại cô với trái tim tan vỡ. Leo giờ đây quay trở về, làm xáo động cuộc sống bình an của Ellen, khiến cô phải đối mặt với sự lựa chọn gai góc cho hạnh phúc của đời mình… Nữ tính mà không sa vào sướt mướt, có chua chát mà không hề độc địa khô khan, một lần nữa Yêu người ở bên ta mang người đọc vào bầu khí quyển ấm áp mang nhãn hiệu Emily Giffin với một giọng văn linh hoạt và các nhân vật đầy cảm xúc. *** “Dành cho bất kỳ ai từng băn khoăn về con đường ngày xưa ta không chọn…” – New York Resident “Jane Austen thời hiện đại.” – The Cincinnati Enquirer “Những miêu tả thú vị, tinh tế và chân thực về tình bạn của phái nữ, về sự phức tạp trong đời sống hôn nhân và tình mẫu tử.” – Atlanta Peach *** Emily Giffin (20/31972) là nhà văn nữ của Mỹ nổi tiếng với dòng tiểu thuyết “Chick Lit”, một dòng tiểu thuyết hiện đại gồm các sáng tác của các tác giả nữ, viết về giới nữ và dành cho giới nữ, bắt đầu từ giữa những năm 90. Emily Giffin đã học trung học tại trường Naperville North ở ngoại ô Chicago, nơi tác giả từng là thành viên của hội viết sáng tạo và là biên tập viên chính cho tờ báo của trường, sau đó tốt nghiệp tại trường đại học Wake Forest University và The University of Virginia. Ngoài Xúc Xắc Tình Yêu, Emily Giffin còn được biết đến với các tiểu thuyết khác như: Khao Khát Của Em, London Ngày Nắng Hạ Và Yêu Người Ở Bên Ta. Emily Giffin tốt nghiệp đại học Wake Forest và trường Luật Virginia. Sau một vài năm làm việc tại hãng luật Manhattan, cô chuyển tới London chuyên tâm vào sự nghiệp sáng tác. Là tác giả của những cuốn tiểu thuyết lãng mạn vô cùng ăn khách, cô hiện sống tại Atlanta cùng chồng và ba con. *** Chiếc xe vượt qua cầu Queensboro trong một khoảng thời gian nhanh kỷ lục, di chuyển ngược những dòng xe cộ ngồn ngộn, hướng về phía ánh đèn rực rỡ của Manhattan. Có một điều gì đó từ trong tốc độ xe, và lối chuyển luồng bừa bãi của người tài xế khiến cho việc tôi rời bỏ khỏi căn hộ của Leo giống như một chuyến tẩu thoát gấp gáp. Một cú ngoặt thình lình để tránh xa thảm họa. Khi ngồi ở giữa ghế sau và chằm chằm nhìn xuyên qua tấm vách chắn ra ngoài cửa trước của xe, tôi cố gắng sắp xếp lại những gì đã diễn ra trong hai tư giờ vừa rồi, và đặc biệt là trong vài phút gần đây, thấm thía sự day dứt đầu tiên vì nỗi tiếc nuối khi bước qua ranh giới thể xác trắng đen đó. Tôi đã không thể tin được rằng tôi lừa dối chồng tôi - lừa dối Andy. Với cách tự mỉa mai bản thân, tôi nhủ thầm có lẽ tôi đã cần phải hôn Leo để thật sự đẩy anh ấy ra đi - và xua đuổi ý nghĩ rằng sống trong cuộc hôn nhân của tôi là bất kỳ kiểu sắp đặt nào, hay việc tôi ở bên Andy là một điều mặc định. Sau cùng, chẳng phải việc sắp đặt có nghĩa là không có sự lựa chọn nào khác? Có nghĩa là nhận lấy một cái gì đó bởi vì nó còn tốt hơn là không có gì? Tôi cuối cùng cũng có một sự lựa chọn thật sự. Và tôi đã chọn. Sự sáng rõ này được theo sau bởi một chớp thoáng nhận biết khác, khi tôi hiểu rằng trong một khoảng thời gian lâu hết mức, tôi đã nhìn nhận Andy hoàn hảo, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi thật hoàn hảo. Và theo một vài cách lạ lùng, ngay khi Leo trở lại trong cuộc đời tôi, con đường trải gạch vàng này bắt đầu giống như một sự sắp đặt. Sắp đặt cho sự tuyệt đối, cho tất cả những gì mà ai cũng nghĩ rằng mình muốn có. Một gia đình êm ấm. Một ngôi nhà lộng lẫy. Sự giàu sang. Những điều đó dường như đã làm suy giảm cảm xúc trong tôi, bởi vì chắc chắn là tôi không thể thật sự yêu Andy trên tất cả những dấu cộng tuyệt vời trong danh mục những thứ thuộc về anh. Trong tiềm thức tôi nghĩ tôi đã tin là mọi xúc cảm mà tôi có với con người đậm màu, khó khăn và xa cách của Leo phải hợp lý hơn. Giai điệu hỗn loạn của những bản tình ca buồn. ... Mời các bạn đón đọc Yêu Người Ở Bên Ta của tác giả Emily Giffin.
Xứ Ngáp Vặt - ​Azit Nexin
Azit Nexin là nhà văn trào phúng nổi tiếng của đất nước Thổ Nhĩ Kỳ. Những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống như chuyện uống trà, cưới hỏi, vệ sinh ăn uống... qua con mắt của Nexin đều mang một ý nghĩa hài hước và thú vị bởi ông luôn có những liên tưởng hết sức độc đáo, sáng tạo. Những châm biếm đả kích của ông lại rất tế nhị mà sâu sắc, khiến người đọc cười đó mà cũng không khỏi suy ngẫm.  Những truyện ngắn trào phúng đặc sắc nhất của Azit Nexin đã được chọn lọc tập hợp trong bộ truyện "Azitnexin", hi vọng bộ sách sẽ đem lại cho các bạn những phút cười sảng khoái. Tập truyện cườiXứ Ngáp Vặt gồm có; Đừng bắt trẻ em khóc! Dàn nhạc một người Không phải việc của tôi Tiệc mừng lắp nồi supde Những trục trặc của kỹ thuật Giá như không có ruồi! Nhỏ và đẹp Hãy cắt cho tôi miếng đất 78 xăng ti mét Đứa con nhỏ Một tháng lương Người đàn ông phương đông Rõ là thời buổi bây giờ... Chuyện nọ xọ chuyện kia... Chát - chát - bùm!... Đoán tính cách qua nét chữ Xếp hàng Không được ba hoa Phụ nữ và công việc xã hội Một vụ khiêu khích Vệ sĩ Cấm dân chủ Làm thế nào viết được một bài báo Cách tìm thủ phạm Kiểm kê mũ Truyện tươi mát Đức vua do quạ bầu Miếng sắt tây gỉ trong quốc khố Báu vật làm từ máu người Xứ ngáp vặt Ngài bò đực và ngài Acmét Đức vua không nhận ra mình Hỡi đồng bào! Hãy ra sức chống đỡ Chuyện về một người La Mã cổ Nhà tiên tri Isút và hai người *** Tôi biết rằng đầu đề truyện ngắn này dễ gây cho bạn đọc tò mò, tựa như bạn vô tình nhìn thấy một người phụ nữ ở bên nhà đối diện thay quần áo mà quên không kéo rèm che cửa sổ. Tuy nhiên, nội dung truyện ngắn này không hoàn toàn như vậy. Mới chớm sang mùa xuân, viên thư ký tờ Tạp chí của chúng tôi đã bảo tôi: - Này anh, đã sang tháng năm rồi, anh hãy viết cho một truyện ngắn thật tươi mát vào. - Được tôi, - tôi trả lời không một chút lăn tăn nhưng rồi thầm nghĩ: thế nào là một "truyện ngắn tươi mát", tôi đâu đã rõ. Một tuần sao viên thư ký giục tôi: - Anh đã viết xong truyện ngắn ấy chưa? - Ôi, tôi quên mất. Tuần tới thế nào tôi cũng sẽ viết, - tôi trả lời. Sau đó tôi lại quên vài tuần nữa thế là tháng năm trôi qua. Sang tháng sáu viên thư ký lại giục tôi. - Thế nào anh bạn, cái truyện ngắn tươi mát của anh đâu rồi. - Dễ thôi, - tôi trả lời, - tôi sẽ viết. Tôi nói "dễ thôi" là để anh ta không đoán ra rằng, tôi không có một chút khái niệm nào về một truyện ngắn tươi mát. Đúng ra là không dễ một chút nào... Đến giữa tháng sáu, viên thư ký không còn nói giọng đùa đùa nữa, mà bực tức thực sự: - Mùa hè sắp qua rồi mà anh chỉ hứa suông mãi, không thấy truyện đâu. Cứ như anh thì tạp chí "chết cháy" lâu rồi. - Ôi, lo gì bạn ơi, phía trước còn những bốn tháng mùa hè cơ mà. Tôi sẽ viết. Trong khi trò chuyện, tôi cố gắng không tỏ ra lo lắng chút nào. Nhưng thực ra tôi chúa ghét những loại chuyện khêu gợi rẻ tiền, và hơn thế nữa, tôi cũng chẳng hiểu loại chuyện đó phải viết như thế nào. Tôi vẫn nói đại loại thế này: - Viết một truyện ngắn khêu gợi chẳng có gì phức tạp cả. Nhà văn nào cũng có thể "múa" bút được cả chục truyện mỗi ngày. Hay là tôi sẽ biến chuyện tươi mát nào đó thành truyện hài hước theo kiểu của tôi. Xin thưa với bạn rằng. Đề tài xã hội là đề tài hài hước nhất, đứng vị trí thứ hai sau nó là chính cái đề tài về chuyện... ấy đấy. Toà soạn cũng tán thành với những ý kiến của tôi, bởi họ không muốn tôi coi họ là những kẻ vô học, nhưng họ vẫn nói: - Thì đã đành anh vẫn viết chuyện hài hước rồi, nhưng lần này cứ viết cho chúng tôi cả những chuyện tươi mát giật gân nữa đi. ... Mời các bạn đón đọc Xứ Ngáp Vặt của tác giả ​Azit Nexin.
Xin ch-ào-ào! - ​Azit Nexin
Azit Nexin là nhà văn trào phúng nổi tiếng của đất nước Thổ Nhĩ Kỳ. Những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống như chuyện uống trà, cưới hỏi, vệ sinh ăn uống... qua con mắt của Nexin đều mang một ý nghĩa hài hước và thú vị bởi ông luôn có những liên tưởng hết sức độc đáo, sáng tạo. Những châm biếm đả kích của ông lại rất tế nhị mà sâu sắc, khiến người đọc cười đó mà cũng không khỏi suy ngẫm.  Những truyện ngắn trào phúng đặc sắc nhất của Azit Nexin đã được chọn lọc tập hợp trong bộ truyện "Azitnexin", hi vọng bộ sách sẽ đem lại cho các bạn những phút cười sảng khoái. Tập truyện cười Xin ch-ào-ào! gồm có; Mọi chuyện bắt đầu từ đôi tất Cấm Ôi, thương thay giống con lừa chúng tôi Đây là cái gì? Tại sao nước ta chậm phát triển? Cho một cốc chè đặc nhé! Chiếc đèn chùm năm vòi Chúng ta không thể nên người Những nhà tài chính cự phách Tìm được chỗ của mình Chuyện trong quán rượu Người thợ cả Murát Xin ch-a-à-o! Quan hệ hữu nghị Con nhện tám chân Chờ kiệt tác Tờ báo đã bị đóng cửa như thế nào? Quy định cho những người bán chả rong Chả lẽ bên nước các ông thiếu lừa. Tại sao ngài Rưphát bị ngứa? Nghĩa vụ trước tổ quốc *** Cả nhà tù bỗng xôn xao hẳn lên trước một tin sốt dẻo. - Này, Icxan Vazơlin đang có mặt ở đây! - Không có lẽ... Tôi mà nói dối, tôi chết. - Hắn hối cải rồi cơ mà? - Hắn mở quán cà phê làm ăn lương thiện cơ mà? - Đã mười năm nay hắn có bị tù tội gì đâu? - Tớ không tin, cậu nói dối. - Bạn ơi, mình nói dối làm gì. Chính mắt mình nhìn thấy người ta giải hắn đến từ Aidli, trên toa tàu bưu điện mà. Đêm qua về đến đây, tắm rửa xong hắn được đưa về giam ở buồng cách ly. - Cũng phải thế thôi! Lâu quá, chắc hắn quên đường đến đây, nên người ta phải tóm cổ hắn lôi đến với chúng ta. - Thế Icxan Vazơlin là ai vậy? ... Mời các bạn đón đọc Xin ch-ào-ào! của tác giả ​Azit Nexin.
Leo Lên và Tụt Xuống - Azit Nexin
Azit Nexin là nhà văn trào phúng nổi tiếng của đất nước Thổ Nhĩ Kỳ. Những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống như chuyện uống trà, cưới hỏi, vệ sinh ăn uống... qua con mắt của Nexin đều mang một ý nghĩa hài hước và thú vị bởi ông luôn có những liên tưởng hết sức độc đáo, sáng tạo. Những châm biếm đả kích của ông lại rất tế nhị mà sâu sắc, khiến người đọc cười đó mà cũng không khỏi suy ngẫm.  Những truyện ngắn trào phúng đặc sắc nhất của Azit Nexin đã được chọn lọc tập hợp trong bộ truyện "Azitnexin", hi vọng bộ sách sẽ đem lại cho các bạn những phút cười sảng khoái. Tập truyện cười Leo Lên và Tụt Xuống gồm có: Con chó và đoàn tàu Hỡi các con, Hãy khôn lớn thành người! Chú lừa nhận huy chương Tiếng đàn tam bura Giải sầu chủ nhật Chúng tôi muốn nuôi người ở Tại sao mèo chạy cụp đuôi Bà chủ Cái kính Quê hương đất nước muôn năm! Bí quyết của lòng ngoan đạo Điệp viên OX-13 Hội cứu vớt gia đình Hét thật to vào! Một đêm khủng khiếp Bức thư gửi người ngồi trong ghế bành Leo lên và tụt xuống Chúng tôi đã chịu đựng gian khổ như thế nào? Đồng hồ của ông mấy giờ rồi ạ? Trả tiền sợ Chế độ bầu cử đại cử tri Tôi đã nói chuyện với Atachúc Nhiệm vụ quan trọng Một trăm lia tiền thưởng Người chồng của bà Aiten Những bức thư từ thế giới bên kia Người lính da đen *** Tôi cho rằng, tấm ảnh này được cắt từ báo, anh cũng nhìn thấy: người lính da đen bị thương, có súng tự động trong tay, chưa kịp bắn, dưới hoả lực mạnh mẽ đang tìm chỗ che chắn, ẩn nấp, cứu tính mạng. Người con trai da đen Châu Phi đã đến đây giao chiến chống lại trên mặt đất và trong không gian, chàng trai cao lớn và khoẻ mạnh, với bộ mặt dễ mến, trông có vẻ bé bỏng đáng thương. Bây giờ bộ mặt đó nhăn nhó, méo mó vì sợ hãi và đau đớn. Khi nhìn vào tấm ảnh, tôi như nghe thấy tiếng gào thét vô vọng. Có thể ngày trước người lính da đen bất hạnh chưa biết tên nước này, không có khái niệm nước đó ở đâu. Người ta đã gửi anh đến đây, để bắn giết những người Việt Nam đang vùng dậy bảo vệ tổ quốc và nền độc lập của mình. Tôi nhìn vào tấm ảnh người lính. Anh tươi tỉnh, đứng thẳng người, tôi muốn hỏi: - Cậu đã để quên gì ở đây? Đến đây làm gì? - Bảo vệ nền tự do, giải phóng... Phải, người ta đã nói như vậy với thanh niên da đen này từ Châu Phi. Tôi đã thấy vài người Việt Nam, cả Nam và Bắc, từ mặt trận, đến hội nghị Hoà Bình thế giới... Dáng vẻ hiền dịu mảnh khảnh. Tiếng cười giòn tan. Những ngón tay họ mềm dịu, mảnh mai. Tôi hình dung, những bàn tay này ném lựu đạn, bóp cò súng ra sao. Đúng, những bàn tay này đã góp phần bảo vệ tổ quốc của mình. Khởi sự xâm lược của ai? Của những người lính da đen Châu Phi như thế đó. Có lẽ, người ta đã nói với người da đen Châu Phi, rằng người Việt Nam gồm phụ nữ, trẻ nhỏ, các cụ già là kẻ thù chính của tự do trên trái đất. Người lính da đen, cậu đến đây bảo vệ sự tự do nào? Phải chăng không là sự tự do ở Châu Phi, do những người hạ đẳng bảo vệ? Người lính da đen bị găm lỗ chỗ những viên đạn chì, quằn quại đau đớn. Máu chảy khắp người. Đất Việt Nam thấm máu này, từ người lính quân đội nước ngoài chảy xuống. Anh nghĩ thoáng qua chăng, vì cái gì anh chết? Vì cái gì nào? - Vì tự do ư! ... Mời các bạn đón đọc Leo Lên và Tụt Xuống của tác giả Azit Nexin.